Register
Page 2 of 28 FirstFirst 123412 ... LastLast
Results 11 to 20 of 272
  1. #11
    Biệt Thự
    Join Date
    Jan 2015
    Posts
    1,350
    Quote Originally Posted by hoài vọng View Post
    Chào sôngthương...chuyện lúa gạo miền Tây , chuyện từ thiện của QCV là chuyện...nhậy cảm ( chữ nghĩa csvn) GS Võ Tòng Sơn hiểu rất rõ nông nghiệp VN nhưng làm sao vượt trên bộ trưởng nông nghiệp ...QCV đem quà cho dân chúng lại khơi dậy chuyện cá chết mà nhà nước đang ...no...cho dân , chờ xem cuối tháng này nhà nước giải thích nguyên nhân , thủ phạm cá chết .
    Dạ anh Hoài Vọng, chắc lại tiếp tục đợi nghe ...lương tâm con người trở lại !!!
    Đọc thêm anh nhé
    ------------

    RÚT THẺ MỘT NHÀ BÁO TRƯỚC NGÀY 21.6.

    Sau khi chiếc Casa 212 mất liên lạc lúc đang tìm Su-30 mất tích. Ngày 16.6, trên diễn đàn Nhà Báo Trẻ - nhóm công khai có hơn 12.000 thành viên, anh Mai Phan Lợi cũng là admin của diễn đàn, đã đưa status vầy:

    "Vì sao CASA tan xác?
    Thật đau xót đến giờ này vẫn chưa tìm được 9 cán bộ trên máy bay CASA, nhưng có thắc mắc thật khó lý giải thuyết phục là tại sao máy bay tan xác? Theo bạn?
    (Kèm poll)
    - Máy bay bị tác động bên ngoài nên vỡ
    - Máy bay rơi từ cao xuống biển nên vỡ vụn.
    - Không biết lý do.
    - Bị bắn.
    - Bị giông lốc làm rơi xuống biển và vỡ khi đập vào mặt nước.
    - Không loại trừ bị bắn vỡ
    - Máy bay chất lượng kém do tham nhũng trong ngành quốc phòng luôn bị đóng dấu mật.
    - Máy bay tự nổ nên vỡ.
    - ... "
    .
    Post này đã xóa khi gặp phản ứng của một số thành viên. Sau đó, trong một bài viết lên án anh Lợi, tờ Petrotimes nhận định rằng, từ “tan xác” chỉ nên nói về việc bắn rơi máy bay quân thù. Còn trong trường hợp bi thương của đất nước, dùng "tan xác" với ngữ cảnh những đồng đội, chiến sĩ của mình đang mất mát hy sinh, thì đầu óc có vấn đề hoặc quá tàn nhẫn. Bài phỏng vấn Trung tướng Phạm Xuân Thệ trên một tờ báo khác cũng cho rằng, việc anh Lợi dùng từ “tan xác” khi nói về Casa 212 mất tích là tàn ác và quá phản cảm. Petrotimes chốt lun: "Một kẻ toan tính giữa đám tang của dân tộc, thì tốt nhất phải đuổi cổ ra ngoài!".
    ...
    Anh Mai Phan Lợi đã đưa lời xin lỗi, viết: "Khi làm cuộc khảo sát ý kiến các thành viên về nguyên nhân máy bay rơi xuống biển, tôi có sử dụng ngôn ngữ không chính xác, gây tổn thương tình cảm anh em. Được góp ý, tôi đã sửa chữa và sau đó quyết định xoá poll do nhiều thành viên đã thêm vào các phương án không thích hợp. Tôi chân thành xin lỗi mọi người, quyết không thực hiện các cuộc thăm dò ý kiến và sử dụng ngôn ngữ quá nhạy cảm như vậy nữa."..
    ...
    Anh Mai Phan Lợi hiện là phó Tổng TKTS, Trưởng VP đại diện báo Pháp Luật Tp.HCM tại Hà Nội.
    Chiều nay, trước ngày báo chí Việt Nam 21.6, Bộ TT&TT - Cục Báo chí đã có quyết định rút thẻ nhà báo của Mai Phan Lợi. Đồng thời, báo Pháp Luật TP.HCM cũng đã ra quyết định đình chỉ chức vụ của anh Lợi.
    - Mai Phan Lợi (mang kính) chính là một trong 6 người đại diện các nhóm Tổ chức Xã Hội Dân sự gặp TT Obama mới đây ở Hà Nội!

    ***

    Lê Nguyễn Hương Trà Stt bạn tui Quốc Quang (PV báo Phụ Nữ TP): Sao không chết người trai khói lửa, mà chết người em rửa bình xăng ???

    Cảm giác rờn rợn đầu tiên của tôi khi bước vào nghề báo là hôm 13/05/2008. Bộ công an khởi tố bị can và bắt tạm giam nhà báo Nguyễn Việt Chiến- Báo Thanh Niên và nhà báo Nguyễn Văn Hải, Báo Tuổi Trẻ theo điều 281 Bộ luật Hình sự. Lúc đó, đứng ở sân trường đại học, nghĩ bụng "CLGT, sao lại bắt nhà báo ???". Vụ PMU18 trước đó đắt như tôm tươi, thuở báo in vẫn còn cường tráng, dương mũi tên chống tiêu cực từ Bắc vào Nam. Các cô bán xôi ngoài chợ chẳng hiểu PMU là cái gì (mà quá nửa dân Việt Nam này không hiểu) nên chuyện vỉa hè cứ "Mu18, Mu18" cho dễ hiểu. Nghe càng thêm phấn khích. Lúc đầu nghe loáng thoáng mình còn tưởng mấy ông này ngoài Hà Lội đi chặt gỗ Pơ Mu nữa cơ.

    Cho đến hiện nay, vụ án PMU18 có lẽ là lúc "đỉnh cao quyền lực" của phóng viên nội chính Việt Nam. Nó là một "chiến trường" tin tức và điều tra thực thụ tôi rèn nên nhiều tên tuổi trong làng báo, từ kỹ xảo tác nghiệp, kỹ năng viết lẫn khả năng láu cá, chớp cơ hội. Cả cơ hội tin tức lẫn cơ hội tình yêu . Những chuyện này tốn khá nhiều tiền uống bia để nghe và xác minh ở cả Hà Nội lẫn Sài Gòn với nhiều nhân chứng nên hông thể kể chi tiết, khiến nhiều gia đình hiện tại chìm trong "biển lửa".

    Chưa đầy một năm sau, mảng nội chính bắt đầu có dấu hiệu của một vũng sình tin tức. Với vụ hối lộ dự án Đại lộ Đông Tây, điều khiến tôi chú ý nhất không phải là cái cảnh gần 300 con người tay máy tay bút chen chúc nhau chụp ảnh ông Sĩ đối diện đội CSGT Bàn Cờ. Mà là, sự can thiệp bắt đầu rộng rãi của ban tuyên giáo. Ngày hôm ấy, nhiều tờ báo chậm tin đến nửa ngày vì các trưởng ban, trưởng đại diện "kỹ tính" muốn... đi sau cho chắc ăn. Thời kỳ này, báo điện tử đã áp đảo báo in và tạo ra xu hướng truyền thông đa phương tiện. Nhiều thế hệ phóng viên sau này nghĩ rằng nên cẩn thận giữ mình khi họ nghe kể rằng nhà báo Hoàng Khương của Tuổi Trẻ bị bắt vì viết bài phản ánh tiêu cực của CSGT. Không phải, nỗi sợ ấy có từ thời PMU18 lúc bức màn nội chính và hình sự bắt đầu nhuần nhuyễn, khác với bối cảnh có chất trinh thám đặc hình sự mà 2 nhà báo bị bắt trong vụ Năm Cam.

    Nhưng có lẽ, không có vụ việc nào liên quan đến nhà báo mà ĐẶC THÙ đến như vụ của ông Phan Lợi sau nỗi đau trên biển những ngày qua. Những phi công mang trên vai món nợ sơn hà nằm xuống, những nhà báo nội chính ôm quả núi sự thật bỗng dưng ngã ngựa, dẫu thế nào cũng còn đó oai hùng. Tin về ông Phan Lợi trước ngày 21/06 năm nay, các đồng nghiệp ạ, chớ chỉ vội hả hê trên ngọn cờ dân tộc mà hãy dành vài phút nhắc nhở một sự thật rằng, những người dẫn dắt diễn đàn, dư luận, thâm chí cả tờ báo mà không làm báo hoặc không làm được đang ngày một nhiều lên. Nghĩa là, chúng ta vẫn trên đà lao dốc không phanh cả về kinh tế và xử thế.

    Mấy nay, truyền hình đang chiếu lại Tam quốc diễn nghĩa
    "Sự đời vần vũ như mây gió
    Đổi thời gian, đổi cả không gian"


    https://www.facebook.com/cogaidolongvn

  2. #12
    Biệt Thự
    Join Date
    Jan 2015
    Posts
    1,350
    TỪ ĐẶNG TIỂU BÌNH, CÀN LONG ĐẾN CÁC "CELEB" TRUNG QUỐC CHỐNG PHÁN QUYẾT CỦA PCA.
    (Post lại bài đã đăng FB ngày 27/2/2016, có cập nhật đôi chỗ)

    Hàng loạt cuốn sách đồ sộ về Đặng Tiểu Bình đã được in thời gian qua. Không cuốn nào nói đến chuyện kẻ xâm lược, kẻ giết người hàng loạt Đặng Tiểu Bình xua quân tấn công toàn tuyến biên giới Bắc Việt Nam, để "dạy cho Việt Nam một bài học" ?

    Tôi nhớ lại không khí căng thẳng tại cuộc họp điểm báo tháng 2 năm 1997, khi Đặng Tiểu Bình tạ thế, tờ Thời báo kinh tế Sài Gòn đã có bài viết về tư tưởng cải cách kinh tế của nhân vật, đồng thời nói rõ Đặng Tiểu Bình LÀ KẺ ĐÃ PHÁT ĐỘNG CUỘC CHIẾN TRANH XÂM LƯỢC VIỆT NAM. Tiếp nhận phê phán nặng nề từ ban tuyên huấn, Tổng Biên tập Võ Như Lanh điềm tĩnh trả lời, đó là sự thật lịch sử và tôi là nhà báo Việt Nam, tôi có trách nhiệm nhắc bạn đọc của tôi về điều đó.

    Sau này, trong bài báo tưởng nhớ anh khi anh qua đời (vẫn còn trên mạng), ban biên tập TBKTSG còn nhắc quan điểm này: “Anh cho rằng một khi đã tin tưởng điều gì là đúng và cần thiết phải thông tin thì hãy thông tin, sau khi đã cân nhắc đầy đủ lợi hại và sẵn sàng đón nhận những khó khăn có thể đến. Như khi Đặng Tiểu Bình qua đời vào tháng 2-1997, anh đã chủ trương đưa tin nói rõ cả những mặt sáng và mặt tối của nhân vật này”.

    Nói chuyện Đặng Tiểu Bình, không thể không buồn cười nhớ tới những Tề Thiên Đại Thánh, Võ Tắc Thiên, Hoàn Châu Cách Cách và nhất là nhân vật được biết đến nhiều nhất, được ái mộ rộng khắp Việt Nam: vua Càn Long. Nhiều tháng, năm, truyền hình Việt Nam chiếu liên tu bất tận những tập phim về vị “minh quân xuất chúng” Càn Long khiến khán giả Việt yêu quí say mê, rồi yêu luôn tài tử Trương Thiết Lâm, Trương Quốc Lập. Nhiều ký sự về đời tình ái của hai tài tử này một dạo bán rất chạy, giăng đầy mặt báo Việt Nam (Xin cập nhật: cuối năm 2015, “vua Càn Long” Trương Thiết Lâm đã lìa "chính sự" mà xuống tóc quy y, vào chùa đi tu theo Phật giáo Tây Tạng)

    Công đức của VTV và các đài truyền hình VN trong xây dựng hình ảnh vị minh quân Càn Long thật là vô lượng. Duy có những sự thật về vua Càn Long liên quan trực tiếp tới Việt Nam thì hầu như rất xa lạ, hầu như đến giờ chưa thấy báo đài nào nói tới. Tháng 7 năm 1788, Lê Chiêu Thống sai người sang Trung Quốc cầu viện.. Cuối năm 1788, chính vua Càn Long sai Tổng đốc Lưỡng Quảng Tôn Sĩ Nghị chỉ huy hơn 29 vạn quân, hộ tống Lê Chiêu Thống về Việt Nam, vào chiếm đóng Thăng Long. Đúng ngày22 tháng 12 năm 1788, Bắc Bình vương Nguyễn Huệ xuất quân tiến ra Bắc Hà. Đêm 30 Tết âm lịch, quân Tây Sơn đã đánh tan 29 vạn quân Thanh, và trưa mồng 5 Tết Kỷ Dậu - 1789, quân Tây Sơn tiến vào Thăng Long. Tôn Sĩ Nghị dẫn tàn quân bỏ chạy, tổn thất lớn.

    Giật mình, 1789-1979. Vậy là từ khi vua Càn Long định chiếm Đại Việt bị thất bại, cho đến cuộc xâm lược của Đặng Tiểu Bình là tròn 190 năm.

    Đến nay, 227 năm đã qua, vậy những mảnh lịch sử Việt Nam liên hệ đến họ đã được Và đã được nói rõ ràng, công bằng đến đâu?

    Chuyện đó cũ, chuyện này mới hơn. Hôm 26/2/2016, tờ Petrotimes đưa tin: Nhân dân Nhật báo của Đảng Cộng sản Trung Quốc hôm 25/2 có bài kêu gọi quân đội nước này hãy “dạy cho Mỹ một bài học” nếu Washington tiếp tục có những hành động táo bạo. Tờ báo em của Nhân Dân Nhật Báo TQ là Hoàn cầu Thời báo thì rổn rảng hơn, quy cho Mỹ đang làm rùm beng chuyện Trung Quốc triển khai hệ thống phòng thủ tên lửa HQ-9 ở Hoàng Sa "là không chỉ gây áp lực cho Bắc Kinh về vấn đề biển Đông mà còn kích động xung đột giữa Bắc Kinh với các nước khác”.

    TQ có đánh Mỹ không? Chưa biết. Tuy vậy, điều lạ là lần này, TQ xả cảng cho cơ quan ngôn luận chính thức của Đảng và nhà nước TQ nhắm thẳng Mỹ mà hăm dọa kích động như vậy.

    Còn để “nghênh tiếp” phán quyết của PCA, lãnh đạoTrung quốc đã thực hiện “chiến lược ngoại giao công chúng” nhằm định hình nhận thức của quốc tế về “chính nghĩa và lòng yêu hòa bình” (sic) của họ! Sử dụng cả phim hoạt hình miệt thị dân Việt Nam là những con khỉ, hay làm phim truyền hình thiếu nhi để tự tôn vinh. Mấy hôm nay là chiến dịch dữ dội nhất: dùng mạng, dùng tất cả celeb, các ngôi sao văn hóa nghệ thuật phủ nhận phán quyết PCA.

    Rõ ràng là TQ đã luôn cân nhắc kỹ, đã "chơi" rất bản lĩnh, rất có tính toán trong cuộc chiến truyền thông. Binh chủng nào, lúc nào, nói gì, "ton" gì, nhắm vào ai...là có đủ loại để nghênh chiến, thay đổi rất linh hoạt để đạt nhưng kết quả khác nhau, chứ không hoàn toàn đồng phục và đơn điệu nhàm chán.

    Nhớ hồi chiến tranh, ta đánh ba thứ quân, phối hợp chính quy với du kích. Vậy sao lúc ngư dân sôi sục vì bị rượt đuổi, bắn, giết, cướp tàu khi ra khơi làm ăn trong biển của mình thì báo chí của Mặt trân, của Hội nghề cá, của Hội phụ nữ, thanh niên...không thể lên án tội ác, đòi bồi thường, đòi quốc tế có thái độ với kẻ ý lớn hiếp đáp? Nhiều loại báo,sách, phim, bài hát... đại diện nhiều đối tượng nhiều giọng, nhiều nội dung, nhiều cách thức tham gia linh hoạt vào cuộc chiến. Mà đừng lo bị ông anh giận, làm vậy cũng là “học” cách họ đang xài đủ thứ binh chủng vậy thôi.

    Rõ ràng trong một thế giới hội nhập, ta cần tính lại chiến lược, sách lược cho cuộc chiến truyền thông.


    Và đó là chuyện lâu dài. Trước mắt, xin bày tỏ sự yêu quí, trân trọng với Thành Lộc . Anh đã sống xuyên suốt như anh nghĩ và viết-chứ không chỉ nói - về lòng tự trọng dân tộc. Cũng nghe là MC Phan Anh, Tuấn Hưng, Mai Khôi, (NS Tuấn Khanh thì...dĩ nhiên rồi), Trúc Diễm, Phương Thanh, Thu Minh, Sơn Tùng, hoa hậu Phạm Hương, hoa khôi Lan Khuê... đã lên tiếng. Không cần phất phong trào hay dậy chiến dịch. Cứ tự nhiên như sống và thở. Như Thành Lộc viết: Là nghệ sĩ Việt, trước hết là công dân Việt.

    PS. Hôm nay là 100 ngày người tử tế Phạm văn Bên ra đi. Xin đốt nén nhang tưởng nhớ ông, người đã góp phần định nghĩa người Việt tử tế.


    https://www.facebook.com/vu.k.hanh.5...54437913691122

  3. #13
    Biệt Thự
    Join Date
    Jan 2015
    Posts
    1,350
    St cám ơn chị Thụy Khanh, anh NGOC HAN, anh nvhn , anh Cạn nguồn đã ghé qua

    -------------------


    Có những quy trình không theo …"quy trình chuẩn" , nhẫn nại mà cương quyết ...


    QUY TRÌNH TRÁI TIM

    Ngày hôm qua, 14.7.2016, có một việc "vi diệu" đã xảy ra tại huyện Vị Xuyên, tỉnh Hà Giang. Việc đó, do người trong hình này tạo ta.
    Bạn hãy nhìn anh ta đi. Anh ấy là một bác sĩ, tên là Chung - Bác sĩ chuyên khoa II Nguyễn Ngọc Chung – Phó Giám đốc Bệnh viện Vị Xuyên, Hà Giang. Anh đã mặc bộ đồ Blouse này, đeo bảng tên và mang một pano ra đứng giữa chợ để kêu gọi đồng bào quyên góp tiền hỗ trợ một cặp trẻ song sinh dính liền, con một người dân tộc Dao.

    Tại sao BS Chung đi làm điều này? Thưa bạn, tại vì anh thấy gia đình họ nghèo quá, cặp trẻ song sinh cần phải chuyển gấp về Hà Nội cứu chữa, trong khi tiền ăn họ còn chưa có huống chi là tiền đường, tiền viện phí và mọi thứ chi trả chốn thị thành đắt đỏ...

    Bác sĩ Chung và đồng nghiệp mang Pano xuống chợ, lấy tên tuổi và uy tín cá nhân của mình để kêu gọi lòng thiện xã hội trợ giúp con người.

    Đất đai vị xuyên không giàu, bà con Vị Xuyên nghèo nhưng gom lại cho anh được 7,5 triệu đồng. Rồi sự việc loan truyền, cho đến chiều tối, từ ngọn lửa tấm lòng của những người thầy thuốc, xã hội chung quanh đã xúm vô để góp thành số tiền 40 triệu đồng cho người bố đưa hai con xuống Hà Nội để mưu cầu cho chúng những cuộc đời độc lập.

    Những đứa trẻ tưởng chừng không may mắn ấy là trở nên may mắn bởi những người Cán bộ, bác sĩ là THẦY THUỐC thật sự. Cuộc đời có những thứ không ai có quyền lựa chọn là sinh ra ở đâu và sinh ra như thế nào. Người ta chỉ gồng mình lên cải thiện số phận bằng mọi cách khi họ đã nhận biết được mình đang ở đâu. Còn đây, hai trẻ nhỏ vùng Vị Xuyên này, chúng dính vào nhau như một số phận trời ban, và tách chúng ra, trả về với bước khởi đầu độc lập là do ... người ban. Và những người đầu tiên khởi động hành trình trẻ thơ của chúng chính là những người thầy thuốc đáng yêu này.

    Họ cũng biết, mình có thể bị phê bình hoặc nhắc nhở "trái quy trình" khi tự tiện "xuống đường" nhưng - họ đã làm. Bởi, quy trình đúng đắn của cuộc đời là một quy trình bắt đầu từ trái tim. Và, khi mang theo trái tim, người ta sẽ được cuộc đời hưởng ứng.
    Có lẽ, không chỉ hai đứa trẻ, mà bắt đầu từ hôm nay, BS Chung và những y bác sĩ ở BV Vị Xuyên sẽ trở thành những cái tên thân thuộc khi ai đó về ngang thị trấn địa đầu Tổ Quốc này. Người sống vì dân, hành động vì dân, sẽ mãi là những người được dân ghi nhớ!
    (nguồn: http://infonet.vn/bac-si-ra-cho-xin-tu-thien-cuu-2-be-song-…)

    p/s. Tôi cũng từng có một người bạn, người ấy là một cô hiệu trưởng trường tiểu học. Ngày tôi đưa con đi học, thấy bảng thông báo trường dán dòng thông báo lạ: Bé X. học lớp 5, rất giỏi. Gia đình đang lâm cảnh ngặt nghèo, nhà trường đã hỗ trợ thời gian qua nhưng cho đến nay bé có nguy cơ phải nghỉ học. Đề nghị phụ huynh nào có lòng hảo tâm, xin liên hệ số để tìm hiểu và giúp đỡ bé. Tôi gọi số đt trên tường. Đó là số của cô hiệu trưởng. Trường hợp đó là một trường hợp thương tâm. Và chúng tôi đã trở thành bạn bè nhau từ sau lời kêu gọi trước cổng trường ngày ấy.....










    https://www.facebook.com/cuacai

  4. #14
    Biệt Thự
    Join Date
    Jan 2015
    Posts
    1,350
    Cách của ông "anh"

    -------------

    LARUNG GAR - LỜI CHIA TAY TRONG MƯA

    Có lẽ, mình là 1 trong những người nước ngoài cuối cùng còn được thấy nơi này.

    Larung gar, là 1 thung lũng tràn ngập các ngôi nhà màu đỏ của gần 40 nghìn nhà sư Tây Tạng học tập và tu hành, bao quanh 1 tu viện nằm ở chính giữa. Là cộng đồng phật giáo lớn nhất thế giới.


    Khi chính quyền các bạn Tàu cảm thấy sự đe doạ của cộng đồng phật giáo này lớn dần, đã quyết tâm phá huỷ chúng lần thứ 2 nhằm mục đích giảm số lượng người tu hành xuống còn 5 nghìn. Số còn lại bị bắt hoàn tục và về nhà. Máy móc được đưa đến và mình đã chứng kiến chúng đang bị phá dỡ 1 phần.

    Để không muốn người ngoài nhìn thấy, các bạn Tàu lập rất nhiều check point cảnh sát trên đường nhằm ngăn cản người ngoài vào đó. Mình may mắn trốn được qua 2 trạm kiểm soát và cùng các bạn đi vào đó trong 1 ngày mưa tầm tã. Tình hình căng thẳng đến độ ngồi trên xe không dám thở mạnh, và bạn lái xe người địa phương đi trốn vào cũng sợ không kém bọn ngồi bên cạnh.

    Toàn bộ sóng điện thoại và internet quanh vùng bị cắt để thông tin không lộ ra ngoài.

    Vào đó, mình lang thang quanh thung lũng, thấy những nhà tu hành hiền lành lặng lẽ đi trên con đường mưa trải khắp thung lũng như những vệt nước mắt dài nhỏ trên những ngôi nhà đỏ như máu. Các ngôi nhà nằm san sát bên nhau những trái tim người Tạng đang đập thổn thức.

    Trong cách mạng văn hoá, bọn Hồng vệ binh đã đập phá gần 6000 tu viện phật giáo của người Tây Tạng. Chúng đã đem trái tim của người Tibet-chùa Jorkhang làm chuồng lợn.

    Ngày 20.7.2016, nguồn tin tại đó đã thông báo, Larung gar đã chính thức bắt đầu bị phá huỷ.

    Vĩnh biệt Larung gar, từ nay về sau sẽ không còn những hình ảnh đẹp đẽ thế này nữa chỉ có niềm tin của người Tây Tạng là bất diệt.

    (Đây là chia sẻ để tiếc nuối, tất cả các comment liên quan đến chính trị và chửi bậy sẽ không được phép xuất hiện ở đây)
    Theo Hung Ngo



    https://www.facebook.com/banhminongday/











  5. #15
    Biệt Thự
    Join Date
    Jan 2015
    Posts
    1,350

    Cùng nhau khuyến học


    (trích từ Ông Fukuzawa Yukichi sẽ nói gì với Việt Nam?

    Nguyễn Quang Thạch- Tuần Việt Nam)

    ...Đức Phật có nói "Khiếm khuyết lớn nhất của đời người là kém hiểu biết". Sự kém hiểu biết xuất phát từ không được giáo dục hoặc không có cơ hội tiếp cận giáo dục. Người nghèo không được học lại càng nghèo và nghèo truyền kiếp. Chúng ta hãy giúp cho người nghèo bớt nghèo và người kém hiểu biết được hiểu biết bằng cách giúp họ tiếp cận tri thức chính thống hoặc đại chúng từ các tủ sách. Chỉ cần tận tâm, với một cuốn vở và cây bút, bạn đã giúp những trẻ đánh giày biết chữ. Chỉ cần góp 1 cuốn sách cho các lớp học ở nông thôn, bạn đã giúp hàng trăm học sinh đọc cuốn sách ấy. Chỉ cần bớt đi ba bữa nhậu trong một năm, 3 thành viên của một dòng họ, đã có thế xây dựng một tủ sách dòng họ giúp hàng trăm người có cơ hội đọc sách. Khuyến học luôn nằm trong tầm tay của bạn và hãy nói với mọi người rằng "dốt thì không nhục chỉ nhục là không chịu đọc/học cho mất dốt".

    Cuối cùng tôi muốn nói với các bạn rằng, xã hội của Nhật Bản của tôi vào năm những năm 1870 đang rất giống Việt Nam, nơi tôi được tái sinh, với nhiều chiến thắng lẫy lừng. Do đó tôi muốn nhắc lại định nghĩa về "Văn minh" mà tôi đã viết cách đây 140 năm.

    "Văn minh có nghĩa là đạt được cả những tiện nghi vật chất lẫn sự nâng cao tinh thần của con người. Nhưng cái tạo ra những tiện nghi vật chất và nâng cao tinh thần của con người là kiến thức và đạo đức, [do đó] bản chất của văn minh chính là quá trình phát triển kiến thức và đạo đức con người." Chính vì vậy một dân tộc muốn tiệm cận văn vinh rồi đến văn minh cần có chiến lược khuyến học nâng cao dân trí trên toàn quy mô xã hội.

    Còn rất nhiều điều cần phải làm trong xã hội chúng ta nhưng chỉ cần hàng triệu thanh niên các bạn hành động tận tâm và hoàn thành một phần việc trên thì hệ quả tích cực phái sinh từ những hành động đó sẽ giảm thiểu nhiều điều điều tệ hại khác. Công bằng, dân chủ và văn minh chỉ có khi bạn hành động để triệt tiêu những thứ xấu xa mà bạn không chấp nhận nó.

    http://www.chungta.com/nd/tu-lieu-tr..._viet_nam.html


    ----------------------------
    Có lẽ để có một khẩu hiệu ngắn gọn, ông đã dùng chữ hơi …kỳ kỳ
    Nên chăng là “ Đem sách về nông thôn” hay “Sách cho nông thôn” ?
    Nhưng nỗ lực và tấm lòng của ông thật đáng trân trọng , một người tử tế và cố gắng vì sự tử tế của toàn xã hội …







    Qua việc làm tủ sách, tui thấy câu"Dân như thế nào, chính quyền như thế ấy" rất đúng.

    Năm2008, tui hỗ trợ sách cho dòng họ Nguyễn ở thôn An Lạc, xã An Dục, Quỳnh Phụ, TháiBình. Đến năm 2009, chính quyền xã nhân cơ hội này, đã mời các dòng họ đến vàcông bố "cứ dòng họ nào làm tủ sách thì Hội khuyến học xã ủng hộ 200.000đồng đóng tủ". Tiền thì ít nhưng hành động của chính quyền đã kích thích10 tủ sách khác ra đời.

    Ngày2/5/2010, cha mẹ của 37 học sinh lớp 7A3 góp 50.000 đồngđể mua sách tạo ra Tủ sách Phụ huynh đầu tiên thì nhà trường cũng bỏ ra1.200.000 đóng tủ đựng sách. 4 tháng sau, người dân và nhà trường đã làm thêm 8tủ sách nữa. Từ trường AN Dục, toàn huyện Quỳnh Phụ làm tủ sách. Hiện Quỳnh Phụcó hơn 1.000 tủ sách.
    Tương tự, người dân huyện Thái Thụy đồnglòng làm tủ sách, đã kích thích chính quyền cấp huyện đưa vào kế hoạch năm2013. 1.090 tủ sách đã ra đời trong 1 năm.

    Ở Nam Định, ban đầu là nhữngngười dân như em
    Ha Vu, chịNguyen Thi Huong Lien, anh MinhĐức....làm gần 1.000 tủ sách, kế đến chính quyền tỉnh Nam Định đã nhân rộngtoàn tỉnh.

    Sơ qua vài thông tin trên đểchúng ta thấy rằng khi người dân hành động vì lợi ích của chính họ thì chínhquyền, ít nhất, sẽ làm đúng nhiệm vụ của mình.

    https://www.facebook.com/nqthach


    **********

    Học sinh Nhật đọc gần 20 quyển sách/năm


    Thay vì đọc truyện tranh, học sinh Nhật Bản lại tìm đến sách khoa học, lịch sử đất nước, câu đố mẹo, thuật dọn dẹp.

    Theo thống kê của thư viện một trường tiểu học gồm sáu cấp lớp với khoảng 700 học sinh ở thành phố Nago - một thành phố nhỏ xa trung tâm ở tỉnh Okianawa (Nhật Bản, tính trong tháng 1/2016, dù thư viện chỉ mở cửa 13 ngày, nhưng lượng học sinh mượn sách vẫn vô cùng nhiều.


    Cụ thể, khối lớp 1 mượn nhiều nhất, trung bình là 12,3 quyển/em; khối lớp 6 ít nhất với 4,5 quyển/em. Các khối lớp còn lại mượn từ 8-10 quyển/em.

    Trong khi đó, trong hai tháng 10 và 11, thư viện dường như hoạt động hết công suất. Trong tháng 10/2015 các em đọc trung bình 19,2 quyển/em. Lớp 1 vẫn đọc nhiều nhất với số sách trung bình mượn về là 28,9 quyển/em.

    Nội dung các cuốn sách các em tìm đọc từ tìm hiểu thế giới khủng long, yêu quái cho đến sách khoa học, tìm hiểu đời sống cây cỏ, vật nuôi, lịch sử đất nước, câu đố mẹo, thuật dọn dẹp.

    Những đề tài có vẻ khó nhằn lại được các em tìm đọc nhiều nhất do cách trình bày dễ hiểu, phù hợp với từng độ tuổi, cấp lớp.


    Một học sinh lớp 1 dễ dàng tìm được sách hướng dẫn trồng hoa asagao với ảnh minh họa rõ ràng, sát thực tế, thậm chí nhờ đó các em dễ dàng xác định cây hoa đã được trồng bao lâu khi thấy hoa nở.

    Với cấp lớp lớn hơn, đề tài khó và sâu hơn được trình bày bằng tranh vẽ dạng manga. Từ đó, lịch sử đất nước được các em tìm đọc một cách tự nhiên mà không có cảm giác khô khan, xa cách.

    Những em yêu thích thể thao thì có sách về cuộc đời các vận động viên có thành tích nổi bật. Sách về danh nhân thế giới thì thư viện không bao giờ thiếu. Nhờ đó các em được trang bị một lượng kiến thức tổng hợp, căn bản.

    Truyện thiếu nhi nước ngoài cũng được dịch để phục vụ nhu cầu đọc sách, mở mang tầm mắt của học sinh tiểu học.

    Người Việt đọc 0,8 cuốn/năm

    Trong khi đó, cuối năm 2015, theo báo cáo của Vụ Thư viện - Bộ VHTT&DL đã chỉ ra rằng, tỷ lệ người Việt Nam đọc sách thấp hơn nhiều so với các nước trên thế giới.

    Cụ thể, tỷ lệ người Việt Nam hoàn toàn không đọc sách chiếm tới 26%, tỷ lệ người thỉnh thoảng mới đọc sách chiếm 44%, người đọc thường xuyên chiếm tỷ lệ 30%. Bạn đọc của thư viện chỉ chiếm khoảng 8 - 10 % dân số.

    Thậm chí, theo thống kê hàng năm dựa trên báo cáo của các thư viện gửi về Bộ VHTT&DL, người Việt đọc trung bình 0,8 cuốn sách/người/năm (tức là chưa được 1 cuốn sách). Tỉ lệ sách bình quân đầu người tại các thư viện công cộng là 0,38 cuốn.

    Trong khi, tại Malaysia cách đây 10 năm, mỗi người dân đọc trung bình 2 cuốn sách/năm; nhưng vào năm 2012, con số này đã tăng lên từ 10-20 đầu sách/năm. Tức là gấp gần 10 lần so với Việt Nam. Và vẫn đang tiếp tục tăng rất nhanh.

    Giải thích về thực trạng trên, ông Nguyễn Quang Thạch, người đã có 19 năm nghiên cứu và thực hiện chương trình Sách hóa nông thôn cho biết: "Đầu năm 2015, ông đi bộ xuyên Việt để vận động chương trình Sách hóa nông thôn.

    Trong quá trình đó, ông đã phỏng vấn trên 3.000 người, và nhận được kết quả: Có hơn 90% người dân không biết nhà trường có thư viện và không được mượn sách từ thư viện về nhà".

    Theo ông Thạch, người dân ở vùng nông thôn không có cơ hội tiếp cận sách, không có sách để đọc nên không có thói quen đọc sách.

    Đặc biệt, có người nhiều năm không đọc quyển sách nào.

    Ngoài ra, người nông dân ít đọc sách vì thường làm theo kinh nghiệm, ít người tự mày mò để lĩnh hội tri thức.

    Ông Thạch cho biết thêm, ông đã đi một số nước và thấy ở Nhật Bản phong trào đọc sách cực kỳ cao, người dân đọc sách khắp mọi nơi, mọi lúc. Ông đi tàu điện ngầm ở Bangkok - Thái Lan thấy nhiều hình ảnh người dân đọc sách, còn trên xe buýt ở Hà Nội thì vô cùng khó.

    “Trong 2 tháng liên tục, tôi đi trên 60 tuyến xe buýt ở Hà Nội thì thấy duy nhất 1 người đọc sách trên xe buýt. Người ta thường đưa ra lý do là đọc sách trên xe buýt bị say, nôn… nhưng người nước ngoài sang Việt Nam, họ vẫn đọc sách trên xe buýt bình thường và không vấn đề gì”, ông Thạch nói.

    (Báo Đất Việt)
    http://baodatviet.vn/chinh-tri-xa-ho...chnam-3308461/

  6. #16
    Biệt Thự
    Join Date
    Jan 2015
    Posts
    1,350
    Sân bay Nội Bài, Tân Sơn Nhất bị tin tặc tấn công


    Chiều nay, hàng loạt màn hình hiển thị thông tin chuyến bay cùng hệ thống phát thanh của sân bay bất ngờ bị chèn nội dung kích động, xuyên tạc về Biển Đông.




    Khoảng 16h, tại sân bay Nội Bài, Tân Sơn Nhất, nhiều hành khách đang làm thủ tục hốt hoảng khi thấy các màn hình thông tin chuyến bay bất ngờ thay đổi. Trên màn hình hiển thị các thông tin kích động, xúc phạm Việt Nam và Philippines, xuyên tạc các nội dung về Biển Đông. Hệ thống phát thanh của sân bay cũng phát đi những thông điệp tương tự. Sau khoảng 4 phút, nhà chức trách sân bay đã tắt toàn bộ hệ thống âm thanh, màn hình.
    Cùng thời điểm, trên website của hãng hàng không Việt Nam cũng bị thay đổi nội dung, đồng thời đăng tải thông tin của hơn 400.000 thành viên Golden Lotus. Người dùng khi truy cập vào địa chỉ https://www.vietnamairlines.com, nhận được thông báo website đã bị hack, nội dung trang chủ được thay đổi hoàn toàn. Trên trang xuất hiện các ngôn ngữ kích động và để lại thông tin rằng nhóm hacker 1937cn đã thực hiện vụ tấn công này.
    Phía cuối website có dẫn đường link đến Pastebin.com, chia sẻ ba liên kết để tải về tập tin excel. File này nặng khoảng 100 MB, tập hợp danh sách trên 400 nghìn tài khoản khách hàng thành viên của Việt Nam Airlines, trong đó bao gồm họ tên, ngày sinh, địa chỉ. Một số thành viên còn bị lộ chức vụ, cơ quan công tác, số điện thoại... Kiểm tra nhanh của VnExpressvới 10 tài khoản thì các thông tin trong đó là chính xác.
    Các màn hình thông báo ở sân bay Nội Bài chiều nay đã tắt. Hành khách dồn ứ vì chưa thể làm được thủ tục bay. Ảnh: Hùng Sơn.
    Đến khoảng 17h30, website của Việt Nam Airlines ở địa chỉ trên đã trở về giao diện bình thường. Tuy nhiên, tên miền phụ http://glp.vietnamairlines.com/ cho thấy trang web vẫn bị hack.
    Vietnam Airlines cho hay trang mạng chính thức của họ đã bị chiếm quyền domain và chuyển sang trang web xấu ở nước ngoài. Tới 17h45 đã được khôi phục và đang được kiểm soát chặt chẽ, các hệ thống công nghệ thông tin và hệ thống dữ liệu của hãng hàng không này cũng được cô lập và kiểm soát.
    Thứ trưởng Giao thông Vận tải Nguyễn Nhật cho biết, tin tặc chỉ xâm nhập được vào giao diện màn hình hiển thị các thông tin về chuyến bay của Vietnam Airlines tại sân bay Nội Bài và Tân Sơn Nhất, không xâm nhập hệ thống tra cứu, đặt vé. Hệ thống điều hành bay, an ninh của các sân bay này vẫn hoạt động bình thường.
    Theo chuyên gia bảo mật Nguyễn Hồng Phúc, với các thông tin mà hacker đăng tải, có khả năng nhóm tin tặc này đã truy cập thành công vào hệ thống khách hàng của Việt Nam Airlines. Để hạn chế tác động, ông khuyến cáo người dùng có tài khoản Golden Lotus cần đổi mật khẩu ngay lập tức.
    Bộ Giao thông đã đề nghị Bộ Công an phối hợp điều tra, làm rõ nguyên nhân. Giới chức Việt Nam chưa đưa ra bất kỳ tuyên bố nào về thủ phạm vụ tấn công trên vì "cần thời gian xác minh".
    Tháng 5/2015, đã có hơn 200 website của Việt Nam bị các nhóm hacker đến từ Trung Quốc tấn công và để lại các thông tin mang tính chất khiêu khích, trong đó phần lớn đến từ nhóm 1937cn. Theo các chuyên gia an ninh, trang 1937cn.net được lập ra với mục đích khiêu khích tấn công vào các website của Việt Nam

    http://vnexpress.net/tin-tuc/thoi-su...g-3444469.html
    ----------------------



    Điều kỳ diệu sau cuộc tấn công

    Tôi vừa trở về sân bay Nội Bài sau một chuyến bay dài từ TP HCM. Chuyến bay dài hơn thường lệ, bởi một cuộc tấn công điện tử thực hiện vào hạ tầng hàng không Việt Nam, một cuộc tấn công chưa từng có.

    Chúng tôi ra sân bay từ 17h. Giao thông trước sân bay Tân Sơn Nhất kẹt cứng. Bước vào sân bay, đông nghẹt người vì nhiều chuyến ùn tắc.

    Không còn thông báo điện tử, tất cả đều phải thông báo bằng giấy in. Tôi đứng xếp hàng trong hàng người bất tận, đến tận gần 19h mới đến quầy làm thủ tục, dù theo lịch là 19h đã bay. Hệ thống máy tính không hoạt động, thủ tục làm bằng tay. Thứ tự các chuyến bay và cổng ra tàu bay thay đổi liên tục và chỉ được thông báo qua loa phóng thanh. Bởi ngay cả hệ thống loa sân bay cũng đã bị tấn công.

    Và trong khung cảnh tưởng như sẽ vô cùng hỗn loạn ấy, lại là một sự trật tự đáng ngạc nhiên. Gần như không ai phàn nàn. Tất cả mọi người đều xếp hàng trật tự. Không thấy sự vội vàng chen lấn như ngày thường. Mọi người nhường nhịn và thông cảm cho nhau lẫn cho hãng hàng không.

    Khi tôi bước vào phòng chờ, không còn một chỗ ngồi. Hành khách ngồi la liệt dưới đất, trong một khung cảnh tôi chưa từng chứng kiến ở đâu trên thế giới. Trong phòng lounge cũng không còn chỗ ngồi. Nhưng sự thông cảm và chia sẻ được duy trì đến tận phút cuối.

    Trong phòng lounge dành cho thương gia, ngày thường, sự riêng tư vô cùng được tôn trọng. Nhưng hôm qua, mọi người chia sẻ cho nhau từng chiếc ghế. Ngày thường, khách thương gia là những người vội vàng nhất, khó tính nhất. Nhưng hôm qua, tôi chứng kiến những vị khách nhẹ nhàng nói chuyện với tiếp viên, nhờ nhắc giờ lên máy bay, còn cẩn thận dặn lại sợ tiếp viên sốt ruột: "Chị chỉ nhờ vậy thôi, không giục đâu".

    Không có sự cáu gắt hay giục giã, mọi người ngồi trò chuyện với nhau, chia sẻ tin tức. Tất cả đều biết rằng mình đang là nạn nhân của một cuộc tấn công. Một cuộc tấn công không báo trước. Và không ai bảo ai, tất cả quyết định rằng họ sẽ cùng đoàn kết và hỗ trợ nhau dù chỉ bằng sự im lặng.

    Đây là lần thứ 2 tôi chứng kiến một khung cảnh mà tưởng như sẽ có hỗn loạn, cuối cùng lại chỉ thấy sự đoàn kết và sẻ chia.

    Tháng 10 năm 2010, tôi vào Minh Hóa, Quảng Bình để đưa hàng cứu trợ cho một xã chịu thiệt hại nặng nề nhất sau lũ. Ngập cả xã, ngập qua cả cột điện, xã gần như bị cô lập. Khi chiếc xe đến, mọi người ùa ra chờ nhận gạo và thuốc lọc nước. Mọi người đã vô cùng mệt mỏi vì bão lũ rồi, và tôi ở trên xe, thấp thỏm lo sợ về một sự hỗn loạn. Nhưng không, mọi người xếp hàng ngay ngắn, đẩy những đứa trẻ lên trước. Những gói quà được trao lần lượt. Cho đến khi hết hàng, vẫn còn nhiều người đứng chờ nhưng chưa được nhận. Không một ai phàn nàn. Mọi người vui vẻ, tự an ủi, rồi ra về.

    Hàng ngày, chúng ta phải nghe rất nhiều lời phàn nàn về ý thức của người Việt. Sân bay, bến tàu sẽ là nơi dễ nhìn thấy những câu chuyện như thế nhất. Nào là chen lấn khi xếp hàng, nào là tranh cãi quanh thái độ phục vụ, từ lời ăn tiếng nói đến cung cách ứng xử, chỗ nào cũng thấy "người Việt xấu xí". Ngày thường, một chuyến bay delay, một thông báo không chính xác, sẽ nhận không biết bao nhiêu nhiếc móc to tiếng.

    Nhưng hôm qua, trước một cuộc tấn công, tôi chỉ nhìn thấy hình ảnh của một dân tộc đoàn kết. Một hành vi phá hoại, vốn chủ đích tạo ra sự hỗn loạn, lại đẩy mọi người xích gần lại với nhau. Chính hành vi của những kẻ tấn công khiến cho người Việt bộc lộ những đức tính tốt đẹp của mình: sự đoàn kết; sự sẻ chia.

    Và tôi tin rằng những điều tôi đã chứng kiến ở Tân Sơn Nhất hôm qua không phải là cá biệt, bởi tôi đã nhìn thấy tinh thần ấy hơn một lần. Tôi biết, chứ không phải tin, rằng tinh thần dân tộc của chúng ta chưa bao giờ phai nhạt.
    Những kẻ tấn công chiều qua đã tắt đi được những màn hình điện tử vô tri ở sân bay Tân Sơn Nhất, nhưng vô tình, lại bật lên ý chí đoàn kết của những con người Việt Nam. Đó là một cuộc tấn công thất bại.

    Và đám đông tôi nhìn thấy, cho dù rất trật tự và nhẫn nại, lại cho thấy sẽ thật bất hạnh cho bất kỳ kẻ nào lăm le tấn công dân tộc này.




  7. #17
    Biệt Thự
    Join Date
    Jan 2015
    Posts
    1,350
    VỀ CHUYỆN HACKER TRUNG QUỐC ĐÁNH SẬP HỆ THỐNG SÂN BAY VIỆT NAM


    Tôi quan điểm khác với những gì đang diễn ra trên cộng đồng mạng. Các bác Việt Nam làm như thể cái sân bay của Việt Nam nó ngon lắm không bằng.

    Nhớ lại đi, cách đây gần 2 năm có vụ mất điện ở sân bay Tân Sơn Nhất đấy, rồi thì máy bay của Vietnam Airlines suýt đâm vào trực thăng quân sự ở Huế. Cũng chính đồng chí này suýt va vào máy bay chở hàng Cathay Pacific Cargo của Hong Kong.

    Nhưng có cải tổ không? Không có. Lại còn điều tra ra vụ Phi công Vietnam Airlines dùng bằng giả.

    Ấy là tôi còn chưa nói tới cái cách hành xử không đẹp về mất đồ, rạch đồ của nhân viên nữa đấy.

    Ấy là còn vụ 900 bánh heroin của ta ngon lành bay qua Đài Loan nữa.

    Ta có đẹp không? Ta có sạch không?

    Câu trả lời là KHÔNG!

    Cái việc hacker Trung Quốc nó đánh vào đợt này và đánh sập rất gọn ghẽ cho thấy sự yếu kém của hệ thống quản lý của sân bay mình.
    Trách mình trước đi, rồi hẵng đi kêu gọi lòng tự hào dân tộc này nọ. Đây là tự ái dân tộc.

    Bạn có biết tự ái dân tộc khác với tự hào dân tộc chỗ nào không? Tự hào dân tộc giúp đất nước mạnh bạo và tự tin. Còn tự ái dân tộc khiến cho người dân không nhìn rõ được mặt hạn chế của đất nước mình để thay đổi.

    Và cũng đừng có hoang mang về vụ sân bay. Đây là đòn trả thù của trẻ trâu Trung Quốc nhắm vào một nhân viên hải quan Việt Nam đã ghi chữ "Fuck You" vào trong hộ chiếu có vẽ đường lưỡi bò của một hành khách Trung Quốc cách đây 3 hôm.

    Dừng lại ở đây một chút nhé. Sẽ có người bảo đây là do Trung Quốc “ăn cướp la làng” để kiếm cớ đánh ta. Có 2 điểm:
    1/ Việt Nam có thực sự đẹp đẽ không? Hay ta chỉ là tấm gương phản chiếu của Trung Quốc ở một mức độ khác. Chúng ta có trẻ trâu, có bậy bạ, có lung tung không? Có chứ. Sao mà cái gì xấu cũng đổ cho Trung Quốc cả vậy.

    2/ Tôi nghiên cứu lịch sử của dân tộc Hán. Trung Quốc là 1 nước cực kỳ kiêu ngạo. Họ coi họ là trung tâm của thế giới, họ rất ngạo nghễ, và họ nhìn VN như thể cái nước nhỏ bé ở VN lộn xộn. Nếu họ muốn chơi Việt Nam, tôi là tướng lãnh quân sự TQ, tôi không làm mấy trò hề này. Trò này chỉ là thứ bàn phím đánh nhau thôi.

    Sự cố nghiêm trọng. Tôi đồng ý. Nhưng tính chất chiến tranh tôi không thấy.

    Tiếp tục. Sự hoang mang của các bạn để làm gì? Cái mà các bạn sợ về Tàu là sao? Là vụ đánh sập này? Ok. Vậy nếu những điều đó là sự thật. Thì với tình trạng Việt Nam bây giờ, bạn cũng thua thôi. Thế hoang mang được cái gì? Không được cái gì cả. Vấn đề của bạn là phải thay đổi nội tại trước. Sự hoang mang là vô dụng. Ví von như chuyện bạn chuẩn bị đánh nhau với Lý Tiểu Long. Bạn biết bạn thua rồi.

    Chẳng lẽ bạn đi hoang mang. Không. Bạn hãy rèn luyện trí tuệ và thể lực cho tốt.

    Nếu sóng không lưu của Đà Nẵng bị đè và phát tiếng Tàu Khựa. Hãy coi lại hệ thống của ta, để ta không cho phép điều đó lặp lại. Chứ không phải sợ hãi về một thuyết âm mưu. Bởi thuyết âm mưu nếu có thật, mà với cái sóng không lưu như thế, ta cũng bỏ mạng sa trường thôi.
    Tôi không quan tâm các thuyết âm mưu. Tôi chỉ quan tâm tới suy nghĩ của người trẻ về dân tộc.

    Hãy nhớ cái ngày 29/7/2016 này.

    Chúng ta thua kém họ đến mức mà một nhóm hacker của họ cũng đủ để đánh sập cả hệ thống hạ tầng của chúng ta.
    Đây là sự nhục nhã cần thay đổi. Chứ không phải là hoang mang style, là kêu gào phản đòn !

    © Dũng Phan
    Saigon / 2016

    https://www.facebook.com/x.file.of.h...032235597508:0




    TẢN MẠN ĐÊM KHUYA

    Sau vụ hacker Trung Quốc tấn công sân bay Tân Sơn Nhất và Nội Bài. Có hai bài quan điểm trái ngược nhau, nhưng gây được những suy nghĩ trong cộng đồng mạng. Đấy là bài của anh Hoàng Minh Trí của Vnexpress với tiêu đề “Điều kỳ diệu sau cuộc tấn công”, và bài của The
    X File Of History ngày hôm qua của admin Dũng Phan.

    Một bài nói về câu chuyện xếp hàng trên sân bay, cho thấy dân tộc Việt Nam đoàn kết trước cuộc tấn công. Để nêu lên cái đẹp nhân văn trong sự hoang mang. Và bài kia chỉ ra những yếu kém của cơ sở hạ tầng Việt Nam, qua đó cần xem là bài học để thay đổi nội tại, trau dồi sức mạnh-trí lực của Việt Nam.

    Tuy nhiên tôi lại chứng kiến những cảnh chửi nhau. Người phản đối anh Trí thì chửi anh là Dư Luận Viên. Người phản đối admin Dũng Phan thì chửi anh ấy là phản động.

    Đồng ý rằng, mỗi bài sẽ có những cái sai-cái đúng-cái phiến diện nhất định chứ không hoàn hảo. Nhưng sao ta không chọn cái đẹp của hai bài, quyện vào nhau để thấy ra cái tốt !

    Đó chẳng phải tốt hơn ư?

    Hai ngày qua, tôi vẫn thấy hai phe cấu nhau. Họ sát phạt nhau, họ nói nặng nói nhẹ người kia, họ bảo mình đúng còn bên kia làm càn.
    Tôi chạnh lòng, dù cả hai phe lý luận ok đi chăng nữa.

    Nhưng nếu sa đà vào việc chiến đấu với nhau.

    Há chẳng phải ta quên mất một điều: là ta đang có một kẻ thù chung.

    Kẻ thù chung ấy chắc đang cười người Việt ta.

    (Jacob Vương)





    https://www.facebook.com/x.file.of.h...247175776014:0

  8. #18
    Biệt Thự Triển's Avatar
    Join Date
    Sep 2011
    Posts
    27,365
    Quote Originally Posted by sôngthương View Post
    Sân bay Nội Bài, Tân Sơn Nhất bị tin tặc tấn công


    Chiều nay, hàng loạt màn hình hiển thị thông tin chuyến bay cùng hệ thống phát thanh của sân bay bất ngờ bị chèn nội dung kích động, xuyên tạc về Biển Đông.




    Khoảng 16h, tại sân bay Nội Bài, Tân Sơn Nhất, nhiều hành khách đang làm thủ tục hốt hoảng khi thấy các màn hình thông tin chuyến bay bất ngờ thay đổi. Trên màn hình hiển thị các thông tin kích động, xúc phạm Việt Nam và Philippines, xuyên tạc các nội dung về Biển Đông. Hệ thống phát thanh của sân bay cũng phát đi những thông điệp tương tự. Sau khoảng 4 phút, nhà chức trách sân bay đã tắt toàn bộ hệ thống âm thanh, màn hình.
    Cùng thời điểm, trên website của hãng hàng không Việt Nam cũng bị thay đổi nội dung, đồng thời đăng tải thông tin của hơn 400.000 thành viên Golden Lotus. Người dùng khi truy cập vào địa chỉ https://www.vietnamairlines.com, nhận được thông báo website đã bị hack, nội dung trang chủ được thay đổi hoàn toàn. Trên trang xuất hiện các ngôn ngữ kích động và để lại thông tin rằng nhóm hacker 1937cn đã thực hiện vụ tấn công này.
    Phía cuối website có dẫn đường link đến Pastebin.com, chia sẻ ba liên kết để tải về tập tin excel. File này nặng khoảng 100 MB, tập hợp danh sách trên 400 nghìn tài khoản khách hàng thành viên của Việt Nam Airlines, trong đó bao gồm họ tên, ngày sinh, địa chỉ. Một số thành viên còn bị lộ chức vụ, cơ quan công tác, số điện thoại... Kiểm tra nhanh của VnExpressvới 10 tài khoản thì các thông tin trong đó là chính xác.
    Các màn hình thông báo ở sân bay Nội Bài chiều nay đã tắt. Hành khách dồn ứ vì chưa thể làm được thủ tục bay. Ảnh: Hùng Sơn.
    Đến khoảng 17h30, website của Việt Nam Airlines ở địa chỉ trên đã trở về giao diện bình thường. Tuy nhiên, tên miền phụ http://glp.vietnamairlines.com/ cho thấy trang web vẫn bị hack.
    Vietnam Airlines cho hay trang mạng chính thức của họ đã bị chiếm quyền domain và chuyển sang trang web xấu ở nước ngoài. Tới 17h45 đã được khôi phục và đang được kiểm soát chặt chẽ, các hệ thống công nghệ thông tin và hệ thống dữ liệu của hãng hàng không này cũng được cô lập và kiểm soát.
    Thứ trưởng Giao thông Vận tải Nguyễn Nhật cho biết, tin tặc chỉ xâm nhập được vào giao diện màn hình hiển thị các thông tin về chuyến bay của Vietnam Airlines tại sân bay Nội Bài và Tân Sơn Nhất, không xâm nhập hệ thống tra cứu, đặt vé. Hệ thống điều hành bay, an ninh của các sân bay này vẫn hoạt động bình thường.
    Theo chuyên gia bảo mật Nguyễn Hồng Phúc, với các thông tin mà hacker đăng tải, có khả năng nhóm tin tặc này đã truy cập thành công vào hệ thống khách hàng của Việt Nam Airlines. Để hạn chế tác động, ông khuyến cáo người dùng có tài khoản Golden Lotus cần đổi mật khẩu ngay lập tức.
    Bộ Giao thông đã đề nghị Bộ Công an phối hợp điều tra, làm rõ nguyên nhân. Giới chức Việt Nam chưa đưa ra bất kỳ tuyên bố nào về thủ phạm vụ tấn công trên vì "cần thời gian xác minh".
    Tháng 5/2015, đã có hơn 200 website của Việt Nam bị các nhóm hacker đến từ Trung Quốc tấn công và để lại các thông tin mang tính chất khiêu khích, trong đó phần lớn đến từ nhóm 1937cn. Theo các chuyên gia an ninh, trang 1937cn.net được lập ra với mục đích khiêu khích tấn công vào các website của Việt Nam

    http://vnexpress.net/tin-tuc/thoi-su...g-3444469.html
    ----------------------



    Điều kỳ diệu sau cuộc tấn công

    Tôi vừa trở về sân bay Nội Bài sau một chuyến bay dài từ TP HCM. Chuyến bay dài hơn thường lệ, bởi một cuộc tấn công điện tử thực hiện vào hạ tầng hàng không Việt Nam, một cuộc tấn công chưa từng có.

    Chúng tôi ra sân bay từ 17h. Giao thông trước sân bay Tân Sơn Nhất kẹt cứng. Bước vào sân bay, đông nghẹt người vì nhiều chuyến ùn tắc.

    Không còn thông báo điện tử, tất cả đều phải thông báo bằng giấy in. Tôi đứng xếp hàng trong hàng người bất tận, đến tận gần 19h mới đến quầy làm thủ tục, dù theo lịch là 19h đã bay. Hệ thống máy tính không hoạt động, thủ tục làm bằng tay. Thứ tự các chuyến bay và cổng ra tàu bay thay đổi liên tục và chỉ được thông báo qua loa phóng thanh. Bởi ngay cả hệ thống loa sân bay cũng đã bị tấn công.

    Và trong khung cảnh tưởng như sẽ vô cùng hỗn loạn ấy, lại là một sự trật tự đáng ngạc nhiên. Gần như không ai phàn nàn. Tất cả mọi người đều xếp hàng trật tự. Không thấy sự vội vàng chen lấn như ngày thường. Mọi người nhường nhịn và thông cảm cho nhau lẫn cho hãng hàng không.

    Khi tôi bước vào phòng chờ, không còn một chỗ ngồi. Hành khách ngồi la liệt dưới đất, trong một khung cảnh tôi chưa từng chứng kiến ở đâu trên thế giới. Trong phòng lounge cũng không còn chỗ ngồi. Nhưng sự thông cảm và chia sẻ được duy trì đến tận phút cuối.

    Trong phòng lounge dành cho thương gia, ngày thường, sự riêng tư vô cùng được tôn trọng. Nhưng hôm qua, mọi người chia sẻ cho nhau từng chiếc ghế. Ngày thường, khách thương gia là những người vội vàng nhất, khó tính nhất. Nhưng hôm qua, tôi chứng kiến những vị khách nhẹ nhàng nói chuyện với tiếp viên, nhờ nhắc giờ lên máy bay, còn cẩn thận dặn lại sợ tiếp viên sốt ruột: "Chị chỉ nhờ vậy thôi, không giục đâu".

    Không có sự cáu gắt hay giục giã, mọi người ngồi trò chuyện với nhau, chia sẻ tin tức. Tất cả đều biết rằng mình đang là nạn nhân của một cuộc tấn công. Một cuộc tấn công không báo trước. Và không ai bảo ai, tất cả quyết định rằng họ sẽ cùng đoàn kết và hỗ trợ nhau dù chỉ bằng sự im lặng.

    Đây là lần thứ 2 tôi chứng kiến một khung cảnh mà tưởng như sẽ có hỗn loạn, cuối cùng lại chỉ thấy sự đoàn kết và sẻ chia.

    Tháng 10 năm 2010, tôi vào Minh Hóa, Quảng Bình để đưa hàng cứu trợ cho một xã chịu thiệt hại nặng nề nhất sau lũ. Ngập cả xã, ngập qua cả cột điện, xã gần như bị cô lập. Khi chiếc xe đến, mọi người ùa ra chờ nhận gạo và thuốc lọc nước. Mọi người đã vô cùng mệt mỏi vì bão lũ rồi, và tôi ở trên xe, thấp thỏm lo sợ về một sự hỗn loạn. Nhưng không, mọi người xếp hàng ngay ngắn, đẩy những đứa trẻ lên trước. Những gói quà được trao lần lượt. Cho đến khi hết hàng, vẫn còn nhiều người đứng chờ nhưng chưa được nhận. Không một ai phàn nàn. Mọi người vui vẻ, tự an ủi, rồi ra về.

    Hàng ngày, chúng ta phải nghe rất nhiều lời phàn nàn về ý thức của người Việt. Sân bay, bến tàu sẽ là nơi dễ nhìn thấy những câu chuyện như thế nhất. Nào là chen lấn khi xếp hàng, nào là tranh cãi quanh thái độ phục vụ, từ lời ăn tiếng nói đến cung cách ứng xử, chỗ nào cũng thấy "người Việt xấu xí". Ngày thường, một chuyến bay delay, một thông báo không chính xác, sẽ nhận không biết bao nhiêu nhiếc móc to tiếng.

    Nhưng hôm qua, trước một cuộc tấn công, tôi chỉ nhìn thấy hình ảnh của một dân tộc đoàn kết. Một hành vi phá hoại, vốn chủ đích tạo ra sự hỗn loạn, lại đẩy mọi người xích gần lại với nhau. Chính hành vi của những kẻ tấn công khiến cho người Việt bộc lộ những đức tính tốt đẹp của mình: sự đoàn kết; sự sẻ chia.

    Và tôi tin rằng những điều tôi đã chứng kiến ở Tân Sơn Nhất hôm qua không phải là cá biệt, bởi tôi đã nhìn thấy tinh thần ấy hơn một lần. Tôi biết, chứ không phải tin, rằng tinh thần dân tộc của chúng ta chưa bao giờ phai nhạt.
    Những kẻ tấn công chiều qua đã tắt đi được những màn hình điện tử vô tri ở sân bay Tân Sơn Nhất, nhưng vô tình, lại bật lên ý chí đoàn kết của những con người Việt Nam. Đó là một cuộc tấn công thất bại.

    Và đám đông tôi nhìn thấy, cho dù rất trật tự và nhẫn nại, lại cho thấy sẽ thật bất hạnh cho bất kỳ kẻ nào lăm le tấn công dân tộc này.





    (nguồn trên hình)
    Last edited by Triển; 08-03-2016 at 10:04 PM.
    http://dtphorum.com/pr4/signaturepics/sigpic726_7.gif Puck Futin

  9. #19
    Biệt Thự thuykhanh's Avatar
    Join Date
    Sep 2011
    Posts
    4,342
    Chào Sông thương, anh Hoài, anh Triển và các bạn ghé "Giọt nước mắt không tên ..."

    Sáng nay vội vàng tk quên xin Sông thương cho gởi bài này ở đây. Cả ngày cứ
    băn khoăn không biết mình đã sơ xót điều gì.
    Trễ còn hơn không, tk xin lỗi Sông thương nhé!




    http://www.sggdpost.com/doi-ma-vui/


    Đời thế mà vui - Saigon-Gia Định: Đất & Người
    www.sggdpost.com
    Ai nói rằng vô bịnh viện thì không vui? Hôm trước Tết tui vô cổng cấp cứu của một bịnh viện lớn ở TPHCM.

    Kha kha kha kha, đọc thấy vui thiệt …nhưng kinh quá!!!

    Đời thế mà vui

    Ai nói rằng vô bịnh viện thì không vui?
    Hôm trước Tết tui vô cổng cấp cứu của một bịnh viện lớn ở TPHCM. Trong khi chờ được chăm sóc, tui thấy cô kia bị thương ở chưn, phải đi cà nhắc đau đớn từng bước ráng lê vô, hai cô y tá ngồi đó ngó mà không có phản ứng thích hợp nào.
    Sau đó đến phiên tui cà nhắc đi theo bà y-lao (vì tui không biết bà này là y tá hay lao công) từ cổng sau ra cổng trước, cách đó hơn trăm mét. Vui hông?

    Được người-trong-cuộc khuyên nhủ trước, tui đăng ký nằm phòng dịch vụ, đơn giá 450k một ngày, mắc gấp hai lần phòng khách sạn. Sở dĩ phải đóng tiền giá cao như vậy là vì vô phòng, bạn được nằm nguyên một cái giường riêng mình, không phải chia chác gì với cái ông nằm giường bên cạnh. Giường này có nệm, có drap, nhưng không có gối hay mền gì ráo. Muốn có, bạn phải mướn (có thế chấp). Muốn sử dụng cái dờ-mốt tivi, bạn cũng phải thế chấp. À quên: nếu trường hợp cái giường bạn nằm bị trục trặc chỗ cây chống đầu giường lên cho cao, nghĩa là không chống lên được, thì bạn cứ thoải mái báo với y tá trực. Y tá trực sẽ ân cần vui vẻ trả lời rằng bạn yên tâm đợi khi nào có bịnh nhân xuất viện, thì họ sẽ đổi giường cho bạn. Vui chưa?

    Ngoài việc nằm phòng giá dịch vụ 450k/ ngày, tui cũng đăng ký mổ dịch vụ, bởi vì nghe bác sĩ nói rằng mổ dịch vụ sẽ được dụng cụ phẫu thuật tốt hơn, những thiết bị khác tốt cho sức khoẻ hơn là so với mổ theo diện bảo hiểm y tế. Khác nhau như thế nào thì chỉ có bác sĩ biết, chứ mình đâu có cách để so sánh và kiểm chứng? Chỉ biết rằng với giá phòng và giá mổ dịch vụ, thì trước khi lên lầu để phẫu thuật, bịnh nhơn phải xuống căng-tin mua dao cạo để tự cạo chỗ nào sắp mổ. Hình nhu trong gói dịch vụ mổ không bao gồm dao cạo lông. Vui héng?
    Ờ mà quên, hồi mới nhập… lầu, tui được cô y tá dễ thương xin tí máu (chớ không phải là xin tí huyết nha mấy huynh!) để xét nghiệm. Độ chừng vài tiếng sau, cô dễ thương lại xuất hiện (làm tui tưởng lầm là do mình đẹp trai), cổ lại xin tí máu lần nữa, lý do là vì trong thao tác trước đó có lầm lẫn chi đó. Vui ghê!

    Bác sĩ đã dặn trước khi nhập viện không được ăn uống, để thử máu. Lấy máu xong, cô y tá dặn mình nhịn đói tiếp để chờ CT scan, khi nào scan xong mới được ăn. Mình hỏi khi nào scan, cổ nói hỏng biết, chờ chừng nào scanner rảnh. Và mình bèn nhịn đói chờ từ sáng sớm cho tới hơn 13h thì scanner tạm rảnh. Ôm cái bụng đói meo meo, ngồi trước phòng scanner chờ tới phiên, nghe âm thanh ột ột trong bao tử cùng vần với Trư Bát Giới. Cuối cùng, cánh cửa phòng cũng được mở ra với thông báo “Scanner hư, bịnh nhân vui lòng trở về phòng, khi nào sửa chữa xong sẽ thông báo!”. Thiệt là vui cái lòng trở về phòng. Đói quá đói, tui bèn ăn đại, bởi vì đâu biết lúc nào “con scanner sẽ vui trở lại”?

    Gặm khúc bánh mì cùng lúc những người khác chuẩn bị cơm chiều.
    Hay ở chỗ là gặm xong một thoáng sau thì y tá biểu trở xuống phòng CT-scanner. Vì hạnh phúc của bịnh nhơn và thu nhập của bịnh viện, scanner đã được sửa tốc hành trong vòng vài giờ đồng hồ. Vui lém!
    Bác sĩ hẹn 9h sáng hôm sau mổ, nhưng lụi đụi cũng phải qua tới buổi chiều.

    Cũng giống như cái thực đơn được soạn bởi những đầu bếp chuyên nghiệp, nghĩa là cái gì ngon nhứt phải để dành lại sau, thì ở bịnh viện cũng vậy: tới đây mới bắt đầu những gì vui nhứt.
    Đầu tiên là bước qua cánh cửa của phòng vô trùng. Ổ khóa của cánh cửa này không phải là thứ tầm thường à ngheng, mà nguyên cả ổ mã số bấm bấm gì đó, giống như trong phim đột nhập tổng hành dinh CIA của Mỹ: chỉ có thành phần tuyển chọn mới được vô. Thắc mắc không hiểu thành phần đó là ai, trong khi chờ gần 30 phút chưa thấy bác sĩ, tui lại thấy người giao cơm hộp, thợ điện, và những bằng hữu khác bấm số 83817 là vô tuốt. Vui như hội chợ!

    Khi y công đẩy băng-ca của mình đi dọc hành lang để vào phòng mổ phía cuối, tui thấy vài phòng đang phẫu thuật mà không có đóng kín cửa, thiên hạ ra vô tùm lum, giày dép búa xua. Cảm thấy bất an nhưng tự an ủi biết đâu phòng của mình sẽ ngăn nắp sạch sẽ hơn. Hóa ra hổng phải như vậy.
    Băng-ca của tui đã được đẩy tới cái đèn không hắt bóng rồi, mà cửa phòng vẫn mở, nguyên bầy lao-tá tám chuyện rào rào, nào là chuyện giá cả, chuyện con cái, chuyện thưởng tết, chuyện hốt hụi, hẹn hò đi du lịch, kêu gọi í ới. Vui như sở thú!
    Phần đông chúng ta đều đã đọc sách hoặc xem phim về ngành y của Việt Nam Cộng Hòa hoặc các quốc gia tiên tiến, nên chúng ta đều mường tượng cảnh bác sĩ rất “ăn rơ” với ê-kíp mổ: ca phẫu thuật tiến hành trong im lặng, bác sĩ chỉ cần giơ tay ra là trợ lý biết phải đặt vào tay bác dụng cụ nào (kéo, kẹp, dao, v.v.), liên tục lớp lang như vậy cho đến khi ca mổ chấm dứt.

    Lầm rồi nghe bà con! Có nằm trên bàn mổ mới thấy… vui ghê (phần ghê nhiều hơn phần vui): ông bác sĩ chính thức thì tui đã biết mặt rồi, mấy ông còn lại là ai, có phải là sinh viên thực tập hay không, tui không hề biết bởi vì đã mang khẩu trang. Trong khi mổ, tui nghe bác sĩ nói đại loại như “Ê, không phải không phải cắt chỗ đó, em cắt chỗ này nè, làm lại đi!”
    Trong khi em kia đang “làm lại đi” thì bất giác tui nhìn thấy hai ba cái bọt bóng trong ống truyền dịch từ phía trên cao đang từ từ sắp tiến vào tĩnh mạch mình. Thấy ghê quá, tui báo bác sĩ, bác sĩ quay ra phía cái đám bà tám hô to “Em XYZ gì đó ơi, bệnh nhân báo có bọt bóng trong dây truyền dịch kìa!”

    Như có phép mầu, em XYZ bay vào rút vội dây truyền ra để thay thế bằng cái khác. Thật đáng ngưỡng mộ!
    Cuối cùng thì vụ mổ xẻ đã xong, đến phần khâu lại. Bác sĩ hỏi ai đó (tui không thấy vì đã có tấm màn nhỏ che tầm mắt) rằng chỉ khâu để chỗ nào. Có tiếng trả lời là em ABC giữ chìa khóa đã ra ngoài ăn trưa chưa vào. Bác sĩ liền lệnh mấy bà tám đi tìm em đó gấp.
    Lại như có phép mầu, không lâu sau, chỉ khâu đã xuất hiện. Lần này tui nghe bác sĩ nói với anh bạn khẩu trang “không phải, em phải khâu bên này mới đúng, làm lại đi!”. Sau khi em đó làm lại, và làm xong, bác sĩ gọi chị nào đó ngoài kia, để xin cây kéo cắt chỉ. Im lặng vài chục giây. Lại nghe tiếng bác sĩ nói “không phải kéo này, loại kéo để cắt chỉ đó chị!” Sau đó bác sĩ toại nguyện vì được cung cấp đúng loại kéo.

    Thiết nghĩ, tui có quyền liên tưởng rằng trước đó, cái kéo đang ở “vòng ngoài”, tức là chưa được vô trùng. Vui không?
    Nhưng niềm vui ngắn chẳng tày gang thì tui được đẩy ra khỏi phòng mổ để trở xuống trại giam, xí lộn, trại dưỡng với cái giường trị giá 450k/ ngày trong căn phòng mà cửa toilet bị hư, phòng toilet không có vòi xịt, không có giấy vệ sinh, và không có móc quần áo.
    Y tá đẩy băng-ca hậu phẫu vào tận giường, rồi yêu cầu tui tự leo qua giường, với lời nhắn nhủ hết sức ân cần rằng “ráng leo qua cho khéo, không thôi đứt chỉ vết thương mới mổ đó nghe!” Sự ân cần này khiến tui cảm động vô bờ và vui khôn xiết.

    Qua hôm sau, tất cả bịnh nhơn ở lầu 2 (trong đó có tui) được lịnh dồn lên lầu 3. Lý do được đưa ra là để tập trung cho dễ quản lý. Phải nói nhơn đạo như vậy, chớ ai đành đoạn mà bảo rằng gần Tết tới nơi, phải thu gom như vậy để lao-tá-sĩ lo lắng việc nghỉ lễ mà không phải trực rải rác nhiều tầng lầu. Đêm đó là đêm vui cuối cùng nơi bịnh viện.

    Sáng hôm sau chuẩn bị trả phòng cao cấp để ra về. Bác trai ở giường bên cạnh bị dãn nở phế nang, có lẽ vào giai đoạn cuối nên phải luôn đeo ống oxygen mà vẫn khò khè vật vã. Mấy đêm liên tiếp, bác không thể nằm, mà phải ngồi cúp lưng xuống thì mới có thể thở được. Bác yếu đến nỗi không thể từ giường tự bước xuống xe lăn được. Khi cả phòng chuẩn bị về đón Tết, vị bác sĩ đặc trách trường hợp bác trai ấy hân hoan bước vào phòng, vỗ vai bác dặn dò nhiều lần “Bác nhớ nghỉ ngơi nhé, nghỉ ngơi cho nhiều vào, không được làm gì nặng nhé. Nhớ nghỉ ngơi nhé!”

    Vâng, đồng chí hãy yên lòng mà nghỉ ngơi nhé.
    Riêng tui, tần ngần ra phía ngoài, chỗ ban-công để xem tập thể lao-tá-sĩ thi kéo co ở dưới sân bịnh viện, với những đợt reo hò động viên của khán giả, mang lại không khí vui tươi năng động. Nhờ đó, bịnh viện mới mất đi cái yên tĩnh êm ru bà rù buồn như chấu cắn.
    Xe taxi đang tới, tui lần lần xuống lầu. Văng vẳng đâu đó ở lầu dưới là tiếng tập hát xôn xao, tiếng hẹn hò thăm viếng, tiếng rủ rê đi du lịch xa, thiệt là vui như phiên chợ Viềng!

    Ai dám nói là vô bịnh viện thì không vui?


    Last edited by thuykhanh; 08-04-2016 at 06:00 PM.

  10. #20
    Biệt Thự
    Join Date
    Jan 2015
    Posts
    1,350
    St cám ơn anh Hoài Vọng, chị Thụy Khanh , anh Ngọc Hân, anh nvhn, anh Triển và các anh chị

    @ Chị Thụy Khanh, Dạ, em cám ơn chị . Chị cứ đặt vào để cả nhà cùng đọc , không có gì ngại hết chị nhé . Chúng ta cùng chia sẻ thông tin mà . Chị thiệt chu đáo và dễ thương

    @ Anh Năm : St nhớ có lần anh dặn ai muốn post gì từ fb cứ nói anh khiêng về dùm, nhưng St thấy chẳng lẽ cứ chút gì cũng làm phiền anh Nên cái nào quan trọng St sẽ gõ cửa anh nhé . Với lại St để link để cả nhà có thể đọc thêm từ đó những thông tin khác , sẽ có cái nhìn rõ hơn về người viết những điểu ấy

    -------------

    Nhiều khi "cười là tiếng khóc khô không lệ ..."
    Cho nên phải học cách lạc quan



    đứa trẻ hư,
    trong rất nhiều câu thơ tôi viết, tôi hay dùng chữ này, đứa trẻ hư, ví như "anh vẫn thương mình nhiều / như một đứa trẻ hư", vì ai cũng thương những đứa trẻ ngoan, nhưng ít ai thương được một đứa trẻ hư, và nếu thương, thì cái tình thương đó nó cũng khác, mãnh liệt và vị tha hơn rất nhiều
    tôi thương mình, như thương đứa trẻ hư, dung túng vài thói hư tật xấu của mình, chiều chuộng mình với những lam chướng của tánh khí và đam mê, vị tha cho mình những lỗi lầm những mặt trái của lương tri. Đó là cách mà tôi sống, giản đơn hơn, nhưng biết cách thương mình có lẽ cũng làm tôi dễ thương người khác hơn chăng
    sau khi đi Mỹ về, nhiều bạn nhắn hỏi, có phải anh tìm cách định cư, có phải anh định ra đi, anh hết thương Sài Gòn rồi sao, trả lời cho mấy bạn là tôi chỉ đi Mỹ chơi, thoả chí chu du thiên hạ thôi, còn chuyện đi ở, thiệt tình tôi không nghĩ tới, dù rất nhiều người rủ rê.
    mà quan trọng gì chuyện đi hay ở, vì tôi thương Sài Gòn, thương đất nước mình, nhiều như thương một đứa trẻ hư, cho dù hư cỡ nào, tôi cũng thương

    -------------

    mình là người tích cực, luôn nhìn cốc nước đầy một nửa, ví dụ coi báo thấy tụi nó chi 500 trẹo sinh nhựt bố sếp Thanh, ai cũng chửi, mình thì nghĩ, đù, may quá, nó chưa chi 5 tỉ là mừng rồi... một ví dụ khác nữa, vừa rồi lại xếp hạng các quốc gia đáng sống, Việt Nam mình chót bảng, ai cũng buồn, nhưng mình nghĩ, cũng còn may, là Liên Hiệp Quốc họ còn coi mình là một quấc gia, chớ trời quơi, có ở nơi đâu, trên hành tình văn minh nầy, có cái quấc gia nào có luật pháp mà tụi bây dám xài tiền dân như vậy, mà chưa bị dân lôi ra chém đầu hả, hả, hả

    ký tên: huê hậu thân thiện

    ----------------
    báo Tuổi Trẻ có bài "Hà Tĩnh yêu cầu sở, ngành tự nhận kỷ luật về vụ Formosa" mình thấy rất hay, rất đúng tinh thần huê hậu thân thiện của mình, nên phát động phong trào này ra cả nước, mình xin làm đại diện tuyên truyền cho phong trào này, từ rày dẹp hết công an, dẹp luôn toà án và nhà tù, tất cả nắm tay nhau kết đoàn, bắt thằng ăn trộm rồi mình nhắc, ê mày tự kỷ luật nha, ê lúc này tham nhũng quá rồi nha, tự kỷ luật đi ấy ơi... ha ha, toẹt vời

    https://www.facebook.com/DamHaPhu?fref=st

 

 

Similar Threads

  1. Replies: 0
    Last Post: 10-11-2013, 12:58 PM
  2. Replies: 2
    Last Post: 03-05-2013, 07:44 AM
  3. Replies: 0
    Last Post: 08-17-2012, 02:52 PM
  4. Replies: 1
    Last Post: 04-13-2012, 12:11 PM

Posting Permissions

  • You may not post new threads
  • You may not post replies
  • You may not post attachments
  • You may not edit your posts
  •  
All times are GMT -7. The time now is 02:20 AM.
Powered by vBulletin® Version 4.2.5
Copyright © 2024 vBulletin Solutions Inc. All rights reserved.
Forum Modifications By Marco Mamdouh