Results 891 to 900 of 2050
Thread: The Seasons
-
11-25-2018, 09:37 AM #891
The water of the lake glittered in the distance.
It was the color of a stagnant spring in an old garden on a moonlit evening.
The woods on the far bank of the lake were burning silently.
The flames spread as I watched - a forest fire.
The fire truck hurrying along the bank like a toy was reflected vividly on the surface of the water.
Crowds of people blackened the hill, endlessly streaming up the slope from below.
When I came to myself, the air around me was still and bright, as though dry.
The strip of town at the base of the slope was a sea of fire.
A girl parted the crowd of people and descended the slope alone.
She was the only one going down the hill.
Strangely, it was a world without sound.
When I saw the girl walking directly toward the sea of fire, I could not bear it.
Then, without words, I actually conversed with her feelings.
“Why are you going down the hill alone? Is it to die by fire?”
“I don’t want to die, but your home lies to the West and so I am going East.”
The sight of her - a dark spot against the flames that filled my vision - pierced my eyes.
I woke up.
There were tears in the corners of my eyes.
YASUNARI KAWABATA (1899-1972)
From "Palm-of-the-Hand Stories"
-
11-26-2018, 03:49 AM #892
-
11-27-2018, 03:31 AM #893
-
11-28-2018, 03:51 AM #894
-
11-28-2018, 05:05 PM #895
-
11-29-2018, 10:57 AM #896
I love you without knowing how, or when, or from where
I love you simply, without problems or pride
I love you in this way because I do not know any other way of loving but this
In which there is no I or you
So intimate that your hand upon my chest is my hand
So intimate that when I fall asleep, your eyes close
Pablo Neruda
-
11-29-2018, 04:38 PM #897
...can't help it...
...blame it on the wicked moon...
...and congrats, mon chéri...
-
11-30-2018, 03:51 AM #898
Nhật / Nguyệt*
"trên hai vai ta đôi vầng nhật nguyệt"*tcs
Người cha là một mặt trời lên rực rỡ của ngày hội mở...
Người mẹ là một vầng trăng khuya u uẩn của đêm thu vàng...
Và thiếu nữ là từng buổi chiều ráng đỏ đắm đuối/tráng lệ/hoang mang...
*
Tôi mới từ ngôi trường xa vừa quay trở về.
Bố tôi lái xe vượt 300 miles đường dài chạy xuống gặp tôi trong vòng 5 tiếng đồng hồ - rồi đi - hẹn tới mùa hè sẽ sang đón tôi qua gặp "Milady" để cùng đi chơi biển. "Milady" - hmm, tôi nghĩ là người phụ nữ mà bố tôi đang nhắc đến một cách trang trọng này - có lẽ - đẹp, high-educated và còn trẻ. Tôi cũng chưa quyết định là mình có nên "làm quen" với bà ta hay không - cho đến khi tôi thu xếp được một cuộc nói chuyện rõ ràng và thẳng thắn với mẹ tôi.
Thật ra, mẹ tôi cũng chẳng bao giờ thích xen vào mối sinh hoạt cha con giữa tôi và bố tôi. Từ nhỏ, lúc tôi chưa trưởng thành - mẹ tôi đã từng cư xử với tôi như một "equal" và luôn cố gắng duy trì cái thái độ ấy đến mức tối đa - dù cho tôi có hư đốn và ngang ngạnh tới đâu đi chăng nữa. Không có gì tôi làm có thể khiến cho mẹ tôi nổi giận. Không có gì tôi đòi hỏi mà mẹ tôi lại không thỏa mãn cho tôi. Mẹ đôi lúc rực rỡ như bà tiên tuổi thơ với cây đũa thần. Mẹ đôi lúc lặng yên và lạnh lùng như pho tượng đá Greek phủ rêu xanh đứng thầm lặng trong góc vườn đằng sau sân vắng.
Tôi yêu bố tôi vì tôi và bố rất giống tính nhau - cũng vọng động / cũng "hướng ngoại" - không bao giờ chịu ngồi cho yên một chỗ. Mẹ tôi thì hoàn toàn trái ngược với chúng tôi - chỉ trừ những chuyến đi bắt buộc phải đi vì công việc / vì đời sống - ngoài ra, mẹ tôi như một con chim nhỏ tự nhốt mình trong chiếc lồng son không cửa - ngó ra và đăm chiêu. Chẳng hiểu ngày xưa còn trẻ, mẹ tôi có thường đăm chiêu tư lự như thế không?
Tôi không biết tại sao mẹ tôi và bố tôi lại không còn sống chung với nhau.
Tôi cũng không biết cả hai người có còn tình cảm gì với nhau nữa hay không.
Thuở tôi còn bé - cứ mỗi tháng - bố tôi từ một thành phố xa ghé về thăm tôi một buổi chiều - dắt tôi đi movie, đi shopping, đi ice skating. Mỗi lần như thế đều không có mặt mẹ tôi. Bố bảo:"Mẹ chẳng bao giờ muốn ly dị với những cuốn sách". Tôi thì nghĩ:"Mẹ đã không còn yêu Bố nữa!" - (oh, hay là - chưa bao giờ?!).
Tôi không buồn cho bố tôi, không buồn cho tôi mà chỉ buồn cho mẹ - một người mẹ mà thực ra, tôi yêu tha thiết nhưng chưa hề một lần bộc lộ - dù bằng một câu nói khi còn ở gần - hay một hàng chữ viết khi đã đi học xa. Mẹ tôi cũng vậy - Mẹ tôi cũng chưa bao giờ nói mẹ thương tôi hay nhớ tôi, chỉ chu đáo và tỉ mỉ lo toan sao cho tôi luôn được sống vui và đầy đủ. Khi xưa, tôi trách mẹ tôi dửng dưng - bây giờ lớn khôn hơn - tôi hiểu là tôi đã có được một người mẹ vô cùng "ngộ nghĩnh"- và tôi vô cùng trân trọng sự đặc biệt đó ở mẹ của tôi. Đặc biệt như thế nào ư? Làm sao tôi biết. Chỉ là một cảm nhận - tuy mơ hồ mà sâu thăm thẳm - trong trái tim con trẻ.
Bây giờ, với trang tiểu thuyết thời đại "Milady" của bố tôi - không biết mẹ tôi rồi sẽ phản ứng ra sao...
Vẫn sẽ mãi dửng dưng chăng?
*
Mặt trời rực rỡ - xin hãy mãi là những tia lửa nồng nàn sự sống...
Vầng trăng u uẩn - xin hãy mãi mãi là hơi thở của những nhịp tim trầm mặc âm thầm...
Để hoài chảy trong tôi những buổi chiều ráng đỏ - lộng lẫy/thiết tha/yêu...
Perchance
-
11-30-2018, 04:04 PM #899
-
12-01-2018, 02:54 PM #900
...cho một ngày gió khóc tơi bời trên những ngọn cây phong không còn lá đỏ...
...i couldn't find the right answer for my poor heart though...
...hence, it cried too...