Register
Page 204 of 205 FirstFirst ... 104154194202203204205 LastLast
Results 2,031 to 2,040 of 2050

Thread: The Seasons

  1. #2031
    ...for keeps... passenger's Avatar
    Join Date
    Oct 2011
    Posts
    4,141
    Things come to pass
    But the memories stay
    *

  2. #2032
    ...for keeps... passenger's Avatar
    Join Date
    Oct 2011
    Posts
    4,141
    Things come to pass
    But the memories stay
    *

  3. #2033
    ...for keeps... passenger's Avatar
    Join Date
    Oct 2011
    Posts
    4,141

    Post ...and the mystery becomes you...






    Story of hands*

    Mister Cardinal đã lâu không thấy, sáng nay bỗng dưng ghé về thăm, chirp-chirp hỏi:"Something new? Something new?". Tôi cười:"Ah, yes. Want to hear it?".
    Tôi kể cho Mr. Cardinal nghe về một sweet wedding on Mother's Day trong thị trấn. Hình ảnh Người Cha walking down the aisle with the charming bride khiến Mr. Cardinal cảm động. He sighs:"A hand gave away a hand to an other hand. Sad but lovely! Did that remind you about something?".
    - Ừmm, circle of hands?
    Mr. Cardinal nghếch mỏ:
    - Háh, tôi muốn hỏi về những bàn tay xưa của you ấy! Where are they now?
    - My hand is still mine. I don't know about the others'. They might keep searching or holding some different hands somewhere on Earth.
    - Is it cold & empty?
    - Huh??
    - Your hand ấy!
    - Oh, my hand! Is it supposed to be cold & empty?
    Gắt:
    - Of course, when there's nobody around to hold it.
    Nháy:
    - No hand to hold mine but mine is busy holding my ink pen now, how's that?
    Lẩm bẩm:
    - Pen is not hand. They're totally different things.
    Ah, cái vương miện đỏ trên đầu đang bắt đầu chuyển sang màu huyết dụ. Có lẽ cần phải trêu thêm một chút nữa thì mới đủ dose thẫm cho một giọt mực màu red wine.
    - When I write with my pen, there's always a very warm hand holding mine. Imagine/Imagine, hello!
    Cáu:
    - Whose hand is that? Does it really make you feel?
    - Intensively & wonderfully! You'd never understand that kind of feeling if you're so lacked of imagination. Well, I don't blame you since you're just a bird.

    Thế là giận.
    Thế là chirp-chirp mấy tiếng sắc lẻm rồi bay vù lên tuốt ngọn cây JRM bên hồ nước.
    Tôi nghĩ he needs a hand (or an index finger) to pet (or to tickle) his trouble soul.
    Mine is occupied with the vu-vơ-words mà you đang đọc.
    So sozzy, my very dear mister ưa giận lẫy!
    Tôi biết mister hiện đang rất nhớ nhung một "người" mà không bao giờ chịu nói ra hay admit that's what you're feeling...
    Is her name Phoenix?*
    Things come to pass
    But the memories stay
    *

  4. #2034
    ...for keeps... passenger's Avatar
    Join Date
    Oct 2011
    Posts
    4,141

    Post ...như một tiếng "xèo", xèo cái rồi xong - mất hút...


    Xèo!


    Em về chơi và đòi đổ bánh xèo. Ừ thì đổ. Cũng đã lâu cái chảo "pro" nhà tôi không được đổ (hì, Princess D không cho phép).
    Này bột mây bay/này trứng cội nguồn/này dòng sữa dừa thơm ngọt/rắc thêm chút phấn nghệ vàng điểm trang màu nắng/thả thêm những cánh hoa hành xanh biêng biếc những ước mơ xinh...
    Em thích xèo của em nhiều tôm/nhiều thịt. Tôi muốn xèo của tôi không tôm/không thịt/full of mushrooms. Em cười chế diễu:"Vẫn bị cái họ phù ám ảnh?".
    Oh, không đâu. Nếu tôi bị obsessed với con ma diet, tôi đã không đồng ý chúng ta cùng xèo.
    Tôi chỉ không muốn phải ngày ngày nốc thuốc & sáng sáng phải chạy như điên khùng ngang qua cái khoảnh vườn có treo cái bảng "Cấm tiệt loài mèo!". Chỉ thế!
    Em hỏi:"Sao năm nay không chịu mở hồ? Bơi tốt hơn chạy."
    Mụ keo thị cú trong tôi càu nhàu:"Tốt thân nhưng chả tốt cho túi. Thời buổi ktkk, 200 bạc điện extra để dành đi collect shoes/sandals còn hơn."
    Em lại cười nghiêng ngả như đang bị ai tickle vào lòng bàn chân. May the G. help me - tôi không dám cười theo em. Chứng hiccups khi cười nhiều đã sắp sửa thành bệnh nan y không thể chữa.
    - Thế xèo xong rồi mình làm gì?
    - Đi ngủ.
    - Huh?
    - Có cô hàng xóm phía sau đi rong về thèm ngủ quên cả nhặt trứng gà. Bệnh ngủ cũng hay lây. Bộ em ăn xong không buồn ngủ hử?
    - Em chưa dzà mà. Ăn xong buồn ngủ là chứng tật của người dzà.
    - Vậy thì tôi nay đã dzà?
    - Ừ. dzà khú đế như cây cổ thụ.
    - Như vại cà thâm chứ, fav. line mà ngày xưa em hay nói đó. Mà này, cà thâm đem bung với ốc bưu ăn cũng ngộ lắm - cái ông Rotten Tomato xúi thế.
    - Đừng nghe ông ấy, vua xúi bậy! Hôm Red Poppy Fest. tháng 4 năm trước, em nhìn thấy ông ta lóc cóc cỡi ngựa xem hoa với một ả cốm xanh. Nom hớn hở lắm.
    - Cũng nên hớn hở. Hoa thật tươi hơn hoa giả.
    - Chị với ông ta sao rồi?
    - Có sao đâu. Thỉnh thoảng vẫn réo trêu nhau. Dăm ba trận cười cho thỏa thuê đôi ba phút lãng quên.
    - Chị đừng nhớ thì khỏi cần phải quên.
    - Easy to say. How's mom?
    - Vẫn thế. Vẫn khư khư cái định kiến "âm/dương". Me không thích chị sống loanh quanh một mình, bảo mai mốt chết không có người khóc đám.
    Xời. bà cụ rủa con độc thế thì thôi...
    Mà chết ngay đơ rồi thì cần gì phải có người khóc nhỉ? Khóc ngay lúc sống có lẽ cảm động hơn ấy.
    Nhưng nếu chưa ngủm mà đã có người từ tâm đòi đóng góp nước mắt trước thì lại cong mỏ tru tréo là bị trù ẻo.
    Có kiêng thì có lành.
    Lành thì lành nhưng rồi vẫn cứ phải chết. Hết.

    Xèo bánh đã xơi xong.
    Xèo nói cũng đã nói xong.
    Em lại hỏi:"Mai mình ăn gi?
    Tôi nháy:"Bún ốc".
    Em cũng nháy:"Ăn ốc nói mò!"
    Phì cười. Vừa nghĩ này kia lung tung vừa hiccup...
    Có thể nào - một lần - tôi tình cờ mò trúng được cái mạch đập lunatic/ambiguous của trái tim em không?
    Có lẽ rồi cũng sẽ giống như một tiếng "xèo", xèo cái rồi xong - mất hút...
    Things come to pass
    But the memories stay
    *

  5. #2035
    ...for keeps... passenger's Avatar
    Join Date
    Oct 2011
    Posts
    4,141

    Post ...only if...



    Mr. Ông Người*

    Thời tiết luôn là một vị thần rất khó tính & ông ta là một "ông người" rất khó chịu.
    Vị thần không bao giờ thèm chiều ý trần gian - trút mưa lúc nóng & rải nắng lúc lạnh.
    Ông người cũng y như thế, chẳng bao giờ thèm chiều ý tôi - chỉ ân cần ngọt ngào lúc tôi vui, lúc tôi buồn nẫu ruột nẫu gan thì đôi chân đó chỉ chực mọc cánh bay đi mất biến.
    Tôi hấm hứ:"Ông không phải là good tri kỷ!"
    Ông người cười khành khạch:"Khi em không được vui, em hay nổi cơn làm bão. Không chạy, bộ khùng sao?".

    Thì ra ông ấy sợ bị khùng. Mà cũng phải, khùng ai mà chẳng sợ - nhất là khi cái nỗi khùng ấy lại mò đến ngay trong cái lúc mình cần tỉnh táo hơn bao giờ để có thể "deal with it".
    Khùng thì không thể đổ đầy xăng chiếc Jeep phóng đi thám hiểm the world...
    Khùng thì không thể mỗi mùa thu vô rừng lui cui lượm lá vàng/lá đỏ cho đầy một giỏ chữ đem về ghép thành thơ...
    Khùng sẽ quên ăn/quên ngủ/quên thải/quên đủ thứ - quên cả mình đôi khi đãng trí chạy nhong nhong naked trên phố đông người mà lại cứ ngỡ mình đang khoác chiếc áo diệu kỳ diễm lệ...
    Khùng cũng có khi khiến mình chợt hóa thân thành con muỗi bay vù vù trong đêm tối mong tìm được vài mảng thịt da hớ hênh mà chích một phát cho bõ ghét...
    Nhưng khùng cũng có khi bỗng dưng vung cây đũa thần biến mình thành một kẻ đầy lòng từ tâm/bác ái cái gì cũng muốn cho đi/cho hết/cho tất những thứ mình đang có/tưởng có mà thực ra không có hoặc chưa bao giờ có...

    Nói một cách tóm tắt, Mr. Ông Người rất sợ bị khùng như vậy.
    Nên ông người luôn phải cố gắng tỉnh.
    Nên ông người luôn phải tìm đủ mọi cách để tránh né những cơn bão khật khùng.
    Nên ông người thế là tịt - ông người nhất quyết không thèm làm thơ nữa.
    Rừng thu từ nay ngập lá khô sẽ không còn ai nhặt. Vì ông người bận.
    Ông người bận đóng sơ-mi trắng cổ cồn/cà-la-hoách đỏ/giày Bertuli lấp lóa như mảnh gương soi - soi chân ta bước//soi đường ta đi/soi con kiến vàng lăng quăng ta đạp/soi bông hoa dại ta dẵm nát bét cho khỏi phải cứ tí toét mỉm cười với gã mặt trời say.
    Ông người bận ra ngồi cao lâu xực sơn hào hải vị.
    Ông người bận giăng trướng gấm màn nhung cho giấc ngủ quân vương thỏa sức vẫy vùng.
    Muỗi mòng muốn vo ve lân la ư? Đừng hòng, ta đã có sẵn một tá Mosquito Spray thượng hạng. Con dế mèn xin đừng gáy/con ve sầu thôi đừng rên. Mây rảnh cứ việc trôi/gió huỡn cứ việc thổi/trăng hờn cứ việc chìm sâu đáy nước. Ta nay rất tỉnh & ta chẳng còn ngại ta phải trần truồng dưới những con mắt nhìn vây bủa của trần gian ưa lép nhép. Ta vẫn sẽ tiếp tục làm kẻ từ tâm nhưng lần này sẽ chỉ với ta/cho ta/riêng ta vì rốt ráo, human being nào mà lại chẳng vì mình trước & above all - có phải?

    But I don't fall in love with Mr. Ông Người.
    I only just adore & cherish the mesmerized lunatic who was once suddenly jumping out from the locked cell of passion/desire/spontaneity...

    Where is he now?
    Things come to pass
    But the memories stay
    *

  6. #2036
    ...for keeps... passenger's Avatar
    Join Date
    Oct 2011
    Posts
    4,141

    Post ...We have a story and it survived...*

    Things come to pass
    But the memories stay
    *

  7. #2037
    ...for keeps... passenger's Avatar
    Join Date
    Oct 2011
    Posts
    4,141

    Post ...for nobody could paint a dream...*





    Khi ông ấy đề nghị một ngày nghỉ để vẽ vời một bức chân dzung, tôi chun mũi hếch:
    - Chân em chẳng có gì lạ. Đi mà vẽ đôi chân bạc triệu của Angie D. ấy, mai mốt nổi tiếng như Picasso biết đâu em sẽ được thơm lây!
    Mr. Oh-dear hậm hực:
    - I'm already famous. I don't need AD's insured legs in order to be Mr. Fame. Everybody knows me, soon or later...(he means he is Mr. Somebody, doesn't he?)
    - Vậy sao còn đòi vẽ "chân em"?
    - Muốn vẽ cái chất lăng quăng trong đôi chân đó. Thử xem có trói được nó vào tấm canvas hay không.
    - Đừng quên đôi giày màu rượu đỏ.
    - Tôi không thích những cái gót nhọn của đôi giày ấy. Làm ngón chân tôi bị thương.
    - Thế cứ mặc cho "chân em" bị naked hả?
    - The truest "chân dung" doesn't need any décor or clothing.
    - Muốn mấy cái móng sơn màu gì?
    - None. Let the toe nails shine through by themselves.
    - Naturally?
    - Ừ. Bác mẹ sinh ta vốn áo sồi.
    - There's a defected pink mole ở một ngón giao chỉ. Want me to cover it with a string of silk ribbon?
    - Don't you dare to do that. That pink dot is the essence of the portrait.
    - Nói gì không hiểu!
    - That the proof of your constantly lost.
    - In what? Life?
    - A black mole for Life. Pink for Love.
    - I always love you. I'd never/ever get lost.
    - Liar!
    - Do you love me?
    - We are talking about the pink dot.
    - See, you are a broken GPS. That explains why "chân em" phải luôn bận rộn lăng quăng. Cho đỡ tức!
    - Nếu tôi đem cái GPS tôi ra tiệm sửa, liệu em có hết nhảy nhót lăng quăng không?
    - Không biết.
    - Thế thì mất toi công sửa chữa à?
    - Never know if you never try.
    - Stubborn legs!
    - Broken GPS!
    - Mặc kệ. Tôi nhất định phải vẽ cho bằng được bức chân dung mà tôi muốn.
    - Và em cũng nhất định phải confuse cho bằng được cái broken GPS ông.
    - Okie. Cứ thử xem ai sẽ là the last one standing nhé. Nhớ lấy ngày nghỉ this TGIF đấy!
    - Pourquoi? We still have Saturn&Sun days ahead.
    - Not long enough for a completed portrait painting.
    - Sure. If you insist on wasting your precious time.
    - Thank you!

    Nói thì oai thế chứ tôi biết ông ấy sẽ chẳng bao giờ hoàn thành được bức chân dzung mà ông ấy muốn.
    Bộ quên cái broken GPS của ông ấy lúc nào cũng đầy ắp cái essence của những chòm mây vơ vẩn lang thang ư?
    Háh!
    Things come to pass
    But the memories stay
    *

  8. #2038

  9. #2039

  10. #2040
    ...for keeps... passenger's Avatar
    Join Date
    Oct 2011
    Posts
    4,141
    Things come to pass
    But the memories stay
    *

 

 

Tags for this Thread

Posting Permissions

  • You may not post new threads
  • You may not post replies
  • You may not post attachments
  • You may not edit your posts
  •  
All times are GMT -7. The time now is 06:46 AM.
Powered by vBulletin® Version 4.2.5
Copyright © 2024 vBulletin Solutions Inc. All rights reserved.
Forum Modifications By Marco Mamdouh