Register
Page 22 of 205 FirstFirst ... 1220212223243272122 ... LastLast
Results 211 to 220 of 2050

Thread: The Seasons

  1. #211
    ...for keeps... passenger's Avatar
    Join Date
    Oct 2011
    Posts
    4,141




    Finally!

  2. #212
    ...for keeps... passenger's Avatar
    Join Date
    Oct 2011
    Posts
    4,141




    Because of you
    I laugh a little harder
    Cry a little less
    And smile a lot more

    Everybody needs a best friend
    I'm happy I'm yours!


  3. #213
    ...for keeps... passenger's Avatar
    Join Date
    Oct 2011
    Posts
    4,141



  4. #214
    ...for keeps... passenger's Avatar
    Join Date
    Oct 2011
    Posts
    4,141

    Xèo!


    Em về chơi và đòi đổ bánh xèo. Ừ thì đổ. Cũng đã lâu cái chảo "pro" nhà tôi không được đổ (hì, Princess Di không cho phép).
    Này bột mây bay/này trứng cội nguồn/này dòng sữa dừa thơm ngọt/rắc thêm chút phấn nghệ vàng điểm trang màu nắng/thả thêm những cánh hoa hành xanh biêng biếc những ước mơ xinh...
    Em thích xèo của em nhiều tôm/nhiều thịt. Tôi muốn xèo của tôi không tôm/không thịt/full of mushrooms. Em cười chế diễu:"Vẫn bị cái họ phù ám ảnh?".
    Oh, không đâu. Nếu tôi bị obsessed với con ma diet, tôi đã không đồng ý chúng ta cùng xèo. Tôi chỉ không muốn phải ngày ngày nốc thuốc & sáng sáng phải chạy như điên khùng ngang qua cái khoảnh vườn có treo cái bảng:"Cấm tiệt loài mèo!". Chỉ thế.
    Em hỏi:"Sao năm nay không chịu mở hồ? Bơi tốt hơn chạy."
    Mụ keo thị cú trong tôi càu nhàu:"Tốt thân nhưng chả tốt cho túi. Thời buổi kinh tế ngả nghiêng, 200 bạc điện extra để dành đi collect shoes/sandals còn hơn."
    Em lại cười nghiêng ngả như đang bị ai tickle vào lòng bàn chân. May the Gods help me, tôi không dám cười theo em. Chứng hiccups khi cười nhiều đã sắp sửa thành bệnh nan y không thể chữa.

    - Thế xèo xong rồi mình làm gì?
    - Đi ngủ.
    - Huh?
    - Có cô hàng xóm phía sau đi rong về thèm ngủ quên cả nhặt trứng gà. Bệnh ngủ cũng hay lây. Bộ em ăn xong không buồn ngủ hử?
    - Em chưa dzà mà. Ăn xong buồn ngủ là chứng tật của người dzà.
    - Vậy thì tôi nay đã dzà?
    - Ừ. dzà khú đế như cây cổ thụ.
    - Như vại cà thâm chứ, fav. line mà ngày xưa em hay nói đó. Mà này, cà thâm đem bung với ốc bưu ăn cũng ngộ lắm - cái ông Rotten Tomato xúi thế.
    - Đừng nghe ông ấy, vua xúi bậy! Hôm Red Poppy Fest. tháng 4 năm trước, em nhìn thấy ông ta lóc cóc cỡi ngựa xem hoa với một ả cốm xanh. Nom hớn hở lắm.
    - Cũng nên hớn hở. Hoa thật tươi hơn hoa giả.
    - Chị với ông ta sao rồi?
    - Có sao đâu. Thỉnh thoảng vẫn réo trêu nhau. Dăm ba trận cười cho thỏa thuê đôi ba phút lãng quên.
    - Chị đừng nhớ thì khỏi cần phải quên.
    - Easy to say. How's mom?
    - Vẫn thế. Vẫn khư khư cái định kiến "âm/dương". Me không thích chị sống loanh quanh một mình, bảo mai mốt chết không có người khóc đám.


    Xời. bà cụ rủa con độc thế thì thôi...
    Mà chết ngay đơ rồi thì cần gì phải có người khóc nhỉ? Khóc ngay lúc sống có lẽ sẽ cảm động hơn ấy!
    Nhưng nếu chưa ngủm mà đã có người từ tâm đòi đóng góp nước mắt trước thì chắc lại có kẻ cong mỏ tru tréo là bị trù ẻo.
    Có kiêng thì có lành.
    Lành thì lành nhưng rồi vẫn cứ phải đi chầu ông bà tổ tiên. Hết.

    Xèo bánh đã xơi xong.
    Xèo nói cũng đã nói xong.
    Em lại hỏi:"Mai mình ăn gì?".
    Tôi nháy:"Bún ốc".
    Em cũng nháy:"Ăn ốc nói mò!".
    Phì cười. Vừa nghĩ vừa hiccup loạn xạ...

    Có thể nào - một lần - tôi tình cờ mò trúng được cái mạch đập lunatic/ambiguous từ trái tim bất trị của em không, hử em?
    Mà dù trúng hay không trúng, có lẽ rồi tất cả cũng sẽ giống như một tiếng "xèo" - xèo cái rồi xong - mất hút...

    @nhà

  5. #215
    ...for keeps... passenger's Avatar
    Join Date
    Oct 2011
    Posts
    4,141




  6. #216
    ...for keeps... passenger's Avatar
    Join Date
    Oct 2011
    Posts
    4,141




    Oblivion is the rule and fame the exception, of humanity.
    *Antoine de Rivarol


  7. #217
    ...for keeps... passenger's Avatar
    Join Date
    Oct 2011
    Posts
    4,141

    T r ă m N ă m


    Một trăm năm trước - Em đã gặp Anh.
    Một trăm năm sau - Em vẫn gặp Anh.
    Một trăm năm sau nữa - Em sẽ còn gặp Anh.
    Để làm gì?
    Để gió cuốn đi
    * - có lẽ.

    The Canvas:

    Chàng họa sĩ với cây cọ xám lấm lem - một ngày - vẽ tặng người con gái một khuôn mặt.
    Đôi mắt buồn/hai bờ môi buồn/suối tóc cũng buồn như mây bay.
    Người con gái từ trong bức tranh hỏi chàng họa sĩ :
    - Tại sao ông lại vẽ em buồn thế?
    Chàng họa sĩ trầm ngâm :
    - Khi em buồn, em sẽ ở lại với tôi. Nếu tôi vẽ em vui, em rồi sẽ ra đi theo cuộc vui và tôi sẽ mất em.
    Người con gái nài nỉ :
    - Xin ông hãy cho em một chút nắng vào đôi mắt.
    - Nắng sẽ hỏa thiêu tâm hồn em.
    - Xin ông hãy cho em một thoáng hoa cười trên đôi môi.
    - Hoa cười rồi hoa khóc/hoa sẽ làm cho héo úa trái tim em.
    - Thế thì chỉ xin ông cho em vài giọt sương đêm trên tóc vậy.

    Chàng họa sĩ ngạc nhiên:
    - Tại sao?
    Người con gái thở dài:
    - Sương ướt tóc em/tóc sẽ thôi bay.
    - Nhưng nếu tóc thôi bay/tóc sẽ không còn là tóc của mây mà tôi muốn.
    - À, cuối cùng - ông cũng đã cho em một câu trả lời.


    Tóc là tơ vương của mây trời...
    Và mây trời vẫn ngàn năm trôi...


    The Melody:
    Chàng nhạc sĩ vùi đầu trên khung nhạc - hí hoáy điểm tô chiếc khóa sol trầm mang dáng hình của người con gái.
    Từng nốt nhạc ngân.
    Từng âm thanh rền vang rời rã.
    Tình sầu/Tình xa/Tình tan/Tình phụ.
    Người con gái đẫm trong nỗi buồn, nức nở :
    - Tại sao ông lại bắt em cứ phải buồn hoài như thế?
    - Tôi đã nói với em từ trăm năm trước - em đã quên rồi ư?
    - Em không muốn buồn nữa.
    - Không muốn vẫn cứ phải. Tôi và em đã bị cột chặt vào nhau như một định mệnh - chẳng thể chối từ.
    - Một ngày nào đó, em sẽ bỏ ra đi.
    - Tôi chỉ cho em một khuôn mặt/một âm thanh. Em không có đôi chân. Em không có đôi cánh. Em chẳng thể nào bỏ đi đâu được.

    Người con gái khóc.
    Chàng nhạc sĩ vẫn tiếp tục tô đậm những nốt nhạc trầm.
    Cây đàn guitar nằm chờ bản nhạc hoàn tất - bên cạnh chiếc piano - ung dung và nhẫn nại.

    Đừng lo, cô gái.
    Rồi tôi sẽ đem những nốt nhạc em phiêu du khắp chốn.
    Gửi vào trong gió.
    Gửi trên mây ngàn.
    Gửi theo sóng biển.
    Gửi dòng sông trôi.
    Trôi/cùng tôi - Em sẽ ngời ngời tinh khôi.


    The Poem:
    Chàng thi sĩ cắm cúi với những bài thơ tình - dòng mực đen chảy dài trên trang giấy trắng như những dấu vân tay loang lở.
    Bây giờ - người con gái hiện thân là con chữ - thấp thoáng vẫn nét tiền kiếp sầu của hai trăm năm xưa.
    Mỗi một bài thơ viết xong - chàng thi sĩ lại nghiêng mái tóc đã điểm hoa râm - thì thầm :
    - Em vẫn còn đó chứ - bên tôi?
    Người con gái ngước đôi mắt thảm nhìn chàng thi sĩ :
    - Người định sẽ giữ em lại với người bao lâu?
    - Thêm một trăm năm.
    - Và em sẽ vẫn mãi phải buồn như vậy?
    - Biết làm sao hơn? Em và Tôi - chúng ta sẽ không thể tồn tại nếu phải tách rời nhau.
    - Em chỉ muốn người giải thoát cho em khỏi nỗi buồn.
    - Trái đất có thể ngừng xoay. Mặt trời có thể ngừng đỏ lửa. Tôi không thể ngừng yêu em.

    Người con gái quay mặt đi - im lặng.
    Cây viết mực ngó người con gái từ những ngón tay xương của chàng thi sĩ - bùi ngùi.

    Ngày mai...
    Ngày mai rồi tôi sẽ tìm cách viết cho em một bài thơ mới - trong đó - em sẽ có cho em một đôi cánh bướm - nhẹ như tơ trời - rực rỡ như bảy sắc cầu vồng của những mùa hoang dã xưa trong vườn cổ đại.
    Và cuối cùng - rồi em cũng sẽ được bay - theo những ước mơ khao khát của riêng em - chỉ riêng em.

    The Promise:
    Gió đã cuốn đi 300 năm.
    Cuốn sạch cả nỗi buồn.
    Em vẫn/sẽ/vĩnh viễn ở lại - bên cạnh Anh/bên cạnh Đời.
    Tự nguyện.

    Phù Dung

  8. #218
    ...for keeps... passenger's Avatar
    Join Date
    Oct 2011
    Posts
    4,141



  9. #219
    ...for keeps... passenger's Avatar
    Join Date
    Oct 2011
    Posts
    4,141




    Love and Waltz

    They danced in the moonlight
    To the beats of their hearts
    Lost in each others eyes
    As the world tried to rip them apart
    Their souls waltzed in a different realm
    Dancing in a place faraway, from the mortal world
    They swayed to the songs
    Played by the bright stars
    No sound was made
    Everything that was left unsaid
    Was spoken through the glances and smiles
    Their love united them
    Like the constellations in the sky

    Mystifying Chaos


  10. #220
    ...for keeps... passenger's Avatar
    Join Date
    Oct 2011
    Posts
    4,141

    Chua!


    Anh gọi từ A càu nhàu:"Sao cô hồi ni giọng chua như giấm, nghe chẳng còn chút thơ nào!"
    Chị cũng góp tiếng cho vui lòng anh:"Ừ, phải đấy! Đừng có tru tréo/rỉa rói nữa kẻo người ta ghét. Chẳng thà cứ rên mà hơn!"

    Họ không hiểu là nếu tôi để tôi rên nhiều quá, tôi sẽ bị chính cái rên của tôi thôi miên và chỉ muốn đi tìm rạch/tìm sông mà nhảy xuống...(hmm, quên là mình biết bơi-bơi!).
    A K-night ngoài sword vẫn cần có một tấm shield. Tru tréo/Rỉa rói là tấm khiên hữu dụng của tôi. Không có nó, tôi đã go see my ancestors từ cái thuở tập tành làm ả phù hoa, sớm nở toe toét & tối thì cứ khăng khăng chong mắt vơ vẩn cùng cái gã đêm chứ không chịu tàn!

    Anh ạ, anh không phải là Mr. K-night của tôi nên anh chẳng thể nào hiểu. Chị cũng thế chị ạ - cứ thử vài đêm Mr. K-night của chị "nửa đêm gà gáy canh ba" xem sao rồi hãy a dua với hubby mà ăn hiếp cô em hờ của chị. Ò-ó-o/Ò-ó-o - chú gà trống đi đêm về rồi giả tuồng gáy sáng - thím gà mái cứ lo cục ta cục tác mong đẻ được quả trứng vàng nào có hay biết gì đâu cơ...Mặc kệ/mặc kệ, miễn mốt mai ta có bát ngát một trại gà con tha hồ nuôi/tha hồ mà "cực-cực".

    - Này, cuối tuần chúng tôi sẽ sang bên ấy shopping đấy. Có muốn mang sang cho mấy tá đùi gà để dành BBQ không?
    - Cuối tuần này bận đi làm vú em cho cái Art Fest. ở nhà thờ của Miss Pat rồi. Chị còn nhớ Miss Pat không?
    - Bà ấy bây chừ ra sao?
    - Vẫn thế, chưa sao. Travel đây đó chụp hình chụp ảnh rồi truy lùng bạn cũ bắt người ta phải oohs-ahhs. Thỉnh thoảng bày trò gây quỹ cho cái đám con nít kindergarten của nhà thờ. Chỉ khổ thân bầy vú em bị bà ấy khều.
    - Thì ai bảo ấy cứ để cho bà ấy khều. Just say No - En-èn-ô.
    - Không dễ. Tình cũ chẳng rủ cũng lèng-èng. Như tình phang nhau bổ ngửa giữa con rắn canh cây táo đỏ & cặp Adam/Eva thuở ấy!
    - Ha ha, Adam bây giờ ai mua thì bán, chả còn ham hố chi!
    - Bán thật không? How much? Could the fire still burn?
    - Để đun sôi một ấm nước pha trà thì có thể. Đốt cháy nguyên một khu rừng âm u thì no-can-do. Còn muốn mua không?
    - Five dollars.
    - Twenty.
    - Ten.
    - Nineteen.
    - Ten and a quarter.
    - Seventeen. Last price.
    - Ten and two quarters. Last offer.


    Có tiếng còi ré đinh tai điếc óc từ cái ấm nước pha trà bị đun sôi:
    - Vừa phải thôi nghe. Tôi vẫn còn worth đến những 30,000 đô-la đó. Ai muốn khóc lăn khóc lóc thì cứ việc mở yard sale, đang rộ mùa đấy! Ten and 2 quarters, hứ!!

    Buổi sáng vang vang tiếng cười làm sánh những giọt cà phê xuống ngực áo lụa trắng.
    Ah, sẽ không tìm cách tẩy.
    Xin được giữ lại chút hoa đăng lấm tấm màu nâu non của một ngày hạ nồng rực lửa thuở nào...

    Này ông,
    Sao ông là Mars mà cái khối lửa thiên nhiên trong ông chừng như đã muốn tắt ngúm?
    Có phải tại vì cái ả Vénus chua như giấm kia cứ khư khư nhất quyết mang theo trong hành lý nguyên cả một blue ocean?

    PhùPhù

 

 

Tags for this Thread

Posting Permissions

  • You may not post new threads
  • You may not post replies
  • You may not post attachments
  • You may not edit your posts
  •  
All times are GMT -7. The time now is 07:23 PM.
Powered by vBulletin® Version 4.2.5
Copyright © 2024 vBulletin Solutions Inc. All rights reserved.
Forum Modifications By Marco Mamdouh