Register
Page 60 of 205 FirstFirst ... 1050585960616270110160 ... LastLast
Results 591 to 600 of 2050

Thread: The Seasons

  1. #591
    ...for keeps... passenger's Avatar
    Join Date
    Oct 2011
    Posts
    4,141


    *for my lonely robin from last spring

    A Bird in Spring

    I have a Bird in Spring
    Which for myself doth sing
    The spring decoys
    And as the summer nears
    And as the Rose appears
    Robin is gone

    Yet do I not repine
    Knowing that Bird of mine
    Though flown
    Learneth beyond the sea
    Melody new for me
    And will return

    Fast is a safer hand
    Held in a truer land
    Are mine
    And though they now depart
    Tell I my doubting heart
    They're thine

    In a serener bright
    In a more golden light
    I see
    Each little doubt and fear
    Each little discord here
    Removed

    Then will I not repine
    Knowing that Bird of mine
    Though flown
    Shall in a distant tree
    Bright melody for me
    Return

    Emily Dickinson


  2. #592
    ...for keeps... passenger's Avatar
    Join Date
    Oct 2011
    Posts
    4,141

    A better look of...


    Những nụ hoa magnolia đang hừng hực nở sau một ngày nắng ấm - cánh trắng mươn mướt nuột nà.
    Blue quay về từ NO mang theo mùi hương ẩm của gió, sóng và cát biển.
    Riêng Red vẫn red - vẫn đang chăm chú tự lập lại chính mình trong chiếc lồng son có khung cửa nhưng không có cánh cửa.

    - Ngồi mãi trong đó không chán ư?
    Blue hiếng mắt hỏi. Bay ra đi thôi. Mùa đã chuyển.
    - Nhưng chiếc lồng không có cửa.
    Red càu nhàu.
    - Thì thế mới bay ra được chứ - ơ hay!
    - Không cửa làm sao mở để bay, hử hử?


    Ừ nhỉ - Blue ngây người ngẫm nghĩ...
    Khung cửa thì phải có cánh cửa. Có cánh cửa thì mới mở ra đóng vào được, phải không?
    Lại thêm một điều giản dị.
    (mà Blue đãng trí đôi khi quên, không để ý)

    Blue đang tỉ mỉ đi tha những cọng cỏ vàng còn sót lại sau mùa đông.
    Đành!
    Red nhất định cần phải có một cánh cửa (dù chỉ được kết bằng cỏ khô) để có thể mở nó ra và bay vào khoảnh vườn chớm xuân trắng nõn những đóa mộc lan.
    Blue buột mỏ chiếp chiếp gọi chúng là những chiếc dù mây.
    Red không đồng ý.
    Red đề nghị Blue đi khám mắt.

    Tôi ngồi nhấm nháp tách café nóng - cười.
    Chợt nhớ ngày mai mình cũng có a. a. eye exam.
    For a better look of...
    (whatever, maybe)?

    Pink

  3. #593
    ...for keeps... passenger's Avatar
    Join Date
    Oct 2011
    Posts
    4,141




    Trong giấc ngủ vùi rã rượi của đêm
    Lời thì thầm của gió len qua những chấn song vô hình
    "Em có để tâm hồn mình mở cửa?"
    *

    Oh, it's always opened since
    The flashing starflakes once rained from the universe
    Down to earth like million wings of butterflies
    Courting the garden of red autumn leaves

    When I picked them up and bedded them in my whirlwind-heart
    They became words, surprisingly
    Hot/salty/sour/bitter but so seduced and so delicious
    I couldn't stop chewing & swallowing
    The spicy/tricky melody of your beautiful but dangerous
    Poetry


    Pink

    Last edited by passenger; 03-21-2018 at 01:29 PM.

  4. #594
    ...for keeps... passenger's Avatar
    Join Date
    Oct 2011
    Posts
    4,141




    tháng ba tuyết rơi tháng ba
    quên quên chiếc khăn quàng cổ
    đường hoa lạnh lắm người ơi
    xuân xuân chưa nồng môi ngỏ
    chớm mùa mùa đã tình rơi

    *for u


  5. #595
    ...for keeps... passenger's Avatar
    Join Date
    Oct 2011
    Posts
    4,141




    When space & time collided
    It rains their reflections

    Last edited by passenger; 03-23-2018 at 11:18 AM. Reason: more impact on feeling!

  6. #596
    ...for keeps... passenger's Avatar
    Join Date
    Oct 2011
    Posts
    4,141

    95%

    *esp. for my adorable muse!

    Em không gọi anh là Anh
    Em gọi anh là papa - (sometimes)
    Anh hiểu rồi em sẽ mãi mãi chỉ là một cô gái nhỏ
    Luôn khao khát vòng tay che chở vô hình của một người cha
    (mà em chưa hề bao giờ có)
    Em,
    Anh không thể làm cha của em - (so sorry)
    Anh (normally) chỉ là một NĐO
    Yêu em (simply) là một NĐB loay hoay một mình
    Giữa cuộc phù trầm bão giông

    Đồng ý có đôi lần anh bực bội mắng em
    Mỗi khi em giở cái thói trả treo/ương ngạnh trẻ con
    Giẫy đành đạch như đỉa phải vôi
    Những lúc anh bận rộn không thể ra sân chơi nhảy lò cò với em
    Em,
    Anh không phải là con thỏ trắng petty em nuôi
    (nó hops tới hops lui quanh chân em nhìn bắt mệt)
    Chén cơm/manh áo và ngay cả những cốc Hemingway's whiskey*@night
    Anh cũng phải tự lo liệu/xoay sở cho bản thân anh
    Em nhìn đi đâu với cặp pink glasses ngộ nghĩnh trên đôi mắt em nâu?

    Ah,
    Em luôn đắm đuối with sweet poetry - thì đây, bài thơ!
    Em luôn thất kinh hồn vía in sentimental musique - thì đây, khúc hát!
    Ah,
    Nếu anh có thể đứng/ngồi/nằm hiền lành như ông bụt trong thơ
    Nếu anh có thể chạy/nhảy/bay hú gào như chàng tarzan trong âm nhạc
    Em sẽ nhận ra (accurately) anh là ai & anh muốn gì ở em không?

    95% sẽ là không
    Nhỉ?

    Pink

  7. #597
    ...for keeps... passenger's Avatar
    Join Date
    Oct 2011
    Posts
    4,141




    Perfect happiness is a beautiful sunset
    The giggle of a grandchild
    The first snowfall


    It’s the little things that make happy moments
    Not the grand events
    Joy comes in sips
    Not gulps

    *Sharon Draper


  8. #598
    ...for keeps... passenger's Avatar
    Join Date
    Oct 2011
    Posts
    4,141

    The Scent of Yesterday
    *

    1.
    NĐO nhớ đến NĐB qua hương tóc - thoang thoảng mùi hoa ngọc lan.
    NĐB nhớ đến NĐO qua hương áo - hăng hắc mùi cỏ dại.

    Từ ngày chia xa - mái tóc dài óng mượt của NĐB đã được nhiều lần cắt ngắn. Cội ngọc lan cằn cỗi bỏ lại bên thềm xưa đã bị người chủ nhà mới đốn bỏ.
    Nhưng NĐO không biết điều đó.
    Nên vẫn da diết nhớ.

    Từ ngày chia xa - chiếc áo len xanh mà NĐO hay mặc trong những chiều thu nằm dài trên cỏ úa đọc sách đã không còn xanh như mây trời một thuở.
    Hương cỏ cũng đã nhạt nhòa khi khoảnh công viên xưa đã bị thay thế bằng một tòa nhà hiện đại cao ngất ngưỡng.
    Nhưng NĐB không biết điều đó.
    Nên vẫn chẳng thể quên.

    Ở giữa nỗi nhớ & chẳng thể quên của họ là một đại dương buồn dập dồn sóng vỗ.
    Những chuyến tàu viễn du xuôi ngược vẫn mải miết nối liền hai lục địa.
    Nhưng đã không có chuyến tàu nào đưa họ tìm lại nhau.
    Chỉ còn chút mơ hồ hương xưa bâng khuâng vương vấn...
    Trên từng vàng thu lá đời rơi lặng lẽ.

    2.

    Con bé níu tay NĐO ngây thơ mỉm cười trong tấm ảnh. Đôi má bầu bĩnh hít vào có lẽ sẽ thơm thơm mùi cây trái vô ưu.
    NĐO tóc bạc màu thời gian cũng đang mỉm cười, khóe môi cong cong chừng như vẫn còn phảng phất chút dấu tích khát khao của một thời lang thang phiêu bạt.
    Hai nụ cười của hai thế hệ. Đẹp đến não lòng.

    Ah, phải chi con bé xinh xẻo đó chịu đổi chỗ cho mình chừng 5 phút, nhỉ?
    Ah, rồi tôi sẽ đền bù cho bé thơ một chiếc chuông bạc cổ biết kêu leng keng/leng keng trên một giải lụa tím - đường dẫu xa nhưng vó ngựa hồng sẽ mãi reo vang khúc hát thanh xuân ngày hội mở.
    Chỉ vỏn vẹn 5 phút thôi bé ạ!
    Cho tôi được níu bàn tay người ấm áp làm dịu những cơn đau.
    Một bàn tay mà hồ như tôi đã cảm nhận được từ một kiếp nao đăm đắm...
    Nó có mùi hương ngất ngây của phấn vẽ bảy sắc cầu vồng/của mực ướt lướt thướt những hạt mưa bay/của giấy hoa văn ẩn hiện vạt mây trắng thiên thu trôi lờ lững/của những câu chuyện kể bâng quơ ngộ nghĩnh làm đầy những chuyến du hành đêm thăm thẳm mịt mùng...
    Liệu chỉ phù du 5 phút tay trầm có đủ?
    Oh, con bé trong tấm ảnh cũ chừng như đang mếu.
    Bé sợ tôi sẽ getting greedy more & more, có phải?
    Thôi trả bàn tay ấm áp đó lại cho bé.
    Bàn tay tôi lạnh đã quen rồi.


    3.

    Mùi bia. Mùi thịt nướng. Mùi mồ hôi người với bất tận vòng xoay polka.
    Có khỏa lấp được không những hương xưa chập chờn mùa cũ?
    Bất chợt rưng rưng rướm lệ nhớ người...
    Last edited by passenger; 04-04-2021 at 11:48 AM.

  9. #599
    ...for keeps... passenger's Avatar
    Join Date
    Oct 2011
    Posts
    4,141

    Spring Fever
    *


    Buổi sáng đang yên ả với mẩu croissant thơm thơm và tách café ấm ấm, bỗng dưng bị khuấy động xôn xao bởi hai anh chị squirrel chợt lên cơn sốt trên thảm cỏ non mới nhú ở góc vườn. Cái đám cư dân Sóc ở vùng này thực sự là những animal beings iêu chuộng nature & freedom. Hmm, chúng forced tôi ngồi nín thở để bắt buộc phải quan sát sự dẫy dụa rất ư là impolitely của chúng (khiến cái đầu tội nghiệp của tôi chừng như cũng muốn phát sốt theo!).
    Oh, đừng nhé. Ngày mới chớm bình minh. 8 tiếng đồng hồ phù sinh cơm áo đang chờ để cùng vật lộn với cuộc đời ngoài kia...
    (bộ tưởng còn bấy lắm hay sao ấy nhỉ...)


    N. thắc mắc hỏi:"Thế cuộc vật lộn nào hao tổn energy hơn?"
    Câu trả lời vẫn là:"Không biết!"
    N. cười hắc hắc:"Chẳng phải ai kia cũng đang vật vã wrestling với chính cái lò nguyên tử của mình đó ư?"
    Ding-ding-ding...Time's up!
    Tôi biết N. sẽ giận tôi vài hôm vì cái tội đột ngột cúp phone.
    Kệ!
    Tôi chẳng muốn dính líu liên quan chi tới cái vấn đề "energy" của N.
    Dạo này nói chuyện với N. mệt quá.
    Có lẽ N. cũng đang bị lên cơn sốt đầu mùa...
    41oC thì phải.

    Pink

  10. #600
    ...for keeps... passenger's Avatar
    Join Date
    Oct 2011
    Posts
    4,141

    Mosquito
    's love*


    Có con muỗi nhỏ đến đậu trên trang giấy trắng, gió hiu hiu thổi mãi mà vẫn chẳng chịu bay đi.
    Muỗi thường tìm da - không tìm giấy.
    Dưới da là máu - là mạch sống.
    Dưới giấy chỉ là giấy nữa - của một tập notebook.
    - Là giấy đó. Không phải da đâu.
    - Tôi biết.
    - Thế tôi tìm gì?
    - Chữ.

    Ah, thì ra con muỗi nhỏ đang đói chữ chứ không đói thực-phẩm.
    - Định làm gì với chữ?
    - Tôi chả định làm gì cho tôi. Chỉ tò mò muốn biết chữ là cái giống gì mà cái ông dở hơi kia cứ tối ngày lò mò đi kiếm.
    - Ông ta bị mất chữ à?
    - Những một bồ to.
    - Mất ở đâu, tìm ở đó, sao tới đây tìm?
    - Ông ta bảo chữ của ông ta có cánh. Chúng có thể bay lạc đến chỗ nào có nhiều giấy.
    - Thú vị nhỉ. Hmm, có cả cánh cơ đấy. Nhưng mình đang đậu trên trang giấy trắng đó mình - không có chữ.
    - Có giấy ắt sẽ có chữ, ông ta bảo thế.
    - Nhầm. Có giấy mà không có bút thì giấy có thể vĩnh cửu là trinh nữ.
    - Tôi có bút. Là cái vòi chích của tôi đấy.
    - Thế tôi thử viết ra vài chữ xem.

    Con muỗi hì hục rà tới rà lui trên trang giấy. Mà vẫn không ra chữ.
    - Ô, sao lạ thế?
    - Lạ vì thiếu mực.
    - Thế tôi phải tìm mực ở đâu?
    - Với muỗi thì phải tìm da để làm ra mực.

    Con muỗi nhỏ bối rối một thoáng o-o rồi rụt rè hỏi:
    - Cho tôi mượn tí da mềm ấy, được không?
    - Chịu hỏi xin rồi đấy à? Này thì da. Chích đi/chích đi. Chỗ cái gân xanh xanh đang nhún nhún ở cái cổ tay trái ấy (bộ tưởng là cái trampoline chắc?). Xời, sâu chút nữa. Thế. Mực đang chuyển đầy ngòi rồi đấy. Tha hồ viết nhé.


    Con muỗi no mực nằm lim dim không nhúc nhích. Có lẽ nó đã quên mất tiêu cái mục đích đưa nó bay đến đây là để tìm bầy chữ lạc cho ông bạn dở hơi của nó.
    "Bụp!"
    Một giọt mực đỏ li ti rơi từ da xuống lòng giấy trắng.
    Con muỗi đã được hóa kiếp...
    Thành một giọt mực yếm thắm biết lăn nhanh.
    Đâu đó chợt có tiếng ách-xì của một ai-dza không còn chữ.
    Coi bộ đang lên cơn huyễn suyễn.

    Mùa của mưa/mùa của muỗi.
    Da tình nhân đẫm mùi hương hạnh nhân.
    Ừmm, ngon!

    Red Ink

 

 

Tags for this Thread

Posting Permissions

  • You may not post new threads
  • You may not post replies
  • You may not post attachments
  • You may not edit your posts
  •  
All times are GMT -7. The time now is 12:01 PM.
Powered by vBulletin® Version 4.2.5
Copyright © 2024 vBulletin Solutions Inc. All rights reserved.
Forum Modifications By Marco Mamdouh