Register
Page 78 of 205 FirstFirst ... 2868767778798088128178 ... LastLast
Results 771 to 780 of 2050

Thread: The Seasons

  1. #771

  2. #772
    ...for keeps... passenger's Avatar
    Join Date
    Oct 2011
    Posts
    4,141




    The foliage has been losing its freshness through the month of August
    And here and there a yellow leaf
    (A soon to be river of red/brown/yellow falling leaves)
    Shows itself like the first gray hair amidst the locks of a beauty
    Who has seen one season too many

    Oliver W. Holmes


  3. #773
    ...for keeps... passenger's Avatar
    Join Date
    Oct 2011
    Posts
    4,141

    August in Memories
    *

    1. Khi NĐO khóc...


    Mùa hè băng qua vội vã trên con phố dốc nhuốm đầy bụi đỏ.
    NĐO mặc bộ quân phục xanh xanh màu lá thông khi đến, thay sơ-mi trắng, quần tây xám, không cravate khi đi. Và chiếc xách tay da màu đen của đêm.
    NĐO ho quá, vừa ho vừa nước mắt chảy ròng ròng, có lẽ vì đã hút thuốc liên miên sau cuộc nói chuyện nghiêm trọng với người bác ruột, anh của mẹ - or, maybe - it has caused by something else, much more serious? Dáng vẻ bí ẩn của hai bác cháu họ khiến một con bé 12 từ biển lên núi bấn loạn cả linh hồn vì curiosity (well, it's due to curiosity, not nosiness!).
    Hence, con bé bắt đầu thắc mắc với bà dì mà nó gọi là bà trẻ, phu nhân của ông bác của NĐO:"Có chuyện gì thế hở bà? Tại sao cậu D. lại khóc nhiều thế?". Và nó bị bà dì mắng ngay tại chỗ:"Chuyện người lớn, con nít con nôi biết gì mà hỏi lôi thôi."
    Ah, "hỏi lôi thôi" là special gift của thượng đế tặng riêng cho con bé từ cái thuở mới học ăn học nói, không hỏi lôi thôi thì không phải là con bé tên gọi hoàng-thị-miu-miu! (bây giờ thì chắc có người đã hiểu ra tại sao rồi đấy, Q. for more understandings, not because of everyday habitual routine).
    Thế là sau đó, con bé đem cái cục nợ "hỏi lôi thôi" của mình đi vòng quanh căn nhà gỗ hai tầng hỏi tiếp. Lần này biết khôn, nó lân la xuống bếp hỏi chị Bốn giúp việc nhà. Nó để ý thấy chị cứ lăng xăng lấy cớ bưng khay nước, bưng dĩa trái cây xoành xoạch ra vô từ cái căn phòng có bức rèm che mành trúc ấy. Ui, thế nào chị ấy cũng biết, cũng nghe lóm được something so powerful đã khiến cho một NĐO phải khóc. Khóc? Ah, con bé chưa bao giờ được nhìn thấy một người đàn ông trưởng thành nào khóc. Đàn bà khóc thì thấy nhiều lần - nhiều bắt sũng cả đôi mắt nâu to như cái đèn ô-tô của con bé!
    Chị Bốn giúp việc không "mean" như bà dì. Chị Bốn phun tuốt luốt mọi điều nghe thấy sau khi được con bé kết cho một vòng hoa dại đủ sắc màu và trịnh trọng đặt trên mái tóc thơm mùi dầu dừa của chị rồi thỏ thẻ:"Chị nom xinh như một cô dâu trong ngày cưới ấy!". Hmm, ai đã dạy con bé làm thế? Không, không có ai dạy. Chỉ là một chút híu intuition deep down in the head của con bé. Fair is fair. Để có một story to think/to analyze 'bout, first, you have to inspire the spirit of expression của người cưu mang câu chuyện kể. It's the nature of human beings, exchange & inspire in reasonable fairness. Otherwise, you're gonna stuck with your own assumptions.
    (don't há há please, of course you don't have to answer all of my silly Qs. as you already did)

    ...to be continued...

  4. #774
    ...for keeps... passenger's Avatar
    Join Date
    Oct 2011
    Posts
    4,141

    August in Memories
    *
    (tt)

    2. Histoire d'un Amour...


    Bà xuất thân từ một dòng tộc lâu đời theo Khổng giáo (KG). Bà rất đẹp. Bạn bè cùng trường với bà thuở ấy thường âu yếm gọi bà là LLH, tên một minh tinh điện ảnh TH đương thời rất được giới trẻ ưa chuộng tôn vinh là thần tượng.
    Ông là một cậu ấm xuất thân từ một gia tộc ba đời Thiên Chúa giáo (CG). Ông rất hiền - hiền như cục bột. Ah, cục bột hay cục đất? Con bé thích nghĩ là cục bột vì ở tuổi 12, nó đang mầy mò theo mẹ học làm bánh. Cục bột xinh xắn & sạch sẽ hơn cục đất. Cục bột tròn tròn, trắng trắng, dẻo dẻo, dai dai, có thể biến hóa thành đủ loại hình dạng dưới bàn tay nghịch ngợm phá phách của con bé. Khi con bé muốn cục bột là viên bi-dzon-dzon/bi-dzòn-dzòn, cục bột ngoan sẽ là viên bi ngon. Khi con bé muốn cục bột là cái hoa dành dành thơm thơm trên mái tóc của mẹ, cục bột xinh sẽ chẳng chút lưỡng lự hóa thân thành cái hoa ngay tắp lự. Còn cục đất ư? Eww, nó mà rủ rê lũ em ra vườn nghịch đất, đào xới trêu ghẹo lũ giun đang thiền là a-lê-hấp, bà ngoại cứ dí ngay con đầu têu lớn nhất mà tặng cho mấy phát thước kẻ vào bàn tay năm ngón kiêu sa đau bắt chít, đau nhắm cơ! Thế là phỉ phui, không thèm chơi với cục đất...
    (mặc kệ ai đó cứ khăng khăng sửa lưng bắt phải nói là "hiền như cục đất", ai đó mà cứ lì nói "hiền như cục bột" là tầm bậy, chỉ giỏi cương ẩu!)


    Anyway, bà của KG và ông của CG fell in love sau khi ăn phải trái táo của con rắn vườn địa đàng, very passionate & very committed. Dĩ nhiên là cả hai đều bị gđ tuyệt đối ngăn cản, tìm đủ mọi cách để rào tường chắn ngõ cốt sao cho giậu đừng tìm cách đổ, bìm ứ được phép leo trèo. Ah, thế mà chẳng hiểu tại sao giậu cứ đổ cái rầm và bìm thì cứ mặc sức leo. Bìm khăng khăng tuyên bố: Không cho bìm leo giậu đẹp, bìm & giậu sẽ cùng nắm tay nhau nhảy ùm xuống sông cho hết chuyện...để kể!
    (ah, sông đó là sông gì thì con bé quên mất tên dzồi, ai đó có nhớ ra thì làm ơn nhắc tuồng giùm nhé, cảm ơn nhiều!)


    There was still a No, a very big NO.
    Bìm & giậu nước mắt đoanh tròng đau đớn nhìn nhau mà chẳng biết tính sao. Miệng bìm dọa cho oai thế thôi chứ deep-down, bìm vẫn là một cậu ấm hiền như cục bột - hiền như một ông thánh sống!
    Cuộc chiến tranh lạnh kéo dài ngoài dự định khiến OTS cũng bắt đầu thui chột cái dự tính cùng nắm tay giậu nhảy xuống sông. Nhảy xuống sông là hành động tự tử. Tự tử thì sẽ bị mất linh hồn. Mất linh hồn thì sẽ chẳng bao giờ được phong làm OTS (again? ở kiếp sau?). Voilà.

    Then something called "Định Mệnh" stepping in. Cuộc di tản cuồng vĩ 1954 bùng nổ. Ah, mặt trời minh châu hừng đông le lói cuối đường hầm. Khổng Minh nhà giậu đã dạy trong 36 chước chi chi đó khi đường cùng, chẩu là thượng cách. Và thế là họ khăn gói hẹn nhau trốn xuống con tàu há mồm theo ánh mặt trời lừng lững xuôi Nam - actually, to Blao. Đứa trẻ, tác phẩm tuyệt vời của TY mở mắt khóc oe-oe ra chào đời trong một đồn điền trà xanh bát ngát, đồi núi thác đổ réo rắt chập chùng. Thực ra, đứa trẻ không định khóc vì nó biết nó là kết quả từ một niềm vui vô tận của bố mẹ nó, nhưng tại vì cái bà mụ nhiễu sự cứ nhất quyết phải quơ tay đét vào m-ông* đứa trẻ vài phát mới yên lòng cơ. Vì đau hay vì giật mình nhỉ? Ah, con bé muốn nghĩ là đứa trẻ tên "cậu D." nhiều phần bị giật mình nên la chứ không phải khóc. Baby mới đẻ cái thóp còn chưa liền thì biết gì mà cảm thấy đau - giật mình thôi. Mà cũng có thể là Destiny chỉ muốn nhắc nhở cho đứa trẻ đừng quên rằng-thì-là: Đời là bể khổ, mai mốt đây rồi nhà ngươi lại sẽ được khóc và khóc rất não nùng trên cuộc hành trình rong ruổi tìm về...ah, về đâu/về đâu...làm sao biết?!

    Lần đầu tiên đứa trẻ tên "cậu D." được khóc não nùng là ngày cậu lên 5 & bố cậu passed away trong một tai nạn trên đường tải trà xuống Dalat. Mẹ cậu sau đó thu xếp mang cậu về sống ở TĐ-SG với gđ người anh ruột duy nhất vừa tìm gặp lại sau nhiều năm thất lạc. Họ sống nương tựa vào nhau một thời gian cho tới khi gđ người anh dọn lên con phố dốc nhuốm đầy bụi đỏ với những "buổi chiều quanh năm lạnh như mùa đông", rượt đuổi theo sinh kế. Mẹ cậu và cậu không đi theo vì cả hai mẹ con cùng bị ám ảnh nặng nề bởi cái hình ảnh đồi núi âm u chập chùng & the tragic accident của người cha đã hoàn toàn upside-down cuộc đời họ.
    Lần thứ hai đứa trẻ xưa tên "cậu D." giờ đã là một Lieutenant lại được khóc não nùng là cái mùa hè tháng 8 khi con bé đó được gđ gửi từ một thành phố biển lên đồi núi cao nguyên để đề phòng một viễn ảnh tai họa mà họ nghĩ là sẽ long trời lở đất chứ chả đùa!

    Well, người lớn thì bao giờ cũng biết lo xa...
    Đôi khi xa quá khiến cho đất trời cũng bắt phừng phừng nổi giận - dù không muốn - hay chưa muốn.

    ...to be continued...
    Last edited by passenger; 08-26-2018 at 04:35 PM.

  5. #775
    ...for keeps... passenger's Avatar
    Join Date
    Oct 2011
    Posts
    4,141




    ...towards every tomorrow between us...

  6. #776

  7. #777
    ...for keeps... passenger's Avatar
    Join Date
    Oct 2011
    Posts
    4,141




    Many Beautiful Things
    (Tant de Belles Choses)
    Daniel/Françoise Hardy/Alain Lubrano


    Even if I must let go of your hand
    Without being able to say "See you tomorrow"
    Nothing can ever loosen our bond
    Even if I must go further on
    Cutting bridges, changing trains
    Love is stronger than sorrow
    The love that makes our hearts beat
    Will transcend this suffering
    Turning lead into gold
    You have many wonderful things to live for still
    You will see at the end of the tunnel
    A rainbow emerging
    Lilacs flowering anew
    You have many beautiful things ahead of you

    Even if I watch from the other side
    What you do, what happens to you
    I will be with you just like before
    Even if you’re drifting
    The good times, the life forces
    Will return faster than you think
    In the space that binds sky and earth
    There hides the grandest mystery of all
    Like mist shrouding the sunrise
    There are lots of beautiful things that you don't know

    The faith that topples mountains
    The white fountain in your soul
    Think about them when you fall asleep
    Love is stronger than death

    In the time that binds sky and earth
    There hides the most wonderful of all mysteries
    Think of it when you fall asleep


    ...nhé nhé...


  8. #778
    ...for keeps... passenger's Avatar
    Join Date
    Oct 2011
    Posts
    4,141

    Answers
    *


    Why did you travel?
    Because the house was cold.

    Why did you travel?
    Because it is what I have always done between sunset and sunrise.

    What did you wear?
    I wore a blue suit, a white shirt, yellow tie, and yellow socks.

    What did you wear?
    I wore nothing.
    A scarf of pain kept me warm.

    Who did you sleep with?
    I slept with a different woman each night.

    Who did you sleep with?
    I slept alone.
    I have always slept alone.


    Why did you lie to me?
    I always thought I told the truth.

    Why did you lie to me?
    Because the truth lies like nothing else and I love the truth.

    Why are you going?
    Because nothing means much to me anymore.

    Why are you going?
    I don't know.
    I have never known.


    How long shall I wait for you?
    Do not wait for me.
    I am tired and I want to lie down.


    Are you tired and do you want to lie down?
    Yes, I am tired and I want to lie down.

    Elizabeth Jennings
    (1830-1901)


    *Có những câu hỏi không bao giờ có câu trả lời, có thể vì người được/bị hỏi không muốn trả lời, cũng có thể vì người đặt ra câu hỏi (thực ra) không chờ đợi bất cứ một câu trả lời nào từ phía người được/bị hỏi. Họ thà để mọi sự/mọi điều trôi theo dòng nước chảy & let everything unfold itself by nature of its story. We can start a beginning by chance, but we cannot force an ending by whatever called circumstanes.*

  9. #779
    ...for keeps... passenger's Avatar
    Join Date
    Oct 2011
    Posts
    4,141



  10. #780
    ...for keeps... passenger's Avatar
    Join Date
    Oct 2011
    Posts
    4,141




    ...Dẫu giữa ngọt bùi tận cùng là cay đắng...

 

 

Tags for this Thread

Posting Permissions

  • You may not post new threads
  • You may not post replies
  • You may not post attachments
  • You may not edit your posts
  •  
All times are GMT -7. The time now is 03:13 PM.
Powered by vBulletin® Version 4.2.5
Copyright © 2024 vBulletin Solutions Inc. All rights reserved.
Forum Modifications By Marco Mamdouh