Register
Page 1 of 2 12 LastLast
Results 1 to 10 of 17
  1. #1
    Nhà Lầu
    Join Date
    Sep 2011
    Posts
    439

    Hai đầu nỗi đau

    Hai đầu nỗi đau

    Mới đến định cư xứ người không lâu, tôi có một nhận xét, mà đến bây giờ, nhiều người vẫn còn cho là đúng. Xứ mà người ta gọi là vương quốc Na Uy này, lúc đó, an sinh xã hội đã giảm hơn trước (chút xíu thôi) ...nên vẫn khiến một số đông người ”nhàn cư vi bất thiện”. Rồi ..họ sinh ra ”bất bình thường”!. Nơi mà người ta làm việc tăng năng xuất (hai ba jobb) như ở Mỹ, cũng không tránh được bệnh này. Hai xứ Tây phương, một đầu châu Âu, một đầu châu Mỹ, đều có nỗi đau chung.

    Ở Mỹ, chuyện bắn người nơi công cộng hình như trở thành một việc phổ biến, nên khiến người ta ít quan tâm hơn trước kia. Gầy đây nhất, trong lần đến Mỹ tháng rồi, tôi đã nghe trên đài truyền hình, tin tức về vụ thảm sát tại một rạp hát ở Denver. Mười hai người chết và hơn 50 người bị thương. Tổng Thống xứ này không đưa ra một dự luật đặc biệt nào, chỉ nhấn mạnh yêu cầu đưa ra những biện pháp hợp lý để ngăn chận những kẻ tâm thần bất ổn có được vũ khí.

    Trái ngược với nước này, khi Na Uy xảy ra vụ thảm sát làm chết đến hơn 70 người vào năm ngoái, ông vua xứ này kêu gọi mọi người quan tâm với nhau hơn. Điều này phần nào phù hợp với nguồn tin của cảnh sát trong vụ nổ súng tại rạp hát bên Mỹ. Thủ phạm là một sinh viên y khoa, rụt rè và xa cách trong giao tiếp với xã hội.

    Trong bài viết ”Idiot-stupid”, nơi mục Diễn Đàn của trang mạng này, nói về tên giết người hàng loạt, Breivik (Na Uy), tôi cố theo dõi các dữ kiện, để nhằm tìm xem, vì lý do nào mà một người có thể nhẫn tâm, giết và làm bị thương gần cả 100 người. Trong thời gian loạt bài được viết ra, lại có vụ xử Lý Tống. Lý Tống, Freedom Frighte, không làm tổn thương nặng nề ca sĩ Đàm Vĩnh Hưng, nhưng bị xử với nhiều tội danh nặng nề. Sau, tuy được giảm nhẹ ...nhưng, đối với một số người Việt, bản án không công bằng (họ muốn so sánh cái nguy hiểm của công tác văn hoá vận do ĐVH thực hiện, với cái dụi mắt –KHÔNG CHẤN THƯƠNG nặng- của ca sĩ này!..). Riêng tôi, cái chung nhất của hai người là họ đã tính toán và quyết làm cho được dự định của họ.

    Nhưng một trong những dự định của tôi khi đi Mỹ lần này đã không thành, dù đó chẳng là điều gì ghê gớm. Đó là việc thăm Lý Tống trong tù. Người được xem như trung gian, có thể giúp tôi gặp anh ấy, đã đi xa vì một chuyện cần thiết.

    Một dự định khác đã được thực hiện, nhưng lại dấy lên nỗi đau chung. Đó là việc đến gặp anh Uyên Thao, người chủ trương nhà xuất bản Tiếng Quê Hương. Trước đó khoảng một tuần, sau khi đến Eden (Trung tâm thươngmại của người Việt), tôi nghe một người bạn nói, trước đó một hai ngày đã xảy ra vụ bắn chết người tại khu vực này. Ai ngờ nỗi đau đó đã rơi trúng vào chủ nhân của ngôi nhà chúng tôi đến thăm.
    - Vụ này xảy ra sau vụ thảm sát ở Colorado. Tôi hỏi
    -Trước vụ Colorado khoảng 4(5) hôm. Một người trong cuộc gặp mặt trả lời và tiếp: “Vụ Colorado xảy ra vào ngày 20.07 vừa qua"
    -Tôi buồn quá!...với anh, tôi muốn anh rõ chuyện này.

    Nỗi buồn của anh Uyên Thao như muốn được chia xẻ với ông bạn văn, Viên Linh, đã làm cho chủ nhân ngôi nhà như đã quên đi chúng tôi. Anh ấy kể, trong khi bị "cải tạo" (một loại nhốt tù sau năm 75, dành cho ngụy quân, ngụy quyền) gia đình chúng tôi bị cô lập với hàng xóm xung quanh. Việc học của những đứa con bị cản trở (chính quyền CS sau năm 75 đã đặt hạn chế việc vào đại học đối với con em của những người làm việc trong chế độ VNCH). Lúc cải tạo về, tôi khuyến khích đứa con thứ trong nhà học Taekwondo. Con đường này không cản trở tài năng của nó. Được đại diện đi thi đấu Thế vận Hội, nó đã bị loại. Có thể điều này đã làm cái đặc tính "bùng nổ" của nó tăng thêm. Qua Mỹ, nó làm trong ngành bưu điện. Thời gian khủng hoảng kinh tế vừa qua khiến công việc bị cắt giảm.
    - Con trai anh đã lập gia đình chưa.?. Anh Linh hỏi.
    - Nó đã làm thủ tục giấy tờ cho vợ nó ở Việt Nam. Nhưng việc thất nghiệp của nó gây trì trệ !..Nó theo lời giới thiệu của bạn, đến Texas kiếm việc. Không được nó quay trở về đây..
    - Người bị bắn là bạn của nó...?. Một người khác hỏi.
    - Bạn của nó chơi nhạc, chia phòng ở với nó. Chính bạn nó đã giới thiệu công việc ở Texas...Nhưng, chắc nó không biết tính hay "bùng nổ" của con tôi...và có thể nó đã nói điều gì không hay...
    - Rồi con anh bắn người bạn của nó..?
    - Tôi có biết gì đâu...Khi cảnh sát đến báo sự việc...cho tôi hay con tôi đã tự sát sau đó. Thật là một sự việc quá đau buồn đến với tôi !..Ở Việt Nam, người cha bị nhốt tù cải tạo không do toà án xét xử, gia đình bị cô lập, con cái chịu thiệt thòi vì không có tương lai…qua đây, tương lai của nó chưa thấy tốt hơn lên..mà lại đột ngột qua đời.!..
    - Đây cũng là một hậu quả của cuộc chiến...nhưng do Cộng quyền gây ra. Anh Linh thêm ý.
    - Giống như lính Mỹ khi về lại đất nước...Họ bị Hội chứng Việt Nam. Tiếng Anh gọi là...(gì)..trauma.

    Tôi không nhớ được chữ đi trước, gắn liền với nó. Tôi hỏi anh Linh chữ đó. Anh Viên Linh là Giám đốc Việt Nam Thông tấn Xã ở miền Nam, trước năm 75. Anh ấy đã du học ở Mỹ và hiện đang làm thiện nguyện trong bộ phận giúp đỡ những người già tại xứ này . Anh ấy không trả lời. Có lẽ tai anh ấy không được thính (82 tuổi rồi chứ ít gì!).…hay là còn đang thắm cái đau của người bạn. Nhưng, tôi chợt nhớ ra sau đó. Chữ "Hội chứng" là "Post-trauma" trong tiếng Anh. Nghe đến đây, có người cho rằng, làm gì sự ảnh hưởng có thể kéo dài cho đến nay; dù rằng, ảnh hưởng sự cô lập đến gia đình anh Uyên Thao là sự thật. Nhưng, cứ xem sự việc "Chất độc màu da cam" thì rõ. Mấy anh Cộng sản nhà ta ở Việt Nam, nói đi nói lại, cứ kiện kiện đi kiện lại chính phủ Mỹ cho bằng được; dù rằng cuộc chiến trôi qua đã hơn 30 năm rồi. Có điều, tay chân dị tật có thể thấy được, chứ tâm lý hoặc thần kinh không bình thường, điều này không thể quyết đoán chắc chắn.

    Anh Thao đã có nỗi khổ đau tại cả hai đầu đất nước. Tại Việt Nam, sau 75, anh ấy ở tù không do toà án xét xử. Tại Mỹ, đứa con tự sát vì những dồn ép của một gia đình bị cô lập xưa kia. Nhưng, những vụ thảm sát xảy ra tại Na Uy và tại Mỹ, do những ảnh hưởng nào..??!.

    Breivik, tên giết người hàng loạt tại Na Uy, gây ra thảm sát bởi tiêm nhiễm những hành động giống như những hiệp sĩ bịt mặt của Nhật (Nina). Tên Holmes, giết 12 người, làm bị thương hơn 50 người, có lẽ đã nhiễm những hành động của những anh hùng trên màn ảnh Mỹ như Rambo..v..v...Cảnh sát, trước khi vào được nhà tên sát nhân này, đã phải vô hiệu hóa những phương tiện giết người khác, được đặt ra như những bẫy giết người trong các phim của Rambo!...Các phương tiện truyền thông đã gây ảnh hưởng không nhỏ.

    Trên tầm vóc khác lớn hơn, chủ thuyết Mác Lê đã ảnh hưởng sâu đậm đến những tên sát nhân lớn như Stalin, Mao Trạch Đông, Pôn Pốt và tập đoàn cai trị Cộng sản tại Việt Nam ngày nay. Sau năm 75, trong nhà những tên cán bộ trung cao cấp, bộ tuyển tập học thuyết Mác Lê nằm ở vị thế dễ thấy nhất trong phòng khách của chúng. Cho đến bây giờ, dù bọn chúng thấy chủ nghĩa này đã lỗi thời, nhưng để dối gạt quần chúng, chúng vẫn dùng chủ nghĩa này và hình tượng Hồ Chí Minh để tiếp tục ru ngủ ý thức của người dân. Mười mấy tên trong chính trị Bộ, dùng chủ thuyết này để coi như đất đai thuộc về sở hữu của nhân dân; nghĩa là trong thẩm quyền sử dụng của nhà nước...cũng có nghĩa là, dưới quyền quyết định của đảng CS.

    Chuyện Vinashin, chuyện Eucopark là chuyện nhỏ. Chuyện bán Hoàng Sa, Trường Sa, chuyện bán nước là chuyện lớn hơn. Nhưng những chuyện đó đã dần dần trở thành hiện thực. Bởi, chúng ta tạo được một tiêm nhiễm độc hại là, ai cũng là kẻ thù của nhân dân, khi những người đó chống lại sự sai trái của bọn nắm quyền trong Bộ chính trị !!....


    Đặng Quang Chính
    Oslo 27.07.2012
    10:36

  2. #2
    Banned
    Join Date
    Oct 2011
    Posts
    680
    Quote Originally Posted by chuongd View Post
    Hai đầu nỗi đau


    Một dự định khác đã được thực hiện, nhưng lại dấy lên nỗi đau chung. Đó là việc đến gặp anh Uyên Thao, người chủ trương nhà xuất bản Tiếng Quê Hương. Trước đó khoảng một tuần, sau khi đến Eden (Trung tâm thươngmại của người Việt), tôi nghe một người bạn nói, trước đó một hai ngày đã xảy ra vụ bắn chết người tại khu vực này. Ai ngờ nỗi đau đó đã rơi trúng vào chủ nhân của ngôi nhà chúng tôi đến thăm.
    - Vụ này xảy ra sau vụ thảm sát ở Colorado. Tôi hỏi
    -Trước vụ Colorado khoảng 4(5) hôm. Một người trong cuộc gặp mặt trả lời và tiếp: “Vụ Colorado xảy ra vào ngày 20.07 vừa qua"
    -Tôi buồn quá!...với anh, tôi muốn anh rõ chuyện này.

    Đặng Quang Chính
    Oslo 27.07.2012
    10:36
    Xin chia buồn cùng hai gia đình có con đã mất!
    FYI: Cả hai người bắn và bị bắn chết không chỉ là bạn với nhau. Mà song thân của họ cũng đã từng biết nhau, là bạn, văn hữu... trong thế giới cầm bút của Saigon xưa và cộng đồng người VN tại Virginia.
    Thân phụ người bị bắn chết, là tác giả của một cuốn từ điển Việt Ngữ và một cuốn từ điển Việt-Anh Anh-Việt xuất bản năm 1973 và 1974. Ông cụ đã mất nhiều năm nay.
    Điều đáng buồn là Mẹ của người chết, cho đến hôm kia là Thứ Tư 26/7/12 vẫn chưa hề biết hung tin. Bà cụ đã 90 tuổi mà nên con cái phải dấu tin không hay này vì sợ gây xúc động lớn cho người già!!!!!!!!!!!!..............

    Hàn Sinh.

  3. #3
    Nhà Lầu
    Join Date
    Sep 2011
    Posts
    439
    Cám ơn Hàn Sinh đã cho chúng tôi biết thêm một số chi tiết.
    Chúng ta ai cũng có mong ước là, sự đau khổ nơi những người chúng ta quen biết sẽ không quá tải đến mức chính họ sẽ lại là nguyên nhân buồn đau của những thân quyến kề cận của họ.


    ĐQC

  4. #4
    Banned
    Join Date
    Oct 2011
    Posts
    680
    Quote Originally Posted by chuongd View Post
    Cám ơn Hàn Sinh đã cho chúng tôi biết thêm một số chi tiết.
    Chúng ta ai cũng có mong ước là, sự đau khổ nơi những người chúng ta quen biết sẽ không quá tải đến mức chính họ sẽ lại là nguyên nhân buồn đau của những thân quyến kề cận của họ.


    ĐQC
    Chào anh/chú ĐQC,

    HS đồng ý với những điều anh/chú viết bên trên. Quả thật, sự việc vừa qua đã gây nhiều thương đau và mất mát cho hai gia đình có con cái chết đi. Nó cũng là điều sửng sốt cho giới văn bút người VN tại vùng Hoa Thịnh Đốn và cộng đồng người VN tại đây. Cho đến giờ này, nguyên nhân của thảm họa vẫn còn chưa rõ ràng. Nhưng sự mất mát của cả hai gia đình thật là quá lớn!

    Đối với người bị bắn, lẽ ra bản thân HS đã phải thăm viếng và đưa tang bữa Thứ Ba vừa qua vì tình bằng hữu gắn bó của hai gia đình Bố Mẹ của HS và các bác PL suốt hơn sáu mươi năm vừa qua (từ 1950's) nếu không phải bù đầu trong công việc. Trong nhà đã có các em gái và Mẹ viếng thăm và đưa tang, nên HS nghĩ cũng là tạm đủ... Gia đình Bác L. và bản thân Peter T. (nạn nhân xấu số) và các ACE trong nhà thường sống rất khép kín so với bên ngoài. Nhưng phúc-họa không biết đâu mà lường... Chiều nay HS có hỏi lại Mẹ và các em mới biết rõ hơn:
    Bà cụ, Mẹ của nạn nhân chỉ biết được hung tin vài giờ trước khi đưa con trai mình ra đi vĩnh viễn sáng hôm Thứ Ba 24/7/12 vừa qua. Hiện nay Bác L. gái vẫn còn trong cơn shock nên không tiện tiếp khách gọi thăm hỏi và phân ưu(!)

    Với Ông Bà UT, HS chỉ được gặp gỡ và nói chuyện riêng hai lần. Một trong hai lần đó HS lại phải đứng trong vai trò gia chủ của Tang Lễ tiễn đưa Bố!
    Tuy nhiên, như nhiều người nhận xét mà HS cũng đồng ý rằng, họ là những người hiền lành, đàng hoàng, và tử tế. Họ xứng đáng với tình cảm quý trọng mà mỗi khi bằng hữu, văn hữu nhắc đến!

    Vài nhận xét và thông tin thêm gửi đến chú/anh ĐQC.

    Hàn Sinh.

  5. #5
    Nhà Lầu
    Join Date
    Sep 2011
    Posts
    439
    Trước hết, cám ơn Hàn Sinh đã cho chúng tôi biết thêm một số nhận xét và thông tin.

    Điều kế tiếp, cho tôi nói đôi lời vui vui như sau:
    - Có một nữ văn sĩ, khi ở trong nước, quen với Phạm Duy. Cô ta nói rằng, gọi ông ta bằng anh cũng không đúng lắm. Dĩ nhiên, đó là suy nghĩ của cô ta, chứ PD nghe một cô gái tuổi nhỏ đáng tuổi con gái mình mà kêu mình bằng anh ...chắc cũng khoái lỗ tai
    - MC Nguyễn Ngọc Ngạn, có đôi khi (không biết chắc lắm) hình như cũng ở trong trường hợp đó. Một vài ca sĩ trẻ tuổi, khi được NNN hỏi, đã gọi NNN bằng anh trong lúc trả lời ...rồi tự mình xin lỗi vì đã xưng hô không đúng cách.
    - Một ông thầy tôi quen, nói vui rằng, gặp thầy nào đó, mình cứ gọi thầy là ”thầy”...Nếu sau đó, mình biết ra thầy chỉ là chú điệu (mới xuất gia vào chùa) ..thì cũng không sao. Hơn là dùng cách gọi ngược lại ..vì nếu sự thật không đúng thế, kể ra cũng hơi kỳ kỳ!
    - Trước đây, chúng tôi có lớp dạy tiếng Việt cho người Na Uy. Người hướng dẫn lớp đó là người bản xứ, vì chủ quan, nên đã sắp xếp giáo trình một cách không hợp lý. Bài học xưng hô đã được xếp sau 2(3) bài khác. Việc đó đã gây trở ngại khá nhiều cho học viên lớp cơ bản.

    Trong lần gặp hai ông bạn văn ”già” vừa qua. Trên thực tế, vì qua liên hệ của người em nên tôi biết ông Linh, nên theo người em, tôi gọi là ”chú”. Ông ấy lịch sự , gọi tôi bằng ”bồ”. Trước khi gọi ông Thao bằng anh, tôi có nói qua trường hợp của NNN. Vì là dân nhà văn nên hai ông không có vẻ lấy đó làm lạ!.

    Qua trả lời của Hàn Sinh, tôi đoán anh cũng đã trọng tuổi. Tuổi đủ già để có cách xưng hô đối với tôi nhuần nhuyễn (chú/anh), như trường hợp chúng ta gặp một chú điệu.

    Sau này, nếu có dịp chúng ta gặp nhau, tôi sẽ gọi Hàn Sinh bằng bạn, thay vì ”bồ” ...có được không?


    Thân

  6. #6
    Banned
    Join Date
    Oct 2011
    Posts
    680
    Quote Originally Posted by chuongd View Post
    Trước hết, cám ơn Hàn Sinh đã cho chúng tôi biết thêm một số nhận xét và thông tin.

    Điều kế tiếp, cho tôi nói đôi lời vui vui như sau:
    - Có một nữ văn sĩ, khi ở trong nước, quen với Phạm Duy. Cô ta nói rằng, gọi ông ta bằng anh cũng không đúng lắm. Dĩ nhiên, đó là suy nghĩ của cô ta, chứ PD nghe một cô gái tuổi nhỏ đáng tuổi con gái mình mà kêu mình bằng anh ...chắc cũng khoái lỗ tai
    - MC Nguyễn Ngọc Ngạn, có đôi khi (không biết chắc lắm) hình như cũng ở trong trường hợp đó. Một vài ca sĩ trẻ tuổi, khi được NNN hỏi, đã gọi NNN bằng anh trong lúc trả lời ...rồi tự mình xin lỗi vì đã xưng hô không đúng cách.
    - Một ông thầy tôi quen, nói vui rằng, gặp thầy nào đó, mình cứ gọi thầy là ”thầy”...Nếu sau đó, mình biết ra thầy chỉ là chú điệu (mới xuất gia vào chùa) ..thì cũng không sao. Hơn là dùng cách gọi ngược lại ..vì nếu sự thật không đúng thế, kể ra cũng hơi kỳ kỳ!
    - Trước đây, chúng tôi có lớp dạy tiếng Việt cho người Na Uy. Người hướng dẫn lớp đó là người bản xứ, vì chủ quan, nên đã sắp xếp giáo trình một cách không hợp lý. Bài học xưng hô đã được xếp sau 2(3) bài khác. Việc đó đã gây trở ngại khá nhiều cho học viên lớp cơ bản.

    Trong lần gặp hai ông bạn văn ”già” vừa qua. Trên thực tế, vì qua liên hệ của người em nên tôi biết ông Linh, nên theo người em, tôi gọi là ”chú”. Ông ấy lịch sự , gọi tôi bằng ”bồ”. Trước khi gọi ông Thao bằng anh, tôi có nói qua trường hợp của NNN. Vì là dân nhà văn nên hai ông không có vẻ lấy đó làm lạ!.

    Qua trả lời của Hàn Sinh, tôi đoán anh cũng đã trọng tuổi. Tuổi đủ già để có cách xưng hô đối với tôi nhuần nhuyễn (chú/anh), như trường hợp chúng ta gặp một chú điệu.

    Sau này, nếu có dịp chúng ta gặp nhau, tôi sẽ gọi Hàn Sinh bằng bạn, thay vì ”bồ” ...có được không?


    Thân
    Chào anh ĐQC,

    Rất vui khi được gọi anh là anh. Nối tiếp chuyện vui của anh, HS cũng xin kể chuyện khá vui của chính mình:

    Không còn được rảnh rỗi như trước đây, nên năm nay HS chẳng nhận giúp kèm các học viên về khái niệm nghệ thuật trong nhiếp ảnh nữa... (Bản thân mình đã ngừng dạy từ lâu lắm rồi). Tuy nhiên, vẫn có người tìm đến nhờ cậy qua sự giới thiệu của bạn bè quen biết. Thế rồi, người tìm đến mùa Hè năm nay là một cựu quan chức của WB đã ngoài bảy mươi tuổi và đang về hưu. Vị này, trước đây đã gặp vài lần và theo tuổi tác HS vẫn gọi là Chú. Hiện ông cũng đang là một nhiếp ảnh gia được tạp chí "Cỏ Thơm Magazine" giới thiệu. Trong thời gian quen biết gián tiếp qua thân hữu, chưa bao giờ ông biết HS đam mê chụp hình. Nay cùng đi chụp hình ngoài với HS vài lần, bắt chước các học viên cũ ông đổi cách xưng hô, gọi HS là "ông thầy" và xưng tôi.

    HS thì vẫn một mực yêu cầu học viên xưng hô theo tuổi tác ngoài đời. Bản thân mình gọi họ là bạn, anh, chị, cô, chú... Vì, nghĩ rằng kiến thức là của thế gian; chia sẻ cho nhau cũng chẳng mất gì... Tiếng xưng hô chỉ là hình thức tôn trọng tối thiểu mà thôi. Vấn đề là khi người lớn cư xử với nhau có thật sự tôn trọng lẫn nhau hay không, mới là quan trọng. Đã có lần, đang giúp một số người chụp hình trên thế giới ảo; HS chợt nhận ra mình trở thành học trò của một vài người dạy ngược lại cả những kiến thức căn bản nhất mà HS biết được ba mươi năm về trước. Mà hiện nay, các kiến thức đó trở thành lỗi thời và HS đã không dùng tới từ lâu(!)... HS đành bỏ website đã/đang chơi mà không thấy cần thiết phải giải thích gì hơn nữa...

    Trở lại câu chuyện của ông "Chú" bên trên. Cuối cùng, ông đành made a deal, để HS gọi ông là anh xưng em cho ông vui. Ngược lại, ông gọi HS cũng là anh và xưng tôi, những khi nói chuyện tay đôi với nhau hoặc trước các học viên khác... Tuy nhiên, thi thoảng đi chụp hình hoặc đi ăn uống sau những buổi chụp chung; sau lưng mình, HS vẫn nghe ông gọi mình là "ông Thầy" một cách rất trịnh trọng.

    Chuyện có vẻ khôi hài trong cách xưng hô. Nhưng nghĩ lại HS cho rằng có lẽ đó là thói quen của những người cẩn thận, có học. Bởi vì, họ cho rằng tôn trọng người khác tức là tôn trọng chính bản thân và tư cách của mình vậy. Có phải thế không, anh Chính?

    Hàn Sinh.

  7. #7
    Nhà Lầu
    Join Date
    Sep 2011
    Posts
    439
    Thương nhau lắm ...

    Chiều qua, tôi đã về trễ mà vợ tôi lại về trễ hơn. Sau khi ăn tối, câu chuyện mà vợ tôi được người khác thuật lại, đã được kể lại cho tôi. Có lẽ mục đích của việc này là nhằm nhắc lại một nhận xét của tôi trước đây. Nghĩa là, khi người ta quá bận rộn với cuộc sống, điều đó có thể gây ra sự bất bình thường trong tâm tính. Ngược lại, cũng thế ..!

    - Anh có nhớ vụ giết người xảy ra tại Furuset năm trước không ...?
    - Vụ gì ...?
    - Con của anh .... đó ?
    - Anh nào?...
    - Người bán cửa hàng bông gần khu mình ở...

    À !..thì ra. Người mất đứa con là người mà trước đây đã không trả lời vào câu hỏi của vợ tôi, khi vợ tôi nhắc đến một án mạng đã xảy ra trong khu vực nhà ở của anh ấy. Bây giờ, nhớ lại, tôi cho là vào lúc đó, hai vợ chồng anh này không biết gì nhiều về chúng tôi...nên không muốn nói ra câu chuyện.

    Một khu vực không đông dân cư, cửa hàng ít ỏi như nơi chúng tôi ở, có việc gì mà ẩn dấu được. Lần chào hỏi đầu tiên lại phát xuất từ anh chủ mới. Trước đó, khi đi ngang, thấy anh lăng xăng coi sóc cây kiểng trước tiệm, chúng tôi ngỡ anh ấy là người Phi. Rồi chúng tôi tự suy luận, có thể anh ấy là người làm công cho bà chủ người Na Uy mà chúng tôi đã thấy được nhiều lần.

    - Bà ta nhượng lại cửa tiệm, nhưng sao ...thấy có triển vọng khác hơn trước không?
    - Bà ta tốt bụng, giới thiệu khách hàng cũ của bà ấy nên cũng đỡ. Vừa rồi ...khi bà Aung San Suu Kyi đến nhận giải Nobel, một khách hàng đã đặt lẳng hoa tại tiệm này ...và khi truyền hình loan tin, có thấy lẳng hoa này trong đoạn phim đó.
    - Như thế cũng vui ..vì đây là một dịp được quảng cáo không công.

    Anh chồng vui tính, nói chuyện huyên thuyên. Bà vợ ít nói hơn, nhưng cũng là người vui tính. Hơn nữa, người vợ đã học các khóa về cây kiểng nên cách trình bày hàng hóa trông đẹp mắt hơn, sống động hơn trước kia.

    - Trước có làm công việc gì liên quan đến buôn bán chưa...?
    - Từ lúc qua Na Uy đến nay, đi làm suốt. Có lúc quản lý đến 30(40) nhân viên. Có lúc có cửa tiệm ở trung tâm phố.
    - Như vậy thì ổn rồi ..Khi mới hỏi thăm, tôi cũng hơi ngại, không biết một nơi hơi vắng vẻ như vầy mà ra tiệm, không biết việc làm ăn sẽ ra sao ... Nhà có gần đây không?
    - Ở Furuset ...nhưng đi xe đến đây cũng không xa.

    Biết hai vợ chồng là người đồng hương, chúng tôi cũng muốn đôi khi ủng hộ, chẳng hạn bằng cách mua cây kiểng gì đó. Nhưng đấy chỉ là ý nghĩ thôi, bởi đã có lần trồng bông trong nhà, nhưng sau một lần nghỉ hè, cây lá trơ trụi hết. Tuy vậy, chúng tôi có ý định là, khi rảnh rỗi, thỉnh thoảng ghé tiệm thăm hỏi cho vui.

    Chính vì thế, vợ tôi đã ghé thăm cửa hàng vào chiều hôm qua, thứ sáu. Có lẽ vì người vợ tôi quen, là người thân và đang tiếp chuyện với chị ta -người vợ chủ cửa tiệm- nên chị ta đành nói ra tin buồn trong gia đình. Chị cho biết, người bị giết hồi năm ngoái, dưới tầng hầm, là con trai của chị. Vụ xử sẽ diễn ra vào tháng 8(9) này. Thủ phạm là bạn của người con trai. Hai đứa chơi với nhau từ lâu, khá thân. Có lúc chị còn nấu cơm mời đứa bạn của người con cùng ăn. Nó cũng hiền !...Không biết vì sao lại sinh ra nông nỗi. Như đoán được thắc mắc của vợ tôi, chị ấy ra dấu chỉ nói chuyện nhỏ nhẹ, đừng cho chồng, đang ở trong tiệm nghe được. Chị ta nói rằng, đến giờ, người chồng vẫn còn đau buồn về sự mất mát đó ..nên không muốn ai nhắc đến chuyện ấy nữa..!!

    Câu chuyện bên trời Mỹ, xảy ra trong gia đình anh Thao, cũng diễn ra gần như tương tự. Hai đứa con bị giết bởi hai người bạn của nó. Mới đọc tin trên báo, ai cũng tưởng đó là chuyện ân oán giang hồ, xảy ra trong đám làm ăn băng đảng, liên quan đến ma túy, thuốc phiện gì đó. Nhưng, người trong cuộc biết sự thật ra sao. Mà sự thật sao cay đắng quá đổi !...Gia thế của hai gia đình, bên giết và bị giết, ở Mỹ và Na Uy, đều là gia đình đàng hoàng. Ai gây ra nông nỗi này ..?. Nỗi đau của hai gia đình chắc không bên nào kém bên nào. Hay như câu nói của người xưa rơi trúng vào trường hợp này: ”Thương nhau lắm, cắn nhau đau”!.


    Đặng Quang Chính
    Oslo 04.08.2012
    23:21

  8. #8
    Nhà Lầu
    Join Date
    Sep 2011
    Posts
    439
    Hàn Sinh

    Vừa rồi, bị lây cái buồn của bà xã, về chuyện con một người quen bị chết một cách bất ngờ, nên tôi chưa kịp hỏi bạn về một việc khác.

    Trước năm 1975, nhà ông Nguyễn Ngọc Hạnh, nhiếp ảnh gia quân đội (bấy giờ là Thiếu tá) cách nhà chúng tôi một con đường nhỏ và một dẫy nhà. Cả hai nhà đều nằm trong cư xá Bắc Hải, quận 10. Không những thế, ông ấy và cha tôi biết nhau từ hồi mới bắt đầu là cấp úy. Lúc ấy, bận đi học, nên dù thích môn nhiếp ảnh, tôi đã không thu xếp được thời gian để học "nghề" từ ông ta.

    Hàn Sinh có biết ông ấy hiện giờ ở đâu không? Cho tôi địa chỉ (email) cũng được. Tốt hơn nữa là có số điện thoại của ông ta.

    Cám ơn trước.

    Thân

  9. #9
    Banned
    Join Date
    Oct 2011
    Posts
    680
    Quote Originally Posted by chuongd View Post
    Hàn Sinh

    Vừa rồi, bị lây cái buồn của bà xã, về chuyện con một người quen bị chết một cách bất ngờ, nên tôi chưa kịp hỏi bạn về một việc khác.

    Trước năm 1975, nhà ông Nguyễn Ngọc Hạnh, nhiếp ảnh gia quân đội (bấy giờ là Thiếu tá) cách nhà chúng tôi một con đường nhỏ và một dẫy nhà. Cả hai nhà đều nằm trong cư xá Bắc Hải, quận 10. Không những thế, ông ấy và cha tôi biết nhau từ hồi mới bắt đầu là cấp úy. Lúc ấy, bận đi học, nên dù thích môn nhiếp ảnh, tôi đã không thu xếp được thời gian để học "nghề" từ ông ta.

    Hàn Sinh có biết ông ấy hiện giờ ở đâu không? Cho tôi địa chỉ (email) cũng được. Tốt hơn nữa là có số điện thoại của ông ta.

    Cám ơn trước.

    Thân
    Chào anh Chính,

    Bác Hạnh hiện đang sống khỏe mạnh tại San Jose, CA dù tuổi cũng quá tám mươi. Dịp Giáng sinh và New year 2012 có gặp Bác vẫn còn cầm máy ảnh Nikon D3 và D2Xs đưa học viên của mình đi chụp trên bãi biển dọc đường. Năm ngoái 2011 Bác cũng sang Virginia ghé thăm và nói chuyện với học viên tại HNA địa phương hai buổi (đâu khoảng tháng Tám gì đó!). Tháng Sáu vừa qua ghé thăm SJ thì nghe người nhà nói rằng cũng đang đi chụp hình cùng học viên. Thấy thế cũng mừng cho sức khỏe của ông cụ.

    Viết như thế, có thể anh hiểu lầm rằng HS quen biết mật thiết; nhưng không phải thế đâu:
    Bác Hạnh là nhiếp ảnh gia nổi danh của các thế hệ trước, trong khi Thầy của HS vẫn chỉ là đàn em của Bác ấy và ít người biết đến. Đối với Bác Hạnh, HS vẫn phục và nể chẳng phải vì các giải thưởng đoạt được; mà vì với tuổi tác đã cao, mà ông cụ vẫn không ngừng nghiên cứu để theo kịp với kỹ thuật nhiếp ảnh tân tiến rồi đem hiểu biết của mình truyền lại cho các thế hệ theo sau...
    Ngoài ra, HS có được liên lạc với Bác Hạnh cũng chỉ thông qua những người học trò cũ và con gái, con trai của Bác, mà thôi!

    Public email của Bác, HS có thể và sẽ gửi vào PM cho anh mà không lo sẽ bị trách là vô phép. Mong anh thông cảm, HS không thể làm hơn được như thế!

    Chúc anh và gia đình luôn vui,
    Hàn Sinh.
    Last edited by Hàn Sinh; 08-06-2012 at 07:38 PM.

  10. #10
    Nhà Lầu
    Join Date
    Sep 2011
    Posts
    439
    Hàn Sinh

    Cho đến lúc này, Hàn Sinh và tôi có ít nhất 2 điểm giống nhau:
    - Cách xưng hô: chú trọng đến tư cách hơn là cách gọi
    - Sự liên hệ: thật tình mà nói, lúc còn đi học, phần vì bận ...phần vì nghĩ, lúc nào học nghệ thuật nhiếp ảnh mà chẳng được.
    Điều quan trọng nhất là, lúc ấy bác Hạnh đã hơi nổi tiếng rồi ...mà tôi thì không muốn "dựa hơi" !!...
    Bây giờ, phiền HS một điều này: tôi không biết cách lấy ảnh từ những nơi khác để đưa vào bài viết của mình. Chẳng hạn, lấy hình từ trang mạng nào đó
    hay lấy hình từ một bức ảnh do mình tự chụp.

    Hàn Sinh dành chút thời gian để chỉ tôi việc này, nếu có thể được.


    Thân

 

 

Posting Permissions

  • You may not post new threads
  • You may not post replies
  • You may not post attachments
  • You may not edit your posts
  •  
All times are GMT -7. The time now is 07:44 PM.
Powered by vBulletin® Version 4.2.5
Copyright © 2024 vBulletin Solutions Inc. All rights reserved.
Forum Modifications By Marco Mamdouh