Register
Results 1 to 10 of 134

Hybrid View

  1. #1
    Biệt Thự HaiViet's Avatar
    Join Date
    Oct 2015
    Posts
    1,203

    Lật trang sử cũ

    Cuộc Chiến Chưa Tàn.....




    Ngày bao hùng binh tiến lên
    Bờ cõi vang lừng câu quyết chiến
    Bước oai nghiêm theo tiếng súng đi tung hoành.
    Quân Việt Nam đi hồn non nước xây thành…..



    Chiến tranh đã chấm dứt từ lâu, bao nhiêu thế hệ thanh niên của hai miền Nam Bắc đã hy sinh thân xác để mong khi đất nước hòa bình toàn dân được ấm no hạnh phúc, được ngẩng đầu hãnh diện với mọi dân tộc trên thế giới, người dân được kính nể vì sự văn minh tiến bộ như dân tộc bạn: Nam Hàn, Nhật Bản.....

    Nhưng, dường như cuộc chiến vẫn chưa tàn, người dân vẫn còn phải tranh đấu khỏi mọi áp bức, đàn áp, bắt bớ để bảo vệ đời sống, bảo vệ ruộng vườn khỏi bị cướp vào tay kẻ có quyền thế.

    Ngày xưa cuộc chiến quá nhiều bom đạn chết chóc, ngày nay cuộc chiến đầy bất công.


    Những người trong cuộc vẫn còn đây, những địa danh, dấu binh lửa vẫn còn trong sử sách và trong ký ức của mọi người......

  2. #2
    Biệt Thự HaiViet's Avatar
    Join Date
    Oct 2015
    Posts
    1,203
    Chuyện Biệt Kích

    Lôi Hổ âm thầm hy sinh trong đêm tối, thì vinh quang không vượt khỏi bóng đêm.



    Đời Nhảy Toán / Lôi Hổ Nha Kỹ Thuật


    Khác hơn thường lệ, chiều nay mới bốn giờ toán chúng tôi đã được ăn cơm. Xong một lân nữa lệnh kiểm soát lại đồ đoàn. Toán chờ xuất phát. Thiếu úy Điệp (Phạm ngọc Điệp) trưởng toán (One zero), sáng nay đã bay Covey Ov10 quan sát bãi đáp, dự thuyết trình mục tiêu. Chuyến này Trung sĩ Quang (Trần Quang) toán phó (One one) phụ trách điện đàm, còn lại là bốn toán viên Biệt kích quân (BKQ). Tôi BKQ Hải (Nguyễn văn Hải) Thông dịch viên. BKQ Nguyễn duy Châu Khinh binh (point man) BKQ Hào (Lê thanh Hào) M79 sau cùng BKQ Cường (Nguyễn mạnh Cường) đoạn hậu.

    Sáu người trong toán được đưa lên chiếc xe bít bùng, đậu trong sân. Đây là cãn cứ đươc xây dựng đặc biệt để người bên ngoài không thể nhìn thấy gì bên trong. Thiết kế ba dẫy nhà liền nhau tạo thành chữ U. Mọi cửa phòng bên trong, mở ra chung mọt cái sân. Phía trước cái cổng sắt đặc liền, luôn có người gác, cửa đóng im ỉm. Đó là căn cứ Biệt kich nằm trong phi trường Nakhon Phanom (NKP). Xe bít bùng mở cửa sau, rồi de khớp vào cánh cửa hông của chiếc trực thăng CH53 Jolly Green. Bằng cách này người bên ngoài không thể nhìn thấy cái gì được chuyển từ xe lên trực thăng .Tức thì ,cửa trực thăng được đóng lại ngay, rồi tiếng đề pa của động cơ cánh quạt rít lên, từ từ xoay nhấc bổng rời bay đi.

    Nhìn qua khuôn cửa, trời đă nhạt nắng. Lên đến cao độ, trực thăng bay với sự hộ tống của hai Khu truc cơ A1 Skyraider đến từ lúc nào và đang bay kèm hai bên. Xem đồng hồ đã qua nửa giờ bay, nhìn qua cửa,bóng chiếc Covey OV10 (FAC) ánh lên cùng nắng chiều tà. Thiếu tá Thụ (Nguyễn văn Thụ) Sĩ quan Điều Nghiên và Không Thám, ra hiệu cho Toán chuẩn bị.





    Một Thượng sĩ người Mỹ đã đứng trước cuộn thang dây. Không có bãi đáp, Toán được xâm nhập bằng thang dây. Trực thăng nặng nề hạ độ cao. Ngoài cửa sổ chiếc A1 đang lao xuống dọn bãi đáp bằng đại bác 50, tiếng như bò rống. Toán đã sẵn sàng.Trực thăng ồ một tiếng lớn, rít lên rồi từ từ đậu bên trên ngọn cây bao quanh một hố bom trống trải. Toán từng người một leo bám vào thang dây lẹ làng đáp đất .

    Toán đã tiếp được đất an toàn, coi như xâm nhập thành công ...Có tiếng rên và tôi quay ngoắt lại. Cường nhóc sao nửa mặt đầy máu. Nhanh như cắt tôi nắm lấy máy truyền tin từ Quang gọi Covey báo cáo tình hình và mô tả vết thương. Nhìn máu chan hòa nửa gương mặt, Hào đang loay hoay phụ băng vết thương. Trước tình thế tôi thật sự nghĩ là nghiêm trọng và xin triệt xuất. Hỏi nguyên do chỉ vì cạnh ngoài chấn thang tự nhiên đập thẳng vào đầu. Người Mỹ trên Covey hỏi lại một lần nữa. Tôi đáp chắc chắn cái đầu nó bị bể. Thế rồi lệnh triệt xuất được truyền xuống. Trực thăng trở lại, sáu người leo lên thang, lựa chỗ cho đủ đứng rồi móc cái móc từ người vào thang. Thiếu úy Điệp người cuối cùng ở vị trí cuối thang ra hiệu trực thăng bay đi.

    Về đến phi trường NKP trời đã về đêm, dưới ánh sáng đèn trên trực thăng tôi thấy Cường nhóc ngoài cái băng trên đầu, trông nó như chả làm sao cả. Tôi giật mình khi người y tá vào trong khoang tầu săn sóc vết thương cho Cường. Thiếu tá Thụ đứng bên tỏ vẻ lo lắng vì thấy vết thương quá nhẹ... Xe bít bùng chở Toán đang đường về căn cứ. Ngồi trong xe ai ai củng tỏ vẻ ngượng ngập nhất là tôi và Thiếu úy Điệp. Nhìn cái băng cá nhân tí tẹo trê trán Cường nhóc mà thấy xốn sang trong dạ và chuẩn bị đối phó bởi báo cáo của mình không xác thực . Xe đã vào trong sân căn cứ. Thiếu tá Thụ vội vàng, trước nhất xuống xe đi thẳng vào phòng Hành quân, dẫy nhà bên hai Toán người Thượng nhìn có vẽ soi mói trong ánh đèn pha trên cột cao dội ánh sáng chói chan xuống sân. Một Trung sĩ người Mỹ gọi tôi và Điệp lên phòng Hành quân. Cửa vừa mở, hai tôi bước vào chưa kịp dơ tay chào, đã gặp ngay nét mặt nộ khí xung thiên của Thiếu tá người Mỹ trưởng căn cứ. Sau một hồi dữ dằn mắng chửi với khoa tay múa chân, khỏi cần thông dịch.

    Ông ta giờ có vẽ nguôi và đang giải thích về chi phi cùng những khó khăn của một quá trình xâm nhập. Thiếu tá Thụ ngồi bên hoàn toàn yên lặng... Bây giờ thì " Này các bạn, với tư cách Trưởng căn cứ, tôi tuyên bố Toán của các bạn đang trong muc tiêu " Rồi tiến đến bắt tay Thiếu úy Điệp và vỗ vào vai tôi ông nói giọng gằn từng tiếng " Nhớ, đừng quên học thêm tiếng Anh bạn ạ".


    Thiếu tá Thụ đánh thức chúng tôi dậy vào lúc năm giờ sáng, thông báo ba mươi phút nữa Toán đươc đưa ra sân bay. Cường nhóc ở lại NKP... Toán còn lai năm người hành quân.





    Chiếc MC130 Blackbird, loại có râu móc trước mũi đề bốc Toán theo kiểu James Bond 007 (Fulton Skyhook Extraction System). Cửa sau đã mở sẵn chờ đợi cửa sau của xe bít bùng chở Toán. Thiếu tá Thụ không đi theo. Máy bay lập tức ra phi đạo rồi cất cánh. Hơn nửa giờ bay, giờ phi cơ đang chuẩn bị hạ cánh, cái cảm giác nặng chịch trong lòng cùng buốt hai tai, tạo cho tôi cảm giác bay bổng nhưng rất khó chịu trong người. Một xe GMC chạy đến tận cửa sau máy bay đón chúng tôi.

    Nhìn vào nóc nhà xây trước mặt, trên nóc nhà hàng chữ. Phi trường Kontum. GMC chở Toán đên một khu vực cũng nằm trong phi trường, trên sân sáu chiếc Kingbee sơn mầu blackbird đang chờ, sẵn sàng cất cánh.




    Từ trực thăng, cảnh núi rừng trùng điệp. Bên dưới, đám mây trắng kéo thành một vệt dài dưới ánh nắng như chưa đủ sức làm tan loãng. Gió phần phật lốc vào làm ran rắt trên mặt cùng tiếng ầm ĩ của động cơ trực thăng. Người xạ thủ trực thăng, cạnh tôi mời thuốc hút.

    Đảo một vòng, trực thăng chở Toán bắt đầu đáp xuống, theo sau những chiếc đã xuống trước. Đoàn King Bee sáu chiếc, chỉ chở năm hành khách. Dưới bãi đáp, một Trung úy người Mỹ thông báo phi hành đoàn cùng toán trưởng vào dự thuyết trình. Ngay tức thì, Thiếu úy Điệp, đưa cây Car 15 cho tôi, rồi vào phòng Hành quân.

    Hai chiếc Kingbee cất cánh và một trong hai chở theo Toán. Vượt qua những ngọn đồi thoai thoải tiếp nhau, xa xa dẫy núi xanh mờ chắn ngang. Gió dữ dằn tung lốc ào ạt quanh quanh. Những đám mây lạ lạc bất thần tạt cái lạnh êm êm. Hai chiếc Cobra, đến từ lúc nào đang song hành hộ tống. Sự phối hợp không quân bài bản, nhuần nhuyễn với độ chính sác cao. Dưới kia giòng sông đỏ ngầu mầu đất ngoằn ngoèo chia cắt giữa núi cao và đồi cây. Xa kia, tầng mây trắng như cố bám lấy núi rừng và tuyệt vời hơn nữa, những đám mây mỏng nhỏ lang thang tạo thành bức tranh thần tiên lãng đãng. Người xạ thủ trực thăng ra dấu Toán chuẩn bị. Nhìn ra ngoài, đã thấy rõ chiếc OV10 (FAC) bay đằng xa. Theo thuyết trình hai chiếc Kingbee sẽ đáp xuống cùng một lúc hai bãi đáp khác nhau và chỉ có một chiếc là chở Toán, nhằm đánh lừa địch. Trực thăng hạ độ cao. Chiếc Cobra đang dọn bãi bằng đại liên sáu nòng và M79 tự động. Bằng vào một động tác hạ nhanh, trực thăng sát đất rồi trườn xa một quãng. Đáp vội trên con suối cạn, đá lởm chởm. Toán chúng tôi nhanh chóng thoát vào rừng cây.

    Cơn mưa ngày qua để lại dấu tích dễ nhận trên bề dầy của lá rụng, nơi sinh sản và cũng là căn cứ của loại vắt độc hại. Mùi khai nồng, hăng hắc của cây lá bung lên như muốn giao tình với ánh nắng trên cao. Nhưng nắng chẳng đủ sức xuyên qua tàn cây xòe rộng dù rằng nắng đang trực diện với đất. Lặng lẽ chúng tôi cố gắng di chuyển thật nhanh để tránh cái lộ của bãi xâm nhập. Khi máy bay đi rối, chắc chắn ở gần đây, địch sẽ đến và thám thính.

    Dự đoán không lầm, khi anh em ngồi nghỉ rồi ăn trưa, đất vẫn còn nhão, thêm sự tĩnh lặng, lẫn tiếng thú rừng thi thoảng âm vang rồi vọng lại. Tiếng súng địch bắn để báo động cho nhau. Rõ nhất vẫn là tiếng gà rừng mà tất nhiên không thể thiếu ở bất cứ một khoảnh rừng nào. Thiếu úy Điệp cùng Châu đang căn lại bản đồ lấy phương hướng. Hào thì vẫn cái mùi mắm ruốc xả kinh niên mà mỗi chuyến hành quân, vợ tịch thu hết lương khô, xong phát cho một hũ Ruốc xả có thề ăn dè được cả tháng. Có tiếng Covey lên bao vùng, tôi mở điện đàm chờ đợi. Toán phó Trần Quang đã giao điện đàm cho tôi để thế chỗ Cường nhóc đoạn hậu. Tiếng Đại úy Ginh (Trần trung Ginh) trên Covey gọi Toán, tôi chuyển ngay bức điện đã làm sẵn, rồi nhanh chóng di chuyển, đâm xâu vào mục tiêu.




    Khu rừng thật rậm rạp. Châu vất vả lắm để mở đường. Len tỏi, lạng lách, đánh vật với cây rừng, khi mà yêu cầu đi đúng đường. Chốc chốc hắn lại phải xem la bàn. Thiếu úy Điệp đi kế Châu, cây Car 15 luôn sẵn sàng bảo vệ. Trời quá chiều, ánh nắng hắt những tia cuối cùng. Muỗi như vã vào mặt và vắt thì nhiều vô kể, nó đi tìm mồi như người làm xiếc, di chuyển uốn dẻo thân mình rồi bung tiến tới mồi rất chính xác nếu chúng tôi lộ ra khoảng da thịt. Điệp đả chọn được chỗ nghỉ ăn cơm chiều. Có tiếng hú vọng lại, trầm ấm, lan tỏa rồi hình như lại dội lại. Trên tàn cây lao xao tiếng chim gọi nhau, thiếu đi giọng hót mượt mà ban mai. Tiếng súng địch quân vẫn thi thoảng nổ gọi nhau hay báo hiệu gì đó... Tay lấy lọ thuốc muỗi, xoa thêm vào mặt và tay để đối phó với sự tấn công quyết tử của vắt và muỗi. Nhá nhem tối, Toán đi tìm chỗ ngủ, lý tưởng nhất vẫn là gốc cây to, rễ bạnh. Trung sĩ Quang lên đi đầu. Di chuyển êm, chậm chạp và cẩn thận nghe ngóng.

    Trời tối hẳn, ánh trăng tỏa vằng vặc từ lúc nào. Đứng nghe ngóng một hồi lâu. Thiếu úy Điệp ra lệnh ai hút thuốc thì hút đi... Cẩn thận vì khói thuốc tỏa rất xa và đó là cái mùi không có ở núi rừng. Kinh nghiệm cho thấy, có Toán địch theo dõi cả ngày, đem đến, chỉ vì mùi thuốc lá dễ nhận, địch âm thầm bao vây và tấn công. Xong , Quang gài lại trái mìn M14 rồi di chuyển tìm chỗ ngủ. Địa điểm ngủ đêm đã được đồng ý. Toán chúng tôi hạ bàn tọa... Một đám mây đen lao thẳng vào mặt trăng, trời bỗng tối xầm rồi lại sáng. Ba lô là gối, lá cây rừng làm nệm. Dưới ánh trăng từng ngọn gió nhẹ lay động cây lá truyến tải ánh sáng phản chiếu lung linh. Cảm giác như lạc vào cõi kinh dị. Nghĩ bụng phải nhắm mắt lại ngay và đừng suy nghĩ cố mà tìm giấc ngủ. Đây là một kinh nghiệm, vì đã có những toán viên không ngủ được trong tình cảnh này, đã thút thít khóc gọi mẹ, để rồi bị chế giễu và sa thải, hay những toán viên đào ngũ chỉ vì đã từng để lại tiếng thở dài trong đêm hành quân.

    Trời sáng, sương đêm còn ướt nơi ngực, là đà quẩn trong gió, sương mù mỏng dần theo gió núi lành lạnh. Thông lệ Toán có một tiếng đồng hồ đễ vệ sinh và chuẩn bị cơm nước trong ngày. Point man Châu trở lại vị trí dẫn đầu, giờ đang cùng Thiếu úy Điệp căn lại phương hướng, xong Điệp đưa cho tôi bức điện tin vừa viết bằng mật mã. Bất giác tôi nhìn Châu, khăn mầu lá cây cột trên trán, cái răng vàng nhìn thấy rõ bởi cái miệng hắn hô, trên gương mặt lầm lì, xa vắng như nhớ vợ. Tự nhiên tôi bật lên tiếng cười. Lệnh di chuyển, ngoái lại thấy Trần Quang đang xóa dấu vết.

    Tiếng súng báo hiệu hôm nay, bên này đã trả lời. Cánh rừng bớt rậm, nhưng cây lớn nhiều. Thỉnh thoảng vài trái cây ném xuống từ trên cao, nhìn lên thằng khỉ đang nhăn răng cười tay gãi gãi vào nách. Không gian bao trùm âm thanh núi rừng, nắng chếch trên cao, sưởi ấm cái lạnh bên dưới nhưng không đủ sức. Châu bất thần ngồi xuống tay ra thủ hiệu dừng lại, mắt nhìn Điệp và tôi. Quan sát động tĩnh rồi ngó về phía trước... Một con đường mòn chắn ngang hướng di chuyển.

    Phân công ba người yểm trợ, Điệp và tôi lum cum đi lên thám thính... Con đường rất ít lá cây, có nơi nhẵn nhụi, lạ lùng nơi kia loang một vũng nươc nhỏ như có ai mới vừa tiểu tiện. Hoảng hốt tôi kéo Điệp trở lui, miệng lầm bầm "đồng chí mái" Điệp hỏi lại "sao Hải biết". Đến nơi đòng đội đang chờ, tôi giải thích... Vết lỗ đái nhỏ, xâu in trên đất, tại vũng nước loang tròn, hạn chế thì dứt khoát đó là tác phẩm của phụ nữ, các bà. Gọn ghẽ và thẩm mỹ. Thiếu úy Điệp phất tay ra dấu, vượt đường mòn từng người một, yểm trợ lẫn nhau, đi trên lá cây. Bở hơi tai, chúng tôi đến đươc nơi có thể ngồi nghỉ. Có tiếng Covey trên bầu trời. Điệp vội vàng thêm vài chi tiết vào bức điện. Đại úy Ginh từ Covey đang gọi Toán, tôi trả lời và mau chóng chuyển ngay bức điện. Bây giờ tôi mới nhân rõ Thiếu tá Thụ trên Covey. Hai ông đều nói tiếng bắc nên dễ lộn.


    5
    Tiếp tục tiến vào mục tiêu. Nửa tiếng ăn buổi trưa, Toán vội vã di chuyển để tránh địch theo dõi. Châu dừng lại bên tảng đá cao ngút đầu, ngồi xuống rồi đưa tay chỉ. Một con suối rộng, nước chảy lặng lờ trong kẽ đá. Xa xa mà mắt thường có thể nhìn thấy, bên bờ suối, trên dốc thoai thoải, nép vào những cây cao. Hai dẫy nhà bằng cây rừng tre lá, ẩn nấp dưới những tàng cây. Thấp thoáng vài bóng người. Bên này suối, xa hơn một tí, những ngôi nhà ngắn và nhỏ, lọt xâu giữa những tảng đá lớn. Vài tên bộ đội đang lấy nước.

    Toán nhanh chóng di chuyển càng xa càng tốt, nhắm hướng hạ lưu. Thấy có vẻ ổn, Toán dừng lại bàn bạc và đồng ý xin không kích. Định vị trên một vị trí có vẻ kín đáo và thuận tiện cho tác chiến. Tôi vừa ăn trưa vừa lo bắt liên lạc với FAC (Covey OV10), nhưng không được đành phải xài tới hệ thống máy cấp cứu P90. Một lúc sau, khọt khẹt và tiếng trả lời hoi: Sóng cấp cứu của ai lên với tần số...Tôi thông báo mật danh và được trả lời hãy đợi.

    Mười phút trôi qua, động cơ ì ì của Covey càng lúc càng rõ. Trong máy PRC74 đã nghe rõ tiếng gọi Toán. Một ông tây điều không, trả lời mật danh và chuyển lên bức khẩn điện, tôi yêu cầu Không-quân. Mười phút sau khi nghiên cứu bức điện và điều không. Lời yêu cầu được chấp thuận. Báo cáo với Điệp, hiểu ý Quang và Hào lẳng lặng lấy trong ba lô hai trái mìn Claymore, hỏi ý Điệp nên gài ở đâu. Chớp nhoáng Toán đã ở vào vị trí chiến đấu. Nép vào góc hai cục đá to, giữ cái PRC74 ở vào nơi tương đối an toàn. Tôi đang ở giữa bốn đồng đội. Trên tầng cây cao sau lưng, tiếng kêu ré lên đuổi nhau ầm ĩ của đàn chim, chúng đang tung chưởng đánh nhau.

    Covey lúc này đang vòng trên đầu chúng tôi. Hắn gọi Toán và xin mở cửa sổ (ý muốn thấy vị trí Toán bằng chiếu gương).Tôi cầm cái gương dưa lên mắt, ngó hướng mặt trời, lấy ánh sáng hội tụ tròn mờ trong gương và qua lỗ nhắm giữa gương chỉnh điểm ánh sáng tròn mờ lên thẳng Covey đang bay....À thấy rồi, xin cho mục tiêu. lúc này không còn cần mật mã, mà nói trực tiếp và bạch hóa.

    -Lima charlie (tên Covey)nghe đây, ngay tại triền suối, hướng Tây, khoảng cách 1000 mét
    -Pa pa oscar (tên Toán) nhận rõ, chuẩn bị panel cho oanh kích.

    Một Phantom F4 lúc này đang bay trên trời.
    -Papa oscar đây là Li ma charlie. Tao sửa soạn làm tình, xin cho ý kiến và trải panel vàng.
    Một cú bay xuống như tia chớp, chiếc Covey lao nhanh trực chỉ mục tiêu và trái rocket đã được bắn ra. Nhìn làn khói trắng bốc lên, tôi ước lượng và gọi Covey.
    -Lima charlie. Mục tiêu 200 mét về hướng bắc. Ngay triền suối.
    -OK Papa oscar. Hãy nhìn đây.

    Covey đảo nửa vòng cung, đầu chúc xuống, thêm một trái rocket thứ hai xuống mục tiêu. Máy bay múc thẳng lên cao, nghiên nghiên rồi ngừa bụng lên trời, tí sau mới lật lại, bay bình thường. Với câu hỏi:

    -Papa oscar. Đúng mục tiêu chưa. Tao chơi có khá không?
    -Lima charlie, Đúng rồi, thật tuyệt. Anh trình diễn giống như Elvis Presley.
    -Cám ơn cám ơn Papa oscar. Ha, ha, ha, ha.

    Liền tiếp theo sau, chiếc F4 xà xuống một trái bom ghim ngay mục tiêu khói trắng chỉ điểm.Tiếng nổ vang dội và một cột khói lửa bao trùm bốc cao. Ngay đầu tiên hắn đã xài loại 500 cân anh.Trên bầu trời lúc này còn thêm chiếc A1 Skyraider chả biết đến từ lúc nào? bất thần theo sau chiếc F4

    6
    Máy bay như ngừng lại khi khai hỏa một loạt đại bác 50 và rồi hất ra tung tóe như đậu vãi những trái bom bi cứ như nắm tay một, rồi nghiêng nghiêng tăng tốc vút lên cao. Chợt tôi hoảng hốt, nhìn thấy làn đạn xanh, đỏ từ dưới đất bắn lên.


    -Lima charlie. Đồ chơi có gai, ngươi thấy gì không? xanh, đỏ đang lên với bạn.
    -Cám ơn, Papa oscar, thấy rõ 5 trên 5, có lẽ còn trước cả bạn. Nó sẽ câm họng.

    Chiếc Phantom tiếp đến bổ nhào xuống và cắt một lúc hai trái bom, rồi biến mất sau cột khói mịt mù. Tiếng nổ khủng khiếp tạo sư chấn động, mà chỉ nhũng kẻ có tinh thần thép mới không khỏi sợ hãi khi mắt chứng kiến cảnh hãi hùng bom đạn, khói lửa bao trùm

    -Papa oscar ghi nhận có tiêng nổ phụ. Xin xác nhận.
    -Lima charlie...Đúng rồi và cháy dữ dội, có thể là kho tồn trữ nhiên liệu.

    Trên cao họ tinh tường thật, lúc này bình tâm tôi mới nhận ra và báo cáo...Tới tấp đánh vào mục tiêu, chiếc A1 bổ nhào ném thêm hai trái bom Napalm. Một vệt dài toàn lửa cháy dần loang, tung lên những cuộn khói đen kịt. Trên bầu trời đã mất hút chiếc F4 và chiếc A1 cũng nhỏ dần. Sau đám mây cuồn cuộn trắng. Chỉ con lại chiếc Covey quần đảo, để ghi nhận cùng xác định kết quả.

    -Papa oscar...Tạm biệt, thằng nhóc. Ta đã biết mi là ai rồi. Chuyển lời khen đến mi, con trai. Ta đi lo phần việc tiếp theo.

    Tháo gỡ hai trái mìn claymore phòng thủ. Quang và Hào đã sẵn sàng di chuyển. Ngoái nhìn mục tiêu, vẩn tiếng nổ rời rạc và lửa khói bốc cao. Toán nhanh chóng vượt con suối trống trải. Biến vào khu rừng bên kia... Tiếng súng quanh quanh vẫn bắn cú một truyền tin ... hay đang có một cuộc lùng sục của địch. Chiều tà mang mầu nắng vàng ệch soi rọi trên khuôn mặt mỗi người. Tàng cây rừng thưa cao nghất không đủ sức che chắn ánh nắng chiếu ngang tạo cảnh thu não lòng trên cùng hình ảnh năm cái bóng đổ dài như ma quái chập chờn. Cố gắng di chuyển thật nhanh để kiếm tìm sự che chắn. Toán bất chấp sự hiểm nguy, vì chẳng còn con đường khác. Phải nhanh chóng thoát khỏi khu rừng thưa náy.

    Mọi lo lắng rồi cũng qua, địa thế lại thuận tiện. Chúng tôi ăn cơm trong ánh sáng còn sót lại trong ngày. Tìm được chỗ ngủ, khi bóng tối bao trùm. Núi rừng bỗng trở nên yên lặng kỹ quái, như cố đẩy lùi những xao động vừa qua. Vài tiếng hú gọi nhau thê dài như có vẻ nhớ nhau. Trong ánh trăng chiếu rọi xuyên cành. Năm chúng tôi im lìm, lặng lẽ đi vào giấc ngủ.

    7
    Tiếng ngáy của thằng Hào làm tôi tỉnh giấc, chửi thề trong bụng, tôi nhoài người đưa tay lay gọi nó "mẹ cái thằng, đồ chết tiệt, ăn cho đẫy mám ruốc vào, ngủ rồi ngáy " Xem đồng hồ, mới bốn giờ sáng. Tôi nín cười vì bất chợt được thưởng thức bản hợp tấu tiếng người ngáy và gà gáy xen lẵn tiếng đệm âm trầm của thú rừng xa xa. Điệp hình như cũng đã thức. Trần Quang xích lại phía tôi rủ hút thuốc. Tôi buột miệng dút khoát"không được".Anh trăng treo ngang in nguyên cành lá trên gương mặt tẽn tò của Quang đã xấu lại càng xấu thêm.

    Hai trái claymore phòng thủ đã được thu hồi.Toán chuẩn bị di chuyển. Sương mù dầy đặc làm hạn chế tầm nhìn và cái lạnh ướt hai hàng mi. Có tiêng súng nổ rồi bên này đáp lại. Địch đang truyền tin cho nhau. Đến một con suối cạn, bên kia dốc cao. Ngồi quan sát địa hình... Châu và Điệp đang so lại bản đồ và địa bàn. Hướng đi được xác định, phải vượt suối và khắc phục dốc cao. Châu và Điệp sang trước, ba người bên này yểm trợ. Đã có nhửng hòn đá theo chân của Châu, Điệp lăn xuống lòng suối, phát ra những tiếng va chạm lớn theo đà lăn, gây sự nguy hiểm, chú ý nếu địch ở gần đây. Bắt đầu ba người còn lại vượt qua dưới sự yểm trợ của hai người sang trước.
    Vào ngay hướng đi của Toán, phía trước thoai thoải cánh rừng thưa, cây cao,bóng cả. Nắng chói rọi một mầu vàng vào từng đốm bãi cỏ bên dưới mà không bị che khuất bởi những tàn cây dâm mát. Xa xa tít ngoài, bìa rừng xanh thẵm, đẹp như tranh vẽ.

    Địa thế thật bất lợi và rất nguy hiểm cho di chuyển và tác chiến. Lộ nguyên hình trong nhiệm vụ Thám-sát đồng nghĩa với nhất chín,nhì bù. Thiếu úy Điệp ra lệnh phòng thủ đợi Covey, vì thường vào giờ này đã lên bao vùng. Một con khỉ đực lông vàng, to lớn có vẻ đầu đàn, nhăn nhở cười trên cây, tay gãi gãi mân mê khoe quả quí. Ở phía xa kia lũ chim líu lo, đanh đá đánh nhau hay đùa giỡn ầm cả một góc rừng. Có tiếng ì ì quen thuộc của Covey rồi Thiếu tá Thụ gọi. Tôi gửi ngay bức điện, Điêp đưa cho hồi sáng rồi trao máy cho Điệp trực tiếp xin yểm trợ ...Lệnh chấp nhận và Toán bắt đầu di chuyển. Covey vọng ngay trên đầu.

    Bở cả hơi tai, mồ hôi nhễ nhại. Cuối cùng cũng đã vượt qua trở ngại. Yên tâm hơn với địa thế hiện tại. Vẫn tiếng súng cú một quen thuộc, rồi tiếng đáp trả. Sự đe dọa tinh thần căng thẳng hay một cuộc bao vây đang hình thành vì điên tiết bởi trận oanh kích ngày qua. Point man Châu bỗng dừng lại. Tôi và Điệp lên quan sát. Con đường rộng, cách chúng tôi chừng tám hay mười mét, ngang hướng đi của Toán. Lên tiếp cận con đường, Điệp chụp ảnh và ghi nhận... Đường rộng hai mét, dấu vết thường xuyên và đang sử dụng, lá cây không bao phủ hết, lòi cả đất. Một vết trượt ngắn để lại dấu dép nghiên nghiên. Ngoắc tay ra hiệu cho Toán đi lên, chúng tôi vượt qua con đường.

    Nửa tiếng nghỉ ăn trưa. Một tiếng hú lạ tai dài hơi ở hướng bắc, bên này cũng hú đáp lại. Chúng tôi nhìn nhau, lòng cũng đã hiểu. Sự sợ hãi ập tới chen lấn và len lỏi trong tôi. Nhưng rất may chỉ thoáng qua. Ý tưởng vượt khó, lồng lẫn vài gương mặt mấy em cava, xinh sắn thơm như mít, đã làm tâm hồn dịu lại. Mồ hôi chẩy dài trên mặt người đi đầu thật vất vả. Cái mặt bóng lưởng bởi thuốc bôi trừ muỗi và vắt nay lại càng bóng thêm vì mồ hôi. Bất giác mọi người nhìn nhau như muốn hỏi... Tiếng chim ré lên lao xao như đang gặp người lạ... "Kệ mẹ nó, tiếp tục, chả có chi" Tiếng nói khẽ của Thiếu úy Điệp nghe đanh vả gọn. Vẻ lừng khừng. Châu lại tiếp tục mở đường.
    Một cơn dâm buổi chiều, che khuất ánh nắng đã ngả về tây. Ranh giới của rừng rậm,lui dần về phía sau. Trước mặt dốc thoai thoải trống trải tối mù bởi nhũng tàn cây xòe rộng. Nhũng cây cổ thụ vút lên cao vẻ thách thức. Một con đường lớn băng ngang ở phía trước chia cắt bên kia rừng chồi non, bên này cổ thụ. Toán khựng lại, án binh bất động. Thật đáng ghét, đành chờ tối hẳn... Trung sĩ Quang và Hào vùa giăng xong hai trái mìn phòng thủ. Vẫn tiếng súng phát một của địch, vẫn tạo ngay sự khủng bố tinh thần. Chẳng làm chúng tôi mê mụ đi.

    8

    Cơm vừa xong,thì trời vừa tối. Ngồi đợi trăng lên, nhưng thiết nghĩ trăng cũng chẳng đủ sức soi rọi qua những tàn cây rậm rạp, nhưng có thể cũng đủ để không khỏi va chạm. Âm thanh núi rừng bỗng bừng bừng trỗi dậy,ma quái, huyền bí, não nuột tiếng thú khàn đục vọng dội thê lương như mãi mãi cô đơn. Ánh trăng vừa treo chếch, cũng là lúc Toán tới chạm con đường. suýt vấp ngã bởi chỗ trũng trên con đường, bước băng ngang khoảng năm bước, lại một vết trũng. Cho tôi hiểu ra rằng, đây là con đường cho xe hơi chạy. Báo cáo xong với Điệp... Lệnh qua đường, tìm chỗ ngủ.

    Lắng nghe động tĩnh, nhìn đồng hồ đã mười giờ đêm. Thấy an toàn. Điệp ra lệnh cho Quang và Hào đi gài claymore phòng thủ... Cố dỗ giấc ngủ, bằng cách nghĩ một chuyện vui rồi vật vờ chìm dần... Bỗng giật bắn người lên, tiếng nhẹ xoay người từ đồng đội. Vểnh tai dựng đứng, nghe cho rõ hơn... Từng bước, từng bước. Tiếng bước chân và cành cây khô gẫy. Địch đang di chuyển thẳng vào Toán. Ánh trăng lao xao qua kẽ lá, không đủ để nhìn rõ quang cảnh. Tiếng bước chân bỗng ngừng lại. Không khí nặng nề lại nặng thêm. Tôi suy đoán địch chỉ cách chúng tôi chừng bốn hay năm mét. Nhưng rồi có tiếng khụt khịt, xong đi thẳng về chỗ chúng tôi. Thở phào nhẹ nhõm, mọi người hiểu ngay chỉ là thú rừng. Đến gần, con heo rừng cao cả thước đứng đánh hơi một chặp, mới chịu ra đi... Mẹ kiếp, đêm đến thấy vợ chưa về, bực tức đi tìm... Làm hú hồn.

    Nằm yên được một chặp.Trong đêm tĩnh lặng.Tiếng động cơ ì ì nặng chịch, ngay sau lưng chúng tôi. Chắc chắn trên con đường tối qua, với hai vết lõm hai bên. Gà gáy lao xao tứ phía, lâu lâu xen lẫn tiếng người ồn ào nhưng chẳng rõ nói gì. Trăng đang gặp núi cao bên hông, tỏa ánh sáng mờ đục đùa giỡn cùng sương mù bay bay theo gió. Nghĩ lại quả là đêm của những giật mình.


    Liên lạc xong với Covey, chúng tôi lại bỏ sau lưng những gì đã qua. Ngày mới lại đến, bình thường như đang trong mục tiêu.?! Mới mười giờ sáng, cái không khí oi nồng, nắng gắt trên cao và gió, gió biến đâu mất. Thời tiết tạo những cơn mưa đầu mùa. Thấy một địa thế ưng ý. Thiếu úy Điệp cho Toán nghỉ lại ăn trưa. Một chiếc phản lực lang thang ầm ĩ trên không. Ăn cơm xong, tôi thấy đau bụng lạ kì. Mượn chai dầu gió của Châu, dùng móng tay cái tôi cạo hai bên khủy tay, nhưng chẳng hết đau. Hay tại hũ mắm ruốc của Hào mà mình đã xin, sơi khi sáng.Điệp nhìn tôi e ngại. Tôi kêu Quang đưa viên thuốc và rồi "Điệp coi dùm ba lô máy". Tôi tất tả ra ngoài, vẹt xong lá cây, khoan khoái phóng thích của nợ. Kéo quần lên trong trạng thái thoải mái. xoay lưng chưa kịp về chỗ. Súng ầm ầm nổ chát chúa. Tôi chỉ kịp nghe tiếng của Điệp "Hải chạy đi"

    9

    Nhanh như chớp, tôi nhắm thẳng hướng bốn người vừa khuất. Mặc cho gai rừng quất vào mặt và cổ, cố sức phóng cho kịp đồng đội chạy trước... Thế rồi cám ơn Chúa, chúng tôi cũng đã cùng nhau một nơi. Vui thoáng qua. Bất giác tôi và mọi người cùng nhìn nhau. Chiếc ba lo máy của tôi vẫn còn trong trận địa. Ứa gan và hoảng hốt, rút vội cái máy P90 phóng làn sóng cấp cứu. Rồi nóng nẩy, điên tiết tôi nói "Trở lại lấy máy ngay,chần chừ là không kịp" Tự động tôi lao lên trước dẫn đầu, trở lại trận địa, mà cách đây chẳng bao xa.

    Bên dưới gốc cây, chiếc ba lo nằm ngang, chứng tỏ khi ra lệnh rút Điệp đả cố kéo mang theo. Quan sát động tĩnh, tôi cẩn thận nhôm từng bước, bốn đồng đội yểm trợ phía sau. Chỉ còn lại khoảng ba mét nữa,tôi dần bò vào.Ngồi dậy sốc cái ba lo vô vai,thở phào nhẹ nhõm. Chỉ là đám trinh sát địch. Dưới kia hai tên địch chết nằm xấp, vũ khí văng xa. Thiếu úy Điệp ra dấu lại đây, di chuyển. Tôi ra thủ hiệu chờ một tí, lẹ làng băng xuống lấy cây AK gần nhất, tiếc rẻ nhìn cây AK còn lại, tôi tặc lưỡi... Ôi, cũng chỉ làm quà cho mấy ông Tây mà thôi.

    Cây rừng chằng chịt, cản trở nhiều và lấy đi bao sức lực. Nhìn đôi găng tay đen của Châu, đã thấy rõ những vết sước tráng ởn... Mừng rỡ khi nghe tiếng Covey. Bật điện đàm tôi gọi ngay.

    -Hotel bravo đây Whisky yankee Toán đụng địch, xin trợ giúp khẩn cấp.
    -Whisky yankee. Tao đang tới, yên tâm.

    Tôi nhận ra ngay tiếng nói đặc biệt của Đại úy Storter, thanh tao như gái.
    Lấy cẩm nang mật mã, tôi đọc và gửi lên Covey báo rõ tình hình và xin triệt xuất vì Toán đã bị lộ.
    Tam nghỉ mệt ngồi chờ quyết định. Hào đang mân mê cây AK và lắc lắc tay ra dấu vô ích, súng hết đạn rồi.Trong máy có tiếng gọi Toán và Đại úy Storter thông báo, yêu cầu đã được chấp thuận và xin cửa sổ nhà tôi. Móc trong túi áo ngực lấy cái gương,chiếu thẳng lên Covey.

    -Whisky yankee. Đi về hướng đông 200 mét,có bãi đáp.

    Thông báo cho Thiếu úy điệp. Toán vội vã di chuyến, tẽ ngang hướng đông, được chừng 100 mét. Phía trước cây rừng thưa, từng bụi rậm rải rác chen lấn nhau. Điệp ra dấu ngồi xuống, quan sát địa thế. Toán đang đứng trên ngọn đồi. xa xa một khoảng trống bãi cỏ vàng, nhởn nhơ dưới ánh nắng vàng quá trưa. Thót người vì tiếng hú ngay sau lưng, kèm theo tiếng người. Rất nhanh, Toán đều tìm được mỗi người một gốc cây và sẵn sàng. Tôi gọi ngay cho Covey báo đụng địch và xin trợ giúp... Tiếng chân người xen lẫn những cánh tay vẹt cây rửng, từ từ đến thẳng chúng tôi... Sự căng thẳng, hồi hộp trên từng nét mặt, gần tôi, Hào đưa tay vuốt mồ hôi trên mặt. Tôi, tim như ngừng đập theo từng tiếng bước chân của địch. Châu và Điệp tay đang mở bao bi đông nước trong có chứa khoảng hai mươi trái lựu đạn mini... Loạt đạn đầu tiên của Trung sĩ Quang đã làm hai tên địch đi đầu vật ngửa, mà chẳng kịp nhìn thấy ai...Tiếng hô hoán, ra lệnh bỗng chốc ầm ĩ sau loạt đan của Quang. Tiếp đó,cái không khí nặng nề lại đè lên hiện trường, kèm theo mùi thuốc súng cộng lá cây rừng. Bên này đồi ,nghe thấy tiếng quát thúc dục. Toán chúng tôi đang bị bao vây bằng hai cánh quân. Địch đã đến gần và trực diện với chúng tôi bằng những loạt đạn phủ đầu áp đảo. Nép vào gốc cây, nhìn nhũng vết đạn cày sước, đất bắn tung tóe. Tôi gọi Covey trong lúc bốn đồng đội tác chiến.

    -Hotel bravo. Anh có mang theo đồ chơi không,bật khói vàng cho anh chơi nhá.
    -Whisky yankee, rất tiếc tôi không trang bị đồ chơi.Hãy cố gắng...Con hổ mang đang trên đường đến... Chạy ra bãi đáp sau lưng.

    Bằng vào hỏa lực của mình.Toán cầm cự nhờ vào địa thế thuận lợi trên cao. Chúng tôi chơi lựu đạn dễ dàng và chính xác. Quang bò ra sau chúng tôi lo gài trái claymore để mở đường máu, tay đang sởi cuộn dây điện bấm mìn... Bất thần tiếng hô "Muốn sống đầu hàng đi, chúng mày bị vây chặt rồi "Đáp trả bằng một băng đạn vào chỗ tiếng nói. Nóng nẩy và điên tiết tôi gào lên "chửi thề". Bên dưới Quang đã gài mìn xong ra hiệu cho Toán rút xuống từng người. Đòn cân não và những loạt đạn qua lại chứng tỏ địch không đông... Giờ này địch đã chiếm được vị trí cao mà chúng tôi mới bỏ lại. Bên gốc cây to, bạnh. Điệp chỉ chiếc balo rách, đạn cày phá tung bên hông, nước trong bi đông giờ còn nhỏ giọt. Trên kia bốn cái xác địch nằm dài xuôi tay quanh những tay súng lâu lâu xuất hiện bắn xối xả vào chúng tôi. Địch đang chờ tiếp viện để làm cỏ Toán tôi.

    10 /last

    Tiếng súng xối xả của cả hai bên đánh bật đi tiếng Covey, mà có để ý mới nghe thấy. Tôi vẫn bấm mở máy điện đàm để Covey có thể theo dõi tình hình và thưởng thức diễn tiến trận đánh bằng âm thanh. Có tiếng thét thúc dục của cấp chỉ huy địch. Những lằn đạn cày sới, hất tung đất cát lên cao và lả tả vỏ cây văng vãi trên đấu và vai. Cây M79 của Hào tỏ ra thật hữu hiệu, áp đảo trận địa. Hào chứng tỏ sự nhanh nhẹn,t hông minh, chính xác trong tác chiến. Cây M79 của hắn thật tuyệt vời đã làm khưng lại cuộc tấn công, vì sau tiếng nổ của những trái M79. Phía địch gần như phải lo chống đỡ hoặc ẩn núp. Nhuần nhuyễn trong bài bản chiến thuật, lúc này mới thấy được tính hữu dụng của những giờ khó nhọc thực tập. Chiếc Covey xà xuống thật thấp, bay theo kiểu khủng bố với tiếng động cơ hết cốt. Xẹt,ào ào trên trận địa. Đèn xanh đã được bật,t rong chiến thuật quen thuộc. Covey gọi tôi.

    -Whisky yankee Phá vòng, chạy thẳng ra bãi đáp hướng đông.

    Tôi báo cáo cho Điệp, hiểu Điệp ra lệnh chơi lựu đạn... Bất chấp Toán đồng loạt đứng lên. Mỗi người tay lựu đạn lấy hết sức ném về phía đối phương. Trung sĩ Quang nổ trái claymore. Toán chúng tôi hè nhau, vắt giò lên cổ, chạy thục mạng, nhắm hướng đông có bãi đáp. Dưới sự che khuất bởi khói và đất cát mịt mù của lựu đạn và mìn nổ. Cố hết sức, kết cục cũng ra được tới bìa rừng và thấy rõ những chấm đen của trực thăng đang lao tới. Thoải mái và phần nào lạc quan. Nét hân hoan hiện lên tửng khuôn mặt chờ đợi trực thăng bốc về.

    -Whisky yankee. Con trai,mở cửa đi

    Thiếu úy Điệp ra khỏi tàn cây rồi lắc gương.
    -Whisky yankee. Thấy rồi. tiến ra khoảng trống, một trưc thăng sẽ bốc hết Toán.

    Tiếng trực thăng chém gió đang quần ngự trên đầu. Hai chiếc Cobra, vòng chờ đợi sự điều khiển của Covey. Trên cao bốn chiếc Kingbee vẫn chưa chịu hạ thấp.

    -Whisky yankee, ra ngay bãi đáp và chuẩn bị panel vàng. Hải, coi chừng phía bìa rừng.

    Toán chạy thẳng ra bãi trống, phất panel vàng theo mật lệnh, trong lúc loạt rocket đầu tiên bốn, năm trái đươc phóng xuống nổ tung dài theo bìa rừng... Xa luân chiến... Tiếp theo sau, Cobra thứ hai, bay đầu chúc chúc... Tiếng đại liên mini, cùng 40ly tự động nghe phần phật, rồi nổ văng vãi dưới đất. Hai chiếc Cobra đảo vòng hai cũng là lúc chiếc Kingbee đang xuống bãi đáp. Phía sau hỏa lực của Cobra lập thành hàng rào thép cho Kingbee. Chiếc Cobra thứ hai lù lù phía sau... Nằm vội xuống đất, trong khi từ bìa rừng, cách Toán khoảng 50 mét, tiếng súng thi nhau nổ... À,mày chơi cú chót... Tôi thấy rõ chiếc Kingbee xẹt ngang qua đầu. Cây đại liên M60 phun ra lửa. Người xạ thủ đứng hẳn lên, vãi đạn xuống bìa rừng. Nhưng trực thăng bỗng bốc lên cao.

    Hỏa lực của Cobra chơi bằng đủ mọi đồ chơi hiện có.Toán chúng tôi nằm chết dí tại bãi đáp. Địch đang nỗ lực chơi máy bay, tạm tha cho chúng tôi. Vẫn xa luân chiến, hai Cobra thi nhau tận dụng mọi hỏa lực và đang áp tải chiếc Kingbee xuống bãi. Người xạ thủ trên Kingbee nổ tới tấp vào bìa rừng, trong khi hỏa lực từ Cobra cày tung tóe đất cát. Một địa ngục lửa thép... Nhưng, rõ ràng là một thằng điên đứng chạy với cây thượng liên nồi xối xả bắn vào trực thăng. Lạ lùng cây M60 trên trưc thăng không làm hắn ngã được. Kingbee đáp hẳn xuống bãi. Hai Cobra vẫn bân bịu ở bìa rừng. Nhưng không thể ngăn được chừng cả chục tên địch đứng chạy bắn đuổi theo chiếc Kingbee. Trên trực thăng, tôi dơ cao khẩu AK chiến lợi phẩm dí dí thẳng vào mặt đối phương.

    Toán về đến CCC (Snowden Hall) . Trời vừa ập tối. Nhân viên phòng Hành-quân ra đón, tay bắt mặt mừng. Chiếc Kingbee đang được soi đèn đếm vết đạn. Ông Thiếu tá người Mỹ dơ cao cây AK tôi mới trao, miệng cười ha hả. Trên sân lúc này chỉ còn ba chiếc Kingbee, hỏi ra, một chiếc bận đưa người xạ thủ bị thương lên tận Pleiku.


    Toán Hải Sơn CCN (Command Control North)
    Chiến Đoàn 1 Xung Kích / Sở Liên Lạc / Nha Kỹ Thuật





  3. #3
    Biệt Thự HaiViet's Avatar
    Join Date
    Oct 2015
    Posts
    1,203
    Quote Originally Posted by NGOC HAN
    Anh Hai Viet
    Trên chiếc A-1 Skyraider trang bị 4 đại bác 20mm (800 viên đạn) chứ không phải đai liên 50mm, có thể tác giả là dân biệt kích nên lầm, ít hàng thông tin đến anh, chúc vui.
    Thân
    -Cám ơn anh Ngoc Han rất nhiều, anh nói rất đúng

    Douglas A-1 Skyraider

    Armament

    • Guns: 4 × 20 mm (0.79 in) AN/M3 cannon
    • Other: Up to 8,000 lb (3,600 kg) of ordnance on 15 external hardpoints including bombs, torpedoes, mine dispensers, unguided rockets, and gun pods.



    -Có bài gì hay hay mời anh và các bạn đăng lên cho mọi người đọc để nhớ lại những chiến công của người lính VNCH đã hy sinh cho cuộc chiến.

  4. #4
    Biệt Thự
    Join Date
    Sep 2011
    Posts
    4,669
    Quote Originally Posted by HaiViet View Post
    Chuyện Biệt Kích

    Toán Hải Sơn CCN (Command Control North)
    Chiến Đoàn 1 Xung Kích / Sở Liên Lạc / Nha Kỹ Thuật





    Tin vui cho Hai Viet là khoảng 2014 , trong tiệc cưới con gái Lôi Hổ , tôi gặp Hải Đ... và Cường nhóc ...trận Phan Rang thì toán Hải Đ...cũng nhẩy và Cường nhóc đi thoát về Sài Gòn , sau này tôi và Cường nhóc hay uống cà phê với nhau .

  5. #5
    Biệt Thự HaiViet's Avatar
    Join Date
    Oct 2015
    Posts
    1,203



    KQ Vĩnh Hiếu
    Cao Điểm 601
    Một phi vụ trong trận chiến
    tại Đài Kiểm Báo Hải Quân Đề Gi, Bình Định.


    o O o
    Mới mười giờ sáng mà không khí đã oi bức, ánh nắng chói chang của miền Trung bắt đầu nung nóng vạn vật. Hai chiếc trực thăng võ trang ầm ĩ nối đuôi nhau trên mặt phi đạo chuẩn bị cất cánh. Ngồi trên ghế bay chiếc áo giáp nặng chình chịch đè nặng trên đùi ép chặt vào lồng ngực làm tôi cảm thấy ngột ngạt khó thở. Mồ hôi từ nón bay chảy rịn xuống trán. Cái nóng của Phù Cát vào mùa hè thật khủng khiếp!

    Kiểm soát đồng hồ phi cụ một lần cuối, tôi nâng cần cao độ đẩy nhẹ cần lái về phía trước. Dưới sức nặng của hàng ngàn viên đạn “mini-gun” cùng hai bó “rocket” đầy ắp con tàu rung chuyển nhớm mình rời mặt đất. Phi đạo chạy dài trước mặt, hơi nóng lung linh bốc lên trên mặt nhựa đường đen bóng tạo nên ảo tưởng của một mặt nước. Tàu lên tới ba ngàn bộ, tôi nghiêng cần lái bay về hướng biển. Phi trường Phù Cát với những “hangar” khổng lồ cùng những “barrack” màu trắng của quân đội Mỹ để lại nằm ngay ngắn bên nhau, từ trên cao trông như những mô hình xinh xắn. Những chiếc máy bay nằm trên bến đậu với mấy chiếc khu trục, vận tải bận rộn lên xuống như những đồ chơi trẻ con.

    Bên trái tôi, người hoa tiêu phụ đang theo dõi vào dãy đông hồ phi kế, tôi bâm nhẹ nút “intercom” chỉ về hướng biển:
    – Anh bay giùm tôi!

    Gió mát lồng lộng thổi vào thân tàu hai bên hông của mở tung, nghe phầng phậc như tiếng reo vui của không gian chào đón. Châm điếu thuốc Capstan, mùi khói tỏa thơm lừng. Tôi nhìn làn khói thuốc bay nhiễu loạn trong căn phòng lái nhỏ hẹp, nghĩ đến những tháng năm rong ruổi trên đường mây rộng, bôn ba khắp nẻo chiến trường vùng II Chiến thuật, từ mặt trận này đến mặt trận khác, đối đầu với bao nhiêu hiểm nguy, sống chết, đã làm chai mòn cảm giác khiến tôi không còn những xúc động như buổi ban đầu khi mới chập chửng lao vào vùng lửa đạn. Những con tàu bùng vỡ, bạn bè bỏ nhau đi, những cơn say chiến trận, săn đuổi, tàn phá, máu và mùi vị chiến trường,…tất cả đối với tôi bây giờ chi là nỗi dửng dưng như thói quen ăn, ngủ, làm việc mỗi ngày…

    Phi vụ hành quân ở Bình Định phía Đông con Quốc Lộ I địa thế không hiểm trở, rừng rú như ở vùng đất hướng Tây với dãy Trường Sơn trùng điệp hay ở vùng Tây Nguyên gần biên giới. Với những thôn xóm nghèo khó rải rác bên những sông rạch, ao hồ, cỏ cây èo uột dọc theo những cồn cát ven biển, khởi động một trận chiến nơi đây là tự sát cho địch. Không có chỗ ẩn núp, không có đường thoái chúng sẽ làm mồi cho phi pháo, trừ khí địch quân đã chủ tâm điều nghiên chuẩn bị cho một mặt trận mà chúng đã chọn lựa kỹ càng.

    Điếu thuốc vừa tàn thì hai chiếc trực thăng võ trang vừa đến vùng hoạt động. Trên bầu trời trong vắt, treo lơ lững những cụm mây trắng nõn, bên dưới là một vùng đồng bằng với những ngôi làng nho nhỏ nằm im lìm dưới ánh nắng mặt trời, kế bên những con suối xanh uốn éo giữa những ô ruộng hình bàn cờ, yên bình hiền hòa như chưa một lần bị tàn phá bởi bom đạn chiến tranh, về hướng Đông, sát biển là đầm Đạm Thủy nối với cửa Đề Gi, mặt hồ mênh mông như một tấm gương khổng lồ lấp lánh ánh mặt trời

    -Charlie!.. Charlie,..đây Mãnh Hổ!
    -Nghe năm, thấy hai bạn rồi….Nhìn về hướng mười một giờ, cao độ bốn ngàn bộ, thấy Charlie chưa?

    Tôi ngước đầu lên tìm. Chiếc Charlie (C and C = Com- mand and Control) bay tít mãi trên cao. Nhìn mãi tôi mới nhận ra một chấm đen bay vòng vòng trên dãy núi trọc cao không quá hai ngàn bộ phía Tây của bờ biển vài cây số. Ngọn cao nhất nằm hướng Bắc, thoai thoải về hướng Nam hai ngọn đồi tiếp nối. Phía chân núi về hướng Đông là đài kiểm báo của hải quân sát ngay mé biển. Những căn nhà mái tôn im lìm chấp chóa ánh nắng mai, vài chiếc hải thuyền neo cạnh cầu tàu im lìm như đang ngủ say. Kế bên tôi, người hoa tiêu phụ đang ngồi im lặng nhìn vào những phi kế trước mặt.

    -Này bạn!..đi lính như mấy ông Hải quân này sướng thật! Được sống bên bờ biển tha hồ câu tôm câu cá, không đánh đấm gì, chẳng bù với tụi mình…Bạn có nhớ một lần mình biệt phái bay cho Bộ chỉ huy Duyên hải không? Lần đó phi hành đoàn được mời ăn một bữa gỏi cá ngon quá chừng!

    Chợt có tiếng xè xè trong máy:
    -Mãnh Hổ!.. Charlie gọi!.. Bạn thấy ngọn núi cao phía Bắc không, nơi có khói đang bốc lên. Đó là căn cứ pháo binh bị mất tối hôm qua. Mình cần yễm trợ quân bạn tái chiếm, nghe rõ?

    Tôi nhìn về hướng Tây, trên dãy núi trọc về hướng Bắc một căn cứ pháo binh màu đất đỏ nằm chơ vơ trên đỉnh đồi.
    -Charlie!… Có phải chỗ hình tam giác màu đất đỏ không?
    -Đúng năm!., quân bạn đang bám sát xung quanh,..Hổ đánh cẩn thận.. .Nghe rõ trả lời?

    Giảm cao độ xuống thấp tôi bay đến gần đỉnh núi để quan sát rõ hơn. Ngay chóp núi trọc là một căn cứ hoả lực pháo binh hình tam giác, những công sự bị đạn pháo loang lổ phơi màu gạch đất, những cụm khói màu trắng xám đang âm ỉ vươn lên…Đêm qua căn cứ bị địch quân tràn ngập, bây giờ bám trụ tử thủ. Cao điểm nằm chênh vênh trên mõm núi, chung quanh là vách dốc ngược. Con đường mòn dẫn lên đỉnh chạy từ những ngọn đồi thấp hơn phía Nam đã bị địch cưa xẻ. Quân bạn đã phản công lên tới gần đỉnh thì bị cầm chân tại chỗ… Cao điểm nằm trên đỉnh núi, được mang tên đồi 601, là một điểm chiến lược vô cùng quan trọng. Từ vị thế cao có tầm quan sát tất cả những hoạt động bên dưới của căn cứ hải quân cũng như đài kiểm báo đóng ngay cửa khẩu Đề Gi. Từ đó chúng pháo xuống những vị trí quan trọng và chận đứng đường tiếp viện.

    Hai phi tuần khu trục được điều động lên từ sáng sớm nhưng không hoạt động được vì quân bạn quá gần mục tiêu.

    Tôi nói vói người hoa tiêu phụ:
    -“Target” nhỏ như cái đít chén thế này thì mấy ông khu trục chịu thua là phải!

    Nói xong tôi bấm nút liên lạc với chiếc trực thăng võ trang số hai đang im lặng bay theo sau:
    -Hổ 2 đây Hổ 1 gọi!.. Mình sẽ từ phía Tây “target” đánh ra biển,..nghe rõ?
    -Nghe năm! Trung úy Thành “râu” bay chiếc số hai trả lời.

    Tôi chăm chú nhìn vào mục tiêu một lần cuối rồi cho tàu chúi mũi lao xuống. Hai trái “rocket” đầu tiên như hai trái tên lửa phóng đi nổ ầm bên trong vòng đai cứ điểm tung lên đám bụi đỏ hồng…Cho tàu quẹo trái đưa hông cho người xạ thủ nhoài hẳn người ra ngoài, chỉa mũi súng xuống bên dưới siết cò, khẩu “mini-gun” sáu nòng rú lên như bò rống. Tiếng vỏ đạn rơi rào rào trên sàn tàu, tiếng động cơ, tiếng cánh quạt đập vào không khí kêu phành phạch tạo thành một âm thanh khủng khiếp bên tai. Huyết quản trong người tôi sôi sục. Chiếc phi cơ rung chuyển cùng nhịp điệu của từng sợi giây thần kinh trong cơ thể .

    Tàu bay ra khỏi tầm tác xạ, tôi ngậm miệng nuốt khan cho tai bớt ù, đoạn quay lại nhìn chiếc số hai đang cắm đầu xuống đỉnh núi, phóng ra hai trái hỏa tiễn kéo theo những làn khói trắng nổ lốm đốm trong vòng rào.Tôi la lên

    -Đẹp lắm Thành!…

    Trên đỉnh núi, hai đám bụi đỏ hồng nổ tung hòa lẫn với khói trang bốc lên cao rồi theo làn gió biển tạt về hướng Tây, từ từ tan loãng trong không khí. Đang theo dõi, bỗng ánh mắt tôi dừng lại ngay góc phía Đông của cao điểm: một đốm sáng nhấp nháy liên tục như ánh sáng từ một tấm gương nhỏ đang nhấp nháy dưới ánh mặt trời. “Phòng không!..”tôi nghĩ thầm. Một cảm giác như luồng điện chạy dọc theo sông lưng, tôi la lớn:

    -Hổ 2!..Hổ 2 “Break!.. break!..”Phòng không!., phòng không!..Giọng tôi lạc hẳn trên tần số.

    Dưới cao độ thấp hơn, chiếc số hai đang quẹo trái kéo theo làn khói xám của khẩu “mini-gun” đang quay vù, cánh quạt chấp chóa dưới ánh nắng mặt trời.

    Bên trái tôi người hoa tiêu mới nét mặt bất động, không biểu lộ một cảm giác nào. Có lẽ vì anh chưa đủ kinh nghiệm chiến trường để nhận thức được sự đe dọa của khẩu phòng không đối với chiếc trực thăng ồn ào chậm chạp này.
    Tay siết chặt cần lái, mồ hôi rịn chảy. Từ giây phút này trận chiến đã đổi chiều. Kẻ thù mà chúng tôi sắp đương đầu không phải là một nhóm du kích ô hợp mà là thứ kẻ thù có tầm vóc. Một đơn vị chính quy với hệ thống phòng không đang quyết tâm tử thủ cao điểm mà chúng đã bỏ máu xương ra để chiếm được.

    -Hổ 2!..Thành mày có nghe tao gọi không?..Có cây phòng không đặt ngay góc hướng Đông, mày thấy không?!..”
    -OK!…Chưa thấy!..Thành trả lời vắn tắt.

    Từ ngày khoác lên mình bộ áo phi hành với hàng ngàn giờ bay trên chiếc trực thăng võ trang này, đối đầu với bao nhiêu mặt trận lớn nhỏ, tôi đã ý thức rằng chiếc UH-1 với vận tốc chậm, hỏa lực hạn chế, chỉ hữu hiệu trong những phi vụ đổ quân, truy lùng du kích, đánh phá những mục tiêu có giới hạn.

    Đối đầu trực tiếp với phòng không vùng trời trơ trụi này là một sự chênh lệch, không tương xứng, như trứng chọi đá. Tôi luôn luôn dè dặt, thận trọng, tránh né những hành động nguy hiểm vô ích. Cuộc chiến chưa biết bao giờ chấm dứt, những ngày tháng chiến đấu còn tiếp tục, sự sống còn của phi hình đoàn phải được đặt lên hàng đầu.

    Với khả năng hỏa lực yếu kém của trực thăng võ trang, chúng tôi thường phải dùng những chiến thuật thích hợp với tình thế trên trận địa và gây tổn thất tối đa cho địch. Ở những vùng núi rừng cao nguyên chúng tôi thường bay thật sát ngọn cây, làm những vòng quẹo gắt, đột xuất đánh mau đánh mạnh rút nhanh. Trên mặt rừng cây rậm rạp, chiếc trực thăng sẽ được an toàn hơn khi bay thật sát đọt cây, địch không có thì đủ thời gian nhắm bắn những chiếc tàu bay vút qua đầu. Tôi còn nhớ trên mặt trận Quảng Đức, gần biên giới trong một phi vụ thả toán biệt kích. Bay ngang đường mòn Hồ Chí Minh nhìn xuống, tim tôi như muốn ngừng đập. Hai chiếc trực thăng chậm chạp ầm ĩ đưa bụng bay ngang một con đường, bên dưới những chiếc xe cắm đầy cành lá ẩn núp dưới nhũng tàn cây rậm rạp. Đôi khi tôi bất ngờ bắt gặp gần sát bìa rừng, những căn nhà lá ngụy trang kỷ lưỡng, những khoảng trống giây điện thoại giăng ngang, hay một vài con chó đứng chỏ mỏ nhìn lên trời, những con heo đen mọi đen thui thủi đang ủi đất kiếm ăn… Từ ngữ “đường mòn” có lẽ đã có từ lúc cuộc chiến tranh Việt Nam mới bắt đầu khi nó mới là con đường mòn thực sự, được thành hình bởi những bước chân của những cán bộ Cộng Sản xâm nhập vào miền Nam. Bây giờ cái gọi là “đường mòn” đó là một con đường đất đỏ, có chỗ hai xe có thể chạy ngược chiều…

    Trên vùng hoạt động, hai chiếc võ trang luôn bay theo đội hình tác chiến, một chiếc dẫn đầu theo sau chiếc số hai bay ở một khoảng khá xa đủ thời gian để phản ứng, yễm trợ cho chiếc số một nếu bị bắn. Những lúc bay ngang “đường mòn” HCM, tiếng động ầm ĩ từ xa của chiếc trực thăng đã làm cho địch chuẩn bị. Khi chiếc số một bay qua, địch quân đủ thời giờ để gờm súng phục kích chiếc số hai. Để bảo vệ cho “wingman” trong trường hợp này, tôi đổi chiến thuật và cho chiếc võ trang số hai bay song song ở khoảng cách khá xa, và cùng vượt qua đường một lần.

    Ngược lại ở vùng đồng bằng trống trải như giây phút này, chiếc trực thăng trước khẩu cao xạ không khác gì con vịt trời trước mũi súng của anh thợ săn. Hay nói một cách khác, địch và ta đối đầu như hai anh “cao bồi” đấu súng, địch bắn súng trường ta bắn súng lục. Đúng là trứng chọi đá!

    Bay vòng trên cao tôi suy nghĩ: nếu bay quá cao khỏi tầm súng phòng không của địch thì những trái hỏa tiễn sẽ không còn chính xác, và có thể rơi vào đầu quân bạn. Nếu bay gần với mục tiêu hơn thì…nghĩ tới đó tim tôi đập mạnh. Tiến thoái lưỡng nan!

    Giây phút này, tôi ý thức rằng muốn diệt được những ổ súng cao xạ, những trái “rocket” phải được bắn bằng một độ chính xác tối đa, điều đó đòi hỏi chúng tôi phải bay thật gần mục tiêu mới có thể khả thi được.

    Nhìn đồng hồ vừa quá mười giờ, ánh nắng gay gắt của mặt trời chênh chếch hướng Đông của đỉnh núi, tôi lóe ra một ý định. Bay một vòng về hướng Đông, từ bờ biển trên cao độ tôi sẽ dùng mặt trời để làm phương tiện ngụy trang. Tôi sẽ đánh từ trên cao xuống, địch quân sẽ bị chói lòa mắt khi nhìn lên để bắn trả. Với chiến thuật đó tôi cảm thấy được an toàn hơn. Tuy nhiên trục oanh kích sẽ gặp gió đuôi thổi từ biển vào sẽ làm cho sự chính xác trên mục tiêu khó khăn càng khó hon. Gió đuôi sẽ làm giảm sức nâng con tàu, và có thể làm lệch đường đạn đạo. Không có một giải pháp nào tốt hơn, tôi gọi Hổ 2 đang bay bám theo sau:

    -Hổ 2 sẵn sàng chưa,..quân bạn rất gần vòng đai, cẩn thận!..
    -OK!…nghe năm!..

    Tôi kiểm điểm lại phi cụ đồng thời bật hai nút “rocket” lên vị thế “on”. Từ tâm điểm của cái tam giác vây quanh công sự trên đỉnh núi, tôi vẽ một đường thẳng tuởng tượng tới mặt trời, con đường đó là trục xạ kích mà chúng tôi phải theo. Tôi cho con tàu bay ở cao độ vừa phải, đẩy cần lái, chiếc trực thăng võ trang chúi mũi cắm đầu xuống mục tiêu. Ngọn gió biển thốc vào đuôi tàu lắc lư lao xuống nhanh như một mũi tên. Tôi chi có vài giây đồng hồ để mắt vào máy nhắm rồi vội vã bấm nút. Một loạt tám trái hỏa tiễn từng cặp nối đuôi nhau rời dàn phóng.

    -Oành!…oành!..oành!…Bụi đỏ tung mù mịt trên đỉnh núi cao.

    Những đốm sáng chóp nháy trên đỉnh đồi! Vội vã tôi kéo cần lái, con tàu nghiêng mình, cánh quạt đập vào không khí kêu phầng phậc.

    -Hổ 1,.. Hổ l!…Charlie gọi!..Chiếc tàu chở cấp chỉ huy bộ binh đang quan sát từ cao độ la thất thanh trong tần số.
    – Ngưng tác xạ!..Hổ 1!.. ngưng bắn!..ngưng bắn!..

    Vừa lúc đó chiếc trực thăng thứ hai đang lao xuống, sáu trái đạn rải rác trên cao điểm.
    -Hổ,.. Hổ… ngưng ngay,., bạn bắn quá gần quân bạn. Ngưng ngay…Quân bạn đang la làng!..Hổ nghe không?

    Trong lỗ tai như có đàn ong đang bay vo ve vì tiếng gầm thét của khẩu súng sáu nòng, tôi nghe tiếng ồn ào la hét hỗn loạn của quân bạn trên tần số FM. Thất vọng, tôi kéo con tàu ra khỏi vùng bay lên cao độ, xong đưa tay vuốt những giọt mồ hôi đổ hột trên mặt. Trên cao bầu trời trong sáng treo lơ lững những cụm mây trắng nỏn, dưới chân đại dương xanh biếc những con sóng bạc đầu vô tư rượt đuổi dọc theo bãi cát vàng. Nghĩ đến khẩu phòng không đang im lặng, chờ đợi rình rập… tôi liên tưởng đến những con tàu nổ tung trên trời cao rơi xuống đất từng mảnh vụn ở vùng trời biên giới, những cánh chim gãy cánh để bảo vệ cho quê hương đất nước. Lòng tôi sôi sục. Tôi nghiến răng, ước ao con tàu được trang bị một hỏa lực mạnh mẽ hơn để yễm trợ cho chiến trường hữu hiệu hơn là những chiếc trực thăng chậm chạp ầm ĩ này.

    Sau nửa giờ bay vòng chờ trên không, hai chiếc trực thăng đáp xuống căn cứ hải quân kế cận mé biển đổ xăng và lấy thêm đạn dược. Mở cửa bước xuống, vươn vai làm vài động tác cho giãn gân cốt. Gần đó Trung úy Thành đang đứng “tưới cỏ” ngay đuôi tàu, nhe miệng cười. Tôi đi đến gần, tháo nón bay ra, trong tiếng động cơ ầm ĩ của hai con tầu, nói lớn:

    -Không xong rồi, mày check tàu coi lủng lỗ nào không?
    -Tao dính hai viên ở sau đuôi,., nhưng không sao. Nói xong Thành nhe miệng cười để đưa hàm răng trắng đều dưới bộ râu mép cắt xén cẩn thận, đẹp và rất đểu như tài tử Clark Gable. Thành nói tiếp:
    -Tao nghĩ mình chẳng làm gì được, chỉ đưa bụng vào cho tụi nó chơi thôi!

    Nhìn thấy một que khô, tôi cúi xuống nhặt rồi vẽ một hình tam giác trên mặt đất:
    -Này!..Thành,..đây là cao điểm,..tụi nó đặt súng góc này. Làm sao mà tao vô thật gần không bị bắn là dứt nọc được tụi nó. Mày che mắt tụi nó giùm tao.
    Thành lắng nghe chau mày chưa hiểu:
    -Mày bảo tao che mắt tụi nó bằng cách nào,., đưa bụng vào à!

    Không để ý đến câu mỉa mai của Thành, tôi tiếp tục:
    -Gió từ hướng Đông vào khoảng hai mươi “knot”,.. tao muốn mày trang bị tất cả bằng hỏa tiễn khói cho tao! Tính làm sao mà mày chỉ vào đánh một phát, phóng hết tất cả “rocket” xuống phía Đông sườn núi sát vòng rào,..không cần chính xác lắm. Tao chỉ cần một màn khói che họng súng tụi nó, phần còn lại để tao lo. Tao sẽ trang bị “rocket” loại lớn! Mày đồng ý là phải thụt ngay vào hố công sự tụi nó đào rất sâu mới khóa mồm được tụi nó hay không!? Đánh bậy xung quanh chẳng nhằm nhò gì mà chỉ tốn đạn!

    Những trái hỏa tiễn khói tôi muốn Thành “râu” đánh có sức công phá rất thấp, chỉ dùng cho những phi cơ quan sát đánh dấu mục tiêu để khu trục oanh kích hay chỉ điểm cho pháo binh.

    Thành “râu” nghe tôi nói xong gật gù, có vẻ đồng tình. Từ ngày về phi đoàn 215 Thần Tượng, chúng tôi đã bay chung với nhau biết bao nhiêu phi vụ, vui buồn sống chết bên nhau. Ngoài tục danh là Thành “râu”, một số bạn bè thường gọi anh là Thành “lưỡi lê” nhưng tôi đã không hiểu vì sao lại xuất phát cái tục danh đó. Anh là một trong những người bạn chí thiết từng cùng đi qua với tôi trong những đoạn đường gai lửa của phi công trực thăng thời chiến. Cuộc đời gian khổ nhưng đầy ý nghĩa cực cùng mà tôi đã yêu mê. Chúng tôi đã từng kinh qua những sự hiểm nghèo ngoài chiến trận, đã thương yêu gắn bó nhau trong những bữa cơm gạo sấy, nửa khoanh thịt hộp, cùng đói cùng no trong những ngày biệt phái hành quân. Nhớ những buổi chiều thua bài, không một đồng dính túi đã được uống những ly cà-phê dã chiến với những điếu thuốc gói ghém tình thương. Tình đồng đội vô cùng thắm thiết.
    Sau nửa tiếng trên bãi đáp, hai chiếc “gun” trở lại vùng. Vòng trên cao tôi nhìn xuống đỉnh núi quan sát. Khẩu súng phòng không im lặng,..chờ đợi…

    -Hổ 2, lúc nào sẵn sàng thì đánh!..

    Nói xong tôi bay vòng ra sau lưng chiếc trực thăng Hổ 2, kéo mũi tàu chậm lại, lơ lửng trên trục tác xạ như một chiến sĩ gò cương ngựa đứng trên đỉnh cao quan sát địch thủ trước khi quất ngựa tấn công xuống núi. Tim tôi đập nhảy nhịp, hồi hộp theo dõi chiếc trực thăng số hai đang cắm đầu lao xuống mục tiêu. Trên đỉnh cao, khẩu phòng không tức thì hoạt động, những tia chớp nháy cuống quit bắn những viên đạn vô hình vào chiếc trực thăng mong manh của Thành.

    Hai…ba…bốn…năm…sáu…bảy…Từng cặp một, những trái “rocket” tuôn ra từ hai bên hông tàu của Thành “râu”, kéo theo những lằn khói trắng dài. Tất cả mười bốn trái rơi rải rác đúng ngay ý muốn của tôi. Thành đánh như để, trông thật đẹp! Đám bụi mù nổ tung lên rồi bung những cụm khói trắng phau, chầm chậm vươn lên cao bay theo làn gió biển tạo thành một bức màn khói dày đặc che khuất gần hết căn cứ hỏa lực.

    Không một chút chậm trể, tôi đẩy cần lái, chiếc trực thăng võ trang cắm đâu như một con chim đại bàng lăn xả vào con mồi. Mắt không rời mục tiêu đã ghi sâu trong đầu tôi điều khiển con tàu theo làn gió đuôi lao xuống nhanh như một mũi tên, lắc lư như một tấm võng. Qua tấm kính của máy nhắm hỏa tiễn, màn khói dày đặc hiện ra giữa những vòng tròn sáng. Tôi nheo mắt, nín thở. Chiếc trực thăng lao xuống càng gần tôi càng thấy rõ từng bụi cây, từng phiến đá trên sườn núi, từng bao cát đỏ chồng chất ngoài vòng rào rách nát vì đạn pháo. Tàu rung lên bần bật. Khi mục tiêu trong đầu nằm sau màn khói dày đặc lọt vào ngay giữa hồng tâm của máy nhắm, tôi bấm nút liên tục:

    Xoẹt…xoẹt…xoẹt…Mười bốn trái hỏa tiển tranh nhau rời giàn phóng lao xuống mõm núi.
    Oành!…Oành!…Oành!…Tai tôi có nghe tiếng nổ của những trái “rocket” vang dội rung chuyển cả con tàu. Những tiếng súng bắn trả của địch rền vang dưới màn khói . Sau khi tung hê tất cả những gì đã có, tôi kéo ghì con tàu thật gắt về phía trái, đưa hông cho người xạ thủ đang chìa khẩu súng sáu nòng xuống bên dưới.

    -“Mini-gun”!.. “mini-gun”! Tôi hét to như gào!

    Whoo!..whoo!..Tiếng súng rú lên như bò rống, phun ra hàng ngàn viên đạn xuống đầu địch. Chiếc trực thăng rung lên bần bật trong tiếng cánh quạt chém gió phành phạch như muốn đứt lìa con tàu.

    Con tầu vừa khạc đạn vừa chúi mũi bay lài xuống triền núi.
    Trên cao độ, chiếc Charlie đang bay vòng quan sát.

    -Đẹp lắm!..Đẹp lắm!..Hổ 1,..ngay trên “target”!..

    Tôi thở hắt trên tần số chưa kịp trả lời, miệng khô đắng lại không nói thành tiếng, tim đập hỗn loạn…Tàu ra khỏi vùng lên cao độ, tôi liếc qua dàn phi kế trước mặt: tất cả đều bình thường, những chiếc kim màu trên trên các đồng hồ đều ở trên vạch xanh. Giao cần lái cho người hoa tiêu phụ, tôi móc gói thuốc Capstan bên tay áo rút ra một điếu châm lửa đốt. Điếu thuốc trên hai hai ngón tay run rẫy vì cảm giác…

    -Hổ 1, Charlie…
    Tôi lấy chân đạp nút “intercom” trả lời
    -Hổ nghe…
    -Hổ có monitor tần số FM của bộ binh không?
    -Không!..Súng nổ ồn quá!..
    -Quân bạn báo cáo dàn phòng thủ cũng như ổ cao xa đã bị tiêu diệt…Đẹp lắm, bộ chỉ huy quân bạn có lời khen tặng…Hổ!..bộ binh báo cáo một cái đầu của tụi nó văng xuống tuyến phòng thủ của quân ta bên dưới…Không biết có phải của thằng xạ thủ hay không?..Chút về tao kể cho nghe…

    Thở dài nhẹ nhỏm thấy vui trong lòng, tôi quay qua nói với người hoa tiêu phụ:
    -May mà mình không bị gì…Chút nữa đáp xem tàu có dính lỗ nào không?
    Tiếng Charlie lại một lần nữa oang oang trong máy với một giọng nói phấn khởi:
    -Hổ!..Thái Dương mời tất cả họp đoàn ăn cơm trưa tại bộ chỉ huy. Tất cả đáp tắt máy, xe sẽ ra đón… nghe Mãnh Hổ?

    Tôi bấm nút nghe tiếng xè trong máy thay câu trả lời, rồi đưa điếu thuốc lên môi hít một hơi dài. Hôm nay là ngày cuối cùng của hai tuần biệt phái tại Phù Cát. Mai về Nha Trang thấy lại biển thân quen, thấy hàng thùy dương bên bờ cát trắng và nụ cười của em yêu đang mong chờ…





  6. #6
    Biệt Thự
    Join Date
    Sep 2011
    Posts
    4,669
    Ngày ở căn cứ Võ Định , PD Thần Tượng yểm trợ cho TD11ND đang chống trả với cộng quân , nghe qua máy truyền tin đã có mấy chiếc trực thăng bị rớt vì phòng không , mỗi lần rời vùng từ Charlie , trực thăng đáp xuống Võ Định , các phi công cũng " kiểm tra " những lỗ đạn trên thân tàu trong khi chờ đợi tiếp tục vào vùng...mấy ngày cuối cùng ở Charlie , một chiếc bị trúng đạn ở đuôi , bốc khói ,rơi xuống bên ngoài Võ Định , thế là khoảng chục chiếc đang nằm chờ cùng bay lên , xả đạn chung quanh Võ Định như trút sự căm giận để trả thù cho đồng đội .

  7. #7
    Biệt Thự HaiViet's Avatar
    Join Date
    Oct 2015
    Posts
    1,203
    Anh hoài vọng và anh NGOC HAN trí nhớ còn tốt quá.

 

 

Similar Threads

  1. Mỗi trang là một bài thơ
    By sôngthương in forum Chuyện Linh Tinh
    Replies: 2
    Last Post: 01-26-2016, 10:32 PM
  2. sang trang
    By n.c in forum Tùy Bút
    Replies: 5
    Last Post: 10-19-2014, 08:39 AM
  3. xin cho hỏi về trang...
    By visabelle in forum Làm Quen/Nhắn Tin/Hỏi Đáp
    Replies: 2
    Last Post: 04-04-2013, 01:34 AM
  4. Tỉa trái cây trang trí
    By lolem in forum Gia Chánh
    Replies: 1
    Last Post: 02-16-2013, 08:59 PM
  5. Sang trang
    By Hill in forum Không Gian Riêng
    Replies: 5
    Last Post: 06-03-2012, 03:09 PM

Posting Permissions

  • You may not post new threads
  • You may not post replies
  • You may not post attachments
  • You may not edit your posts
  •  
All times are GMT -7. The time now is 01:26 PM.
Powered by vBulletin® Version 4.2.5
Copyright © 2024 vBulletin Solutions Inc. All rights reserved.
Forum Modifications By Marco Mamdouh