Register
Page 1 of 20 12311 ... LastLast
Results 1 to 10 of 191
  1. #1

    Nhạc và đời ...

    Tôi nhớ lần gần đây nhất ghé thăm xứ Huế, đúng vào những ngày tháng nắng nóng nhất của miền Trung, ngày đó tôi đi tour theo đoàn du khách ghé thăm Lăng của các vị vua, ghé Ngọ Môn, Tử Cấm Thành rồi qua chùa Thiên Mụ. Kết thúc tour bằng chuyến du thuyền trên sông Hương. Khi thuyền ra đến giữa dòng thì bất chợt mây gió ùa về và mưa rơi . Đã từng đi trong mưa suốt thời thơ ấu cho đến những tháng năm phiêu bạt xa quê hương , đã từng ngồi ngắm mưa suốt những quãng ngày buồn cô lẻ mà chưa lần nào thấy tâm trạng như trong mưa trên sông Hương , bốn bề sông nước mênh mang , lòng người lữ khách tràn ngập cô đơn hiu quạnh , cảm giác mỗi giây phút thời gian trôi qua như là một xa xỉ với những lưu luyến hiện tại. Chỉ mong thuyền cứ thế xuôi dòng, và mình thì được ngược dòng thời gian mà chìm đắm, để thả trôi tâm hồn đi mãi lang thang trên sóng nước dòng Hương Giang nhòa nhạt mưa chiều ...


    Last edited by Khoa1221; 02-09-2017 at 02:50 PM.

  2. #2
    Thói quen trở lại lúc nào , tôi cũng không biết ! Tôi chỉ mới nhận ra đây thôi . Mấy tuần nay, tôi lại bỗng thức giấc lúc nửa đêm . Đêm nay cũng thế ! Tôi bừng tỉnh dậy trong lúc trời bên ngoài còn đen nghịt , trong lúc vạn vật còn đang say ngủ.

    Tuy đang trong nhà mát vì có máy ấm , nhưng đêm nay bầu trời thật lạnh , tuyết đang rơi . Làm cho tôi chợt nghĩ đến những người đang sống lăn lóc bên đường , và nghĩ xa hơn, ở VN, những em bé mô côi sống lây lất trên vỉa hè ....

    Tôi cảm thấy tội cho họ, những người không có một mái ấm gia đình , sống vất vưởng trên hè phố ngày qua ngày , chỉ mong cho có được một mảnh áo che thân, mong tìm được một góc kẹt nào đó để trốn tránh được bầu không khí lạnh buốt này .

    Thật buồn cuời phải không ? Trong lúc tôi tìm cảm nhận được sự thoải mái của màng đêm thì có lắm ngươì đang chiụ khổ vì cơn lạnh của không gian . Thế mới biết mỗi người một hoàn cảnh ! Chẳng vì vậy mà đã có câu " hoàn cảnh tạo con người "? Vì nếu mình may mắn thì mình mới cảm thấy được cuộc đời là thú vị, là đáng yêu . Còn nêú mình không may mắn thì " đời chỉ là cay đắng, là bể khổ " ...

    Last edited by Khoa1221; 02-27-2017 at 02:00 PM.

  3. #3
    Trở lại miền quê nghèo Châu Đốc sau hơn 30 năm xa xứ . Ngay từ giây phút đầu tiên đặt bước chân xuống sân bay Tân Sơn Nhất , trong trái tim tôi đã rộn ràng lên một niềm cãm xúc dâng trào khó tả. Trong suốt quãng đường dài ngồi trên xe để trở về thăm lại miền quê nghèo ngày xưa , trong đầu tôi lại miên man chảy trôi qua suy nghĩ và hình ảnh của một thuở nào .

    Miền quê Châu Đốc của tôi là vùng nghèo và xa thành thị . Quê tôi lúc xưa không có nhà lầu xe hơi nhưng quê tôi có những bóng tre già rủ bóng mát ở đầu xóm nơi đã ấm ủ tôi trong những buổi trưa hè nẳm nghĩ khi đi học về . Không hẳn riêng tôi , mà cả những đứa trẻ đồng trang lứa trong xóm , hình ảnh bụi tre già, có cây chùm ruột truớc nhà bà ngoại, và con trâu sau vuờn , có những con gà chạy vòng vòng truớc nhà . Đây tuy là một hình ảnh quá bình thường với bao người nhưng với tôi , đó là hình ảnh đẹp nhất của một thời tuổi thơ . Tuy tóc đã lâu đổi màu tuyết sương , nhưng tôi vẫn giữ mãi hình ảnh này trong ký ức .

    Từ Sài Gòn , đi về miền tây, qua bến Mỹ Thuận, chuyến đi hơn 5 tiếng đồng hồ . Trở lại miền quê sau bao năm xa cách , thấy mọi thứ dường như thay đổi quá nhiều . Hotel cùng nhà cửa cao rộng mọc lên ngày càng nhiều , cũng đủ thấy mức sống của mọi người ngày nay đã khác , đả được no ấm hơn xưa . Nhưng bên cạnh đó vẫn còn những vùng quê nghèo . Nhà tranh lá văm vắp bên sông , bên đồng . Vẫn còn đó nón lá pha sương , gánh hàng rau trong đêm mờ sáng . Tôi yêu lắm khi sáng sơm nghe đuợc tiếng gà gáy . Nó không hẳn là tiếng gáy báo ngày mới như ý nghĩa thông thường , nó mang trong tôi như một âm thanh gợi nhớ về ngày thơ ấu . Quê tôi bình dị lắm . Không ồn ào , không nhiều ánh đèn , không có nhiều những phù hoa dương giả . Quê tôi chỉ có những con đường nhỏ chạy dài lối mòn đưa tôi về những gì đẹp đẽ và giản dị nhất . Đưa tôi vể một thuở của ngày xưa với tiếng hát ru bao canh dài của mẹ , của ngoại , đưa tôi về với bóng chiều nhìn ngắm cánh cò bay ....


  4. #4
    Sài Gòn những ngày mưa ... có khi mưa to, có lúc mưa nhỏ và ngắn .... Mưa Sài Gòn lúc đỏng đảnh như cô bé mới lớn, lúc lại như cô gái mới giận người yêu , lúc tức tưởi như người phụ nữ vừa đánh rơi hạnh phúc; và, có lúc , lại trầm tư như người thiếu phụ đã uống cạn những vui buồn của một kiếp người . Mưa SaiGon lúc rào xuống giữa cơn nắng chang chang của buổi trưa, đột nhiên lại mưa , không nói trước, không hẹn hò, không nhắn nhe . Những cơn mưa Sài Gòn về đêm để cho những cặp tình nhân " núp mưa " bên nhau . Khi những ánh chớp loé lên, chỉ kịp nhìn thấy ánh mắt nguời con gái nhìn nguời tình trân trân, thay cho lời tỏ tình . Nhưng những cơn mưa đêm mau tạnh , không thể làm cái cớ đứng lâu bên nhau để trao hơi ấm cho nhau . Mưa có cái đẹp thơ mộng của mưa, nhưng cũng đánh mất đi những nét đặc biệt khác của Sài Gòn . Thành phố thay đổi nhiều mỗi lần tôi trở về . Những cửa hàng, tiệm ăn, quán bar chen lấn mọc lên . Những khung cảnh ngày xưa rất thân thuộc với tôi mà sao như đã khoác lên mình màu áo mới . Tất cả dường như đổi khác và xa lạ . Về chiều, thành phố đã thắp đèn sau một ngày bận rộn.

    Ở đất sài gòn nhộn nhịp này thì có rất nhiều những quán bar hay cà phê cao cấp sang trọng , về đêm rất đông khách . Khách hàng với những chiếc áo muôn màu theo thời trang của các cô hay những bộ quần áo láng có lịch sự của các anh chàng . Trong bầu không khí vui nhộn, khung cảnh sang trọng , họ cười giỡn trong nơi họp mặt mới lạ này . Nếu ai đã từng biềt đến những quán cà phê nỗi tiếng đó thì không ai có thể phủ nhận được ở dó là không gian của sự nhộn nhịp , là nơi hội tụ hộp và là niềm yêu thích khó có thể thiếu của một số lớn người dân Sài Gòn và cả Việt Kiều ....Riêng với tôi, tôi yêu những gì nhẹ nhàng , yêu những gì bình dị , ngồi nhâm nhi trò chuyện với bạn bè bên ly cà phê đen ở quán cóc, quán cafe ven đường , hay một quán nhạc nho nhỏ với những hàng ghế gỗ bình dân . Đây là một trong những thú vui có sự đam mê mà tôi cãm thấy rằng nó thật gần gủi với con người của tôi ...


  5. #5
    Nhạc sĩ Nguyễn Văn Tý và mối tình 'Dư âm'

    " Ngày xưa khi sáng tác trong nỗi đau tột độ, tôi đã nghĩ: Rồi đây, mọi thứ trên đời, đến một lúc nào đó sẽ phải mất đi, chẳng còn gì để mà nhớ thương luyến tiếc, nếu có còn lại thì đó chỉ là "dư âm" của một thời quá khứ mà thôi", nhạc sĩ Nguyễn Văn Tý kể lại kỷ niệm khi sáng tác ca khúc "Dư âm". Hồi đó (năm 1949), tôi đang làm trưởng đoàn văn công của Sư đoàn 304. Trong kỳ nghỉ phép, một người bạn thân rủ tôi về nhà anh ấy chơi tận Quỳnh Lưu, Nghệ An. Nhà anh bạn có 2 người con gái: chị 22, em 16, mà tôi hồi đó đã 26 tuổi. Hình như ý muốn của anh bạn là cốt để tôi "dính" cô chị, cho thành anh em. Thuở ấy, con gái đến tuổi 18 hay 20 mới được phép nói đến chuyện lấy chồng. Cái luật gia phong của ông cha mình là thế, không ai dám cưỡng lại. Vì vậy, người chị 22 tuổi phải ra mắt. Cô em mới 16 tuổi thuộc diện "chưa đến tuổi cập kê" nên phải tránh đi. Tôi gặp người chị và cũng đôi lần trò chuyện, nhưng chẳng thấy có cảm xúc gì. Có lẽ là do "cái duyên, cái số". Đến một hôm, chúng tôi đang ngồi cạnh nhau thì cô em gái bất thần xuất hiện, đến sau lưng chị, tay cằm vào ghế chị ngồi và nhìn tôi với đôi mắt đen tròn lay láy. Ôi! Đôi mắt kỳ diệu đã hút hồn khiến tôi sững sờ, đờ đẫn, rồi lặng im như người mất hồn. Hôm sau dưới ánh trăng, khi anh bạn cùng tôi uống trà ở ngoài sân, cô em ra ngồi hong tóc ở thềm hoa, cách tôi cái sân rộng. Cô ôm đàn quay lưng lại phía tôi, cô hát gì, tôi không rõ, nhưng có vẻ như say đắm lạ thường. Tôi ra về, mang nặng trong lòng một sự tan vỡ, một "dáng em đang ôm đàn" dưới trăng. Chuyện tình của tôi, năm ấy, chỉ có thế! Nhưng về đến đơn vị, trong lòng tôi cứ vang lên một nét nhạc "... đêm qua mơ dáng...". Đêm hôm ấy, khi mọi người đã ngủ, tôi xuống bếp khoanh tròn tấm cót cùng với cây đàn và ngọn đèn dầu ngồi viết Dư Âm .... "



  6. #6
    Này em , em có nhớ chăng chúng mình đã xa nhau thật lâu rồi phải không em? Nếu nói rằng tình là thiên thu thì lẽ ra tôi không nên đặt câu hỏi đó với em bởi vì 3 năm hay 10 năm xa cách thì đã có là bao nhiêu trong vũ trụ thời gian vô tận. Trong thời gian xa nhau , 1 năm , 3 năm , hay 10 năm , tất cả chỉ là một con số nhõ của không gian . Khi nhạc sĩ Trần Quảng Nam đặt bài hát "10 Năm Tình Cũ" thì có lẽ cũng đã có những người làm được chuyện ấy, có gì lạ, phải không em?

    Nhưng em ơi, khoảng thời gian dài đằng đẳng ấy dù mấy năm nhưng đã cho tôi triệu lần cay đắng, triệu nỗi dằng vặt khôn nguôi, nhiều lúc những tưởng con tim mình bị nghiền nát bởi bao nhung nhớ, bởi bóng hình thiên thần của em thuở xưa, bởi sự tàn nhẫn trong im lặng đến tĩnh mịch cửa cuộc đời khi không còn hình ảnh em.

    Ôi, em có hiểu thấu lòng tôi không ?

    Bao nhiêu kỷ niệm dịu dàng, bao nhiêu nụ cười yêu dấu, bao nhiêu lần quấn quít bên nhau như quên hết ngoại cảnh trần gian, và những nụ hôn nồng thắm, lời thì thào rót xuống đời nhau, và rồi những hơi thở ấm áp bên nhau, hay nếm những giọt lệ lăn dài hoà trộn trên áo tôi, hay những lần hẹn hò của ngày xưa ... Định mệnh đã đem em đến với cuộc đời tôi, và cũng vội vã đưa em đi thật xa . Không một lời chào lần cuối dù là tạm biệt hay vĩnh biệt. Không một lần ôm nhau để nghe hơi thở ru nỗi niềm ngăn cách . Không một lần được nhìn ánh mắt lưu luyến đớn đau của em. Và nghe em oán hờn hay trách cứ tôi .

    Thời gian đã không ngừng lại cho chúng ta hưởng trọn vẹn hạnh phúc. Thời gian cũng không ngừng lại cho chúng ta thấm thía trọn niềm đau . Thời gian đưa hai chúng ta vào hai thế giới mà có lẻ chỉ trong sự nhung nhớ đau khổ tột cùng, chúng ta mới nhận thức rằng , mình vẫn còn nhau và sống cho nhau bằng sự tôn thờ khung trời kỷ niệm. Nụ cười giờ đây có lẽ là tiếng khóc khô không lệ . Nhưng cũng có những người không phân biệt được sự khác biệt giưã hai tiếng cười . Tình yêu không đến để thuần túy đem hạnh phúc mà là cho chúng ta tất cả hương vị trái nghịch để chúng ta thấu hiểu được ý nghiã và thân phận loài ngườị . Phải chăng trong sự đau khổ chúng ta thấy được ý nghiã hạnh phúc? Phải chăng trong sự cay đắng chúng ta hiểu được hương vị ngọt ngào ....


  7. #7
    Người tình trong "Không" của Nguyễn Ánh 9 ... ông tâm sự:

    “18 tuổi, tôi gặp mối tình đầu. Hai người tình thơ trẻ bị cuốn vào niềm đam mê choáng váng và mãnh liệt. Nhưng dường như là số phận, những mối tình quá đẹp, thường khó vẹn toàn. Gia đình cô gái không đồng ý cho con mình yêu anh nhạc sĩ nghèo, sống lang bạt kỳ hồ. Ngăn không được lòng đôi trẻ, cha mẹ cô dùng kế ly gián, gây nghi ngờ hờn giận cho hai người. Để cách ly, cô ấy bị bố mẹ bắt sang Pháp sống, hòng ngăn cản mối tình “rồ dại” với tôi …

    Trong tâm trạng tan nát, bẽ bàng vì lầm tưởng bị người tình phụ rẫy, tôi viết bài “Không” với những lời như từ chối, như cố quên. Sau này, khi tôi đã có vợ con, chúng tôi gặp lại nhau thì mới vỡ lẽ rằng, trước đây, cô ấy bị bố mẹ giấu hết thư và không cho liên lạc với tôi. Đến bây giờ cô ấy vẫn sống một mình với dư âm mối tình .

    Nguyễn Ánh 9 , tên mà cô ấy đặt cho tôi. Khi tôi viết những bản nhạc đầu tiên, lấy tên thật là Nguyễn Đình Ánh thì dài quá, mà viết là Nguyễn Ánh thì lại trùng với tên của vua Gia Long. Bởi vậy, cô ấy bảo, chữ Nguyễn Ánh có 9 ký tự, mà số 9 theo quan niệm phương Đông là số may mắn, bởi vậy, nên lấy bút danh là Nguyễn Ánh 9. Khi biết người yêu đầu tiên vẫn cô đơn, ông cảm giác : " Tôi có lỗi rất lớn với gia đình bởi tới giờ tôi vẫn yêu người đó. Nhưng đó là một tình yêu rất xa. Mỗi khi buồn, tôi lại nhớ tới những kỷ niệm xưa và nỗi buồn qua đi. Người ấy đã lấy thành công của tôi để làm niềm vui cho mình. Nghĩ tới điều này càng làm tôi buồn thêm. Tất cả tình khúc của tôi chỉ dành cho người ấy ... "


  8. #8
    Sáng Virginia , trời chợt đổ cơn mưa òa vỡ tan vào lòng thành phố . Nhìn qua khung cửa số , tôi thấy rõ từng giọt mưa bay bay trong cái se se lạnh của mùa đông vùng đông bắc Hoa Kỳ . Mưa đến làm cho mọi vật hối hả , nhưng mưa qua thì không gian lại trở về an bình hơn bao giờ hết . Tôi bước đến bên cửa sổ và nhìn xuống dưới đường phố. Mọi vật dường như luân chuyển nhanh hơn trong cơn mưa . Nhìn quanh con đường dài , rồi tôi chợt nhớ về một góc nhỏ con đường ở Sàigòn . Một dãy bàn ghế lổm xổm chỉ có dăm ba cái bàn cùng mấy cái ghế nhựa nhỏ đang được một cụ già loay hoay mãi mới che chắn cho khỏi bị ướt mưa . Phải chăng do tôi đa cảm , hay vì cơn mưa bất chợt cùng khung cảnh ấy đã làm cho trái tim tôi thổn thức . Một ý nghĩ đã đến ngay với tôi , nếu như tôi đang ở SG, là chỉ cần cơn mưa tạm dừng là tôi sẽ đi ngay đến cái quán nhỏ xíu trên con đường đó ...cái quán mang hình bóng một nửa hồn đam mê trong tôi , mà dù khi đi xa tôi vẫn nhớ và thường gọi bằng hai tiếng thân thương “ Quán cóc “.... Chiều nay , tôi sẽ đi tìm lại một kỷ niệm ....

    Tôi thả bộ dọc theo con đường hai bên hàng cây xanh. Để tìm đến quán cóc . Bước đến quán cóc . Quán của một cụ già nhưng cũng còn khỏe mạnh lắm. Tôi bước tới làm phụ cụ cởi bỏ những tấm màn nilong che mưa . Cụ vội chào đón tôi bằng một nụ cười thật tươi , những vết chân chim trên gương mặt cụ không làm vẻ hiền lành chân chất của cụ bị phai nhòa .

    -" Mời chú ghé quán lão nhâm nhi cà phê bụi đường. Trời mới mưa xong , khổ thế đó . Ghế cũng còn hơi ướt , nhưng không sao để lão lau một cái là xong ngay cho chú ngồi .”

    Cụ già bình dân quá, nói thật là tội . Tôi muốn nghe lắm những câu trò chuyện bình dị như thế , vì tôi cảm thấy đâu đó trong những lời nói mộc mạc đó là một cõi riêng làm tôi nhẹ nhàng . Tôi vội lấy cái khăn để dưới kẽ bàn phụ cụ già lau bàn ghế . Mặc dù ghế còn ướt lắm nhưng tôi không ngai , cứ ngồi rồi xíu cũng khô thôi mà.

    Cụ già hỏi :

    -Chú là người ở xa đến đó hả ? Việt Kiều phải không ? có nhâm nhi cà phê quán cóc lần nào chưa ?

    - Da, có vài lần rồi ... Hôm nay vô tình thấy quán này , nhớ quá nên cháu ghé vào

    -Vậy chắc lâu rồi mới được ngồi quán cóc phải không ?..cuộc sống bận rộn quá mà . Nhưng nếu mỗi sáng thức dậy hay mỗi khi rảnh rõi được ra đây ngồi nhâm nhi ly cà phê rồi nhìn ngắm dòng người qua lại cũng là một cái thú vui đó chú . Chú uống gì lão lấy cho ?

    -cho cháu 1 ly cà phê đen ạ!

    Cụ già cười một cái rồi quay vào làm cà phê . Để lại mình tôi ngồi nhìn ngắm SG sau cơn mưa . Đúng là lâu lắm rồi tôi mới lại có được cái phút giây yên bình ngồi nhâm nhi cà phê ở quán cóc ... Không chỉ có những lúc yên tĩnh bên ly cà phê mà bên cạnh đó còn có cả những kỷ niệm cười ra nước mắt khi mà có những lúc chúng tôi vừa cầm ly cà phê vừa chạy khi công an đến dọn ... Hoảng hồn có, bất ngờ có, cười không nổi mà khóc cũng không xong...thế nhưng điều dó không làm tôi hay bất cứ ai yêu quán cóc vì thế mà tử bỏ thói quen, niềm đam mê cái cãm giác bên quán cóc ...dẹp bên này thì đi bên khác...cứ thế quán cóc với tình cảm không nguôi của biết bao con người dành cho nó, đến cả ngay một nguời xa xứ như tôi còn không bao giờ quên từng ngày hiện hữu ở một góc nhỏ nào đó bên cạnh các con đường .......

    Last edited by Khoa1221; 02-20-2017 at 02:59 PM.

  9. #9
    Thà Như Giọt Mưa và " người tên Duyên "

    Theo một thông tin mang đến đây : " Duyên là một cô gái gốc Bắc, học chung lớp với nhà thơ Nguyễn Tất Nhiên . Bài thơ " Khúc Tình Buồn " không nhắc tới tên Duyên như trong nhạc phẩm “Thà Như Giọt Mưa” của Phạm Duỵ . Cô gái tên Duyên này là một nhân vật có thật và học chung lớp với nhà thơ tại trường trung học Ngô Quyền thành phố Biên Hòa, và tình cảm của ông đối với cô chính là nguồn cảm hứng khiến ông liên tục sáng tác những bài thơ nổi tiếng một thời chỉ để riêng tặng cho cộ Tuổi trẻ thời ấy thích thú với những dỗi hờn rất con nít của tác giả bài thơ khi mong cho người con gái tên Duyên sẽ đau khổ muôn niên, sẽ đau khổ trăm năm … lời lẽ như là chính cô gái đã phụ tình tác giả "

    Cô gái xứ Bắc mang tên Bùi Thị Duyên nhớ lại những kỷ niệm thật đẹp của tuổi học trò áo trắng: " Tụi này học chung với nhau từ năm đệ tứ. Trường đó là trường nam-nữ học chung. Đến khi học sinh đông quá thì họ phân lớp ra, trong đó có một lớp đệ tứ “mix” giữa con trai với con gáị Sau đó tôi lên học ban B thì tôi học luôn đến lớp đệ nhất, học chung với tụi con trai, trong lớp chỉ có vài cô con gái thôi . Tụi này biết nhau từ hồi nhỏ, lúc đó cũng ngây thơ, tôi chưa nghĩ gì hết, còn Nguyễn Tất Nhiên nghĩ gì hay không thì tôi không biết. Gặp nhau, biết nhau từ lúc 14, 15 tuổị Tôi được tặng một quyển thơ mà Nguyễn Tất Nhiên nói là có ba bản chính. Một bản của Nhiên, một bản cho tôi và một bản cho ai tôi quên mất rồi . In ra khoảng chừng 100 quyển thôi . Tôi biết sự hình thành quyển thơ của Nguyễn Tất Nhiên chứ không phải không, nhưng thật ra là chẳng có gì hết, tất cả bạn bè trong lớp ai cũng biết, nhưng đó là chuyện hồi nhỏ. "

    Thật ra chính cái tên Duyên mới làm bài thơ nổi tiếng. Trong tập thơ Thiên Tai, Nguyễn Tất Nhiên có rất nhiều bài nói về người thiếu nữ tên Duyên và tập thơ này viết bởi nguồn cảm hứng duy nhất đó. " Dĩ nhiên là phải xúc động bởi nguyên một quyển thơ viết cho tôi . Nhưng tôi đã nói với Nguyễn Tất Nhiên ngay từ đầu là mình làm bạn thôi, nếu có ý gì đó thì tôi không gặp nữa . Về sau anh ấy phải công nhận là muốn làm bạn, để còn được tiếp tục gặp một người bạn như tôi . Chắc anh ấy cũng quý tôi lắm. "


  10. #10
    Cùng nhau trở lại một thời áo trắng của " Thà Như Giot Mưa " ngày xưa . Tuởng chừng mới như hôm nào , nhưng thời gian đi qua cũng khá lâu . Một buổi chiều nắng ấm, tôi lái xe chạy vòng vòng trên những con đường thành phố. Ghé vào khu chợ Việt Nam, tôi chợt thấy một bóng dáng ai đang thướt tha trong tà áo dài . Chợt như một thoáng hương tình ngây thơ thuở nào lại ùa về một cách vội vã trong tôi . Tôi ghé vào một quán cà phê trong khu phố nhỏ , ngồi nhâm nhi tách cà fê , để thả hồn theo những kỷ niệm của ngày xưa , của một thời áo trắng , thắp thoáng tà áo trắng học trò , đầy buớm trắng hoa lá tuơi đẹp của mùa xuân , có thầy có cô có bạn bè . Có giờ ra chơi , có phút tan truờng. Có phấn trắng, bảng đen. Có tiếng ve sầu của mùa hè , có màu hoa phuợng đỏ chia ly , và có những mối tình thơ ngây vụng dại . Mới ngày nào mà một thời áo trắng đã trôi qua với bao nhiêu kỷ niệm của cái tuổi học trò , với bao nhiêu mơ uớc của tuổi thư sinh mà bây giờ chỉ còn lại trong quá khứ , nhưng, những tình cảm đầu đời ngây thơ đó sẽ không bao giờ phai nhạt . Gắn liền áo trắng với cái tuổi học trò là mối tình đầu, đã gợi biết bao nhiêu hình ảnh trong ký ức tôi .

    Khi vào đại học , tôi là một câu học trò vô tư và lạnh lùng .Sống và lớn lên bên US từ nhỏ , cho nên thời học trò của tôi hầu hết toàn là những người bạn học Mỹ . Lâu lâu trong lớp tôi mới xuất hiện một cậu hay một cô học trò Việt Nam. Thành phố nơi tôi ở rất ít người Việt Nam , ở trường học thì cũng thế . Đáng lẽ ra tôi phải càng biết yêu quý và để ý hơn những người bạn học Việt Nam. Thế nhưng với một thằng con trai còn ở cái tuổi sinh viên như tôi, sự quan tâm thì ít , mà cái vô tư thì rất nhiềụ Thế nhưng có mấy ai trải qua thời sinh viên mà không từng một lần trải qua những cảm giác rung động đầu đời . Tuy ở US, và dĩ nhiên với một thằng dù có vô tư bao nhiêu thì cũng không được ngoại lệ với những thứ cảm xúc mang hương vị của tình thơ ngây thưở mới lớn đó .

    Nhớ lại một buổi chiều mùa xuân năm ấy , trường tôi có thêm một cô học trò mới . Tánh tôi mãi vô tư nên thêm một người hay bớt đi một người học trò ở trường chẳng là vấn đề to gì mấy . Và khi ấy , với tôi thì người con gái ấy cũng thế , tôi cũng chỉ biết em khi gặp nhau trong hành lang truờng học . Lúc đó , tôi chỉ dừng lại với vài câu xã giao cho vui miệng mà thôi .

    Để rồi , ngày ấy đã đến . Cái ngày cũng như bao nhiêu ngày khác , cũng có 24 tiếng và kim đồng hồ cũng vẫn chỉ đúng từng số giờ mà không chậm lại một giây nào . Vậy mà chính những giây phút ngắn ngủi trôi qua trong ngày hôm đó đã đến với tôi mang theo những điều mà cho đến tận bây giờ tôi vẫn không thể nào quên cái phút giây ngày hôm ấy . Ngày đó , tôi theo Ba Mẹ đi chùa . Khung cảnh hôm đó thật náo nhiệt đông người qua lại . Có lẽ do người đông nên tôi cũng cảm thấy ngột ngạt , lúc đó tôi chỉ nghĩ mong Ba Mẹ mau cúng để lẹ đi về . Vậy mà thoáng chốc tôi cảm thấy cả không gian xung quanh tôi dường như mọi thứ đang đứng yên lại , khi tôi nhìn thấy em. Em hôm nay lạ quá , trong tà áo dài trắng , mái tóc xõa dài qua vai nhìn em thật khác hoàn toàn với cái nhìn đầu tiên hay những khi tôi gặp ở trường . Hình như tim tôi ngừng đập , ánh mắt tôi tìm em trong vô số những người đang chen chúc đi xung quanh em . Thôi rồi , kể từ giây phút này tôi biết rằng trái tim tôi không còn là của tôi nữa , ánh mắt tôi không còn nghe lời tôi nữa . Và bước chân tôi dường như cũng đã thôi thúc tôi đi đến bên em .

    - " Ngọc cũng đi chùa sao , đi với gia đình đó hả " tôi lắp bắp nói

    - " Ngọc đi với Mẹ , anh Khoa cũng đi với gia đình ? ".

    Ngọc đáp lại câu hỏi xã giao của tôi thật nhẹ nhàng làm sao . Nghe mà lòng tôi vui như mở cờ . Chúng tôi trò chuyện vài câu rồi Ngọc chào tôi đi theo Mẹ . Nhìn em đi xa rồi mà ánh mắt tôi vẫn chưa chịu thôi . Ước gì thời gian hồi nãy đến lại thêm một lần nữa và đứng im luôn . Lần đầu tiên tôi biết Ngọc là ở trường ,em cùng gia đình qua US từ Pháp nên tiến Anh nói cũng không được nhiều . Đó là những gì tôi biết thêm về em sau cái lần gặp nhau ở chùa ngày hôm đó .

    Sau lần đó , chúng tôi thân nhau hơn . Những kỷ niệm vui buồn cũng có nhiều hơn . Tôi vẫn nhớ mãi , có một lần tôi và em cùng rủ nhau cúp một ngày học để đi câu cá . Ngọc rất chu đáo , em chuẩn bị cho cả hai ổ bánh mì zambon. Cái ghế đá bên bờ hồ ngày hôm đó thật thân thương làm sao . Rồi tôi và em cùng nhau đi dọc bờ hồ , đi vòng vòng trong công viên mà trò chuyện đủ thứ trên đời . Ánh mắt em trong veo tròn đẹp nhìn tôi và rồi em nở một nụ cười thật duyên làm sao , trong cái nắng chiều hôm đó mùa xuân đã qua rồi nhưng sao tôi thấy mùa xuân như đang ở trong tim của tôi . Và mùa xuân trong đôi mắt em … Là muà xuân chan chứa hy vọng … Và mùa xuân trong đôi mắt em … tôi mãi chờ trông... Lúc đó tôi thầm nghĩ , cho dù mai đây có bao nhiêu cái chiều trôi qua êm đềm hơn như thế này nữa thì trong lòng tôi sẽ vẫn luôn có một chỗ dành riêng cho kỷ niệm ngày hôm nay ....

    Nhưng rồi, ta quen nhau muà xuân, ta xa nhau muà hạ . Cuối muà học năm đó , một ngày mùa xuân đã vẫy tay chào tạm biệt tôi ,và em cũng thế . Hai tháng trôi qua sao mà nhanh thế . Ngày em nói em phải theo gia đình về Cali sống , cõi lòng tôi như có một điều gì đó làm tim tôi ngừng thở , tôi thẫn thờ người ra mà không nói lên được lời nào .Tôi chỉ nhìn em . Em đứng bên tôi .Thời gian như ngừng trôi .

    Buổi chiều chia tay , cũng là lần đầu tiên tôi mạnh dạn nắm tay em đi dạo bờ hồ công viên. Ngọc ngày hôm đó, đẹp lắm . Gíó chiều phả lên mát rượi, gió và tóc em nô đùa mơn man trên cánh tay tôi . Ngày mai xa nhau rồi không biết đến khi nào tôi và em mới có lại một buổi chiều như thế này . Êm đềm hạnh phúc và thêm một chút mong manh ...

    Nhớ một câu của ông thi sĩ nào đó: “ Chỉ có hai điều giúp đem lại hạnh phúc đấy là tin và yêu”. Tôi và em đã có cả hai . Tôi chợt cần hạnh phúc, tôi chợt muốn có được hạnh phúc trong tầm tay . Tôi hỏi em lúc chia tay : " Bao giờ chúng mình có cơ hội gặp nhau vậy Ngọc ? ". Câu trả lời đơn giản của em : " Lúc nhớ nhau đó anh ". Ừ, đúng rồi ... lúc nhớ. Đơn giản để xa nhau một cách nhẹ nhàng hơn dẫu biết rằng bao nhiêu ràng buộc, đơn giản để trấn an mình. Có cái gì đó nghèn nghẹn ở cổ. Nhìn nhau và chỉ muốn hét lên, ôi chia ly…

    Cái tuổi 19 và em đã đến và rồi ra đi để lại trong tôi một trái tim lần đầu tiên chạm ngõ với những nhung nhớ đầu đời một cánh êm đềm , và đẹp đến thế . Dẫu rằng cuối cùng cũng có sự chia ly , nhưng sự chia ly đó đâu có ý nghĩa gì khi mà những kỷ niệm của tôi và em vẫn không phai nhòa theo thời gian , em ngày xưa và cho đến tận bây giờ hay cho đến những ngày sau nữa . Thì sẽ vẫn mãi là một thời dấu yêu, " Một mối tình thơ ngây và vụng dại " mà tôi đã , sẽ , và không bao giờ quên ....

    " Anh, anh có cần thêm tách trà không, cà phê của anh đã nguội rồi "...

    Cô gái hầu bàn đụng vai tôi , làm tôi như bừng tỉnh lại sau một giấc mơ, một giấc mơ đi tìm về những kỷ niệm đã qua .

    " oh cám ơn nha, không cần đâu , ly cà phê bao nhiêu đó ? "

    Bước ra khỏi quán , nhìn ánh nắng chiều vàng đang dần tắt , tôi lẩm nhẩm " Một mối tình ngây thơ và vụng dại ". Tôi khẽ cười , một nụ cười trong một ngày lặng lẽ ..............

    " Áo trắng bây giờ đã về đâu ,
    Sao bỗng chiều nay áo trắng sầu .
    Đôi mắt nhìn mây lòng thầm hỏi
    Biết có ai còn nhớ đến nhau ........ "



 

 

Similar Threads

  1. Ca nhạc sĩ Viêt Dzũng đã qua đời
    By ngocdam66 in forum Chúc mừng/Phân ưu/Cảm tạ
    Replies: 31
    Last Post: 01-22-2014, 09:24 PM

Posting Permissions

  • You may not post new threads
  • You may not post replies
  • You may not post attachments
  • You may not edit your posts
  •  
All times are GMT -7. The time now is 01:09 AM.
Powered by vBulletin® Version 4.2.5
Copyright © 2024 vBulletin Solutions Inc. All rights reserved.
Forum Modifications By Marco Mamdouh