Register
Page 224 of 293 FirstFirst ... 124174214222223224225226234274 ... LastLast
Results 2,231 to 2,240 of 2929
  1. #2231
    Biệt Thự HXhuongkhuya's Avatar
    Join Date
    Jan 2015
    Posts
    4,655



    Cần Mẫn Khiêm Tốn






    Từ ngày chuyển qua Khu Vực II, tôi có thêm công việc... xã giao. Sở toàn đàn ông, chỉ có 2 nhân viên nữ
    làm việc trọn thời gian, một người đã nghỉ việc, giờ chỉ còn mình tôi.

    Mỗi khi có vấn đề, cánh đàn ông ngại gọi qua phòng bảo trì yêu cầu sửa chữa, hễ có vấn đề họ tìm
    tới tôi, với lý do tôi nói năng nhẹ nhàng dễ nghe, thuyết phục và có oai haha. Có oai không thì không
    biết, nhưng khi tôi nhờ ai dù chỉ là "verbal request" cũng được đáp ứng nhanh chóng.

    Sở có tôi là có tiếng cười, có tôi là không sợ thiếu thốn, mọi người bảo thế. Ai cũng quý mến và nể tôi
    chỉ trừ "tên kia" (tên này anh V, chị J biết rõ vì tôi hay tâm sự). Bây giờ tôi đã chuyển qua Khu Vực III,
    nhưng công việc của Khu Vực II vẫn đến tay tôi, ngay cả huấn luyện người mới, vẫn để tôi đảm nhiệm.
    Vui thì vui vậy đó, nhưng khi tôi nghiêm túc trong công việc, đố ai dám trêu ngươi, chọc tức tôi. NON.










    Sáng thứ hai vô sở đã thấy J, tạm gọi là "ông cụ", ông cụ đã gỡ bỏ 3 miếng tiles xục xịch chuẩn bị thay 3
    miếng mới. Tuần rồi tôi chỉ cho ông cụ, thế mà sáng sớm thứ 2, cụ đã qua làm việc sớm như thế.

    Sẵn đó tôi request, cũng verbal luôn, trong góc "phòng ăn dã chiến" do tôi tạo ra khi chuyển qua Khu Vực II
    làm việc, phòng đó cũng có hai miếng tiles bị nứt bể, không ai quan tâm. Tôi bảo không gấp, khi nào rảnh
    cụ qua giúp cháu cũng được, thế mà J bắt tay vào làm ngay.

    Đứng từ xa, tôi nhìn J lom khom, tóc bạc lơ thơ, quỳ khom nạy gỡ, ... mắt tôi cay. Ngầy ấy tuổi vẫn cứ siêng
    năng cần mẫn, trung thành. J luôn sẵn lòng, vui vẻ và tận tuỵ với công việc.Thật là một tấm gương.








    Muốn thể hiện sự cảm động của mình với công việc của J sáng nay, ngó qua phòng làm việc bên Khu Vực III,
    có dĩa Lê cuối mùa trên bàn, tuần nào tôi cũng mang vào cả giỏ chia cho đồng nghiệp, có Táo Fuji nữa, ngon lắm.

    Tôi mang giỏ Lê còn lại đưa J, bảo Lê cuối mùa nhà cháu ngọt lắm, cụ mang về dùng. Ánh mắt sáng như sao
    trên gương mặt đã đến tuổi hưu trí, J cười rạng rỡ : "Thank you Tran, you're so kind!". Còn J cho tôi một ngày
    mới lòng được gột rửa sạch sẽ những cáu bụi toan tính thế gian.

    HXhuongkhuya cám ơn các anh chị
    , các bạn ghé thăm .




  2. #2232
    Biệt Thự
    Join Date
    Oct 2011
    Posts
    1,854
    Chào Hươngkhuya, anh Hải Việt anh Cuốc và quý khách,
    Không biết bao năm mới thấy cây ổi xá lị, thấy ham khi nhìn trái, anh Hải Việt mát tay về cây trái. Mấy trái lê cuối muà thấy ngon, táo fuji và lê trắng mùi thơm khác lê Tây, siêu thị thỉnh thoảng họ có bán (lúc trước đa số nhập cảng từ Trung cộng), Hương trồng được cả khoai lang, ăn lá hay củ? ( Có truyện thật về khoai lang "Chuyện tình khoai lang" không biết Hương anh Cuốc, anh Hải Việt và các O đã đọc chưa? Mấy năm trước có thử trồng khoai lang vàng của Mỹ, phải rình khi thấy trời lạnh là phải đem vô liền, nếu không lá đông đá khỏi luộc (nhà cách Thuỵ Sĩ 80 cây số). Nơi anh Cuốc chắc ấm, nên thu hoạch cuối muà nào bí, cà, nho, noix, coing, táo, cerises nhiều có thử chưng cất eau de vie? Nho thì ngâm rượu, questch ngâm rhum, olive tốt cho sức khỏe. Khi trồng cây, hoặc rau vì không xữ dụng phân hóa học, bio, nên 1/2 hiến dâng cho sâu và chim chóc.
    Hương, thường phái nữ lúc nào cũng khéo léo về xã giao và luôn được cảm tình với phái nam, nhất là vui tính,( một nụ cười bằng 10 thang thuốc bổ) trong đời sống khi mình thấy việc gì đúng thì làm, đừng do dự, như vậy sẽ không hổ thẹn với lương tâm, bởi vây người xưa hay nói ở hiền gặp lành
    Last edited by Ngoc Han; 09-21-2020 at 11:59 PM.

  3. #2233
    Biệt Thự HXhuongkhuya's Avatar
    Join Date
    Jan 2015
    Posts
    4,655









    Anh Hân ơi, nhà H trồng Khoai Lang ăn đọt, xào tỏi, nấu canh tôm chứ không chờ củ, vì không kịp. Đọt Bầu cũng ngon lắm nên năm nay H toàn hái đọt ăn thôi, nếu không trái ra nhiều không đến Nhà Thờ như mọi năm mà chia cho mọi người được. Chuyện Tình Khoai Lang chưa đọc, anh Hân mang bài về cho mấy O, mấy Ôn đọc giải trí.










    Chiều hôm qua H làm món này, hao cơm lắm, nếu đố nữa không chừng có người bảo là
    Chả Trứng. Không phải Chả Trứng đâu.









    Quote Originally Posted by Ngoc Han View Post
    Hương, thường phái nữ lúc nào cũng khéo léo về xã giao và luôn được cảm tình với phái nam, nhất là vui tính,( một nụ cười bằng 10 thang thuốc bổ) trong đời sống khi mình thấy việc gì đúng thì làm, đừng do dự, như vậy sẽ không hổ thẹn với lương tâm, bởi vây người xưa hay nói ở hiền gặp lành.
    Oui, H gà đen với anh Hân . Merci.

    HXhuongkhuya cám ơn các anh chị
    , các bạn ghé thăm .




  4. #2234
    Biệt Thự
    Join Date
    Oct 2011
    Posts
    1,854
    Chuyện tình khoai lang


    Vô Danh
    _____________


    Chuyện tình này có thật, rất là cảm động, đã được nhiều anh em biết tới. Theo đúng như những kết luận về chuyện tình thời cổ tích, hai vai chính tới nay vẫn còn sống, vẫn thương yêu nhau, gia đình thật là đầm ấm.


    Chuyện tình yêu này thật là đẹp, thật là đáng ghi nhớ, hay hơn tất cả những chuyện tình yêu trên thế giới. Love Story của Mỹ cũng thua xa! Một câu chuyện tình yêu kéo dài cả ba năm trời, trong đó hai vai chính, một nam một nữ không hề quen biết nhau, không hề tiếp xúc với nhau, nhưng kết cục lại lấy được nhau thật là ngọt ngào. Câu chuyện tình yêu này đã được đặt tên là... Chuyện Tình Khoai Lang, theo lời kể của một chịến hữu Nhẩy Dù của tôi, như sau:

    ***

    Ngày đó, vào khoảng năm 1977, tôi đang bị bọn VC bắt đi tù vì tội có ông Tổng Thống đầu hàng. Cả bọn tôi, đa số là các Sĩ Quan trẻ (cấp bậc từ Thiếu Úy tới Đại Úy) được tập trung ở trại Suối Máu, sau đổi qua Trảng Bom (Biên Hòa). Bọn VC độc ác bắt chúng tôi làm việc cật lực nhưng không cho ăn uống tử tế, thuốc men hoàn toàn không có . Ai sống được thì sống, ai về chầu ông bà ông vải thì cứ việc đi. Phương cách giết người này thật là độc ác, giết nguời mà không cần gươm súng. Mỗi ngày đi lao động bên ngoài, anh em cố gắng kiếm được thêm cái gì thì ráng mà kiếm để sống cho qua ngày. Có người lượm được cái trứng chim, bắt được con thằn lằn, rắn mối...cũng đã cho rằng mình có số sung sướng lắm rồi. Dân làng thì ở ngoài xa, thỉnh thoảng mới gặp một vài người. Bọn VC quái ác không cho dân tiếp xúc với anh em chúng tôi và cũng cấm tuyệt anh em chúng tôi không được lân la tới khu dân chúng. Đói, đói lắm, đói thê thảm, đói lả người ra! Nhưng anh em còn trẻ, sức chịu đựng cao, tinh thần càng cao hơn, nên ráng sống đợi một ngày mai tươi sáng.
    Bọn VC khoe với chúng tôi: " Đảng ta đã . . . Đại Thắng Lợi"
    Thì chúng tôi lại vui mừng nhìn nhau, nói trong ý nghĩ: "Anh em ta . . . Đợi Thắng Lại!
    Ruộng mía, khoai lang, khoai mì của đồng bào ở chung quanh rất nhiều, nhưng chúng tôi không đụng tới, vì đó là của dân, mồ hôi nước mắt của họ. Họ cũng đói như chúng tôi vậy, đâu thể nào lấy của dân được. Ngày xưa, chúng tôi bảo vệ họ, ngày nay không làm gì được nữa nhưng không vì đói mà mất tư cách. Đồng bào biết chúng tôi đang bị đầy đọa, họ cũng thương cảm lắm, họ cũng đã tìm đủ mọi cách mà giúp đỡ chúng tôi. Bọn VC cũng biết như vậy, cho nên mỗi lần phải đưa chúng tôi di chuyển ngang khu dân cư, bọn chúng đi kè kè sát bên, không cho ai tiếp xúc với ai. Muốn mua thêm ít đường, ít muối cũng khó lòng mà làm được!
    Thế nhưng trời cao còn có mắt mà, không sao! Miễn được thấy dân là lòng người lính thấy ấm lại rồi! Buổi sáng hôm đó, chúng tôi đang trên đường đi lao động. Từ xa, chúng tôi đã thấy khu dân cư ở đằng trước, và thấy bóng dáng những trẻ em, những cô gái đang tung lúa, thẩy khoai lang ra trước nhà để phơi. Khi tới gần khoảng chừng chục thước, chúng tôi thấy một bóng dáng phụ nữ cầm thúng thẩy khoai lang ra ngoài đường đi, chỗ chúng tôi đang bước thấp bước cao. Chúng tôi tuyệt đối không đụng tới tài sản của dân, dù là mấy củ khoai lang nhỏ bé, nên vẫn cứ thế mà bước đều. Mấy hôm sau, khi đi ngang qua xóm nhà này, chúng tôi lại thấy bóng dáng người phụ nữ này. Cô cũng dáng điệu như cũ, cầm thúng khoai lang thẩy ra đường đi. Lần này cô nói bâng quơ:
    - Má à, mấy đám khoai lang hư này, mình đâu có bán cho ai được! Thôi, dục bỏ, nha Má!
    Cô vừa nói vừa thẩy khoai lang ra chỗ chúng tôi
    Cô đứng ở xa nói tới, chúng tôi cũng không đi gần nên chỉ nghe cô nói như vậy thôi. Nói là cô gái thì cũng là nói vậy thôi, chứ không thấy rõ hình dáng, nói chi tới mặt mày.
    Mấy hôm sau nữa, chúng tôi lại có dịp đi lao động ngang qua khu dân cư này. Chúng tôi lại thấy cô gái hôm trước. Cô vẫn đứng xa xa, nhưng lần này cô cố tình cầm khoai lang thẩy vào chúng tôi rồi bỏ đi, dáng vẻ rất là bình thường.
    Tối về khu trại, chúng tôi bàn tán về cô gái, về những củ khoai lang mà cô thẩy ra ngoài. Chúng tôi cùng đồng ý là thái độ của cô rất lạ: Không có ai phơi khoai lang ở chỗ đường đi đó, mà cũng không có ai dục khoai lang trên đường đi như vậy cả.
    Một người bạn - tên Phúc - đã nói với tôi:
    - Tao nghĩ rằng cô gái này muốn cho mình những củ khoai lang đó. Chứ nếu cô muốn dục đi, thì thiếu gì chỗ dục. Hơn nữa, khoai lang dù là hư, không cho người ăn được thì để cho heo ăn, dễ gì mà dục bỏ!
    Lần sau nữa, khi đi ngang khu nhà dân đó, chúng tôi lại thấy cô. Lần này chúng tôi không thấy cô thẩy khoai lang ra nữa, mà đứng yên ở phía xa xa chỉ trỏ chỗ này, chỗ kia, ý như muốn chỉ cho chúng tôi những củ khoai lang mà cô đã thẩy ra trước đó.
    Tối về, chúng tôi lại có dịp bàn tán. Phúc nói với tôi:
    - Tao có nhìn thấy mấy củ khoai lang ngay trên đường mình đi. Tao thấy khoai lang kỳ này cũ rồi, không tươi như bữa trước nữa. Tao nghĩ rằng, cô thẩy ra cho tụi mình lượm, nhưng không ai lấy, nên cô lại thâu lại để dành, bữa nay thẩy ra nữa. Chắc chắn là cô cho tụi mình đó, tụi mày đồng ý không?
    Tất cả cùng có ý nghĩ đó! Chắc là cô còn có lòng thương những người lính sa cơ đói khổ, mà tặng những củ khoai lang ăn lót lòng. Củ khoai lang nhỏ nhoi không đáng là bao, nhưng tấm lòng của cô thật đáng quý! Chẳng có ai ở không mà chờ anh em chúng tôi đi gần tới mới thẩy khoai lang ra. Cũng chẳng có ai có nhiều khoai lang để mà thẩy chơi như vậy. Chắc chắn là khi chúng tôi đi khỏi, cô lại thâu lại những củ khoai đó mà để dành thẩy lại cho chúng tôi vào ngày hôm sau. Anh em chúng tôi cùng đồng ý là kỳ tới, nếu có đi ngang khu nhà dân, nếu cô còn có lòng hảo tâm mà thẩy khoai lang ra, chúng tôi sẽ chia nhau lượm.
    Dịp may đã tới, chúng tôi lại có dịp đi ngang khu nhà dân cũ, và lại thấy bóng dáng cô từ xa. Cô lại thẩy khoai lang ra rồi bỏ đi. Chúng tôi đã bàn với nhau trước rồi, nên chia ra làm nhiều toán nhỏ: Toán đi trước bao chung quanh đám quản giáo để chúng khỏi nhìn thấy phía sau, toán thì đi chậm chậm lượm thật lẹ những củ khoai lang bỏ vào giỏ xách thật nhanh. Lính mà! Chúng tôi thanh toán chiến trường khoai lang lẹ lắm, không thua gì những lúc thanh toán bọn quỷ đỏ trên chiến trường trước đây.
    Buổi trưa hôm đó, chúng tôi lại chia ra nhiều toán để dắt bọn quản giáo đi ra xa, trên đầu gió, để đám còn lại lo nướng khoai . Đói lòng ăn được củ khoai lang. Ôi, sung sướng nào hơn!
    Đám này ăn xong thì lại ra canh bọn VC để đám kia trở lại ăn những củ khoai lang tình nghĩa đó. Lần sau đi ngang khu nhà dân, đến phiên Phúc lo lượm những củ khoai lang của cô gái hảo tâm. Buổi trưa, Phúc nói nhỏ với tôi:
    - Đúng như tao dự đoán, mày ạ! Kỳ này cô ta cho mình toàn là khoai mới, bự và ngon hơn khoai bữa trước nhiều lắm! Chắc cô đã núp đâu đó, thấy mình đã lượm hết khoai kỳ trước nên mới đưa khoai lang mới ra đó
    Nhờ những củ khoai lang đó mà anh em chúng tôi có thêm sức khỏe. Nhờ ở cảm tình mà người dân đã dành cho chúng tôi qua củ khoai lang mà chúng tôi thêm được sức mạnh để chịu đựng cực khổ, chờ đợi ngày mai trời lại sáng. Chúng tôi ăn những củ khoai lang đó của cô gái tốt bụng, nhưng chỉ nhìn thấy dáng của cô từ phía xa xa mà thôi, chứ chưa bao giờ được nhìn thấy mặt cô cả. Cũng chỉ duy nhất có một lần được nghe giọng nói của cô mà thôi.
    Thời gian cứ thế trôi qua, chúng tôi vẫn sống, vẫn hiên ngang với đời.

    Rồi ngày mai đã tới, ngày tôi và Phúc được bọn VC trả về nguyên quán. Chúng nói là chúng tôi đã... học tập tốt. Nhưng đối với chúng tôi, với riêng tôi và Phúc, chúng tôi vẫn vậy. Muôn đời chúng tôi vẫn là người lính VNCH và càng căm thù bọn Việt Cộng hơn bao giờ hết. Tôi được gia đình lo liệu sẵn, một thời gian ngắn sau khi về lại nhà, tôi đã may mắn vượt biên trót lọt và qua định cư ở Melbourne xứ Úc Đại Lợi.
    Tôi cũng có nghe bạn bè nói, Phúc cũng đã vượt biên và hiện ở Sydney, cùng xứ Úc với tôi.
    Một ngày đẹp trời vào năm 1990, vợ chồng tôi có dịp đi Sydney và đã ghé thăm Phúc.
    Bạn bè ngày xưa gập nhau mừng mừng tủi tủi, nói chuyện huyên thuyên - Chuyện xưa còn đó, nhưng bạn bè nay đâu? Thằng nào còn sống? Thằng nào chết trong trại tù? Thằng nào vượt trại? Thằng nào vượt biên? Đi đâu?
    Cuối cùng mới tới chuyện đời sống hiện tại.
    - Mày lấy vợ hồi nào? Lấy từ hồi ở VN hay qua đây mới lấy? Bao nhiêu đứa con rồi? Đứa lớn bao nhiêu? Đứa nhỏ mấy tuổi. Chúng tôi nói như chưa bao giờ được nói.
    Phúc kể, đã lấy vợ từ hồi ở VN, hai vợ chồng cùng vượt biên qua đây. Vợ của Phúc chỉ cười cười khi nghe chồng giới thiệu là tôi ở cùng trại tù với anh từ năm 1977.
    Một lúc sau, vợ Phúc bưng ra một đĩa mà Phúc nói rằng rất đặc biệt: Khoai lang Dương Ngọc!
    - Ăn đi mày, ăn để nhớ lại cái thời bị tù đầy, bị bọn VC vo tròn bóp méo!
    Tôi sáng mắt lên, vồ lấy củ khoai lang, ăn không kịp bóc. Tại sao lại phải bóc vỏ? Vỏ khoai cũng là khoai vậy! Tại sao lại vứt bỏ đi?
    Bao nhiêu kỷ niệm xưa quay trở lại. Tôi cũng đã kể chuyện khoai lang cho vợ tôi nghe nên tất cả đều cùng nhau góp lại chuyện xưa. Tôi vừa ăn vừa ngậm ngùi:
    - Không biết cô gái đã cho mình những củ khoai lang đó, bây giờ ra sao? Có ai biết cô đó là ai không? Cô ta còn ở đó hay đã trôi nổi đi phương trời biền biệt nào rồi?
    Phúc trầm ngâm một lúc rồi trả lời tôi:
    - Cô gái cứu sống mình bằng những củ khoai lang... đang ở trước mặt mày đó! Tao cưới cổ rồi!
    Thật là không ngờ! Vợ chồng tôi ngạc nhiên tới há hốc miệng, rớt cả củ khoai lang ra ngoài:
    - Mày... mày nói cái gì? Cô này đây... vợ mày đây... là... là cô gái cho tụi mình khoai lang ở Trảng Bom? Mày... nói chơi hay... nói dỡn vậy? Thiệt không? Làm sao mà mày kiếm ra cổ ? Mà... phải thiệt là cổ không? Làm sao mày biết là cổ mà dám nói là cổ ? Dám lấy cổ?
    Vợ Phúc (Dung) mỉm cười giải thích cho chúng tôi:
    - Em đâu có gueng, đâu có biết ảnh là ai đâu! Tự dưng ảnh tới kiếm em rồi... hỏi cứ (cưới) em đó chớ!
    Phúc giải thích rõ ràng hơn:
    - Khi còn ở trong trại tù, mình đã nói chuyện với nhau thật nhiều về cô gái đó, tao thầm cám ơn cô đã còn nghĩ đến những người lính VNCH đang mắc nạn. Tao đã nghĩ trong đầu rằng, nếu có dịp trở về, thế nào cũng đi tìm cô gái đó mà cảm ơn. Nếu cô ta còn độc thân, tao sẽ cưới cô ta làm vợ. Mặc dù chỉ với một hành động nhỏ nhoi tặng những củ khoai lang cho chúng ta, nhưng cô đã chứng minh được rằng, cô là người chống lại bọn VC, cô là người đã còn nhớ đến người lính VNCH xưa. "Miếng khi đói bằng gói khi no" mà! Mình đang sa cơ mà còn có người dám nghĩ tới mình, thì làm sao mà không cảm động cho được? Đến khi được thả về, tao trở ra Phan Thiết ở với cha mẹ anh em một tuần, thì nói với ba má là tao kiếm đường làm ăn. Tao quay trở lại Biên Hòa, đi vào khu Trảng Bom, nói với Tổ Trưởng vùng đó là tao ở Biên Hòa, muốn về làm rẫy, mua đất trồng khoai lang. Ông này dẫn tao đi giới thiệu với những gia đình đang trồng khoai lang, có dư đất muốn bán. Nhà nào tao cũng vào làm quen để hỏi mua đất, hỏi kỹ thuật trồng khoai, nhưng mục đích chính là kiếm cho ra cô gái đó. Tao cũng như mày, như những anh em trong trại, đâu có ai biết mặt mũi cô ra làm sao? Ngay cả dáng người cũng không nhìn được, nên khó kiếm hết sức. Nhưng tao còn nhớ được giọng nói của cô ta khi nói: "Má à, khoai lang của mình hư hết rồi, không bán được đâu, dục đi nha Má!" Tao nhớ có nhiêu đó thôi. Rồi duyên số cũng giúp cho tao kiếm ra bả. Buổi chiều hôm đó, khi tao đã hết hy vọng kiểm cổ rồi, đang trên đường đi tới nhà Tổ Trưởng chào từ giã. Chợt tao đi ngang qua một căn nhà ở cuối xóm, thấy một cô gái đang gom khoai lang bỏ vô thúng. Tao ngừng lại hỏi bâng quơ:
    Cô lựa khoai lang đem bán hả?
    - Cô này không quay lại, vừa tiếp tục lựa khoai, vừa trả lời:
    - Tui lựa khoai lang dư đặng mai đem thẩy cho mấy người lính "học tập cải tạo".
    Tao thấy coi bộ trúng mối rồi, bèn hỏi tới:
    - Khoai lang trồng cực khổ mới có. Bộ cô có bà con đang học tập trong đó hay sao mà lại cho họ khoai lang?
    - Tui đâu có gueng ai ở trỏng đâu! Bị tui thấy họ tội nghiệp thì tui giúp đở chúc ít dzậy mà! Hồi xưa, mấy người này đi lính để giữ cho làng xóm được yên, khỏi bị bọn VC phá đám giết hại người ta. Nay những người này bị bắt ở tù, mình phải nhớ ơn họ, phải giúp họ chớ! Hổng giúp được nhiều thì có mấy củ khoai lang cũng giúp họ chút đỉnh dzậy mà!

    Mới nghe bả nói là tao nhớ lại liền. Đúng y là giọng nói "Má à, đám khoai lang này hư rồi . . ." mà tao nhớ không bao giờ quên. Tao lại còn kỹ càng hỏi cho ra lẽ tại sao bả lại giúp mấy đám tù cải tạo như mình? Nghe bả trả lời ngon lành như vậy là tao chịu quá đi, nhất định giá nào cũng phải làm quen, nếu được, sẽ cưới bả làm vợ. Lính mà! Dễ lắm! Giản dị lắm: "Hễ ai thương lính là lính thương lại liền".
    Tao lại đang trong tình trạng độc thân... "Tròn năm năm lính, chưa hề có bạn tâm tình". Tới luôn! Tao đi tới đi lui nhiều lần làm quen với bả, với gia đình bả, nói là xin học làm rẫy. Khi biết rõ gia đình bả, và biết bả còn đang độc thân, chưa có đám nào, tao mới trở về Phan Thiết kể lại chuyện của bả cho ông bà già tao nghe và nói ý định muốn cưới cô gái quê, nhưng có lòng thương lính đó. Ba má tao đồng ý tao muốn lấy ai thì lấy, miễn là hai vợ chồng hạp với nhau là được rồi. Nhưng mà cô đó có lấy tao hay không thì lại là chuyện khác nữa. Tao trở lại nhà Dung phụ làm rẫy tiếp. Trong một bữa nghỉ trưa ở ngoài ruộng, chỉ có một mình tao với bả, tao mới nói rõ tao là ai? Đã cảm cái tấm lòng của bả và muốn được cưới bả làm vợ. Bả rất ngạc nhiên mà nói với tao, y như bả vừa mới nói với mày vậy: - Tui đâu có gueng biếc gì anh đâu? Tui cho mấy anh khoai lang là cho nguyên đám đó chớ đâu phải cho một mình anh! Bị tui nhớ hồi xưa mấy anh đã đi lính giữ làng xóm tụi tui, chứ tui đâu có biết anh ở trỏng đâu? Mà anh . . . cứ (cưới) tui làm chi?
    Làm chi thì tao không biết làm chi, nhưng tao nói tao cảm tấm lòng của bả mà cưới bả, vậy thôi. Tao nói:
    - Ít ra thì anh với em cũng còn giống nhau ở một điểm là "THƯƠNG LÍNH".
    Nói ba điều bẩy chuyện một hồi, bả cũng không biết nói sao nữa, kêu tao muốn gì thì về nói chuyện với ba má cổ, chứ cổ... hổng biết. Vậy là chịu rồi! Tao mừng quá, cả hai đưa nhau về gập ông già bà già của bả, tao lại kể rõ lai lịch của tao ra và xin đưa cha mẹ tới xin cưới Dung. Hai ông bà ngạc nhiên hết sức, cuối cùng nói là:
    - Nếu vậy đúng là duyên số rồi. Con Dung nhà tui nó đâu có gueng biếc gì ông đâu. Nó xin tui ít phai lang, nói là để cho mấy ông bị tù cải tạo, tội nghiệp mấy ổng quá. Ai dè có ông ở trỏng, ông thương nó, ông được dzìa rồi thì ráng lội bộ đi cùng khắp chốn kiếm cho ra nó đặng xin 'cứ' nó! Đó là do Ông Tơ Bà Nguyệt cột đó, chứ hổng có ai bầy ra được đâu!
    Tụi tao định ngày, đưa cha mẹ tao tới làm đám hỏi, xong rồi mới mời ổng bả và Dung về nhà tao chơi. Tới Phan Thiết, thấy nhà cửa của ba má tao thì ổng bả và Dung hoảng hồn, vì nhà tao hồi đó cha mẹ cũng còn nhà cửa, cơ sở làm ăn khá lắm! Dung đã nghéo tao ra sân mà nói:
    - Nhà anh giào như zậy, mà anh cứ tui là gái guê làm chi? Thôi, thả tui zìa Trảng Bom tui làm rẫy sướng hơn!
    Tao phải nói khó với bả:
    - Mấy thứ đó là của cha mẹ anh, chứ anh... "Trên Răng Dưới . . . Dế ", đâu có cái gì nữa đâu! Có cái mạng cùi cũng nhờ em cho mấy củ khoai lang mới còn sống tới ngày nay. Mà em đừng có lo, mình còn đủ chân đủ tay, mình tự làm mà nuôi thân, chịu không?"
    - Anh nói dzậy thì tui chịu!
    Chịu hay không chịu thì cũng trễ rồi! Lính đã nói là Lính làm:
    - Em có ý kiến nhiêu đó là đủ rồi, mọi thứ còn lại để anh lo, đừng có lộn xộn gì hết nữa!
    Rồi tụi tao làm đám cưới. Cưới xong, tao lo đường vượt biên. Ông bà già vợ thẩy một mớ khoai lang lên tàu, vậy là tụi tao dông. May mắn cho tụi tao, trời yên bể lặng. Sau bốn ngày lênh đênh trên biển, tàu tụi tao cặp được tới Bidong. Tao chọn đi Úc cho nó lẹ và an toàn. Khoảng hai tháng sau tụi tao tới Sydney, gởi điện tín cấp tốc về cho ông bà già tao hay. Hai ổng bả mừng quá, lập tức mướn xe chạy tới Trảng Bom cho ba má Dung hay. Ba Má Dung cũng mừng quá, xá trời xá đất cám ơn lia chia. Ba của Dung cười lớn:
    - Dzậy là thằng rể tui khỏi sợ bị Diệc cộng bắt cải tạo nữa rồi ha!
    Má của Dung hỏi thêm:
    - Ở bển có đất cho tụi nó trồng khoai lang hông dzậy, anh chị sui?
    Tụi tao ở bên đây thì cũng giống như tụi bay vậy, ra sức làm mà lo cho gia đình, con cái, lo cho cha mẹ bên Việt Nam. Tụi tao có hai con rồi. Bây giờ bả hết dám hỏi:
    - Anh " cứ " tui làm chi, nữa rồi.
    Tụi tao lo làm nuôi con ná thở, đâu còn thì giờ mà hỏi nữa! Hỏi nữa tao để ........ đẻ nữa!

    Vô Danh, phonang 06-08-2008








  5. #2235
    Biệt Thự cuocsi's Avatar
    Join Date
    Sep 2016
    Location
    Paris có gì lạ
    Posts
    1,619


    Cuốc tui góp với bạn lính Ngọc Hân , Hải Việt , Hương Khuya
    cây Olive và bữa sáng
    nhà quê với mứt tự làm:










    Thêm giây Nho cho bà Phia mần rượu .



  6. #2236
    Biệt Thự
    Join Date
    Sep 2011
    Posts
    4,669
    Quote Originally Posted by Ngoc Han View Post
    Chuyện tình khoai lang



    Tụi tao lo làm nuôi con ná thở, đâu còn thì giờ mà hỏi nữa! Hỏi nữa tao để ........ đẻ nữa!

    Vô Danh, phonang 06-08-2008


    Khi bao tử có một chút dù chỉ một mẩu khoai lang lúc đó mới nghĩ đến tình yêu

    Khi xong Quảng Trị sông Hương mới ...dập dìu tài tử giai nhân.

  7. #2237
    Biệt Thự Triển's Avatar
    Join Date
    Sep 2011
    Posts
    27,365
    Quote Originally Posted by hoài vọng View Post
    Khi bao tử có một chút dù chỉ một mẩu khoai lang lúc đó mới nghĩ đến tình yêu
    http://dtphorum.com/pr4/signaturepics/sigpic726_7.gif Puck Futin

  8. #2238
    Biệt Thự HXhuongkhuya's Avatar
    Join Date
    Jan 2015
    Posts
    4,655

    Chuyện Tình Sông Hương...





    Chào các anh trong nhà Một Thoáng Đời.
    Chủ nhà vừa gú gồ, cô nhí này hát cũng tình cảm, nghe thử.
    Tốt nhất là gắn Airpods, nhắm mắt nếu không thích ngắm cô bé diễn cảm hỉ.


    HXhuongkhuya cám ơn các anh chị
    , các bạn ghé thăm .




  9. #2239
    Biệt Thự HXhuongkhuya's Avatar
    Join Date
    Jan 2015
    Posts
    4,655


    Phở Miền Tây








    Mỗi lần đến sở, tôi hay đậu xe trên tầng cao nhất để được đi bộ lên xuống cho kh
    oẻ. Lái xe lên tầng 2, nhà
    đậu xe trống trơn, k
    hông thấy xe của D và T đâu cả, chợt nhớ hôm nay nhân viên phải parking ngoài trời.

    S
    ở có những parking riêng hai bên lộ chính, giữa những đường cắt nhỏ, cạnh những sân cỏ xanh.
    Đây cũng là điểm quý, bởi hiếm có parking
    miễn phí cho nhân viên trong khu phố như thế.

    Vừa rời khỏi nhà đậu xe gặp nhân viên an ninh của s
    đứng ngoài cổng bảo rằng tôi có thể đậu xe
    trong garage vì parking ngoài trời hết chỗ. Tôi quành lại garage đậu xe.

    Vô tới văn phòng, các đồng nghiệp đang nói chuyện parking
    , hỏi tôi đậu xe ở đâu, rồi trêu rằng,
    Tran có "giấy phép" đặc biệt nên được quyền đậu xe trong garage. NON.






    .......




    Tôi text cho T, máy báo T đang lái xe, không nhận tin nhắn, nhớ bữa chia của, (đồ chay rau củ), đáng lẽ
    T cũng có phần nhưng T lái xe không bắt điện thoại, tôi chia cho người khác, thế thì hắn
    ... mếu. NON.

    Thấy cũng thương, tôi cho T
    hai bánh Trung Thu mini ăn lấy thảo. Bánh nhân dừa, chắc không ai làm
    Bánh Trung Thu
    nhân dừa bao giờ đâu nhỉ, nhà này thích dừa nên chế ra haha.

    Tháng trước tôi đã nhận nhiều quà biếu rồi, thường thì mùa này nhận Bánh Trung Thu, tôi không nhớ ngày

    nào là Trung Thu nữa, mấy tuần trước ra sân ngắm trăng tháng 7, cắt bánh uống trà, tưởng lầm rằm tháng 8.

    Năm trước không bị dịch cúm phá hoại, chúng tôi vẫn tổ chức Tết Trung Thu cho các em vui. Ai lại không
    còn hình ảnh rước đèn, phá cỗ đêm trăng, ngắm chị Hằng, thu
    trước. Nghĩ lại cũng toàn là tập tục của
    người Tàu, các em bên này không thể nào có cảm giác nô nức của mình thời xưa.










    Tuần này trời mát lạnh, tôi khoác áo vàng đi làm, D vào MTĐ coi, thấy tấm hình ông cụ mặc áo vàng. Qua
    cell phone, thoáng thấy J quỳ mọp, Duy bảo tưởng là
    tôi, "...em tưởng chị phủ phục cầu nguyện giữa trưa" NON.

    Tuần rồi Thảo shopping mua một mớ quần shorts onsale, vàng, tím, xanh, đỏ, trắng... đủ màu, chia cho
    mấy bạn trong nhóm, ai thích màu nào tự chọn, rủ nhau cuối tuần đi biển tắm nắng lần cuối. Thảo mua 1 cỡ,
    vừa vặn cho tôi, thử màu nào cũng ưng, Thảo ưu tiên cho tôi chọn trước, tôi chỉ chọn 2 màu.


    @ Anh Hân: H đọc Chuyện Tình Khoai Lang rồi, vừa đọc vừa cười vì ngôn từ nghe quen quen giống Lang Cỏ.
    Tác giả viết dí dỏm, H đọc phì cười vài khúc , nhưng có chỗ cảm động. Tình dân dành cho các anh Lính là thế.
    dù các anh có bị đày đọa ở nơi nào vẫn được lòng dân. Bây giờ mới thấy anh Lính Ngọc Hân ý nhị và dí dỏm....haha.



    HXhuongkhuya cám ơn các anh chị
    , các bạn ghé thăm .




  10. #2240
    Biệt Thự cuocsi's Avatar
    Join Date
    Sep 2016
    Location
    Paris có gì lạ
    Posts
    1,619






    Quote Originally Posted by HuongKhuya

    Anh Hân ơi, nhà H trồng Khoai Lang ăn đọt, xào tỏi, nấu canh tôm chứ không chờ củ, vì không kịp. Đọt Bầu cũng ngon lắm nên năm nay H toàn hái đọt ăn thôi, nếu không trái ra nhiều ... Chuyện Tình Khoai Lang chưa đọc, anh Hân mang bài về cho mấy O, mấy Ôn đọc giải trí.




    Chào Quán chủ, quát lướt , quán năng vân động , quán lính
    , quán vắng mặt ( TV ) ... vâng vâng và vâng vâng .
    Cám ơn chuyện tình khoai củ , sông Hương , phở Miền Tây ( Lang Cỏ ),... muôn màu muôn sắc dzui nheng .

    Cuốc tui gửi huê cuối mùa cho vườn Thu Thoáng Đời . Chúc Quán chủ , quán dziên , ...tâm bình xác mạnh khoẻ .

 

 

Similar Threads

  1. Thấp Thoáng Hương Xưa...
    By HXhuongkhuya in forum Không Gian Riêng
    Replies: 86
    Last Post: 04-16-2019, 03:12 AM
  2. Một Thoáng
    By Thoa in forum Tùy Bút
    Replies: 1307
    Last Post: 03-15-2016, 11:19 PM
  3. Thoáng theo ngày tháng ...
    By LXD in forum Chuyện Linh Tinh
    Replies: 4
    Last Post: 01-24-2016, 12:16 PM
  4. Thoáng theo ngày tháng ...
    By LXD in forum Chúc mừng/Phân ưu/Cảm tạ
    Replies: 2
    Last Post: 01-24-2016, 02:08 AM
  5. Thoáng nhớ xưa
    By đoa hong tim in forum Lượm Lặt Khắp Nơi
    Replies: 0
    Last Post: 12-15-2011, 10:02 AM

Posting Permissions

  • You may not post new threads
  • You may not post replies
  • You may not post attachments
  • You may not edit your posts
  •  
All times are GMT -7. The time now is 03:11 AM.
Powered by vBulletin® Version 4.2.5
Copyright © 2024 vBulletin Solutions Inc. All rights reserved.
Forum Modifications By Marco Mamdouh