Register
Page 4 of 34 FirstFirst ... 2345614 ... LastLast
Results 31 to 40 of 338

Thread: Khoe

  1. #31
    Cánh Đồng Bắp Ngô Đồng's Avatar
    Join Date
    Sep 2011
    Location
    Milpitas, California, United States
    Posts
    2,227
    Dung ơi! em nghe chị khoe mệt lắm chưa em, chị nhìn chung quanh có gì chị khoe nấy vì nó là cuộc đời của chị - hạnh phúc của chị chị sống trong nó hít thở vào ra mỗi ngày, nhìn ngắm từng li từng tí thay đổi - hôm nay bình an hơn ngày hôm qua, khỏe hơn ngày hôm qua, nghe lại những bài mình hát cùng bạn hữu, người còn đây kẻ đã đi xa ra khỏi cõi đời này dù rất trẻ, trẻ hơn mình! Điều còn lại là tình khi còn nhau em sẽ còn được nghe chị khoe nữa không hề nuối tiếc chi hết vì chị sống hết lòng khi còn thở em thấy không? Chị cho hết những gì chị có như những đóa hoa nở bung dù lạnh hay nóng và rồi héo rũ tàn phai - chí ít hoa đã vì ta mà nở em nghĩ đúng không Dung?

    Và nhìn những bông hoa xinh đẹp bên chén tàu hủ là em nhớ đến giàn hoa trong vườn sau nhà chị. Và cũng chợt nhớ đến cây khế. Không biết cây có ra bông? Từ hôm thấy cây khế của chị, em gieo thử hạt chơi mà không ngờ nó mọc lên cây, và đến giờ phút này nó vẫn còn sống, dù tốn nước và bé tí teo.
    Nhã Uyên ơi, năm nay cây khế của chị đã chịu thua và ra đi em ạ - anh vừa cuốc nó lên nằm trên mặt đất chị không muốn chụp hình cô ấy vì tôn trọng nét đẹp kiêu hãnh của cây đã bao năm chịu đựng cơn lạnh cắt da, lần này thời tiết San Jose kỳ quái đang lạnh gần 0 độ bỗng dưng thôi không lạnh nữa, đáng lẽ phải mưa thì lại ì thần cụ ra nín tắp không chịu nhỏ giọt nào, có hôm chẳng hiểu vì sao cho ngay một trận mưa đá ra trò! Lần này không chỉ khế mà cả cây đu đủ anh chị ra ngắm mỗi ngày xem trái của nó to thế nào cũng ra đi - buồn ghê cơ, nhưng lại thôi không buồn khi nghĩ cả hai đã vì anh chị mà tồn tại đến bao nhiêu năm nay dù sống nơi chúng nó thật sự không thích thú tị nào - nhất là chị nghĩ đến anh vì bị chị hăm he nếu không chăm sóc cho hai cô ấy hẳn hoi chị sẽ "đuổi việc" không cho làm vườn nhà chị nữa, nên suốt ngày bên gốc khế gốc đu đủ -

    Thôi thì mọi sự đã an bày vườn nhà chị bây giờ thiếu bóng cây khế lá xanh nõn như ánh mắt màu ngọc chớp chớp hứa hẹn năm nay cho hoa tím năm nay kết trái xinh mỗi khi chị ngắm! (tháng 3 2018 - tháng 4 2022)

    Thiếu cây đu đủ hạ Uy Di kiêu hãnh ra được 5 hoa kết được 4 trái - cũng đã đủ đời cây Nhã Uyên nhỉ NỤ nhỉ
    Hình này tháng 1 - 2022 - kiên cường đến tháng 3 là chấm dứt
    Có buồn cũng phôi phai thôi - hình còn ở lại em nhỉ



    Hạnh Phúc mỗi sáng thức dậy - Hơi thở đầy vào ra!

  2. #32
    Cánh Đồng Bắp Ngô Đồng's Avatar
    Join Date
    Sep 2011
    Location
    Milpitas, California, United States
    Posts
    2,227

    Lấy chồng này nè

    Mai sẽ hỏi chị Hai chuyện chồng nào nên lấy nghen -
    Khổ Qua

    (Chuyện tình của tui chưa kể hết, nhưng chắc một điều là năm nào tui cũng nấu nồi khổ qua hết ráo, coi coi năm nay có bớt khổ không nghen, tui nói rồi, hễ có là khổ, mà không có cũng không sướng đâu à nghen.)


    Ừa ! để tui kể tiếp chiện tình của tui, cho chị đỡ buồn chiện kinh tế suy thoái trầm trọng, dù đã mở kho dầu, mấy thằng chủ bán dầu ích kỷ lo bo bo kiếm tiền hỗng nghĩ tới nhơn loại cần dầu chạy xe cần dầu ủ ấm, tui hỗng có tiền mua xe chạy bằng điện nên tui ghét tụi nó khơi khơi hà chị! Phải mà ngoại tui còn sống heng, bả rủa là “đồ hà bá thiên binh, sống không nhân nghĩa, chết thành con đuông.”


    Đó chị coi ngày tui dìa nhà chồng, tui chưa hề có mảnh tình nào dzắt vai làm màu đặng ca ư ử “đến khi lấy chồng chỉ còn mối tình mang theo.” Tui tin ba tui có đức thiệt, bị dì ổng tôn thờ mình ên má tui, không biết trăng cũng không biết lê, chỉ biết má tui là đèn soi cho ổng, là lựu cho ổng bốc lủm từng hột mùa hè. Ai hò ai ca “Trách ai tham đó bỏ đăng, thấy lê quên lựu thấy trăng quên đèn” thì ca thì hò, chớ ổng ha ổng nói tui nghe dzầy nè: “Một vợ nằm giường lèo, hai vợ nằm chèo queo, ba vợ mất ráo trọi, nên Tía tôn thờ má bay đặng nằm giường lèo suốt kiếp.”


    Ngược lại Má tui mê Tía tui có dây, hễ ổng hở ra muốn gì thèm chi má tui lo cho ổng hết ráo, mê gà đá, má tui mua con gà đá, mê chơi cá chọi má tui đào cho ổng một đìa, mê bạn nhậu má tui gầy độ cho tía tui làm chủ xị, nghe thấy sợ chớ tía tui lần quần trong khu nhà tươm tất, mái hiên xanh ngợp bóng dừa, lùm tre. Có hai ba con gà đá ổng lo chăm cho tốt mã, lâu lâu cho nó đá dí con gà của ông Tư Lủng hàng xóm, gọi cái đìa cá đá cho ngon, chớ nó bự cỡ cái ang chớ mấy, ba con cá lia thia phùng mang thấy thương, có con màu cam đỏ thiệt ngộ, còn nhậu heng má tui mua hai xị đế nếp bên bà Tám Cò, má tui nói rượu cất gia truyền đời này qua đời khác uống ngậm mà nghe. Hồi nhỏ tui mang chân đi mua rượu chớ ai, mùi thơm từ cái bong bóng bò đựng rượu chiết qua cái xị đong đặng bán, tui ngửi còn nghiền mà. Tới hồi có chồng tui mới biết bà già tui nhốt tía tui trong lâu đài của bả, có khe hở nào đặng ổng biết trăng biết lê mà thèm.


    Quớ trời, thì tui cũng có chồng chớ sao, cần chi có tình mảnh mảnh vắt vai mới tìm ra chồng, cũng nhờ cái đám trái khổ qua mà tui kiếm ra ổng đặng thờ. Chị đừng bắt bẻ tui, từ hồi cụi cụi bẻ gãy sừng trâu tui đã hứa dí lòng mình, tự ên tui đi tìm chồng cho tui, không cho Ngoại – Tía – Má tui dính dô bày binh bố trận đặng tôn thờ giả, ai lập miễu thờ tá lả bùng binh chi thờ, tui nguyền trong dạ thờ người đờn ông tui yêu tui quí, tui chung chạ chiếu mền, ngủ chung một giường, ăn chung một mâm, ở chung một nhà, giặt đồ chung chậu, chị hỗng nhớ câu ru: chim quyên ăn trái nhãn lồng, lia thia quen chậu dzợ chồng quen hơi ha.


    Thì tui kể rồi đó, Ngoại tui chỉ tui đủ chiện mần khéo, cái hồi ổng lơn tơn dô tiệm may của cô Ba tui, đặt cô ba tui may ba cái lon lá chi đó dô bộ đồ lính của ổng, cô Ba tui mắc xẹt ra chợ, nên ổng gặp tui. Mèn ơi! Giọng bắc của ổng ngộ thiệt ngộ nghen chị, tui hả họng dòm ổng chết trân sượng ngắt khi nghe ổng hỏi:


    – Không dám chào cô, cô cho tôi hỏi được không?


    Ổng dzừa nói dzừa bỏ cái nón xuống nữa chớ, thiệt nghen, người miền nam mình, nói là nói có ai xin phép dị chớ, tui lúng búng trong họng, rồi hỗng biết sao tay tui kiếm cái chéo áo mân mê kiếm thêm can đảm, cùng lúc heng tui hết dám dòm ổng, mắt t tui dòm xuống cục gạch bông, má tui nó hừng hực, sau này ổng biểu khó kiếm đặng màu phấn nào đẹp bằng màu má tui bữa đó đó nha chị .


    – Dzà, ông hỏi đi?


    – Tôi muốn may hai cái lon này lên hai bên cổ áo, giá bao nhiêu, bao giờ thì xong, thưa cô?


    Tui nghe mà lùng bùng lỗ tai, chưa từng ai dùng chữ “thưa” dí tui nghen chị, trong nhà tui nghe tới chữ thưa là có chiện lớn đa, cỡ đám rộn ràng lắm lận, ít khi nào dùng trong cuộc nói chuyện tay đôi như tui dí ổng lúc đó, mà cô Ba tui mới biết tính bao nhiêu tiền, còn bao giờ tui nghiệm ra chắc ổng hỏi bao lâu xong, tui cũng đế biết luôn, hên sao cô Ba tui dìa tới, khi không tui u chạy dzô trong nhà, không nói một lời từ biệt. Chút híu sau dượng Ba tui đi mần dìa, cái rồi tui nghe lao xao ngoài ngoải, cái rồi giọng cô Ba tui kiêu: “Lụa ơi! Châm trà đãi khách nghen Lụa!” Tui châm bình trà bưng ra, chị biết sao hôn, ổng ngồi chình ình trên cái ghế salon bàn khách, phía trong tấm màn che phân đôi với tiệm may mặt tiền nhà. Tui còn chưng hửng, dượng Ba tui giới thiệu: “Anh đây là đàn em của dượng, ảnh tên là Hùng, lâu ngày không gặp, dè đâu gặp ngay nhà, thiệt là duyên chiến hữu.”


    Duyên chi tui hông biết, mà sau đó ổng được dượng tui mời lợi nhà ăn uống điều chi, khúc đó ổng đang trị vết thương chiến trường, được tăng cấp lên hai bông mai, gia đình ổng ở đâu mút trên Đà Lạt, nên dượng tui coi ổng như người trong nhà.


    Tui nhớ bữa cơm tui nấu canh khổ qua cá thác lác, ổng ăn miếng đầu bỏ đũa nuốt trọng, ăn miếng thứ hai ổng nhai chậm chậm ngồi nghe, đến miếng thứ ba ổng hỏi: “Cô Lụa ơi, trái này phải là trái mướp đắng không cô? Ăn thì đắng mà nuốt xong rồi lại có vị ngọt?”


    Lần này tui quen rồi nên bớt mắc cở, nói lại: “Trái khổ qua chớ đâu phải mướp đắng!” Cô Ba tui cười rân: “Con nhỏ khờ hết biết, người bắc gọi trái khổ qua là quả mướp đắng đó con.” Tui ngỏn nghẻn cúi mặt lùa ba hột cơm dấu cặp má đỏ hường. Tới hồi ăn tráng miệng miếng bánh bò nướng, ổng khen tui nấu ăn ngon, chưa bao giờ Me của ổng nấu cho ổng ăn mấy món lạ như dị, rồi ổng hỏi tui nấu sao, kể ổng nghe đặng ổng dìa tả cho Me ổng nghe, thiệt dí chị heng, tui gọi Má, ổng gọi Me, mà hồi ổng nhắc tới Me của ổng nheng chị nó ngọt thôi là ngọt, hổng như tui nói tới Má là tui xài chữ bả ngon ơ, ổng gọi Me rồi thêm chữ “bà cụ” nữa chớ, y như đọc trong sách ra dị đó, tui tình thiệt tả liền:


    – Nấu khổ qua dễ ẹc hà chú, đầu tiên heng, ra chợ mua khổ qua, sợ đắng thì biểu “bà cụ” lựa trái nào cái gai thiệt bự nó, trái nào gai nhỏ rí là nó đắng trời thần luôn nghen chú. Hễ nấu cúng là hầm nguyên trái, giữ nguyên cái cọng cho đẹp. Ngoại tui bả chỉ dì nè, phơi cho trái nó héo chút, rạch móc ráo ruột ra, sau đó dồn nhân dô trong. Khéo là chỗ này, nhồi sao cho đủ không thiếu đầu đuôi, nấu sao cho nước sôi trào ngập trái, đặng giữ màu xanh ngọc, mà hỗng được sôi bùng làm nhưn bên trong lòi phèo. Phần nhưn phải đi chợ cho sớm, mở hàng bà bán cá thác lác, không trả giá à nghen, đặng bả lựa mấy con mập u nạo thịt cho dai, mang dìa cho cá dô tô quết dữ nó, vừa quết vừa nhiểu mỡ dô, chung với nước mắm ngon, quết tới hồi dích lên miếng cá mịn màng bóng lưỡng, chú biểu “bả” ý quên “bà cụ” cho hành lá dí tiêu đâm dô, rồi đó thành nồi khổ qua hầm cá thác lác rồi đó.


    Ổng ngồi nghe tui tả còn lấy giấy viết ra, ghi xuống nữa chớ, rồi ổng hỏi sao miếng canh ổng húp nó ngọt lừ mờ, tui hết hồn nghĩ thầm, thằng cha này có máu ăn uống thứ thiệt, húp miếng canh mà biết tui có nấu xương heo làm ngọt nước lèo, tui tính dấu chút nghề, mà không qua mặt được ổng, tui đành kể thêm dô luôn, không phải một món này thôi nghen, ổng còn đòi tui kể nhiều món lắm lận, cho tới hồi ổng biểu: “Cô Lụa à, đừng gọi tui là chú nữa được hônnnnn!” câu này ổng giả giọng nam lơ lớ nghe tức cười mà tui không dám. Tới khúc này, chiện tui dí ổng đã qua chục bận tả món ăn, ‘cho “Me tôi nấu”’ nên tui quen ổng hung rồi, đâu ngại ngùng chi nữa, tui nói lại liền: “Chú là bạn của dượng tui, tui phải gọi dị mới đúng chớ!” Ổng tấn tới mục tiêu luôn: “Xưng hô trong gia tộc khác cách xưng hô với người không cùng máu mủ. Cô Lụa à, để tôi xin với anh Ba cho tôi gọi anh ấy là Dượng được không Lụa!”


    Cha má ơi! Tui tưởng tui ngon nghen chị, tui tưởng tui thuộc loại cây gõ cây trắc cứng còng, ai dè trước mặt ổng tui thành nhánh tầm gởi, nhánh tơ hồng mềm xèo mềm lả, tui bắt đầu rung, giác quan thứ sáu thứ chín thứ mười gì tui không biết, mà tay chưn tui nó lính quýnh, mèn ơi cặp mắt ổng dòm tui lom lom muốn hút toàn bộ linh hồn tui dô trỏng, Tía ơi ! rồi rồi đức của tía cho con gái Tía, bước cái một lên quan rồi Tía ơi, tui ngu gì thì ngu chớ, lời tỏ tình miền bắc tui hiểu liền, chị coi câu ông bà nói trúng thầy chạy không chị, “tình yêu của người đờn ông phát xuất từ cái bao tử” ai cần hỏi tình yêu là gì, chớ tui là tui rành hơn sáu câu luôn, yêu là ăn chớ chi, không ăn ngon lấy chi yêu.


    Từ chén canh khổ qua tui đường đường bước lên chức bà trung úy cái một, chị mà thấy bà Ngoại tui bận áo dài đỏ búi tó dầu dừa, đeo cho tui đôi bông mù u trước bàn thờ có cặp đèn cầy đỏ gắn con phụng con rồng là chị khóc mùi luôn đó, bả làm tui khóc ngon lành, tui khóc thiệt nghen chị, hỗng có khóc làm màu “trinh nữ khấp vu quy” đâu nghen, khóc đây tui khóc dì tui sợ hỗng biết đi làm vợ nó ra làm sao, có bị người ta ăn hiếp không, nhứt là dòm má chồng tui lạ hoắc, mai mốt sống chung tui nấu cho bả ăn có vừa miệng hông, chưa tính chiện tối động phòng tui phải làm gì nữa chớ, hồi má tui phụ tui mặc đồ đội bông, bả dặn hầm bà lằng, làm tui vừa thương má tui vừa khớp hung thêm. Cô Ba tui hiểu tâm lý bạn gái nên cổ chọc cho tui cười đỡ sợ. Bữa khuya nhóm họ cổ biểu: “Con Lụa có tướng mông chề, mai mốt nó mê chồng hết cản.” mèn ơi đám chị em họ chưa chồng của tui cười rân muốn bể gian bếp, tui tính nói: “Chồng tui, tui mê có chi mà mấy chị cười !” mà tui kềm lại được, cô dâu phải hiền dịu chút đỉnh, chứ đâu như ngày thường được phải hông chị.


    Hồi bước ra cửa theo chồng, cô Ba tui còn ráng bỏ nhỏ vô tai tui: “Đèn của bay cháy nổi bông, mai mốt bay lấn chồng dữ à nghen.” Nghe dị tui cũng đỡ hồi hộp.


    Từ ngày lấy chồng bắc kỳ đến giờ mấy chục năm rồi nghen chị, tui lây ổng biết nhiêu mà nói, từ con Lụa quê trờ quê trật, tui biết làm đẹp lý le cho ổng đẹp mày đẹp mặt, tui biết ăn nói dạ thưa, tui bớt kêu Tía – Má là ổng bả, nhưng ngược lại chồng tui ổng biểu: “Chữ tiếng đâu có làm giảm sự tôn kính thật sự trong lòng, chau chuốt quá thành đầu môi chót lưỡi cũng đâu có hay hả em .”


    Chị biết sao hông, cho tới giờ phút này tui cũng còn thờ ổng nghen chị, mà y hình ổng cũng có thờ tui nữa đó, tại tui biết nấu khổ qua hầm dồn cá thác lác, thác lác y không thêm thịt heo, không kèm bún tàu, không chấp không vá, mộc mạc quê mùa dấu cái duyên nước lèo xương heo, điểm hành ngò lóng lánh, chưa kể tui tận dụng ruột trái khổ qua bầm luôn hột xào khô, trộn vô tàu hũ bằm chiên hườm nêm nếm muối xì dầu đường, ăn chay ngày rằm tạ ơn ông tơ bà nguyệt, chị nhớ phi đầu xả cho thiệt thơm ngheo.


    Tình nghĩa vợ chồng đắng như khổ qua, chịu được nó nuốt vô lục phủ ngũ tạng thành ngọt ngào bổ dưỡng, chữa dứt bao nhiêu bịnh tật nghen chị . Chị đừng hỏi tới, tui hỗng dám thài lay đâu, mấy ông bác sĩ kiện tui sao.


    Tui tặng chồng tui bài thơ tui Tình Xuân phơi phới nè, khoe cho chị biết khi có tình yêu con Lụa cũng biết mần thơ nữa đó


    Ông ơi mùa Xuân len lén tới
    Con chim chèo bẻo nó gọi rân trời
    Mấy cái nụ mai coi chừng muốn nở
    Tui dặn dò: “khoan nở đợi giao thừa.”


    Hôm qua tui ra vườn hái trái
    Đám bưởi dây vừa kịp chín trên cây
    Giàn trầu xanh lá vừa tầm đặng hái
    Buồng cau măng trái căng mọng hây hây.


    Ông có nghe hương hoa vạn thọ
    Rủ đám bướm vàng bay lượn quanh co
    Rồi thêm bày chim sẻ ù ríu rít
    Bẹ dừa oằn con chim én rúc vô


    Ông thấy không vàng rơi cành quít
    Lá xanh um không che hết mỹ miều
    Trái bóng lưỡng hẹn hò tan vị ngọt
    Tui bẻ mấy chùm đặng đón ông bà


    Ông có rảnh ra vườn chặt lá
    Lựa tàu lá nào liền lặn à nha
    Tui sẽ gói hai chục đòn bánh tét
    Mang chia cùng làng xóm đón Xuân sang


    Ừa còn chiện tui dí ông hai đứa
    Cũng y nguyên như Xuân thuở năm xưa
    Đến Xuân này như men nồng rượu thắm
    Ông lại gần đây cho tui tựa mái đầu.


    Ấu Tím (Xuân 20..)
    Hạnh Phúc mỗi sáng thức dậy - Hơi thở đầy vào ra!

  3. #33
    ...for keeps... passenger's Avatar
    Join Date
    Oct 2011
    Posts
    4,141
    Quote Originally Posted by Ngô Đồng View Post
    Khổ Qua

    Chị Hai khổ qua thành chồng thành dzợ
    Tui cũng khổ qua cõng nợ chời hành!
    Khổ qua / qua khổ - tình tình
    Khổ qua / quá khổ - xập xình mình ên!

    Cũng đành cái phận lền khên
    Rên lui rên tới đặng khiêu con nước ròng!
    Ui chao là con nước ròng...

  4. #34
    ( Ngô Thị Lú tự Lú-Xì ) ntđl's Avatar
    Join Date
    Nov 2011
    Posts
    1,446
    *

    Chào cô Hai, cô Pas.
    Tui biết cô Hai là ai, nhưng cô Pas thì có hơi lờ quờ, hổng chắc... lắm.
    Lóng rày đầu tui đám lỗ hủng gia tăng hơi nhiều, thành râu ông cằm bà tui cặm lung tung, rồi nghe mắng nhiếc quá xá.

    Nghe chuyện kén chồng hấp dẫn nha.
    Có ai đó đang lưỡng lự hổng biết chọn vì có tới hai ông đốc đang ngấp nghé, một ông BS ông kia nha sĩ.
    Hồi chọn xong cô nhớ thảy ông còn lợi qua tui tính dùm cho. Thiệt cái tình, ông bà mình nói rồi... lắm mối tối nằm không.
    Em gái này (ai tui hổng biết, chưa biết) lạng quạng rồi sẽ xảy luôn cả hai mối một bận hổng dỡn.
    Cô hai y hình... đang la làng hay hân hoan chi đó - tui chưa rõ sự tình lắm - vì đụng trúng ông bắc kỳ.
    Tui cũng có kinh nghiệm riêng về la làng hân hoan, vì đụng ngay ông nam kỳ thứ thiệt, chăm phần dầu lạc - ngang phè, lắm khi dô duyên hết ý.
    Nói dzậy để chứng dám lòng thành, rằng theo tui chuyện hoàn hảo thường khi thiếu vắng. Đờn ông hoàn hảo sống hết ở thiên đàng rồi !

    Bữa hổm vợ chồng tui đi thăm đàn anh gốc nam kỳ của ổng, xui xẻo chẳng may thành bịnh nhơn của tui.
    Trời thần ơi... lần đầu gặp trong trại bịnh, ông ngó tui chằm chập, rồi biểu : bộ ma đầm là bà xyz thiệt ha.
    Tui nói dà phải, đâu đó cũng xấp xỉ nửa thế kỷ.
    Cái rồi... ông khen tụi tui nồi nào vung nấy rất xứng đào xứng kép, cả hai đều... luộm thuộm y chang nhau.
    Dĩ nhiên đây là lời chơn thật từ đáy lòng, bị khi nói câu nọ, theo kinh nghiệm nghề nghiệp của tui, ông vừa dính stroke và có impaired cognition, nghĩ chi nói nấy bất kể.

    Tới nhà thăm ông rồi gặp bà, một mệnh phụ phu nhơn thứ thiệt, quần lượt áo là đầu tóc nhuộm gội hấp sấy tươm tất.
    Hai vợ chồng họ đều là chuyên gia y tế cấp cao, ông ENT bà G-Obs, đang hoạt động trong hội người việt thành phố nhà.
    Ngồi nói chuyện nửa chập, cái ông biểu... thằng nọ (tức tướng công) coi vậy mà dễ tánh sao cũng OK, nên nó để em (tui heng) "genuienly" tùy hỉ.
    Rồi hai ông bắt tay nhau lắc lia lịa rất là hửng khởi !
    Lúc này tui vỡ lẽ ông hổng impaired chi dáo, nhưng thiệt thà. Lời ông, bất kể khen chê, đều là lời hiền lành không đãi bôi kiểu đạo đức giả.
    Người như vậy xáp lợi nhận anh nhận em là ăn chắc. Chừ thì tụi tui thành người nhà của hai ông bà.

    Ông biểu vợ : Em coi chúng cần chi làm dùm ha. Bà còn ngớ ra chưa hiểu thì tui tiếp lời : Chừng mô cần nhờ chị đỡ đẻ dùm.
    Bà biểu em nói nghe như thiệt. Tui trả lời : Thiệt chớ dỡn gì, hổng đỡ cho em nhưng cho bà kia.
    Cũng bởi lóng rày... mắt mũi tui kém cỏi quá rồi, ra đường thường khi sợ xe đụng.
    Tướng công nói để kiếm cho tui một cô trẻ đẹp về bầu bạn, khi cần dẫn đi chơi cho chả khỏi thấp thỏm tai nạn xe cộ.
    Chuyện đỡ đẻ cho bà nhỏ là tui tưởng tượng ra thôi.
    Cũng bởi nhớ lời bà nội sấp nhỏ khuyến cáo, rằng đám đực rựa tới lúc chun vô "4 miếng dài-hai miếng ngắn" thì mới chắc nổi !
    Chúng còn thở là còn chuyện để ngó vô mà bàn đề !

    Nói tào lao cho vui nhà vui phố. Lóng rày nghe chánh trị miết tới nản lòng chiến sĩ luôn.
    Hổng có nó thì phố êm đềm dám tới ngủ gục. Nhưng có rồi lại cãi cọ lung tung.
    Cái chi cũng có hai mặt riêng của nó. Chuyện đờn ông đờn bà con trẻ là chuyện hứng khởi nhưng an lành, trên nguyên tắc
    - nói vậy là vì... cái nguyên tắc nọ, chính nó cũng có hai mặt tùy góc đứng nhìn vào, theo kinh nghiệp riêng -

    Week-end này tui được nghỉ xả hơi, rồi hổng biết làm chi cho hết ngày giờ.
    Tối qua, cả gia đình xúm lợi ăn sanh nhựt thằng bánh tí (đúng ngày).
    Rồi cô mười một các cháu nói... nhà chị chỗ nào cũng dơ ráo, nói xong nó xăn tay áo lau chùi.
    Tướng công biểu... lại thêm vô 1 lý do chánh đáng nữa đặng kiếm cô trẻ đẹp, cho dù tốn kém chi tiêu nhưng đáng đồng tiền bát gạo.

    Cô Hai cô Pas dạo phố vui vẻ.
    Đám mình cứ đứng đây chờ heng, một chập thể nào các thục nữ yểu điệu và các đứng mày râu cũng vô ý kiến ý voi xôm tụ đặng phố thêm khởi sắc..
    Miss nú-xì kính bàn phím.
    Make the long story... short !

  5. #35
    Biệt Thự
    Join Date
    Sep 2011
    Posts
    2,007
    Quote Originally Posted by Ngô Đồng View Post
    Khổ Qua

    ... “tình yêu của người đờn ông phát xuất từ cái bao tử” ai cần hỏi tình yêu là gì, chớ tui là tui rành hơn sáu câu luôn, yêu là ăn chớ chi, không ăn ngon lấy chi yêu.
    Cái này gọi là “lớp chạm/love charm” (bùa yêu). "Chị Hai" cái gì cũng biết "hớt trơn hớt trọi" ạ.

    Chị Ngô Đồng ơi, cây đu đủ ra trái nhìn thương quá, dù ngắn ngủi nhưng cũng đủ vui.

    NU chào chị Passenger, Madame Ngô và quý khách "Khoe". Chúc tất cả vui và khỏe.
    Có khi trời nắng, có khi trời mưa.

  6. #36
    Cánh Đồng Bắp Ngô Đồng's Avatar
    Join Date
    Sep 2011
    Location
    Milpitas, California, United States
    Posts
    2,227
    Chào cô Hai, cô Pas.
    Tui biết cô Hai là ai, nhưng cô Pas thì có hơi lờ quờ, hổng chắc... lắm.
    Mme ơi! đọc thư Mme viết chị Hai vui quá kìa, em với chỉ tui hai mà một - em với chỉ tuy một mà hai, em biết Mme thương chị Hai thiệt thà chất phát dám "chửi thề" không như em điệu đà khép nép chào kính khắp nơi! Mme xem cái huân chương nào không có mặt trái phải, cô nàng nào không có . . . Thôi em không ghi tuốt tuồn tuột ra đâu em là n đ kia mà - để chị Hai tiếp chuyện với Mme nghen - em chỉ biết chị Hai bi giờ lu bu nhiều chuyện tướng tá phì nhiêu nên mang nhiều oan khiên bịnh hoạn tại cái thân phì nhiêu là nơi cho con bọ thế kỷ sống bám chơi sau khi nó ghé thăm một buổi em suy nghĩ hẳn nó giống chuyện: Khôn ba năm dại một giờ - Khỏe mấy chục năm bỗng xụp ổ gà thân mang nghiệp chướng!
    Em cũng có muôn ngàn lỗ hổng nghiệt ngã trong óc nên chị xem em đang mầy mò học làm "fin" chơi kia kìa - thứ nhất tập tay thứ hai tập óc thứ ba tập bình bình an an cho quên thân đau muốn nằm - mình muốn nhớ chuyện khác thì nó quên - mình muốn quên thân thì nó ám ảnh - may mà em có mấy cháu làm tinh thần lạc quan hơn ráng phải khỏe trẻ đẹp để chơi với chúng nó - vậy mà nhiều lúc em cũng phải xin thôi!
    Hôm nay em viết chút thôi - bây giờ chui vào bếp đây chút nữa sẽ lại giỏ to nồi lớn làm ngoại ngoan, Mme khen em đi nha em khoe ỏm tỏi bao điều kìa - điều em vui nhất là Mme khỏe mắt tốt lại chuyện nhờ bác sĩ đỡ em bé cho "phòng này phòng nọ" em cũng léo nhéo mỗi ngày với "ấy" của em - bây giờ em mới rõ tại sao ngày xưa có chuyện Mợ Cả bưng trầu cau đi cưới thiếp cho chồng!
    Hạnh Phúc mỗi sáng thức dậy - Hơi thở đầy vào ra!

  7. #37
    Cánh Đồng Bắp Ngô Đồng's Avatar
    Join Date
    Sep 2011
    Location
    Milpitas, California, United States
    Posts
    2,227


    https://youtu.be/-1SZxeljYRU

    Chị hát để nhớ đến em, người em trai mẫn cảm, Nét buồn em mang trên mắt, nốt buồn từng khuôn nhạc em ghi!
    Đỗ Thanh Vũ 1969 - 2013Trăng Tan Từ Độ Mất NhauTừ độ trăng khuyết tàn, phố cúi đầu lặng lẽMột mình ta quạnh quẽ nằm co ro gác buồnNhững còn đường mù sương Tả tơi phiến lá gầyGió không hẹn mà bay để bụi vương mắt sâuTóc khô sợi rời nhau chia tay đến ngàn sau!Từ độ trăng cúi mặt còn ai hờn dỗi aiTừ độ trăng úa màu phố câm lặng lạnh lẽoMột hồn hoang sầu héo nhện giăng tơ gác buồnGióng lên một hồi chuông tiệc chia tay đã bàyGió không rượu mà say để hồn ta lãng quênThắp lên một nến soi cho đêm dài hơnTừ độ trăng giấu mặt còn ai để giận hờnTìm về một vùng ký ức xưaNụ cười hồn nhiên tuổi ấu thơMặt trời mọc trên tim ước mơĐã xa rồi từng chiều mưa đón đưaĐã phai rồi từng mùa xanh mắt ngọcTừ độ trăng ngoảnh mặt phố ru buồn lặng lẽGục đầu trong quạnh quẽ vườn khuya không lối vềNhững cung bậc trầm mê quyện mông lung khói trờiMắt hoen lệ đầy vơi hồn ngẩn ngơ rối bờiGió giong buồm mù khơi phiêu du quên niềm đauTừ độ trăng úa màu ta chẳng còn thấy nhau.

    Hạnh Phúc mỗi sáng thức dậy - Hơi thở đầy vào ra!

  8. #38
    Chị thương

    Lâu quá rồi chị em mình chưa có dịp gặp nhau, chỉ thấy nhau qua những tấm hình trên fb. Hôm qua, em lục tìm trong hộc tủ, thấy lá thư chị Phvy gởi cho em, nhờ chị mang về cho em từ 2012. Mới nhớ ra lần gặp chị gần nhất đã cách đây 10 năm. Thời gian qua một cái vèo tới mười năm. Nhớ hồi đó mấy chị em mình cùng đan với nhau thiệt vui. Em cũng đã nhờ học hỏi từ chị Phvy, chị, và chị Lan Huệ ... mà biết đan áo, đan khăn. Cũng lâu rồi em không biết tin tức gì về chị Phvy, chị Thụy Khanh và chị Lan Huệ.

    Giờ em đi lòng vòng trong phố, để đọc cái đã


  9. #39
    Cánh Đồng Bắp Ngô Đồng's Avatar
    Join Date
    Sep 2011
    Location
    Milpitas, California, United States
    Posts
    2,227
    Em quên là em sang thăm chị trước khi lên xe hoa sao? CHị vui khi em hạnh phúc Mãi ạ
    Hạnh Phúc mỗi sáng thức dậy - Hơi thở đầy vào ra!

  10. #40
    Cánh Đồng Bắp Ngô Đồng's Avatar
    Join Date
    Sep 2011
    Location
    Milpitas, California, United States
    Posts
    2,227
    Hạnh Phúc mỗi sáng thức dậy - Hơi thở đầy vào ra!

 

 

Similar Threads

  1. Phụ Nữ Khoe Chồng Hay Khoe Chó? - Trịnh Thanh Thủy
    By hat cam in forum Lượm Lặt Khắp Nơi
    Replies: 6
    Last Post: 08-18-2015, 11:25 AM

Posting Permissions

  • You may not post new threads
  • You may not post replies
  • You may not post attachments
  • You may not edit your posts
  •  
All times are GMT -7. The time now is 06:02 PM.
Powered by vBulletin® Version 4.2.5
Copyright © 2024 vBulletin Solutions Inc. All rights reserved.
Forum Modifications By Marco Mamdouh