Register
Page 2 of 3 FirstFirst 123 LastLast
Results 11 to 20 of 26
  1. #11
    Biệt Thự đoa hong tim's Avatar
    Join Date
    Sep 2011
    Posts
    1,658
    Cám ơn Nghi Bình đã ghé qua thăm . NB là anh hay chị ? để tiện cách xưng hô , vì hôm qua viết là chị Hoàng Vân mà chừ mới biết là anh Hoàng Vân . Trên trời khó biết chi lạ .
    Thân mến
    đht
    quê hương em là Huế
    quê tim em là anh

    http://ngotrucdonghuong.blogspot.com/

  2. #12
    Chị dht, NB là "thị" chị ơi .

    Câu chị viết "Trên trời khó biết chi lạ" nghĩa là sao ?, sao lại "trên trời" ???

  3. #13
    Biệt Thự đoa hong tim's Avatar
    Join Date
    Sep 2011
    Posts
    1,658
    Nghi Bình ơi ,
    nói mình viết trên trời nghĩa là trên không gian ảo , những nick không thể mô đoán rõ là anh hay chị , nhiều khi vì là ảo nên không dám đi sâu vô nhà người khác , đây là lần đầu đht ghé thăm những người bạn vào trang mình , ngày ở phố cũ , chỉ vào gửi thơ trang mình rồi đi ra thôi .
    Có vài người bạn mới cũng vui hả em , chị nghĩ là NB nhỏ hơn nên xưng rứa đó , có giận không hỉ ??
    Thân mến
    đht
    quê hương em là Huế
    quê tim em là anh

    http://ngotrucdonghuong.blogspot.com/

  4. #14
    Biệt Thự đoa hong tim's Avatar
    Join Date
    Sep 2011
    Posts
    1,658
    HẠT LỆ KHÓC MẸ CHƯA KHÔ



    Chiều 1/11/95.
    Đi núi với các bạn. Chiều lại Nicole đưa tôi về nhà.
    Nguyên một ngày đi chơi với bạn, đáng lẽ tôi phải vui , nhưng trái lại, tôi cảm thầy trong người khó chịu, bần thần. Bạn bè giởn đùa bễn cạnh, mà tâm trí tôi đâu đâu!
    Hôm qua , mẹ tôi điện thoại nhờ tôi chở ba mẹ di Isles Jourdain để ba tôi thăm mộ người mẹ nuôi cuả ông, vì ngày mai là ngày lễ các chư thánh. Tôi từ chối , viện cớ là đã cùng bạn bè tổ chức đi núi từ mấy tháng nay.Tôi bảo với mẹ qua hôm sau tôi sẽ đưa đi.
    Sáng ngủ dậy , hơi bị lương tâm cắn rức ,linh tính có chuyện gì không hay, chạy cầm điện thoại gọi ra nhà, ông bà đã đi rồi . Nguyên một ngày đi chơi với bạn, trong lòng vẫn khó chịu , bần thần , không vui.
    Lúc Nicole đưa tôi về tôi nói với nó:
    _Pourvu que je n’aie pas de mauvaises nouvelles!
    Xe hơi vưà đậu trước cưả , Cháu mai chạy ra cho hay ông bà ngoại bị tai nạn xe hơi nặng , cảnh sát gọi thẳng về nhà thương cho chồng tôi hay và chồng tôi gọi cho các cháu ở nhà tin không mấy vui này.
    Tai nạn xảy ra trên đường về,cách nhà 50 cây số. Xe cấp cứu đã đưa ba mẹ tôi vào nhà thương gần nhất ở St gaudens. Tôi như người mất hồn , giận mình , trí óc rối như cuộn chỉ , tôi chạy ra nhà xe nhờ cháu Châu đi theo cùng qua nhà thương . Châu chưa kịp trả lời, như con điên, tôi phóng vào xe, định ra cưả đi, cháu Mai gọi giật lại, không cho đi một mình:
    _Je viens avec toi et je prends le volant .
    Cháu Lan ở lại nhà, lỡ nhà thương có gọi .
    Lúc đến nhà thương, xe cấp cứu chưa về đến , 2 mẹ con ngồi chờ, thời gian đi thật chậm đến sốt cả ruột !
    Cả tiếng sau , 2 cô y tá đẩy branca vào; mẹ tôi nằm nhắm mắt , hơi thở lên xuống nhẹ nhàng dưới tấm drap trắng mỏng, miệng nói khẽ:
    _J’ai froid, j’ai froid
    Ba tôi trong trạng thái người mất hồn , người ở hành tinh khác vưà xuống ., ngơ ngác, đi chầm chậm theo sau cúi mặt chẳng nhìn thấy mẹ con tôi bên cạnh.
    Chủ nhật lễ, bác sỉ trực không có; tôi gọi Georges , một người bạn lai Việt bác sĩ ở ngay tỉnh , Georges chay đến ngay , Nó lang xăng chạy tìm người sinh viên trực , nhưng đã hơi quá muộn vì thân nhiệt mẹ tôi xuống đến mức thấp nhất , nguy hiểm không làm sao cho lên trở lại được.
    Sợ ba tôi buồn , Georges đưa ông cháu qua phòng đợi nói chuyện.Ba, trong lúc ngồi chơi, bỏ bàn tay vào túi áo anorak , moi ra 1 nạm mảnh kiến chắn gió bể vụn , ngẩn ngơ không hiểu vì sao chúng có mặt được trong túi mà chính ba tôi, người ông chả có chút trầy sướt nào cả, lạ! thật lạ!
    Chừng nưả tiếng sau, cô y tá chay cho hay mẹ tôi muốn gặp con gái ngay , tôi qua liền và mấy người kia cũng chạy qua theo.Me tôi vẫn thở nhẹ nhàng , mắt nhắm , tôi đến cạnh cầm tay :
    Mẹ , con đây, Inou đây , mẹ nhận ra con không ? Mẹ tôi lắc đầu .Cháu Mai và tôi , mỗi người nắm một tay mẹ tôi , muốn cho bà chút hơi ấm làm nhiệt độ có thể lên trở lại?.
    Georges nhìn kim chỉ nhiệt độ : 5° không cứu kịp nưã rồi , nó chạy ra hành lang , hét um sùm gọi bác sĩ cấp cứu . Chẳng có ai!
    Mẹ tôi vẫn nhắm mắt , khe khẻ:
    _Adieu, adieu , je m’en vais ! và tắt thở.
    Ba tôi im lặng đầu giường, vuốt tóc cho mẹ:
    _Thu Ba ơi, em đi bình yên , mắt ông nhoà hẳn !
    Georges biểu Mai đưa tôi về, ba tôi , Georges lo . Vưà ra đến cưả , tôi gặp bác sĩ trực ; ông ta đã khám mẹ tôi lúc nãy , cho hay từ vai mặt đến chân, xương gãy hết , bao nhiêu xương sườn gãy đâm vào phổi nên phổi đầy nước , rút ra không kìp, thêm vào đó bị chảy máu trong người nên không cứu kịp .
    Ông nói thêm:
    _ Tôi xin lỗi bà đã không cứu sống mẹ bà , và tôi nói thật với bà, từ ngày hành nghề đến nay, tôi chưa thấy ai muốn ĐI cho thật mau lẹ như vầy !
    Tôi đoán là vì, nếu cứu bà sống , bà sẽ ngồi xe lăn suốt những ngày còn lại.
    Điều ông ta nói, tôi hiểu ; vì mẹ tôi không bao giờ chịu sống trong cảnh này .
    Mai và tôi đi về cho các cháu va gia đình hay tin.
    ;;;............................................... ......................................
    Mạ ơi , đêm đó con chong đèn thức sáng . Con điện thoại cho cô Tham hay , cô khóc ngất , không nói được tiếng nào thêm
    Tôi cúp. Cháu Châu thấy đèn sáng, chạy qua dỗ mẹ, muốn mẹ ngủ cho đỡ mệt vì sáng hôm sau tôi phải đi làm vì tìm không có người thế .
    Mạ ơi, con nhớ mạ quá.
    Ngủ không được, con nằm ôn lại những kỷ niệm ít oi cuả mạ con mình. Từ chuyện mạ kể cho con nghe , hồi còn nhỏ chạy loạn trong rừng con bỏ tay mạ , chạy trước, một bầy ngựa rừng ở đâu sợ súng hổn loạn chạy sau , mạ hét to biểu con núp sau thân cây trước mặt, quay nói với ba , giọng dễ thương nưả Bắc kỳ, nưả Quảng Nam:
    _ Anh ơi, con Nu tuổi con chi mà hắn chạy mau hơn ngựa rứa anh?
    Con lên 1 tuổi, Mạ với ba đi chơi xa , để con ở nhà với ông bà Ngoaị.
    Mạ nói:
    _Ông cưng Nu như vua Tàu cưng Bao Tự. Ông mà muốn cho Nu cưòi , ông đem ly ra đập; nhưng con không cười, chê tiếng không hay . Ông mở tủ lấy thử cái ly bằng pha lê trong suốt quăng thử, con cười dòn tan, thế là bộ ly qúi nhất ông đem ra đập hết cho được nghe con cười ! Ông sung sướng rung đùi , nhìn cháu vui nhưng sau đó ông bị bà Ngoại cằn nhằn và Nu bị bà phết cho mấy phát vô đít.
    Bà Ngoại đạo Phật , đem con lên chùa qui y, cho bận áo vàng, tóc để 3 trái đào. Ba mạ đi chơi xa về, con chạy ra đón, thấy con, Mạ lăn ra nằm vạ khóc , ông Ngoại phải dỗ mạ cả buổi.
    Bà Ngoại mất , 1 tháng sau ông bị xử tử vì tội làm quan và làm vịêt cho Pháp bị đem đi chém. Mạ làm gan đi coi , ngất xỉu, điên loạn từ đó.
    .................................................. .
    Những lúc mạ sáng suốt mạ cũng ngồi vuốt đầu ( ! bao nhiêu lần trong đời con ??)2 con , kể cho nghe những mẫu chuyện vui buồn trong đời mạ.
    Chuyện ông Ngoại , cụ Nguyễn Bá Trác , bị tù , đi quét đường mỗi ngày ở Hà Nội, thường ghé lại hàng sách cuả bà Ngoại đọc lén. Ông cố con , cụ Nguyễn Bá Học, cứ thấy người tù mặt mày sáng suả ngày nào cũng đọc báo lén, gọi lại hỏi . Cố con cảm thương và đem con gái gả .
    Chuyện ông Ngoại con lúc đi bên Tàu (con quên mất vì cớ gì nhưng biết là đi cho vua ), trên rừng ông ngả bịnh , được gia đình hai mẹ con người Thượng nuôi nấng , lúc khỏi bịnh , bà mẹ muốn ông cưới con gái bà , nhưng ông từ chối , ra đi vì muốn trở về VN. Cô gái thương thầm ông, trước khi ông đi, cô ta bưng cho ông bữa cơm sáng, trên mâm cơm, có bài thơ gửi ông

    _Chiều chiều lên bãi hái dâu
    Cành dâu thì bỏ, lá dâu chăn tằm
    Bắc Nam chút nghiã đồng tâm
    Vương tơ luống những âm thầm đợi ai !

    Ông gửi lại cho cô mấy câu:

    _Kià ai lên bãi hái dâu
    Khi về nhắn nhủ một câu cho tằm
    Vương tơ, vương khéo kẻo lầm
    Phong trần hồ dễ buộc cùng khách du !...
    Nào khi ba con đi theo phong trào chống Pháp, mạ ở nhà trông và ru con:
    _Lỡ mai sau cha về, có hỏi
    Mẹ ở đâu con nói làm sao ?
    Con hãy nói: trông cha mòn mỏi
    Mẹ chết dần sau mấy tháng đau!
    ...
    Mạ về làm dâu .
    Ông Nội nói gì làm mạ tủi :
    Con mồ côi cha mẹ, tưởng về nhà Cậu Mạ sẽ thương con , ai dè, rồi chạy vào phòng nằm miết không ra.
    Ông Nôi đi lui đi tới trước cửa:
    _ Đứa mô nhận Cậu làm cha thì ra ăn cơm.
    Từ đó mạ được ông bà quí mến, tuy là dâu nhà quan , nhưng mạ không bị làm dâu , bà Nội rất hiền , Mệ con, bà Ṇ̀ội 2 cũng vậy, dạy dỗ cho mạ đủ điều.
    Mạ thích làm thơ, thích vẽ. Ngày con đi học , mạ vẽ trong vở con hoa muguet , hoa đào cho vở con đẹp. Mạ thêu cho con áo gối , trong góc có con thỏ đứng gặm củ cà rốt, chiếc áo gối này , tối con ngủ phải có nó để con cầm , hai ngón tay xoe xoe , vò vò mới chịu nằm yên.
    Chiếc áo gối này , con giữ cho đến ngày con đi Pháp
    Lúc con còn nhỏ, một hôm con bịnh vưà lành , con ngồi chơi với mạ và em Joe trước sân , nhìn ra ruộng luá xanh rờn. Con hỏi:
    _Mạ nì, họ trồng chi ngoài nớ rưá hả mạ ?
    _Họ trồng luá làm gạo nấu cơm cho N. ăn đó .
    _Hết luá họ trồng chi nưã không ?
    _Khoai , sắn
    _ Mấy thứ nớ mình ăn được không ?
    _ Được chứ,
    _ Củ khoai sắn ra răng hả mạ ?
    _Đó tề, mấy thứ mạ nấu chín để trên bàn đó.
    Người đau có ăn được không mạ?
    _Khi mô lành mới được ăn
    _ Rứa chừ N. Ăn được chưa mạ ?
    _ Cái con chó ni , mi khôn quá , ừ thì lấy xuống ăn cho em ăn với.
    Khi mạ lành bịnh, mình ở Bầu Vá được vài năm rồi ba xin vô SG dạy. Con lại bắt đầu cuộc sống du mục Đà lạt , Saigon ở Gia Long ,rồi con đi xa cho đến bây giờ.
    Ba mạ cho con đi xa chi cho sớm quá để chừ con không còn nhớ là con cũng có một mái ấm gia đình bên cạnh cha và mẹ , cho dù không được bao lâu con lại đi khi tuổi chưa đủ trưởng thành .
    Ngày con đi, mạ bị bịnh mất ngủ gầy nhom , con cứ sợ không bao giờ còn gặp lại ...

    Sàigon 75 .

    Chiến tranh bùng nổ, nhà hết tiền vì vượt biên không xong , bao nhiêu tiền cuả bị người ta lưà mất hết. Ba bị tù, mạ sống lay lất buôn khoai buôn sắn chờ ba ra tù. Không đi được , mạ phải xoay xở để sống qua ngày như những người khác cho đến năm 80.
    Gia đình con có bạn con ông sénateur xin lãnh giùm cho gia đình đoàn tụ..
    Ba mạ lại trở về với cuộc sống lưu vong . Paris, st Girons, Paris, Hyères, St Girons
    Và ở đây cho đến ngày mạ đi xa vĩnh viễn.
    Con có gia đình riêng, ở cùng tỉnh nhưng không còn đậm đà vì con đi lâu quá, xa nhà nhiều , tình gia đình , cha con , mẹ con mình lạt hẳn.
    Chừ thương nhớ mấy cũng chịu , con không bao giờ được nghe tiếng “ chim sáo cuả ba “ hót nưã. Nay ba cũng đi rồi !
    Lúc trước , thỉnh thoảng con chạy xuống nhà xem thư từ cho ba. Mỗi lần ghé ngang ngày xưa, mới đến thang lầu đã ngửi mùi xào nấu thơm phức , tiếng TV dưới bếp mạ vưà nấu ăn vừa xem, tiếng nhạc cổ điển ba hay nghe , nay chỉ còn trống vắng ở lại !
    Căn phố cũ đã sang tên khác ; con đi ngang, cúi đầu đi thẳng , tim nhói đau.. Nay con tiếc ngẩn ngơ chuyện đã đem cho mất tấm chăn patchwork mạ đã bỏ bao nhiêu tháng trời để thực hiên. Giá còn nó con sẽ đắp đêm đêm cho đỡ nhớ.
    Con có người mẹ hiền mà không biết qúi , trời đã phạt con . Nay chỉ còn nhìn hình ba mạ trong album, thầm nói với mạ những điều con muốn nói .
    Mạ ơi, mạ còn nhớ hồi nhỏ con nói ngọng không ? Con hay nói :
    Mạ ơi , mạ có nạnh không ? Nu nạnh !
    Chừ con thêm vô : mạ ơi , chừ mạ ở mô ? có nạnh không ? Nu nạnh!!



    đông hương

    Last edited by đoa hong tim; 02-05-2021 at 01:47 AM.
    quê hương em là Huế
    quê tim em là anh

    http://ngotrucdonghuong.blogspot.com/

  5. #15
    Chị ơi, nhỏ thì làm em là đúng rồi, em không giận đâu .

    Những gì chị đăng là thật hả chị ? Em hỏi vậy vì em cũng thích viết và em hiểu nguòi viết luôn có nhiều đề tài về đời sống quanh mình. Từ lâu em tập thói quen đọc văn và không nghĩ đó là chuyện của tác giả . Tuy nhiên, em cũng biết rằng có nhiều nguòi đăng chuyện của mình trên web.

    Em đọc bài của chị thấy văn chuong thật lắm và cùng 1 chủ đề nên nghĩ là chuyện thật của g/d chị . Mà nếu thật thì buồn quá, buồn cho mẹ chị lắm ... Mà chị à, em không hiểu sao cha làm quan mà con lại đi bộ đội há chị, có phải vì thời đó "họ" chủ truong chống Pháp nên có nhiều nguòi đi theo phải không ??? Hỏi chị lung tung,chị đừng phiền nha . Dạo này em đang tìm đọc lại lich sử VN từ thời Đệ Nhất Cộng Hòa . Hồi xưa em không đuọc học về giai đoạn này vì "họ" chỉ dạy về bác và đảng thôi ...

    NB

  6. #16
    Biệt Thự đoa hong tim's Avatar
    Join Date
    Sep 2011
    Posts
    1,658

    Post

    Nghi Bình ơi,
    Chuyện chị viết đây là chuyện thật của một phần đời chị cho nên chị để vô trang tuỳ bút vì trang truyện của đht vừa huyền thoại vừa thật và là truyện nên để riêng .
    Ngày xưa , ông Nội chị làm quan nhưng thời ấy có phong trào đánh Pháp nên rất nhiều người theo bộ đội là rứa đó em .
    Chúc em vui mạnh và dễ thương , trong này chị cũng có nhiều cô em dễ thương lắm như SanHo, Cát Vân ..
    Thân mến
    đh
    @};-@};-@};-
    quê hương em là Huế
    quê tim em là anh

    http://ngotrucdonghuong.blogspot.com/

  7. #17
    thủy cung San Hô's Avatar
    Join Date
    Sep 2011
    Location
    dưới đáy đại dương
    Posts
    1,009
    Chị DH ơi,
    Tuổi thơ của chị lận đận quá . Đọc nhiều lúc ứa nước mắt, em nghĩ em hiểu được cảm giác tủi thân của chị hồi xưa á . Em chờ đọc tiếp nè . Hôm nay chị thức khuya quá vậy ?
    ... Con sẽ là mùa xuân của mẹ ... Con sẽ là màu nắng của cha ...

  8. #18
    Biệt Thự đoa hong tim's Avatar
    Join Date
    Sep 2011
    Posts
    1,658
    SanHo ơi
    viết cho em một bài thơ dễ thương , định đưa về ngotrucdonghuong để bỏ hình vào , ai dè nó chạy mất , tiếc chi lạ ! thôi để mai nhớ thì chị viết lại cho em .
    Về chuyện tuổi thơ của chị , có như rứa nên đã rèn cho chị một lớp áo giáp để khỏi lụy vì đời đó em . Cám ơn những xúc động khi đọc bài chị viết rất thật
    Thương mến
    đh@};-@};-@};-
    quê hương em là Huế
    quê tim em là anh

    http://ngotrucdonghuong.blogspot.com/

  9. #19
    Biệt Thự đoa hong tim's Avatar
    Join Date
    Sep 2011
    Posts
    1,658
    HẮN : THẰNG CHÔ



    Tối ni trong nhà từ trên xuống dưới rộn rịp tiếng người
    .Hình như nhà có đám giỗ ; tui nhỏ quá nên không biết kỵ ai .

    Mạ có bầu , sắp s
    ửa sinh , bà lăng xăng từ trong bếp bưng rổ trái cây lên nhà trên để đặt bàn thờ. Không biết đi ra sao, mạ vấp phải cái đòn giữa đất làm mấy trái chuối rớt ra , mạ trượt chân trên trái chuối , té ịch xuống. Đau quá, bà rên khẻ.
    Đêm nớ Hắn ra đời.

    Tui đang ngủ, còn nằm mơ thấy mình ra vườn đi tiểu, và đái luôn ra quần thì vú Hoan chạy vô dựng dậy :
    _N. ơi, mạ đẻ rồi, qua coi em nì. !
    Tui dụi mắt , chưa hiểu , vú nắm tay kéo qua phòng mạ : ui, Hắn nhỏ xíu như con búp bế trong tủ gương ngoài tiệm, đầu Hắn lớn hơn thân, mắt nhắm nghiền, không nghe tiếng khóc, bà Nội bồng Hắn lên, ịn ịn cái đầu hắn vô tường nhẹ nhẹ, nói để cho đầu hắn tròn lại một tí. ;
    Tui nghe mạ khóc thút thít với bà :
    _ Bẩm Ả, con sợ hắn câm và đui quá.
    Bà Nội tui la mạ :
    _Mụ Hanh nói tầm bậy để chờ coi ra răng mà !
    Hắn tạp ăn , nút nút vú mẹ , ngoạm lấy ngoạm để như con heo con , ừ , Hắn tuổi heo mà !Có lúc sưả chưa kịp tới miệng , Hắn cắn luôn đầu vú mẹ tui làm bà la làng . Cho đến 2 bửa sau , tự nhiên mắt Hắn mở to, khóc thiệt lớn làm ai cũng mừng.

    Cô tui từ Nam Vang gửi sửa Klim về thường cho Hắn, nên Hắn lớn như thổi , mạ tui đặt Hắn là J. vì Hắn sinh thời Mỹ và sửa cũng từ Mỹ đến, thật ra tên cúng cơm Hắn là Việt Cường.

    Hắn to con , tuy là trai nhưng tính mít ướt, hể ai đụng tới hắn là nhè nhè cả buổi thấy ghét . Là con trai nẹn Hắn được cưng quá độ , tui bị ra rià nên hồi nhỏ tui hay phá cho Hắn ré khóc rồi chạy trốn ra nhà dưới.
    Trong nhà , hồi ni có chị Vân con dì Ba vợ chú Lang kéo xẽ tay cho ông Nội, chị Vân hối nớ chừng 14, 15 tuổi, mạ bắt chị và tui phải giữ Hắn, vì Hắn ưa bị đau bụng mà thích ăn bậy, ưa lượm trái cây thúi rớt trong vườn bỏ miệng ăn.
    Chị Vân với tui bực lắm vì không tự do chơi đùa nên cứ để mặc Hắn , hay nhéo tai mỗi lần Hắn cứ đòi theo . Hắn có một câu nói hoài :
    _ Đi mô ra ? cho Chô (Hắn ngọng ) đi với, cho Chô ăn với , cho Chô chơi với , nghe tức cả mình ! Chị Vân với tui trốn Hắn , Hắn lại nhè nhè khóc mét mạ, mạ tui lại cốc cho tụi tui mấy cái biểu dẫn Hắn đi theo.

    Một hôm , tui đang ngồi chơi ở dãy nhà ngang , mi quá ; duỗi chân ra, anh chàng ta từ đâu trờ tới, vấp vô chân , té sấp , khóc như mưa, mạ tui đang rửa chén, tay còn cầm cái gáo bằng lon mì cuả lính, quính lên , đập lên đầu tui, chảy máu. Vú Hoan Hắn thấy vậy , đem tui vô lấy mạng nhện trển giàn bếp xức ; chừ tui vẫn còn cái sẹo trên đầu !
    Lúc Hắn còn nhỏ, còn nằm trong nôi, mạ có nuôi đàn gà, trong đám gà con đó, có một con nhỏ bị cả đàn anh chị ăn hiếp , mxua đuổi, cắn , chạy theo kiếm ăn , bị gà mẹ mổ trên đầu . Mạ thấy thương , bắt ra riêng nuôi chung với Hắn, tối ngủ trong nôi với Hắn. Con gà lớn lên với Hắn , Hắn với con gà như hình với bóng , đi dâu cũng bên cạnh nhau..

    Mạ còn nuôi cho Hắn con heo con. Hắn làm vương, bộ hạ Hắn là con gà cồ và chú heo đen tuyền.
    Tui có con chó Guga cùng tuổi , nghe mạ nói hồi nhỏ tui cũng hay lại giành uống chung sửa với nó trong chén .
    Trở lại với tình mít ướt cuả Hắn, lần nớ mạ đội cho hắn mũ béret , bận bộ đồ cũ , chụp hình . Hắn dòm hình hỏi:
    _Răng đồ con cũ , xấu ri mạ ?
    _ tại bưả nớ mạ ra đường thấy mụ ăn mày bồng Joe ; mạ thấy tội xin Joe về nuôi! Hắn mũi lòng, sụt sịt khóc cả buổi vì tủi thân!
    Hắn rất ngây thơ, ưa mắc cở, có tật trước khi tắm , hắn vô phòng tắm khóa cưả không cho ai vào, nhưng tắm xong, ở truồng chạy ra bận đồ .Có lần mạ chọc , :
    _ J. ơi, mạ thấy con Guga gặm con chim cuả J. chạy ra vườn rồi!
    Hắn nói nhưng hơi lo ra:
    _ Không có, còn mà
    _Thiệt mà, mạ thầy rõ ràng hồi nãy , con coi lại coi!
    Nói xong, Mạ chờ xem phản ứng Hắn.
    Có vẽ hoang mang, Hắn đi lầm lũi xuống bến, vưà đi vưà thọc tay vô quần, Hắn quay trở lên , tìm mạ tui vui mừng , miệng la :
    _mạ ơi, con chim thằng Chô còn nì!
    Ba tui dạy Đồng Khánh , Khải Định, tui học lớp ba. Sn có lớp mẫu giáo, ba tui cho hắn theo học. Mấy ngày đầu , Hắn lè nhè khóc không chịu vô lớp một mình , ba tui bắt buộc phải ngồi lại với hắn là cô giáo cũng hơi ngượng vì sự có mặt cuả ba tui; Sau Hắn cũng dần quen không khóc đòi nưã.
    Mạ tui không ưa Hắn về tật háu ăn , mỗi lần có khách , mạ cho tụi tui ăn trước no nê, nhưng lúc khách ngồi vô bàn , Hắn lại chạy ra đứng cạnh , dòm . Lỡ khách hỏi:
    __J. ăn chưa ?
    _Chưa, ăn mô mà ăn , Chô đói quá!
    Khách bảo me lấy ghế cho Hắn ngồi cạnh mạ . Lúc khách về, mạ phết cho Hắn mấy chổi lông đau điếng , nhưng không ch
    ừa tật .

    Hồi nhỏ Hắn khờ lắm , tui hay chơi xấu Hắn , mạ bới cơm vô chén với thức ăn; tui lo ăn cho hết thịt cá trong chén mình , Hắn thì cứ ngồi ngậm miếng cơm cả giờ, thịt cá còn y nguyên, tui bò lại cạnh , dễ thương , dịu dàng:
    _ cho bớt N . miếng thịt nghe, rồi N dắt đi chơi ! Không chờ Hắn trả lời chịu hay không, tui gắp đại trong chén Hắn , Hắn chưa kịp la, tui cảnh cáo Hắn liền:
    _Mi mét mạ , tau biểu chị Vân nhéo tai đau hơn, nghe chưa ! là Hắn nín luôn !
    Mỗi năm , mạ mua cho tụi tui mỗi đứa một con heo bằng đất nung, hể ai cho tiền lì xì thì bỏ vô, cuối năm tới Tết mới được đập ống. Tui chơi khôn, lấy tiền mua bánh, chỉ để lạt chút ít , đến một tháng trước tết , tui dụ Hắn cho tui để tiền chung , Hắn nghe lời dỗ ngọt , chịu . Ti lúc đập ống, tui biểu hắn chia đồng đều !; nhiều lần tui bị đòn cũng tại mạ tui thấy hắn ngu qua bị chị ăn hiếp .
    Lúc trước còn ở Huế, có dạo gia đình về thành Nội ở với gia đình bạn ba tui, một lần
    nớ không biết Hắn (lúc nớ hắn chừng 5,6 tuổi) làm chi bị mạ tui rầy , mạ tui giả đò đuổi hắn đi, hắn không nói không rằng , bỏ vô buồng , một chặp sau thấy Hắn ra, không biến hắn tìm mô được khúc cây dài, đầu cây là bị quần áo , hắn đeo gói quần áo đi thẳng ra đường; mạ với ba đứng yên để xem hắn làm sao cho biết, ai dè Hắn đi luôn khuất đường , mạ hoảng quá phải chạy theo nắm cồ Hắn về.
    Mạ hỏi Hắn, Hắn nói;
    _ Mạ đuổi thì thằng Chô đi , tỉnh queo !
    Ba tui đổi vô SG dạy, nhà tui ở Phú Nhuận , cuộc đời tui rày đây mai đó (đọc tuổi thơ và tui ). Ba mạ lại tính bán nhà Phú Nhuận về mua nhà Bình Lợi. Nhà Phú Nhuận để cho tui và chị Hồng , người giúp việc ở với tui; lúc ni tui đã 16, vừa vào đại học nên phải ở lại thành phố . Tui ít khi về Bình Lợi , lâu lâu mới về, sau ba mạ bán nhà tui mới về ở tiếp vài tháng trước khi đi xa.
    Tui gặp lại Hắn, Hắn chừ đã lớn; học Tabert, ra v thư sinh . Hai chị em tui tính tình như ngày và đêm , tui như con sáo ; Hắn trầm ngâm , tui nhỏ con ,Hắn to lớn, cao hơn tui gần hai cái đầu . Ở chung nhà nhưng ít trò chuyện , tui có tâm tư riêng , Hắn vẫn còn khờ dại nhưng dễ thương , nhiều khi có chuyện riêng tư, tui cũng muốn chia xẽ với Hắn, nhưng vì lâu ngày không sống chung nên tình chị em trong tui cũng lợt lạt ít nhiều .Tui ưa gây Hắn vì chiếc vélosolex ba tui mua cho tui đi học , Hắn cứ thích mượn để đi chơi, tại vì mỗi lần Hắn mượn xe xong đem về trả chị, Hắn lại quên đem cái yên xuống thấp , tui lại la om sòm .
    Sau đó ; ba mạ tui đẩy tui đi ngoại quốc học; Hắn sung sướng cám ơn rối rít đã thừa hưởng chiếc xe.
    Tui hết gặp Hắn , tui ỏ lại ngoại quốc , lập gia đình . Hắn đi học ở Bắc Mỹ, Canada . Chỉ có một lần gặp lại lúc hắn dẫn con gái Hắn qua thăm chị . Trời sinh cũng hay, lúc nhỏ ganh ghét với hắn , nhưng gặp lại tui thấy thương Hắn vô cùng .
    Bắt đầu năm 91; tui lại có dịp gặp Hắn thường mỗi năm vì ba mạ tui sống mỗi năm mấy tháng dài với hắn. Lúc này tui cảm nhận được tình chị em một cách đậm đà hơn. Nhiều lúc ở xa, nhớ hắn , mắt tui mờ hẳn. Mỗi lần tui gặp lại em mình , hắn dedối đải với chị rất tốt , hắn chiều chuộng tui vô cùng làm tui lại ân hận chuyện ngày còn trẻ thơ . Tình duyên Hắn lận đận, chừ vẫn cô độc một mình.
    Mạ tui chết , giờ ba cũng đi , Hắn chán nản , bỏ về SG sinh sống , dạy học trường RMIT của Úc.
    @
    Joe ơi, viết những hàng chữ này , hai hành nước mắt chị rơi chị có cảm tưởng trước mắt mình là đám sương mù dày đăc.
    Chị chỉ còn có niềm vui , gặp lại Joe một ngày nào đó , gặp lại Joe, Joe sẽ không nghe tiếng chi, nhưng nếu Joe nhìn vào mắt chị, Joe sẽ thấy niềm hối hận và thương yêu ẩn đầy trong mắt, mỗi lần gặp lại , Joe cũng sẽ thấy hàng sương mù đó dấy lên .
    Thương yêu em cuả chị.

    đônghương
    *
    gửi anh Cao Nguyên - cám ơn đã cho em " hạt lệ " để bước thẳng đến phía có bình minh trước mặt
    *Anh Mạc Phương Đình
    *Anh Lê Bá Ngữ

    * em SanHo , Như Liên và Nghi Bình
    Last edited by đoa hong tim; 11-10-2011 at 08:41 AM.
    quê hương em là Huế
    quê tim em là anh

    http://ngotrucdonghuong.blogspot.com/

  10. #20
    Chị dht, dễ thuong quá và cũng cảm động lắm . Có lẽ chị rời VN đã lâu lắm mà sao văn chị viết vẫn mượt mà ghê nơi ... Đúng là tình máu mủ há chị, dù cách xa nhau bao lâu, tình thương ngỡ là lợt lạt đi nhưng mà không sao phai mờ đuọc . Chị làm em nhớ 1 truyện ngắn của em tựa là "chị tôi", cũng nói về tình cảm của 2 chị em nhưng truyện em viết là truyện "bịa đặt" nên đọc chắc không "thấm" như đọc bài này của chị đâu .

    chúc chị 1 buổi tối an lành nha

    NB

 

 

Similar Threads

  1. Vẽ quá đẹp, cô bé 6 tuổi gốc Việt gây xôn xao
    By Ba Ếch in forum Phê Bình Văn Học Nghệ Thuật
    Replies: 10
    Last Post: 10-16-2011, 06:18 AM
  2. Bé 3 tuổi chăm mẹ chết mòn trên giường bệnh
    By tử đằng in forum Quê Hương Tôi
    Replies: 0
    Last Post: 10-12-2011, 07:59 AM

Posting Permissions

  • You may not post new threads
  • You may not post replies
  • You may not post attachments
  • You may not edit your posts
  •  
All times are GMT -7. The time now is 06:50 PM.
Powered by vBulletin® Version 4.2.5
Copyright © 2024 vBulletin Solutions Inc. All rights reserved.
Forum Modifications By Marco Mamdouh