Register
Page 2 of 3 FirstFirst 123 LastLast
Results 11 to 20 of 29
  1. #11
    Biệt Thự cuocsi's Avatar
    Join Date
    Sep 2016
    Location
    Paris có gì lạ
    Posts
    1,622
    Quote Originally Posted by MưaPhốNúi_ View Post
    Chuyện buồn quá anh CuôcSi , dạo này anh sao rồi ? còn vẽ và nắn tượng nữa không ? . O Khế chúc anh một mùa XUÂN đầm ấm bên cạnh những người thân yêu
    Chào O Khế mùa Mưa trên đỉnh sầu Phố Núi cao nhiều mây xám.

    Cám ơn O đã đọc và chia sẻ ý tình, cuốc lúc này bớt điêu giảm khắc vì ở nhà quê mưa nhiều, ẩm ướt, thiếu ánh mặt trời nên cũng đổ lười nặng. Nhờ vậy nên có thêm giờ nướng buổi sáng, vừa cafe, chát chót, vừa ghi lại ký ức của tuổi xuân...

    Nguời buồn lại thích chuyện buồn
    Thêm Mưa Phố Núi (*) buồn giăng kín hồn.

    * nhạc và thơ trang : Âm nhạc trang Màu hoa Khế
    https://dtphorum.com/pr4/showthread....l=1#post219658

    https://dtphorum.com/pr4/showthread....l=1#post219457

    Cám ơn O HXhuongkhuya đã chịu khó nghe và mang bài hay của O Khế về chia sẻ trong MTĐ, trang 446.

    https://dtphorum.com/pr4/showthread....l=1#post220003





    Photo vườn nhà cuocsi


    Chào các anh chị và cám ơn đã chia sẻ cảm nghĩ của mình.

    Riêng phần mình, cuốc tui nghĩ như vầy, nếu đặt mỗi người trong chúng ta vào cùng hoàn cảnh và cùng thời điểm như người phụ nữ đó, chắc chắn là chúng ta sẽ hành xữ khác không như cái suy tư ngày nay.
    Bà Chị đáng thương và đáng Kính này đã chọn con đường vạch ra cho chính mình là Hy Sinh và Giải thoát, cho đi tất cả " Tình Yêu và Sự Sống ", Bà Chị đã sống rất khỗ và chọn cho mình cái dứt điểm đau thương và điều bà muốn là Giải thoát, Thứ tha ngay cả cho người ác với mình.
    Hành động này không phải ai cũng làm được, vì vậy theo thiển ý thì ta nên tôn trọng " Bà Chị " nhiều hơn là "Nếu mà..."

    Qua câu chuyện trên và qua các trao đổi thân tình giữa anh chị em mình, cuốc tui rất cảm xúc vì thấy tình người Việt vẫn dâng cao, vẫn dạt dào như sóng triều biển Mẹ, dù chuyện buồn đất nước đã xảy ra trên 50 năm, từ thế kỹ 20 ...

    Không lời gì xứng đáng hơn ở đây là "TẠ ƠN ". Thân chúc tất cả những ngày cuối tuần An Bình.

    Last edited by cuocsi; 02-03-2018 at 06:50 AM. Reason: Lỗi typo và thêm link

  2. #12
    Hello Mr. Cuocsi ! Chào các anh chị và các bạn !

    Green Apple rất đồng ý với cách giải quyết của người vợ trong câu chuyện này. Cô vợ tự tử ngay khi nghe tin chồng con đến bờ bình an. Lý do là vì cô ta không muốn ở gần với tên chồng Cộng sản đó bất cứ giây phút nào nữa. Cô ấy "gớm ghiếc" bọn Cộng Sản ác ôn không muốn dây dưa với bọn họ dù chỉ một giây phút mà thôi. Thà chết còn hơn. Mà chết vậy chồng con cô còn lại càng cố gắng sống sao cho xứng đáng với cái chết của cô. Hy sinh một lần mà được rất nhiều việc. Vài dòng vớ vẩn. Chúc Mr. Cuocsi và các anh chị em một cuối tuần vui vẻ nhe.

  3. #13
    Biệt Thự cuocsi's Avatar
    Join Date
    Sep 2016
    Location
    Paris có gì lạ
    Posts
    1,622

    Hoa chi tử


    HOA CHI TỬ


    Câu chuyện cũ cho một cuộc đời đã cũ...


    Bài này được đăng trên facebook, do Khoa Le thuộc nhóm " Salut Sài gòn & Salut les Copains "


    Khoa Le



    HOA CHI TỬ

    Chị yêu và lấy chồng năm 18 tuổi. Ngày tiễn anh đi học tập cải tạo chị vừa kịp có hai con trai, đứa lớn ba tuổi và đứa nhỏ mới mười tháng!
    Một tay chăm lo nuôi nấng hai đứa con trong giai đoạn khó khăn nhất, chị luôn sống trong hy vọng ngày anh trở về đoàn tụ với gia đình. Không công việc khó nhọc nào mà chị không làm qua, quần quật từ sáng sớm tinh mơ cho đến khuya! Người đàn ông độc thân gần nhà thương cho hoàn cảnh mấy mẹ con nên thường xuyên qua lại giúp đỡ. Đâu đó lại có điều tiếng xì xào bâng quơ... Lúc đầu chị cũng cảm thấy khó chịu, nhưng rồi nghĩ "cây ngay không sợ chết đứng" nên chị vẫn nhận sự giúp đỡ của anh như những người hàng xóm tốt bụng khác. Mười năm trời, mỗi năm một lần chị lại sắm sửa mọi thứ từ sự tằn tiện ky cóp của cả năm để tay dắt tay bồng hai đứa con đi thăm anh trên quãng đường cheo leo đồi núi xa xôi cả trăm cây số...!
    Rồi cũng đến ngày anh về! Những tưởng sẽ chấm dứt những tháng ngày cô đơn và khốn khổ...! Thật không ngờ, vừa về đến nhà, anh đã trút lên chị tất cả những tức giận và ghen tuông vô lý! Những câu nói phũ phàng của anh như những vết dao cứa sâu vào lòng chị! Mặc kệ những phân trần và thanh minh lẫn trong nước mắt và tiếng nấc nghẹn ngào của chị, anh vẫn tiếp tục xúc phạm chị bằng những lời lẽ cay độc nhất!
    Đứa con trai lớn lẳng lặng đi thu gom sách vở và quần áo của ba mẹ con trong hai cái túi xách, là những cái túi đã dùng để đựng đồ đem đi thăm nuôi anh trong mười năm trời, cũng chỉ có chừng đó, làm gì có nhiều trong mười năm nhịn ăn nhịn mặc?! Nó xách túi dẫn em ra cửa và nói:
    " Mình đi thôi mẹ!"
    Chị sững sờ nhận ra người đàn ông trưởng thành trong đứa con trai mười ba tuổi của mình! Và chị cũng nhận ra sự vô nghĩa của những lời trần tình trong nước mắt mấy giờ qua! Vậy là mấy mẹ con ra đi trong đêm...!
    Có lẽ không cần nói cũng biết sự khó khăn túng quẫn đến thế nào với ba con người mạnh mẽ ấy! Rồi mọi việc cũng trôi qua. Chị đã nuôi dạy hai đứa con khôn lớn, không thành đạt làm ông nọ bà kia theo cách nghĩ của nhiều người, nhưng cả hai đều trở thành những người đàn ông trưởng thành và sống có trách nhiệm. Chị vẫn rất đẹp và có nhiều người đàn ông ngỏ lời nhưng chị đều từ chối, chị nghĩ rằng có những thứ quan trọng hơn tình yêu và cũng có thể chị đã không còn tin vào sự tồn tại của nó! Cũng dễ hiểu khi cả hai cô con dâu của chị đều là những phụ nữ dang dở lận đận chuyện chồng con...
    Và rồi chị thanh thản ra đi trong giấc ngủ, nhẹ nhàng như một áng mây trôi qua cuộc đời này! Buổi sáng đưa tiễn chị, những bông hoa Chi Tử trong vườn tôi lặng lẽ mở những chiếc cánh trắng muốt tinh khiết với mùi hương thơm ngát...!

    03.03.2015
    Khoa Le






    Bài góp phần của các đọc giả khác :

    H.N. :
    " Vì sự tinh khôi của một loài hoa !
    Hay vì sự tinh khiết chắt lọc thủy chung của những người thiếu phụ bao năm gồng gánh nuôi con thăm chồng !
    Sức chịu đựng của con người của những người sương phụ của một thời đáng trân quý biết bao !
    Có những hoàn cảnh bi đát nhưng không là tất cả !
    Trái tim chị đã rộng mỡ trong tình yêu và sự hy sinh nên chấp gì những người cạn nghĩ !
    Chị ra đi về miền mây trắng bồng bềnh giữa vườn hoa tinh khôi trong trắng !
    Cảm ơn những tâm hồn đồng cảm cho một quá khứ đau thương ! "

    ***

    MT D :

    " Tôi cũng biết một chuyện, anh là sĩ quan cao cấp của VNCH, sau 75 cho vợ con bay trước, anh kẹt lại, sau 15 năm anh được thả, rồi đi đoàn tụ. Vợ đi làm hai ba việc để lo cho gia đình, nhà có một chiếc xe mấy mẹ con chia nhau đi nên chị đi xe nhờ với bạn nam trong sở, thế là một ngày chị vừa bước ra xe thì được anh đón bằng mấy cái tát tay, con thấy mẹ bị đánh nên gọi cảnh sát, thế là gia đình chấm dứt cảnh đoàn tụ. Chị mất lúc chưa qua hết tuổi 60, trước khi mất dặn con không cho anh hay. Các con, hai bác sĩ y khoa, một luật sư, cùng nhau lo cho chị đến phút cuối. Nhà chị rất xưa nên trách chị không nhịn chồng, kiểu nó: "đánh mầy chứ có giết mầy đâu!". Mẹ chị đi cưới vợ cho anh và từ con gái mình. Nghe kể lại, bây giờ lâu lâu thấy anh ra mộ chị ngồi cả tiếng ..... "

    ****

    TL N

    " Tội cho các chị quá...
    Tui biết nhiều chuyện về các chị...bi thương lắm,người phụ nử trong hoàn cảnh như vậy chấp nhận hy sinh cuộc đời mình lo cho chồng và con,trong thời gian ăn bo bo...
    Dặn lòng là quên hết đi...
    Rồi hôm nay đọc bài này...nhửng chuyện xưa ùa về đau thương ....là buồn quá cho một thời .....trời đất nổi cơn gió bụi..... "

    *****

    TML

    " Đọc bài viết này sao cảm giác nghẹn ngào và nhói trong lòng ngực. Cuối cùng Cô cũng đã được thanh bình. "

    *****

    MTT

    " Đời là một cuộc bể dâu
    Tình người cam chịu âu sầu vươn mang
    Chi tử trắng muốt tâm can
    Dù cho mưa gió gian nan cuộc tình "

    *****

    Hoaviet

    " Tình yêu và sự hy sinh của chị ấy sẽ được ghi nhớ mãi mãi trong lòng người con Việt.


    Xin tặng cho chị một cành Sen Đá, một loại cây luôn cho con người bốn mùa niềm vui, hầu như không tàn dù nắng mưa hay tuyết giá.
    Và chân thành cám ơn Khoa Le đã chuyển đạt tâm tư qua bài viết làm rung động nhiều buồng tim.

    Xin phép tác giả cho chép lại và chia sẻ.
    Hoaiviet

    Last edited by cuocsi; 02-04-2018 at 08:31 PM. Reason: Thêm hình

  4. #14
    Biệt Thự HXhuongkhuya's Avatar
    Join Date
    Jan 2015
    Posts
    4,662

    Chào Cám ơn anh Cuốc mang về những câu chuyện , nghe nặng những nỗi buồn . Qua câu chuyện trên mới biết hoa Chi Tử lại chính là hoa Dành Dành . Loài hoa trắng muốt tỏa hương nhẹ nhàng .



    Nhành hoa Chi Tử chưa nở gửi vô Những Câu Chuyện Buồn .



    HX

    HXhuongkhuya cám ơn các anh chị
    , các bạn ghé thăm .




  5. #15
    Biệt Thự cuocsi's Avatar
    Join Date
    Sep 2016
    Location
    Paris có gì lạ
    Posts
    1,622
    Thân chào ThuyKhanh, Thu Vàng, Hoài Vọng, Ngô Đồng, Mưa, Huongkhuya cùng các Quán viếng.
    Cám ơn sự chia sẻ tình cảm qua bài đóng góp của Huongkhuya, mà cũng qua đó được biết thêm
    chi tiết về một loài hoa đẹp có tên rất mộc mạc, hiền hoà : " Hoa Dành dành ",
    giống như tánh tình của những người thiếu nữ phận bạc...!!!

    Nhân tiện mời mọi người ghé quán "Tháng ngày đã cạn..." để cùng chia sẻ với O Khế một bài viết...


    https://dtphorum.com/pr4/showthread....l=1#post220463

    Chân thành cảm ơn

  6. #16
    Biệt Thự cuocsi's Avatar
    Join Date
    Sep 2016
    Location
    Paris có gì lạ
    Posts
    1,622

    nhức nhối trên nỗi đau của dân Huế

    Tết Mậu Thân 50 Năm trước




    Tâm sự một người con xứ Huế,


    Tôn Nữ Hoàng Hoa



    Và, cứ thế khi mỗi lần Tết đến tôi lại nhức nhối trên nỗi đau của dân Huế. Trên nỗi bi ai của Tuyết khi đi nhặt chiếc đầu của anh Sấm bị bọn CS chính qui Bắc Viết dã man cắt lìa.


    Tôi nghĩ đến những lời van xin vô cùng thảm thiết của dân mình trước sự bạo tàn dã man của VC. Chắn chắn không có một con trùng nào có thể lẫn trốn trước sự tàn bạo vô nhân thất đức của bọn VC đã man.


    Tôi không là thánh nhân để xoá bỏ hận thù quên quá khứ hướng về tương lai. Vì con đường tôi đang đi vào tương lai, đã chở đầy hành trang thưong đau bi ai thống khổ của dân mình. Con đường mà chúng ta đang đi là hệ quả của lừa bịp, phỉnh phờ của bọn Cộng Sản VN luôn luôn mang một tâm tính tiểu nhân thiếu lòng trắc ẩn đối xử với đồng bào.


    Tôi viết bài này để cùng Huế khóc thương một giai đoạn lịch sử bi đát nhất trong đời người trong những ngày Tết sắp đến. Viết cho Tuyết để ngậm ngùi cho một kiếp nhân sinh bất hạnh dưới sự tàn bạo của VC ác ôn. Và viết cho những người Việt thật tình yêu nước thì không nên tiếp tay cho bọn sát nhân giả nghĩa VC tồn tại mãi ở Việt Nam


    Cuối cùng xin thắp một nén nhang cho tất cả oan hồn đã bị bức tử trên nỗi oan khiên của bọn VC vô nhân. Trưóc khói nhang của ngày Tết xin nguyện cầu cho tất cả mọi hương linh bị thảm sát trong Tết Mậu Thân ở Huế được bình an trên cõi vĩnh hằng hay tiêu diêu miền Cực Lạc.


    Tôn Nữ Hoàng Hoa


    Những ngày cuối năm Đinh Dậu


    1/27/2018


    *******


    Thưa cô hay chị Hoàng Hoa,
    Thảm sát Mậu Thân, người bảo tha thứ, người bảo quên. Em không quên và cũng không tha thứ cho bọn quỉ đội lốt người. Quên sao được, tha thứ sao được khi chúng vẫn đang vui mừng nhảy múa mừng vui ngày hội giết người 50 năm trước, 50 năm sau, và sẽ còn tiếp diễn...


    Bài sưu tầm trên NET.
    Cám ơn Tôn Nữ Hoàng Hoa




  7. #17
    Quote Originally Posted by cuocsi View Post

    Nhân tiện mời mọi người ghé quán "Tháng ngày đã cạn..." để cùng chia sẻ với O Khế một bài viết...


    https://dtphorum.com/pr4/showthread....l=1#post220463

    Chân thành cảm ơn
    Chao ơi o Mưa nghĩ cái lưng của sư huynh sẽ mỏi vì cõng o Mưa đi lưu diễn đó nha . Sư huynh nhớ giử gìn sức khỏe biết đâu sẽ có một ngày hội ngộ cùng sư huynh ở Paris hen , lúc đó o Mưa sẽ đì sư huynh cõng đi dọc bờ sông Seine rồi qua nhà thờ Đức Bà tới dưới chân Tháp xong qua vườn Lục Xâm Bảo và cuối ngày sẽ ăn cơm với thức ăn của người Hy Lạp , lúc đó sẽ rũ luôn sư huynh Ngô Càn Chiếu nữa hihi nhớ nha . Ngày vui sư huynh




    Mừng được là chiếc lá,
    Trong ngất ngây vũ trụ,
    Hòa quyện vào thiên thu
    (VTA)

  8. #18
    Biệt Thự cuocsi's Avatar
    Join Date
    Sep 2016
    Location
    Paris có gì lạ
    Posts
    1,622












    Last edited by cuocsi; 02-12-2018 at 11:21 PM. Reason: Xoá chữ thừa

  9. #19
    Biệt Thự cuocsi's Avatar
    Join Date
    Sep 2016
    Location
    Paris có gì lạ
    Posts
    1,622


    Saint Valentin và câu chuyện tình thật đẹp.








    ( Bài sưu tầm NET )


    MỘT BỨC THƯ TÌNH.


    Tôi nhặt được một chiếc ví ở hè phố. Khi tôi mở ví với hy vọng tìm được manh mối nào đó về người làm rơi thì chỉ thấy 3 đôla và một bức thư nhàu nát. Phong bì đựng thư đã rách và thứ duy nhất còn đọc được là địa chỉ người gửi. Lá thư được viết năm 1944, tức là đã 60 năm về trước.


    Bức thư được viết bằng nét chữ con gái, bắt đầu bằng:”Anh Michael thân yêu”. Đọc thư tôi biết cô gái rất đau khổ vì mẹ cô không cho cô gặp Michael nữa, nhưng cô vẫn rất yêu anh. Cô gái ký tên là Hannah.


    Tôi gọi tổng đài thử tìm số điện thoại của địa chỉ trên bì thư. Cô tổng đài bảo tôi đọc địa chỉ, rồi nói:
    – Có một số điện thoại ở địa chỉ đó, tôi sẽ gọi giúp anh xem họ có muốn liên lạc với anh không.
    Tôi hồi hộp chờ cô nối máy. Một người phụ nữ trả lời máy. Tôi hỏi bà có biết ai tên Hannah không.
    – Ôi – người phụ nữ ngạc nhiên – Chúng tôi mua lại ngôi nhà này của một gia đình, họ có con gái tên là Hannah… Nhưng đã 30 năm rồi…
    – Chị có biết họ chuyển đi đâu không? – Tôi vội hỏi.
    – Tôi chỉ nhớ là sau đó vài năm, cô Hannah phải đưa mẹ vào viện dưỡng lão…
    Và người phụ nữ cho tôi tên viện dưỡng lão. Khi tôi gọi điện, một cô y tá nói rằng bà cụ đã mất, nhưng cô lại cho tôi số điện thoại của con gái bà cụ – Hannah. Một lần nữa, tôi gọi điện. Nghe điện là một phụ nữ, cô ấy nói rằng bà Hannah đã vào viện dưỡng lão rồi.
    “Thật ngớ ngẩn” – Tôi nghĩ – “Tại sao mình lại phải mất thời gian tìm chủ nhân cho một cái ví chỉ có 3 đôla và lá thư viết cách đây 60 năm cơ chứ?” Nhưng cuối cùng tôi vẫn gọi điện đến viện dưỡng lão, và đàn ông nghe điện nói: “Đúng là ở đây có một bà cụ tên Hannah”.


    Lúc đó là 7h tối. Tôi hỏi liệu tôi có thể đến gặp bà cụ được không.
    – Cũng được. Có lẽ bà cụ đang ngồi ở phòng xem TV .
    Tôi lập tức lái xe đến viện dưỡng lão và bắt đầu thấy tò mò. Một y sỹ dẫn tôi lên tầng 3 gặp bà Hannah. Đó là một bà cụ tóc bạc trắng và nụ cười hiền hậu.
    Tôi kể cho bà cụ nghe về chiếc ví và đưa bức thư ra. Ngay khi nhìn thấy bức thư, bà lặng đi, rồi thở dài:
    – Con trai, lá thư này là lần cuối cùng tôi liên lạc với Michael.
    Bà cụ cắn môi, đôi mắt đỏ lên:
    – Chúng tôi đã rất yêu thương nhau. Nhưng lúc đó tôi còn quá trẻ và mẹ tôi cấm tuyệt đối. Michael Goldstein là một người tuyệt vời. Tôi vẫn thường nhớ tới ông ấy. Tôi đã không kết hôn. Vì không ai làm cho tôi quên được Michael…


    Tôi tạm biệt bà Hannah. Khi tôi ra đến cổng, người bảo vệ hỏi:
    – Đó có đúng là bà cụ mà cậu cần tìm không?
    – Đúng, bây giờ tôi biết được cả họ tên của chủ nhân chiếc ví rồi! Tôi vừa nói vừa lấy cái ví cho người bảo vệ xem. Vừa nhìn thấy nó, người bảo vệ thốt lên:
    – Ôi, ví của ông Goldstein! Chỉ mỗi ông ấy còn dùng cái ví cổ lỗ sĩ này thôi! Mà lúc nào cũng làm rơi! Tôi đã nhặt được hộ ông ấy đến 3 lần rồi đấy!
    – Ông Goldstein là ai? – Tôi hỏi, tay bắt đầu run lên vì hồi hộp.
    – Một ông cụ sống trên tầng 8. Tôi cam đoan ông ấy lại làm rơi ví khi đi dạo.
    Tôi nhanh chóng quay lại và nhờ cô y tá đưa lên tầng 8.
    Trong phòng đọc sách ở tầng 8, một ông cụ đang đọc sách. Cô y tá lại gần và hỏi có phải ông lại làm rơi ví không. Ông cụ sờ vào túi và thốt lên:
    – Ôi, lại rơi mất thật rồi!
    Tôi đưa cái ví cho ông Goldstein. Ông cụ thở phào:
    – Đúng nó rồi! Tôi phải trả ơn cậu mới được!
    – Không cần đâu ạ! Nhưng cháu xin lỗi là đã đọc bức thư trong đó… Cháu chỉ định tìm xem ai rơi ví thôi.
    Nụ cười của ông lập tức biến mất:
    – Cậu đọc thư của tôi?
    – Nhưng nhờ thế mà cháu tìm được bà Hannah – Tôi vội “lấy công chuộc tội”.
    Ông cụ mở to mắt:
    – Hannah? Cậu gặp bà ở đâu? – Ông Goldstein nắm tay tôi – Tôi rất muốn gặp bà ấy. Kể từ khi không được gặp bà ấy nữa, cuộc sống của tôi như đã kết thúc vậy. Tôi thậm chí đã không kết hôn…
    Tôi đưa ông Goldstein xuống tầng 3 – nơi bà Hannah ở.
    Phòng xem TV chỉ còn một cái đèn nhỏ. Bà Hannah đang ngồi một mình.
    – Bà Hannah – Cô y tá nhẹ nhàng – Bà có biết ông ấy không?
    Bà Hannah chỉnh lại kính, nhìn ông trong vài giây, im lặng.
    – Hannah, – Ông Michael thì thầm – Michael đây mà!
    Cả hai người như lặng đi. Và họ nắm tay nhau.
    3 tuần sau, tôi nhận được thiệp mời dự đám cưới của ông Michael và bà Hannah.


    Đó là một lễ cưới rất đẹp. Viện dưỡng lão dành cho họ một căn phòng riêng. Và nếu bạn muốn thấy một cô dâu 75 tuổi, một chú rể 79 tuổi mà vẫn yêu thương và chăm sóc nhau như “teenagers”, thì bạn rất nên gặp họ .


    Arnold Fine
    Thục Hân dịch


    Last edited by cuocsi; 02-15-2018 at 12:29 AM. Reason: Dán hình

  10. #20
    Biệt Thự cuocsi's Avatar
    Join Date
    Sep 2016
    Location
    Paris có gì lạ
    Posts
    1,622

    Câu chuyện tình đầu năm

    CHUYỆN TÌNH VIỆT - MỸ

    Em sanh năm 1974 tại Cam Ranh dưới cái tên trữ tình và có một chút hơi hám cung đình là Chiêu Nguyễn Phương Lan. Nhưng cái tên đẹp đẽ kia không cải tạo được số mạng nghiệt ngã của em. Hai tháng sau mẹ em cảm thấy có gì là lạ nơi mắt em. Bà đem em đi khám bác sĩ và kết quả đã làm cho tim bà tan nát. Mắt em bị một chứng bịnh lạ lùng và đang từ từ mất đi hoàn toàn thị giác. Đau khổ hơn nữa là đám virus ác nghiệt sẽ từ tròng mắt tấn công lên não bộ và để bảo tồn mạng sống cho em, bác sĩ phải mổ lấy ra một con mắt và hai năm sau con mắt thứ hai. Hai lỗ mắt trống hoắc và mí mắt sụp xuống che lại bầu trời có thiên địa huy hoàng, có bông hoa rực rỡ, có sông dài xanh ngát, có núi xám trời cao. Tất cả chỉ còn là bóng tối…

    Một người mù hỏi thánh Anthony:
    “Có thể còn có điều nào khổ hơn là bị mù không?”
    Thánh Anthony trả lời:
    “Có! lúc người bị mất định hướng !”.

    May mắn thay, em không mất định hướng. Tụi nhỏ nhảy dây, em cũng nhảy dây dù vấp té không biết bao lần. Tụi nhỏ hát, em cũng hát. Tụi nhỏ vỗ tay cười giỡn, em cũng vỗ tay cười giỡn. Tụi nhỏ học đờn tranh, em cũng học đờn tranh. Và vì không bận nhìn ngang ngó dọc, em tập trung tất cả thời gian vào thực hành nên em đờn hay hơn tất cả bạn bè, em học giỏi hơn tất cả bạn bè. Năm em lên 7 tuổi, mẹ dẫn em xin vào học trường Nguyễn Đình Chiểu ở đường Nguyễn Chí Thanh nhưng bị từ chối vì em là… con của "Ngụy"! Mẹ em đã lạy lục đầu trên xóm dưới, năn nỉ cùng trời cuối đất và sau cùng em được nhận vào học ăn ở nội trú một tuần năm ngày, tự giặt quần áo, tự tắm rửa v.v. và khi lớn lên một chút thì em học thêm nghề bó chổi, đan chiếu. Ba năm cuối của trung học em được nhận vào trường phổ thông cơ sở quận Bình Thạnh.

    Khi chấm dứt trung học, em thi vào trường Văn Hóa Nghệ Thuật chuyên ngành âm nhạc. Ba năm sau em thi vào trường Cao Đẳng Sư Phạm và năm 1998 em ra trường với danh dự thủ khoa ban Anh Văn, môn phụ Nhật Văn chỉ với một cái máy thu băng cũ kỷ để thâu lời giảng dạy và một cái máy đọc chữ Braill để làm bài tập.

    Khi ra trường, em tuy hiểu Anh văn nhưng không nói được. Để tập nói, hai mẹ con dẫn nhau ra hồ Con Rùa hoặc bến Bạch Đằng, mẹ em đưa tay ra khều những người ngoại quốc. Có người xoay lại và vội vàng xua tay đuổi bà mẹ đi vì tưởng là bà xin tiền. Sau cùng bà phải nắm tay em để sát cạnh bà, khi người ngoại quốc xoay lại, em vội vàng trình bày ngọng nghịu là “tôi là người khiếm thị, tôi học Anh văn nhưng không nói được, tôi muốn nói chuyện với ông, bà để thực tập. Tôi không phải là người ăn xin”.

    Em lần lượt dạy nhạc ở câu lạc bộ lao động quận 1, nhân viên của thư viện sách nói quận 3, và cuối cùng dạy cấp 1 cho hội Người Khiếm Thị thành phố. Năm 1999 một phái đoàn Nhật tới Việt Nam tìm kiếm những người có khả năng nói được tiếng Nhật để đưa qua Nhật học ngành châm cứu và massage. Sau khi thành công sẽ để họ trở về VN dạy lại các người khiếm thị khác để những người tật nguyền nầy có được một nghề tự nuôi thân. Em là người được chọn và sau một khóa học ba tháng tiếng Nhựt, em thi đậu và được theo học trường Đông Du tại thành phố để hoàn chỉnh khả năng Nhật-Anh, Anh-Nhật.

    Tháng 10 năm 2000 em xuất ngoại du học Nhật. Sau bốn năm tận tụy học hỏi môn châm cứu và massage trị bệnh của người Nhật, một lần nữa em ra trường với danh dự thủ khoa! Trở về VN, từ năm 2004 tới 2009, em dạy cho thanh thiếu niên khiếm thị tại Saigon một nghề mưu sinh. Trong thời gian du học, người Nhật nhân đạo đã bỏ tiền ra cho em đi bác sĩ lấp vào hai mắt nhân tạo để em nhìn bình thường và duyên dáng hơn.

    George Kasperitis sanh năm 1964 tại Pennsylvania, Mỹ. Là một thanh niên có dòng máu Đông Âu, anh cao lớn, khỏe mạnh, đẹp trai, chơi đàn piano, guitar, trống và là một ước mơ của các nữ sinh trung học. Ra trường Pennsbury High School năm 1983, không theo lên cấp bậc đại học mà anh lại chọn Natural Medicine, chuyên ngành massage và phòng bệnh thiên nhiên. Tuy được cấp bằng tốt nghiệp, anh lại không theo nghề mà trở về trang trại của ông nội để giúp ông trồng trọt và chăn nuôi vì ông nội đã già và cần thân nhân. Ai nói người Mỹ không có tình cảm gia đình và không biết hiếu thảo?

    Sau khi ông nội mất năm 1988, anh mở cơ sở chuyên trị cho các lực sĩ thể thao với hot rock và đặc biệt là hot bamboo. Anh giải thích là độ nửa tiếng trước khi khách hẹn đến, anh bỏ vào một nồi lớn 4 ống tre, mỗi ống có độ 3 đến 4 mắt tre. Anh thêm vào mấy thứ lá thơm và dầu quế và dầu hạnh nhân. Anh đã chà xát cho các mắt tre bớt nhọn nhưng vẫn còn chỗ lồi lõm. Anh lăn ống tre nóng tẩm các khoáng chất tiết ra từ lá và dầu lên lưng, cổ, khuỷu tay chân của khách hàng. Chúng sẽ kích thích làm các huyệt đạo nở ra làm huyết mạch lưu thông, để cơ thể sẽ tiếp nhận nhiều linh khí trong trời đất hơn con người khỏe mạnh hơn.

    Chắc là lăn ống tre nhiều quá mỏi tay nên sau vài năm nổi máu giang hồ anh gia nhập vào Peace Corp - Đội Hoà Bình - đi Ghana, là quốc gia ở Phi châu. Nơi đây các thiện nguyện viên xây cất bồn nước, lắp đặt các hệ thống lọc để dân địa phương được dùng nước sạch.

    Trong những tối giữa núi rừng hiu quạnh, anh lên mạng và tìm kiếm người nói chuyện trên mục Pen Pal. Nơi đó anh đọc hàng chữ: “thiếu nữ Việt Nam, 30 tuổi, độc thân, thích âm nhạc, hiện đang học ngành massage và bấm huyệt trị bệnh tại Nhật”.

    Ôi em ơi, hợp quá, anh cũng thích âm nhạc, anh cũng thích nghề massage trị liệu. À mà em chơi nhạc cụ gì? Anh thì đàn piano, guitar và đánh trống. Em đàn tranh anh à. Đàn tranh là cái gì vậy em? Là một loại đàn đặc biệt cho âm nhạc Việt Nam. Nó không cao sang, rầm rộ, cao vút như dương cầm mà nó thắm thiết, đậm đà, từng âm thanh sẽ đi vào lòng người, từng nốt nhạc sẽ làm người ngẩn ngơ thương tiếc… Ôi, ước gì anh có thể nghe em đàn… Que sera, sera… Sẽ có một ngày nếu chúng mình gặp nhau.

    Và những dòng tâm sự đổi trao, những xẻ chia, những cởi mở cho tới một ngày anh đọc những dòng chữ: “Em là một cô gái khiếm thị, em rất buồn là sẽ không bao giờ “thấy” anh dù cho chúng ta có khi nào gặp nhau”…

    Em ơi không phải em đang nói giỡn đó chớ? Khiếm thị? khiếm thị từ lúc nào? Từ lúc mới sanh ra? Ông trời ơi, em chưa bao giờ biết được màu sắc của hoa hồng à? chưa bao giờ thấy được ánh mặt trời chói chang trên đỉnh núi à? Chưa bao giờ thấy được hoàng hôn mênh mông trên biển cả à? Ác nghiệt, định mệnh ác nghiệt ! Em hỏi anh có thay đổi cảm nghĩ của anh về em không khi anh biết em, người con gái mà anh nâng niu tâm sự bấy lâu nay, lại là một kẻ mù lòa?

    Câu trả lời là có, có rất nhiều. Làm sao anh không thay đổi tình cảm trước một sự thật phũ phàng như vậy! Trước hết là anh giận ông trời tàn nhẫn đã buộc cái chứng bịnh độc ác kia vào đôi mắt em. Anh sẽ không ngần ngại đối diện với ngài để hỏi cho ra lý do ngài chọn em làm nạn nhân, anh sẽ không sợ sệt mà sẽ cương quyết chất vấn ngài tới cùng. Nhưng trời ở đâu không thấy vậy thì anh chỉ có thể quay về thế gian nầy để đối mặt với em. Phương Lan, sau nữa là anh sẽ không quay lưng lại với em. Anh sẽ cùng em tiến bước dù cho bây giờ ngoài cái bổn phận làm người bạn đời của em, anh lại có thêm một bổn phận nữa là làm đôi mắt của em. Anh sẽ làm cho em cảm nhận được màu vàng óng ánh của cành mai trong dịp tết, sẽ thấy vô vàn hoa dại trên cánh đồng cỏ xanh tươi, sẽ vẽ ra được những chiếc lá thu vàng úa hắt hiu, sẽ nắm bắt được những tảng băng tuyết chói lọi dưới ánh mặt trời.

    Ở mấy ngàn dặm xa xôi kia, người bạn vừa đọc email cho Phương Lan vừa khóc. Phương Lan vừa nghe email vừa khóc. Cám ơn anh, George. Cám ơn tình yêu của anh dành cho em. Nhưng em không tin rằng trên đời lại có người đàn ông nào có thể yêu thương một cô gái mù lòa thắm thiết như vậy. Kiếp sau anh nhé. Ở một kiếp mà em có thể thấy nắng vàng tỏa sáng trên tóc anh, biển xanh gợn sóng trong mắt anh, nụ cười rạng rỡ trên môi anh. Ở một kiếp mà chúng ta có thể tay cầm tay, mắt nhìn mắt, đối diện nhau nói lời thề nguyện thủy chung. Còn kiếp nầy, em xin lỗi…thật là xin lỗi.

    Ra trường, Phương Lan trở về Việt Nam, nhận làm việc từ 2004 tới 2009, trở thành giảng viên massage cho các em khiếm thị. George ngẩn ngơ vì mất liên lạc nhưng anh không bỏ cuộc. Anh lần mò lên Facebook, internet v.v.. bất cứ cái gì có thể để tìm kiếm Phương Lan. Sau sáu tháng dài, anh kiếm ra người con gái khiếm thị đó. Phương Lan đã bỏ địa chỉ email bên Nhật và đổi lại địa chỉ Việt Nam. Cuộc tình Việt Mỹ được nối lại.

    Năm 2005, lần đầu tiên anh về Việt Nam để mặt đối mặt với người yêu. Em đứng đó tay cầm chùm bong bóng, khắc khoải nhìn về phía trước nhưng không biết lúc nào thì người đó sẽ tới, sẽ cầm tay mình, sẽ kêu lên hai tiếng Phương Lan. Trái tim em run rẩy, chân tay em run rẩy và ngay cả linh hồn em cũng run rẩy. Mẹ em đứng cạnh bên. Mẹ ơi, mẹ sẽ thành thật cho con biết là anh ấy như thế nào nghe mẹ.

    Phương Lan ơi, anh đến với em đây. Em đứng đó bồn chồn, lo sợ. Sự sợ hãi tỏa ra chung quanh em làm tim anh tê tái. Em không tin rằng anh sẽ đến phải không? Em nghĩ rằng anh sẽ chạy theo những cô gái quần là áo lụa, những cô gái mắt nâu tóc vàng… chớ làm sao anh lại lặn lội mười ngàn dặm xa xôi để đến gặp một cô gái Việt Nam giản dị, bình thường lại mất đi ánh sáng… Nếu anh đã từng giận hờn ông trời cay nghiệt đã sắp đặt cho cuộc đời em gặp quá nhiều cảnh trái ngang thì ngày hôm nay, nhìn em đứng bơ vơ cách biệt giữa dòng đời rộn rã, anh lại cám ơn ngài đã sắp đặt cho cuộc đời hai đứa mình trộn lẫn vào nhau, để anh có thể đem đến cho em tình yêu, tin cậy và nương tựa.

    Anh đưa thẳng cánh tay mặt ra phía trước cho Phương Lan vịn vào và cứ như vậy họ ra xe, về nhà, dạo phố, du lịch và có thể là đi trọn đường đời. Giờ đây nghĩ lại, anh cười hắc hắc thú nhận cùng tôi: “Lúc đó cháu không dám nắm tay Lan để cùng đi vì cháu biết phong tục Việt Nam rất bảo thủ. Cháu thấy trong các phim ảnh, người dẫn đường cho người khiếm thị luôn luôn đưa thẳng cánh tay ra phía trước nên cháu cũng làm y như vậy, đi đến đâu ai thấy cũng cười, vậy mà cháu hãnh diện quá vì đã là cây gậy và đôi mắt cho Lan!”

    Anh trở lại VN lần thứ hai năm 2006 để làm đám cưới. Gần như tất cả khu phố nơi gia đình Phương Lan ở đều tham dự đám cưới, hoặc là khách mời, hoặc là nhập vào đám đông tò mò coi ông Mỹ cưới bà mù!. Phương Lan mời tất cả các bạn khiếm thị. Họ sờ mặt chú rể và hít hà khen đẹp trai quá? (chắc là rờ thấy cái mũi cao), nhưng khi sờ tới cánh tay có lông hơi nhiều và hơi dài (hơn người VN) thì cả đám liền hét lên trời ơi giống con khỉ quá!. Cả bọn phá ra cười, chú rể cũng hiểu sơ sơ danh từ con khỉ nên cũng chỉ biết đau khổ mà cười.

    Ai nói cưới hỏi phải môn đăng hộ đối? Ai nói chọn vợ lựa chồng phải thấy mặt nhau? Ngày hôm nay hai đứa chúng con quì trước bàn thờ tổ tiên, tuy không nhìn thấy nhau, nhưng nguyện cùng nhìn về một hướng. Chúng con không có tiền tài để cho nhau, nhưng nguyện cho nhau cả cuộc đời dù ấm no dù đói lạnh. Chúng con không có nhà cao cửa rộng để cho nhau, nhưng chúng con nguyện cho nhau hai tấm chân tình mênh mang như biển rộng trời cao.

    Sau ngày cưới, George trở về Mỹ lo giấy tờ bảo lãnh nhưng Phương Lan không chịu đi sớm vì em nghĩ là nước Nhật đã tốn tiền để đào tạo em với mục đích là em sẽ truyền dạy lại cho những người khiếm thị khác một nghề nghiệp để nuôi thân. Nếu em bỏ đi thì phụ công ơn nước Nhật và bạc nghĩa với những người đồng cảnh ngộ. Giọt nước dòng sông. Nhận ơn nghĩa bằng một giọt nước, nguyện trả lại bằng một dòng sông. Chúng mình xa nhau ba năm nhưng lại có hàng trăm người có nghề nghiệp nuôi thân suốt cả đời, rất đáng phải không anh? Vì thế em cương quyết ở lại VN tới năm 2009 khi hợp đồng dạy học mãn hạn em mới đi đoàn tụ cùng George.

    Bức ảnh họ trong ngày cưới ở VN thật là duyên dáng và tươi đẹp. Tình yêu vẫn đậm đà, ảnh kia chụp tại California - anh vẫn là đôi mắt cho em! (trong comment)

    Bài của tác giả Lệ Hoa Wilson được đăng trên báo dành cho cộng đồng người Việt ở Mỹ, được báo tiếng Việt ở Úc đăng lại.

 

 

Similar Threads

  1. MAI CAI HẠ (chuyện tình)
    By Kiến Hôi in forum Chuyện Linh Tinh
    Replies: 41
    Last Post: 02-18-2017, 06:06 AM
  2. Thoại kịch truyền thanh - chuyện tình buồn
    By MưaPhốNúi_ in forum Tiếng Hát Đặc Trưng
    Replies: 12
    Last Post: 04-21-2016, 11:05 AM
  3. Nhân đọc một câu chuyện hay...
    By 008 in forum Ngôn ngữ học
    Replies: 1
    Last Post: 12-29-2015, 07:08 PM
  4. Đoạn kết một chuyện tình
    By Tuấn Nguyễn in forum Truyện
    Replies: 2
    Last Post: 10-05-2015, 08:43 AM
  5. chuyện kể ....
    By đất in forum Chuyện Linh Tinh
    Replies: 7
    Last Post: 04-26-2013, 06:04 PM

Posting Permissions

  • You may not post new threads
  • You may not post replies
  • You may not post attachments
  • You may not edit your posts
  •  
All times are GMT -7. The time now is 08:01 PM.
Powered by vBulletin® Version 4.2.5
Copyright © 2024 vBulletin Solutions Inc. All rights reserved.
Forum Modifications By Marco Mamdouh