Tình Là Hư Không (nhạc và lời Phạm Anh Dũng) Lê Bảo đàn hát



“Tình Là Hư Không”

“Chiều thu mưa vẫn rơi
Chiều thu mưa vẫn rơi
Nhạc thu ru nắng phai nhạt nhòa cuối trời

Rồi em theo gió bay
Tình em như bóng mây
Tình anh như núi sông, biển rộng mênh mông"

Lời nhạc cho ta cái cảm nghĩ tình yêu như phù vân, như mây bay lãng đãng bay, và như gió lay lay cuộc sống. Ta có nhau để rồi ta mất nhau như khi tình bay xa:

"Tóc mây dài gọi hồn sương khói
Ngón tay ngà gợi buồn xa vắng
Rồi một ngày, lệ thu hoen mầu nắng

Lá thư vàng dần theo năm tháng
Nhớ nhung hoài cuộc tình không lối
Thương người, lặng lẽ nghe mùa thu rơi"

Mùa thu nào dâng sầu biệt ly, mùa thu về tiễn bước người đi. Tình cuối cùng chỉ là sắc sắc, không không. Tính chất không bền vững của cuộc sống theo Phật giáo vốn là sự phù du vô thường của kiếp nhân sinh, tình đến rồi tình đi. Cái triết lý đó hình như tôi đã cảm nhận trong dòng nhạc thiền của nhạc sĩ Phạm Anh Dũng:

“Chiều thu mây trắng bay
Chiều thu mây trắng bay
Ngàn thu mây vẫn bay
dù mộng không đầy

Mùa thu cơn gió lay
Hồn thu đưa lá bay
Tình ta như sắc không...
Tình là hư không”

Việt Hải