Register
Results 1 to 5 of 5

Thread: Lỡ hẹn

Threaded View

  1. #1

    lỡ hẹn

    lhẹn

    mùa này, thích nhất không phải là ngắm hoa Tulip, Daffodil, Azalea, Cherry Blossom, Lily và rất nhiều loại hoa khác đua nở khắp nơi mà chính là ngắm những chồi lá non từ tất cả cành cây. Những chồi non bé nhỏ, đơn sơ, chưa đủ đậm màu xanh của lá nhưng mơn mởn, dịu dàng, tơ noãn khiến mọi ánh mắt thèm thuồng nhìn ngắm và mọi tấm lòng dâng trào cảm xúc bình yên. Kiểu bình yên khiến ta phải nhắm mắt hít hơi thở thật sâu vào lồng ngực để có cảm xúc tận hưởng hết hương vị rất ngọt ngào, rất mới, rất sạch, rất tinh khiết, rất … fresh của thiên nhiên do những nụ non mang lại.

    chính thế, mùa này chỉ muốn lấy một ngày nghỉ làm, lái xe đi loanh quanh những con đường ngoằn ngèo để ngắm cây dọc hai bên đường. Những hàng cây có đầy màu xanh tuy còn lợt lạt nhưng lại rất quyến rũ từ những cành khẳng khiu đã chịu lạnh lẽo suốt mùa đông. Hãy phóng tầm mắt cao và xa để rồi thu gọn lại, lấy hết hình ảnh mới mẻ của đất trời, cây cỏ vào trong con ngươi và cất hình ảnh ấy vào hộp–nỗi–nhớ để khi nào lá đã già hay đã rụng, lại mang chồi non từ hộp–nỗi–nhớ ra ngắm nghía và chờ đợi tới mùa sau.

    mùa này thích nhất là lựa ngày cuối tuần nào có nhiều nắng, lái xe ra biển. Hãy mặc áo phong phanh một chút để cảm được cái lành lạnh, hoang dại của của gió biển vờn trên tóc, trên mặt, trên cánh tay trần … Hãy bỏ lại công việc và nỗi lo cũng như vài khuôn khổ hạn hẹp nào đó lại nơi thị thành huyên náo để lắng nghe tiếng thầm thì của sóng như lời ru mật ngọt, rù quến, thiết tha … Hãy bỏ quên những cơm áo gạo tiền, để lang thang phố biển, mua tặng cho mình món quà từ đại dương, đó là con ốc biển … Đừng quan tâm rằng mình phung phí tiền mua món quà không đáng giá, không thực dụng với giá không rẻ và rồi sẽ đem con ốc bỏ xó đâu đó sau khi đã chán nó hoặc trưng bày đâu đó với ý tưởng rằng nó chẳng thể giúp được gì trong vấn đề tài chánh gia đình.

    đừng nghĩ nhiều, đừng để tâm, đừng gò bó tư tưởng của mình trong những ngày ngắn ngủi nhưng tuyệt diệu có tên gọi là Những–Ngày–Đầu–Mùa–Xuân này, bởi vì màu xanh tơ non sẽ qua mau không đợi và hương vị nồng nồng của biển luôn là mơ ước của những kẻ ở thị thành thiếu thốn vị mặn của thiên nhiên. Những ngày này, cảm tạ Thượng Đế cho ta được sống, được thương yêu, và được thưởng thức!

    mùa này, năm nay lại khác. Cảm thấy xấu hổ khi nhìn mình đang cười rất tươi trong tấm hình mới chụp trong khi hằng trăm ngàn người đang nhăn nhó, đau đớn, khó thở ở bệnh viện. Thật ngượng ngùng khi thấy dáng mình thảnh thơi phản chiếu trên khung cửa kiếng khi đang đứng ngắm những nụ non từ cây Dogwood sau nhà trong khi có nhiều người đang vất vả, bận bịu tranh giành từng mạng sống mong manh cho những người khác từ tay tử thần. Sự điềm tĩnh có thể mất ngay khi chợt nhớ con vi khuẩn vô hình đó không biết ngày nào sẽ đến nhà ai. Chưa bao giờ cảm được sự trần trụi mong manh của kiếp người như những ngày này. Chưa bao giờ thấy sợ hãi vì "kẻ hủy diệt" tuy bé nhỏ, vô hình nhưng lại mạnh như vậy. Và, cũng chưa bao giờ cảm thấy mệt mỏi khi dùng nụ cười để che giấu sự lo lắng như lúc này!

    mùa này, năm nay rất khác. Sẽ đắn đo xem có nên lái xe ra ngôi chợ chỉ cách nhà có 10 phút hay không. Sẽ tự hỏi món ăn đó có cần thiết hay không khi mà có thể chính mình đang mang con vi khuẩn trong người và đi "phân phát" chúng cho những người không quen biết trong chợ. Vậy đó, thức ăn! điều cần thiết cho con người được cân nhắc, lưỡng lự thì việc lái xe đi ngắm những chồi non rồi lần mò ra biển la cà lang thang chỉ vì sở thích, chừng như là việc quá mức giới hạn, điều cấm kỵ chính lương tâm không thể bỏ qua. Sự ham muốn đơn giản chẳng phải tốn tiền để mua nhưng không thể thực hiện vì nếu như thực hiện biết đâu lại ảnh hưởng tới nhiều sinh mạng trong khi chính bản thân mình mỗi ngày thức dậy thấy không nóng sốt, ho, hay khó thở đã là nỗi vui mừng rồi.

    mọi sinh hoạt bỗng dưng lại bị đóng khung vô hạn định!

    thôi thì bỏ qua cho nhau một lần lỡ hẹn nhé – chồi non, những con đường, và phố biển. Cuộc sống đã ngừng lại với rất nhiều người và nhiều người còn lại đang hoang mang, nghi ngại. Cho nên hãy cùng chờ tới ngày có thể cười vô tư lự, chân bước không ngập ngừng, bàn tay có thể bắt chặt bàn tay, hay cho nhau vòng ôm thân thiết gặp lại. Mong là ngày đó không xa.

    hẹn mùa sau nhé, chồi non, những con đường, và phố biển …

    Nghi Bình – 04/09/20
    Last edited by Nghi Bình; 04-18-2020 at 01:59 PM.

 

 

Posting Permissions

  • You may not post new threads
  • You may not post replies
  • You may not post attachments
  • You may not edit your posts
  •  
All times are GMT -7. The time now is 04:59 PM.
Powered by vBulletin® Version 4.2.5
Copyright © 2024 vBulletin Solutions Inc. All rights reserved.
Forum Modifications By Marco Mamdouh