Register
Page 2 of 36 FirstFirst 123412 ... LastLast
Results 11 to 20 of 357
  1. #11
    Biệt Thự Thùy Linh's Avatar
    Join Date
    Oct 2011
    Posts
    6,066
    Quote Originally Posted by pensee View Post
    There goes my girl!!!
    P cũng thích đi, và nghe về những chuyến đi lắm . Hồi xưa thì cũng nhát và lười không đi nhiều, nhưng trước và sau đám cưới 2 đứa dành hơn 4 năm đi bụi . Nói là bụi vì hứng thì đi, đến đâu hay đến đó chứ 0 có lịch trình hoặc chuẩn bị gì nhiều . Nhưng chưa dám dựng lều ngủ . ) đa số là gởi đồ ở khách sạn lớn, sau đó thì mình xách giỏ nhỏ đi chu du đầu làng cuối phố . Mình thích du lịch kiểu Anthony Bourdain (travel show của Mỹ) bao gồm đi ăn rong, ngồi chơi relax kiểu địa phương ... tìm hiểu chút chút văn hóa vậy thôi . Không thích bị áp lực bởi phảI nhớ tên những địa danh, hoặc thăm những viện bảo tàng, học tiếng địa phương này nọ ... Có nhiều nước chưa kịp đi thì có baby . Thật đáng tiếc . Sau này nếu có muốn đi lại cũng không thể nào như ngày xưa khi mình còn đầy tuổi trẻ và sức khỏe . Mong TL chia sẽ thêm cho mình nhớ lại những kĩ niệm làm niềm vui qua ngày đông tháng lạnh này


    chị Ý Yên, xê qua em ngồi ké ... áo cưới em cũNg có $250 hà ... năm hai ngàn không trăm lận á )
    Nghe Pensee nói đi backpack, nghĩ là độc thân, vui tính hihihi

    Ở Fukuoka, đường đi bộ rất rộng bề ngang rộng như đường lộ, người đi bộ và xe đạp chạy chung, Tr. mượn cho TL chiếc xe đạp, 2 cô cháu đạp vào hang cùng, ngõ hẻm, ăn những chỗ có vẻ bình dân mà ngon lém ...đạp ra subway để đó bắt xe điện đi chơi...

    TL lúc đầu đạp khg được muốn té hoài (hồi nhỏ có chạy mà bỏ mười mấy năm khg rớ ...)


    Đi ăn mì Ramen, mì Udon
    Ai nói đồ ăn bên Nhật mắc ? cũng tùy, nếu ăn ...thịt, pizza, rượu, trái cây nhập cảng nó mắc ...tàn nhẫn lựn á !

    còn đồ Nhật thấy như bên Úc thôi, 1 tô mì $4 - $5

    Bên Nhật đi ăn khg cần biết tiếng Nhật, ngoài cửa có trưng hình, giá tiền từng món ăn, menu có hình cứ chỉ là xong .
    Bên NHật khg bao giờ có "cứa" họ hong có cầm dao đâu hihihihi






    Nguyên mâm chừng $8, có tempura .
    Vô ngồi là có nước trà mát uống free, nước bên Nhật khỏi trả tiền .
    Họ dọn mâm ra, bill để trong cái ly



  2. #12
    Biệt Thự Thùy Linh's Avatar
    Join Date
    Oct 2011
    Posts
    6,066
    TL chào cả nhà Du Lịch

    Một điều rất đặc biệt ở Nhật là sự tiếp đãi thực khách lịch sự, ân cần và người chủ không quên cảm ơn mình, hay thòng theo một câu chúc lành khi mình rời tiệm họ.

    Sáng sớm, hôm đầu tiên TL đến Nhật...sau khi đem hành lý vào nhà sắp xếp xong, Tr. đưa TL đi ăn.

    Chỗ này nhìn vào thì là nơi bình dân nhưng đồ ăn ngon và đó là bửa ăn đồ Nhật tại Nhật đầu tiên trong đời TL.
    Cảm giác rất ngộ...từ hành động cởi giày rồi bò lên sàn gỗ, ngồi trên cái gối, thòng chân xuống đất hay quỳ trên gối...đến...đồ ăn !
    Ở Nhật có những món mì phổ biến là mì Ramen và mì Udon, Soba...

    Hôm nay, TLxin mang lại cho cả nhà bài viết sau đây :

    ===o0o====


    Câu chuyện bát mì

    Trong cuộc sống ngày nay, xin đừng quên rằng còn tồn tại lòng nhân ái. Đây là một câu chuyện có thật, chúng tôi gọi là "Câu chuyện bát mì". Chuyện xảy ra cách đây năm mươi năm vào ngày 31/12, một ngày cuối năm tại quán mì Bắc Hải Đình, đường Trát Hoảng, Nhật Bản.
    o O o



    Mì Udon





    Đ
    êm giao thừa, ăn mì sợi đón năm mới là phong tục tập quán của người Nhật,
    cho đến ngày đó công việc làm ăn của quán mì rất phát đạt.
    Ngày thường, đến chạng vạng tối trên đường phố hãy còn tấp nập ồn ào nhưng vào ngày này mọi người đều lo về nhà sớm hơn một chút để kịp đón năm mới. Vì vậy đường phố trong phút chốc đã trở nên vắng vẻ.

    Ông chủ Bắc Hải Đình là một người thật thà chất phát, còn bà chủ là một người nhiệt tình, tiếp đãi khách như người thân.
    Đêm giao thừa, khi bà chủ định đóng cửa thì cánh cửa bị mở ra nhè nhẹ, một người phụ nữ trung niên dẫn theo hai bé trai bước vào. Đứa nhỏ khoảng sáu tuổi, đứa lớn khoảng 10 tuổi.
    Hai đứa mặc đồ thể thao giống nhau, còn người phụ nữ mặc cái áo khoác ngoài lỗi thời.

    - Xin mời ngồi!

    Nghe bà chủ mời, người phụ nữ rụt rè nói:

    - Có thể... cho tôi một... bát mì được không?

    Phía sau người phụ nữ, hai đứa bé đang nhìn chăm chú.

    - Đương nhiên... đương nhiên là được, mời ngồi vào đây.

    Bà chủ dắt họ vào bàn số hai, sau đó quay vào bếp gọi to:

    - Cho một bát mì.

    Ba mẹ con ngồi ăn chung một bát mì trông rất ngon lành, họ vừa ăn vừa trò chuyện khe khẽ với nhau. "Ngon quá" - thằng anh nói.

    - Mẹ, mẹ ăn thử đi - thằng em vừa nói vừa gắp mì đưa vào miệng mẹ.

    Sau khi ăn xong, người phụ nữ trả một trăm năm mươi đồng.
    Ba mẹ con cùng khen: "Thật là ngon! Cám ơn!" rồi cúi chào và bước ra khỏi quán.

    - Cám ơn các vị! Chúc năm mới vui vẻ - ông bà chủ cùng nói.

    Công việc hàng ngày bận rộn, thế mà đã trôi qua một năm.
    Lại đến ngày 31/12, ngày chuẩn bị đón năm mới.
    Công việc của Bắc Hải Đình vẫn phát đạt.
    So với năm ngoái, năm nay có vẻ bận rộn hơn.
    Hơn mười giờ, bà chủ toan đóng cửa thì cánh cửa lại bị mở ra nhè nhẹ. Bước vào tiệm là một người phụ nữ dẫn theo hai đứa trẻ.
    Bà chủ nhìn thấy cái áo khoác lỗi thời liền nhớ lại vị khách hàng cuối cùng năm ngoái.

    - Có thể... cho tôi một... bát mì được không?

    - Đương nhiên... đương nhiên, mời ngồi!

    Bà chủ lại đưa họ đến bàn số hai như năm ngoái, vừa nói vọng vào bếp:

    - Cho một bát mì.

    Ông chủ nghe xong liền nhanh tay cho thêm củi vào bếp trả lời:

    - Vâng, một bát mì!

    Bà chủ vào trong nói nhỏ với chồng:

    - Này ông, mình nấu cho họ ba bát mì được không?

    - Không được đâu, nếu mình làm thế chắc họ sẽ không vừa ý.

    Ông chủ trả lời thế nhưng lại bỏ nhiều mì vào nồi nước lèo, ông ta cười cười nhìn vợ và thầm nghĩ: "Trông bà bề ngoài khô khan nhưng lòng dạ cũng không đến nỗi nào!"

    Ông làm một tô mì to thơm phức đưa cho bà vợ bưng ra.
    Ba mẹ con ngồi quanh bát mì vừa ăn vừa thảo luận.
    Những lời nói của họ đều lọt vào tai hai vợ chồng ông chủ quán.

    - Thơm quá!

    - Năm nay vẫn được đến Bắc Hải Đình ăn mì thật là may mắn quá!

    - Sang năm nếu được đến đây nữa thì tốt biết mấy!

    Ăn xong, trả một trăm năm mươi đồng, ba mẹ con ra khỏi tiệm Bắc Hải Đình.

    - Cám ơn các vị! Chúc năm mới vui vẻ!

    Nhìn theo bóng dáng ba mẹ con, hai vợ chồng chủ quán thảo luận với nhau một lúc lâu.

    Đến ngày 31/12 lần thứ ba, công việc làm ăn của Bắc Hải Đình vẫn rất tốt, vợ chồng ông chủ quán bận rộn đến nỗi không có thời gian nói chuyện.
    Đến 9g30 tối, cả hai người đều cảm thấy trong lòng có một cảm giác gì đó khó tả.
    Đến 10 giờ, nhân viên trong tiệm đều đã nhận bao lì xì và ra về. Ông chủ vội vã tháo các tấm bảng trên tường ghi giá tiền của năm nay là “200đ/bát mì” và thay vào đó giá của năm ngoái “150đ/bát mì”. Trên bàn số hai, ba mươi phút trước bà chủ đã đặt một tờ giấy "Đã đặt chỗ".
    Đúng 10g30, ba mẹ con xuất hiện, hình như họ cố chờ khách ra về hết rồi mới đến.
    Đứa con trai lớn mặc bộ quần áo đồng phục cấp hai, đứa em mặc bộ quần áo của anh, nó hơi rộng một chút, cả hai đứa đều đã lớn rất nhiều.

    - Mời vào! Mời vào! - bà chủ nhiệt tình chào đón.

    Nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của bà chủ, người mẹ chậm rãi nói:

    - Làm ơn nấu cho chúng tôi... hai bát mì được không?

    - Được chứ, mời ngồi bên này!

    Bà chủ lại đưa họ đến bàn số hai, nhanh tay cất tờ giấy "Đã đặt chỗ" đi, sau đó quay vào trong la to: "Hai bát mì".

    - Vâng, hai bát mì. Có ngay.

    Ông chủ vừa nói vừa bỏ ba phần mì vào nồi.

    Ba mẹ con vừa ăn vừa trò chuyện, dáng vẻ rất phấn khởi.
    Đứng sau bếp, vợ chồng ông chủ cũng cảm nhận được sự vui mừng của ba mẹ con, trong lòng họ cũng cảm thấy vui lây.

    - Tiểu Thuần và anh lớn này, hôm nay mẹ muốn cảm ơn các con!

    - Cảm ơn chúng con? Tại sao ạ?

    - Chuyện là thế này: vụ tai nạn xe hơi của bố các con đã làm cho tám người bị thương, công ty bảo hiểm chỉ bồi thường một phần, phần còn lại chúng ta phải chịu, vì vậy mấy năm nay mỗi tháng chúng ta đều phải nộp năm mươi ngàn đồng.

    - Chuyện đó thì chúng con biết rồi - đứa con lớn trả lời.

    Bà chủ đứng bên trong không dám động đậy để lắng nghe.

    - Lẽ ra phải đến tháng ba năm sau chúng ta mới nộp hết nhưng năm nay mẹ đã nộp xong cả rồi!

    - Hả, mẹ nói thật đấy chứ?

    - Ừ, mẹ nói thật. Bởi vì anh lớn nhận trách nhiệm đi đưa báo, còn Tiểu Thuần giúp mẹ đi chợ nấu cơm làm mẹ có thể yên tâm làm việc, công ty đã phát cho mẹ một tháng lương đặc biệt, vì vậy số tiền chúng ta còn thiếu mẹ đã nộp hết rồi.

    - Mẹ ơi! Anh ơi! Thật là tốt quá, nhưng sau này mẹ cứ để con tiếp tục nấu cơm nhé.

    - Con cũng tiếp tục đi đưa báo. Tiểu Thuần chúng ta phải cố gắng lên!

    - Mẹ cám ơn hai anh em con nhiều!

    - Tiểu Thuần và con có một bí mật chưa nói cho mẹ biết.
    Đó là vào một ngày chủ nhật của tháng mười một, trường của Tiểu Thuần gửi thư mời phụ huynh đến dự một tiết học.
    Thầy giáo của Tiểu Thuần còn gửi một bức thư đặc biệt cho biết bài văn của Tiểu Thuần đã được chọn làm đại diện cho Bắc Hải đảo đi dự thi văn toàn quốc.
    Con nghe bạn của Tiểu Thuần nói mới biết nên hôm đó con đã thay mẹ đến dự.

    - Có thật thế không? Sau đó ra sao?

    - Thầy giáo ra đề bài: “Chí hướng và nguyện vọng của em là gì?” Tiểu Thuần đã lấy đề tài bát mì để viết và được đọc trước tập thể nữa chứ. Bài văn được viết như sau: "Ba bị tai nạn xe mất đi để lại nhiều gánh nặng. Để gánh vác trách nhiệm này, mẹ phải thức khuya dậy sớm để làm việc".
    Đến cả việc hàng ngày con phải đi đưa báo, em cũng viết vào bài nữa.
    Lại còn: "Vào tối 31/12, ba mẹ con cùng ăn một bát mì rất ngon. Ba người chỉ gọi một tô mì, nhưng hai vợ chồng bác chủ tiệm vẫn cám ơn và còn chúc chúng tôi năm mới vui vẻ nữa.
    Lời chúc đó đã giúp chúng tôi có dũng khí để sống, khiến cho gánh nặng của ba để lại nhẹ nhàng hơn".
    Vì vậy Tiểu Thuần viết rằng nguyện vọng của nó là sau này mở một tiệm mì, trở thành ông chủ tiệm mì lớn nhất ở Nhật Bản, cũng sẽ nói với khách hàng của mình những câu như: "Cố gắng lên! Chúc hạnh phúc! Cám ơn!"

    Đứng sau bếp, hai vợ chồng chủ quán lặng người lắng nghe ba mẹ con nói chuyện mà nước mắt lăn dài.

    - Bài văn đọc xong, thầy giáo nói: anh của Tiểu Thuần hôm nay thay mẹ đến dự, mời em lên phát biểu vài lời.

    - Thật thế à? Thế lúc đó con nói sao?

    - Bởi vì quá bất ngờ nên lúc đầu con không biết phải nói gì cả, con nói: "Cám ơn sự quan tâm và thương yêu của thầy cô đối với Tiểu Thuần.
    Hàng ngày em con phải đi chợ nấu cơm nên mỗi khi tham gian hoạt động đoàn thể gì đó nó đều phải vội vả về nhà, điều này gây không ít phiền toái cho mọi người.
    Vừa rồi khi em con đọc bài văn thì trong lòng con cảm thấy sự xấu hổ nhưng đó là sự xấu hổ chân chính.
    Mấy năm nay mẹ chỉ gọi một bát mì, đó là cả một sự dũng cảm. Anh em chúng con không bao giờ quên được... Anh em con tự hứa sẽ cố gắng hơn nữa, quan tâm chăm sóc mẹ nhiều hơn.
    Cuối cùng con nhờ các thầy cô quan tâm giúp đỡ cho em con."

    Ba mẹ con nắm tay nhau, vỗ vai động viên nhau, vui vẻ cùng nhau ăn hết tô mì đón năm mới rồi trả 300 đồng, nói câu cám ơn vợ chồng chủ quán, cúi chào và ra về. Nhìn theo ba mẹ con, vợ chồng ông chủ quán nói với theo:

    - Cám ơn! Chúc mừng năm mới!

    Lại một năm nữa trôi qua.

    Bắc Hải Đình vào lúc 9g tối, bàn số hai được đặt một tấm giấy "Đã đặt chỗ" nhưng ba mẹ con vẫn không thấy xuất hiện.

    Năm thứ hai rồi thứ ba, bàn số hai vẫn không có người ngồi.
    Ba mẹ con vẫn không thấy trở lại.
    Việc làm ăn của Bắc Hải Đình vẫn như mọi năm, toàn bộ đồ đạc trong tiệm được thay đổi, bàn ghế được thay mới nhưng bàn số hai thì được giữ lại y như cũ.

    "Việc này có ý nghĩa như thế nào?" Nhiều người khách cảm thấy ngạc nhiên khi nhìn thấy cảnh này nên đã hỏi.
    Ông bà chủ liền kể lại câu chuyện bát mì cho mọi người nghe. Cái bàn cũ kia được đặt ngay chính giữa, đó cũng là một sự hy vọng một ngày nào đó ba vị khách kia sẽ quay trở lại, cái bàn này sẽ dùng để tiếp đón họ.
    Bàn số hai "cũ" trở thành "cái bàn hạnh phúc", mọi người đều muốn thử ngồi vào cái bàn này.

    Rồi rất nhiều lần 31/12 đã đi qua.

    Lại một ngày 31/12 đến. Các chủ tiệm lân cận Bắc Hải Đình sau khi đóng cửa đều dắt người nhà đến Bắc Hải Đình ăn mì.
    Họ vừa ăn vừa chờ tiếng chuông giao thừa vang lên. Sau đó, mọi người đi bái thần, đây là thói quen năm, sáu năm nay.
    Hơn 9g30 tối, trước tiên vợ chồng ông chủ tiệm cá đem đến một chậu cá còn sống.
    Tiếp đó, những người khác đem đến nào là rượu, thức ăn, chẳng mấy chốc đã có khoảng ba, bốn chục người.
    Mọi người rất vui vẻ.
    Ai cũng biết lai lịch của bàn số hai.

    Không ai nói ra nhưng thâm tâm họ đang mong chờ giây phút đón mừng năm mới.
    Người thì ăn mì, người thì uống rượu, người bận rộn chuẩn bị thức ăn… Mọi người vừa ăn, vừa trò chuyện, từ chuyện trên trời dưới đất đến chuyện nhà bên có thêm một chú nhóc nữa.
    Chuyện gì cũng tạo thành một chuỗi câu chuyện vui vẻ.
    Ở đây ai cũng coi nhau như người nhà.

    Đến 10g30, cửa tiệm bỗng nhiên mở ra nhè nhẹ, mọi người trong tiệm liền im bặt và nhìn ra cửa.
    Hai thanh niên mặc veston, tay cầm áo khoác bước vào, mọi người trong quán thở phào và không khí ồn ào náo nhiệt trở lại.
    Bà chủ định ra nói lời xin lỗi khách vì quán đã hết chỗ thì đúng lúc đó một người phụ nữ ăn mặc hợp thời trang bước vào, đứng giữa hai thanh niên.

    Mọi người trong tiệm dường như nín thở khi nghe người phụ nữ ấy nói chầm chậm:

    - Làm ơn... làm ơn cho chúng tôi ba bát mì được không?

    Gương mặt bà chủ chợt biến sắc.
    Đã mười mấy năm rồi, hình ảnh bà mẹ trẻ cùng hai đứa con trai chợt hiện về và bây giờ họ đang đứng trước mặt bà đây.
    Đứng sau bếp, ông chủ như mụ người đi, giơ tay chỉ vào ba người khách, lắp lắp nói:

    - Các vị... các vị là...

    Một trong hai thanh niên tiếp lời:

    - Vâng! Vào ngày cuối năm của mười bốn năm trước đây, ba mẹ con cháu đã gọi một bát mì, nhận được sự khích lệ của bát mì đó, ba mẹ con cháu như có thêm nghị lực để sống.
    Sau đó, ba mẹ con cháu đã chuyển đến sống ở nhà ông bà ngoại ở Tư Hạ.
    Năm nay cháu thi đỗ vào trường y, hiện đang thực tập tại khoa nhi của bệnh viện Kinh Đô.
    Tháng tư năm sau cháu sẽ đến phục vụ tại bệnh viện tổng hợp của Trát Hoảng.
    Hôm nay, chúng cháu trước là đến chào hỏi bệnh viện, thuận đường ghé thăm mộ của ba chúng cháu.
    Còn em cháu mơ ước trở thành ông chủ tiệm mì lớn nhất Nhật Bản không thành, hiện đang là nhân viên của Ngân hàng Kinh Đô.
    Cuối cùng, ý định nung nấy từ bao lâu nay của chúng cháu là hôm nay, ba mẹ con cháu muốn đến chào hỏi hai bác và ăn mì ở Bắc Hải Đình này.

    Ông bà chủ quán vừa nghe vừa gật đầu mà nước mắt ướt đẫm mặt. Ông chủ tiệm rau ngồi gần cửa ra vào đang ăn đầy miệng mì, vội vả nhả ra, đứng dậy nói:

    - Này, ông bà chủ, sao lại thế này? Không phải là ông bà đã chuẩn bị cả mười năm nay để có ngày gặp mặt này đó sao? Mau tiếp khách đi chứ. Mau lên!

    Bà chủ như bừng tỉnh giấc, đập vào vai ông hàng rau, cười nói:

    - Ồ phải... Xin mời! Xin mời! Nào bàn số hai cho ba bát mì.

    Ông chủ vội vàng lau nước mắt trả lời:

    - Có ngay. Ba bát mì.

    o O o




    Thật ra cái mà ông bà chủ tiệm bỏ ra không có gì nhiều lắm, chỉ là vài vắt mì, vài câu nói chân thành mang tính khích lệ, động viên chúc mừng. Với xã hội năng động ngày nay, con người dường như có một chút gì đó lạnh lùng, nhẫn tâm. Nhưng từ câu chuyện này, tôi đi đến kết luận rằng: chúng ta không nên chịu ảnh hưởng của hoàn cảnh xung quanh, chỉ cần bạn có một chút quan tâm dành cho người khác thì bạn có thể đem đến niềm hạnh phúc cho họ rồi. Chúng ta không nên nhỏ nhoi ích kỷ bởi tôi tin trong mỗi chúng ta đều ẩn chứa một tấm lòng nhân ái. Hãy mở kho tàng ấy ra và thắp sáng nó lên dù chỉ là một chút ánh sáng yếu ớt, nhưng trong đêm đông giá rét thì nó có thể mang lại sự ấm áp cho mọi người.

    Câu chuyện này xuất hiện làm xúc động không ít độc giả Nhật Bản.
    Có người nhận xét rằng: "Đọc xong câu chuyện này không ai không rơi nước mắt". Đây chỉ là lời nhận xét mang tính phóng đại một chút nhưng nó không phải là không thực tế.
    Quả thật, nhiều người đọc xong câu chuyện đã phải rơi lệ, chính sự quan tâm chân thành và lòng nhân hậu trong câu chuyện đã làm cho họ phải xúc động.


    Tác giả : unknown

  3. #13
    Hi cả nhà !

    Xin chào làm quen chị Ý Yên, Pensee !

    Chị Linh, chuyên bát mì thật cảm động ! Em có đọc trên núi rồi mà giờ đọc lại vẫn rớt nước mắt á ! Cám ơn chị đã post !

  4. #14
    Biệt Thự nam2010's Avatar
    Join Date
    Sep 2011
    Posts
    603


    Hi Thùy Linh,

    Phim Geisha tôi xem đã lâu rồi, chỉ còn nhớ mài mại thôi!

    Maiko và Geisha chắc là người học việc hay người múa may (Mai) và người có tài nghệ (Gei)? TL chắc rành hơn rồi!

    Bát Udon trông như một bát bánh canh không có thịt?

    Fukuoka là tỉnh nhỏ nên vật giá rẻ hơn, đời sống cũng không nhộn nhịp bằng ở Tokyo đâu nhỉ?

    Last edited by nam2010; 12-14-2011 at 07:34 PM.

  5. #15
    Biệt Thự PhPhuongVy's Avatar
    Join Date
    Sep 2011
    Posts
    2,636
    Chị có xem phim Geisha lúc phim mới ra. Maiko chắc là những cô đang học, chưa đủ tài để được gọi là Geisha, phải không Thùy Linh?
    Hi anh Nam. Chị Vy chào làm quen với cô Chín.

  6. #16
    Biệt Thự
    Join Date
    Sep 2011
    Posts
    569
    Thùy Linh, chưa đọc kỹ hết các post nhưng cũng muốn chìa ngón tay trỏ lên ...# 1 TL

    TL cứ việc rinh hết tài sản cất giấu đâu đó về đây cho mọi người ngắm, như bàn về Kimono, nghệ thuật xếp giấy , xếp hình v.v... rất là lý thú khi tìm hiểu về tính cách Nhật , thường TL viết du ký thấy rất nhiều positive thing trong đó , nếu được tỏ bày luôn mặt negative thì lại càng hấp dẫn !

  7. #17
    Biệt Thự Thùy Linh's Avatar
    Join Date
    Oct 2011
    Posts
    6,066
    Quote Originally Posted by nam2010 View Post


    Hi Thùy Linh,

    Phim Geisha tôi xem đã lâu rồi, chỉ còn nhớ mài mại thôi!

    Maiko và Geisha chắc là người học việc hay người múa may (Mai) và người có tài nghệ (Gei)? TL chắc rành hơn rồi!

    Bát Udon trông như một bát bánh canh không có thịt?

    Fukuoka là tỉnh nhỏ nên vật giá rẻ hơn, đời sống cũng không nhộn nhịp bằng ở Tokyo đâu nhỉ?

    Hi Nam

    TL sẽ post bài về Maiko và Geisha .

    TL quên nói tô mì Udon là TL để hình tượng trưng, còn "Bát mì" trong truyện là mì gì TL khg biết .

    Mì Udon khg có thịt, có tôm tempura ăn kèm, loại nhẹ hơn mì Ramen, có thịt heo và nước soup thì béo ngậy ăn với gừng ngâm chua .

    Fukuoka, nằm phía biển hướng bắc của Cửu Châu (Kyushu) như TL đã giới thiệu ở trang đầu, là 1 trong 7 thành phố lớn của Nhật tân tiến, rất sống động, nhộn nhịp khg là tỉnh nhỏ đâu Nam.

    Tokyo thì hong ...nhộn nhịp nữa mà muốn ...ngộp thở luôn, người ở đâu mà nhiều quá .

    Fukuoka rẻ hơn Tokyo thì đúng, giống như vật giá Cần Thơ rẻ hơn Sài Gòn, một phần cháu TL là thổ địa ở đó 3 năm, biết chỗ ăn ngon và rẻ, giống như ở thành phố bên VN, địa điểm thị tứ, diện tích, trang trí đẹp, quyết định giá cả khác nhau ...

    Cả nhóm có kéo đi nhà hàng lớn ăn thì đồ ăn ít mà mắc hơn gấp 2-3 lần.

    Lần TL đi Nhật 2005, mới có máy digital nhỏ, chụp hình rất ít vì lúc đó chưa có vô net nói chuyện đi chơi .
    Ở Nhật thì accomodation, chi phí di chuyển mắc...
    Đồ ăn, đồ xài thì không mắc lắm đâu, so với các nước tân tiến như Mỹ, Canada, Úc thì cũng bằng thôi...nhưng đến Nhật nhớ đừng ăn đồ nhập cảng như thịt bò, táo, lê, nho v...v...cũng đừng ăn pizza nhen, pizza lai không giống pizza của Ý cũng hủng giống của nước nào mà mắc lắm...
    Đi ăn mì, cơm Nhật, đồ biển thì không mắc mà ngon...mới đúng là đi Nhật ăn đồ Nhật...

    Nếu mình khg có ai quen thì nên book đi theo tour...vì nếu khg sẽ trở ngại về ngôn ngữ, chắc chắn không vui, đi lạc còn tốn nhiều tiền nữa !

  8. #18
    Biệt Thự Thùy Linh's Avatar
    Join Date
    Oct 2011
    Posts
    6,066
    Hello anh Camel
    Anh đang bỏ máy đóng bụi huh ?

    TL cũng nói về negative chứ nhưng tùy nơi, ở Nhật negative thì ít, như khách sạn nhỏ mà ......mắc quá !

    Tới 24/12 TL được nghỉ sẽ có thời gian khá hơn anh ạ .
    Cám ơn anh vào chơi .


    @ Em Chín

    Áo cũ lâu đem ra mặc thành ...mới mới lại truyện cũng vậy á cưnghihihi.

    Quote Originally Posted by PhPhuongVy View Post
    Chị có xem phim Geisha lúc phim mới ra. Maiko chắc là những cô đang học, chưa đủ tài để được gọi là Geisha, phải không Thùy Linh?
    Hi anh Nam. Chị Vy chào làm quen với cô Chín.
    Dạ đúng vậy chị Phương Vy
    Em cũng coi phim này lúc mới ra .

    Memoirs of a Geisha, dựng theo truyện của nhà văn Mỹ Arthur Golden




    Tóm lược truyện phim :

    Năm 1929, cô bé Chiyo mới 9 tuổi xuất thân trong một làng chài được bán cho một nhà geisha ở quận Gion, Kyoto.

    Mẹ cô bị ốm nặng rồi mất, cả hai chị em đều bị bán lên Kyoto. Chị Chiyo bị bán vào một nhà chứa, còn Chiyo bị bán vào một nhà geisha. Chính vì vẻ xinh xắn và đôi mắt xám đặc biệt, Chiyo bị đối xử thậm tệ bởi đàn chị Hatsumomo (Củng Lợi đóng), một geisha xinh đẹp và nổi tiếng của vùng Gion. Lo sợ bị Chiyo cướp mất quyền thừa kế tài sản của nhà geisha này, Hatsumomo tìm mọi cách để "tiêu diệt" Chiyo từ khi còn trong trứng nước.

    Tuy nhiên, mặc sự chèn ép của Hatsumomo, Càng lớn Chiyo càng xinh đẹp, cùng sự nỗ lực học hỏi từ Mameha ( Dương Tử Quỳnh tài tử Singapore đóng, DTQ từng đóng cặp với Brosman trong phim điệp viên 007, TL quên tên phim ...) một geisha lão luyện, cô trở thành một kỹ nữ tài năng với nghệ danh là Sayuri. (Lúc này là Chung Tử Di đóng)
    Vẻ đẹp kiều diễm của Sayuri làm cho không ít các khách mê . Nhưng cô lại đem lòng yêu một vị đại gia nằm ngoài tầm với của một cô gái theo nghề geisha. Một tình cảm lạ lùng chớm nở trong lòng cô bé Chiyo thuở nào khi gặp ông "chủ tịch" có đôi mắt dịu dàng, giọng nói ấm áp bên cây cầu lúc mới 14 tuổi.
    Hôm ấy, chủ tịch cho Chiyo tiền mua kem và tặng cô một chiếc khăn mùi xoa. Đó lại chính là động lực để Chiyo không ngừng phấn đấu hoàn thiên mình, rút ngắn khoảng cách đến trái tim người cô yêu thích . (lượm đại trên net)


    3 diễn viên gạo cội Chung Tử Di, Dương Tử Quỳnh và Củng Lợi trong phim " Hồi Ức của 1 Geisha"





    Maiko lúc đang học, ăn mặc khác Geisha

    hình mượn net nhen

    Đoán cho vui, mời cả nhà du lịch đoán thử cô nào là Maiko, cô nào là Geisha nhen ???



  9. #19
    Biệt Thự PhPhuongVy's Avatar
    Join Date
    Sep 2011
    Posts
    2,636
    Khác mái tóc, khác cái đai áo (obi). Một cô tóc bới gọn nhưng lưng đai áo buông dài xuống, một cô tóc bới lơi nhưng lưng đai áo thắt gọn lên. Nhìn chiếc áo lụa vàng có vẻ được mặc tươm tất tới nơi luôn (complete) nên chị Vy đoán là cô áo vàng là Geisha, cô áo trắng là Maiko.

    Phụ nữ Nhật mặc chiếc áo kimono thật là kín đáo, nhưng cổ áo phía sau may trễ xuống và lại bới tóc lên, để lộ chiếc gáy và một phần nhỏ của lưng, là phần đẹp và nhìn gợi cảm của phụ nữ (khen).

  10. #20
    Chào cả nhà !

    Hi Nam, chị Linh, xin làm quen anh Camel !

    Em cũng nắm tay làm quen chị Vy nhen !

    Em đoán cô Nhật áo màu vàng nhạt, búi tóc trễ xuống là Geisha. Kiểu tóc búi cao lên hợp với cô gái hơi nhỏ hơn, và màu áo cũng nhiều hoa và sặc sỡ hơn. Tóc trễ xuống trông cô gái chững chạc hơn, màu áo cũng nhu mì hơn nên chắc là Geisha hơn Maiko.

 

 

Similar Threads

  1. Khung Trời Nhỏ - Thùy Linh
    By Thùy Linh in forum Thú Tiêu Khiển
    Replies: 101
    Last Post: 05-19-2023, 06:57 PM
  2. Tây Úc Xinh Đẹp - Thùy Linh
    By Thùy Linh in forum Du Lịch
    Replies: 159
    Last Post: 01-13-2022, 05:33 AM
  3. Nhật ký
    By Co may in forum Không Gian Riêng
    Replies: 109
    Last Post: 04-04-2019, 04:04 PM
  4. Cho Lòng Bay Xa - Thùy Linh
    By Thùy Linh in forum Không Gian Riêng
    Replies: 26
    Last Post: 06-21-2013, 08:42 AM

Posting Permissions

  • You may not post new threads
  • You may not post replies
  • You may not post attachments
  • You may not edit your posts
  •  
All times are GMT -7. The time now is 02:40 PM.
Powered by vBulletin® Version 4.2.5
Copyright © 2024 vBulletin Solutions Inc. All rights reserved.
Forum Modifications By Marco Mamdouh