Sáng nay là một ngày rất vui đối với tôi khi biết đoản văn của mình được người bạn vừa quen biết trên FB dịch qua tiếng Pháp . Đó là một ngôn ngữ mà tôi rất yêu thích . Và điều tôi yêu thích hơn nữa là nhân vật nam tôi viết trong truyện anh đang xử dụng ngôn ngữ này từ thuở nhỏ đã học tại Taberd Mossard. Xin cám ơn Elodie đã giúp cho bài viết được thăng hoa hơn dưới một ngôn ngữ khác <3

Song ngữ .

Có những người khóc lẻ loi ...
Les larmes des solitaires...

Bắt đầu từ đâu ?! có lẻ từ một phút giây của định mệnh khi nàng nhìn thấy tấm hình của một người lính Việt Nam Cọng Hòa bị hoen mờ bởi thời gian . Đôi mắt dừng lại rồi nhìn chăm chú hơn , trong hình là một người lính có cái dáng dấp cao cao , cái vóc dáng lý tưởng trong rất nhiều những giấc mơ thiếu nữ . Người đàn ông có gương mặt không trội nổi lắm nhưng lại toát ra một sức lôi cuốn ngấm ngầm , nàng là người có biết qua chút ít kỷ thuật để có thể làm cho tấm hình mờ nhạt kia được rõ nét hơn . Sau vài phút chăm chú ngồi sửa đổi nàng cảm thấy thú vị khi nhìn tấm hình rồi bất chợt trong đầu như một màn ảnh đại vĩ tuyến tràn ùa về mang theo những mảnh vở của kí ức được chắp nối chớp nhoáng không đầu không đuôi giống như một khung cửu bị rối ren trong cái cảm giác thật lạ lùng , bỗng dưng trái tim đập nhanh hơn làm như đang thúc hối một điều gì đó thật mơ hồ ...

Người lính trong tấm hình kia nàng không thấy xa lạ , lục lại trí nhớ đang như một mớ hổn độn rồi tự hỏi , chắc chắn mình có gặp , nhất định là có gặp người đàn ông này trong một quá khứ xa khuất nào đó nhưng chưa thể nhớ ra . Nàng bắt đầu tò mò đi tìm hiểu một chút riêng tư trong căn nhà trên cái thế giới mà người ta cho là ảo .
Trước mắt nàng dội đập hình ảnh của một người đàn ông râu tóc bạc trắng ...nàng mở to đôi mắt ...là chàng đây sao ?! chàng , hình ảnh người lính năm xưa của một thời trai tráng mà nàng đang đắm đuối nhìn . Rồi hờ hững quay lưng rời đi với một tâm trạng bâng khuâng , nàng hoàn toàn không biết rõ gì hết về đời sống của người đàn ông luống tuổi đó , nàng chỉ cảm thấy thời gian thật quá tàn nhẫn đã cuốn trôi toàn bộ cái nét thanh xuân một thời nơi hình ảnh của ngườI lính mà nàng nhìn thấy .

Rồi với những sáng trưa chiều tối nàng vui vẻ đùa vui trong một nhóm bạn và thỉnh thoảng thấy người đàn ông đó để lại những lời comment nhẹ nhàng dễ thương và từ những comment đó đã đưa nàng quay lại căn nhà riêng tư của ngườI đó để ngồi tỉ mĩ đọc những dòng sinh hoạt và ngắm nhìn những bức hình được đưa lên . Vẫn những comment dịu dàng đùa vui có sự giới hạn cho thấy là một con người điềm đạm và được biết chàng là một võ sư , chàng học chương trình tiếng Pháp và mang cấp bậc trung úy của Việt Nam Cọng Hòa . Những chi tiết đó thật sự cuốn hút nàng bởi đó là những điều mà nàng hằng mơ mộng để tìm ở nơi đối tượng yêu thương ,cho nên nàng lại chăm chú nhìn người đàn ông râu tóc bạc trắng với một cảm giác thật gần gủi để rồi nàng ứa nước mắt khi nhìn thấy sự héo úa trên hình dáng và trong đôi mắt toát ra một tia nhìn buồn bã như còn lóng lánh những giọt nước mắt được ngăn giử lại trong cái vũng chứa đầy những thương đau . Người đàn ông đó đang có một đời sống thật lẻ loi , bất cần và như thể buông xuôi bởi lính tính nhạy bén đã cho nàng cảm nhận ra điều đó .

Ôi những người khóc lẻ loi ...trong Nửa Hồn Thương Đau của Phạm Đình Chương , nàng như nhìn ra mình đang chính là hình bóng người đàn ông đó ... ôi những ngườI khóc lẻ loi một mình ...Trong trái tim của nàng lại dâng lên một cảm xúc se thắt khi nhìn thấy những vết thâm đen dưới quầng mắt chàng , nàng bỗng dưng như một nhà khảo cổ đi tìm tòi và khám phá rồi bất chợt mĩm cười với ý nghĩ nếu như người đàn ông này rơi vào tình yêu thì nhất định hình dáng của người lính năm xưa sẽ quay trở về ngay tức khắc .

....

Ở một không gian xưa , một con đường xưa và một mái trường xưa . Nàng trong tà áo dài trắng tinh khôi của tuổi học trò và chàng , cậu nam sinh cũng sơ mi trắng với quần tây xanh . Mỗi ngày tan lớp chàng chưa vội về nhà để tìm một góc đường đứng ngắm nhìn theo những tà áo dài trắng hồn nhiên bay lượn đi qua trước mắt và nàng là một trong những cánh bướm trắng đó . Họ đã lướt qua đời nhau bởi cái màn u minh của đất trời che kín lại đôi mắt , họ như những chiếc lá cứ vậy mà cuốn xoay trong vũ trụ , họ phải trải qua một vòng tròn quá lớn nơi cõi trầm luân . Hai người là bản sao của nhau khi mà từ trong tiền kiếp đã bị đánh vỡ ra chia thành hai mảnh . Có phải đã tới lúc hai cái mảnh vở kia đã được sự ân sủng của thượng đề đưa tay vén bức màn u minh một màu đen tối cho họ tìm thấy lại nhau để được yêu thương thêm một lần nữa ?! ...

To my love <3

Ngô Ái Loan
May 30 2018

....

Les larmes des solitaires...

NgườI dịch : Elodie NG

D'où est venu tout cela ? Peut être un certain moment où elle a vu la photo d'un ancien soldat déjà décolorée avec le temps. Ses yeux se sont arrêté attentivement sur la photo, le jeune soldat avait une silhouette longiligne qui était le rêve de plusieurs filles, le visage qui n'était pas très beau mais paraissait très attirant. Elle connaissait quelques petites techniques pour rendre cette ancienne photo plus nette et claire, et après quelques dizaines de minutes de magie, elle fut contente de contempler la photo retouchée et soudainement les images furent revenues dans la mémoire comme sur un écran géant, apportant avec elles les morceaux de la puzzle qui se sont rassemblé d'une façon étrange et en désordre, réveillaient en elle quelque chose vague et insaisissable..

Cet ancien soldat sur cette photo avait un air familier. Elle fouillait dans sa mémoire et se demandait si elle l'avait vu quelque part, d'une certaine façon. Elle commençait à s'aventurer dans cette "maison" qui était qualifiée virtuelle. Frappait à ses yeux l'image d'un homme à la barbe et aux cheveux blancs. Etait- ce... lui, le jeune soldat qu'elle aimait voir sur la photo retouchée ?! Lui, qui était une fois le jeune et attirant.. Elle quittait ses yeux en pensant qu'elle ne connaissait rien de cet homme âgé. Le temps était vraiment cruel qui tuait toute la jeunesse chez le jeune soldat qu'elle a vu..

Les jours se sont suivi, elle s'est amusé dans un groupe d'amis et parfois elle a lu les commentaires sympathiques de cet homme qui la ramenaient à nouveau dans l'intimité de cette personne. Elle passait son temps à lire et à regarder les publications qu'il a mis en ligne. Encore les commentaires pleins de délicatesse, de douceur et d'humour qui révélaient que leur auteur était une personne calme et maitre des arts martiaux, francophone et était lieutenant de l'Armée de la République Vietnamienne. Tous ces éléments l'attiraient car elle a rêvé d'une personne comme celà. Elle regardait à nouveau attentivement l'homme aux cheveux blancs et le trouvait qu'il était déjà si proche. Elle était émue de voir la vieillesse sur lui, la tristesse dans ses regards qui retenaient toute la tristesse, les larmes et la douleur. Il menait une vie solitaire, portait en lui la résignation et la solitude dont elle se sentait.

Les gens qui pleurent seuls... la parole dans une chanson de Pham Dinh Chuong sonnait en elle, et elle semblait voir elle même en lui.. Eux, les gens qui pleuraient seuls. Son coeur se serrait de voir les cercles sous ses yeux, comme un archéologue, elle cherchait et pensait si cet homme tombait amoureux d'elle, l'ancien jeune soldat reviendrait tout de suite.
...
A une ancienne époque, une ancienne ambiance, un chemin et une école des souvenirs lointains, elle, portant la tunique blanche, uniforme de jeune fille écolière. Lui, en chemise blanche et pantalon bleu...A chaque sortie d'école, il ne se pressait pas à rentrer mais cherchait à se cacher dans un coin de la rue regarder les jeunes filles en tunique blanche défiler d'une façon légère comme des papillons innocents dont elle faisait partie. Ils se sont vus et se sont perdus dans leurs vies respectives chacun menait son destin sans savoir, comme des feuilles que le vent de la vie soufflait dans l'immensité de l'univers où ils passaient toutes les épreuves dures de la vie réelle. Ils étaient la moitié perdue de la puzzle d'une vie antécédente faite sur mesure pour eux. Est-ce le bon moment où le bon Dieu a décidé de donner la grâce à deux âmes aimantes, les rassembler encore une fois pour s'aimer ?!