Register
Page 3 of 5 FirstFirst 12345 LastLast
Results 21 to 30 of 50
  1. #21
    Biệt Thự linhphy's Avatar
    Join Date
    Sep 2013
    Posts
    625
    Sau đó, trường thông báo cho tất cả sinh viên nghỉ học. Mọi người đổ ùn ra đường.
    Lúc này đường xá chật cứng vì tất cả cơ quan khác cũng cho nghỉ, chỉ có thể nhích từng bước trên các con lộ lớn như Đinh Tiên Hoàng, Phan đình Phùng, Duy Tân , Hiền Vương....
    Tôi ở trọ,đâu cần vội vã, ra sau cùng, tới cổng trường thì Nhiên đang đậu, xe vẫn nổ máy, Nhiên chặn tôi lại:
    - Hoà, hôm nay nghỉ, về nhà Nhiên ăn cơm đi.
    Rồi không đợi tôi ý kiến Nhiên nói tiếp:
    - Sách nhà Nhiên nhiều lắm, Hoà cứ lấy mà đọc.
    Tôi hơi phân vân dù sao nhìn bề ngoài, Nhiên hơn tôi xa, ăn mặc chải chuốt toàn hàng đắt tiền, không cần nói cũng biết là con nhà khá giả, còn tôi thuộc tầng lớp bình dân, lại đi chiếc xe đạp lọc cọc, tôi thăm dò:
    - Nhà Nhiên gần hay xa
    Gần,mà cứ theo đuôi Nhiên đi thôi, Nhiên đi chậm cho Hoà theo mà.
    Trời , thiệt,được làm cái đuôi của Nhiên thì còn gì hơn!
    Nói vậy chứ lúc đó đường kẹt cứng, xe đạp như tôi chắc luồn lỏi nhanh hơn Nhiên .
    Tới ngã tư Phan Đình Phùng-Công Lý , quẹo phải một chút, tới một khu toàn là biệt thự, mỗi nhà bốn bề có hàng rào riêng.
    Khu ở rất tĩnh lặng, yên ả chứ không có chút nào náo nhiệt như những xóm bình dân ồn ào đông đúc.
    Nhiên leo xe lên vỉa hè, ngưng lại rồi xuống xe đưa tay luồn vào trong mở khoá, rồi đẩy xe vào . Tôi hết hồn.


    Trời ơi, biết vậy tôi không theo, nhà lớn quá, chỉ nhìn qua cũng biết là nhà của quan chức cao cấp, nhà hai tầng xây theo kiểu thời Pháp, rộng rãi, bên trong trang trí toàn đồ sang trọng,
    mà lần đầu tiên tôi mới trực tiếp trông thấy, có cả cặp ngà voi treo trên tường và những đèn chùm rũ xuống từ trần nhà trông rất đẹp và sang trọng, một tủ đựng bóng mượt lấp lánh những ly tách, ruợu,
    cái TV có khung cửa, dàn máy Akai to , một kệ sách bằng gỗ qúy đóng sát tường với khoảng vài trăm cuốn sách đủ loại,….bộ Salon bằng gõ chạm trổ rồng phượng ….

    Bước vào tôi đã choá mắt, nhưng ..tự ái của thằng con trai, nên tôi chỉ khẽ nhìn sơ, tôi chú ý nhất là cây đàn grand piano,đặt ngay kế cửa sổ phòng khách trông ra vườn hoa với dăm bảy loài hoa khoe sắc dưới nắng mai
    Nhiên dọn sơ nhà cửa vừa rót nước ra ly, đẩy về phiá tôi, mở to cánh cửa sổ rồi Nhiên hỏi bâng quơ:
    - Hoà thích hoa nào?
    - Hoa mười giờ, màu hồng nhẹ nhàng, sáng nở chiều tàn, nhưng mai nở tiếp, ngày nào cũng nở
    -Hoà nói câu đó có …triết lý hông dzậy?
    - Nhiên hiểu sao cũng được
    Cả hai chúng tôi cùng cười vì thật ra có câu trả lời rồi.
    Vừa lúc đó, em Nhiên là Phương cũng về đến, Phương học Lê Qúy Đôn, trường cũng cho về vì vụ đánh bom vừa qua
    Lịch sự , tôi đứng dậy, nhưng chưa lên tiếng, Phương mau mắn:

    - Chào anh
    Thì Nhiên đã nói:
    - đây là Hoà, bạn chị, học cùng trường, thôi em xuống giúp chị nấu cơm trưa có anh Hoà ăn nữa đó
    Còn mình tôi, đứng xớ rớ, tôi lại cây đàn, vén tấm khăn phủ lên, gõ gõ
    Nhiên chạy lên, hỏi:
    - Hoà biết chơi Piano?
    - Không, chưa thấy cái đàn piano bao giờ , mà Nhiên học đàn lâu chưa?
    - Hai chị em Nhiên học lâu rồi từ nhỏ
    - Ước gì đưọc nghe Nhiên chơi một bài!
    - Hoà muốn nghe nhạc gì?
    - Gì cũng đuợc, nếu Nhiên đàn thì còn hân hạnh nào bằng.
    - Nhiên chưa đàn cho người con trai nào đâu đấy, Hoà là người đầu tiên
    Nhiên chỉnh ghế lại, bắt đầu tập trung, Nhiên chơi nhạc Chopin bài Nocturne Op. 9 No. 2, bài nhạc êm đềm như ánh trăng vừa hé, mang đầy phong cách của trường phái lãng mạn,.
    Tôi lắng nghe, trời ơi, sao mà trời thương tôi thiệt, tôi có lộc được một hoa khôi của trường, một cô con gái nhà qúy tộc cho nghe bài tôi thích.
    Lát sau,tiếng Phương gọi:
    - Chị Nhiên ơi, phụ em dọn cơm
    Nhiên bảo tôi:
    Xuống nhà ăn cơm với hai chị em Nhiên

    Nhà bếp cũng đẹp và ngăn nắp, sáng sủa vì có tới hai cửa sổ và một cửa hậu, tủ đựng chén bát toàn hàng kiểng của Tàu, Nhật nhìn sang trọng, tủ lạnh, bếp, nồi, ngăn nắp và sạch sẽ …

    Cơm xong, chúng tôi lên nhà uống nước, tôi khá ngạc nhiên, Phương, em Nhiên cũng vui vẻ nói chuyện với tôi , thậm chí còn yêu cầu tôi khi nào rảnh ghé lại nhà kèm thêm toán cho em khi biết tôi giỏi về toán,
    Phương cũng hỏi tôi dăm câu về tỉnh tôi ở mà Phương chưa có dịp tới, nhiều câu hỏi rất ngây thơ, Phương hỏi tôi:
    - Anh ở Biên Hoà, vậy có hay ra sông Đồng Nai ?
    - Có chứ, đó là con sông gắn liền đời anh mà
    - Anh ra sông làm gì?
    - Làm …thơ và ngắm mây trôi.
    - Bữa nào dạy em làm thơ với nha ..
    Lan man một lát xong Phương cũng lên lầu nghỉ trưa, còn lại tôi và Nhiên ngồi nói chuyện, tôi nhắc lại:
    - Nhiên nhớ Hoà thích bài Hẹn hò của PhamDuy chứ?
    - Hoà muốn nghe, ?

    Rồi không chờ tôi trả lời Nhiên đi tới cây đàn, bắt đầu chơi. Hết bản nhạc, tôi như mê mẩn, trời ơi,sao mà nhanh quá vậy!

    Thật là diễm phúc khi nhìn những ngón tay lả lướt đang nhảy múa trên phím đàn do một nàng tiên áo trắng thả hồn mình vào trong giai điệu buồn thảm.
    Mái tóc thề loà xoà bay nhẹ, rung động theo bài nhạc của bờ vai Nhiên, những lúc thăng trầm nhanh chậm, làm tôi có cảm tưởng mình đang hẹn hò ở một chốn mơ ảo nào đó …

    Nhưng cuộc vui nào chả có lúc tàn, tôi đứng dậy xin kiếu ra về, nhìn trời cao, tôi thấy những đám mây trắng, bay gặp nhau rồi tan loãng, mất hút ở lưng trời.

    Ngày 27 tháng 4, chúng tôi vẫn đến trưòng, nhưng không học, có thày cũng không tới, đứng lơ vơ một lát, mạnh ai nấy về, tới cổng, từ xa Nhiên xuất hiện, dáng vội vã,
    ngoắc tôi qua bên đường, chúng tôi ngồi xuống bãi cỏ, gần nhà thờ Đa Kao, rất ít người qua lại.
    Tôi hơi ngạc nhiên khi lần này Nhiên ngồi gần như sát vai tôi.
    Tôi im lặng chờ đợi. Nhiên nói nhanh:
    - Sáng nay ba Nhiên mới về đang giục cả nhà chuẩn bị gấp quần áo hành lý đi ra nước ngoài
    - Buổi sáng trời trong xanh mà tôi tưởng có sét đánh đâu đây, sẽ không còn gặp Nhiên nữa, không còn nghe tiếng piano tuyệt vời nữa, không còn những buổi nói chuyện nữa ...
    Nhiên cắt ngang ý nghĩ của tôi:
    - Hay là Nhiên về nói ba cho Hoà đi theo vì không chỉ có một mình gia đình Nhiên mà có một số người khác nữa
    Tôi nói nhanh:
    - Chắc là không được vì ba Nhiên không biết Hoà với lại Hoà muốn đi cũng phải về nói với ba mẹ chứ
    Nhiên nói:
    -Thôi khi ra nước ngoài rồi Nhiên sẽ tìm cách liên lạc với Hoà sau
    Uh, chắc Hoà sẽ học tiếp năm sau ở truờng, Nhiên cứ gởi thư về ai quen đó, rồi nhờ đưa lên trường
    Im lặng một chút, bỗng Nhiên nhìn thẳng vào mắt tôi, , Nhiên nói khi đôi mắt đã long lanh:
    - Thôi anh ở lại, em đi nha anh !

    Rồi lần đầu tiên Nhiên nắm hai tay tôi, xiết mạnh.
    Xong Nhiên quay đi, hai giọt lệ lăn nhanh xuống đôi má, Nhiên nhanh chóng đứng dậy và ra về.
    Tôi cứ ngồi ở bãi cỏ, lâu đến chừng nào thì không biết, chỉ biết là tôi chả còn nghĩ gì nữa, cũng chả cần phải diễn tả nỗi buồn và đau xé như thế nào của cảnh chia ly,
    trời đất như đang một cơn giông bão khủng khiếp cuốn mất đi cái gì qúy giá nhất -


    Bảy tháng quen nhau, tôi chưa dám nắm bàn tay con gái một lần nào của Nhiên,không hẹn mà tuần nào chúng tôi cũng "tự động" gặp nhau ngồi dưới ghế đá sau trường trò chuyện tới mấy chục lần,
    tôi quen từng ánh mắt, lối cười của Nhiên.
    Nhiên như một ánh sao sáng đến với tôi giữa trời đêm cô tịch tuy xa mà gần, ánh sao không phải của tôi,mà ánh sao chiếu cho tim tôi một chút bâng khuâng, ảo mộng,
    cho tôi thấy vẫn còn chút tình người không phân biệt, dù có hố ngăn sâu thẳm
    Từ một chén cơm thừa, định mệnh đẩy chúng tôi sa lưới.
    Chúng tôi là những con người nguyên khối, có tâm hồn biết thương yêu, với những tự do bay bổng, dưới mắt chúng tôi.


    Tình cảm luôn là báu vật vô giá và trong sáng, quyến rũ, bao hàm ý nghiã khát vọng, chống lại những gì giả dối, già nua, cưỡng bức, nó đáp ứng nhu cầu tự nhiên của con người,
    cả hai chúng tôi đều dám dối diện sự thật, không e sợ trước trở ngại bất công hay dư luận.
    Tôi và Nhiên đến với nhau vì tôi là trai và Nhiên là gái, chỉ có trai và gái mới có thể chuyện trò kéo dài lâu như thế.
    Nhưng lần đầu tiên Nhiên xưng hô anh em và nắm tay tôi, lần thứ hai đôi mắt …
    Em ngấn lệ, thì đó cũng là lần cuối cùng tôi gặp ….Em.
    Những con số lần đầu, lần hai và lần cuối là con số biết nói của yêu thương và đau khổ, và tôi chưa kịp nói tiếng Em nào cho Nhiên …

    Đào Nam Hoà


  2. #22
    Biệt Thự tà áo xanh's Avatar
    Join Date
    Sep 2011
    Location
    Phố Mây
    Posts
    4,706
    Linhphy là người cũ nhưng mình chưa có dịp quen

    Mình cũng nhớ Quán Len Sợi của chị PhPhuongVy quá, còn có Mai Kha rất siêng năng đan móc và khéo nữa, lâu không thấy MK ghé về.

    Mình còn chiếc áo len cổ tim màu tím đan dở dang lúc học lớp Len Sợi.

    Linhphy sưu tập bộ truyện ngắn, truyện thật ngắn đa dạng, mình thích đọc của Bùi Bảo Trúc. Một ít truyện ký tên Linhphy như Truyện Ngắn Subway đọc nhẹ nhàng

    Happy Easter nha!

    Inner peace is the key:
    if you have inner peace, the external problems do not affect your deep sense of peace and tranquility...
    without this inner peace, no matter how comfortable your life is materially, you may still be worried, disturbed, or unhappy because of circumstances.

    Dalai Lama -




  3. #23
    Biệt Thự linhphy's Avatar
    Join Date
    Sep 2013
    Posts
    625
    Chào Tà áo xanh

    linhphy rất vui khi bạn ghé góc truyện ngắn và để lời lời khen tặng ,cám ơn Tà áo xanh

    Lâu rồi mới quay lại Phố , linhphy có ghé qua bên Đình nghe các anh bầu 5 , chị Ấu Tím , chị Mưa , các O Xanh , O Hương Khuya , Mimosa , Chiều buồn ,Thuỳ Linh ,anh 3 Ếch + .....

    Mặc dù thiếu vắng 1 số các thành viên sinh hoạt, nhưng bù lại tuy ít thành viên theo cảm nhận của linhphy Phố rất ấm áp và chân tình .

    À quên kể cho Tà áo xanh nghe chuyện này ,lúc xưa linhphy cũng từng ghé Gạch nối vì thích nghe nhạc và xem hình ảnh đẹp của anh Đà Lạt Chiều Mưa nữa

    Ngoài góc truyện ngắn ,linh phy sẽ xây vài căn nhà nhỏ trong Phố để trò chuyện cùng các anh chị và bạn bè trong Phố nha

    Tà áo xanh có rảnh ghé thăm nhé ,chúc Tà áo xanh và Phố cuối tuần vui & Happy Easter 2024 !

  4. #24
    Biệt Thự linhphy's Avatar
    Join Date
    Sep 2013
    Posts
    625
    Bông hồng Đà lạt

    Trước khi vào Võ Bị, tôi cũng đã nhiều lần ở Đà Lạt, ra trường đi đánh giặc khắp mọi miền đất nước, từ cao nguyên xuống đồng bằng, từ Bến Hải đến Cà Mau,
    nhưng chưa nơi đâu tôi thấy dễ chịu như Đà Lạt, vì thế nếu được chọn một nơi nào đó trên quê hương để làm việc và dưỡng già thì tôi không cần suy nghĩ, trả lời ngay: Đà Lạt.
    Đà Lạt thời tiết dịu mát quanh năm, có thác Cam Ly, thác Prenn, có hồ Xuân Hương, hồ Than Thở và con người thì lịch sự hiền hòa. Đà Lạt là nơi quy tụ các quân trường hiện dịch,
    những chàng SVSQ làm thành phố thêm đẹp và má em thêm hồng.
    Hoa Đà Lạt muôn màu muôn sắc nhưng tôi yêu nhất là Hồng. Hồng là lý do khiến tôi muốn chọn Đà Lạt làm tổ ấm.
    Nhưng đó là Đà Lạt trước 1975, sau ngày mất nước thì thác Cam Ly cũng hết nước cạn khô, nhô lên những tảng đá đen thui sần sùi nằm chung cùng chất phế thải!

    Hoa hồng cũng bị nhuộm đỏ và nhất là sân Cù thì .. không còn nữa!
    Sân Cù là một ngọn đồi cỏ mịn xanh mướt, dốc thoai thoải nằm sát bờ hồ Xuân Hương, nơi hò hẹn lý tưởng của đôi trẻ mới quen, dìu nhau leo dốc, ngồi dựa vai dưới gốc thông già thì thầm.

    Vậy mà ngày nay người ta bao vây che kín sân Cù, cấm người dân lai vãng đến gần!
    Người ta che kín để cấp côi trung ương cùng ngoại bang tới giải trí chơi trò banh lỗ (golf).

    Người dân Việt hỏi nhau banh lỗ là gì thì không ai biết, chỉ những tên “dám đốc” dám xúi xuất cảng “cô dâu” sang xứ Đoài, xứ Hàn thì tủm tỉm cười “banh lỗ, hẩu lớ, hẩu sực lớ”!
    Đà Lạt của tôi đã chết rồi, mộng ước bình thường tìm một nơi yên tĩnh để nghỉ ngơi cũng không được!

    Thôi đành tìm về dĩ vãng, sống với kỷ niệm thời trai trẻ, sống với Đà Lạt thập niên 1960-1970 để .. dưỡng già.
    Hè 1957, ông già tôi cho tôi đi “nghỉ mát” Đà Lạt. Gia đình tôi chẳng khá giả gì mà phung phí tiền bạc, nhưng tôi bị đi nghỉ mát chỉ vì có chị ruột trên đó
    và lý do chính vẫn là bố tôi muốn tách tôi ra khỏi đám bạn yêu .. quái, cái đám tối ngày lặn lội bờ sông Khánh Hội, leo lên tàu, bờ-lông-nhông xuống sông,
    chẳng chóng thì chày thế nào cũng có ngày chết vì nước.
    Những ngày đầu tiên ở Đà Lạt sao mà buồn thế!
    Do chỉ thị của ông già, bà chị tôi kỷ luật thằng em hơi kỹ, không được xuống phố một mình, .

    Ngày ngày nằm nhà học bài cho niên khóa tới! Ôi mớ sách ông già bắt mang theo nào có ích gì cho buổi ấy!
    Nhớ đám bạn Sáu Kho Khánh Hội, thèm nghịch ngợm,
    tuổi 16 chưa biết yêu nhưng thích chọc các cô gái
    thế là tôi làm buồn lòng cô hàng xóm.
    Nhà anh chị tôi ở thuộc khu công chức nghèo, có khoảng chục căn, nằm trên đường Phạm Ngũ Lão, sau lưng là đồi cao có nhà thờ Con Gà,
    phía trước mặt, xuyên qua khuc vục trồng rau là đến ấp Ánh Sáng rồi tới rạp hát Ngọc Lan, từ rạp Ngọc Lan xuống vài bậc dốc là bến xe đò con-con Minh Trung Saigòn-ĐàLat
    . Những chi tiết này về sau tôi mới biết còn những ngày đầu chỉ quẩn quanh trong vườn, bực dọc với những bụi hồng gai góc.

    Ghét hoa này lây sang hoa khác, khi một bông hoa đi qua trước cửa, quen miệng tôi chúm môi huýt sáo khiến cô bé giật mình quay lại lườm thật dài.

    Ngày qua ngày tôi bị cấm trại trong vườn với hoa, “gươm lạc giữa rừng hoa” còn cô nữ sinh đồng phục trắng, áo len màu xanh nước biển khoác ngoài,
    không còn đường đi nào khác để thoát thân nên vẫn phải ngày ngày đi qua và tôi thì vẫn huýt sáo.Chiều cuối tuần, bố cô gái sang thăm anh chị tôi, khi ông về, tôi bị chị dạy dỗ:
    _ “Cậu quá lắm nghe không, bố cô Hồng mới sang mắng vốn tôi đó, cậu liệu hồn”.
    ra tên cô ta là Hồng, một bông hồng nhung đẹp nhưng có gai. Bị mắng không oan, tôi chạm tự ái bèn xuống phố một mình.

    Từ hướng nhà thờ Con Gà, men theo đường Phạm Ngũ Lão tới ngã ba cầu Bạch Hổ, qua cầu là lên phố, lên phố làm gì, tôi đi thẳng ngang qua nhà Thủy Tạ, muốn vào ngồi ăn ly kem nhưng lại thấy
    mấy ông SVSQ cùng các bông hồng ra vào khiến tôi phát rét bèn cúi đầu đi thẳng.
    “Ôi ta buồn ta đi lang thang bởi vì đâu”?

    Tôi đã quan sát cái hồ Xuân Hương trên bản đồ thành phố Đà Lạt, nó nhỏ chút xíu, cứ đi một vòng bờ hồ thì thế nào rồi cũng về chốn cũ,
    về tới cầu Bạch Hổ, thế là hai tay đút túi quần tôi cúi đầu đếm bước.
    Giật mình vì tiếng thét còi tầu, ngước mặt lên, trời xâm xẩm tối, không một ai đồng hành, tôi cảm thấy lạnh, khi ra khỏi nhà, vì giân mà phát nóng nên không mặc áo len.
    Còi tàu lại thét lên kèm theo tiếng nổ xình-xịch, chắc là có nhà ga xe lửa đâu đây.

    Nhìn xa-xa phía trước, những bóng đèn đường vàng úa nối tiếp thành một vòng cung, tôi nương theo đèn đường mà tiến, quyết không lui, hù ông anh bà chị một phen cho bõ ghét.
    Ngang qua công viên thấy chữ đề “Vườn Bích Câu”, thằng con trai 16 tuổi lần đầu đến Đà Lạt giận hờn đi lang thang, bụng đói cật rét, mỏi mệt bèn dừng chân bó gối trên ghế đá.
    Hai tay vòng hai đầu gối ôm sát vào ngực, gục mặt xuống mà vẫn không giảm được tần số rung, tới khi đói trong lạnh ngoài rung cộng-hưởng thì “thằng nhỏ” lăn đùng xuống bãi cỏ!
    Ánh đèn pin làm tôi giật mình chói mắt, hai ông phú-lít đi tuần nghi tôi không ăn cắp thì cũng xì-ke nên hỏi giấy tờ rồi dẫn tôi về bót.
    Ông anh rể đến lãnh tôi về và sáng hôm sau tôi quyết giã từ Đà Lạt, trước khi lên xe, tôi mong gặp mặt “nhỏ Hồng” để mắng cho vài mắng vì tội mét mẹ .


  5. #25
    Biệt Thự linhphy's Avatar
    Join Date
    Sep 2013
    Posts
    625
    Tôi có làm gì đâu?
    -Con gái đẹp mà lắm chuyện! Lần đầu lên Đà Lạt đã đụng Hồng gai!

    Giận thì giận, thương thì không thương nhưng mà sao hình bóng nhỏ Hồng cứ luẩn quẩn trong đầu tôi mãi?
    Cô ấy có cái gì hay hay kín đáo khó nói, không như những bạn mặc xà-lỏn tắm sông của tôi, chúng chửi thề như giặc.

    Hè năm sau tôi tự động xin ông già cho đi Đà Lạt để học thi.
    Hồng vẫn còn đó, trong xóm cũ, nhưng tôi chỉ dám núp sau cánh cửa nhìn theo mỗi khi cô ôm cặp trước ngực đi ngang qua cửa.
    “Máu giang hồ của mày đâu rồi?”
    Tôi tự hỏi, rồi một buổi sáng tôi dậy sớm đi xuống đường giả đò chạy bộ, chờ đúng giờ Hồng đi học, tôi đi ngược trở lên như vô tình đụng mặt,
    con hẻm chật hẹp làm sao em tránh, tôi dự định nói nhiều nhưng miệng chỉ còn lắp bắp:
    _“Xin lỗi cô Hồng về việc tôi huýt sáo ..”.
    Hồng không nói gì mà né sang một bên tiếp tục đi, em đi đường em, tôi đi đường tôi, bực bội, mắc cở quay lại chưa kịp rủa thầm thì cũng đúng lúc Hồng quay ngược lại .. mỉm cười.
    Nụ cười khinh bỉ?
    Nụ cười ngạo mạn hay thương hại cho thằng nhỏ nhớ mãi cái lỗi hè năm ngoái nay xin lại?
    -Kệ, bất cứ lý do gì đi nữa thì nụ cười của cô đã làm tim tôi đập loạn nhịp.

    Hồng không nói gì mà né sang một bên tiếp tục đi, em đi đường em, tôi đi đường tôi, bực bội,
    mắc cở quay lại chưa kịp rủa thầm thì cũng đúng lúc Hồng quay ngược lại .. mỉm cười. Nụ cười khinh bỉ?
    Nụ cười ngạo mạn hay thương hại cho thằng nhỏ nhớ mãi cái lỗi hè năm ngoái nay xin lại? Kệ, bất cứ lý do gì đi nữa thì nụ cười của cô đã làm tim tôi đập loạn nhịp.
    Thế mới biết nụ cười giai nhân làm “đổ nước nghiêng thành”, hồng Đà Lạt đã đẹp lại thêm nụ cười chúm chím buổi sáng, hơi thở mờ hơi sương thì dẫu sắt cũng phải mềm.

    Những nụ cười của Hồng sau đó và những thư đi tin lại làm tôi đầu quân vào Võ Bị.
    Nói ra có vẻ nhụt chí làm trai, nứt mắt đã lụy vì gái mà thiếu lý tưởng phục vụ Tổ Quốc, nhưng thú thật Hồng gai Đà Lạt và bộ Jaspee’ dạo phố mùa Đông đã làm tôi thay đổi ý định vào một quân trường khác
    mà chọn lò luyện thép đồi 1515 để tu thân.
    Hồng hàng xóm không biết tôi vào Võ Bị . Ngày đi phố đầu tiên, sau 8 tuần Tân Khóa Sinh, tôi súng sính bộ đại lễ trắng với cầu vai Alfa đỏ SVSQ,
    xe GMC nhà trường thả tân sinh viên sĩ quan xuống khu chợ Hòa Bình, tôi thong thả xuôi dốc, qua cầu Bạch Hổ, theo đường Phạm Ngũ Lão, miệng thổi sáo, mang tâm trạng “áo gấm về nhà” với những lo cùng hồi hộp
    Lo vô phúc mà đụng mặt ông niên trưởng trên đường thì chỉ có thác

    Hồi hộp nghĩ tới lúc gặp Hồng.Đi ngang qua nhà Hồng, tôi không thấy bóng Hồng đâu nhưng lại thấy bố Hồng đang trà đàm, café’ đạo cùng mấy ông SVSQ đàn anh ngoài sân!
    Với những bộ Jaspee’ là tôi biết họ là đàn anh, nhưng không biết là khóa mấy?
    -Khoá 18, khóa 17 hay khóa 16 đây?
    Họ là cha, là ông nội, ông cố nội của chúng tôi, tôi chỉ kịp than thầm “chết rồi!”
    Rồi lủi thẳng vào nhà mà quên đi một động tác bắt buộc, tối cần thiết là đưa tay chào.
    “Lòng buồn cảnh có vui đâu bao giờ”! Đang hí hửng toan khoe người đẹp cặp alfa thì đã bị “ông cha, ông cố” chắn lối!
    Những Chủ Nhật sau đó, mỗi khi bất ngờ gặp Hồng ngoài sân, ngoài ngõ, tôi chỉ biết yên lặng gật đầu chào như chào một người chị và Hồng khẽ mím chi.
    Bà chị tôi biết ý hỏi:
    _ “Cậu giận cô Hồng à? Cô ấy hỏi thăm cậu đấy”
    Tự ái được vuốt, tôi thấy Hồng đẹp Hồng dễ thương hơn, nhưng tôi sợ, Hồng đã có gai nay lại còn thêm vài vòng “concertina” rào quanh nữa thì đàn em chỉ còn nhớ câu:
    _“Chí tuy còn mong tiến bước nhưng sức không kham nổi đoạn trường”.

    Hai năm quân trường với bao cay đắng khổ cưc nhưng giúp tôi trưởng thành, hãnh diện và mãi mãi nhớ những kỷ niệm quân trường, bị hành xác và hành xác lại khóa sau như vũ điệu liên hoàn “nàng dâu mẹ chồng”
    , nhớ ơn các niên trưởng, không mẹ chồng đố “mày” thành sinh viên sĩ quan.
    Trường Võ Bị, trường đại học CTCT, các chàng sinh viên SQ là một thành phần tạo nên nét đẹp Đà Lạt, câu chuyện anh em nhà Võ hành hạ nhau thì trăm họ đều biết, nhưng thương cho roi cho vọt,
    chuyện quân trường để lần sau, đề tài này tôi xin kể tiếp những bông Hồng gai.

    Những ngày Chủ Nhật được ra phố mà cứ thấy thằng em nằm nhà, bà chị tưởng tôi thất tình bèn rủ em đi chợ Hòa Bình, “chị cho cậu coi cái này hay lắm”.

    Tôi theo chị vào chợ, thấy chị nói chuyện với bà chủ sạp vải, tôi trông dáng bà quen quen, phụ với mẹ tiếp khách là một cô tuyệt đẹp, tôi cũng thấy như quen quen.
    Tôi mỉm cười một mình, chàng thanh niên nào thoạt trông thấy người đẹp đều có cảm tưởng “quen quen”. Nhưng quen riết rồi thì làm bộ mặt lạ!
    Trên đường về bà chị hỏi tôi:
    _ “Cậu có nhớ bà chủ sạp vải là ai không?”
    Không nghe tiếng trả lời, chị tôi có vẻ sốt ruột trả lời thay:
    _ “Bà Xuân đấy, hàng xóm của mình ở phố Dinh, Hải Phòng đó”.
    Tôi vội vã hỏi liền:“Thế người ngồi cạnh bà Xuân là cô Hồng hay cô Phụng”.
    _ “Cô Hồng, cậu thấy sao? Hay lắm đấy”.
    Lại một bông Hồng nữa xuất hiện, Hồng này có em gái tên Phụng nên xin gọi là Hồng-P. Hồng-P, Phụng và em trai tên Thiệp là đám bạn trong khu phố Dinh Hải Phòng của tôi thời gian 53-54.
    Chúng tôi chơi thân với nhau, thường đánh bi đánh đáo, búng dây thung, chơi trò bịt mắt bắt dê, tối tối rủ nhau đi ăn “chí mà phù”, “lạc phá xang” ngoài bờ sông Cấm.

    Trong đám bạn ấy Hồng-P đẹp nhất và dễ thương, tôi thường về phe Hồng, bênh vực Hồng mỗi khi có tên nào chọc ghẹo,
    Hồng cũng thường cho tôi kẹo cam thảo.

    Nhớ lần tôi bị bịt mắt đi bắt dê, lạng quạng làm sao tôi chụp được Hồng rồi nghe Hồng ré lên, vội kéo miếng vải bịt mắt xuống, tôi hiều lý do, thay vì chụp sau lưng tôi lại chụp phía trước.!
    Hồng đỏ mặt lườm tôi, tôi bối rối không biết nói gì nhưng không giận nhau.
    Thời gian ngắn sau, cả khu phố chúng tôi xuống tàu Marine Serpent di cư vào Nam, mỗi người một nơi,
    nay bất ngờ gặp nhau đây mà không nhận ra bạn cũ.

    Tôi lo lắng hồi hộp, quên hẳn bóng Hồng ngay bên cạnh mà nghĩ đến chuyện tương lai, tai ương sẽ không bao giờ thoát.
    Miệng đắng ngắt bữa cơm chiều trong phạm điếm, không ăn cũng phải đi tập họp đề sinh viên cán bộ điểm danh.
    Sau vài động tác sơ khởi 4 món ăn chơi, tôi nghe tiếng thét của hung thần từ trên bục gỗ:
    _ “SVSQ nào sáng nay ra phố đã nghinh niên trưởng, hãy tự giác bước ra khỏi hàng”!
    Hai tiếng “tự giác” thật nhẹ nhàng nhưng là tôn chỉ của người SVSQ, thiếu tự giác thì chỉ còn con đường “thịt nát xương tan”!
    Tôi tự giác bước ra khỏi hàng.

    Tối mùa Đông Đà Lạt lạnh cóng mà sao trán tôi vã mồ hôi, hai đầu gối nó không nghe lời mà cứ rung lên từng chặp.
    Màn dạy dỗ của mấy “ông cha” kéo dài cho đến khi kèn báo giờ đi ngủ tôi mới được tha về phòng!
    Như một cái mền rách nhúng nước vất trên nền gạch bông, tôi chỉ biết thở dài:
    _ “Nào ai dám nghinh! Tôi sợ nên quên chào! Nào ai dám liếc! Hồng kia đã có chủ rồi!

    Thôi từ nay em xin chừa”.
    Những Chủ Nhật sau đó, mỗi khi bất ngờ gặp Hồng ngoài sân, ngoài ngõ,
    tôi chỉ biết yên lặng gật đầu chào như chào một người chị và Hồng khẽ mím chi. Bà chị tôi biết ý hỏi:
    _ “Cậu giận cô Hồng à? Cô ấy hỏi thăm cậu đấy”
    Tự ái được vuốt, tôi thấy Hồng đẹp Hồng dễ thương hơn, nhưng tôi sợ, Hồng đã có gai nay lại còn thêm vài vòng “concertina” rào quanh nữa thì đàn em chỉ còn nhớ câu:
    _“Chí tuy còn mong tiến bước nhưng sức không kham nổi đoạn trường”.
    Hai năm quân trường với bao cay đắng khổ cưc nhưng giúp tôi trưởng thành, hãnh diện và mãi mãi nhớ những kỷ niệm quân trường,
    bị hành xác và hành xác lại khóa sau như vũ điệu liên hoàn “nàng dâu mẹ chồng”, nhớ ơn các niên trưởng,
    không mẹ chồng đố “mày” thành sinh viên sĩ quan.
    Trường Võ Bị, trường đại học CTCT, các chàng sinh viên SQ là một thành phần tạo nên nét đẹp Đà Lạt, câu chuyện anh em nhà Võ
    hành hạ nhau thì trăm họ đều biết, nhưng thương cho roi cho vọt, chuyện quân trường để lần sau, đề tài này tôi xin kể tiếp những bông Hồng gai.


  6. #26
    Biệt Thự linhphy's Avatar
    Join Date
    Sep 2013
    Posts
    625
    Trong đám bạn ấy Hồng-P đẹp nhất và dễ thương, tôi thường về phe Hồng, bênh vực Hồng mỗi khi có tên nào chọc ghẹo, Hồng cũng thường cho tôi kẹo cam thảo.
    Nhớ lần tôi bị bịt mắt đi bắt dê, lạng quạng làm sao tôi chụp được Hồng rồi nghe Hồng ré lên, vội kéo miếng vải bịt mắt xuống, tôi hiều lý do, thay vì chụp sau lưng tôi lại chụp phía trước.!
    Hồng đỏ mặt lườm tôi, tôi bối rối không biết nói gì nhưng không giận nhau. Thời gian ngắn sau, cả khu phố chúng tôi xuống tàu Marine Serpent di cư vào Nam,
    mỗi người một nơi, nay bất ngờ gặp nhau đây mà không nhận ra bạn cũ.

    Nhớ kỷ niệm xưa, tôi sinh ngẩn ngơ, dò tin tức biết gia đình Hồng ở khu dốc Nhà Bò, như vậy Hồng sẽ đi lễ nhà thờ Con Gà.

    Kể từ đó tôi siêng đi lễ ngày Chúa Nhật hơn và Chúa đã thương con chiên không ngoan đạo, tôi đã thấy Hồng “trong giáo đường đêm Noel ấy”.
    Vẫn suối tóc dài chấm eo thon, nhưng Hồng đẹp hơn ngày xưa nhiều lắm, dần dần mỗi Chủ Nhật tôi tìm cách ngồi gần thêm một chút cho tới khi Hồng quỳ hàng ghế trước,
    tôi quỳ ngay phía sau, những lần như thế thì ..
    Chúa ở trên cao còn người tôi yêu thì ngay trước mặt, tôi không nghe được lời giảng của linh mục mà chỉ nghe nhịp đập của tim.
    Hồng-P đẹp như một pho tượng, tôi không dám lại gần mà cứ lẽo đẽo theo sau cho tới gần ngày mãn khóa thì tôi uống thuốc liều, sau thánh lễ tôi chận Hồng ngay cuối nhà thờ và thật khó mở đầu, tôi chỉ gọi được một câu: “Hồng”.

    Sau vài lời trao đổi kỷ niệm xưa, Hồng không ngỡ ngàng, có lẽ nàng cũng đã nhiều lần bị các chàng SVSQ chận đường như vậy, nhưng khi nhận ra tôi, Hồng cười thật tươi và .. bạn cũ không rủ cũng tới, thật tự nhiên Hồng đưa tay ra cho tôi bắt và nói:
    _ “Mấy tháng nay Hồng biết có người theo dõi, nhưng không ngờ đó lại là Văn”.
    Hồng-P mời tôi về nhà, cũng gần đó thôi, ngay cuối dốc nhà Bò. Tôi nói với Hồng là tôi biết nhà từ lâu rồi, để tôi dẫn đường cho thì Hồng nháy mắt:
    _ “Vẫn cái tật nghịch ngợm như ngày xưa ở Hải Phòng”.
    Tôi không biết Hồng có nhớ cái vụ “bịt mắt bắt dê” hay không, nhưng nghe Hồng nhắc kỷ niệm cũ tôi thấy cái bàn tay ngày ấy tê-tê, thấy ấm lòng và hồi hộp khi Hồng mời về nhà.
    Bước vào nhà chưa kịp hỏi thăm ông bà cụ và các em thì Hồng đã nói:

    “Mẹ bán vải ngoài chợ, bố đi chơi xa, em Phụng đã có gia đình và ở riêng, còn cậu Thiệp thì đi Không Quân, hiện đang học ở Nha Trang”
    Bạn bè 10 năm mới gặp lại nhau làm sao kể cho hết kỷ niệm, Hồng-P giữ tôi ở lại ăn cơm với đọt su-su xào tỏi
    . Mộng ước theo đuôi bấy lâu chỉ có thế thôi, nay đang trong tầm tay, trời gầm cũng không nhả.
    Tôi giúp Hồng tước vỏ đọt su-su, ôn chuyện cũ, đôi khi như vô tình, hai tay chạm vào nhau khi cùng lấy đọt rau một lượt.
    Hồng đột ngột hỏi tôi:_ “ Tháng sau Anh mãn khóa rồi phải không?”
    Hồng-P bất chợt gọi tôi là anh thay vì Văn khiến tôi muốn ngộp, không trả lời câu nàng hỏi mà nhìn thẳng vào mắt nàng,
    không cần phải giả đò ứa lệ mà tôi cảm động thật sự, làm liều cầm tay em, tôi nói:
    _ “Em vào dự lễ mãn khóa của anh nhá”.
    Có lẽ bàn tay chai đá vì hít đất nhẩy xổm xiết “búp măng” hơi chặt, tay Hồng-P hơi nhúc nhích như muốn gỡ ra nhưng lại vẫn để nguyên chỗ cũ rồi khẽ nói:
    _ “Đây là lần đầu tiên em sẽ được dự lễ mãn khóa của một SVSQ Võ Bị”.
    Đúng hay sai chưa biết, nhưng rõ ràng Hồng-P muốn nói một điều gì đó mà chỉ những người để ý đến nhau mới hiểu.
    Chúng tôi xưng hô “anh em” từ lúc nào không hay, nói đủ chuyện trên trời dưới đất, trừ chuyện tình yêu. Khi bắt tay nhau để tôi về trường

    thì trời đã tối, đành gọi taxi, dùng dằng tay lại cầm tay, tiếng ai nghẹn ngào:
    _ “ Mình vừa gặp lại nhau thì đã..!
    Có thể lại xa nhau 10 năm như lần trước ”!
    Hồng đến tham dự ngày mãn khóa và chúng tôi vui bên nhau như chưa bao giờ có, thân thiết nhau như “ngày xưa thân ái”.
    Rồi chúng tôi chia tay nhau trong tình bạn hoàn toàn trong sáng, tôi nói với Hồng-P ước mong sẽ quay lại chọn ..

    Đà Lạt làm nơi dừng chân. Lệ tràn khóe mắt, Hồng-P chúc tôi lên đường bình an và sớm gặp lại.
    Hôm đó là sáng ngày 30 tháng 11 năm 1964.
    Sau 15 ngày phép mãn khóa, vừa khoác áo trận TQLC ra chiến trường thì thủ khoa Võ Thành Kháng đã hy sinh cùng Hùng, Thái Quan.. tại mặt trận Bình Giả, chưa kể một số bị trọng thương!
    Chiến tranh khốc liệt bắt đầu, những chàng trai Võ Bị lăn vào lửa đạn, thằng mất thằng du mình trên đôi nạng gỗ, không còn thời gian nào đề nghĩ đến bố mẹ, gia đình và cả người yêu,
    trước mắt chì còn đồng đội, đôi khi vừa gặp nhau chưa tàn điếu thuốc thì vuốt mắt
    cho nhau
    Những bông hồng Đà Lạt thường trách các anh mau quên lời hứa!
    Không phải thế đâu, nhớ lắm chứ, nhớ mà chưa có seo-phôn gọi về khiến càng nhớ thêm.
    Nằm võng viết thư cho người yêu bằng ánh sáng đèn pin, vùa nắn nót được câu: “Em yêu” thì nghe địch pháo kích, “ầm”!
    Buông “em yêu” để nhẩy ào xuống hố.


    Thôi hẹn em thơ sau để anh đi kiểm soát xem có đồng đội nào bị thương không ..và đã có người vừa ra đi sau tiếng nổ!
    Nhớ lắm chứ nhưng sao đành để em phải đội khăn tang, thôi đừng trách các anh nữa những bông Hồng gai Đà Lạt ơi.

    Hồng-P và tôi thư từ qua lại và mí-mí chuyện tương lai, nhiều khi thư nhận được chưa kịp đọc thì đã bị ướt nhòe, mắt anh mờ không đọc được thư em.
    Thú thật có nhiều lúc mong bị thương, bị nhẹ thôi, để có dăm ba ngày dưỡng thương về phép thăm người mình thương.
    Nhưng khổ nỗi không nhẹ mà nặng, như nặng ngàn cân.
    Tới phiên tôi, không nhẹ mà bị loại khỏi vòng chiến, chân thấp chân cao, tay bó bột tay chống nạng về thăm trường cũ và người xưa. Trường Võ Bị vẫn như ngày nào,
    nhưng các khóa đàn em oai phong hơn với alfa đỏ ba vạch vàng.

    Tôi gặp lại niên trưởng K17 Võ Vàng cùng người bạn đồng khóa cùng đại đội H Nguyễn Xuân Huy và vài bạn khác nữa đang là cán bộ và huấn luyện viên của trường.
    Tôi còn nhớ lời hứa năm xưa với Hồng-P là sẽ quay về và chọn Đà Lạt làm nơi dừng chân, dù làm cán bộ hay huấn luyện viên tôi cũng đủ điều kiện, nhưng nay quay về rồi thì thiếu một chân!
    Thiếu chân đứng thì làm sao dừng chân với em đây!

    Gió lạnh trên đồi thông trước cổng câu lạc bộ Nhữ Văn Hải thổi mạnh làm một ống quần tôi lay động,bất giác tôi rùng mình và quyết định không trở lại quân trường nữa,
    thất hứa với Hồng-P không chọn Đà Lạt làm nơi dừng chân, không đủ can đảm gặp lại Hồng-P, giữ mãi cho nhau hình ảnh đẹp hơn là “anh trở về trên đôi nạng gỗ, anh trở về làm dang dở đời em”.

    Tôi quay về với anh em đồng đội TQLC, ở đó anh em chúng tôi cần nhau và tôi cũng tự an ủi rằng mình còn may mắn hơn những đồng đội khác trở về trên chiếc xe lăn và hằng ngày,
    mỗi ngày hằng trăm anh em trở về với hòm gỗ không có cài hoa, không có hai hàng nến trắng mà chỉ có những vành khăn tang.
    Chúc Hồng, cả hai Hồng và những bông hồng gai Đà Lạt không phải nhìn thấy khăn tang và đừng trách các anh là người không giữ lời hứa.

    Tô Văn

  7. #27
    Biệt Thự tà áo xanh's Avatar
    Join Date
    Sep 2011
    Location
    Phố Mây
    Posts
    4,706
    Chào Linhphy

    Xanh không quote để giữ trang đẹp.

    Vui biết Linhphy cũng từng biết Gạch Nối, và đã nghe các giọng hát ở Đinh Huyền Ca.

    Giữ trang truyện dành riêng Linhphy đăng bài, sẽ xem những chủ dề khác của Linhphy mở.

    Chúc an vui luôn luôn.

    Inner peace is the key:
    if you have inner peace, the external problems do not affect your deep sense of peace and tranquility...
    without this inner peace, no matter how comfortable your life is materially, you may still be worried, disturbed, or unhappy because of circumstances.

    Dalai Lama -




  8. #28
    Biệt Thự linhphy's Avatar
    Join Date
    Sep 2013
    Posts
    625
    Mối tình đầu của tôi

    Tháng ba về, Wichita đã vào xuân. Trời đất như chuyển mình, cảnh vật xung quanh như bừng lên, ấm áp, reo vui trong nắng sau những ngày dài chìm đắm trong cái lạnh lẽo của mùa đông.
    Hai cây lê trong vườn nhà tôi, hoa đã nở trắng. Màu hoa tinh khiết làm sao.
    Màu hoa nhắc nhớ tôi thời con gái, thời mộng mơ, thời của trăng của mật, thời của những bước chân chim, tung tăng vui đùa bè bạn.
    Thời thiếu nữ, chiếc nón nghiêng che, cặp ôm trước ngực, thẹn thùng khi có những đôi mắt đằm thắm nhìn theo.
    Tôi đang đứng thơ thẩn nhìn qua vuông cửa sổ, mơ về những năm tháng đã xa thì tiếng chuông điện thoai reo vang.
    Tôi bực mình ;” Vô duyên ơi là vô duyên. Cắt đứt giấc mơ hoài niệm của tôi rồi.

    Ơi những cú điện thoại quảng cáo không đâu …”.

    Tôi vẫn đứng bất động, lòng vẫn còn đang thả trôi trên những bông hoa lê trong trắng ngây thơ. Người ta nói càng về già thì càng thích sống lại thời son trẻ.
    Quà đúng như thế. Tiếc ôi những ngày tháng qua mau.
    Mới ngày nào đây thôi, vô tư cắp sách đến trường, con nít ơi là con nít, hay hờn hay dỗi vu vơ, hay buồn hay giận không đâu mà bây giờ …tóc đã điểm sương, con cháu một đàn.
    Tiếng chuông điện thoại một lần nữa reo lên. Tôi thở dài chậm chạp đưa tay nhấc phôn:
    - Hello …
    - Cô Duyên hở …
    Tôi chỉ kịp kêu lên “Thuyên ơi …”.
    Chiếc phôn rời khỏi tay tôi rơi trên nền nhà tạo ra những tiếng lốc cốc khô khan, âm thanh ngắn, cọc cằn đó vẫn cứ khua loạn trong đầu tôi.
    Tôi gục xuống bàn, chìm đi. Khi tỉnh dậy tôi thấy mình đang nằm trong phòng, bên cạnh tôi là đứa con gái Út với vẻ mặt lo lắng:

    - Mẹ tỉnh lại rồi. Lạy chúa …Mẹ làm con hết hồn …Chuyện gì vậy mẹ?
    - Cậu Thuyên mất rồi con ạ.
    Con tôi ngơ ngác : “Cậu Thuyên nào hở mẹ?”
    Cách đây hơn bốn mươi năm, Thuyên là bạn học cùng lớp của cậu em trai tôi. Lúc đó Thuyên và em tôi đang học lớp đệ lục, tôi lớp đệ tứ, là lớp bảy và lớp chín bây giờ.
    Tôi quen Thuyên vào dịp gia đình mừng sinh nhật thứ mười sáu của tôi. Tôi còn nhớ rất rõ buổi tối hôm ấy, một buổi tối thật đẹp, vui nhộn.
    Bạn bè tôi líu lo với những lời chúc với những món quà mừng tôi ngày tuổi trăng tròn. Có lẽ cái tuổi mười sáu là tuổi đẹp nhất đời của người con gái. Cái tuổi chưa phải là người lớn nhưng cũng không còn là trẻ con nữa.

    Cái tuổi của độ đang ngấp nghé ở ngưỡng cửa mộng mơ, đang háo hức bước một bàn chân vào vùng cấm, muốn khám phá muôn ngàn bí hiểm của cái tâm sinh lý mà một thoáng của thời điểm, đang ngấm ngầm bùng lên.
    Tôi nhìn cuộc đời lúc đó đã khác ngày hôm qua, ngày tôi còn mười lăm tuổi chin mươi chín rưỡi.

    Bữa tiệc sinh nhật đơn giản với những đồ ăn ngọt. Ôi những khuôn mặt thân thương bè bạn của ngày tôi mới lớn.
    Tôi đang hình dung ra từng người: Mỹ với nụ cười rạng rỡ vui tươi, Trâm với đôi mắt hình như lúc nào cũng buồn dù nó chả có gì để phải buồn cả. Huyền với cái miệng luôn liếng thoắng như chim.
    Chính Huyền hôm ấy đã làm tôi chú ý đến Thuyên khi Huyền hỏi tôi:
    - Ê Hà … Tay nào vậy? Coi cũng bảnh đấy chứ!
    - Hắn là bạn của em tao. Con nít mà …
    - Thấy tướng tá …nhưng cái mặt còn non choẹt.
    Cái tuổi của Thuyên thật không tương xứng với vóc dáng tí nào. Thuyên to con, vạm vỡ, nếu chỉ trông phía sau lưng thôi, không ai bảo Thuyên mới chỉ mười bốn.

    Tôi bắt đầu để ý tới Thuyên, thỉnh thoảng tôi liếc trộm về phía Thuyên và lần nào cũng vậy, tôi bắt gặp một ánh mắt …có vẻ như trìu mến đắm say, nhìn tôi.
    Tôi chợt rùng mình, luống cuống. Mặt tôi nóng bừng. Trong người như có một luồng điện nhẹ đang chạy rần rần trong từng thớ thịt …Tôi thầm trấn an mình “Thôi đừng nhìn hắn nữa“.

    Thế nhưng lòng tôi chẳng chịu nghe cái miệng tôi. Tôi vẫn cứ liếc nhìn Thuyên hoài …Có lần Thuyên mỉm cười.
    Tôi vội quay đi. Chân tay lung túng đánh rơi cả miếng bánh sinh nhật tôi vừa cắt, định đưa cho Huyền.
    - Sao vậy hở Hà?
    Tôi đánh trống lảng:
    - Không có gì …Sơ ý một chút, xin lỗi Huyền nhá.
    Tôi cúi xuống, lại liếc ngang về phía Thuyên. Thuyên đang cười đùa với đám bạn. Thật đáng ghét, làm người ta quýnh quáng rồi cười trên cái …cục quê của người ta.
    Tôi nhủ thầm thế nào cũng phải nói với cậu em tôi là mày có một tên bạn thật đáng ghét. Ghét, ghét …
    Buổi tiệc đã tàn. Mọi người đã ra về. Tôi thấy chỉ Thuyên còn ngồi lại với em tôi. Tôi bắt đầu thu dọn chiến trường. Chiến trường bây giờ là những ly tách, dĩa và rác. Đang loay hoay lau dọn thì em tôi gọi:
    - Chị Hà …
    Tôi ngẩng lên nhìn về phía chỗ em tôi và Thuyên ngồi:
    - Gì thế em ?
    - Chị lại đây đi, Thuyên muốn nói chuyện với chị.Trời … bày đặt. Bộ muốn tán tỉnh tôi hay sao đây!

    Còn nhỏ quá mà em. Tôi thầm nghĩ và mỉm cười. Tôi bước lại bên em tôi tay tôi xoắn xoắn cái khăn lau bàn. Tôi nhìn Thuyên chờ đợi. Tôi thấy sao mình cũng rung quá .
    Hà ơi ! Cái điệu bộ phớt tỉnh Ăng Lê, cao ngạo của ngày hôm qua đâu rồi , giờ sao lại mất bình tĩnh như vầy chứ … Thuyên vẻ mặt cũng ngượng ngùng không kém .

    Thuyên đứng dậy mỉm cười nhìn tôi . Tôi thấy nụ cười sao như là mếu , tôi muốn phì cười .
    Thuyên rút trong túi ra một cái hộp nhỏ xíu dài như cái ngón tay , nhìn qua tôi biết ngay là một cây bút , giọng Thuyên ấp úng :
    - Thuyên tới mừng Sinh nhật Hà .
    Sao lại là “Thuyên tới mừng sinh nhật Hà “ , phải là “Em tới mừng sinh nhật Chị” mới đúng chứ . Tôi cười thầm trong bụng .
    Tôi mở cái hộp ra . Đúng là cây viết Pilot màu xanh , trên cây viết có khắc tên tôi :” Ngọc Hà, Sinh nhật 16 .”. Tôi reo lên
    - Ồ ! Đẹp quá ! Cám ơn Thuyên .
    Từ hôm đó chúng tôi quen nhau . Thuyên năng đến nhà tôi hơn , dĩ nhiên là để chơi với em tôi và thỉnh thoảng liếc nhìn tôi một cái
    . Tôi thì ngoài mặt như không chú ý gì tới Thuyên nhưng đôi mắt khác sau ót tôi luôn hướng về phía Thuyên , theo dõi những động tịnh, những biến chuyển và những tình huống của Thuyên .
    Tôi đã nhận ra một điều : Đối phương cũng đang ngầm quan sát tôi . Được, để xem Thuyên dở trò gì .

    Tôi hơn Thuyên tới hai tuổi mà lại là …con gái nữa , dĩ nhiên Thuyên không thể qua mắt được tôi rồi . Những cử chỉ săn đón vụng về nhưng rất dễ thương của Thuyên nhiều lúc nghĩ lại tôi thấy nó đẹp ghê nơi
    . Một hôm trên đường tan học về , Thuyên đạp xe rề rề theo tôi , dù đường về nhà Thuyên ngược chiều với con đường về nhà tôi .
    Chúng tôi vừa đạp vừa nói chuyện trên trời dưới đất , chuyện học hành . Buổi chiều ở nhà quê thật êm ả , những cơn gío từ đồng nội thổi lên mùi rạ của mùa luá mới gặt, làm lòng người lâng lâng .
    Rồi hết chuyện để nói. Tôi phá tan sự im lặng :
    - Thuyên nhìn kìa , những bong hoa súng đẹp chưa .
    - Ừa ! Nhà văn người ta gọi đó là hoa tiên tử mà lại .
    Tôi lien tưởng tới một bài giàng văn hồi học đệ lục nên hỏi Thuyên :
    - Chắc Thuyên mới học giảng văn bài “Hoa tiên tử “ hả .
    Thuyên không trả lời tôi, mà gọi tôi :
    - Hà ơi , ngừng xe lại đi
    - Để làm gì hở Thuyên ?
    - Để Thuyên xuống hái cho Hà một bông hoa tiên tử .

    Tôi trong bụng thì thích quá vì từ bé tới giờ đâu có được hưởng cái thú lãng mạn như vậy , chỉ đọc thấy trên những trang tiểu thuyết thôi, nhưng ngoài bụng thì vẫn cố giã lả :
    - Thôi đừng Thuyên ạ . Bùn nước sẽ làm bẩn quần áo của Thuyên hết …
    - Bẩn về mẹ giặt , có sao đâu .
    Nói vậy rồi Thuyên lội xuống ruộng , hái lên cho tôi không phải chỉ một bông mà tới ba bông súng .Màu hoa tươi sáng như những nụ cười trong chiều vàng nắng
    .

  9. #29
    Biệt Thự linhphy's Avatar
    Join Date
    Sep 2013
    Posts
    625
    Tôi mang về nâng niu cắm trong bình hoa để trên bàn học .
    Ngồi nhìn hoa suốt buổi chiều vẽ vời một giấc mơ êm đềm , giấc mơ cổ tích : chàng hoàng tử đẹp trai đánh thức nàng công chúa xinh như mộng,
    ngủ quên trong khu rừng .
    Nàng công chúa bừng tỉnh dậy , thấy trời đất nở đầy những hoa và nàng thấy cõi đời này dễ yêu chi lạ .
    Ngày hôm sau em tôi đưa cho tôi một lá thơ và bảo rằng thơ của Thuyên gởi cho tôi .

    Tôi ngạc nhiên quá , hỏi em tôi là “ Sao Thuyên lại gởi thơ cho chị ? Có chuyện gì không ?
    Kỳ quá đi , bọn bạn chị mà chúng biết thì chị chỉ có nước độn thổ .
    Thôi em mang trả lại Thuyên đi , chị không nhận đâu …”
    - Hình như tối hôm qua nó bị đòn …
    Em tôi vứt lá thơ trên bàn học của tôi rồi vội vã đi ra , chạy theo chúng bạn đang chờ ngoài cửa . Cùng tuổi với Thuyên mà em tôi hồn nhiên quá , chả nghĩ gì …
    Không biết nó có hiểu là Thuyên đang …để ý tôi không .
    Mà nếu nó biết , thì thái độ của nó ra sao nhỉ ?
    Tôi hồi hộp mở lá thơ ra :

    Hà ơi ,

    Tối hôm qua Thuyên bị ba đánh đòn vì tội đi học về trễ và quần áo bùn đất dính lem .
    Ba hỏi đi đâu, làm gì . Thuyên nói dối là Thuyên đang đạp xe thì bị chúng bạn chèn ép làm té xuống ruộng .
    Ba không tin ba bảo :” Chắc mày đi tát cá đây mà” . Ba đã bao lần cấm không cho Thuyên đi bắt cá Hà ạ , nên ba bực lắm .
    Ba đánh Thuyên ba roi khá mạnh tay . Nhưng Thuyên không đau .
    Lúc nằm xấp để ba đánh, Thuyên nghĩ tới nụ cười của Hà , Thuyên chả thấy đau tí nào …Thật đấy , chả đau tí nào …
    Mai gặp , mình đi chơi nha . Hà có thích chim sáo không . Thuyên có một ổ chim sáo đã nở hai con , để nó trộng thêm chút nữa Thuyên bắt cho Hà nha .

    Thuyên

    Đấy là lần đầu tiên tôi nhận được thơ, và cũng là lần duy nhất Thuyên viết thơ cho tôi .
    Tôi đọc đi đọc lại lá thơ . Nghĩ tội cho Thuyên quá , tại tôi mà Thuyên bị đòn .
    Tôi ấp lá thơ trên ngực như thầm chia xẻ với Thuyên
    Trước ngày nghỉ hè một tuần , trường chúng tôi tổ chức cho học sinh toàn trường đi chơi núi Bửu Long .

    Chúng tôi nôn nao chờ đợi ngày đó . Ngày đó đã đến . Mấy trăm con chim non ngồi trên những chiếc xe đò dài ,
    reo hò ca hát dọc trên quãng đường tới núi . Chúng tôi bước chân leo lên núi .

    Cái cảm giác xúc động , bồi hồi len lén vào hồn tôi khi tôi đang nhận ra mình trong vai Ngọc trên đường về chùa Giáng mùa hè năm nào trong tác phẩm “Hồn Bướm Mơ Tiên “ của nhà văn Khái Hưng .
    Đúng là một cảnh thoát tục , đứng trên cao nhìn về thành phố xa xa , con người như rũ sạch được những nợ trần ai, riêng bọn nhóc chúng tôi thì những bài toán hóc búa ,
    những đề văn khó diễn đạt , bỗng chốc cũng chìm vào lãng quên .
    Chúng tôi tung tăng vui hát, cùng nhau tham gia những trò chơi giữa sân chùa .
    Tuỳ theo trò chơi của từng khối, từng lớp .
    Có lớp thì chơi năm mười , ú tìm, có lớp thì chơi bịt mắt bắt dê …Lớp của tôi thì chơi trò kéo dây .
    Chúng tôi chia làm hai phe, bám đuôi nhau.
    Mỗi phe trụ một bên, ngăn cách nhau bởi một lằn vạch ngang, nắm một đầu dây . Sau tiếng còi ra hiệu bắt đầu của thày dạy thể dục . Chúng tôi phùng mang trợn má kéo .
    Những bạn bè bên ngoài vỗ tay cổ võ, reo hò . Sau một lúc giằng co, phe bên kia đuối sức thả sợi dây chịu thua . Phe bên tôi bất ngờ vẫn kéo nên té đè lên nhau .
    Tôi té ngay trên lòng của Huy, người bạn học trai cùng lớp
    Tôi lồm cồm đứng lên , đưa mắt nhìn quanh để tìm Thuyên, coi thử Thuyên có mỉm cười chia xẻ niềm vinh hạnh chiến thắng của tôi không
    .Nhưng tôi thấy Thuyên lỉnh đi, vẻ mặt như buồn lắm .

    Tôi cũng chẳng hiểu vì sao . Những trò chơi tiếp theo rất hấp dẫn và vui nhộn , nhưng tôi không còn chú tâm đến nữa
    vì lòng tôi đang phân vân về Thuyên về thái độ tự nhiên khác lạ của Thuyên .
    Tới giờ nghỉ sinh hoạt , tôi thấy Thuyên một mình ngồi bên khe đá chót vót trên cao , luôn tay bứt những chiếc lá cây, vo tròn rồi ném ra xa . Tôi cố gắng leo lên chỗ Thuyên , mệt nhoài :
    - Thuyên ơi , sao leo tít lên đây ngồi một mình buồn thế ! Nhớ mẹ rồi phải không ?
    Thuyên không trả lời tôi, vùng vằng bỏ ra chỗ khác ngồi . Tôi ngạc nhiên gạn hỏi :
    - Hình như Thuyên giận Hà hả . Hà đã làm gì …?
    Thuyên nói trống không
    - Ai làm gì thì ai biết mà …
    - Thật tình Hà không biết . Nếu có gì cho Hà xin lỗi nha . Đừng có nghỉ chơi với Hà nha
    Thuyên nhẹ nhàng quay mặt lại nhìn tôi . Tôi bắt gặp lại ánh mắt trìu mến hôm nào .
    - Hà có biết khi kéo dây ấy …Ấy ngã vào lòng người ta …Ấy có biết tim Thuyên đau thót, thật đấy đau lắm, tứ chi rã rời .
    Thuyên muốn khóc .
    - Thì có sao đâu hở Thuyên ?
    - Nhưng Thuyên không thích nhìn thấy cái cảnh ấy …
    - Ơ …
    - Hà nói với Thuyên đi , sau này sẽ không bao giờ chơi cái trò chơi ấy nữa , hứa đi …

    Tôi chợt hiểu ra , tôi thấy …thương Thuyên ghê . Tôi mạnh dạn nắm bàn tay Thuyên, ngồi xuống bên Thuyên .
    Tôi kéo Thuyên lại sát hơn và tôi hôn nhẹ trên má Thuyên . Thuyên như bị điện giật , đẩy tôi ra , đưa tay chùi má , cúi xuống nói nhỏ :
    - Hà làm Thuyên …nhột quá .Còn tôi một cảm giác lâng lâng, tôi thấy như buổi chiều ngưng đọng lại
    và những tiếng chim hót ngọt ngào đang choá ngập hồn tôi .
    Tôi thì thầm bên tai Thuyên :
    - Thuyên ơi Hà xin lỗi …Hà thề sẽ không bao giờ chơi kéo dây nữa …
    Thuyên bóp nhẹ bàn tay tôi . Chúng tôi cùng nhau viết tên hai đứa trên một tảng đá cao , rồi tụt xuống, về trại chuẩn bị cho bữa cơm chiều .
    Bữa cơm chiều là những ổ bánh mì thịt .
    Chúng tôi cùng ăn cùng hát bài ca tạm biệt .
    Giã từ thắng cảnh Bửu Long , giã từ một ngày vui của thời đi học . Chúng tôi kéo nhau xuống bãi đậu xe dưới chân núi .

    Trên xe ra về chắc hẳn trong mỗi đứa chúng tôi đều có những kỷ niệm riêng tư đáng ghi nhớ .
    Cảnh hùng vĩ thoát tục ấy mỗi lúc một xa đi, bịn rịn, và rồi xa hẳn khi đơàn xe của chúng tôi bắt đầu quẹo về con đường vào thành phố .
    Năm học chấm dứt . Những cậy phượng trong sân trường đã trổ hoa đỏ khắp . Báo hiệu mùa chia tay. Đây cũng là niên học cuối của tôi.

    Năm tới tôi phải ra tỉnh để học vì ở quê tôi chưa có trường Đệ nhị cấp . Những quyển lưu bút ngày xanh được chuyến tay nhau .
    Bạn bè mỗi người dán một tấm hình vào đó và ghi vài cảm nghĩ về tình bạn, những nhớ nhung nhau trong ba tháng hè xa cách .
    Cuốn lưu bút của tôi kín các trang , riêng chỉ có trang của Thuyên là trống .
    Thuyên chỉ ký tên và ghi chú năm học , thế thôi . Tôi hơi buồn không hiểu sao Thuyên lại làm như vậy .
    Những ngày hè đang trôi qua mau, tôi chỉ gặp Thuyên vài lần vội vã ,
    dường như Thuyên đắm chìm vào những thú chơi với bạn bè mà quên bẵng tôi .
    Tôi nhớ Thuyên lắm , nhà tôi với nhà Thuyên cùng huyện nhưng khác xã .
    Có lần tôi rủ Huyền , Trâm và Mỹ cùng nhau về quê Thuyên ăn trái cây .

    Quê của Thuyên đủ thứ cây trái , vườn tược ngút ngàn , nào là măng cụt, sầu riêng , chôm chôm , mít, bưởi, mận , xoài …
    Mấy nhỏ bạn thích lắm . Còn tôi mục đích không phải là đi ăn trái cây mà là muốn gặp Thuyên, muốn nhìn thấy Thuyên bây giờ ra sao …
    Chúng tôi ghé nhà Thuyên hỏi mua chôm chôm . . Một bà , tôi nghĩ chắc là mẹ Thuyên tươi cười hỏi thăm chúng tôi . Bà nói :
    - Ngày mùa mà , mua bán gì chứ . Đấy các con thích ăn trái gì cứ tự nhiên hái ăn .
    Bác đãi đấy . Làm sao cho vui, các cháu được vui , thế là đủ .
    Chúng tôi cám ơn, và hái ăn rất thoải mái không hề e dè gì cả . Tôi cứ cố tình để ý xem có Thuyên ở nhà không .
    Nhưng mãi đến lúc chúng tôi ra về mà cũng chả thấy bóng dáng Thuyên đâu . Tôi thật tình buồn muốn khóc .
    Niên học mới sắp bắt đầu . Tôi sắp phải rời xa nhà, xa Thuyên rồi .
    Tôi mong Thuyên quá .
    Đang ngồi buồn thơ thẩn thì Thuyên đến, nghe tiếng Thuyên hỏi em tôi từ ngoài ngõ, tôi mừng phát rung người .
    Gớm trốn biệt đâu cả tháng nay, nay mới ló mặt ra .

    Tôi đinh chạy bay ra ngõ , nhưng nghĩ lại như thế thì lộ liễu quá ai coi cho được . Nên tôi ngồi thừ ở trong nhà .
    Em tôi và Thuyên bước vào nhà . Thuyên gật đầu chào tôi :
    - Hè gần hết rồi mà Hà không đi chơi đâu à …
    Tôi lắc đầu :
    - Chả biết đi chơi chỗ nào cả …
    - Thiếu gì chỗ để đi . Có đi không mai Thuyên dẫn đi …
    Thuyên cười và nháy mắt cho tôi . Tôi hiểu ý Thuyên rồi .Ngày hôm sau tôi gặp Thuyên ở cuối phố .
    Thuyên đạp xe chở tôi về nhà Thuyên . Chúng tôi dung dăng dung dẻ dắt nhau ra bờ sông , leo lên ghe .
    Thuyên chèo ghe và đưa tôi đi dưới những tàn cây xum xuê trái . Tôi hỏi Thuyên :
    - Vậy chứ mấy ngày vừa qua Thuyên đi đâu mà Hà với bạn Hà xuống nhà Thuyên ăn trái cây mà Thuyên chả có nhà vậy ?
    - Thuyên đi Vũng Tầu, ra cô Út ở chơi đi tắm biển …
    - Sướng ghê ha , chỉ tội tôi ngồi nhớ …
    - Ba bắt đi đó mà chứ Thuyên chẳng muốn . Tôi cũng ngồi nhớ vậy chứ đâu chỉ mình ai .
    - Mùa học tới mình không gặp nhau nữa rồi .
    Nghe tôi nói vậy , Thuyên thở dài cho ghe ghé vào bờ .
    Thuyên nói với tôi là Thuyên không muốn nghĩ tới điều đó . Nó khắc khoải sao đâu á .

    Tôi nói với Thuyên là mỗi tuần tôi sẽ mỗi về . Mỗi tuần chúng tôi sẽ gặp nhau một lần mà .
    Thuyên ậm ừ như nuốt không trôi những điều tôi nói ..
    Và mùa học mới bắt đầu . Tôi ra tỉnh . Mấy tháng đầu thì đúng như lời hứa , tôi về mỗi tuần .

    Mỗi tuần chúng tôi có một lần để gặp nhau, để nói chuyện bâng quơ, dắt nhau đi ăn kem .
    Tình yêu như nảy nở rất đều đặn , dù chúng tôi chỉ dám nắm tay nhau.

    Nụ hôn duy nhất là nụ hôn má mà tôi đã hôn Thuyên lần đi chơi núi hôm nào .
    Nhưng càng về cuối niên học bài vở nhiều và để bảo đảm cho kỳ thi Tú Tài một năm tới nên Ba tôi bắt tôi ở lại trên tỉnh để học thêm,
    không cho về hằng tuần nữa .Những ngày mưa buồn ngồi trong lớp nhìn ra ngoài sân .
    Những hạt mưa như cứ gõ hoài trên nỗi nhớ quay quắt của tôi . Ở ngôi trường tỉnh này cũng có vài ba anh chàng tán tỉnh tôi ,
    nhưng trong tim tôi chỉ có một bóng hình Thuyên , vả lại tôi cũng sợ lắm con trai thành phố .
    Nghe nói là họ quỉ quyệt ghê lắm chả thực thà như con trai nhà quê đâu . Tôi và Thuyên đã lâu không gặp nhau .

    Những năm đó chiến sự mỗi ngày một leo thang , ở dưới quê tình hình an ninh thật bất ổn .Sau năm học đệ tam , nghỉ hè tôi về nhà mong gặp lại Thuyên
    , nhưng em tôi cho biết gia đình Thuyên đã chuyển đâu về Sài Gòn rồi, ở vùng dưới xã đó lộn xộn lắm .
    Thế là từ đó chúng tôi mất liên lạc với nhau .

    Thấm thoát hai năm nữa trôi qua . Tôi tốt nghiệp Trung học Đệ nhị cấp và …theo chồng .
    Tưởng rằng mọi chuyện sẽ êm ả trôi qua . Tôi vui với vai trò làm vợ và làm mẹ . Thuyên chỉ còn trong giấc mơ của tôi mỗi khi chồng tôi xa nhà .

    Năm năm rồi không gặp
    Từ khi em lấy chồng
    Anh dặm trường mê mải
    Đời chia những nhánh sông …”

    Tôi thỉnh thoảng cứ nghêu ngao bài hát này để ru con tôi ngủ

    “ Ngày nhà em pháo nổ
    Anh cuộn mình trong chăn
    Như con sâu làm tổ
    Trong trái vải cô đơn …”

    Không hiểu khi Thuyên biết tin tôi lấy chồng , anh có tâm trạng đó không nhỉ .
    Rồi một hôm cậu em trai tôi ghé thăm và cho tôi biết là mới đây Thuyên có ghé về nhà báo tin là sắp lên đường nhập ngũ .
    Thuyên hỏi thăm về tôi . Em tôi bảo tôi đã có chồng và được một cháu gái hai tuổi rồi .
    Em tôi hỏi có muốn ghé thăm tôi không , nhưng Thuyên buồn bã lắc đầu .

    Và Thuyên đáp xe đò về trên Sài Gòn ngay . Cho tới hơn chục năm sau tình cờ gặp nhau ở Sở ngoại vụ, cùng nộp đơn xuất ngoại theo diện HO .
    Chúng tôi ngỡ ngàng nhìn nhau . Những kỷ niệm cũ lướt nhẹ trên những giọt nước mắt âm thầm .
    Chúng tôi giữ liên lạc với nhau từ hôm đó . Tình yêu gì mà không có mùi mẫn gì hết vậy má ?
    Đứa con gái tôi cất tiếng hỏi .
    - Thời của má mà …cổ lỗ sĩ lắm . Nắm cái tay nhau thôi là đã run cầm cập rồi …
    Con chuẩn bị mua vé máy bay và đưa má đi Oregon ngay nha con .
    Cậu Thuyên ở Portland , Oregon con ạ .

    Sáng sớm ngày hôm sau, Mẹ con tôi bay đi Oregon. Chúng tôi ghé mua một bó hồng nhung và ghé thẳng nhà quàn.
    Gặp vợ con của Thuyên trong tang phục màu trắng. Lòng tôi đau như cắt. Nước mắt tôi chảy hai hàng.
    Tôi ôm vợ Thuyên. Tôi ghì chặt như mong là nỗi mất mát này hãy chuyển hết qua tôi được.
    Tôi tiến sát quan tài Thuyên.
    Tôi lấy lá thơ kỷ niệm của Thuyên mà tôi đã cất giữ hơn bốn chục năm nay ,
    trịnh trọng đặt lá thơ màu xanh mà những giọt nước mắt đã rơi xuống làm màu xanh loang lổ biến thành màu tím trên ngực Thuyên. Tôi nói thầm với Thuyên :
    “ Thuyên ơi …Hà đến thăm Thuyên lần cuối rồi chúng ta mãi mãi chả còn gặp nhau . Kỷ niệm này hoà với những dòng nước mắt Hà gởi đi theo Thuyên .
    Nhớ giữ lấy , nếu có kiếp sau . Nó sẽ là bằng chứng để mình tìm gặp lại nhau. Vĩnh biệt.“

    Con gái tôi trao bó hồng cho tôi. Tôi đặt bó hồng dưới chân Thuyên. Nhìn khuôn mặt Thuyên như ngủ rất bình yên lần cuối, rồi chúng tôi bước ra ngoài.
    Vợ Thuyên mời chúng tôi về nhà nghỉ ngơi . Nhưng tôi đã khước từ vì bận lắm.
    Con gái tôi hỏi: Sao mẹ không ở lại đưa cậu Thuyên đến nơi an nghỉ .
    Tôi trả lời con tôi là: Mẹ đã dọn sẵn cho cậu Thuyên một huyệt mộ rồi từ hơn bốn chục năm qua con ạ .
    Đó chính là trái tim Mẹ.
    Cậu Thuyên sẽ mãi mãi yên nghỉ trong trái tim mẹ . Còn phải đưa tiễn đi đâu .
    Nói xong tôi bật khóc. Con gái tôi dìu tôi ra xe .
    Chúng tôi hướng về phi trường .
    Trời Portland đã lập xuân mà sao tôi nghe ảm đạm thê lương .


    Lê Du Miên

  10. #30
    Biệt Thự linhphy's Avatar
    Join Date
    Sep 2013
    Posts
    625
    Roméo của trần thế

    Giây phút ban đầu, ngày ta gặp nhau, mắt ta thầm trao biết bao nhiêu lời âu yếm...’’

    Mấy ai nắm bắt được giây phút ban đầu say đắm như thế với người tình đầu tiên. Một tia chớp nháng lửa, hai trái tim choáng váng.
    Tia chớp đi qua đời Hân từ vài giòng tìm bạn trên tờ Tuần báo văn nghệ thứ bảy. Kẻ chủ mưu không ai khác hơn là Kim Sa.

    Chính Kim Sa cắt mẫu tin ấy trên báo, dấm dúi đem vào lớp, nháy mắt ra dấu cho Hân: đến điểm hẹn ở thư viện vào giờ ra chơi.

    Sợ bẩn áo dài với quần trắng, hai đứa ngồi thu lu kiểu nước lụt trên bậc thềm khuất sau lưng thư viện, trông như hai chú bồ câu trắng đang rình mồi.
    Kim Sa trịnh trọng mở cuốn sách Sử trong có kẹp mẫu giấy nhỏ. Hân xem qua, thất vọng:
    - Cái này cũ mốc rồi, không thấy ngày đăng tin là tháng 3 sao, giờ đã là tháng 4 rồi, ngố ơi!
    - Thì đã sao, nếu có duyên với nhau thì sớm muộn đâu là vấn đề.
    - Có một anh rao hàng mà chắc đến hàng trăm em gửi thư xin làm em hờ, thôi tao chả chơi.
    - Hàng hiếm mới quí, nên nhớ đây là hàng ngoại nghe, made in Germany chính hiệu, chứ hàng
    nội địa thiếu gì, đầy cả trang báo. Lâu lâu mới xuất hiện một Romeo du học nước ngoài
    . Tao có anh Diễm bên Mỹ rồi, thương mày cô đơn nên ráng lo cho mày, vậy mà còn õng ẹo.

    Có tiếng dép đi ngoài hàng lang, cô quản thủ thư viện xuất hiện:
    - Hai em làm gì ngồi ngoài này, coi bộ khả nghi quá?
    Sa đứng dậy ra vẻ khép nép, hiền lành:
    - Tụi em bàn chuyện đời mà cô, có gì khả nghi đâu.
    Cô cười: - Hai đứa nhóc, biết khỉ gì chuyện đời mà bàn, về lớp đi.
    Hai đứa líu ríu đi ra hành lang, Kim Sa dúi mẫu giấy vào tay Hân:
    - Nè, giữ đi, thư đầu làm quen viết ngắn thôi, ráng viết cho mùi nghe. Mày định bài luận văn này bao nhiêu chữ, 100 hay 200 chữ?
    Tao viết đúng y như vậy.
    Sa ra giá:
    - Lấy trung bình, 150 chữ là vừa phải, nhưng đừng biến thành Madam Very.
    Hai đứa phá ra cười. Madam Very là biệt hiệu của Hoa Dung trong lớp, nhỏ này vừa lười vừa
    dốt Anh văn, nhưng có nụ cười với cái răng khểnh duyên ơi là duyên.

    Thầy Văn ra bài luận Anh
    văn 400 chữ. Vốn liếng Vocabulary chỉ đếm đủ hai bàn tay, Dung không biết làm sao kéo bài dàira cho đủ số chữ.
    Nó kể: “Cái khó ló cái khôn, tụi mày ạ.

    Tao bí quá, không lẽ đem tự điển ra ghép chữ, tự nhiên Giời cho sáng kiến vọt ra, cứ mỗi cái tĩnh từ, trạng từ tao ghép vô một, hai chữ very,
    thế là bài luận tao chẵn chòi 400 chữ, ngon ơ !Khi trả lại bài, thầy Văn tuyên bố:
    - Có một bài văn làm tim tôi vô cùng xao xuyến vì trong bài sử dụng hơi nhiều chữ “very’’ thí dụ mấy câu: I am very very happy. This house is very very beautiful.

    Thậm chí có câu: He ran very very very quickly.
    Tôi cũng đủ thông minh để hiểu chữ very rồi, thêm 2, 3 cái very vô mần chi vậy, thưa nữ sĩ Hoa Dung?

    Trong khi cả lớp lăn ra cười, Dung đứng lên tỉnh bơ nói:
    - Thưa thầy, đó là vì em muốn emphasize, nhấn mạnh, để thầy không hiểu lầm tư tưởng của em.
    - Ra thế, từ nay tôi xin mạn phép cả lớp đặt cho nữ sĩ bút hiệu: Madam Very-Very, có được không ?
    - Cái tên nghe cũng được, tuy hơi bí hiểm, nhưng một chữ Very đủ rồi thầy.
    - Thì tôi cũng muốn nhấn mạnh, để nobody hiểu lầm tư tưởng của tôi mà.
    Hoa Dung chết danh với cái tên Madam Very-Very từ đó.Gửi vài dòng tự giới thiệu mình, nhưng không hy vọng nhận được thư trả lời,
    cả Sa với Hân xem như trò chơi, quên luôn mẫu tin tìm bạn.

    Hơn tháng sau, khi hoa phượng đỏ nở rộ và đám ve sầu reo vang trên đường Tú Xương, con đường hai đứa hằng ngày cuốc bộ đến trường,
    Hân giật mình nhận được lá thư với tên người gửi lạ lùng: Lê thị Hạnh Phúc.

    Sa nhanh nhẩu nói:- Để tao mở thư cho, có gì tao sẽ vì mày hy sinh, nhớ lấy ngày này làm đám giỗ tao nghe.
    Lá thư từ nước Đức xa xôi, lời thư dịu dàng chân tình, làm Hân ngẩn ngơ: “Cám ơn Hân đã viết thư cho anh, ở đây xứ lạnh mà đọc thư Hân anh thấy ấm lòng.
    Anh nhận được rất nhiều thư làm quen, chỉ riêng có thư Hân viết tự nhiên, chân thật làm anh bồi hồi, quí mến...’’
    - Mới quen mà hắn xưng anh nghe ngọt hơn nước dừa đường Duy Tân, trúng số rồi, nhỏ ơi! Trả lời liền đi.
    Hân thận trọng:
    - Đâu còn có đó, để tao nghiên cứu kỹ hơn rồi trlời, rủi đó là tên bóng nào đóng kịch trêu tao, làm tao bể giấc mộng lớn, mộng con thì sao.
    - Mày thật đa nghi hơn Tào Tháo, chính hắn đăng báo tìm bạn mà, hay nhất là nói hắn gửi hình để hai bên biết mặt nhau.
    - Mới có thư đầu, yêu cầu tùm lum, hắn ta coi thường mình.
    Không cần Hân gợi ý, lá thư thứ hai, Phúc gửi kèm tấm hình đang ngồi ở bàn làm việc, anh viết: “Anh thêm chữ “thị’’ vào tên người gửi ngoài bì thư, để ba mẹ em khỏi nghi ngờ, chịu không?
    Anh rất mong được biết mặt Hân, để tránh trường hợp sau này anh về nước, đi đường rủi ro có đụng xe nhau thì không phải choảng nhau...’’.Kim Sa khoái từ ngữ của Romeo da vàng từ nước Đức, nói:
    - Tay này phát ngôn rất hiện đại, hợp với tao, chả bù cho me-sừ Diễm của tao, lúc nào cũng đạo mạo nên khô khan, phát ngán.
    - Hay mày nhào dzô chơi chung đi.
    - Thôi đi, có một anh Romeo mà tới hai em Juliette, mất trật tự. Tao chỉ khoái đọc ké thư, làm quân sư cho mày thôi.
    Thư sau có hai tấm hình: Phúc mặc áo mantel mùa đông ngồi trên tuyết, và Phúc ngồi trên ghế dựa ở quán cafe, áo sơ mi vàng, tóc dài, gương mặt vuông, đôi mắt dịu buồn.
    Sa cho điểm:
    - Tạm được, 5 điểm, so với mày thì Romeo hơi già, không đẹp giai như Alain Delon. Nhưng thôi, có còn hơn không, chàng ta ngó bộ hiền lành.
    Hân gửi lại những tấm ảnh chụp cô trước cổng trường và cổng chùa Xá Lợi.

    Từ một trang viết ban đầu đến 5, 6 trang ở những thư sau, hai người kể nhau nghe đủ thứ chuyện mưa nắng, bạn bè, đường phố ở xứ người và bên nhà.
    Những lá thư phương xa xuất hiện đều đặn mỗi tháng hai lần khiến ba cô ngạc nhiên, nghi ngờ:
    - Đứa bạn nào mà chịu khó bỏ thì giờ viết thư, lại tốn tiền tem gửi thư thế nhỉ?
    Hân lặng im, tránh né. Cô đánh số thứ tự từng lá thư, gạch dưới những chữ,
    những câu đầy nghĩa yêu thương, trân trọng cất dấu mối tình đầu thơ mộng, khiến đôi lúc Sa phải nổi giận vì không được đọc ké thư.
    - Tên Romeo ấy viết cái cóc khô gì mà mày không cho tao kiểm duyệt?
    Nên nhớ, phi chị mày ra thì làm sao hai đứa mày quen nhau được?
    Coi chừng rơi vô vực thẳm đấy, ngố ơi!

    Tính Sa xốc nổi, thực tế, nó coi cái love story này như một vở kịch vui, ngồ ngộ, làm sao Sa hiểu nổi mối tình thầm lặng ấy.
    Tia chớp không nháng lửa đột ngột, nhưng những lời bông đùa ý nhị,
    kể chuyện tình tứ của Phúc từ từ thấm vào trái tim Hân một tình yêu nồng nàn, sâu lắng.

    Phúc dường như cũng không đùa, anh gửi về cho Hân quà bánh, những tấm thiệp đẹp chúc sinh nhật cô, mừng Năm mới,
    cả băng cassette có tiếng đàn guitar và giọng hát trầm ấm của anh với bài Hoài cảm.
    “Tình yêu mình đẹp như giấc mộng đêm hè, em có thấy vậy không...’’ Phúc viết đầy hứa hẹn,
    “sẽ chẳng bao giờ anh quên Hân cho dù chuyện mình có gì trắc trở.

    Có đi khắp nơi, không bao giờ anh tìm được đôi mắt nào, mái tóc nào đẹp như của Hân.
    Em yên tâm, vài năm nữa học xong anh sẽ về, chúng mình sẽ gặp nhau.’’
    Trả lời thư anh, Hân chép lại mấy câu thơ tình học thuộc từ trên báo:

    Tình dẫu phai trong chiều nắng nhạt
    Tình dẫu phai trong khúc nhạc buồn
    Em yêu anh một đời cô độ
    Đợi chờ người biết có hoài công…

 

 

Similar Threads

  1. Truyện ngắn Nhật Bản
    By Thùy Linh in forum Truyện
    Replies: 1
    Last Post: 06-03-2023, 08:22 AM
  2. Điệu Nam Ai- Truyện ngắn - Ngô Ái Loan
    By MưaPhốNúi_ in forum Truyện
    Replies: 2
    Last Post: 08-18-2020, 08:41 PM
  3. Truyện ngắn Mặc Bích
    By Frank in forum Truyện
    Replies: 10
    Last Post: 05-31-2014, 12:08 PM
  4. Replies: 0
    Last Post: 08-10-2013, 01:44 PM
  5. Truyện ngắn của Mưa PN
    By Mưa PN in forum Truyện
    Replies: 16
    Last Post: 11-02-2012, 09:30 PM

Posting Permissions

  • You may not post new threads
  • You may not post replies
  • You may not post attachments
  • You may not edit your posts
  •  
All times are GMT -7. The time now is 02:43 AM.
Powered by vBulletin® Version 4.2.5
Copyright © 2024 vBulletin Solutions Inc. All rights reserved.
Forum Modifications By Marco Mamdouh