ĐÊM TRONG CĂN NHÀ VEN BIỂN



HỒI 2





Đúng 3 giờ trưa dưới cơn nắng gắt mấy mẹ con Hồng Y cùng nhau lửng thửng từ giã Glass Beach để quay về nhà trọ . Thành phố bây giờ trở lại giờ buôn bán cho buổi tối nên xe cộ trên đường cũng khá đông . Thôi thì trở về lấy chìa khóa phòng , tắm rữa để chuẩn bị đi ăn chiều tối . Nói là thành phố chứ "đi dăm phút trở về chốn cũ " giống hệt như thành phố Pleiku phố núi ngày xưa ở Việt Nam , nhưng ở đây thì tìm không ra nỗi "em Pleiku má đỏ môi hồng " mà chỉ thấy mấy người phụ nữ ngoại quốc tuổi nửa chừng xuân , cứ áo thung nhét vô quần Jean rồi mang cái nịch to chà bá .
Tóc tai có lẽ ảnh hưởng gió biển nhìn thấy cũng xơ xác cần phải ra tiệm tóc để hấp dầu mới mong có được mái tóc quyến rũ . Ngó tới rồi ngó lui những người trên đường phố . Hồng Y phát giác ra hình như luồng gió văn minh của nhơn loại không thổi tới nơi xứ sở này . Nhà cửa vẫn còn giữ nguyên vẹn cái gọi là nguyên thủy từ hồi xửa hồi xưa , có những nơi vẫn còn thấy mấy cái bồn chứa nước trên cao , chẳng lẽ giờ này vẫn còn đưa nước theo kiểu cổ điển ấy sao ta ? . Đi tới đâu thì lẩm bẩm tới đó thiệt giống hệt như người Kinh về rừng .
Xe quay trở lại con đường cũ rồi rẽ vào quán trọ bên đường . Quán trọ chiếm một diện tích khá rộng , đàng trước có hai chục dảy phòng rồi phải đi qua một khoảng rộng chính giữa , nơi đó họ dựng một cái sạp để cho khách tới tổ chức lễ cưới khỏi phải tốn tiền đi qua Hawaii chi cho mệt . Biển ở đâu thì cũng có sóng xô rì rào nước xanh biêng biếc , ghềnh đá cheo leo cát mịn dưới chân . Qua khoảng sân đó thì lại có thêm 2 dãy phòng cũng khoảng 20 chục phòng . Gia đình Hồng Y chọn phòng ngay dãy đằng sau để đi theo lối mòn xuống biển chỉ vài ba phút . Nhưng khi vô mở cửa sổ nhìn ra phía đối diện , bây giờ Hồng Y mới thấy có một căn nhà cũ kỷ hoang phế không có người ở . Quái thật tại sao họ không phá bỏ nó đi ? nhìn thấy cũng đã mục nát rệu rạo lắm rồi , cũng chẳng còn gì để giữ ? tại sao vậy ta ? .
Nhìn thấy căn nhà đó bỗng dưng Hồng Y cảm thấy lành lạnh bới nó bị khuất sau một thân cây khá to . Mờ mờ , ảo ảo , nửa kín nửa hở , mấy lần có ý mang máy đi qua đó chụp hình nhưng rồi tay chân hơi bị run , nên thôi bỏ ý định .
Sau khi tắm rữa thay đồ mấy mẹ con thấy mặt trời còn sáng nên cùng nhau thả bộ theo lối mòn để đi ra biển . Con dốc thoai thoải một bên là rừng thông cao , một bên là vũng sâu bên dưới cây cối cũng mọc xanh rì lan ra tận vách núi cao . Núi , thung lũng rồi biển nối tiếp dàn trãi ra trước mắt thật đẹp . Lại quên mất rắn rít có thể xuất hiện vô chừng , ôm máy đứng chỗ này chỗ kia bấm lia lịa , giờ về nghĩ lại đang lui cui mà có con rắn nó trườn ra phóng tới mình thì coi như thê thảm tới thê lương .
Đứng từ bên trong nhìn ra mặt biển mênh mông . Trên bãi cát chỗ mình đứng, ở chính giữa trủng cát xuống tạo thành một con suối mang nước từ biển tràn vào đưa xuống thung lũng bên cạnh con đường mòn . Có những thân cây bị gảy nằm theo dòng nước chắc cũng đã nhiều năm nên đã bị héo khô . Chụp cũng khá nhiều hình và bóng chiều cũng sắp rơi xuống nên mấy mẹ con vội quay trở lại thành phố để ăn tối .
Đêm trong căn nhà trọ ven biển lòng của Hồng Y quả thật bất an vì khi về tới hai dảy nhà trọ chỉ có 4 chiếc xe trong đó mình đã một chiếc . Sự vắng vẻ ở một nơi lạ lẩm đã làm cho buổi tối hôm đó không sao chợp mắt được . Những hình ảnh trên đường phố giống hệt như những tấm hình vào những thập niên 1950 -1960 . Quán trọ ven biển đèn đóm vàng vọt âm u rồi đối diện trước mặt là căn nhà bỏ hoàng , rồi những dảy phòng trọ thưa thớt người đến mướn , thử hỏi trong lòng sao mà ngủ yên ? .
Căn phòng Hồng Y ở phía sau lại có cánh cửa kính lớn , đây là lần đầu tiên Hồng Y nhìn thấy căn phòng trọ như thế . Bắt đầu 7 giờ tối mấy mẹ con như gà heo vô chuồng sớm . Tội nghiệp con gái lái xe cả ngày mệt mỏi nên đi vô liền giấc ngủ , còn Hồng Y thao thức cả đêm , vậy mới nói " thức khuya mới biết đêm dài " , càng về khuya nghe tiếng mấy con chim cu ru cu ru trên mái hiên , sự yên tịnh đến nỗi nghe luôn cả tiếng lá rơi . Một đêm thức trắng để chờ sáng với biết bao sự hổn loạn trong đầu .
Không nhận già cũng không được bởi "con sợ " đã bị thức giấc khi mỗi ngày sự tàn phá của thời gian đã bào mòn đi những sự can đảm dũng mảnh mà đã một thời nổi tiếng gan lì một cây xanh dờn ...



Hồng Y Mưa , hẹn hồi sau sẽ rõ