Register
Page 1 of 3 123 LastLast
Results 1 to 10 of 26
  1. #1
    Biệt Thự
    Join Date
    Sep 2011
    Location
    Thung Lũng Lá Rơi
    Posts
    708

    Viết Từ Ngũ Đại Hồ / Vũ Thị Thiên Thư

    Từ Ngũ Đạ i Hồ / Vũ Thị Thiên Thư

  2. #2
    Biệt Thự
    Join Date
    Sep 2011
    Location
    Thung Lũng Lá Rơi
    Posts
    708

    Bệnh thời hiện đại

    Bệnh thời hiện đại .


    ** Câu chuyện dùng dữ kiện thật trong đời sống hàng ngày .


    Lâu lắm mới lại nghe tiếng cười trong vắt của bạn qua làn sóng điện từ. Tháng ngày tất bật, tính toan, lo lắng, chưa kịp nghỉ ngơi sau ngày mừng con nên gia thất, đã cuống cuồng lau lệ nóng tiển thân sinh ngàn hạc tiêu dao. Vừa bay về từ viễn tây, lại sắp hành trang vượt nửa vòng trái đất, về chăm sóc mẹ già. Đau thắt ruột gan, nhìn mẹ còm cỏi tháng ngày, như chiếc bóng vào ra hiu quạnh.
    Tiếng nói thân quen qua làn sóng điện từ

    • Tú ơi ! Mẹ phát bệnh mới.
    • Khổ chưa? mẹ lại bệnh nữa à !
    • Ừ, lần nầy là bệnh của thời đại điện tử. Mẹ nghiện Netbook * đó.
    • Trân nói gì mà mình chưa hiểu, sao lại nghiện Netbook ?
    • Thật đấy, bát thập cổ lai hi, để mình giải thích cho Tú nghe hén .
    *
    Bước vào nhà, sức nóng ẩm nhiệt đới không đủ xua đi luồng khí lạnh chạy dài theo sống lưng. Mẹ vẫn thức chờ bên cạnh bàn ăn, tô cháo nóng còn đang bốc khói.

    • Sao mẹ chưa ngủ vậy, khuya lắm rồi.
    • Chưa buồn ngủ, nghe tụi nhỏ nói là máy bay đáp mười một giờ, chắc chừng mười hai giờ thì về tới nhà, sao về muộn quá vậy con ? Có mất hành lý không ?
    • Không, hành lý đủ hết mẹ à, nhưng kẹt xe quá, giờ nầy mới về được.
    • Giờ nầy mà còn kẹt xe sao con?
    • Vừa ra khỏi phi trường thì gặp đám cháy lớn ở cao ốc, tàn lửa bay tứ tung, xe cộ đùn đống vì người hiếu kỳ lẫn người qua lại, chẳng thấy xe cứu hoả đâu, đường xá thì chật chội, bình thường đã khó khăn, tai nạn thì không biết làm sao giải quyết, ra khỏi đường Hoàng Văn Thụ mất hết nửa thời gian.
    • Chuyện cháy nhà hàng ngày đó con, dạo trước Ba đọc báo cho mẹ nghe hoài, bây giờ như mù, không nghe tin tức gì hết. Thôi con đi rửa mặt mũi rồi ăn chén cháo, mẹ mới hâm nóng lại đó
    • Sao mẹ không bảo bầy trẻ, thức ăn nóng tay chân mẹ không vững vàng, đổ xuống phỏng thì biết làm sao?
    • Khuya rồi, cho chúng nó ngủ, mai chúng còn nhiều việc, bếp ga chứ có phải chẻ củi nhóm lò gì mà sợ, có chén cháo thôi. Đằng nào thì cũng chờ con về, mẹ có nằm một chút hồi đầu hôm, cũng không ngủ được .
    • Để con gởi vài chữ điện thư cho nhà con và tụi nhỏ báo tin đã đến nơi bình an.
    • Sao con không lên máy vi tính gọi cho nhanh ?
    • Giờ nầy anh đang trong sở làm, không gọi Skype* được mẹ. Thôi, mẹ cũng đi ngủ một chút, khuya lắm rồi.
    Nhìn vai mẹ gầy gò, xương nhô ra sau làn áo lam, Trân thấy tim mình thắt lại. Chưa bao giờ đường bay về nhà thăm thẳm cô đơn như chuyến nầy. Như cơn mộng dữ, thấy mình rơi xuống vực sâu vô tận , lạnh toát người, tỉnh dậy run rẩy cả châu thân. Nỗi mất mát lớn lao nầy, làm sao có thể vượt qua? Nhưng cho dù có phải trở vào cơn ác mộng để đổi lấy sự sinh tồn cho Ba, Trân cũng tình nguyện dấn thân. Cuộc sống, bao nhiêu lần khó khăn vượt bực, tranh đấu giành sự sống còn, vẫn biết mình có nơi nương tựa, bây giờ đã không còn ai để cầu kiến, không còn nghe lại tiếng nói thân quen, không còn nhìn thấy bóng dáng gầy gò xăm soi những giò lan...
    Ngọn bấc lụn từ dĩa dầu hao ánh sáng chập chờn chiếu lên khuôn mặt, bức ảnh bán thân nụ cười nhẹ lung linh. Sẽ không bao giờ nghe lại được thanh âm nhẹ nhàng thoát ra từ khuôn mặt thân yêu đó. Nhánh lan Hồ điệp trắng tinh khiết khiêm cung, hương khói tỏa dịu dàng. Trong trái tim hoảng hốt, nhịp bấn loạn, cộng thêm niềm đau buốt, nước mắt tự trong tâm tưởng lăn dài,Trân nếm trên đầu lưỡi hai chữ mồ côi. Mẹ vẫn dặn dò, không nên khóc lóc, giữ tâm thanh tịnh mà cầu nguyện cho hương linh siêu thoát. Biết và làm sự việc khó đi chung.
    *

    • Mẹ có ngủ lại được không?
    • Mệt quá thì cũng thiếp đi chút, tiếng bạn hàng nhóm chợ làm mẹ giật mình, hôm nay trể thời cúng buổi sáng rồi.
    • Tối thức khuya quá, ngủ thêm chút cũng không sao mà. Con đang nói chuyện với bọn trẻ trên skype, mẹ có muốn xem cháu ngoại không?
    Mẹ nhìn qua màn ảnh máy vi tính, thấy khuôn mặt tươi cười của con bé. Gần mười năm, từ lúc con bé mười bốn tuổi vượt nửa vòng trái đất về thăm, nhìn mọi thứ với ánh mắt tò mò, chuyện trò tiếng mẹ câu mất chữ còn, nhưng tình yêu thương không cần ngữ ngôn thêu dệt.

    • Ừ máy nầy nhỏ gọn mà hình rõ quá, giống như đang ngồi trước mặt vậy. Phải chi Ba con ráng chờ thêm hai tháng nữa là các cháu về thăm rồi. Ba mà thấy hình ảnh rõ ràng hiện đại như vậy chắc là thích lắm đó.
    Sinh có hạn, tử vô kỳ. Làm sao có thể cưỡng lại thiên mệnh? Những gì toan tính, biết có hoàn tất được không? Giống như Mây, ngồi đứng không yên, đã không về mừng cháu ngày vu qui được, lại càng không thể về chịu tang Ba. Mẹ nhắc Mây mà xót xa, vừa sinh nở non ngày tháng đã phải lăn vào bếp tự nấu nướng. Lần trước sinh con bé thì có cả gia đình bên cạnh, Ba vào bệnh viện bế cháu ngoại lòng mừng không tả, miệng luôn tươi cười, chuyện trò không dứt.
    Mỗi câu nói, bắt đầu từ “ Ba con ngày xưa...” , mỗi bữa cơm hàng ngày “ Ba thích món nầy lắm...” câu chuyện nào chung qui cũng trở về những thói quen, câu nói, hình ảnh, hành động của Ba, từ những ngày đầu tiên về làm dâu, những chia sẻ của thời khó khăn cùng cực, những chuyến buôn xa chèo nước ngược, cho đến lúc xuất ngoại trở về, từ chiếc xe Lambretta cho đến chiếc xe hơi Mazda gắn máy điều hoà không khí, thứ gì cũng do Ba tạo ra, chuyến đi nào cũng mua sắm quà cáp cho Mẹ, từ chiếc áo dài lụa đến chiếc dù màu rực rỡ, bao giờ cũng lạ và đẹp hơn tất cả bạn bè của mẹ. Cho đến gần cuối cuộc đời, đi họp với Hội Phong Lan, đi đón cháu tan học ra về cũng tay xách tay mang, lúc thì hộp bánh tây, khi thì hộp kem lạnh...
    Tuần trước đây, lúc Trân và các em gọi về, chỉ nghe được có dăm câu thăm hỏi của Ba, tưởng là Mẹ muốn nói chuyện nên Ba nhường microphone, bây giờ mới biết là Ba không được khỏe. Càng thấy xót xa hơn, không bao giờ than vãn, đau cũng không nói ra, chỉ sợ phiền con cái. Châu mỗi lần nhắc lại cứ tự trách mình, “ Phải chi em đưa Ba đi khám bệnh sớm ...”
    *

    • Con đã ghi danh mẹ trong Skype , khi nào mở máy ra thì sẽ tự động hiện lên khung hình nầy. Trước tên của mẹ có màu xanh báo hiệu, các em sẽ biết , ngược lại, mẹ thấy tên của các con cháu có đèn xanh, thì mẹ có thể gọi được.
    • Ủa sao tên của em con lại màu vàng?
    • Như vậy là máy đang mở, nhưng em không có ở đó. Mẹ thấy tên của Mây chưa? Đèn màu xanh mới hiện ra đó, để con gọi thử cho mẹ nói chuyện với em.
    • A lô ! mẹ đây, con khỏe chưa ?
    • Ủa sao Mẹ biết tên skype mà gọi con?
    • Chị Trân con gọi thử, mẹ đang học cách gọi các con, trước giờ thì chỉ có Ba gọi dùm cho mẹ, bây giờ không có ba...
    • Mây, em thêm tên mẹ vào, chị gởi một loạt cho tất cả mấy đứa đó. Bây giờ em thử gọi lại cho Mẹ nhận cho quen mắt, gởi video luôn, để mẹ thấy hình.
    • Hay quá, để em thử lại nha.



    • Mẹ, máy nầy gọi là Netbook cũng giống như hệ thống vi tính trong phòng làm việc của em, nhưng nhỏ và nhẹ, tiện lợi hơn là mẹ không cần dùng microphone, không phải qua nhiều bước, mẹ có thể mang đi khắp trong nhà, chỗ nào cũng nói chuyện được hết.
    • Máy tốt vậy sao con? Phải hồi đó có máy nầy cho Ba gọi các con thì dễ quá chừng.
    • Lúc đó chưa có thứ nầy, con cũng chưa nghĩ ra, bây giờ mới mang về cho mẹ dùng cũng chưa muộn.
    • Không biết mẹ có nhớ cách dùng không nữa
    • Mẹ lo gì, có thứ gì mà mẹ không làm được, dễ thôi mà.
    Đúng vậy, Mẹ mồ côi cha năm mười sáu tuổi, bỏ học về phụ giúp gia đình, nuôi dạy các em, đến lúc lấy chồng, những năm chinh chiến, gồng gánh nhà chồng lẫn đàn con thơ. Nước mất nhà tan, bầy con tứ tán, một lần nữa về bám ruộng vườn đấp đổi cháo cơm. Có khó khăn nào mà mẹ không vượt qua, có trở ngại nào ngăn được tấm lòng thương con vô bờ bến ?
    *


    • Mẹ ăn cơm chiều chưa? Sao lại mở máy sớm vậy ?
    • Ủa, mấy giờ rồi Trân, sao gọi mẹ sớm vậy ?
    • Bên nầy là sáng sớm, mình cách nhau mười hai giờ, con vẫn thức sớm hàng ngày.
    • Mẹ mới cúng xong, hôm nọ thấy Châu nó về muộn, ăn cơm một mình, nhà chỉ có mấy người, kẻ ăn trước người về sau, thôi mẹ chờ hai đứa về ăn luôn cho vui.
    • Mẹ chờ có thấy đói bụng không ?
    • Dạo nầy Châu nó hay mua bánh trái chất đầy tủ, lúc Ba còn ngày nào đi đón thằng nhóc hai ông cháu ghé siêu thị mua bánh cho bà, hôm nọ con mang về nhiều quá, ăn đến gần đây mới hết. Châu thấy tủ trống lại mua về thêm.
    • Châu hiếu thảo như vậy, nhà mình đại phúc. Không phải ai cũng được như vậy đâu mẹ. Vắng Ba, nhà vốn ít người càng ít hơn, mẹ chờ các em về ăn cho ấm cúng, nhất là có người chuyện trò, và cũng chăm nom miếng ăn thức uống con cũng an tâm hơn.
    • Ừ! Hôm nọ tự dưng thấy thèm khoai luộc, Châu nó mua tận bên chợ Phú Thọ. Còn nóng hổi, ăn một bửa ngon quá chừng. Nhắc Khoai luộc, lại nhớ Kim, sao mấy hôm nay mẹ không thấy Kim lên máy vậy? Không biết về bên đó có chuyện gì không?
    • Mẹ đừng lo, Kim đi thăm cháu nội rồi, tuần sau mới về. Tháng tới còn đi nuôi con dâu có thêm thằng cháu nội nữa đó.
    • Tháng tới thì thêm một thằng Tiểu Hổ, phải chi Ba còn thì chắc cưng hai thằng cháu ngoại và cháu cóc biết chừng nào, hôm trước còn nhắc với mẹ, chờ xem hai thằng nầy sinh ngày giờ nào mới lấy lá số tử vi, coi đứa nào được bao nhiêu lượng, cung mạng điền trạch ra sao.
    • Thì mẹ có ngày tháng cuả thằng hổ cậu rồi, hôm nào nhờ thầy Minh An chấm tử vi cũng được mà. Vậy hôm qua Mây có gọi mẹ không? Thằng hổ cậu ra sao rồi ?
    • Thấy nó đang ngủ trong nôi, mụ bà dạy nó cười toe toét. Mây nói thằng nầy dễ ăn dễ ngủ, thức dậy nghe tiềng nói thì quay quắt tìm, không cáu kỉnh khóc đêm, thương lắm.
    *
    Chuyện trò hàng ngày, lần nào cũng nhắc đến Ba. Bây giờ mẹ thuộc giờ giấc cuả các con rồi. Biết giờ nào lên mạng, giờ nào chuẩn bị đi làm. Bên đông và tây cách nhau ba tiếng đồng hồ, Sydney đi trước giờ Việt Nam, Boston trước Chicago và Cali. Trân và Kim luôn dậy sớm, Mây thức khuya dậy muộn…Hàng ngày, sau giờ công phu, mẹ mở máy chờ đèn màu xanh chớp lên thì biết các con đang có mặt. Ngày nào mẹ cũng điểm danh từng đứa con, chưa thấy gọi về thì lại chờ. Có hôm mẹ đi ăn trưa, Mây rảnh tay nên gọi về, không thấy mẹ trả lời, tưởng máy hư, điện thoại về vấn an, thế là sau đó mẹ mang máy để luôn bên cạnh người như chiếc bóng.
    Tiếng cười lây lan từ phiá bên kia đường dây điện thoại. Lâu lắm đôi bạn mới nghe lại tiếng nói hồn nhiên cuả thuở học trò thơ dại. Cuộc sống phân chia, trôi theo dòng đời đôi ngã, Trân ờ lại, Tú vượt vòng lửa đỏ cầu sinh. Lúc tìm lại được nhau thì nhân sinh đã quá nửa cuộc đời. Khoảng cách thời gian, không gian không ngăn được mối dây huyền nhiệm. Sóng điện từ gắn lại những màu sắc sinh hoạt hàng ngày. Bên cạnh những tất bật mưu sinh, sẽ chia từng giấc mơ ngày xanh tóc cho đến toan tính chuyện tương lai, như chưa bao giờ xa cách.

    • Trân, mẹ biết dùng netbook để gọi các con thật à?
    • Thật đấy Minh Tú, ngày nào mẹ cũng gọi các con. Hôm qua còn trông nom thằng Hổ cậu cho mẹ nó ăn cơm chiều nữa chứ.
    • Trông làm sao được, mẹ ở mãi bên nhà, nửa vòng trái đất ?
    • Thế mới hay, Hổ cậu được ba tháng rồi, hắn đang học nói. cứ mỗi chiều là trông Tiá Má nó đi làm về để có người chuyện trò, Tú còn lạ gì , bổn cũ soạn lại, hồi con bé mới sinh ra, Tiá Má nó hàng ngày đến cho ăn, dỗ ngủ rồi mới ra về, còn vợ chồng Mây cứ thong dong ngồi coi truyền hình thôi. Mỗi lần đi khám bệnh, bác sĩ không biết con bé có bao nhiêu cha mẹ, vì ngồi chật cả ghế chờ…
    • Buồn cười quá vậy.
    • Bởi thế, Hổ cậu quen nết, chiều không có người chơi là ngo ngoe, lên tiếng, đảo mắt tìm . Cứ có tiếng người thì ư e , không dứt. Mây gọi về cho mẹ, để máy cho hai bà cháu nói chuyện huyên thuyên..
    • Hay thật, không ngờ netbook được việc quá.
    • Bọn trẻ nghe nói Ngoại nghiện netbook cũng không thể ngờ được.
    • Chuyện khó tin đó Trân, mẹ tuổi đã bát tuần, lại hiện đại hơn cả nhiều bạn bè cuả chúng mình. Có cả netbook riêng nữa chứ
    • Chính mình cũng không ngờ mẹ lại nhanh như vậy, Sau ngày Ba mất, mẹ bệnh trầm kha, các em rất lo lắng, ai cũng bảo là vợ chồng mấy mươi năm, kẻ đi trước ngưòi sẽ theo sau, mẹ vốn dĩ đã thân mang nhiều bệnh tật.
    • Netbook còn hay hơn mười thang thuốc an thần, giỏi hơn cả tâm lý trị liệu.
    • Bây giờ mẹ với nó như hình với bóng, ăn sáng , ăn trưa, cả lúc đi nghỉ ngơi cũng đặt bên mình, rạng ngày mở mắt ra là lên mạng, tối đến trước khi ngủ cũng lên mạng, thế có phải là nghiện nặng rồi không?
    • Thứ bệnh nghiện thời đại nầy quả là bất trị rồi Trân à, nhưng thật ra thì rất hay đó, nhờ có người bạn đường nầy mà mẹ sẽ bớt cô đơn, cho dù không có các con bên cạnh, nhưng ngày nào cũng có thể nói chuyện, thấy hình ảnh, ngay cả các con cũng vậy, nhờ đó mình cũng an tâm hơn.
    • Đúng vậy Tú , Kim vẫn thường nói “ Mình thường chế diễu hiện đại là hại điện, nhưng cái thứ hàng hại điện nầy thật là đáng đồng tiền bát gạo hén !”
    • Trân, mình hoàn toàn đống ý với bạn “ Quả là tuyệt chiêu “
    • Ha ha !! Minh Tú chúng mình lại làm quảng cáo không công cho netbook hén .
    Bên kia, tiếng cười cuả đôi bạn lây lan như tiếng chuông ngân qua hàng ngàn cây số.

    Vũ Thị Thiên Thư.

    • Netbook: máy vi tính xách tay, nhỏ và nhẹ
    • Skype: chương trình ứng dụng liên mạng để gọi trực tiếp qua máy vi tính.

  3. #3
    Biệt Thự hue huong's Avatar
    Join Date
    Sep 2011
    Posts
    1,557
    Chào chị Thiên Thư ,
    Mình rất thích những chuyện nhẹ nhàng , phản ánh tâm tình , suy nghĩ của nhiều người trong cuộc sống bình thường của chúng ta .



    ----------------
    My You Tube

    Em về mấy thế kỷ sau
    Nhìn trăng còn thấy nguyên màu ấy chăng ?

    BG

  4. #4
    Biệt Thự
    Join Date
    Sep 2011
    Location
    Thung Lũng Lá Rơi
    Posts
    708
    Chị Huệ Hương
    Hình đẹp quá , cảm ơn chị H Hương vào đọc

  5. #5
    Biệt Thự
    Join Date
    Sep 2011
    Location
    Thung Lũng Lá Rơi
    Posts
    708

    Sân cỏ ngày nào

    Sân cỏ ngày nào

    Buổi sáng, hương cà phê diụ dàng, nhấp từng giọt ,thấm từ môi thơm .Giọt nắng long lanh trên ngọn cỏ mươt mà xanh , cơn mưa nhẹ đêm qua lau sạch những hạt buị bám vào cành lá. Chòm hoa Kèn rực rỡ bên hiên nhà .Chút bình yên đầu ngày, tiếng chim rôn ràng hoà cùng nhịp điệu, chàng Bluejay nhảy nhót trong sân cỏ, phơi bộ cánh xanh điểm hoa tươi thắm, cô Cườm dỏm dáng khoe những hạt chuỗi long lanh. Chàng Cardinal ức đỏ choét cũng tung tăng phô sắc. Chợt nhớ những sáng ngày uống cà phê với Ba sau nhà , khoảng thời gian ngắn ngủi bên cạnh nhau, Ba đọc báo dưới nắng mai, bầy chim đã quen thuộc cùng bóng dáng gầy gò của ông cụ, chiếc lồng chứa thức ăn khởi điểm treo trên cành đào ở cuối vườn, cuối cùng chuyền sang cành lê sát bên lan can của sàn gỗ, bầy chim theo những hạt giống, chúng nối đuôi nhau chờ đến phiên mình …Ba bảo
    - Con thấy lũ chim kia không , chúng nó biết xếp hàng đấy chứ, con nầy ăn xong bay đi, đến phiên con khác. Chim chóc còn biết tự trọng .
    - Ba, chúng biết không mất phần , thức ăn thừa thãi ra đó mà , không cần phải chen lấn đâu
    - Biết vậy , nhưng không phải nơi nào cũng có khuôn phép trật tự đâu con à .
    - Con biết Ba muốn nói gì rồi …

    Ba năm, như giấc mơ, những buổi sáng ngồi nhìn nắng sau nhà, dường như vẫn thấy dáng Ba ngồi chuyện trò cùng bầy chim líu lo . Bầy Chồn sau nhà vẫn vào thăm , chờ thức ăn mỗi tối, nhất là anh chàng thọt chân, ngồi thù lù dưới gốc cây mong đợi …
    - Ba à , sao lần nào về con cũng không thấy bóng Cò trắng vậy? Hay là con về trái mùa ?
    - Không còn tìm thấy đâu con, bắt giết, săn đuổi…Chim chóc tản mác hết , không còn tụ tập bay từng đoàn như ngày xưa
    - Nhớ những lần Về Ngoại, nhìn anh chàng Cò cô độc đứng bên mé nước , dáng trầm ngâm , kiên nhẩn , con nhớ quá hình ảnh nầy , cứ tìm hoài , lần nào về cũng không tìm thấy hết , có nhiều hình ảnh còn đậm , nhưng không bao giờ thấy lại, bây giờ mới thấm thía chuyện Lưu Nguyễn về Trần
    Những mùa khô, nắng gió, chờ từng cơn mưa rào, mưa không ướt đất, chỉ ướt áo người, thuở còn thơ nằm lăn trên sân cỏ đếm từng cánh chim bay giăng thành hàng trên nền trời chiều xanh tím . Trăm ngàn câu hỏi nối tiếp nhau
    - Ba, con nầy là chim gì vậy ?
    - Chim se sẻ
    - Sao gọi là se sẻ
    - Thì hắn nhỏ như con vậy
    Con chim sẻ nhỏ cuả Ba chỉ mơ trời cao bát ngát, không thấy những nguy hiểm chực chờ, bao giờ cũng hăm hở nhiệt tâm lao vào đời bất chấp. Trong ngăn ký ức chất đầy , những câu hỏi tò mò, nhìn sự vật bình biện,trực diện, và bằng chiềư sâu thăm thẳm. Cũng như khi đứng trong sân cỏ cuộc chơi, khi phản hồi để tiến tới, khi trầm mặc nghĩ đến phương cách vượt qua …

    - Ba, chaỵ hai vòng rồi, thôi đi Ba, mệt quá
    Con bé thở phì phò như con trâu kéo cày, hai vòng cột cờ trong sân Nhà làng [ Trụ sở Hội Đồng xã ] Ba dẫn đầu, đội banh chạy theo,con bé chạy trong vòng đồng tâm, đôi chân nhỏ lấp vấp, mái tóc cũn cỡn phất phơ, kiệt tác cuả Bác Tư thợ hớt tóc [Ông mang cả bầy cháu đến xếp hàng trước cưả hiệu cuả Bác Tư, con trai con gái gì cũng huí cua, cho nó mát ] Bà nhìn đứa cháu gái đầu lòng yêu quí thở dài xót xa, con bé chẳng màng, cứ quanh quẩn theo Ba, sân cỏ mỗi chiều rộn ràng bao nhiêu đội banh, Thanh Niên, Thiếu Niên … tập luyện tới tấp, ngày thi đấu cận kề. Bác Tư cũng là Tiền vệ cho Đội Thới Long.Cuối tuần nầy sẽ đấu giao hữu với Trường Long trên sân Phong Phú. Ba làm Thủ Quân cho đội, ngoài chuyện đốc thúc còn cà phê, chanh, đá…nên kiêm luôn cả chức Mạnh Thường
    Những trận banh trong trí nhớ qua giọng truyền thanh cuả Ký Giả Huyền Vũ , cộng vào tiếng hào hứng la hét, chiếc máy phát thanh hiệu Philipp sáu Band Ba kệ nệ mang về, hôm nào có đội tuyển quốc gia chơi trong sân Cộng Hoà, coi như cơm nước nguội lạnh, nhà đầy khách, tiếng hô “ sút “ bên ngoài còn to hơn tiếng máy phát thanh .
    Năm nầy, Túc cầu Thế Giới cũng rộn ràng trong hộp thư Yahoo “ My crazy Relatives “. Cũng sôi nổi loạn bàn, từ những ngày USA đội nhà chơi bất cần, cho đến người anh em Down Under Australia vòng hai, rồi Brasil cuốn cờ tiu nghĩu …Ngày cuối tuần sang Michigan dự ngày kỷ niệm ba mươi lăm năm xiềng xích [ ngôn ngữ cuả quí vị Phu Quân khi Chén Huynh đệ chi binh hào hứng ] Ngạc nhiên khi thấy vắng người hùng " Cọp ba đầu rằn" ,thì ra anh ấy còn đang chờ trái bất cẩn cuả Brasil đưa chàng Tây Zidane lên tận đỉnh kinh thành hoa lệ. Trái đắng Brasil nuốt thật nghẹn ngào từ giã sân cỏ. Ôi! chuyến đi không lại về không .
    Bên miền Viễn tây ngậm nửa trái chờ trận đấu tối nay…

    Nhớ ngày như in trong tâm thức, lúc thúc chạy theo Ba trong sân cỏ ngày nào tóc chưa đủ dài đuổi gió bay …

    Vũ Thị Thiên Thư

    [ Tập truyện rất ngắn : Ba ]


    Last edited by vũ thị thiên thư; 10-07-2011 at 07:49 PM.

  6. #6
    TT post bài ok rồi ha.
    hv post thử coi có bị dính chùm như hôm thứ Năm không nha.

  7. #7
    Biệt Thự
    Join Date
    Sep 2011
    Location
    Thung Lũng Lá Rơi
    Posts
    708
    HVy
    Hiện thì phải thay đổi Font chữ, , TT cũng chưa biết có hoàn chỉnh chưa, sẽ phải thử lại nữa ..

  8. #8
    Biệt Thự
    Join Date
    Sep 2011
    Location
    Thung Lũng Lá Rơi
    Posts
    708

    Trạm cuối của cuộc đời

    Trạm Cuối cuả cuộc đời

    - Anh thật đau lòng,không bao giờ nghĩ là Mẹ không biết anh là ai.
    - Hành trình nào rồicũng đến cuối đường anh ạ, dù biết vậy, nhưng nghiệp của mỗi người, nếu dứt đượcthì mới thảnh thơi đi.
    - Sống mà không biếtgì thì khổ quá, thà chết còn hơn.
    - Em biết anh đauthì nói vậy, nhưng nếu nhìn mốt góc khác thì biết đâu đó là điều hạnh phúc hơn.Bác đã gần một thế kỷ tuổi đời, kết hôn hơn bày mươi năm, nếu còn nhớ thì sẽ đaukhổ đến ngần nào ?

    Trong cuộc sống hàng ngày, có bao nhiêu vấn đề phải giải quyết, lý trí chọn một đường, con tim nghiêng về một hướng. Bác đã hơn chin mươi, con số trăm năm cho một đời người bỗng trở thành thứ gánh nặng nghìn cân cho con cái. Lúc tinh thần còn minh mẫn, tay chân vững chắc, ai lạinghĩ đến chuyện tang ma cho chính mình? Nhưng đến lúc gần cuối cuộc đời, lại sợ không có nấm mồ yên mả đẹp, thế là bao nhiêu tiền dành dụm, bác mang về quê nhà,gọi cháu chắt đến xây Từ đường, kim tỉnh, trùng tu lại nghĩa trang để làm chốn
    chôn cất cho mình
    .
    - Lúc Ba anh hôn mê,ít nhất thì Má còn có năng lực tham sống, hàng ngày vào ngồi với Ba, dù chị anh
    có năn nỉ cách mấy cũng không về. nhiều lúc thấy xót xa, nhưng không thể khuyên can, Má cứ sợ Ba đi lặng lẽ cô đơn không có người thân yêu bên cạnh.
    - Mấy chục năn trời có nhau, anh cũng hiểu điều nầy mà .
    - Má anh đã hơn chin mươi rồi, ngày nào cũng vào bệnh viện ngồi ròng rã, sức nào còn hở em? Nhưng không thể ngăn cản được, nhiều khi anh thấy mình thất là bất hiếu, vì anh cầu mong cho Ba anh mất đi, sống mà như cây cỏ, không biết ai là người thân thương, không còn ăn uống bình thường, như vậy có khác nào chết chưa chôn không em ?
    -
    Anh đau lòng nên nghĩ quẩn thôi, chắc không ai trách đâu anh a
    - Lúc Ba còn minh mẫn, anh có hỏi ý kiến, nếu sau khi mất đi, anh thiêu xác rồi mang tro về chôn cất ở quê nhà, nhưng Ba nhất định không đồng ý, nên anh đã hứa là sẽ mang nguyên thi hài về quê, Ba cứ an tâm mà đi theo ông bà, càng nằm lây lất càng khổ cho Má thôi.
    - Nhưng vợ chồng đã là cộng nghiệp như ông bà thường nói, thì cho dù khó khăn nào cũng phải sẻ chia nhau, mình chưa qua cầu đoạn trường thì chưa biết tận anh ạ.
    - Ngày xưa mình cầu cho Cha Mẹ sống đời với mình, bây giờ trong hoàn cảnh nầy, anh thật không biết có nên cầu cho người sớm đi ?

    Vũ Thị Thiên Thư
    Last edited by vũ thị thiên thư; 12-06-2011 at 07:06 PM.

  9. #9
    Biệt Thự thuykhanh's Avatar
    Join Date
    Sep 2011
    Posts
    4,342
    Thiên Thư à,

    Em nhiều tài quá! Chị viết văn xuôi thôi mà còn ngượng nghịu không nên thân.
    Đằng này TT còn làm thơ và chụp hình nữa!

    Cảm ơn Thư

  10. #10
    Biệt Thự
    Join Date
    Sep 2011
    Location
    Thung Lũng Lá Rơi
    Posts
    708
    Chị thuykhanh lại quá yêu mến rồi
    T Thư vẫn đến tìm cao nhân xin học hỏi thêm

    Chị TK cuối tuần an vui nha

 

 

Similar Threads

  1. Viết để mà vui
    By YenHa in forum Thơ
    Replies: 148
    Last Post: 02-27-2013, 05:00 PM

Posting Permissions

  • You may not post new threads
  • You may not post replies
  • You may not post attachments
  • You may not edit your posts
  •  
All times are GMT -7. The time now is 02:53 AM.
Powered by vBulletin® Version 4.2.5
Copyright © 2024 vBulletin Solutions Inc. All rights reserved.
Forum Modifications By Marco Mamdouh