Register
Page 14 of 85 FirstFirst ... 412131415162464 ... LastLast
Results 131 to 140 of 845
  1. #131
    Biệt Thự Dung's Avatar
    Join Date
    Sep 2011
    Location
    A, A
    Posts
    1,443
    Thấy anh trên phố mà buồn
    Hình như anh đã quên luôn mình rồi ?!
    Nổi lòng ai đó xa vời
    Tình em "nổi nhớ " chơi vơi mây ngàn ...
    Last edited by Dung; 11-16-2011 at 02:42 PM.

  2. #132
    Biệt Thự Dung's Avatar
    Join Date
    Sep 2011
    Location
    A, A
    Posts
    1,443
    Hôm nay được mời làm giám khảo cuộc thi cắm hoa và hát Karaoke cho GV trường con trai học . TK dự thi văn nghệ ,vẽ tranh ,làm thiệp . Còn chị hai thì thi văn nghệ ,báo tường ở trường PBC .Cả 3 mẹ con hôm nay việc ai nấy làm , trưa đều không về nhà ăn cơm mà được ăn liên hoan ở trường .2 nhỏ thấy vui mà lo lắm ,chúng sợ không có giải để đem về tặng mẹ ...TK nói :
    _hai ơi ,mình không có tiền mua quà tặng mẹ ,nên nhất định mình phải đạt giải để nhận thưởng đem về tặng mẹ nha .
    _ Kiệt lo cho K kìa , hát phải nhớ làm điệu bộ , tới đâu đọc 4 câu thơ ,tới đâu đọc lời cảm ơn thầy cô nhớ không ? Hay là hát 1 lèo luôn ?
    _Em biết rồi mà ...
    hihihi ...mới sáng sớm mà rộn ràng quá !!

  3. #133
    Biệt Thự Dung's Avatar
    Join Date
    Sep 2011
    Location
    A, A
    Posts
    1,443
    Dưới đây là bài văn của Hiếu đã gây “sốc” với giáo viên trường THPT Hà Nội - Amsterdam.

    ****************



    Thư gửi mẹ.
    Mẹ thân yêu của con !
    “Trời ơi là trời ! Anh ăn đi cho tôi nhờ, đừng có nhịn ăn sáng nữa. Đừng có dở hơi đi tiết kiệm mấy đồng bạc lẻ thế, anh tưởng rằng thiếu tiền như thế thì tôi chết à ?”. Đó là những “điệp khúc” mẹ cất lên hàng ngày dạo gần đây vì con quyết định nhịn ăn sáng đi học để tiết kiệm chút tiền cho mẹ, cho gia đình. Có lúc mẹ còn gắt lên, hỏi con “Sao cứ phải đắn đo khổ sở về tiền đến thế nhỉ ?” .
    Mẹ ơi, những lúc ấy mẹ đang giận nên con không dám cãi lại. Nhưng giờ đây con muốn được bày tỏ lòng mình rằng tại sao con lại có những suy nghĩ, hành động kì lạ như vậy. Vâng, tất cả là vì tiền. Chỉ đến tận bây giờ con mới nhận ra cả một quãng thời gian dài trước đó con đã non nớt, ngây thơ biết chừng nào khi nghĩ về tiền. Cách đây 8 năm bệnh viện đã chuẩn đoán mẹ bị suy thận mãn tính độ 4 (độ cao nhất về suy thận). 8 năm rồi nhà ta đã sống trong túng thiếu bần hàn, vì bố mẹ không kiếm được nhiều tiền lại phải dành tiền cho mẹ đi chạy thận. Nhưng bố mẹ vẫn cho con tất cả những gì có thể, và cậu bé học trò như con cứ vô tư đâu biết lo gì.
    Hồi học tiểu học, tiền bạc đối với con là một cái gì đó rất nhỏ, nó là những tờ giấy với đủ màu có thể dùng để mua cái bánh, cái kẹo, gói xôi hay cái bánh mì … Con đâu có ngờ tiền chính là yếu tố quyết định sinh mạng mẹ mình, là thứ bố mẹ phải hàng ngày chắt bóp và bao người thân gom góp lại để trả cho từng ca lọc máu cho mẹ tại bệnh viện Bạch Mai, là thứ càng làm mẹ thêm đau đầu suy nghĩ khi mẹ buộc phải nghỉ việc làm vì điều kiện sức khỏe không cho phép.
    Rồi đến khi con học lớp 8, mẹ càng ngày càng yếu và mệt, phải tăng từ 2 lên 3 lần lọc máu/ tuần. Những chỗ chích ven tay của mẹ sưng to như hai quả trứng gà, nhiều hôm máu thấm ướt đẫm cả tấm băng gạc. Do ảnh hưởng từ suy thận mà mẹ còn bị thêm viêm phổi và suy tim. Rồi ông lại bị ốm nặng, bố phải nghỉ việc ở nhà trông ông, nhà mình vì thế càng trở nên túng quẫn, mà càng túng thì càng khổ hơn. Tờ một trăm ngàn hồi ấy là một thứ gì đó xa xỉ với nhà mình. Cũng từ dạo ấy, đầu óc non nớt của con mới dần vỡ lẽ ra rằng tiền bạc chính là mồ hôi, nước mắt, là máu (theo đúng nghĩa đen của nó, vì có tiền mới được chạy thận lọc máu mà) và bao nỗi niềm trăn trở lo lắng của bố và mẹ.
    Hôm trước con có hỏi quan điểm của mẹ về tiền bạc thế nào để con có thêm ý viết bài làm văn nghị luận cô giao. Mẹ hơi ngạc nhiên vì câu hỏi đường đột ấy. Rồi mẹ chỉ trả lời với 3 từ gọn lỏn “Mẹ ghét tiền”. Nếu con còn thơ dại như ngày nào, hay như một người ngoài nào khác thì chắc con đã ngạc nhiên lắm. Nhưng giờ đây con cũng đồng ý với mẹ : con cũng ghét tiền. Bởi vì nó mà mẹ phải mệt mỏi rã rời sau mỗi lần đi chạy thận. Mẹ chạy thận 3 lần mỗi tuần, trước đây bố đưa đón mẹ bằng xe đạp nhưng rồi mẹ bảo đi thế khổ cả hai người mà còn phải chờ đợi mất ngày mất buổi của bố nữa nên mẹ chuyển sang đi xe ôm. Nhưng đi xe ôm mất mỗi ngày mấy chục, tốn tiền mà lại chẳng kiếm đâu ra, mẹ quyết định đi xe buýt. Mỗi khi về nhà, mẹ thở hổn hển, mẹ lăn ra giường lịm đi không nói được câu gì. Con và bố cũng biết là lúc ấy không nên hỏi chuyện mà nên để yên cho mẹ nghỉ ngơi. Tám năm rồi, tám năm chứng kiến cảnh ấy nhưng con vẫn chưa bao giờ có thể quen được. Con chỉ biết đứng từ xa nhìn mẹ, và nghiến răng ước “giá như có dăm chục ngàn cho mẹ đi xe ôm thì đâu đến nỗi !”.
    Con bỗng ghét, thù đồng tiền. Con bỗng nhớ hồi trước, khi mẹ vẫn nằm trong viện. Ba người bệnh chen chúc chung nhau một chiếc giường nhỏ trong căn phòng bệnh ngột ngạt và quá tải của bệnh viện Bạch Mai. Con đã ngây thơ hỏi mẹ “Sao mẹ không vào phòng bên kia, ở đấy mỗi người một giường thoải mái lại có quạt chạy vù vù, có tivi nữa ?”. Mẹ chỉ nói khẽ “cha tổ anh. Đấy là phòng dịch vụ con ạ”. Con lúc ấy chẳng hiểu gì. Nhưng rồi con cũng vỡ lẽ ra rằng đó là phòng mà chỉ những ai rủng rỉnh tiền thì mới được vào mà thôi. Còn như mẹ thì không được. Con căm nghét đồng tiền vì thế.
    Con còn sợ đồng tiền nữa. Mẹ hiểu con không ? Con sợ nó vì sợ mất mẹ. Mẹ đã phải bốn lần đi cấp cứu rồi. Những người suy thận lâu có nguy cơ tử vong cao vì huyết áp dễ tăng, máu dồn vào dễ làm tắc ống khí quản và gây tắc thở. Mẹ thừa biết điều này. Nhiều người bạn mẹ quen trong “xóm chạy thận” đã phải chịu những cái kết bi thảm như thế. Nhiều đêm con bỗng choàng tỉnh dậy, mồ hôi đầm đìa mà lạnh toát sống lưng bởi vừa trải qua một cơn ác mộng tồi tệ …
    Con sợ mẹ lại phải đi cấp cứu, và sợ nhỡ nhà mình không đủ tiền để nộp viện phí thì con sẽ mất đi người thân yêu nhất trong cuộc đời này. Mỗi buổi mẹ đi chạy thận là mỗi buổi cả bố và con đều phấp phỏng, bồn chồn, lo lắng. Mẹ về muộn là lòng con nóng như lửa đốt, còn bố thì cứ đi đi lại lại và luôn hỏi “bao giờ mẹ mày mới về?”. Với con cơ hội là 50/50, hoặc là mẹ chạy thận an toàn và về nhà, hoặc là …
    Con lo sợ hơn khi đọc báo thấy bảo có người không đủ tiền trả phần ít ỏi chỉ là 5% bảo hiểm y tế, tiền thuốc men mà phải về quê “tự điều trị”. Với những bệnh nhân phải chạy thận, như thế đồng nghĩa là nhận bản án tử hình, không còn đường sống. Con bỗng hoảng sợ tự hỏi nếu không còn BHYT nữa thì sao? Và nếu ông mất thì sao? Chi tiêu hàng ngày nhà mình giờ đây phần nhiều trông chờ vào tiền lương hưu của ông, mà ông thì đã già quá rồi …
    Mẹ ơi, tiền quan trọng đến thế nào với gia đình mình thì chắc mẹ hiểu rõ hơn con. Cứ nghĩ đến tiền là con lại nhớ đến những đêm bố mất ngủ đến rạc cả người, nhớ đến những vết chích ven sưng to như quả trứng gà của mẹ, nhớ đến cả thìa đường pha cốc nước nóng con mang cho mẹ để mẹ uống bồi bổ mỗi tối. Mẹ chắt chiu đến mức sữa ông thọ rẻ tiền mà cũng không mua để tự bồi dưỡng sức khỏe cho mình.
    Con sợ tiền mà lại muốn có tiền. Con ghét tiền mà lại quý tiền nữa mẹ ạ. Con quý tiền và tôn trọng tiền bởi con luôn biết ơn những người hảo tâm đã giúp nhà mình. Từ những nhà sư tốt bụng mời mẹ đến chùa vào cuối tuần, những cô bác ở Hội chữ thập đỏ quyên góp tiền giúp mẹ và gia đình mình. Và cả những người bạn xung quanh con, dù chưa giúp gì được về vật chất, tiền bạc nhưng luôn quan tâm hỏi thăm sức khỏe của mẹ… Nhờ họ mà con cảm thấy ấm lòng hơn, vững tin hơn.
    Con cảm thấy bất lực ghê gớm và rất cắn rứt lương tâm khi mẹ không đồng ý với các kế hoạch của con. Đã có lúc con đòi đi lao động, đi làm gia sư hay đi bán bánh mì “tam giác” như mấy anh sinh viên con quen để kiếm tiền giúp mẹ nhưng mẹ cứ gạt phăng đi. Mẹ cứ một mực “tống” con đến trường và bảo mẹ chỉ cần con học giỏi thôi, con giỏi thì mẹ sẽ khỏe.
    Vâng, con xin nghe lời mẹ. Con vẫn đến trường. Con sẽ cố gắng học thật giỏi để mẹ và bố vui lòng. Nhưng mẹ hãy để con giúp mẹ, con đã nghĩ kĩ rồi, không làm gì thêm được thì con sẽ nhịn ăn sáng để tiết kiệm tiền. Không bán bánh mì được thì con sẽ ăn cơm với muối vừng. Mẹ đừng lo mẹ ạ, mẹ hãy an tâm chạy chữa và chăm sóc cho bản thân mình. Hãy để con được chia sẻ sự túng thiếu tiền bạc cùng bố mẹ. Vậy con khẩn thiết xin mẹ đừng cằn nhằn la mắng con khi con nhịn ăn sáng. Mẹ đừng cấm đoán con khi con đi lấy chầy, cối để giã lạc vừng. Dù con đã sút 8 cân so với năm ngoái nhưng con tin rằng với sự thấu hiểu lẫn nhau giữa những người trong gia đình thì nhà ta vẫn có thể sống yên ổn để đồng tiền không thể đóng vai trò cốt yếu trong việc quyết định hạnh phúc nữa.
    Đứa con ngốc nghếch của mẹ

    Nguyễn Trung Hiếu



































    Last edited by Dung; 11-18-2011 at 06:23 PM.

  4. #134
    Biệt Thự Dung's Avatar
    Join Date
    Sep 2011
    Location
    A, A
    Posts
    1,443
    NHỚ NHIỀU ...

    Lâu nay em vẫn mong tin

    Nhớ người bên ấy , cầu xin an lành
    Đêm nằm thổn thức thâu canh
    Nhớ ai vẫn nhớ ,tim đành lặng câm
    Ơi anh bỏ mặc em rồi
    Lòng vương " nỗi nhớ " mây trời từ ly...
    Mấy dòng tình tự em ghi
    Gởi anh xa nhớ ... nhâm nhi bớt sầu !


  5. #135
    Biệt Thự Dung's Avatar
    Join Date
    Sep 2011
    Location
    A, A
    Posts
    1,443
    Năm nay nhận quà nhiều hơn mọi năm ,niềm vui ngày 20/11 cũng chất đầy hơn ...
    Từ sáng đến giờ nhiều cuộc gọi phone của phía PH ,học trò củ và mới chúc tụng cô
    hihihi...Mong sao mình được như lời chúc tốt đẹp này .
    2 nhỏ mở quà của mẹ vui lắm ,có những gói kẹo ,những hộp bánh rất ngọt ngào ,những chiếc đồng hồ để bàn thật xinh xắn ,2 đứa tranh dành nhau ,cuối cùng mẹ chẳng được món nào cả ...
    Có ,mẹ có được món quà vô giá nhất của TK là đạt thành tích bông hoa điểm 10 nhiều nhất lớp ,được trường khen thưởng ,và chai nước hoa bé xíu của bé TN để dành tiền ăn hàng mỗi ngày mua tặng mẹ ngày vui .
    Mẹ yêu học trò ,yêu nhất 2 học trò nhí của mẹ !!

  6. #136
    Biệt Thự Dung's Avatar
    Join Date
    Sep 2011
    Location
    A, A
    Posts
    1,443
    Hồi tối nghe lời dụ ngọt của 2 con nên mẹ đồng ý đưa 2 đứa lên khu chợ Hạnh Thông Tây xem fim hoạt hình 3 D Chú Vẹc Rideo .Nhìn 2 nhỏ cười ầm hòa tan với tiếng cười dòn của cả hội trường ... Riêng mẹ ngồi cứ tiếc nuối mất 100 ngàn /3 vé . Giá như hồi nãy mình không mềm lòng với lời ngọt ngào nhõng nhẻo của con ...giá như để 50 ngàn mẹ ngồi ngoài đợi các con có thể chờ con xem phim ra uống nước ...Đây không phải là thế giới của mẹ ! Hội trường đông đúc người lớn kẻ nhỏ ,ai ai cũng vui cười thích thú ,riêng mẹ thì ...xem xong chẳng hiểu được gì .hihihi
    Suất 1 kết thúc lúc 19.30' , 2 bé biết mẹ tiếc tiền vé của mẹ ,nên chúng lẳng lặg ra về mà không như mọi lần đòi ăn cá viên chiên hay kem cây gì cả ...
    Ngủ sớm đi con ....mai dậy sớm đi học ,chuẩn bị cho tuần học mới tốt đẹp nha Tuần thứ 14

  7. #137
    Vương vấn tơ lòng, mãi vấn vương
    Tình kia duyên nọ chốn vô thường
    Người chờ biển bắc ...sầu ngăn cách
    Kẻ đợi non đoài... nỗi nhớ thương

    anhvannho

  8. #138
    Hình bóng người, trong tim anh
    Nỗi Lòng ray rức xuyên mành trăng treo .

    anhvannho

  9. #139
    Biệt Thự Dung's Avatar
    Join Date
    Sep 2011
    Location
    A, A
    Posts
    1,443
    Quote Originally Posted by anhvannho View Post
    Hình bóng người, trong tim anh
    Nỗi Lòng ray rức xuyên mành trăng treo .

    anhvannho
    Cám ơn anh vẫn nhớ em
    Nỗi Lòng ngày đó êm đềm Tình xưa ...

  10. #140
    Quote Originally Posted by nhoanh View Post
    Cám ơn anh vẫn nhớ em
    Nỗi Lòng ngày đó êm đềm Tình xưa ...
    Úi chời ơi! Vào đây ngồi canh me...xem NANE (nhớ anh, nhớ em!) liếc mắt ...đưa tình teeheehee...
    911, what's your emergency?

    Blog: http://married-chick.blogspot.com/

 

 

Posting Permissions

  • You may not post new threads
  • You may not post replies
  • You may not post attachments
  • You may not edit your posts
  •  
All times are GMT -7. The time now is 07:54 PM.
Powered by vBulletin® Version 4.2.5
Copyright © 2024 vBulletin Solutions Inc. All rights reserved.
Forum Modifications By Marco Mamdouh