Register
Page 60 of 63 FirstFirst ... 10505859606162 ... LastLast
Results 591 to 600 of 626
  1. #591
    Biệt Thự RaginCajun's Avatar
    Join Date
    Sep 2011
    Posts
    2,795
    Ông Kim Dung, viết truyện kiếm hiệp, cũng giỏi trong việc đặt tên nhân vật theo diện mạo và tính cách của nhân vật đấy
    Laissez les bon temps rouler!

  2. #592
    Better New Year ốc's Avatar
    Join Date
    Sep 2011
    Location
    Ốcland
    Posts
    9,591
    Quote Originally Posted by Lòng Như Gió View Post
    Em cảm ơn anh Ốc đã dành chút thì giờ để đoán tên em, và lại còn đoán đúng được những hai chữ cái trong cái tên ấy nữa.

    Về chuyện đặt tên chó, em cũng thích kiểu đặt tên của anh Ốc, ví dụ thấy lông màu xanh thì đặt tên Xanh. Em thích tên chó thuần Việt. Ngày xưa, em từng có con chó tuy chẳng phải giống thuần Việt nhưng được mang tên thuần Việt, là Lê Thị Bé Đen.
    Nếu chỉ mới đúng hai chữ cái thì em sẽ dành nhiều thì giờ để đoán đúng hơn.

    Quote Originally Posted by RaginCajun
    Ông Kim Dung, viết truyện kiếm hiệp, cũng giỏi trong việc đặt tên nhân vật theo diện mạo và tính cách của nhân vật đấy
    Cũng phải nhỉ. Nhân vật tên Kiều Phong thì hoá ra là ngoại... kiều.

  3. #593
    Đốt đuốc soi lòng


    1.

    Anh giơ bó đuốc, soi vào hang, nhìn thật lâu không chớp mắt. Em hỏi Anh có nhìn thấy gì hay trong ấy. Anh lắc đầu, rằng Anh muốn tìm Anh, nhưng chẳng thấy. Em hỏi, Anh phân thân thế nào, mà vừa đứng đây, vừa có mặt trong hang được! Anh đáp, hang ấy là lòng Em, Anh thật buồn vì không thấy Anh ở trong. Em hỏi, vậy lòng Anh là hang nào, Em cũng muốn xem có Em trong ấy không…


    2.

    Tất nhiên, đoạn hỏi đáp điên khùng của hai nhân vật trên đây chỉ diễn ra trong mơ. Nếu ngoài đời mà như thế thật, chắc có người lo ngại hỏi han: “Anh chị bị thế này đã lâu chưa?”

    Nhiều khi, chợt nghĩ, nếu trên đời có loại đuốc để soi lòng người, có lẽ loại màn chắn để che ánh đuốc sẽ bán chạy.

    Và vì trên đời này chẳng có loại đuốc nào soi lòng người cả, người ta đành tùy ý dùng loại đuốc của riêng mình.


    3.

    Một hôm, tôi đứng chờ thang máy cùng một cô bé hàng xóm. Tôi đoán cô bé cỡ mười sáu, mười bảy tuổi. Thoạt nhìn, tôi nghĩ em này đặc biệt, trông không có dáng vẻ của tuổi “teen”, mà có vẻ mặt của một loại nhà hiền triết. Cô đi cùng hai người, có lẽ là mẹ và em trai. Bước vào thang, tôi nghe cô nói năng rất trôi chảy với giọng nói nhẹ nhàng, để phân tích cho mẹ cô nghe về tính cách của một, hai người nào đó, bề ngoài trông thế nào nhưng bên trong thì thế nào. Lúc này, tôi đoán chắc em này cỡ hai mươi, hai mốt tuổi, mặt em ấy không thể già hơn tuổi ấy, nhưng lời nói thì rất già. Trước khi ba mẹ con em bước ra khỏi thang, tôi nghe bà mẹ nói với cậu con trai nhỏ: “Quá dữ chưa, chị của con biết phân tích tính cách con người!”

    Tôi thầm nghĩ, cô bé ấy, cũng như nhiều người, tin rằng – hoặc tưởng rằng – đuốc của mình và mắt của mình tốt lắm, khi soi nhìn lòng người khác.


    4.

    Ngày Giỗ tổ Hùng Vương, bác bảo vệ được giao nhiệm vụ gõ cửa từng nhà, nhắc treo cờ. Khổ thân bác, chắc phải đi nhiều vòng, nhắc cho tới khi nhà nào cũng treo cờ đầy đủ mới thôi.

    Nhà tôi cũng treo cờ, theo lời nhắc nhở. Đến chiều, trời đổ mưa, để đóng cửa che mưa, mình phải cất cờ vào trong. Mưa tạnh, mẹ tôi nghĩ ra một cách nhanh gọn: cắm cán cờ vào thùng đựng xà bần ở ban công, như thế cờ cũng đứng được và lá cờ cũng chĩa ra ngoài bay bay được. Mẹ đắc ý với cách treo cờ này, còn tôi thấy, chỉ một phần đo đỏ của lá cờ được bay bay trong gió, còn từ phần màu vàng trở xuống thì e ấp lấp ló bên thành ban công. Tối, trước khi đi vắng, mẹ dặn tôi: “Mình treo cờ thế này tiện lắm. Nếu trời mưa, mình chỉ việc kéo đầu nó (tức lá cờ) vào trong.” Tôi nhìn lại, và nói: “Hiện giờ nó đang ở trong sẵn rồi mẹ!” Nghĩa là sau một hồi e ấp, cả phần màu đỏ lẫn phần màu vàng đã thụt hết vào trong, đứng thẳng chân trong thùng xà bần, không còn phần nào tung bay trong gió trời nữa.

    Nhìn xa xa ra những dãy phố với nhà nhà treo cờ đỏ, tôi thầm nghĩ, kể cũng hay nếu mình có thể soi đuốc để nhìn xem, trong lòng chủ nhân của những ngôi nhà này, quốc kỳ thiêng liêng như thế nào, có đến mức được xỏ chân vào thùng xà bần hay không… Nhưng từ bao năm nay, những bác bảo vệ, hay những người ra lệnh cho những bác bảo vệ đi nhắc nhở dân chúng treo cờ, dường như đâu bận tâm chuyện soi đuốc. Họ chỉ cần thấy màu cờ trưng ra, để nhìn thấy sự đồng lòng của nhân dân về mặt hình thức ở ngoài cửa nhà, là được.


    5.

    Có lần, tôi kể mẹ nghe, rằng nhiều người sẽ chọn thà được trả lương 8 đồng khi biết người khác được trả 7 đồng, còn hơn được trả 9 đồng khi biết người khác được 10 đồng.

    Mẹ tròn mắt, như một người từ một cõi thanh cao vừa lạc đến trần gian ô trọc, nói: “Gì kỳ vậy!”

    Tôi đáp: “Con cũng kỳ như vậy mà! Nhiều người cũng có khi thấy vậy là kỳ, nhưng không cấm được lòng ganh tỵ khi thấy người khác được nhận nhiều hơn mình, hoặc khoái trá khi thấy mình (được cho là) thành công hơn người khác.”

    Có khi nào, ta đốt đuốc soi, thấy lòng ai cũng “kỳ” như thế, chỉ trừ những người vừa lạc đến từ một cõi thanh cao?


    6.

    Câu chuyện sau đây sẽ nhắc đến một nhân vật được tôi nghĩ cho một cái tên khá dài: Xanh Vỏ Đỏ Lòng. Có lẽ ta tạm gọi là Xanh, cho ngắn gọn.

    Một hôm, Xanh lên facebook, viết một câu, gọi là than thở hay tâm tình cũng được, mà gọi là chửi đổng cũng đúng, tỏ ý thất vọng và cảm thấy khinh một người nào đó đã nói xấu gì đó sau lưng ai đó. Tôi đoán “ai đó” bị nói xấu là Xanh, nên Xanh mới tức thế. Lời than thở (hay tâm tình, hay chửi đổng) của Xanh nhận được nhiều like.

    Trộm nghĩ, loài người chúng ta đang sống trong một thế giới mà dường như mỗi kiểu dữ dằn hay hiền hòa, hỉ hay nộ, ái hay ố, hay tham hay sân hay si vân vân… đều được like. Và dường như nhiều người không soi đuốc đúng nơi cần soi, để thấy người nói rằng mình khinh kẻ nói xấu sau lưng thật ra cũng rất giỏi trong khoản nói xấu sau lưng.


    7.

    Bạn tán gẫu với tôi về thân phận con người, và thao thao nói về luật nhân quả, say sưa kể người ở hiền sẽ gặp lành thế nào.

    Tôi hỏi lại, vậy những người làm từ thiện để đánh bóng tên tuổi, hoặc để vỗ về cái tôi, rằng “tôi tốt bụng lắm đấy, tôi ơi”… có được tính là “ở hiền” không?

    Bạn phán, không chút đắn đo: “Đó là những người bị mắc kẹt”.

    Tôi thầm hỏi, đuốc của bạn đã soi lung tung đến những nơi nào rồi…


    8.

    Có khi, tôi đốt đuốc tự soi lòng mình, đó là khi tôi chợt nhận thấy mình yêu những nếp nhăn trên khóe mắt Anh khi Anh cười. Tôi muốn soi xem mình yêu cái gì đó của Anh, hay chỉ đơn giản là mình khoái chí vì thấy Anh già hơn mình!

    Cũng có khi, ta chẳng cần đốt đuốc soi rọi gì cho mệt. Như bạn tôi nói, mình không để bản thân mình “mắc kẹt”, là tốt cho mình thôi.

    Nhưng, để không mắc kẹt, chẳng dễ. Nhiều khi, ta cứ loay hoay trong cái tôi chật chội, vất vưởng trong vùng sám hối mịt mù, chới với trong biển sâu thất tình lục dục, hay trăn trở trong miền ký ức âm u. Ánh sáng của đuốc liệu có soi được cho người ta bớt loay hoay, bớt vất vưởng, bớt chới với, bớt trăn trở, hay không?
    Last edited by Lòng Như Gió; 04-30-2015 at 04:42 AM. Reason: Sửa lỗi đánh máy
    dựa cây cong

  4. #594
    Biệt Thự
    Join Date
    Jun 2013
    Posts
    1,111
    Viết văn hay quá.

    Giờ thì hg đang bị rượt, không viết nhiều được.



  5. #595
    Biệt Thự
    Join Date
    Jun 2013
    Posts
    1,111
    Về chuyện cô bé ở đoạn ba, hg tin là có những người như thế,
    ví dụ như là ... hg ( ),
    hoặc như là ... con gái của hg,


    bình thường thì mọi người như nhau,
    nhưng khi đụng chuyện thì chỉ cần tóc gáy... dựng đứng,
    là đủ biết người ta muốn ... gì!


    Câu chuyện số 5 có thực,
    hg chứng kiến những kẻ như thế, (hg nhấn mạnh chữ 'những')
    bán rẻ cuộc đời mình bằng ... 'ta hơn ngươi một, hai đồng một giờ!'
    mà quên đi có những ... giai cấp khác,
    người ta không tính cuộc đời bằng ... một, hai đồng hơn nhau một giờ,


    Và các câu chuyện khác thì rất thâm trâm,
    uyên bác


    Xin lỗi nha,


    Lòng Như Gió chẳng hay IQ bao nhiêu ...?
    (hong có hỏi tuổi nha! tuổi nào hg cũng chấp hết đó mà!)

  6. #596
    Em cảm ơn bác Hanhgia về những câu bình luận, hỏi han. Sau đây em xin trả lời câu hỏi của bác.

    Quote Originally Posted by Hanhgia View Post
    Xin lỗi nha,

    Lòng Như Gió chẳng hay IQ bao nhiêu ...?
    (hong có hỏi tuổi nha! tuổi nào hg cũng chấp hết đó mà!)
    Những lời của bác làm em nhớ, vào sinh nhật năm nọ của em, có người hỏi em đây là sinh nhật lần thứ bao nhiêu. Em đã đáp, em không nhớ tuổi của mình đâu, nhớ mệt lắm.

    IQ cũng tương tự, em không nhớ và không muốn nhớ. Vì em thấy việc nhớ IQ của mình bao nhiêu sẽ làm mình mất công so sánh với IQ của người khác, mình sẽ tự mãn nếu thấy nó cao hơn, hoặc tự ti nếu thấy nó thấp hơn, tương tự câu chuyện lương 7, 8, 9 hay 10 đồng em đã kể. Mà việc tự mãn hay tự ti đều không giúp mình giỏi hơn, sống tốt hơn, thành công hơn.

    Vì vậy, em mong bác không để ý IQ của em, kẻo bác so sánh nó với IQ của những người khác, khổ cho em lắm. Vả lại, bác có biết IQ của em hay không cũng không thay đổi được một sự thật là quán Cuộc Sống này đã được bác chọn để lâu lâu dừng chân ghé chơi, phải không bác? [mặt cười]
    dựa cây cong

  7. #597
    như thị visabelle's Avatar
    Join Date
    Sep 2011
    Location
    Bellefontaine
    Posts
    1,004

    nhớ Như Gió nên ghé ngang gửi Như Gió cành hoa hái bên nhà...hàng xóm
    visa còn nợ...Như Gió thui đành gửi (Như) Gió chút hương hoa trước ha.
    Last edited by visabelle; 06-26-2015 at 05:59 PM.
    "nhưng tôi biết rõ rằng tôi chỉ là một loài chim nhỏ hót chơi trên đầu những ngọn...mía lau."

  8. #598
    Quote Originally Posted by visanelle View Post

    visa còn nợ...Như Gió thui đành gửi (Như) Gió chút hương hoa trước ha.
    Nếu một ngày đẹp trời nào, Visa có nhã hứng trả nợ thì trả, còn không thì thôi. Mình sẽ không đòi, nàng yên tâm nhé!
    dựa cây cong

  9. #599
    Chuyện giày dép


    Một ngày kia, tôi sắm được một đôi sneakers hoa vằn vện, mang vào rất êm chân. Sáng chuẩn bị đi làm, có hôm cầm giày trên tay, đứng trước gương, ướm nó vào cẳng chân, chợt thấy màu sắc của giày không hợp với màu váy mình đang mặc. Các bài báo lá cải săm soi trang phục của các “ngôi sao” thường gọi đây là hiện tượng giày và trang phục “không liên quan” với nhau. Thế là đành cất đôi giày vằn vện này đi, lôi ra đôi khác cho “có liên quan” với màu váy.

    Nhưng nhiều hôm khác, ướm giày vào chân, thấy nó rất có liên quan với màu váy, tôi hớn hở: Thế là hôm nay được mang giày hoa!

    Lần nào tôi mang đôi giày này, cũng ít nhất hai, ba người nhìn nhìn nó. Nhìn, rồi chẳng nói gì. Chẳng biết người ta muốn khen hay chê. Một bạn trong công ty nói với tôi: “Em lười mang mấy đôi giày có dây cột lắm, vì tính em hễ ngồi vào chỗ là rút chân ra khỏi giày, nên giày không dây thì rút ra dễ hơn.” Em này có thói quen chính xác y như tôi. Đã từng một thời gian rất dài, tôi chỉ toàn mang giày không dây, để có thể rút phắt một cái là bàn chân ra khỏi giày, mỗi khi ngồi vào ghế và chắc rằng không ai đang nhìn bàn chân mình. Được để bàn chân thảnh thơi không giày, tiếp giáp mặt đất, là một cảm giác thích thú. Dĩ nhiên, tôi chỉ tận hưởng cảm giác ấy khi biết rằng Anh không đang lom khom dưới đất để cắm dây sạc laptop hoặc sạc điện thoại (và khi ấy Anh có thể sẵn tiện ghé mắt nhìn sang bàn chân tôi). Nhưng rồi cũng có khi, thói quen của người ta thay đổi, và thay đổi lần này của tôi là chọn mang đôi giày hoa vằn vện.

    Đến một ngày, một người, rồi hai người, rồi ba người, vân vân… khen giày tôi đẹp. Tôi vui. Có người còn vào facebook, viết lên timeline của tôi, rằng giày đẹp đó chị. Tôi khoái chí. Thì ra, đôi khi mình cũng cần nghe lời khen, để thêm vui, và thêm tự tin.

    Một buổi trưa nọ, tôi mang giày hoa, cùng cậu đồng nghiệp đi bộ một quãng đường để ra quán ăn trưa. Tôi nghĩ cậu ta cố ý đi nhanh hơn bình thường, có thể vì vội, và cũng có thể vì muốn thử xem tôi theo có kịp không. Tôi theo kịp, không mấy khó khăn. Cậu ta cười cười, nhận xét: “Hình như hôm nay chị đi nhanh hơn hôm qua.” Biết cậu ta còn nhớ hôm qua tôi mang giày cao gót, tôi trả lời: “Do giày hôm nay khác giày hôm qua.”

    Tôi nhớ, có lần, Anh tặng tôi một lời khuyên, với ý trách, rằng trước khi tranh luận với ai hay phê phán ai thì hãy nhớ thử xỏ chân vào giày của đối phương. Vâng, đây là một lời khuyên nhan nhản trên các loại sách, mỗi người đã được nghe nhiều lần. Và không phải mỗi người đều luôn nhớ thực hành theo. Tôi tin vào tính hợp lý của lời khuyên này. Về nghĩa đen, khi xỏ chân vào những đôi giày khác nhau, cảm giác của bàn chân rất khác nhau, tốc độ bước chân cũng rất khác. Về nghĩa bóng, tôi cũng tin vào tầm ảnh hưởng của giày đến bàn chân mình, và thái độ của mình.

    Kể từ đó, tôi chăm chỉ hơn trong việc thực hành nhớ xỏ chân vào giày người khác. Không chỉ khi tranh luận hay phê phán (là những thứ mà dạo này tôi rất tiết kiệm), mà trong cả những khi kể chuyện phiếm. Tôi thử tìm giày của người ta, thử xỏ chân mình vào, xem họ thích nghe gì và không thích nghe gì. Thường, người ta thích nghe người khác tự chê cười bản thân, hơn là tự khen ngợi hay khoe khoang. Tôi bèn tự chê mình lười, vụng, suy dinh dưỡng; họ thích lắm. Trái lại, khi một người tự khen mình đẹp, tự khoe mình giỏi, với ý rất nghiêm túc, không đùa, người ta cười cứ như đang nghe nói đùa. Tôi nghĩ, những người tự khen, tự khoe, là chưa ghi nhớ bài học xỏ chân vào giày. Họ khen và khoe khi họ đang đút chân trong đôi giày của riêng mình. Chẳng hạn, cô kia lên mạng gửi trao tâm tình, kể chuyện rằng mình rất đẹp, tự mô tả vóc dáng, vòng eo, độ dài đôi chân vân vân trông quyến rũ thế nào, các anh đàn ông đã bị cám dỗ ra sao. Có người vào bình luận: “Không có phụ nữ đẹp, chỉ có phụ nữ tự thấy mình đẹp. Không có phụ nữ xấu, chỉ có phụ nữ không biết mình xấu.”

    Tôi sắm cho mẹ mấy đôi dép êm ái để mang trong nhà, dặn mẹ nhớ tập thói quen mang dép thay vì đi chân không, để lỡ đi đứng có va vấp vào chân bàn hay kẹt tủ gì thì cũng không bị thương. Mẹ ừ ừ, mang dép được một lúc, một lúc sau đã thấy mẹ chân không lom khom khắp nơi tìm dép, vì quên mất đã đế dép nơi nao. Riết rồi tôi cũng đành để mẹ tự do với bàn chân không. Vì tôi cũng nhận thấy sự thoải mái tuyệt vời của đôi bàn chân khi không xỏ vào đôi giày, đôi dép nào cả.
    dựa cây cong

  10. #600
    Biệt Thự ndangson's Avatar
    Join Date
    Sep 2011
    Location
    dangsonfr.blogspot.com
    Posts
    4,379
    ..













    Chào Gió và các bạn khách nhà của Gió -


    Thấy cũng lạ là sau bài ' ChuyệnGiàyDép ' mà không thấy Gió xách dép trở lại . - ! ? -


    Trộm nghĩ : Hay là tại giày dép đứt dây ? Hay là tại Gió sang bên Đức thăm cô nhà văn Lúa9 nên bị trúng gió ?


    Tối hôm qua , tôi giở chướng đọc một loạt bài viết ở đây của Gió và thầm nghĩ :


    ' Phải chi sau một ngày có 24 giờ , tôi ăn gian để có thêm 2 giờ nữa ( 26 giờ ) để len lỏi giữa những câu viết của cô Gió '



    Cô Gió nè .


    Nhóm viết của tôi ở Pháp rất thích những bài viết của Gió về cách thuật lại ý nghĩ .

    Tiện đây , xin cô cho phép chúng tôi khênh vài bài ở đây về blog : Nous- ChúngMình để triễn lãm . Tiền bản quyền nếu tính vừa phải thì xin hãy liên lạc với tôi ở MailBox . Chúng tôi xin trả góp trong vòng 15 năm .



    Chúc vui và chờ Gió trở lại đây .



    đăng sơn.fr



    . CHÚNG MÌNH









    <

 

 

Similar Threads

  1. Xôn xao cuộc sống
    By maihoa_hoang in forum Tùy Bút
    Replies: 17
    Last Post: 10-19-2011, 04:00 AM

Posting Permissions

  • You may not post new threads
  • You may not post replies
  • You may not post attachments
  • You may not edit your posts
  •  
All times are GMT -7. The time now is 04:26 PM.
Powered by vBulletin® Version 4.2.5
Copyright © 2024 vBulletin Solutions Inc. All rights reserved.
Forum Modifications By Marco Mamdouh