PDA

View Full Version : Từ điện thư



thuykhanh
03-24-2012, 07:30 AM
Người Việt kỳ thị người Việt!

Cập nhật lúc 21-03-2012 08:59:52 (GMT+1)


http://news.data.vietinfo.eu/2012/03/21/169966/500_thumb.jpg (http://news.data.vietinfo.eu/2012/03/21/169966/_thumb.jpg)







Nhân đọc bài viết của một người Nhật nhận xét về người Trung Quốc mà phần bình luận đăng trên Bauxite Việt Nam có liên hệ với đặc tính của người Việt Nam hiện nay, tôi muốn góp nhặt mấy mẩu chuyện tai nghe mắt thấy sau đây.


Năm 2006, một công ty của người gốc Việt ở Mỹ thuê tôi về Việt Nam làm một nghiên cứu cho một dự án đầu tư kinh tế. Vài người quen đưa tôi đi làm việc với chính quyền một vài tỉnh để tìm hiểu các kế hoạch kinh tế của địa phương.

Đi đến đâu, tôi cũng nhận được một lời khuyên tương tự là, tôi nên đưa theo một người Mỹ trắng, dù người đó là một nhân viên bảo vệ hay là một lao công cho công ty tôi ở Mỹ, miễn sao người đó nói “xí bô xí ba” gì đó, rồi tôi dịch ra tiếng Việt, thì tôi mới được tiếp đón nồng hậu và nhiệt tình!

Trở lại thành phố Sài Gòn, gặp một cậu “Việt kiều” 26 tuổi, sinh ở Mỹ, tốt nghiệp Cao học Anh ngữ tại Đại học Los Angeles (UCLA). Với nguyện vọng tha thiết được làm việc tại Việt Nam, cậu xin vào dạy tại một trung tâm Anh ngữ trực thuộc một trường Đại học lớn của Việt Nam. Ở đây, người ta trả lương theo giờ cho cậu ít hơn ba lần so với mấy người Tây ba lô. Họ nói, cho dù anh có trình độ và khả năng hơn hẳn mấy người Tây đó, nhưng vì anh là người “gốc Việt” nên không có… giá cao!

Bản thân tôi, trong một lần trú tại một khách sạn của công ty Du lịch Tp Hồ Chí Minh, có hôm tôi gọi tiếp tân yêu cầu cử người giúp sửa đường dây internet, gọi đến lần thư ba vẫn chỉ hứa hẹn. Sau đó, khi tôi gọi và nói chuyện bằng tiếng Anh, thì cô tiếp tân rối rít “Yes, sir” và vài phút sau, một nhân viên xuất hiện! Tương tự, vài lần đi máy bay Vietnam Airlines từ Đài Loan về Việt Nam, tôi đã rút được kinh nghiệm là phải sử dụng tiếng Anh nếu muốn được phục vụ tốt và lịch sự!


http://news.data.vietinfo.eu//2012/03/21/169966/1332316990.7814.jpg




Hết biết! Người Việt tự kỳ thị nhau và bị kỳ thị ngay chính ở Việt Nam!
Thế còn người nước ngoài, họ nghĩ gì về Việt Nam?

Một người tôi quen, là cán bộ lãnh đạo của một cơ quan văn hóa thành phố Hồ Chí Minh. Trong một bữa “nhậu”, ông ấy vừa nhai ngồm ngoàm cái đùi ếch, vừa thuyết trình với anh bạn người Mỹ bên cạnh tôi (tất nhiên tôi là thông dịch viên bất đắc dĩ), rằng Việt Nam tuy còn nghèo nhưng nhờ có độc lập nên giữ được phẩm giá.

Ông lấy ví dụ, vừa rồi, trong một chuyến du lịch ở Mỹ, trong lúc ông bị lạc khi tham quan Hollywood, ông đã được hai viên cảnh sát Mỹ “hết sức lể phép, trân trọng, và nhiệt tình” giúp ông tìm đường. Họ luôn gọi ông bằng “Sir”, tức là “ngài”. Ông kết luận, vì họ biết ông là cán bộ của Việt Nam, nên họ đã đối xử với ông một cách trọng thị như vậy!

Anh chàng Mỹ ngồi bên cạnh tôi tròn mắt và… không nói gì cả!

Nghe ông cán bộ này nói, tôi nhớ lại ba câu chuyện:

Năm 2005, tôi đưa cậu con trai 4 tuổi, trên đường về thăm Việt Nam, ghé lại tham quan và nghỉ ngơi ở Nhật ba ngày. Chúng tôi trú tại một khách sạn ở Tokyo. Thấy hai cha con chúng tôi trao đổi qua lại bằng tiếng Anh, hầu như tất cả nhân viên làm việc ở đây đều cư xử với chúng tôi một cách hết sức thân tình và trân trọng. Họ nghĩ chúng tôi là người Mỹ gốc Nhật. Thế nhưng, khi nghe tôi cải chính lại là người Việt Nam, thì thái độ họ thay đổi hẳn!

Một anh bạn tôi là một nhà giáo và một nhà báo nghiệp dư ở vùng Vịnh San Francisco kể rằng: Trong chuyến đi du lịch vùng Đông Âu như Ba Lan, Tiệp Khắc, Nga, … anh luôn gặp rắc rối vì cái hộ chiếu Việt Nam của vợ anh. Lúc nào vào ra cửa khẩu của các nước này, thì cả đoàn du lịch 20 người có passport Mỹ đều cho qua một cách thoải mái, chỉ duy nhất vợ anh với hộ chiếu Việt Nam là bị tách ra vào phòng riêng xét hỏi. Lần nào anh cũng phải viết giấy bảo lãnh! Mà mấy nước này vốn là “anh em XHCN” của Việt Nam mấy năm trước đây!

Chuyện thứ ba, trong một lần du lịch tại Jakarta, Indonesia, tôi đi với một người bạn địa phương vào một câu lạc bộ khiêu vũ (dancing). Mấy cô vũ nữ nghe tôi nói chuyện bằng tiếng Anh thì vồ vập và tò ra rất tình cảm. Thế nhưng, khi nghe tôi nói là “người Việt Nam”, thì mấy cô dần dần lảng ra! Trời, ngay cả mấy cô… bán hoa mà cũng… đối với người Việt Nam như vậy!

Tôi định kể cho ông bạn cán bộ nghe ba câu chuyện này, nhưng lại thôi vì e là ông cũng không hiểu, và nếu hiểu ra thì không khéo ông lại qui cho tôi tội “theo đuôi đế quốc, xúc phạm dân tộc” thì mệt lắm!


Còn người Việt Nam xem người ngoại quốc thế nào?

Vợ chồng người bạn khác của tôi tại Hà Nội đều là “trí thức”, thuộc gia đình quyền thế và khá giả tham vấn tôi về kế hoạch mở một trường Mẫu giáo cao cấp, trong đó có qui định là chỉ nhận con em của người nước ngoài da trắng. Tôi hỏi lại vài lần chữ “da trắng’ và xin được giải thích thêm.

Họ nói rằng, ở Việt Nam đã có hai trường như vậy và đã tồn tại nhiều năm (?!), nói rõ là chỉ nhận học sinh người “da trắng”. Người ngoại quốc mà da màu cũng không được, thậm chí ngay cả con cái cán bộ Việt Nam cao cấp hoặc đại gia cũng không được nhận. Vợ chồng anh bạn này khẳng định, tiền bạc chỉ là một vấn đề nhỏ, điều anh chị muốn là thể hiện “đẳng cấp” của anh chị, và của cơ sở do anh chị thành lập!

Tôi sống ở Mỹ, một đất nước do người da trắng thành lập và xây dựng nên, thế nhưng trên cả nước Mỹ, không nơi nào có một trường học với qui định như vậy cả! Nếu ai đó ở Mỹ mà có cái ý tưởng như vậy, thì có lẽ trước khi bị lôi ra tòa án cho phá sản, chắc chắn là sẽ bị dư luận ném xuống loại “đẳng cấp” man rợ! Tôi không biết thật sự ở Việt Nam đang có kiểu trường “quốc tế” như vậy không, nhưng chỉ riêng thái độ tận tụy phục vụ người “da trắng” của hai vị trí thức trẻ và quyền lực Hà Nội cũng đủ để nhận ra một thế hệ “quí tộc” Việt vô cùng… quái đản!

Kề lại những câu chuyện này, một người bạn của tôi nói rằng, trên thế giới hiện nay chỉ có duy nhất một nơi mà người Việt Nam không bị khinh rẻ, đó là nước Mỹ!

Thật mỉa mai, nhưng đó là sự thật! Tôi sống ở Việt Nam 30 năm, 15 năm ở Mỹ, và đi đây đó khoảng chục nước, tôi công nhận điều anh bạn này nói. Ít ra, đây cũng là điều an ủi cho những kẻ “tha hương” – người Việt ở Mỹ như chúng tôi. Và đó cũng là lý do, mà tôi đã bỏ ý định trở lại quê hương Việt Nam sau khi học hành xong ở Mỹ, như kế hoạch của tôi ngày ra đi!



Khánh HưngNguồn: Bauxite Việt Nam

Triển
03-24-2012, 08:08 AM
Ông lấy ví dụ, vừa rồi, trong một chuyến du lịch ở Mỹ, trong lúc ông bị lạc khi tham quan Hollywood, ông đã được hai viên cảnh sát Mỹ “hết sức lể phép, trân trọng, và nhiệt tình” giúp ông tìm đường. Họ luôn gọi ông bằng “Sir”, tức là “ngài”. Ông kết luận, vì họ biết ông là cán bộ của Việt Nam, nên họ đã đối xử với ông một cách trọng thị như vậy!
Thôi chết, nếu như trong "đoàn" có "nữ cán bộ" đi cùng ..... rồi người Mỹ biết dùng chữ gì để thưa gửi cho lễ phép - trân trọng và nhiệt tình ?
Gọi "mem" người Việt tưởng kỳ thị nữa thì tiêu. Ngày xưa ta hay gọi phụ nữ Tây là mấy .... "con đầm". :)

thuykhanh
03-25-2012, 05:22 AM
Bây giờ khá hơn anh à! Lần về vừa rồi, 3 nơi mà tk ở ngoài Trung là Huế, Quảng Bình và Đà Nẵng, mỗi lần điện
thoại xuống bàn tiếp tân, người ta đều trả lời bằng tiếng Anh dù mình chưa nói gì cả.

Điều làm tk ngạc nhiên là không những có dịch vụ internet mà còn miễn phí nữa thành ra đâu cần Pass Word.

Triển
03-26-2012, 09:58 AM
Bây giờ khá hơn anh à! Lần về vừa rồi, 3 nơi mà tk ở ngoài Trung là Huế, Quảng Bình và Đà Nẵng, mỗi lần điện
thoại xuống bàn tiếp tân, người ta đều trả lời bằng tiếng Anh dù mình chưa nói gì cả.

Điều làm tk ngạc nhiên là không những có dịch vụ internet mà còn miễn phí nữa thành ra đâu cần Pass Word.


Đã quá vậy chị TK, người Việt về Việt Nam được núa tiếng Anh với nhau hỉ ? ;)
Ủa, lên mạng miễn phí là không có mật mã, còn phải trả tiền thì là có mật mã hay sao, chứ sao mà chị nói password linh tinh lang tang rứa ? :))

thuykhanh
03-26-2012, 10:59 AM
Đã quá vậy chị TK, người Việt về Việt Nam được núa tiếng Anh với nhau hỉ ? ;)
Ủa, lên mạng miễn phí là không có mật mã, còn phải trả tiền thì là có mật mã hay sao, chứ sao mà chị nói password linh tinh lang tang rứa ? :))

Anh thầy đang học nói tiếng Quảng hở ? Ráng lên nha! coi bộ chưa giống mấy :) chứ đi đánh cá ở
ngoài biển Đông mà bị bắt thì lấy gì chứng nhận là dân Lý Sơn đây? Rồi họ mang qua bên kia hát
thì làm sao? ( j/k, j/k )

tk hỏi họ trước khi mở laptop vì không thấy dịch vụ Internet được nhắc đến như những thứ khác trong
cuốn sách để bàn.
Sau khi họ nói có, mình hỏi giá (rate) giống như đã từng làm ở Pháp, Canada hay Mỹ. Chừng được
trả lời "miễn phí", tk hỏi tiếp: PW thì họ nói không cần PW.

Thiệt mà, cả 3 nơi đều như vậy!

TTHV
03-30-2012, 07:14 AM
Chị TK cho em dán bài này ở đây nha.
Không biết có thật hay không dù có câu mở đầu là (Đây là một câu chuyện có thật xảy ra tại một tòa án ở Indonesia )
Em nhận được trong email, đọc xong, lòng bồi hồi mãi.

*************************

(Đây là một câu chuyện có thật xảy ra tại một tòa án ở Indonesia )

Trong phòng xử án, chủ tọa trầm ngâm suy nghĩ trước những cáo buộc của các công tố viên đối với một cụ bà vì tội ăn cắp tài sản. Bà bị buộc phải bồi thường 1 triệu Rupiah. Lời bào chữa của bà lý do ăn cắp vì gia đình bà rất nghèo, đứa con trai bị bênh, đứa cháu thì suy dinh dưỡng vì đói.
Nhưng ông chủ quản lý khu vườn trồng sắn nói bà ta cần phải bị xử tội nghiêm minh như những người khác.

Thẩm phán thở dài và nói :” Xin lỗi, thưa bà...” Ông ngưng giây lát, nhìn ngắm bà cụ đói khổ “Nhưng pháp luật là pháp luật, tôi là người đại diện của Pháp luật nên phải xử nghiêm minh. Nay tôi tuyên phạt bà bồi thường 1 triệu Rupiah cho chủ vườn sắn. Nếu bà không có tiền bồi thường, bà buộc phải ngồi tù 2 năm rưỡi.”
Bà cụ run run, rướm nước mắt, bà đi tù rồi thì con cháu ở nhà ai chăm lo.

Thế rồi ông thẩm phán lại nói tiếp
“Nhưng tôi cũng là người đại diện của công lý. Tôi tuyên bố phạt tất cả những công dân nào có mặt trong phiên toàn này 50.000 Rupiah vì sống trong một thành phố văn minh, giàu có này mà lại để cho một cụ bà ăn cắp vì cháu mình bị đói và bệnh tật.”Nói xong , ông cởi mũ của mình ra và đưa cho cô thư ký “Cô hãy đưa mũ này truyền đi khắp phòng và tiền thu được hãy đưa cho bị cáo”

Cuối cùng, bà cụ đã nhận được 3,5 triệu Rupiah tiền quyên góp, trong đó có cả 50.000 Rupiah từ các công tố viên buộc tội bà, một số nhà hảo tâm khác còn trả giúp 1 triệu Rupiah tiền bồi thường, bà lão run run vì vui sướng. Thẩm phán gõ búa kết thúc phiên toà trong hạnh phúc của tất cả mọi người.
Đây là một phiên tòa xử nghiêm minh và cảm động nhất mà tôi được biết, vì tất cả chúng ta đều phải chịu trách nhiệm với cuộc sống xung quanh chúng ta, vị thẩm phán đã không chỉ dùng luật pháp mà còn dùng cả trái tim để phán xét.

thuykhanh
03-30-2012, 07:55 PM
Hiền Vy cứ tự nhiên,



Chị vừa đọc vừa khóc, lúc đầu vì bất mãn, sau thì mừng rỡ. Thương và mừng cho bà cụ
cũng như mừng cho dân Indonesia đã có được vị thẩm phán anh minh.

Bao giờ thì nước mình được như vậy ha, HV.

Cảm ơn Vy đã đăng,



Chị

Angie
03-30-2012, 08:31 PM
Hình như bài đó nvhn có đăng ở khu "lá vàng" khá lâu rồi.

"...
Đây nè
https://dtphorum.com/pr4/showthread.php?461-Bay-Lên-Những-Lá-Vàng!&p=41026&viewfull=1#post41026

hoài vọng
03-30-2012, 08:43 PM
[INDENT][COLOR=#006400]Chị vừa đọc vừa khóc, lúc đầu vì bất mãn, sau thì mừng rỡ. Thương và mừng cho bà cụ


Vẫn còn mau nước mắt như ngày nào ( chỉ có là dạo này chị không còn dễ tin nữa thôi !)

thuykhanh
03-30-2012, 08:53 PM
Hình như bài đó nvhn có đăng ở khu "lá vàng" khá lâu rồi.

"...
Đây nè
https://dtphorum.com/pr4/showthread.php?461-Bay-Lên-Những-Lá-Vàng!&p=41026&viewfull=1#post41026



Angie ơi,

Cứ để bài của HV ở đây đi, cho những người missed nó như chị có cơ hội được đọc.
NVHN hiền lành, chắc sẽ không la chị đâu.

Cảm ơn em,
tk

thuykhanh
03-30-2012, 09:03 PM
Vẫn còn mau nước mắt như ngày nào ( chỉ có là dạo này chị không còn dễ tin nữa thôi !)



Chào anh Hoài,

Biết nói gì với anh đây, có lẽ tại số mình nó vậy.
Hồi nãy xuống nhà, bị ngã cầu thang, đau lắm mà không khóc, chân tay, đầu cổ vẫn còn,
không gãy.

Đôi khi mỗi người có nỗi niềm riêng không tiện nói ra, anh à.

Cảm ơn anh ghé thăm

Mây Hồng
03-30-2012, 09:57 PM
Chị TK, mong chị nghỉ ngơ i cho mau hết đau chị nhé.

Rừng
03-31-2012, 04:04 AM
Chị Thụy Khanh ơi,
Nghỉ ngơi nhiều nghen chị .
Chúc chị luôn vui vẻ ...

TTHV
03-31-2012, 05:25 AM
Hình như bài đó nvhn có đăng ở khu "lá vàng" khá lâu rồi.

"...
Đây nè
https://dtphorum.com/pr4/showthread.php?461-Bay-Lên-Những-Lá-Vàng!&p=41026&viewfull=1#post41026
Cảm ơn Angie.
Phố lớn quá nên hv không đọc hết bài vì vậy đăng thừa mà không biết.
Xin lỗi anh NVHN

Chị TK giữ gìn sức khỏe nha.
Em nghe nói đàn bà trên 50, bị té rất nguy hiểm vì dễ gãy xuơng.
Hôm kia em ở nhà leo lên thang để sửa cái dây hoa tím, AHX đi làm về em dại dột "khoe" công trình. Đã không được khen lại bị rầy cho một trận nữa.

thuykhanh
03-31-2012, 10:57 PM
Cảm ơn Mây Hồng, Rừng và Hiền Vy quan tâm,

tk bớt đau nhờ uống Tylenol và nghỉ ngơi theo lời quí vị dặn dò đó nha. HVy thường dạy sớm nên chị viết vài hàng để Vy an lòng.
Sao kỳ quá Vy, thường thường chị chạy lên xuống cầu thang có sao đâu, hôm qua đi chậm lại ngã ?

Cháu nhỏ nhất ở Philly nghe tin, càm ràm quá chừng; thêm phần méo mó nghề nghiệp, hỏi đủ thứ, ngày mai về thăm đây.
Cậu này vui lắm, hôm chị từ VN về, cháu ghé nhà trước nâng nhiệt độ lên để nhà ấm áp, còn mua sẵn thức ăn cho chiều hôm đó để mẹ về khỏi phải nấu nướng.

Bây giờ chị chào tạm biệt nha,
tk

TTHV
04-01-2012, 05:34 AM
Cảm ơn chị TK cho tin.
Hôm nay có BS nhà về chăm sóc chị, em bớt lo rồi.

Camel
04-01-2012, 08:46 PM
Sao kỳ quá Vy, thường thường chị chạy lên xuống cầu thang có sao đâu, hôm qua đi chậm lại ngã ?

Cháu nhỏ nhất ở Philly nghe tin, càm ràm quá chừng; thêm phần méo mó nghề nghiệp, hỏi đủ thứ, ngày mai về thăm đây.

tk

Chị TK, em nghĩ mình cứ suy nghĩ kiểu Mỹ tức là hư đâu sửa đó nếu cần ... đổi sang nhà trệt cho nó lành nếu cần :) ... dạo này những lúc mẹ em đi bộ với bọn em cũng thường có dấu hiệu lết lết , hôm rồi hỏi thì bà nói cái chân nó bị tê và vọp bẻ chút xíu , hỏi sao không thấy nói thì được nghe trả lời "lớn rồi chứ có bé bỏng gì mà cứ hễ đau thì kêu than", em có trách móc nói lớn tuổi thì phải siêng tập thể dục chứ ăn xong lại ra ghế nằm , làm biếng vận động thì nó hay thế ... là nhận lại ngay câu trả lời mát mẻ " ư , chừng nào cậu 80 đi rồi cậu biết" (chết cha không chứ , ai nói mẹ mình lẫn , bà biết tháng 7 tới đây bà đủ 80t :) )

Cậu nhỏ còn càm ràm là còn hạnh phúc được người khác quan tâm , mai này đến thế hệ bọn em chắc chẳng phải lo chuyện này ;) thôi chị cứ vậy mà enjoy tình cảm các em dành cho chị !

PhPhuongVy
04-01-2012, 09:58 PM
Chào chị Thuy Khanh và các bạn. Chị ơi, lên xuống cầu thang em phải vịn tay vào thành cầu thang và đi từng bước chậm mà chắc. Em trượt ở hai bậc cuối cùng của cầu thang mấy năm trước, nay hết dám chạy rồi. Mong chị mau hết đau nha.

hoài vọng
04-02-2012, 01:35 AM
Ghé nhà chị Thụy Khanh thì mới ...ngộ....một điều , trên 50 tuổi thì phụ nữ thường chân yếu hơn đàn ông ( bằng cớ là Mây Hồng , Chị PPVy, lúc trước Mme Ngô cũng thế ) chứ đàn ông , nếu có té coi như " nơ-pa ".... từ đó tôi suy ra là... hồi còn trẻ mấy chị thường dùng chân để ...nói chuyện với địch thủ ...

đất
04-02-2012, 03:30 AM
Chào chị Thuy Khanh và các bạn. Chị ơi, lên xuống cầu thang em phải vịn tay vào thành cầu thang và đi từng bước chậm mà chắc. Em trượt ở hai bậc cuối cùng của cầu thang mấy năm trước, nay hết dám chạy rồi. Mong chị mau hết đau nha.
Vào đây mới biết TK bị ngã ở nhà, TK có cậu con trai tuyệt vời lo cho mẹ từng tý một, chỉ cần thấy cậu ta là TK khỏi đau liền đó. Kinh nghiệm bản thân mà, mỗi khi đ đau mà có ai tỏ ý săn sóc là tự nhiên hết đau.
thật là may mắn vì chỉ đau nhẹ nhẹ cần vài viên tylenol đã khỏi. Mau hết đau nhé TK
đúng đấy PhPhuongVy ạ. đ đi lên đi xuống cầu thang cứ phải vịn vào thành cầu thang có người đã cười nhưng kệ,đ cứ vịn cho chắc ăn.

nvhn
04-02-2012, 04:15 AM
Cảm ơn Angie.
Phố lớn quá nên hv không đọc hết bài vì vậy đăng thừa mà không biết.
Xin lỗi anh NVHN

Chị TK giữ gìn sức khỏe nha.
Em nghe nói đàn bà trên 50, bị té rất nguy hiểm vì dễ gãy xuơng.
Hôm kia em ở nhà leo lên thang để sửa cái dây hoa tím, AHX đi làm về em dại dột "khoe" công trình. Đã không được khen lại bị rầy cho một trận nữa.

Chị TTHV,

Phố nhiều ngõ bài đăng 2 ba nơi là chuyện thường mà chị; nhất là những bài đọc về tình người trong thế giời nhiểu nhương ngày nay, thi cũng nên đăng 2 ba nơi á. :)

Chúc chị TK mau hết đau chân nha, chắc tại chị về hưu rồi nên, chưa quen vơi làm viêc chậm lại á :)

thuykhanh
04-02-2012, 06:17 AM
Chị TK, em nghĩ mình cứ suy nghĩ kiểu Mỹ tức là hư đâu sửa đó nếu cần ... đổi sang nhà trệt cho nó lành nếu cần :) ... dạo này những lúc mẹ em đi bộ với bọn em cũng thường có dấu hiệu lết lết , hôm rồi hỏi thì bà nói cái chân nó bị tê và vọp bẻ chút xíu , hỏi sao không thấy nói thì được nghe trả lời "lớn rồi chứ có bé bỏng gì mà cứ hễ đau thì kêu than", em có trách móc nói lớn tuổi thì phải siêng tập thể dục chứ ăn xong lại ra ghế nằm , làm biếng vận động thì nó hay thế ... là nhận lại ngay câu trả lời mát mẻ " ư , chừng nào cậu 80 đi rồi cậu biết" (chết cha không chứ , ai nói mẹ mình lẫn , bà biết tháng 7 tới đây bà đủ 80t :) )

Cậu nhỏ còn càm ràm là còn hạnh phúc được người khác quan tâm , mai này đến thế hệ bọn em chắc chẳng phải lo chuyện này ;) thôi chị cứ vậy mà enjoy tình cảm các em dành cho chị !


Camel,

Chị thích đọc em kể chuyện các em săn sóc bác. Nếu bà cụ ít vận động, em có thể nhờ chị giúp việc dùng dầu hay
lotion xoa, nắn tay chân cho bác mỗi ngày, chừng nửa tiếng thôi cũng giúp bắp thịt khỏi bị teo, Camel à!

Mẹ chị, 90 tuổi, sang đây hầu như mỗi năm, 8 lần rồi đến nỗi vô phỏng vấn, người ta chẳng hỏi gì hết, cho luôn.
Vây mà năm nay còn muốn đi nữa, đòi theo cậu em sang đây dự lễ ra trường của con gái nó vào tháng năm này
trong khi năm vừa rồi, sức khỏe cụ xuống đến nỗi nhà phải gọi chị về, em xem có kỳ không?


Cảm ơn Camel ghé thăm chị

thuykhanh
04-02-2012, 06:24 AM
Chào chị Thuy Khanh và các bạn. Chị ơi, lên xuống cầu thang em phải vịn tay vào thành cầu thang và đi từng bước chậm mà chắc. Em trượt ở hai bậc cuối cùng của cầu thang mấy năm trước, nay hết dám chạy rồi. Mong chị mau hết đau nha.



Phương Vy,

Chị lo cứu chén chè mà quên thân mình nên mới ra nông nỗi. Bây giờ nhớ rồi!
Chị đã bớt đau, cảm ơn Vy nhiều lắm.

thuykhanh
04-02-2012, 06:39 AM
Ghé nhà chị Thụy Khanh thì mới ...ngộ....một điều , trên 50 tuổi thì phụ nữ thường chân yếu hơn đàn ông ( bằng cớ là Mây Hồng , Chị PPVy, lúc trước Mme Ngô cũng thế ) chứ đàn ông , nếu có té coi như " nơ-pa ".... từ đó tôi suy ra là... hồi còn trẻ mấy chị thường dùng chân để ...nói chuyện với địch thủ ...



Anh Hoài ơi,

Đàn ông cao nên dễ ngã hơn đàn bà chứ, lần này tôi ngã là vì quên mà.
Anh đừng nói là tại tôi ham ăn nghen.

Hồi nhỏ, tôi không có dùng chân với ai hết. Chỉ vì bạn tôi không muốn tôi học Y nên giả vờ
nói chuyện với nhau là BS ra trường phải khám sức khỏe mấy ông tân binh...

Tôi nghe mà hồn phi phách tán, hết muốn học Y khoa nên mới đổi qua học Dược.

thuykhanh
04-02-2012, 06:51 AM
Vào đây mới biết TK bị ngã ở nhà, TK có cậu con trai tuyệt vời lo cho mẹ từng tý một, chỉ cần thấy cậu ta là TK khỏi đau liền đó. Kinh nghiệm bản thân mà, mỗi khi đ đau mà có ai tỏ ý săn sóc là tự nhiên hết đau.
thật là may mắn vì chỉ đau nhẹ nhẹ cần vài viên tylenol đã khỏi. Mau hết đau nhé TK
đúng đấy PhPhuongVy ạ. đ đi lên đi xuống cầu thang cứ phải vịn vào thành cầu thang có người đã cười nhưng kệ,đ cứ vịn cho chắc ăn.



Đất ơi,

Đất nói đúng, tk biết mình may mắn. Cảm ơn Trời!

Bài viết về chữ sân hay lắm, tk tra cứu chữ này từ hôm qua đến giờ đấy.
Thấy hình 2 con chim mặt mũi dữ tợn, sợ quá!
Vậy mà tk cứ ngỡ sân là ganh ghét.

Từ giờ trở đi tk sẽ tập thói quen lên xuống cầu thang phải vịn như PVy và Đất mới được.

thuykhanh
04-02-2012, 07:00 AM
Chị TTHV,

Phố nhiều ngõ bài đăng 2 ba nơi là chuyện thường mà chị; nhất là những bài đọc về tình người trong thế giời nhiểu nhương ngày nay, thi cũng nên đăng 2 ba nơi á. :)

Chúc chị TK mau hết đau chân nha, chắc tại chị về hưu rồi nên, chưa quen vơi làm viêc chậm lại á :)



Hiền Vy và NVHN đối xử với nhau đẹp quá, chị hài lòng.

Em nói đúng tâm trạng chị bây giờ, chưa quen với làm việc chậm lại.
P. có tính tốt mà chị cần phải học, luôn luôn thông cảm và bao dung

Cảm ơn em,

ngocdam66
04-02-2012, 07:53 AM
Đất ơi,

Đất nói đúng, tk biết mình may mắn. Cảm ơn Trời!

Bài viết về chữ sân hay lắm, tk tra cứu chữ này từ hôm qua đến giờ đấy.
Thấy hình 2 con chim mặt mũi dữ tợn, sợ quá!
Vậy mà tk cứ ngỡ sân là ganh ghét.

Từ giờ trở đi tk sẽ tập thói quen lên xuống cầu thang phải vịn như PVy và Đất mới được.



Cũng chưa muộn chị hén:)Chúc chị sớm hết đau chân.

hue huong
04-03-2012, 02:30 AM
Chị TK ,
Mong chị mau lành bịnh . Mấy hôm nay má mình cũng không khỏe lắm nên bận quá không vào NET . Mai lại đi cruise rồi . Không an lòng chút nào nhưng vẫn phải đi . Cái gì cũng phải đặt cọc trước mấy tháng nên nhiều khi không tính trước được . Cái số mình lao đao . Mỗi lần sắp đi xa là vướng chuyện nầy nọ hết cả vui .

thuykhanh
04-03-2012, 02:35 AM
Cũng chưa muộn chị hén:)Chúc chị sớm hết đau chân.


Dạ, cảm ơn anh

thuykhanh
04-03-2012, 04:23 AM
Chị TK ,
Mong chị mau lành bịnh . Mấy hôm nay má mình cũng không khỏe lắm nên bận quá không vào NET . Mai lại đi cruise rồi . Không an lòng chút nào nhưng vẫn phải đi . Cái gì cũng phải đặt cọc trước mấy tháng nên nhiều khi không tính trước được . Cái số mình lao đao . Mỗi lần sắp đi xa là vướng chuyện nầy nọ hết cả vui .


Chị Huệ Hương,

Viết trả lời chị 1 giờ trước nhưng diễn đàn có vấn đề nên bây giờ xí xóa làm lại.
Mình nghĩ còn được nhìn thấy Mẹ là điều hạnh phúc. Tuy nhiên, sau khi đã làm hêt sức rồi thì phần còn lại do mệnh Trời, chị à.

Đi chơi đi cho đầu óc thanh thản chút, bác cũng muốn con mình được vui mà.
Chị có cần mang theo Antivert ( Meclizine ) cho say sóng không?

Cảm ơn chị ghé thăm, hứa với chị rằng, khi chị về, mình sẽ khỏe và phá trở lại

thuykhanh
05-14-2012, 08:13 AM
Ông chủ nhà sách Khai Trí Saigon




http://i859.photobucket.com/albums/ab159/uc0708/3cffab3b.jpg


Ông Khai Trí & nhà biên soạn tự điển Nguyễn Văn Khôn


Tôi có ngươì chị ruột giúp viêc bán sách cho tiệm sách Việt Hương ở số 34 đưòng Lê Lợi. Từ đây đi về hướng chợ Bến Thành có thêm 3 tiệm sách : Thanh Tuan số 56 , Phuc Thành số 58 và Khai Trí chiếm 2 căn 60 - 62 .

Theo chị tôi kể laị Ông Khai Trí khởi nghiệp bằng 1 chiếc xe đẩy ( như xe bán sách ở bến sông Seine bây giờ ) . Xe bán sách của Ông thường đậu trước cổng Trường Chasseloup Laubat đường Hồng Thập Tự .


Tôi nghe kể laị vây thôi chớ đâu ngờ gặp Ông ở trại Z30C Hàm Tân.

Buổi sáng Tù đợi đi lao động , nhưng sớm hơn có 1 Ông già lúc nào cũng với bộ quần áo trắng đã ngã qua màu cháo lòng đẩy chiếc xe cải tiến chứa phân Bắc của Tù đem đi . Sáng nào cũng vậy , ít ai biết ông là ai.
Đó là ông Nguyễn Hùng Trương, chủ nhà sách Khai Trí nổi tiếng ở Sài Gòn trước năm 1975.

Người Sài Gòn gọi ông là "ông Khai Trí" (theo tên nhà sách - nhà xuất bản do ông làm chủ). Hết sức quảng bác nhưng ông lại rất ít nói về mình, nên ít người biết ông chính là tấm gương sống động: từ hai bàn tay trắng trở thành người kinh doanh ngành sách lớn nhất và uy tín nhất miền Nam.

Ông tên thật là Nguyễn Hùng Trương, sinh năm 1926 tại Thủ Đức. Thuở nhỏ, ông thường nhịn ăn sáng, dùng 2 đồng xu mẹ cho để mua báo đọc.

Lên Sài Gòn học trung học ở Petrus Ký, ông được sắm cho chiếc xe đạp cũ để cuối tuần đạp về nhà, đầu tuần trở lên với món tiền đủ để tiêu xài dè sẻn trong tuần. Nhưng cứ mỗi chiều thứ hai là ông tiêu sạch số tiền đó vào sách báo rồi cả tuần nhịn ăn sáng, chỉ uống nước lã cho đỡ đói.

Sách ông mua hầu hết là sách báo nước ngoài, vào thập niên 1940 ông đã gây dựng được một tủ sách có giá trị. Bạn bè đến chơi, thấy ông có nhiều sách hay thường nhờ ông mua giùm. Có lần, chỉ 5 người nhờ nhưng ông mua đến 10 cuốn để được hưởng 30% hoa hồng. Số sách dư ra, ông đem ký gửi ở quán sách.

3 hôm sau, người chủ quán hỏi ông sách loại đó còn không, nếu còn thì đem tới tiếp vì sách gửi trước đã bán hết rồi. Từ đó ông nảy ra ý định mua sách báo ở nước ngoài về gửi bán.

Sách ông chọn là loại sách có giá trị, quý hiếm, nhiều người cần mà trong nước không bán. Lúc đầu mua mỗi thứ vài chục cuốn, thấy bán chạy ông mới tăng số lượng lên, có khi cả nghìn cuốn.

Nhờ cố gắng làm việc không quản mệt mỏi, tiết kiệm từng đồng nên đến năm 1952 ông Khai Trí đủ vốn để mở một hiệu sách nhỏ tại 62 đại lộ Bonard (nay là Lê Lợi), đặt tên là Nhà sách Khai Trí (nay là Nhà sách Sài Gòn).
Đây là nhà sách đầu tiên ở Việt Nam bán hàng theo kiểu tự chọn, khách có thể đứng đọc tại chỗ hàng giờ rồi đi ra mà không phải mua. Nữ nhân viên bán hàng mặc đồng phục, lúc nào cũng vui vẻ ân cần, trông nom một cách kín đáo...


Những điều này hiện nay được áp dụng ở đa số hiệu sách nhưng vào thời điểm đó thì quá mới mẻ và rất được khách hàng ủng hộ, nhờ vậy mà sau đó nhà sách được mở rộng thêm 2 căn liền kề với nhiều tầng lầu.

Nhà sách Khai Trí còn phụ trách cả việc xuất bản sách với những đầu sách được chọn lựa kỹ càng và phong phú.

Một thú chơi đặc biệt của ông Trương nữa là sưu tầm sách báo (chỉ riêng tờ báo Pháp ngữ Le Monde, ông có từ số đầu tiên cho tới ngày 30/4/1975).
Ông còn cùng nhà văn Nhật Tiến chủ trương ra Tuần báo Thiếu Nhi và là soạn giả của nhiều đầu sách có giá trị.

Riêng trong khoảng 10 năm từ 1993 đến 2003, ông đã tuyển chọn và biên soạn khoảng 15 cuốn sách:

Thơ tình Việt Nam và thế giới chọn lọc, Quê em mến yêu, Làm con nên nhớ, Chánh tả cho người miền Nam, Huế mến yêu, Những bài thơ hay trong văn chương Việt Nam...

Nhà văn Nguyễn Thụy Long (tác giả của cuốn tiểu thuyết nổi tiếng "Loan mắt nhung," một cuốn tiểu thuyết mà sau này giới nghiên cứu miền Bắc sau 1975 cũng hết lời ca ngợi) có viết một bài nhan đề "Vĩnh biệt ông Khai Trí," trong đó có nhắc đến hoàn cảnh đau thương của ông Khai Trí sau 1975:


"Ông Khai Trí, Nguyễn Hùng Trương, sinh năm 1926 tại Thủ Đức, Gia Định, mất hồi 5 giờ 15 ngày 11 tháng 3 năm 2005, tức ngày mồng 2 tháng 2 năm Ất Dậu, thọ 80 tuổi sau hai tuần nằm bệnh viện.

Ông mất đi do sức già lực kiệt, nhiều năm ông cố gắng tranh đấu để xin lại hiệu sách vĩ đại của ông sau khi bị nhà nước
Việt Nam xã hội chủ nghĩa tịch thu, sau đợt cải tạo văn hóa 1976 tại Sài Gòn. Tiệm sách của ông tại đường Lê Lợi mang tên Khai Trí bị nhà nước "quản lý", nay mang tên Phahasa của nhà nước.

Thuở đó, sau khi các sĩ quan chế độ Việt Nam Cộng Hòa bị đi cải tạo trước, đến lượt những văn nghệ sĩ bị bắt, tác phẩm thiêu đốt và họ đều bị coi là kẻ có tội, đương nhiên bị bôi nhọ, kết tội là Biệt Kích Văn Nghệ.

Ông Khai Trí cũng bị coi là tội phạm, liệt vào hàng văn nghệ sĩ và bị bỏ tù, vì người chiến thắng cho ông là người kinh doanh và phát triển cái văn hóa đồi trụy.

Những người đã từng sống ở miền Nam trước giải phóng, ai cũng biết đến ông. Gọi là ông Khai Trí mà quên cái tên cúng cơm của ông là Nguyễn Hùng Trương, ông làm được nhiều công việc lợi ích cho văn hóa Việt Nam, cả đời ông đam mê công việc ấy. Và ông quen biết rất nhiều văn nghệ sĩ ở miền Nam , kể cả những văn nghệ sĩ Bắc di cư 1954.

Ông Khai Trí lại ra tay giúp đỡ nhiều anh em văn nghệ sĩ gặp hoàn cảnh khó khăn, mua tác phẩm của họ, tuy chưa in còn để đấy nhưng ông vẫn trả tiền đầy đủ không thiếu một xu. Ngoài ra ông tài trợ cho nhiều tờ báo hồi đó ở Sài Gòn. Tôi không biết nhiều, nhưng tôi biết về tờ báo Sống của Chu Tử, cũng có sự góp sức về mặt tiền bạc.

..Bao nhiêu lần tôi đi qua đường Lê Lợi, tôi nhìn thấy ông Khai Trí buồn bã đứng ở góc đường đó, nhìn sang hiệu sách cũ của mình mang tên mới là Phahasa.Một lần khác, cũng trong bữa giỗ ông Chu Tử, tôi hỏi ông Khai Trí về việc xin lại nhà sách Khai Trí đến đâu rồi?Ông cười chua chát:- Phải đến năm 3000 thì may ra..

Ngày ông bị bắt, bị bỏ tù, bao nhiêu bài báo nói xấu ông, kết tội ông còn dấu bao nhiêu kho sách Ngụy, không thành thật khai báo. Chuyện thế thái nhân tình lúc ông gặp hoạn nạn, những kẻ trước đây từng chịu ơn ông, tố cáo ông bao nhiêu là tội kể cả những điều không có để lập công.

Buổi lễ tang ông Khai Trí, tại nhà ông đường Xô Viết Nghệ Tĩnh, tôi gặp nhiều bạn bè của ông, những người thuộc chế độ Sài Gòn cũ đến thắp cho ông những nén nhang và chia xẻ sự thương tiếc với gia đình ông.

...Tôi nhớ mãi dáng ông Khai Trí đứng nhìn lên hiệu sách cũ của mình và câu nói chán nản của ông, năm 3000 thì người ta trả lại cho ông nhà sách Khai Trí. Sao mà chua chát thế cho ông Khai Trí Nguyễn Hùng Trương, cả một đời chỉ có một đam mê là làm văn hóa, giữ gìn cái hay, cái đẹp cho thế hệ mai sau.

Tiếng Xưa
Nguồn: vietlandnews.net

Lotus
05-14-2012, 08:36 AM
Cám ơn chị Thuykhanh.

Lotus biêt´ một bác là bạn của ba má Lotus ngoài Trung, cũng có tâm sự như bác chủ nhà sách Khai Trí Saigon.

Để Lotus đem cho bác âý đọc.

Hôì đó cán bộ cộng sản vô giải phóng đâu không thâý, thâý tịch thu và cưỡng chê´, còn không thì viên lý do này kia để ép ngươì ta "tự nguyện" dâng hiên´ tài sản, nhà cửa, đât´ đai, hay là trả giá rât´bèo.

Cho tơí bây giờ họ vẫn còn làm như vậy ở CHXHCN VN. Nhât´ là những vùng mà ngươì dân không có cơ hội vào internet .

thuykhanh
05-14-2012, 09:13 PM
Chào Lotus, tk hân hạnh!

Với óc sáng tạo và tài kinh doanh cũng như tinh thần phục vụ lợi ích chung như vậy, ông Khai Trí đã được coi là vĩ nhân nếu sinh ở bên này, phải không Lotus?

Thật đáng buồn!
Vừa kém hiểu biết, vừa mang nặng lòng căm thù và ganh ghét của người CS, nhiều lỗi lầm đã xảy ra gây biết bao thiệt hại cho đất nước và phiền muộn cho người dân.

Cảm ơn Lotus ghé đọc