Log in

View Full Version : Đừng sợ hãi



Tuyết Hoa
06-02-2012, 10:54 PM
Dang tay nện một tràng kinh
Thả vào nhân thế cái tình Chân Như.
(Phan Ni Tấn)

Tôi biết rõ vốn trí thức văn chương cả Anh và Việt của mình đều luôn cần học hỏi thêm. Tôi cần "dang tay nện một tràng kinh" cho đủ can đảm mà mang những ý nghĩ lộn xộn "thả vào nhân thế cái tình Chân Như"

Tuyết Hoa
06-03-2012, 06:14 PM
Con đường mùa xuân, nắng nhẹ gió nhẹ của buổi chiều với mùi thơm của lilac rất nhẹ cùng nắng cùng gió. Táo kiểng (crabapple) và anh đào đã hết khoe màu rạng rỡ. Mùa xuân rất ngắn có khi không xem kịp hoa nở. Mountain ash berry cây cao bóng mát đang ra những chùm hoa trắng nhỏ, đầy hạnh phúc trong nắng gió và trái (berry) đỏ từ mùa trước chim chưa ăn hết vẫn còn treo lủng lẳng. Mountain ash berry là cây phượng vĩ của cô ở đây. Màu phượng đỏ lửa không phải của hoa mà của những chùm trái nhỏ chín đỏ đầy cành mùa thu, khi lá rụng rồi trời vào đông màu trái lại càng đỏ thêm và làm thức ăn cho lũ chim. Ở đây có rất nhiều cây này có lẽ vì mùa đông rất dài nên họ trồng cho có đỏ chen cùng với tuyết trắng.


Mùa đông qua có nhiều con chim cánh sáp bohemian (bohemian waxwing) bay qua, nhiều hơn mọi năm. Có lẽ vì hoa trái được mùa và trữ dư thừa trái chín. Có những loại chim mùa đông bay ngang và chỉ ở mùa đông có lẽ vì nơi đây là tủ lạnh không lồ giữ đủ loại berry là thức ăn hợp khẩu vị của chúng hay chăng. Cô thích những con đuờng cổ có những hàng cây đã trồng được trăm năm, những cây cổ thụ đầy khoan dung và bông mát. Đường ngập màu xanh non của lá, xanh của bầu trời nhiều mây trắng. Những ngày làm đi đi về về với ánh sáng thiên nhiên khác nhau sáng chiều và thay đổi của thời tiết làm phong cảnh mỗi ngày đều như mới.


Cô hay nhớ những chuyện vui trên đường, như có lần nghe tiếng sinh viên thăm viếng nhau và trò chuyện, cô đi ngang, nghe họ gọi theo, “Này cô, tôi rất thích phụ nữ Á Đông”. Rồi nghe có câu, “Tôi đã cắt bì”, rất tự nhiên. Cô đã đi xa khuất lối và thấy buồn cười. Nghĩ tới người bạn hãnh diện vì có 5 con trai đứa nào cũng cho cắt bì cho sạch sẽ. Mà cắt bì ở đây, y tế miễn phí nhưng không miễn phí cho việc cắt bì vì về sức khỏe cắt bì không được chứng minh là ngăn ngừa đưọc nhiễm trùng, dù phong tục Do Thái tin như thế. Người em họ tôi lấy chồng Do Thái cũng cho con cắt bì như lễ rửa tội của Thiên Chúa giáo hay Công giáo. Và tôi nghe dường như cô ấy cũng rất tự hào như gìữ được một phong tục cổ, một phần lịch sử.


Những cậu sinh viên lại nhắc cô đến những ngày đi học về ngang qua trường đại học Lâm Nông Súc, cũng có những cậu sinh viên tình cờ đứng trước cổng trường, có lần cô đi ngang, họ đếm bước, “một, hai, ba, bốn...” Ngày ấy người ta hay bị gọi động viên và vào quân đội nên chắc là họ cũng tập duyệt binh để nhỡ khi mà thi rớt cũng biết cách.


Chuyện nhỏ cũng làm cô vui.

Dung
06-03-2012, 06:39 PM
Chào cô TH ,
Viết tiếp ,viết nhiều nữa nhe cô ...
D hân hạnh làm khách gõ cửa nhà cô nè :) và sẽ ghé thăm thường xuyên để tham quan cảnh đẹp cô tả và chuyện nhỏ mà vui xung quanh chủ nhà :)...

Tuyết Hoa
06-04-2012, 11:30 PM
Ừ, vào đây, nghe Dung
Chuyện đọc vui buồn
Vui đầy nước mắt
Buồn vẫn cười được

Vui buồn cuôc sống

Vô thừờng

Dung ơi, Dung ơi!

Thân mến chào Dung

Tuyết Hoa
06-05-2012, 04:34 PM
-Chị tóc vàng, chị tóc vàng.


Cô nghe vài tiếng thiếu nữ gọi, không nghĩ họ gọi mình, cứ bước tới.
-Chị tóc vàng.


Cô quay lại
-Gọi tôi?
-Chị tóc vàng
-Tóc tôi không vàng
-Chị tóc vàng


Chưa ai nói tóc cô vàng, dĩ nhiên là tóc cô có nhuộm, L’Oreal số 64 là màu nâu hung hung.

-Muốn gì?
-Chị ở lại chơi chiều tối nay, tụi em dẫn chị ra quán cà phê


Là một đám con gái túm vào nhau ở một ngôi vườn của một căn nhà um tùm cây cối. Người vùng xa thành phố thật lòng như thế sao cô không nán gửi vài câu,
-Tôi không ở chơi được, phải về ngay


Đại gia đình cô ghé thăm gia đinh người em rể. Họ tiệc tùng, ăn uống thịnh soạn, với đủ thứ món lạ và ngon, với nước ngọt, bia và karaoke. Ai cũng vui cười. Cô không nhớ bữa ăn có gì vì ít để ý đến thức ăn. Cô chỉ muốn đi quanh khu xóm xem người ta sinh sống ra sao. Cô được dặn chỉ được đi một lát rồi phải về lại Saigòn. Nên dù rất mong được nghe những lối sống của bạn trẻ nơi này cô cũng phải kiếu từ những người lạ, không quen mà sao thân thiết.


Ơi Gò Công,


(Xuân 2009, có hoa và nước mắt.)

Dung
06-05-2012, 06:26 PM
Ừ, vào đây, nghe Dung
Chuyện đọc vui buồn
Vui đầy nước mắt
Buồn vẫn cười được

Vui buồn cuôc sống

Vô thừờng

Dung ơi, Dung ơi!

Thân mến chào Dung
http://i166.photobucket.com/albums/u83/jst8761/wk/w0107.gif (http://www.satisfaction.com/codes/great-week-comments-1.php)

Tuyết Hoa
06-07-2012, 05:51 AM
Tulip và daffodil (thủy tiên) loại vẫn đang nở ở những nơi khác nhau. Tùy theo vị trí phương hướng của nơi trồng khí hậu điều kiện của nơi trồng có thể tạo một khí hậu riêng . Thí dụ những toà nhà chung quanh của khu đại học rồi hơi nóng lò sưởi từ đó có thể tạo một môi trường sinh thái khác với điều kiện của vùng mà nhiều cây trồng được ở nơi ấm hơn có thể trồng được ở đây. Khi chấm điểm một khu vườn đẹp người ta hay thêm điều kiện là bạn có trồng được cây khác ở vùng nhiệt độ ấm hơn hay không.

Tulip và daffodil thường được trồng bằng củ vào mùa thu trước khi tuyết xuống. Chị tôi khi mới sang không biết cứ tưởng chỉ khi hết tuyết mởi mang ra trồng được nên khi mới sang thấy họ bán củ vào mùa thu, mua để dành sang xuân trồng.


Tulip, daffodil, hyacinth, crocus và một số hoa xuân trồng củ ở xứ lạnh cần qua mùa đông mới ra hoa. Củ trồng ra hoa trong nhà hay trên thị trường cần phải ép (forcing) ra hoa bằng cách giữ lạnh trong tủ lạnh một thời gian giống ở thiên nhiên. Những củ cây này thường yếu đi và không dùng mang ra ngoài trồng lại được.


Lilac cây và bụi thấp cao đủ loại đủ màu trắng đỏ tím hồng mùi thơm nở khăp nơi. Anh đào sau khi ra hoa lá mọc ra nhiều, bóng và nhiều ánh đỏ. Cây và lá rất đẹp đổi màu theo ánh nắng. Anh đào và crabapple có rất nhiều loại đưọc trồng ở đây. Hoa cũng đủ màu trắng hồng và đỏ.


Cô dental hygienist ở phòng mạch nha sĩ bảo tôi cô mới dọn nhà và mua một cây crabapple như ở nhà cũ cô trồng có 5 loại quả, dĩ nhiên là do tháp cây cành. Cây cô trồng ra hoa trắng, và trắng hồng. Khi ra trái sẽ có đủ năm màu khác nhau của vàng, xanh, hồng, đỏ. Crabapple ra trái coi rất đẹp. Trái có khi ngọt khi chua, dòn hay xốp tùy loại, để ăn, làm bánh, làm mứt, làm nước uống, hay để chim ăn, hay để rụng đầy sân.


Cây ở đây nhiều loại lắm. Chỉ những cây thông thôi cũng đẹp và thông mùa xuân cũng khác những mùa khác và rất nhiều loại khác nhau trái mới mọc ra rất đẹp màu sắc cũng khác nhau đủ loại tím xanh, đỏ hồng vàng xanh.

Tuyết Hoa
06-08-2012, 07:02 PM
Tôi làm ở đây lâu lắm rồi, mỗi ngày đi ngang lầu hai hay nhìn thấy những giòng ngòng nghèo không phẩy chấm như Parkway trong công viên quốc gia Elk Island, giữa đám chữ là những bài thơ đóng khung của bệnh nhân và nhân viên đã viết

Poets walk slowly talk to themselves Take words for walks on leashes with enough play They can stray this way and that that run off in all directions Poets stop to think and stare at nothing or to drink everything in So they can describe what they see in metaphor and similes Eavesdrop on conversation Poets find inspirations in flower gardens garbage cans coffee shops street signs emergency wards operating rooms Poets find ways to put feelings into words for companionship on lonely walks

Tạm dịch: Thi sĩ đi chậm rãi tự nói chuyện Xích chữ dạo chơi, vừa đủ vui Cho chữ chạy tán loạn tứ phương Thi sĩ ngừng để nghĩ, nhìn khoảng không, hay hấp thu mọi thứ Để rồi họ có thể diễn tả những gì trông thấy trong ẩn dụ hay tương tự Nghe lén mọi câu chuyện Thi sĩ tìm cảm hứng từ hoa trong vườn thùng rác quán cà phê dấu hiệu chỉ đường phòng cấp cứu phòng giải phẫu Thi sĩ tìm cách mang xúc cảm vào chữ để có đồng hành theo những buổi đi dạo một minh.

Tôi hay đừng lại đọc những giòng chữ để mỉm cười một mình, hay đọc những bài thơ và xem những bức họa trên những bức tường kế tiếp. Tôi không làm thơ nên chữ cô đơn và tôi vẫn cô đơn.

(November, 2011)

Tuyết Hoa
06-09-2012, 08:14 AM
Cô đi ngang qua một ngôi nhà khang trang sáng sủa với khoảng chục thanh niên trẻ tụ tập. Họ ngồi quây ăn uống ở ngoài sân gạch bông ngoài nhà, gọi mời cô ăn tết. Cô nhớ có nhìn thấy miếng thịt heo to lắm, kho vàng nâu đậm. Người vợ chủ gia đình bẽn lẽn thập thò bên cửa cười chào. Một bạn nói,

-Chị ơi, thằng này nó sắp thành "king"
-Sao nó lại là vua
-Nó sắp đi Mỹ

Người bạn trẻ được giới thiệu sắp đi Mỹ cúi đầu cười, rất hiền hoà cũng như cả đám người trẻ này đều rất hiền hòa.
Cô nói vài câu chúc tết.

Người ta ở đây vẫn có đàn ông để tóc dài, mặc áo bà ba đen, hình như có đeo khăn hay quấn khăn nữa thì phải. Phụ nữ mặc áo bà ba màu dịu mắt, quần đen, đội nón lá. Trẻ con bu quanh tụ họp chơi nhẩy gần bên nhà có đám tiệc của bạn bè chúng, nên không thấy ở trên đường.

Có tiếng người ta nói chuyện với thầy tu chùa tới giảng kinh Phật ở nhà nào đó và họ đàm thoại đạo lý với nhau.

Cô ghé một ngôi vườn trồng khá nhiều bụi lan tím trắng ở bên hông nhà được nữ chủ nhân quét dọn sân và chăm sóc cây vườn rất kỹ lưỡng. Người phụ nữ mời cô mứt chùm ruột tẩm đường nhà làm. Cô nhón hai trái ăn, và xem xét cây chùm ruột.

Bụi hoa giấy cao và ra rât nhiều hoa, màu hồng đỏ rung rinh vui đùa với nắng và gió.

Những cánh đồng lúa xanh. Những con chuồn chuồn bay dầy đặc trong những cánh đồng khác. Có vài ngôi mộ xây trong vườn nhà, có bàn thờ với hoa và nhang đèn. Cô xin phép vào thăm vườn một người quen với người quen với cô. Gà nuôi trong vườn cạnh nhà, con trống, con mái và đàn con nhỏ mổ thức ăn. Vịt ngan bơi trong ao. Có đàn vịt nhỏ ngồi với mẹ ngan đen. Có rất nhiều vịt con vàng tơ óng ả bơi lội trên ao ra vào đám cỏ xanh.

Cây cỏ xanh tươi.

Gò Công tháng giêng âm lịch, 2009

Tuyết Hoa
06-09-2012, 10:14 PM
Thứ sàu, tháng sáu, 2012

Người bạn làm dưới nhà nghỉ bệnh, một tháng năm rồi thêm một tháng sáu nữa. Mắt bên phải của cô bị mù hẳn và lần nói chuyện cuối cô có cho biết rằng đang được chữa với laser và gas bubble. Tôi cũng không hiểu rỏ chữa thế nào nhưng nghe cô có vẻ lạc quan lắm. Hy vọng việc chữa trị này thành công.

Tôi làm ở đây, việc nào cũng biết và làm qua và sẵn lòng điền vào chỗ trống nên khi nhân viên trục trặc hay thay đổi bao giờ họ cũng liên hệ đổi việc này qua việc nọ. Cứ phải coi thời khóa biểu mỗi ngày không thì đi qua sai chỗ làm khác. Dù sao ở đây người ta rất tử tế với nhau, với tôi và mọi người.

Tôi bảo Sue, tôi làm đâu cũng được, và làm hết lòng. Việc chính mà tôi để tâm bây giờ không phải là sự khó khăn hay bị khiển trách hay tìm chỗ tốt của công việc mà từ những ưu tư từ nơi quốc gia tôi từ đó đến. Nơi nhân quyền, tự do và lãnh thổ bị đe dọa. Tôi đâu dám so bì với chút cực khổ ở đây. Cho nên tôi lại làm hăng hơn nữa. Điều này cũng không hẳn là tốt vì những người cũng làm sẽ so bì vì tính việc gì cũng làm và làm không tệ của tôi. Ai nhờ trực đêm điện thoại buổi tối tôi cũng nhận tuốt. Vì tôi không sợ khó và khổ, vì tôi tức lắm, không làm gì được cho đất nước mình. Nơi rất cần những nhiệt tình và trợ lực.

B, người bạn làm bên cạnh hôm qua kêu rêu bảo, cô bị gọi vào văn phòng vì không kiểm thuốc ra toa kỹ lưỡng, dù vẫn ở trong giới hạn, nhưng không đúng cho trường hợp của bệnh nhân, liều chỉ phân nửa số viết toa, và bây giờ họ lại nhập viện vì đông máu. Tôi bảo, trừ khi không làm bạn sẽ không có lầm lỗi. Làm cẩn thận và giúp đõ lẫn nhau thôi. Hơn nữa khi việc xảy ra thì ai cũng bị liên đới đâu ai phải chịu trách nhiệm một mình.
Nhưng cũng như tôi nói trên, tôi bảo điều đề cập trên đối với tôi chị là chuyện nhỏ.

Nếu tôi có những điều mong ước tôi sẽ mong cho quê tôi giữ được tự do, nhân phẩm và đất đai. Để con nít, người phụ nữ trẻ không bị bán ra ngoại bang làm điếm và bỏ chạy họ sẽ thế người khác, để nhà cầm quyền không tranh đấu giữ vững quê hương phải bị lật đổ. Một tập đoàn rất lớn và hùng mạnh hải ngoại rồi sẽ sẵn lòng bảo trợ để tự do và nhân phẩm con người được hồi phục ở nơi đó. Người đã đi khắp nơi thiên hạ phải học hỏi được nhiều hơn người bế tắc một nơi. Người có thiện chí bao giờ cũng có. Phục hồi quốc gia dù đương nhiên phải có khó khăn và cần thời gian chỉnh đốn.

B bảo vợ chồng con gái nó sang New York về kêu ở đây chán quá. Dĩ nhiên ở đây thì chán thật nếu cần dân số, cần trình diễn, vui chơi và cần nổi tiếng. Người ở đây trong giới trình diễn, cần thị trường đều phải ra khỏi nước mới khá. Về y tế, khu tôi ở, họ nên sáng tạo lại và đổi tất cả đường chung quanh thành những tên liên quan đến nhà thương vì họ mới xây thêm khá nhiều khu nhà phục vụ y tế quây quần trong khu vực. Về y tế và thiên nhiên, ở nơi này rất hợp.

Hôm nay quay lại làm, tôi cũng có những chuyện bị kêu ca thường lệ. B bảo hôm qua nghe tôi nói, cô đã thấy coi nhẹ chuyện này và coi những chuyện này chỉ là chuyện rất vặt vãnh. Đúng thế, nơi đây người ta có nhân bản và dân chủ.

Ở một quốc gia như nước tôi bây giờ chỉ có một đảng thì làm sao các tổ chức coi lẫn nhau và sửa sai. Cách đây không lâu, khi bệnh viện khám phá ra bà giám đốc tham nhũng mua chuộc người, cả tập đoàn của họ bị đuổi việc và cách chức. Với một dư luận mang theo như thế, họ khó kiếm được cơ hội tham nhũng lại được. Tuy nhiên khó mà tiên đoán vì đây là xứ tự do và kẻ lỗi lầm sẽ phải học từ kinh nghiệm đau thương rằng lừa dối chỉ đưa tới đường cùng mà sửa lỗi.

Tôi không để ý đến chính trị cũng chẳng biết ai là thủ tướng, tổng thống. Kỳ bầu kỳ rồi, W bảo, phải bầu cử để chọn đại diện nếu không đừng có kêu ca. (Tỷ lệ bầu ở đây rất thấp, ở câp thành phố tỷ lệ càng thấp hơn so với tỉnh và quốc gia.)

Nghe nó nói tôi lại tức hơn vì nhớ đến những kỳ bầu cử của chế độ cộng sản Việt Nam ở nhà. Ngày bầu cử tất cả đều bị cưỡng bức đi bầu và tỷ lệ bầu cử là 100%. Trong khi người mình rất nhiều người mù chữ, chẳng biết đọc biết viết, biết ai mà bầu. Mà dù có trình độ đại học như tôi, tôi cũng chẳng rõ ai ở trong chính phủ mà bầu. Nên dân khi đi bầu 100% cũng chẳng biết là mình đã bầu cho người nào. Thế nên đảng toàn quyền đại diện và nhân dân làm tôi mọi chứ đâu có làm chủ.

Thế thì đảng đại diện cho ai. Nào phải cho dân. Một phường lừa đảo. Làm sao mà nước mạnh dân giàu, làm sao không bán nước.

Nga và các nước đông Âu đã không còn giữ cái chế độ mà chính họ đẻ ra nữa. Thế thì ta giữ lại làm gì.

Mà ta là cơ chứ. Nhân dân là ai cơ chứ.

Người Gò Công Việt Nam bảo,

"Chị ơi thằng này nó sắp thành "king", vì nó sắp đi Mỹ"

Ai cũng rõ ai là bạn ai là quân bán nước. Trí thức hay vô học bây giờ ai cũng rõ như nhau, mà Việt Khang là đại diện, " thời gian quá nửa đời người
và ta đã tỏ tường rồi".

ô...
06-10-2012, 08:47 AM
Cô đi ngang qua một ngôi nhà khang trang sáng sủa với khoảng chục thanh niên trẻ tụ tập. Họ ngồi quây ăn uống ở ngoài sân gạch bông ngoài nhà, gọi mời cô ăn tết. Cô nhớ có nhìn thấy miếng thịt heo to lắm, kho vàng nâu đậm.


...


Bụi hoa giấy cao và ra rât nhiều hoa, màu hồng đỏ rung rinh vui đùa với nắng và gió.

Những cánh đồng lúa xanh. Những con chuồn chuồn bay dầy đặc trong những cánh đồng khác. Có vài ngôi mộ xây trong vườn nhà, có bàn thờ với hoa và nhang đèn. Cô xin phép vào thăm vườn một người quen với người quen với cô. Gà nuôi trong vườn cạnh nhà, con trống, con mái và đàn con nhỏ mổ thức ăn. Vịt ngan bơi trong ao. Có đàn vịt nhỏ ngồi với mẹ ngan đen. Có rất nhiều vịt con vàng tơ óng ả bơi lội trên ao ra vào đám cỏ xanh.

Cây cỏ xanh tươi.

Gò Công tháng giêng âm lịch, 2009



ô... thích đoạn văn này. Dưới mắt nhìn của một người xa quê, trở về: cảnh và người thật mộc mạc, đáng yêu.

Tuyết Hoa
06-10-2012, 04:19 PM
Chào bạn ô... thân mến,

Vùng tôi ở có nhiều màu xanh như vùng nông nghiệp như Gò Công.

Canadian National Park, Elk Island, gọi là Elk Island nhưng nếu bạn có đến thăm Elk Island, bạn cũng rất khó nhìn thấy con elk (elk thuộc giống nai) nào, một nhân viên làm ở văn phòng du lịch bảo tôi họ làm ở đó 2 năm mà chỉ thấy có 3 con elk. Chúng rất e thẹn (shy) và trốn người rất khéo. (Ở Canadian National Park Jasper bạn sẽ thấy nhiều Elk hơn, có lẽ vì phong cảnh hùng vĩ và ở xa phố nên elk dạn dĩ hơn ở chốn này). Có khi thấy cả bầy bison (thuộc giống bò), có khi nhìn đỏ mắt không thấy con nào. Có khi thấy con coyote (chó sói đồng), có khi thấy một bầy thiên nga, hay một bầy chim trắng từ rất xa bay qua hồ tìm ăn cá, là những con American white pelican (bồ nông Mỹ trắng, pelican tự điển Anh Việt dịch là bồ nông), có khi thấy những con richardson (thuộc loại chuột). Có khi chẳng thấy con thú nào.

Nếu ghé Astotin lake nhớ ghé buổi hoàng hôn, rất đẹp trên hồ này.

Dù những buổi chiều rất đẹp vẫn khó làm tâm hồn thi nhạc sĩ khuây khỏa
Chỉ vì nỗi nhớ nhà.

"Tôi là người lữ khách
Màu chiều khó làm khuây
Ngỡ lòng mình là rừng
Ngỡ lòng mình là mây
Nhớ nhà..."
(Chiều, Hồ Dzếnh, Dương Thiệu Tước)

Ta không châm điếu thuốc vì thuốc lá hại cho sức khỏe.

Tuyết Hoa
06-13-2012, 07:03 PM
Laura lúc nào cũng cởi mở,không giận ai bao giờ, người thấp, hơi mập một tí, da trắng tóc vàng. Hay kể đủ thứ chuyện vui như chuyện ông bà nó với tình cảm nhăng nhít và kết luận bao nhiêu tuổi người ta vẫn có yêu thương vô tư như những người trẻ tuổi.


Vài năm trước, có lần tôi tưởng nó có bầu, hỏi bạn nó xem có phải không, hóa ra không phải. Tôi bảo,

-Ấy, bồ đừng kể cho ai rằng tôi nói thế, và nhất là đừng nói cho nó biết tôi tưởng thế.


Ngày hôm sau Laura gặp tôi, chặn lại với vẻ nghiêm trọng bảo

-Bạn nói gì tôi?

Ý bảo tôi chê nó mập. Tôi biết tội mình to.

-Ôi Laura thân mến ơi, khi người ta bảo đừng cho ai biết thì họ sẽ kể cho cả loài người cùng nghe.

Cả hai đứa đều cười vui vẻ, hòa giải.


Lâu quá không làm dưới nhà và cũng không gặp nó, không rõ nó có bầu và sanh khi nào. tuần rồi nó mang Lorna, đứa con gái vào thăm bạn bè ở chỗ làm.Bạn bè xúm lại trò chuyện.


Lorna 16 tháng, với những lọn tóc quăn ánh vàng nâu rất đẹp, con bé mặt rất thản nhiên, to như đức bé 3 tuổi ngồi đầy cái xe đẩy con nít. Mẹ nó ôm con lên xuống như ôm búp bê vải nhồi bông mềm mại không xương. Tôi thấy có cái nút ở bụng như để cho thức ăn lỏng vào thẳng ruột.


-Khi nào đi làm lại

-Nghỉ ở nhà với con

-Nghỉ gì lâu thế

-Lorna không còn sống hơn ba tháng nữa

-Bị gì

-Bệnh Leigh


Tôi ở trong thế giới của riêng mình, thật vô tình, không rõ chuyện của Laura. Nghe nói Lorna không nhìn thấy, không bao giờ khóc, đầu lỏng lẻo không tự cất lên được, bị kinh giật ngày vài lần, nuôi bằng thức ăn vào thẳng ruột.


Laura vẫn hồn nhiên và dự định nghỉ làm để vui sống cùng con gái đến ngày cuối của Lorna.


(Laura nghỉ dài hạn như thế thì phải lãnh trợ cấp xã hội để nuôi con tật nguyền. Ở một quốc gia hạng nhất thế giới, người ta dư khả năng đài thọ những trường hợp như thế này, vì lòng nhân đạo và sự cảm thông sâu sắc cho đời sống con người.)

Tuyết Hoa
06-16-2012, 09:46 AM
June 16, 2012

Chiều qua tôi đi bộ về làm, ghé chợ, xách vác về nhà và nhớ những lần đi chợ với chị ma sơ tôi. Có lần theo chị đi mua cá để làm ruốc cá cho tôi mang về Canada, những thứ trên đất như bò và gà không được nhập, những thứ dưới nước như tôm cá thì không sao. Chị đi một vòng xem và trả giá. Cô gái bán hàng bảo 38 ngàn một kí chị không mua mà mua của bà bán đòi 40 ngàn. Chị bảo chị mua thế vì mua của bà này quen rôì, người ta cân đủ, còn con bé kia chắc là cân thiếu chị không mua quen nên không tin. Tôi chỉ cười. Bà bán cá mà chị mua rất đông khách, chắc là có tín nhiệm thật.

Đợi bà làm, nơi chỗ mát có mái che nắng, có ghế con thấp ngồi kê mông, tôi thấy mấy con nhẩy từ trên mâm xuống đất. tôi bảo bà bắt lên bà ta cứ lờ đi, tay cân cá, tay cầm dao rất bén mổ cá và đánh vẩy. Lại vài con nữa nhẩy xuống. Sốt ruột tôi bảo, cho tôi mượn bịch ni lông. Tôi bỏ tay vào bịch đi bắt cá lên bỏ lại mâm. Con cá trơn tuột, rất khó bắt. Băt được xong vài con này, lại có con khác nhẩy xuống. Cũng may mà cá đã làm xong mang về, không thì chắc tôi phải bắt cá cả ngày. Bà bán hàng có vẻ rất thành thạo về khách hàng, hỏi chị tôi có phải ma sơ, dù chị chỉ mặc áo sơ mi quần đen, lại bớt cho chị chút xíu nữa.

Người ta cũng cần hối lộ cửa Phật nhà Chúa một tí xíu vì lòng thành kính.

ô...
06-16-2012, 10:02 AM
June 16, 2012

Đợi bà làm, nơi chỗ mát có mái che nắng, có ghế con thấp ngồi kê mông, tôi thấy mấy con nhẩy từ trên mâm xuống đất. tôi bảo bà bắt lên bà ta cứ lờ đi, tay cân cá, tay cầm dao rất bén mổ cá và đánh vẩy. Lại vài con nữa nhẩy xuống. Sốt ruột tôi bảo, cho tôi mượn bịch ni lông. Tôi bỏ tay vào bịch đi bắt cá lên bỏ lại mâm. Con cá trơn tuột, rất khó bắt. Băt được xong vài con này, lại có con khác nhẩy xuống. Cũng may mà cá đã làm xong mang về, không thì chắc tôi phải bắt cá cả ngày. Bà bán hàng có vẻ rất thành thạo về khách hàng, hỏi chị tôi có phải ma sơ, dù chị chỉ mặc áo sơ mi quần đen, lại bớt cho chị chút xíu nữa.



Xin báo cho TH biết, ô... là độc giả của TH đấy! Xem TH bắt cá mà ô... không nhịn được cười. hì hì.

Tuyết Hoa
06-17-2012, 08:10 AM
Xin cảm ơn ô… và các bạn ĐT đã luôn rộng lượng đọc bài và rộng tay gõ chữ.


Khi trở lại sau thời gian khá lâu không vào tùy bút, tôi tìm mục cũ xem mình viết gì để viết tiếp vì nhớđề tài nào cũng đang viết nửa chừng. Tôi cứ tưởng tôi đã giữ tựa đề Thuyền như lần đầu tiên vào ĐT trước đó nên tìm 5 lần không thấy thuyền, và phải coi kỹ lại từng mục mới ra tựa bỏ quên Courageous, là tựa một vở kịch mang rất nhiều tư tưởng về những thay đổi hiện tại của xã hội ở Canada. Courageous tôi tìm và nhớ không ra nhắc tôi tiếng Việt, là tiếng mẹ đẻ (ở đây gọi là mother tongue, lưỡi mẹ) của tôi nên tôi dịch Courageous ra Đừng sợ hãi, và dù ở xứ nhiều tự do, tôi vẫn hãi khi gõ chữ.


Với tình chân như,

th

Tuyết Hoa
06-17-2012, 08:14 AM
Chị tôi đi tu trong khi tôi là con bà phước nhưng lại không đi tu. Chị thích nhạc và nhạc tiền chiến. Ngày xưa chị hay ngâm thơ. Chị B là bạn rất thân của chị thời trung học những năm trước 1972, đạo Phật, ở với bà nội vì ông mất rồi và cha mẹ chị B là nạn nhân của chiến tranh. Chị B, sinh trưởng trong nam cũng rất thích nhạc và nhạc tiền chiến. Mỗi lần giỗ, mồng một và rằm bà nội nhà chị B đều cúng, giỗ đều đặn, giỗ dĩ nhiên cúng lớn hơn. Giỗ hay mồng một hay ngày rằm chị B đều nhắn chị tôi sang ăn giỗ, ăn trái cây vì chị là bạn thân và nhà chỉ có hai bà cháu.

Là người công giáo ăn của cúng hay không cũng là đề tài tranh cãi. Chị tôi dĩ nhiên là thuộc phe cởi mở và ăn của cúng. Đạo nào cũng hướng thiện. Nhưng hành động của con người ta thì ta cần xem xét kỹ.


Chị tôi bây giờ dậy trẻ, coi trẻ, không chính thức. Ai cũng cần ăn ở biết điều thì sẽ an thân. Lương tâm chế độ cũng được bao che, có bị cắn rứt hay không ta không biết nên người ta cũng không ai lo lắm. Mà nếu không yên thì sẽ phải tính khác, vì không có gì bảo đảm hay kế hoạch cho ngày nay hay tương lai.


Chị bây giờ có nhiều bạn trên khắp thế giới. Họ vẫn thương yêu nhau.

ô...
06-17-2012, 08:55 AM
Chị tôi bây giờ dậy trẻ, coi trẻ, không chính thức. Ai cũng cần ăn ở biết điều thì sẽ an thân. Lương tâm chế độ cũng được bao che, có bị cắn rứt hay không ta không biết nên người ta cũng không ai lo lắm. Mà nếu không yên thì sẽ phải tính khác, vì không có gì bảo đảm hay kế hoạch cho ngày nay hay tương lai.




ô... dự định sẽ dành những thời gian rảnh trong tuần tới để suy nghĩ về đoạn văn trên của TH. ô... cũng "ăn ở biết điều" lắm, mà có được "yên thân" đâu. "Lương tâm chế độ" là gì thế?

À, "con bà phước" nghĩa là sao? Trẻ mồ côi hả?

Tuyết Hoa
06-25-2012, 12:57 AM
ô... :À, "con bà phước" nghĩa là sao? Trẻ mồ côi hả?

Bạn ô... thân mến,

Tôi có hai người chị đều là tuổi con rắn chị H1 hơn tôi 14 tuổi, chị H3 hơn 2 tuổi. Nói đến trẻ mồ côi, tôi lại nhớ chị H3 tôi của nhữngnăm 1970s. Nhà tôi ở gần viện mồ côi. Chị H3 tôi hay vào đó cho chúng ăn, hay cho chúng bú sữa chai, hay đút cơm cho đám trẻ ấy. Họa hoằn lắm chị rủ được tôi đi theo. Những đứa bé thấy người vào thăm bám chặt, đeo cứng lấy không chịu bỏ ra. Và chúng có mùi, gây khó chịu.

Gần nhà lại là Tổng Y Viện Cộng Hòa. Chị tôi, mỗi tuần hai lần thứ ba, thứ năm hay ghé thăm chiến sĩ nằm viện gội đầu cho họ. Thỉnh thoảng có bạn gái chị đi theo, họ hay thích trò chuyện cùng người nằm viện. Và cũng rất hiếm khi chị rủ được tôi đi theo để nhìn các chiến sĩ thương tích nằm la liệt. .

Nói tới con bà phước, tôi lại biết có một người con bà phước và ông cha, cũng ở viện mồ côi. Cô bé bây giờ ở một nước bắc Âu. Cô có về VN đi tìm cha. Cha cô không nhìn cô. Mẹ cô cũng thế, chỉ gửi người chăm sóc chứ không thăm nom gần gũi. Vì danh dự địa vị chức phận của họ. Tôi rất ước mong gặp cô một ngày nào đó để chia sẻ chút tình cảm của con người mà có lẽ có ít nhiều lý do nhỏ nhen nên bị trở ngại. Cô bé ấy tự an ủi mình rằng dù sao cô cũng không phải là con của gái điếm. Mà con của gái điếm thì đã làm sao. Đã sanh ra làm người ai cũng có một thiên mệnh cần chu toàn. Chuyện khác chỉ là phụ thêm thôi.

Bạn thân,

Cảm ơn bạn đã đọc và ghi nhận.

Tôi là con bà phước nhưng không hẳn là trẻ mồ côi, không phải là con của bà phước như cô bạn nhỏ mà tôi được nghe biết, một người bạn nhỏ dường như rất thân thuộc mà tôi rất mong đưọc liên lạc.

Tôi gọi mẹ tôi bằng mợ. Mợ tôi mất năm tôi chín mười tuổi. Lần cuối cùng chị H1 gặp mợ là ở bến tàu là lúc rời nước đi sang HongKong vào 1963, 1964 gì đó. Chị đi tu dòng Ý và họ gửi chị trực tiếp sang HK học. Sau một thời gian chị lại được gửi sang Ý học tiếp để sau đó về nước khoảng năm 1970 làm trong ngành giáo dục trẻ. Tôi ngày ấy còn nhỏ, hay mặc áo đầm. Chị tôi ngày ấy y như hình ảnh của mùa thu tóc ngắn trong thơ nhạc Áo Lụa Hà Đông, Nguyên Sa-Ngô Thụy Miên.

Lụa Hà Đông tôi không nghĩ có ở Sàigòn và có lẽ chỉ là ám chỉ tương tự vì nếu có chị tôi cũng đã may mặc vì chị tôi luôn theo thời trang. Hình ảnh mà tôi nhớ chị khi đi dậy học, ở bến tàu ngày ấy, ở đường phố, khi mang tôi theo vào các rạp xinê lúc nào cũng là hình ảnh chị với áo dài, dài tời chân, có bốn eo dài trước sau, cổ áo cao, quần trắng, tóc uốn ngắn và đi giầy Đakao cao gót nhọn. Chị có nhiều bạn, cả trai lẫn gái và hay viết văn và nhật ký.

"Anh vẫn nhớ em ngồi đây tóc ngắn mà mùa thu dài lắm ở chung quanh. Nhưng sao đi mà không bảo gì nhau". (Nguyên Sa-Ngô Thụy Miên)

Tôi lúc ây còn nhỏ không nhớ rất nhiều thứ nhưng không thể quên ngày ở bến tàu tiễn chị đi và khi quay về tôi thấy mợ đưa tay quệt nước mắt.

Khì mợ mất chị ở HK hay ở Italy tôi không biết, chỉ biết là được thu xếp đi học nội trú với dòng của chị tu. Lúc ấy bề trên là bà Rosa với 2 sơ người Ý và một sơ người Phi luật tân. Chỉ có bà có lẽ tuổi cao nên được gọi bằng bà còn các bà phước khác được gọi bằng chị.

Chị Olivia người Phi, coi nhà bếp, dậy Anh văn. Chị hay phê vào học bạ của tôi không phải là chăm chỉ học mà là rất thông minh (very intelligent). Mỗi ngày chúng tôi hay vào bếp rửa nồi niêu và phụ bếp. Tính chị hay càu nhàu, có vẻ như hay giận dỗi nên ai cũng hơi ngán một chút.

Chị Elena tên họ là Miravalle, chị bảo có nghĩa là thung lũng, hay được gọi sau lưng là bà mặt đỏ, vì mặt chị đỏ thật. Chị hay nói về ý nghĩa của tên và lấy tên Việt nam là Ngọc Tâm theo tên người bạn rất thân của tôi là Hoàng Thị Ngọc Tâm, bây giờ Tâm ở Úc mà tôi mất liên lạc lâu rồi và tiếc lắm. Chị Elena hay nhớ nhà và nhớ chị hay chạy xe Vespa với gió làm bay bay mái tóc. Chị có vẻ văn chương hơn các chị khác.

Chị Anna hay được gọi lén là bà chân tượng vì chị cao lớn to con và chân to, đi giầy bự. Chị nói to lắm, như người nhà quê mà có lẽ chị người ở quê thay vì ở tỉnh như chị Elena. Các chị và bà Rosa có khi hay nói lớn tiếng, nhất là chị Anna, nghe như cãi nhau nhưng không phải vậy, chỉ là do phong tục. Họ thẳng thắn tự do phát biểu ý kiến cũng như bất bình với nhau mà không cần phải lễ phép hay e dè như phong thái Việt Nam. Nhưng họ nói tiếng Ý nên khó biết họ cãi nhau về điều gì.
.
Bà Rosa người Đức. Bà chăm lo cho tôi như con. Có thời gian tôi bị bệnh rất lâu, nhiều bạn cũng bị bệnh được gửi về nhà chữa. Nhưng bà vẫn giữ tôi lại để chăm sóc ngày đêm. Tôi bị thương hàn, rụng nhiều tóc, nằm bệnh bao lâu tôi cũng không nhớ vì bệnh lắm và mê sảng. Có bác sĩ đến thăm bệnh. Khi ăn được bà tẩm bổ cho tôi mỗi bữa với trứng gà sống nhúng nước sôi.

Bà Rosa từng coi trẻ ở trung Quốc. Khi Trung Quốc thành quôc gia Cộng Sản, bà sang Việt Nam làm việc. Những khi súng bắn với hỏa châu nhiều bà thường hay lên cơn nóng lạnh vì lo sợ Việt Nam cũng thành cộng sản. Bà đã từng dắt những đám trẻ đi trốn tránh bom đạn chiến tranh ở Trung Quốc. Như những công dân với truyền thống Đức bà là người rất kỷ luật. Bà đã sống nhiều nên từng trải, khôn ngoan, không tham vọng, nhưng am tường tâm lý, và hiểu rõ cách suy nghĩ và lối sống đầy giả dối của người Việt.

Bà hay gọi con ơi, có lẽ vì từ "ơi" nghe rất Việt nam. Người Việt hay không thẳng thắn, bà hay khuyên, "Con phải đan sơ" Bà phát âm là "đan sơ", chứ không phải là đơn sơ. Có lẽ là ảnh hưởng từ âm của Trung Quốc. Bà thực sự không hay nói nhiều chỉ dậy Anh văn và khuyên bảo điều lành nhưng đầu óc thơ dại của tôi ngày ấy dường như đã hấp thu những dữ kiện lịch sữ mà bà đã là chứng nhân gửi gấm.

Tôi không học chính thức ở trường từ lớp 6, đến lớp 11 mới ra học trường cho nên tôi rất kém kiến thức về nhiều mặt, như sử học, địa lý, văn chương, thơ phú v.v. Nếu tôi không biết và có khi không hiểu những điều rất tầm thường như những người bình thường có khi là vì tôi đã từng là con bà phước đến từ ngoại quốc và bị ảnh hưởng từ ngày còn nhỏ.

Tôi thực sự coi mình là con bà phước với ý nghĩ rằng người nước ngoài đã vào VN và cống hiến cho tôi, cho dân tộc mình những điều rất tốt đẹp, còn tôi, tôi đã làm được gì cho dân tôi.

Tuyết Hoa
06-26-2012, 04:54 PM
June 26,2012

-Cây nào là cây mận (plum). Ngưới làm vườn kia bảo tôi đàng này có plum tree
-Cây gì?
-Cây mận (plum tree), khi ra hoa nào cũng đỏ hồng, cây nào hoa cũng giống hoa anh đào (cherry tree)

Ông ta chỉ một đám ba bốn cây thấp bé hơn cherry tree

-Đây là plum tree, trái héo khô từ mùa cũ, plum ở nước to hơn nhiều, như trái táo
-Tôi là người Việt. Nước ông ở đâu?
-Trung Quốc (TQ). Người Việt ở đâu?
-Từ Sài gòn sang đây 1980
-Sài gòn bây giờ gọi là Hồ Chí Minh
-Tôi vẫn gọi là Sàigòn
-Tôi thích Sàigòn hơn Hà nội

Ông ta gọi Hà nội bằng cái tên gì không đúng tôi cứ phải chỉnh lại và ông lại lập lại nhiều lần câu

-Tôi thích Sài gòn hơn Hà Nội
-Tôi không phục chính quyền Trung cộng, độc đảng thì sao dân có tiếng nói, ông làm gì ở bên ấy
-Tôi là luật sư
-Luật sư để giữ quyền lợi cho dân, thế ông làm thế nào mà cãi cho dân khi mà chính thể chỉ có một đảng độc quyền. Cộng sản (CS) từ đâu?
-Nga
-Nga giết con đẻ của họ, sao TQ còn giữ người đã xuống mồ

-Dân Trung quốc bao nhiêu?
-Một tỷ ba
-Vậy mà họ còn muốn chiếm thêm dân của Việt Nam, làm sao mang hạnh phúc cho dân của chính họ. Ông có phải đảng viên không?
-Phải, hơn hai mươi năm, tôi không bao giờ làm điều gì xấu, và tôi đã từ bỏ đảng. Qua đây hai năm với vợ và con

Tôi đã không hỏi ông vì sao bỏ đảng.

-Mấy con?
-Hạn chế gia đình của Trung quốc, tôi chỉ có một con trai, 26 tuổi, học điện toán đã tốt nghiệp và sẽ học lên tiếp (graduate study).
-Tôi không hiểu sao Trung quốc lại chiếm Tây tạng
-Tôi có sang Tibet 1977, dân rất hiền hòa và sùng đạo
-Quốc gia họ trị vì bởi Datma latma
-Ông là luật sư thì phải biết nếu chính quyền VN hiện thời cắt đất cho TQ và để TQ điều khiển thì họ là kẻ phản quốc. Luật pháp trừng trị kẻ phản quốc thế nào, xử tử. Nhưng nếu họ cầm quyền thì thế nào. Phải lật đổ họ. Đơn giản như lớp vỡ lòng.

Ông ta gật đầu.

-Nếu có thể làm được việc gì để VN tôi lật đổ chế độ cộng sản tôi sẽ giúp
-Trung quốc sẽ bỏ cộng sản trước Việt nam
-Sao thế?

Tôi không rõ ông ta nói gì vì giọng Anh nặng TQ quá, dù có hỏi lại, chỉ nghe ông nói gì đó về liên hệ của Mỹ và TQ cũng như Mỹ và VN. Dường như có ý nói TQ sẽ kéo Mỹ về phe họ. Nghĩa gì không rõ chắc là có nghĩa TQ khôn lắm và nghĩ kỹ mọi thứ.

-Tôi lúc này hay viết chia sẻ với nghệ sĩ về nhân quyền thế giới với những người gặp nói chuyện như ông. Nghệ sĩ có khi khờ dại
-Ai bảo nghệ sĩ khờ.
-Ông đúng, Tôi sai. Nghệ sĩ có tiếng nói rất mạnh.

Ông ta làm vườn cho khu đại học, tôi không dám dùng nhiều thời giờ cho chuyện riêng trong giờ làm việc của ông. Có lúc ông ngưng lại và nói chuyện hỏi thăm người coi sóc trẻ tàn tật đẩy xe cho họ đi chơi dạo buổi sáng. Dường như ông muốn kiếm vòng quanh những công việc khác và có thể xin đi làm coi người khuyết tật hơn là làm vườn. Ở đây ai cũng phải đi làm để sống và có rất nhiều việc như thế trong xã hội với thù lao khá cao so với công việc. Ông có trình độ hiểu biết cũng như học vấn cao nên dù đến từ TQ, có lẽ sẽ kiếm được những việc ông ưa thích.

Làm vườn có trả lương, nếu làm vườn là sở thích của bạn, cũng giống như đi du lịch không phải trả tiền.

TQ cũng nhận viện trợ từ Mỹ để lo cho dân họ. Những người TQ mà tôi quen biết ở đây luôn làm các chuyến đi làm công tác từ thiện để giúp người nghèo của TQ và các nước nghèo khắp nơi trên thế giới. Chưa thấy ai ủng hộ chính quyền cộng sản TQ dù họ là dân ấy. Dường như họ hổ thẹn cho chế độ ấy.

Chế độ CS hiện nay, theo như lối nói bình dân dân tộc, ta có thể gọi là man ri mọi rợ.

Trong khi chế độ của lịch sử VN, dù người không có học thức hoặc hiếu rất ít về Việt sử như tôi, cũng hiểu rằng nước Việt có một tuyền thống chế độ rất dân chủ, dân chủ đến nỗi ta đã từng có vua trị vì là phái nữ như bà Trưng bà Triệu. Thế thì ta đã đi thụt lùi trở thành man ri mọi rợ nếu theo một chế độ độc tài độc đảng. Nếu trước kia ta không rõ bây giờ đã rõ ràng lắm rồi.

Tôi không làm chính trị không hiểu chính trị nhưng nhân quyền và tự do làm người thì hiểu tương đối nhiều hơn.

ô...
06-27-2012, 05:42 PM
ô... thích nghe TH kể chuyện. Chuyện nào cũng ngồ ngộ, hay hay.

Tuyết Hoa
06-30-2012, 07:19 AM
ô... : cảm ơn bạn đã đọc, đã thấy ngộ, đã khích lệ


Vẫn còn tháng sáu


Tháng sáu với tôi ở đây là tháng của hoa iris. Iris ra hoa khắp nơi nhiều màu khác nhau. Tôi đi một vòng nơi dân cư nhà ở, thấy những loại iris mày tím loại đâm nhạt năm bẩy loại pha trộn với màu vàng màu cũng đậm nhạt khác nhau. Có loại trắng tím. Có một loại vàng đậm và đỏ sẫm tím nâu viền vàng, thấy tổng cộng trên mười loại khác nhau. Mùi thơm dịu.


Iris rất đẹp.

Tôi nhớ người bạn cũng mê iris cho đến khi ly dị thì nhổ hết vứt đi. Khi chị ấy lập gia đình lần thứ hai, thì tôi mang cho chị ấy một ít trồng lại vào khu vườn hai vợ chồng mới làm lại


Iris làm tôi nhớ Van Gogh

Tuyết Hoa
06-30-2012, 07:24 AM
Thứ năm June 14, 2012

-J, tôi không thể nghĩ một người như Van Gogh có thể tự tử. Ông yêu con người, yêu thiên nhiên và làm việc, vẽ rất nhiều dường như mỗi ngày một tấm vào cuối đời. ông viết, rất nhiều thư từ cho người anh em trai Theo

-Có lẽ ông cô đơn và cần bạn. Ông hình như có nhiều vấn đề, mất thăng bằng

-Ông ở trong viện tâm thần ở St Rémy, Tôi vẫn không thể tin và nghĩ ra lý do tự hủy của ông. Một người như thế, yêu thiên nhiên, yêu con người và yêu vẽ.



Tôi đã tìm thấy Van Gogh bằng chính những cầu quote của ông và đã gặp ông .


Một người yêu thương con người, thiên nhiên và vẽ tranh.

Tôi không thể tin ông có thể tự tử, vì ông rất hay viết thư cho Theo, em ông,

Súng không hề kiếm thấy.


Bạn nghệ sĩ thân mến, nếu bạn thấy đời bất công cùng bạn, nghĩ về Van Gogh và yêu cuộc đời



Tháng sáu của Van Gogh. Irises & Starry Night

June 18, 2012

Tôi làm tử bảy giờ sáng đế 11 giờ đêm, double shifts

-J, tôi đọc và tìm được cuốn sách mới viết về Vinvent Van Gogh giải thích ông ta không tự tử

-Đọc ở đâu ra

-Cuốn sách xuất bản November 2011, Van Gogh: The Life, by Steven Naifeh and Gregory White Smith (http://www.chapters.indigo.ca/books/Van-Gogh-The-Life-Steven-Naifeh-Gregory-White-Smith/9780375758973-item.html?ikwid=van+gogh+the+life&ikwsec=Home)

Tuyết Hoa
07-07-2012, 11:27 AM
Tôi mới đọc phần đầu cuốn sách, chưa đọc xong. Ý nghĩ có thể khác nhau sau đó. Bây giờ thì vẫn đồng ý ông ta đã không tự vẫn, dù hoan nghênh cái chết.


Mà là người em ông, dù không có đạn xuyên vào đường bao tử ruột.


Theo Van Gogh .

Theo Van Gogh đã lên cơn bệnh tương tự như Vincent, đã qua đời sau khi anh ông mất sáu tháng sau.

Bây giờ thì tôi thật sự để tâm đến Theo.


Vincent Van Gogh dường như rất tệ. Hoặc là không tệ. Nhưng vẫn rất tệ theo tiêu chuẩn mong đợi của xã hội và loài người. Vì ông là một nghệ sĩ.

Có lẽ bây giờ tôi đã hiểu nghệ sĩ là gì khi tìm hiểu về Vincent Van Gogh.


Ông rất tệ so với tiêu chuẩn của cá nhân tôi. Tệ ở chỗ ông đã bỏ nhiều cơ hội nuôi sống bản thân nhưng lại luôn trở lại nhớ thương hoàn cảnh cũ, dường như lúc nào cũng thế. Tôi phục Tennessee Williams. Ông này có nhiều ý chí và trọng trách nhiệm với gia đình và xã hội. Và cũng là nghệ sĩ.

Nhưng tôi không phải nghệ sĩ.


Nghệ sĩ là cái quái gì. Có lẽ cũng có nhiều loại khác nhau.


Nên tôi rất thương Theo Van Gogh. Ông là người cung cấp sự sống cho Vincent, khuyến khích Vincent vẽ, cấp dưỡng cho Vincent về nghệ thuật và đời sống, nhận rất nhiều những bức thư của Vincent. Nuôi người nghệ sĩ và có thể coi là một người duy nhất hiểu rõ anh ông.


Theo đã nghĩ ông vẫn chưa hiểu Vincent khi nghe Vincent tự sát không một lời từ giã.

Điều này đã giết Theo.


Ôi Theo Van Gogh!

Nước mắt cho ông.

d ế
07-21-2012, 04:01 PM
Dế cũng thích tranh của Van Gogh - người họa sĩ cả đời chỉ bán được duy nhất một bức tranh.
Lý do Van Gogh tự vẫn có lẽ vì ông yêu cuộc sống quá. Thông thường, người chán đời mới tìm đến cái chết. Nhưng ông thì hành động ngược lại, bởi vì ông là nghệ sĩ.
Một giả thuyết khác, là trong cùng một đơn vị thời gian, ông đã sống nhiều hơn gấp 3 lần một người bình thường - 37 năm sống của ông bằng 111 năm của người khác...

Tuyết Hoa
08-23-2012, 06:06 PM
Aug 18, 2012

Tôi mê ăn bắp, có thể xơi tới 12 trái một ngày khỏi cần ăn cơm. Ở đây tôi không luộc bắp mà bỏ microwave, mỗi trái microwave chừng năm phút. Ngày mới sang đây các loại bắp họ bán ăn không được, toàn là bã và không ngọt trử khi mua loại taber corh hay được bán ở các xe truck (vận tải) đậu bên đường . Bây giờ nghe nói họ mua bắp ở chợ rồi bán cũng ở cạnh xe truck như taber corn dù thực sự không phải loại này. Mua bắp về phải ăn liền trong vài ngày không thì bắp xơ ra ăn thấy toàn là bã (fiber). Mùa hè hay có bắp trái, mùa đông thì ăn bắp tẻ sẵn bán đông lạnh, để nấu canh, chiên cơm v.v. Ngày về thăm chị H tôi ở VN bắp mua họ luộc sẵn, không thấy ai mua trái bắp sống về luộc. Chị H tôi hay mua bắp vàng như taber corn mà bây giờ ở VN họ gọi là bắp Mỹ và rất thích bắp ngọt và dòn. Thì tôi vẫn bảo ngưới ta nói cái gì của Mỹ cũng tốt hơn Trung Quốc. Chị L thích ăn bắp trắng trơn nhớt mà chị bảo là bắp nếp ở Canada không có. Bắp trắng này không ngọt nên tôi không thich, lại còn nhớt nữa. Mà ai bảo ở đây không có bắp nếp, hôm nay tôi mua bắp màu vàng nhạt microwave xong ăn ngọt và còn dẻo như nếp, ăn cơm rồi nên chỉ ăn trừ được có mỗi năm trái và cứ nhớ bắp Mỹ ở quê nhà.


d ế, ô... và các bạn rất thân mến,

Cảm ơn các bạn đã ghé thăm.

Tôi không biét coi tranh. Nhưng vì câu chuyện của Vincent Van Gogh (VV) dễ gây xúc động. Don McLean đẵ làm bản nhạc Vincent khi đọc về ông. Bài hát bắt đầu từ câu Starry starry night là tên bức tranh của VV cũng nhưvà nhiều bức tranh khác cũng được nhắc tới. Bài hát như nói với một người đã yêu con người và được diễn tả từ những bức vẽ mà ai cũng yêu thích nhưng vì tình trạng tâm thần mà ông đã tự tiêu diệt đời mình.

http://www.vangoghgallery.com/painting/starrynightlyrics.html

Tôi vẫn nghĩ một người bận vẽ như VV sẽ không có thời giờ mà nghĩ đến tự sát nên khi đọc Van Gogh The Life của Steven Naifeh & Gregory White Smith xuất bản 2011 thì rất hài lòng và bằng lòng với những giải thích của tác giả về cái chết không do tự sát mà vì tai nạn của khẩu súng hư hỏng không kiểm soát được của một thiếu niên tinh nghịch tình cớ giết ông. .
Bức tranh chính thức bán được là Red Vineyard. Một số bức khác có thể cũng được gọi là bán được bằng cách trao đổi trong giới họa sĩ. Tôi nghĩ sống mới có 37 tuổi là chưa sống đủ, và còn quá trẻ để thành danh tiếng. Người ta thường hay bảo 40 mươi mới bắt đầu biết sống. Như vậy VV còn chưa bắt đầu biết sống.


Tác giả Steven Naifeh và Gregory White Smith tốt nghiệp Harvard Law School 1977, Tài liệu tham khảo từ hàng ngàn lá thư viết của VV. Dịch thuật từ Theo's wife Johanna Bonger được dùng nhiều nhất. Phân tích (interpretation) những lá thư cũng có vấn đề. Khác với các biography khác, ở đây tác giả không coi những lá thơ thuần túy như nhật ký ghi hàng ngày. Nhưng được phân tích từ những liên hệ và hoàn cảnh khác nhau trong cuộc đời VV, mới có ý nghĩa thích hợp. Tài liệu thu thập từ bảo tàng viện và nhân viên và học giả của bảo tàng viện Van Gogh cũng như lịch sử Holland được nghiên cứu kỹ đi theo đời sống của VV. Tác giả không biết tiếng Hoà Lan nên đã dựa và bản dịch thư của Johanna Bonger như đã nói cũng như từ 11 dịch giả khác khi tìm hiểu về văn chương lịch sử Hòa Lan. Tác giả cũng cần thông dịch từ Đúc và Pháp. Nhờ kỹ thuật tân tiến mà những nghiên cứu, tài liệu rất nhiều được lưu trữ digital mà sách hoàn thành trong 10 năm thay vì 30 năm.


Tôi lười quá, lười đọc, dù đã load câu chuyện vào cái android. Cũng vì lười mà không rõ về lịch sử thề giới hay VN hay văn chương. Nhưng có đọc phần nói về Theo em VV đã chết 6 tháng sau khi Vincent qua đời. Cái chết của Theo đáng được chú ý hơn tim hơn cái chết của VV. Mọi người trong gia đình ông có lẽ cảm thấy rất nhẹ nhõm khi nghe tin VV mất như không còn gánh nặng cho gia đình, trừ Theo. Ông bệnh và chết như tuyệt vọng vì tâm tình và nâng đỡ dành cho VV đã không cứu được đời người anh mà ông hiểu rất rõ. VV mất không để lời từ giã, không đề cập gì trong các bức thơ nên Theo không còn biết tin vào điều gì nữa trên đời. Nếu Theo biết VV chết vì viên đạn vô tình không ý thức, không chủ định đã kết liễu đời người anh trai, tôi tự nghĩ, Theo đã không bị dằn vặt đau thương đến thế.


Theo mất năm 33 tuổi, sáu tháng sau Vincent. Theo không những chỉ nâng đỡ tài chánh nuôi nghệ thuật và đời sống VV mà còn rất dành rất nhiều cảm xúc và thương yêu cho anh mình.


Tôi như thường lệ hay đọc trang đầu, ít trang giữa và trang cuối nên cũng đã đọc phần phân tích vì sao Vincent không tự tử. Chuyện của Vincent như chuyện cắt đứt tai cũng được thêu dệt ra nhiều truyền thuyết khác nhau như chuyện tự tử của ông cũng theo chiều hướng ấy, hư hư thực thực. Ông cắt có tí cái thùy tai mà người ta từng ghi rằng ông cắt phăng cái tai.


VV không hề dùng súng, không mang súng, không làm chủ hay thuê súng. Đạn bắn vào bụng, không phải là chỗ người ta tự tử bắn vào. Khẩu súng ra đạn làm ông chết rất có thể là do súng hư hỏng, không do sự cố ý hành hung của người dùng. Người sử dụng khẩu súng này là René Secrétan, 16 tuổi, anh của René là Gaston, 18 tuổi. Họ là con nhà khá giả. Gaston thích đàm thoại cùng VV về nghệ thuật và qua Gaston mà René biết VV. René là đứa ồn ào thích mạo hiểm với đời sống ngoài trơì hơn là học hành và hay theo VV chọc ghẹo. VV có ý nhận hết lỗi sau khi trúng đạn. Có lẽ vì có khai thủ phạm thì ông cũng không đòi được mạng.

VV có một người mẹ mà ông đã chịu ảnh hưởng rất sâu sa về nghệ thuật nhưng không hiểu ông.

Người luôn nâng đỡ và hiểu rõ ông là cậu em trai Theo V. Con trai Theo mang tên Vincent. Theo và vợ Theo là người đã trân trọng giữ tất cả thư từ và tranh của VV. Ngược lại mẹ VV đã coi thường và ném bỏ tranh của ông.


Chuyện này khiến tôi nghĩ đến chuyện của Hàn Mạc Tử (HMT).


Mẹ HMT cũng như thế, sợ con mình cùi hủi mang tiếng cho dòng họ và cũng không muốn nhắc tới ông và các tác phẩm của ông. Bà còn cấm đoán cả gia đình nhắc đến HMT. HMT giao bản quyền tác phẩm cho bạn mình là Quách Tấn (QT) nhưng QT đã không trân trọng giữ gìn những tác phẩm này như Theo và Johanna và làm thất thoát rất nhiều tác phẩm của HMT.


Bạn thân mến,


Một cách nào đó tôi cũng nghĩ đến hai anh em Van Gogh như những liên hệ của người Việt hải ngoại và trong nước, với cùng một mẹ VN. Anh em hiểu biết và thương yêu nhau dù chế độ của mẹ VN tồi bại và giết chết niềm tin sự sống của con người.

Tuyết Hoa
11-09-2012, 06:57 PM
Brave New World (BNW)


Ô Ford, tôi ước mong là một Delta. Delta sợ sách và hoa.

Nhưng mà tôi đang đọc Brave New World (BNW), rất yêu thích trời đất, hoa lá cây cành, mưa nắng bão tuyết.

Tuyết, tuyết rất nhiều mấy ngày này ở đây. Trời âm u. Tuyết trắng và nhiều màu với ánh đèn. Những ngày tuyết rơi đêm trời nhìn thấy sáng, như màu trắng đến từ những hạt tinh thề lửng lơ trên không.


Ngày mới sang đi học tiếng Anh ở Alberta Vocational Center tôi hay mượn sách thư viện đọc, những cuốn chuyện nổi tiếng viết đơn giản 1000-2000 từ dễ hiếu. Có lần tôi quên thẻ thư viện nhờ người bạn mượn sách dùm anh ta bảo đưa sách đây rồi anh bỏ ngay mấy cuốn sách này dấu vào trong áo, bước hiên ngang ra khỏi thư viện, đưa lại và bảo, đây, khỏi cần mang trả. Tôi sợ quá, không dám thưa với ai nhưng từ đó không bao giờ nhờ ai mượn sách dùm nữa.


Brave New World, của Aldous Huxley là một trong những cuốn sách tôi đọc năm 1981 khi đi học English as Second Language. 1, 2 ngàn chữ.


Dường như lúc nào tôi cũng có nhiều chuyện phải để tâm vào về con người ta, về hoàn cảnh mỗi người, hoàn cảnh đất nước, về cách giáo dục về cách thích ứng vào hoàn cảnh xã hội mà con người từ đó sẽ có những cách sống rất khác nhau. Nói ví dụ năm 1954, rất nhiều ngưới bỏ bắc vào nam. Sau năm 1975, rất nhiều người từ Việt Nam rời quê hương. Con người sinh sống từ sau 1954 ở Bắc khác những người ở Nam. Con người sang nước ngoài cũng khác với người trong nước. Nghĩa là tùy theo hoàn cảnh xã hội con người thay đổi.


Rồi tôi có ít chuyện riêng tư mà khó nói. Mà chuyện riêng nào nhìn kỹ cũng như một hiện tượng xã hội. Những khi rất buồn bã ấy thì tôi hay nghĩ đến BNW ngày xưa có đọc và mong mình là một Delta.


Ở thế giới BNW con người đến từ ống nghiệm định đoạt bởi chính quyền thành năm tầng lớp Alpha lãnh đạo, Beta rất thông thái, Gamma và Delta chỉ cần khôn một chút thôi, còn Epsilon không cần thông minh. Người ta nuôi dưỡng những Delta để chúng sợ sách và hoa. Vì khi nuôi trẻ này lúc chúng sờ vào các thứ ấy thì sẽ có tiếng kêu ầm ĩ và điện giật.


BNW dùng lịch theo Ford, khác với Thiên Chúa giáo. Thời gian tính bằng A.F. thay vì A.D.


Cuốn sách hay không phải chỉ là hay nhưng còn mang lại cho ta nhiều ý nghĩ và tư tưởng.


Tuần rồi khi nói chuyện với con trai tôi nhờ nó gửi cho tôi cái link để đọc lại BNW nguyên bản, với nhiều link khác hướng dẫn phê bình về cuốn sách. Tôi đọc và vẫn thấy rất thích với một tâm tình y như ngày cũ.


Tựa đề BNW lấy từ vở kịch Tempest của Shakespeare, Khi Miranda ở đảo rất cô lập từ nhỏ, đến lớn mới thấy thế giới loài người, đã thốt lên,




O, wonder!



How many goodly creatures are there here!



How beauteous mankind is! O brave new world,




That has such people in't

Tuyết Hoa
11-11-2012, 07:14 AM
30 chục năm trước đọc BNW tôi không biết tựa đề bày từ The Tempest cho tới lần này.
Diểm khá thú vị là đầu xuân tôi coi The Midsummer Night's Dream ở City Citadel. Cuối thu tôi coi The Tempest với mấy con ngỗng ở Hawrelak park.
Cả hai đều có phù thủy.

Brave New World & The Tempest. Có những liên hệ cùng nhau. Thú vị chứ.
Tuyết rơi nhiều lắm cả tuần, hôm qua họ đã sạch đường. Tuyết ngưng rơi, đường trải cát.
Xe tôi ngập nửa thước tuyết. Tôi quét, vá xúc tuyết thu cao một đống. Tuyết mềm chưa đóng đá. Không đến nỗi phải lao công nhiều. Và có dịp ra exercise.


Hôm qua nắng lên đẹp lắm. Người ta quét tuyết và ngắm mặt trời lên, đủ màu trên tuyết trên đường tôi đi làm. Tôi muốn ghé nhà ai coi cảnh cứ coi chẳng hỏi xin phép."Đẹp quá hả", một cô bảo. Tôi đứng yên quay xong hình bảo, "Cảm ơn cho tôi chụp cảnh, tôi không dám nhúc nhích sợ rung hình". Cô đi ra xe chạy mất với câu, "Dĩ nhiên là chụp được chứ". Quen hay lạ tôi chả biết, bạn tôi có gặp hay người lạ đi coi họ cũng thấy từng hàng cây cao cổ thụ bên đường phủ tuyệt trắng tinh khiết và ánh nắng hồng chiếu lên làm thêm màu sắc.


Khi tuyết xuống mà quét ngay sẽ hiệu nghiệm hơn là để lâu. Không làm được thì gọi dịch vụ. Em trai của Chantal làm business dọn tuyết mùa đông.
Lắi xe mùa đông phải rất kỹ. Cậu em tôi ở gần đây bảo chạy bánh 4 season được rồi. Cậu em ở xa bảo chị phải thay bánh mùa đông, 4 season không được.
Ngày tháng qua mau quá, tôi chưa thay bánh xe, vẫn 4 season.


Tôi nhớ lâu lắm rồi, 20 năm trước, có anh kỹ sư nào đó ở California sang phía bắc hãng dầu ở đây công tác trong mùa đông tuyết phủ. Anh bảo mới tới nghĩ lái xe được thì lái đâu chẳng được. Dễ, có gì khó. Anh book hotel, thuê xe chạy. Ra đường chưa được năm phút thì xe lăn ngay xuống ruộng. Cũng may chỉ xuống ruộng. Thế là anh thề chỉ đi taxi suốt tuần làm việc tại đó.


Người ta đâm vào cột đèn, móp méo xe nhiều lắm, con trai Anna, chồng Rachel cũng bị thế.
Tôi đi làm gặp Nicola, hỏi thăm, nó kể hôm trước, xe nó cần boost, gọi service, đợi 2 tiếng. Con bé lạnh, không mũ không khăn quàng không găng vì ỷ đi xe, chạy bộ lòng vòng kiếm họ, gõ cửa xe ho, gọi, "Ê, tôi ở chỗ parking khác kia mà, có phải ở đây đâu". Xe chạy được nó phóng đi chơi soccer thì trễ 4 phút không vào game chơi được. Nó giận quá. "Why did I even try?", Nó bảo.


Winter in Wonderland!

Tuyết Hoa
11-17-2012, 02:15 AM
Những con chickeedee rất dễ thương.

Của mùa đông.

Có một lần một người phụ nữ đi ngang nhất định thuyết phục tôi bỏ hột giống chim vào tay và giơ lên cao cho chim đậu tới ăn cho vui. Bà bảo làm thế này này và làm mẫu cho tôi coi như thể tôi chưa thấy sự kiện ấy bao giờ.

Bà đi rồi, tôi vẫn thấy vui vì những câu nói và cử chỉ ấy , nên đã bỏ hột giống vào bàn tay và gọi chim. Hình như bao giờ chúng cũng đáp xuống trên tay tôi. Chúng thích hột hướng dương, không thích hột giống tròn nhỏ màu vàng nhạt.

Những khi hết hột hướng dương, vì tôi không để ý bỏ thêm vào tay, thì chúng sẽ đậu xuống lâu hơn tìm hột, có khi mổ tay tôi cũng đau đau, có khi ngước mắt nhìn như hạch hỏi, thức ăn đâu.

Tôi cũng đâu có nhớ mang hột giống cho chúng ăn, nên lấy trộm ở chỗ người ta cho chim ăn, có khi xin của người đi park mang theo.

Từ đó tôi hay gọi chim cho chúng đáp xuống tay, có khi chọn chỗ đẹp đẹp một tí để quay hình, coi lại vui lắm.

Dù chỉ những tiếng chickee-dee-ee, nhưng không phải lúc nào nghe cũng giống nhau, có lúc rất thánh thót, có lúc rất ngọt ngào và dịu dàng.

Chickee-dee-ee.

Tuyết Hoa
11-23-2012, 01:25 PM
Tôi nghỉ bịnh hôm nay vì đêm qua đau bụng quá. Lâu lắm rồi chưa bị chứng irritable bowel syndrome (tạm gọi là ruột dở chứng). Cả đêm trực ở trong toilet. Thường tôi phải ăn uống rất kỹ, gạo lứt, rau, tránh sản phẩm có sữa, dù cũng có thể ăn yogour, cheese nhưng vẫn có thể bị dở chứng khi bụng không yên. Có lẽ tôi đã đạt kỷ lục chưa nghỉ bệnh bao giờ trong nhiều năm nay mà hôm nay mới phải nghỉ.

Nhớ lại những gì đã ăm hôm qua, là yogourt (đúng là tại nó), rôi người bạn mua dùm trái đâu bắp chỉ cách ăn sống. Ngon thật, nên tôi ăn cả hơn chục trái. Tôi mê rau và trái cây dù có loại không hạp lắm như xoài và cả cam nữa nếu dùng nhiều. Chiều về ăn cơm gạo lứt với cà rốt, đậu bắp nấu canh và cả đêm đau bụng. Tôi rất dở chịu đau, cũng may mà đén sáng thì hết.


Oh, I wish for some soma. Soma là thần dược trong Brave New World.


Với sách vở lúc nào tôi cũng chỉ là học trò với đầu óc tìm hiểu. Tôi lại rất tệ, không đọc nhiều và có khi cũng không đọc kỹ hay có khi tự cho rằng mình đã hiểu rõ ý và không xem lại. Dù vậy, một quyển sách tôi thích thì tôi hay cố đọc thêm các cách phân tích khác mà bây giờ người ta hay post online. Những tài liệu tôi nghĩ rất đáng học người ta hay chia sẻ để cùng học hỏi nhưng dường như người ta không lưu tâm đến chúng nhiếu. Và một thế giới trở thành Brave New World mà lịch sử được coi và vô nghĩa (bunk), và không còn ai biết đền Shakespeare.


Như đã nói tôi đọc BNW lâu lắm rồi, bây giờ mới đọc phân tích, đọc thêm BNW Revisited 1958 của chính tác giả và biết liên hệ của tưa đề, thấy mình cũng không nghĩ khác với những ý nghĩ đầu tiên. Đâu phải chỉ có Aldous Huxley mới nhìn thấy một thế giới chuyển mình mà cũng đã biết bao nhà văn khác đã từng đề cập tới tự do của con người, như Shakespeare hay như Dostoevsky "In the end," says the Grand Inquisitor in Dostoevsky's parable, "in the end they will lay their freedom at our feet and say to us, 'make us your slaves, but feed us.' " (BNW Revisited)


Có lẽ tôi có thể thuyết phục bạn tìm đọc BNW, với Revisited 1958, với Study Guide mà họ post online www.huxley.net cũng như tìm đọc The Tempest của Shakespeare với Miranda, môt đứa trẻ ba tuổi ở đảo hoang cùng người cha Prospero với một thư viện tủ sách. Prosperos bị người brother tiếm vị Duke of Milan. Ông đã học về phù thủy từ sách vở để mang bão tố và kẻ thù của ông tới đảo, 12 năm sau, mà Miranda. một vai nữ duy nhất rất khờ dại ngây ngô khi thấy nhân loại lần đầu bao gồm phần lớn là kẻ thù của ông đã thốt lên những câu hiểu nhầm,


O, wonder!
How many goodly creatures are there here!
How beauteous mankind is! O brave new world,
That has such people in't!"
Miranda
William Shakespeare
The Tempest Act V, Scene I

Prospero: 'Tis new to thee

Tuyết Hoa
11-24-2012, 12:23 AM
November 24, 2012

BNW của Huxley có một Linda quay trở về cùng người con trai John với BNW. Linda về với soma. John với mẹ nó và BNW của giấc mơ của mẹ, với giáo dục của mọi da đỏ, với Shakespeare, đã tự vẫn vì không chịu nổi BNW.

The Tempest có Miranda chưa hiểu thế giới con người chỉ theo chỉ dẫn của người cha, Prospero. Prospero đã dùng học thức sách vở để làm phù thủy, làm bão tố (tempest) mang kẻ thù về hoang đảo, để lấy lại tước Duke of Milan và mang lại cuộc sống xứng đáng cho Miranda. Và sau đó Prospero đã bỏ hết phù thủy trên đảo trở về nước và tha thứ cho kẻ thù của ông.

BNW viết năm 1931, The Tempest viết năm 1610-1611.

Xã hội VN hiện nay có thể được coi như của BNW, chỉ có sự kiểm soát chặt chẽ của chính quyền, không có tự do, không có tình yêu. Người ta có thể lựa chọn trở về như một Linda và con trai John. Hay ta sẽ ước mong The Tempest, với Prospero lấy lại tước vị về cùng con gái Miranda thừa hưởng địa vị thích hợp.

History is not bunk.


Người đàn ông 66 tuổi, 20 năm chưa đi khám bệnh. Ông trồng vườn, mùa đông đã tới, đất còn chưa đông cứng đá, ông nhổ những củ khoai tây lên, bị ngã. Người em sang đặt lên xe lăn, ông lại ngã. Ông vào bệnh viện, xương hông bể, giải phẫu. Nhưng họ còn khám phá ra ngay lập tức rằng ông bị ung thư phổi, ung thư vào cả ruột gan. Ông ký giấy không cần giữ cho ông sống nếu xét là vô phương cứu chữa.

Ông nằm ngủ, dáng nhỏ nhắn gầy gò, vẫn còn thở đều hòa. Đi và về, có lẽ đối với ông cũng đơn giản như sống và chết. Không có gì phải lo sợ.

Trăng của những đêm nhiều mây và gió. Trăng sáng trôi trên những đám mây trắng, mây xám, mây màu nâu đỏ. Trăng lẫn vào những đám mây. Mây đen đỏ nâu. Trăng trôi, mây trôi, ngày tháng trôi.

The Tempest. Miranda.

Tuyết Hoa
11-25-2012, 09:57 PM
Nov 24, 2012

Những con chickeedee gọi nhau rất dịu dàng ngọt ngào từ những nhánh cây cao.
Tiếng kêu xà xuống tìm mồi và tiếng chúng gọi nhau từ trên cao rất khác biệt.
Buổi sớm mai tinh khiết.

Chickee-dee-ee.

Cho ta mềm cõi lòng.

Tuyết Hoa
11-26-2012, 08:43 PM
Tuần này tôi làm với khu giải phẫu cấp cứu mà ông quân y là trưởng.

Mỗi lần đi thăm bệnh cùng những ông bác sĩ quân đội, tôi hay nhớ những ngày sau 75. Những ngày CSVN CS hoá miền nam. Người ta bắt sinh viên miền nam học chính trị. Và cả một tập đoàn học thức gồm cả giáo sư và sinh viên đều phải lắng nghe giảng viên ở trong rừng chống Mỹ về giảng thuyết, để làm ngu muội thêm bọn trí thức, có đầu óc vẫn sợ oai của bọn người man ri mọi rợ không có lương tâm hay là của một Brave New World đã được chế biến (conditioning) từ 1954-1975 của Bắc Việt nên khác với chế độ VNCH của Nam Việt.

Họ bảo thế này, họ ở trong rừng dùng những thứ đặc sản có sẵn trong thiên nhiên, truyền nước biển bằng nước dừa tươi. Lúc ấy hay bây giờ mỗi lần nghĩ lại tôi vẫn cứ ngẩn ngơ. Nói ví dụ nước dừa tươi có thật sự tinh khiết, sterile đi nữa không rõ làm thế nào mà đâm kim vào mà lấy ra để vẫn còn tiệt khuẩn. Rõ là họ ngu ngốc mà chúng tôi còn ngu ngốc sợ sệt hơn nữa đến độ không ai dám mở miệng hạch hỏi. Bao nhiêu điều tương tự và đần độn như thế đã xảy ra từ 1975 cho tới nay mà cả một chính quyền vô dụng mà vẫn chưa bị lật đổ. BNW này đã được đóng khuôn không còn sức mạnh và đầu óc để phản kháng.
(có lần tôi kể chuyện quả dừa này khi đi thăm bệnh nhân với nhóm giải phẫu, một ông quân y trẻ đến tham quan khôi hài ra toa "2 coconuts IV")

Dĩ nhiên BNW của Âu Mỹ cũng có những cái tiêu cực cần học hỏi để phát triển nhưng dù sao họ không phải chế độ độc đảng và độc tài nên sẽ vẫn có chu kỳ lên xuống thịnh vong.

Nói về quá khứ làm chi, để tiếc nuối, để chê trách hay sao. Không phải đâu, để học hỏi vì lịch sử luôn tái diễn. Nếu ta cứ theo đường vết xe đổ, thì xe vẫn cứ thế mà đổ thôi, có gì lạ.

History is not bunk. (Lịch sử không phải là vô nghĩa.)

Ta khó có thể trách người dân trong nước mà không trách cứ nặng nề những người đang ở những xứ sở mệnh danh là xứ tự do.

Bạn về VN chơi để tìm chút soma.
-Ăn cua dơ tay thật.
-Ô về VN mà ăn, có người đút hầu, không dơ tí nào mà chiêu đãi viên phải dưới 26, 16-25.
Soma của BNW. Soma của nước tôi, bỏ chút đỉnh tiền ra là có người hầu hạ vui chơi. Và mọi người quên hết ưu tư.

Cô ca sĩ về hát được tôn làm thần tượng, được bỏ túi nhiều tiền, được tiếp đãi như hoàng hậu công chúa, để được tiếng yêu dân, phục vụ dân, để quên bớt ưu phiền, để kiếm chút soma.

Họ đang hét lên,"Give me hamburger but don't bother me with responsibilities of liberty"
"Cho tôi ăn, ăn tiền, ăn danh lợi, ăn chơi, cần quái gì đến cái tự do."

" The cry of "Give me television and hamburgers, but don't bother me with the re*sponsibilities of liberty," may give place, under altered circumstances, to the cry of "Give me liberty or give me death." If such a revolution takes place, it will be due in part to the operation of forces over which even the most powerful rulers have very little control, in part to the incompetence of those rulers, their inability to make effective use of the mind-manipulating instru*ments with which science and technology have sup*plied, and will go on supplying, the would-be tyrant." (BNW Revisited, AH)

Tôi thú thật rất kém cỏi về văn chương cả Anh lẫn Việt, nên ý nghĩ liên tuởng rất thô thiển. Link kèm theo là studyaid (phụ học) cho quyển sách BNW.

http://www.huxley.net/studyaid/bnwbarron.html

Tuyết Hoa
12-08-2012, 06:40 PM
Cậu bạn đồng nghiệp ở chỗ làm bảo,

-Tôi sẽ đi vacation để coi booby.
Tụi nó cười, a vào,
-Phải đi tới biển mới coi được booby hay sao.
-Booby is a bird. Là con chim.

Rồi Jay google booby ra con chim thật, và không thấy có cái hình khiếm nhã về bộ phận cơ thể nào của con người hiện ra cả. Tôi bận làm nhưng cũng cố đưa mắt sang ngó con chim biển booby. Sau đó đọc wiki, tôi bảo,

-Booby từ tiếng Tây Ban Nha bobo, có nghĩa là đần độn vì con chim này ngu ngốc hay nhào vô người ta để bị bắt làm thịt.
Tôi nghe Jay lẩm bẩm, soy bobo. Nó đang conjuguer verbe to be in Spanish thì phải.

Tuyết Hoa
12-09-2012, 07:24 AM
Tôi hỏi Jay có đi học flamingo không, nó hỏi học ở đâu, tôi bảo ở senior club, nó bảo nó chưa phải người già và by the way it’s not the bird flamingo, but the dance flamenco. “Oh”, tôi bảo, “Tôi đi coi vịt ngỗng chim và thiên nga nhiều quá nên dance cũng thành chim, flamingo”

Tôi rất phục Blanca, bà là giáo sư đại học dậy môn châm cứu, bà lai Trung Quốc và tây Ban Nha, dậy flamenco mỗi tuần ở nhà thờ công giáo người Hoa. Bà gửi thêm video hướng dẫn từng tuần nữa. Bà rất thích flamenco và dậy tình nguyện. Sister (chị hay em tôi không rõ) bà cũng hay đi theo phụ việc linh tinh. Melissa học rất chăm. Cô này rất tốt bụng và kiên nhẫn chỉ bảo hết mọi người.

Tôi hay nhiều chuyện nhưng minh bạch và vô tội vạ. Là nói thật.

Nói ví dụ khi về VN, có ông bạn chị tôi ở hàng xóm giới thiệu các sinh hoạt ở công viên Gia Định như dậy tài chí, dancing v.v. nên tôi có đi sinh hoạt với chị tôi, và bạn gái chị tôi. Cô bạn này bảo tôi cứ đổ xăng thì đi đâu cô ta sẽ chở tôi đi. Tính tôi hay la cà ở hàng xóm với cô thợ may, bà bán khoai, mẹ và cô em ông hàng xóm.

Tụi ở công viên gọi là dậy dancing nhưng chúng sẽ gà mình về nhà nó học riêng để kiếm tiền. Có một cặp bồ trẻ cũng thế mời chúng tôi. Tôi rủ cô bạn chị tôi mà tôi cũng không nhớ tên nữa rồi, gọi là cô A đi, cùng đi học.

Cô A ngày hôm sau sang nhà chở tôi đi. Ra đường cô nắm tay đưa tôi vài củ gì nho nhỏ trong bọc, bảo bỏ vào túi. Tôi hỏi cái gì thế, cô bảo là củ tỏi bỏ túi trừ kẻ gian tà. Vì cô cũng chưa biết cặp bạn này là ai. Tôi cười to và cô ta cũng cười theo. Thế là chúng tôi đi học dancing với củ tỏi trong túi quần. Không trừ tà ma thì cũng vui. Cô A có chồng con và ở chung với mẹ chồng, cùng phường với anh tôi. Sau lần tới nhà họ, thì họ xin ghé nhà tôi dây. Tôi cũng chả nhớ học cái quái gì, nhưng nghĩ họ cần tiền thì học như một cách giúp họ tài chính thôi và tôi cũng gọi cháu tôi sang học nữa.

Cô gái dậy dancing biết may nên tôi nhờ cô mua vải và may vài cái áo. Cũng như giúp người ta có việc làm. Và cô ta rất tốt về việc này.

Anh tôi bị stroke nhẹ sau này đi học dancing với chị dâu tôi. Cả hai đều thấy anh tôi đã cử động được nhiều hơn trước, tôi cũng không rõ họ nói gì vì tôi có thấy anh ấy có triệu chứng không cử động được đâu. Song phong tục tập quán của mình là hay dấu diếm nên tôi không rõ ràng sự tự là phải rồi.

Anh bạn cô hướng dẫn dancing nói, chị coi kiếm chồng cho nó ở Canada. Họ làm như tôi không biết ý định gian ngoa của họ là chỉ lợi dụng sang rồi sẽ bỏ người chồng và bảo lãnh anh ta sang. Nghĩ có buồn không. Hay cũng chỉ là một hiện tương của thời đại đã được đóng khuôn gian dối rất thành thạo.

Và chuyện đang vui vui này của tôi mất đi tình cảm ban đầu. Dù tâm tình tôi dành cho đất nước và cảm thương thêm thế hệ trẻ vẫn gia tăng.

Tuyết Hoa
12-13-2012, 12:54 AM
Dec12.2012

Hôm qua, thứ ba, là ngày off. Nhiệt độ khá tốt. Tuyết rơi nhẹ, a little flurry, đường vẫn ngâp tuyết. Ghé registration, trả 22.45 đô la, làm lại driver licence đánh mất. Ghé nhà băng, làm lại bank card đánh mất, lấy check book. ID là giấy tạm mới cấp của registration

Trời bây giờ ít có mặt trời. Hibernate mùa đông là phải rồi.
Ghé safeway mua ít rau và trái cây, đi bộ về.

Buổi chiều dù chỉ 3 giờ. Hoàng hôn và mặt trời của hawreluk park, Ngày hôm trước thứ hai, trời tốt hơn, Peter với máy hình dường như ở park cả ngày, ngồi dưới những tàng cây, thả hột hướng dương trên mặt tuyết yên lặng rình những con pine crosbeak. Chủ nhất rồi từng đàn chim sáp waxwing bohemian đã thấy bay ngang ríu rít trên cao, rất cao trên những ngọn cây cao nhất bên bờ sông.

Chiều hôm qua thứ ba, mặt trời lặn. Tuyết phủ. Bầu trời sáng xanh, dù tối vẫn hồng ráng chiều, phản chiếu rất đặc biệt của tháng tuyết mùa đông. Những con chickadee không xuống thấp và trên cao là những cặp raven đen thui bay ngang trời trắng xóa kêu quạ quạ.

Thời chiến tranh. Chiến tranh một thời. Chuyện lính, sĩ quan ở tù. Chuyện vượt biên. Ngâp nước mắt.
Những câu chuyện Màu Tím Hoa Sim như của Hữu Loan, của Trần Như Xuyên. Rồi những ngôi mộ bỏ quên hay những người vẫn còn nuôi hy vọng tìm người mất tích. Và cũng Trần Như Xuyên với người vợ chưa cưới qua đời vì đạn bom khi đi thăm chồng, còn đau hơn chuyện của những đồi hoa sim của Hữu Loan, lại đang tìm vợ con mất tích khi vượt biên khi ông còn ở trại tù.

Một thời chiến tranh. Đã qua chưa. Hay còn tiếp tục. Vết thương mở hay đóng kín.
Những linh hồn đọa đầy vẫn nhớ một thời.
Và vẫn chưa chấm dứt, vẫn còn có chuyện để làm. Vẫn làm chấn thương người lữ khách.

Trời 5, 6 giờ, chiều đã tối nhưng trời sáng hồng, rất đặc biệt của tháng tuyết mùa đông.

Ngày đã sang Dec 13, 2012 vì bây giờ là 1 giờ rưỡi sáng

Tuyết Hoa
12-16-2012, 09:58 PM
Brave New World of Mỹ đang để tang cho Connecticut. Nơi mà Adam Lanza, 20 tuổi, austistic, ngày thứ sáu 14 tháng 12, 2012 bắn mẹ nó chết ở tư gia, rồi lái xe của mẹ nó đến trường tiểu học Sandy Hook bắn chết 20 trẻ em 6-7 tuổi và 6 người lớn rồi bắn súng tự chết.

Sẽ có nhiều tài liệu thu thập thêm để theo dõi. Những câu hỏi về bệnh tâm thần, về tình trạng gia đình và xã hội, về luật lệ đăng ký làm chủ vũ khí v.. Có lẽ ai cũng nhìn thấy BNW có nhiều vấn đề có thể ngăn chặn được điếu rất đáng tiếc đã xảy ra này. Tôi cũng có ý của riêng tôi và góp ý nếu cần.

Dĩ nhiên Brave New World Việt Nam cũng đưa tin này vào trang đầu tin nóng sốt với những đề nghị cho tổng thống Obama để ngăn chặn thảm sát.

Nhưng BNW VN lại che đậy mà không đưa ra những lãnh đạo của họ để điều tra về những vụ buôn người, tham nhũng, buôn á phiện, bạch phiến, sát nhân v.v. xảy ra liên tục biết bao nhiêu năm.

Tôi đọc về dân biểu Dương Thu Hương phát biểu ở đại hội đảng về những mục nát của đất nước mà chính họ là đảng lãnh đạo chỉ huy cũng như của chính quyền lãnh đạo cao cấp hơn mà ở một chế độ gọi là tư do dân chủ VN lại không ai có quyền điều tra hay lên án.

Bà Dương Thu Hương chỉ trích rất chính xác về đảng, giới lãnh đạo rồi gần chấm dứt tuyên bố thế này, "Vâng em biết rằng em nói hôm nay cho nó vui thôi..."

Bạn hãy nghe họ đưa ra những chuyện động trời cần giải quyết mà lại vờn nhau, trấn an nhau rằng ta nói chỉ để cho vui thôi, vẫn cứ theo bước đàn anh

http://www.youtube.com/watch?feature=player_embedded&v=ml9T5EhFqDg
http://www.youtube.com/watch?feature=player_embedded&v=_6YHMQQHtB4

"Từ khởi thủy đã có Ngôi Lời" (St John). Họ giết thần thánh, tiêu diệt lòng yêu nước, lòng tự trọng, giết những Lời nghiêm trọng và coi Lời là trò đùa cợt.

Cả một đảng lãnh đạo nói về sự bạc nhược, tham nhũng, giết dân, hại người, có văn bản, có báo cáo, có bằng cớ mà chí nói cho vui. Mà không ai lay nhẹ cho tòa nhà lãnh đạo đã mục rữa cho nó sụp để xây lại một tòa nhà kiên cố và vững chãi hơn.

The world is a dangerous place to live; not because of the people who are evil, but because of the people who don't do anything about it.
Thế giới là một nơi nguy hiểm để sống, không vì những người ác độc quỷ quyệt, mà vì những người đã không làm gì về việc đó.
Albert Einstein (http://www.brainyquote.com/quotes/authors/a/albert_einstein.html)

Nếu họ không làm. Chúng ta tùy cách thức địa vị, sẽ phải hành động.

Tôi là người rất đơn giản và cũng không rõ tình tình VN. Và như những người dân thấp cổ bé miệng, kém học thức tôi không hiểu nhiều. Nhưng đọc bài thơ của Tiến sỉ Hà Sĩ Phu, tôi rất thán phục ông vì ông đã diễn tả rất rõ về tình hình đất nước, dù tôi không biết đại tướng Võ Nguyên Giáp là ai. Chỉ trong bài thơ 8 câu cách đây hơn 2 năm vào ngày 23/08/2010 mừng thọ Đại Tướng Võ Nguyên Giáp tròn một trăm tuổi, Hà Sĩ Phu đã diễn tả không dư chữ:



Trăm Năm Nguyên Giáp
Tính sổ Trời cho đã bách niên
Thử cân hạnh phúc với ưu phiền
Tiếc trang ĐỘC LẬP còn dang dở
Thương chữ QUYỀN DÂN chửa đáp đền
Một trận ĐIỆN BIÊN vang quốc sử
Ba thư "BÔ XÍT" động Dân quyền
Một đời ái quốc, VĂN thành VÕ
Chưa cởi chiến bào GIÁP vẫn NGUYÊN


Bài thơ đầy ý nghĩa. Bao nhiêu năm rồi mà đất nước vẫn chưa độc lập, dân vẫn chưa có quyền. Văn dùng làm võ, làm chiến bào.

Trừ khi đất nước ta thuộc nước trời như Chúa Giêsu. Ta không thể không có những kiêu binh bảo vệ nước nhà.

Và tôi cũng rất thán phục câu đối sau đây của Trạng Quỳnh - HSCV

Câu đối :

“Cây xương rồng,trồng đất rắn,long vẫn hoàn long” - Trạnh Quỳnh
#
“Đại tướng Võ,bốc Nguyên mai*, Giáp đành cởi giáp” – HSCV
(*) mai=mu


Trong đất rắn vẫn có rồng - Tướng bị tước quyền xông pha trận mạc cứu nước.



Thì ta phải làm sao đây.


A. Huxley đã viết thêm vào BNW năm 1958


Trong khi vẫn còn có ít tự do trên thế giới. Nhiều người trẻ, thực thế, dường như không quý trọng tự do. Nhưng một số người chúng ta vẫn tin vào đó, không có tự do con người không thể trở thành con người toàn diện và rằng tự do do đó quý hóa vô ngần. Có lẽ hiện tại, những lực lượng đe dọa tự do quá mạnh để có thể kháng cự lâu dài. Đây vẫn là nhiệm vụ của chúng ta phải làm bất cứ điều gì có thể mà chống lại chúng.


Meanwhile there is still some freedom left in the world. Many young people, it is true, do not seem to value freedom. But some of us still believe that, with*out freedom, human beings cannot become fully hu*man and that freedom is therefore supremely valuable. Perhaps the forces that now menace freedom are too strong to be resisted for very long. It is still our duty to do whatever we can to resist them. (BNW Revisited. 1958)

Tuyết Hoa
12-20-2012, 09:25 PM
Trinh

Trinh là người Hoa trước ở Việt Nam. Tôi không biết Trinh rõ lắm. Cái tên Trinh cũng là tên rất thông thường ở Việt Nam, dù ở đây tôi chưa biết ai tên ấy trước khi gặp Trinh. Tôi thích Trinh ở tính tình rất ngay thẳng rất đặc biệt như những người Hoa ở Sàigòn tôi từng quen, khác với lối xử thế của người Hoa khác ở HongKong hay Mã Lai, Trung Quốc, Đài Loan.

Lần đầu gặp tôi, Trinh hỏi, “Em có muốn học tiếng Anh, chị Trinh dậy”. Tôi bảo, “Không, không học tiếng Anh”. Trinh bảo, “Học dance chị Trinh cũng dậy”. Trinh giỏi dance, ballet và line dancing. Rồi Trinh cho tôi số phôn, địa chỉ liên lạc, bảo rằng cứ thứ ba Trinh ở downtown làm từ thiện cho viện dưỡng lão cả ngày, cứ liên hệ rồi ghé khi nào cũng được. Rồi Trinh dặn nếu người cháu gái tôi có học tiếng Anh thì nhớ liên lạc và ghé viện dưỡng lão vào thứ ba.

Tuần rồi gặp, Trinh bảo, “Chị Trinh muốn hỏi nị bao nhiêu tuổi để coi phải gọi nị bằng chị hay là em”. Tôi bảo, “Gọi tôi bằng chị”. Trinh bảo, “Ngộ 41 tuổi rồi”. Tôi nhắc lại, “Gọi tôi bằng chị, tôi lớn hơn Trinh nhiều”. Coi bộ Trinh vẫn chưa phục lắm.

Chị bạn tôi lớn hơn tôi 10 tuổi nhưng lúc nào cũng gọi tôi bằng chị trong khi Trinh nhỏ hơn tôi nhiều lại hay xưng chị với tôi. Nên tôi hay buồn cười mỗi khi nhớ tới cô bạn nhỏ người Việt gốc Hoa tốt bụng thích dậy học từ thiện này. Đời sống bon chen vật lộn ở đây chưa thay đổi bản chất của Trinh.

Hình ảnh thật thà đơn giản này của Trinh hoài nhắc nhớ tôi những ngày tương đối bình yên khi còn học chung với những người bạn học người Hoa thân yêu ngày xa xưa.

Bây giờ tình hình Hoa Kiều ở VN tôi được biết không còn như trước kia nữa. Mà là một tình trạng xâm lấn chiếm đất của Trung Quốc. Chúng ta sẽ không chịu thua những hành động những hành động thiếu tự do và nhân quyền vô lý như thế.

Mong được gửi về quê nhà những thương yêu và khích lệ.


http://www.youtube.com/watch?v=9nxTJzzbI4g

Ở đây bây giờ tuyết nhiều và lạnh. Những con thỏ hoang dã mùa hè màu nâu bây giờ thành trắng như tuyết mang màu sắc phản chiếu ánh từ những bóng đèn màu giăng mắc trên những hàng thông xanh già. Buổi chiều năm giờ mà đã tối như trời mùa đông vùng bắc cực.

Tuyết Hoa
12-25-2012, 04:53 PM
Dec 25,2012

Nhà nguyện rất đơn giản, ở tầng lầu năm, không trang hoàng, chỉ có hàng ghế cho vài chục chỗ ngồi, với chiếc bàn để làm nghi thức cho các tôn giáo khác nhau.

Lễ Giáng Sinh buổi sáng 11 giờ, 45 phút, đầy nhà nguyện, với ít bệnh nhân bệnh nặng không về nhà được và ít nhân viên làm việc ngày lễ tham dự.
Giáo dân dự thánh lễ được ngồi nhiều đứng. Gia đình của người bệnh lo lắng cho người nhà không được quá mệt.

Vậy mà khi xong lễ, khi đi những bực tháng từ lầu năm tới lầu ba tôi đã nghe thông báo cấp cứu hô hấp ở nhà nguyện, "Code blue, chapel, fifth floor"

Mừng Chúa Giáng Sinh
2012

Tuyết Hoa
01-31-2013, 10:47 PM
Thúy

-Tên gi?
-…
-Chưa nghe rõ
-Túy Tom
-Sao lại Tom, tên con trai.
-Thúy Thơm
-Không đúng rồi, phải khác chứ, … ,Thúy Hương mới đúng.
-Thiệt ra cha ngộ kỳ cục quá, đặt tên tui là Thúi Thơm. Nhưng tụi di trú nghe nhầm, ghi vào giấy tờ là Thúy T.
-Thế là may quá.

Cô là người gốc Hoa ở VN và cũng đi tị nạn. Nếu tôi nhớ không nhầm thì vào những năm cuối 70 (1977-1979) gì đó CSVN trục xuất người Hoa. Và họ cũng không quên làm tiền với chương trình gọi là vượt biên chính thức. Đã gọi là vượt biên mà còn chính thức. Lương tâm của tổ quốc cũng không bằng tiền. Nghĩa là ở miền nam họ thâu chính thức mỗi người Hoa 12 cây vàng để được phép vượt biên. Ở miền bắc nhiều người Hoa đi bằng tàu buồm cũng phải trả lệ phí, tương đối ít hơn nhiều.


Tuyết rơi

Tuyết năm nay đổ nhiều. Mùa đông đến đúng hẹn và có vẻ còn kéo dài. Vài ngày rồi nhiệt độ có khi trừ 28, với gió lạnh, nhiệt độ xuống tới trừ 40 độ C. Vào những ngày lạnh thế học trò cũng phải bỏ những cuộc du ngoạn skiing, skating ngoài trời. Người bạn tôi tháng rồi có đứa con trai 26 tuổi, trên xe xa lộ, bị lật xe, vì trượt phải đá băng trên đường, sang chiều ngược lại và bị đụng vào xe đi tới, chết ngay tại chỗ.

Nhiệt đô lạnh không thể coi thường. Bạn cùng làm với tôi cách đây hai năm, mới mua nhà. Mùa đômg quét tuyết, quét cố, tay không mang găng. Mới đầu tay lạnh, rồi đau, rồi đông cứng không còn cảm giác, anh ta vẫn cố dọn tuyết cho xong. Kết quả là phải vào bệnh viên băng bàn tay hơn ba tháng vì bị phỏng lạnh (frostbite). Người ta gẫy chân tay vì thời tiết khá nhiều mùa này. Tai nạn xe tuyết (snowmobile), trượt tuyết, trượt ngã vì đi lại, vì quét tuyết.

Park vẫn được chăm sóc để dân đi skiing và cross country skating. Tuyết đổ nhiều thì càng nhiều người tham dự, nhiệt độ thích hợp phải dưới độ âm và dĩ nhiên cũng không được lạnh lắm. Là tôi chỉ quan sát người ta, chứ không biết trượt tuyết dù có thử đi vài lần với tụi nhỏ nhưng lạnh lắm và không tập đi quen được.

Mùa đông vẫn tuyệt vời với tuyết rơi, với lũ chim như bohemian waxwing, pine grosbeak, chỉ đến khi đông sang và bỏ đi khi mùa xuân tới. Còn lũ thỏ thì đổi màu lông từ xám sang trắng vẫn chạy đuổi nhau vòng vòng cạnh những gốc thông. Trăng mùa đông chiếu sáng khác thường trên những tinh thể nước trên mây của bầu trời. Rằm cách đây vài hôm với trăng tròn lên sớm, rất vàng và vẫn còn chiếu sang màu xanh vào lúc ban mai. Ngày từ từ sẽ dài ra.

Tuyết rơi rất nhiều hôm nay, trên tro núi dâu dại đỏ (mountain ash berries)

And me.

Tuyết Hoa
02-26-2013, 10:46 PM
Sharon

"cô Bắc Kỳ nho nhỏ
tóc "demi-garc,on"
chiều đạp xe vô chơ.
mắt như trời bao dung
anh vì mê mãi ngó
nên quên thù đám đông!"
Nguyễn Tất Nhiên

Sharon có hồn thơ như Nguyễn Tất Nhiên, từng sống xa thành phố, ở những vùng nhiều cảnh vật thiên nhiên. Mấy lần đầu gặp chị tôi không nhớ tên chị, còn chị gọi tên chào tôi, vì chị bảo, "Tôi ghi tên cô trong xe". Sharon bảo mắt chị mờ vì bị phản ứng thuốc giảm mỡ simvastatin nên chỉ đi các nơi gần phố và chỉ lái xe ban ngày. Tôi gặp Sharon cách đây một năm, khi chị vừa mua chiếc xe từ một thành phố cách đây 300 cây số và cô con gái chị lái sang cho chị. Chị chọn xe, chủ xe kỹ lắm. Chị chỉ có một cô con gái và cô này coi về các khu vực thiên nhiên phong cảnh đâu đó chỗ nọ chỗ kia. Vì lý do sức khỏe cô này không thể có con nên Sharon sẽ không có cháu. Sharon đậu xe một chỗ rồi đi bộ rất lâu, mùa hè hay đi hái các loại berry như saskatoon, giống như tôi. Sharon đã về hưu, lương hưu không nhiều nên cần tiêu kỹ. Sharon làm gì cũng kỹ, có lẽ vì ở một mình lâu rồi. Đậu xe, Sharon còn xem xét các xe bên cạnh, có khi Sharon cảnh cáo tôi phải coi chừng những người này nữa.

Sharon ít nói chuyện với người khác, tôi không nhớ là tại sao mà chị lại kể chuyện với tôi.

Những ngày hội lễ, Sharon không thích ra park vì người ta đông, ồn ào. Đợi xong dịp lễ hội như những ngày heritage có người ta đông, có trình diễn nhạc múa ca, có bán hàng, và bán đồ ăn, chị mới thăm lại mấy con vịt con ngỗng. Tuần rồi là tuần lễ hội mùa đông khá lớn và dài ở park này. Người ta biểu diễn skating với nhạc ầm ĩ. Sharon kêu ca, "Tôi vừa đến đã có nhạc trổi, ồn quá. Toàn là những bản nhạc lời lẽ vớ vẩn". Tôi đồng ý ngay, "Tôi không nghe rõ nên không hiểu lời, nhưng hầu như nhạc thịnh hành bán chạy và nhiều người thích, lời nhạc cũng vớ vẩn. Những bản nhạc có giá trị và đoạt giải lại ít người nghe, không thịnh hành". Tôi đùa bảo thêm, "Cứ hát nhạc chào cờ Oh Canada cũng còn khá". Sharon bảo, "Những người có gia đình đi skating và silver skating là làm theo phong tục của Hòa Lan, thì hát nhạc dân tộc Hòa Lan cũng được. Nhạc của Broadway hay, nhưng khi nghe lyric lại thấy hết cả hay. Tôi có gọi lên thành phố khiếu nại, họ bảo sẽ xem xét, nhưng không thấy đổi nhạc. Ban tổ chức chơi nhạc chỉ là một lũ rác rưởi".

Dù không phải cô nhỏ bắc kỳ, tóc ngắn nhưng không demi-garcon, lái xe hơi chứ không đạp xe đạp, cũng như Nguyễn Tất Nhiên (NTN) Sharon ghét đám đông. Lại ghét cả nhạc với những lời vớ vẩn. Nên Sharon lại giống NTN hơn nữa vì NTN cũng đã rất buồn bực khi bị nhạc sĩ Phạm Duy dựa vào thơ ông làm nhạc và đổi lời làm mất ý nghĩa bài thơ.

Người Việt và người Gia Nã Đại cũng có cái giống nhau. Hôm nào tôi phải dịch thơ NTN cho Sharon nghe.

CV
02-27-2013, 09:20 PM
Đọc những bài của chị Tuyết Hoa, tôi như được ai đang kể chuyện cho nghe. Những câu chuyện đơn sơ, dễ nghe. Thật là thích.

Tuyết Hoa
03-29-2013, 06:13 AM
Cảm ơn anh CV và các bạn đọc trang này của TH

March 29, 2013


Đã cuối tháng ba mà ba tuần qua tuyết vẫn rơi, cùng bão tuyết ngập đường. Tôi nhớ đến chị tôi. Tuyết Hoa!


Mấy hôm nay tuyết tan, và buổi chiều nắng vương bên bờ hồ vẫn phủ tuyết trắng ngần, trên những hàng thông, những cây dương sỉ nâu vàng, những cành cây khô, những thân cổ thụ.

Đàn ngỗng Canada đã quay về từng cặp quang quác ốn ào gọi nhau cãi nhau đi trên bãi tuyết trắng vắng vẻ của buổi chiều nắng vàng lộng lẫy.


Ngỗng ơi, ngỗng ơi.


Gọi mùa xuân!

Tuyết Hoa
04-21-2013, 01:14 PM
April 21, 2013


Tháng ba rồi tháng tư.

Tuyết, vẫn tuyết rơi, dù đã gần cuối tháng tư.



Những người Hoa cùng Những Chuyến Xe


Tôi có dịp ghé California vào tháng chín năm ngoái 2012 và có đi dịp đi tour Grand Canyon, Las Vegas, Hoover Damp, Disneyland. Đoàn du lịch này gồm hầu hết là người Trung Quốc (TQ), đủ các lứa tuổi nhưng đa số là sinh viên. Tôi rất thích nói chuyện vơí những người lớn tuổi nhưng kẹt cái là họ không biết tiếng Anh còn tôi không biết tiếng Hoa. Những người này có lẽ đã về hưu và dư dả để đi chơi. Tuy nhiên nhìn vẫn có vẻ khắc khổ, chứ không hẳn thuộc loại hưởng thụ ăn chơi. Họ có lẽ muốn nhìn thế giới tự do ra sao để vẫn cón có thể mở rộng tầm mắt với thế giới để so sánh với tình trạng luân lý của CSTQ.


Tôi chỉ nói chuyện được với những cô cậu sinh viên rất trẻ bằng tiếng Anh. Trong khi họ trao đổi với nhau vẫn bằng tiếng Hoa. Trong đoàn không thấy người Việt hay người da trắng trừ hai người em tôi.


Không rõ chương trình của TQ gửi sinh viên sang học là do Mỹ hay do TQ dự án. Các sinh viên này sang Mỹ để đi làm ba tháng và phải đi du lịch 1 tháng. Tôi không rõ là Mỹ bắt họ phải đi du lịch để tiêu tiền của Mỹ hay là do TQ soạn thảo chương trình.


Trong số các sinh viên tôi thấy có một cô có vẻ cách biệt, và được hộ tống bởi 2 cậu sinh viên khác. Cô này có vẻ là con ông lớn, một cậu ngồi trước thì chỉ ngủ, còn cậu sau lưng cứ hay nói chuyện và gọi cô trao đổi gì đó bằng ipod. Cô ta có vẻ không cần ai mà họ cần đến cô, không phải như bạn gái mà như kẻ quyền hành. Ý nghĩ của tôi không sai vi khi ghé shopping cô này mua rất nhiều quần áo, và đủ mọi thứ như túi sách, bóp v.v, tất cả đều có nhãn nổi tiếng và nhiệm vụ của hai anh này là trông chừng cô và xách giỏ cho cô, một cách rất vinh dự. Họ tách biệt với nhóm, không nói chuyện với ai. Ba người này chắc là người có tiền, không đi làm việc gì ở Mỹ.


Đám sinh viên còn lại khá vui. Họ chỉ nói chuyện về cách sinh sống làm việc ở Mỹ, Tôi không có nhiều cơ hội nói chuyện. Tuy vậy họ cũng như các người trẻ khác, hay nói, vui vẻ và chịu khó. Tôi không hiểu tiếng Hoa nên không rõ các câu chuyện họ nói với nhau.


Có một cô kể chuyện cô đi làm nhà hàng fast food MacDonald còn cậu kia đi làm dọn phòng (housekeeping). Cô bảo làm housekeeping cực hơn, tôi bảo tôi có làm qua rồi, đâu có gì gọi là cực. Cô bảo cô được bao ăn, và ăn nhiều nên phì lũ quá. Và cô bảo tụi housekeeping không đuợc bao ăn nên gầy quá. Tôi bảo, đúng rồi, gầy thì có nhưng cực thì chưa chắc đâu. Cô này mặc áo đẹp lắm. Đẹp ở chỗ áo cô được may và thêu tay viền chỉ kiểu cách màu sắc rất trang nhã, và không phải kiểu áo Trung Hoa. Có rất vui vì tôi để ý và nói chi tiết đặt áo ở vùng nhà quê nào đó ở TQ mà tôi không nhớ vì tôi không rõ địa thế họ. Trong khi những người khác chỉ diện những hàng thông dụng của thị trường của Mỹ.


Lại có một cô sinh viên khác, đi làm ở Yellowstone, khu gần park. Cô bảo mớì đầu cô ngán quá vì nghĩ ở rừng, xa phố.Sau cô thấy người dân ở đó rất thân thiện nên không thích đi chỗ khác nữa. Cô còn có vẻ tránh không muốn về ở chỗ nhiều ngưới TQ khác và có lý do (liên quan với Nhật). Cô rất dễ thương, nói tiếng Anh khá nhất, theo ban sinh ngữ hay văn chương gì đó. Cô bảo chiến tranh TQ và Nhât Bổn khiến cô lo vì dòng họ mẹ cô có liên hệ đến Nhât. Cô nói, tôi mới biết đang có chiến tranh Nhật và TQ. Cô có vẻ rất lo lắng nghĩ đến khi phải về lại nước trong hoàn cảnh chính trị đe dọa cho mạng sống của gia đình cô. Cô bảo mẹ cô lo tiền cho cô sang Mỹ, chứ không từ học bổng. Tôi thấy cô là người khá nhất về trình độ ngoại giao, tư cách, học vấn, và giáo dục.


Có một cậu tính cũng hay trêu chọc người ta giống như tôi. Tức là hay cười (thầm) ông hướng dẫn đoàn, người Đài Loan thì phải. Không phải là tại ông nói tiếng Anh dở mà tại vì ông hay nói những câu không hẳn là có ý nghĩa của ngôn từ nên cậu ta hay nhái lại mà tôi hay đồng ý. Ông tour guide mới đầu hay cho cậu ta ngồi gần ông, sau ông nghi ngại tính châm biếm này nên lờ cậu ta đi. Họ hay nói tiếng Hoa và tôi phải chờ ông nói tiếng Anh mới hiếu.


Những người trẻ được ra khỏi nước như thế, họ sẽ được mở rộng kiến thức và tầm mắt. TQ may ra như vậy mà có nhiều đổi thay từ trong nước. Có hay không khó biết với chế độ CS độc tài. Tuy nhiên họ bóc lột các nước khác nên so với các nước hộ cưỡng bức, dân nước họ so với đám bị xâm chiếm chắc chắn phải được thoải mái hơn. Dù là dân TQ hay dân bị ức chế, chẳng ai có thể tin được CSTQ hay CSVN.


Chỉ là ngồi trên xe và nói chuyện được ít thôi vì họ đều ngồi chung với nhau và dĩ nhiên trên xe đâu có nhiều cơ hội nói chuyện với họ.


Có những người Hoa lớn tuổi khác tôi gặp ở các tiệm ăn ghé qua trên đường, rất tiếc rằng họ không biết tiếng Anh, Tôi vẫn nghĩ họ coi rất buồn rầu, dù có tiền đi chơi. Có lẽ họ không thích tình trạng trong nước TQ của chính họ hay chăng. Họ coi buồn bã thật đấy. Không nói chuyện được cùng họ nên tôi chỉ đoán có thế. Vì những người từ các nước khác tới họ có vẻ thoải mái hơn nhiều.


Người Trung Hoa hay che đậy nhiều bí hiểm.


Nhưng mà đừng có sợ (những điều vô căn cớ).

Tuyết Hoa
04-26-2013, 07:28 AM
Mar 28, 2013

Tôi không hiểu làm thế nào mà sáng qua mở mắt ra trời đã sáng, 7:30 am mà tôi phải bắt đầu làm lúc 700 giờ. Gọi vào chỗ làm bảo sẽ tới trong 10 phút. M hỏi có ok, tôi chỉ thưa sẽ vào ngay vì không hiểu rõ làm sao có thể ngủ quên kỳ lạ như thế.

Vẫn còn chưa tỉnh ngủ cho tới khi kiểm thuốc ung thư, nói chuyện với AC.
Rằng tôi bận tuyên bố độc lập sau khi đọc wikileaks về TQ sẽ chiếm VN 2020, chắc là thế nên không dậy nổi, vì không thể kiếm được lý do khác.

Cái tâm linh của tôi chỉ tìm được có thế. Nhưng mà từ đây tôi nhất định sẽ thức dậy ngay lập tức khi chuông báo thức. Tâm linh với chả tâm linh. Con người cần có một ý chí nữa.


W chơi trò chính trị vì biết tính thẳng thắn của tôi, ra hỏi có chuyện gì (mà trễ). Tôi bảo, ngủ quên, sẽ làm bù, làm giờ ăn trưa hay ở lại thêm, muốn tôi làm sao. W chỉ bảo, làm bù.Tụi nó nhiều đứa hay đi trễ, nhớ xem mà làm gương! Dĩ nhiên bao giờ tôi cũng làm bù. Ai cũng rõ tôi ít ăn gian. Người ta cũng cần thi đua ở chỗ làm. Những việc tốt, người tốt sẽ tự khuyến khích mọi người có lòng thành tâm, làm việc có năng suất, tạo tâm lý, luân lý tốt. Đâu ai muốn thua kém.

Democracy. Dân chủ. Nghĩa là ai cũng có phiếu. Cần số nhiều làm tốt, từ một số rất nhỏ gây ảnh huởng. Chính quyền của dân từ dân tự trị từ đó.

Những ngưới Phi khi tôi nói về tranh chấp biển đông của TQ-VN+Phi+Nhật, họ đều cùng lòng với Nhật và VN chống TQ. trong khi người Việt ở đây, khi tôi nói về vụ này, chả ai hiểu gì hoặc là chỉ gạt đi và không coi là ảnh hưởng. Người ta bị sa vào chiến tranh chính trị quá sâu sa từ trong và ngoài nước của CSVN và TQ. Dĩ nhiên bọn Canadian yêu chuộng hòa bình không để ý việc này. Những người gốc Âu Châu sẽ thán phục những lòng nhân đạo có mục đích tốt.

Những người Việt phải thoát ra khỏi tính nhược tiểu và phải coi lại tình hình bán nước của CSVN để tìm hiểu lại nguyên tắc và mục đích của mình. Phải nhớ lại lý do đã ra đi, đi tị nạn, đi vì tránh chế độ cộng sản xâm nhập miền nam, chứ đừng cười bảo, mà làm được gì. Làm được nhiều lắm. Với sự hiểu biết ngăn chặn những mưu đồ CSVN và TQ và ủng hộ tinh thần tranh đấu từ trong nước.

Mar 31, 2013

Từ hôm không hiểu sao mà dậy không nổi, có lẽ vì nhắc tới a midsummer night dream, tôi tự hứa sẽ luôn dậy theo alarm ngay lập tức, báo thức đầu lúc 5giờ, báo thức hai lúc 6 giờ mà lại dậy không được, là chuyện thiếu ý chí.

Tuyết Hoa
04-26-2013, 09:35 PM
Cậu con trai tôi lâu lắm rồi mới ghé ở chơi lâu, đã giới thiệu, nhất định mở, và ép tôi coi phim tài liệu ở netflix về Dalai Lama vào cuối tháng ba, vào đúng lúc sang đầu tháng tư, là tháng tôi dành cho 30 tháng tư 1975.

Có lẽ nó hay nghe tôi nói về Tây Tạng nhưng lại rất kém kiến thức. Có lẽ nó cũng đã nghĩ nhiều về quê hương Việt Nam. Và tôi đã nghĩ rất nhiều về Tây Tạng và Việt Nam. Xin ghi nhận lại một số đoạn, không có ý tóm lược hay bao gồm cả bộ phim này.

Tây Tạng và Việt Nam

Tôi đã coi phim Compassion in Emptiness (tạm dịch là Lòng Trắc Ẩn trong Vô Thường, có sai, xin được chỉ dẫn, vì tôi không rõ từ phật học) với lòng thành tâm, cùng Tây Tạng(TT), cùng dân tộc Việt Nam(VN).

Là một phim tài liệu, không hẳn được chú ý và đánh giá cao, trực tiếp thâu buổi giảng huấn của Dalai Lama ở New York, 2010. Ngài nói tiếng Anh có thông dịch viên sùng đạo ngồi bên nhắc về ý, về từ. Ngài dùng ngôn ngữ rất đơn giản và nói tiếng Anh có khi sai.

Dalai Lama sinh năm 1935, được kiếm thấy, theo truyền thống Tây Tạng, năm 2 tuổi và là Dalai Lama thứ 14. Năm 1913 Tây Tạng tuyên bố độc lập. Năm 1950, đảng Cộng Sản Trung Quốc (CSTQ) với lãnh tụ Mao Trạch Đông đã xâm chiếm tây tạng. Năm 1959 ngài Dalai Lama không chịu nổi cưỡng bức của chế độ, của Trung Cộng, đã rời Tây Tạng, ở Ấn Độ cho tới nay. Năm 2011 Dalai Lama đã từ chức làm thủ lãnh chính trị.

Trong buổi nói chuyện, Dalai Lama mở đầu bằng thuyết hư không, nihilism. Nihilism đã có từ thời thượng cổ, không gì mới lạ. Nhân loại vẫn luôn tồn tại sống chung hòa bình với thuyết lý này vì mọi người đều tôn trọng những khác biệt lẫn nhau.

Tôi nghĩ vô thần của CS, có thể coi như nihilism nhưng vô thần của CSTQ ngược lại đã độc tài độc đoán, áp bức kiềm tỏa xâm lược các nước yếu hơn, không tôn trọng nhân loại, không tôn trọng nhân dân, tự mâu thẫn với chủ thuyết dân làm chủ.

Ngài nói về compassion in emptiness bằng nghĩa thế tục (secularism) không theo ý tôn giáo. Có tôn giáo hay không, ai cũng mong hạnh phúc, hay ta có thể nói tôn giáo cũng xuất phát từ ý nghĩa thông thường ai cũng hiếu, từ những kinh nghiệm thông thường con người trải qua và từ công trình khoa học.

Như đời sống con người bắt đầu từ người mẹ lo cho con, con bướm bảo vệ trứng của nó, những con thiên nga vàng rất đẹp ở Lhasa, TT, mà Dalai Lama đã chứng kiến cha mẹ đi theo bảo vệ con.

Tôi nghĩ, căn bản của đạo đức làm người không vững thì những lý thuyết tô điểm khác cho một chế độ không thể vững. Không cần dùng tôn giáo để nói lên những điều cơ bản làm người. Những lợi dụng về tôn giáo để phục vụ lợi lộc và quyền thế mà không có căn bản của con người cũng không thể được chấp nhận.

Bạn sẽ cười khi Dalai Lama nói, “Tôi lúc vui, hiến máu cho muỗi, tránh loại muỗi truyền bệnh sốt rét. Muỗi hút máu, bay đi, không tỏ chút biết ơn. Loài vật khác như chó, mèo và chim khi ta chúng ăn, chúng đều để tỏ lộ lòng biết ơn. Tôi hỏi khoa học gia rằng sự tiến trình của thú đến giai đoạn nào sẽ bắt đầu có lòng biết ơn, nhưng họ không trả lời được”.

Tôi nghĩ, có chính quyền nào đã tệ hơn cả loài côn trùng như thế. Trong khi loài người là thượng đẳng của mọi loài mà sao có những loại người dường như kém loài sâu bọ. Như CSTQ. Điều này cũng nhắc tôi nhớ đến những cuộc đấu tố cha mẹ anh em giòng họ xảy ra để củng cố chính sách cộng sản, rất thất đức của CSVN.

Thông điệp của Dalai Lama gửi Hoa Kỳ (HK), là quốc gia hàng đầu của chủ nghĩa tự do dân chủ, là HK phải không những bảo vệ điều này trong phạm vi nhỏ của cái “we” (chúng ta) nhỏ của HK mà phải bao gồm cái “we” lớn hơn, là bảo vệ độc lập tự do cho toàn nhân loại.

Theo sự kiện thực tế tôi hiểu, HK khiển trách TQ về nhân đạo, ngược lại vẫn cùng TQ làm ăn buôn bán, ký các thỏa hiệp thương mại có lợi cho tổ quốc của họ mà thiệt hại cho nhân quyền và tự do của các nước khác.

Ngài lại kể rằng khi nưóc Tây Tạng đã từng chờ đợi sự giúp đõ của HK, một nhà sư cũng là nhân vật chính trị rất tốt từng phát biểu (có lẽ là vào năm 1959) rằng, đã 10 năm rồi nếu HK đến thì dù đi đủng đỉnh, đi lúc lắc cũng đã tới nơi.
Ngài cười, mọi người cười.

Cái cười của thánh nhân. Khiến tôi đã suy nghĩ đến tình trạng y như thế của VN. Đã từng chờ đợi ở HK trong quá khứ. Tôi nghĩ đến sự thiếu sót về kiến thức của giới lãnh đạo để thông hiểu dân chủ hiến pháp của HK và có thể vì đó gây ra những ý niệm, niềm tin sai lạc. Dĩ nhiên tôi không chuyên môn, chỉ hiểu đại khái các vấn đề nói tới này chứ không thông thạo hay nghiên cứu.

Thí dụ sự hiểu biết rành mạch về hiến pháp HK với các những quyền hạn tuyệt đối tương đối của tổng thống, cũng như nhiệm vụ trách nhiệm của thượng hạ viện chẳng hạn mới giúp ta suy luận mà quyết định đúng đắn cho vận mệnh đất nước mình. Ngay cả bây giờ, khi chúng ta ở trong và ngoài nước ủng hộ đảng phái này hay đảng phái khác, chúng ta cũng cần tìm hiểu trách nhiệm giới hạn của họ. Nói tóm kiến thức rất cần thiết để ra đề án kế hoạch hay nhận định đúng mức về tình hình.
Dalai Lama trong buổi nói chuyện đã nhấn mạnh về kiến thức (education) và kiến thức cần kèm theo một tấm lòng nồng ấm (a warm heart).

Tôi nghĩ ai cũng biết, không có lòng tốt, người ta chỉ dùng kiến thức ám hại nhau. Hoặc là người ta sẽ dựa vào hình thức của kiến thức dùng những điều không minh bạch, che dấu sự thật, và lừa đảo mà ta hay gọi là để đánh lận con đen.

Theo Dalai Lama, kinh tế Mỹ dường như đang xuống mà Trung Cộng đi lên, nhưng Mỹ có những giá trị bên trong mà TQ không có. Và điều cơ bản của nền dân chủ, là sự tôn trọng lẫn nhau. Ấn Độ dù là một nước rất nghèo, con người rất khác biệt nhau nhưng có nền dân chủ, tương đương với Mỹ. Cả Mỹ và Ấn người ta đều có thể chỉ trích nhà cầm quyền, lãnh tụ chỉ huy, nhưng TQ không ai có quyền này.

Thực thế tôi nghĩ, CSVN cũng như CSTQ đều không có dân chủ dù chủ trương là nhân dân làm chủ. Họ dùng hình thức những lãnh tụ, dù đã qua đời, dù thời đại đã đổi khác, thành ra thần thánh, không bao giờ chết, để bảo vệ chính sách độc đảng đương nhiên sanh ra độc tài. Như người ta vẫn cứ lải nhải ca ngợi về lãnh tụ Hồ Chí Minh mà lịch sử bây giờ đã tỏ tường là HCM chỉ là đại diện cho CSTQ để chiếm cứ VN.

Trong nền dân chủ thật sự, ai cũng có quyền chỉ trích chính quyền khi biết họ làm sai.
Trong phần đầu người giới thiệu nói về Dailai Lama rằng ngài là người rất đặc biệt trên thế giới, sinh năm 1935, con của nông dân, ở một nơi xa thành phố, với giải Nobel, với giải Congressional Gold Medal, là giải thưởng cao quý nhất của HK và nhiều giải khác về nhân đạo.

Ở phần cuối, ngược lại, Dalai Lama đã kết thúc với dữ kiện, ngài mất tự do năm 16 tuổi, mất quốc gia năm 25 tuổi, ở Ấn Độ 51 năm và vẫn giữ niềm tin nơi nhân loại và không bỏ cuộc.

Như tâm sự của chúng ta là những người tị nạn CS, bỏ nước sau biến cố 30 tháng tư 1975, dựa vào bài nói chuyện với những chỉ trích rõ ràng về TQ, với tâm tình phơi bày của người lãnh tụ tôn giáo và chính trị của Tây Tạng, tôi nghĩ, Dalai Lama có thể bỏ tất cả mọi giải thưởng cao quý Nobel prize hay Congressional Gold Medal của HK hay tất cả các giải thưởng khác nếu đánh đổi được lại độc lập và tự do cho Tibet.

Tây Tạng bị khống chế bởi Trung Cộng nhắc tôi đến tình trạng Việt Nam hiện nay.

Sau 30 tháng tư 1975, chúng ta đã bỏ nước ra đi với niềm đau mất nước, với tư cách tị nạn chính trị, tị nạn cộng sản Việt Nam. Chúng ta đau vì nghĩ mình bỏ nước. Năm tháng trôi qua, người viễn xứ theo dõi quê nhà, với những việc xảy ra tại VN. Âm mưu của CSVN là để cho TQ chiếm cứ đã rõ. Rõ đến nỗi mọi người trong nước đều rõ, đại diện là Việt Khang đã viết lên hai ca khúc Việt Nam Tôi Đâu và Anh Là Ai, rất dễ hiểu như những đạo luật, khoa học tự nhiên, đã được chấp nhận hoan nghênh phổ biến, và đánh động, thức tỉnh lòng người dân trong và ngoài nước. Người ta mang ra hát văn nghệ ở đám cưới miền bắc, người ta hát karaoke ở bữa cơm gia đình nơi ở nước ngoài.

Trong khi đó CSVN bắt bớ tù đầy người chống kẻ nhu nhược bán nước, chống quân TQ xâm lược và khủng bố lòng yêu nước của người dân.

Người Việt Nam chúng ta không cần phải tìm hiểu xa hơn mà đã rõ về tình trạng mất độc lập của Tây Tạng.

Rất đơn giản dễ hiểu rằng một khi lọt vào tay TQ, TQ sẽ tìm đủ mọi cách mang dân họ vào, cưỡng chế tàu hoá về văn hoá các quốc gia họ xâm chiếm. Khi đó dân địa phương không còn tồn tại nữa.

Sau một nửa thế kỷ, Tây Tạng đã biến thể và dân TT, bị tàu hóa khá đông và người TT dù có tranh đấu chính họ đã mất đi nhiều số người yêu nước, và dân có nhiệt huyết bảo vệ dân tộc luôn bị TQ khử trừ. Nên khó khôi phục lại được độc lâp tự do, và có lẽ thời đại tiếp của Dalai Lama có thể mất đi, biên thể đi.

Nếu có cưú vớt được cho TT có lẽ chỉ mong ở sự tồn tại đăc biệt của Phật học TT thôi. Trong khi đó TT chủ trương về tôn giáo và văn hoá, theo chủ nghĩa hòa bình chống bạo động. Chống bạo động ở một quốc gia tự do là chuyện dễ làm, chống bạo động ở một nơi đầy thủ đoạn thì chỉ phải đợi họ trở thành nhân đạo, mà chờ đến bao giờ. Hoặc là TT phải theo một đường lối cách mạng khác hoặc dựa vào mệnh trời mà hành động thì cũng có hy vọng dành lại độc làp không những cho Phật học mà còn cho độc lập tự do.

Từ năm 2009 đến tháng 12, 2012, 90 người TT đã tự thiêu. 77 người tự thiêu trong năm 2012.

Rõ cái thâm độc của TQ khi xâm chiếm Tây Tạng như thế, ta sẽ rõ phải làm gì để bảo vệ nền dân chủ và độc lập của VN. Không thể để họ xâm chiếm và tàu hoá.

Phải đổi tiếng kêu cho bánh mì thịt thành những tiếng kêu xin được tự do hay xin cái chết (theo A. Huxley, Brave New World revisited). Để được dùng quyền tự do dân chủ “chống quân xâm lược, chống kẻ bán nước”.

Sử Việt qua các triều đại luôn giữ một nền dân chủ rất cao. Khi triều đại suy thoái bao giờ cũng có sự lật đổ triều đình để xây dựng triều đại mới hợp đạo trời và lòng dân. Khi quân tàu xâm chiếm, ta đều đoàn kết kháng cự và luôn thành công.

Những con wood bison, là loại động vật to lớn nhất bắc Mỹ, đã có một thời người ta tìm hiểu chúng dồn chúng vào một góc, giết để lấy thịt ăn đến gần tuyệt chủng. Thế giới đã tìm cách học hỏi và rất thành công trong việc bảo vệ giống vật này.
Trumpeter swan (thiên nga kèn) là loại chim to nhất bắc Mỹ, là loại chim to nhất trong nước (water) trên thế giới, cũng đã một thời gần bị tiêu diệt vì loài người giết chúng để lấy lông cánh. Thế giới cũng đã nghiên cứu lại và bảo tồn giống thiên nga xinh đẹp này, dù dân số tăng trưởng chậm, nhưng vẫn tăng.

Nhìn ngắm những con thiên nga kèn xinh đẹp, tôi luôn nghĩ về quê hương Việt Nam của giống rồng tiên yêu dân chủ tự do phải cần được học hỏi với trái tim nồng ấm để cùng nhau bảo tồn dòng giống và độc lập tự do cho Việt Nam.

Tháng Tư, 2013

Tuyết Hoa
04-27-2013, 08:49 PM
“Unless freedom comes to Tibet, then Tibetan Buddhism in Tibet is impossible.”

(Trừ khi tự do đến Tây Tạng, còn không Phật giáo ở Tây Tạng là điều không có thể)

-His Holiness the Dalai Lama

“Today, the Chinese authorities are conducting various political campaigns, including a campaign of patriotic re-education, in many monasteries in Tibet. They are putting the monks and nuns in prison-like conditions, depriving them the opportunity to study and practice in peace. These conditions make the monasteries function more like museums and are intended to deliberately annihilate Buddhism.”

(Ngày nay chính quyền Trung Hoa đang thi hành những chính sách chính trị khác nhau gồm cả chính sách giáo dục lại lòng yêu nước, ở những tu viện ở Tây Tạng. Họ bỏ sư nữ và nhà sư vào tình trạng tương tự như ở tù, thu hồi tất cả những cơ hội học tập vằ hành đạo trong yên bình. Những tình trạng này tạo ra nhiệm vụ của tu viện giống như viện bảo tàng hơn, và với ý định cố tình tiêu diệt Phật học.)

-His Holiness the Dalai Lama, 10 March 2010


Người nam gọi con đường là con lộ nên Xuống Đường là Xuống Lộ, để nhắc đến 30 tháng Tư năm 1975, Cộng Sản Việt Nam xâm chiếm miền nam Việt Nam.

Và Cộng Sản Việt Nam trong kế hoạch của Trung Cộng sẽ để Trung Cộng xâm chiếm Việt Nam.


"XUỐNG LỘ”

Tất cả nhằm Ba Mươi Tháng Tư,
Cùng nhau “xuống lộ” chớ chần chừ.
Toàn gia tộc chết , e chưa đủ;
Mỗi hộ/người đi ,thế đã dư.
Nước sắp mất cần nhiều hán tử;
Lo dân oan nhắn hết anh thư.
Nhân quyền , công lý ,nền dân chủ,
độc lập ,tự do , đừng để hư.

HSCV 01/04/13

http://www.youtube.com/watch?v=whIqfSagfRE&list=UUktKlZrXsFofNahPolvWMcA&index=1

Tuyết Hoa
05-07-2013, 08:09 PM
May 6, 2013


Tôi thấy một số bison với những con bê (calf) bison của chúng. Những con này còn nhỏ chưa thành con bò, và lông màu vàng đậm như bò, chưa đen như bison.

Có một con mẹ nó không sao cho nó bú được, không rõ tại mẹ nó không có sữa hay tại con bê con đau lợi. Mẹ con bê thăm nom nhau, bê vẫn chạy vòng quanh thỉnh thoảng lại ngội bệt xuống như mệt và đuối sức. Bê chưa ăn cỏ được nên không rõ làm sao nó sống. Hy vọng sẽ không sao.


Mar 7, 2013


Buổi sáng hôm qua, nắng lên rất sớm, 6 giờ rưỡi, con robin buổi tối hôm trước hót gọi nhưng tôi không thấy nó, sáng nay, nó đợi ở trên cao, sà xuống, đáp lên cành thông ngang tầm mắt, lượn quanh, flirting (đùa nghịch).


Robin cũng làm tôi cảm động, cả quạ đen (raven) cũng thế.


Robin khiến tôi có lý do thức dậy sớm, kiếm người bạn ngực đỏ (là con chim đực) bay đùa với con chim ngực màu vàng nhạt (là con chim mái).



Balletluijah!


Ballet với Halletluijah


Allberta Ballet trình diễn Balleluijah với nhạc từ K. D. Lang Tôi không theo dõi sinh hoạt văn nghệ. Tôi chỉ biết k d lang đến từ một phố nhỏ xa thành phố, vùng thảo nguyên, Alberta, có giọng hát rất hay, đặc biệt.

Và Halleluija là bài hát kd lang trình diễn tôi nghĩ mang hồn nhạc và lời của L. Cohen. Chính tác giả cũng vừa lòng nhất với kd và Halleluija, mà buổi trình diễn ở Winnipeg k d với áo chùng đen như tu sĩ, đi chân đất, tôi nghĩ rất thích hợp với lời và nhạc như những câu kinh.


http://www.youtube.com/watch?v=P_NpxTWbovE
K.D. Lang's Juno Awards in Winnipeg in 2005 Performance on Leonard Cohen's Hallelujah


Tôi cũng không ngờ là tôi đã tham dự buổi trình diễn đầu tiên (world premier) May 3-4, 2013 của Bhalleluija. Trước khi tới nơi chỉ biết là đi coi ballet với tụi nhỏ.


Balleluija diễn khái quát về k d, tình yêu đồng phái tính, bỏ nhau rồi kiếm thấy tâm hồn đồng điệu thích hợp khác.


Tiêu biểu giọng hát của k d như con chim quạ đen (raven) của vùng thảo nguyên hoang dã.

Ballet vui nhộn nhiều sinh hoạt thảo nguyên miền tây.


Trình diễn có lúc chú trọng với hình ảnh từ video, nên mất tập trung vào ballet, lạc chủ đề.

Nhạc với giọng hát rất hay của k d, nhưng ballet không thể theo ý nhạc và lời.

Dù sao có lẽ vẫn có thể thu hút đám đông vì tính các trình diễn mới vui nhộn, không như loại ballet cổ điển trang trọng của opera, mà càng ngày càng ít người đi coi.


Tôi học thêm một điều khác là k d lang ủng hộ quyền lợi của thú vật và nhân quyền cho người Tây Tạng.

Tuyết Hoa
05-20-2013, 08:38 PM
Tôi được giới thiệu nhạc của Leonard Cohen từ trang web của Đăc Trưng, post ở trang âm nhạc cũ của một thành viên với biệt hiệu marcel, với giọng hát của chính L. Cohan. Âm nhạc là điệu cầu kinh, lời nhạc là những câu thơ nhiều ý nghĩa, theo tôi nghĩ. Được biết ông người Do Thái, một nhà thơ nhưng viết nhạc vì thơ không đủ sống, đã tự tạo một sắc thái riêng, của một nhà thơ với nhạc kinh cầu. Được biết ông quy y theo Phật học. Giọng hát của ông trung thực, không lừa dối, như ông tự nhận thế.

Trong Halleluija, theo tôi nhận xét, từ câu mở đầu với,

I've heard there was a secret chord
That David played, and it pleased the Lord.

Chỉ cần phân tích về David, một vị tướng, một nhà vua, nhà thơ, nhạc sĩ, một người khi còn trẻ đã dùng mưu trí đánh bại tên khổng lồ Goliah (có lúc tôi nhầm David với Jacob và chuyện đoạt quyền trưởng nam của Esau, vì chuyện Jacob khá hay), có dan díu bất chính, âm mưu chiếm đoạt vợ của tướng mình, tự câu chuyện nói đủ những rắc rối trên đời của những mối liên hệ. Chưa kể đến các câu chuyện kinh thánh khác như Samson và Dalila trong bản nhạc.

Tôi có hỏi khá nhiều bạn người Canada ở đây, ai cũng có nghe Halleluija mà không một người biết đến những câu thơ nhạc này, không biết cả đến chuyện thánh kinh (tôi chưa hỏi tới ông mục sư đồng nghiệp, ông này chắc chắn biết) và họ không biết cả đến những giải thưởng của ông về âm nhạc từ Mỹ và Canada.

Họ quả phần lớn mù tịt về văn học và âm nhạc.

Có gì quan trọng đâu, chỉ là thơ và nhạc.

Nhưng người ta vẫn là quốc gia tiên tiến, đâu cần mơ mộng về quá khứ, mơ chuyện trên mây.

Người ta chú trọng về quyền lợi của người dân, của nền dân chủ. Người ta chú trọng đến tình hình thế giới và dân tộc. Đến nền dân chủ. Những điều thực tiễn rõ rệt.

Dân số của Canada là 35 triệu, diện tích gần 10 triệu cây số vuông. Việt Nam diện tích khoảng 330 ngàn cây số vuông với số dân khoảng 90 triệu. Tỉnh của tôi, diện tích gấp đôi VN với số dân hơn 3 triệu 6. Vậy mà tôi nghe nói tàu cũng kiếm được chỗ trống để mang dân của họ sang.

90 triệu dân, hãy tưởng tượng, vẫn có chỗ cho họ. Thế thì chính quyền đâu, 90 triệu người đi đâu cả mà lại có thể để xảy ra chuyện này thế nhỉ.

Những người tài giỏi theo tỉ lệ dân số. Như vậy số người tài giỏi ở VN sẽ rất đông. Tôi có đọc một số câu chuyện về những người dù ở trong chế độ rất kiềm chế của cộng sản mà đầu óc rất mở rộng, có những tư tưởng rất độc lập và dân chủ. Trong khi đó những người ở nước ngoài, mang tiếng tị nạn cộng sản mà đầu óc lại eo hẹp, và không theo kịp trào lưu cả trong và ngoài nước.

Trong đó có tôi, nhiều lúc cứ vẫn là mù tịt.

Từ hôm tôi nghe wikileak, sợ quá, tuyên bố độc lập cả đêm, đi làm trễ. Hôm sau tôi đi làm rất đúng giờ nhưng lại quên hẳn cái password, không sao nhớ ra, thử đủ mọi combo quen thuộc mà vẫn không đúng, phải gọi info system reset.

Cái wikileak tệ hại thật, nói là Trung Quốc đã lập dự án thâu nhập VN làm một tỉnh vào năm 2020 và chính quyền CSVN rất đồng ý.

Dù sao tôi rất mừng vì cái wiki đã leak ra thì làm sao TQ với CSVN có thể thực hiện được mưu đồ kinh khủng khiếp đến thế.

Dù sao tôi lại rất mừng lần nữa, dù vẫn rất lo lắng, bởi vì chúng ta như thế đã biết chắc dã tâm của CSVN và biết chúng ta đã bỏ nước ra đi là đúng, và đã rõ ta cần phải ủng hộ VN chiếm lại được nền dân chủ, đa đảng, chống TQ xâm lăng.

Một ngàn năm nô lệ giặc tàu, một trăm năm bị đô hộ bởi giặc tây, chúng ta còn kháng cự nổi. Bây giờ, phải theo như Việt Khang, chống quân xâm lược, chống kẻ nhu nhược, bán nước VN.

Bạn thân mến, chúng ta còn ở đây, đọc viết tiếng VN, cần phải bảo tồn tiếng nói, bảo tồn dân tộc, để khỏi bị tàu hoá như Tây Tạng, đã hơn 55 năm, và họ vẫn còn chống cự. Tự thiêu. Liberty or Death.

Tuyết Hoa
12-03-2013, 04:20 PM
A Hug

Bridget từ lúc nào tôi không rõ mỗi lần gặp tôi đều "give me a hug"


Người mình không hay ôm nhau để tỏ tình thân thiện. Tôi nhớ khi ở nhà quê, về kênh hai ngày xưa, người ta luôn chào nhau vì cả làng ai cũng biết nhau. Gặp ai ở trên đường, con đường có con kênh mà ngưới ta tắm gội, vo gạo, chèo thuyền trên đó, phải lên tiếng chào cho rõ to"Chào ông ạ", "Chào bà ạ".


Tôi đi theo người bạn cùng lớp rủ về nhà cô nghỉ hè, nghe cô ấy chào thế nào thì lặp lại y như vậy.


Bạn tôi nhắc, "Chào to lên". Có lẽ các cụ tai hơi kém. Tôi không quen gặp ai cũng chào ở thành phố, mới đầu hơi ngượng, sau quen đi.


Ở đây Canada hay cả ở Mỹ tôi thấy người ta luôn chào nhau, "say hi" nhưng phải thân biết tính nhau lắm mới give nhau a hug ở vài dịp đặc biệt.


Có lần Bridget làm cái bánh cho sinh nhật Brittany. Hôm ấy thực sự tôi mới biết tên Bridget và tôi gọi Bridget là BB và bảo vì Bridget coi giống Brigette Bardot.


Bridget cười rất tươi trả lời, "Oh, đó là lời khen (a complement)" rồi lại ôm tôi. Cái ôm của Bridget rất nhẹ. Bridget cũng hay thường give a hug cho nhiều người khác không phải riêng tôi.


Tôi cứ hay tự hỏi về cái hug của Brdget cho tới cách đây không lâu khi nói chuyện với cô, cô bảo ngày nào cũng đi làm, không làm phụ việc bệnh viên thì làm ở nhà dưỡng lão. Ở đó người nào cũng cần ở hug, Brdget bảo.


À thì ra thế. Chắc tôi cũng thuộc người nếu không phải là già lắm, thì cũng cô đơn và cần a hug! Cũng cần có nguời trò chuyện!



Hôm thứ năm đi làm cô thư ký mời mua xổ số, raffle, tôi hứa mua, rồi quên ,mất. Sáng thứ sáu, cô gửi email cho mọi người, bảo còn 43 vé cần bán. Tôi vội xuống nhà mua 20 đô được 15 vé. Chiều 2 giờ rưỡi sổ. Tôi không check email vì bận công vệc.


Thứ bảy đi làm ai cũng biết tôi trúng 184 đô. Cô giáo trường Việt Ngữ hôm ấy gửi email mời họp tuần sau, tôi định bụng sẽ biếu 100 đô. Còn 84 đô tôi tính mua 2 vé tiệc Giáng Sinh tặng bất cứ ai đề cập về buổi tiệc sẽ đi, mà tôi sẽ không dự.


Sang chủ nhật tôi gặp Bridget. Cô ta bảo, chúc mừng và thêm rằng cô là người bốc thăm trúng tên tôi. Tôi hòi cô có đi dự party không cô bảo đi với bạn trai. Tôi bảo cô trúng 2 cái vè ticket. Cô bé bảo không cần đâu nhưng tôi bảo đã chia cái giải như thế rồi. Thứ tư tôi sẽ mua 2 vé bỏ vào locker của cô.


Bridget cũng mới đi chơi Hawai về, mua hai loại vòng tay Aloha nam và nữ tặng mỗi nguời một cái.


Dember 3, 2013


Tôi đúng là rảnh rỗi nên viết vài dòng
Tuyết rơi nhiều lắm, bão tuyết, nhiệt độ sẽ còn xuống thấp nữa.


Mùa đông, mùa đông
Và tôi không phải Trần Thiện Thanh


Nên"Tôi không phải là người điên trong vườn hoa tình ái"
Nên, "Tôi không phải là người say bên đường anh nhìn thấy"
Nên, "Anh đi đi người điên không biết nhớ và người say không biết buồn'



Tôi biết nhớ, biết buồn và biết lạnh. Biết mặc quần áo ấm, đội mũ, quàng khăn che hết mặt mũi khi ra đường, khi đi làm buổi sáng, khi về nhà mỗi chiều, tuần 5 bữa. Biết mang giầy boot, và biết đi khéo léo thăng bằng kẻo trượt phải băng mà ngã chổng kềnh, gãy tay, gãy chân phải gọi ambulance vào nằm bệnh viện.


Tôi cũng biết thu thập đủ thứ gối, đủ thứ chăn, chăn đan len, chăn loại comforter nhồi lông vịt ngỗng, chăn dạ, chăn bông v.v. nên nằm ngủ rất ấm áp. Tôi không ưa loại chăn có sưởi điện, nó lùng bùng giây rợ bên trong, không hợp sở thích của mình.


Mùa đông, mùa đông.
Chúc Các Bạn Mùa Đông An Vui.


December 3, 2013

nvhn
12-03-2013, 05:09 PM
Tây Tạng và Việt Nam

Tây Tạng bị khống chế bởi Trung Cộng nhắc tôi đến tình trạng Việt Nam hiện nay.

Sau 30 tháng tư 1975, chúng ta đã bỏ nước ra đi với niềm đau mất nước, với tư cách tị nạn chính trị, tị nạn cộng sản Việt Nam. Chúng ta đau vì nghĩ mình bỏ nước. Năm tháng trôi qua, người viễn xứ theo dõi quê nhà, với những việc xảy ra tại VN. Âm mưu của CSVN là để cho TQ chiếm cứ đã rõ. Rõ đến nỗi mọi người trong nước đều rõ, đại diện là Việt Khang đã viết lên hai ca khúc Việt Nam Tôi Đâu và Anh Là Ai, rất dễ hiểu như những đạo luật, khoa học tự nhiên, đã được chấp nhận hoan nghênh phổ biến, và đánh động, thức tỉnh lòng người dân trong và ngoài nước. Người ta mang ra hát văn nghệ ở đám cưới miền bắc, người ta hát karaoke ở bữa cơm gia đình nơi ở nước ngoài.

Trong khi đó CSVN bắt bớ tù đầy người chống kẻ nhu nhược bán nước, chống quân TQ xâm lược và khủng bố lòng yêu nước của người dân.

Người Việt Nam chúng ta không cần phải tìm hiểu xa hơn mà đã rõ về tình trạng mất độc lập của Tây Tạng.

Rất đơn giản dễ hiểu rằng một khi lọt vào tay TQ, TQ sẽ tìm đủ mọi cách mang dân họ vào, cưỡng chế tàu hoá về văn hoá các quốc gia họ xâm chiếm. Khi đó dân địa phương không còn tồn tại nữa.

...

Rõ cái thâm độc của TQ khi xâm chiếm Tây Tạng như thế, ta sẽ rõ phải làm gì để bảo vệ nền dân chủ và độc lập của VN. Không thể để họ xâm chiếm và tàu hoá.

Phải đổi tiếng kêu cho bánh mì thịt thành những tiếng kêu xin được tự do hay xin cái chết (theo A. Huxley, Brave New World revisited). Để được dùng quyền tự do dân chủ “chống quân xâm lược, chống kẻ bán nước”.

Sử Việt qua các triều đại luôn giữ một nền dân chủ rất cao. Khi triều đại suy thoái bao giờ cũng có sự lật đổ triều đình để xây dựng triều đại mới hợp đạo trời và lòng dân. Khi quân tàu xâm chiếm, ta đều đoàn kết kháng cự và luôn thành công.


Tháng Tư, 2013

Chào chị Tuyết Hoa,

Cám ơn bài viết và những suy nghĩ vụn, nhưng rất thật, người Việt tha hương có lòng, nhưng không đủ lực, sức mạnh phải đến từ trong nước mà thôi.

Triển
12-03-2013, 05:21 PM
Rõ cái thâm độc của TQ khi xâm chiếm Tây Tạng như thế, ta sẽ rõ phải làm gì để bảo vệ nền dân chủ và độc lập của VN. Không thể để họ xâm chiếm và tàu hoá.
Cách bảo vệ nền dân chủ và độc lập của Việt Nam là dẹp cái triều đại vua Nam hiện tại, gieo chi tư tưởng chống Bắc cho nó mệt. :)

nvhn
12-03-2013, 05:26 PM
Cách bảo vệ nền dân chủ và độc lập của Việt Nam là dẹp cái triều đại vua Nam hiện tại, gieo chi tư tưởng chống Bắc cho nó mệt. :)

Yes! Nhưng không thể dùng cách "bất bạo động" để dẹp cái đảng cướp đó được.

Triển
12-03-2013, 05:39 PM
Yes! Nhưng không thể dùng cách "bất bạo động" để dẹp cái đảng cướp đó được.
Người Việt Nam biết vuốt cọc nhọn cắm sông Bạch Đằng từ hồi nẳm. Dùng cách gì thì cách, miễn khuất mắt là được. Chứ ngồi đấy lo chống thằng tình địch, trong khi vợ ngoại tình thì chống thằng hàng xóm làm gì cho mệt. Lo ly dị trước đi.

Tuyết Hoa
02-09-2014, 08:39 PM
Chúc mừng năm mới anh Triển, anh nvhn và tất cả các bạn.
Tôi nghe anh Triển bảo ly dị giật mình, vì tôi đã làm lâu rồi mà.
Hóa ra là không phải chuyện cá nhân.

Triển: Đúng là triều đại hiện nay phải lật đổ thôi. Nếu không tiếng Việt cũng sẽ được đưa vào viện bảo tàng. Theo tôi nhận xét, Tây Tạng bây giờ cũng chỉ sống ở viện bảo tàng cùng với tôn giáo của họ, được truyền bá ở ngoài Tây Tạng hơn hơn ở chính trong Trung Quốc.

nvhn: người trong nước phải tự tìm cách, người ngoài nước cần hưởng ứng, cung cấp thông tin, tiếng nói, bất cứ nâng đỡ nào có thể. Như vậy sẽ tạo sức mạnh. Tôi thấy trong và nước đều rất cùng một lòng. Có rất nhiều người tốt, ngay cả trong các anh chị em ở diễn đàn này.

Tuyết Hoa
02-09-2014, 09:38 PM
Rượu và Mỹ Nhân
của Người Lính Già Oregon

http://hon-viet.co.uk/NguoiLinhGiaOregon_GiaoThuaRuouVaMyNhan.htm

Tôi đọc bài phiếm luận của Người Lính Già Oregon viết vui và hay. Nói về rượu. Rượu thì tôi không uống, không say nên tìm học bài thơ L'Adieu của Apollinaire.
"• Apollinaire(1880-1918):Một tập thơ của thi sĩ có tựa đề Alcools (Gallimard tái bản, 1944) nghe sặc mùi rượu, mặc dù những bài thơ trong đó mang nhiều nội dung khác nhau, chả dính líu gì đến Thần Tửu, kể cả bài “L’adieu” (Vĩnh biệt) –mà, nghe nói, Bùi Giáng đã dịch (sai) nhưng bị Phạm Duy “mượn” nguyên con để làm thành bài hát “Mùa thu chết”. Tác giả Kim Thanh có viết bài về “vụ” này." (Người Lính Già Oregon)

L’Adieu

J’ai cueilli ce brin de bruyère
L’automne est morte souviens-t’en
Nous ne nous verrons plus sur terre
Odeur du temps brin de bruyère
Et souviens-toi que je t’attends

Farewell

I’ve gathered this sprig of heather
Autumn is dead you will remember
On earth we’ll see no more of each other
Fragrance of time sprig of heather
Remember I wait for you forever


http://kepthoney.com/2013/01/18/the-farewell-guillaume-apollinaire/


Mùa Thu Chết, nhạc Phạm Duy, có vẻ lạc đề của bài thơ L'Adieu trong Acools. Tôi chưa đọc tác giả Kim Thanh chỉ nhận xét là lạc đề từ ngay tựa đề.

Tôi thực sự khi nghe đã lời của Mùa Thu Chết, chưa bao giờ hiểu tại sao lại hãy nhớ mùa thu chết lại là hay. Và tôi cũng chưa hề biết loài hoa nào là thạch thảo. Trong khi heather là loài hoa rất thông dụng của Âu Mỹ, có thể mọc thành một rừng với hương thơm nhẹ nhàng.

Tôi xin tự nhận không biết rành rẽ văn chương, cả Anh lẫn Việt nhưng cứ làm gan, đọc L'Adieu bản dịch từ tiếng Anh trước và dịch nôm na thế này,

Tôi ngắt cành heather/Mùa thu chết anh sẽ nhớ/Chúng ta sẽ chẳng còn thấy nhau trên mặt đất/Mùi thơm của thời gian của cành heather/ Và mãi nhớ rằng tôi đợi anh.

Tôi đồng ý với bài viết của tác giả, giới văn chương cần chính xác về văn chương, cần nghiên cứu kỹ lưỡng về lịch sử Việt Nam mà mang vào văn chương. Sự kiêu hãnh của các anh hùng như Phạm Hồng Thái cần được nêu cao, để giữ lòng tự hào mà bảo tồn dân tộc Việt Nam.

Xin rất cảm ơn bài viết đầy ý nghĩa mà đọc rất thích thú, của tác giả.

**Nói về hoa thạch thảo

Tôi nghe Mùa Thu Chết, không rõ hoa thạch thảo là hoa gì nên có lần leo net thấy có người viết rất kỹ lưỡng về loại hoa này, và cho tên là aster.
Aster có nhiều loại, mọc các mùa khác nhau. Nhiều loại mọc mùa thu.
Aster, daisy thuộc family asteraceae. Họ này tôi không cho là thơm trừ khi bạn thích mùi thuốc bắc.

Trà cúc khô uống mát (thuốc lá nào cũng hay gọi là uống mát, chắc là đối nghịch với nóng có nghĩa là có tính đề kháng trị nhiễm trùng hay chăng) của Việt Nam. Ở đây cũng có loại echinaceae-zinc kẹo ngậm hay bán các nơi cũng trị cảm cúm. Echinaceae cũng thuộc họ Asteraceae.
Mỗi lần tôi thấy người ta post hình daisy đưa lên mũi ngửi, tôi khiếp quá. Mùi hoa daisy rất khó ngửi.

Còn bruyere/heather thuộc họ ericaceae. Hoa này thường mọc rất nhiều ở Âu Châu theo tôi hiểu.

Nếu hoa thạch thảo thuộc họ asteraceae sẽ khó có hương thơm dịu như heather/bruyere. Tuy nhiên hương thơm cũng là tùy thích, nên khó nói là thơm hay không thơm.
Dù sao tôi cũng thích mùi thơm của heather và cho rằng họ cúc là có mùi thuốc.

Khi đọc bài thơ "L'Adieu" lần đâù với heather/bruyere, loài hoa mọc ở Việt Nam đầu tiên đem lại vào trong trí liên tưởng tôi, là hoa sim.
Tôi chưa thấy một rừng sim bao giờ của Việt Nam. Sở dĩ tôi nghĩ tới loài sim, vì sim thường mọc như rừng ở trong nước.

Có lần, đọc người ta post bài thơ Màu Tím Hoa Sim và câu chuyện liên hệ của Hữu Loan hôm trước, hôm sau tôi gặp Erica, một người đã về hưu không quen biết trên đường đi làm, đi chợ gì đó. Không rõ thế nào, tôi đã hỏi tên bà và bà bảo là bà tên Erica và Erica cũng có nghĩa là heather, loài hoa mọc như rừng ở Âu Châu, dường như bà gốc Poland hay gần đó. Heather và Erica đều là tên gọi thông thường ở đây.
Bà Erica nói về erica/heather như Hữu Loan nói về rừng sim.

Từ đó mỗi lần thấy heather ở đây là tôi nhớ hoa sim và cứ tưởng rằng chúng cùng một họ, nhưng không rõ sim có thơm như heather hay không, nếu có chắc là rất nhẹ. Tôi đã nghĩ (dù sai), sim có vẻ giống như azelea thuộc giống rhondo, và thuộc họ ericaceae. Hương thơm của azelea cũng rất nhẹ nhàng.
Khi xem lại, hóa ra sim không cùng họ Ericaceae với heather hay azelea, mà thuộc rhodomyrtus chứ không phải là rhondodendron như azelea. Theo thực vật sim là rhodomyrtus tormentosa, họ Myrtaceae.

Dù họ thực vật không giống nhưng sim vẫn làm tôi liên tưởng đến heather vi đều mọc hoang thành rừng và đều tượng trưng cho lòng chung thủy như sim trong bài thơ Màu Tím Hoa Sim của Hữu Loan, như bruyere/heather/erica trong bài thơ L'Adieu của Apollinaire.

Mùa thu chết anh sẽ nhớ, (chúng ta sẽ chẳng còn thấy nhau trên mặt đất), mùi thơm của thời gian của nhánh erica.

*Thanks a bunch (of heather) for following so far.

**Bài thơ vẫn ám ảnh, nên tôi đã đọc thêm lại L'Adieu bằng Pháp ngữ

L'Adieu, Apollinaire

Ta ngắt nhánh bruyere.
Mùa thu chết (mùa làm sao có thể chết, chỉ có chúng ta rồi sẽ chết) em hãy nhớ
Chúng ta sẽ không nhìn thấy nhau trên mặt đất (chúng ta sẽ chết, bao giờ đó ta sẽ hay)
Mùi thơm của mùa (cuối thu), của bruyere.
Và nhớ rằng ta chờ đợi em.

Vĩnh biệt (những liên hệ khác ở trần gian)

*Dĩ nhiên trong ngoặc đơn là liên tưởng của tôi. Và tôi giữ các thì hiện tại và tương lai của bản chính trong câu.

Tôi không biết làm thơ, không biết đọc thơ, không rành tiếng Pháp, chưa đọc một bài thơ Pháp nào. Là lần đầu tôi đọc L'Adieu, cũng không biết gì về Apollinaire, hay xuất xứ của bài thơ, rất thích và nhận thấy cách dùng chữ để liên tưởng của L'Adieu rất hay, lãng mạn và thơ mộng như một rừng bruyere tỏa hương, rất dịu dàng.

*Coi như tôi học Pháp văn.

Merci beaucoup,
Cảm ơn tác giả, bạn gửi và bạn đọc.

Triển
02-09-2014, 10:23 PM
Tôi cũng chúc chị một năm mới sức khỏe và an lành.

Mấy năm trước tôi cũng ủng hộ người Việt ở ngoài nước chống TQ chị Tuyết Hoa ơi. Nhưng càng về sau tôi càng thấy cả TQ mình cũng đừng nên chống. Phải nên để cho TQ tiến thêm, hiếp đáp VN nhiều hơn nữa, buộc nhà cầm quyền VN không thể đi chính sách đu dây. Bỏ hẳn CS theo Mỹ hoặc là bỏ Mỹ theo cộng sản TQ. Dân chúng người Việt vốn dĩ hiền hòa và an phận. CSVN ở giữa lưng chừng theo chính sách nhỏ giọt thì chỉ kéo dài chế độ mà thôi.

Tuyết Hoa
02-16-2014, 07:52 AM
Anh Triển thân mến, xin ghi quote của anh vào ngoặc kép:


"Mấy năm trước tôi cũng ủng hộ người Việt ở ngoài nước chống TQ chị Tuyết Hoa ơi. Nhưng càng về sau tôi càng thấy cả TQ mình cũng đừng nên chống."

Tôi sẽ không chống TQ, nhưng phải chống ngoại xâm và tự lập một cách khôn ngoan.

"Phải nên để cho TQ tiến thêm, hiếp đáp VN nhiều hơn nữa, buộc nhà cầm quyền VN không thể đi chính sách đu dây. Bỏ hẳn CS theo Mỹ hoặc là bỏ Mỹ theo cộng sản TQ. Dân chúng người Việt vốn dĩ hiền hòa và an phận. CSVN ở giữa lưng chừng theo chính sách nhỏ giọt thì chỉ kéo dài chế độ mà thôi."


Vấn đề nhà cầm quyền lựa chọn theo Mỹ hay TQ chưa hẳn là vấn đề. Mà vấn đề chính ở đây là nhà cầm quyền VN có còn là chính quyền của dân hay là ở trong một mưu đồ sẵn có từ HCM.

Chính quyền từ đó đến nay không là của dân mà luôn phục vụ cho quyền lực của CS quốc tế, bây giờ được điều khiển bởì CSTQ.

Nhà cầm quyền này có quyền thế nào để lựa chọn (cho dân).


Dân chúng VN hiền hòa và an phận vì đi từ chế độ phong kiến nên còn bị ảnh hưởng nặng, nhất là khi trình độ văn hoá cũng như hiểu biết còn thấp kém. Dân vốn dĩ như thế, nhưng dân cũng nhận thức được tình trạng quốc gia và dân tộc với common sense (nhận thức thông thường). Khi sense không còn common thì dân cũng hiểu, theo nhận thức thông thường.


Nói ví dụ, cả nước dù ngu dốt đều biết chính phủ tham nhũng, nhà cầm quyền tham nhũng và nô lệ tàu. Nhưng bó tay đến độ cùng quẩn.


Điển hình như người bạn tôi, hầu như năm nào cả hai vợ chồng cũng về VN. Đang ỏ VN. Tháng 12, tôi có nói chuyện, tôi bảo tôi chỉ giúp ngưới VN trực tiếp. Cô nhanh nhẩu bảo, em cũng thế, giúp trực tiếp, không cần biết họ là ai, cứ người nghèo thì giúp và người ta rất nghèo. Tôi bảo, cần giúp cho những người đấu tranh giúp cho họ để ra khỏi cảnh nghèo đói, và chống tàu ngoại xâm. Cô bảo, không được đâu chị ơi, chính quyền rất tham nhũng và họ không nghe dân, không vì dân, cứ để cho tụi TQ chiếm đất, chỉ có TQ mới trị được bọn họ. 1000 năm xưa họ đã thống trị ta, giờ cũng thế.


Tôi nghe lý sự (cùn) như thế mà suy nghĩ mãi.


Và ngược hẳn như anh nói
" Phải nên để cho TQ tiến thêm, hiếp đáp VN nhiều hơn nữa, buộc nhà cầm quyền VN không thể đi chính sách đu dây. Bỏ hẳn CS theo Mỹ hoặc là bỏ Mỹ theo cộng sản TQ".

Như thế vấn đề lại quay ngược lại, chính quyền có còn là của dân nữa hay không. Và như thê cả một dân tộc đều nghĩ mình không có sự chọn lựa hay sao.


VN là ai, chính quyền hay dân.

VN là ai, những người trong quân đội hay công an hay chính quyền, hay đang trong tay TQ.


Luật pháp để củng cố quốc gia cũng như đạo đức con người có còn được tuân giữ.

Những nguyên chính từ đâu gây ra tình trạng như thế vẫn chưa được mọi người nắm vững dù cả người Việt trong và ngoài nước đều có lòng cùng đất nước.

Cho nên cần đi lại từ cơ bản, trở về lịch sử.
Từ đạo đức chính trị HCM và những âm mưu bán nước.


*Tôi ghi lại những điều trên cách đây 3 ngày.
Người bạn tôi, chồng của cô bạn gái ở trên, gặp hôm Feb 14, 2014 ghé thăm bảo anh về VN mỗi năm 3 lần cũng bảo, người ta đâu có màng chế độ CS hay không. Chống CS phải tới từ giới trẻ mà anh đã từng gặp những ngưòi trẻ, nhiều người rất giỏi, làm việc cho anh, có người từng đi ngoại quốc, họ ở trong nước, ai cũng không hiểu sao người hải ngoại chống CS.

Tôi bảo thật vậy sao, tôi tưởng giới trẻ phải khác chứ, bởi những thông tin trên mạng.

Anh trả lời, một cách rất tự nhiên không suy nghĩ, không tính toán và tự anh cũng không ngờ, đã trả lới rằng, họ đã bị brain washed lâu lắm rồi.


Cho nên tôi bảo anh ấy, anh nói rất đúng, họ đã bị tẩy não (như trong "Brave New World" của A Huxley).

Còn những người trẻ tự học để hiểu biết để đấu tranh cho dân oan, nhân quyền và tự do bị giam giữ, ở chốn lao tù.


Người ta đã chỉ còn biết tọng cái gì vào họng, "Hãy cho tôi bành mì thịt (sandwich & hamburger), tự do là cái quái gì" (theo A. Huxley)



Làm cách nào mà tranh đấu. Là phải học hỏi, giáo dục, từ trong và ngoài nước như những chiến sĩ thông tin và dân bắt buộc sẽ tự phát. Đừng để bị tẩy não.


**Tôi thực sự không dám múa rìu qua mắt thợ, tôi chỉ dùng nhận thức thông thường**



Rất thành tâm.

phiulinh
02-16-2014, 12:47 PM
L'Adieu, Apollinaire

Ta ngắt nhánh bruyere.
Mùa thu chết (mùa làm sao có thể chết, chỉ có chúng ta rồi sẽ chết) em hãy nhớ
Chúng ta sẽ không nhìn thấy nhau trên mặt đất (chúng ta sẽ chết, bao giờ đó ta sẽ hay)
Mùi thơm của mùa (cuối thu), của bruyere.
Và nhớ rằng ta chờ đợi em.

Vĩnh biệt (những liên hệ khác ở trần gian)

*Dĩ nhiên trong ngoặc đơn là liên tưởng của tôi. Và tôi giữ các thì hiện tại và tương lai của bản chính trong câu.

Ta ngắt nhánh Apollinaire bruyere,
vườn trong một mùa thu đã chết
ngắt
http://farm5.staticflickr.com/4126/5078842627_5a54fde9b7_n.jpg

Xin cài vào trang Tuyết Hoa cánh aster trong vườn mùa thu qua.
Hôm nay thì bruyere chỉ còn là cành khô chìm trong nền tuyết thảm lắm.
(nếu chết ngắt là t hổng phải c thì bây giờ phiu mới hiểu thế nào là chết-ngắt! nếu không, thì riêng trong trường hợp này phiu cũng xin vẫn giữ t)

Tuyết Hoa
02-17-2014, 12:21 AM
** Thân mến, cảm ơn aster tím phiulinh cài, và đã báo tin bruyere chỉ còn cành khô chìm vào trong tuyết.
Ta đợi mùa tới, nhé!

Silver Skating Festival week ở đây, Feb 14-Feb 23, 2014. Có đủ các sinh hoạt của mùa đông, từ đi xe ngựa tới thi trượt tuyết, tạc tượng bằng nước đá. Với những trình diễn văn nghệ ngoài trời, với hoạt náo viên, những con đường lên đèn ban đêm trang hoàng để dạo chơi. Những lò lửa ấm đốt lên, những vũ khúc lửa trình diễn, kết thúc bằng một sân lửa trại rất lớn. Và nhiều cuộc vui khác thích hợp vơí sinh hoạt gia đình tập thể mùa đông ngoài trời, miễn phí.


Thêm vào đó mùa đông tháng hai còn có ngày lễ gia đình (Family Day), weekend sau Valentine Feb 14 mỗi năm.

Năm nay, chưa ra khỏi nhà cho coi các sinh hoạt mùa đông, bỏ silver skating, tôi coi Bugs Bunny Symphony bảo trợ bởi Air Canada, buổi trình diễn của sáng chủ nhật hôm nay, với khán giả được khuyến khích mặc quần áo ngủ như coi cartoon ở nhà buổi sáng. Conductor George Daugherty và orchestra thuộc world class.


Music và đủ thứ vui mùa đông nhưng làm sao tôi quên tình trạng quê hương.


Tôi may mắn vẫn giữ được nghệ nghiệp chuyên môn. Nghĩ tới những người chiến sĩ Việt Nam Cộng Hòa đã ra đi như chúng tôi, tôi bao giờ cũng mang nặng một mối tình. Họ là những chuyên gia được huấn luyện với trách nhiệm bảo vệ quê hương, tổ quốc và danh dự.

Tháng 11 vừa qua, tôi ở trên máy bay đi Washington D.C., người ta đã dành thời gian và tình cảm đặc biệt để nhắc nhở hành khách là có những chiến sĩ Mỹ cùng chuyến bay. Tôi hay gặp những người lính của Canada trong nơi làm việc. Họ
được lính trọng như danh dự con người và tổ quốc.

Tổ quốc, Danh dự và Trách Nhiệm của Việt Nam Cộng Hòa trong tôi vẫn còn nguyên, và tiếp tục như những dòng thơ tôi đọc của Võ Ng và Phúc Trần.

Cảm xúc bài thơ Anh & Tôi của Phúc Trần nên ghi vội có gì sai xin tha thứ cho
VN



Tôi đây anh đó có hai người

Tôi muốn là mình chỉ một thôi

Đừng giữ Hiếu Trung qua ánh mắt

Chớ vì Dân Tộc ở đầu môi

Ví bằng như có tâm hoài bảo !

Hãy đến cùng nhau kết bạn đời

Ta sẽ kết đoàn đi kiện giặc

Hán Gian Tàu cộng để ta đòi .



Để ta đòi lại Ải Nam Quan

Mà bấy lâu nay chúng bán sang

Cột mốc giới ranh vừa hoán chuyển

Hoàng Sa lảnh hải sẽ bồi hoàn

Lân Bang hãy giữ hòa vi nhiễu

Lấn Quốc khó gìn bởi bạt san

Nước Việt muôn đời là nước Việt

Dù gian Hán cũng sẽ tiêu tan .



Võ Ng

ANH VÀ TÔI

Anh là bộ đội cụ Hồ miền Bắc..
Tôi là anh lính Cộng Hoà miền Nam ..
Ta gặp nhau trên một đất nước tan hoang
Nơi chiến địa , ngút ngàn khói lửa ..

Mẹ tôi mỗi chiều chờ tin con tựa cửa
Mẹ anh gục đầu quỵ ngã giữa đấu trường
Bao mái đầu già, tóc bạc thảm thương ..
Bao mái đầu xanh , lên đường nhập cuộc..

Khẩu AK trên đôi tay gầy guộc..
Mắt căm thù anh tiến bước căm gan..
Vượt Trường Sơn, anh xẻ núi , băng ngàn
Quyết giải phóng miền Nam , vui lòng " bác "...

Đây miền Nam ! Ruộng đồng xanh bát ngát
Người lính miền Nam không một lúc nào quên
Bảo quốc , an dân , kinh nhật tụng đầu tiên ..
Ưu tiên một trong sáu điều tâm niệm ..

Nhưng hôm nay ..!! Tiếng AK át lời kinh cầu nguyện ..
Ngơ ngác kinh hoàng câu chuyện Mậu Thân ..
Tiếng súng chen vào tiếng pháo đầu xuân ..
Xác mai vàng trộn xác dân đẫm máu ..

Em bé thơ chẳng kịp khoe quần áo
Đã vội lìa đời mắt thao láo , mở trừng ..
Mẹ già nua , mờ khoé lệ rưng rưng ..
Lặng lẽ khóc giữa ... trùng trùng lửa đạn..

Bác Hồ cười ..!! Ôi giọng cười .... điên loạn
Mắt long lanh như ngàn vạn yêu tinh ..
Có phải chăng " bác " đang hiện nguyên hình ...
Vâng , chính bác ..!! ****** đích thị

Bác là người , hay là ma là quỷ ..
Là yêu tinh , hay " tay anh chị " Trường Sơn ..
Ai làm gì mà bác cứ ..... căm hờn
Cứ đòi tiến trên con đường chủ nghĩa ..

Trong đầu bác đầy âm mưu độc địa
Dối gạt anh , bác đã " phịa " đủ điều ..
Dân miền Nam bị kìm kẹp trăm chiều ..
Anh lên đường và tin theo ........ lời bác ..

Ta gặp nhau trên chiến trường tan nát
Ôi kiếp con người giữa đạn lạc , tên bay ..
Vũ khí giết người của Nga , Mỹ , Tầu , Tây
Nhưng lại nằm trên đôi tay người... Việt .!!

Hè đỏ lửa , anh hăng say cuồng nhiệt ..!!
Vào Bình Long , anh quyết giết chúng tôi..
Bạn bè tôi , gãy cánh giữa lưng trời ..
Đồng chí anh cũng thây phơi chật đất..

Anh hăm hở vào Nam theo lời bác ..
Tay anh xâm câu " Sinh Bắc , tử Nam " ..
Tôi thương mẹ già một nắng hai sương ..
Viết vào vai câu " Xa quê hương , nhớ mẹ"

Nghe bác Hồ , anh căm thù Mỹ Nguỵ
Anh hận tôi tận xương tuỷ , tim gan ..
" Bác " dạy anh , anh thù cả ...... thế gian
Và anh tin lời " ngọc vàng " của ... " bác "

Lời Mẹ tôi dạy nhiều điều ...... hơi khác ...
Dạy thương yêu, sống bát ngát tình người
Dạy thứ tha , lấy 9 bỏ làm 10 ..
Dạy vươn lên, mỉm cười trong nghịch cảnh

Đôi mắt Mẹ hiền từ như bà thánh ..
Bảo tôi đừng tập xấu tánh , thù dai ..
Không dạy căm thù , nên tôi chẳng biết phải thù ai ..
Giờ chúng ta gặp nhau ngoài chiến trận

Anh bắn tôi , lòng anh tràn thù hận ..
Đạn tôi đi , kèm một chút bâng khuâng ..
Cánh tôi rơi , anh hớn hở reo mừng ..
Anh gục ngã , thoáng lòng tôi bất nhẫn ..

Tuổi trẻ Việt Nam, lớn lên trong chiến trận
Là đớn đau , chua xót lẫn hận thù ..
Ôii cuộc đời ..!! Một bể khổ thiên thu..
Thiên đường bác hứa , thiên đường mù không lối thoát

Hôm nay đây , toàn dân Nam ngơ ngác ..
Đường " bác " đi , bi đát đến thảm thương
Bắc , Trung , Nam, giờ... bí lối cùng đường
Lê lết sống đời .... vất va , vất vưởng ..

Bác tưởng mình là con " rồng " , con " phượng " ..
Nhưng " bác " chỉ là con ......... " vượn " Trường Sơn ..
Bác hận đời , " bác " nuôi mãi căm hờn ..
Ăn trúng gì ..!! Mà " bác " lên cơn say máu ..

" Bác " gian hùng từ khi còn thơ ấu ..
" Bác " làm bao nhiêu điều xấu vì tiền ..
Chó săn Tây , " bác " làm điềm chỉ viên ..
" Bác " bán đứng bao người hiền yêu nước

" Bác Hồ " ơii ..!! Có phải chăng kiếp trước
"Bác" là tên bạo ngược Mạc Đăng Dung !!?
Hay " bác " là Lê Chiêu Thống hiện thân !?
Cõng rắn về cắn nhân dân lần nữa ..!!??

Lại là " bác " , " Người ruồi " gieo máu lửa .
Đường " bác " đi , chẳng có cửa nào ra ..
Lăng Ba Đình , còn lại một thây ma ..
Vào xem " bác " , tên cùng hung cực ác ..

Sử ghi " bác " , ****** bán nước ..
Cả biển Đông không rửa được danh nhơ..
Vẫn còn ghi , và mãi chẳng phai mờ
Lừng danh " bác " , tên tội đồ dân tộc ..

Này anh bộ đội ..!!
Lẽ nào số anh cung ............... nô bộc ...
Nên " bác " Hồ cứ đầu độc tỉnh bơ
" Bác " dùng anh như một thứ .... gia nô ..
Xúi anh làm chuyện điên rồ cho " bác " ..

Nếu có dịp , anh dừng tay một lát ..
Nghĩ thử xem tội ác đến từ đâu ..!!??
Sẽ thấy ngay hình ảnh ... " bác " Minh Râu
Kẻ tình nguyện theo Tầu làm ..... đầy tớ ..

Này anh bộ đội ..!! Hãy luôn luôn ghi nhớ
Đất nước nghìn năm , sao lại nỡ đem dâng
Lịch sử oai hùng , từ Đinh , Lý , Lê , Trần
Quyết không nhượng cho ngoại nhân 1 tấc

Thế mà hôm nay Hoàng Sa kia biến mất ..
Tiếp theo sau , Bản Giốc cũng không còn
" Bác " Hồ ơii ..!! Tội " bác " chất tầy non
Bia đá mòn , nhưng vẫn còn ... bia miệng

Nó ô nhục như cột đồng ..... Mã Viện ..
Nó kinh hoàng như câu chuyện năm xưa ..
Đến bao giờ mới rửa sạch vết nhơ ..
Cho đất nước , không ngờ ... sinh ra "bác"

Này anh bộ đội ..!! Hãy dừng tay chốc lát
Nghe chuyện kinh hoàng hơn cả ... Pháp thực dân ..
Súng trên tay , hãy tự cứu lấy bản thân ..
Quay nó lại , xoá đi niềm hối hận ..

Cợ hội đến , khi số trời chuyển vận ..
Thì những tên trùm , táng tận lương tâm
Đã từ lâu hút cạn máu nhân dân ..
Phải trả lời trước cán cân lịch sử ..

Này anh bộ đội từng vào sinh , ra tử ..
Thấy hay không ..!!? Lũ quỷ dữ lộng hành
Đất nước mình giờ đã nát tan tành ..
Anh không biết , hay anh đành ... giả điếc

Bao nhiêu năm trong hận thù , chém giết
Xương máu dân đã cạn kiệt suy tàn..
Có nghe chăng muôn triệu tiếng oán than
Giòng suối lệ dân nước Nam đang chảy ..

Khẩu AK nằm trên tay anh đấy ..
Sẽ nhiệm mầu gấp mấy chiếc ... đũa thần
Quay súng về để cứu lấy muôn dân ..
Và cứu cả chính bản thân anh nữa ..

Còn phần tôi , dù hôm nay ... ngã ngựa
Nhưng nếu trời còn tựa chút sức tàn..
Cũng tiếp tay xây dựng lại giang san
Dù tan nát , dù muôn ngàn đổ vỡ ..

Cũng cố gắng đến tận cùng hơi thở ..
Mới mong tìm ánh sáng ở tương lai ..
Dân Việt mình mới thấy được ngày mai ..
Và mới mong sánh vai cùng thế giới ..

Mới mong thoát cảnh u mê tăm tối ..
Xuống tuyền đài không thẹn với cha , ông
Hãy nắm tay cùng góp sức chung lòng ..
Vực thẳm hôm nay mới mong qua khỏi ..!!
Phúc Trần

Tuyết Hoa
04-20-2014, 11:17 PM
Tháng tư, bắt đầu thế nào.
Bằng bài thơ Vĩnh Biệt.


Thời gian tỏa hưong
Mùa thu
Nhành bruyere
Ta có nhau trên mặt đất

April 10, 2014


Vĩnh biệt

Ta ngắt đi nhành bruyere này
Mùa thu chết em hãy nhớ
Chúng ta sẽ chẳng còn nhìn thấy nhau trên trái đất
Hương của thời gian Nhành bruyere
Và nhớ rằng ta chờ em.


L'Adieu

J'ai cueilli ce brin de bruyère
L'automne est morte souviens-t'en
Nous ne nous verrons plus sur terre
Odeur du temps Brin de bruyère
Et souviens-toi que je t'attends


Guillaume Apollinaire

Tuyết Hoa
04-23-2014, 08:36 PM
Tháng tư
***Ta cần có nhau trên mặt đất cho sự sống còn cần thiết.

April 8, 2014

Starbuck coffee(1) buổi sáng, ngày nghỉ vẫn ôn bài. Vẫn như còn ở giảng đường đại học. Con đường hàng ngày là đưòng về nhà và tới chỗ làm/trường.

(1) Mấy chục năm nay tôi chưa phải đi thi bao giờ mà bây giờ phải học để thi. Cứ mở sách ra là buồn ngủ nên tôi đã tha về đủ loại coffee. Mỗi ngày uống một loại cho vui. Pha bằng máy pha cà phê, bằng frech press hay bằng cái nồi ngồi trên cách mug (giống như cái tánh).

Những con thuyền trên coffee mug với hàng chữ, "Life's truest happiness is found in the friendships we make along the way" (Hạnh phúc thực sự của đời sống được tìm thấy trong những tình bạn chúng ta kiếm được trong cuộc hành trình)

Along the seashore, along the ocean, we go.

Cái laptop cũ bị ăn trộm(2), hôm thứ bảy. Lỗi của sự ngu dốt về phần tôi, không dùng deadlock vì không biết là dùng được. Không bị mất cái gì khác. Cái laptop bị mất có tới 500 gig nên tôi đã load hơi nhiều video thâu trong thời gian mới đây. Chẳng nhớ đã download, tích trữ những gì lúc này. Vì bận quá.

(2)Tôi đã viết thư bầy tỏ tâm tình cùng thằng kẻ trộm nhưng không biết nó ở đâu mà gửi bức thư.

Dù sao tôi cũng đã có cái khác bỏ xó mang ra dùng, mất charger, lại tự nhiên lại kiếm được cái charger khác. Lại tự ráp được vietkey nên cũng vui. Nên viết thử ít dòng.

Thiên thần bản mệnh của biển với mái tóc quăn nâu dài, áo màu xanh cuộn như sóng biển với sò ốc và starfish trên hai tay, tôi mới mua được từ tiệm đồ cũ hôm thứ bảy như vậy cũng đã hộ mạng.

Những tranh đấu cho VN vẫn tiếp tục và phải thành công.

Ta cần kiếm nhiều người bạn để hưởng được hạnh phúc thực sự trong đời.

Cho hành trình của biển.
Các bạn thân mến, chúc bạn luôn an vui.

Tuyết Hoa
04-26-2014, 06:26 AM
Chờ nhau
Nhành bruyere

*Tôi mất cây bút này sẽ có cây bút khác
Tôi mất laptop này sẽ có laptop khác

April 26, 2014:

Tôi đọc:


Nỗi khổ người khi là Việt!





Yamano
Theo ViTalk (http://vitalk.vn/threads/noi-kho-nguoi-khi-la-viet.873342/#post-901307)

Tôi là người gốc Việt, hiện đang sinh sống và làm việc tại Nhật. Những chuyện xảy ra gần đây tôi muốn quên đi cho bớt đau lòng nhưng thành thật mà nói không riêng gì tôi mà tất cả những ai đang sinh sống, học tập và làm viêc ở đây đều cảm nhận được cái không khí ngột ngạt nơi này. Đi vô công ty mà không dám ngẩng đầu nhìn ai. Mỗi lần tới chương trình tin tức thì lẳng lặng mà "biến". Vì sao? Là vì nhờ Việt Nam giờ đã quá nổi tiếng trên đất nước Nhật Bản này rồi.
Các bạn luôn tung hô đất nước Việt Nam xinh đẹp, con người Việt Nam thân thiện, hiền hoà hiếu khách. Thật sự cái nhận xét nay không biết từ đâu mà có? Phía nhận xét và phía được nhận xét chắc có lẽ không biết viết chữ "NHỤC" như thế nào thì phải! Tôi không biết các bạn có ngượng khi nói những từ này không? Riêng tôi dù trong nước hay ngoài nước, dù với người Việt Nam hay bạn bè quốc tế tôi chưaa bao giờ nói những lời dối trá này. Vì những đức tính đó không có ở người Việt Nam ngày nay. Thân thiện ở chỗ nào khi vừa xuống sân bay đã bị hải quan đòi hối lộ, hiền hoà ở đâu khi lên taxi là bị vẽ đường chặt chém, và hiếu khách đến nỗi mới bước ra đường liền bị giật đồ.
Đó là những gì mà người bạn của tôi trải qua trong một ngày khi đến Việt Nam. Nếu bạn là tôi thì các bạn ăn nói với người này như thế nào? Mỗi lần bị phê phán các bạn rất giỏi cãi. Câu thần chú cứu rỗi các bạn là "đừng quơ đũa cả nắm như vậy, có người này người khác mà". Tuy biết là ở đâu cũng có người tốt kẻ xấu, nhưng các bạn chỉ cho tôi thấy cái tốt đi? Tốt ở đâu, ở chỗ nào? Tôi khuyên các bạn nên nhìn nhận sự thật một cách khách quan phấn đấu học tập và sửa chữa chứ đừng ngụy biện nữa. Ở trong nước thì còn đóng cửa bảo nhau được. Còn đằng này đi nước ngoài mà còn xấu xa như vậy thì đó là quốc nhục rồi, không còn là chuyện của cá nhân nữa.
Tôi sống và làm việc nhiều năm ở đây nên tôi hiểu rõ văn hoá và tính cách của họ. Trộm cắp là một trong những tội mà người Nhật ghét nhất chỉ sau tội quấy rối phụ nữ. Người Nhật rất thân thiện, hiếu khách và lịch sự. Vì vậy những ai đến với nước Nhật đều được họ chào đón, tiếp đãi rất nồng nhiệt. Nhưng không có nghĩa là họ thích các bạn. Các bạn đừng bao giờ ngộ nhận như vậy.
Dân tộc tính của họ rất cao. Cả khu vực Châu Á này họ chẳng coi ra gì đâu, và đặc biệt hơn là họ không thích người Châu Á cho lắm. Việt Nam thì càng tệ hơn nữa, chắc chắn là trên 80% người Nhật không biết gì về Việt Nam. (Điều này tôi xin cam đoan những ai đã từng sống ở Nhật trên 3 năm sẽ hiểu). Thế tại sao tôi đề cập vấn đề này? Vì tôi muốn nhắc nhở người Việt ở Nhật nên biết vị trí của mình trong mắt người Nhật là rất rất nhỏ, tu nghiêp sinh muốn kiếm tiền, du học sinh muốn học tập, kỹ sư-nhân viên muốn làm việc thi nên nghĩ tới người Việt Nam và đất nước Việt Nam để biết vị trí của mình ở đâu? Mình là ai để không phạm sai lầm. Tuy gần đây báo đài phía Việt Nam tung hô quan hệ Việt Nam - Nhật Bản, nào là này nào là kia... đủ thứ. Nhưng với người Nhật họ chỉ nghĩ về kinh tế và chính trị thôi.
Còn Việt Nam thì coi họ như thánh sống, học hỏi nước họ,con người họ, thích hàng Nhật, thích người Nhật... đem nước Nhật như là mô hình kiểu mẫu để phấn đấu vươn lên. Nhưng chẳng bao giờ các bạn được như họ đâu. Đừng nói là 20-30 năm cho dù là một thế kỷ đi chăng nữa cũng vậy thôi. Tại sao ư? Vì người Việt không có ý chí phấn đấu, không biết nhìn nhận thực tế, không biết lắng nghe và chấp nhận sự thật. Thích được ca tụng, thích được khen ngợi.
Còn có những bạn luôn nói mình tự hào khi là người Việt Nam? Tôi không biết các bạn tự hào ở điểm nào? Tự hào về cái gì? Nếu ai đó biết xin chỉ dạy. Các bạn nên tự hào khi mà thế giới nhìn Việt Nam với sự ngưỡng mộ chứ không phải sự khinh khi như bây giờ.
Chắc các bạn du hoc sinh cũng biết rất khó kết bạn với những du học sinh của nước phát triển đúng không? Lúc tôi còn đi học, trong lớp tôi có Hàn Quốc với Đài Loan, bọn chúng hay hỏi tôi thế này: "Có vẻ có tiền là qua Việt Nam cưới được vợ hả bạn? Giống như mua vợ vậy? Ở nước bọn tao cô dâu Việt nhiều lắm, gái Việt Nam cũng xinh lắm nhỉ!" rồi hô hố cười. Lúc đó không biết các bạn có còn tụ hào nữa không nhưng tôi thì thấy vừa giận vừa nhục. Các bạn thích kpop, diễn viên Hàn, phim Hàn... không ai cấm và cũng chẳng có gì sai. Tôi thỉnh thoảng vẫn xem phim Hàn. Nhưng các bạn có biết khi qua nhật lưu diễn họ phải chào khán giả bằng tiếng Nhật, hát vài bài hát Tiếng Nhật, lễ phép và rất tôn trọng khán giả chứ không dám có thái độ phách lối và trịch thượng như khi qua Việt Nam đâu. Một khi thần tượng không coi mình là Fan thì các bạn đừng tự đánh mất giá trị của bản thân mình. Giá trị của bản thân do dân tộc, cha mẹ ban cho ta, nó là vô giá, hãy biết trân trọng.
Cuối cùng điều tôi buồn cười và luôn thắc mắc là mỗi khi có một người gốc Việt nào đó đoạt giải lớn trong các cuộc thi từ thể thao đến khoa học thì các bạn tung hô, rồi lên mạng comment "tự hào Việt Nam" trong khi người trong cuộc chưa hẳn đã nghĩ như vậy. Vì sao? Tuy trong người họ mang dòng máu Việt nhưng nơi tài năng họ phát triển là ở bản xứ, công trình nghiên cứu của họ là ở nước ngoài, hoàn toàn không dính líu gì đến Việt Nam nhưng các bạn vui như thể họ là thân thích của chính mình vậy. Mới gần đây thôi, phó thủ tướng gốc Việt của Đức đã từng thổ lộ ngoài chuyện công ra, ông không muốn quay về Việt Nam với tư cách cá nhân, như một gáo nước lạnh cho vào những lời khen ngợi, những lời mời gọi nồng nhiệt từ đất nước của nhũng con người "thân thiện, hiền hoà, hiếu khách" dành cho ông. Điều này các bạn nên suy nghĩ! Còn nữa, thỉnh thoảng cũng có người Việt được vinh danh trên trường quốc tế, nhưng khi Việt Nam mới có một thì những nước xung quanh ta có rất rất nhiều rồi.
Tôi nói điều này không phải để chê bai người Việt, mà là muốn mọi người nhìn lên mà phấn đấu thêm chứ đừng vì thế mà tự đắc. Tôi là người Việt, tôi không tự hào về điều đó, tôi đã cố để mình không còn là người Việt nữa, giờ tôi đã toại nguyện. Nhưng tôi hy vọng trong tương lai gần, các bạn làm cho tôi cảm thấy hối hận về điều mình đã nghĩ và đã làm. Tôi đang rất mong đợi điều đó. Tôi biết ý kiến của tôi sẽ gặp nhiều phản đối, và hứng được nhiều gạch đá. nhưng với những ai chưa từng đi và sống ở nước ngoài và bị phân biệt đối xử vì là người Việt thì tôi sẽ không chấp. Nhưng những ai đã từng sống ở nước ngoài mà phản đối ý kiến của tôi thì sẽ rất vui và sẵn lòng được chất vấn!



**Tôi hôm qua có gặp được một cô y tá rất trẻ là người Nhật và rất vui, vì lâu rồi tôi không gặp người Nhật, ngồi bên cạnh.

Tự hào của dân tộc Nhật luôn làm người ta thán phục. Tuy nhiên trong văn chương tôi đọc từ trước 1975 cũng như những tài liệu thỉnh thoảng nghe qua, thì đời sống họ mực thước và tình cảm dường như bị đè nén khá trầm trọng.

Cô y tá in charge hôm qua người Phi và tôi còn quý cô bạn người Phi này hơn nhiều nữa. Vì nhân tính của cô ta, vì những việc người Phi đã làm cho người tị nạn, vì Phi cũng có nhiều tệ nạn như dân mình.

Julietta, hôm thứ ba thì phải, là ngày nghỉ của cô, đã mang vào một khay đầy phở xào đãi bạn bè ở khu làm việc, cô y tá người Phi khác đã mời tôi ăn. Tôi thích thứ xì dầu cô nêm, hôm sau gặp cô bảo sẽ mang cho tôi một chai. Hôm sau tôi bảo tôi có chả giò mua đông lạnh để tôi mang cho. Cô lại bảo đừng mua để cô làm, để đông lạnh và mang vào cho, chỉ việc chiên lên. Julietta học và thực hành tiếng Nhật và Spanish với các bạn cô ở đó hôm qua. Có những người Đức, người Pháp v.v khác nữa. Cũng có một khu khá nhiều người Phi mà ông bác sĩ P gọi họ là mafia Phi. Người Phi sang đây khá nhiều làm việc trong khu nursing, coi sóc người bệnh, người già và trẻ con.

**Người Việt đa số thực sự làm tôi buồn lắm. Và tôi rất đồng ý với những nội dung của ngưới viết.


Nhưng không vì thế mà tôi ao ước trở thành một người khác.


Đã bao lâu rồi, nhất là từ 1975, người dân VN bị khuôn rập vào những gian dối biển lận của giới lãnh đạo dân. Có số rất nhỏ người Việt nhận thức được rõ tình hình và họ rất giỏi, không được ca tụng lại phải ẩn danh mà tôi có thể nhận thấy khắp nơi khắp thế giới.


Cũng như có số rất nhỏ tỉ lệ nhưng vẫn thành con số lớn, vì số đông dân VN, ở trong nươc bị đầy đọa khi họ muốn thật sư tranh đấu cho sự tự hào, độc lập của dân. Thì làm sao ta nhìn thấy sự tự hào thật sự của dân tộc. Sự tự hào này đã bị vùi dập bởi nhiều dữ kiện lâu dài từ lịch sử, nhất là những dã tâm từ TQ, từ HCM và những người bị dập khuôn từ môi trường.


Cho nên sự tranh đấu cho nhân bản, tự do, cho độc lập của VN là điều rất cần thiết, bằng những cách khác nhau mà mọi người có thể nghĩ tới, là mục đích rất nhân bản của người VN trong và ngoài nước.

Có người đã quote A.Huxley, đại khái rằng, "Không học từ lịch sử đã làm nên những trang của lịch sử".

Tuyết Hoa
04-26-2014, 07:23 PM
Bruyere
Em hãy nhớ

Thuyền & Biển


April 26, 2014

Trước buổi họp đủ mọi thành phần làm việc mỗi sáng, người ta hay đủ thứ chuyện khi đợi cho đủ người. Sáng hôm qua, người ta nói về cruising và say sóng. Có người đề nghị thuốc dán chống ói mửa. Nói về thuyền lớn thuyền nhỏ, tôi nghĩ thuyền lớn sẽ đằm hơn và chúng tôi có đi vài lần, chưa bị say sóng trên tàu cruising du lịch bao giờ. Trừ có một buổi tối biển rất động, động lớn đến nổi khi đi dự trình diễn người juggler đã rớt bao nhiêu là quả bóng xuống sàn tàu. Hôm đó tôi đi nghỉ sớm vì chóng mặt.


Cũng cùng kỳ du ngoạn ở khu Địa Trung Hải của Âu Châu ấy, của vài hôm trước, biển rất động, chúng tôi lên bờ, nhưng thuyền không cập bến được khi quay về. Xe bus đến đón buổi chiều tối đưa chúng tôi đến một khu vực khác, hình như khu biển quân sự của Pháp. Bờ biển được canh chừng kỹ lưỡng và họ dựng lều cho vào đứng trú qua đêm. Không nhớ rõ bao nhiêu người của chuyến đi, có lẽ khoảng 2000.


Hai ba giờ sáng có người mang nước, bánh ngọt và bánh mì nóng đến. Cô bảo, "Tôi là nhân viên Chữ Thập Đỏ từ Marseilles đến đây cung cấp thực phẩm cho quý vị. Vì là đêm về sáng nên chẳng kiếm được thức ăn gì cho các vị nên chỉ có bánh mì nóng dòn, nước ngọt và bánh cake vanilla và dâu đỏ, còn đông lạnh."


Người ta, gồm khá nhiều người đứng tuổi, lớn tuổi, có vẻ có nhiều tiền, không quen khổ cực sóng gió, cần du lịch kẻo không còn kịp thời gian hưởng những thú vui trần gian, than phiền khá nhiều.


Tôi thì ngược lại cùng với một số người thám hiểm khác đi lên đi xuống quan sát mọi người và thấy khá vui. Nhưng không được đi xa hơn nơi quy định, vì có nhiều người canh gác bờ biển nhắc nhở phải trở về.


Mấy đứa con trai mỉm cười hỏì tôi, "Có giống như trại tị nạn? Có phải là thức ăn này giống như thức ăn của trại tị nạn (refugee camp)?". Tôi bật cười lớn, bảo, "Dỡn vừa thôi, làm gì có cake đông lạnh, bánh mì nóng dòn và nứớc ngọt ở refugee camp."


Làm sao tôi giải thích tháng tư, 1975 cho lũ con. Làm sao tôi kể chuyện hay giải thích sự thật của con thuyền tị nạn hay là lịch sử VN thế nào. Sự thật bóp méo của lịch sử rất gian lận méo mó.


Con thuyền SS chúng tôi đi thuộc loại khá tốt, 4 blốc, tháng năm 1980, tôi nhớ là gọi như thế với 80 chục người, khang trang và tương dối rộng rãi hơn những con thuyền khác chúng tôi gặp ở đảo Galang, Indonesea. Vợ chồng chủ tàu giỏi trẻ đẹp cả hai với vali vàng mang theo. Ai cũng đóng vàng đầy đủ, chỗ làm ăn tín nhiệm.


Tài công chỉ biết lái và biết đường sông ngòi của địa phương và biết sửa thuyền. Mỗi lần thuyền hư hỏng anh được hứa cho thêm vàng. Anh tài công mặt mày không thấy vui, có lẽ cũng không ngờ không ai biết lái thuyền chỉ lối, và cái chết gần là cái chắc, nên không màng vàng bạc dù hứa thật hay hứa hão. Anh biết sửa thuyền thật và người dính nhiều dầu mỡ. Người gọi là có địa bản, biết hải phận bây giờ chả biết là ai vì chẳng có ai biết lái, biết đường đi.


Con thuyền đi quanh quẩn, 4 ngày thì (vẫn còn) thấy dàn khoan Vũng Tàu. Người ta chửi bới cãi nhau đòi đi, đòi quay về, thà chết, thà sống sót. Trong khi đó tàu lúc nào cũng ngập nước biển nên cơm gạo mặn đắng và nếu có những cơn mưa, nước mới ngọt. Dĩ nhiên cũng có nước ngọi giới hạn dành đặc biệt thêm cho những nguời múc nước tát ra ngoài.


Những người múc nước, múc ngày đêm, là những thanh niên trẻ, sinh viên, học sinh có học, hay không có học. Chả ai tham gia thêm hay bảo nhau thay phiên giúp họ. Có giúp là có được thêm phần ăn và nước cho họ có sức mà múc tát nước ra để thuyền khỏi chết chìm cả lũ. Có những cặp tình nhân hay vợ chồng trẻ hay trung niên có học thức, địa vị, chỉ ngồi ôm nhau hay chỉ lo cho gia đình con cái họ. Không có người ở quân đội, chỉ có dân sự.


Bảy ngày lênh đênh bập bềnh theo sóng, vì làm gì biết đường mà gọi là đi với lái. Cứ thế thì gặp may được tàu Hòa Lan vớt và mang về đảo Galang. Phần trăm sóng sót không có bao nhiêu mà lòng người thì bon chen hoang tưởng.


Con tàu đã đến bến tự do.
Là những bước chập chững học tập tự do của dân tị nạn, ở những quốc gia hàng đầu trên thế giới.


Và tôi vẫn nhớ thương nhất những con tàu Cap Anamur nhân đạo cứu người của Đức hay cặp bến Galang.

Tuyết Hoa
04-27-2014, 09:05 AM
April 27, 2014

Bản đồ Trung Quốc.

Nói về lãnh thổ Trung Quốc và những tranh chấp biển đảo, cách đây vài tháng tôi có nói chuyện với những người Phi Luật Tân ở đây, người nào cũng phản đối TQ về việc chiếm đảo. Những người Việt, rất đáng buồn, vì không biết gì về tranh chấp biển đảo, hay không để ý, vô cảm (từ này bây giờ được dùng nhiều, nên tôi cũng học được mang ra dùng).

Những người Hoa tôi gặp phần lớn tránh vấn đề. Trừ có một cô bạn chuyên môn đọc tiểu thuyết chữ Tàu, đọc ngược vơí lối đọc bình thường từ trái sang phải gì đó. Cô R. này bảo tôi lịch sử TQ cho biết tất cả những biển đảo là thuộc TQ từ xưa.
Tôi điên tiết tiết lên bảo nó, nếu mà bạn đừng có đọc các loại tiểu thuyết vớ vẩn, nhưng tìm đọc lịch sử thế giới cho cẩn thận mới có thể hiểu lịch sử và lãnh thổ của thế giới để mà nói chuyện. Đừng có bị TQ lừa đảo.

Nó là dân HongKong mà nhận thức kém quá. Chả thà không biết còn hơn là biết sai. (Thêm vào đó nó người HongKong (HK), hơn 50 tuổi mà không biết Kim Dung viết chuyện chướng là ai. Trong khi Cathy chỉ hơn 20 tuổi, người HK, đã đọc Kim Dung. Đúng là tôi có nhận xét hơi quá về chuyện đọc của nó đọc. Vì nó muốn đọc gì thì kệ nó chứ.).

Tôi chưa nói nặng với nó như thế bao giờ, biết nó giận và có thể sẽ nói xấu tôi là người quá khích, nhưng tôi không ân hận.

Không biết thì bảo là không biết, đừng đưa lịch sử ra mà nói quàng xiên. Nó biết điều thì đừng mang ra nói, người ta cười cho.

Tôi như thế là đã rất thẳng thắn và tử tế.

Cho nên, ngày 18, tháng tư, 2014 khi đọc về chuyện bà thủ tướng Angela Merkel tặng kỷ niệm Tập Cẩn Bình tâm bản đồ TQ vẽ 1735 không có Tây Tạng, Tân Cương, Nội Mông, Điếu Ngư hay biển đông thì tôi như gặp được đồng minh.

http://www.danchimviet.info/archives/85691/dan-ba-de-co-may-tay/2014/04

http://time.com/46414/angela-merkel-xi-jinping-china-germany-map/

http://www.smh.com.au/world/angela-merkels-historical-china-map-flap-20140402-zqpje.html

http://www.washingtonpost.com/blogs/worldviews/wp/2014/03/28/this-is-why-germany-doesnt-want-china-anywhere-near-berlins-holocaust-memorial/

Tôi là ngươì ít kiến thức và không theo dõi kỹ về thời sự, chỉ có chút nhận xét thông thường.
Theo bài viết, cách sử sự của Angela Merkel, rất thẳng thắn, đáng cảm phục, chứng tỏ bà đã nắm rất vững về lịch sử và học từ đó.

Nói về người Đức, khi ghé phi trường Hamburg tôi đã ghi nhận người Đức rất to lớn và cao ráo so với tất cả các dân tộc khác mà tôi từng gặp. Tôi thấy người Ý không cao lắm và ở Spain người ta cũng thấp bé, nên khi ghé Hamburg tôi đã giật mình với tầm vóc của nam nữ ở tại đó.

Tôi có nói cho một người bạn đồng nghiệp nghe, anh ta bảo, sự cao lớn của dân tộc theo nghiên cứu về nhân chủng là dấu hiệu của sự bình đảng xã hội. Dân càng cao lớn như nhau thì sự chênh lệch trong xã hội càng ít. Hoa Kỳ dân không cao lớn bằng dâu Đức.

Người Đức và chiến tranh Holocaust cũng nhắc tôi đến L. Cohen, ông là người gốc Do Thái, nhưng bao giờ ông đi trình diễn ở Germany, dân chúng cũng đã ủng hộ ông rất nhiệt tình, tôi rất cảm động khi ghi nhận hiện tượng này. Vì điều đó chứng tỏ dân Đức đẵ học từ lịch sử để có thái độ đúng đắn với mọi vấn đề trong xã hội thế giới và dân tộc.

Sự kiện bà thủ tướng đã từ chối không đi với Tập Cận Bình chính thức xã giao, mà bảo, nếu thích, ông cứ kiếm thời giờ riêng mà tự đi coi đài tưởng niệm Holocaust, cũng rất đáng nể phục vì không bị sa vào cái bẫy TQ giăng ra làm áp lực với Nhật Bản. Quốc gia nào bao giờ cũng vẫn có những lập trường khác nhau của xã hội tự do và tự bảo vệ cho quyền lợi của dân tộc mình..

Dân mình cần học hỏi về lịch sử về chế độ CSVN hiện nay để mọi người có thái độ đúng đắn với hiện tình mà đấu tranh cho tự do độc lập nhân quyền của VN và thế giới.

Món quà Angela Merkel tặng Tập Cập Bình là một bài học lịch sử của tự do độc lập nhân quyền cần được tôn trọng trên thế giới. Bà như thế rất khôn ngoan, trung thực và đáng kính phục.

*Coi lại ở đây và sẽ thấy TQ rất méo mó lừa đảo với tài liệu lịch sử cũng như ngành giáo dục trong nước.
"They are so good at perpetrating fraud", Tsering Woeser

http://time.com/46414/angela-merkel-xi-jinping-china-germany-map/

A perfect gift for a visiting dignitary, right? You would think so. But ever since the exchange, China’s Internet has been buzzing about the gift. Why did Merkel choose this particular item? What was the message in the map?
For students of Chinese history, the date jumps out. This was the height of the great Qing dynasty, specifically the year when the Qianlong Emperor ascended to power. He presided over a military expansion west and north, but his death, in 1799, is associated with the period of decline that followed.
And then there are the boundaries. The 1735 d’Anville map (http://news.sina.com.cn/c/2014-03-31/031029827894.shtml)shows “China proper” as a landmass separate from areas like Xinjiang, Tibet, Mongolia and Manchuria. The island of Hainan is drawn in a different color, as is Taiwan. This depiction is utterly at odds with how history is taught here.
Chinese students learn that these areas are inalienable (http://www.china-embassy.org/eng/zt/999999999/t36717.htm) parts of China, and that they have been for a long, long time. One netizen described (http://weibo.com/1829496883/ADz0Dm55q) the map as a “slap” from Merkel. “We always say some regions are inalienable parts of China since ancient times, but Merkel told us that even in 18th century those regions still did not belong to China.”
Another reasoned that it was the mapmakers, not Chancellor Merkel, who messed things up. “Merkel has no special connotation,” they wrote (http://weibo.com/1829496883/ADz0Dm55q). “At that time German priests [sic] were not allowed to travel in such areas.”
To complicate the matter, at least two different versions of the map have been circulating online. State news wire Xinhua seems to have published (http://www.sd.xinhuanet.com/news/2014-03/31/c_1110029830_5.htm) an entirely different version (http://www.sd.xinhuanet.com/news/2014-03/31/c_1110029830_5.htm) of the map, prompting an entirely different set of theories.
Tibetan activist and blogger Tsering Woeser (http://www.pen.org/defending-writers/test-first-name-test-middle-name-test-last-name/tsering-woeser) spotted the difference and pointed it out on her Facebook page. To express her dismay at the deception, she used a Chinese idiom that might be translated as “they are so good at perpetrating fraud!” More literally, the phrase means “to steal the beams and pillars and replace them with rotten timber.”

**** Tôi vẫn nhớ nhưng con tàu Cap Anamur cứu người tị nạn trên biển. Và tôi cũng biết vài câu chuyện về dân tị nạn ở Đức, mà có người đã kể, dân tị nạn lười biếng không đi làm, đã bị ném trứng và cà chua thối vào nhà.

****Cả hai điều: cứu người bị nạn, bị đàn áp với bất công trong xã hội và mong họ sống tự lập là những đức tinh rất thẳng thắn đáng phục của người Đức.

Tháng tư
Em hãy nhớ
Nhành bruyere

Tuyết Hoa
05-08-2014, 01:20 PM
April 27, 2014

Tôi coi HCM nói chuyện với ký giả Pháp (1964) và Nhật (1966) ở youtube.

Hãy xem năm 1964 bác với người Pháp.

https://www.youtube.com/watch?v=onhVOcVGHds

Có người thông dịch tiếng Việt ở màn hình. Ông trả lời bằng tiếng Pháp, coi khá thoải mái. Tôi nói là coi thoải mái vì tôi không hiểu tiếng Pháp. Không phải là người Pháp nên nếu có ít sai sót, không ai chấp, nếu có phê phán chỉ nên nói về nội dung. Có người đã comment, Anh Pháp Trung Thái v.v bác đều tỏ tường, bác"sáng lập đảng CS Pháp...đập tan các cường quốc"

Việt Nam ****** (http://www.youtube.com/channel/UC3UHRADI3Z448BjTfwHiwNg)

6 months ago (http://www.youtube.com/comment?lc=UzhrSFHYNE1mUTk_pC3skWxsmkdvpN_kINuUvBQ hQME)"Không ai trong chúng ta có thể hình dung được BÁC đã trải qua nhiều khó khăn thế nào khi bôn ba tìm đường cứu nước. Ôi BÁC thật quá vĩ đại. Tiếng Anh, Pháp, Trung, Thái.... BÁC đều tỏ tường. Sao lại có NGƯỜI giỏi thế? Từ 1 học trò vô danh bị đuổi học, rồi thành phụ bếp, nhiều nghề vất vả....không tên tuổi, BÁC trở thành người có tiếng nói riêng trên đất khách, thành người sáng lập Đảng CS Pháp, rồi được mời tới Nga, tham dự các hội nghị Quốc Tế... Rồi lãnh đạo Việt Nam đập tan các cường quốc."

mới đọc tôi cứ tưởng họ ca tụng mỉa mai, hóa ra họ thực sự vinh danh HCM, một cách rất sai lầm.

Ông chắc chắn đã không sáng lập đảng CS Pháp. Có lẽ họ muốn nói ông sáng lập đảng CSVN tại Pháp.

Nhưng nếu ông đã đập tan các cường quốc thì bây giờ VN ta đang là cường quốc lãnh đạo thế giới hay sao.

Nói thế là rất mù quáng và tuyên truyền vô căn cớ.

Hãy coi và nhận xét HCM được phỏng vấn với ký giả Nhật ở video sau:

https://www.youtube.com/watch?v=f7KP65-sGIw

Có một ý kiến rất nịnh bợ:

****** muôn năm (http://www.youtube.com/channel/UC6-J6smgKyLQn7flxVbGYCQ)
7 months ago (http://www.youtube.com/comment?lc=AlMZIwNMlhtpucJLj26JFTJVT_UKTZmiCBXzuZ-0-QQ)
"Với những cống hiến to lớn cho dân tộc và nhân loại, Bác Hồ đã được tổ chức UNESCO tôn vinh là anh hùng giải phóng dân tộc và nhà văn hóa kiệt xuất. Nhân dân nhiều nước rất ngưỡng mộ Người. Trong 30 năm hoạt động cách mạng ở nước ngoài và sau này trên cương vị nguyên thủ quốc gia, Bác Hồ đã từng đến 42 nước trên thế giới. Nhiều quốc gia, kể cả những nơi Bác chưa từng đi qua, trong đó có Mexico đã đề nghị được đúc tượng Chủ tịch ****** đặt trang trọng tại một số thành phố lớn của nước này"

Không rõ tài liệu cho biết bác đã đi 42 nước và nước nào xin đúc tượng bác ở đâu. Nghe rất vô lý.

**Người phỏng vấn nói tiếng Nhật được dịch lại bằng tiếng Việt cho mọi người hiểu, còn HCM trả lời bằng tiếng Việt mà không được dịch sang tiếng Nhật để cho người phỏng vấn hay ngườ Nhật được hiểu câu trả lời nghĩa là gì.

Cuộc phỏng vấn như thế không thể chấp nhận với tên gọi là cuộc phỏng vấn.

Sự xếp đặt rất rõ ràng, là họ đưa trước các câu hỏi nên ông HCM biết họ hỏi gì để thông dịch rồi trả lời theo các câu trả lời (không biết ai) đã soạn sẵn và viết từng chữ ra giấy cho ngồi mà đọc.

Không cần để ý kỹ, ta thấy HCM rất gặp khó khăn khi đọc các câu trả lời viết sẵn. Họ nên viết chữ in thật đâm, rõ và thật to hơn.

Từng chữ ông dặn ra từng chữ. Kéo mục kỉnh lên xuống nhìn cho rõ tiếng Việt Nam.

*****Ông là người Viêt, người Pháp, người Hoa hay người Nùng cũng không cần thiết. Tên ông thiệt giả, DNA ông là ai không cần biết. Khá nhiều dữ kiện thu thập đều chứng tỏ rằng ông là người lừa đảo, thành hiện tượng lừa đảo HCM.

Chính trị và tôn giáo là hai đề tài người ta tránh nói tới. Song giữ nhân quyền, dành tự lập, chống xâm lăng, chống lường gạt, bảo vệ tổ quốc là lòng yêu nước.


Ngậm ngùi một thuở
Ta nằm đây, bốn mươi mùa sương gió
Trong nhà mồ hoang vắng lạnh từng đêm
Hồn say mơ về những phút êm đềm.
Bên cạnh những đoá hoa đời tươi thắm.

Ta còn nhớ nàng Tuyết Minh đằm thắm
Đêm động phòng cô gái hãy còn trinh
Nàng yêu ta thật đắm đuối chung tình
Đâu hay biết đời ta như cánh bướm.

Hương lửa đương nồng, lòng ta đã chán
Nghĩa phu thê nào buộc cánh chim hồng
Trốn người tình, ta quất ngựa truy phong
Rồi trôi nổi bay theo ngàn hướng gió.

Đời phiêu bạt bốn phương trời đây đó
Bao môi hồng, má thắm, đã qua tay
Nào Thái, Miên, Nga, Đức, Mỹ, Tàu, Tây
Ta khoái nhất vẫn người con gái Việt.

Thuở học đạo bên phương trời Xô viết
Ta gặp nàng mắt biếc, tóc ngang vai
Ta yêu người đồng chí nữ Minh Khai
Già nhân ngãi nhưng còn non chồng vợ.

Nàng có thai, ta vô cùng run sợ
Vội tìm người giúp đỡ chuyện chồng con
May thay nhờ đồng chí Lê Hồng Phong
Gánh của nợ ta mừng như thoát chết.

Hang Bắc Bó ta gặp nàng Thị Ngát
Cô học trò bé bỏng tựa nai tơ
Ta cưng em như cháu gái dại khờ
Nàng đáp lại cho ta thằng Đức Mạnh.

Hương lửa đương nồng, lòng ta đã chán
Nghĩa phu thê nào buộc cánh chim hồng
Trốn người tình, ta quất ngựa truy phong
Rồi trôi nổi bay theo ngàn hướng gió.

Nhưng đảng muốn ta phải là ông thánh
Là cha già dân tộc quyết hy sinh
Không vợ con, tình ái, chẳng gia đình
Sống diệt dục như thầy tu ép xác.

Ta bảo chúng: “Các chú mầy quá ác
Các chú thì thê thiếp mỗi hằng đêm
Lại bắt ta phải nuốt dãi nhịn thèm
Món đồ chơi để lâu ngày đã mốc.”

Bọn chúng làm thinh, ta bèn giả khóc
Cuối cùng chúng phải nhượng bộ chiều ta
Ta được quyền ‘yêu’ mút chỉ ca tha
Nhưng tuyệt đối không bao giờ cưới vợ.

Kể từ đó bao nhiêu là cô gái
Đã vào dinh hộ lý xác thân ta
Từ những cô cháu gái Miền Nam ra
Đến những ả Mèo, Nùng miền biên giới.

Họ nhiều quá ta làm sao nhớ hết
Nhưng một nàng làm thổn thức tim ta
Nàng da thơm, má thắm, nét mặn mà
Ta ngây ngất thấy mình như trẻ lại.

Ta say đắm quên cả lời đảng dạy
Để cho nàng dính phải cái bào thai
Nàng thương con, đòi cưới hỏi công khai
Nghe nàng nói ta tưởng là sét đánh.

Và quả nhiên, cuộc đời nàng bất hạnh
Thằng Quốc Hoàn theo lệnh đảng yêu tinh
Nỡ đang tâm cắt đứt mối duyên tình
Còn hãm hiếp, vứt thây nàng ngoài phố

Đứa con trai, cũng may còn tốt số
Thoát tử thần, nhưng sống kiếp không cha
Con Tất Trung, xin thấu hiểu lòng ta
Và ghi nhớ mối thù sâu của mẹ.

Ta bây giờ trong nhà mồ quạnh quẽ
Ngày ồn ào bao kẻ tới người lui
Đêm vắng tanh nằm trở giấc bùi ngùi
Lòng thương tiếc một thời đầy hoa thắm.

Phan Huy

Một bài thơ lịch sử cần được phổ biến toàn cầu. Là hiện tượng Lừa Đảo HCM.

Tôi đã từng nghe những người bắc Việt nói, như những khẩu hiệu của lòng tin, như tin vào thượng đế, "Ấy đảng như thế, cán bộ như thế nhưng ông HCM là người rất tốt".

Đảng Cộng Sản Việt Nam đã lừa lọc toàn dân từ ngày có đảng, có HCM. Lòng phẫn uất của 80, 90 triệu dân trong và ngoài nước cần được kết hợp để lật đổ chế độ này.

July 15, 2013, ở đại học Bankok, sinh viên đại học đã vẽ hình trên tường về các anh hùng (superheros) được ngưỡng mộ, trong đó có hình Hitler. Ông viện trưởng (dean) đã phải xin lỗi cả nước Thái cũng như thế giới vì sự ngu xuẩn của bọn sinh viên này. Và hình đã bị xoá đi trong hai ngày sau.

http://www.thestar.com/news/world/2013/07/15/hitler_as_superhero_university_apologizes_for_stud ents_graduation_banner.html

Năm 1996 ở VN tôi nhớ có nghe bà con hát nhạc Trịnh Công Sơn, nhạc thiếu nhi. Tôi chỉ nghe một lần vẫn nhớ, "Kìa các em thơ ngây. Em luôn cùng kết đoàn. Vì chúng em đã thuộc năm điều bác dậy."

Bác là con người vô liêm sỉ, là quân bán nước mà nhạc sĩ Trịnh Công Sơn còn bị khủng bố rất nặng đến sáng tác những bản nhạc nô nhục như thế.

Chúng ta cần phải xin lỗi tất cả toàn dân, các bạn trẻ, các em học sinh VN và toàn thế giới và xóa bỏ ấn tượng HCM y như đại học Bankok đã phải chính thức lên tiếng xin lỗi cả nước, cả thế giới vì tôn thờ kẻ gian ác.

Đã bao nhiêu năm qua bọn CSVN đã tô vẽ HCM để lạm dụng, để khủng bố dân, sinh viên học sinh để bán nước.

Giới trẻ VN hiện nay, lớn lên trong chế độ CSVN, đã hiện lên như những anh hùng như những bực thánh hiền thời đại. Những người tài giỏi đến từ tỉ lệ của số dân của VN.

Những người như Phạm Thanh Nghiên, Việt Khang đã rất làm tôi kính phục. Những bài viết của bạn trẻ Đặng Chí Hùng đã chứng tỏ dân tộc VN phải nuôi dưỡng lấy giống nòi.

Những người hiểu biết, những ngưới lớn đã bỏ ra đi, đi 1954, đi 1975, còn lại các em, sinh ra và lớn lên sau đó. Các em được sinh ra từ 80-90 triệu dân của VN, đã là những người Việt yêu nước mà chúng tôi rất yêu thương và khâm phục.

CSVN, HCM đã khủng bố chúng tôi thời còn trẻ, thời sinh viên học sinh. Các em đã học tìm hiểu và học hỏi từ lịch sử và các em sẽ chọn lựa tìm cách nuôi dưỡng, chiếm lại đất nước mình, phá bọn khủng bố đất nước này.

Những bạn trẻ như Đinh Nhật Uy, ĐInh Nguyên Khang cần đến lòng cảm thông của những kẻ có lòng. Những cậu bé con này đã làm gì nên tội? Nhìn những cậu bé này, bạn có rơi dòng nước mắt?

http://danlambaovn.blogspot.ca/2014/04/inh-nhat-uy-ra-toa-phuc-tham-binh.html#more

Tôi xin phép trích một comment:

Du Luan Vien • 12 days ago (http://danlambaovn.blogspot.ca/2014/04/inh-nhat-uy-ra-toa-phuc-tham-binh.html#comment-1337959143)Đinh Nhật Uy với 3 Giòng Thác Cách Mạng!

3 Giòng Thác Cách Mạng: Không Còn Lối Thoát Nào Cho Độc Tài Cộng Sản!
Gần cuối Thế Kỷ 20 và đầu Thế Kỷ 21, nhân loại chứng kiến 3 Giòng Thác Cách Mạng có tính chất định đoạt số phận của các chế độc tài phản dân chủ và độc tài toàn trị Cộng sản trên toàn thế giới!
Không có bất cứ một lực lượng nào có khả năng chống nổi 3 Giòng Thách CM này và điều người ta ngạc nhiên nhất là những chuyên viên phân tích tình hình tài giỏi nhất của các Cơ Quan Tình Báo CIA, KGB, hay MI của Anh cũng bất ngờ và không đoán hiểu nổi sụ vùng dậy của quần chúng trong 3 Giòng Thác Cách Mạng hung hãn này!
Các Cơ Quan Tình Báo nói trên cũng không tiên liệu được diễn biến của cuộc 3 Giòng Thác CM! Tất cả đều hoàn toàn bất ngờ!
Xin tóm lược 3 Giòng Thác Cách Mạng như sau:
1) Giòng Thác Thứ 1: Khai diễn vào năm 1986 khi lần đầu tiên, sức mạng quần chúng ( People Power) đã đứng dậy biểu tình, tuần hành giật sập chế độ độc tài phản dân chủ của TT Ferdinand Marcos sau 20 năm cầm quyền! Chưa hết, quốc gia kế cận là Indonesia cũng bị sức mạnh của quần chúng làm tiêu tan chế độ độc tài của TT Suharto sau gần 30 năm nắm quyền!
Từ đó, Giòng Thác Cách Mạng thứ 1 vẫn tiếp tục lan rộng tạo ra những Mùa Xuân Á Rập làm tan rã các chế độ độc tài tại Trung Đông, Phi Châu, Ukraina, Miến Điện!
2) Giòng Thác Cách Mạng Thứ 2: Khai diễn tại Ba Lan do Công Đoàn Kết khởi động dưới sự lãnh đạo của lãnh tụ giai cấp công nhân Lech Walesa. Thoạt đầu, ít có ai nghĩ rằng Giòng Thác Cách Mạng 2 này thành công vì với một nền chuyên chính vô sản, độc tài toàn trị sắt máu và hệ thống Công An dày đặc, chưa kể mật vụ của KGB siết chặt từ trên xuống dưới lại có thể để cho Giòng Thác này lớn mạnh được! Trong quá khứ, những cuộc nổi dậy của quần chúng nằm trong Giòng Thác này đã bị đập nát tại Hungary năm 1956, tại Tiệp Khắc năm 1968. Nhưng thất bất ngờ ngoài dự liệu của ngay chính mật vụ KGB và CIA, Giòng Thác này bùng nổ dữ dội làm lung lay và tan rã toàn bộ Liên Xô và Khối Đông Âu! Suýt chút nữa, nếu Đặng Tiểu Bình không mạnh tay đàn áp thì Giòng Thác này đã thành công tại TQ qua sự kiện Thiên An Môn năm 1989!
3) Giòng Thác Cách Mạng Thứ 3 (Tin Học): Quả thật, 2 Giòng Thác thứ 1 và 2 không thành công nếu không có Giòng Thác Tin Học hỗ trợ! Nhờ Tin Học, thông tin liên lạc và huy động quần chúng được phát huy mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Chính những máy Fax, máy in ấn xách tay đã cho việc truyền bá thông tin rộng rãi hơn trong cuộc nổi dậy của quần chúng tại Manila và Jakarta, Ba Lan Varsawa, Đông Berlin, Mạc Tư Khoa … thì tại Trung Đông, Phi Châu, Ukraina, Miến Điện, điện thoại di động, mạng Facebook, Twitter, Yahoo … đã đóng một vai trò thiết yếu để kêu gọi tập trung biểu tình dẫn đến nhiều bất ngờ làm cho bộ máy đàn áp của các chế độ đôc tài không tiến đoán được nơi nào xảy ra biểu tình! Chính vì vậy, mà chế độ độc tài dơ bẩn của Lybia do TT Gadaffi cai trị đã sụp đổ nhanh chóng! TT Gadaffi phải chui ống cống và bị móc lên một cách nhục nhã!
Hiện nay, 3 Giòng Thác Cách Mạng nói trên vẫn còn đang tiếp diễn và dự đoán không lầm là năm 2016 sẽ làm tan rã 4 thể chế đợc tài CS còn lại là Cuba, Bắc Hàn, VN và TQ! Bất cứ 1 trong 4 quốc gia CS này bị tan rã thì sẽ hiệu ứng giây chuyền là 3 quốc gia kia phải sụp theo! Nhưng nếu TQ sụp đổ trước, 3 quốc gia VN, Cuba, Bắc Hàn còn lại sẽ tan rã nhanh chóng hơn vì mất chỗ dựa về kinh tế và quân sự!
Việc Nhà Nước CSVN cho thả nhiều nhà hoạt động cho tự do và nhân quyền là điều chứng minh là thế tất thắng của 3 Giòng Thác Cách Mạng!
Một Uỷ Viên Bộ Chính Trị Trung Uơng Đảng phụ trách Ban Tuyên Huấn cũng đã từng khuyên con trai là nên tìm cách ở lại Hoa Kỳ sau khi du học vì cao trào của 3 Giòng Thác Cách Mạng hiện nay là xu hướng chung của nhân loại!

http://danlambaovn.blogspot.ca/2014/04/phien-toa-phuc-tham-inh-nhat-uy.html#more

http://danlambaovn.blogspot.ca/2014/04/inh-nguyen-kha-bi-khung-bo-tinh-than-va.html

Tuyết Hoa
05-09-2014, 06:16 AM
30 tháng 4 - Nghe Nguyễn Hữu Cầu thấy dáng nhân bản Việt Nam

Xin Cha tha nợ cho con. Xin Me tha nợ cho con. Xin mọi người tha tội cho tôi. Tha cho tôi với. Tha cho tôi với. Vì tôi đánh mất một vật thiêng liêng tổ tiên góp máu để lại cho mình. Tha cho tôi với. Tha cho tôi với...

(Nguyễn Hữu Cầu)


"30 tháng 4, 2014. Nguyễn Hữu Cầu trở lại với chúng ta bằng ánh mắt hiền hòa, nụ cười nhân ái, nhưng với trái tim bốc lửa. Đảng cầm quyền và những dư luận viên của đảng luôn vu cho những gì nói về VNCH là những mưu đồ khôi phục lại chế độ cũ. Anh Nguyễn Hữu Cầu đã gián tiếp trả lời giùm cho chúng ta: Những gì chúng ta muốn khôi phục, muốn có lại là những giá trị tốt đẹp đã có của Miền Nam tự do từ những ngày trước 30 tháng 4. Đó là lòng nhân ái giữa người và người; đó là tinh thần Tổ Quốc - Danh Dự - Trách nhiệm giữa con người và đất nước; đó là thái độ sống dứt khoát, rõ ràng giữa dối trá và sự thật, giữa thiện và ác.


Chúng ta nhìn thấy những giá trị đó từ một con người.

Từ Nguyễn Hữu Cầu - một người lính Việt Nam Cộng Hòa."

Trich đoạn từ bài viết 30 tháng tư - Nghe Nguyễn Hữu Cầu thấy dáng Nhân Bản Việt Nam, của Vũ Đông Hà

http://danlambaovn.blogspot.ca/2014/04/30-thang-4-nghe-nguyen-huu-cau-thay.html#more
http://www.youtube.com/watch?v=eDh-zyHLbPU

Tôi đọc Trung Quốc Không Đáng Sợ, Trần Trung Đạo

"Thủ tướng Anh Lord Palmerston thời Nữ Hoàng Victoria phát biểu: “Nước Anh không có đồng minh bất diệt, kẻ thù vĩnh viễn, chỉ có lợi ích quốc gia dân tộc là bất diệt và vĩnh viễn”. Câu nói đó trở thành thước đo cho chính sách đối ngoại của mọi quốc gia."

(trích đoạn từ link")

http://danlambaovn.blogspot.ca/2014/05/so-mat-danh-du.html#more

"Đại đa số nhân loại không muốn chiến tranh, nhất là Việt Nam một dân tộc đã chịu đựng quá nhiều đau thương mất mát vì chiến tranh lại càng không muốn chiến tranh. Thế nhưng, nếu chiến tranh phải đến lần nữa trên đất nước Việt Nam hãy đến càng sớm càng tốt, hãy đến khi Trung Cộng còn yếu, hãy đến khi quyền lợi các cường quốc bị va chạm và buộc phải tham gia can thiệp. Trung Cộng không có gì đáng sợ mà chỉ sợ lòng yêu nước trong mỗi người Việt Nam chưa đủ độ sục sôi."

(trích đoạn từ link bài viết của Trần Trung Đạo)

Lòng yêu nước của chúng ta đã đủ sục sôi chưa
và khi TQ xâm lăng VN,

Bạn đang ở đâu và đang làm gì.

https://www.youtube.com/watch?v=1i9gdFbHZlU

https://www.youtube.com/watch?v=uZ3VhWYUSwo

Lời Kêu Gọi Biểu tình Yêu Nước của 20 Tổ Chức Dân Sự Việt Nam

http://danlambaovn.blogspot.ca/2014/05/loi-keu-goi-bieu-tinh-yeu-nuoc-cua-20.html#more

Tràn đầy hồn thơ,
đại bàng ngồi mơ,
ngắm trăng và sao, ước mong ngày nao,
mang lại chiến bào,
vỗ cánh bay cao,
vỗ cánh bay cao,
vỗ cánh bay cao...

(Nguyễn Hữu Cầu)

Tuyết Hoa
05-16-2014, 11:25 AM
DI CHÚC CỦA TIỀN NHÂN

VUA TRẦN NHÂN TÔNG (1258-1309)

Các Người chớ quên!
Nghe lời Ta dạy

Chính nước lớn
Làm những điều bậy bạ
TRÁI ĐẠO LÀM NGƯỜI
Bất nghĩa bất nhân
Ỷ nước lớn
Tự cho mình cái quyền ăn nói!
Nói một đường làm một nẻo! Vô luân!
Chớ xem thường chuyện nhỏ ngoài biên ải.
Chuyện vụn vặt thành lớn chuyện: NGOẠI XÂM!

Họa Trung Hoa!

Tự lâu đời truyền kiếp!
Kiếm cớ này bày chuyện nọ! TÀ MA!
Không tôn trọng biên cương theo quy ước
Tranh chấp hoài! Không thôn tính được ta
Chúng gậm nhấm Sơn Hà và Hải Đảo
Chớ xem thường chuyện vụn vặt Chí Nguy!
Gặm nhấm dần
Giang Sơn ta nhỏ lại
Tổ ĐẠI BÀNG thành cái tổ chim di

Các việc trên khiến Ta đây nghĩ tới
Canh cánh bên lòng “ĐẠI SỰ QUỐC GIA”!
Chúng kiếm cớ xua quân qua ĐẠI VIỆT
Biến nước ta thành quận huyện Trung Hoa!

VẬY NÊN

CÁC NGƯỜI PHẢI NHỚ LỜI TA DẶN
KHÔNG ĐỂ MẤT
MỘT TẤC ĐẤT CỦA TIỀN NHÂN ĐỂ LẠI

HÃY ĐỀ PHÒNG

QUÂN ĐẠI HÁN TRUNG HOA!

LỜI NHẮN NHỦ
CŨNG LÀ LỜI DI CHÚC

CHO MUÔN ĐỜI CON CHÁU NƯỚC NAM TA.

VUA LÊ THÁNH TÔNG (1442-1497)

“Nếu các ngươi đem một thước sông, một tấc đất của Thái Tổ
làm mồi cho giặc thì phải tội tru di”.

*****Tôi không thuộc sử Việt, và gần đây, đọc bài di chúc của tổ tiên để lại, đã viết thành văn thơ, như lòng dân, như ngôn ngữ, lòng yêu chuộng văn chương thơ phú, như tình yêu dân tộc giống nòi của một dòng dõi dân chủ ngàn năm, có những bà Trưng, bà Triệu cũng lãnh đạo bảo vệ quê hương, xin ghi lại chép lại, để nhớ di chúc của tổ tiên.

Tuyết Hoa
05-17-2014, 09:34 AM
Thi Khả Năng (competency test)



Họ bầy cái trò bắt chúng tôi đi thi (trò này sẽ không kéo dài, cứ tin tôi. Làm như từ trước tới giờ chúng tôi hành nghề thiếu cái khả năng!)


Đi làm 25 năm bây giờ phải học thi để có đủ khả năng làm việc.


Mỗi năm họ chọn 10% để làm nạn nhân. Tôi có thư vào tháng 3, 2013 và phải làm cho xong trước tháng 5, 2014.


25 năm rồi, coi lại sách vở, trời ơi, khổ.


***Một ngày chỉ có 24 tiếng, mà không sao tổ chức cho nên hồn, nên nay mai ghi tiếp. Cứ ghi thế, có gì sửa sau. (Merci Đặc Trưng). Phải lo làm ăn, ca đêm tuần này. Còn phải nộp thêm 15 tín chỉ trong 10 ngày mới có quyền hành nghế. Lại lo làm đêm v.v. Mãi chưa hết việc. Bận, thật đấy. Có lần người bạn đồng nghiệp tôi bảo, bạn có đi ngủ bao giờ không, tôi đáp lại bằng nụ cười. Chưa có thì giờ suy nghĩ làm sao sống sót được tới ngày nay. Thời gian đi đâu?


May 15, 2014 @13:24

Eve.
05-18-2014, 07:08 AM
Sáng sớm đọc bài viết này làm Eve khóc ...



Chờ nhau
Nhành bruyere

*Tôi mất cây bút này sẽ có cây bút khác
Tôi mất laptop này sẽ có laptop khác

April 26, 2014:

Tôi đọc:


Nỗi khổ người khi là Việt!





Yamano
Theo ViTalk (http://vitalk.vn/threads/noi-kho-nguoi-khi-la-viet.873342/#post-901307)

Tôi là người gốc Việt, hiện đang sinh sống và làm việc tại Nhật. Những chuyện xảy ra gần đây tôi muốn quên đi cho bớt đau lòng nhưng thành thật mà nói không riêng gì tôi mà tất cả những ai đang sinh sống, học tập và làm viêc ở đây đều cảm nhận được cái không khí ngột ngạt nơi này. Đi vô công ty mà không dám ngẩng đầu nhìn ai. Mỗi lần tới chương trình tin tức thì lẳng lặng mà "biến". Vì sao? Là vì nhờ Việt Nam giờ đã quá nổi tiếng trên đất nước Nhật Bản này rồi.
Các bạn luôn tung hô đất nước Việt Nam xinh đẹp, con người Việt Nam thân thiện, hiền hoà hiếu khách. Thật sự cái nhận xét nay không biết từ đâu mà có? Phía nhận xét và phía được nhận xét chắc có lẽ không biết viết chữ "NHỤC" như thế nào thì phải! Tôi không biết các bạn có ngượng khi nói những từ này không? Riêng tôi dù trong nước hay ngoài nước, dù với người Việt Nam hay bạn bè quốc tế tôi chưaa bao giờ nói những lời dối trá này. Vì những đức tính đó không có ở người Việt Nam ngày nay. Thân thiện ở chỗ nào khi vừa xuống sân bay đã bị hải quan đòi hối lộ, hiền hoà ở đâu khi lên taxi là bị vẽ đường chặt chém, và hiếu khách đến nỗi mới bước ra đường liền bị giật đồ.
Đó là những gì mà người bạn của tôi trải qua trong một ngày khi đến Việt Nam. Nếu bạn là tôi thì các bạn ăn nói với người này như thế nào? Mỗi lần bị phê phán các bạn rất giỏi cãi. Câu thần chú cứu rỗi các bạn là "đừng quơ đũa cả nắm như vậy, có người này người khác mà". Tuy biết là ở đâu cũng có người tốt kẻ xấu, nhưng các bạn chỉ cho tôi thấy cái tốt đi? Tốt ở đâu, ở chỗ nào? Tôi khuyên các bạn nên nhìn nhận sự thật một cách khách quan phấn đấu học tập và sửa chữa chứ đừng ngụy biện nữa. Ở trong nước thì còn đóng cửa bảo nhau được. Còn đằng này đi nước ngoài mà còn xấu xa như vậy thì đó là quốc nhục rồi, không còn là chuyện của cá nhân nữa.
Tôi sống và làm việc nhiều năm ở đây nên tôi hiểu rõ văn hoá và tính cách của họ. Trộm cắp là một trong những tội mà người Nhật ghét nhất chỉ sau tội quấy rối phụ nữ. Người Nhật rất thân thiện, hiếu khách và lịch sự. Vì vậy những ai đến với nước Nhật đều được họ chào đón, tiếp đãi rất nồng nhiệt. Nhưng không có nghĩa là họ thích các bạn. Các bạn đừng bao giờ ngộ nhận như vậy.
Dân tộc tính của họ rất cao. Cả khu vực Châu Á này họ chẳng coi ra gì đâu, và đặc biệt hơn là họ không thích người Châu Á cho lắm. Việt Nam thì càng tệ hơn nữa, chắc chắn là trên 80% người Nhật không biết gì về Việt Nam. (Điều này tôi xin cam đoan những ai đã từng sống ở Nhật trên 3 năm sẽ hiểu). Thế tại sao tôi đề cập vấn đề này? Vì tôi muốn nhắc nhở người Việt ở Nhật nên biết vị trí của mình trong mắt người Nhật là rất rất nhỏ, tu nghiêp sinh muốn kiếm tiền, du học sinh muốn học tập, kỹ sư-nhân viên muốn làm việc thi nên nghĩ tới người Việt Nam và đất nước Việt Nam để biết vị trí của mình ở đâu? Mình là ai để không phạm sai lầm. Tuy gần đây báo đài phía Việt Nam tung hô quan hệ Việt Nam - Nhật Bản, nào là này nào là kia... đủ thứ. Nhưng với người Nhật họ chỉ nghĩ về kinh tế và chính trị thôi.
Còn Việt Nam thì coi họ như thánh sống, học hỏi nước họ,con người họ, thích hàng Nhật, thích người Nhật... đem nước Nhật như là mô hình kiểu mẫu để phấn đấu vươn lên. Nhưng chẳng bao giờ các bạn được như họ đâu. Đừng nói là 20-30 năm cho dù là một thế kỷ đi chăng nữa cũng vậy thôi. Tại sao ư? Vì người Việt không có ý chí phấn đấu, không biết nhìn nhận thực tế, không biết lắng nghe và chấp nhận sự thật. Thích được ca tụng, thích được khen ngợi.
Còn có những bạn luôn nói mình tự hào khi là người Việt Nam? Tôi không biết các bạn tự hào ở điểm nào? Tự hào về cái gì? Nếu ai đó biết xin chỉ dạy. Các bạn nên tự hào khi mà thế giới nhìn Việt Nam với sự ngưỡng mộ chứ không phải sự khinh khi như bây giờ.
Chắc các bạn du hoc sinh cũng biết rất khó kết bạn với những du học sinh của nước phát triển đúng không? Lúc tôi còn đi học, trong lớp tôi có Hàn Quốc với Đài Loan, bọn chúng hay hỏi tôi thế này: "Có vẻ có tiền là qua Việt Nam cưới được vợ hả bạn? Giống như mua vợ vậy? Ở nước bọn tao cô dâu Việt nhiều lắm, gái Việt Nam cũng xinh lắm nhỉ!" rồi hô hố cười. Lúc đó không biết các bạn có còn tụ hào nữa không nhưng tôi thì thấy vừa giận vừa nhục. Các bạn thích kpop, diễn viên Hàn, phim Hàn... không ai cấm và cũng chẳng có gì sai. Tôi thỉnh thoảng vẫn xem phim Hàn. Nhưng các bạn có biết khi qua nhật lưu diễn họ phải chào khán giả bằng tiếng Nhật, hát vài bài hát Tiếng Nhật, lễ phép và rất tôn trọng khán giả chứ không dám có thái độ phách lối và trịch thượng như khi qua Việt Nam đâu. Một khi thần tượng không coi mình là Fan thì các bạn đừng tự đánh mất giá trị của bản thân mình. Giá trị của bản thân do dân tộc, cha mẹ ban cho ta, nó là vô giá, hãy biết trân trọng.
Cuối cùng điều tôi buồn cười và luôn thắc mắc là mỗi khi có một người gốc Việt nào đó đoạt giải lớn trong các cuộc thi từ thể thao đến khoa học thì các bạn tung hô, rồi lên mạng comment "tự hào Việt Nam" trong khi người trong cuộc chưa hẳn đã nghĩ như vậy. Vì sao? Tuy trong người họ mang dòng máu Việt nhưng nơi tài năng họ phát triển là ở bản xứ, công trình nghiên cứu của họ là ở nước ngoài, hoàn toàn không dính líu gì đến Việt Nam nhưng các bạn vui như thể họ là thân thích của chính mình vậy. Mới gần đây thôi, phó thủ tướng gốc Việt của Đức đã từng thổ lộ ngoài chuyện công ra, ông không muốn quay về Việt Nam với tư cách cá nhân, như một gáo nước lạnh cho vào những lời khen ngợi, những lời mời gọi nồng nhiệt từ đất nước của nhũng con người "thân thiện, hiền hoà, hiếu khách" dành cho ông. Điều này các bạn nên suy nghĩ! Còn nữa, thỉnh thoảng cũng có người Việt được vinh danh trên trường quốc tế, nhưng khi Việt Nam mới có một thì những nước xung quanh ta có rất rất nhiều rồi.
Tôi nói điều này không phải để chê bai người Việt, mà là muốn mọi người nhìn lên mà phấn đấu thêm chứ đừng vì thế mà tự đắc. Tôi là người Việt, tôi không tự hào về điều đó, tôi đã cố để mình không còn là người Việt nữa, giờ tôi đã toại nguyện. Nhưng tôi hy vọng trong tương lai gần, các bạn làm cho tôi cảm thấy hối hận về điều mình đã nghĩ và đã làm. Tôi đang rất mong đợi điều đó. Tôi biết ý kiến của tôi sẽ gặp nhiều phản đối, và hứng được nhiều gạch đá. nhưng với những ai chưa từng đi và sống ở nước ngoài và bị phân biệt đối xử vì là người Việt thì tôi sẽ không chấp. Nhưng những ai đã từng sống ở nước ngoài mà phản đối ý kiến của tôi thì sẽ rất vui và sẵn lòng được chất vấn!



**Tôi hôm qua có gặp được một cô y tá rất trẻ là người Nhật và rất vui, vì lâu rồi tôi không gặp người Nhật, ngồi bên cạnh.

Tự hào của dân tộc Nhật luôn làm người ta thán phục. Tuy nhiên trong văn chương tôi đọc từ trước 1975 cũng như những tài liệu thỉnh thoảng nghe qua, thì đời sống họ mực thước và tình cảm dường như bị đè nén khá trầm trọng.

Cô y tá in charge hôm qua người Phi và tôi còn quý cô bạn người Phi này hơn nhiều nữa. Vì nhân tính của cô ta, vì những việc người Phi đã làm cho người tị nạn, vì Phi cũng có nhiều tệ nạn như dân mình.

Julietta, hôm thứ ba thì phải, là ngày nghỉ của cô, đã mang vào một khay đầy phở xào đãi bạn bè ở khu làm việc, cô y tá người Phi khác đã mời tôi ăn. Tôi thích thứ xì dầu cô nêm, hôm sau gặp cô bảo sẽ mang cho tôi một chai. Hôm sau tôi bảo tôi có chả giò mua đông lạnh để tôi mang cho. Cô lại bảo đừng mua để cô làm, để đông lạnh và mang vào cho, chỉ việc chiên lên. Julietta học và thực hành tiếng Nhật và Spanish với các bạn cô ở đó hôm qua. Có những người Đức, người Pháp v.v khác nữa. Cũng có một khu khá nhiều người Phi mà ông bác sĩ P gọi họ là mafia Phi. Người Phi sang đây khá nhiều làm việc trong khu nursing, coi sóc người bệnh, người già và trẻ con.

**Người Việt đa số thực sự làm tôi buồn lắm. Và tôi rất đồng ý với những nội dung của ngưới viết.


Nhưng không vì thế mà tôi ao ước trở thành một người khác.


Đã bao lâu rồi, nhất là từ 1975, người dân VN bị khuôn rập vào những gian dối biển lận của giới lãnh đạo dân. Có số rất nhỏ người Việt nhận thức được rõ tình hình và họ rất giỏi, không được ca tụng lại phải ẩn danh mà tôi có thể nhận thấy khắp nơi khắp thế giới.


Cũng như có số rất nhỏ tỉ lệ nhưng vẫn thành con số lớn, vì số đông dân VN, ở trong nươc bị đầy đọa khi họ muốn thật sư tranh đấu cho sự tự hào, độc lập của dân. Thì làm sao ta nhìn thấy sự tự hào thật sự của dân tộc. Sự tự hào này đã bị vùi dập bởi nhiều dữ kiện lâu dài từ lịch sử, nhất là những dã tâm từ TQ, từ HCM và những người bị dập khuôn từ môi trường.


Cho nên sự tranh đấu cho nhân bản, tự do, cho độc lập của VN là điều rất cần thiết, bằng những cách khác nhau mà mọi người có thể nghĩ tới, là mục đích rất nhân bản của người VN trong và ngoài nước.

Có người đã quote A.Huxley, đại khái rằng, "Không học từ lịch sử đã làm nên những trang của lịch sử".

Tuyết Hoa
01-04-2015, 01:31 PM
Chào Eve và các bạn thân mến, hy vọng các bạn đã có những ngày vui cùng Giáng Sinh và Ngày Sang Năm Mới 2015

***************


Giết Người Tập Thể Cuối Năm


Câu chuyện 8 người Việt Nam bị giết và kẻ giết người tự sát xảy ra ở Edmonton, AB, Canada rúng động toàn cầu. Dĩ nhiên là tôi rất chú ý đến tin tức này. Một phần nào đó câu chuyện rất giống những câu chuyện của từng người tị nạn chúng ta ở khắp nơi trên thế giới. Nếu tôi quá chủ quan thì tôi sẽ thú nhận nếu nó không giống chuyện của bạn thì nó rất giống chuyện của chính bản thân tôi. Làm sao để tránh được điều này lại là một vấn đề khác.


Tôi xin chia sẻ những ý nghĩ của chính mình từ những ghi nhận gom được của dữ kiện này. Có rất nhiều chuyện có thể gọi là tương tự mà chúng ta không thể đưa ra vì vấn đề tôn trọng đời tư. Sự kiện này xảy ra được mang ra công luận, tòa án, trên tin báo chí nên là một điều rất đáng mang ra phân tích cuộc sống tị nạn nhiều nước mắt của chúng ta. Những điều giữ kín nhờ đó có thể gọi là dựa vào để mang ra suy luận và tự giúp bản thân và cuộc sống chung quanh.


Dữ kiện xảy ra vào Dec 28, 29, 30, 2014


Người đàn ông 53 tuổi, đến Canada 1979, ly dị vợ, về Việt Nam năm 2000, gặp cô gái trẻ hơn 18 tuổi lấy làm vợ mang sang Canada 2003, có khá nhiều tiền án đã giết 8 người, một người đàn bà không quan hệ, một người vợ, một đứa con vợ, một đúa cháu vợ, một người em vợ, mẹ vợ, cha vợ, một em gái vợ. Vậy mà ông ta lại cứu mạng của một người con gái 1 tuổi và một người cháu trai 8 tháng của vợ trước khi tự sát.

Tôi rơi nhiều nước mắt cho những dữ kiện này của chúng ta


Môt số links và tin tức theo dõi như sau và tin tức vẫn tiếp tục được theo dõi và điều tra.
http://globalnews.ca/news/1748216/multiple-victims-in-north-edmonton-homicide-investigation-police/
EDMONTON — Police have identified one of the women killed in the largest mass murder in Edmonton’s history as 37-year-old Cyndi Duong. The incident left nine people dead, including Duong, two young children, and the man believed to be responsible.
A sombre Police Chief Rod Knecht calls the deaths “tragic incidents of domestic violence.”
“This series of events were not random acts, but rather appear to be planned, deliberate and targeted,” he said in an update Tuesday night, adding that there was no risk to the general public.
“It is a tragic day for Edmonton,” said Knecht. “Our thoughts go out to the community as we all come to terms with the senseless mass murder of eight people.”
Two homicide scenes in Edmonton (in the Lakeview and Haddow neighbourhoods) and a scene in Fort Saskatchewan are connected to the multiple homicides and what’s believed to be a suicide.
Police say the deadly spree began in the southwest neighbourhood of Haddow Monday evening. Just before 7 p.m., police responded to a weapons complaint at a home near Haswell Court and 16 Avenue. Once there, they found a middle-aged woman dead from a gunshot wound.

“It is alleged a male entered a private residence, discharged a handgun, and fled the scene,” said Knecht.
READ MORE: Police investigate suspicious death of woman in southwest Edmonton (http://globalnews.ca/news/1747723/police-investigate-suspicious-death-of-woman-in-southwest-edmonton/)
Later Monday evening, around 8:30 p.m., police responded to a call near 83rd Street and 180th Avenue, in Klarvatten, part of Lakeview. They were called to check on the welfare of a man.
“According to family, the man seemed depressed and overly emotional. The family was concerned that the male may be suicidal,” said Knecht.
When police arrived at the north-end residence, the man wasn’t there.
“A check of the exterior of the residence revealed nothing suspicious. There were also no signs of the suspect’s vehicle,” explained Knecht.
At 12:23 a.m., after another person contacted police with more information, police returned to the home and established grounds to breach the home.
“Once access was gained, our officers confirmed there were seven deceased individuals within the residence.”

“These murders were described by investigators as appearing to be planned and deliberate.”
“The weapon used in these senseless murders was a 9 mm handgun legally registered in British Columbia in 1997 and reported stolen in Surrey, B.C. in 2006,” said Knecht.
The seven victims found inside the home were three middle-aged women, two middle-aged men and two children – a boy and a girl, both under the age of 10.
“It’s horrific… It’s chaotic… it’s horrific… particularly when there’s children involved, it has a tremendous impact on our folks.”
Knecht said he believed police did everything they could when responding to the north Edmonton home.

“At this point, it appears we did everything we could have done at that time. We couldn’t just arbitrarily enter a residence without having good information to breach a residence.”
Then, around 2:20 a.m. Tuesday, Edmonton police responded to a restaurant in downtown Fort Saskatchewan.
“They discovered a black SUV that matched the description of a vehicle believed to associated with the first homicide in southwest Edmonton,” explained Knecht. A man was found inside VN Express restaurant, dead by apparent suicide. A body was removed from the building around 2:45 p.m. Tuesday.
“I can confirm that the deceased male is in fact the same male police have been attempting to locate since 8:28 p.m. yesterday.” The man found dead inside of the Fort Saskatchewan restaurant also matched the description of the suicidal man allegedly associated with the scene at 83rd Street and 180th Avenue.
READ MORE: Edmonton mass murder – a timeline of events (http://globalnews.ca/news/1749523/edmonton-mass-murder-a-timeline-of-events/)
Police believe he had a “business interest” in that restaurant.
Knecht said the man had a history with police and that officers had been to the north Edmonton home twice before. The first time was in November 2012.
“A male subject was arrested and charged for offences relating to domestic violence, sexual assault and uttering threats,” said Knecht. The second time was in 2013 for a check on welfare.

“This male subject is well-known to the Edmonton Police Service and has a criminal record dating back to September of 1987.”
Knecht said, while there have been reports this incident may be gang or drug-related, all the evidence so far indicates it is not.
“Rather, there is strong evidence that these events are the tragic result of family and domestic violence.”
Autopsies will be conducted on the victims from the north Edmonton home and the male suspect on Jan. 1. The identities of the deceased aren’t being released until the cause of deaths is confirmed and family is notified.
After police surrounded the north Edmonton home on Monday, a witness heard a woman scream “my kids! My kids!” Neighbours told Global News a couple with young children lived there, as well as an elderly woman. Next-door neighbours said the boy was eight years old and his sister was just one.
A neighbour said that police came out of the house and approached a man and woman waiting in a car, then the woman jumped out screaming for the kids. Yellow police tape was put up a short time later.
According to land titles the Lakeview home is owned by Phu Lam and Tien Truong, and the home in the Haddow neighbourhood where one woman was murdered is owned by Cyndi Duong and David Luu.
WATCH: Nine people are dead, including two children, after what police say was a “tragic incidents of domestic violence.” Shallima Maharaj, Tom Vernon and Lisa Wolansky report.


Adults and children stopped by the scene Tuesday night to lay flowers, candles and a teddy bear in front of the the north Edmonton home.
“I wish to express my sorrow at the tragic incident which claimed lives in Edmonton and Fort Saskatchewan today,” said Alberta premier Jim Prentice, “and my appreciation to the first responders involved.”
“In this season of peace and goodwill, this act of violence is all the more difficult to comprehend,” he added. “Our thoughts and prayers are with the families and friends of those involved at this very difficult time. May they find strength in knowing that Albertans share in their loss.”


“It is a tragic day for Edmonton,” EPS chief Rod Knecht said Tuesday. “Our thoughts go out to the community as we all come to terms with the senseless mass murder of eight people: four female adults, two male adults, and two young children – one male and one female.”
The victims have since been identified as Thuy Tien Truong, 35, Thanh Ha Thi Truong, 33, Thi Dau Le, 55, Van Dang Truong, 55, Viet Nguyen, 41, Cyndi Duong, 37, Elvis Lam, 8, and Valentina Nguyen, 3.
The man responsible for the murders has been identified as 53-year-old Phu Lam, who died from a self-inflicted gunshot wound. Police say he was the partner of Thuy Tien Truong.
READ MORE: Edmonton mass murder victims included lone suspect’s partner and her family (http://globalnews.ca/news/1752673/police-provide-update-on-edmonton-mass-murder-investigation/)
Here’s a timeline of events:
Sunday, Dec. 28
2 a.m. – Police said Tien Truong finished work.
3:45 a.m. – Ha Truong, Tien Truong’s sister, was in communication with another person via text message from the north Edmonton home.
3:45 a.m. – 8 a.m. – Police believe the murders of seven people inside the Lakeview home occurred sometime in this time frame. Investigators believe all seven were murdered at approximately the same time, although it’s not clear if they were all in the house when the killings began.
8 a.m. – Tien Truong and her mother, Thi Dau Le, failed to show up for an overtime shift at their place of work.
8:30 p.m. – Ha Truong’s estranged husband attended the north Edmonton home and knocked on the door, but there was no answer. Police said the estranged husband noticed that a black SUV, which was later determined to be the vehicle the suspect was driving, was parked outside the home at the time.
Monday, Dec. 29
9:45 a.m. – The black SUV was seen at the north Edmonton home but was not there a few minutes later, a witness told police.
10 a.m. – Phu Lam dropped off two young children, a one-year-old and an eight-month-old, at an adult relative’s home in north Edmonton. The one-year-old is believed to be the daughter of Phu Lam and Tien Truong. The eight-month-old is the son of Ha Truong, police said.
Phu Lam’s activities up until Monday afternoon are not known, but police have determined he attended an address in southwest Edmonton late Monday afternoon. Police said relatives live in the home he visited.
Shortly after 6 p.m. – Phu Lam left the relative’s residence in southwest Edmonton. Police said the home was a 12-minute drive from Cyndi Duong’s home in Haddow.
6:52 p.m. – Police were called to a weapons complaint at Cyndi Duong’s residence near Haswell Court and 16 Avenue (http://globalnews.ca/news/1747723/police-investigate-suspicious-death-of-woman-in-southwest-edmonton/) in southwest Edmonton. Cyndi Duong was found dead inside the home when police arrived.
8:28 p.m. – Police were called by someone in the home where Phu Lam dropped off two children Monday morning to express concerns about Phu Lam. The family member told police he seemed depressed, overly emotional and they were concerned he might be suicidal. Officers arrived at the Lakeview home, near 83 Street and 180 Avenue, but didn’t find Phu Lam. There was no response and “nothing suspicious was noted at the residence.”
Tuesday, Dec. 30
12:23 a.m. – Police returned to the north-end home after “further information was received.” They went inside and found seven people dead – three women, two men, and two children (http://globalnews.ca/news/1748216/multiple-victims-in-north-edmonton-homicide-investigation-police/).
2:20 a.m. – EPS responded to Fort Saskatchewan (http://globalnews.ca/news/1748364/police-investigation-causes-downtown-fort-saskatchewan-shutdown/), where the black SUV Phu Lam was driving was found.
8:45 a.m. – RCMP established that a man found dead inside the restaurant, Phu Lam, died from “an apparent suicide.”
3:30 p.m. – Edmonton police held a news conference to provide details on the eight murders and one suicide. They said they were not looking for any additional suspects.


EDMONTON – The man believed to be responsible for Edmonton’s mass murder previously threatened to kill his family, court documents reveal.

Tuyết Hoa
01-04-2015, 02:46 PM
Tôi nghĩ thế nào viết thế ấy, không sắp đặt cấu trúc hay bố cục.

Có những điều rất tương tự của câu chuyện như những liên hệ với VN củ người hải ngoại, những sự chiều chuộng của người trong nước dành cho Việt kiều, những chuyến gọi là về thăm nhà.



Người đàn ông về VN năm 2000 (~39 tuổi), quen người con gái ~21 tuổi, lãnh sang 2003. Theo tin riêng tư được biết ông ta là con của một tiệm bán hàng khá lớn. Ông có lẽ đã thu xếp, và có móc nối để bảo lãnh cả giă đình vợ sang sau đó. Ông có nhiều tiền án nhiều thứ lỉnh kỉnh mà có thể người Việt không cho là quan trong. như chuyện đánh đập chưởi bới người nhà hay đi ngủ vói điếm. Bạn có thể kiếm đầy dẫy những câu chuyện rất chấp nhân điều này của người chồng trong các bài viết, hay câu chuyện của các nhà văn như nêu cao truyền thống tốt đẹp của người vợ VN.


Người con trai 8 tuổi của ông được thử DNA không phải con ông dù hai người lấy nhau coi như từ năm 2003, tức là hơn 10 năm ở với nhau tại Canada.


Người vợ chấp nhận ông đã có khá nhiều thời gian biết quá khứ phạm pháp của chồng, đã chấp nhận, đã mang gia đình sang, cách nào thì khó có thể biết rõ chi tiết.


Ông bị ra tòa 2102 vì đủ thứ tôi cũng như tội dọa giết chết gia đình vợ. Nhưng vợ và gia đình đã khai đi khai lại thế nào không rõ mà tòa đã không thể kết án ông. Rồi thảm kịch đã xảy ra vào cuối năm 2014 mà cảnh sát dù được thông báo trước đã không ngăn cản nổi. Nơi ông tự sát là tại nhà người vợ cũ, theo nguồi tin riêng bên ngoài. Có thể cũng sẽ được điều tra và thông báo sau này.


Một người đàn bà không liên hệ với nhà vợ ông, chết không theo dự tính của ông vì ông tìm một người khác ở nhà bà ta để giết mà không gặp theo như phân tích về động lực. Ông giết vợ, một người đàn ông quen vợ, em gái vợ, cha mẹ vợ, hai đứa trẻ, 8 tuổi con vợ và 3 tuổi, con em gái vợ. tha hai đứa trẻ thơ 1 tuổi, con vợ chồng ông và đứa 8 tháng, con em gái vợ. Lý do ông tự sát tại nhà hàng VN Express của vợ cũ ở một nơi xa thành phố nơi ông ở, không được rõ.


Như thế chúng ta có thể nhận ra những phản ứng tâm lý dễ hiểu về lý do giết người và những thu xếp trong những năm qua của ông đã coi như thành công. Ông cũng đã chấp nhận hậu quả bằng cách tự sát.


Chúng ta hầu như cũng biết khá nhiều chuyện của riêng bản thân và của những người chung quanh của cuộc đời tị nạn, của những thỏa mãn với những ý nghỉ hơn người còn trong nước, của những sự lợi dụng, lạm dụng lẫn nhau, của những thay đổi về cuộc sống, của những ảo tưởng kiềm chế lẫn nhau, của những ghen ghét sau đó khi người thân được bảo lãnh sang, và của những xung khắc khác nữa.

****
Một câu hỏi khác cho hiện tình mất nước hiện nay của Việt Nam cũng có thể được nêu lên ở đây là những giúp đỡ qua lại cho người trong nước phải làm thế nào cho thích hợp, để lật đổ công sản VN thay vì sa bẫy của việt cộng mà củng cố cho chế độ và tự giết chính dân tộc mình.

Ngày ra khỏi nước, sau 1975, phần đông chúng ta nghĩ vì Việt Nam Cộng Hòa thua cuộc. Những năm gần đây càng ngày bản chất dâng nước cho tàu cộng của việt cộng càng rõ rệt.


Làm sao mà thờ ơ!

*****

Triển
01-04-2015, 10:57 PM
****
Một câu hỏi khác cho hiện tình mất nước hiện nay của Việt Nam cũng có thể được nêu lên ở đây là những giúp đỡ qua lại cho người trong nước phải làm thế nào cho thích hợp, để lật đổ công sản VN thay vì sa bẫy của việt cộng mà củng cố cho chế độ và tự giết chính dân tộc mình.


Nếu bình luận trên tinh thần xây dựng và có hướng giải quyết rõ rệt thì người ta mới nghe. Chứ mà chửi rủa như các bài viết thường thấy thì không có kết quả gì. Lượng người Việt ra sống ở nước ngoài ngày xưa khoảng 3 triệu. Còn lượng người Việt từ Đông Âu chạy sang Tây Âu hoặc ở lại Nga, Ba Lan, Tiệp chắc khoảng độ 300 ngàn. Cô dâu ở Đài Loan đã là 200 ngàn rồi chưa tính các cô dâu ở chung quanh các nước Đông Á và Đông Nam Á chắc cũng khoảng 1 triệu. Ngoài ra lượng người đi lao động vì muốn đổi đời, thay đổi cuộc sống vì nghèo túng từ lao động chân tay, trí óc, giúp việc đến sang Tân Gia Ba, Cam Bốt, Thái Lan, Phi Luật Tân mãi dâm.v.v.v thì không kể hết được.

Những người như vậy phải cho người ta một lời khuyên thiết thực. Khi người ta đói mà bàn chuyện chính chị chính em với họ thì họ nghe không thông rồi.

Gần đây tôi thấy trên lĩnh vực thể thao có cậu Lee Nguyen bên Mỹ đang đá banh lên chân lắm. Sinh trưởng tại Mỹ, không biết một chữ tiếng Việt, khi ra nghề chạy sang Hòa Lan đá, không khá, về lại Mỹ ngồi thất nghiệp, bầu bì bên Việt Nam chạy sang lôi kéo, anh này về Việt Nam đá cho giải bóng Việt League bên VN, đá 1, 2 năm lại trở về Mỹ. Thế hệ các cậu này là thế hệ quan trọng mà Việt Nam có hẳn hòi một chính sách lôi kéo. Các bạn thử suy nghĩ làm sao để nói chuyện chính kiến với họ đây?

Thành phần thứ nhất đi đi về về, cưới hỏi, cúng bái, tế tổ, du lịch, làm việc hoặc làm ăn với CS nhiều lắm là hai mươi năm nữa là hết rồi vì chẳng còn sức nữa. Thế hệ kế, những người trẻ hơn tôi thấy có lẽ quan trọng hơn.

Tuyết Hoa
01-05-2015, 09:29 AM
Cảm ơn bạn Triển đã thêm nhiều ý khác

https://ca.news.yahoo.com/edmonton-police-release-names-eight-phu-lams-victims-220920855.html

Người đàn ông đã đi tìm, có lẽ là một người đàn ông, có thể là cha cô Cindy Duong(?liên hệ với vợ ông???, nhưng không gặp và đã bắn chết Cindy Duong với sự hiện diện của chồng cô và 3 người con của họ,


Người đàn ông giết 7 người gồm có vợ bạn trai của vợ, em gái vợ cha mẹ vợ, hai đứa trè 3 và 8 tuổi nhưng chính ông đã mang hai đứa trẻ, đứa 1 tuổi là con ông và đứa 8 tháng là con của em vợ đem đi gửi ở nhà họ hàng.


Có một reply từ CBC ở link trên:


Làm thế nào mà một người coi sóc nhà cửa tới từ VN 1979 mà có đủ điều kiện đi về kiếm vợ năm 2000 lại còn có đủ điều kiện để mang tất cả họ sang năm 2009. Hãy nghĩ về những sự bất hợp pháp đã phải xảy ra. Đây là câu hỏi.

Gần đây tôi đã nói chuyện với một người tài xế tacxi, cho 3 đứa đi học, hai vợ chồng làm ra tiền ở Canada và về hưu ở India.

Canada cho họ chỗ ở mới, nhà mới, không dùng, lạm dụng nó, rồi trở về quê cũ. Nếu thích về nước, thì nên ở lại đó từ đầu.

How does a maintenance man who came from Vietnam in 1979 afford to travel back and find a wife in 2000 and can then afford to sponsor ALL her family in 2009? Gee, you think illegal gains might have something to do with it and if so how did he hide them and yet qualify to bring so many people here? THAT IS THE QUESTION.

I recently talked to a cab driver in Calgary who has put three kids through college and he and his wife, after making his money in Canada are retiring back to India.

Canada offers people a new place to make a new HOME, not use it, abuse it and then go back to their old country. If ya liked it SO much, ya should have STAYED THERE.

Một reply khác:

Người bạo lực không có cách nuôi chính họ, trừ đi làm janitor, không thể được phép vảo (Canada) và rồi bảo lãnh nhiều người.

Câu hỏi của tôi là: tại sao Canada không ngay lập tức ra lệnh trục xuất những người di dân sang Canada có thể nói khi ở trong vòng 10 năm, bị tội phạm với bại lực? Không cần biết họ là người Việt, Somalia, Đức hay Ái Nhĩ Lan. Tất cả nên bao gồm việc cho người đi dân biết rằng nếu họ tớ Canada, và có liên hệ với băng đảng, buôn bán ma túy, hay mang vũ khí hay là tấn có hành hung hay trộm cắp, họ sẽ bị trục suất nhanh chóng. Dường như bây giờ một số người di dân không tôn trọng quyền sống ở Canada, Khi tôi đi làm ở Korea, người ta sẽ bị trục suất ngay nếu vi phạm luật dù rất nhỏ. Canada nên làm như thế. Tôi cũng nghĩ phải gây thêm khó khăn để được vào quốc tịch Canada. Kéo dài thời gian 10 năm, để nếu phạm luật trong thời gian này là bị trục xuất dễ dàng. Hệ thống hiên nay đơn giản là không có kết quả. Cần có thay đổi. Tôi hy vọng các đảng Conservative, Liberal và NDP lắng nghe người Canada về vấn đề này

And violent people with no way to support themselves but janitor work should not be allowed to come in and then sponsor umpteen people!
My question is this: why does Canada not have instant deportation of immigrants who come to Canada, and within say, the first ten years, are convicted of a violent crime? It does not matter whether they are Vietnamese, Somalian, German or Irish. All should be included. Immigrants need to know that if they come to Canada, and get involved with a gang, or deal drugs or in weapons or commit an assault or burglary, they will be gone quickly. It seems now that some immigrants do not respect the privilege of living in Canada. When I worked in Korea, you'd better believe that if a foreigner was convicted of even a minor crime there, they were instantly deported. I think Canada should do likewise. I also think it should be more difficult to earn Canadian citizenship. Lengthen the process to perhaps ten years, so that when a crime is committed within that period, deportation can occur easily. The current system is simply not working. Changes need to be made. I hope the Conservative, Liberal and NDP parties are listening to Canadians on this issue.


Những ý kiến tương tự như trên sẽ được ghi nhận để lành mạnh hóa nước Canada.theo tôi nghĩ.

Tuyết Hoa
01-05-2015, 10:56 AM
Anh Triển thân mến,


Cá nhân tôi không hiểu rõ đường lối chính kiến, chính trị thế nào.

Và cũng rất khó lòng khi đưa các ý niệm về dân tộc và lãnh thổ của VN cho những người gốc Việt ở đây.


Người dân trong nước cần phải tự bảo vệ quốc gia. Người ở ngoài nước thì có rất nhiều vấn đề khác nhau vì ở khắp nơi trên thế giới. Thích hợp với cuộc sống đã là vấn đề rất lớn, làm sao có sức nghĩ được phải làm thế nào cho đất nước VN. Như anh ở Đức và tôi ở Canada, những cách phản ứng đối với từ thiện có khi cũng khác nhau tùy theo trách nhiệm của các sở lo về welfare. Người có lòng tốt mà xử sự không đúng cách có khi có hại nhiều hơn có lợi cho cá nhân người được giúp đỡ.

Ngay cả những người được tôn vinh như anh hùng, bác học mà tôi biết rõ cá nhân của một hai vị ở Mỹ, họ cũng rất chật vật với những mâu thuẫn ngay trong gia đình tương tự như câu chuyện domestic violence tôi đưa ra. Chính tôi cũng ở trong một hoàn cảnh có những tương tự và khác biệt của trường hợp này. Ngay cả những người ở Mỹ gần gũi với các anh hùng được tô bóng này, họ cũng biết những anh hùng tranh đấu yêu nước cũng như họ chỉ biết về nước Mỹ để lo có đời sống ổn định và sung túc cho bản thân và gia đình.


Domestic violence là vấn đề rất thường xảy ra trong cộng đồng người Việt. Nếu không đưa ra học hỏi và phân tích để xử trí thích hợp và cứ coi như chúng không hề xảy ra theo tôi nghĩ sẽ không giải quyết được những sự đáng tiếc có thể được ngăn chặn. Tị nạn xẵ hội tiêu pha rất tốn kém ở đây về đủ thứ mặt xã hội, y tế giáo dục v.v.


Những điều tương tự này thì tôi nhận ra từ cuôc sống người Việt chung quanh đây. Còn những điều khác của chính trị, tôi không rõ thế náo và theo đường lối nào.


Có một điều tôi ghi nhận về những phong trào tranh đấu ở VN, với các tổ chức dân sự dường như họ biểu diễn cho nhau như trên một sân khấu, diễn cho nhau xem, trong một thế giới riêng, ở các website khác nhau, bảo trợ bởi người hải ngoại thế nào không rõ. Vì rất khác xa thực tế. Lý thuyết và thực hành chưa thấy cụ thể. Có lẽ vì tôi không tham gia tổ chức nên nhận xét như thế.


Tôi chỉ có những thành tâm trong những ý nghĩ và ghi nhận theo thời gian. Tôi cũng không tham gia hay liên hệ về chính trị, dù như thế cũng là có tham gia. Những điều chia sẻ chỉ có mục đích mong tôi cũng như chúng ta sẽ phải mạnh mẽ lên để góp phần trong cuộc sống trước mắt cũng như cho thế hệ sau. Như thế cộng đồng hải ngoại sẽ tự động có những hình ảnh tốt đẹp lành mạnh yểm trợ cho người trong nước, cho dân tộc VN, với một tâm tư chân thât mà tìm về nguồn cội giúp cho người Viêt Nam trong nước.

Triển
01-05-2015, 09:06 PM
chị Tuyết Hoa,

...một kiểu trả lời thông thường là:


- tôi không làm chính trị, tôi đi về vì Việt Nam đơn giản là vì tôi muốn đi về, cái quốc gia này không phải của riêng một chính thể nào.

- tôi không ủng hộ cộng sản, tôi chỉ về thăm gia đình, đi du lịch, đi ca hát, đi thiền ngoài đường, đi cúng vong linh và gần đây là về VN ra mắt tập thơ chẳng hạn.

- nếu làm từ thiện là tôi làm từ thiện, không liên quan đến chính trị như các hội hồng thập tự v.v.v Nếu tôi không giúp đồng bào tôi, nhà nước cũng bỏ cho chết, chẳng lo.

- tôi gửi tiền về VN là giúp thân nhân tôi. Cha mẹ anh chị tôi túng thiếu, công ăn việc làm không vững chắc, hưu trí v.v.v. Tôi không giúp thân nhân tôi, ai giúp anh chị em cha mẹ của tôi? Là anh, là chị là hội đoàn nào giúp giùm tôi?


Cá nhân tôi thấy rất khó thuyết phục điều gì với các câu trả lời hoặc đặt vấn đề như thế này. Tôi hiểu chị có tấm lòng, nhưng mà nếu chị thuyết phục các ...

* anh NVHN về VN đi làm từ thiện dưới danh nghĩa nhà thờ, hội đoàn
* chị Eve về VN leo núi cắm cái lá cờ vàng
* anh Ngụy Xưa đi khắp nơi chu du và viết blog hoài niệm
* TAX về VN ra sông Hương xem múa rối nước
* .v.v.v

ngay tại trong diễn đàn này.... thì chị và tôi sẽ phải nói gì? Thật sự tôi không biết nói gì. :)

Cá nhân tôi thấy rằng nên chấm dứt dần các khuấy động cộng đồng người Việt tại ngoại. Tốt hơn là khuyến khích và ủng hộ cho dân chúng trong nước. Lực lượng chính có thể làm ra cái điều gì có ích cho quốc gia và dân tộc là họ. Chứ không phải các người ở hải ngoại. Sau khi mọi việc an bài, về giúp quốc gia canh tân kinh tế và xã hội thì mới cần nguồn nhân lực bên ngoài do kiến thức và kinh nghiệm sống, làm việc nhiều năm ở các quốc gia kỹ nghệ phú cường.

Chị thấy sao?

Tuyết Hoa
01-07-2015, 12:44 AM
Cảm ơn anh Triển với cá đề nghị rất hợp tình, hợp lý.
Tôi đã tự hứa một điều cho chính mình là sẽ về VN khi không còn cộng sản, về hưu, làm từ thiện.
Điều này tôi tin rằng tôi có đủ khả năng.
Tình hình đất nước thì ai cũng cần theo dõi. Giúp nhau thế nào tùy hoàn cảnh, tôi không đủ khả năng góp ý.

Tuyết Hoa
01-07-2015, 01:12 AM
"I have been feeding pigeons, thousands of them for years. But there was one, a beautiful bird, pure white with light grey tips on its wings; that one was different. It was a female. I had only to wish and call her and she would come flying to me. I loved that pigeon as a man loves a woman, and she loved me. As long as I had her, there was a purpose to my life"
Nikola Tesla

Tôi được nghe biết về Tesla ngày hôm nay qua môt bạn rất trẻ và đã đọc ít nhiều về ông. Tôi rất ngạc nhiên và thích những điều đã đọc về ông từ vài link khác nhau. Càng đọc về ông, tôi càng thấy thích thú là đã có một thiên tài Nikola Tesla rất lôi cuốn đến như thế. Xin tạm dịch từ bài viết khá hài hước, dễ đọc và trung thực về Tesla ở link sau đây. Những hình ảnh của link và cách trình bầy rất thú vị và thích hợp hơn những câu dịch của tôi. theoatmeal đã chuyển đạt được sự yêu quý đối với thiên tài Tesla một cách rất đơn giản, thoải mái và buồn cười.

http://theoatmeal.com/comics/tesla

Why Nikola Tesla was the greatest geek who ever lived



Vì sao Nicola Tesla là người lập dị vĩ đại nhất trên đời?

Người lập dị thức suốt đêm để tháo gỡ thế giới để có thể ráp lại với nhau chỉ dùng vài động tác
Họ vá víu và sửa những gì không vỡ.

Người lâp dị bỏ rơi thế giới chung quanh họ vì họ bận rộn hàn gắn lại một đĩa cầu mới.
Họ lo lắng và nhiều khi họ đau khổ.

Hơn một trăm năm trước có một người Mỹ gốc Serbia đã bắt đầu sửa chữa những gì không vỡ.

Ở cái thời gian phần lớn con người trên thế giới vẫn còn đốt sáng bằng lửa của đèn cầy, một hệ thống điện được gọi là (dòng điện xoay chiều) aternating current (AC) được sáng chế ra và cho đến ngày nay là cái tỏa điện trong mọi nhà trên tinh cầu.

Người nào chúng ta phải cảm ơn cho cái sáng chế dẫn bản chất con người vào cuộc cách mạng kỹ nghệ thứ hai?
Nicola Tesla

"Nhưng tôi nghĩ Thomas Edison là cha đẻ của thời điện lực"
-mọi người
Không đúng. Đó đã chính là Tesla.

Khi phần lớn quần chúng nghĩ tới Thomas Edison. Họ nghĩ đến người đã phát minh ra bóng đèn.

Edison đã không phát minh ra bóng đèn, ông ta cải tiến dựa vào ý niệm của 22 người đã đi mở đường cho bóng đèn trước ông.
Edison chỉ đơn giải tìm cách làm thế nào để bán bóng đèn.

Tesla thực sự đã làm việc cho Edison trước đó trong nghề của ông.
Edison hứa trả ông giá tương đương hiện nay với một triệu đô để sửa các vấn đề về Edison gặp với máy phát và động cơ điện một chiều (direct current, DC).

Tesla sửa máy cho Edison và khi đòi tiền được hứa trả, Edison cười vào ông và bảo thế này,
"Tesla, ông không hiểu cái tính đùa giỡn của người Mỹ"

Edison là mẫu người không lập dị, điều khiển ở trong nơi lập dị.
Ông tin giá trị của phát minh có thể được đánh giá bởi giá đồng tiền họ làm ra. Ông không phải là nhà toán học hay khoa học--ông tưởng rằng ông có thể chỉ mướn người sáng chế cho ông.

Edison không phải là người lập dị.
Ông là CEO (Chief Executive Officer, người lãnh đạo cao nhất của ban quản trị)

Tesla được biết là người khám phá ra những điều tuyệt với và rồi quên viết xuống.
Edison được biết là người vội tới ngay văn phòng ra mẫu sáng chế khi những nhận viên của ông tìm được cái gì.

Sau khi tách rời khỏi Edison, Tesla làm việc cho hệ thống dòng điện xoay chiều (AC, alternating current) của ông.
Điền này châm ngòi cho cái (tâm lý) freud với Edison, người mà lúc ấy đang bán cho thế giới hệ thống dòng điện một chiều (DC, direct current).
Hệ thống DC của Edison cần nhà máy điện mỗi nửa dặm vuông và không thể chuyển điện được xa lắm. AC dùng dây mỏng hơn, có điện thế cao hơn, và có thể truyền điện với khoảng cách xa.

Vậy thì Edison làm thế nào?

Những nhà hàng xóm ở gần phòng thí nghiệm của Edson bắt đầu nhận thấy thú vật nuôi trong nhà biến mất.
Đó là do Edison trả tiền cho tụi học trò con trai 25 cent cho một con chó hay con mèo sống.
Ông ta mang chó mèo bày ra và cho điện giựt chết trước quần chúng dùng điện xoay chiều của Tesla.
Mục đích của ông là để bôi nhọ AC của Tesla và thuyết phục quần chúng là nó nguy hiểm để dùng tại nhà.

Nói tóm, chỉ có một điều Edison thực sự đi đầu là đê tiện.

Có nghe thấy một người tên Marconi?


Ông ta được giải Nobel về vật lý vì phái minh ra radio.

Bạn có biết mọi thứ ông ta đã làm là dựa vào công trình được đã làm trước đó bởi Tesla? Sau khi Marconi nổi tiếng thế giới gửi thông điệp đầu tiên xuyên Đại Tây Dương, Đây là câu Tesla trả lời:

"Marconi là người đồng nghiệp tốt. Hãy để ông ta tiếp tục. Ông ta đang dùng mười bảy đặc quyền sáng chế của tôi".


Một cách cơ bản, Tesla=Người Sáng Chế Tử Tế Nhất.


Có biết tới radar

(AKA(alsoknown as): Kỹ thuật kinh khiếp này cho ta khám phá ra những vật như cruise missiles and latte-sipping SUV-driving imbeciles who do 85 in a 45



Một khoa học gia người Anh với tên Robert A. Watson-Watt được công phát minh ra radar năm 1935.

Bạn hãy đoán xem ai đã ra ý tưởng này năm 1917?

18 năm trước Watson -Watt.
Nicola Tesla


Ông đã tung nó ra với US Navy khi chiến tranh Thế Giới thứ nhất bắt đầu khi thế giới was getting its butthole forcibly imploded by German U-boats.


Rất đáng tiếc Thomas Edison là trưởng R&D cho Navy khi đó và ông đã điều khiển để thuyết phục họ là radar không có ứng dụng thực tế trong chiến tranh.


Làm việc hay, Edison! Ông kiêu ngạo, dại dột sai lầm ngu dốt.

I hope Nazi toperdo hit your grandchildren right in the mouth.


Wilhelm Rontgent được tiêu biểu có công khám phá ra X - Rays.

Bạn có đoán ra được không cái người sáng chế có bộ râu mustache-donning mà thắng ông về giải này, thực ra chỉ được kể công bằng số zero?


Nikola Goddamn Tesla.


Cũng vậy, khi X-Rays được khám phá ra đầu tiên, X-rays được tin là chữa được mù và các bệnh khác.

Tesla đã báo động rằng X-rays có thể nguy hiểm và ông từ chối không điều khiển thí nghiệm cùng với họ.


Edison không ngưng một nhịp nào để xem cơ hội tự cho thấy tệ hại, vội vàng làm ngay thí nghiệm X-rays trên người.
Một người trong số nhân viên của ông tên là Clarence Dally, bị phô bày quá nhiều phóng xạ đến nỗi cánh tay phải cưa đi để cứu mạng sống. Điều này cũng làm ông qua khỏi và ông ta đã bị chết vì mediastinal cancer.


Dally được coi là ngưới đầu tiên bị chết vì thử nghiệm với phóng xạ-- Cuối cùng thì Edison đã phát minh ra một điều nguyên thủy.


Thêm vào viếc giết chết người phụ tá,

Edison gần như tự làm mù bởi liên tục bắn X-rays vào chính mắt mình. Khi được hỏi về X-rays sau đó, đây là câu trả lời của Edison,

"Đừng nói với tôi về X-rays, tôi sợ chúng"

-Thomas Edison, 1903

F-ing Idiot


Có bao giờ tự hỏi ai xây dựng nhà máy thủy điện đầu tiên ở Niagara Falls và chứng minh cho thế giới biết rằng loại điện này là nguồn năng lượng thực tế?

Nikola Tesla.


Ai là người đã thử nghiệm kỹ thuật cực lạnh gần nửa thế kỷ trước cái phát minh của nó?

Tesla


Ai là người đã giữ bằng sáng chế hơn một trăm năm trước mà sau đó được dùng để phát triển ra transistor?

Tesla

Ai là người đầu tiên đã thâu làn sóng radio từ không gian nên ngoài?

(vô ý làm ông thành cha đẻ của radio astronomy)

Tesla

Ai đã khám phá ra resonant frequency của trái đất?

Tesla

(điều này khoa học gia không thể xác nhận cho tới 50 năm sau khi kỹ thuật đã theo kịp với cái khối óc kinh hồn của Tesla đã tìm ra trong 1840s.



Ai đã làm máy gây động đất gần như phá hủy hết một khu láng giềng ở New York khi nó hoạt động?

Tesla

Có bao giờ thấy ball lightning?

Đó là lightning (ánh sáng) ở dạng hình cầu, chuyển động chậm, khi lơ lửng vài feet trên mặt đất.

Đây là hiện tượng cực kỳ hiếm có mà ngay cả ngày nay không có khoa học gia nào đã từng thành công trong việc tạo ra hiện tượng này trong phòng thí nghiệm.

Ô, trừ Tesla đã làm điều này mãi từ trong 1980s.


Có bao giờ tự hỏi ai phát minh ra remote control?

Tesla

Đèn neon?

Tesla

Động cơ điện hiện nay?

Tesla

Wireless communications?

Tesla

Bạn biết khi bạn cần điện cho nhà bạn, nó chỉ đơn giản mưa xuống từ tầng điện ly (ionosphere) và charges tất cả wirelessly.

Đúng rồi, đó là điều Tesla sáng chế mà không chia sẻ với thế giới có lẽ vì sợ những bọn ngốc làm cụt hứng, ăn cắp những bằng sáng chế của ông.


Không cần phải hỏi,

Tesla đã là một thiên tài.


Ông nói tám thứ tiếng: Serbian,, English, Czech, German, French, Hungarian, Italian và Latin.

(phần lớn chúng ta chỉ nói có một thứ tiến (và nói tiếng này dở ẹc)


Ông có thể nhớ hết những cuốn sách và đọc chúng tùy thích.

(phần lớn chúng ta còn không thế nhớ password của mình)


Ông có thể mường tượng những máy móc hoàn toàn trong đầu và tạo ra chúng không cần ngay cả viết xuống.

(Phần lớn chúng ta dùng thời gian mường tượng những điều như phụ nữ khỏa thân và bánh mì sandwiches mỡ màng)


Và ấn tượng sâu sắc hơn nữa, người đàn ông sống 86 tuổi, chưa một lần liên hệ tình dục (celibate his entire life)


Vậy thì với một trí óc phi thường, và tất cả những sáng chế đằng sau, Tesla phả được giàu có và nổi tiếng, phải không?

Rất đáng tiếc, là không.


Tesla sông ở trong khoảng thời gian mà đòi hỏi những kết quả thực tế và gây lợi. Chúng ta không muốn radio astronomy; chúng ta muốn bóng đèn và lò nướng.


Sự đóng góp của Tesla không gây lãi;

Chúng là cách mạng.


Một trong những món quà cuối cùng của Tesla cho thế giới đã là tower gần New York city có thể cung cấp năng lượng miễn phí wireless cho cả một tinh cầu. Người cung cấp tài chánh xây dựng tower đã đóng (chương trình này) lại bởi không có cách nào sắp đặt năng lượng và như thế chương trình sẽ không thâu được tiền.


Sự hám lợi và tham lam trên này làm tai họa cho phần lớn sự nghiệp của Tesla, và ông sống phần lớn trong cuộc đời trong túng thiếu. Thêm vào đó, Teska lại mang chứng bây giờ chúng ta gọi là "being batshit insane"(khùng điên ác ôn).


Tesla bị mê hoặc và thường khó phân biệt được thức tế và trí tưởng tượng của ông, là lý do ông đã ở trong phòng thí nghiệm ngày đêm làm việc.

Tesla chết bần cùng, cô đơn ở trong phòng khách sạn của New York City.


"I have been feeding pigeons, thousands of them for years. But there was one, a beautiful bird, pure white with light grey tips on its wings; that one was different. It was a female. I had only to wish and call her and she would come flying to me. I loved that pigeon as a man loves a woman, and she loved me. As long as I had her, there was a purpose to my life"

Nikola Tesla

Tuyết Hoa
01-08-2015, 07:13 AM
I love that pigeon
Nikola Tesla

Tesla chết bần cùng và cô độc trong một căn phòng khách sạn New York City.


Ông đã sống bằng sửa và Nabisco cracker, và một trong cuộc phỏng vấn cuối, ông cho biết vài điều rất riêng tư thiên nhiên:


"Tôi đã từng cho bồ câu ăn, hằng ngàn con trong nhiều năm. Nhưng có một con, một con chim đẹp, trắng hoàn toàn với đầu nhọn của cánh màu xám nhạt; con chim này khác. Đây là con chim cái. Tôi sẽ nhận ra chim bồ câu đó bất cứ nơi nào. Không cần biết tôi ở đâu con chim đó sẽ kiếm tôi khi tôi cần nó Tôi chỉ cần cầu mong và gọi nó và nó sẽ tới bay đến tôi. Nó hiểu tôi và tôi hiểu nó.


Tôi yêu con chim đó.


Đúng, tôi yêu nó như một người đàn ông yêu người đàn bà, và nó yêu tôi.


Khi nhìn nó, Tôi biết nó muốn nói với tôi nó đang chết. Và khi tôi nhận được thông điệp, từ mắt nó chiếu một ánh sáng -- những luồng ánh sáng mạnh mẽ (powerful beams of light)".


Sống nhờ crackers, và nói chuyện từ trong một chim bồ câu laser?

Đó là phần thưởng của Tesla cho tất cả những điều ông mang lại cho nhân loại?!


Nicola Tesla thân mến,


Tôi tiếc.

Tôi rất là tiếc.


Ông là người đã chiếm chỗ với thời gian.

Ông đã là người lâp dị vĩ đại nhất từng sống (trên cuộc đời).

Từ:
http://theoatmeal.com/comics/tesla

Tesla died broke and alone in a NYC hotel room.
He has been living on milk and Nabisco crackers, and in one of his final interviews he reviewed something of a very personal nature:

"I have been feeding pigeons, thousands of them for years. But there was one, a beautiful bird, pure white with light grey tips on its wings; that one was different. It was a female. I would know that pigeon anywhere. No matter where I was that pigeon would find me when I wanted her I had only to wish and call her and she would come flying to me. She understood me and I understood her.


I love that pigeon.


Yes, I love her like a man loves a woman, and she loves me.


As I looked at her, I knew she wanted to tell me she was dying. And then I got her message, there came a light in her eyes -- powerful beams of light."


Living on crackers, and talking in an imaginary laser pigeon?


That was Tesla's reward for all the things he gave for humanity?!


Dear Nicola Tesla,

I'm sorry

I'm so very sorry sorry.


You were the man displaced in time.

You were the greatest geek who ever lived.

quan em
01-08-2015, 10:20 AM
Chào làm quen chị Tuyết Hoa,

Em không đọc hết nhửng gì chị viết, nhưng liếc sơ ý người viết chê trách Edison và nâng cao Tesla. Theo ý em, kẻ hậu bối đang xài nhửng phát minh của cả hai, em kính cẩn nghiên mình thán phục họ, cả hai Edison lẩn Tesla.

Đứng dìa phương diện cạnh tranh, Tesla có thời gian làm việc cho Edison... Tesla nhỏ tuổi hơn, thì sự thua thiệt khó tránh khỏi, hai người rất ghét nhau. Về cá tính Edison có tính cạnh tranh của người buôn bán và muốn được công nhận, trong khi tesla chỉ chăm chú tới công việc nên khi còn sống nhửng phát minh của tesla chưa được công nhận đó là do cá tính của Tesla.


Nói tóm, chỉ có một điều Edison thực sự đi đầu là đê tiện.

Trường em học, phía sau engineering building có cái núi nhỏ (hill) phía trên đó có phòng thí nghiệm của Tesla khi còn sống sử dụng. Theo em đoán, do sự thua thiệt khi còn sống, thiên hạ muốn bù đắp nên đề cao Tesla mà sử dụng từ "đê tiện" cho Edison.

Trong nhửng nhà phát minh em lại thích Benjamin Franklin nhất.

Tuyết Hoa
01-23-2015, 11:13 AM
Cảm ơn quan em đã ghé đọc về Tesla. Chị đi chơi xa nên mới vào lại đây, xin chào quan em

Chị TH chỉ dịch Tesla từ theoatmeal.


1-Cách viết và trình bầy của theoatmeal là với hình thức comic (hài hước) nhưng không vì thế mà mất nhiều sự thật. References trong link.

Trong cách trình bầy, theoatmeal đã giải thích vì sao oatmeal đã kết luận như thế, một cách "comical". Đọc kỹ lại, bạn sẽ thấy.

Khi nói về những người nhìn về lợi ích kinh tế, người ta hay liên hệ đến thủ đoạn và bần tiện. CEO như Edison là những người rất cần thiết cho nền kinh tế, cho các tổ chức, cho cuộc sống sung túc của con người. Vì ai cũng cần lợi nhuận.


Những phát minh và trí óc của con người vượt qua nhu cầu của thời đại như Tesla đều rất khó ứng dụng để gây lợi ích kinh tế. Những khám phá này lại ở thời chiến tranh nên vấn đề chiến tranh chính trị, an ninh bí mật quốc gia lại càng có nhiều ảnh hưởng, cần phải dấu kín, hay áp dụng một cách thận trọng. CEO như Edison dĩ nhiên sẽ có tài hơn với kỹ nghệ, chính trị và chiến tranh.



Đầu óc của Tesla còn có những điều rất lạ thường như có thể liên hệ với người ngoài hành tinh.


Có lần người ta hỏi Einstein có cảm tưởng gì khi là một thiên tài. Eisntein đã trả lời, đi mà hỏi Tesla.



2-Tesla và Edison không ghét nhau, mà trái lại. Cả hai đều chỉ đứng trên nghiên cứu, minh bạch mà nói chuyện. Có lần Edison dự buổi nói chuyện của Tesla, một cách kín đáo, Tesla nhìn ra Edison và đã giới thiệu Edison để mọi người vỗ tay.

3-Có khá nhiều giải thưởng Nobel cho các công trình nghiên cứu, không hẳn đã trao cho những người thực sự xứng đáng. Nhưng có sao đâu. Những người đóng góp vào sự tiến triển của thế giới vẫn cứ đóng góp, không để ý đến danh tiếng, lợi nhuận, chính trị và giải thưởng. Họ sống cho sự phát minh, y như Tesla.


Điều chia sẻ chính TH đưa ra ở đây là học hỏi về những người đã cống hiến cho những phát minh của nhân loại.



quan em thân mến, chúc em thành công trong việc học hành và sự nghiệp.

Tuyết Hoa
02-15-2015, 10:11 AM
Feb 15, 2015.


Friday the 13th Feb 2015, tờ Metro buổi sáng sớm đã phát báo (miễn phí) với một bó tulip tím kẹp vào chính giữa, for Valentines, tặng cho khách hàng của xe lửa điện (LRT).


Kirsten bảo, đi ra mà lấy quà. Nó không lấy báo vì hằng ngày đi LRT nó chưa lấy báo bao giờ nên hôm ấy, nó cũng không nhận quà Valentines của Metro vì không ngờ báo tặng một bó tulip tím gói trong giấy bóng kính, gói trong tờ báo.

Morgan nhận một bó, bỏ vào trong chiếc ly nước để khỏi héo với vài đồng một xu. Kirsten bảo bà nó nói bỏ vào đồng 1 xu (bằng đồng) sẽ làm cho hoa tươi thắm, ngỏng lên thay vì cụp xuống. Lilia có tới 2 bó, chắc là ai tặng nó bỏ vào nước với 2 đồng xu. Nó đòi thêm xu, tôi mang cho nó thêm vài chục cái một xu nữa, bỏ vào nước cho hoa khỏi héo, chiều sẽ mang về vì thứ bảy chủ nhật là ngày nghỉ việc.

Tôi đã lần phải lòng (in love) với tờ Metro hình như vào năm 2009. Trước đó tôi không coi tin tức bao giờ nên những ngày ở W.S. đi xe lửa điện lần đầu tiên tôi đã rất thích tờ Metro với người đứng đường rất lịch thiệp mời chào, vui vẻ, trao tặng mỗi buổi sáng, khi tôi bước khỏi xe điện băng qua đường đến nơi làm việc.


Bây giờ tôi không đi LRT nên không gặp người đưa báo. Dù báo vẫn ở trong thùng để tự do mở ra lấy ở bên vệ đường tôi đi qua mỗi ngày. Thỉnh thoảng lắm, tôi mới mở thùng lấy một tờ. Báo viết từ người địa phương, trong thành phố, đủ để biết tình hình thành phố, quốc gia và quốc tế, theo ý tôi. Như có lần tôi đọc được tụi sinh viên Thái vẽ lên tường Hitler là thần tượng và ông trưởng khoa phải xin lỗi quốc tế và xoá bỏ bức hình.


Valentines của tôi lúc này dành cho Tesla.

60 tuổi. So với Tesla 86 tuổi lúc qua đời, có lẽ tôi cũng còn dùng được trí óc rất khá lâu nữa.


Tesla trong khá nhiều năm, ngày sinh nhật của ông là ngày ông nói về các phát minh ông đang thực hiện.


Happy Valentines, purple tulips to Tesla.

Tuyết Hoa
02-22-2015, 08:10 AM
Chúc Mừng Năm Mới

Phong tục- tập quán


Tết mồng ba Feb 21, 2015


Chú bảo lãnh hai chị em K & T sang Canada hồi còn bé. Bố mẹ nó bệnh thay nhau qua đời ngày chị em nó còn nhỏ tí. Chú nó khi đó độc thân cũng lo tranh dành cuộc sống chả rõ coi cháu thế nào, chả rõ hai đứa coi nhau ra làm sao.


K lấy người da trắng, hình như là dân Scotland. K làm y tá (nurse) với bằng đại học (bachelor), có 2 thằng con sinh đôi năm tuổi, cô con gái rất xinh 3 tuổi.

K rất thích phong tục lì xì trong phong bao đỏ vào dịp Tết cho trẻ con.

Tôi nghe K nói chuyện với bác nó ở VN gọi sang, hỏi thăm em T nó.


-T nó đi theo trai.


Tôi nghe muốn bật cười, đúng là em nó đi theo trai. T cũng có PhD gì đó psychology, nhưng cũng làm nurse. T có bạn trai, ở với bạn trai thật.

Nhưng nếu ở VN mà nghe T theo trai, chắc là buồn lắm và chắc không dám nói cho người khác nghe, sợ họ cười chê gia đình có đạo mà thế.


Tôi nghe bên kia bảo,


-Phải lo cho em chứ

-Nó theo trai, được thì lập gia đình, là tốt.


Tức là hai em theo đúng tập tục Âu Mỹ, ở được với nhau được thì đi đến hôn nhân. Ở với boyfriend tức là đi theo trai, không có gì là sai trái.

T theo trai lần này là lần thứ hai thì phải.

Hai chị em thực ra lúc nào cũng rất chăm lo cho nhau rất chu đáo.

Tuyết Hoa
03-13-2015, 08:17 PM
Friday, March 13, 2015


Hôm nay tôi đi làm, có người bạn trẻ bảo, hôm nay thứ sau, ngày mưới ba. Tháng trước ngày mười ba cũng thứ sáu.

Đúng thật, vì tháng hai vừa qua, chỉ có 28 ngày.


Vẫn nhớ có một bài thơ tôi đọc được, tự gọi tên là Bài Thơ Mười Ba, ở link sau:

http://danlambaovn.blogspot.ca/2015/02/giao-thua-nhan-anh-khoi-suong.html#more
Giao Thừa. Nhân Ảnh. Khói SươngCuối chiều xuống chợ tìm xuân
nhìn hàng mai giả nhìn lòng lao đao
thôi thì mua một lưỡi dao
cắt vùng ký ức tìm trời xuân xưa.

Tìm trong nỗi nhớ đong đưa
bạn ta ngày tháng, mười ba, vẫn còn
khoát vai xuống phố lối mòn
đỏ đôi chân pháo, vàng tay mai vàng.

Mười ba bạn vẫn mười ba
dù đời nghiệt ngã dù ta đã già
khói sương nhân ảnh có mờ
bạn ta, ta giữ một ngày mười ba.

Bây giờ bạn ở cùng ta
bạn nghìn năm trước, bạn nghìn năm sau
Giao thừa sương khói cùng nhau
vói tay vớt chén ao sen quê nhà.

Rót nhau một chút hương trà
mời sông núi bạn, mời giang sơn bè
mời trăng khuya khuất sau hè
mời cô đơn
thức
mời tờ lịch
rơi.


Vũ Đông Hà

(http://danlambaovn.blogspot.com/)

Thứ sáu, ngày mười ba, tháng ba, năm hai ngàn mưới năm.

Tuyết Hoa
03-22-2015, 04:23 PM
Giao thừa 13 tuổi của tôi là Tết Mậu Thân.

Thảm cảnh Mậu Thân mà hai bên nam bắc Việt Nam đồng ý ngừng bắn để dân ăn Tết nhưng Việt cộng đã bất ngờ tấn công miền nam với cuộc thảm sát ở Huế.



Ngày ấy tôi còn dại lắm, chưa hiểu rõ chiến tranh và cộng sản là gì. Bây giờ, gần đây tôi mới hiểu nhiều hơn ngày xưa trong khung cảnh lịch sử diễn biến hiện nay.


Mẹ tôi mất khi tôi 9, 10 tuổi. Sau đó, người coi sóc và ảnh hưởng tôi nhiều nhất là một nữ tu.


Bà Rosa, người Đức, từng ở với chế độ cộng sản của Trung Hoa. Bà đã từng mang học trò đi trốn đạn ở tàu. Khi cộng sản vào, bà sang Việt Nam làm việc trong ngành giáo dục. Khi súng đạn nổ rất nhiều, hỏa châu chiếu sáng mỗi tối, chúng tôi phải dọn từ trên lầu xuống ở các lớp học của tầng trệt cho an toàn.

Bà nghe tiếng đạn, nhìn hỏa châu đã lên những cơn nóng lạnh, lo cho miền nam sẽ lọt vào tay cộng sản.


Ngày ấy tôi chưa từng để ý rằng nước Đức của bà cũng đã đang chia hai phần với cộng sản Đông Đức và tự do Tây Đức.


Bây giờ, gần đây, tôi được biết không những dân mình phải sống dưới chế độ CSVN, mà đó còn là một chế độ cộng sản lãnh đạo dâng nước Việt Nam cho tàu nữa


Tôi đã hưởng được rất nhiều ân huệ từ trời ban, từ lòng nhân đạo của nhân loại, nên hay mong ước giúp người Việt Nam bằng những điều nghĩ rằng có thể làm được.

ndangson
03-22-2015, 09:25 PM
...



Xin chào chị TuyếtHoa và bạn đọc ở trang viết tâm tình của chị .


Vẫn thường ghé đọc những tâm tình từ ý nghĩ của chị .

Ở trang thứ số 7 , có bài viết chị đã tải :


Nỗi khổ người khi là Việt!
Yamano
Theo ViTalk (http://vitalk.vn/threads/noi-kho-nguoi-khi-la-viet.873342/#post-901307)

Tôi là người gốc Việt, hiện đang sinh sống và làm việc tại Nhật. Những chuyện xảy ra gần đây tôi muốn quên đi cho bớt đau lòng nhưng thành thật mà nói không riêng gì tôi mà tất cả những ai đang sinh sống, học tập và làm viêc ở đây đều cảm nhận được cái không khí ngột ngạt nơi này. Đi vô công ty mà không dám ngẩng đầu nhìn ai. Mỗi lần tới chương trình tin tức thì lẳng lặng mà "biến". Vì sao? Là vì nhờ Việt Nam giờ đã quá nổi tiếng trên đất nước Nhật Bản này rồi.
Các bạn luôn tung hô đất nước Việt Nam xinh đẹp, con người Việt Nam thân thiện, hiền hoà hiếu khách. Thật sự cái nhận xét nay không biết từ đâu mà có? Phía nhận xét và phía được nhận xét chắc có lẽ không biết viết chữ "NHỤC" như thế nào thì phải! Tôi không biết các bạn có ngượng khi nói những từ này không? Riêng tôi dù trong nước hay ngoài nước, dù với người Việt Nam hay bạn bè quốc tế tôi chưa bao giờ nói những lời dối trá này. Vì những đức tính đó không có ở người Việt Nam ngày nay. Thân thiện ở chỗ nào khi vừa xuống sân bay đã bị hải quan đòi hối lộ, hiền hoà ở đâu khi lên taxi là bị vẽ đường chặt chém, và hiếu khách đến nỗi mới bước ra đường liền bị giật đồ.


...


Chị ơi !

Sáng sớm nay, ngồi đọc lại . Chóng mặt - Ngậm ngùi và ngậm họng !

Không biết đến bao giờ người Việt mới suy nghĩ và tự ý thức được thế nào là thể diện - để không cúi mặt với danh từ " tôi là người Việt Nam ?

Tự ái dân tộc và cái mặc cảm là thế nào khi chúng ta đã chứng kiến biết bao điều không hay trước những tệ nạn . Có lắm lúc ngậm câm ngậm ngùi ..... Càng đọc, càng thấy buồn !



Ghé thăm và chia sẻ những cảm nghĩ của chị .

Chúc chị luôn an lành và tiếp tục những trang viết - Viết bằng trái tim thổn thức .



Thân ái .


đăng sơn.fr


Ps :


( Chị Tuyết Hoa này .


Khi chị viết :

"
Bây giờ, gần đây, tôi được biết dân mình không những là cộng sản mà còn là một chế độ cộng sản lãnh đạo dâng nước Việt Nam cho tàu nữa. "

- TH .


- Tội lắm mà .

Tôi không nghĩ là người dân sống dưới ách cộng sản là CS . Chỉ có đám lãnh tụ ấy đang kềm kẹp và đang làm giàu với quyền lực mà thôi . Dân chúng là nạn nhân mà .





....

Triển
03-22-2015, 10:53 PM
...


( Chị Tuyết Hoa này .


Khi chị viết :

"
Bây giờ, gần đây, tôi được biết dân mình không những là cộng sản mà còn là một chế độ cộng sản lãnh đạo dâng nước Việt Nam cho tàu nữa. "

- TH .


- Tội lắm mà .

Tôi không nghĩ là người dân sống dưới ách cộng sản là CS . Chỉ có đám lãnh tụ ấy đang kềm kẹp và đang làm giàu với quyền lực mà thôi . Dân chúng là nạn nhân mà .


....

Ý tưởng chị Tuyết Hoa chỗ này có hơi quá ngắn gọn. Chắc là câu này rồi: :)

"....
Bây giờ, gần đây, tôi được biết không những dân mình phải sống dưới chế độ CSVN, mà đó còn là một chế độ cộng sản lãnh đạo dâng nước Việt Nam cho tàu nữa
.....
"

Tuyết Hoa
03-23-2015, 10:01 AM
Xin cảm ơn Ngô Đồng, khúc dương, passenger, ctmy và các bạn đọc.

Cảm ơn Triển va ndangson đã góp ý rất chính xác với ý nghĩa tôi muốn nói lên.

Tôi đã luôn khóc khi nhớ đến những biến cố của dân tộc Việt Nam này.

Tôi đã sửa chữa lại cho đúng ý nghĩ.


March 23, 1015


Tôi vào google với 133rd năm ngày sanh của nhà tóan học phụ nữ Emma Noether.

Có khá nhiều bài viết tọi đã đọc qua các link khác nhau vế bà. Một trong những link này ở tờ The Washington Post

http://www.washingtonpost.com/news/comic-riffs/wp/2015/03/23/emmy-noether-google-doodle-why-einstein-called-her-a-creative-mathematical-genius/


Có lẽ nhiều bạn cũng đã ghé xem qua về người nữ toán học mà Albert Einstein cũng là fan của bà ở google với doodle. Tôi không có giờ dịch và ghi lại ngày hôm nay.

Mong các bạn luôn an vui và mạnh khỏe.

Tuyết Hoa
04-12-2015, 02:45 PM
April 12, 2015


Tháng tư, chỉ nghĩ tới cũng làm tôi khóc.

Nhìn banner tháng tư và vào đọc cuộc thi banner của Đặc trưng hôm nay mới vào xem lại tăng thêm sự xúc động của tháng tư.


Bà chưa bao giờ phát giải thưởng cho học sinh vì học giỏi đứng đầu lớp hay đứng hàng danh dự.


Bà bảo, điểm, hạng cao trong lớp, và có khả năng hơn người trong học vấn tự nó đã là phần thưởng. Bây giờ tôi nghĩ lại và hiểu rằng tài năng và may mắn ở trên đời do trời ban cũng bao gồm trách nhiệm với những người chung quanh.


Bà thích tiếng "ơi" rất đặc biệt của Việt Nam. Bà gọi tên chúng tôi, Giang ơi, Hoa ơi, Tâm ơi, Ngát ơi, Con ơi với giọng rất trìu mến và nâng niu.


Những ngày bom đạn nổ của những năm cuối cùng của những năm 1970s đã làm thay đổi lối sống của học sinh và những nữ tu coi sóc. Chúng tôi không dùng dao nĩa ăn uống theo Âu Châu nữa mà dùng bát đũa và thực phẩm như phần lới người Việt Nam trong nước.

Những người trong ngành giáo dục đầy nhân đạo này, dường như đã tiên đoán, chuẩn bị cho chúng tôi lối sống sẽ không còn sự trợ giúp của thế giới văn minh, khi mà Việt Cộng sẽ chiếm miền nam, khi mà những người thiện nguyện từ ngoại quốc sẽ bị đuổi ra khỏi nước, khi mà các trường học tư sẽ bị chiếm đoạt để thành trường cộng sản, khi mà ngành giáo dục sẽ trở thành độc qiuyền của chính quyền cộng sản, khi mà ngưới Việt tự mình sẽ phải tranh đấu để lật đổ cộng sản mà không còn được trợ giúp từ bên ngoài.


Bà đã từng lên nhiều cơn nóng lạnh với niềm đau lo sợ cho miền nam bị xâm chiếm bởi cộng sản bắc Việt.


Bà Rosa "ơi"!

Tuyết Hoa
08-14-2015, 06:33 AM
August 14, 2015


Bạn thân mến,


Đáng lẽ tôi đã trên đuờng lên núi từ hôm qua với bà con. Nhưng máy bay họ hỏng, trễ 12 tiếng nên sáng nay tính là đi từ 4 giờ sáng, đổi ra 6 giờ vì hai người nữa sẽ đi theo. Bây giờ cái xe của họ bị cán đinh, bị xì nên phải đợi tiệm sửa xe mở cửa, vá xong bánh xe mới lên đường được nên bây giờ tôi viết vài điều, như no excuse, như giết thời gian.

Mà thời gian của lịch rất dài, cho nên tôi vẫn còn là trẻ sơ sinh mắt nhắm mắt mở so với lịch sử con người.



Tôi tự hỏi, không biết tôi phải làm sao, without you.

Điều gì đến trước? Nếu amusing, cứ tự nhiên cười.

Tôi có lẽ không bao giờ ghi lại những gì tôi đã gửi, without you. Cho nên tôi sẽ viết rất tự do, rất cá nhân mà cũng rất chung chung như cuộc sống con người.


Bà thánh Theresa hài đồng Giêsu đã viết quyển "Một Tâm Hồn". Cuốn sách có gồm những chi tiết của đời sống của các nữ tu, không hẳn là thánh thiện. Cuốn sách được phổ biến có thể nói rằng rất dè dặt lúc đầu, và lúc sau, có lẽ chỉ có ít người đọc để hiểu thấu đáo, về tâm hồn con người, không phải về tôn giáo hay thượng đế.

Bà chết rất trẻ. Cậu tôi đã đặt tên thánh cho tất cả các con gái tên bà thánh này. Theo tôi, cuốn sách hay những bài thơ bà viết là những tác phẩm văn chương, hơn là tôn giáo, có những hoài nghi về Thiên Chúa và con người.


Thú thật tôi chưa bao giờ đọc hết một tác phẩm, ngay cả kinh thánh tân ước, dù có đọc 4 Phúc Âm của 4 thánh sử.


Không rõ tại sao tôi lại có chuyện đồng tình luyến ái kể ra, như chuyện vui. Đến khi nghe vụ cờ vàng của Việt Nam Cộng Hòa đang được bàn tán sôi nổi tôi mới biết T. Osious cũng "gay".


Cờ vàng ở hải ngoại dường như luôn là đề tài sôi nổi để người hải ngoại hành hạ nhau. Vậy thì ông Osious có đưa ra cho thêm sôi động có gì là ngạc nhiên.

Người ta bảo trong chính trị cứ cái gì nói đến nhiều dù rất sai cũng khiến con người ta để ý để theo chiều hướng đó. Tức là Việt Nam Cộng Hòa đệ tam chắc chắn phải xảy ra cho hợp thời trang (with new fashion).

Và sự lựa chọn này phải được phổ biến rộng rãi và tranh đấu chính là phải ở trong nước, không phải ở hải ngoại, dù hải ngoại nuôi dưỡng cờ vàng của Việt Nam Cộng Hòa.

Người trong và ngoài nước đừng có cãi nhau vì như thế rất lạc hậu (out of date) và chậm lớn (retard).


Như thế mà đệ tam Việt Nam Cộng Hòa là một điều đương nhiên phải xảy ra.


Những việc xảy ra từ trước đến giờ về Việt Nam Cộng Hòa vẫn cùng một chiều hướng, không có gì mớì lạ, như những kế hoạch sẵn có. Bằng chứng người khác đã có, nhiều người đã có.

Mà tôi chưa đọc hết các văn bản. Cũng như tôi chưa đọc đủ về Van Gogh, nhưng đã có đủ dữ kiện kết luận ông ta không thể tự tử, rồi sau đó đã có tác phẩm nghiên cứu cho biết rõ ông không tự tử mà chết vì khẩu súng hỏng vô tình của một thiếu niên. Vậy mà người ta phần lớn vẫn nhất định chỉ nhớ, và cứ cho ông là đã tự sát.

Nếu người ta thương tiếc Van Gogh vì ông tự sát, thì người ta sẽ rất cảm phục tính nhân bản của Van Gogh vì ông đã bảo vệ tương lai của một bạn trẻ, đã không lên tiếng kết tội một thiếu niên. Van Gogh, xứng danh một nghệ sĩ cho nhân bản và nghệ thuật, cho cái đẹp trong những mềm yếu của loài người.


Tôi viết có lạc đề hay không, khi đọc những trang này

http://hoiquanphidung.com/showthread.php?19208-V%E1%BA%A5n-%C4%91%E1%BB%81-%C4%90%E1%BA%A1i-S%E1%BB%A9-M%E1%BB%B9-Ted-Osius-v%E1%BB%9Bi-l%C3%A1-c%E1%BB%9D-v%C3%A0ng-gi%E1%BB%9D-ra-sao


và trang phân tích này của Người Lính Già Oregon

http://hoiquanphidung.com/showthread.php?19169-H%C3%A3y-t%E1%BB%91ng-c%E1%BB%95-t%C3%AAn-%C4%91%E1%BA%A1i-s%E1%BB%A9-m%E1%BB%B9-ch%E1%BB%91i-b%E1%BB%8F-c%E1%BB%9D-v%C3%A0ng-ted-osius-ra-kh%E1%BB%8Fi-c%E1%BB%99ng-%C4%91%E1%BB%93ng-t%E1%BB%B5-n%E1%BA%A1n-vi%E1%BB%87t-nam

Tuyết Hoa
09-05-2015, 08:32 AM
Nói về Tesla:

on Jan 8, 2015: quan em có viết:

"Em không đọc hết nhửng gì chị viết, nhưng liếc sơ ý người viết chê trách Edison và nâng cao Tesla. Theo ý em, kẻ hậu bối đang xài nhửng phát minh của cả hai, em kính cẩn nghiên mình thán phục họ, cả hai Edison lẩn Tesla.

Đứng dìa phương diện cạnh tranh, Tesla có thời gian làm việc cho Edison... Tesla nhỏ tuổi hơn, thì sự thua thiệt khó tránh khỏi, hai người rất ghét nhau. Về cá tính Edison có tính cạnh tranh của người buôn bán và muốn được công nhận, trong khi tesla chỉ chăm chú tới công việc nên khi còn sống nhửng phát minh của tesla chưa được công nhận đó là do cá tính của Tesla."

Bạn quan em có nói về Tesla vs Edison, và tôi thấy quan em có nhận xét sâu sắc.

Tôi vẫn hay nghĩ về hai người này dù khoa học không phải là chuyên môn của tôi và có lẽ tôi cũng không được uptodate. Những dữ kiện về Tesla theo tôi nghĩ rất đáng lưu tâm.


Tôi muốn thêm về họ rằng, khi phòng thì nghiệm của Tesla cháy, Edison đã cho Tesla mượn phòng thí nghiệm của mình, cũng như Tesla luôn kính trọng Edison.


Tôi hôm nay có đọc được thêm ở link sau, xin được chia sẻ thêm.

Những nhận định về Tesla vs Edison dù có vẻ chống đối nhau nhưng thực ra chỉ là những thi đua (competition) trong sự phát triển toàn diện trong khoa học, kinh tế, thương mại, chính trị v.v. với những thời kỳ thuận tiện chấp nhận của lịch sử nhân loại và thế giới.

https://www.reddit.com/r/OutOfTheLoop/comments/32a8s5/why_does_everyone_love_tesla_but_hate_on_edison/
và thấy họ nhận định cũng tương tự như tôi đã nghĩ:

Lý do chính người ta thương Tesla mà ghét Edison vì Edison thực sự là nhà thương mại (businessman) nhưng lại được mang danh (credited) là người của khoa học.

HighClassPenguin (https://www.reddit.com/user/HighClassPenguin) 766 points 4 months ago I remember doing a paper on tesla for one of my History classes in college.
The main reason is because Edison was actually a man of business but is credited for being a man of science. Sure he may have had maybe one good idea or possibly none(I don't remember because the paper wasn't really on him) but he never made it his endeavor to create anything new in the field, he just wanted someone else to create it and patent it. So basically he would work on a project or get someone to work for him, and try to take all the money by saying he owns the rights to the object he created.
In actuality Tesla called him an okay guy, Tesla worked for him for a while but when Tesla realized Edison wasn't in it for the science he opted out working for him.(no harsh feelings on either end if I remember correctly, just Tesla realized he wasn't all about that patent life) Which was then followed by some sleazy shit. Tesla worked for a new guy called George Westinghouse, which from the biography seemed like a good guy. Anyways, while Tesla worked for Westinghouse Edison did some sleazy shit to prove the direct current was better than the alternating current. There was a point were he was going on the streets telling people they use the AC to kill people on the electric chair. When in actuality Edison used his DC to kill an elephant the circus didn't want anymore (Video of it on youtube, it's kinda brutal).
tl;dr Tesla was more in the field for science while Edison was more in the field to patent everything, but is still credited as a scientist.

Tuyết Hoa
09-06-2015, 09:17 AM
Aug 31, 2015


Ông ta nhất định sẽ sống. Hôm nay tôi vào thăm, ông dù bệnh lắm, không được thăm nom đều dặn bởi người nhà, nằm tưởng mê mệt mà vẫn nói rất hùng hồn, "vẫn sống, không chết đâu". Ông kêu, "đói bụng quá" và ăn rất khỏe.

Mỗi người một hoàn cảnh, tôi không phán đoán người khác, nhưng nếu tôi là người nhà, ông muốn sống tôi sẽ lo có người thay nhau coi sóc cho ông có người chuyện trò, và vui đến hơi thở cuối cùng. Ông đã sống cả một đời cho sự thoải mái của họ.


Ông thích cây bất tử có lá như là soan, có hoa như hoa mẫu đơn mà tôi khám phá ra mà kalanchoe, loại hoa kép. Tôi đã kiếm mua tặng ông, cho khát vọng trường sinh hạnh phúc như cây hoa mẫu đơn và cây sống đời.


Sep 6, 2015

Hôm qua ở chùa, thầy Pháp Hoà giảng cho tu sinh rất hay.


Tôi lâu lắm rồi, chắc cũng hơn mười năm chưa gặp cậu, nghe cậu vào dưỡng lão, rồi vào bệnh viện, cũng không có dịp thăm.

Cậu hay bảo phải có cơ duyên. Thời gian đó cô cháu cậu không kiếm ra người coi tiệm, tôi làm cho chị ấy, lương rất thấp so với chỗ tôi đang làm. Tôi làm thêm giờ sau những buổi đi làm về ở chỗ chính. Ở đây tôi mới có cơ duyên, thấy người Việt ra vào. Ở đây tôi đã mua cuốn sách Văn số đặc biệt về trịnh Công Sơn khi ông qua đời.


Tôi sẽ nhớ ra khi coi thêm về sách Phật. Phải có thiện căn, phước đức và cơ duyên, mới thành việc.


Không có lòng muốn thiện căn, không có khả năng phước lộc thì dù có duyên cũng thua.


Từ là mang lại niềm vui, bi là không mang phiền não. từ bi của phật.

Đại khái như thế.


Chậu kalanchoe của trường sinh hạnh phúc, cậu bảo không phải là tiền mà vì nó đẹp. Tôi mua 5 đô, cậu dặn trước chỉ có 3 đô. Tôi bảo, cậu ơi, 5 đô chứ đâu có phải ba đô. Cậu bảo thì nhớ mại mại, làm sao chính xác. Tôi có thể mua chậu kalanchoe to hơn, đẹp hơn, nhưng vì cậu dặn, chậu nhỏ hơn gang tay, nên tôi đã chọn đúng như cậu tả.

Tôi mua thêm chậu lan trắng có hoa trên cành cao lêu nghêu. Cành có 4 hoa, 3 nụ, mà sao đó tôi thấy một nụ nhỏ nhất rơi đâu mất. Ngày cuối nụ hoa cuối cũng đã nở. Hôm sau quay lại tiệm bán hoa, tôi cứ tự hỏi sao tôi không chọn chậu lan hoa vàng. Hoa nhỏ hơn nhưng không phải màu trắng. Tôi đã chọn chậu hoa trắng vì hoa to nhất.

Khi mua tôi tôi đã không nghĩ ngợi, nhưng khi tôi mang đặt lên bàn, sao nó nhìn giống như vành khăn tang!

Chậu kalanchoe trường sinh hạnh phúc nhỏ hơn gang tay 5 đô ở ngay trước mặt cậu trên bàn ăn bệnh viện để ngay ở tầm mắt và ngang người cậu.

Chậu lan trắng cao lênh khênh ở khuất phía bàn nhỏ, cậu không nhìn thấy.

Tôi đã khóc cậu Sep 2, 2105, dặn cậu quan sát những tấn tuồng người ta cần phải diễn xuất tinh vi. Có khi tôi đọc cậu, đã từng nghe cậu kể chuyện hơn những người khác. Cũng là cơ duyên.

Cậu hiểu hết, đã biết, và không còn muốn ở lại và không còn muốn nói, hay đòi ăn hay kể thêm chuyện gì nữa. Cậu đã không thể giữ ước muốn của mình mà chấp nhận cơ duyên không đến. Cậu đã đi như vẫn đã sống cho ý nguyện của người còn ở lại.

Thanh thản như không.



Hôm cậu mất, tôi ghé thăm thấy cậu thanh thản như không, như chấp nhận cơ duyên. Sep 5, 2015.

Chậu kalanchoe trường sinh hạnh phúc vẫn nở những hoa như mẫu đơn hồng tươi ở bên cạnh cái máy phát thanh nhỏ hát niệm liên tục những bài A di đà phật.

Chậu hoa lan cao ngạo nghễ, dường như đã để tang trước mọi người.

**Tôi ghi tên thầy Pháp Hòa là Phúc Hòa nên hôm nay (Sep 10, 2015) sửa lại cho đúng.

Tuyết Hoa
09-10-2015, 05:06 AM
Viet Nam War-Vinh Truong

http://hoiquanphidung.com/forumdisplay.php?141-Trang-Th%E1%BB%9Di-S%E1%BB%B1-Vinhtruong

Thiện Căn - Phước Đức - Nhân Duyên


O Sole Mio!
O sole, Ohhh sole mio
Sta 'nfronte a te!
Sta 'nfronte a te!


Tôi không dám bình luận chính trị vì không đủ trình độ. Tôi cũng không theo một phe phái. Tôi là người tị nạn rời bỏ Việt Nam vào tháng năm, 1980, đi định cư ở nước thứ ba vào tháng 11, 1980, vào lịch sử thế giới, theo luật của chiến tranh Việt Nam, thành một phần của đám tị nạn cộng sản Việt Nam.

Tôi cũng như rất nhiều người bình thường khác, luôn tự hỏi về quê hương nơi sinh trưởng và đã ra đi, không phải vì chối bỏ một đất nước nghèo nàn, đi tìm một cơ hội mới.


Tôi cũng như nhiều người bình thường, vẫn cứ như còn ở ngưỡng cửa đại học của 1975, không để ý, không biết gì đến thời cuộc.

Vì có để ý, cũng không biết đâu là sự thật.


Ngày tôi mới đến đây, lớ ngớ, lạc lõng. Có lần một người dân ở đây đã quan sát tôi khá kỹ ở khu ăn uống (fast food) và bảo, "Cô không ăn gì, mà chỉ coi con gái nhỏ ăn thôi à." Con nhỏ ăn frech fries, và hamburger. Tôi không thích món này, ăn làm gì phí tiền, nhưng là thứ phổ biến ỏ đây, và con nít thích. Tôi nghe ông nói, muốn khóc. Người ta có một quốc gia ở đây, còn tôi vẫn còn nhớ mình là ngưới Việt, dù đã là công dân nước này.


Tôi ghi tên học đại học, ghi học calculus, lớp hơn 200 sinh viên. Một hôm sau khóa học, đi với cũng đứa con gái nhỏ, ông thầy giảng lớp, lên tiếng chào tôi trước khi tôi chào ông. Ông cho tôi biết, ông nhớ là tôi được bao nhiêu điểm thi. Tôi muốn khóc vì sự nhận diện tôi, nhớ cả tên tôi của ông giữa một lớp học đông đúc bận rộn, không ai biết ai này.

Có lẽ ông nhìn thấy sự lạc lõng của tôi. Ông có khi hiểu rõ chiến tranh Việt Nam hơn cả chính bản thân tôi.


Tôi đi thi hành nghề, ông thầy chấm thi ra câu hỏi qua điện thoại. Ông ta nói to, chậm rãi, đánh vần tên của người trong đề thi tôi cần theo chỉ thị, đánh vần rõ ràng từng vần những danh từ chuyên môn mà tôi chưa quen lắm. Tôi thấy ông biết tôi là người tiếng Anh không phải là tiếng mẹ đẻ, đã giúp tôi về ngôn ngữ dân nước này và rất cảm động.

Ông có khi biết rõ tình hình Việt Nam va quốc tế hơn chính bản thân tôi.


Tôi đi nộp đơn để hành nghề, ông registrar nhìn tôi thẳng vào mắt bảo, "Chúng tôi cùng phe với cô (on your side), không phản cô đâu (not against you)". Tôi nghe cũng muốn khóc. Họ biết tôi tị nạn cộng sản hay sao, mà cộng sản thì lừa dối. Hay cả thế giới này đã lừa dối cả dân tộc tôi. Họ sợ tôi cũng nghi ngờ hệ thống hành chánh của họ.

Họ dường như cho biết rằng hiểu rõ thời cuộc hơn người tôi là người Việt Nam. Còn tôi chỉ là một dân man ri mọi rợ giữa thế giới văn minh của nhân loại.



Người ta đã biết gì về dân tộc tôi, đã hiểu nhiều gì về những chính sách cho người tị nạn của chúng tôi?


Trong khi đó chính tôi vẫn chưa hiểu rõ hoản cảnh của mình và lý do tại sao lại phải ra đi, tại sao các nước của thế giới thứ nhất tự do trên thế giới đã mang chúng tôi vào đây sống.


Người Việt Nam phú mặc vận dân nước mình cho định mệnh?

Tuyết Hoa
09-13-2015, 07:48 PM
Viet Nam War - The new Legion - Vinh Truong

Ngơ ngác như thế mà thời gian trôi. Và tôi không biết chia sẻ chiến tranh Việt Nam thế nào, chỉ biết coi mình là tị nạn chính trị.

Vẫn không hiểu về chiến tranh Việt Nam. Đàn con lớn lên cũng như thế.Tôi đã có rất nhiều thiếu sót cho thế hệ sau.

Tôi hay viết về cuốn Brave New World đã đọc từ bản viết đơn giản vài ngàn chữ bằng tiếng Anh khi mới sang Canada đi học Anh văn.



Tựa quyển sách Brave New World của A. Huxley lấy từ The Tempest của Shakespeare:


O wonder!
How many godly creatures are there here!
How beauteous mankind is! O brave new world,
That has such people in't.
—William Shakespeare (https://en.wikipedia.org/wiki/William_Shakespeare), The Tempest (https://en.wikipedia.org/wiki/The_Tempest), Act V, Scene I, ll. 203–206[5] (https://en.wikipedia.org/wiki/Brave_New_World#cite_note-5)


Miranda, đứa con gái nhỏ trong The Tempest sống cô lập trên đảo với cha cô, và một vài người nữa, lần đầu tiên nhìn thấy rất nhiều người từ thế giới bên ngoài đến từ chiếc thuyền lờn, đã Brave New World.

Miranda đã vì thiếu hiểu biết đã lên tiếng như trên để thán phục một thế giới đầy kẻ thù muốn ám hại cha cô, cho rằng đó là một thế giới rất tuyệt vời.

https://en.wikipedia.org/wiki/Brave_New_World
http://www.huxley.net/


Trong Brave New World (BNW) cũng như khá nhiều cuốn sách ra đời trong cùng thế hệ của những năm 1930s đã nhận ra thế giới được điều khiển bởi những một số người (Controllers).

BNW vẽ ra một thế giới mà con người đến từ ống nghiệm, được điều dưỡng để trở thành những đẳng cấp con người phục vụ cho một thế giới được kiểm soát chặt chẽ.


Tôi nhắc lại, cùng lúc với sự ra đời của BNW đã có nhiếu cuốc sách ghi nhận và nói về sự thay đổi và kiểm soát của thế giới rất tinh vi tính toán, không còn đơn giản như trước đó nữa. Một thế giới tư bản, một hình thành của xã hội cộng sản được kiểm soát chặt chẽ.


BNW bắt đầu với,

A SQUAT grey building of only thirty-four stories. Over the main entrance the words, CENTRAL LONDON HATCHERY AND CONDITIONING CENTRE, and, in a shield, the World State's motto, COMMUNITY, IDENTITY, STABILITY.


BNW cho sản xuất người điểu chỉnh thành một thế giới cộng đoàn, phân loại, vững vàng.



Người điều khiển Director of Hatcheries and Conditioning (DHC) cho ra đời và đào tạo người từ alpha đến epsilon cung cấp thích hợp cho thế giới này.

http://www.huxley.net/bnw/index.html


Tương tự như thế Vinh Truong đã phân tích, vạch ra một siêu quyền lực điểu khiển Việt Nam War và tình hình thế giới, bắt đầu từ cũng trong vòng thời gian ra đời của những cuốn sách tương tự như BNW về sự thống trị của những controller.


Như vậy mà một Việt Nam War, có một the new legion.



Và tiếp tục là những nhận định thời cuộc của ông ở Hội Quán Phi Dũng và những web khác, tôi không biết hết.

http://hoiquanphidung.com/forumdisplay.php?141-Trang-Th%E1%BB%9Di-S%E1%BB%B1-Vinhtruong

http://nktvinhtruong.blogspot.nl/2011/08/ung-tin-my-giai-mat-ho-so-chien-tranh.html


Tôi đọc về ông từ những bài từ một số web như trên và từ quyển sách 2 volumes, vì lý do đưa ra nhận định quá nhiều những thủ đoạn chính trị của siêu quyền lực nên sách viết bằng tiếng Anh và dù viết ở Mỹ, lại in tại Canada: Viêt Nam War, the New Legion.


Nghĩ đến dân nước Việt Nam, từ không ai biết đến trở thành rất nổi tiếng vì Việt Nam War mà đau lòng.

Tôi không viết để tranh luận, dù tranh luận là cần thiết. Tôi cũng không đủ trình độ hiểu biết, không nghiên cứu đầy đủ để thấu đáo vấn đề của chiến tranh và tình hình của VN.

Bạn có thể đồng ý, có thể không đồng ý về những bài viết hay sách vở của ông, nhưng theo tôi, đây là những tác phẩm nhận định thời cuộc cần theo dõi, để kiểm chứng, để có cái nhìn, thái độ và hành động thích hợp cùng thời cuộc cho lợi ích của Việt Nam.


http://www.vnmilitaryhistory.info/southeast_asia-sea/tvinh_dung-tin-my-giai-mat-ho-so-chien-tranh-vn.html

Chiến tranh Việt Nam là do Mỹ gây ra, điều này khó phủ nhận. Miền nam VNCH thua miền bắc CSVN là do Mỹ dây ra, điều này không ai không nhìn thấy.


Nhưng những bí mật hồ sơ chiến tranh tới giai đoạn mà nhiều người đã biết đến sự thật đã sang giai đoạn cuối mà điều cuối cùng cần phải xẩy ra sẽ vì quyền lợi của Mỹ, thế giới và Việt Nam.

Nói như thế không có nghĩa những đấu tranh cho dân tộc tự do và nhân quyền của Việt Nam trong và ngoài nước sẽ không còn quan trọng nữa. Mà có nghĩa người dân trong nước phải mạnh lên để nắm vững tình hình để xây dựng lại đất nước mà Việt Nam Cộng Hòa phải được lựa chọn là việc dĩ nhiên.


Việc lựa chọn này, không vì VNCH tốt hơn hay CSVN tệ hơn, mà vì thời thế đã tạo ra CSVN đã thành đảng cướp của dân, đã bán đất nước biển đảo. Chọn lựa VNCH để lấy lại đất đai biển đảo còn trong thời gian có thể đòi lại. Luật lệ cũng chỉ có thời gian hạn chế để lên tiếng cùng quốc tế, bị hóa giải, bị hết hạn, khi không lên tiếng với pháp lý quốc tế.

Giai đoạn bây giờ là phải đổi sang Việt Nam Cộng Hòa và người Việt Nam cần phải mạnh lên.

Tuyết Hoa
09-16-2015, 08:56 PM
Viet Nam War - The New Legion - Vinh Truong

http://hoiquanphidung.com/forumdisplay.php?141-Trang-Th%E1%BB%9Di-S%E1%BB%B1-Vinhtruong


Chung quanh âm nhạc, nghệ thuật còn có chính trị, kinh tế và xã hội v.v., eternally.


Âm nhạc, kịch nghệ, thơ phú, nghệ thuật, nghệ sĩ chẳng dính líu gì đế chính trị cũng bị trục xuất, tù đầy.


Trong lịch sử của America với nữ thần tự do, cũng trục xuất khá nhiều người, theo tôi hiểu, điển hình là Charlie Chaplin.

**********

Như những điều cần tâm sự với các bạn ở đây.


Các bạn thân mến, tôi không tiếp xúc nhiều với người Việt như bạn thấy. Tôi cũng thú nhận không hiểu rõ về đủ thứ. Tôi cũng thú nhận từ lúc vào forum Đặc Trưng này những sự kém hiểu biết của mình. Nhưng từ lúc tham gia tôi vẫn trung thành web.

Tôi đã theo rõi khá nhiều trang của web. Tôi đã học hỏi được rất nhiều từ những trang của đặc trưng.

Tôi viết được tiếng Việt có để dấu. Tôi đọc được nhanh hơn vì đã vào những trang forum tiếng Việt và rất trung thành cùng web này.


Tôi rất phục những bài viết và thảo luận ở đây.


Tôi đã từng chia sẻ những điều tôi nghĩ là cần thiết. Tôi không ghi ra những điều chia sẻ thì cảm thấy mình rất vô tâm với những bạn của web, dù chỉ đọc mà không tiếp xúc trực tiếp.


Có một lần tôi đi học tối tiếng Anh. Ông thầy là giáo sư (professor) ban nhân văn. Có một buổi tối đi xe bus về, gặp ông cũng đợi xe ở đó. Ông bảo rằng chưa từng thấy một người nữ nào thông minh hơn tôi.

Tôi tự xét, thấy rằng mình chưa bao giờ giờ tay phát biểu trong lớp, trong khi các bạn trong lớp tôi thấy họ rất hoạt bát và luôn luôn có ý kiến. Tôi tự hỏi, không rõ ông nói thế có nghĩa gì. Dù sao hồi nhỏ ma sơ người Phi luật tân, rất khó tính, dậy tôi học tiếng Anh cũng có phê học bạ cho tôi là very intelligent.


Tôi vẫn giữ được một nghề nghiệp chuyên môn mang theo từ Việt Nam, đã chưa bỏ cuộc, vẫn bắt kịp thời đại, trong lúc nhiều người bình thường cũng chật vật. Tôi cũng học được rất nhiều về lối sống và cách tổ chức kế hoạch để mang lại năng suất trong đất nước mình cư ngụ. Tôi đã chứng kiến những thất bại của người Việt vì đã không thích nghi cùng hoàn cảnh, vẫn theo nếp sống cũ.


Cho nên tôi xin phép gõ ít dòng và hy vọng rằng mình cũng không đến nỗi gì kém thông minh.


Người ta luôn bỏ rất nhiều năng lực để nghiên cứu về âm nhạc, thực phẩm, mỹ phẩm, dược phẩm, văn chương, lịch sử v.v.

Và cũng có những người nghiên cứu về tình hình Việt Nam như một đam mê không thể không nghiên cứu mà tôi thấy ở tác giả Vinh Truong.


Tác giả đã bỏ rất nhiều nghiên cứu từ thư viện, trong hơn 30 chục năm từ thực tế nghề nghiệp, từ các nguốn tin thế giới về chiến tranh Việt Nam, như một đam mê của nghề nghiệp chuyên môn.

Sự thật của cuộc chiến Việt Nam đã luôn là những đề tài khúc mắc của lịch sử khi được đưa ra bàn luận trên thế giới.


Tôi được dẫn biết đến trang web của tác già Vinh Trương từ Hội Quán Phi Dũng qua một lần thảo luận trong web Dân Làm Báo, mà người ta cứ cãi nhau không vì lý do chính đáng nào cả.

Tôi đã rất ngạc nhiên rằng đã có một nguồn tài liệu như thế mà tôi đã phí bao nhiêu thời gian chưa xem tới.

Có lẽ vì sự thât luôn được che đậy cho mục đích chính trị cần hoàn thành của những siêu quyền lực thực sự nắm quyền hành vẽ kế hoạch.

Tôi đặt mua sách The New Legion của Vinh Truong, online, cho nhanh, load vào cellphone, đọc mỗi khi có thời giờ. Có lẽ mua thêm sách sẽ giúp tôi tra cứu nhiều hơn.

Thời giờ cũng có để đọc mà thật ra tôi cứ vẫn ở trang đầu. Như bạn biết, tôi không đủ khả năng, rất thìếu hiểu biết về tình hình thế giới gốm cả Việt Nam.

Tuy nhiên những điều xem tận mắt từ khi lớn lên, tôi cũng phải nhìn thấy được những điều căn bản.

Tuyết Hoa
09-20-2015, 04:58 AM
Những Chuyến Metro

-quên cái lunch bag ở băng ghế ngồi chờ ở trạm trước

-thế à, làm thế nào mà quên


-tại bà hết

-tại sao tại tôi

-"I need this, I need that. I have to do this...


-lunch có cái gì

-cheese, lỗi bà hết

-head cheese?

-ừ, tính ra là 6 dollar lunch


-đứa nào nhặt được có ăn

-để tôi đi quay lại tìm

-làm gì còn

-tại bà hết

-sao lại tại tôi.


Cả hai cả ngày sẽ chỉ nghĩ tới cái lunch bag, tại ai thì tại, lần sau nhớ chớ có để quên. Mất những 6 đô.


Người ta cãi nhau chuyện như thế.

Tôi vào vài cái web, người mình cãi nhau toàn chuyện lớn. Chuyện nước nhà,


Nghĩ mà thương.

Văn
09-20-2015, 08:33 AM
.



Nếu là truyện ngắn, thì đây là một truyện xuất sắc!

:z67:

Tuyết Hoa
09-27-2015, 03:46 AM
Xin cảm ơn bạn Văn đã rất có lòng rộng rãi, vị tha.

Tôi gần đây có theo dõi một chút về tình hình Việt Nam, và mấy tháng nay tôi có theo dõi những trang nhận định của ông Vinh Truơng, nghĩ sao xin được chia sẻ.

Và dù tôi không đủ trình độ để hiểu về Việt Nam War, tôi cũng đặt hai quyển sách của ông online load vào laptop và cellphone để nghên cứu.

Xin rất cảm ơn ông.

Từ những bài viết của VT, tôi chịu nhiều ảnh hưởng và khuyến khích tôi theo dõi về tình hình Việt Nam và thế giới. Trước đó tôi đã muốn bỏ cuộc theo dõi tình hình.
Xin thú thật và ghi nhận.

Chiến tranh Viêt Nam đã là một đề tài rất nhiều người nói đến. Dường như vì không ai hiểu rõ nội tình. Tình hình Viêt Nam hiện nay rõ ràng là không hoàn toàn do người VN quyết định. Đúng là mọi việc xảy ra như những bản kịch viết sẵn mà các diễn viên thay nhau lên sân khấu.

Tôi nhìn thấy Tạ Phong Tần (TPT) mà khóc thương dân Việt Nam, trong cũng như ngoài nước.
Tôi cũng nhớ mẹ của TPT Đặng thị Kim Liêng đã tự thiêu vì nhà nước VN đã bỏ tù oan ức TPT.

Buổi đi đón cũng có anh Điều Cầy (ĐC) Nguyễn Văn Hải và Janet Nguyễn. Gương mặt của ĐC và TPT nhìn rất khắc khổ, nhiều suy tư hơn so với những người khác ở hải ngoại.

Những hình ảnh này nhắc tôi những chuyện cũ và càng thương dân mình hơn.

Điếu Cầy (ĐC) đã đến phi trường Los Angeles Oct 21, 2014, được hộ tống bởi nhân viên an ninh của Mỹ, tưng bừng nhộn nhịp với một rừng cờ vàng.
Rồi đả kích nhau dữ dội mà tôi đọc thấy ông VT gọi là dịch Ebola Điếu Cầy. Ông cũng có nói về Janet Nguyễn.

Janet Nguyễn đã tranh đấu cho cờ vàng ở California với kỷ niệm 40 năm của tháng tư đen với nghị quyết SCR 29.

http://thanglong1969.blogspot.ca/2015/07/co-vang-ten-qua.html

"Đài BBC, đài SBTN và Cali Today News sốt sắng đưa tin "thắng lợi" của đám cờ vàng trong việc đấu tranh buộc chính quyền thành phố Sacramento hủy bỏ toàn bộ các cuộc họp với phái đoàn Thành phố Hồ Chí Minh do Bí thư Thành ủy Lê Thanh Hải dẫn đầu, với ý định kết nghĩa giữa 2 thành phố. Các đài này còn đưa ảnh TNS Janet Nguyễn đích thân xuống đường biểu tình rất chi là khí thế!
Sự thật thì sáng 14-7 (giờ địa phương), tức khuya 14-7 (giờ Việt Nam), tại Oakland, Thống đốc Bang California Edmund Jerry Brown đã tiếp đồng chí Lê Thanh Hải, Ủy viên Bộ Chính trị, Bí thư Thành ủy TPHCM và đoàn đại biểu TPHCM nhân chuyến thăm, làm việc của đoàn tại Hoa Kỳ. Đây là lần đầu tiên một Thống đốc của Bang California- Bang chiếm đến tổng số 40% người Việt đang sinh sống tại Hoa Kỳ, tiếp đoàn đại biểu đại diện cho Việt Nam đến thăm, làm việc tại Hoa Kỳ.
Chiều 14-7 (giờ địa phương), tức sáng 15-7 (giờ Việt Nam), Phó Thị trưởng Thành phố Sacramento Allen Warren đã tiếp đồng chí Tất Thành Cang, Ủy viên Dự khuyết Trung ương Đảng, Phó Chủ tịch UBND TPHCM nhân dịp đoàn đại biểu TPHCM đến thăm khu vực Bờ Tây Hoa Kỳ."


Rồi đến chuyện Janet và Ted O. tiếp đón cộng đồng không được mang cờ vàng. Người ta lần này phần lớn chỉ tấn công, chỉ trích Ted O là chính. Cũng có lý. Vì người ta đã từng ủng hộ, khen ngợi Janet tranh đấu vì cờ vàng.

Tôi thấy từ video, ngày 19 tháng 9, Điếu Cầy, Janet Nguyễn và khá đông người ở Cali đã đi đón Tạ Phong Tần từ Los Angeles, không thấy một lá cờ vàng mà rất trang trọng và cảm động bên cạnh Điếu Cầy Nguyễn Văn Hải và Janet Nguyễn.

Chị đã khóc với câu, "Tôi không bao giờ nhỏ một giọt nước mắt trước mặt chúng nó dầu trong lòng mình có như thế nào"
(Tạ Phong Tần)
https://www.youtube.com/watch?t=55&v=_92XiO9S1N0

Ngày 23 tháng 9, TPT đã nhận cờ vàng một cách trân trọng hơn

https://www.youtube.com/watch?t=55&v=_92XiO9S1N0
Từ video post: "Nhận một lá cờ Vàng ba sọc đỏ từ tay ông Andrew Đỗ, bà Tạ Phong Tần nói:
“Tôi rất vinh dự được nhận lá cờ này... Lá cờ này ở miền Nam trước đây đã cho người dân quyền tự do ngôn luận, tự do báo chí. Có thể nói lá cờ này đại diện cho quyền tự do ngôn luận, tự do báo chí của người Việt Nam.” (Tạ Phong Tần)

Chiến tranh Viêt Nam đã là một đề tài rất nhiều người nói đến, vì rất khó giải thích. Tình hình Viêt Nam hiện nay rõ ràng là không hoàn toàn do người VN quyết định.
Mọi việc xảy ra như những bản kịch viết sẵn mà các diễn viên thay nhau lên sân khấu. Vẫn là như những trang nhận định thời sự VT.

Có những điều chúng ta không điều khiển được nhưng cũng có những việc chúng ta có thể làm.

Tôi rất mong ước rằng từ những biến cố về cờ vàng gần đây cũng như từ trước đến nay, mà người Việt Nam khắp nơi trên thế giới nhận thức được tấm mức quan trọng của một nền Việt Nam Cộng Hòa đã từng có ở miền nam.

Người Việt đang đến lúc nhận thức tình hình VN một cách nghiêm trọng, để không tranh cãi nhau, không vì cảm xúc, hoàn cảnh riêng tư, không tấn công, chụp mũ nhau. Chúng ta sẽ tùy hoàn cảnh mà hành động để góp phần vào sự thành công trong việc lật đổ sự thống trị bọn cộng sản cướp của dân, lệ thuộc tàu, để đòi lại chủ quyền quốc gia.

Chúng ta không còn chỉ giới hạn ở tình trạng tự do dân chủ ở miền nam trước 1975 mà hiện nay toàn quốc phải trở thành một đệ tam Cộng Hòa Việt Nam.

“Tôi rất vinh dự được nhận lá cờ này... Lá cờ này ở miền Nam trước đây đã cho người dân quyền tự do ngôn luận, tự do báo chí. Có thể nói lá cờ này đại diện cho quyền tự do ngôn luận, tự do báo chí của người Việt Nam.” (Tạ Phong Tần)

Như đa số dân trong nước, đại diện dân, Tạ Phong Tần, dù từng là một đảng viên cộng sản, đã chọn lựa một đệ tam cộng hòa cho Việt Nam.

Sự đón tiếp ĐC Nguyễn Văn Hải rất ngược lại với cảnh đón chị Tạ Phong Tần (TPT). Đón tiếp TPT tháng chín, ngày 21, không nhân viên an ninh Mỹ bảo vệ mà có Nguyễn Văn Hải cới khuôn mặt ân cần đăm chiêu chăm sóc của ĐC, người cùng cảnh ngộ. Bên cạnh đó là Janet Nguyễn và không có rừng cờ vàng.

Kèm theo đó có sự kiện tiếp xúc với Ted O. với Janet Nguyễn và cộng đồng người Việt ở nam Cali ngày 12 tháng bẩy, cũng như ở bắc Cali ngày 14 tháng bẩy, không có lá cờ VNCH.

Trong khi đó TPT đã nhận quà tặng lá cờ VNCH hai ngày hôm sau với thái độ trang trọng tôn trọng của một đại diện cho nền tự do ngôn luận và báo chí.

Những sự kiện xảy ra như những hình thức của tâm lý chiến rất mạnh đánh vào cộng đồng người Việt ở Mỹ (và thế giới) đối với các tù nhân lương tâm, đối với tình trạng chính trị của Việt Nam như sự sắp xếp sẵn cho sự nhận định tình hình thay đổi của Việt Nam và quốc tế hiện nay.

Phong trào cờ vàng được khuyến khích, được đẩy lui, được mang ra làm đề tài tấn công, chụp mũ lẫn nhau có còn là điều quan trọng cho những hoạt động nhằm lật đổ chế độ cộng sản hiện nay hay không.

Hình ảnh ĐC đã đến đón TPT một cách ân cần với sự hiện diện của Janet Nguyễn cũng như sự đón tiếp rất thân thương gần gũi của cộng đồng người Việt ở hải ngoại với TPT là một bức ảnh rất cảm động như sự khuyến khích người Việt p[hải tự lo cho vận mạng của chính dân tộc mình trong những điều kiện thuận lợi đang xẩy ra của quốc tế.

Tôi nghĩ đây là những hình ảnh chân thật và rất đẹp.

Tuyết Hoa
09-27-2015, 03:51 AM
Dữ kiện xảy ra cùng thời kỳ này của September 25, 2015 là việc Tập Cận Bình và Đức Giáo Hoàng Francis sang thăm Hoa Kỳ cùng một lúc.


Tôi có theo dõi hai cuộc gặp gỡ này.
của Tập Cận Bình
http://www.cnn.com/2015/09/25/politics/xi-jinping-china-state-visit-obama/

của bài nói chuyện của Đức Giáo Hoàng Francis
https://www.youtube.com/watch?t=2&v=ZfrAcIdmlIc


*Tập Cận Bình tiếp xúc với Obama với những vấn đề không thể gọi là thỏa thuận thích đáng như tựa đề Expecting low của CNN.


*Trong khi đó, bài phát biểu của Đức Giáo Hoàng trước congress khá thú vị với thái độ của hai đảng Republicans và Democrats tùy theo những đề tài mà hai đảng đã mang ra trong mùa tranh cử khác nhau.

http://www.theguardian.com/world/2015/sep/24/pope-francis-congress-speech

Tuyết Hoa
09-27-2015, 08:32 AM
Philadelphia với Pope Francis, chủ đề Gia Đình

The pope got more than one chuckle out of the crowd when encouraging priests to tell young people to marry:
In Buenos Aires, how many women tell me, ‘My son is 30, 34 years old and he’s not getting married. I don’t know what to do!’

And I say, ‘Don’t iron his shirts anymore.’”



Pope khuyến khích chuyện lập gia đình:

"Ở Buenos Aires, nhiều phụ nữ bảo tôi, "Con trai con 30, 34 tuổi và không lấy vợ. Con
không biết phải làm gì"
Tôi bảo, "Đừng ủi áo sơ mi cho nó nữa!"

Then a few gags (with mothers in laws)
Some of you might say “Of course, father, you speak like that because you’re not married!”

Families have the difficulties – families, we quarrel! And sometimes plates can fly. Children can bring headaches – and I won’t speak about mothers in law!
http://www.theguardian.com/world/2015/sep/26/pope-francis-philadelphia-independence-hall-speech


Một số người có thể nói, "Dĩ nhiên, thưa cha, cha nói như thế vì cha không lập gia đình".

"Gia đình có những khó khăn - gia đình, chúng ta gây chuyện cãi nhau!
Và có khi đĩa bay. Trẻ con mang lại những đau nhức trong đầu
- và tôi sẽ không nói về mothers in law (mẹ chồng hay mẹ vợ)."

http://www.theguardian.com/world/live/2015/sep/27/pope-francis-philadelphia-us-visit-live

Tuyết Hoa
09-27-2015, 08:56 AM
Pope Francis's presence overshadows Xi Jinping US visit Xi’s US trip has been firmly overshadowed by the wildly popular pontiff, raising questions over its timing.

http://ewn.co.za/2015/09/27/Pope-Franciss-presence-overshadows-Xi-Jinping-US-visit
| about 9 hours ago
WASHINGTON – On Friday morning, Chinese President Xi Jinping enjoyed the symbolic high point of his first state visit to the United States (http://ewn.co.za/2015/09/25/Chinas-Xi-arrives-in-Washington-for-first-US-state-visit), a 21-gun salute as he stood with President Barack Obama outside the White House.

For most Americans, it was a sideshow: the main news networks were deep into their fourth straight day of blanket coverage of Pope Francis’ historic US visit. (http://ewn.co.za/2015/09/22/Popes-US-visit-to-focus-on-use-of-power-and-needs-of-the-poor)

Xi’s US trip has, at least in terms of US media coverage, been firmly overshadowed by the wildly popular pontiff, raising questions over its timing and contrasting sharply with the wall-to-wall coverage of Xi by Chinese media.

China’s tightly controlled state media has focussed heavily on the pomp, ceremony and shows of respect Xi has been treated to in Seattle and then Washington.

The adoring domestic coverage is important for Xi, who is grappling with Chinese market instability and a flagging economy at a time when he is seeking to consolidate his grip on the leadership ahead of a crucial Communist Party congress in 2017.

On a visit to a high school in Tacoma, near Seattle, where Xi and his singer wife Peng Liyuan were serenaded by the school choir, state television showed children screaming their appreciation. A day earlier, Xi had quoted Martin Luther King and sprinkled references to US pop culture into his speech to tech executives.

China has also stressed Xi’s personal connection to the United States, with the Xinhua news agency carrying a video on its Facebook page, not mentioning that Facebook is blocked in China, showing him putting on a friendly face for Americans.

“From Iowa visitor to White House guest,” the English-language video explains, referring to a brief 1985 visit when Xi was an animal-feed official in Hebei, Iowa’s sister province.

The pope’s visit to the United States, by contrast, has barely featured in the Chinese media. The Vatican has had no formal diplomatic ties to Beijing since shortly after the Communist Party took power in 1949.

Francis, the most socially progressive pope in generations, has drawn large crowds and the kind of welcome normally reserved for rock stars during his first US visit, which ends in Philadelphia on Sunday. US live news networks have hung on his every word and step.

ONE-SIDED MEDIA BATTLE

Talk of the pope dwarfed any attention given Xi’s visit, according to data provided by MediaMiser, which tracks news and media content online, on television and radio.

From 26 August to September, tweets in the United States about Francis topped 765,000, compared to 107,000 for Xi, according to MediaMiser. Online articles from 20-24 September mentioned the pope nearly four times more than Xi. On television, the pope was mentioned over 25 times more.

Francis flew out of Washington, heading to a rapturous reception in New York and a star turn at the United Nations General Assembly, just as Xi was arriving.

Under Xi, US-Chinese relations are at a low, hurt by tensions over cyber theft and China's assertive moves in Asian maritime disputes.

“To be contrasted with someone who has no military, no economic might and be completely eclipsed, I think it’s astounding. I don’t think the Chinese are noticing the contrast in messages,” said Jorge Guajardo, the former Mexican ambassador to China from 2007 to 2013 who lives in Washington.

Chinese officials played down any suggestion that the pope’s visit had eclipsed Xi.

“The pope’s visit, we noticed that and that ... he is welcomed by the public. His visit has his own bearing here. President Xi’s visit has its own bearing,” said Chinese delegation spokesman Lu Kang.

Xi slid further down the US news agenda on Friday morning, when Republican House of Representative Speaker John Boehner announced his resignation. The big networks quickly cut off Xi speaking at a news conference with Obama to follow a briefing by Boehner.

Chinese officials have kept security around Xi’s visit particularly tight, limiting his ability to go off script and interact with the public. He left his wife Peng to fill that role in Washington, where she accompanied First Lady Michelle Obama to name a new-born panda at the Smithsonian National Zoo.

Officials in Tacoma said the security preparations had been gruelling.

“We met with advance teams six or eight times over the summer,” Tacoma Mayor Marilyn Strickland said of Xi’s visit to the high school.

Ming Xia, a political science professor at New York’s City University who travelled to take part in an anti-Xi protest outside the White House, said the pope’s humility during his visit had highlighted what he called Xi's arrogance.

“The pope was praying with the homeless and said we are all equal in the eyes of God, the real father. Xi thinks he’s the father of the Chinese people, he has assumed the power of God.”

Tuyết Hoa
09-29-2015, 08:11 PM
Sep 27, 2015

10:55 pm

Mặt trăng rất sáng, chiếu rọi vào cửa sổ. Rằm.

Gọi tôi thức giấc.

Trăng ở cửa sổ balcony. Trăng ở cửa sổ phòng ngủ.

Trăng huyết (blood moon).
Sáng vằng vặc.

Tôi không thấy eclipse.

Chỉ thấy trăng tròn sáng rực với những màu nâu đỏ ở trên mặt.

Nhà ai giặt quần áo, có khói trắng từ máy sấy bay lên theo mặt trăng có mùi thơm của cloth freshener.

Eclipse 2015 Sep 27. Ở đây eclipse xảy ra khoảng từ 6-11 pm.
Super blood moon lunar eclipse.

Hiện tượng supermoon total lunae eclipse này chỉ xảy ra có lẽ năm lần trong 100 năm.

Kỳ trước là năm 1982. Kỳ tới là năm 2033.

Người ta dành thì giờ đi coi trăng khá nhiều. Dù có người chỉ thấy mỗi mấy ngọn cây. Có người đi xe tới chỗ có thể quan sát rõ. Brianna quan sát đúng lúc, đúng chỗ, từ 6-8 giờ dù không thấy gì, trơì âm u. Mà eclipse nếu đúng lúc đó thì tối thui là phải rồi.

Tôi đã không nhớ tới trăng hôm ấy, mà trăng như nhiều lần khác, vẫn đã gọi tôi thức giấc khi đi qua bầu trời ngang những khung cửa những lúc tôi có thể nhìn thấy trăng.

Như thế mà tôi luôn một lòng biết ơn thế giới và cuộc đời này.

Tôi ngủ với trăng bên cửa sổ chiếu rọi vào phòng.

http://www.cnbc.com/2015/09/28/missed-supermoon-total-lunar-eclipse-next-one-due-in-2033.html

Skywatchers had something to howl about on Sunday: a supermoon total eclipse. Not only was it the best and last opportunity of the year for Americans to witness any kind of eclipse, but this particular phenomenon is extremely rare, happening perhaps five times a century. The last supermoon eclipse was in 1982, and there won't be another until 2033. Beginning at 8:11 p.m. Eastern (5:11 p.m. Pacific), the moon — currently full and at the closest point in its orbit, making it an extra-large, extra-bright "supermoon" — entered the shadow of the Earth, darkening it until only light refracted around the planet falls on its surface. The redness of this light gives the moon a rusty color, resulting in the nickname of this type of eclipse: a "blood moon.

Tuyết Hoa
10-03-2015, 08:15 AM
Tôi viết ra từ những ghi nhận trong môi trường làm việc.

Conflict is part of democracy.

Người trẻ với người già. Dân coi như nột địa, da trắng và người di dân.

Người làm lâu năm và người mới vào làm.

Giữa sinh viên đi học với những người chuyên môn hướng dẫn, với giáo sư giảng viên..

Giữa nhân viên và giới lãnh đạo.

Giữa người ta bình thường với nhau.

Sự thật, đạo đức, luân lý, và luật lệ cần được tôn trọng hay sửa đổi thích hợp.

Cuối cùng tạo sự quân bình.

Yin & Yang.
Tạo thế quân bình xã hội.

Những phân tích hay những gossips.

Những gossips khác với những gossips thông thường người ta ám chỉ, khi mục đích kể ra không phải để loan dịch ám hại nhau, hay hỏa mù phân tâm, mà để hiểu rõ phân tích tình hình.

Thí dụ như những chuyện có vẻ rắc rối ám ảnh của riêng tôi, nếu ghi ra.

Thí dụ như những chuyện bà thánh Teresa Hài Đồng viết kể trong Chuyện Một Tâm Hồn với khá nhiều gossip. Những chuyện rất đơn giản như thế, mà giáo hội phong chức tiến sĩ cho bà. Bà là người thánh nữ tiến sĩ thứ hai sau bà thánh Teresa d"Avila.

Chúng ta cần hiểu rõ nguyên tắc, luật lệ, tình hình v.v. để có sức mạnh tự vệ cho chính những hành động tư tưởng và tình cảm của chính mình, để đối đầu thích hợp với những xung đột, mâu thuẫn (conflict).

Làm thế nào để tìm cách thích hợp một cách thực tếmà đương đầu với những xung đột để xây dựng một cộng đồng, xã hội, thế giới tốt hơn, cũng là cách tìm bình yên thực sự cho tâm hồn.

Tuyết Hoa
10-24-2015, 07:18 AM
viêt nam war

Là cuộc chiến gian lận.

58000 lính Mỹ hy sinh với nhiều triệu lính miền bắc, lính miền nam


2 tổng thống Thiệu và Kennydy bị ám sát, Robert Kennedy cũng bị ám sát, những người liên hệ hiểu ít nhiều hoặc mong tìm cho được nguyên nhân đều mất mạng.


Khi Robert Kennedy mất tôi còn nhớ cảm giác của cả một giáo hội Roma khóc, rụng rời, kinh hoàng.


Những người ưu tú nhất trong quân đôi VNCH của tổ quốc danh dự và trách nhiệm 13 năm tù đầy, đầy đọa không còn tinh nhuệ, không còn ý chí, không còn cách để giải mã cuộc bip bợm của chiến tranh.

Một thời boat people cũng gian lận, che đậy những sự thật của chiến tranh này để người Việt cứ luôn tranh cãi ai phải ai sai ai thắng ai bại ai lừa ai đảo, ấm ức cùng nhau, khóc lóc cùng nhau, chửi rủa lẫn nhau không phẩy không chấm liên thu bất tận. Cười ra nước mắt.

Một tổng thống Thiệu cũng như biết bao nhà lãnh đạo, tướng lãnh, chiến sĩ quân đội yêu nước mang sự hiểu biết về cuộc chiến sang bên kia thế giới.


Trong một sự hiểu biết như thế của 3 axioms, đề cập ở Việt Nam War của Vinh Trương, mọi thứ đau thương cá nhân khác dường như không còn gì coi là quan trọng.


Việt nam war


Không hiểu không biết có làm cuộc sống bình thường?


Như vậy mà tôi cũng phải bình thường cùng cuộc sống. Không chấp, không tranh cãi với những bình thường của cuộc sống.

Vì có những niềm đau rất đau, người dân Việt cả nước đã trải qua.

Hiểu cuộc chiến sẽ tạo những sức mạnh cần vượt trên những đau thương đã qua để mọi người cùng nhìn kỹ lại mà tự mình tìm cách xây dựng lại quê hương.

Triển
10-24-2015, 08:33 PM
viêt nam war

Là cuộc chiến gian lận.



Một thời boat people cũng gian lận, che đậy những sự thật của chiến tranh này để người Việt cứ luôn tranh cãi ai phải ai sai ai thắng ai bại ai lừa ai đảo, ấm ức cùng nhau, khóc lóc cùng nhau, chửi rủa lẫn nhau không phẩy không chấm liên thu bất tận. Cười ra nước mắt.



Chà, nói chung chung như vầy đụng chạm kinh khủng à nha. Thuyền nhân gian lận và che đậy gì rứa hè Madame Tuyết Hoa?

Tuyết Hoa
10-31-2015, 09:38 AM
Rất cảm ơn anh Triển luôn theo dõi và đặt câu hỏi rất đáng suy nghĩ.

Tôi viết xong cũng biết là không nên đề cập vì không nói lên những điều tôi nghĩ. Nên dĩ nhiên là đụng chạm kinh khủng, rất đồng ý cùng anh Triển. Tôi rất cảm động là các bạn rất khoan hồng với tôi ở những điều đã đề cập ở đây. Tôi ghi nhận lòng tốt của các bạn ở đây.

Thuyền nhân là phong trào của thế giới đón tiếp người việt vì Việt Nam Cộng Hòa không bảo vệ được miền nam, người Việt đã bỏ nước ra đi. Phong trào dĩ nhiên kéo dài một thời gian rồi chấm dứt.

Việc ám sát TT Diệm đến JF Kennedy đến Robert Kenndy, đến vụ mang quân Mỹ vào miền nam, đưa tới bức tử một nền VNCH, đưa tới phong trào thuyền nhân.

Chúng ta, người Việt, hay người khắp nơi trên thế giới phần lớn bị bưng bít về sự thật của chiến tranh Việt Nam.

Tôi chỉ muốn nêu lên sự suy nghĩ của nguyên nhân để xảy ra những sự kiện thuyền nhân này, đến từ nguyên nhân của diễn tiến chiến tranh VN, nguyên nhân bức tử VNCH.

Diễn tiến, nguyên nhân của chiến tranh VN mà phong trào thuyền nhân tôi tham dự cũng ở trong một thế lực có thủ đoạn, có kế hoạch được vạch sẵn.

Cho tới bây giờ, tôi theo dõi, từ những người tị nạn, vẫn thấy ít người hiểu rõ vấn đề. Chúng ta tránh đụng chạm, tránh đề cập, hoặc là cúng ta, ngược lại, tốn rất nhiều nămg lượng cho việc tranh cãi với nhau cho ra vấn đề, mà vẫn bế tắc.

Thật ra người Việt từ nam ra bắc, từ trong nước tới hải ngoại đều vẫn có một tâm tư nguyện ước cho một nền VNCH cho toàn quốc.

Người hải ngoại, hay là thuyền nhân, cần hỗ trợ cùng trong nước.

Điều cần thiết tuyệt đối là 80-90 tirệu trong nưóc phải giữ vững niềm tin, dựa vào thuận lợi của quốc tế ủng hộ, đứng lên để lật đổ CSVN mới mong thoát khỏi thống trị của trung cộng. Người trong nước phải có niềm tin mà hợp nhau lại, sẽ có đủ sức mạnh và tài năng làm việc này thành công.

Tranh cãi là vấn đề nên tránh, mà cần phải mang tất cả năng lực có thể, thực hiện kế hoạch phải làm gì cho hiện tình đất nước.

Chúng ta nói tóm là phải thu thập dữ kiện, nhận định tình hình một cách sáng suốt, đề ra kế hoạch thực tế để giúp nhau, để người trong nước đứng lên lật đổ CSVN mới mong thoát được thống trị của tàu.

Người trong nước phải tự lựa chọn mà lật đổ CSVN, mới mong kêu gọi Hoa Kỳ hay thế giới tham gia để cứu viện. Hiện tại cả thế giới đều thấy nhu cầu phải bảo vệ biển đông khỏi quyền lực của trung quốc.

Nếu người trong nước không tự mình chọn lựa cho quyền lợi của quốc gia thì làm thế nào có sự ủng hộ của Hoa Ky, của thế giới.

Người dân Việt trong nước đã phải chịu quá nhiều đau thương từ trận chiến của VN. Mất nước vào tay tàu có thể xảy ra nếu không vững mạnh lên lật đổ CSVN hiện nay.

Người Việt tị nạn trên khắp thế giới cũng là nạn nhân của cuộc chiến này.

Tôi vẫn vững tin vào người Việt hải ngoại hay người Việt tị nạn ở trên toàn thế giới. Tôi vẫn vững tin vào dân Việt 80-90 triệu ở trong nước sẽ lật đổ được đảng CS. Người Việt Nam trong nước sẽ tự chọn lựa và xây dựng một đệ tam Việt Nam Cộng Hòa từ nam đến bắc, lấy lại đất đai biển đảo đã bị cưỡng đoạt bởi tàu.

Tuyết Hoa
10-31-2015, 06:57 PM
Moon

Rises at 9:55 PM with 80% of moonlight, then sets at 1:50 PM
Một trời trăng và sao.
Forecast: scattered showers.

Nhưng ngoài balcony, ngoài cửa sổ là một trời trăng sao. Trăng ở trên cao, hơn một nửa. Sao đầy trời, lấp lánh.

Trước khi thức giấc, tôi vẫn cố nhớ, không rõ như thế nào cái ngày đi thăm Nha Trang, 2008, phài là 2008. Đi với con anh tôi, N. Thế thì nó đi đâu không rõ. Nghĩa có nhiều bạn bè ở Nha Trang. Nha Trang với những clubs, quán ăn bên bờ biển.

Không nhớ rõ. Chỉ nhớ, đi vào khu đi chơi nào đó. Dĩ nhiên là đủ thứ chào mời, chụp hình. Người thợ đi theo. Tôi bảo tôi không thích hình, hoặc chụp 1 cái thôi. Ông ta đề nghị đi theo thâu video vào máy cho tôi. Tôi gửi ông tất cả những thứ mang theo. Ông bảo đừng lo, mọi thứ sẽ trả lại đầy đủ. Nếu tôi đi với người nhà họ sẽ không bao giờ để tôi tin vào người lạ. N dường như cũng hay tin người và rất tốt. Nó coi như mới tốt nghiệp, trẻ, giỏi tiếng Anh, có việc làm với hãng Hòa Lan. Không rõ lúc đó nó ở đâu, hình như nó đi với bạn nó hay sao mà tôi không rõ, người nhà tôi ở đâu.

Ông thợ người Nha Trang, chụp hình đạo diễn. Tôi làm sơn nữ, đi vòng quanh khu ăn chơi du lịch với phong cảnh đẹp và thâu video. Thay vì chụp vài ba hình, ông chụp đâu đó chắc là 20-30 tấm. Tôi cũng không thêm bớt, chỉ trả tiền hình và tiền công ông đã đi theo thâu video. Ông trả lại đủ thứ những gì tôi đã gửi. Ông bảo ở chỗ này rất có tổ chức. Sau đó thì N dùng máy video thâu cho tôi ít cảnh khi đi lòng vòng.

Những quán ăn chung quanh thành phố buổi tối. N có hẹn bạn nó đi ăn chung, đi coi văn nghệ tết. Bây giờ tôi nhớ rồi. Đi với hai cháu L & N. Ở khách sạn thay vì ghé người nhà của chị dâu tôi. N bảo, nó trả tiền, đãi hết. N rất tốt. Dĩ nhiên, làm sao tôi để nó nó làm thế.

Những nơi N đưa đi đều là dành riêng cho khách du lịch, rất tốt, dù không hẳn giá cả tốt.
Đúng là kỳ tết hay là gần tết. Văn nghệ ở bờ biển, có đoàn múa lân múa trống.

Thực sự tôi có tìm vui đâu. Tôi chỉ ngắm tình hình để nhận xét về Việt Nam. Tôi thực sự đã khóc rất nhiều lúc ở VN, và bây giờ cũng thế. N rất tốt, bàn bè của N cũng thế. Họ tin tưởng vào tương lai của VN và có lý tưởng. N khi ấy cũng tiêu biểu cho người trẻ hành công, có công ăn việc làm coi như vững chắc, có lý tưởng và tin ở tương lai của VN.

Rồi sau đó nó mở thêm tiệm internet, nhà nước kiểm soát chặt chẽ, thua lỗ nặng, đóng cửa. Bây giờ thì N nghỉ làm rồi, có vợ có con, chẳng hiểu việc làm như thế nào.

Tôi cũng nhớ chuyến đi theo dòng Chúa Cứu thế tổ chức, đến những vùng không nhớ rõ ở đâu. Có đi Qui Nhơn nơi Hàn Mặc Tử. Biển rất đẹp, nhưng dường như không ai để ý. Người ta du lịch, chụp ảnh, ăn chơi. Biển rất đẹp những ghềnh đá, nhưng tôi cũng không xem được gì vì theo đoàn.

Tôi có ghé nhiều nơi, chuyến nào không rõ. Hình như là ghé Đức Mẹ La Vang. Đêm tối đi rước đèn, đọc kinh. Khu hành hương. Đêm tối đầy vẻ bất trắc bệnh hoạn. Hình như chỗ này ăn mày cũng tranh (nhau) ăn (mày), đánh nhau. Không nhớ có phải chỗ này không. Tôi không nhớ đi vơi ai nữa. Dĩ nhiên với người nhà.

Có lẽ ghi lại những ngày du lịch khi còn nhớ sẽ chính xác hơn.

*************

Đấu tranh phải từ trong nước. Người ta phải phân tích tình hình, thu thập tin tức. Gathering data. Nhận định tình hình và lên chương trình làm việc. Chương trình đơn giản nhất mà mọi người đều làm được là kêu gọi nhau đồng lòng lật đổ đảng csvn. Từ tư tưởng sẽ thành hành động.

Ở hải ngoại cũng phải như thế, nghĩa là ủng hộ với những người đấu tranh trong nước như đường lối trên. Điểm chính phải là những người trong nước phải kêu gọi được càng lúc càng đông người hưởng ứng. Sự hưởng ứng phải thực tế, kêu gọi được đoàn thể, quần chúng tham gia, không bằng hình thức, hay là chỉ những câu chuyện xuông vẫn cứ giống nhau, coi như không có gì thay đổi mà chỉ lập đi lặp lại, có vẻ lừa đảo và ngu dân. Và không che mắt được ai. Thành ra những bình luận, bình phẩm gây thêm thiệt hại tinh thần.

Chị tôi gọi tối qua, bảo chị H đã trả đủ cho cha dòng số tiền nợ, nên đừng lo phải về VN thanh toán.

Tôi đã nghe từ rất lâu rằng dòng mến thánh giá Thủ Thiêm bị họ lấy đất, cho nên không lạ với tin tức mới đây. Đất của dòng, cũng như Thủ Thiêm, là có dòng sông, gần thành phố và rất đẹp.

Tôi ở LRT hôm qua. Người đối diện bảo, khi tôi đọc sách VN war (của Vinh Truong), ông ta chỉ thích giao thiệp nhìn thấy mặt nhau, không bằng internet. Tôi bảo tôi chỉ đọc sách tìm hiểu chiến tranh VN, không phải kiếm bạn, tôi không có cả face book. Ông ta bảo, đi tìm tự do giải thoát khỏi nơi đó (VN) là điều cần thiết phải làm. Tôi bảo, chỉ có một thiểu số rất hiếm có thể làm được như tôi, đi ra khỏi nước. Tôi bảo còn lại 80-90 triệu người trong nước, coi như bị đối xử rất bất công để làm lợi cho cái xã hội văn minh của Âu Mỹ. Ông ta làm sao biết được tàu coi như đang thống trị VN qua đảng cướp cs hiện nay. Và chúng ta ai cũng có lòng yêu nước.

Người dân Việt rất tốt và phải thành công để dành độc lập và xây dựng đất nước. Ông bảo ông cũng đọc sách, cuổn sách đưa ra, tiểu thuyết tình cảm fiction. Ông xuống LRT, ghi vào vé xe số phôn bảo nhớ gọi. Tôi hỏi, gọi ông làm gì. Đế nói. Nhìn mặt một người hiện hữu. Cũng có lý. Nhưng tôi sẽ không gọi.

Tôi biết làm thế nào. Có bao nhiêu người còn kiếm cách cho quê hương VN như bạn. Những người đã ra đi, những người còn ở lại, những tâm tư vẫn đầy ắp, mong cho VN độc lập tự do. Nhiều lắm, sẽ phải tìm cách phân tích nhận định, để lên chương trình kế hoạch tập trung, tạo sức mạnh để thành công. Thức giấc gửi bạn những gì đang nghĩ, theo dõi tình hình VN. Tôi thực sự không giao thiệp với người Việt nhiều. Không rõ tình hình và vấn đề và rất mong những người có lý tưởng đạt mục đích.

Tôi nhận thấy cộng đồng VN ở đây có lòng tốt, nhân ái nhưng không ai rõ tình hình VN. Họ lo sống cuộc sống hiện tại để theo kịp với xã hội này đã là điều rất cần khuyến khích và khó khăn rồi.

Con người và sản phẩm của xã hội, của tập đoàn thống trị, của siêu quyền lực ở VN rất cần nhiều sức mạnh để đấu tranh, để lật đổ csvn, để tìm được tự do độc lập và nhân quyền, theo kịp với văn minh nhân loại.

Tôi viết cho mình hay cho bạn, hay cho một tương lai tốt đẹp cho VN, hay cho buổi sáng.
Morning, I love you.


October 31, 2015, 05:00. Một trời trăng sao

Tuyết Hoa
11-01-2015, 05:52 AM
Khi nói về thuyền nhân, là nói về chiến tranh Việt Nam.

Người tị nạn trên khắp thế giới đã đóng góp thế nào vào nước họ đang sống, đã đóng góp thế nào cho dân VN trong nước, ảnh hưởng như thế nào đến tình hình kinh tế chính trị của VN. Đời sống vá những liên hệ qua lại trong và ngoài nước ảnh hưởng thế nào về luân lý, đạo đức.

Những người có người ở hải ngoại gửi tiền về trợ cho người nhà cũng tạo ra ảnh hưởng. Người trong và ngoài nước lừa đảo nhau về tiền bạc cũng là một hiện tượng. Các tổ chức tôn giáo cũng ảnh hưởng về những góp phần của người tị nạn.

Thu thập dữ kiện tài liệu sẽ có thể phân tích để hiểu rõ ảnh hưởng này tác động thế nào vào việc giúp lật đổ csvn hiện nay của 80-90 triệu dân.

Đúng là ngưòi tị nạn hải ngoại gây thành phong trào góp phần thay đổi tình hình kinh tế chính trị, ngay cả đạo đức, tâm lý, luân lý của VN, nhưng theo chiều hướng nào.

Nếu không nhận định tình hình cẩn thận của ảnh hưởng này, sẽ khiến tinh thần lật đổ csvn không được mạnh mẽ như người trong và ngoài nước mong thực hiện.

*P.S. Cuối năm 2014, tôi có theo dõi một vụ án giết người tập thể. Mọi người liên can đều chết nên vụ án coi như kết thúc ở đó. Tôi được biết người đàn ông mà người sát nhân muốn giết lại không chết, vì đi vắng, về VN chơi nên người con gái chết thay. Người mà hung thủ muốn giết là người có lợi thế, có thể mướn người (tị nạn) đi làm và đã lợi dụng những phụ nữ cũng như vợ của kẻ sát nhân.

Đây là một trường hợp rất đặc biệt quá khích, mà phân tích ra sẽ hiểu hoàn cảnh tị nạn thế nào.

Và vấn đề lật đổ csvn ở đây có nêu ra cũng hoàn toàn trật chỗ.

Tôi có ghi lại, ở mục này, trước kia, tại link này

https://dtphorum.com/pr4/showthread.php?1667-%C4%90%E1%BB%ABng-s%E1%BB%A3-h%C3%A3i/page8

Giết Người Tập Thể Cuối Năm

Câu chuyện 8 người Việt Nam bị giết và kẻ giết người tự sát xảy ra ở Edmonton, AB, Canada rúng động toàn cầu. Dĩ nhiên là tôi rất chú ý đến tin tức này. Một phần nào đó câu chuyện rất giống những câu chuyện của từng người tị nạn chúng ta ở khắp nơi trên thế giới. Nếu tôi quá chủ quan thì tôi sẽ thú nhận nếu nó không giống chuyện của bạn thì nó rất giống chuyện của chính bản thân tôi. Làm sao để tránh được điều này lại là một vấn đề khác.

Tôi xin chia sẻ những ý nghĩ của chính mình từ những ghi nhận gom được của dữ kiện này. Có rất nhiều chuyện có thể gọi là tương tự mà chúng ta không thể đưa ra vì vấn đề tôn trọng đời tư. Sự kiện này xảy ra được mang ra công luận, tòa án, trên tin báo chí nên là một điều rất đáng mang ra phân tích cuộc sống tị nạn nhiều nước mắt của chúng ta. Những điều giữ kín nhờ đó có thể gọi là dựa vào để mang ra suy luận và tự giúp bản thân và cuộc sống chung quanh.

Dữ kiện xảy ra vào Dec 28, 29, 30, 2014

Người đàn ông 53 tuổi, đến Canada 1979, ly dị vợ, về Việt Nam năm 2000, gặp cô gái trẻ hơn 18 tuổi lấy làm vợ mang sang Canada 2003, có khá nhiều tiền án đã giết 8 người, một người đàn bà không quan hệ (chết thế cho người cha), một người vợ, một đứa con vợ, một đứa cháu vợ, một người em vợ, mẹ vợ, cha vợ, một em gái vợ. Vậy mà ông ta lại cứu mạng của một người con gái 1 tuổi và một người cháu trai 8 tháng của vợ trước khi tự sát.

Tôi rơi nhiều nước mắt cho những dữ kiện này của chúng ta

Tuyết Hoa
01-26-2016, 09:06 AM
Jan 26, 2016

Nghe trăng đàm tiếu

Trăng tròn mấy ngày nay. Đêm qua đi làm về là gần nửa đêm. Trăng lên cùng mây nhiều màu sắc bao quanh, đẹp tuyệt vời.

Tôi mang ơn cho buổi làm đêm để có cơ hội ngắm trăng, tự cười mình là người duy nhất bên trạm ga xe điện giữa 1-2 giờ đêm, thưởng ngoạn trăng rằm.

Đột nhiên tôi khám phá ra rằng Margaret.A, bà practical leader, dậy đại học, nắm khá nhiều vai trò quan trong trong hệ thống làm việc của chúng tôie, bao giờ cũng cố tình khi thấy bóng tôi là tìm lại chào hỏi và cười rất tươi, dù tôi đã cố lờ bà đi hướng khác. Tôi đâu có liên quan gì tới bà, bà không phải leader của tôi từ thời bắt đầu cái thời bắt đầu practice.

Tôi đêm qua ngắm trăng mà bật cười vì mới khám phá bà hay cười chào tôi vì cái chuyện thằng Ernest mở trò chơi ở chỗ làm chung hôm đó. Chỗ này nhân viên ở các khu khác nhau thay phiên làm, không cố định là ai, cứ khóa biểu mà làm, ít biết nhau và ít gặp mặt nhau.

Cách đây khoảng một hai năm khi Ernest học xong, mới vào làm, được bà leader thích lắm. Nó trẻ, mới ra trường, vui tính, thông minh, ham học có lẽ cũng ham chơi. Có lần cô người Hoa Việt, không biết tiếng Việt, gì đó, họ Bành, associate professor, có lần làm với nó, bảo tôi rằng, thằng Ernest chắc là xỉn thế nào không biết hôm Halloween mà sau ngày Halloween nó không vào làm chung với cô họ Bành cho tới gần hết phiên làm.

Bành ta thóa mạ nó dữ lắm. Tôi cũng biết ít nhiều gossips về cô Bành này về vụ nó thỉnh thoảng đi dậy ở China, dù lâu nay chưa gặp. Làm ở China, họ trả tiền mặt cho Bành, nhiều lắm, ở hotel hạng nhất, mở tiệc vui ..., đại khái thế. Cô có đi qua lại China, nhưng tính toán bảo không dại gì mà làm dài hạn. Có nhiều gossip khác nữa không liên quan vào câu chuyện.

Margaret thích Ernest lắm vì tính trẻ trung, dám nói, dám làm, xông xáo tiên phong được việc.

Bữa đó nó làm chung với chúng tôi mở trò chơi, đứa trả lời trước, ra chữ, ra câu, đứa nào bắt điện thoại sau đó phải dùng chữ hay câu này vào cuộc đối thoại, không cần biết khi trả lời chuyện giải quyết là gì. Có 4 người chuyên khoa, tụi technician không tham dự, thằng Gregg chỉ cười và bình luận. Gregg cũng có nhiều chuyện cá nhân độc đáo. Còn lại Ernest, Erin M (có tới 3 con Erins) và tôi.

Gregg nó làm giám khảo, quan sát, rất công bằng và tuyên bố bên thắng cuộc. Nó tuyên bố tôi đoạt giải, dù không có thưởng, bảo với tụi nó, là tôi rất là pro, trả lời tỉnh kheo.

Đúng là tôi ngọng ngôn ngữ văn hoá nhất, có đứa biết tôi hay nói nhiều, có đứa nghĩ tôi nhút nhát, nhưng mà chúng nó đứa nào biết trò chơi đều bảo phục đứa ngọng tôi về cái vụ thi đua này. Chúng tôi phải trả lời cho to, dùng chữ hay câu đưa ra cho mọi người nghe. Sau đó báo cáo lại ngưòi ta nói gì để tụi quan tòa nhân dân xét xử.

Tôi coi như thắng cuộc, mà không ai có thể tin nổi. Vì tôi trả lời nhiều nhất, có ý nghĩa theo nội dung người nói chuyện và của câu hay chữ đặt ra. Tôi tỉnh khô, và không cười. Người bên kia không hiểu trò chơi của chúng tôi. Tôi cũng không giải thích cho họ cái game (trò chơi) này, và tôi giải quyết được những thắc mắc và yêu cầu trong công việc cần chuyên môn chính xác kịp thời khẩn cấp. Trong khi con Erin M, cười khúc khích khi trả lời, thường nó chỉ trả lời theo cuộc chơi với bạn đồng nghiệp, lại còn rúc rích giải thích cho tụi nó nghe trò chơi rất vui này nữa.

Ernest thì yên tĩnh không náo động. Tôi được coi là winner vì đã trả lời rất "pro" (Gregg bảo) với tụi không quen biết, với những nhân viên chuyên nghiệp, bạn bè v.v. mà không ai biết là tôi đang chơi game. Tôi nói to và rõ ràng cho cả chục người chung quanh nghe rõ rằng tôi làm đúng cuộc chơi chữ đưa ra. Tôi lúc đó chỉ sợ chúng tôi cười nói ồn ào và có mật vụ báo cáo ngầm với tụi quản lý là chúng tôi không làm, lo chơi, và cản trở công việc, và sẽ bị cấm chơi. May quá, không có chuyện này xẩy ra.

Ba người tham gia đều làm việc chăm chỉ và trang nghiêm. Trò chơi chỉ khoảng 2-3 tiếng.

Mui Y nó nghe chuyện bảo, nó không bao giờ ngờ tôi thắng cuộc hơi. Vì nó không rõ nhiều về tôi, nó biết là tôi ngọng chữ, và vì tôi thực sự làm rất chăm, và không đùa giỡn vớ vẩn.

Tôi không kể chuyện này cho tụi nó nghe bao giờ, trừ những đứa biết và gossip. Trong khi Ernest chắc chắn đã kể cho Margaret nghe. Nó, con người nho nhã ấy, khi đó là phụ tá đắc lực cho Margaret A. Bây giờ nó đang học để lên để lấy cái PhD, nên không còn làm ở đây nữa..

Chỉ vì câu chuyện trên, chắc chắn đã đưa tới tai Margaret A, nên bà ta hay cười chào tôi trước với nụ cười đàm tiếu rất có ý nghĩa mà đêm qua ngắm trăng tôi mới được giải code cái ý nghĩa nụ cười và chào hỏi bí mật của Margaret A.

Trăng cũng gossip, trăng ơi!

Tuyết Hoa
10-21-2016, 12:22 PM
Lũ lụt, sự đóng góp của dân, hội đoàn và quốc tế, sự cấm đoán của dân và hội đoàn theo luật độc quyền lo cho dân của nhà nước là một sự mâu thuẫn để bảo vê Formosa, và bảo vệ ông trùm tư bản đỏ cuồng nhiệt (theo J Kerry cho chế độ VN hiện nay) theo tàu bán nước. Lòng nhân đạo giúp đỡ lẫn nhau mà cũng có sự cấm đoán và kiểm soát chặt chẽ từ giới thống trị. Người dân trong vụ lũ lụt này đã biết rõ thêm và coi thường bộ mặt thật của chế độ.

Trích từ bài đọc trên: "Dưới chế độ độc tài đảng trị, người dân đã bị trùm lên đầu hai lớp tai ương: thiên tai và đảng tai."
http://danlambaovn.blogspot.com/2016/10/tham-hoa-mien-trung-va-cac-ong-gop-cua.html#more
Chế độ này cần phải kết thúc cho sự tồn tại của quê hương lãnh thổ độc lập nhân quyền cho VN.
http://www.bbc.com/vietnamese/vietnam-37646535

Oct 21, 2016:
Tôi không có mở FB vì nghĩ mất thời giờ. Gần đây tôi có theo dõi vài facebook với mục đích hiểu về các đấu tranh dân chủ độc lập nhân quyền cho VN và mở fb để đọc. Ngôn ngữ VN bây giờ có lẽ đã khác xưa. Có khi tôi không hiểu rõ nghĩa.
Người ta viết nhiều và nghi ngại nhau cũng nhiều. Tôi có trí nhớ chút đỉnh, theo dõi DLB, tôi ghi nhận các bạn rất kết hợp đoàn kết cùng nhau, nghi ngại người khác, ngay cả đối với tôi. Đây là điều tốt cho sự phát triển con người.
Tôi khám phá ra rằng FB có thể kiểm chứng được sự trung thực của người viết nếu bạn theo dõi.

Điều tôi muốn viết ra là về Mẹ Nấm mà tôi đọc được từ DLB mà mấy hôm nay tôi có tìm ra link từ Gió:
https://www.facebook.com/notes/ng%C6%B0%E1%BB%9Di-bu%C3%B4n-gi%C3%B3/v%E1%BB%ABa-h%E1%BB%A3p-t%C3%A1c-v%E1%BB%ABa-%C4%91%E1%BA%A5u-tranh/741024489256108
(https://www.facebook.com/notes/ng%C6%B0%E1%BB%9Di-bu%C3%B4n-gi%C3%B3/v%E1%BB%ABa-h%E1%BB%A3p-t%C3%A1c-v%E1%BB%ABa-%C4%91%E1%BA%A5u-tranh/741024489256108)
Gió hôm nay đã vận động đòi tự do cho Mẹ Nấm và cũng không chối cãi sẽ vẫn lời ra tiếng lại cùng cô khi ra tù. Đây là hình thức minh bạch cho đấu tranh cho "nhà báo" trong một nền dân chủ hay có thể coi là giang hồ theo ý lịch của Gió.

Gió:
Các bạn ký tên theo mẫu dưới đây rồi gửi về hòm thư.freemenam2016@gmail.com
Để vận động đòi tự do cho mẹ Nấm Nguyễn Ngọc Như Quỳnh nhé. Mong các bạn bớt chút thời gian làm việc nhỏ này để chia sẻ với Mẹ Nấm. Đây là chương trình do các bạn của Mẹ Nấm phát động và rất cần sự quan tâm, ủng hộ của nhiều người.(Gió: "Bao giờ nó ra , lại lời qua tiếng lại như trước.")
https://www.facebook.com/nguoibuon.gio.9

Dear Gió,

Tôi rất thích Gió cũng như thích cuốn sách Gone With the Wind (Cuốn Theo Chiều Gió) của Margaret Michell.

Sincerely yours.

Tuyết Hoa
10-21-2016, 01:03 PM
Blowin in The Wind
Bob Dylan

How many roads must a man walk down,
Before you can call him a man?
How many seas must a white dove sail,
Before she sleeps in the sand?
Yes, and how many times must cannonballs fly,
Before they're forever banned?
The answer, my friend, is blowin' in the wind
The answer is blowin' in the wind

Yes, and how many years can a mountain exist,
Before it's washed to the seas (sea)
Yes, and how many years can some people exist,
Before they're allowed to be free?
Yes, and how many times can a man turn his head,
And pretend that he just doesn't see?
The answer, my friend, is blowin' in the wind
The answer is blowin' in the wind.

Yes, and how many times must a man look up,
Before he can see the sky?
Yes, and how many ears must one man have,
Before he can hear people cry?
Yes, and how many deaths will it take till he knows
That too many people have died?
The answer, my friend, is blowin' in the wind
The answer is blowin' in the wind

https://www.youtube.com/watch?v=3l4nVByCL44

Tuyết Hoa
01-27-2017, 08:22 AM
“Giữa cái tĩnh lặng trong ngày cuối cùng của năm” của tôi là lục thấy một ít cuốn vở ghi chép có bìa giống như da màu đen và đỏ từ tiệm sách Indigo của đứa con trai mua để lại ở nhà hôm về dịp giáng sinh. Vở có giá 40 CAD, on sale còn 10 đô, hóa đơn phần lớn là plum rewards. Nó mua đủ thứ tổng cộng gần 300, mà trả bằng reward nên visa nó trả có 5 đồng.

Thằng bé có thể gọi là tiêu kỹ, ăn MacDonald khi có giá đặc biệt, mua một tặng một. Nó đi xe đạp, mặc quần ngắn như kẻ vô gia cư. Những người bán hàng hay gọi nó bảo, vào đây cho ấm đừng đứng ở ngoài kẻo lạnh. Nó đặt món rất phức tạp, Mac Double thêm đủ thứ thành ra Big Mac. Tụi tính tiền không biết cách tính toán làm hóa đơn ra sao, nên chỉ tính giá thấp của giá cơ bản. Tụi nhà bếp ngơ ngác không rõ thực đơn của khách, thì có lệnh cứ làm như Big Mac.

Vậy mà nó bảo nó gửi từ thiện 6000 USD và hãng nó làm cũng bỏ vào cùng số 6000 USD cho hợp với giá từ thiện nhân viên.

Những giòng chữ trên bìa đen đỏ của cuốn vở ghi chép hằng ngày, nó mua để lại nhà, khiến giá gốc 40 CAD mang nhiều ý nghĩa:

*Go to Bed with DREAMS & wake up with PLANS: Vào giường ngủ với NHỮNG GIẤC MƠ & thức dậy với CHƯƠNG TRÌNH HOẠT ĐỘNG

*GOOD THINGS happen to those who HUSTLE: Những điều tốt lành xẩy ra cho những kẻ BẬN RỘN VỚI CHƯƠNG TRÌNH HÀNH ĐỘNG.

*If you have enough nerve anything is possible: Nếu bạn có đủ gan dạ, điều gì cũng có thể.

Chúc các bạn hiền một năm mới an vui. Mong những điều tốt lành nhất cho dân nước Việt Nam.