Dung
09-05-2012, 04:54 AM
DARK SUN
Tác giả : Tinh Tú Lạc Đường
Chap 1
Mưa...ào ào...
Xối xả...
Nó đứng đó...trước mưa...
Đôi bờ vai run lên vì lạnh...?
Vì đau...
Ai đau?
Tim ai đau?
Mưa...
Tầm tả...trắng xóa...
Mưa..
Hòa với máu...
Mùi máu...mùi nước mắt...mùi đau!
Phượng đỏ trên sân...đỏ thẩm
Mưa...
Mặn...đắng...cay...
Mưa...
Trời mưa...nhưng tuyệt vời. Người mà Tuyết Băng Tâm yêu-Lâm Khả Duy, hẹn Băng Tâm.
Băng Tâm ngồi trước tấm kính trong phòng. Một hình bóng hiện ra, mái tóc dài, gương mặt nhỏ, tròn. Băng Tâm đã châm chút cho cuộc hẹn này. Ngày valentime đúng nghĩ đầu tiên.
"Cạch"
Bước nhanh ra ngoài, Băng Tâm cố bước thật nhanh để thoát ra ngoài như muốn thoát ra một cái địa ngục. Căn phòng ngủ có thể nói là nơi an toàn nhất của cô.
-Con lại ra ngoài à?
Bước chânBăng Tâm vẫn bước đều như bộ não của Băng Tâm chưa từng nhận một thông tin nào từ bên ngoài.
-Con không coi ta ra gì sao? Giọng nói vang lên, hòa chút giận dữ.
Vẫn tiếng bước chân...bước đều.
"Cạch"
"Xoảng"
-Lại thế nữa rồi! Băng Tâm lẩm bẩm, cười nhạt, vô hồn.
Con đường vẫn mưa, Băng Tâm cảm thấy một mùi lạnh. Băng Tâm nghe thấy tim mình lạc nhịp, hình như có một luồn điện chạy khắp người.băng Tâm thì thầm, không thành tiếng:
-Mày điên sao? Đau lòng vì căn nhà đó? Mày điên thật rồi, Băng Tâm!
ý nghĩ đó thoáng qua như một cơn gió nhẹ tạt mưa vào người Băng Tâm rồi lại đi ra, xua tan theo bầu không khí lạnh.
-Việc bây giờ mình nên làm là nhanh chân đến gặp anh ấy!
Mưa...
Tác giả : Tinh Tú Lạc Đường
Chap 1
Mưa...ào ào...
Xối xả...
Nó đứng đó...trước mưa...
Đôi bờ vai run lên vì lạnh...?
Vì đau...
Ai đau?
Tim ai đau?
Mưa...
Tầm tả...trắng xóa...
Mưa..
Hòa với máu...
Mùi máu...mùi nước mắt...mùi đau!
Phượng đỏ trên sân...đỏ thẩm
Mưa...
Mặn...đắng...cay...
Mưa...
Trời mưa...nhưng tuyệt vời. Người mà Tuyết Băng Tâm yêu-Lâm Khả Duy, hẹn Băng Tâm.
Băng Tâm ngồi trước tấm kính trong phòng. Một hình bóng hiện ra, mái tóc dài, gương mặt nhỏ, tròn. Băng Tâm đã châm chút cho cuộc hẹn này. Ngày valentime đúng nghĩ đầu tiên.
"Cạch"
Bước nhanh ra ngoài, Băng Tâm cố bước thật nhanh để thoát ra ngoài như muốn thoát ra một cái địa ngục. Căn phòng ngủ có thể nói là nơi an toàn nhất của cô.
-Con lại ra ngoài à?
Bước chânBăng Tâm vẫn bước đều như bộ não của Băng Tâm chưa từng nhận một thông tin nào từ bên ngoài.
-Con không coi ta ra gì sao? Giọng nói vang lên, hòa chút giận dữ.
Vẫn tiếng bước chân...bước đều.
"Cạch"
"Xoảng"
-Lại thế nữa rồi! Băng Tâm lẩm bẩm, cười nhạt, vô hồn.
Con đường vẫn mưa, Băng Tâm cảm thấy một mùi lạnh. Băng Tâm nghe thấy tim mình lạc nhịp, hình như có một luồn điện chạy khắp người.băng Tâm thì thầm, không thành tiếng:
-Mày điên sao? Đau lòng vì căn nhà đó? Mày điên thật rồi, Băng Tâm!
ý nghĩ đó thoáng qua như một cơn gió nhẹ tạt mưa vào người Băng Tâm rồi lại đi ra, xua tan theo bầu không khí lạnh.
-Việc bây giờ mình nên làm là nhanh chân đến gặp anh ấy!
Mưa...