PDA

View Full Version : Cánh buồm xa xưa.



Pages : [1] 2 3

gun_ho
10-10-2011, 03:00 PM
http://farm8.staticflickr.com/7047/6913749253_d29ecee930_b.jpg



Gió từ từ càng lúc càng thổi mạnh hơn. Sóng cao nhưng thưa, đưa chiếc ghe lên thật cao rồi lại xuống thật thấp. Giống như một con chim bé nhỏ giữa cơn gió lớn, vẫn có thể len lỏi và vươn lên an toàn trong cơn gió dữ.


oOo




http://farm7.static.flickr.com/6175/6191414713_68b3871bfb_z.jpg


và sau mấy mươi năm.....



http://farm7.static.flickr.com/6156/6190714237_aaff78f06a_z.jpg

gun_ho
10-10-2011, 04:16 PM
Năm đó, tôi vượt biển trên chiếc ghe bé tí với mấy gã thanh niên, vài thiếu nữ, một ông già và hai cậu bé. Cái máy đuôi tôm BS 9 chạy xăng chỉ làm viêc được gần hai ngày, sau đó là tấm bạt nhỏ đã giúp bọn tôi đến bến bờ an toàn sau hơn mười ngày lênh đênh nương theo ngọn gió Đông bắc

Cánh buồm xa xưa năm đó đã đưa tôi đến gần những điều mới lạ và tốt đẹp nhưng cũng đưa tôi đi xa một ít (ít thôi) những cái tôi yêu mến trong đời.
Giờ đây có thời gian rảnh rỗi, nhìn lại xem thử cái điều gì yêu quý của tôi mà cánh buồm nhỏ năm ấy đã đẩy tôi đi xa mất....?

-------------------------------



Có bao giờ bạn tự hỏi thèm ăn món gì chưa?

Mày thèm nem chua ? Gỏi cá? Bún chả? Mắm cái? Rau dền luộc? Tôm nướng? ???...??
Ờ, cũng hơi hơi.....mà tao cũng không thèm lắm.....có thì ăn không thì thôi chứ không thèm....

Để rồi một hôm, không hiểu lý do gì, ngồi đọc cách nấu canh chua của một thứ cá nào đó, bạn mơ hồ đọc thấy có dưa hường muối chua .....nhìn lại một lần nữa....đâu có đâu, có ai viết gì về món này đâu mà , vậy chắc chỉ có trong trí tưởng tượng của tôi mà thôi...

Mẹ tôi người Huế gốc Bến ngự và bà thuờng làm món dưa chua này, thứ dưa trái nhỏ thua trái banh ten nít còn non có tên là dưa hường, chẳng hiểu có phải kiêng kỵ húy chữ Hồng mà phải đổi thành huờng hay không, nhưng dưa hường là loại dưa hấu nhỏ, còn non, người trồng dưa hấu hễ thấy một dây mà có hai hay ba trái cùng đậu một lúc gần nhau thì họ phải hái bỏ bớt chỉ chừa 1 trái duy nhất. Bằng không cả hai ba trái cùng tranh nhau lớn thì cả ba đứa cùng còi cọc, chẳng đứa nào ra làm sao hết cả.
Và đó là dưa hường, thứ dưa mình nấu canh với tí mắm ruốc hay được xắt lát mỏng phơi nắng cho héo rồi làm dưa chua . Dưa hường muối chua mình sẽ xào với tỏi và chút tóp mỡ, hoặc nấu canh cá ngạnh cũng rất tuyệt và nếu cố nhớ thì có lẽ đây là món ăn mà từ lâu lắm tôi đã không ăn, là món ăn mà tôi sẽ thèm, sẽ gật đầu chịu nhận là thèm và muốn ăn lắm vì không gì bằng, một món ăn mấy mươi năm đã quên mất, nay được ăn lại và bao kỷ niệm năm xưa với người mẹ mà mình thương yêu sẽ cùng một lúc quay về......

hue huong
10-10-2011, 04:53 PM
Anh gun_ho thân ,
Anh viết rất hay , nhẹ nhàng ý nhị .
Những điều trông giản dị , đơn sơ mà dưới ngòi bút của anh thành những nét chấm phá đậm đà .
Không phải chỉ bài nầy mà tôi có xem các bài trên phồ cũ .
Khi anh hóa thân thành (... ) thì tôi ... né vì tôi sợ gió... mưa ... trên chốn giang hồ ... cải nhau chí chóe .
Hôm nay nói hơi nhiều vì thích bài dưa hường của anh .:-|

PhPhuongVy
10-10-2011, 06:57 PM
Chào chị Huệ Hương, Gun Ho và Phố.
Gun Ho nhắc trái dưa hường làm chị nhớ cả một trời quê hương. Ở Nha Trang có nhiều dưa hường, nhà chị kho dưa hường với cá sơn nho nhỏ. Dưa hường đập ra (đập chứ không phải cắt) cho bể, đem bỏ lên trên cá sơn (có sọc vàng) đã ướp nước mắm, hành, tiêu, ớt, thêm chút nước màu, kho chung, đừng đậy nắp vung. Để lửa lớn, rồi để lửa nhỏ, nước dưa hường ngọt vào cá sơn, cá sơn ngọt vào miếng dưa hường, một món ngon quê mùa mà chị còn ước ao được ăn lại. Chị có thể lấy hạt dưa hấu trồng để có dưa hường, nhưng cá sơn tìm đâu ra.
Gun Ho đi biển có gặp cá sơn không?

gun_ho
10-10-2011, 07:54 PM
Vùng Nha Trang năm đó em còn nhớ có hai loại cá sơn, cá sơn biển thì ốm nhỏ và nhiều xương, cá sơn thịt sống ở nước lợ cửa sông, khu Cửa Bé, Bình Tân, Hà Ra hay Xóm Bóng rất nhiều . Nghe chị Vy kể, em đoán là con cá sơn loại này.


Trời ơi, con cá sơn này nó mập tròn mà nhìn hiền lành lắm, nó cũng không có gai nhọn chích người ta, khi dính lưới hay dính chài cũng nằm im chịu trận mà không dãy dụa, la lối gì nhiều. Và hay nhất là kho xong, toàn là thịt với thịt, chỉ có cái xương nhỏ xíu nằm giữa mà thôi, đúng là một thứ cá hiền lành, cầu trời cho cá sơn đừng tuyệt chủng vì quá hiền.

Nói đến dưa hường, mấy chị có nhớ dưa lộn kiếp không ?

Trời nắng chang chang đi bộ dọc theo bờ biển hoang vắng gặp trái dưa lộn kiếp để ăn, "chẳng cũng khoái ư?"

Sông Phố
10-10-2011, 09:33 PM
Dạ chào anh chủ nhà,
Tôi lén vô đây đọc, thích thú lắm với những cảm nhận của anh về một hình bóng quê nhà qua những món ăn dân dã.
Đã gọi là 'lén' thì đáng lẽ phải im mới đúng, mà cái tánh tò mò nó không để tôi yên
Dạ, dưa lộn kiếp là dưa gì thưa anh ?

PhPhuongVy
10-10-2011, 10:00 PM
Đúng là cá sơn thịt ở nước lợ đó Gun Ho. Cũng may cá sơn này ở vùng nước lợ. Nấu cá sơn lang thang ngoài biển, Gun Ho có gặp, làm phước biểu cá sơn đừng bơi gần chị :)

gun_ho
10-11-2011, 06:06 AM
Chào chị Sông Phố.

Cứ ghé nói dóc thoải mái chứ chị, làm gì mà phải "lén" ?

Dưa lộn kiếp cũng là dưa hấu nhưng hạt giống để nẩy mầm ra cây và trái dưa này đã phiêu lưu qua bao nhiêu cay đắng ngọt bùi của hệ tiêu hóa con người.

Những làng chài lưới miền Trung năm xưa chẳng nhà nào có cầu tiêu nên khi có nhu cầu, người ta ra bãi ngồi giải quyết . Những bãi hoang vắng cô liêu như Lương Sơn hay xa hơn dưa lộn kiếp mọc rất nhiều ....(dĩ nhiên bây giờ chẳng còn) Tôi cũng tìm ra hai câu ca dao do anh Nhật Huy đăng trong diễn đàn DT này năm 2003 nói về dưa lộn kiếp, ăn vào sẽ đần độn khù khờ sao đó .


Mạt đời ăn trứng gà ung,
Ăn dưa lộn kiếp, ăn sung cầu chồ

http://dactrung.net/phorum/tm.aspx?m=19280&mpage=3&key=


Quy trình dưa lộn kiếp cũng hay, trên bãi cát trắng khô khan và hoang vu, chỉ có một tí xíu phân bón và hạt mầm cho một trái dưa duy nhất, để rồi một thời gian ngắn sau, chẳng còn gì lưu lại hết cả. Nói theo cách văn hoa thì cũng như ta viết tên người tình trên bãi cát và rồi một hôm, tất cả cùng biến mất sau một cơn lốc ánh sáng ......

thuykhanh
10-11-2011, 07:27 AM
Anh viết rất hay , nhẹ nhàng ý nhị .
Những điều trông giản dị , đơn sơ mà dưới ngòi bút của anh thành những nét chấm phá đậm đà .
Không phải chỉ bài nầy mà tôi có xem các bài trên phồ cũ .
Khi anh hóa thân thành (... ) thì tôi ... né vì tôi sợ gió... mưa ... trên chốn giang hồ ... cải nhau chí chóe .
:-|

Chào chị Huệ Hương, PhPhuongVy, Sông Phố, Gun và Phố


Đọc bài từ hôm qua, chẳng biết dưa hường là gì, chạy đi kiếm; bây giờ biết là dưa hấu non.
Đến chừng PVy nhắc tới cá sơn, lại đi kiếm; thôi đành bằng lòng với cá rô kho dưa hường vậy.

tk đồng ý với chị Huệ Hương, Gun viết hay lắm!
Hồi nhỏ, sau khi biết đọc và viết tiếng Việt, tk được Bố Mẹ cho học chương trình Pháp ( hồi đó gọi là trường Tây), có người cậu lớn hơn tk 4-5 tuổi; tk thường mượn sách của cậu để đọc.
Cách viết của Gun làm tk nhớ lại những bài đã đọc trong Quốc Văn Giáo Khoa Thư hồi đó.

Bên Phố cũ, mỗi lần đọc xong bài Gun đăng, chị lặng lẽ đi ra sau khi để lại hoa sao cảm ơn, bây giờ thì dạn hơn chút xíu nên để lại những lời này. Khi nào rảnh, Gun chịu khó viết nha!

Sông Phố
10-11-2011, 10:32 AM
Dưa lộn kiếp cũng là dưa hấu nhưng hạt giống để nẩy mầm ra cây và trái dưa này đã phiêu lưu qua bao nhiêu cay đắng ngọt bùi của hệ tiêu hóa con người.

Chời, như vậy mình có nên 'cận đại hóa', gọi những trái dưa này là dưa lộn/nhầm thế hệ không anh Gun ?
Bây giờ, và (hi vọng) từ bây giờ trở đi, những thế hệ sau sẽ chẳng bao giờ còn được nghe,nhìn,nói về chúng nữa


Gun Ho có gặp, làm phước biểu cá sơn đừng bơi gần chị

Chị PhuongVy,
Em lại thắc mắc nữa. Anh Gun bảo cá sơn hiền lành lắm (em đoán loại cá này [cá trống] là hội viên hội Sợ Vợ) mà sao chị lại biểu cá sơn đừng bơi gần hả chị ?

Em chào chị thuykhanh,
Em thích câu chuyện Tình Nghĩa Giáo Khoa Thư của nhà văn Sơn Nam lắm chị ơi

HoangVan
10-11-2011, 04:03 PM
.. chào gun làm quen .. :) .. ảnh rất đẹp .. ~o) ..

gun_ho
10-11-2011, 04:04 PM
Chào các chị Sông Phố, ThuyKhanh, Huệ Hương và chị Vỵ

Vậy là các "hiền nhân" của Phố này đã ghé thăm Ác nhân cốc gần đủ rồi, hình như chỉ thiếu chị Lan Huệ và cái bánh ngọt nữa thôi.
--------------------------------------

Làng quê

Ngày đến trại tỵ nạn, tôi quen anh Phượng Vũ, anh là một ca nhạc sĩ hạng hai, nghĩa là anh không nổi tiếng lắm trong giới ca hát và sáng tác. Rảnh rỗi, tôi hay ghé qua nhà anh chơi và nghe anh nói chuyện văn nghệ, hát hò. Tôi còn nhớ rất rõ ngày đó anh chăm chú luyện tập bài Bỏ làng ra đi, hát sao cho tha thiết, cho đau đớn và đứt ruột anh mới chịu, đây mời các bạn nghe thử

http://nhacso.net/nghe-nhac/bo-lang-ra-di.434624.html

Tôi nghe anh hát về con trâu, gié lúa và làng thôn, quê cũ tha thiết quá, tôi bèn hỏi chị Vũ, chị chỉ cười nói là anh sống ở Sài Gòn từ bé, có làng quê nào đâu mà bày đặt. Nay nhớ lại ngày ấy, bài hát ấy và khung cảnh năm xưa, tôi bỗng thấy có khi, con người ta cần có một làng quê để nhớ, một con ngõ nhỏ quanh co bên lũy tre, một bờ ao hay ánh trăng đêm rằm vằng vặc bên hiên nhà để nhớ mong mơ màng.
Lúc đó những chữ như gốc phèn, chân quê lại lên ngôi và trở thành niềm thương nhớ khôn nguôi chứ không còn là sự hổ thẹn nữa. Và khi đó người ta sẽ cố moi lại trong ký ức rằng họ cũng đã sinh ra ở một làng quê nhiều người biết tên.

Đi qua một cái đập đá, nhìn bên tay trái có bến sông, gần cái cồn nhiều hến, có hoa bắp, có lá trúc và một khuôn mặt chữ điền .





http://farm7.static.flickr.com/6218/6235486359_d3a9232983_m.jpg




PS Chào anh Hoàng Vân, đăng bài xong mới đọc được lời anh chào.

thuykhanh
10-12-2011, 07:28 AM
Chị chào Gun,

LH đi vắng chứ không đã ghé đây trước tk rồi.
Ông bạn Phượng Vũ của Gun hát bài trên thật là tha thiết.

Trong hình trên, chị thấy cột mốc chỉ còn 1 cây số nữa là tới Vĩ Dạ.

Hiểu biết về Huế của chị rất giới hạn, gần như chỉ loanh quanh trường QH.
Nếu từ đập đá tới Vĩ Dạ còn chừng đó đường thì chị chỉ biết tới Đập đá thôi Gun à!
Năm chị thi vấn đáp Tú Tài II xong thì Huế bắt đầu chộn rộn, ông già mang xe vào đón ngay tại cổng trường, cho đi ăn bánh bèo và chạo tôm Đập đá xong là chở thẳng về nhà.

Gun có biết và nhớ nhiều về Huế?
Như vậy là người có khuôn mặt chữ điền kể trên đã biết bắp Cồn?

TTHV
10-12-2011, 08:09 AM
Em chào anh chủ nhà và các anh chị
Em cũng xin "tự thú" là em nhiều lần đọc bài của anh Gun nhưng "hình như" chưa để lại lời nào.
Vâng, anhGun viết rất thuyết phục dù có đôi lần em không hiểu (xin đừng đòi em cho dẫn chứng, vì em rất dở trong vấn đề trí nhớ và tìm kiếm lại post cũ) - cười cầu hòa :)

Em có biết quả dưa hường từ dạo ở Đà Nẵng, và đã được ăn canh dưa hường nấu với tôm + hành ngò trên 40 năm về trước. Nhưng chưa được ăn dưa hường với cá kho và không biết cá Sơn là cá gì cả.

gun_ho
10-12-2011, 09:00 AM
Chào chị TTHV.

Con cá Sơn nhỏ thôi và đi theo bầy. Tôi có tìm thử hình trên net về cho chị coi nhưng chỉ có hình cá sơn biển, không phải loại cá sơn chị Vy kho với dưa hường

http://farm7.static.flickr.com/6175/6237565859_4b453cfa45.jpg

Con cá sơn của chị Vy có nhiều ở vùng Nha Trang, Khánh Hòa và mập tròn hơn con này chút , nhìn hiền lành hơn chút và ăn cũng ngon hơn.


Chị TK.

Làng quê em ở ngay tại thôn đó, em sinh ra tại nhà bảo sanh Bến Cạn và nghe nói là không có điện phải dùng đèn dầu, thảm lắm.

Cái khuôn mặt chữ điền kia có lội sông qua Cồn chơi hay không thì em phải hỏi nhà thơ HMT mới được .

hue huong
10-12-2011, 11:04 AM
tôi bỗng thấy có khi, con người ta cần có một làng quê để nhớ, một con ngõ nhỏ quanh co bên lũy tre, một bờ ao hay ánh trăng đêm rằm vằng vặc bên hiên nhà để nhớ mong mơ màng.

Anh Gun ,

Anh nhắc tôi nhớ tới nhà văn Võ Phiến .:)>-

Sông Phố
10-12-2011, 01:22 PM
Ngày đến trại tỵ nạn, tôi quen anh Phượng Vũ, anh là một ca nhạc sĩ hạng hai, nghĩa là anh không nổi tiếng lắm trong giới ca hát và sáng tác.






Anh Gun,
Anh bạn Phượng Vũ của anh là ca sỹ hạng hai, nhưng khi anh ấy hát về cái làng quê nào đó (trong tưởng tượng), hẳn anh đã tự đặt mình vào tâm trạng kẻ bỏ làng mà đi, nó đau đớn đến thế nào. Anh ấy hát bài này hay quá, hay hơn ca sỹ hạng 'trung tâm' rồi còn gì.
Đọc anh viết, tôi lại nhớ ông Hồ Trường An. Sống bên Pháp mà ông viết về cây cầu đúc Cái Xình, con sông Vàm Xáng cạnh chợ Hỏa Lựu, Rạch Giá ... người đọc tưởng mình đang đi trên con đường mát dịu giữa buổi trưa hè tươi nắng của một miền quê nào đó vùng đồng bằng sông Cửu.....

gun_ho
10-12-2011, 05:23 PM
Làng quê với Võ Phiến.

Nếu ai lớn lên tại một làng quê miền Trung, chắc hẳn sẽ thích lắm, đã đời lắm khi đọc Võ Phiến. Còn với dân thị thành thì sao? Cũng chẳng sao, Võ Phiến sẽ dẫn anh chàng/cô nàng tân thời đó về miền quê, cho nằm im nghe tiếng cu gáy, nhìn con chim ó lông xơ xác bay lượn trên ngọn tre xa rồi uống một tô nước chè, sau khi liếm bọt chè quanh mép xong là cô chiêu, cậu ấm ấy sẽ cảm nhận được ngay thôi.

Đọc Võ Phiến, người ta có cảm giác như nằm trên chiếc đò nhỏ cho nó trôi từ từ trên một con sông miền Trung vào mùa hạn, nước vừa cạn vừa chảy lững lờ, lười biếng. Lâu lâu ngóc đầu lên nhìn quanh, đàng kia là guồng xe nước với lũ trẻ chen chúc nhau tắm ở mương dẫn , có cô gái dắt con bò bô xuống sông, vừa cho uống nước vừa khoát nước cho nó

Đọc Võ Phiến, ta như con bò nằm nhàn hạ nhai lại mớ cỏ, vừa nhai vừa ngẫm nghỉ và lắng nghe tiếng chày ai giã đâu đó dưới ánh trăng lờ mờ...thưởng thức cái mùi phân trâu bò lẫn với mùi rơm rạ và rồi khi đói bụng, ta lại xới cho mình một tô cơm nguội ăn với canh cá liệt.

--------------------------

...........Còn chàng, bây giờ chàng ngược xuôi trên các con đường nhựa của đô thị, mũi hít mùi xăng nhớt mùi rác rến, mặt mày tóc tai mỗi chiều về phủ dày một lớp bụi. Còn chàng, bây giờ ngày ngày chàng tất tả chạy vào chạy ra sở nọ sở kia, chàng leo lóc cóc các thang lầu, chàng đụng đầu đều đều với những công việc buồn nản.

Mỗi tối, trong tiếng muỗi vo ve bên màn, chàng lắng nghe sự tàn tạ của cuộc đời.

Nhưng cuộc đời không cam phận tàn tạ. Nó không chịu cam phận. Giữa tiếng muỗi vo ve những khi thức giấc nửa đêm, từ trong cùng thẳm của tâm hồn chàng nổi lên tiếng kêu đều đều, tiếng kêu gióng giả, khắc khoải như tiếng cuốc trong nắng đậm xế chiều, tiếng đỗ quyên tiếc nhớ tiền triều. Nó gọi kêu một khung cảnh tịch mịch, thật tịch mịch...

Một chỗ thật tịch mịch

Võ Phiến

gun_ho
10-12-2011, 06:48 PM
Chào chị Sông Phố.

Có lẽ chị quê ở vùng sông nước miền Tây? Phố bên sông mà . Vùng dưới đó tôi không có những kỷ niệm êm đềm mà ngược lại là những kỷ niệm ốm đói và dữ dội, những đêm nằm gãi ngứa như điên và lết bộ mấy mươi cây số trong bụng trống trơn.
Nhưng thôi, không lẽ lại kể chuyện buồn ? Hay là tặng chị một tấm hình cũ của một người khác chụp cho tôi.

Trong hình là một cô bé quê lấy ghe làm nhà, khi thấy người khách lạ nhìn, cô bé đã cố sức đưa người bạn yêu quý của mình lên để cùng chào .

Mời chị xem.


http://i30.photobucket.com/albums/c305/hoinguyen99/Chonhaque.jpg

Sông Phố
10-12-2011, 08:35 PM
Chào chị Sông Phố.

Có lẽ chị quê ở vùng sông nước miền Tây? Phố bên sông mà
Không anh ạ, tôi là người của Sông Phố. Có thể coi nơi đó là chốn 'nửa quê nửa chợ' theo lối gọi của ông Hồ Trường An
Con sông Đồng Nai bao bọc quanh con phố nên ngôi trường tôi theo học cũng chỉ cần băng qua con đường nhỏ là ra đến bờ sông. Ngày nghỉ học chúng tôi rủ nhau xuống đò qua Cù Lao hái mận, uống nước dừa, hay đạp xe qua Hãng Dầu, len lỏi vào những con đường đất dẫn ra bờ sông có những rặng trâm chen nhau mọc san sát bên bờ.
Nhà tôi ở ngoài phố chợ, trên dưới trong ngoài bói không ra mảnh đất trồng cọng hành nên tôi thèm có 'quê' để về lắm. Cũng may, như đã nói ở trên, Biên Hòa là đất nửa chợ nửa quê nên tôi thường cùng lũ bạn mê man những buổi trưa chèo cái xuồng tole ra giữa ao hái bông súng, lang thang trong khu vườn ngát hương hoa bưởi, hay vùng vẫy bơi lội trong dòng nước mát Đồng Nai....
Giờ đã quá xa cái thời khắp Biên Hòa chỗ nào cũng thấy sông lạch. Dạo tôi về thăm, không sao tìm ra cái ao sen thật lớn gần rạp hát Biên Hùng. Nhà cửa san sát, quán nhậu, nhà hàng .....
" Người ta lấp ao lấp hồ lấy đất xây nhà cô ơi, để chi ba cái ao sen ao súng vô dụng đó mà cô tìm...."
Thế là tôi mất 'quê tôi'


Cám ơn anh Gun về tấm hình có cô bé cười thật hồn nhiên

hue huong
10-12-2011, 09:13 PM
Chào anh Gun và Sông Phố ,
Tôi là dân lục tỉnh thứ thiệt . Trường làng chỉ tới lớp 2 nên phải " du hoc " làng kế bên khi lên lơp ba .Thường thì tôi phải đón xe đò mỗi ngày . Có bửa xe không rước vì đầy nhóc nên phải đi bộ hơn 5 Km nên má tôi cho tôi đi " ở đậu " nhà bà con để đi học . " Ở đậu " chỉ là ở nhờ , mình phải tự nấu ăn lấy vì ăn cơm tháng mắc lắm , con nhà nghèo đâu kham nổi . MỖi tuần về thăm nhà , má tôi lại cụ bị đồ ăn để tôi đem theo . Chỉ cần nấu cơm là có ăn rồi . Con nhà nghèo giỏi thiệt , nhiều bé gái 7-8 tuổi là biết làm cá nấu cơm lại biết giử và săn sóc em như người lớn . Nhỏ bé mà bồng em nặng tới xệ vai , lớn không nổi . Bởi vậy con gái trưởng mau nhờ , giúp đở mẹ rất nhiều .
Bây giờ có khá hơn nhưng ở quê , con nhà nghèo cũng vất vả vô cùng .
Nhiều khi thấy bất nhẫn vì mình năn nỉ mấy cháu ở đây ăn . Còn trẻ nhà nghèo ở quê tôi không có đủ ăn , ở đó mà nhỏng nhẻo .
Cùng một kiếp người mà sao cách biệt quá nhiều ( bởi vậy các cháu chê bà khó tánh quá ) :))

thuykhanh
10-13-2011, 08:56 AM
Em thích câu chuyện Tình Nghĩa Giáo Khoa Thư của nhà văn Sơn Nam lắm chị ơi

tk không biết câu chuyện này, vậy là phải tìm đọc mới được.
Hồi sau này tk không thấy Sông Phố hát.
Bản Mùa Thu Mây Ngàn, SP song ca, tk có thu đó nha!
Để chuộc tội lén thu nhạc,
đây là bài thơ tk đọc hồi nhỏ trong QVGKT,
mình coi như đây là cây cau nhà Gun ở thôn Vĩ Dạ:


Cây cau

Nhà tôi có một cây cau
Nó cao bằng bốn, năm đầu người ta
Lá thời dài, rộng thướt tha
Thân thì mảnh dẻ mà da vững vàng
Trải bao hạ tới, thu sang
Mà cau vẫn đứng nghêng ngang giữa trời
Một chiều tôi dựa gốc chơi
Có đôi chim sẻ đậu rồi lại bay
Vội vàng tôi chạy vào ngay
Chim kia lại đến ngọn cây chuyện trò
Vợ chồng tiếng nhỏ, tiếng to:
Ở đây làm tổ, chẳng lo ngại gì






Phải chi tk kiếm được hình cây cau

----------
tk chào Gun, chị Huệ Hương và Hoàng Vân

gun_ho
10-13-2011, 12:31 PM
Chị TK.

Chị kể chuyện cây cau và con gái Nam Phổ đi chị.

Sông Phố
10-13-2011, 12:42 PM
tk không biết câu chuyện này, vậy là phải tìm đọc mới được.
Hồi sau này tk không thấy Sông Phố hát.

Cám ơn chị nhắc nhở, lại còn "chuộc lỗi ".
Bài thơ Cây Cau mộc mạc dễ thương quá hở chị ? Tự dưng em nhớ bài hát Chị Tôi của Trần Tiến. " Hàng cau đau trái cau, bao lá trầu buồn rơi theo...". Hôm nào em mời chị nghe nhé !
Chị tìm đọc Tình Nghĩa Giáo Khoa Thư đi chị. Tình nghĩa lắm!




Chị TK.

Chị kể chuyện cây cau và con gái Nam Phổ đi chị.


Dạ, chị kể đi cho SP nghe ké với

SP chào anh Gun

gun_ho
10-13-2011, 04:22 PM
Con gái Nam Phổ ở lổ trèo cau .
-------------------------------
Chuyện nớ có thiệt khôn rứa ? Thiệt, khôn tin về Nam Phổ rình coi.
Mà ở lổ là ở chỗ mô? hơ hơ .......ở lổ là ở truồng đó mà.

Đó, người Huế nói vậy đó các bạn, hiểu sao được. Chính tôi là gốc Huế chính hiệu cả hai bên nội ngoại mà cũng không hiểu chữ "ở lổ" là dấu hỏi hay dấu ngã, có lẽ dấu hỏi (đoán vậy).
Giọng Huế là giọng nói khó ghi lại nhất trong các giọng của các vùng miền trong nước Việt, vì sao? vì nghe phát âm ta chẳng biết âm đó tận cùng có g hay không (muốn và muống) tận cùng t hay c (tắt hay tắc) và dấu hỏi hay dấu ngã (lỗ hay lổ) ...vì vậy tôi mới đoán là "ở lổ". Đó chưa nói là nói chớt như cái dà (nhà) anh (eng) .....cùng một mớ mô tê răng rứa thì đố ai mà hiểu cho kịp?

Trở lại chuyện cau làng Nam Phổ và con gái ở lổ để trèo
Nói nghe mắc ham hả các bạn, làng Nam Phổ ở Huế, bọn con gái ở truồng leo cây cau, còn chi sexy và gợi cảm cho bằng? rình mò đi coi một bữa chơi cho đã đời chứ.
Nhưng rồi sự thật phủ phàng, con gái Huế làng Nam Phổ đâu có phải thích biểu dương lực lượng như vậy, câu nói đó chỉ có nghĩa là làng Nam Phổ nhiều cau lắm, nhiều đến độ bọn con gái nhỏ xíu còn ở truồng cũng biết trèo cau nữa là người lớn.

Nhà thơ Nam Trân đã viết về cau Nam Phổ và nghề phơi cau khô như sau
"...... Còn về cau, trái cau Nam Phổ tại răng ngon? Thì cũng tại đất Nam Phổ đối diện bên kia sông với Chợ Dinh rất đắt đỏ vì phì nhiêu và cư dân chen chúc nên người dân Nam Phổ kén trồng giống “Cau bánh dầy” với sự chăm chút vun xới bón tưới. Phải hội đủ 4 tiêu chuẩn để gọi là Cau Nam Phổ “bánh dầy” kê ra với câu thiệu vần nhịp như sau: Mỏng vỏ, Nhỏ xơ, Tơ lòng, Trong ruột.
“Mỏng vỏ” và ”Nhỏ xơ” là hai yếu tố nói lên cái cấu tạo mảnh dẻ của xơ thớ ở phần cùi cau nên nhai nhá mềm giòn dưới hàm răng. Còn “tơlòng” là phần hột cau có những đường đo đỏ nho nhỏ giống như vi ti huyết quản dưới da người. “Trong ruột “ là khi bổ cau thành ba, thành sáu miếng thì thấy ở giữa trung tâm trái cau có một vòng “ màng mạc”trong trong mọng nước .

Đến mùa cau rộ, cha mẹ tôi gọi mối thu mua hàng trăm gánh cau tươi từ Nam Phổ , Kim Luông gánh đến bán. Trong nhà thường mướn cả chục nhân công đến róc vỏ cau, tiện chũm và bổ cau ra từng miếng xong sắp trên những cái xề lớn đường kính hai thước tây để hong khô trên những chảo than hồng phủ tro được vây kín lại bằng cái bồ bằng cót đan khít mắt. Cau khô thường chứa trong một cái bồ khổng lồ chiếm hết một gian nhà. Nếu cau ẩm mốc thì được hong lại bằng khói diêm sinh. Khi cần gửi đi, cau khô được đóng vào những giỏ tre đan như cái bội gà lớn sau khi lót tơi lá cau và mo cau cho thật kín. Những giỏ tre đan thì cha mẹ tôi đặt mối từ những làng Bầu la hay Dạ lê. Còn những tơi cau là những lá cau đan lại với những dây dừa bện lại. ( Hồi nhỏ tôi đi học vẫn thường mang tơi cá đan bằng lá cau này, còn buổi trưa ăn cơm gói trong những mo cau, chữ “mo” chỉ nghe ở Huế như câu hát nhạo: Tiếng tây tui để ba mo, Đến khi Tây hỏi, tui mò không ra!)
------------------------------------
Còn nữa .......



http://farm7.static.flickr.com/6163/6241673603_3ecacc472a_z.jpg

Vườn cau Nam Phổ, hình của nhà thơ Nam Trân.

Sông Phố
10-14-2011, 12:02 AM
Anh Gun,
Chuyện cây cau Nam Phổ, SP nghe lần đầu. Mới nghe cũng ham, tưởng đâu ....
Thấy chữ "còn nữa" nên chờ nữa
Chào chị Huệ Hương,
Mới lớp ba mà chị đã được đi du học rồi. Tuổi trẻ tài cao ha chị ?

gun_ho
10-14-2011, 06:08 AM
Tôi còn nhớ những đám cưới ngày trước, những buồng cau to trái tròn xanh đậm được bày lên mâm cạnh lá trầu cùng bánh cốm các thứ thì giờ đây cau thật đã được thay thế bằng cau nylon dùng hoài chẳng héo mướn từ các tiệm cung cấp dịch vụ cưới hỏi.

Quả cau nho nhỏ có cái vỏ vân vân giờ đây đã vắng bóng lắm rồi, có lẽ vì thói ăn trầu của dân ta đã chấm dứt mà chỉ còn trong nghi lễ?
Thời hiện đại, ngay cả cái "vú em chum chúm chũm cau, cho anh bóp cái có đau anh đền" cũng biến mất luôn rồi vì nếu nó cứ chum chúm chũm cau mãi, người ta sẽ có cách biến nó thành trái khác to hơn chứ lị?

Thế là các vườn cau Nam Phổ huyền thoại (legendary) năm xưa đã từ từ bị đốn hạ, thay vào đó là các thứ cây khác có giá trị thực tế hơn và có khi một bãi đất trống làm mặt bằng giữ xe còn có giá trị hơn cả một vườn cau cho bọn con gái ở lổ nó leo, nó trèo. Và nếu có trồng cau chơi, người ta sẽ trồng cau kiểng, cau bụng, cau Thái thứ cau có trái màu đỏ nhỏ xíu chẳng ăn nhậu gì được ... từ từ có lẽ trái cau sẽ cất bước lên đường đi theo trái dưa lộn kiếp, theo con cá sơn có nhiều thịt của chị Vy cùng nhau về quá khứ rồi biết đâu ngày sau sẽ có người hỏi rằng "trái cau hình dạng làm sao, ai biết làm ơn chỉ dùm, tui mang ơn....."

hue huong
10-14-2011, 03:59 PM
Chào anh Gun và quý bạn ,
Tôi nhẫn nha đọc như thưởng thức hương vị cafe buổi sáng .
Tiếp tục nhé :-|


http://i994.photobucket.com/albums/af68/tigonca/Thank%20You/349.jpg (http://s994.photobucket.com/albums/af68/tigonca/Thank%20You/?action=view&current=349.jpg)

gun_ho
10-15-2011, 06:31 AM
Vài điều bạn nên biết về đồng hồ .
-------------------------------------------

Cho dù là bạn nằm trong nhóm người ghét đồng hồ, là người không thích biết đến giờ giấc và ghét một cái gì vướng, dính trên cổ tay, nhưng tôi nghĩ bạn cũng nên đọc bài viết này, vì dẫu sao thì một cái đồng hồ ngoài nhiệm vụ chỉ giờ, đếm thời gian nó còn là một nam, nữ trang , một vật đôi khi ta tìm thấy trong góc hộc kéo của cái bàn antique ta mới mua về, ta tính đem bán mà chẳng biết giá trị của nó làm sao và biết đâu vì thiếu chút xíu kiến thức, ta sẽ nộp cho bọn người kia một số tiền to mà ta chẳng hay.
Nói thế cho các bạn ham và đọc bài này chơi, chứ một cái đồng hồ xưa thuờng rỉ sét và giá trị chẳng bao nhiêu, bán đi cũng chẳng nhiều tiền, nhưng nếu biết rõ về nó thì cũng đâu có gì hại?
Nhất là khi mà bài viết lại được viết bởi một tay chuyên nghiệp về thú chơi đồng hồ, đã và đang viết bài cho các diễn đàn đồng hồ thế giới, viết với những tâm tình trong ngôn ngữ mẹ đẻ của hắn thì ta cũng nên đọc lắm chứ.
(quảng cáo quá đi thôi !!!!)
-------------------------------------------

Như có lần, anh Tabalo viết về một anh chàng "sang và thích khoe của", anh Ta đã cho nhân vật này tháo cái Longines mạ vàng mới cáo ra để xuống bàn vì lý do "trời quá nóng".
Dưới con mắt của một dân thường hay chuyên nghiệp thì nếu nhìn cách 1/2 mét, chẳng ai có thể biết rằng một cái đồng hồ là "mạ vàng" hay "vàng đặc" hết cả.
Vì chất liệu vỏ đồng hồ bằng vàng 18K hay 14K, hay chỉ là một hợp kim rồi mạ một lớp vàng mỏng bên ngoài thì tài thánh mới có thể nhìn từ xa mà phán như thế được. Và dĩ nhiên là vỏ đồng hồ làm bằng vàng đặc (solid gold) sẽ có giá trị hơn vỏ mạ vàng là điều chắc chắn .
Muốn biết thì ta nhìn ở đâu? Người chuyên nghiệp họ có cái lúp X10 để xem hột xoàn hay vàng và họ tìm ở 4 cái chân (có người gọi là càng , tiếng Anh là lugs) xem thử có đóng triện cái đầu bà đầm (dấu hiệu của 18K Thụy sỹ) hay triện con sóc (14K) hay không. Nếu bạn không nhìn thấy những triện đó mà là hình cái cân bé tí với số 750 hay đầu con chó St Bernard thì cũng có ý nghĩa tương đương, xin chúc mừng bạn là cái vỏ đấy là vàng.

Bằng như bạn nhìn hoài nhìn mãi chẳng thấy gì, chỉ thấy lớp vàng ngay tại mấy góc cạnh bén đã mòn đi và bên trong có một kim loại khác trăng trắng !!!, tháo nắp đáy ra nhìn thì thấy những chữ như là plaque, GF(goldfilled) 20 micron chẳng hạn, xin chia buồn, vì đấy là thứ hạng bét và dân chơi đồ cổ cũng ghét hàng mạ lắm nên giá trị rất thấp.


http://farm7.static.flickr.com/6221/6245059618_d13f6e469a_z.jpg

Hình cái cân và số 750 đóng trên chân một vỏ 18K Thụy Sĩ (750 nghĩa là 750/1000 phần vàng tinh ròng, tương đương 18K)

http://farm7.static.flickr.com/6226/6245059782_4aea5bf8c5.jpg

Còn đây là triện đầu chó (18K)


Nếu thấy đầu bà đầm hay con sóc cũng ok. (tương đương 18K hay 14K)

-------------------------------------------------

còn tiếp........

gun_ho
10-15-2011, 07:02 AM
Rồi bạn hỏi nếu vậy thì phải có tí vàng mới linh hay sao? Không, hoàn toàn không đúng, vì rất nhiều vỏ đồng hồ được làm bằng thép trắng (stainless steel) và giá trị cao ngất ngưỡng ấy chứ.
Bên cạnh loại đồng hồ ăn diện (dress watch) ta thấy có loại thể thao, loại chuyên dùng để ta lặn xuống nước sâu , đua thuyền, đua xe, chạy bộ vân vân .... và các hãng đồng hồ Thụy Sĩ cũng rất biết cách làm sao cho cái đồng hồ thể thao này vừa phục vụ được như cầu của môn thể thao đó mà bên cạnh, đeo vào lại thấy rất là khỏe mạnh như cái Rolex Submariner này chẳng hạn.

http://farm4.static.flickr.com/3399/4646241636_6a9c04619a.jpg

-------------------------

Cũng mới đây có ông già kia bán đấu giá cái Rolex Submariner của ông trên eBay, mời các bạn đọc lại câu chuyện này

A retired Navy doctor named Bob recently put an old watch for sale on eBay, starting at $9.95 with no reserve price. Within days, the price shot past $30,000, eventually settling at $66,100, the price for which it ultimately sold. The reason: The watch was an ultrarare Rolex Submariner Ref 5510, a model popularized by Sean Connery in the James Bond films.

Hodinkee explains how it came into his possession:

The journey begins 52 years ago, at a Navy Exchange on Kwajalein Atoll in the Marshall Islands. It was here that a young aviation medical student, Bob, spent what was likely the best $70 of his life (much to the chagrin of his wife). When asked why he chose this particular watch he replied, “I needed a dive watch and this was one of the few available,” as he recalled looking through multiple dive watches. Being an avid diver, the intention was simply to time air reserves on his dives.

For much of the next 35 years that’s exactly what the watch did. Bob spoke fondly of his diving experiences both in Navy at the Marshall Islands as well from a home in the Bahamas, where he lived through the 80′s. Serving its purpose faithfully for over half a century (a testament to the caliber 1530 still ticking away inside), the watch has spent the last decade tucked inside a drawer.

Even at $66,100, the watch may have been a steal: A Submariner Ref 5510 with a different wristband sold for $100,000 in a 2008 auction

http://static02.mediaite.com/geekosystem/uploads/2010/12/ebay-rolex.png (http://www.geekosystem.com/ebay-rolex-submariner-ref-5510/)

http://static02.mediaite.com/geekosystem/uploads/2010/12/rolex-submariner.png


Như vậy thì đâu phải có vàng mới là có giá trị hả các bạn ?

tabalo
10-15-2011, 08:47 AM
Vài điều bạn nên biết về đồng hồ .
-------------------------------------------

Cho dù là bạn nằm trong nhóm người ghét đồng hồ, là người không thích biết đến giờ giấc và ghét một cái gì vướng, dính trên cổ tay, nhưng tôi nghĩ bạn cũng nên đọc bài viết này, vì dẫu sao thì một cái đồng hồ ngoài nhiệm vụ chỉ giờ, đếm thời gian nó còn là một nam, nữ trang , một vật đôi khi ta tìm thấy trong góc hộc kéo của cái bàn antique ta mới mua về, ta tính đem bán mà chẳng biết giá trị của nó làm sao và biết đâu vì thiếu chút xíu kiến thức, ta sẽ nộp cho bọn người kia một số tiền to mà ta chẳng hay.
Nói thế cho các bạn ham và đọc bài này chơi, chứ một cái đồng hồ xưa thuờng rỉ sét và giá trị chẳng bao nhiêu, bán đi cũng chẳng nhiều tiền, nhưng nếu biết rõ về nó thì cũng đâu có gì hại?
Nhất là khi mà bài viết lại được viết bởi một tay chuyên nghiệp về thú chơi đồng hồ, đã và đang viết bài cho các diễn đàn đồng hồ thế giới, viết với những tâm tình trong ngôn ngữ mẹ đẻ của hắn thì ta cũng nên đọc lắm chứ.
(quảng cáo quá đi thôi !!!!)
-------------------------------------------

Như có lần, anh Tabalo viết về một anh chàng "sang và thích khoe của", anh Ta đã cho nhân vật này tháo cái Longines mạ vàng mới cáo ra để xuống bàn vì lý do "trời quá nóng".
Dưới con mắt của một dân thường hay chuyên nghiệp thì nếu nhìn cách 1/2 mét, chẳng ai có thể biết rằng một cái đồng hồ là "mạ vàng" hay "vàng đặc" hết cả.
Vì chất liệu vỏ đồng hồ bằng vàng 18K hay 14K, hay chỉ là một hợp kim rồi mạ một lớp vàng mỏng bên ngoài thì tài thánh mới có thể nhìn từ xa mà phán như thế được. Và dĩ nhiên là vỏ đồng hồ làm bằng vàng đặc (solid gold) sẽ có giá trị hơn vỏ mạ vàng là điều chắc chắn .


Công nhận Ông này nhớ lâu thù dai thiệt ! chọc ổng có 1 câu mà ổng lôi tui ra làm nhập đề :))
Qua bài viết cho thấy , thích đồ cổ đừng bao giờ mua của mấy tay chuyên nghiệp vì người mua lầm chứ người bán thì lời =))

gun_ho
10-15-2011, 11:03 AM
Công nhận Ông này nhớ lâu thù dai thiệt ! chọc ổng có 1 câu mà ổng lôi tui ra làm nhập đề

Còn gì sướng bằng bắt quả tang đối thủ của mình xạo, bày đặt chuyện rồi mình ghi nhớ và nay moi ra chơi ... hah hah....được đưa ra làm nhập đề là hân hạnh lắm đó anh, tôi nghĩ tình đồng song năm xưa chứ không tôi đã chọn người khác rồi......

gun_ho
10-15-2011, 01:08 PM
Nói đến chuyện giá trị của đồng hồ cũ và mới, tôi chợt nhớ một ông đàn anh lớn tuổi tôi quen, anh ta có một cái Rolex cũ loại Submariner như cái ông già kia bán trên eBay. Tuy không giá trị bằng nhưng cũng thuộc loại hàng cũ, dạ quang đã đổi sang màu vàng và nhìn rất cổ điển.
Năm đó, tôi về Vancouver chơi gặp anh, anh khoe "Chú coi nè, Rolex nó hay thiệt chớ, cái đồng hồ cũ nó làm lại mới hết cho tui mà không tốn một đồng nào hết"...Thì ra trong chuyến qua New Mexico thăm người quen, anh đã đem đến một tiệm nhờ lau dầu, tiệm này đã "đề nghị" thay kim, thay mặt số và lau dầu các thứ cho anh không mất tiền, giờ đây anh vui vẻ với một con Rolex nhìn mới tinh. Tôi tính nói cho anh biết là anh lỗ mất chừng 4 ngàn nhưng may kìm lại được, nói làm gì cho anh buồn rầu tức tối một chuyện đã qua khá lâu.....

Và cũng có khi, bạn đi chơi trong một Casino, thấy một gã ăn mặc lịch sự, mắt thâm quầng với cái đồng hồ Rolex trên tay gạ bán giá rẻ mà bạn chẳng biết nên mua hay không .....vì hầu như ai cũng biết Rolex là hiệu đồng hồ bị làm giả nhiều nhất thế giới.
Bạn thử nhìn cái kim giây (kim gió) nếu thấy nó chạy cà giật từng nấc một thì a lê hấp, hàng Rolex giả. Vậy kim giây phải chạy làm sao mới là đúng? Kim giây của một cái Rolex phải chạy thật êm, nghĩa là bạn thấy như nó đang lướt đi từ cọc số này qua cọc số khác không có một sự giật cục hay khựng lại mới được. Vì chỉ có máy quartz chạy pin thì kim giây mới cà giật từng nấc một như thế còn hàng gin máy cơ dĩ nhiên là phải khác.
À, vậy là bạn nghĩ bạn đã nắm được mấu chốt để phân biệt thật giả chứ gì? Còn xa lắm .... vì khi bạn biết thế thì anh Túng Quả cũng biết thế, vì vậy anh cũng chế ra vô số Rolex cao cấp có kim giây chạy "gần giống" như hàng gin mà nếu bạn không có kinh nghiệm thì bạn đừng mong thấy được sự khác biệt.

Thôi thì cứ vô tiệm lớn mua là chắc ăn nhất. Nhìn cái tiệm đồng hồ Rolex nằm ngay phố chính, khu sang trọng hay là nằm trong Mall nổi tiếng với manager và nhân viên đeo bao tay trắng, bạn sẽ hình dung ra và ớn lạnh khi biết ngay rằng họ sẽ chém đẹp như thế nào.......mà bạn mua eBay thì sợ giả...khổ thế chứ lị.....và đó là lúc mà Tabalô phải nhờ đến thầy để xem hàng giúp cho để mua được hàng tốt, rẻ và không sợ lầm......

nhunguyen
10-15-2011, 06:48 PM
http://i76.photobucket.com/albums/j2/nhunguyen06/sailboat.jpg







Theo tôi , thì Võ Phiến có cái hay là sự bình dị đi vào lòng người , đọc thích nhiều khi tâm tư tịch mịch , nhưng …
, cũng giống như tôi nghe Tuấn Ngọc hát bản đầu thì được trọn bài , đến bài thứ hai trong CD thì tôi bắt đầu có thể làm một vài chuyện khác .

Anh Gun cũng có thể là một Võ Phiến của ĐT , tôi nghỉ thế .
…nhưng tôi cũng chỉ mỗi ngày đọc một truyện của anh thôi ,còn lại để đó ,…giống như một cánh bườm trong mây nước .

Cám ơn anh Gun !

gun_ho
10-15-2011, 07:02 PM
Anh quá lời rồi, tôi bạ đâu viết đó, chẳng để ý đến chủ đề nào nên luộm thuộm quá .

Nhìn cánh buồm trong hình của anh, tôi nhớ hôm rồi đang chạy tàu ra khỏi cảng thì gặp một chiếc thuyền buồm nhỏ tí đang chạy ngược chiều, hai ông bà già (Nhật) vẫn tay chào rối rít bên cạnh cái cờ Nhật.
Mấy hôm sau, tôi lại có dịp gặp họ ở bến, hỏi chuyện thì ra họ đã đi du lịch thế giới trên chiếc thuyền buồm ấy được hơn 1 năm rồi.

gun_ho
10-15-2011, 07:25 PM
Nếu có bao giờ bạn bỗng có ý nghĩ mua một cái Rolex đeo về VN chơi, sau đó bán lại tại VN lấy tiền phụ trả chi phí cho chuyến đi thì tôi xin bạn hãy quên ngay ý định đó.
Lý do rất đơn giản là Rolex ở VN lại rẻ hơn giá thế giới mới lạ. Thí dụ bạn mua ở một tiệm bán Rolex chính hãng tại Mỹ giá 7000 usd, về VN bạn bán được 4000 usd thì đó đã là một kỳ công rồi. Có lẽ nhiều người đeo Rolex về VN chơi và cuối cùng banh xác, bỏ của chạy lấy người và "của" bị bỏ lại này chính là những cái đồng hồ Rolex chăng? Ngoài ra cũng có nhiều nguồn khác từ những người đi hợp tác lao động tại nước ngoài, khi mãn hạn đi về và đem theo một số đồng hồ (gin chính hãng) có nguồn gốc bất minh nên giá cả ở VN mới rẻ như vậy.

Còn nếu bạn muốn mua một cái đeo chơi, giữ luôn làm của cho con cháu ??? Tôi cũng xin bạn suy nghĩ lại. Rolex là một thuơng hiệu nổi tiếng thế giới nhất là về đồng hồ thể thao như GMT, Submariner, Yachtmaster hay Daytona ,tuy nhiên với cổ tay nhỏ như người Việt mà phải đeo một cái Rolex nặng nề mãi như thế, chừng vài tuần là bạn sẽ cảm thấy nản và tháo ra (vì nặng chứ không phải vì nóng)
Trừ khi bạn cao 1m80, to con và nặng chừng 80kg thì có lẽ hợp và nhìn rất phông độ , bằng không thì xin can...

gun_ho
10-16-2011, 11:36 AM
Nhưng rồi bên cạnh những người sử dụng đồng hồ để xem giờ, để đầu tư hay để khoe, còn có những người (ít thôi) đeo đồng hồ vì nó có một quá khứ , một lịch sử đi kèm. Với nhóm này, vỏ vàng hay sự hào nhoáng xa hoa nào có còn quan trọng và khi đeo nó lên tay, có lẽ sẽ không một ai nhận biết, nhưng bản thân gã kia biết rằng chiếc đồng hồ kia có lẽ đã cùng người lính Anh rút chạy khỏi Dunkerque, đã bay trên sa mạc Bắc Phi hay cùng chờ giờ khai hỏa.


cuối cùng, tôi lại xin mượn lời người bạn để kết thúc bài này
-----------------------

Nhưng đây đó vẫn bắt gặp một số người vẫn còn đeo những chiếc đồng hồ cũ kỹ, có thể là vật kỉ niệm, (vì thấy vật như thâý người ), có thể là vật sưu tầm? Đột nhiên, tôi chợt nhớ tới một thời xa xưa của những chiếc đồng hồ, và tự nhiên tôi thấy những chiếc đồng hồ cũ kỹ đó bỗng sáng đẹp một cách lạ lùng, dường như nó vẫn mang theo với nó rất nhiều tinh thần, tinh lực của rất nhiều người của một thời phát triển, mang niềm tin, hi vọng, và cả sự may mắn nữa.
Những nguyện ước của bao nhiêu người, bao thế hệ đã đeo nó trên tay. Và với một niềm tin con trẻ, người đeo nó hôm nay cũng nghĩ chiếc đồng hồ đó sẽ mang tới niềm tin, tình yêu, sự may mắn đến cho người đeo nó.
Dường như, ánh mắt của các cô gái ngày xưa đặt vào nó giờ đây phản chiếu từ nó lại tôi trong buổi chiều se se lạnh của một trời thu đất nước

(Phan trần Mai)

passenger
10-16-2011, 12:10 PM
Những nguyện ước của bao nhiêu người, bao thế hệ đã đeo nó trên tay. Và với một niềm tin con trẻ, người đeo nó hôm nay cũng nghĩ chiếc đồng hồ đó sẽ mang tới niềm tin, tình yêu, sự may mắn đến cho người đeo nó. (Phan trần Mai)
Trước, xin cho hỏi: Mr. GH có là owner của một chiếc đồng hồ cổ hiệu Rolex không ạ?

gun_ho
10-16-2011, 12:14 PM
Có đấy, hành có muốn xem hình không ? à, mà cái khoai lang ấy, ăn cứ như là vứt vào mồm. Chán lắm.

passenger
10-16-2011, 12:25 PM
Có đấy, hành có muốn xem hình không ? à, mà cái khoai lang ấy, ăn cứ như là vứt vào mồm. Chán lắm.
Lại "vứt vào mồm"...
(hmm, cái gì cũng đòi vứt vào mồm - mồm chứ có phải là cái hang đâu!) /:)

Mr. GH cho xem hình Rolex đi - rồi hành nói cái này cho nghe...

gun_ho
10-16-2011, 12:37 PM
http://farm7.static.flickr.com/6051/6251111406_9c6d5abfe0.jpg

Đây này, nó có thêm chữ Linz là vì được chế tạo riêng cho hiệu kim hoàn này năm xưa .

------------------------------

Ghét khoai lang có lẽ vì ngày ấy nhà nghèo quá rồi lại mất mùa mấy năm liền, gạo chẳng có mà ăn nên cứ phải khoai lang khoai mì mà ...vứt vào.... Ấy là chưa nói đến rau lang luộc chấm nước ruốc pha loãng.....nên bây giờ nhìn hay nghe đến nó vẫn cứ như bị ám ảnh ......

passenger
10-16-2011, 12:58 PM
http://farm7.static.flickr.com/6051/6251111406_9c6d5abfe0.jpg

Đây này, nó có thêm chữ Linz là vì được chế tạo riêng cho hiệu kim hoàn này năm xưa .

------------------------------

Ghét khoai lang có lẽ vì ngày ấy nhà nghèo quá rồi lại mất mùa mấy năm liền, gạo chẳng có mà ăn nên cứ phải khoai lang khoai mì mà ...vứt vào.... Ấy là chưa nói đến rau lang luộc chấm nước ruốc pha loãng.....nên bây giờ nhìn hay nghe đến nó vẫn cứ như bị ám ảnh ......
Có lẽ nhờ bị ám ảnh thế cho nên bây giờ mới được như thế này này...

Trừ khi bạn cao 1m80, to con và nặng chừng 80kg thì có lẽ hợp và nhìn rất phong độ...
Hì, thế là đã tạm vẽ được tí chân dung của người đi biển...
Hèn chi ổng dzữ như dzậy!!!

PS: Đồng hồ đẹp. Nhìn chả muốn vất đi tí teo nào!:)

gun_ho
10-16-2011, 01:39 PM
Hơ hơ, bé Linz yểu điệu ấy thì làm sao để đi biển được? chỉ đeo bên bờ hồ Hoàn Kiếm trong buổi chiều se se lạnh của một trời thu đất nước thôi. Đi biển thì phải là gã này chứ


http://farm7.static.flickr.com/6237/6251331104_e68d95e644.jpg

Nhìn cái bezel bạc màu có thấy đẹp không ?

passenger
10-16-2011, 02:21 PM
Nhìn cái bezel bạc màu có thấy đẹp không?
Phải bạc màu thế mới nhìn thấy được cái dãi dầu sương gió của cánh buồm xa xưa chứ, phải không?
Kể chuyện bé Linz đi dạo mùa thu bên bờ hồ HK cho hành nghe với!:)

gun_ho
10-16-2011, 02:57 PM
Chuyện đi chơi này đã kể bên phố cũ rồi hành ơi, chịu khó đọc lại rồi chờ kể chuyện "con chuột giữ kho" cho mà nghe
------------------------------------------

Hôm qua là ngày chót ở Hà Nội, tôi đã tìm ra một góc hiếm có gần Hàng Đào. Đó là một quán cà phê trong hẽm nhỏ xíu sâu hun hút và khi ta bước đến cuối con đường hầm đó là một thế giới khác mở ra, một thế giới của Hà nội cổ xưa mái ngói rêu phong kiểu Tự Lực Văn Đoàn.
Một ly cà phê truyền thống trong cái lạnh se se và mưa phùn Hà Nội làm tôi muốn ở lại thêm vài ngày nữa......và đây là chỗ tôi ngồi.....

http://farm7.static.flickr.com/6047/6251086043_7fd242de6d_z.jpg




.....cái cầu thang mà mình theo đó lên sân thượng nhìn hồ Hoàn Kiếm trong sương mù và gió lạnh cũng hay lắm....

Dĩ nhiên là tôi có xông xáo leo lên tuốt trên sân thượng ngắm Hồ Gươm trong mưa phùn gió lạnh chứ. Nhưng nhìn một hồi, tôi không thấy thích nữa, phần thì vì đã ngồi bờ hồ liền tù tì mấy hôm trước, phần thì cái góc nhỏ kia thu hút tôi nên tôi lại tụt xuống ngồi dưới kia.



oOo

Trưa hôm đó sau khi ăn cơm bụi ở chợ Đồng Xuân với mấy người bạn mới, anh Sơn gọi máy hỏi tôi có rảnh hay không, anh chở tôi đi lang thang. Tôi ừ ngay, thế là trong chốc lát anh hiện ra trong cái áo lính Nato, cái xe Atilla và cái nón an toàn kiểu lính.
Hơi ngạc nhiên, tôi hỏi ngày xưa anh có đi lính hay không mà nay thấy từ áo, giày và mũ đều có nét lính. Anh chỉ cười và trả lời là vì không đi nên mới thèm đó thôi. Anh còn kể ngày anh ghé chơi một nông trại ở North Dakota, thích cưỡi ngựa quá nên anh lấy nick là Oldcowboy nữa.
Anh "đèo" tôi chạy một hồi, qua cột cờ Hà Nội, tới mấy cái cửa Ô, à Ô Cầu Giấy, nơi mà năm xưa quân Cờ Đen phục kích bắn chết Henry Rivière và Francis Garnier tôi học ngày còn bé tí.
Anh còn giải thích con đường Đê La Thành ngày xưa là bờ thành cũ, vì thế nay chạy giữa đường nhìn sang hai bên thấy sâu xuống là vì thế.
Đi chơi đã đời, anh lại chở tôi đi thăm hai cơ sở Trẻ em bị chứng tự kỷ của anh. Thật lòng là, viết ra thì anh buồn, chứ tôi vào thăm cơ sở của anh, thấy các cháu bé ngồi im lìm, ngơ ngác và có khi cười ngây ngô, lòng tôi chùng lại mà chẳng hiểu tạo sao hết cả. Các cô cậu lớn giảng dạy và làm việc trong đó rất nghiêm túc trong việc dạy dỗ, cho ăn uống và thậm chí còn xi tè nữa chứ. Thật là một điều ngoài hẳn những gì tôi đã chuẩn bị trước khi đến đây.
Dường như thấy tôi ngán, anh cười rồi chở tôi ra ngồi bờ hồ Trúc Bạch uống trà. Không nhớ là tôi và anh đã nói những gì, hình như là nói chuyện chẳng đâu vào với đâu nhưng tôi nhớ là tôi đã có một buổi chiều bên bờ hồ Trúc Bạch thật đáng nhớ với anh Sơn Nhà Xác.




------------------
Cô Thiên Kim có biết quán này ......hello Thiên Kim.....

HoangVan
10-16-2011, 03:22 PM
http://img28.imageshack.us/img28/1618/gunho2011101701.jpg

... @};- .. ~o) ...

gun_ho
10-16-2011, 11:16 PM
Con chuột giữ kho
-----------------------------------------
Chuột là loài phá phách, chuyên đục khoét lấy trộm đồ ăn mà lại biết "giữ kho"? Hay là kho súng kho đạn?

Chuyện đầu đuôi là thế này : cha tôi ngày còn sống là một người mê săn bắn, thể thao và các thứ gì có dính líu đến "sát sanh", nghĩa là từ giăng lưới bắt cá, bắt tôm cho đến vào rừng săn thú bắn chim ông đều làm đến nơi, đến chốn.
Ngày tôi lớn lên thì chiến tranh đã lan rộng và quyền sử dụng súng săn cũng không còn nữa, nếu có thì chỉ là bắn lậu bằng những khẩu súng trận, garant hay carbine.....Không còn bắn được thì ông bẫy chim, bắt cá (vì vậy tôi rành cá sơn, cá liệt cùng với trái dưa lộn kiếp.......) và thằng tiểu đồng theo chân ông đi khắp nơi là tôi. Chẳng là trong nhà tôi có ba anh em trai, anh tôi đã lớn và có bồ bịch, kiếm cớ từ chối không đi, thằng em thì bé xíu mà cũng chậm chạm, khù khờ nên còn tôi đúng vào lứa tuổi nên bị bắt làm nghĩa vụ chứ còn ai nữa.

Vậy là từ cách giăng lưới làm sao cho cá "đóng" nhiều, rang cám vo thành viên để làm mồi dụ cá, tung chài sao cho tròn, rình mò "gác cu" vào những buổi trưa hè trong bụi rậm hay nằm nghe tiếng chim cuốc gọi nhau buổi chiều hôm tôi đều từng trải, cho dù năm ấy tôi chỉ mới chừng 12, 13 tuổi chứ mấy......


http://t0.gstatic.com/images?q=tbn:ANd9GcT-Z5c7-8j_s5F3eHHe_xkMkvnr-9A65yQpN6y-vCshG3jg67yWSlgITL27WQ

gun_ho
10-18-2011, 02:53 PM
Vậy nên ngay từ ngày còn nhỏ tí, tôi đã hiểu ý nghĩa của câu "nhất chạng vạn, nhì rạng đông", tôi biết rõ hình dáng bọn chim bé tí và cái lối bay của bọn Manh manh, Áo dà, ồn ào như lũ Dồng dộc hay đường bay đơn độc nhanh và gãy khúc của chim mỏ nhác, anh hùng như chèo bẻo thích đuổi đánh bọn quạ đen gian ác chuyên bắt chim non...
Bạn của tôi ngày ấy là những đứa trẻ miền quê xa xôi, chăn bò chăn trâu và chúng nó mừng vui mỗi khi thấy một thằng dân thành thị nhập bọn và còn huớng dẫn chúng nó bẫy chim, bắt dế và giăng lưới cá vân vân.... quái lạ, đâu mà ra cái thằng như vậy nữa chứ?? mà cũng hay, tôi chẳng thấy chúng nó kỳ thị tôi tí nào hết cả, có lẽ vì tôi nhếch nhác hơn cả chúng nó? du côn hơn? hay rành nghề hơn?
Để rồi một ngày, cha tôi nhận được đơn đặt hàng của một quán nhậu và món họ cần là chim sẻ. Tính tôi lại vốn thích kiếm tiền ngay từ nhỏ, thời gian đó tôi đã biết xây 5 cái hồ nuôi đủ thứ cá cảnh để bán cho bọn nhóc gần xa thì nay nghe tin có người cần chim sẻ là tôi xúi cha tôi đồng ý. Mà chắc các bạn cũng có thể đoán biết là giống chim sẻ thì ta có thể tìm chúng ngay trong thành phố chứ chẳng phải đi đâu xa xôi về đồng ruộng.
Và nơi đông chim sẻ nhất là đâu? Là kho gạo chứ đâu nữa.

Từ đó, buổi chiều sau giờ về học, tôi được chở tới kho gạo, giăng lưới và bố trí mấy con chim mồi, vừa canh chừng vừa đem sách vở ra học bài, bọn chim sẻ lẫn lộn sống chung với ông Magellan đi thuyền vòng quanh thế giới qua Thái Bình Dương trong English for Today và cũng từ đó, tôi mới có dịp quen với ông chủ của "con chuột giữ kho" gạo này.....


http://images.yume.vn/blog/200901/30/11347101233289675.jpg

Chim chèo bẻo .

hue huong
10-18-2011, 03:01 PM
Anh Gun có óc nhận xét thật tinh tế :)>-

Chuyện hay quá , đến hồi hấp dẫn . Ngồi chờ nghe tiếp đây.

gun_ho
10-19-2011, 07:07 AM
Ông chừng 60 tuổi, hay trẻ hơn thì tôi cũng không rõ, vì ngày đó tôi chưa có kinh nghiệm đoán tuổi của người lớn thì phải, nhưng tôi nhớ ông có khuôn mặt buồn rầu, dáng người hơi nhỏ và thích ngồi nhìn tôi bẫy chim.

Tôi có ghé vào chỗ ở của ông chơi thì đó chỉ là một góc của kho gạo được che lại bằng mấy tấm ván ép, có một cái giường quân đội Mỹ có lò xo để nằm nệm, nhưng ông đã bỏ lên đó một tấm ván để "nằm cho ngay lưng"(ông nói vậy), cái mùng được treo đêm ngày và khi ngủ thì hạ xuống, khi chui ra thì vén phần dưới quăng lên nóc mùng cho lẹ. Ông cũng có một cái "rờ sô"* nấu bằng dầu lửa, hai ba cái nồi, cái chảo ,cái tủ áo quần và một bộ cờ tướng.
Sau vài lần đánh cờ tướng với ông, ông không còn gọi tôi là mày nữa mà chuyển thành "chú mày", cái gì cũng chú mày , chú mày ăn trứng luộc không, chú mày uống trà, chú mày đói bụng chưa? chú mày sao mấy bữa nay đi đâu không thấy ? Và từ từ tôi cũng biết rằng gia đình ông đã mất hết trong chiến tranh, chữ gia đình ông dùng tôi cũng chẳng hiểu nghĩa là cha mẹ, anh chị em của ông hay là vợ con? nhưng rõ ràng là ông nói giọng Nẫu và quê ở Hoài Nhơn.
Cái dáng gầy còm của một người lớn tuổi và cô đơn cứ hay đứng nhìn ra biển (kho gạo NT nằm sát biển) rồi đi lang thang cạnh những chiếc xe ba lua* với những bao gạo hột tròn, hột dài từ Thái Lan có hình viện trợ bắt tay được chất thành chồng........ dường như vẫn rõ mồn một sau bao nhiêu năm trong hồi ức của tôi....dù cho rằng ngày đó tôi chỉ chú ý đến lũ chim sẻ bay đến thu nhặt những hạt gạo rơi rớt, lo lắng bài học ngày mai chưa thuộc, chứ ai hơi đâu mà để ý đến lão già cô đơn thích gợi chuyện và cái cách ông dùng để đối phó với quân đoàn chuột tấn công kho gạo vào ban đêm như thế nào....

*réchaud
*poids lourd

thuykhanh
10-19-2011, 10:54 AM
Chị vẫn theo dõi một cách thích thú bài Gun viết và hiểu thêm về địa dư miền Trung. Hoài Nhơn thuộc về Bình Định, tức là ở phía trong của Quảng Ngãi, đúng không? Trước kia hiểu biết của chị về vùng này lộn xộn lắm, bây giờ thì đỡ rồi.

Cho phép chị trở lại một chút về câu chuyện đồ cổ nhân thấy hình 2 chiếc Rolex và căn nhà cổ ở Hà Nội trên kia.
Trị giá đồ cổ khác nhau nhiều lắm, chị nghĩ là Gun đã biết rồi.

Hồi nghỉ hè ở Cali, anh chị có ghé thăm gia đình người bạn, biết nhau từ Pulau Bidong.
Trong nhà có 1 bộ tràng kỷ, tủ chè bằng gõ, chạm trổ và khảm xa cừ rất đẹp mang từ VN qua. Người bạn cho biết đó là bộ đồ cổ mua lại của bà mẹ vợ vì gia đình đã gởi ở mấy nơi bán đồ gỗ nổi tiếng nhưng giá khách trả chưa quá 10 ngàn đô trong khi tiền thuê mang qua đây tốn kém nhiều.

Còn giá trị của 2 chiếc Rolex thì lại khác, phải không?

gun_ho
10-19-2011, 12:25 PM
Cám ơn chị HH, chị TK và các bạn ghé đọc và góp ý.

Em chơi sưu tập đồng hồ cũ và đàn cũ ban đầu là để chơi cho vui, nhưng em có tính thái quá, nghĩa là cứ nhồi thêm vào hoài chẳng biết bao giờ là "tri túc", nên giờ đây số lượng từ từ đã thành gánh nặng. Tuy nhiên mấy thứ này thì không sợ mất giá mà còn lên chút chút, nên nếu có kẹt, em vẫn bán ra mua gạo ăn chứ chẳng sao .

Từ Nha Trang trở ra Tuy Hòa, Bình Định Quảng Ngãi quê nghèo lắm chị, đã vậy lại còn chiến tranh triền miên. Em tặng chị bài hát này, ngày còn nhỏ em đã thích nghe, hôm nay nghe lại vẫn thấy hay, chắc là vì nhớ đến quê nghèo cát trắng có Mẹ già như chiều nắng, Nhớ con trai chưa về, Ruộng nghèo không đủ thóc Vườn nghèo nong tằm thưa, Ngõ buồn màu hoang loạn Quê nghèo thêm xác xơ ......


http://mp3.zing.vn/bai-hat/Tinh-Que-Huong-Mai-Huong/ZWZD6OFO.html


Tình Quê Hương - Mai Hương

Anh về qua xóm nhỏ,
Em chờ dưới bóng dừa.
Nắng chiều lên mái tóc,
Tình quê hương đơn sơ .

Quê em nghèo, cát trắng,
Tóc em lúa vừa xanh.
Anh là người lính chiến,
Áo bạc màu đấu tranh .

Em mời anh dừng lại,
Đêm trăng ướt lá dừa,
Bên nồi khoai mới luộc,
Ngát thơm vườn ngâu thưa,
Em hẹn em sẽ kể:
Tình quê hương đơn sơ

Mẹ già như chiều nắng,
Nhớ con trai chưa về,
Ruộng nghèo không đủ thóc
Vườn nghèo nong tằm thưa
Ngõ buồn màu hoang loạn
Quê nghèo thêm xác xơ .

Anh chiến binh tiền tuyến,
Về giải phóng quê em.
Bao nhịp cầu đất nước,
Nối về quê miền Trung

Anh sẽ là anh đàn em nhỏ,
Là con của mẹ giữ quê hương.
Quê nghèo mai sẽ lên mầm sống,
Đàn trẻ thơ reo giữa lúa vàng

muavalam
10-19-2011, 12:43 PM
sưu tầm là một trò tiêu khiển gây nghiện !


kinh nghiệm một "nạn nhân" :(

gun_ho
10-19-2011, 01:07 PM
Cũng tùy chị ạ, nếu đủ kiến thức và khôn ngoan thì sau một thời gian chơi đã đời, "nạn nhân" có thể sang nhượng lại mà còn dư tiền mua gạo ăn vài tháng.

Như hai bé song sinh này ra đời năm 1943, bây giờ tìm đâu cho ra cái gin như vậy hả chị ?


http://farm7.static.flickr.com/6035/6261216167_fbe1784195.jpg

muavalam
10-19-2011, 01:17 PM
À có lẽ vì m.coi sưu tầm là một sở thích, quý những gì mình đã mua được và chả bao giờ muốn bán chúng đi, chứ kg phải là một cuộc đầu cơ mang lợi nhuận

gun_ho
10-19-2011, 01:28 PM
Đúng rồi, đó là sự khác biệt giữa sưu tầm và con buôn.

Tuy nhiên khi số lượng lên đến hơn trăm và trở thành gánh nặng, ta phải bán bớt những cái kém thua để tìm cái quý hiếm hơn.

Và khi bán bớt , ta có quyền bán đúng theo giá trị trường hay phải bán rẻ để khỏi mang tiếng là "đầu cơ mang lợi nhuận" ?

m&l đã sưu tầm tới cỡ này chưa ?


(đó là chưa nói đến kiến thức và "gu chơi" của ta thay đổi hàng tháng, hàng năm....)

muavalam
10-19-2011, 01:37 PM
m. chỉ sưu tầm parfum ( chai crystal) và miniature thôi, sưu tầm hai mươi năm cũng chẳng biết mình cỡ nào nhưng có lẽ trên một ngàn chai rồi ạ

gun_ho
10-19-2011, 01:52 PM
Vậy hôm nào phải xin hình bộ sưu tập của m&l để coi thử mới được. Có hao tốn dữ lắm không ?

muavalam
10-19-2011, 02:06 PM
tha như kiến tha thôi, cũng không đến nỗi phải nhịn ăn nhịn mặc , nhưng thức khuya canh đấu giá mấy chai hiếm thì hao tổn nhiều công lực vì phải cạnh tranh với mấy người bên Châu Âu giờ giấc họ thuận tiên hơn mình,

khoe anh một cái kệ chưng miniatures

http://i27.photobucket.com/albums/c177/hoasen1/collection/100_0685.jpg

gun_ho
10-19-2011, 02:21 PM
Đẹp !!! Lại còn chơi cả đèn rọi nữa nha, ghê thiệt....mấy cái này phải có tủ kiếng và đèn mới hay.

----------------------------------------------------------

Chuyện thức đêm thức hôm để canh rình mua eBay thì giống nhau thôi. Có lẽ m&l không bị cạnh tranh từ Châu Á, khi mà Paypal bắt đầu chấp nhận cho dân khu đó được tham gia thanh toán trả tiền trực tuyến là giá đồng hồ, đồng cháo vọt lên gấp đôi trên eBay ...hic hic....buồn 5 phút .



http://farm7.static.flickr.com/6054/6261949258_2416cc831f.jpg


chưa tới hai chục mà đã chiếm chừng này chỗ.....

Sông Phố
10-19-2011, 08:37 PM
Đẹp quá, chị muavalam ạ. Chị đã khéo tay lại chụp hình nghệ thuật quá (SP đang nói chuyện bên bếp sen đó chị)
SP phục lăn anh Gun và chị mvl
Chẳng biết gì về sưu tập cả nên đành dựa cột mà nghe, à không, mà xem mới đúng chứ !

HoangVan
10-19-2011, 09:26 PM
tha như kiến tha thôi, cũng không đến nỗi phải nhịn ăn nhịn mặc , nhưng thức khuya canh đấu giá mấy chai hiếm thì hao tổn nhiều công lực vì phải cạnh tranh với mấy người bên Châu Âu giờ giấc họ thuận tiên hơn mình,

khoe anh một cái kệ chưng miniatures

http://i27.photobucket.com/albums/c177/hoasen1/collection/100_0685.jpg





chào làm quen chị muavalam và các anh chị trong bếp :)

Bái phục sự kiên nhẩn tỉ mỉ của chị qua cái collection trên kệ và những hình ảnh bếp núc @};- ^:)^
Anh Gun thì khỏi nói, sưu tập của ảnh gồm đam mê đi đôi với bàn toán :))

gun_ho
10-20-2011, 03:21 AM
Anh Gun thì khỏi nói, sưu tập của ảnh gồm đam mê đi đôi với bàn toán :))






Chào anh Hoàng Vân.

Tôi xin xem đó là một lời khen tặng.

Không biết rằng khi sưu tập như chị m&l thì khi lâm vào trường hợp bị trùng đồ (có hai ba món giống nhau) thì chị phải làm sao? Phần tôi thì lâu lâu phải "thanh lọc" bộ sưu tập của mình , xả bớt các món bị trùng giống nhau để "gây quỹ" mua thêm món khác. Thí dụ như cái Omega Constellation 1958 Rose Gold này, ngày trước tôi có hai cái, phải bớt đi một em (kém thua) để lấy quỹ mua thứ chưa có.

http://farm6.static.flickr.com/5061/5688824612_4771bd1e68.jpg


Và dĩ nhiên trên con đường đi tìm, nếu tình cờ tôi nhìn thấy một "thạch trung ngọc" và tuy đã có cái giống thế, tôi cũng tiện tay nhặt luôn để bán lại cho "đúng giá" hơn.



Chị Sông Phố.

Hôm nào chuẩn bị xong, sẽ viết tặng chị truyện Ngã ba vườn mít và xin chị cho nghe bài Nguyệt Cầm.

nhunguyen
10-20-2011, 05:49 AM
tha như kiến tha thôi, cũng không đến nỗi phải nhịn ăn nhịn mặc , nhưng thức khuya canh đấu giá mấy chai hiếm thì hao tổn nhiều công lực vì phải cạnh tranh với mấy người bên Châu Âu giờ giấc họ thuận tiên hơn mình,

khoe anh một cái kệ chưng miniatures

http://i27.photobucket.com/albums/c177/hoasen1/collection/100_0685.jpg




Wow !

Hoan hô chị muavalam !
Chưa đủ , tôi phải nghiêng mình bái phục chị !
Tôi cũng khoái màn góp nhặt này lắm , bắt đầu từ ngày đám cưới, tôi nhờ Total Wine in nhãn hiệu ngày lành tháng tốt , tên tuổi v.v… vào 2 chai rượi nho làm đầu tàu , bắt đầu tìm ve rượu nho nhỏ hay be bé…
Nhưng tôi chỉ tha về đâu chừng > 100 ve nho nhỏ rồi thôi, tôi nghỉ chắc là không còn nhản hiệu nào khác…
Bây giờ thì đám đó nằm trên cái kệ cao , lắm lúc tôi xem lại thì hình như tụi nó biết…bay ( hơi ) ?
Thằng con út tôi lại mê collection đầu tàu xe lửa , chơi điện tử thì không lâu nhưng chơi bí bo xình xịch là cả ngày luôn ,đổi đường rầy tứ tung . )

Bây giờ , nhìn thấy dàn kệ thành quả của chị, công phu của chị thật là nhiều quá thể , nể hết sức.
Cám ơn chi muavalam !

hue huong
10-20-2011, 06:30 AM
Chào anh Gun , Chị M&L và quý bạn ,
Phải thú thật là ... ngưng thở ngắm các sưu tập của chị M&L . Chắc tủ nầy có khóa nếu không các cháu bé trong nhà mượn chơi thì hư hết .:((
Tuyệt vời , nhìn mê quá . Hôm nào chị chụp close up một ngăn xem thử nhé .
Có lần tôi được ngắm bộ sưu tập búp bê , ngơ ngẩn , mê đắm còn hơn là nhìn ... hột xoàn 8-}

gun_ho
10-20-2011, 06:58 AM
Có lần thấy một cái nhà nguyện, nghe nói năm xưa ngôi nhà này là nơi trưng bày bộ sưu tập búp bê của một bà già nọ (not ông).

Sau khi bà qua đời, đám con cháu chẳng có ai có cùng sở thích nên đã bán đổ bán tháo cho người mua sỉ và dư lại ngôi nhà trống. Nay được dùng làm nhà nguyện cho bà con chòm xóm.

muavalam
10-20-2011, 10:43 AM
m. Cám ơn anh chị đã khen làm m. rất vui nhưng cũng rất xấu hổ vì thực ra phần lớn là do m. có nhiều thời gian rảnh nên đâm ra tỉ mỉ như vậy đó thôi, chứ có nhiều sở thích mà bận bịu quá thì cũng đành chịu, m. cũng hay bị gọi là thượng toạ thích đủ thứ vì m. thấy cái gì cũng mê và ưa tha nôi về, so với ông chủ m. một người chủ trương tự do đến nỗi tấm ảnh cũng kg muốn giữ trong ví thì m. thiệt là phiền phức đấy ạ

Chị Huệ Hương m. không sợ trẻ nít phá nhưng mà bụi thì sợ khiếp, một lần lau cái kệ ấy mất trọn ngày, chưa kể lâu lâu lại đem hết các em ấy cất đirồi chưng mấy em bị giam trong thùng lên luân chuyển vì kg có đủ chỗ

http://i27.photobucket.com/albums/c177/hoasen1/collection/100_0684.jpg
che bụi

http://i27.photobucket.com/albums/c177/hoasen1/collection/100_0712.jpg
em lớn em nhỏ

http://i27.photobucket.com/albums/c177/hoasen1/collection/100_0666.jpg
tận dụng mọi chỗ, kể cả vách tường

http://i27.photobucket.com/albums/c177/hoasen1/collection/miniminiatures.jpg
cận cảnh mấy em nhỏ 2ml ( bằng đầu ngón tay)

http://i27.photobucket.com/albums/c177/hoasen1/collection/store.jpg
mỗi lần thay các em "người mẫu"

http://i27.photobucket.com/albums/c177/hoasen1/parfum/PC281415.jpg
cưng mấy em như vầy

Chiếm đất nhà anh Gun-Ho hy vọng kg bị mắng ;)

hue huong
10-20-2011, 12:33 PM
Cảm ơn chị M&L ,
Tuyệt vời , bộ sưu tập rất phong phú và hiếm quý .
Thú tiêu khiển nào cũng lắm công phu , khi mình mê rồi thì tốn thì giờ hay tiền bạn đều là chuyện... nhỏ :-|
Tôi có biết vài ông sưu tầm rượu nữa đó ( trong đó có OX tôi ) .Nếu có lỡ tay làm bể thì cũng còn nhấm nháp đôi chút :))
Anh Gun , anh sưu tầm violin , vậy anh biết kéo ... cò tây không :)) Có khi nào lau bụi làm đứt dây đàn không ?
Tôi vẫn chờ anh nói thêm về ông già giữ kho gạo đó .
Mình như họp mặt nói chuyện vui , mỗi người thêm ý cho đậm đà , chắc anh Gun không giận đâu chị muavalam .

Sông Phố
10-20-2011, 12:58 PM
Chị Sông Phố.

Hôm nào chuẩn bị xong, sẽ viết tặng chị truyện Ngã ba vườn mít và xin chị cho nghe bài Nguyệt Cầm.

Bài Nguyệt Cầm ở bên Phố Cũ, tôi sẽ mang về đây gửi ở nhà anh nhé ?
Nôn nao được đọc truyện Ngã ba Vườn Mít quá. Chắc chắn cái Ngã Ba ấy dưới mắt nhìn của anh sẽ rất lôi cuốn và độc đáo...
Cám ơn anh

Sông Phố
10-20-2011, 01:00 PM
http://i27.photobucket.com/albums/c177/hoasen1/collection/100_0666.jpg
tận dụng mọi chỗ, kể cả vách tường

http://i27.photobucket.com/albums/c177/hoasen1/collection/miniminiatures.jpg
cận cảnh mấy em nhỏ 2ml ( bằng đầu ngón tay)




Đẹp nín thở luôn, chị mvl ạ

gun_ho
10-20-2011, 01:02 PM
Cám ơn chị m&l đã đem hàng quý để vào nhà nữa ấy chứ. Đúng là nghề chơi cũng lắm công phu há chị.

Chị HH.

Có biết đó chị HH, món này hồi đi bẫy chim là em đã có biết cù cưa rồi. Mời chị xem một góc nhỏ trong nhà, nhét vào khu này gần 1/2, phần còn lại thì chui gầm giường, nóc tủ và nhà kho tùm lum, bê bối chứ chẳng được trang nhã như của chị m&l, chưa nói là mớ đồ nghề sửa chữa keo dán véc ni đục bào các thứ....

http://farm7.static.flickr.com/6229/6264107483_48fc2f5cb5.jpg




Tạm cho con chuột giữ kho nằm nghỉ vài ngày cũng không sao .

HoangVan
10-20-2011, 01:57 PM
Tôi xin xem đó là một lời khen tặng.



:) thì đấy .. nếu chê thì nói ra làm gì cho mất lòng .. ~o)





.. tôi cũng tiện tay nhặt luôn ..


.. :)) ..

HoangVan
10-20-2011, 02:35 PM
... lắm lúc tôi xem lại thì hình như tụi nó biết…bay ( hơi ) ? ...



chào làm quen anh nhunguyen :)

vâng .. bay hơi vì nắp những chai rượu mini này không có kín hơi ..

HoangVan
10-20-2011, 02:43 PM
... Sau khi bà qua đời, đám con cháu chẳng có ai có cùng sở thích nên đã bán đổ bán tháo cho người mua sỉ ...



yup .. tôi cũng biết một trường hợp tương tợ khi đến dọn nhà cho một bà mất vì ung thư .. dọn xong tự dặn lòng không được tha bất cứ món gì về .. :(

muavalam
10-20-2011, 02:48 PM
chào làm quen anh nhunguyen :)

vâng .. bay hơi vì nắp những chai rượu mini này không có kín hơi ..





m. thì ngờ rằng nhà có cậu nào cũng...... cao cao vừa tầm cái kệ ;)

HoangVan
10-20-2011, 02:49 PM
Chiếm đất nhà anh Gun-Ho hy vọng kg bị mắng ;)



Mình như họp mặt nói chuyện vui , mỗi người thêm ý cho đậm đà , chắc anh Gun không giận đâu chị muavalam .




nếu ảnh giựn .. mình nghỉ chơi ảnh ra .. :))

HoangVan
10-20-2011, 02:53 PM
Bài Nguyệt Cầm ở bên Phố Cũ, tôi sẽ mang về đây gửi ở nhà anh nhé ?




.. ngoan ngoãn ngồi chờ ... @};-

Hàn Sinh
10-20-2011, 04:15 PM
Chào chủ nhà và những người khách của anh,

Post này dùng để cảm ơn các bài viết và đối thoại của anh cùng những người khách quý. Nó cũng nói lên rằng, bên cạnh những người khách đó; anh còn có cả những độc giả âm thầm đọc và thưởng thức như HS nhưng không hoặc chưa có dịp lên tiếng vì quỹ thời gian hạn hẹp của họ. Quả thật, mỗi thứ đam mê lành mạnh đều tốn nhiều công sức, thời gian và... cả tài chính. Nhưng có lẽ, cái lớn nhất mà người đam mê nhận được là kiến thức tổng quát và chuyên môn mà họ gạn lọc được theo tháng năm. Và hơn bất kỳ điều gì, những đam mê lành mạnh này tự chúng nó đã gìn giữ người đam mê trước những cám dỗ kém cỏi khác trong nhân thế (tứ đổ tường, là một trong rất nhiều thí dụ).
Một lần nữa, cảm ơn anh Gun và quý khách của anh!

Hàn Sinh.

gun_ho
10-20-2011, 04:49 PM
Chào anh Hàn Sinh ghé thăm.

Tôi thỉnh thoảng cũng ghé qua nhà anh xem hình và bản thân tôi cũng có chụp hình chút chút, nhưng chẳng bao giờ vượt quá cái mode auto và thứ tôi dùng cũng chỉ là một cái compact point-and-shoot và hiện đang sử dụng cái Nikon P500.

Đọc anh viết về lợi thế của kỹ thuật số và ngành nhiếp ảnh hiện đại, tôi chợt nhớ đến người bạn thân hiện ở Nha Trang sinh sống bằng nghề sửa máy chụp hình, anh ta là thợ giỏi, chuyên sửa máy cho thợ chụp hình toàn miền Trung, những việc như quấn motor bé tí bên trong hay nối các vi mạch anh đều làm được, tuy nhiên vì máy kỹ thuật số càng ngày càng rẻ và người ta thay vì sửa, họ mua cái mới tiện hơn .
Thế là giờ đây, bạn tôi chỉ còn biết phụ vợ bán sinh tố sống qua ngày...

gun_ho
10-20-2011, 05:13 PM
Con chuột giữ kho......
------------------------------------------------

một hôm, tôi chợt thấy ông có cái chuồng nhỏ bên trong có mấy con chuột bự, ngạc nhiên tôi hỏi ông sao lại nuôi chuột mà không giết chúng nó đi cho rồi, bẫy dính thì giết chứ nuôi làm gì không biết nữa ?
Ông chỉ liếc mắt nhìn tôi ranh mãnh rồi nói "chú mày !!! tao nuôi lính giữ kho mà "
Và rồi ông kể cái mánh nuôi chuột giữ kho cho tôi nghe....là thỉnh thoảng, ông lại bắt một thằng chuột đực to con, lấy kim chỉ may đít nó lại (ui da....ui da...) và thế là thằng kia không bao giờ....ỉa được nữa. Cái sự bí.... đó dần dần làm cho thằng chuột kia nóng gà và như nổi điên, hễ gặp đồng bọn thì thay vì chào hỏi, hi-five thân thiện như ngày xưa thì nay nó gặp đứa nào là cắn đuổi đứa nấy.....chuột mẹ, chuột con gì gặp nó là chạy trối chết không dám ngoái nhìn lui....nó sẽ tiếp tục hung dữ như thế cho đến ngày lăn ra chết và ông già lại tiếp tục bằng một con khác

Vậy là ông già cô đơn kia cứ lâu lâu thả ra một "con chuột giữ kho" để rồi chiều chiều, ông có thể ra ngắm nhìn biển, thả hồn về nơi xa xa là quê nghèo của ông năm nào, hay ngồi xem thằng bé con bẫy chim mà không cần lo lắng bị chuột phá, là vì ông đã có con chuột giữ kho cho ông rồi....

nay, nếu có ai chê tôi là sao có khi tôi hung dữ quá, biết đâu cũng vì ...hah ha .....


.... xin hết

HoangVan
10-20-2011, 05:26 PM
... :)) ...

passenger
10-20-2011, 05:58 PM
...nay, nếu có ai chê tôi là sao có khi tôi hung dữ quá, biết đâu cũng vì...hah hah...
Úi, thì ra có người hung dữ chỉ tại vì bị thiếu cái K thứ 4!
Chuột giữ kho chuột ứ hơi chuột chít...
Người giữ kho người cáu tiết gầm gừ...
hừ...hừ...

gun_ho
10-20-2011, 06:11 PM
làm mất công củ hành, mấy hôm nay theo dõi con chuột giữ kho nó ra làm sao ...

passenger
10-20-2011, 06:33 PM
tại sao lại cứ gọi tôi là củ hành thế?
hành khác với gừng - chả phải khoai - lại càng không phải chuối...
củ đâu mà củ - hứ!

gun_ho
10-20-2011, 06:45 PM
đấy...lại hung dữ rồi.

passenger
10-20-2011, 07:20 PM
không cần phải lo - nhà đã có sẵn quả đu đủ bổ ăn đét-xe.
giời hành rồi đến người hành...
đêm nay nhất định phải đi tìm con chuột hành giả lễ!

gun_ho
10-20-2011, 07:46 PM
Ngã ba vườn mít
-----------------------------------------
Tôi cũng có nghe người ta gọi là rừng mít nữa, vì vậy tôi đoán chắc là ngay cái ngã ba này ngày xưa hẳn có một vườn mít to lắm, to giống cái rừng nên mới có tên gọi như thế?
Những năm đó tôi không còn ở rẫy nữa mà đã dọn ra quốc lộ một, ở tại bìa làng một xứ ở Hố Nai, cái Hố Nai cuối cùng sát với Trà Cổ và có cái suối nổi tiếng tên là Suối Đỉa.
Những ngày nào có dịp rảnh rỗi, tôi hay đạp xe từ nhà qua các xứ như Ngũ Phúc, Thái Bình, Sặt rồi Kim Bích rồi đổ dốc Suối Máu, qua nhà thương điên Biên Hòa và điểm đến là Ngã ba vườn mít . Tuy nhiên, lộ trình đó luôn được tôi bóp méo lại chút, gọi cho ấn tượng là "Suối Đỉa _Suối Máu" hay Suối Máu_Suối Đỉa để nghe cho đe dọa và xuyên thấu lòng độc giả. Dĩ nhiên có người sẽ thắc mắc là sao đã đi thì không đi cho tới Biên Hòa mà lại dừng ngay tại ngã ba vườn mít, dễ hiểu lắm, vì tôi đi thăm bạn thân của tôi mà.

Mà khi đã nói đến bạn thân, thì ta có thể đạp xe xa hơn thế nhiều lắm, đổ nhiều mồ hôi và cực nhọc lắm cũng vui lòng.....


---------------------

thôi, đừng ăn đu đủ, ăn mít đi cho thơm

HoangVan
10-20-2011, 08:02 PM
thôi, đừng ăn đu đủ, ăn mít đi cho thơm



... :)) ...

hue huong
10-20-2011, 08:55 PM
củ đâu mà củ - hứ!

Vậy chắc là chị hành . Chị / Anh đối đáp thật duyên dáng :-|
Anh Gun ,
Kết cục của " Con chuột giữ kho " thật bất ngờ . Ông già thông mình nhưng ... ác quá .
Tôi chờ nghe chuyện " Ngả ba... " đây :(

tabalo
10-20-2011, 10:43 PM
Con chuột giữ kho......
------------------------------------------------
...................

Ông chỉ liếc mắt nhìn tôi ranh mãnh rồi nói "chú mày !!! tao nuôi lính giữ kho mà "
Và rồi ông kể cái mánh nuôi chuột giữ kho cho tôi nghe....là thỉnh thoảng, ông lại bắt một thằng chuột đực to con, lấy kim chỉ may đít nó lại (ui da....ui da...) và thế là thằng kia không bao giờ....ỉa được nữa. Cái sự bí.... đó dần dần làm cho thằng chuột kia nóng gà và như nổi điên, hễ gặp đồng bọn thì thay vì chào hỏi, hi-five thân thiện như ngày xưa thì nay nó gặp đứa nào là cắn đuổi đứa nấy.....chuột mẹ, chuột con gì gặp nó là chạy trối chết không dám ngoái nhìn lui....nó sẽ tiếp tục hung dữ như thế cho đến ngày lăn ra chết và ông già lại tiếp tục bằng một con khác

.... xin hết
Anh gun_ho ! tui nghe lại khác anh là người ta thiến con chuột rồi bỏ hạt thóc vào khâu lại .
Con người rõ là dã man sáng tạo !!!

hue huong
10-20-2011, 10:54 PM
Anh gun_ho ! tui nghe lại khác anh là người ta thiến con chuột rồi bỏ hạt thóc vào khâu lại .
Con người rõ là dã man sáng tạo !!!
Chào anh tabalo ,
Tôi đang cười ... té ghế về việc ... thiến chuột rồi bỏ hạt thóc vào ( để làm chi ? ) .
Khi nghe chuột bị khâu .. tôi thấy tội nghiệp mà không cười được .
Hai việc nầy nghỉ lại đâu khác nhau mấy , cũng là làm đau con chuột vậy thôi .

tabalo
10-20-2011, 11:44 PM
Chào anh tabalo ,
Tôi đang cười ... té ghế về việc ... thiến chuột rồi bỏ hạt thóc vào ( để làm chi ? ) .
Khi nghe chuột bị khâu .. tôi thấy tội nghiệp mà không cười được .
Hai việc nầy nghỉ lại đâu khác nhau mấy , cũng là làm đau con chuột vậy thôi .
Chào chị Hue huong
Cách của anh Gun-ho nói chắc con chuột chết sau vài ngày mà chưa kịp bình phục vết thương chứ đừng nói chuyện lập công. Cách TBL kể mới ghê vì nó đánh vào thể xác lẫn tâm lý con chuột nhờ vậy nó mới điên :)):)):))

gun_ho
10-21-2011, 06:15 AM
Anh Ta, chị HH.

Sau này lớn lên đi về miền Tây, tôi có nghe đến chiêu này, còn nghe nói là nhét hạt lúa vào chứ không thiến nhưng tôi chẳng thể kiểm chứng được kết quả mà chỉ là nghe kể.
Vụ ông già giữ kho gạo kia thì thật sự là công hiệu, vì tôi không thấy bóng dáng con chuột nào.

tabalo
10-21-2011, 09:14 AM
Anh Ta, chị HH.

Sau này lớn lên đi về miền Tây, tôi có nghe đến chiêu này, còn nghe nói là nhét hạt lúa vào chứ không thiến nhưng tôi chẳng thể kiểm chứng được kết quả mà chỉ là nghe kể.
Vụ ông già giữ kho gạo kia thì thật sự là công hiệu, vì tôi không thấy bóng dáng con chuột nào.

Mấy hôm nay tui bị đụng hàng anh lia lịa ( trừ ba vụ sưu tầm ) mà đành nín . tui thắc mắc tại sau hồi đó đi bẩy chim, câu cá tui lại không thấy anh ???

nhunguyen
10-21-2011, 09:16 AM
m. thì ngờ rằng nhà có cậu nào cũng...... cao cao vừa tầm cái kệ ;)



Thân chào anh HoangVan và chị muavalam !

Nhìn những tấm hình chị muavalam dán lên, tôi tự nghỉ những ve nước hoa đó có bao giờ bay hơi hay là ...tự động rớt xuống đất hay không ( như địa chấn của VA vừa qua 5.8 gì đó ) ?

cả nhà đều thơm hay cả phòng thơm lừng mấy ngày ?
Nếu không bao giờ xảy ra , thì chị thật là người thận trọng.


Anh Gun !

Chiêu con chuột giữ kho gì đó ...mà anh kể lại , lại tạo cho tôi một ý nghỉ ác trong đầu ( vừa mới chớn …) , thiệt là tôi ác cũng không thua ác nhơn cốc …
Nhưng mà đôi khi ngẫm nghỉ lại cái ác cũng ...không hẳn là hoàn toàn xấu cả.
Giữa thiện và ác không dễ tách riêng rẽ ra trong một vài trườnghợp , duy chỉ còn “ chấp niệm “ là vô phương.


Cánh bườm xa xưa của anh giờ không còn phẳng lặng nửa rồi…, nhưng vẫn thong dong theo từng con nước .

nhunguyen
10-21-2011, 02:09 PM
Tôi quay lại ( vì thích) nhìn tấm hình nhận xét

- 4 khung sưu tầm nước hoa của chị - được đóng thẳng vào tường rất vững chải , nhưng mà các ve nước hoa thì được đặt tự nhiên thì sự chấn động nho nhỏ ( vibrations ) có thể làm chúng ít nhiều có thể di chuyễn …Không biết chị muavalam đã có biện pháp thích nghi nào chăng để phòng ngừa tình trạng vạn nhất, riêng tôi thì tôi có thể vào Office Depot chọn một vài loại sticker gì đó đặc biệt dể dán mà dể tháo , dán vào cái bottle base …, hay là chị làm một hàng rào chắn cho từng ngăn.( coi bộ không có thẩm mỹ cho lắm )

Bộ sưu tập nước hoa của chị thật là không phải dể mà được hìnhthành như trong hình , nên cẩn thận .

( cách đây hơn 15 năm , nn có mua một ve nước hoa của Pháp ,chỉ dùng có một vài lần ( một lần là I giọt ) mà bây giờ chỉ còn có ½ ve )

Chỉ là góp ý , nhìn tấm hình mà bái công phu của chị luôn !

muavalam
10-21-2011, 02:28 PM
Anh Nhunguyen bên xứ m. kg thường động đất, m. ở 24 năm chỉ thấy nhúc nhích một lần đủ làm leng keng cái muỗng trong ly, nhưng biết đâu nhỉ? chuyến này về hỏi lại xem họ có bảohiểm động đất kg, mình chỉ bảo hiểm trộm và cháy nhà thôi ạ, các chai ấy vẫn đứng thế nhìn vậy chứ nó ở sát trong vách , kệ dầy 15cm chai chỉ 1-1,5 cm bề dầy chứ kg sát mí ra ngoài, mấy chai thật quý ( loại mà trả tiền thì chỉ dám nhắm mắt ký chứ kg dám liếc giá) thì để trong hộp dưới tủ chứ kg chưng lên cao anh ạ ) có những chai tìm bao lâu mới ra dù rẻ lắm cũng để kỹ càng như vậy ạ

nước hoa có cồn nhiều thì bay hơi nhiều và mất mùi nguyên thuỷ anh ạ, nước hoa chiết từ tinh dầu thì có đặc chứ kg biến mùi, có những chai cổ chỉ còn tí cặn vẫn giữ mùi của nó, tụi em sưu tấm kg chú trọng chất nước trong chai lắm, có người mua về còn rửa sạch rồi mới chưng vì dị ứng nước hoa, phòng trưng nước hoa nếu đóng kin cửa vài hôm thì mùi cũng thơm như đánh đổ vậy, hay người lạ đến gần tủ sẽ nghe mùi, mình quen thì kg thấy

nhunguyen
10-21-2011, 03:24 PM
Anh Nhunguyen bên xứ m. kg thường động đất, m. ở 24 năm chỉ thấy nhúc nhích một lần đủ làm leng keng cái muỗng trong ly, nhưng biết đâu nhỉ? chuyến này về hỏi lại xem họ có bảohiểm động đất kg, mình chỉ bảo hiểm trộm và cháy nhà thôi ạ, các chai ấy vẫn đứng thế nhìn vậy chứ nó ở sát trong vách , kệ dầy 15cm chai chỉ 1-1,5 cm bề dầy chứ kg sát mí ra ngoài, mấy chai thật quý ( loại mà trả tiền thì chỉ dám nhắm mắt ký chứ kg dám liếc giá) thì để trong hộp dưới tủ chứ kg chưng lên cao anh ạ ) có những chai tìm bao lâu mới ra dù rẻ lắm cũng để kỹ càng như vậy ạ

nước hoa có cồn nhiều thì bay hơi nhiều và mất mùi nguyên thuỷ anh ạ, nước hoa chiết từ tinh dầu thì có đặc chứ kg biến mùi, có những chai cổ chỉ còn tí cặn vẫn giữ mùi của nó, tụi em sưu tấm kg chú trọng chất nước trong chai lắm, có người mua về còn rửa sạch rồi mới chưng vì dị ứng nước hoa, phòng trưng nước hoa nếu đóng kin cửa vài hôm thì mùi cũng thơm như đánh đổ vậy, hay người lạ đến gần tủ sẽ nghe mùi, mình quen thì kg thấy



Cám ơn chị muavalam !

Chị thử coi lại các bóng đèn xem sao , lúc sáng có nóng tỏa nhiệt chăng ?



…Tôi có thằng bạn cũng thích sưu tầm ( collection ) , nhưng hắn chuyên về gỗ ( tượng hay bản khắc những cảnh như “bách điểu triều phụng “ v.v...) , mỗi lần ghé hắn nói dóc thì nếu hắn có vắng nhà đi đâu đó, là tôi ngắm đã đời luôn mà không chán …

Tụi tôi " trân quí " ghê lắm !

muavalam
10-21-2011, 03:42 PM
Vâng, bóng đèn có toả nhiệt anh ạ, mỗi bóng 50w nhưng nếu anh để ý sẽ thấy khoảng cách cao hơn một chút cho kệ đầu tiên, kệ đó cũng trưng bày đồ chơi và những chai lớn có bọc kim loại, hơn nữa đèn kg thắp sáng hoài chỉ mở khi cần thôi ạ, mùi thơm thoát ra từ các chai nhỏ kg kín hết dù khi mua về m. có sơn keo silicon lên khe nắp, nếu anh có thỉnh thoảng mở tủ phấn son của BX ra có lẽ anh sẽ thoáng thấy mùi thơm thoát ra dù chúng kg mở nắp và kg bị rọi đèn, phải kg ạ :)

vâng m. cũng như vậy, mê những bộ sưu tầm tượng ngọc, bình gốm, tách trà ..... mà m. có dịp được chiêm ngưỡng, ngày xưa ba m. sưu tầm bút máy, bô sưu tầm đó đã cứu đói ông trong một tháng di tản đường rừng theo sông Ba từ Pleiku về Saigon, ba m. đã phải đánh đổi thứ rất quý ( chạy loạn cũng rời) để lấy một thứ quý hơn là chính mạng sống , đến bây giờ dù có thể ba vẫn kg hề sưu tập lại

hue huong
10-21-2011, 04:46 PM
Cám ơn chị m&l đã đem hàng quý để vào nhà nữa ấy chứ. Đúng là nghề chơi cũng lắm công phu há chị.

Chị HH.

Có biết đó chị HH, món này hồi đi bẫy chim là em đã có biết cù cưa rồi. Mời chị xem một góc nhỏ trong nhà, nhét vào khu này gần 1/2, phần còn lại thì chui gầm giường, nóc tủ và nhà kho tùm lum, bê bối chứ chẳng được trang nhã như của chị m&l, chưa nói là mớ đồ nghề sửa chữa keo dán véc ni đục bào các thứ....

http://farm7.static.flickr.com/6229/6264107483_48fc2f5cb5.jpg




Tạm cho con chuột giữ kho nằm nghỉ vài ngày cũng không sao .

Bộ sưu tập violin của anh cũng khá nhiều , tôi đếm cũng trên 30 . Món nầy chiếm nhiều chỗ hén ?
Thường thì biết thưởng thức , mới sưu tầm . Anh kéo đàn từ lâu , chắc cũng cao tay nghề . Hôm nào thu âm pót lên cho bà con nghe nhé .Món nầy học cũng lâu , nghe nói phải 5-10 năm mới tạm nghe được trừ những người có năng khiếu đặc biệt .
Cảm ơn anh .:)

gun_ho
10-21-2011, 05:16 PM
Anh Nhunguyen

Tôi nghĩ ý niệm ác hay thiện cũng khó có một lằn mức phân định. Ông già này ổng làm một cách tự nhiên và đó là công việc nên có thể rất khác với một thằng nhỏ bắt được con châu chấu rồi ngồi vặt từng cái chân.


Anh Tabalo.

Đụng hàng là chuyện thường mà, nhất là nếu anh cũng đi nhiều gặp nhiều, ngày đó anh không gặp tôi có lẽ là vì tôi quá chuyên nghiệp chăng ? Lưới bẫy chim của tôi có hai mành lưới, căng ra mỗi mành rộng chừng 1.8 và dài chừng 5m, khi kéo mạnh hai mành lưới sẽ úp vào từ hai bên và có thể bắt mấy chục con chim một lần giật, chứ không phải bẫy lồng kiểu du kích như bọn con nít thường làm .
Anh còn nhớ cầu Chợ Mới ? Khi nước lên, cá đối theo con nước bơi theo ăn móng dọc theo dãy dừa nước, đó là lúc tôi dùng chài chuyên dụng (nhỏ và có chì nặng, nhợ rất mảnh, quăng sát mặt nước và chìm rất nhanh) chài bắt bọn cá đối nhanh nhẹn và tinh ranh này.
Có lẽ lúc đó, anh đang ngồi với cái cần câu, câu cá rô ở chân cầu Dứa ?


Chị m&l.

Cho phép tôi hỏi chị hai câu nha.

Khi quá nhiều mùi nước hoa cùng tỏa một lần rồi hòa quyện với nhau, cái hiệu ứng sẽ là càng thơm hơn hay có khi nào chúng nó vô hiệu hóa lẫn nhau hay là sinh ra một mùi quái gỡ không hả chị ? Hy vọng càng nhiều thì lại có cơ hội thành mùi "nước hoa TL" (của anh Sói)

Có phải Long diên Hương là thứ thơm nhất, thơm quá thơm nên thành ra rất "khó ngửi" ?

nhunguyen
10-21-2011, 07:54 PM
Anh Nhunguyen

Tôi nghĩ ý niệm ác hay thiện cũng khó có một lằn mức phân định. Ông già này ổng làm một cách tự nhiên và đó là công việc nên có thể rất khác với một thằng nhỏ bắt được con châu chấu rồi ngồi vặt từng cái chân.

Hoàn toàn đồng ý với anh Gun !





…nước hoa có cồn nhiều thì bay hơi nhiều và mất mùinguyên thuỷ anh ạ, nước hoa chiết từ tinh dầu thì có đặc chứ kg biến mùi, có nhữngchai cổ chỉ còn tí cặn vẫn giữ mùi của nó, tụi em sưu tấm kg chú trọng chất nướctrong chai lắm, có người mua về còn rửa sạch rồi mới chưng vì dị ứng nước hoa,phòng trưng nước hoa nếu đóng kin cửa vài hôm thì mùi cũng thơm như đánh đổ vậy,hay người lạ đến gần tủ sẽ nghe mùi, mình quen thì kg thấy


Khi quá nhiều mùi nước hoa cùng tỏa một lần rồi hòa quyện vớinhau, cái hiệu ứng sẽ là càng thơm hơn hay có khi nào chúng nó vô hiệu hóa lẫnnhau hay là sinh ra một mùi quái gỡ không hả chị ? Hy vọng càng nhiều thì lạicó cơ hội thành mùi "nước hoa TL" (của anh Sói)

Anh Gun !

Tôi sẽ cần có 1 face mask khi vào phòng đó ! ( và chắc chắn không ở lâu quá 5 ‘ ) !

Long Diên Hương bây giờ đâu còn bao nhiêu nửa , nếu có còn thì cũng rất mắc , công ty nước hoa hiện tại đa phần dùng hoá chất để định hương( như chị muavalam quote trên ), nhưng không bằng trong Long Diên Hương có một hợp chất dihydro gamma iodone ( Google ) rất thơm , nếu dùng để làm chất định hương thì giá thành của một chai nước hoa bé tí cũng ít ra … .

Tôi …có một điều muốn góp ý cùng chị muavalam mà sợ chị không đồng ý ( có thể nào thay bóng đèn không toả nhiệt chăng ? - tự vì nhiệt năng ít nhiều gì cũng làm gia tăng độ bốc hơi ( huống chi là những chất như cồn , tinh chất lỏng ...)

tabalo
10-21-2011, 09:17 PM
Anh Nhunguyen

Anh Tabalo.

Đụng hàng là chuyện thường mà, nhất là nếu anh cũng đi nhiều gặp nhiều, ngày đó anh không gặp tôi có lẽ là vì tôi quá chuyên nghiệp chăng ? Lưới bẫy chim của tôi có hai mành lưới, căng ra mỗi mành rộng chừng 1.8 và dài chừng 5m, khi kéo mạnh hai mành lưới sẽ úp vào từ hai bên và có thể bắt mấy chục con chim một lần giật, chứ không phải bẫy lồng kiểu du kích như bọn con nít thường làm .
Anh còn nhớ cầu Chợ Mới ? Khi nước lên, cá đối theo con nước bơi theo ăn móng dọc theo dãy dừa nước, đó là lúc tôi dùng chài chuyên dụng (nhỏ và có chì nặng, nhợ rất mảnh, quăng sát mặt nước và chìm rất nhanh) chài bắt bọn cá đối nhanh nhẹn và tinh ranh này.
Có lẽ lúc đó, anh đang ngồi với cái cần câu, câu cá rô ở chân cầu Dứa ?

Anh Súng,
Món quăng chài thì tui thua ,

Nói chuyện cá cho tui hỏi có bao giờ anh bơi ra 2 cái ống cống chìm dưới biển trước trường Lasan Bá ninh để thả lưới bắt cá sơn bu quanh đó chưa ? đám cá đó hết sạch là do tui đó anh :)) Tui không câu cá rô dứơi chân cầu Dừa mà đi dạo dọc sông Cái , Hà ra , Vĩnh Thái ... câu mấy con cá bóng cát , cá bống hang về kho tiêu , lâu lâu đổi chiêu đi câu cá Đỏ mang, cá Ông Căn,,, hôm nào xui gặp 1 bầy cá nóc cắn đứt hết lưỡi thì về bẫy chim . Nói chuyện lưới chim thì tui hy vọng anh biết cách đóng cọc để khi giật dây không bị tình trạng 2 tấm lưới chống vào nhau như nóc nhà hay úp từ từ như lá vàng rơi và lũ chim cứ tà tà vừa bay ra vừa khen mát , bẩy lồng hay lưới thì cũng tùy loại chim , muốn bẩy chim chào mào, chim cu , áo gìa...mà dùng lưới thì dăng xong bỏ đó đi bắt dế mèn đá cho hết thì giờ :)) Còn bắt chim sẻ tui có cách khác nhưng thôi nói ra anh cũng không hiểu đâu =))

gun_ho
10-21-2011, 09:30 PM
"... 2 cái ống cống chìm dưới biển trước trường Lasan Bá ninh ...."

Lộn chỗ rồi ông ơi, mấy cái ống cống này nằm nhích mé dưới Đại Khách Sạn chứ Bá Ninh ra đâu có cái nào, nhà tui ở ngay số 10 Trần hưng Đạo mà hah hah.....(có chị Vy làm chứng)

Chuyện đóng cọc sao cho hai tấm lưới không vướng thì phải canh cho dây căng so le, cái này trước cái kia chút xíu, vậy mà cũng hỏi...

Anh thấy người ta bẫy cu đất, cu xanh bằng lưới mành chưa ? Đừng có nói là chưa biết cu xanh nhe .


* À, mà lúc này qua phố mới thấy anh lạm dụng mặt cười quá đáng đó, hay là già thì càng ham cười cợt?

tabalo
10-21-2011, 09:45 PM
"... 2 cái ống cống chìm dưới biển trước trường Lasan Bá ninh ...."

Lộn chỗ rồi ông ơi, mấy cái ống cống này nằm nhích mé dưới Đại Khách Sạn chứ Bá Ninh ra đâu có cái nào, nhà tui ở ngay số 10 Trần hưng Đạo mà hah hah.....(có chị Vy làm chứng)

Chuyện đóng cọc sao cho hai tấm lưới không vướng thì phải canh cho dây căng so le, cái này trước cái kia chút xíu, vậy mà cũng hỏi...

Anh thấy người ta bẫy cu đất, cu xanh bằng lưới mành chưa ? Đừng có nói là chưa biết cu xanh nhe .

Suốt cả sự nghiệp tắm biển đâm ghẹ bắt cá tui chưa bao giờ tắm bãi bồn nước Đại khách sạn làm sao tui biết chỗ đó có cái ống cống :(( tui đang nói 2 ống cống ximăng không biết ai lăn từ bờ xuống nó bị kéo ra ngày càng xa . đến bây giờ tui đoán nó cũng tới philippines rồi , nếu anh nói nó nhích về mé dòng Chúa cứu thế thì châm chước đuợc :))

nhà tui ở ngay số 10 Trần hưng Đạo mà hah hah.....(có chị Vy làm chứng) : Khi nào mất bài thì gọi chị Vy còn nhà anh thì hỏi tui ngó bộ đúng chỗ hơn =))

Thì ra anh cũng biết dăng lưới bẫy chim

hoài vọng
10-22-2011, 12:33 AM
Còn bắt chim sẻ tui có cách khác nhưng thôi nói ra anh cũng không hiểu đâu =))

Chắc anh Ta đi bắt chim sẻ ở.....chùa vào mùa ....phóng sinh !!!!????
Tiện đây , anh Gun chỉ cho tôi cách bắt chim cu , trưa nào nó cũng bay lên sân thượng rồi gù....gù....mới đầu con chó nhà tôi nó còn sủa , sau này , chắc nó ghiền tiếng gù nên im re

gun_ho
10-22-2011, 06:18 AM
Chào anh HV.

Nếu muốn bắt nó chỉ có cách anh vô mấy cái diễn đàn bẫy chim cu, tìm tay chơi nào ở gần nhà anh rồi anh liên hệ rước anh đó với con chim nghề của ảnh, chắc là chừng 5,10 phút là dính liền chứ gì .

http://www.youtube.com/watch?v=DOBUokC2xm4&feature=related


Hồi đó thỉnh thoảng cũng có lên chùa bán chim phóng sinh, không lẽ anh Ta là một trong những thằng nhỏ chạy theo ???

tabalo
10-22-2011, 09:15 AM
Chắc anh Ta đi bắt chim sẻ ở.....chùa vào mùa ....phóng sinh !!!!????
Tiện đây , anh Gun chỉ cho tôi cách bắt chim cu , trưa nào nó cũng bay lên sân thượng rồi gù....gù....mới đầu con chó nhà tôi nó còn sủa , sau này , chắc nó ghiền tiếng gù nên im re


Chào anh HV.

Nếu muốn bắt nó chỉ có cách anh vô mấy cái diễn đàn bẫy chim cu, tìm tay chơi nào ở gần nhà anh rồi anh liên hệ rước anh đó với con chim nghề của ảnh, chắc là chừng 5,10 phút là dính liền chứ gì .

http://www.youtube.com/watch?v=DOBUokC2xm4&feature=related


Hồi đó thỉnh thoảng cũng có lên chùa bán chim phóng sinh, không lẽ anh Ta là một trong những thằng nhỏ chạy theo ???
Anh Hoài với anh Súng quả là giỏi gài độ cho tui kể cách bắt chim sẻ . già khó dụ lắm mấy anh ơi
A Hoài! khỏi làm theo cách anh Súng anh chỉ cần thả 1 con cu mái là em nó im thin thít , anh cứ nghiệm là hiểu , nếu đúng sai anh gọi điện thoại cho tui đừng để ông Súng biết ổng ganh tỵ

gun_ho
10-22-2011, 01:43 PM
Anh Hoài với anh Súng quả là giỏi gài độ cho tui kể cách bắt chim sẻ . già khó dụ lắm mấy anh ơi
A Hoài! khỏi làm theo cách anh Súng anh chỉ cần thả 1 con cu mái là em nó im thin thít , anh cứ nghiệm là hiểu , nếu đúng sai anh gọi điện thoại cho tui đừng để ông Súng biết ổng ganh tỵ

Anh có nghe dế chắc mái chưa, khi có con mái bên cạnh là nó dê suốt ngày, nó gù suốt làm anh nản luôn đó chứ, chưa nói là con chó cũng bị nó dụ mê mệt theo ....

hoài vọng
10-22-2011, 06:22 PM
Anh có nghe dế chắc mái chưa, khi có con mái bên cạnh là nó dê suốt ngày, nó gù suốt làm anh nản luôn đó chứ, chưa nói là con chó cũng bị nó dụ mê mệt theo ....

Đúng là....chuyên gia....chim , tôi rình thì thấy có hai con ( chẳng biết con nào trống , con nào mái nữa ?) nản thì chưa nhưng tôi...bái phục....nó lắm , anh Súng à !

Anh Ta....lần đầu tiên , tôi mới nghe câu ....già khó dụ...anh kể lại để ....người già học hỏi , chân thành lắng nghe

gun_ho
10-22-2011, 06:37 PM
Anh Ta....lần đầu tiên , tôi mới nghe câu ....già khó dụ...anh kể lại để ....người già học hỏi , chân thành lắng nghe


Hơi đâu mà nghe ổng anh ơi, mấy cha này biết vợ hay vô rình coi chồng viết gì nên làm bộ nói vậy cho vợ yên lòng đó mà.

muavalam
10-22-2011, 08:01 PM
Chị m&l.

Cho phép tôi hỏi chị hai câu nha.

Khi quá nhiều mùi nước hoa cùng tỏa một lần rồi hòa quyện với nhau, cái hiệu ứng sẽ là càng thơm hơn hay có khi nào chúng nó vô hiệu hóa lẫn nhau hay là sinh ra một mùi quái gỡ không hả chị ? Hy vọng càng nhiều thì lại có cơ hội thành mùi "nước hoa TL" (của anh Sói)

Có phải Long diên Hương là thứ thơm nhất, thơm quá thơm nên thành ra rất "khó ngửi" ?

Anh Gun_ho không những hai câu mà hai mươi câu cũng được, mùi hương là đề tài mà m. có thể thao thao bất tuyệt cho đến khi nỗi người đàn ông lịch lãm nhất ngôi nghe cũng phải ...ngáp, chuyện kết hợp các mùi hương với nhau, tác dụng của mùi hương lên khứu giác của người ta thật là phong phú đa dạng, khi qúa nhiều mùi nước hoa củng toả một lần trong không khí thì kg sao cả, nó sẽ thơm nhưng không đặc trưng và chỉ có một trong một triệu người có thể phân tích chúng gồm những mùi căn bản nào, còn lạI CHỈ THẤY THƠM!, nhưng chỉ cần một chứ không nói gì đến hai mùi hương hoà quyện với mồ hôi con người hay một gian phòng không thơm thì sẽ có khả năng trở nên một mùi quái gỡ, nước hoa kg còn mùi đặc trưng thì dĩ nhiên là kg có hiệu quả gì, sử dụng nước hoa là cả một nghệ thuật, tìm kiếm mùi nước hoa thích hợp với mình là cả một công trình, quyến rũ đối phương bằng mùi nước hoa là cả một kho vũ khí lợi hại, tiếc thay số người thật sự biết sử dụng nước hoa không nhiều mặc dù số người mua ít nhất một chai nước hoa chiếm khoảng 1/5 phụ nữ thế giới trên 15 tuổi, và chỉ có 1 trong 10 nhân viên được huấn luyện chính quy bán được đúng loại mùi hương thích hợp với khách hàng! ( mà phần lớn lại là khách nam giới mua xài hay mua tặng bạn gái được miêu tả cho cô bán hàng)

về long diên hương, nước tượng, hay mỡ da cá voi...... thì chắc phải có một bài thật dài về lịch sử chế tạo nước thơm
còn vấn đề sưu tầm chai nước hoa và nghiên cứu mùi hương là hai con đường riêng biệt

gun_ho
10-22-2011, 08:23 PM
Cám ơn chị m&l.

Tôi rất thông cảm cho cái bệnh của sự đam mê này, bản thân tôi ai mà hỏi đụng tới nghề ruột của tôi, tôi có thể nói đầy đủ đầu cua tai nheo ngày này sang ngày khác những chi tiết hết sức đáng chán (mà tôi thuộc nằm lòng) y như là chị vậy.

Vậy là bây giờ tôi còn 18 câu hỏi nữa chứ gì ? Tôi tạm ngưng chuyện Ngã ba vườn mít để nghe chị nói chuyện về mùi hương (tôi không thích hình dáng cái chai chút nào)

Câu thứ ba :

Khi chọn mùi hương để "quyến rũ đối phương" (chữ của chị) thì ta có phải nghiên cứu đối tượng thích mùi gì để sử dụng đúng mùi hắn thích ?

Câu thứ tư :

Mùa lạnh là mùa ít ra mồ hôi, mùa nóng ra mồ hôi nhiều hơn (sẽ có body odour hơn mùa lạnh) ta có phải sử dụng nước hoa khác nhau cho đúng mùa hay không, ai sẽ là giám khảo giúp cho ta chọn ?

hoài vọng
10-22-2011, 08:35 PM
Cám ơn chị m&l.

Tôi rất thông cảm cho cái bệnh của sự đam mê này, bản thân tôi ai mà hỏi đụng tới nghề ruột của tôi, tôi có thể nói đầy đủ đầu cua tai nheo ngày này sang ngày khác những chi tiết hết sức đáng chán (mà tôi thuộc nằm lòng) y như là chị vậy.

Vậy là bây giờ tôi còn 18 câu hỏi nữa chứ gì ? Tôi tạm ngưng chuyện Ngã ba vườn mít để nghe chị nói chuyện về mùi hương (tôi không thích hình dáng cái chai chút nào)

Câu thứ ba :

Khi chọn mùi hương để "quyến rũ đối phương" (chữ của chị) thì ta có phải nghiên cứu đối tượng thích mùi gì để sử dụng đúng mùi hắn thích ?

Câu thứ tư :

Mùa lạnh là mùa ít ra mồ hôi, mùa nóng ra mồ hôi nhiều hơn (sẽ có body odour hơn mùa lạnh) ta có phải sử dụng nước hoa khác nhau cho đúng mùa hay không, ai sẽ là giám khảo giúp cho ta chọn ?

Chị m&l cho hỏi ké một câu....nếu tôi không dùng nước hoa , thì " đối phương " có chán không , chị ?

gun_ho
10-22-2011, 09:01 PM
Hương Đạo

--------------------------
Tôi xin trích lại một đoạn viết về Hương Đạo trong một truyện kiếm hiệp mới đây, dĩ nhiên là hư cấu, nhưng cũng nói lên chút ít sự quan trọng của mùi hương cho ta tưởng nhớ ....

--------------------

Lan U thong thả bước ra, cùng lúc có hai gã Hồ nô khiêng từ trên thuyền đến một cái giá gỗ đàn hương chạm trổ tinh xảo, trên giá bầy cơ man là những lọ, những bình thuỷ tinh lớn, nhỏ, trong đó lọ nhỏ cao độ một tấc, còn bình to cao đến cả xích, có nút đậy nơi miệng, bên trong chứa những chất lỏng sền sệt, với những mầu sắc đỏ, vàng, lam, tím, độ đậm đặc khác nhau.

Cái giá gỗ được đặt trước mặt Lan U, cô thò mấy ngón tay thanh mảnh ra đếm, đưa mắt kiểm tra sơ qua, rồi thưa với bốn vị trọng tài:

- Những thi đấu danh hương vừa qua, toàn dùng danh hương đã được chế tạo sẵn trước đó, đều giông giống nhau. Lần này, Lan U muốn đổi cách thi đấu, sẽ pha chế chúng ngay trước mặt quý vị đây, để các vị lập tức chấm điểm, phẩm bình.

Bốn trọng tài thấy hơi là lạ, Trác Vương Tôn hỏi:

- Cách pha chế đó có phần nguy hiểm, lúc pha trộn vào nhau, chỉ cần sơ suất chút đỉnh, sẽ có thể gây hậu quả thật lớn, nếu một chút lơ đễnh, e rằng sẽ tạo ra loại hương độc?

Ngải Y Ti cười, thưa:

- Vương Tôn công quá lo xa, không có vậy đâu, chỉ xin chờ xem tài cuả thuộc hạ các vị là tiểu nữ đây.

Lã Bất Vi gật gù, nói:

- Cái cô nương này coi bộ niên kỉ còn thấp, sao lại nói là cao thủ về danh hương được? Nếu cô không có kỹ xảo hơn người, chớ có tiện tay pha chế chúng ở đây!

Lan U vẫn cười, thưa:

- Bất Vi Công nói không sai, nghề danh hương rất thâm sâu, Lan U chỉ rành sơ sơ, nhưng nếu không được chủ nhân tin cậy giao phó, đã không dám ra đây làm trò đần độn trước mặt các vị. - Giọng cô khiêm tốn, thần thái cô kiều mị, khiến người nào gặp cô, đều đem lòng ưa mến. Tuy thần thái cô kiều mị, mỗi cất tay cất chân, đều rất ổn định, cho thấy cô rất tự tin. Thương nhân Trung thổ, trước tình cảnh đó, bất giác đều không khỏi áy náy, lo ngại!

Lan U cầm trong tay một cái chén sâm sấp nước, lấy từ trên giá gỗ nhiều lọ, chai khác nhau, rót dung dịnh từ mỗi lọ, mỗi chai vào chén nước, số lượng nhiều ít thay đổi, nhiều thì cỡ nửa thăng, ít thì vài ba giọt, vừa rót, vừa lắc lắc cái chén để hoà tan các thứ nước lại với nhau, cử chỉ thật thuần thục, không cần dùng mũi để ngửi thử mùi hương toả ra từ cái chén, cứ tiếp tục pha chế. Trong số thương nhân hiện diện, có không ít người chuyên về buôn bán điều chế danh hương, song chẳng ai có thể phân biệt được cô đã dùng các thứ vật liệu nào.

Chẳng bao lâu, Lan U đã pha xong được ba chén, dung lượng sàn sàn như nhau, một chén có màu vàng nhạt, một có màu đỏ tươi như ráng chiều, một xanh biêng biếc như nước hồ thu. Lan U ngửi sơ qua, vẻ vừa ý lộ trên nét mặt, cô đem cả ba chén đặt lên giữa mặt bàn, chờ các vị trọng tài thẩm định.

Bốn trọng tài, mỗi người cầm trong tay một khăn tay nho nhỏ bằng lụa màu trắng, nhìn kỹ vào mỗi cái chén, rồi nhẹ nhàng phe phẩy cái khăn tay trên mỗi miệng chén, làm bốc thoang thoảng mùi hương từ trong chén. Quả phụ Thanh là người thử đầu tiên, ngửi xong, bà khẽ nheo mắt lại, ngẩng đầu ngó Cốc Chẩn, ánh mắt có nét lo âu, vì bà biết phe Trung thổ không thể để thua bất cứ trận nào nữa, mà các vị trọng tài ở đây cũng toàn là cao thủ trong nghề danh hương, từng thẩm định qua không biết bao nhiêu hương quý! Bà nhìn ba mẫu danh hương đưa ứng thí, ngầm hiểu Hồ nữ đó có tài pha chế danh hương tuyệt diệu, Cốc Chẩn muốn thắng trận này, thật không phải dễ!


Trong lòng lo âu, các trọng tài ngửi xong ba thứ danh hương dự thí, còn chưa an toạ, vị tiên sinh kế nhiệm vẫn giữ thần thái lãnh đạm, Trác Vương Tôn , Lã Bất Vi đồng có nét dễ chịu, họ lặng yên một lúc lâu, rồi thấy Lã Bất Vi cất tiếng hỏi:

- Ba danh hương này đã được đặt tên chưa?

Lan U vui vẻ trả lời:

- Thứ có màu vàng tên là "Dạ Nguyệt lưu kim".

Trác Vương Tôn khen:

- Cái tên khá đúng, mùi hương này thật thanh cao, mường tượng bóng nguyệt treo trên trời, lại lồng bên trong một chút nét phú quý, tạo cho mình cảm tưởng, dưới ánh trăng, có tiếng đàn ca yến tiệc, có nhiều mỹ nhân mặt hoa da phấn, khiến người ta cảm giác say sưa tuý luý. - Rồi lại hỏi - Cái có màu phấn thoa mặt này, tên nó là gì?

Lan U đáp:

- Tên nó là "Ngu Mỹ nhân".

Lã Bất Vi vỗ tay khen:

- Tên thật hay! Mùi hương đó nồng mà không hắc, ngửi sơ qua có cảm giác như ngồi thuyền qua chỗ nước chảy xiết, thấy như muốn buông bỏ tất cả, ngửi xong rồi, mà dư vị còn man mác, làm người ta nảy sinh mong nhớ, không thua ý tứ của Lý Hậu Chủ trong bài từ "Ngu Mỹ nhân"

Xuân hoa thu nguyệt hà thời liễu,

Vãng sự tri đa thiểu?

Tiểu lâu tạc dạ hựu đông phong,

Cố quốc bất kham hồi thủ nguyệt minh trung.

Điêu lan ngọc thế ứng do tại,

Chỉ thị chu nhan cải,

Vấn quân năng hữu kỷ đa sầu,

Kháp tự nhất giang xuân thủy hướng đông lưu?"


虞美人- 其一

Ngu mỹ nhân - Kỳ Nhất

春花秋月何時了

往事知多少

小樓昨夜又東風

故國不堪回首月明中

雕欄玉砌應猶在

只有朱顏改

問君能有幾多愁

恰似一江春水向東流


Ngu mỹ nhân - Bài thứ nhất (Người dịch: Nguyễn Chí Viễn)

Xuân thu hoa nguyệt bao giờ hết

Dĩ vãng bao nhiêu việc

Đêm qua gác nhỏ lại đông phong

Nước cũ chẳng kham ngoảnh lại dưới trăng trong

Hiên son bệ ngọc chừng nguyên tại

Chỉ có dung nhan đổi

Hỏi ai hay đặng bấy nhiêu sầu

Đầy ngập một dòng xuân thuỷ chảy về đông.


Mùi hương đó, làm cho mình tưởng chừng đã từng sống nơi lầu son gác tía, trải bao xuân hoa thu nguyệt, cuộc đời sung sướng là bao, rồi hệt một giòng sông nước mùa xuân, đến cuốn chảy xiết đưa tất cả về đàng đông, khiến bao phồn hoa, dẫu hay dẫu đẹp, thoắt trông lại, chỉ còn toàn hư không, chỉ còn lưu lại nỗi sầu khôn nguôi. Tiểu cô nương, cô niên kỷ chẳng là mấy, sao cô đã có thể tạo ra được một danh hương ẩn chứa biết bao nhiêu là ý vị như thế?

Lan U hai gò má ửng hồng, giải thích:

- Vãn bối tính tình chỉ thích tụ, chẳng thích tán, lúc tụ thì hay thì đẹp, lúc tán thời tâm tình bỗng dưng sầu não. Vãn bối chỉ đưa chút đỉnh tâm tình đó vào mùi hương thôi!

Lã Bất Vi không ngớt gật gù, nói:

- Tuyệt ! Tuyệt ... đem tâm tình gửi gấm vào trong hương, cái đó mới là tuyệt đỉnh của Hương Đạo!

Lan U nhoẻn miệng cười nụ, rồi tiếp:

- Cái thứ mãu xanh lục đó, chẳng hay tiền bối có muốn được biết tên của nó?

Lã Bất Vi vội vàng nói:

- Xin cho nghe đi!

Lan U đáp:

- Cái hương hạng nhất phẩm ấy mang tên "Bồ Đề Thụ hạ" (Dưới cội Bồ Đề)

- Thiện tai , thiện tai!

Lã, Trác hai người còn chưa kịp nói, quả phụ Thanh đã nhanh chóng tiếp lời:

- Cái mùi hương nhất phẩm đó "Không Linh xuất kì", ngửi thấy thật lạ, không mang tục khí, làm cho tâm hồn thanh thoát, đưa người ta đến tỉnh ngộ mà tìm về cội nguồn, giống như lúc ngài Thích Ca Mâu Ni đắc đạo dưới cội Bồ Đề bảo thụ, ngài tự giác ngộ, ngài tự mở ra một con đường trí tuệ. Cái hương đó mang tên này, phải chăng vì đã có một duyên cớ nào đó?

Lan U cười lớn, đáp:

- Tiền bối nói đúng quá!.

Quả phụ Thanh lẳng lặng gật đầu, đưa mắt liếc nhanh sang Cốc Chẩn, trên mặt bà nặng trĩu nét lo lắng.

Cốc Chẩn chỉ cười nụ, chợt có một giọng nói vang lên:

- "Không Linh xuất kì", cái đó chưa chắc!

Mọi người đưa mắt tìm, thấy một thân hình gầy gò, thấp bé, cái mũi thật lớn, từ đàng sau lưng Lục Tiệm chầm chậm tiến ra phía trước, cái mũi to khoằm xuống, trông từa tựa mũi chó nhà săn, gương mặt chất chứa nhiều nét sầu khổ, chẳng phải ai khác, chính là tên quỷ "Tô Văn Hương".

Tô Văn Hương không ưa lộ diện, ngày xưa, gã hay ẩn đàng sau lưng Trầm Chu Hư, tuy có chút tiếng tăm., nhưng số người nhận biết mặt gã cực ít, mọi người thấy một tiểu quái nhân, hình dạng cực kỳ cổ quái, vẻ như người mất hồn, và họ cũng chẳng biết lai lịch của gã, chỉ thấy gã chập chững tiến đến đứng trước mặt Lan U, tất cả đều nảy sinh cảm giác chán ghét bực tức, nhìn đôi nam nữ đó, người thì cực kỳ xấu xí, người thì đẹp đẽ vô ngần, cùng đứng ở một nơi, xấu thì xấu đến phát sợ, đẹp thì đẹp muốn mất vía người trông.

Tô Văn Hương đi đến bên cái chén đựng "Bồ Đề Thụ hạ", ngửi khịt khịt, rồi từ từ thuyết:

- Ít hương "Hàng Chân" quá, mùi "An Tức" lại bỏ hơi nhiều, mùi hoa chanh, hoa đinh hương trộn lại là hỏng, hương tủn mủn lại dùng quá tay,màu xanh này quá đậm, Tịch Hương mà lại đem phối vào với hoa nhài, ôi chao, đúng là bát nháo! Hừm ... lại còn lấy rượu làm nền, lạm dụng quá nhiều, làm cho cái mùi Cánh Kiến này cứ nồng nặc không thôi, làm cho mùi hương An Tức nó cứ dai dẳng chết thôi, làm cho cái mùi hoa nhài sực nức cả lên, dùng rượu làm nền mà dùng nhiều như vậy, là không có được! Đó là pha chế rượu thơm để uống, chẳng phải pha chế danh hương!

Gã cứ bô bô thuyết, Lan U sắc mặt mỗi lúc một tỏ vẻ kính nể, đôi tròng mắt cô cứ dán chặt vào quái nhân, trong lòng càng lúc càng thấy ngạc nhiên, chỉ vì những hương liệu mà Tô Văn Hương đang thuyết, chằng sai chệch vào đâu cả, chính là những thứ hương liệu mà cô đã dùng để pha chế ra "Bồ Đề Thụ hạ". Cô đã tốn không biết bao nhiêu công sức, trải qua biết bao nhiêu cực khổ mới tạo nên được phương thức pha chế đó, bỗng gã này khơi khơi đến ngửi qua một cái, đem nói ông ổng ra hết mọi thứ! Trên đời này, chuyện kỳ lạ như thế, cô lần đầu tiên chứng kiến. Cô vốn người trẻ tuổi, rất đắc chí vì tay nghề pha chế danh hương cuả mình, cô đã rất tự phụ về cái danh hương "Bồ Đề Thụ hạ" đó, bây giờ bị Tô Văn Hương ba điều bốn chuyện chê bai hết chỗ nói, cơn kinh ngạc thoắt qua, cô nổi giận quá sức, giẩu cái miệng lên, ban cho gã một nụ cười lạnh!

Chẳng dè Tô Văn Hương ngon trớn trên đường Hương Đạo, gã hăm hở tiến tới, chẳng thèm tự kiềm chế, chẳng thèm để ý đến tâm tình người đẹp trước mặt, mũi gã không ngừng khịt khịt, ngửi xong cái "Bồ Đề Thụ hạ" này rồi, gã bèn ngửi tiếp đến cái "Ngu Mỹ nhân", gã tiếp tục lắc đầu lia lịa, phát thanh:

- Cái thứ hương nhất phẩm này hỏng to, không dùng một chút dược liệu nào, rõ là đồ bỏ, nhiều nhũ hương quá, mùi nó chọc thẳng vào tim, dư vị lại không đủ, đó là cái đại kỵ của nghề pha chế danh hương! Tiểu cô nương kia, xem thấy có vẻ thông minh, sao cô lại không thông hiểu cái đạo lý đó? Rồi lại còn cái mùi cánh kiến này nữa, thật tệ quá, nếu cô đừng cho nó vào, cái Hương Cẩu này không chừng lại ...

Lan U nghe tới đó, nổi đoá cùng cực, chẳng thèm để ý gì đến giữ gìn phong thái nữa, cô mắng liền:

- Ngươi mới là Cẩu đó!

Nhưng Tô Văn Hương đang cơn cao hứng bình phẩm danh hương, tất cả tinh thần gã đều đặt cả lên ba chén danh hương, gã chẳng nhìn thấy gì hết, chẳng nghe gì hết, giai nhân mắng mỏ bên tai, tuồng như tiếng vo ve gì đó, không khác tiếng muỗi đập cánh là bao, mặc kệ cô chửi mắng, mũi ngửi cứ ngửi, miệng nói, cứ nói:

- Ồ ... tiểu cô nương có cái nghề dùng hoa hương khá giỏi, chỉ tội cái, thuỷ tiên thì dùng quá ít, hoa hồng lại quá đậm, hoa nhài quá nồng, phong tín tử quá gắt, ừm ... cái món tùng hương đó thật là tối diệu, không có nó, giống như ăn cơm mà đồ ăn nấu không nêm muối!

Tô Văn Hương cứ theo việc luận việc, chê trước khen sau, Lan U thoạt giận, thoạt vui, mừng lên rồi giận dữ , cho đến lúc trở thành hồ đồ, mắt chăm chăm nhìn quái nhân, thần thái cô càng lúc càng mê hoặc, cái mùi hương của "Ngu Mỹ nhân", thật là tế nhị, thật là đa dạng, Tô Văn Hương đem dẫn giải ra, rõ vanh vách, thiếu hương liệu nào, luôn cả chuyện nhiều ít, nặng nhẹ ra sao, Lan U dù không hiểu hết, nhưng cô nghe Tô Văn Hương lập luận quả quyết, trong lòng cô bất giác nảy sinh một thoáng dao động, cô tự hỏi: "Gã này biện luận như vậy, là đúng hay sai?"

Trong lúc lòng cô đang bâng khuâng, Tô Văn Hương ngửi xong "Ngu Mỹ nhân" rồi, bèn quay qua ngửi "Dạ Nguyệt lưu kim", gã bảo:

- Dạ Nguyệt Lưu Kim, mùi hương dẫu tục khí, nhưng cái danh thự nghe thật hay ho! Nói đến "Tam phẩm hương trung", cái này là số một! Số một nhờ ở đâu? Nhờ ở cái hương chủ tể của nó, lấy Xạ hương làm chính, thống lĩnh các thứ hương phụ kia. Tiểu cô nương, pha chế hương, cũng y hệt như cắt thuốc, cũng có quân thần tá sứ, hương liệu cũng có cá tính linh hoạt của chúng, phải tìm đủ mọi cách tránh cho chúng trở thành vật chết, nghĩa là phải biết phân biệt giữa cái chủ và cái phụ của mỗi thứ, tận dụng sở trường của chúng, Chén danh hương này, Xạ hương dẫu có nhẹ, nhưng ngưng mà không tán. Cũng hệt như vậy, Hoắc hương, Trầm hương, Mào gà, Thanh Mộc, Hồng hoa ... mùi quá đậm, phải đem dùng vào vai chủ tướng, còn Tử hoa lặc, Bạch đàn hương, Úc kim hương ... mùi thoang thoảng, nhè nhẹ, do đó có thể phụ vào hương chính mà không làm nó tản mạn đi, vừa như ánh trăng sáng vằng vặc, vừa như yến tiệc xa hoa thịnh soạn, duy có điều ...

Gã giảng giải đến đấy, chợt khịt khịt mũi, gương mặt thoáng lo âu. Lan U trông thấy thế, đang lo gã sẽ chỉ trích nữa, bỗng dưng nhịp tim cô đập mạnh, hơi thở cô dồn dập, đôi gò má cô chợt đỏ bừng lên. Tô Văn Hương chăm chú ngửi hương liệu, không chút bận tâm đến sắc mặt giai nhân, mũi cứ không ngừng hít mùi, rồi gã chậm rãi hỏi:

- Trong số hương liệu dùng ở đây, có phải cô đã pha thêm một vị dư thừa, không cần thiết?,

Lan U rúng động mạnh trong lòng, mặt hoa biến sắc, cô hốt hoảng, nhỏ giọng nói:

- Tiên sinh ???...

Tô Văn Hương ngẩng đầu lên, thấy thần thái quẫn bách của Lan U, ánh mắt lộ vẻ cầu khẩn, gã nhất thời không hiểu ý cô, hỏi:

- Ta hỏi cô, tại sao trong số hương liệu dùng ở đây, cô lại cho thêm vào đấy "Trợ Tình Hoa", mặc dù nó không khó ngửi lắm, nhưng bản chất nó là thứ hương khêu gợi tình dục, bà quả phụ Thanh đây, cùng ba vị trọng tài kia, khi ngửi phải nó, sẽ động tình, dâm tính nổi lên, sẽ thật là kỳ cục ...

Câu đó vừa thốt ra, mọi người đều "ồ" lên một tiếng, Lan U mắc cỡ đến nỗi không còn đất để mà chui, Ngải Y Ti không dằn được, thét lớn:

- Ngươi, cái đồ nô tài ăn nói bất kể, ngươi có đưa được bằng chứng là trong nước hoa đó có pha "Trợ Tình Hoa" không?

Tô Văn Hương tính tình ngay thẳng, khi nghe có người dám lên tiếng nghi ngờ tài nhận định mùi hương cuả gã, gã nổi đoá, đưa ngón tay ra chỉ vào lỗ mũi của mình, nói:

- Bằng chứng của ta ở đây, mi có thể lường gạt người khác, nhưng cái mũi của ta tuyệt chẳng khi nào lừa dối ta, nếu trong chén nước hoa đó mà không có "Trợ TìnhHoa", ta sẽ cắt cái mũi này đưa cho mi liền!

Ngải Y Ti nhất thời cứng họng, bốn vị trọng tài thảo luận với nhau, tiên sinh kế nhiệm, quả phụ Thanh thảo luận xong, Lã Bất Vi , Trác Vương Tôn thảy đều vừa kinh hãi, vừa nổi giận, nghĩ thầm, sau khi ngửi cái món "Dạ Nguyệt Lưu Kim" đó rồi, họ đều đâm ra say đắm, có cảm giác lâng lâng, mơ màng với ả thiếu nữ đó, chừng như có phần luyến ái ... như thế, hoá ra đã bị nàng động thủ động cước trong nước hoa, lén trộn mê hương vào đấy, nếu không có quái nhân đứng ra vạch trần âm mưu, đến lúc chấm điểm. thể nào cũng thiên vị cô ả, chấm cho ả thắng. Bọn họ càng nghĩ càng tức, trừng mắt nhìn cỗ kiệu dát vàng, sắc mặt người nào cũng đều nặng vẻ âm trầm.

Ngải Y Ti thấy tình hình như thế, vội hỏi:

- Các vị phẩm bình chấm điểm ra sao, xin cho biết kết quả?

Lã Bất Vi hừ lạnh một tiếng, cất cao giọng:

- Biết nói gì nữa đây!

Rồi ông đứng vụt lên, vung tay quá đầu, ném tấm "Huyền Băng hoàn" về chỗ cỗ kiệu, thét to:

- Trả lại cho ngươi đó, lão phu đâu có rẻ mạt vậy, lão không ham cái món bảo bối này!

Bọn thương nhân Trung thổ chẳng ngăn nổi, thảy đều cười thầm, Ngải Y Ti trầm mặc một lúc, hứ nhẹ, rồi hỏi:

- Ngay khi có cả "Trợ Tình Hoa" đi nữa, thì đã sao? Dám hỏi chư vị, hương "Trợ Tình Hoa" có phải là một mùi hay không?

Quả phụ Thanh đáp: "Đúng nó là một hương thật, chỉ là ...

Ngải Y Ti nói:

- Nếu là thi đấu danh hương, có thể pha chế nhiều hương liệu, vậy có chỗ nào quy định rằng, không được phép dùng ""Trợ Tình Hoa"?

Quỷ kế của mụ bị lật tẩy, mụ đặt câu hỏi cực kỳ vô lại, các trọng tài trước câu quỷ biện đó, không có cách phản bác, chỉ đành nhìn nhau, cười khổ. Trác Vương Tôn bảo:

- Dẫu không có quy định nào về cái đó, nhưng ta chỉ yêu cầu Tây Tài thần, lần tới, khi nào muốn sử dụng cái mùi hương khêu gợi dục tình đó, làm ơn báo trước một tiếng, lão hủ ta đây tuổi già sức yếu, sợ chẳng kham nổi, rồi cứ lăn qua lăn lại trên giường thôi!

Bọn thương nhân Trung thổ hè nhau cười ầm, Ngải Y Ti không trả lời được, trong lòng vừa ngượng, vừa giận.

Tô Văn Hương đưa mũi đánh hơi, tiến đến bên cái giá gỗ, đưa tay lấy một cái lọ thuỷ tịnh, ngửi sơ qua, mặt mày chợt mừng rỡ, kêu lên:

- Đây là nước hoa mơ (Hạnh hoa) nguyên chất!

Rồi chẳng chờ sự ưng thuận của Lan U, gã đậy nắp cái lọ đó lại, cứ tuần tự mở nắp các lọ khác, vừa ngửi , vừa nói:

- Đây là Mộc Tê, đây là Nhục Quế, đây là Hàm Tiếu, đây là Đồ Mi, đây là Mộc Cận ...

Ngửi xong mỗi thứ, hai mắt gã chớp sáng, thần thái đam mê, tựa hồ gã, một tay giữ kho đang lạc bước vào một kho tàng vô tận, trước mỗi bình hương liệu, đều thèm rỏ dãi, cầm lên tay rồi, chẳng muốn đặt xuống nữa. Ngải Y Ti bực mình quá thể, không chịu nổi nữa, bảo gã:

- Ngươi đang đến đấy làm cái gì vậy? Nếu không phải để thi đấu danh hương, mau cút đi cho ta, đừng đứng đấy làm gai mắt ta!

Tô Văn Hương nghe mắng, cười mà rằng:

- Bà mà không nhắc, là ta đã quên mất rồi!

Gã quay sang Lan U nói:

- Các chén danh hương của cô, ngửi thích thật đấy, nhưng chỉ có thể ngửi thôi, chẳng thể qua đó mà cho người ta thấy!

Ngải Y Ti giật mình, hỏi:

- Hương vốn để ngửi, đôi mắt thì có dính dáng gì đến nó đâu?

Tô Văn Hương đáp:

- Ta nói thấy, không phải thấy bằng mắt, mà là thấy ở trong lòng. Danh hương tuyệt đỉnh nhất, là thứ có thể làm cho người ta cảm được, thấy được một bức hoạ hiện lên trong đầu.

Lan U ngẫm nghĩ hồi lâu về cái chuyện có vẻ không tưởng đó, rồi cô sẽ nhíu mày, hỏi:

- Ngửi hương mà nhìn thấy bức hoạ trong đầu? Ý muốn nói là sao vậy?

Tô Văn Hương gật đầu, nói:

- Cho ta mượn cô vài hương liệu, để pha chế ba món danh hương, được không?

Lan U dù đã đoán đúng được Tô Văn Hương có cái khứu giác cực kỳ đặc biệt, nhưng nhiều năm nay, cô miệt mài theo đuổi Hương Đạo đến mức độ si mê, cô biết đang đối đầu một đại cao thủ trong nghề, nhưng khi nghe gã thuyết những tân kỳ hấp dẫn của danh hương, cô chẳng dằn lòng được, gật đầu lia lịa đồng ý.

Tô Văn Hương lấy từ trong tay áo ra một cái bình sứ trắng, bắt đầu đem hương liệu từ những chai, lọ trên giá gỗ rót vào bình sứ, hết sức chăm chú trong công việc, ánh mắt tập trung vào pha chế, không hề chớp mi lấy một lần, dường như gã đang lâm trận đối đầu đại địch.

Sau một chặp, pha chế xong, Tô Văn Hương nâng cao lên, rồi lắc nhẹ cái bình sứ vài lần, một mùi hương kỳ lạ bất chợt loang ra khắp không gian sơn cốc, thoang thoảng như có như không, lan dần vào mũi từng người. Một thoáng sau, mọi người chợt thấy trong lòng có cảm giác kỳ lạ, trước mắt phảng phất đột biến, thần hồn bay bổng, cỏ cây chunh quanh dường như tươi thắm hơn lên, dường như mình đang dự yến tiệc nhã nhạc dưới ánh trăng, có người đẹp múa theo nhạc, có thi nhân ngâm vịnh thi từ, trên bàn tiệc đầy ăm ắp những thức sơn hào hải vị, từng đàn giai nhân mặt hoa giồi phấn, làn tóc xanh, mày ngài tô mực đen xậm, đang thướt tha kề cận tầm tay, từng nhóm văn nhân, phương cân trên đầu nghiêng lệch, phong thái nghênh ngang hết sức ngông cuồng.

Cái huyễn ảnh đó chớp thoáng qua nhanh như điện, nhưng đã in dấu thật sâu đậm trong đầu mỗi người, tuỳ theo từng người mà cảm giác thay đổi, những hình ảnh vũ nữ, văn nhân của dạ yến, mỗi người thấy khác nhau chút ít, nhưng nhìn tổng thể thì sống trong cùng một quang cảnh, không gì khác ngoài ánh trăng thanh, cỏ cây tươi thắm, cuồng sĩ, giai nhân, tóc xanh lả lướt, tưởng chừng với tay ra là chạm vào được, trong một khắc, ai nấy đều hiện rõ nét mê mẩn trên khuôn mặt.

Tô Văn Hương nhẹ nhàng lấy tay che miệng bình sứ, chậm rãi hỏi:

- Tiểu cô nương, cái món nhất phẩm "Dạ Nguyệt Lưu Kim" này, xem được chứ?

Lan U sắc mặt như tro tàn, sững sờ, giọng thê thảm:

- Quả tình có giỏi!

Tô Văn Hương chuyển mình bước ra bờ sông, rửa sạch bình sứ, rồi trở về chỗ giá gỗ, lại pha pha chế chế, chẳng mấy chốc, món danhh hương đã xong, gã đến bên đống lửa, than củi rất đượm, vẫn còn ngun ngút cháy, Tô Văn Hương đặt bình sứ lên trên vầng lửa thấp, một mùi thơm ngát toả ra, thoắt một cái, mọi người thấy xuất hiện trước mắt một toà tiểu lâu, hàng lan can chạm trổ tinh vi, mấy bậc thang cẩn đá, lồng đèn quý giá toả sáng rực rỡ, bên trong tiểu lâu trang hoàng xa hoa tráng lệ, bên ngoài toà tiểu lâu, rừng cây mùa thu thưa thớt lá. Trên cao vầng nguyệt toả ánh sáng lành lạnh, tại gác hai, ba bốn tì nữ đang đàn sáo trong tay, phụ hoạ theo nhịp phách gõ của một nam tử, giọng ngâm thơ, tiếng ca hát, dư vận thoang thoảng, vang vọng liên miên bất tuyệt.

Cái huyễn cảnh đó cũng đến và đi trong chớp mắt, nhưng ngắm cảnh sinh tình, cái tình ý đó vương vấn mãi trong tâm tư, phảng phất một cảm giác như mình đang sống thực trong khung cảnh đó.

Lúc mùi hương tan biến hết, Tô Văn Hương lại đem rửa bình sứ, pha chế món danh hương thứ ba. Lan U chẳng ngăn được thắc mắc, hỏi:

- Vừa rồi có phải là danh hương "Ngu Mỹ nhân" của tiên sinh không?

Tô Văn Hương khẽ gật đầu, Lan U lại hỏi tiếp:

- Cớ sao "Dạ Nguyệt Lưu Kim" đã không cần đến lửa, mà cái "Ngu Mỹ nhân" này lại phải đem hơ nóng mới cho thấy được?

Tô Văn Hương đáp:

- "Dạ Nguyệt Lưu Kim", tính hương vốn nhẹ nhàng, chỉ cần tỏa lên một chút, là đều có thể cảm nhận được. Cái "Ngu Mỹ nhân", bản chất thâm trầm, không dùng hơi nóng của lửa, không thể khuếch tán được!
Nói đến đấy, danh hương thứ ba đã xong, Tô Văn Hương đưa hai tay bịt thật chặt miệng bình sứ, mọi người đương trường, chờ thật lâu, vẫn không thấy có mùi hương nào mới, đều lấy làm lạ, chợt cùng thấy rộ lên trong đầu, một tấm tranh vẽ vùng rừng núi hoang dã, cỏ thơm ngát xanh rì, đỉnh đồi có một đại thụ cao ngất trời, tán cây mở rộng như hình bảo bình, cành lá sum suê, sừng sựng giữa nền trời xanh biếc, dưới gốc đại thụ là một tăng nhân, áo quần lam lũ, mày ngài rủ thấp, ngồi xếp bằng, khuôn mặt thấp thoáng nụ cười hàm tiếu.

Cái cảnh tượng đó đến thật đột ngột, và lưu lại trong mắt lâu hơn hai huyễn cảnh lần trước nhiều. Sau một lúc, cảnh mờ nhạt dần, mọi người mới thoáng ngửi thấy một thoảng hương nhẹ nhàng, như có như không.

Tô Văn Hương bảo:

- Hương nhà Phật, chú trọng về thanh thoát, lấy hai chữ "Không Không" làm chủ, mùi thoang thoảng xa xăm, người nào chưa cảm hoá được phép Phật, sẽ thấy tự mình cảm hoá được lấy mình, cái danh hương đó, mới đích thực đáng được gọi là "Bồ Đề thụ hạ".

Mọi người nghe thế, không ai là không gật đầu đồng ý. Tô Văn Hương quày đầu sang, đang định tiếp tục câu nói, chợt trông thấy Lan U thẫn thờ, đôi mắt đang nhìn gã, từ trong đôi nhãn châu, lấp lánh đôi hạt lệ nho nhỏ đang dần dần ứa ra, rồi vụt tuôn trào xuống như hai dòng suối trong vắt!


trích Thương Hải_Phượng Ca.

nhunguyen
10-23-2011, 07:13 AM
Anh Gun_ho không những hai câu mà hai mươi câu cũng được, mùi hương là đề tài mà m. có thể thao thao bất tuyệt cho đến khi nỗi người đàn ông lịch lãm nhất ngôi nghe cũng phải ...ngáp, chuyện kết hợp các mùi hương với nhau, tác dụng của mùi hương lên khứu giác của người ta thật là phong phú đa dạng, khi qúa nhiều mùi nước hoa củng toả một lần trong không khí thì kg sao cả, nó sẽ thơm nhưng không đặc trưng và chỉ có một trong một triệu người có thể phân tích chúng gồm những mùi căn bản nào, còn lạI CHỈ THẤY THƠM!, nhưng chỉ cần một chứ không nói gì đến hai mùi hương hoà quyện với mồ hôi con người hay một gian phòng không thơm thì sẽ có khả năng trở nên một mùi quái gỡ, nước hoa kg còn mùi đặc trưng thì dĩ nhiên là kg có hiệu quả gì, sử dụng nước hoa là cả một nghệ thuật, tìm kiếm mùi nước hoa thích hợp với mình là cả một công trình, quyến rũ đối phương bằng mùi nước hoa là cả một kho vũ khí lợi hại, tiếc thay số người thật sự biết sử dụng nước hoa không nhiều mặc dù số người mua ít nhất một chai nước hoa chiếm khoảng 1/5 phụ nữ thế giới trên 15 tuổi, và chỉ có 1 trong 10 nhân viên được huấn luyện chính quy bán được đúng loại mùi hương thích hợp với khách hàng! ( mà phần lớn lại là khách nam giới mua xài hay mua tặng bạn gái được miêu tả cho cô bán hàng)

về long diên hương, nước tượng, hay mỡ da cá voi...... thì chắc phải có một bài thật dài về lịch sử chế tạo nước thơm
còn vấn đề sưu tầm chai nước hoa và nghiên cứu mùi hương là hai con đường riêng biệt






...sử dụng nước hoa là cả một nghệ thuật, tìm kiếm mùi nước hoa thích hợp với mình là cả một công trình, quyến rũ đối phương bằng mùi nước hoa là cả một kho vũ khí lợi hại.^:)^

nhunguyen
10-23-2011, 07:16 AM
Anh Gun !

Bộ truyện này ở đâu có ?

Hay quá !

nhunguyen
10-23-2011, 07:18 AM
Chị m&l cho hỏi ké một câu....nếu tôi không dùng nước hoa , thì " đối phương " có chán không , chị ?



Đối phương là …Ninja là không chán rồi ! .

gun_ho
10-23-2011, 07:31 AM
Anh Gun !

Bộ truyện này ở đâu có ?

Hay quá !

Gần đây có vài bộ kiếm hiệp đọc rất hay như Thương Hải và Côn Luân của Phượng Ca, Tầm Tần Ký và Đại Đường Song Long của Huỳnh Dị vân vân... nếu có giờ rảnh rỗi đọc chơi cũng hay lắm, anh cứ google là ra hết, tha hồ đọc online.

http://truyen.hixx.vn/truyen/truyen-kiem-hiep/31891/Thuong-Hai.html

nhunguyen
10-23-2011, 08:18 AM
Gần đây có vài bộ kiếm hiệp đọc rất hay như Thương Hải và Côn Luân của Phượng Ca, Tầm Tần Ký và Đại Đường Song Long của Huỳnh Dị vân vân... nếu có giờ rảnh rỗi đọc chơi cũng hay lắm, anh cứ google là ra hết, tha hồ đọc online.

http://truyen.hixx.vn/truyen/truyen-kiem-hiep/31891/Thuong-Hai.html



Cám ơn anh Gun !
Tôi tìm ra trang mạng này , quá trời truyện …, chắc là tôi mang mùng mền vô đây luôn ( kể cả nồi niêu chén bát …)

http://www.luongsonbac.com/forum/lstq_mobile.php (http://www.luongsonbac.com/forum/lstq_mobile.php)

thuykhanh
10-23-2011, 08:35 AM
Chào Gun và khách của Gun,

tk đặc biệt cảm ơn Mưa và Làm đã cho Phố và tk xem bộ sưu tập đẹp đẽ về dầu thơm

------------------

Bài về Hương đạo hay quá!

Chị cũng dùng dầu thơm và hơi xí xọn chút nghĩa là dùng hỗn hợp để tạo hương riêng cho mình.
Và mấy chục năm nay, không hề thay đổi.

Hôm qua Gun bận nên chị để dành, bữa nay dán vào đây nha. Có lúc nơi chị ở, người ta đã xôn xao khá nhiều về câu chuyện này:

http://xfinitytv.comcast.net/tv/Hunt-for-Amazing-Treasures/90041/1614542940/2-Hour-Special/videos?skipTo=1129&cmpid=FCST_hero_tv

NhuLien
10-24-2011, 07:14 AM
Chào Anh Gun_ Ho và tất cả khách của anh,

Đã bao lần, NL muốn ghé sang thăm và muốn mượn cánh buồm xa xưa của anh để ra khơi, tìm về quá khứ của tuổi thời và chiếc đồng hồ đầu tiên của NL nhưng ngại ngùng quá rồi lại thôi. Nhưng hôm nay NL đã viết ra bên cái góc nhỏ của mình, nên nhất định phải vào chào hỏi anh cho phải phép, rồi kiếm cái góc ngồi nghe anh kể chuyện.

Thân,

NL

muavalam
10-24-2011, 07:25 AM
m. chào chị TK và cám ơn chị về lới khen, tự tạo ra mùi hương cho mình cả mấy chục năm không đổi nghĩa là theo thống kê chị là 1/100 phụ nữ có cá tính đặc biệt và sử dụng nước hoa một cách hiệu quả và thành công, chị đặc chế hương liêu hay đặt chế từ hãng sản xuất, hơn mười năm nay các xưởng sản xuất hương liệu thay đổi gần như 80 phần trăm thành phần trong sản phẩm của họ cho nên chính những công ty sản xuất nước hoa theo nhãn hiệu cũng bị thay đổi phẩm chất ( dĩ nhiên họ đã thoả thuận vì lợi nhuận ) đặt mua những tinh dầu nguyên chất từ thiên nhiên em nghe nói khó thể chấp nhận nổi giá cả để thương mại bây giờ ( trừ những thương hiệu có thể bán giá trên trời so với giá sản xuất thật sự) chị có thể chia sẻ và kinh nghiệm của chị cho em học hỏi kg ạ :x

gun_ho
10-24-2011, 08:04 AM
Chào chị NL.

Mời chị ngồi chơi nghe tán dóc. Tôi có thấy nhà chị bên kia, dợm tính qua hỏi thăm con mèo hàng xóm nhà chị thì chị đã qua đây rồi.

Chị m&l

Chị lơ không thèm trả lời "phỏng vấn" nữa sao ? Tôi vẫn chưa ngáp mà còn hỏi nhiều câu nữa nhưng có vẻ như chị đã chán .:-s

Chưa nói là còn anh Hoài Vọng nữa.

6Quit
10-24-2011, 08:22 AM
Chào anh Gun và chị muavalam ..

Đúng là nước hoa có ngàn mùi, phải công nhận nếu tui tình cờ ngồi bên một người đàn bà xa lạ mà có mùi nước hoa tui thích thì tui thấy người đàn bà đó rất lịch sự và đáng yêu (cho dù có không đẹp) .



Chị m&l cho hỏi ké một câu....nếu tôi không dùng nước hoa , thì " đối phương " có chán không , chị ?

Anh HV, anh không xài nước hoa, nhưng có mùi thuốc súng, tui nghĩ mùi này mí "đối phương" còn ghiền hơn nữa đấy ...:))

muavalam
10-24-2011, 08:41 AM
Cám ơn chị m&l.

Tôi rất thông cảm cho cái bệnh của sự đam mê này, bản thân tôi ai mà hỏi đụng tới nghề ruột của tôi, tôi có thể nói đầy đủ đầu cua tai nheo ngày này sang ngày khác những chi tiết hết sức đáng chán (mà tôi thuộc nằm lòng) y như là chị vậy.

Vậy là bây giờ tôi còn 18 câu hỏi nữa chứ gì ? Tôi tạm ngưng chuyện Ngã ba vườn mít để nghe chị nói chuyện về mùi hương (tôi không thích hình dáng cái chai chút nào)

Câu thứ ba :

Khi chọn mùi hương để "quyến rũ đối phương" (chữ của chị) thì ta có phải nghiên cứu đối tượng thích mùi gì để sử dụng đúng mùi hắn thích ?

Câu thứ tư :

Mùa lạnh là mùa ít ra mồ hôi, mùa nóng ra mồ hôi nhiều hơn (sẽ có body odour hơn mùa lạnh) ta có phải sử dụng nước hoa khác nhau cho đúng mùa hay không, ai sẽ là giám khảo giúp cho ta chọn ?
Anh Gun_Ho, m. cảm kích sự thông cảm của anh lắm :), tuy nhiên anh kg nên ngưng bất cứ cái ngã nào trong mạch bài của anh để dành đặc biệt cho các câu hỏi về nước hoa, kẽo kg các độc giá đang thả hồn theo cánh buồm xa xưa bị hụt hẫng, m. sẽ trả lời 18 câu hỏi của anh khi anh hỏi ( dù có lẽ chậm trễ hoặc kg đầy đủ vì m. đang đi chơi chứ kg có làm lơ anh ha ) lẫn trong các chuyện kể của anh vì m. vẫn thường xuyên vào đọc mục này ạ



m. xin trả lời câu hỏi thứ ba của anh là để quyến rũ đối phương dĩ nhiên là ta phải dùng thứ mùi mà kg những họ thích lại còn kg thể nào quên được nữa chớ, và theo đúng sách vở thì mùi hương ưa thích của một người nằm tận cùng trong đáy trái tim của họ , nó được đưa vào qua khứu giác từ thuở biết ngửi, được tích tụ theo năm tháng và có thể ( càng hữu hiệu) khi nó đã bị lãng quên lâu năm rồi tình cờ nhận biết nó trở lại trên một người có đúng thứ mùi hương xa xăm ấy trong một thoáng lướt qua trên xe điện ngầm, cùng đứng xem một bức tranh, mua một món hàng, hay gần gũi hơn trên những vật dụng cá nhân và sau cùng là trên chính làn da của họ, và để điều tra mùi hương ấy, tạo cơ hội gặp gỡ và thanh tẩy mùi hương hương cố hữu của mình để sử dụng mùi hương ấy lại là cà một quá trình phức tạp ;)

câu hỏi thứ tư đúng là mùa nóng ta ra nhiều mồ hôi nhưng mùa lạnh mới chính là lúc cơ thể ta toả ra nhiều nhiệt hơn nơi những vùng cố định, vì vậy quan niệm cho rằng mùa đông nên sử dụng mùi nồng và mùa hè mùi dịu là không bắt buộc và lúc nào cũng hiệu qủa, cái sai lầm kế tiếp là vì mồ hôi của chúng ta hôi nên phải xài nước hoa để che lấp đi lại là một sai lầm lớn hơn thế nữa! , để thơm, trước khi xịt nước hoa xin các vị làm ơn giữ cho người mình không hôi trước ạ
giám khảo giúp ta chọn mùi hương chính là nhân viên bán hàng kinh nghiệm, đối tượng giúp chúng ta chọn mùi hương chính là làn da của chính chúng ta , và yếu nhân quyết định ta sẽ thành công hay thất bại chính là đối phương ( ít hay nhiều) để ta mắc công đi mua và sử dụng nước hoa , có không ít phụ nữ cho rằng họ ăn mặc trang điểm xài nước hoa là cho chính họ chứ kg vì ai khác, họ làm tất cả vì họ thích chứ mắc chi mà làm cho người ta thích và m. xin thưa nếu thật sự là vậy thì họ khỏi cần trang điểm ăn mặc hay sức nước bông nước hoa gì sất cả vì chính nhân dạng và mùi của mình là đẹp nhất thơm nhất hạp với mình nhất so với mọi người rồi! và được mặc lè phè, ăn thoả thích, tắm tắm tuỳ ý , để mồ hôi thoát ra tự nhiên là thích nhất trần đời!

và sử dụng mùi hương trong mùa hè hay mùa đông khác nhau thế nào hoàn toàn tuỳ thuộc vào hoàn cảnh và mục đích xuất hiện của mình, môi trường mình tiếp xúc hàng ngày hay các dịp đặc biệt, những người bên cạnh mình và xin thưa quan trọng hơn hết là ngưng ngay việc ăn uống tuỳ tiện các thực phẩm nặng mùi, và hoạt động hết ga như đang ở trong phòng thể dục, để hạn chế càng ít càng tốt sự thoát mồ hôi trên cơ thể! ( dĩ nhiên là các bác sĩ sẽ phản đối, nhưng mà chúng ta lại muốn quyến rũ cơ mà) chỉ trừ khi chúng ta 1/10000 những con người may mắn kg hôi tự nhiên, ít mồ hôi hoặc càng toát mồ hôi thì đối phương càng mê mẫn như Josephine của hoàng đế Nã phá Luân chẳng hạn

thuykhanh
10-24-2011, 10:19 AM
m. chào chị TK và cám ơn chị về lới khen, tự tạo ra mùi hương cho mình cả mấy chục năm không đổi nghĩa là theo thống kê chị là 1/100 phụ nữ có cá tính đặc biệt và sử dụng nước hoa một cách hiệu quả và thành công, chị đặc chế hương liêu hay đặt chế từ hãng sản xuất, hơn mười năm nay các xưởng sản xuất hương liệu thay đổi gần như 80 phần trăm thành phần trong sản phẩm của họ cho nên chính những công ty sản xuất nước hoa theo nhãn hiệu cũng bị thay đổi phẩm chất ( dĩ nhiên họ đã thoả thuận vì lợi nhuận ) đặt mua những tinh dầu nguyên chất từ thiên nhiên em nghe nói khó thể chấp nhận nổi giá cả để thương mại bây giờ ( trừ những thương hiệu có thể bán giá trên trời so với giá sản xuất thật sự) chị có thể chia sẻ và kinh nghiệm của chị cho em học hỏi kg ạ :x

Chào Mưa&Lam,

M hào phóng làm chị xấu hổ. Hồi mới lập gia đình, chị được Bà Nội các cháu giao cho coi Pharmacy vào buổi chiều, buổi sáng lo việc cơm nước, có người làm phụ giúp nên rảnh rỗi chị mới nghĩ ra việc pha pha, chế chế.

Vui lắm M ơi, chị pha dầu thơm và thử thị trường, mấy cô dùng, thích rồi người này nói với người kia. Chị nhớ có ngày phải đóng những chai dầu thơm vào thùng để tiện cho khách hàng chở đến sở cho các bạn.
Đến khi có nhà thuốc riêng, thêm bận rộn săn sóc các cháu nên chị không làm nữa.

Như bài em trả lời Gun ở trên, có những yếu tố mà mình cần để ý: môi trường, thời tiết, độ ẩm, mồ hôi và cá tínhh của người dùng nó.
Một hương thơm có thể rất êm dịu hoặc quyến rũ ở người này nhưng lại không gây tác dụng tương tự ở người khác. M có đồng ý với chị không?
Chị nhắc lại 1 điều quan trọng mà M đã nói ở trên, là phải giữ mình sạch sẽ, tắm rửa hàng ngày. Người Mỹ có thành ngữ Spanish bath để chỉ những người không tắm kịp nên dùng nước hoa để che mùi.

Trước kia chị dùng tinh dầu, sau này chỉ cho riêng mình, chị chuyển qua thương hiệu. Đúng như em nói, chị thấy mùi của dầu thơm có thay đổi chút ít tuỳ theo sở thích của người tiêu thụ hay khứu giác của người giữ nhiệm vụ ngửi này ở nguồn sản xuất.

Cảm ơn M đã thảo luận về đề tài này và chia sẻ hiểu biết sâu sắc về dầu thơm với mọi người.

Chị chúc M.một kỳ nghỉ hè tốt đẹp
tk

gun_ho
10-24-2011, 05:23 PM
Cám ơn các chị đã bỏ thì giờ viết lại những kinh nghiệm cũng như sự hiểu biết quý báu về cách sử dụng nước hoa, vậy là tạm ngưng chờ chị m&l đi chơi xong rồi mình tiếp tục món này ha, ngày mai tôi lại xin tiếp tục Ngã ba vườn mít chứ không thì chị SP lại ...chờ..

Cũng xin chào đón anh Sáu ghé chơi, nhớ ghé chơi thường nghe cha nội, quán này phải có anh vô mới om sòm, ồn ào. Anh có nghề gì chuyên môn, chuẩn bị đi, tui phỏng vấn anh luôn cho vui ..

Sông Phố
10-25-2011, 09:59 AM
Cám ơn các chị đã bỏ thì giờ viết lại những kinh nghiệm cũng như sự hiểu biết quý báu về cách sử dụng nước hoa, vậy là tạm ngưng chờ chị m&l đi chơi xong rồi mình tiếp tục món này ha, ngày mai tôi lại xin tiếp tục Ngã ba vườn mít chứ không thì chị SP lại ...chờ..

Cám ơn anh Gun đã nhắc, SP ngồi dựa cột nghe say sưa, quên mất tiêu món nợ Ngã Ba Vườn Mít !
Giờ thì chờ thiệt đây anh.

muavalam
10-25-2011, 10:18 AM
Chào Mưa&Lam,

M hào phóng làm chị xấu hổ. Hồi mới lập gia đình, chị được Bà Nội các cháu giao cho coi Pharmacy vào buổi chiều, buổi sáng lo việc cơm nước, có người làm phụ giúp nên rảnh rỗi chị mới nghĩ ra việc pha pha, chế chế.

Vui lắm M ơi, chị pha dầu thơm và thử thị trường, mấy cô dùng, thích rồi người này nói với người kia. Chị nhớ có ngày phải đóng những chai dầu thơm vào thùng để tiện cho khách hàng chở đến sở cho các bạn.
Đến khi có nhà thuốc riêng, thêm bận rộn săn sóc các cháu nên chị không làm nữa.

Như bài em trả lời Gun ở trên, có những yếu tố mà mình cần để ý: môi trường, thời tiết, độ ẩm, mồ hôi và cá tínhh của người dùng nó.
Một hương thơm có thể rất êm dịu hoặc quyến rũ ở người này nhưng lại không gây tác dụng tương tự ở người khác. M có đồng ý với chị không?
Chị nhắc lại 1 điều quan trọng mà M đã nói ở trên, là phải giữ mình sạch sẽ, tắm rửa hàng ngày. Người Mỹ có thành ngữ Spanish bath để chỉ những người không tắm kịp nên dùng nước hoa để che mùi.

Trước kia chị dùng tinh dầu, sau này chỉ cho riêng mình, chị chuyển qua thương hiệu. Đúng như em nói, chị thấy mùi của dầu thơm có thay đổi chút ít tuỳ theo sở thích của người tiêu thụ hay khứu giác của người giữ nhiệm vụ ngửi này ở nguồn sản xuất.

Cảm ơn M đã thảo luận về đề tài này và chia sẻ hiểu biết sâu sắc về dầu thơm với mọi người.

Chị chúc M.một kỳ nghỉ hè tốt đẹp
tk

Chị ThuyKhanh m cám ơn lời chúc của chị,
em hoàn toàn đồng ý với chị về vấn đề mùi thơm tuỳ thuộc vào nền da của tuỳ người, nghe chị bào chế nước hoa mà em ham phải chi lúc đó được biết chị chắc em cũng xin được mua một chai cất vào bộ sưu tầm rồi :) hy vọng mai này rảnh rỗi hơn chị có thể tiếp tục niềm vui ấy, em kg dám nhận là hiểu biết chị ạ, chỉ là rất yêu thích nên tìm đọc và mầy mò thí nghiệm lung tung, mấy năm sau này em chuyển qua thích làm bếp rồi, tuy nhiên lúc tình cờ nói với anh Gun_ho nhắc đến thì lại thấy rộn ràng ( nhớ nhớ lũ chai lọ chúng nó ở nhà nữa cơ)

Anh Gun_Ho quên kg hỏi sao anh lại kg thích hình dáng chai lọ nhỉ ?

visabelle
10-25-2011, 02:03 PM
cho visa hỏi chút về đồng hồ. nếu muốn đánh bóng hay xóa đi mấy cái scratch trên đồng hồ thì nên dùng loại nước và khăn nào?

chút xíu về perfume:



visabelle: "How do you apply perfume?"
cô cô chà neo: "Where I want to be kissed.."
visabelle: *blush, blush*


in love with Mugler's bottles

muavalam
10-25-2011, 02:58 PM
tặng nè :x


http://i27.photobucket.com/albums/c177/hoasen1/parfum/yes.jpg

angie
10-25-2011, 03:14 PM
cô cô chà neo: "Where I want to be kissed.."


Cái này mới là kinh dị, có một bà kia, mỗi lần gặp bả là thấy một mùi quái dị toát ra, về sau mới biết là cái Channel #5 đó.

gun_ho
10-25-2011, 04:27 PM
Hello Visa

Muốn cho đồng hồ (vàng hay mạ vàng) sáng, bóng thì người ta dùng vải lau vàng (gold polishing cloth) Visa ghé bất cứ một tiệm kim hoàn nào hỏi mua một miếng (chừng vài đô) là tha hồ lau cho bóng và sáng.
Còn nếu bị trầy thì có nhiều cách và tùy trường hợp trầy nhẹ hay trầy nặng, sâu, Visa có thể tìm trên net gõ chữ Watch scratch remover là ra đủ thứ, tuy nhiên Visa nên nhớ vết trầy là một đường rãnh , muốn xóa nó đi có nghĩa là làm cho toàn thể bề mặt chung quanh khu vực đó thấp xuống bằng với đáy của đường rãnh. Nhìn thoáng qua thì hài lòng, nhưng nhìn tổng thể thì sẽ thấy một khu nhỏ đã hơi lõm xuống và phản chiếu ánh sáng không còn đồng nhất nữa (méo).
Còn với người chơi đồng hồ vintage như tôi thì chẳng bao giờ đánh bóng, vì với tôi, giá trị của một cái đồng hồ nó nằm ở chỗ khác (xa xa đâu đó ở đàng sau thì phải ....)


Chị m&l

Chị hỏi làm tôi phải suy nghĩ hồi lâu mới nghiệm ra câu trả lời mà cũng không chắc là đúng ý tôi hay là không nữa, nói chung tôi thích cái gì cũ xưa một chút, cái gì có một quá khứ và thích cái gì không đập vào mắt của tôi quá. Cái gì hơi méo mó , không cân xứng cũng chả sao và không cần phải cân đối nhưng dễ thân mật và cũ .
Tôi đặc biệt thích gỗ và cái gì có dính líu tới gỗ. Như cái đầu đàn này, tôi có thể ngắm nghía hoài không chán ( 8 năm....) nhưng nếu nó mới tinh, cân xứng với nước vecni bóng lộn thì tôi lại chán...

http://farm7.static.flickr.com/6225/6281658412_586e38cf7d_m.jpg

angie
10-25-2011, 05:15 PM
Nhớ một lần Hilary Hahn đến VN, trả lời phỏng vấn
http://vietbao.vn/Van-hoa/Hilary-Hahn-Viet-Nam-that-tuyet-voi/10908897/181/

Tôi được biết đàn chị đang dùng rất đắt tiền. Muốn nói gì thì nói, chất lượng của đàn cũng đóng vai trò khá quan trọng trong việc biểu diễn, thể hiện tác phẩm. Chị nghĩ sao về điều này? (Kankuli, 23 tuổi, Hà Nội)
HH - Tôi đang dùng cây đàn của nhà thiết kế Jean Baptiste Vuillaume. Trong giới chơi đàn cổ điển, cây đàn của tôi chưa phải là đắt tiền. Nó là bản sao hoàn chỉnh của cây đàn Guarnerius Canoen, một dụng cụ nổi tiếng trong giới violon. Thực ra không nhất thiết phải có cây đàn đắt tiền, chỉ cần nó phù hợp với cách thức chơi của chính bản thân người dùng. Đối với người nghệ sĩ, cây đàn như một người bạn thân. Cũng giống như một người nổi tiếng, không phải người nổi tiếng nhất sẽ là người bạn tốt nhất. Do đó, mỗi người cần tìm cho mình người bạn phù hợp, như thế mới có thể chơi tốt với nhau.

Theo ý kiến cá nhân: một cây đàn không có thính giả dù có cổ quí đến đâu chỉ vật đóng bụi.

gun_ho
10-25-2011, 05:27 PM
Cái thằng chơi đó, nó chơi và nó lắng nghe chính nó là quá đủ rồi

Chữ kia viết là Cannone mới đúng.

HoangVan
10-25-2011, 05:40 PM
nếu bụi rơi .. vật không được chùi .. vật đóng bụi .. dù thính giả hay không
có đàn .. nhiều thính giả .. chẳng cổ quí chi ..
:)
cổ vì xưa .. quí là ta quí ..
:)

gun_ho
10-25-2011, 06:16 PM
Ngã ba vườn mít
-----------------------------------------

Tôi cũng có nghe người ta gọi là rừng mít nữa, vì vậy tôi đoán chắc là ngay cái ngã ba này ngày xưa hẳn có một vườn mít to lắm, to giống cái rừng nên mới có tên gọi như thế?
Những năm đó tôi không còn ở rẫy nữa mà đã dọn ra quốc lộ một, ở tại bìa làng một xứ ở Hố Nai, cái Hố Nai cuối cùng sát với Trà Cổ và có cái suối nổi tiếng tên là Suối Đỉa.
Những ngày nào có dịp rảnh rỗi, tôi hay đạp xe từ nhà qua các xứ như Ngũ Phúc, Thái Bình, Sặt rồi Kim Bích rồi đổ dốc Suối Máu, qua nhà thương điên Biên Hòa và điểm đến là Ngã ba vườn mít . Tuy nhiên, lộ trình đó luôn được tôi bóp méo lại chút, gọi cho ấn tượng là "Suối Đỉa _Suối Máu" hay Suối Máu_Suối Đỉa để nghe cho đe dọa và xuyên thấu lòng độc giả. Dĩ nhiên có người sẽ thắc mắc là sao đã đi thì không đi cho tới Biên Hòa mà lại dừng ngay tại ngã ba vườn mít, dễ hiểu lắm, vì tôi đi thăm bạn thân của tôi mà.
Mà khi đã nói đến bạn thân, thì ta có thể đạp xe xa hơn thế nhiều lắm, đổ nhiều mồ hôi và cực nhọc lắm cũng vui lòng.....


(đoạn này tôi xin phép copy đăng lại vì nó nằm xa quá)
______________________


Tưởng cũng nên nói về cái quan hệ bạn bè thân thiết giữa chúng tôi đã bắt đầu như thế nào mới phải.

Năm đó còn tôi ở rẫy, nơi đồng khô cỏ cháy và chung quanh nhà rất nhiều cỏ tranh mọc, cỏ tranh ngày ấy là thứ làm người ta ghét nhất vì nó rất khó diệt và làm hại đất, cái ích lợi duy nhất của cỏ tranh có lẽ là đem ra lợp nhà và đào rễ tranh nấu uống "cho mát". Chứ ngoài ra thì mầm của cái thứ cỏ quỷ quái đó đâm vào chân xịt máu tè le và lá thì cắt tay chân ngứa ngáy, mùa khô cỏ tranh cháy lan vô nhà làm nhà mình cháy theo có ngày....
Hôm đó vào mùa nắng, tôi đang ở trần, xà lỏn, mồ hôi chảy tèm lem và đang tập đàn thì có tiếng người nói chuyện bên hiên nhà, mẹ tôi nói họ là người vào xin cắt cỏ tranh và xin nước uống. Thế nhưng một hồi lâu, đám người kia uống nước xong và đã ra ngoài cắt tranh rồi nhưng để lại một anh chàng mắt kiếng dày như đít chai, vẫn ngồi lì dưới bóng cây xoài hút thuốc lào. Đã thế anh ta còn lân la vào nhà làm quen với tôi và đó là lần đầu tiên chúng tôi biết nhau để thành đôi bạn thân sau này.

Anh ở cách nhà tôi khá xa, ở cái khu nghèo đói, đất xấu nhất xã, chính vì vậy nên mùa mưa vừa xong qua mùa nắng hai vợ chồng anh vừa xong chuyện rẫy "bái" là phải đi cắt cỏ tranh về phơi khô, chặt tre chẻ lạt đánh thành tấm bán cho ai cần lợp nhà. Cỏ tranh có cạnh sắc, có mầm bén nhọn như vậy, nhưng khi thấy anh xông vào tay trái quơ, tay phải thì liềm cắt, cắt đến đâu nắm đến đó chẳng ngần ngại gì thì ai cũng phải thán phục . Thằng như tôi cắt lúa nhanh nổi tiếng trong khu mà khi thấy anh cắt cỏ tranh còn phải chịu thua thì các bạn hiểu anh thiện nghệ thế nào.

Tuy nhiên cái sự khâm phục và yêu mến anh không phải là ở chỗ anh cắt cỏ tranh giỏi, mà là sự yêu đời và vui vẻ của anh trong hoàn cảnh hết sức khó khăn, hết sức đói nghèo mà anh vẫn luôn nở nụ cười sáng bóng như gương không một thoáng u sầu. Và còn ái mộ anh hơn nữa, khi sau một ngày làm việc mệt nhọc như thế, trời tối lại thấy anh đi bộ băng qua mấy khu đồng hoang, xách chai rượu đế với miếng khô cá đuối đến nhà, rồi nghe anh hát Phôi pha, anh kể chuyện giáo sư Bông của anh đã chết thế nào rồi dưới ánh trăng lờ mờ, nhìn nụ cười tươi sáng, tiếng đu má đặc biệt của anh và ly rượu trên tay anh, tôi nghĩ tôi đã rất may mắn khi được quen với anh một lần trong đời....

muavalam
10-26-2011, 08:17 AM
Angie kinh dị không phải tại Chanel 5, tại cái bà ấy đấy!


Anh Gun_ho

Khi đi qua thời gian để lại trên tất cả vật thể một lớp bụi, dần dà dưới lớp bụi là sự cũ kỹ và dưới lớp cũ kỹ chính là màu của thời gian, và ai nói lũ chai lọ không có tuổi, không có lịch sử và không đượm màu thời gian lại còn phảng phất chút dư hương ngày cũ.......

phần m. vốn vẫn luôn say mê những gì có thể lấp lánh và thường thì chúng chẳng cần mua bằng rất nhiều tiền

gun_ho
10-26-2011, 11:00 AM
Angie kinh dị không phải tại Chanel 5, tại cái bà ấy đấy!

.......và thường thì chúng chẳng cần mua bằng rất nhiều tiền

Tôi nghĩ kinh dị là vì hai mùi cọng lại đó chị.

Có người nói nhiều tiền mua được nhiều niềm vui hơn là ít tiền. Chị nghĩ sao? Câu đó đúng hay sai.

muavalam
10-26-2011, 12:45 PM
m. biết có nhiều ghét Chanel 5 vì thành kiến, vì quá nổi tiếng và bị lạm dụng trên những phụ nữ không thơm hoặc có nền da không hạp, riêng bản thân nó là một trong những mùi hương có chất lượng và cấu kết rất hoàn mỹ

khi anh mua vui thì câu đó hoàn toàn đúng anh Gun_Ho ạ,

angie
10-26-2011, 01:11 PM
Có lẽ người đó dùng trong môi trường không thích hợp, chứ hình như mùi từ trong bình nước hoa giống hệt mùi trên người đó cho nên về sau tình cờ biết hình như trong tiệm thôi chứ mới đầu tưởng người đó bôi cái dầu gì mà kỳ cục vậy.

gun_ho
10-26-2011, 01:47 PM
Tôi không hiểu ý chị mua vui là gì ?
Chứ ngày đó, tôi đã rất nhiều lần muốn đạp xe lên Ngã ba vườn mít thăm bạn tôi, mà túi trống rỗng chẳng có xu nào, không lẽ tới nhà người ta chơi mà ngồi nhìn nhau nói dóc uống nước lạnh rồi về ? Nếu hồi đó có chút tiền mua hai xị đế với con khô mực là được quyền mua vui rồi .

muavalam
10-26-2011, 01:54 PM
Có người nói nhiều tiền mua được nhiều niềm vui hơn là ít tiền. Chị nghĩ sao? Câu đó đúng hay sai.

là trả lời ý này đây, chứ kg phải là túi không tiền và cho rằng đi thăm bạn là mua niềm vui bằng tiền ( dù nhiều hay ít )

gun_ho
10-26-2011, 02:44 PM
là trả lời ý này đây, chứ kg phải là túi không tiền và cho rằng đi thăm bạn là mua niềm vui bằng tiền ( dù nhiều hay ít )

à, tại chị dùng chữ "mua vui" tô đậm làm tôi tưởng chị có ý gì xa xôi, nếu chị viết "mua niềm vui" thì tôi sẽ cảm thấy bình thường

visabelle
10-26-2011, 04:26 PM
thank you for great tips, gun_ho! visa sẽ ghé mấy tiệm jewelry hỏi mua tấm vải và watcher cleanser. =)

sis mưa, picture is not enough! i want...your collection!!! *whistle*

gun_ho
10-26-2011, 05:16 PM
Ngã ba vườn mít.


--------------------------------

Theo lời anh kể thì anh ra đời ngoài Bắc, bố mẹ anh ẳm anh vào Nam khi còn bé tí xíu và gia đình anh định cư ngay tại Ngã ba vườn mít .
Ba anh là đảng viên nòng cốt của Việt Nam Quốc Dân Đảng của cụ Nguyễn thái Học và đó cũng là lý do ba anh đã bị bắt và mất tích dưới thời ông Diệm. Chính vì vậy nên gia đình anh khó khăn từ ngày anh còn rất nhỏ, vừa đi học vừa đi bán hàng rong giúp gia đình là bình thường, nhưng anh đã vào được đại học và là trường Quốc Gia Hành Chánh.

Chưa nên cơm cháo gì thì bị.....phỏng và sau đó là mẹ con anh bị đẩy về vùng kinh tế mới, đó cũng là lý do mà chúng tôi gặp nhau ấy chứ.
Quen anh được một thời gian, tình bạn càng thêm gắn bó nên hễ có ai cần mướn làm gì, tôi cũng gọi anh làm chung và ngược lại, khi có ai mướn anh làm gì, anh lại gọi tôi cùng làm.
Đó là chưa nói những buổi sáng tinh sương khi mới 2 giờ, tôi đã đẩy cái xe thồ chất đầy rau lang cùng với anh thồ một xe tranh ra quốc lộ 1 để bán cho lái chở về Biên Hòa, chúng tôi vừa phụ nhau đẩy xe lên dốc, vừa nói đủ thứ chuyện trên đời, lâu lâu lại dựa hai xe vào nhau, ngồi nghỉ và đem thuốc lào ra hút, để rồi đúng 6 giờ chúng tôi có mặt ở chợ, thằng thì bán rau lang để các bà mua về cho heo ăn, thằng nọ bán tranh cho người ta chở về Biên Hòa bán lại......

tưởng cũng nên nhắc lại là thuốc lào của chúng tôi hút ngày ấy, đã được mua ở đâu chứ nhỉ


http://dactrung.net/dtphorum/m486167-p16.aspx (http://dactrung.net/dtphorum/m486167-p16.aspx)

6Quit
10-26-2011, 06:36 PM
Cũng xin chào đón anh Sáu ghé chơi, nhớ ghé chơi thường nghe cha nội, quán này phải có anh vô mới om sòm, ồn ào. Anh có nghề gì chuyên môn, chuẩn bị đi, tui phỏng vấn anh luôn cho vui ..


Hello anh Gun, tui phải đi xa vài ngày vào lại thì mới thấy post này, xin lỗi nghen . Tui thì không có sưu tầm gì đâu (À, hồi còn ở VN tui có sưu tầm tem, bỏ vào một cuốn vở dày (giấy perluya) nhiều lắm, nhưng chạy loạn rồi bỏ, sau này về lại VN hỏi thì mẹ tui nói mọt nó ăn cuốn đó mất luôn). Thỉnh thoảng tui vào phá hay viết phụ anh thì OK chứ tui có biết gì đâu mà anh đòi phỏng vấn ...

gun_ho
10-26-2011, 06:49 PM
Vậy thỉnh thoảng tui cho anh mượn nhà, anh kể chuyện thời còn nhỏ đi phá làng phá xóm, thời vá víu gì đó, chắc là bán vé mệt luôn đó anh.

6Quit
10-26-2011, 06:58 PM
Vậy thỉnh thoảng tui cho anh mượn nhà, anh kể chuyện thời còn nhỏ đi phá làng phá xóm, thời vá víu gì đó, chắc là bán vé mệt luôn đó anh.


Ừa, hứa với anh là tui sẽ viết cho xong chuyện đó, bỏ lở dở bên phố 3 nhà nhỏ Trân, cũng định dán vào đó (tui mới mở quán lại) cho xong mà nhỏ chưa trở lại ..

gun_ho
10-26-2011, 07:01 PM
Cô bé quàng khăn đỏ bị Con Sói Già đớp rồi anh. Tôi cũng mới hay tin. Anh cứ viết đăng ở đây, cô thế nào cũng hiện hồn về coi.

6Quit
10-26-2011, 07:26 PM
Cô bé quàng khăn đỏ bị Con Sói Già đớp rồi anh. Tôi cũng mới hay tin. Anh cứ viết đăng ở đây, cô thế nào cũng hiện hồn về coi.


Chà, chắc là phải vậy rồi, không biết phải con "Sói Già Ngơ Ngác" đớp hông nữa ....:))

Sông Phố
10-26-2011, 10:30 PM
Ngã ba vườn mít
-----------------------------------------

Tôi cũng có nghe người ta gọi là rừng mít nữa, vì vậy tôi đoán chắc là ngay cái ngã ba này ngày xưa hẳn có một vườn mít to lắm, to giống cái rừng nên mới có tên gọi như thế?
Những năm đó tôi không còn ở rẫy nữa mà đã dọn ra quốc lộ một, ở tại bìa làng một xứ ở Hố Nai, cái Hố Nai cuối cùng sát với Trà Cổ và có cái suối nổi tiếng tên là Suối Đỉa.
Những ngày nào có dịp rảnh rỗi, tôi hay đạp xe từ nhà qua các xứ như Ngũ Phúc, Thái Bình, Sặt rồi Kim Bích rồi đổ dốc Suối Máu, qua nhà thương điên Biên Hòa và điểm đến là Ngã ba vườn mít . Tuy nhiên, lộ trình đó luôn được tôi bóp méo lại chút, gọi cho ấn tượng là "Suối Đỉa _Suối Máu" hay Suối Máu_Suối Đỉa để nghe cho đe dọa và xuyên thấu lòng độc giả. Dĩ nhiên có người sẽ thắc mắc là sao đã đi thì không đi cho tới Biên Hòa mà lại dừng ngay tại ngã ba vườn mít, dễ hiểu lắm, vì tôi đi thăm bạn thân của tôi mà.
Mà khi đã nói đến bạn thân, thì ta có thể đạp xe xa hơn thế nhiều lắm, đổ nhiều mồ hôi và cực nhọc lắm cũng vui lòng.....



Anh Gun,
SP nhớ khoảng đường đâu đó từ Trà Cổ đến Ngã Ba Vườn Mít xa diệu vợi, anh còn nói "có thể đạp xe xa hơn thế nhiều lắm" thì chắc chắn người bạn thân của anh và câu chuyện anh sắp kể sẽ rất thú vị đây.
Theo cái link của anh tìm về phố cũ để biết anh mua thuốc lào ở đâu, lại được đọc thêm một mảnh tình con con dễ thương như cái kẹp tóc
Cám ơn anh và chờ nghe tiếp ....

gun_ho
10-30-2011, 07:24 AM
Thân chào các thân hữu và tất cả những ai thỉnh thoảng ghé qua nhà.

Hôm nay tôi đã được BDH giúp dọn nhà qua Xóm Linh Tinh, cũng bởi vì kể chuyện linh tinh như tôi, có lẽ để bên Xóm này đúng hơn là Xóm chụp hình. Qua đây, hàng xóm mới của tôi sẽ là bác Tuệ, ông Cù, anh NN, bác Hổ xấu (đã hổ) và cô Gió vân vân. Mong các bạn hàng xóm và các thân hữu ghé chơi thường xuyên và đừng đi lộn xóm.

Trân trọng.

gun_ho
10-30-2011, 07:28 AM
Chị Sông Phố.

Mấy hôm nay khá bận rộn nên để cái mục này chìm khá sâu. Đúng là từ Trà Cổ đạp xe về Biên Hòa khá xa chứ, nhưng ngày đó còn là thanh niên nên đạp xa hơn nữa cũng chẳng có sao.
Đó là chưa tính ngày còn trong rẫy, từ đó ra tới ngoài đường lộ đã hết nhiều thì giờ, rồi từ đó về Biên Hòa hay Sài Gòn nữa chứ, tha hồ mà đạp.

nvhn
10-30-2011, 07:44 AM
Chà, chắc là phải vậy rồi, không biết phải con "Sói Già Ngơ Ngác" đớp hông nữa ....:))

Sói nào khi lập gia đình cũng thành "Sói Già" hết đó anh 6Quit, mà không ngơ ngác cũng phải vờ "Ngơ Ngác" nếu không làm thế làm gì có câu: "Tình chỉ đẹp khi con dang dỡ, lấy nhau rồi nham nhỡ quá anh ơi" :)).

Chào anh gun_ho, và quý anh chị ở Cánh buồm xa xưa. :)

tonthattue
10-30-2011, 04:41 PM
Té ra Gun Ho còn có vườn nầy. Hoàng gia tôi (nói cho sướng cái lỗ miệng hí) hân hạnh tổng chào, totalement, totally.
Tôi là người Bến Ngự, có nhớ biết vài nét của khu nầy trước khi vỡ mặt trận vì tôi sinh 1939. Hồi cư về, tôi sống với bên ngoại cũng tại Bến Ngự cho đến 1961 mới đi Saigon. Là một người hướng nội (introverti) nhưng không hướng ngã (egocentric) tôi chẳng để ý gì đến cái Bến Ngự nầy. Bây giờ muốn biết thêm những điều cần biết thì không còn cách nào nữa.
Bên ngoại tôi là đại điền chủ (theo tiêu chuẩn của mình), có ruộng chạy từ đấy lên đến ga, ra ngoài sông Hương đến vùng nay là trường Quốc Học, xuống An Cụu. Nhưng phải bán rẻ cho chính quyền Pháp để độ thị hóa. Ông cố ngoại chứng kiến một chuyện kỳ bí; vào lúc bớt đất như trên, mấy chục con trâu theo nhau mà chết. Và đó là lúc cáo chung tự nhiên chứ không cáo chung kiểu đấu tố.
Tuy chẳng để ý người và việc một cách tỷ mỷ, tôi thương mến Bến Ngự và cứ nói thầm nếu vì lý do gì mà phải rời bỏ nơi nầy thì chỉ có chết thôi. Rứa mà tôi không bao giờ trở lại mà cũng không chết. Nhiều lần xách cặp cho ông bộ trưởng, cùng đi máy bay nhỏ từ Saigon đến Huế, vô tòa hành chánh, ra quán ăn, nghe thuyết trình rồi bay vô Nam.
Tôi hoàn toàn cô đơn trên xứ Huế. Hôm lên ga đi Saigon, người đưa tiển tôi là một hộp bánh của một cô em, bánh làm trong nhà. Tàu hỏa đi hướng Nam nên tôi có thể nhìn dốc Bến Ngự, thế là xong.
Ở Bến Ngự tôi được ăn dưa hường. Trái dưa hường hình bầu dục không tròn như dưa trong Nam. Giá trị của nó không phải là lúc chín. Xứ nghèo đâu có ăn chơi như rứa. Cho nên dưa còn xanh dùng muối chua hay nầu với các thứ như các anh chị có nói. Quả tình tôi chưa bao giờ nghe nói cá sơn.
Dưa hường ngon nhất là nấu canh với cá nục; hay cắt khúc kho với cá nục. Một lối ăn khác là vằm dưa nhỏ, thái nhỏ, trộn với rau thơm, (bạc hà) hay rau dắp cá, rồi chan nước cá nục kho, hoặc sang hơn nữa là tôm kho đánh chan vô, xăm xắp dễ nuốt nhất là vào hè nóng.
Mà thôi buồn ghê. Tôi có bài thơ cũ có ghi chút kỷ niệm Bến Ngự, đem ra trả nợ văn chương, dẫu rằng văn chương hạ giới rẻ hơn bèo.
Chào Gun Ho và tất cả thân hữu, bái bye.

gởi gắm
tôn thất tuệ

Em biết rõ bên cây trâm trái đỏ
lá thở dài não nuột suốt canh thâu
hương trầm lắng nét buồn miên mãi
ánh đèn vàng tỏa dịu khối sương đen.
Em đi qua những đêm sầu tím ruột
em cay cú đống sách dày vô ý
không cứu anh ra khỏi nỗi cô đơn.
Em ganh ghét bức tranh thiếu nữ
mãi trông anh nơi quán lạc đường xa
bước lững thửng thềm hoang hí viện
phấn chưa nhòa tay vói nép trong khung;
những vũ khúc ballet trên giấy
của Degas đưa anh lạc chốn nào
dậy thương nhớ rừng ca dao của mẹ
dịu như thơ nơi bước nhảy huy hoàng.

Em biết rõ bên cây trâm trái đỏ
bóng chiều về chen lấn bóng thôn xưa
gần cuối ngõ anh đếm từng hột đoát
quả bàng khô đập hạt ngọt tinh dầu
củ khoai nướng anh quên cần câu cá cắn
anh học bài Lã Vọng rồi chăng?
Thời thơ ấu anh nằm dài trên kệ sách
móc chân treo đĩnh núi thái hòa
kêu Nghiêu Thuấn ngồi lưng trâu gõ nhịp
mép bờ ao rau ngọc họa theo lời.
Những biển động xôn xao mùa lá thắm
tóc anh xanh nhuốm đỏ máu yêu đời
vào buổi tối tìm bước đi nơi kinh sử.

Anh để lại tháng ngày ước nguyện
những vấng vương bên dòng sông Bến Ngự
bến neo xưa anh hùng lỡ vận
thuyền cụ Phan chấm nước lội trên non.
Lạc xứ người
anh giam mình nơi căn phòng lạnh lẽo
em đi qua nỗi sầu tím ruột.

Em gởi gắm cây trâm trái đỏ
nhắc nhở anh giờ cơm đã đến
ngủ đi thôi đừng thức mãi đêm khuya.
Em đi qua nhắm mắt không muốn thấy
ánh đèn vàng đổ giọt từng canh.
Gởi gắm anh cho bức tranh thủy mạc
có khúc cầu bắc nhịp sương thu
lồng chữ viết của người thơ phượng múa
quảy rong sim vỗ cánh quá ngân đình.
Gởi gắm anh cho nàng tiên xa thẳm
ru hồn anh trong mộ khúc bình minh.

HoangVan
10-30-2011, 05:43 PM
... Hoàng gia tôi (nói cho sướng ....
... móc chân treo đĩnh núi thái hòa ...



chào làm quen anh .. hoàng gia .. :)

.. ~o) ..

Lan Huệ
10-30-2011, 06:24 PM
Mến chào gun_ho,

Hôm trước gun_ho có nhà mới, chị LH đi vắng. Hôm nay nhân tiện gun_ho dời nhà qua xóm mới, chị LH ghé thăm, có mấy con cá màu mè làm quà


http://i269.photobucket.com/albums/jj49/duclu67/IMG_3025.jpg


Lan Huệ cũng xin chào tất cả quý khách của Cánh Buồm Xa Xưa:-h

Sông Phố
10-31-2011, 12:41 PM
http://saigonline.com/songpho/Images/Nguyetcam.jpg (http://saigonline.com/songpho/Music/Nguyetcam.mp3)








Đem bài Nguyệt Cầm gửi anh Gun đây ạ .....

HoangVan
10-31-2011, 02:23 PM
... long lanh .. long lanh .. @};- ...

gun_ho
10-31-2011, 05:05 PM
Tôi nghĩ bài Nguyệt Cầm này cũng như một món ăn ngon và hiếm mà thỉnh thoảng ta chỉ nên ăn một lần, trước khi ăn nên nhịn đói và sau khi ăn xong là không ăn thêm bất cứ món gì nữa hết cả.
Một bản nhạc mà người hát sẽ trân trọng từng ý, từng chữ cũng như tác giả đã chọn từng ý, từng lời và từng nốt nhạc thì người nghe cũng chẳng nên lãnh đạm, thờ ơ.
Ngày đó, lâu lắm rồi, nhà tôi cũng có bài này, được in trong tập Ca Khúc Cung Tiến, tập nhạc trứ danh của ông mà ở ngoài bìa là hình vẽ ông già gầy ốm với cây đàn Guitar của Picasso.

http://farm7.static.flickr.com/6213/6300147615_a0bb53fafd_z.jpg



Bên trong là giấy cứng tốt có những bài hát được viết và trình bày trang nhã, có những bài dễ và phổ thông như Hoài Cảm, Thu Vàng mà bất cứ ai cũng có thể gân cổ lên để Cuồng điên vì nhớ, để Lang thang trên đường.....nhưng rồi, niềm vui của đám nghiệp dư vội phai dần theo Hương Xưa và Nguyệt Cầm để rồi lịm chết theo Lệ đá Xanh....

Cung Tiến cũng đã bỏ công viết bè đệm cho Nguyệt Cầm rất công phu, mà ông có ghi rõ ràng là dành cho đàn Tây Ban Nha, riêng cái bè đệm này mà chơi cho nhuần nhuyễn có lẽ cũng mất hai ba tuần chứ chẳng phải vừa, những chữ như là Allegretto Sostenuto ghi kèm trên dòng nhạc đã làm cho bài hát nhìn rất chuyên nghiệp và cổ điển mà ngày nay, dường như bè đệm cho "đàn Tây Ban Nha" đó chẳng còn ai thèm chơi khi hát Nguyệt Cầm nữa thì phải.

Cám ơn chị Sông Phố đã đăng lại bài này trong nhà tôi và cũng xin mượn chị bài này để gởi đến người bạn năm xưa của tôi, người đã cùng tôi ngồi đàn hát nghêu ngao dưới ánh trăng năm nào mà tưởng như là mới đây.

tonthattue
10-31-2011, 05:57 PM
http://saigonline.com/songpho/Images/Nguyetcam.jpg (http://saigonline.com/songpho/Music/Nguyetcam.mp3)








Đem bài Nguyệt Cầm gửi anh Gun đây ạ .....

************************
Theo tôi, Cung Tiến chỉ lấy ý thơ của Xuân Diệu (trong một bài gồm bốn câu); nói khác bốn câu nầy không nằm trong lời ca. Tài liệu dưới đây lấy trong Đặc Trưng (nhạc)
http://dactrung.net/Bai-nh-772-Nguyet_Cam.aspx

Trăng nhập vào dây cung nguyệt lạnh
Trăng thương trăng nhớ hỡi trăng ngần
Đàn buồn đàn chậm ôi đàn lặng
Mỗi giọt rơi tàn như lệ ngân.
(Xuân Diệu)


Đêm mùa trăng úa làm vỡ hồn ta...
Ngập ngừng xa...suối thu dồn lá úa trôi qua
Sầu thu, sầu lên vút mịt mù, mà e nhớ hương mùa thu
Trăng Tầm Dương lung linh bóng sáng, từng thoáng lệ ngân, mà hồn phân vân cuồng điên nhớ
Long lanh tiếng Nguyệt Cầm, tiếng đàn trầm
Ai nhớ nương tử một đêm nao trăng thanh trong lời hát... chết theo nước xanh...Chết theo nước xanh...
Ôi đàn trăng cũ làm vỡ hồn anh...

Long lanh long lanh ... trăng chiếu một mình,
khơi vơi khơi vơi ... nhạc lắng tơ ngời
Nguyệt cầm ơi từng lệ ngân, ...
chết từng mùa Xuân...

Đêm ngời men nhớ...Nhạc tê ngời thuở xưa
Trăng sầu riêng chiếc... Trăng sầu riêng chiếc, sầu cho tới bao giờ ?
Hồn ghê bốn bề sao ngợp hồn xanh biếc trời cao
Kià thuyền trăng, trăng nhớ Tầm Dương, nhớ nhạc vàng, đêm ấy thuyền neo bến ấy

Nguyệt Cầm nghe nấc từng câu...
Có hàng mây trắng về đâu?
Mắt chìm sâu, đêm lắng đời sâu
Nguyệt Cầm khơi mãi tình sầu .
Khơi mãi nguồn đêm ...Mùa trăng úa làm vỡ hồn ta...
Ngập ngừng xa suối thu dồn lá úa trôi qua .
Sầu Thu sầu lên vút mịt mù, mà e nhớ hương mùa Thu .
Trăng Tầm Dương lung linh bóng sáng từng thoáng lệ ngân, mà hồn phân vân cuồng điên nhớ .
Long lanh tiếng Nguyệt cầm tiếng đàn trầm .
Ai nhớ Nương Tử một đêm nao trăng thanh trong lời hát, chết theo nước xanh chết theo nước xanh .
Ôi đàn trăng cũ làm vỡ hồn anh.

gun_ho
10-31-2011, 06:07 PM
Ngã ba vườn mít

--------------------------------

Nhưng dần dần, đất đai càng bớt màu mỡ, làm suốt một mùa mưa chỉ còn đủ ăn hai, ba tháng mùa nắng nên tôi đành bỏ nhà chạy lên Bàu Cá chặt mía và mua ve chai . Anh thì dẫn mẹ cõng con về lại Ngã ba vườn mít tìm sinh kế, nơi mà ngày xưa anh từng lớn lên.

Ngày dọn trở về thành phố, anh chỉ cần chở theo mấy cây tre và một mớ tranh đã đánh sẵn thành tấm. Tìm một căn nhà cũ nay chỉ còn 4 vách tường là anh gác cây lên, lợp mái xong là gia đình anh có ngay một nơi che mưa nắng và hôm sau anh bắt tay ngay vào nghề ba gác mướn.

Lần đầu tiên tôi về thăm anh thì anh đã có mối bỏ nước đá dài dài từ Ngã ba vườn mít về đến chợ Biên Hòa, từ các xe nước mía, quán sinh tố hay chè, bất cứ một quán bán hàng giải khát nào cần cái lạnh, cái mát là họ cần đến anh.
Và anh cũng bày đặt triết lý rằng "bản chất nó chỉ là nước và ai cũng có nước, nhưng nay nhờ nó lạnh nên người ta cần tao và tao đang kiếm tiền nhờ cái cảm giác "lạnh" chứ không phải nhờ "nước", tôi cười chỉ qua bên kia đường, nơi các cô đang ngồi chờ khách trả lời anh là : thì mấy cô kia cũng bán cái cảm giác "sướng" chứ đâu có bán cái gì cụ thể đâu mà....

Để rồi cũng có ngày, tôi ghé nhà anh ngồi chờ hồi lâu, trời mưa tầm tã, anh đẩy xe ba gác đầy nước đá ế về và chửi đổng "Đ mẹ, cái nghề nó bạc, nắng thì chúng nó chèo kéo mình, đổ một cây mưa, nó nhìn mình như thằng không quen biết...."
Ngày đó, thủy điện Trị An chưa có, ngành làm nước đá rất èo uột và thiếu thốn nên bọn dân lậu như anh chỉ cần móc nối với nhân viên điện lực là có quyền làm nước đá lậu, những thanh nước đá bẹ chừng 10 kg được sản xuất trong những con ngõ nhỏ chứa toàn dân lậu từ Kinh tế mới trốn về dần dần trở thành nguồn lợi béo bở cho những người như anh.
Chỉ cần sau 1 năm, tôi thấy nhà anh đã có TV, anh đổi từ ba gác đạp thành ba gác máy và bữa cơm đã có thịt, bữa nhậu đã có bia chứ chẳng còn là đế nữa.


----------------------------------------------

Chị Lan Huệ

Cám ơn chị tặng mấy con cá, cá đó có kho với dưa hường được không chị? Tuy không giống nhau tí nào, nhưng lại làm em nhớ bầy cá sơn.


Anh Tuệ.

Anh là Hoàng Phái hay Hoàng Gia? Nếu quê nhà anh ở Bến Ngự thì chắc anh biết cái bến ngay sông nhỏ, nơi mẹ em thuờng giặt giũ và bên kia là cụ Phan bội Châu đứng kêu than cho đất nước....

tonthattue
10-31-2011, 06:31 PM
Cứ nhìn bốn câu thơ của Xuân Diệu và lời nhạc của Cung Tiến thì phải nói Cung Tiến có cái liêm sĩ trí thức (honnêteté intellectuelle) khi đem so với những trường hợp khác trong giới tân nhạc hậu bán thế kỷ 20, ví như lấy thơ của người khác đổi lời, hay cố tình vô ý như chỉ đề tên một người, tức người phổ nhạc.
Cung Tiến chỉ lấy một chữ là "lệ ngần" và một ý là trăng nhập vào cung đàn. Cung Tiến có rung cảm từ bài thơ và đã quảng diễn sâu và rộng, đưa lên một scope (cung tầng?) vừa ngoại cảnh vừa nội tâm. Ông đưa vào những điển tích văn chương như Nương Tử, Tầm Dương. Đặc biệt Cung Tiến đã mô tả sự thiết tha trong lúc thơ Xuân Diệu rất hời hợt.
Cung Tiến đi theo truyền thống variation của nhạc cổ điền Tây phương. Soạn giả chỉ lấy một nhạc đề ngắn của người khác rồi phát triển thành một biến khúc. Trên thực tế, ngoài những kẻ sành điệu, đa số không phân biệt chỗ nào mượn, họ chỉ biết đó là một tác phẩm như các tác phẩm khác của cùng tác giả. Nhưng bao giờ cũng ghi rõ biến khúc từ một giai điệu của ai.

gun_ho
10-31-2011, 06:37 PM
Trăng Tầm Dương lung linh bóng sáng từng thoáng lệ ngân, mà hồn phân vân cuồng điên nhớ .
Long lanh tiếng Nguyệt cầm tiếng đàn trầm .
Ai nhớ Nương Tử một đêm nao trăng thanh trong lời hát, chết theo nước xanh chết theo nước xanh .
Ôi đàn trăng cũ làm vỡ hồn anh.



Nếu nói như anh Tuệ, thì Cung Tiến cũng lại nợ Giang Châu Tư Mã một lời.


Bến Tầm Dương canh khuya đưa khách
Quạnh hơi thu, lau lách đìu hiu
Người xuống ngựa, khách dừng chèo
Chén quỳnh mong cạn, nhớ chiều trúc ty

.........................
Giang Châu Tư Mã đượm mùi áo xanh

gun_ho
10-31-2011, 08:23 PM
Vậy là tôi đã nhớ lộn mất rồi.

Andantino con espressione chứ đâu phải là Allegretto sostenuto.



http://farm7.static.flickr.com/6096/6301246692_7036389ea0_b.jpg

http://farm7.static.flickr.com/6212/6301246806_d1fd58ed5d_b.jpg



giờ đây chắc không dễ gì còn tìm thấy những bài hát được soạn công phu như thế này

hoài vọng
10-31-2011, 08:25 PM
Ba , bốn năm trước có đôi vợ chồng kiến trúc sư ở nước ngoài muốn làm một đêm Cung Tiến ở Huế ( người vợ rất thích nhạc CT ) tôi cũng đã ....tính toán... để nhẩy xe lửa ra Huế , nhưng chuyện không thành ....một người đã làm một đêm Vinh Danh Lý Tống thì làm sao mà cs cho về !
Trước đây , tôi nghe Hương Xưa có một đoạn violon rất réo rắt ....làm tôi lại tưởng tượng anh và người bạn nghêu ngao dưới trăng ....

tabalo
11-01-2011, 09:46 AM
Vậy là tôi đã nhớ lộn mất rồi.

Andantino con espressione chứ đâu phải là Allegretto sostenuto.
giờ đây chắc không dễ gì còn tìm thấy những bài hát được soạn công phu như thế này

Nghe Nguyệt cầm rồi nghe Serenata http://www.youtube.com/watch?v=j4o0jrNb-Bo và Tristesse http://www.youtube.com/watch?v=B5cPykaebJc anh Súng cảm nhận ra sao ?
Về bài Lệ đá Xanh tui không thấy Cung Tiến ở chỗ nào , đành chào thua

tonthattue
11-01-2011, 12:39 PM
Nghe Nguyệt cầm rồi nghe Serenata http://www.youtube.com/watch?v=j4o0jrNb-Bo và Tristesse http://www.youtube.com/watch?v=B5cPykaebJc anh Súng cảm nhận ra sao ?
Về bài Lệ đá Xanh tui không thấy Cung Tiến ở chỗ nào , đành chào thua.

Lệ Đá Xanh xin đừng nhầm với Lệ Đá (hỏi đá rêu phong bao nhiêu tuổi tồi), hoàn toàn khác nhau trên mọi phương diện.
Các bạn sẽ thấy trong "Nửa Hồn Thương Đau", Phạm Đình Chương dùng câu: Đôi khi anh muốn tin, đôi khi anh muốn tin...
Ôi những người, ôi những người khóc lẻ loi một mình.
giống như trong Lệ Đá Xanh. Tôi có đọc một hồi ký viết bởi anh ruột của nhà văn Kiệt Tấn về một buổi gặp gỡ tại nhà Cung Tiến. Mọi người đều say túy lũy. Nhiều incidents buồn cười và rốt cục không có gì xấy ra. Chuyện đáng thương và đáng cười nhất là Cung Tiến lên lầu lấy chai rượu và đi xuống té gảy răng; ông lo không biết làm sao mà thổi cao mộc (hautbois, oboe) khi bị sún.
Phạm Đình Chương đến piano bắt đầu một giai điệu mới để dùng bài thơ của Thanh Tâm Tuyền vào lời nhạc. Cung Tiến khiêu khích: PĐC biết gì về melodie mà đàn. Cải vả qua lại vài câu cho vui như đóng kịch. Hồi ký nầy không nói thêm lúc ấy Cung Tiến đã vòi vĩnh được gì chưa cho Lệ Đá Xanh, cũng không viết thêm vì sao PĐC sành nghề lại không tiếp tục. Có thể vì incident nầy mà Cung Tiến đã đề tặng PĐC.
Lệ Đá Xanh chung trường hợp với Đường Chiều Lá Rụng của Phạm Duy vì ít ai hát cho trót lọt. PD nói bài nầy chỉ có Thái Thanh, Kim Tước hát mỗi một lần.
Lệ Đá Xanh tôi đã nghe Thái Thanh và Anh Ngọc hát riêng; tôi hết sức hài lòng. Ở điểm khác, tôi thấy Kim Tước rất thích hợp với các bản viết theo bán cổ điển tây phương như Lệ Đá Xanh, hoặc Giấc Mơ Hồi Hương của Vũ Thành. Nhưng không tìm thấy Kim Tước. Những tác phẩm kiểu nầy không những đòi hỏi ca sĩ thượng thừa, mà còn đòi hỏi sự ưu thích và thẩm âm của người nghe. Để tránh hiểu lầm, xin nói đây chỉ là chuyện sở thích mà người Pháp cho là chuyện khẩu vị và màu sắc( l'affaire de gouts et de couleurs) không nói cao thấp ai hơn ai.********

Lệ Đá Xanh

Cung Tiến

Thanh Tâm Tuyền

Tặng Phạm Đình Chương

Andantino rubato

Tôi biết những người sống lẻ loi, hồn không nguôi, sầu không nguôi, đời quên yên bình cho người.

Đời không yên vui là đó: lệ khóc không rơi ngoài hồn, lệ khóc không rơi ngoài hồn, hồn cô đơn...

Nghẹn ngào không nói là những đêm nao, người ngắm trăng sao bềnh bồng. là những đêm mắt lệ, là những đêm mắt dâng lệ đá xanh.
Lệ đá xanh, ôi những đêm buồn một mình, ôi những đêm lẻ loi, sầu nâng chênh vênh tâm hồn.

Đôi khi anh muốn tin, đôi khi anh muốn tin ngoài đời chỉ còn trời sao đáng kể, mà bên vì sao lấp lánh đôi mắt em, và đôi mắt em lấp lánh không thôi đến ngày cuối...

Đôi khi anh muốn tin, đôi khi anh muốn tin, ngoài đời thơm thơm, cỏ hoa ươm hương dịu hiền. mà bên trái cây ngọt ngào đôi môi em, ngọt ngào đôi môi em, ngọt ngào đôi môi em ...
Nguồn sữa mật khởi đầu.

Đôi khi anh muốn tin ngoài đời cỏ hoa tinh khiết, mà bên cỏ hoa quyến rũ cánh tay em, vòng ân ái, vòng âu yếm.

Đôi khi anh muốn tin, đôi khi anh muốn tin...
Ôi những người, ôi những người khóc lẻ loi một mình.
Đau đớn lệ, đau đớn lệ là những viên đá xanh.
Tim rũ rượi...

Sydney 1957

xuất xứ: Đặc Trưng / nhạc

6Quit
11-01-2011, 12:55 PM
Chào các anh .


Tui chưa nghe Thái Thanh hay Kim Tước hát Nguyệt Cầm hay Lệ Đá Xanh, để về kiếm nghe thử, nhưng về nhạc tiền chiến, nếu bỏ qua hình ảnh và khía cạnh chính trị, thì tui coi trong You Tube bây giờ thấy bà Phạm Phương Thảo hát "Lời Người Ra Đi" của Trần Hoàn hay "Một Chút Tâm Tình Của Người Hà Tĩnh" hay quá chứ .

gun_ho
11-01-2011, 02:30 PM
Anh Ta, anh Sáu anh Tuệ.

Đúng là mỗi người cảm nhận âm nhạc mỗi khác, chẳng ai giống ai. Nếu có ai dám tự xưng mình hoàn toàn độc lập và không bị ảnh hưởng chút gì bởi quá khứ, bởi nền giáo dục hay ảnh hưởng gia đình, tôi sẽ cho là người đó nói dóc.


Có những bài hát mà người quê ở miền Tây sẽ cảm nhận và thưởng thức ngon lành, trong khi một em gốc Ba Vì (có con bò vàng) thì chẳng thấy phê phẩn gì cả. Trong đoạn trước tôi có viết là

" ...những bài dễ và phổ thông như Hoài Cảm, Thu Vàng mà bất cứ ai cũng có thể gân cổ lên để Cuồng điên vì nhớ, để Lang thang trên đường.....nhưng rồi, niềm vui của đám nghiệp dư vội phai dần theo Hương Xưa và Nguyệt Cầm để rồi lịm chết theo Lệ đá Xanh...."

thì cũng vậy, thưởng thức Cung Tiến có hai ba loại, những bài dễ cảm như Thu Vàng, Hoài Cảm thì ai cũng biết, sau đó leo lên Huơng Xưa và Nguyệt Cầm như tôi, chị SP chẳng hạn, chứ đến Lệ đá Xanh thì tôi cũng như anh Ta, chẳng còn cảm thấy hay ho gì, có nghe thì cũng cố gắng nghe chơi, chứ mắt liếc nhìn lung tung, chẳng thấy phê như anh Tuệ được .
Vì sao ? Vì tôi với anh không có cái quá khứ của anh Tuệ, không có cái tâm tình đó, hay là không quen nghe những giai điệu quá trắc trở ? tâm tình quá phức tạp. Cũng vậy, có biết Tình nghĩa giáo khoa thư, thấy nhánh bần gie, con đóm đậu sáng ngời mới hiểu tiếng hát, câu hò trên sông, hay là nghe điệu Quan Họ cũng cần phải có một tâm tình, một hiểu biết nào đó mới thưởng thức được .

Đó là nói về phía người nghe, còn về phía người sáng tác thì sao ?

Thì hai bản của anh Ta đưa ra, hình như là nghe chẳng cần phải hiểu gì (vì có lời ca đâu mà) nhưng ai cũng cảm được, cũng thích chẳng phân biệt tuổi tác già trẻ hay sống ở đâu hết cả.

Và những bản nhạc đó thì mới đúng là bất tử .

6Quit
11-02-2011, 11:46 AM
Viết tiếp Vá Lại Tuổi Thơ cho anh Súng ...

Ai chưa xem phần 1, 2, 3 thì vào link này ..

http://dactrung.net/dtphorum/m486167-p39.aspx (http://dactrung.net/dtphorum/m486167-p39.aspx)


Vá Lại Tuổi Thơ (Phần 4)


Sau khi ông Diệm chết vài năm, làng tôi gần như trở thành vùng xôi đậu, tối cách mạng (VC), rạng quốc gia. VC nhiều khi xuống làng tôi ngay cả ban ngày để tịch thu gạo, muối, cá khô …. Tụi nó dạy cho tôi súng nào là khẩu trường dài, trường mách, AK, tiểu liên Tiệp Khắc, lựu đạn nào là lựu đạn chày, lựu đạn mãng cầu ...Rồi lính quốc gia đến đóng, dạy tôi khẩu nào là Carbin, Garrant, tiểu liên Thompson, trung liên Ba, súng cối 81, lựu đạn tròn, lựu đạn bi và dạy tôi cách gài và gỡ lựu đạn. Giao tranh liên tục xảy ra ở làng tôi, nhiều lần gia đình tôi phải tản cư về quê ngoại, mấy hôm sau trở về thấy đầy hố đạn bom quanh vườn. Sinh hoạt gia đình không còn như xưa, nhà nào cũng đào hầm để trốn bom đạn, mọi việc phải làm vào ban ngày, tối khóa cửa đi ngủ sớm và lắng nghe tiếng chó sủa hay tiếng súng nổ để chuẩn bị di tản nếu cần.

Mùa thu năm 1966, tôi vào lớp 5, thầy tôi là một huynh trưởng thuần thành trong GĐPT nên biết rất nhiều trò chơi và chuyện cổ tích. Có thể nói đây là một vị thầy hay nhất (best teacher) của tôi trong suốt mấy năm ở tiểu học. Thầy luôn luôn dành nửa giờ cuối cùng để kể chuyện cho chúng tôi nghe, những chuyện dài hấp dẫn mà lúc nào thầy cũng ngừng ở những đoạn vô cùng gay cấn nên chúng tôi lúc nào cũng mong trời sáng để tiếp tục đi học vì chờ nghe thầy kể tiếp. Tôi còn nhớ rõ ba mẫu chuyện dài thầy kể đã làm chúng tôi “mất ăn mất ngủ” là: Bến Chợ Đêm Khuya, Nghĩa Sĩ Thành Tây Đô và Aladin Và Cây Đèn Thần. Thầy tôi gốc Huế, mới đổi về dạy được vài năm nên tình hình địa phương thầy không rõ lắm. Mồng một Tết năm đó (Đinh Mùi, 1967), thầy tôi tổ chức du ngoạn Chùa Hang (cũng gọi là Chùa Thiên Sanh) nằm ở phía Tây, cách quận lỵ 5 cây số. 7 giờ sáng mồng một Tết, chúng tôi “cơm vắt muối vừng, bình đông tích thủy”, hẹn gặp nhau ở trường và lên đường bằng xe đạp, ai không có xe đạp thì được chở mà đa số là mấy nàng kẹp tóc. Khoảng 8 giờ 30, chúng tôi đến chùa. Bỏ xe đạp lại ở chân núi, chúng tôi trèo lên mấy chục tam cấp mới đến chùa, chùa là một cái hang sâu mà mái là một tảng đá vĩ đại, trong chùa có tượng Phật khắc bằng đá và một cái giếng sâu, tương truyền rằng nếu ai bỏ quả bưởi vào giếng, quả bưởi sẽ trôi tận ra cửa biển Đề Gi ở Phù Cát.

Chúng tôi cắm trại, làm Tạc Zang đu dây dưới mấy tàng cây lớn, la hét nô đùa đến trưa, xong dọn cơm vắt ra ăn, ăn trưa xong thì đã 2 giờ chiều. Thầy trò nhổ trại ra về, vừa xuống đến chân núi, sắp lấy xe đạp thì 5 VC (4 thằng 1 con) xuất hiện, với đồ bà ba nâu, mũ cối, súng AK và dép cao su. Một số tụi tôi kêu: “cách mạng, cách mạng”, một số kêu: “lính rừng, lính rừng”. Tôi thì tĩnh bơ vì gặp VC hoài, nhưng thầy tôi là người ở thành phố, chưa thấy VC bao giờ. Thầy tôi nghe kêu, quay lại, tái mặt đứng chết trân không nói được lời nào. Tụi tôi còn nhỏ, chắc không sao chứ thầy tôi (25, 26 tuổi) mà để tụi nó hốt lên bưng thì tiêu, tôi đứng bên thầy, an uỉ: “Không sao đâu thầy, thầy cứ lại ngồi đó đi để coi mấy ổng muốn gì”. Thầy tôi ngồi xuống, mấy thằng VC bắt đầu giảng mô ranh (moral), nào là sắp chiến thắng Mỹ Ngụy, nào là sắp giải phóng đất nước v..v..Thầy tôi ngồi yên lắng nghe, nói đã, thằng VC móc túi lấy gói thuốc Melia mời thầy hút, thầy tôi lắc đầu không dám nhận.
Sau hai tiếng đồng hồ bố láo, tụi VC thả thầy trò chúng tôi về sau khi ban một câu là vì khoan hồng cho mấy ngày Tết. Thầy trò cắm cổ mạnh ai nấy đạp xe, về đến gần trường mới dám ngừng lại nói chuyện. Từ đó, thầy tôi không dám tổ chức du ngoạn nữa.....


(Còn tiếp phần 5)

gun_ho
11-02-2011, 02:41 PM
Vậy là anh Sáu chọn quán này gởi bài luôn hén, cám ơn anh, đông và vui ...Tôi sẽ hoàn tất cái Ngã ba vườn mít cho lẹ, mấy hôm nay làm việc lu bu quá anh ơi...


Ngã ba vườn mít.
------------------------
Chuyện đời hầu như ở đâu cũng vậy, làm gì có ăn là thiên hạ bu theo bắt chước làm giống y như mình làm, dần dần cả cái xóm dân lậu của anh trở thành "chủ hãng nước đá" với nguồn điện ăn cắp của nhà nước. Nói là ăn cắp chứ thật ra ai cũng phải có chung chi cho bọn điện lực địa phương để họ làm ngơ, nhưng rồi ăn cắp quá nhiều, đường dây quá tải và kết quả là nổ bình biến thế liên tục.

Lâu lâu nổ một lần thì còn tha thứ, còn mà cứ vài ngày nổ một bình thì dĩ nhiên là có vấn đề và một hôm, công an tỉnh phối hợp cùng điện lực và công an địa phương bố ráp nguyên cả cái khu dân lậu này.
Ma đưa lối, quỷ đưa đường, lại đúng cái ngày tôi lóc cóc đạp xe từ Hố Nai lên Biên Hòa thăm anh. Đến nhà anh từ chiều, ngồi chờ anh đi giao xong nước đá rồi anh về bày đồ ăn nhậu nhẹt nói dóc đã đời và ngay lúc chuẩn bị đi ngủ thì tiếng chân người chạy rầm rập, tiếng la, tiếng lên đạn và cả tiếng súng nổ lốp đốp nữa chứ....
Thằng cháu anh đập cửa kêu "Cậu, cậu ơi !!! họ chận hết các ngõ rồi, chạy...chạy....."
Anh văng tục đèo cái tiếng chửi quen tai mà tôi vẫn thường nghe, anh nói " Mày lo thân mày đi, leo đại đàng sau nhà rồi kiếm đường dọt, tao phải bưng ba cái đầu này đi giấu " Đầu là những cái bơm gây lạnh làm nước đá của anh , gia tài sự nghiệp mà , đâu có bỏ ẩu được .

Mạnh ai nấy lo, tôi leo qua tường sau nhà, leo thêm mấy bức vách ,qua mấy hàng rào và rồi lọt vô một chuồng heo , trong chuồng có đâu chừng 15 con heo thịt cũng khá to, thấy chỗ này cũng khá êm, tôi ngồi núp chung với lũ heo và bọn heo chỉ khụt khịt tí xíu rồi cũng chẳng phản ứng gì nhiều khi thấy tôi nhập bọn , Đàng kia, tiếng người chạy, tiếng hét đe dọa rồi lâu lâu có tiếng súng nổ làm cho cảnh tượng bố ráp thêm phần căng thẳng, đàng này tôi ngồi co ro cố chịu đựng bọn heo một hồi thì tôi chui về phía góc chuồng xa lũ heo kia chút cho đỡ hôi và tôi cũng tính đường kẹt quá thì ngủ chuồng heo đêm nay cũng chẳng chết ai.....

Ngồi bó gối một hồi, đang lơ mơ thì bỗng có tiếng người đi dép lẹt xẹt, tiếng múc nước và tôi hé mắt nhìn, thì ra tôi đang ngồi sát một cái phòng tắm được che dã chiến và có một người đang xách nước vào chuẩn bị tắm, và đó là một người ..... đàn bà....mới chết tôi chứ.

6Quit
11-02-2011, 08:05 PM
Anh Gun, tui sẽ gửi bài ở đây cho vui .

Mai đi công tác rồi, hẹn anh tuần sau về viết tiếp .

gun_ho
11-03-2011, 03:59 PM
Trong bóng tối, tôi chẳng thể hình dung ra được người đàn bà kia già hay trẻ, nhưng tôi có thể lờ mờ đoán "chị ta" chưa già lắm vì qua những động tác của chị khi xách nước, bước đi vẫn nhanh nhẹn và lẹ làng và rồi tôi nghe chị nhắn vào với người trong nhà, trông chừng nồi canh nồi cơm gì đó bằng một giọng trong trẻo, tôi biết đó là chị chứ chẳng phải bà già....

Có bao giờ bạn để ý nghe âm thanh khi bạn tắm chưa? Bạn sẽ trả lời rằng đó chỉ là tiếng nước chảy từ vòi sen ào ào, đơn điệu và chẳng có gì đặc biệt.

Nhưng khi tắm bằng cái gáo nhỏ, ta múc nước từ một cái thùng hay cái lu rồi xối lên người thì âm thanh sẽ khác, rất là khác và nếu bạn không tắm mà lại ngồi "nghe" người ta tắm như tôi đã nghe hôm ấy, nó lại càng khác lắm lắm ....nữa.
Tiếng ục ục, ộp ọap ào ào, tiếng xối nước chảy khi nhiều, khi ít rồi lại ngưng, rồi tiếng bàn tay kỳ cọ, lướt trên da trên thịt và quan trọng nhất là cái tiếng phát ra từ trí tưởng tượng của thằng người đang ngồi co lại trong chuồng heo bên cạnh nhà tắm mới là dữ dội...nếu có ai nói âm nhạc kích thích trí tưởng tượng, tôi hoàn toàn đồng ý, vì hôm ấy chỉ là âm thanh mà thôi cũng đủ làm cho tôi choáng váng ..... thanh niên độc thân mà....
.............
quá nửa khuya, im ắng, tôi mò tìm đường về lại nhà anh , không thấy ai cả ngoài con chó nhìn tôi ngoắc đuôi mừng, tôi lấy xe đạp và lọc cọc đạp về nhà để rồi sau vài ngày, lại trở lên Biên Hòa xem gia đình anh có được bình yên.
Anh hỏi tôi đã trốn ở đâu? nhà nào và sau khi nghe chuyện tôi kể, anh cười ha ha và cho tôi lên xe, anh chở đến một quán sinh tố ngay Ngã ba vườn mít. Hai ly sinh tố vừa bưng ra chưa kịp uống anh đã nói nhỏ, đương sự nè mày....và tôi hiểu ngay ý anh muốn nói gì ngay lập tức.
Chị có dáng người dễ nhìn, thon thả và có lẽ lớn hơn tôi 4,5 tuổi (?)....khi nào cũng vui vẻ, tươi cười dễ mến và chị cũng chẳng bao giờ ngờ rằng cái gã thanh niên ngồi uống sinh tố kia đã không đến quán vì giải khát mà vì một lý do hoàn toàn khác

Để rồi sau này, mỗi lần đi ngang qua Ngã ba vườn mít, tôi đều cố tìm lý do ghé lại quán sinh tố của chị, uống một ly, ngồi một hồi lâu rồi đi mà chẳng hiểu lý do vì sao......hay để làm gì ??


-----------------------------------


Anh bạn tôi sau này dọn về Giang Điền nuôi heo và qua đời vài năm sau vì bệnh gan.

Sông Phố
11-03-2011, 09:23 PM
Chuyện kinh dị quá anh Gun!
Mà cái quán sinh tố ở góc nào anh ? Gần rạp hát Khánh Hưng hay ngược chút xíu lên phía quán kem Ca Dao ?

gun_ho
11-04-2011, 04:52 AM
http://farm7.static.flickr.com/6038/6312007914_57a13c2951_z.jpg


--------------------------------------------------------------------


Năm đó là năm 83 , những cái nhà bỏ hoang chỉ còn bốn bức vách.

-----

Từ Suối Máu về Biên Hòa, nằm bên tay trái chị ạ.

HoangVan
11-04-2011, 05:18 AM
http://img651.imageshack.us/img651/5898/gunho02t.jpg

... hình đẹp @};- @};- ...

gun_ho
11-04-2011, 06:26 AM
Ăn sáng


---------------------------------
Bánh mì trứng , khoai lang, mì gói Nongshim Kimchi Mama là bạn ta mỗi buổi sáng, mỗi ngày mỗi sáng ta đều gặp nhưng nếu thêm vào cái tô mì gói một ánh nắng dậy sớm rọi qua những thân cây. Một làn hơi nước ấm nóng từ nồi phở giữa cái lạnh Hà Nội thì ăn sáng bỗng trở thành một nghi lễ ấy chứ.
Có khi từ chiều hôm qua, người ta đã hẹn, đã dặn trước, để rồi sáng nay lại thêm vài người gọi, nên ăn sáng bỗng trở thành hỗn tạp. Những người bạn học ngày xưa trộn lẫn với thân nhân, anh chị , DT bỗng nhiên lộn xộn với đồng hồ và câu chuyện trở thành nồi tả pín lù, cái hương hoa của tia nắng ban mai bỏ chạy mất biệt để cho người ta phải chạy theo níu kéo lấy nó trở lại, chứ sao?
--------------------------
Ngày ghé Hà Nội, tôi trọ ở phố Chân Cầm, một con phố bé tí xíu khu phố cổ mà chỉ vài bước là ta có thể đụng ngay cái ồn ào của tiếng xe chạy và bước lui vài bước ta lại có thể trở về với sự yên lặng (chút thôi) với tiếng chim "Chòe than" dậy sớm .
Sáng sớm, sau khi tắt cái phone cho chắc ăn, tôi thích đi bộ ra phố Lý quốc Sư, mặc cái áo không ấm lắm và tìm một chỗ ngồi trong góc quán phở đầu phố. Nhìn hơi nước ngùn ngụt bay lên từ những nồi nước trong bếp, các cô chạy bàn đi lại loăng quăng và anh bếp bận tíu tít, bạn mới thấy cái sự ăn sáng không còn là một thói quen nữa, mà trở thành một nghi lễ, một cái thú mà tôi thích gọi là "thú nhìn người ta sinh hoạt". Lúc đó ta bỗng thông cảm biết mấy với Maugham khi ngồi một mình bên Café du Dôme vào một buổi chiều Thu muộn, Moravia trong quán nghèo thành Rome hay Gorki với buổi sáng sương mù.

Đó là lúc mà ta thu mình nhỏ lại, co ro một chút trong cái lạnh mùa đông Hà Nội, lười lĩnh không gọi vội món ăn và tha hồ nhìn những con người chung quanh, từ mấy cô bé học sinh cho đến cặp vợ chồng ăn mặc sang trọng ngồi ăn phở chẳng ai nói với ai tiếng nào (khi đứng lên thì thấy bà móc bóp trả tiền.....) rồi nhìn thằng bé đánh giày hay bà cụ ngồi bên kia đường bán "chè kẹo".
Với tôi, đó mới đúng nghĩa là ăn sáng, là mở đầu cho một ngày của ta một cách hân hoan với một ý nghĩa, một tia nắng sáng lấp lánh qua các thân cây và vang dội một tiếng chó sủa kêu gọi một ngày mới.

--------------------




Sáng nay ăn gì hả anh Hoàng Vân?

Văn
11-04-2011, 10:31 AM
Từ Suối Máu về Biên Hòa, nằm bên tay trái chị ạ.

Vậy là quán này ở bên phía đường đi Phúc Hải, chứ không phải bên phía đường đi Tam Hiệp (có quán Ca Dao).

gun_ho
11-04-2011, 01:08 PM
Thật sự thì tôi chẳng biết quán Ca Dao nó ở đâu, vì tôi về Biên Hòa khi trong túi ít tiền quá, uống ly nước mía cũng phải suy nghĩ thì lấy đâu mà ngồi quán cà phê ?
Tuy nhiên theo lời anh, tôi nghĩ vậy là Ca Dao nằm trên quốc lộ 15 đi Tam Hiệp ? Còn lối bên này là quốc lộ 1 cũ, đi Hố Nai , Long Khánh.

Văn
11-04-2011, 02:54 PM
Thật sự thì tôi chẳng biết quán Ca Dao nó ở đâu, vì tôi về Biên Hòa khi trong túi ít tiền quá, uống ly nước mía cũng phải suy nghĩ thì lấy đâu mà ngồi quán cà phê ?
Tuy nhiên theo lời anh, tôi nghĩ vậy là Ca Dao nằm trên quốc lộ 15 đi Tam Hiệp ? Còn lối bên này là quốc lộ 1 cũ, đi Hố Nai , Long Khánh.



Đúng vậy đó anh gun_ho. Quán Ca Dao cách ngã 3 Vườn Mít chừng 100m.


(Hỏi chị Sông Phố: có phải nick của chị đặt theo tên một cái cù lao ở BH? Hồi còn nhỏ tôi ưa qua đó tắm sông.)

Sông Phố
11-04-2011, 03:59 PM
• Anh Gun,
Hình như khoảng những năm 80, quán Ca Dao còn đóng cửa.
Trứoc 75 bọn tôi thường đi bộ từ trường Khiết Tâm, đi qua rạp hát Khánh Hưng để đến ăn kem, ăn yaourt ở quán này.
Đúng như anh và anh Văn nói, quán nằm trên quốc lộ 15 đi về phía Tân Mai, Tam Hiệp. Còn cái quán sinh tố "lịch sử" kia thì nằm trên đường đi Phúc Hải.
Tôi nhớ, từ sau biến cố Mậu Thân, phía Phúc Hải nhìn thảm thương với rất nhiều căn nhà chỉ còn trơ những bức tường loang lổ vết đạn, chứng tích từ những trận pháo kích rất hào phóng của các ông phía bên kia.
Lần đó tôi theo bạn bè đi xem người ta chết vì pháo kích. Một gia đình tất cả 5 người nằm đắp chiếu trên bộ ván, 2 bức tường sạt hơn phân nửa và nám đen. Tang ma do hàng xóm đứng ra lo liệu....
Những căn nhà như thế bỏ hoang mãi cho đến khi giá nhà đất bỗng nhảy vọt (khoảng những năm 90) mới có người đến chiếm lấy sửa sang lại để ở.



Đúng vậy đó anh gun_ho. Quán Ca Dao cách ngã 3 Vườn Mít chừng 100m.


(Hỏi chị Sông Phố: có phải nick của chị đặt theo tên một cái cù lao ở BH? Hồi còn nhỏ tôi ưa qua đó tắm sông.)


Chào anh Văn,
Mừng quá, tha hương ngộ cố tri [mặc dù 'ngộ' trên net] !
Tôi lấy nick Sông Phố cũng chỉ vì nhớ mãi cái cù lao Phố ấy.
Anh đọc ngược về những trang trước sẽ thấy tôi 'kể lể' chuyện đi đò qua cù lao hái mận, tắm sông. Đó là chưa kể đến mùi vị ổ bánh mì paté thơm ngon ở cái xe bánh mì thô sơ trước cổng trường tiểu học Nguyễn Du mỗi sáng....
À, bắp nù (người bắc gọi là bắp nếp ?), bắp nù Biên Hòa ngon khủng khiếp lắm, anh Gun và anh Văn còn nhớ không ?
8-}Ủa mà sao tôi toàn nhớ chuyện ăn uống không vậy cà ? 8-}

HoangVan
11-04-2011, 07:19 PM
Sáng nay ăn gì hả anh Hoàng Vân?



:) .. sáng nay là một ly café sữa và một lát bánh mì ngọt nướng dòn, vợ làm cho .. trước khi cả nhà chạy đi đám cưới ...




8-}Ủa mà sao tôi toàn nhớ chuyện ăn uống không vậy cà ? 8-}




tại vì chuyện ăn uống là chuyện sung sướng nhất .. :) ..

gun_ho
11-04-2011, 08:52 PM
• Anh Gun,
Hình như khoảng những năm 80, quán Ca Dao còn đóng cửa.
Trứoc 75 bọn tôi thường đi bộ từ trường Khiết Tâm, đi qua rạp hát Khánh Hưng để đến ăn kem, ăn yaourt ở quán này.
Đúng như anh và anh Văn nói, quán nằm trên quốc lộ 15 đi về phía Tân Mai, Tam Hiệp..............


À, bắp nù (người bắc gọi là bắp nếp ?), bắp nù Biên Hòa ngon khủng khiếp lắm, anh Gun và anh Văn còn nhớ không ?

Tôi không biết nhiều về Biên Hòa chị à, những kỷ niệm tôi có với con sông Đồng Nai lại nằm nhích phía dưới Bến Gỗ chứ không ở trên Phố.

Bắp nù bắp nếp tôi cũng nhớ ...đến mắc ớn. Những năm đầu tiên làm rẫy, mọi người đều phạm những sai lầm rất cơ bản là "đụng hàng". Khi mùa nắng vừa dứt và trời đổ vài cơn mưa lớn là ai cũng tỉa bắp, đó là lý do mấy mươi ngày sau ta sẽ thấy bắp khắp nơi, đâu cũng có bắp và bắp. Sau này người ta bỏ bắp nếp qua trồng bắp "gà" (bắp màu vàng) để nuôi heo, nuôi gà và ăn độn thì mới hết nạn đụng hàng. Tuy nhiên bắp nù trồng gần bắp gà thì bị lai giống nên bắp nù cũng hết ngọt và trở thành bắp lung tung ....

Sông Phố
11-05-2011, 09:46 PM
Bắp nù bắp nếp tôi cũng nhớ ...đến mắc ớn. Những năm đầu tiên làm rẫy, mọi người đều phạm những sai lầm rất cơ bản là "đụng hàng". Khi mùa nắng vừa dứt và trời đổ vài cơn mưa lớn là ai cũng tỉa bắp, đó là lý do mấy mươi ngày sau ta sẽ thấy bắp khắp nơi, đâu cũng có bắp và bắp. Sau này người ta bỏ bắp nếp qua trồng bắp "gà" (bắp màu vàng) để nuôi heo, nuôi gà và ăn độn thì mới hết nạn đụng hàng. Tuy nhiên bắp nù trồng gần bắp gà thì bị lai giống nên bắp nù cũng hết ngọt và trở thành bắp lung tung ....
Anh Gun này,
Tôi thì lại có quá nhiều kỷ niệm về bắp (Biên Hòa). Nếu anh không ngại tôi đem bắp chất vô nhà anh thì tôi sẽ xin kể lể vài câu chuyện ...

----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Năm 14 tuổi
Bà Ngoại tôi (năm đó chắc khoảng chừng hơn 50) sống 1 mình trong căn nhà ở Hố Nai, giáo xứ Đông Xuyên . Gia đình tôi ở Tam Hiệp cách Hố Nai chừng 5km (?). Tôi có nhiệm vụ đem các thứ bánh trái, gạo,mắm, thỉnh thoảng thịt,cá, tôm tươi ... mẹ tôi thường sai chạy ngay sang biếu Bà .
Ngoại tôi còn khỏe mạnh lắm, tính tình nóng nẩy như đàn ông . Ngoài mẹ tôi là con gái độc nhất ở gần, bà còn 2 người con gái, một sống bên Mỹ và một ở bên Pháp . Hai người bác tôi sống ở nước ngoài hàng tháng đều gửi tiền về biếu nên Ngoại tôi sống khá thoải mái, mẹ tôi chỉ làm nhiệm vụ của một đứa con duy nhất sống gần mẹ cho bà vui thôi ...
Và như thế, tôi làm nhiệm vụ "giao liên" nên rất thường sang nhà Ngoại.
Tôi mê bắp nù, nhất là những buổi trưa khi trời vừa tạnh cơn mưa . Hai cái thúng nhún nhẩy theo bước chân và tiếng rao bắp nóng luôn là điều quyến rũ tôi hơn bất cứ điều gì . Ngoại cũng biết thế nên hôm ấy tôi còn ngủ trưa, bà đã đón mua cho tôi 2 cái bắp mập mạp no tròn . Sau giấc ngủ trưa ngon lành, trời đang đổ cơn mưa lướt thướt, tôi leo lên cái bệ tường thấp trước cửa nhà Ngoại và hồn nhiên ...gặm! Một anh chàng khoảng 17,18 tuổi chạy xe đạp vụt qua dưới cơn mưa . Tôi vẫn say sưa ... gặm . Hình như anh ta vừa nhìn thấy tôi đang vắt vẻo trên bức tường thấp, ánh mắt anh nheo nheo vẻ như chế giễu, tôi thấy nhưng phớt lờ ..... Bỗng, vụt một cái . Tôi giật mình khi nhận ra anh chàng từ lúc nào đã quành lại và phóng xe tới sát bên tôi từ phía sau . Tôi hoàn hồn,lại ánh mắt nheo nheo dễ giận ấy chứ ai ! Sẵn cái cùi bắp trong tay, tôi vội gửi liền cho anh chàng lời đáp lễ .
A, không tệ đâu. Cái cùi bắp nện thẳng vào lưng anh chàng đang gò cái xe đạp quành vào căn nhà xéo xéo phía đối diên cửa nhà Ngoại tôi . Chắc vì bất ngờ, anh ta loạng choạng tay lái và té nhào xuống cái vũng nước mưa ngay đó . Tôi khoái chí phá lên cười rồi phóng vào trong nhà . Ngoại ngơ ngác hỏi : con cười gì thế ? Cười với ai thế ? Tôi trả lời : đâu có,Ngoại !

__________________________________________________ _______________________________________
[còn nữa, dĩ nhiên]

hoài vọng
11-06-2011, 12:05 AM
. Sau giấc ngủ trưa ngon lành, trời đang đổ cơn mưa lướt thướt, tôi leo lên cái bệ tường thấp trước cửa nhà Ngoại và hồn nhiên ...gặm! Một anh chàng khoảng 17,18 tuổi chạy xe đạp vụt qua dưới cơn mưa . Tôi vẫn say sưa ... gặm . Hình như anh ta vừa nhìn thấy tôi đang vắt vẻo trên bức tường thấp, ánh mắt anh nheo nheo vẻ như chế giễu, tôi thấy nhưng phớt lờ ..... Bỗng, vụt một cái . Tôi giật mình khi nhận ra anh chàng từ lúc nào đã quành lại và phóng xe tới sát bên tôi từ phía sau . Tôi hoàn hồn,lại ánh mắt nheo nheo dễ giận ấy chứ ai ! Sẵn cái cùi bắp trong tay, tôi vội gửi liền cho anh chàng lời đáp lễ .



Anh chàng đó bị ngất ngây vì hình ảnh nữ thiện xạ gặm cái bắp .....dưới trời mưa , mê say đến độ nhắm tịt mắt lại nên đâu thấy người ta quành xe lại để chiêm ngưỡng tiếp ...để bị trúng đạn

gun_ho
11-06-2011, 04:23 PM
Hôm qua

http://farm7.static.flickr.com/6110/6319972809_9238475364.jpg

http://farm7.static.flickr.com/6037/6319973741_ed59db32fe.jpg

http://farm7.static.flickr.com/6226/6319974087_da74ec3191.jpg

http://farm7.static.flickr.com/6111/6319976045_0b2ba1ae86.jpg

Copy dỏm

http://farm7.static.flickr.com/6036/6319987339_3f80731b3f.jpg

http://farm7.static.flickr.com/6043/6320507614_94d4f0de62.jpg

http://farm7.static.flickr.com/6217/6319983049_2b4fd1ace6.jpg

http://farm7.static.flickr.com/6239/6320503214_af24b56521.jpg

Hide Glue

http://farm7.static.flickr.com/6102/6319980317_58e1cec24d.jpg

Bridge và holder.


http://farm7.static.flickr.com/6227/6320509292_6379a203f1.jpg

Hôm nay. :))

phiulinh
11-07-2011, 08:15 AM
Anh Gun cho em hỏi,

Người bán đã cho biết copy dỏm, it's ok. Vậy hồi đó anh mua nó vì điểm gì của chiếc đàn này?

Làm sao để có thể tự mài lại cái finger board bị củ mòn mà không có tools đo đạt?

gun_ho
11-07-2011, 02:59 PM
Hi Linh.

Cái đàn ấy anh mua vì thấy nó màu đen hay hay, các đường cong chính xác đúng quy cách của Strad và giá cũng rẻ, hình như có hai ba trăm đô gì thôi. Quả thật, nó là một cây đàn rất dễ chơi, phát âm rất nhạy và chơi hay đều trên các thế bấm, các âm vực thấp và cao.
Chuyện copy một cây Strad thì ngày đó hầu như ai cũng làm cả, và luật cũng chẳng cấm đoán gì , từ năm 1891 trở về sau, các đàn nhập vào Mỹ phải có chữ Copy của nước nào đó mới được, nghĩa là cái đàn này không có chữ copy đó, thì nó cũng già nua và gỗ cũng đã đủ già và khô ráo để mua về chơi
(The usual label – both genuine and false – carries the Latin inscription “Antonius Stradivarius Cremonensis Faciebat Anno [date],” which gives the maker (Antonio Stradivari), the place (Cremonia), and the year of manufacture, the actual date either printed or handwritten. It was this Latin label which gave the world the name “Stradivarius.” After 1891, when the United States required it, copies might also have the actual country of origin printed in English at the bottom of the label: “Made in Czechoslovakia,” or just “Germany.” )

...chữ V trong cách viết ngày xưa của tiếng La Tinh lại viết như chữ U......

http://farm7.static.flickr.com/6091/6323978500_975322a4ce_z.jpg

Muốn mài lại Fingerboard thì em phải ra Lowe mua cái dũa loại dài để về mài lại cái fingerboard cho đều, quan trọng nhất là từ thế thứ nhất đến thế thứ ba. Dùng dũa này để 90 độ với Fingerboard và mài nhè nhẹ cho đến khi thấy mòn gần đều hết thì dùng giấy nhám 1200 grid bo lại cho thật láng ( dùng với nước miếng)

Nhớ là trước khi mài, thử chơi theo cách Pizzicato xem khu nào, nốt nào bị rè nặng nhất rồi ghi nhớ hoặc làm dấu.
http://www.wholelottawhimsy.com/graphics/scaled_1000x1000/tl895.jpg


Cũng có khi vì dây quá sát mà phải gọt con ngựa khác thì sao ?

Cái website này có nhiều hình ngựa rất đẹp của các nhà danh tiếng thế giới gọt, rất nên xem cho biết

http://www.violinbridges.co.uk/

Bấm vào tên các hiệu đàn bên trái để coi những con ngựa của họ.

phiulinh
11-07-2011, 06:29 PM
Em cũng nghĩ anh mua vì những lý do đó hoặc chỉ vì ghiền mua đồ Ebay.

Đàn xưa mà củ giá như vậy là phải rồi cho mấy tay có nghề mua về canh lại gần như hoàn toàn, sau đó bo lại bên ngoài mà vẫn giữ nét thời gian. Họ bán lại trong tiệm giá từ 2-3k trở lên cũng rẻ đáng mua. Vì mất rất nhiều thời gian canh đi canh lại cho món sản phẩm làm tay không có số đo tiêu chuẩn, mất tới cả tháng là đương nhiên. Người không biết mua về chỉ để ngó, chơi còn hư tay thêm, em nghĩ vậy.
Như con se sẻ của em. Mài xong con ngựa xuống, thì cái đuôi bị đụng bụng. Mài cái đuôi, thay cái cây gậy cho khỏi té thì dây lại bị cao hơn finger board quá. Mài ngựa thấp xuống xong thì nó bị lọi mắc cá gãy mấy ngón cẳng, lại làm lại từ đầu! Đó chỉ là những yếu tố nhỏ nhất của cây đàn.

Mấy con ngựa họ mài cho xem thấy cong cớn ham quá! mà sao có thể nghiêng được như vậy ta! chênh lệch dây G & E đâu có nhiều dữ vậy! Xem cho biết thôi chứ mấy con chim của em xoàng lắm anh Gun.
Chuyện mài fb kiểu đó chắc em không làm nổi rồi vì sợ hư nặng thêm thì nhức óc, mà chưa dám đem tới ông thần đàn sợ bị cứa cổ.

Buồn ghê! thằng bạn trai tài lanh của em, hôm nó tháo con oanh oanh của em ra rồi dùng super glue với keo sắt dán chổ nứt bên trong. Mấy thứ đó làm teo chết nhiều sớ gỗ hay sao đó, rồi nó dán mặt đàn lại liền. Mấy hôm sau ngực con oanh bị nứt một đường mới song song với đường nứt củ! bà thầy em nói cái thứ bạn đó mầy đừng cho nó đụng tay vô đồ của mầy nữa. Bả bắt cái gì cũng phải mang cho luthier làm chứ không được tự làm.
Thật tình thấy đàn thì ham chứ đàn ông đàn bà chim sơn ca gì vô tay em cũng kêu như mèo chứ đâu hót được đâu.

Cool.

gun_ho
11-07-2011, 07:41 PM
Có thể người ta gọi Strad là thiên tài về nghề làm đàn là vì vậy. Ổng tìm ra những đường cong đẹp và vững vàng nhất để cho vật liệu có thể thật mỏng manh mà vẫn không nứt gãy và vẫn tồn tại với thời gian sau hơn ba trăm năm, mấy cha làm đàn khác vì thích có ngực nở quá, mông cong quá nên vật liệu sẽ không chịu nổi sức kéo của dây đàn sau vài trăm năm và gãy bể .

Như em Stainer này. Nhìn ngực và mông của ẻm rất hấp dẫn. Nhưng nếu cho cái cần đàn thời Baroque kia ngữa ra sau chút nữa để thành cần đàn hiện đại, dây đàn sẽ đè lên ngựa với một lực lớn hơn (để phát âm to hơn) cần đàn ngữa ra sau làm cho string angle nhỏ lại và áp lực trên mặt đàn tăng lên thì em sẽ rất dễ gãy bể chứ không chịu nổi.

http://farm7.static.flickr.com/6046/6324880972_78690fdaf3_o.jpg

http://farm7.static.flickr.com/6230/6324127677_b828307f85_o.jpg

Thành ra em Oanh oanh chỉ để chơi nhạc Baroque thế này thôi ???


http://www.youtube.com/watch?v=eI7y5kqESCM&feature=related


Nói về ngựa cong thì cũng đúng, dân chơi solo với những bài dữ dằn chút, họ muốn các dây cách nhau rõ rệt như thế để những đoạn dữ dội, họ vẫn không bị vô ý chạm dây và có những âm thanh không mong đợi, còn ai đang học, thì ngựa hơi cong là đủ, vì khi tay phải không đều mình sẽ biết ngay.

phiulinh
11-08-2011, 07:32 AM
Tất nhiên là em không có cái copy Strad. để phân biệt... Tất nhiên em cũng không biết về đàn được như anh. Mà cũng có thể sự cảm kích của em không giống anh, cũng không sao. Nhưng học thêm được nhiều từ anh về chuyện này lâu nay là cái cẳng, nên em cảm ơn anh Gun rất nhiều.
Em nghĩ là em sẽ còn học violin cho tới khi chết. Và em biết là em sẽ không bao giờ chơi được một tác phẩm nào ra hồn, hay chơi nghe cho mùi lổ tai! điều đó không thành vấn đề hay còn là ước muốn của em. Em chỉ ước chơi sao cho đúng kỹ thuật là đủ phê, tập bài tập trong sách là đủ phê. Điều duy nhất làm em thoả mãn thú tính lâu nay là mình thưởng thức được những pieces mà hồi trước mình không hiểu nó hay cái chổ nào?! Ví dụ như bài G Minor trên thuộc Baroque Era. Đó! như lời bình của người ta, đây là thể loại nhạc rất nguyên chất nên cần chơi đúng tinh thần của nó, đừng có xí xọn rung rên fancy gì cả. Thể loại nhạc rất thô nhám mà cũng rất sắc bén, âm thanh mạnh mẽ bung ra tưởng tượng như mũi tên bằng đá từ thời đồ đá. Thể loại giàu tính đối thoại lấn cấn thú vị hơn là văn xuôi.
Thành ra sau khi lấy general music class, căn bản điêu khắc, mấy năm violin chỉ để có thêm được một khả năng nghe nhạc cổ điển - cảm kích được thể loại cải lương - loại bỏ dần thể loại pha loãng, nghĩ cũng không bỏ phí thời gian tí nào.

Beautiful day out there

gun_ho
11-08-2011, 07:47 AM
Đúng là hôm qua khi post bài xong anh lấy cái link của National Music Museum để cho nghe, nhưng post xong thì link hỏng mất và sau mấy lần thử đều không nghe được nên đành lấy cái link bên Youtube nhét vô tạm, link này thì chơi theo kiểu cổ điển.

Em vào trang này, bấm vô dòng chữ Click here to hear this violin thì sẽ nghe một lối chơi hoàn toàn khác, lối chơi mà ban đầu anh tính post.


http://orgs.usd.edu/nmm/Violins/Before1800/Stainerviolin.html

Cũng chẳng nghe được luôn, chắc phải vô google gõ Jacob Stainer national music museum thì vô site đó nghe mới được

Còn đây cũng là bài Passacaglia không hành tiêu tỏi ớt vibrato và các nốt hoa mỹ mà đơn thuần kiểu cơm nguội ăn với rau luộc chấm mắm.

http://www.youtube.com/watch?v=HBVX35qecWA&feature=related

gun_ho
11-08-2011, 04:09 PM
Trên cây đàn violon, sợi dây có âm thanh trầm và tối là dây Sol, hay còn gọi là dây G, "G string". Ai không thích chữ G thì có quyền kêu là dây Sol cho khỏi lộn xộn, méo mó.
Chính vì dây G này có một âm sắc âm trầm u tối và khi chơi ở các thế bấm cao, dây đàn ngắn lại nên âm thanh phát ra càng thêm phần căng thẳng gay cấn, nghẹn ngào và gân guốc rất độc đáo. Cũng có lẽ vì vậy nên năm xưa, một tay chơi đàn violon người Đức tên August Wilhelmj đã lấy một khúc nhạc của Bach ( bài Aria trong chương hai của tổ khúc cho giàn nhạc số 3 cung Re trưởng BWV 1068) và từ Re trưởng ông đã chuyển qua Đô trưởng để chơi trên một dây Sol duy nhất của cây đàn Violon mà thôi.
Có lẽ vì tính chất độc đáo của sự chuyển biên này nên từ đó về sau, khúc nhạc trứ danh này luôn được biết đến với cái tên "Air on G string" mặc dù người ta chơi trên tùm lum dây, trên đủ thứ nhạc cụ và ngay cả khi người ta hát bằng miệng, chẳng có dây nhợ gì dính líu thì cũng vẫn có chữ G string đi theo.

Tôi tìm trên youtube bản nhạc được trình tấu trên dây Sol này thì lại gặp ngay cô Sori1004jy người Hàn Quốc, cô là một cô gái thích nhạc và chỉ nổi tiếng trong cộng đồng mạng. Nghe đâu cô tốt nghiệp đại học môn âm nhạc và cô tự thu băng các bài nho nhỏ mà cô chơi trên cây đàn violon điện rồi post lên youtube cho bà con ai thích thì nghe chơi đỡ buồn .
Nhìn bộ dạng cô khi chơi đàn trước máy thu âm, cặp mắt bao giờ cũng nhìn xuống và không biểu cảm gì mấy, tự dưng tôi đoán rằng cô có một tình yêu âm nhạc đặc biệt . Chẳng thấy cô trình diễn ở đâu mà cũng chẳng thấy cô múa máy như Vanessa Mae, cô cứ rầu rầu kéo cưa đủ thứ bài nho nhỏ rồi cho lên youtube.
Mời các bạn nghe thử bài Air on G string do cô sori1004jy thu trên cây đàn gỗ (cô thường chơi đàn điện) theo bản chuyển biên trên dây Sol của Wilhelmj . Tiếc thay, lối thu âm cùng là máy móc tùm lum đã làm mất đi ít nhiều sự căng thẳng, gân guốc của dây Sol chơi ở thế bấm cao nên trong tương lai, nếu tìm được bài nào hay hơn, tôi lại xin post tiếp.

http://www.youtube.com/watch?v=Op_29zAo23g&feature=related

Còn đây lại cũng là cô sori1004jy với bản nhạc nhẹ Adagio _Secret Garden

http://www.youtube.com/watch?v=rdMdUz6nSH4&feature=results_video&playnext=1&list=PL4943B02784642B00

6Quit
11-10-2011, 11:46 AM
Vá Lại Tuổi Thơ (Phần 5)

Tết Mậu Thân (1968), quận tôi không thoát khỏi số phận bị cộng sản công kích, suốt đêm 30 rạng mồng một, gia đình tôi toàn bộ nằm dưới hầm nghe đạn bay, súng nổ. Tôi nhìn lên miệng hầm, thấy những trái hỏa châu sáng rực bắn ra từ chiếc C-130 và những chiếc dù trắng toát bay lơ lửng và rớt ở đâu đây chung quanh nhà, chỉ mong trời sáng hết đánh nhau là tôi đi lượm dù.

Trời vừa hừng sáng, tiếng súng im bặt, tôi trèo lên khỏi hầm, mắt dớn dát nhìn quanh coi có chiếc dù nào rớt đâu đây không, thì quả thật, mắt tôi đã đập ngay vào một chiếc dù trắng toát treo lủng lẳng trên ngọn cây bồ đề trong sân ngôi miếu nhỏ trước nhà. Tôi ba chân bốn cẳng phóng ra cổng, mắt chỉ chăm chú ngó chiếc dù. Con Lu, con chó của tôi, phóng theo, vì mọi khi nó vẫn thường theo tôi ra đồng, tắm suối. Ra đến sân miếu, tôi chăm chú ngó lên cây bồ đề nghĩ cách lấy cái dù xuống vì dây nhợ quấn tùm lum, nhưng con Lu của tôi lại nhào vào bụi dủ dẻ kế bên gốc bồ đề sủa oẳng oẳng. Tôi chẳng để ý cho lắm vì nghĩ nó đánh hơi được con chồn hay con nhím gì đây, vả lại tâm trí tôi đang nghĩ cách gỡ cái dù. Nhưng con Lu sủa càng lúc càng hăng, chứng tỏ nó đánh hơi được cái gì quan trọng lắm, tôi nghĩ chắc có con gì bự lắm, tò mò tiến lại bụi cây, vạch lá nhìn vào coi con gì đây. Vừa nhìn vào, mặt mày tôi tái mét …..trong bụi cây nằm hai thằng VC, máu me bê bết, súng AK, mũ cối, lựu đạn còn nguyên xi để kế bên, đang rên ưử. Thì ra hai thằng vừa đánh trận đêm qua, bị thương nặng, lết tới đây, đi hết nổi nhưng vẫn còn sống ...

Tôi quên hẳn cái dù, ba chân bốn cẳng chạy về báo ba tôi, ba tôi vội vã xuống quận báo cảnh sát. Hai tiếng đồng hồ sau, cả làng tôi tụ tập ở sân miếu, thêm gần chục người lính ở quận lên, tôi thấy hai người lính đứng ngoài chỉa súng vào la lên: “quăng súng ra, quăng súng ra”, nhưng hai thằng VC rên ưử: “cho tôi miếng nước, cho tôi miếng nước”, một người lính từ từ tiến lại bụi cây, lấy mũi súng vạch lá nhìn vào, hai thằng VC rên ưư chẳng làm gì cả. Rồi mấy người lính tịch thu súng AK, lựu đạn, mũ cối, rồi bảo người trong làng đem nước ra cho uống và đem võng khiêng hai thằng xuống quận.....

(Còn tiếp phần 6)

gun_ho
11-10-2011, 12:21 PM
Hế lô anh Sáu.

Đi mới về há ? Vậy là anh có "công với cách mạng" rồi, sau đó là lo dọn nhà đi chứ hả ?

Tôi nhớ cái dù đèn ngày đó, lượm được cái dù này sướng lắm, có người còn lên tuốt trên núi đi lượm dù rằn ri dùng để thả đạn và đồ tiếp tế cho lính nữa, à, mà hình như tàu bay thả hỏa châu là chiếc C 47 chứ anh, tui nhớ vậy đó. Chiếc này nè.

http://upload.wikimedia.org/wikipedia/commons/a/a5/AC-47.jpg

6Quit
11-10-2011, 12:49 PM
Hế lô anh Sáu.

Đi mới về há ? Vậy là anh có "công với cách mạng" rồi, sau đó là lo dọn nhà đi chứ hả ?

Tôi nhớ cái dù đèn ngày đó, lượm được cái dù này sướng lắm, có người còn lên tuốt trên núi đi lượm dù rằn ri dùng để thả đạn và đồ tiếp tế cho lính nữa, à, mà hình như tàu bay thả hỏa châu là chiếc C 47 chứ anh, tui nhớ vậy đó. Chiếc này nè.

http://upload.wikimedia.org/wikipedia/commons/a/a5/AC-47.jpg


Hello anh Gun, có công gì đâu anh, sau trận đó tụi VC kiệt quệ cho đến năm 72 nên làng tui êm được mấy năm, không dọn nhà đi đâu cả, riêng tui ba năm sau là zo.t vào Qui Nhơn rồi.

Anh nói đúng, hồi đó cái dù quí lắm, mẹ tui cắt ra làm áo mưa rồi lấy dây làm đủ thứ chuyện, còn hồi đó tui không biết hỏa châu bắn ra từ tàu bay gì, nhưng có lúc thấy nó bắn đạn lửa xuống nữa, qua đây nghe mấy thằng Mỹ kể C-130 gunship đi bắn VC bên VN nên đoán nó thả hỏa châu luôn, nhưng nếu anh nhớ là C-47 thì chắc đúng .

hoài vọng
11-10-2011, 05:46 PM
Anh Gun , cái dù đèn nó chỉ lớn khoảng 15 m2 , còn cái dù rằn ri nó lớn lắm , anh muốn vác nó về thì phải đi 2 người ....cái dù nhỏ nhất là cái dù của ống trái sáng cầm tay ( bắn xong thì chế biến thành súng ba-dô-ka bắn với thuốc lào ba số 8 ).... có lẽ ông bạn Vườn Mít cũng có một cái !
Cái đêm tôi bị đặc công , trái sáng của máy bay , của pháo binh nổ đầy trời , gần sáng thì " êm " thằng bạn tôi muốn kiếm một cái đem về cho thằng cu con , vậy mà chẳng có cái nào rơi gần ...

Anh 6Quit ! cái C 130 nó bắn nghe như tiếng bò rống vậy đó

gun_ho
11-10-2011, 06:18 PM
Anh Hoài Vọng.

Dạ đúng là chiến tranh đem đến chết chóc mà cũng đem cho bọn con nít mấy món đồ chơi nữa. Có được cái dù đèn loại nhỏ đó là tha hồ chơi. Loại dù hỏa châu máy bay thì những buổi cắm trại của bọn học sinh là thấy có nó.
Bọn con trai như em thì thích lượm thuốc bồi đại bác (nạp 7, nạp 8 gì đó trong cái túi vải) rồi lấy giấy bạc trong gói thuốc lá quấn lại đốt, nó bay vèo vèo đã lắm .
Ngày ở Nha Trang còn nhớ có khu Đồng Bò, Vc hay từ đó pháo vô phi trường, vậy là C 47 cất cánh lên thả hỏa châu sáng trời như ban ngày, đồng thời chỉa Hỏa Long bắn nghe như bò rống giống anh nói ..... còn C 130 thì có lẽ ở vùng khác mới có ?

Đồng Bò bây giờ là du Biệt thự sinh thái Giáng Hương thì phải, bên kia là Diamond Bay nơi tổ chức thi hoa hậu thế giới.

gun_ho
11-11-2011, 07:10 AM
Nhiều khi cứ nghĩ là mình lì , coi cái video này xong thấy còn có thằng dữ dằn hơn mình hah ha..


http://www.youtube.com/watch?v=ByGSMmenPDM

http://www.youtube.com/watch?v=P-SDNvr-FGA&feature=related



hay là ngu hơn ?

hoài vọng
11-11-2011, 05:47 PM
Anh Hoài Vọng.

Bọn con trai như em thì thích lượm thuốc bồi đại bác (nạp 7, nạp 8 gì đó trong cái túi vải) rồi lấy giấy bạc trong gói thuốc lá quấn lại đốt, nó bay vèo vèo đã lắm .
Ngày ở Nha Trang còn nhớ có khu Đồng Bò, Vc hay từ đó pháo vô phi trường, vậy là C 47 cất cánh lên thả hỏa châu sáng trời như ban ngày, đồng thời chỉa Hỏa Long bắn nghe như bò rống giống anh nói ..... còn C 130 thì có lẽ ở vùng khác mới có ?

Đồng Bò bây giờ là du Biệt thự sinh thái Giáng Hương thì phải, bên kia là Diamond Bay nơi tổ chức thi hoa hậu thế giới.

Thuốc bồi còn là loại thuốc trị .....đau bụng nữa...mỗi khi thấy trong bụng nó sôi ọc ọc , lấy một hai viên cắn nát ra rồi nuốt là cái miệng cay cay , vài phút là êm cái bụng .
Máy bay C47 và C130 đều có gắn súng đại liên ( lúc rảnh tôi thường nói chuyện với pilot mới biết ) riêng loại C 130 còn gắn thêm súng đại bác 105 ly (?) ...Nói chung , vũ khí của Mỹ cái gì cũng vượt trội khối CS vậy mà , cuối cùng mình te tua chỉ trong vài tháng !

6Quit
11-11-2011, 06:56 PM
Hé lô anh Gun & anh HV, đúng là tiếng đại liên bắn ra từ C-130 nghe ọ ọ như bò rống .

Còn thuốc bồi (hay thuốc mồi), có một lần tụi Mỹ về làng đóng quân và bắn đại bác, mấy hôm sau tụi tui ra hốt cả bao cát luôn, chơi đã cữa ...


Anh HV, phải hồi đó nước mình (Nam VN) có tiền Việt Kiều gửi về (như thằng VC bây giờ) và Mỹ chịu bán vũ khí dài hạn cho mình thì chưa chắc mình te tua và mèo nào cắn mỉu nào anh há .. ..đau thật .

gun_ho
11-11-2011, 07:29 PM
Tui là con nít thành phố mà vẫn có thuốc bồi chơi đã điếu là nhờ có ông anh họ sĩ quan pháo binh. Ổng là đại úy pháo đội trưởng chuyển về dạy cho trường Pháo Binh Dục Mỹ, mỗi lần ổng ghé về Nha Trang thì quà của ổng là thuốc bồi đại bác .
Bọn con nít xúm lại hỏi thăm cách bắn thì ổng dẫn giải có cái đầu đạn bự, điều chỉnh delay hay SQ xong rồi nạp lên nòng, tùy bắn xa hay bắn gần thì cho bao nhiêu nạp thuốc bồi kia vô, nạp 5 nạp 7 vân vân...

đúng là con nít thích nghe chuyện đánh nhau, ổng kể sơ sơ mà tới bây giờ còn nhớ .....

6Quit
11-11-2011, 07:53 PM
Anh Gun, hồi đó tui còn khoái thử bắn súng nhưng hổng có ông lính nào cho hết .

tabalo
11-12-2011, 07:48 AM
Anh Hoài Vọng.

Dạ đúng là chiến tranh đem đến chết chóc mà cũng đem cho bọn con nít mấy món đồ chơi nữa. Có được cái dù đèn loại nhỏ đó là tha hồ chơi. Loại dù hỏa châu máy bay thì những buổi cắm trại của bọn học sinh là thấy có nó.
Bọn con trai như em thì thích lượm thuốc bồi đại bác (nạp 7, nạp 8 gì đó trong cái túi vải) rồi lấy giấy bạc trong gói thuốc lá quấn lại đốt, nó bay vèo vèo đã lắm .
Ngày ở Nha Trang còn nhớ có khu Đồng Bò, Vc hay từ đó pháo vô phi trường, vậy là C 47 cất cánh lên thả hỏa châu sáng trời như ban ngày, đồng thời chỉa Hỏa Long bắn nghe như bò rống giống anh nói ..... còn C 130 thì có lẽ ở vùng khác mới có ?

Đồng Bò bây giờ là du Biệt thự sinh thái Giáng Hương thì phải, bên kia là Diamond Bay nơi tổ chức thi hoa hậu thế giới.

Anh Súng nhắc làm tui nhớ ngày xưa cứ vài đêm lại có 1 đêm ngồi xem hỏa châu với Hỏa Long bắn khu Đồng bỏ vì sợ VC pháo kích . Bắn loại này chỉ có C47 chứ không có C130 vì súng để bên cửa hông , C130 cửa nằm sau đuôi nên không chơi món này được.

Ngoài món thuốc bồi viên dài cuốn giấy bạc để làm pháo chuột bay vi vu còn có loại thuốc bồi từng xấp nhỏ màu vàng mỏng như bánh tráng , loại này cháy nhanh nhạy nên ngày đó tui bỏ vào ống nhôm đựng thuốc rồi đập dẹp đít sau, đem đốt bay như tên lửa , chơi loại này nguy hiểm nhưng bay rất đã.
Thuốc bồi viên dài nếu bỏ đầy vào 1 ống nước bằng sắt dựng đứng rồi đốt nó phun như pháo hoa, chơi kiểu này lạ đẹp nhưng hao "đạn"

gun_ho
11-12-2011, 07:56 AM
Quá đã luôn, bạn hiền Nha Trang của tui tới nè, đi đâu mất mấy bữa hả ông ?

May mà hồi đó còn ở nhà xây, chứ mà ở nhà tranh như sau 75 thì mười cái nhà cháy cũng không đủ.

tabalo
11-12-2011, 08:07 AM
Quá đã luôn, bạn hiền Nha Trang của tui tới nè, đi đâu mất mấy bữa hả ông ?

May mà hồi đó còn ở nhà xây, chứ mà ở nhà tranh như sau 75 thì mười cái nhà cháy cũng không đủ.

Cuối năm lo cày bịnh luôn anh ơi !
Thời chiến tranh nên con nít chơi toàn đồ chiến tranh , bà già tui la chửi nhưng cũng vẫn lén chơi vì con nít cả xóm đều như vậy nhưng cũng may chưa có đứa nào tháo đạn M79 chứ tháo đầu đạn lửa đốt la chuyện thường ngày

gun_ho
11-12-2011, 08:19 AM
Cuối năm lo cày bịnh luôn anh ơi !
Thời chiến tranh nên con nít chơi toàn đồ chiến tranh , bà già tui la chửi nhưng cũng vẫn lén chơi vì con nít cả xóm đều như vậy nhưng cũng may chưa có đứa nào tháo đạn M79 chứ tháo đầu đạn lửa đốt la chuyện thường ngày

Qua khỏi cầu Lùng một chút là thôn Phú Hậu, quẹo vô cái ngõ nhỏ bên tay trái là nơi tui hay bẫy chim và có ba thằng bạn nhà quê ở ngay đó. Hôm đó tui bẫy chim sát đường rầy xe lửa, ba thằng rủ tui qua bên kia chơi, tui mắc bẫy chim đâu theo được.

Một hồi sau thấy ba đứa nó đang ngồi trên đường rầy xe lửa đập cái gì đó, quay đi thì nghe cái đùng, ba thằng mất tiêu..... hu hu...

tabalo
11-12-2011, 08:37 AM
Qua khỏi cầu Lùng một chút là thôn Phú Hậu, quẹo vô cái ngõ nhỏ bên tay trái là nơi tui hay bẫy chim và có ba thằng bạn nhà quê ở ngay đó. Hôm đó tui bẫy chim sát đường rầy xe lửa, ba thằng rủ tui qua bên kia chơi, tui mắc bẫy chim đâu theo được.

Một hồi sau thấy ba đứa nó đang ngồi trên đường rầy xe lửa đập cái gì đó, quay đi thì nghe cái đùng, ba thằng mất tiêu..... hu hu...
Chỗ đó là đường lên Suối Đổ , một thời dân nhatrang leo lên xin nước suối vì đồn có Phật Bà hiện về chữa bệnh
Anh mò xa vậy mà không bị dẫn lên núi cũng hên
Anh làm Tui nhớ nhiều lần bọn lớp tui kéo nhau lên Xuân lạc , Diên Khánh bơi sông Cái vì có thằng bạn trong lớp nhà trên ở này , dạo đó chỗ cây dầu đôi buổi chiều tối mấy tay VC hay mò ra bắn tỉa mấy tay mặc đồ lính , nên khi chiều tối tui thấy ớn mới hỏi nó khu này có VC không mày , nó bảo không sao khu này yên lành . Sau 30/4 mới biết hồi đó nó là du kích chức xã đội trưởng và trong lớp có đến 4 thằng là VC và bây giờ nghe tụi nó đang làm to lắm ở nhatrang

gun_ho
11-12-2011, 08:28 PM
Chào các bạn, các bác và các thân hữu của quán Cánh Buồm.

Lần trước tôi đã được hân hạnh phỏng vấn chị muavalam về Hương Đạo, về bộ sưu tập chai lọ và nước hoa của chị cùng là những kinh nghiệm cũng như quan điểm của chị về mùi hương, về ảnh hưởng và cách dùng cũng như tầm quan trọng của nó với con người .


Hôm nay, như đã có nói trước và cũng đã có sự chấp nhận của anh Hàn Sinh, tôi lại xin được phỏng vấn anh về Nhiếp Ảnh, dĩ nhiên, không phải riêng một mình anh là đủ đại diện cho ngành này trong Phố, nhưng vì anh là người có khả năng, hiểu biết và đam mê ngành này, tiếng nói của anh sẽ được lắng nghe và bên cạnh đó, tôi cũng xin mời các bạn khác góp ý cho vui vẻ trong tinh thần thân ái.

---------------------------------------------------------


1 -- Theo ý anh thì sau một thời gian dài phát triển và kiện toàn, có một số rất đông đảo người tham gia từ chuyên nghiệp cho đến tài tử, anh nghĩ là Nhiếp Ảnh đã có thể chen vai sát cánh với 7 môn nghệ thuật (âm nhạc, văn chương, hội họa vân vân.....) kia hay chưa ? Vì sao ?

2-- Kỹ thuật nhiếp ảnh gần đây đã phát triển đáng kinh ngạc, điều này có làm tăng lên chất lượng nội dung bức ảnh hay không ? Hay chỉ tăng thêm "độ bóng" và hào nhoáng của bề mặt ?

3-- Nhờ kỹ thuật số, người ta có thể chụp hình thật nhiều và lựa lại tấm đẹp, bỏ tấm xấu. Anh có nghĩ là điều này có tính chất "ăn xâm" và làm giảm bớt tính nghệ thuật của nhiếp ảnh hay không ?

Cám ơn anh Hàn Sinh (và các bạn nào yêu thích nhiếp ảnh)

Hàn Sinh
11-13-2011, 06:30 AM
Chào các bạn, các bác và các thân hữu của quán Cánh Buồm.

Lần trước tôi đã được hân hạnh phỏng vấn chị muavalam về Hương Đạo, về bộ sưu tập chai lọ và nước hoa của chị cùng là những kinh nghiệm cũng như quan điểm của chị về mùi hương, về ảnh hưởng và cách dùng cũng như tầm quan trọng của nó với con người .


Hôm nay, như đã có nói trước và cũng đã có sự chấp nhận của anh Hàn Sinh, tôi lại xin được phỏng vấn anh về Nhiếp Ảnh, dĩ nhiên, không phải riêng một mình anh là đủ đại diện cho ngành này trong Phố, nhưng vì anh là người có khả năng, hiểu biết và đam mê ngành này, tiếng nói của anh sẽ được lắng nghe và bên cạnh đó, tôi cũng xin mời các bạn khác góp ý cho vui vẻ trong tinh thần thân ái.

---------------------------------------------------------


1 -- Theo ý anh thì sau một thời gian dài phát triển và kiện toàn, có một số rất đông đảo người tham gia từ chuyên nghiệp cho đến tài tử, anh nghĩ là Nhiếp Ảnh đã có thể chen vai sát cánh với 7 môn nghệ thuật (âm nhạc, văn chương, hội họa vân vân.....) kia hay chưa ? Vì sao ?

2-- Kỹ thuật nhiếp ảnh gần đây đã phát triển đáng kinh ngạc, điều này có làm tăng lên chất lượng nội dung bức ảnh hay không ? Hay chỉ tăng thêm "độ bóng" và hào nhoáng của bề mặt ?

3-- Nhờ kỹ thuật số, người ta có thể chụp hình thật nhiều và lựa lại tấm đẹp, bỏ tấm xấu. Anh có nghĩ là điều này có tính chất "ăn xâm" và làm giảm bớt tính nghệ thuật của nhiếp ảnh hay không ?

Cám ơn anh Hàn Sinh (và các bạn nào yêu thích nhiếp ảnh)Xin chào tất cả các thân hữu và chủ quán Cánh Buồm,

Cảm ơn bác Súng đã khen ngợi và cho tôi được hân hạnh chia sẻ chút hiểu biết nông cạn của mình về nhiếp ảnh. Hoàn toàn đồng ý với anh, mọi ý kiến của mọi thành viên trong phố là quan trọng như nhau. Vì thế, tôi cũng xin được phép mời mọi thành viên trong phố có quan tâm đến nhiếp ảnh tham gia đề tài cho quán Cánh Buồm thêm rôm rả, nhộn nhịp... Đặc biệt, xin đề nghị anh chủ quán mời thêm một thành viên cũ đã đóng góp rất nhiều cho phố rùm Đặc Trưng nơi phòng ảnh, anh HTT. Tuy ít thấy anh HTT thường xuyên vào phòng ảnh ĐT sau này, nhưng qua những hình ảnh anh ấy đã đem vào cho thấy là người rất kiên nhẫn tìm tòi cũng như gặt hái được nhiều kiến thức trong đam mê của mình. Được chia sẻ với anh HTT nơi này là sự may mắn của riêng tôi và có thể cũng là của chung Phố Ròm...

Với ba câu hỏi được đặt ra (và nghe nói, anh sẽ còn hỏi thêm nhiều câu hỏi khác nữa?), tôi xin được để dành lại câu hỏi đầu tiên cho đến phút cuối cùng của loạt bài chia sẻ ý kiến về nhiếp ảnh mà anh đang mở ra này. Câu hỏi đó được giữ lại cuối cùng không chỉ vì sự bao quát của nó. Bản thân tôi nghĩ, tuy chỉ là ý kiến cá nhân nhưng để trả lời điều đó, ít nhất cần có một sự khảo cứu nghiêm túc, cho dù nho nhỏ dưới dạng bỏ túi thì vẫn hơn.

Xin được chia sẻ với anh cùng thân hữu quan tâm về hai câu hỏi còn lại như sau:

2-- Kỹ thuật nhiếp ảnh gần đây đã phát triển đáng kinh ngạc, điều này có làm tăng lên chất lượng nội dung bức ảnh hay không ? Hay chỉ tăng thêm "độ bóng" và hào nhoáng của bề mặt ?
Có thể nói rằng, năm 1976 khi hãng Canon cho ra đời máy ảnh 35mm đầu tiên trên thế giới được điều khiển bằng chip CPU; thì ít ai nghĩ rằng ngày đó đã đánh dấu sự bắt đầu của một giai đoạn phát triển kinh ngạc và là nền tảng cho nhiều khái niệm kỹ thuật chụp hình sẽ được áp dụng cho hệ thống digital photography sau này. Thật vậy, từ việc điều khiển hoàn toàn bằng tay để chụp hình, với những giới hạn về số lượng film chụp được mỗi lần nạp vào máy ảnh, độ nhạy sáng cố định của mỗi loại film âm hoặc dương bản, cũng như các phụ tùng khác đi kèm cùng máy ảnh và công việc của buồng tối... ; theo thời gian, các nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp cũng như nghiệp dư đã có thêm cơ hội hơn trong sáng tác nhiều hơn nhờ cải tiến kỹ thuật. "Đồ chơi" của họ cũng tốt hơn về chất lượng và bớt tốn kém hơn về mặt ngân sách. Vâng, nhiếp ảnh ngày xưa là thú vui rất tốn kém mà bản thân tôi là con nhà nghèo đã từng kể rằng phải để dành tiền sáng mua được cuộn film trắng đen của Nga hoặc Đông Đức, chụp xong 36 poses phải đợi nửa tháng sau mới đủ tiền mua cuộn film khác chụp tiếp!

Năm 1980 và 1981, hãng Canon lần lượt giới thiệu ba models AE1-Program, A1, và F1New cho các khách nghiệp dư, bán chuyên nghiệp, và chuyên nghiệp; chưa kể các phiên bản rút gọn khác của AE1-Program. Thời đó, các phó nhòm chuyên nghiệp cũng như nghiệp dư đã được biết đến các lợi ích không phải chỉnh tốc độ, khẩu độ bằng tay... hoặc thậm chí không phải "stop down" vòng khẩu độ sau khi lấy nét xong một khung ảnh... Họ đã có thể "quên", không cần lên "film" mỗi khi bấm máy. Rất nhiều cơ hội mất đi không chụp được tấm hình đẹp chỉ vì phó nhòm chưa kịp hoặc quên chưa "lên film" cho máy ảnh 35mm và các formats lớn hoặc nhỏ hơn.
Canon AE1-Program đã được bán ra với con số hơn năm triệu máy, đạt kỷ lục về số bán ra riêng cho một kiểu (model) mà thôi!

Sau đó chúng ta chứng kiến sự ra đời của các kỹ thuật tự động lấy nét của cả trên thân máy và ống kính ... Và, một bước ngoặc khác nữa khi chúng ta chào đón thiên niên kỷ mới. Đó là hình ảnh digital và các software hỗ trợ trong máy ảnh cũng như hậu kỳ... cho đến hôm nay.

Với tốc độ phát triển đến chóng mặt của nhiếp ảnh trong ba mươi lăm năm qua và nhất là trong mười năm gần đây nhất. Nhiếp ảnh không còn là thú tiêu khiển của giai cấp thượng lưu như trước đây, hoặc chỉ dành cho giới chuyên nghiệp kiếm tiền qua tài năng thiên phú của họ. Máy ảnh đã đến với hầu như mọi hang cùng ngõ ngách. Nhìn quanh mình tôi thấy, nhiều gia đình không chỉ sắm một, hai, ba, bốn ... mà đến dăm bảy cái máy ảnh digital trong vài năm vừa qua; chỉ vì "không thích xài P/S nữa, upgrade lên DSLR", "máy này mới, nhiều MPx hơn", "cái cũ làm back up",... Cứ như thế, mỗi đứa con còn đang học trung tiểu học một hai máy P/S. Mẹ hai cái P/S đã cũ và cái DSLR riêng để chụp ảnh nghệ thuật. Ông bố chưa được cấp ngân sách nên phải xài ké máy của Mẹ con chúng nó, thì trong nhà cũng đã dăm cái máy ảnh... Mà hầu như, ngay cả các máy ảnh bỏ túi bây giờ trị giá trăm bạc cũng có nhiều chức năng tối tân hơn những máy ảnh chuyên nghiệp của các thập niên 80, 90, và thậm chí cho đến năm 2000.

Đi ra ăn sáng chút gõ tiếp, chúc chủ nhân và thân hữu của Cánh Buồm sáng CN tươi vui nơi này và ngủ ngon nơi khác.

Hàn Sinh.

nhunguyen
11-13-2011, 06:31 AM
Chuyện Hương Đạo ( chai lọ của chị muavalam ) thật hay …Nhưng mà chị muavalam hình như còn nhiều điều chưa nói hết về sở thích sưu tầm của chị( hay là tại anh Gun chưa hỏi …nhiều .) ?

Chân thành cám ơn chị muavalam và anhGun !

Nhiếp ảnh !

Tôi chỉ biết …bấm !

( ra đẹp thì giữ , xấu thì bỏ, không biết gì hơn .)

Cám ơn anh Hansinh và anh Gun trước !

gun_ho
11-13-2011, 06:48 AM
Quá đã luôn, tôi sẽ ngồi chờ anh viết tiếp để học về một ngành mà tôi chỉ biết ngoài da. Tôi cũng xin mời anh HTT nếu có nhã hứng xin anh đóng góp cho vui, cũng như các bạn khác, anh Camel nữa chứ .

------------------------------

Anh NN.

Chị Mưa còn nợ tôi đến 16 câu hỏi nữa đó anh, nhưng vì chị bận đi chơi, xa bộ sưu tập của chị nên không tiện chụp hình và trả lời chi tiết. Dĩ nhiên tôi sẽ quay lại chủ đề này với chị Mưa cùng moi thêm chút ít về thuật nấu ăn nữa. Còn anh có món gì ? Chuẩn bị rồi bỏ nhỏ cho tôi biết để tôi suy nghĩ các câu hỏi.

Nhưng tuần này, quán Cánh Buồm sẽ tập trung vào Nhiếp Ảnh.

Mời các bạn.

Hàn Sinh
11-13-2011, 11:05 AM
HS xin cảm ơn chủ quán và chư vị quan khách nhiệt tình ủng hộ cho bài viết đầu tiên của mình về nhiếp ảnh,
Xin được đồng ý với quan điểm cho rằng loạt bài về nhiếp ảnh cần có sự đóng góp của nhiều ý kiến khác nhau càng tốt của anh Súng.
Post này xin được tiếp tục với câu hỏi số 2 của anh Súng:

"Kỹ thuật nhiếp ảnh gần đây đã phát triển đáng kinh ngạc, điều này có làm tăng lên chất lượng nội dung bức ảnh hay không ? Hay chỉ tăng thêm "độ bóng" và hào nhoáng của bề mặt ?"


Post trước HS đã sơ lược về tiến trình cải tiến kỹ thuật của máy ảnh và các dụng cụ liên quan cũng như mức độ phổ biến của nó trong đại chúng suốt ba mươi lăm năm vừa qua. Nay xin được hầu chuyện cùng các bạn về ảnh hưởng của nó đối với nhiếp ảnh nói chung.

Có lẽ ngay cả những nhiếp ảnh gia khó tính nhất cũng phải công nhận rằng sự phát triển của kỹ thuật nhiếp ảnh đã đem đến những phương tiện ngày càng dồi dào hơn cho ngành nhiếp ảnh của toàn thế giới. Hơn mười năm về trước, có nằm mơ thì các nhiếp ảnh gia hàng đầu cũng không thể thay thế cuộn film đang chụp có độ nhạy sáng thấp ISO25 (xin nhắc lại 25) mịn màng để chụp chân dung quảng cáo trong thân máy ảnh bằng cuộn film ISO400 để chụp thể thao trong vòng nửa giây đồng hồ. Với các phóng viên thể thao, để chụp được cuộn film 100 hoặc 250 khung hình trong một game show, họ phải sắm (tốn rất nhiều tiền) các roll film holders, camera backs, và motor drivers để kéo và lên film. Các dụng cụ này thường mắc hơn ngay cả so với chiếc máy ảnh chuyên nghiệp mà họ đã dùng.

Ảnh chụp xong, film phải đem tráng, in ra thành contact sheet rồi mới chọn lựa được vài ảnh ưng ý rọi mẫu xong để edit đem ra xuất bản. Wet processing là suốt một quá trình dài và đầy rủi ro. Rủi ro vì film có thể bị cuốn rách khi chụp trong máy, có thể bị lộ sáng trước trong và sau khi chụp cũng như trong quá trình developing. Số tiền đốt film của các phóng viên thể thao mỗi tuần trong mùa thi đấu, có thể dùng để mua được thêm những body máy ảnh được gọi là "workhorse" cho họ. Dụng cụ đem theo mỗi khi tác nghiệp thường chất đầy trong nhiều valy lớn nhỏ và được di chuyển bằng các xe minivan hoặc vận tải nhẹ!

Điều này cũng tương tự cho các nhiếp ảnh gia đi săn trong rừng rậm Phi Châu hoặc Amazon cho National Geography Photograph hoặc các trung tâm nhiếp ảnh quảng cáo thương mãi. Số người chơi ảnh nghiệp dư ngày xưa tuy phải trang trải ít hơn về tài chính và công sức, nhưng cũng nằm ngoài tầm tay của giới trung lưu ngày đó.

Ngày nay với digital images, tất cả mọi phiền phức đó chỉ là một cái búng tay mà thôi. Con chip memory cỏn con có thể chứa đựng được hàng ngàn tấm hình hoặc hơn nữa. Ngay cả batteries (AA) đem theo cho máy ảnh ngày xa xưa chỉ chụp được trên dưới trăm tấm ảnh là phải thay một set tám cục. Ngày nay pin có capacity lớn hơn, máy ảnh ít hao năng lượng nên một set pin tám cục có thể chụp được cả ngàn tấm ảnh với rất nhiều functions và features mà máy ảnh xưa không hề có. Vâng, sẽ mất cả tuần để kể hết cho các bạn nghe rằng tiến bộ của kỹ thuật nhiếp ảnh ngày nay cung cấp phương tiện cho người cầm máy một cách vô cùng phong phú!

Vì thế, thay vì trả lời rằng có cho câu hỏi "điều này có làm tăng lên chất lượng nội dung bức ảnh hay không ?", tôi thử giả định rằng nếu trả lời không thì bao điều phi lý xảy ra?

Nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp và bán chuyên nghiệp có nhiều cơ hội và điều kiện kỹ thuật để thể hiện trong tác phẩm của mình mà giới hạn dụng cụ và kỹ thuật xưa không cho phép họ làm được. Hình ảnh HDR (high dynamic range) ra đời từ thập niên 1950's dựa vào lý thuyết "zone system" của Asel Adams đã không hề phát triển gì được nhiều cho đến khi digital image chín muồi. Multiple flashing, panning camera in multiple directions trong tốc độ rất chậm mà các nhiếp ảnh gia dùng trong hình ảnh trừu tượng và ấn tượng thừa hưởng từ độ mịn hạt của các image sensors ngày càng tốt hơn khi phải process trong thời gian dài mở ra của màn trập. Ngày nay, các phó nhòm nghiệp dư có thể chụp hình thoải mái với ISO400 mà hình ảnh vẫn mịn hơn film ISO25 của những năm về trước. (Khi tráng film này tại Saigon, HS và các bậc đàn anh đã phải dùng nước đá để giữ cho thuốc tráng mát mẻ 67F).

Như đã tâm sự, bản thân tôi học chụp hình với mật độ một cuộn film trắng đen trong thời gian nửa tháng. Một năm chưa bấm được quá 700 khung hình đen trắng chứ chưa được là film màu. Sự tiến bộ trong suốt một năm dài đó không thể hơn được hai buổi đi field trips ngày nay của các học viên trong các câu lạc bộ nhiếp ảnh địa phương hoặc các cháu bé tuổi teen mò mẫm học chụp hình trên net. Tài liệu nhiếp ảnh ngày xưa hiếm hoi, đôi khi có tiền không biết mua ở đâu, thắc mắc không biết hỏi ai nếu Thầy đi vắng một vài tháng. Ngày nay, ngoài việc đọc sách, ghi tên học trong workshops; thì internet vẫn là người Thầy lớn nhất cho begining photographers cho đến professionals và cả bất cứ ngành nào khác!

Số lượng nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp ngày càng tăng. Giới chơi nghiệp dư tăng theo với số lượng và tỉ lệ càng nhiều hơn vì phương tiện mua sắm và học hỏi ngày càng dễ dãi và phổ biến. Bản thân tôi không thấy có lý do gì để nói rằng chất lượng và nội dung của hình ảnh ngày nay bị chững lại hoặc thụt lùi. Ngay cả với hình ảnh quảng cáo, chúng ta hãy nhặt lên một tờ tạp chí (đứng đắn) của ngày nay và tờ khác của mười năm về trước; ngoài mặt hình thức, nội dung cũng đã thay đổi rất nhiều vì các ban biên tập hình ảnh có nhiều chọn lựa hơn cho mỗi số báo của mình so với trước đây!

Lẽ ra, trả lời phần đầu của câu hỏi số 2 này cũng là trả lời cho phần sau của nó. Tuy nhiên, tôi xin được làm rõ hơn vì câu hỏi kèm theo " Hay chỉ tăng thêm "độ bóng" và hào nhoáng của bề mặt ? ", không phải là vô nghĩa và chẳng đáng quan tâm. Nêu lên điều này, anh đã nhìn thấy một sự kiện có thực nhưng không rõ "tại sao" ?

Đồng tiền cắc nào cũng có hai mặt của nó. Bên trên, tôi đã trình bày về ảnh hưởng và tác dụng tốt của digital images đối với nhiếp ảnh. Mặt trái mà anh nhìn thấy, có nhiều nguyên do của nó. Xin được kể ra vài nguyên nhân không được đầy đủ như sau:

Việc tiếp cận với nhiếp ảnh càng dễ dãi cũng là yếu tố thúc đẩy tâm lý nóng vội trong con người chúng ta. Máy ảnh càng tối tân, các editor software hỗ trợ càng tinh xảo; nhiều người trong chúng ta càng muốn mau chóng trở thành "nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp" hoặc ít nhất, cũng chụp được hình ảnh đẹp như các nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp thực thụ. Tâm lý này ngăn cản người mới "vào nghề" nắm vững các kiến thức căn bản của nhiếp ảnh một cách vững chắc. Máy ảnh ngày nay được sản xuất nhắm vào nhiều người dùng với khả năng và hiểu biết về nhiếp ảnh khác nhau từ "tay mơ không biết gì" cho đến chuyên nghiệp thực thụ. Phổ biến nhất đang có trên thị trường là loại máy ảnh dành cho tay mơ. Chúng được thiết kế với nhiều khả năng tự động khác nhau sao cho ngay cả những người không biết gì về nhiếp ảnh cũng chụp được hình ảnh sáng sủa và rõ nét. Sau một thời gian quen thuộc với máy ảnh "tự động" cho beginers, người dùng có tâm lý muốn chụp được hình ảnh đẹp hơn nữa. Đối với họ, upgrade lên loại máy ảnh có level cao hơn là đủ. Họ không nghĩ rằng, cái cần upgrade đầu tiên là kiến thức và kinh nghiệm chụp hình.

Nguyên nhân thứ hai, không chỉ nằm trong giới beginer users. Nó cũng tồn tại trong giới nghiệp dư có tay nghề cao hơn và thậm chí nằm trong số những photographers tự cho mình là nhà nghề!

Các editor software ngày càng được lập trình tinh xảo hơn với nhiều khả năng sửa chữa các khuyết điểm của hình ảnh đã chụp cũng như thiết kế cho sản phẩm của nhiếp ảnh. Một tâm lý đáng buồn là nhiều người đã cẩu thả trong việc học hỏi để có thể sáng tác, chụp hình và ỷ lại phó mặc cho công việc của software editing. Họ cho rằng, hình ảnh chụp được dù ma chê quỷ hờn cũng sửa được thành bóng bảy đẹp đẽ. Vì thế, họ bị thu hút bởi những trung tâm dạy nhiếp ảnh có khối lượng thời gian dành cho photoshop nhiều hơn là kiến thức nhiếp ảnh thực sự. Ngược lại, để thu hút học viên; các ban giảng huấn cũng chiều theo thị hiếu này của họ... Kết quả là, học viên tốt nghiệp từ những trung tâm này không có khả năng chụp được hình ảnh chất lượng tốt. Nhưng họ biết dùng photoshop khá giỏi.

Nguyên nhân thứ ba xảy ra với một số đông quần chúng khi muốn tự tay chụp được hình ảnh thật đẹp. Họ vẫn cho rằng chỉ cần mua được một máy ảnh loại "nhà nghề" thì hình ảnh của họ chụp sẽ được đẹp hơn rất nhiều. Chúng ta đều biết rằng, dù có nhiều tiền và mua được chiếc piano hoặc violin nổi tiếng, chưa chắc người mua đã đánh được những bản nhạc du dương nếu không miệt mài luyện tập gian khổ nhiều năm và ngay từ tấm bé! Có lẽ, dù là máy ảnh chuyên nghiệp, chúng vẫn còn "bèo" hơn so với những cây đàn vài chục xấp?

Vài nguyên nhân chưa đầy đủ cho vế thứ hai trong câu hỏi của anh chủ quán. Khi anh nêu câu hỏi, có lẽ anh nghĩ rằng hai vế này đối lập nhau, do đó nếu điều này đúng thì điều kia sẽ sai. Tuy nhiên, chúng tồn tại độc lập và song song cùng nhau, anh ạ!

Hy vọng rằng chúng ta sẽ được nghe nhiều ý kiến và nhận định khác nữa về câu hỏi số 2 này của anh chủ quán.
Chúc vui đến cùng mọi người,
Hàn Sinh.

gun_ho
11-13-2011, 02:49 PM
Đọc bài viết của anh tôi rất thích, vì nó không đến từ sự suy đoán nhất thời mới đây, mà là từ kinh nghiệm từ một đam mê và tìm tòi của anh trong lãnh vực này qua bao năm tháng.

Tôi cũng rất thích những nhận định này của anh

Số lượng nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp ngày càng tăng. Giới chơi nghiệp dư tăng theo với số lượng và tỉ lệ càng nhiều hơn vì phương tiện mua sắm và học hỏi ngày càng dễ dãi và phổ biến. Bản thân tôi không thấy có lý do gì để nói rằng chất lượng và nội dung của hình ảnh ngày nay bị chững lại hoặc thụt lùi. Ngay cả với hình ảnh quảng cáo, chúng ta hãy nhặt lên một tờ tạp chí (đứng đắn) của ngày nay và tờ khác của mười năm về trước; ngoài mặt hình thức, nội dung cũng đã thay đổi rất nhiều vì các ban biên tập hình ảnh có nhiều chọn lựa hơn cho mỗi số báo của mình so với trước đây!

------------------------

Việc tiếp cận với nhiếp ảnh càng dễ dãi cũng là yếu tố thúc đẩy tâm lý nóng vội trong con người chúng ta. Máy ảnh càng tối tân, các editor software hỗ trợ càng tinh xảo; nhiều người trong chúng ta càng muốn mau chóng trở thành "nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp" hoặc ít nhất, cũng chụp được hình ảnh đẹp như các nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp thực thụ. Tâm lý này ngăn cản người mới "vào nghề" nắm vững các kiến thức căn bản của nhiếp ảnh một cách vững chắc. Máy ảnh ngày nay được sản xuất nhắm vào nhiều người dùng với khả năng và hiểu biết về nhiếp ảnh khác nhau từ "tay mơ không biết gì" cho đến chuyên nghiệp thực thụ. Phổ biến nhất đang có trên thị trường là loại máy ảnh dành cho tay mơ. Chúng được thiết kế với nhiều khả năng tự động khác nhau sao cho ngay cả những người không biết gì về nhiếp ảnh cũng chụp được hình ảnh sáng sủa và rõ nét. Sau một thời gian quen thuộc với máy ảnh "tự động" cho beginers, người dùng có tâm lý muốn chụp được hình ảnh đẹp hơn nữa. Đối với họ, upgrade lên loại máy ảnh có level cao hơn là đủ. Họ không nghĩ rằng, cái cần upgrade đầu tiên là kiến thức và kinh nghiệm chụp hình.


Nhưng có phải vì kỹ thuật đã hổ trợ người sử dụng trong mọi mặt, làm cho con người lười biếng và cứ thế là "bấm". Kết quả sẽ là những tấm hình kém chuẩn bị, kém nội dung và hời hợt ?



Xin lỗi anh, tôi lỡ hỏi tiếp mà không đợi anh trình bày hết câu thứ ba. Có lẽ nhẩn nha thêm, thử xem có ai ghé vào góp ý hay không cái đã.

6Quit
11-15-2011, 01:23 PM
Anh Hàn Sinh

Tui có câu hỏi về nhiếp ảnh muốn hỏi anh, nếu được xin anh làm ơn trả lời, cảm ơn anh

- Xưa nay, thường những bức ảnh nổi tiếng trong lịch sử là những bức chụp trong lúc bất ngờ của một biến cố, có thể không đẹp hay chi tiết, nhưng sẽ không thể nào chụp lại bức đó được lần thứ hai (như Phan Kim Phúc và bom Napal, ông Tướng Loan và tên VC ..v.v), vậy thì cái ảnh đẹp, chi tiết, có khi nào nó nổi tiếng là một bức ảnh có giá trị về lịch sử hông anh ?

Ý tôi muốn nói, ảnh đẹp, chụp cẩn thận chi tiết, có thể sẽ có giá trị về nghệ thuật hay nhiếp ảnh, nhưng ít có giá trị lịch sử, anh nghĩ sao ?

Hàn Sinh
11-15-2011, 05:07 PM
Anh Hàn Sinh

Tui có câu hỏi về nhiếp ảnh muốn hỏi anh, nếu được xin anh làm ơn trả lời, cảm ơn anh

- Xưa nay, thường những bức ảnh nổi tiếng trong lịch sử là những bức chụp trong lúc bất ngờ của một biến cố, có thể không đẹp hay chi tiết, nhưng sẽ không thể nào chụp lại bức đó được lần thứ hai (như Phan Kim Phúc và bom Napal, ông Tướng Loan và tên VC ..v.v), vậy thì cái ảnh đẹp, chi tiết, có khi nào nó nổi tiếng là một bức ảnh có giá trị về lịch sử hông anh ?

Ý tôi muốn nói, ảnh đẹp, chụp cẩn thận chi tiết, có thể sẽ có giá trị về nghệ thuật hay nhiếp ảnh, nhưng ít có giá trị lịch sử, anh nghĩ sao ?Chào anh Sáu,

Điều anh nói trong câu bold đậm màu xanh, tôi không có gì phản đối được. Đơn giản vì chúng ta không thể so sánh những thước film đoạt giải Oscar về đạo diễn, quay film, ánh sáng, tài tử diễn suất hay ... được quay trong film trường và những thước film phóng sự chiến tranh, hoặc những biến cố có thật được, anh à!
Chúng được xếp vào các thể loại khác nhau, cho dù cùng được quay bằng một loại film, cùng hiệu máy ảnh và cùng ống kính...

Đòi hỏi những thước film ghi được biến cố thật phải có giá trị nghệ thuật cao, hoặc ngược lại đòi hỏi film nghệ thuật phải trung thực một cách tuyệt đối, thì có khác với việc đòi hỏi bác sĩ nhãn khoa phải biết mổ tim, đâu anh? ;)

Hàn Sinh.

6Quit
11-16-2011, 02:19 PM
Anh Hàn Sinh, cảm ơn anh đã trả lời, hôm nào sẽ hỏi anh thêm vài câu hỏi về nhiếp ảnh .

Hàn Sinh
11-16-2011, 08:43 PM
Đọc bài viết của anh tôi rất thích, vì nó không đến từ sự suy đoán nhất thời mới đây, mà là từ kinh nghiệm từ một đam mê và tìm tòi của anh trong lãnh vực này qua bao năm tháng.

Tôi cũng rất thích những nhận định này của anh

Số lượng nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp ngày càng tăng. Giới chơi nghiệp dư tăng theo với số lượng và tỉ lệ càng nhiều hơn vì phương tiện mua sắm và học hỏi ngày càng dễ dãi và phổ biến. Bản thân tôi không thấy có lý do gì để nói rằng chất lượng và nội dung của hình ảnh ngày nay bị chững lại hoặc thụt lùi. Ngay cả với hình ảnh quảng cáo, chúng ta hãy nhặt lên một tờ tạp chí (đứng đắn) của ngày nay và tờ khác của mười năm về trước; ngoài mặt hình thức, nội dung cũng đã thay đổi rất nhiều vì các ban biên tập hình ảnh có nhiều chọn lựa hơn cho mỗi số báo của mình so với trước đây!

------------------------

Việc tiếp cận với nhiếp ảnh càng dễ dãi cũng là yếu tố thúc đẩy tâm lý nóng vội trong con người chúng ta. Máy ảnh càng tối tân, các editor software hỗ trợ càng tinh xảo; nhiều người trong chúng ta càng muốn mau chóng trở thành "nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp" hoặc ít nhất, cũng chụp được hình ảnh đẹp như các nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp thực thụ. Tâm lý này ngăn cản người mới "vào nghề" nắm vững các kiến thức căn bản của nhiếp ảnh một cách vững chắc. Máy ảnh ngày nay được sản xuất nhắm vào nhiều người dùng với khả năng và hiểu biết về nhiếp ảnh khác nhau từ "tay mơ không biết gì" cho đến chuyên nghiệp thực thụ. Phổ biến nhất đang có trên thị trường là loại máy ảnh dành cho tay mơ. Chúng được thiết kế với nhiều khả năng tự động khác nhau sao cho ngay cả những người không biết gì về nhiếp ảnh cũng chụp được hình ảnh sáng sủa và rõ nét. Sau một thời gian quen thuộc với máy ảnh "tự động" cho beginers, người dùng có tâm lý muốn chụp được hình ảnh đẹp hơn nữa. Đối với họ, upgrade lên loại máy ảnh có level cao hơn là đủ. Họ không nghĩ rằng, cái cần upgrade đầu tiên là kiến thức và kinh nghiệm chụp hình.


Nhưng có phải vì kỹ thuật đã hổ trợ người sử dụng trong mọi mặt, làm cho con người lười biếng và cứ thế là "bấm". Kết quả sẽ là những tấm hình kém chuẩn bị, kém nội dung và hời hợt ?



Xin lỗi anh, tôi lỡ hỏi tiếp mà không đợi anh trình bày hết câu thứ ba. Có lẽ nhẩn nha thêm, thử xem có ai ghé vào góp ý hay không cái đã. Chào anh Súng,

Rất cảm ơn anh đã dành nhiều thiện cảm cho các ý kiến hời hợt của cá nhân tôi về nhiếp ảnh!

Nói về tính làm biếng, thì thời nào cũng có nhiều người như vậy anh à! Sự phát triển của kỹ thuật không là thủ phạm gây ra tính làm biếng của nhân loại. Vì rất rõ ràng, bên cạnh những người làm biếng, chúng ta luôn tìm được những người khác chăm chỉ và cần cù. Bên cạnh những tấm hình kém chuẩn bị, kém nội dung và hời hợt của những kẻ làm biếng; luôn luôn có những hình ảnh có hồn, nội dung chất chứa, và ngập tràn nghệ thuật là kết quả của sự chuyên cần theo năm tháng...

Điều anh nói kỹ thuật hỗ trợ, chỉ là phương tiện cho người cầm máy ảnh mà thôi. Bản thân các kỹ thuật và máy móc tối tân không thay thế được trí óc con người. Chúng lại càng không thể thay thế các thuộc tính nghệ thuật trong sáng tác. Như đã viết trong post trả lời cho câu hỏi số 2 của anh, lượng máy ảnh phổ biến trên thị trường và trong mọi ngóc ngách của đời sống hôm nay là loại dành cho beginners rất dễ sử dụng để có được tấm ảnh rõ nét và sáng sủa. Có thể nói, home users chiếm lĩnh số lượng thật nhiều. Nhưng họ không thể đại diện cho nền nhiếp ảnh mỗi địa phương hoặc cấp quốc gia, châu lục được...

Lượng máy ảnh còn lại đòi hỏi người dùng có hiểu biết và khả năng điều khiển máy ảnh ở trình độ cao hơn. Tất nhiên, không ít người lầm tưởng rằng bỏ thật nhiều tiền ra mua máy ảnh "top-of-the line" thì sẽ có được hình ảnh suất xắc. Rất nhiều người trong số đó đã thất vọng vì sự hiểu lầm đó.

Tuy nhiên, một con số không nhỏ những người dùng đã sắm máy ảnh và ống kính tương đối tốt để dùng vừa với khả năng học hỏi và đam mê của họ. Số người này ít có thói quen thay đổi các máy ảnh và ống kính của mình để đuổi theo trào lưu nhất thời. Đối với họ, khả năng của người cầm máy ảnh chiếm phần quan trọng hơn trong việc sáng tác nghệ thuật chứ không phải máy ảnh hay ống kính là quan trọng hơn. Một programer giỏi, có thể viết software bằng computer pentium 4 chạy trôi chảy và chắc chắn sẽ ít bị bugs hơn dân i tờ đang dùng máy quad core để viết, phải không anh? Và, cũng một program được viết ra, nếu chạy trên máy Pentium còn lạch bà lạch bạch, thì sẽ smooth hơn nhiều khi installed trong máy dual hoặc quad core...

Xưa kia, nhiều người đam mê nhiếp ảnh đã không có điều kiện tiếp cận vì dụng cụ quá đắt đỏ. Số người yêu thích nhiếp ảnh thì lớn, nhưng tỉ lệ người sắm được phương tiện thì có là bao? Ngày nay, máy ảnh và các phụ tùng đã rẻ đi rất nhiều... Thậm chí, có những máy ảnh thật là tốt mà giá cả còn rẻ hơn cả một cái mobile phone (4G, chẳng hạn). Hôm nay, hầu như tất cả những người yêu thích nhiếp ảnh đều ít nhiều làm chủ được một bộ máy trong khả năng tài chính của mỗi người. Chỉ cần nhìn thấy điều này thôi, tôi cũng yên tâm rằng chất lượng và nội dung trong nhiếp ảnh nói chung và nhiếp ảnh nghệ thuật nói riêng; chỉ có tiến chứ không hề dừng lại hay thụt lùi bao giờ cả...

Hy vọng rằng những ý tản mạn trong post này, tôi có thể trả lời được phần nào nỗi băn khoăn bất ngờ của anh, trước khi có dịp trình bày về câu hỏi kế tiếp, câu hỏi số 3!

Hàn Sinh.

gun_ho
11-17-2011, 06:45 AM
Anh Hàn Sinh.

Y kiến của anh về nhiếp ảnh luôn luôn được tôi xem trọng, vì như đã nói, anh là người đam mê và đã bỏ nhiều thì giờ công sức và có nhiều hiểu biết về ngành này còn tôi chỉ hiểu biết ngoài da và phát biểu do suy đoán chứ không phải từ kinh nghiệm như anh.
Nhưng rõ ràng là anh cũng có thể nhận thấy, chữ Nhiếp Ảnh tôi dùng khi hỏi anh những câu hỏi, không nằm ở những tấm hình chụp để ghi lại một tiệc vui, một lần gặp gỡ của vài người bạn hay một bữa nhậu no say hoặc là hai họ đàng trai, đàng gái đang trao đổi lễ vật. Mà chữ Nhiếp Ảnh tôi dùng có lẽ để chỉ cái nghệ thuật con người sử dụng để nắm bắt, lưu lại một cái đẹp, một ý tưởng, một cảnh đời mà đàng sau đó có khi là cả một triết lý sống nữa.
Và những con người cầm máy ảnh đi trên đường, thì bao nhiêu phần trăm những con người đó sẽ ở vào nhóm đó ?

Một lần nữa cám ơn anh đã bỏ công trả lời thật rạch ròi, cứ nhẩn nha anh ạ, quán này vui là chính mà.

Hàn Sinh
11-17-2011, 10:59 AM
Anh Hàn Sinh.

Y kiến của anh về nhiếp ảnh luôn luôn được tôi xem trọng, vì như đã nói, anh là người đam mê và đã bỏ nhiều thì giờ công sức và có nhiều hiểu biết về ngành này còn tôi chỉ hiểu biết ngoài da và phát biểu do suy đoán chứ không phải từ kinh nghiệm như anh.
Nhưng rõ ràng là anh cũng có thể nhận thấy, chữ Nhiếp Ảnh tôi dùng khi hỏi anh những câu hỏi, không nằm ở những tấm hình chụp để ghi lại một tiệc vui, một lần gặp gỡ của vài người bạn hay một bữa nhậu no say hoặc là hai họ đàng trai, đàng gái đang trao đổi lễ vật. Mà chữ Nhiếp Ảnh tôi dùng có lẽ để chỉ cái nghệ thuật con người sử dụng để nắm bắt, lưu lại một cái đẹp, một ý tưởng, một cảnh đời mà đàng sau đó có khi là cả một triết lý sống nữa.
Và những con người cầm máy ảnh đi trên đường, thì bao nhiêu phần trăm những con người đó sẽ ở vào nhóm đó ?

Một lần nữa cám ơn anh đã bỏ công trả lời thật rạch ròi, cứ nhẩn nha anh ạ, quán này vui là chính mà.Chào anh Súng,

Tôi hiểu rõ chữ nhiếp anh anh dùng với ý nghĩa nói đến nghệ thuật của nó trong câu hỏi của mình. Vì thế, tôi đã dùng mẫu hình kim tự tháp trong post trước trả lời cho anh: đi từ chân tháp là số đông đại chúng và bước dần lên đỉnh cao... Mong anh hiểu cho ý này!

Xin được nhắc lại ý chính trong trả lời đó là, xưa kia rất nhiều người yêu thích nghệ thuật nhiếp ảnh đã không có cơ hội tiếp xúc trực tiếp với film ảnh để thể hiện khả năng của họ. Đó là điều đáng tiếc vô cùng... Ngày nay, cũng những con người có tiềm năng nghệ thuật đã hoàn toàn tiếp cận được với máy ảnh và ống kính đó đã có cơ hội nhiều hơn. Họ đã và đang đóng góp rất nhiều theo chiều hướng đi lên của nội dung, tư tưởng, và triết lý trong nhiếp ảnh nghệ thuật, theo thời gian anh ạ!

Tỉ lệ phần trăm mà anh đang nói, tuy không nhiều so với số đông đại chúng; nhưng con số đó đã tăng lên rất đáng kể nếu anh nghĩ đến một điều: ngày nay, bất cứ ai yêu thích và đam mê nhiếp ảnh đều có cơ hội học hỏi và thể hiện khả năng của mình mà không bị hạn chế nhiều lắm vì phương tiện đã rẻ đi nhiều rồi... Tỉ lệ có thể đã không thay đổi trong nhiều năm qua. Nhưng thực tế là, số người có tiềm năng và đam mê nhiếp ảnh được tiếp xúc với film giấy ngày xưa, chẳng có là bao so với hôm nay.

Ngoài ra, vấn đề hiểu rõ các kỹ thuật mới của máy ảnh và các dụng cụ là sự đóng góp thêm phần phong phú cho công việc sáng tác trong nghệ thuật. Các photographers càng thủ đắc được kỹ thuật mới càng nhiều trong việc điều khiển đồ chơi của mình, họ càng có cơ hội nhiều hơn để thể hiện ý tưởng sáng tác nảy sinh ra từ suy tư và thiên khiếu trong mỗi cá nhân, anh ạ!
Tất nhiên, đề cập đến những người này,... chúng ta đã ngầm hiểu rằng họ là những kẻ thực sự yêu thích và đam mê nhiếp ảnh để dễ dàng chìm sâu trong thế giới của họ.


Để những trả lời bớt nhàm chán vì lý luận khôn cùng, tôi mạn phép đem hai tấm ảnh vào đây hầu anh cùng mọi người. Hai ảnh sau đây chụp trong mùa Hè năm rồi, 2010:





http://img821.imageshack.us/img821/4159/dsc1730.jpg






http://img338.imageshack.us/img338/5852/lotus2010y.jpg







Ảnh đầu tiên chụp trong giây phút tình cờ bắt gặp được. Ảnh sau công phu hơn vì sự hồi hộp đợi chờ hơn hai, ba tuần lễ trong những ngày Hè muộn. Nhiều biến cố thiên nhiên và khí hậu có thể làm hỏng đi bố cục, nội dung và ý nghĩa của ảnh.

Chủ đề của hai ảnh này đều là những gương sen có hạt đang trong độ phát triển của chúng. Nhưng nội dung và ý nghĩa của chúng lại khác nhau hoàn toàn.
Xin nói về ảnh đầu tiên trước: Một hạt lép nằm giữa gương sen bật ngả ngửa ra sau đã cho tôi ý nghĩ rất khôi hài khi đi dạo quanh ao. Thế là, ngồi thấp xuống lấy cho được tiền cảnh là một gương sen khác nhỏ hơn trong hình và một góc bé hơn của tàu lá sen; người cầm máy ảnh đã ghi nhận điều mình muốn nói. Bấm tổng cộng mười một frames hình với setting khác nhau và tôi chọn được ảnh này ưng ý nhất.
Đã bao giờ chính bản thân anh hoặc từng chứng kiến người đàn ông nhậu nhẹt say sưa về nhà có hiền thê đón rước tận cửa? Dáng bật ngửa ra sau và nét rõ trên gương sen lớn dùng để diễn tả hình ảnh người chồng "phạm tội" này, anh ạ! Hạt sen lép cùng nét focus thật rõ trên gương sen này để diễn tả tình trạng "thức tỉnh" của anh chồng say xỉn trước cơn tam bành ... =))
Chưa hết, photographer đã phải chọn khẩu độ thật lớn tạo thành effect mờ nhòe trên gương sen tiền cảnh để diễn tả cơn nóng giận "chính đáng". Góc đặt máy từ dưới shoot lên được cố ý làm tăng cao thêm độ rướn của người vợ bé bỏng đang nhỏ nhẹ xỉ vả đức lang quân. Một góc nhỏ tàu lá sen bên cánh trái phía dưới là hình ảnh mái đầu xanh của đứa con nhỏ chứng kiến hoạt cảnh gia đình đang xảy ra!

Vâng, nhiều khi hình ảnh giá trị (dù chỉ là trào phúng) đến được với chúng ta chỉ trong thoáng qua. Phó nhòm ghi nhận lại được cũng chẳng tốn nhiều công sức. Vấn đề là, quan sát một sự vật, sự nhận xét và liên tưởng của mỗi người sẽ chọn các yếu tố kỹ thuật và phương pháp nào để thực hiện nội dung, ý tưởng của mình trong hình ảnh đang xây dựng!
Ảnh đầu tiên chụp làm logo cho "hiệp hội những người đàn ông biết sợ vợ" tuy chỉ để mua vui trong chốc lát, nhưng thực hiện được nó ngoài cái may mắn bất ngờ nó cũng đòi hỏi chút kinh nghiệm và kỹ thuật của người cầm máy!

Về ảnh thứ hai, như đã nói bản thân người cầm máy đã phải quan sát hai chiếc gương sen trong vị trí tương đối của chúng suốt hai ba tuần lễ khi còn là những nụ chưa nở. Trong vị trí tương quan của hai nụ hoa ngả theo hai hướng quay lưng vào nhau, phó nhòm đã hiểu mình cần tốn nhiều thời gian vì đợi chờ cho hình ảnh ghi lại được sau này. Điều đó có nghĩa là, bố cục, ý nghĩa và nội dung của tấm ảnh đã được hình thành từ trước khi bấm máy rất lâu ... Giờ, chỉ còn là thời gian và may mắn nếu đến được!

Ảnh đã chụp xong, người xem có thể nhìn thấy được lối chơi chữ kín đáo của phó nhòm vì gương sen bên trái xa xa hiện lên như một chiếc bóng. Nó như hình ảnh tương phản của gương sen chủ đề giữa ảnh đang ngả sang phải. Phó nhòm dùng lối chơi chữ cổ điển trong cách ví von sự phản chiếu của chiếc "gương" thiên nhiên. Về nội dung và ý nghĩa của ảnh, giữa gương sen gần và xa là tàu lá sen mờ nhòe phân cách bên dưới như hình ảnh tưởng tương cho sự phân chia thời gian giữa quá khứ và hiện tại. Vệt sáng của hai tàu lá sen bên dưới phía tay phải nói lên khuynh hướng hướng về chân thiện mỹ của người cầm máy bên mảng xẫm màu của tối tăm cuộc đời...

Hình ảnh của gương sen chủ đề tượng trưng cho hiện tại tuy rõ nét hơn so với gương sen của quá khứ nhưng nhưng những nét chính không hề đổi thay theo năm tháng.
Vâng, để gởi gắm được vài suy nghĩ lẩm cẩm của mình vào một tấm ảnh đơn sơ; đôi khi người cầm máy phải đợi chờ trong hồi hộp vài ba tuần hoặc lâu hơn nữa, anh ạ! Hồi hộp vì làm sao biết được những ngày Hè muộn lại không hề có mưa hoặc gió lớn thổi bay đi các nhụy sen khô còn rơi tòng teng nơi cuống gương sen và làm hỏng đi bao công sức đợi chờ? Khi đó, phó nhòm chỉ biết đi thăm ao sen từng ngày đợi chờ nụ nở thành hoa rồi cánh hoa sen tàn rụng kết thành gương sen cho ảnh của mình. May mắn thay, trời đã chẳng phụ lòng người; chí ít là khi tôi chụp được tấm ảnh mà mình đã hoài bão bao năm về nó.

Chia sẻ với anh và thân hữu về hai hình ảnh được chụp trong những hoàn cảnh khác nhau để thấy rằng ... nhiếp ảnh hoặc bất cứ bộ môn nghệ thuật vẫn có nhiều bàn tay âm thầm đóng góp dù có hay không các kỹ thuật tiên tiến của ngày nay. Kỹ thuật chỉ đóng vai trò giúp đỡ những kẻ đam mê thực hiện tốt hơn công việc của họ mà không làm xấu hơn sự tiến bộ của nó.
Ý nghĩa và nội dung trong ảnh thứ hai, tôi không chỉ sáng tác cho riêng mình; nó còn là cái nhìn của bản thân tôi về nhiếp ảnh xưa và nay, anh ạ!

Thân,
Hàn Sinh.

6Quit
11-17-2011, 11:48 AM
Anh Hàn Sinh

Công nhận những phân tích của anh về kỹ thuật chụp hình nói riêng và nghệ thuật nhiếp ảnh nói chung rất minh bạch và thú vị. Đúng là phải có đam mê mới tìm tòi học hỏi anh há .

Hai cái nghệ thuật thứ 6, thứ 7 này hình như phải cần cái nhìn và thẩm định của khán giả nữa phải hông anh ? Ngày xưa những bức ảnh của Nguyễn Cao Đàm, Trần Cao Lĩnh hình như đã được hội nhiếp ảnh VN so sánh với những bức ảnh của các nhiếp ảnh gia khác và chấm giải, ở đây anh có thể gửi họ (những hội nhiếp ảnh) chấm để thẩm định những hình của mình được hông anh ? Nếu không, có thể một bức hình đẹp với người này nhưng không với người kia thì làm sao mình biết được hình này có giá trị ?

Điều tôi muốn nói, nếu học mà không thi thì làm sao biết được cái kết quả học mình đã đạt đến mức nào ...


PS: Chưa coi được 2 tấm hình của anh vì đang ở trong sở nên chưa có ý kiến gì .

mờ mờ
11-17-2011, 10:48 PM
http://img821.imageshack.us/img821/4159/dsc1730.jpg












Ảnh đầu tiên chụp trong giây phút tình cờ bắt gặp được. Ảnh sau công phu hơn vì sự hồi hộp đợi chờ hơn hai, ba tuần lễ trong những ngày Hè muộn. Nhiều biến cố thiên nhiên và khí hậu có thể làm hỏng đi bố cục, nội dung và ý nghĩa của ảnh.

Chủ đề của hai ảnh này đều là những gương sen có hạt đang trong độ phát triển của chúng. Nhưng nội dung và ý nghĩa của chúng lại khác nhau hoàn toàn.
Xin nói về ảnh đầu tiên trước: Một hạt lép nằm giữa gương sen bật ngả ngửa ra sau đã cho tôi ý nghĩ rất khôi hài khi đi dạo quanh ao. Thế là, ngồi thấp xuống lấy cho được tiền cảnh là một gương sen khác nhỏ hơn trong hình và một góc bé hơn của tàu lá sen; người cầm máy ảnh đã ghi nhận điều mình muốn nói. Bấm tổng cộng mười một frames hình với setting khác nhau và tôi chọn được ảnh này ưng ý nhất.
Đã bao giờ chính bản thân anh hoặc từng chứng kiến người đàn ông nhậu nhẹt say sưa về nhà có hiền thê đón rước tận cửa? Dáng bật ngửa ra sau và nét rõ trên gương sen lớn dùng để diễn tả hình ảnh người chồng "phạm tội" này, anh ạ! Hạt sen lép cùng nét focus thật rõ trên gương sen này để diễn tả tình trạng "thức tỉnh" của anh chồng say xỉn trước cơn tam bành ... =))
Chưa hết, photographer đã phải chọn khẩu độ thật lớn tạo thành effect mờ nhòe trên gương sen tiền cảnh để diễn tả cơn nóng giận "chính đáng". Góc đặt máy từ dưới shoot lên được cố ý làm tăng cao thêm độ rướn của người vợ bé bỏng đang nhỏ nhẹ xỉ vả đức lang quân. Một góc nhỏ tàu lá sen bên cánh trái phía dưới là hình ảnh mái đầu xanh của đứa con nhỏ chứng kiến hoạt cảnh gia đình đang xảy ra!

Thân,
Hàn Sinh.

Hôm qua mm có vào đọc mục này, thành thật cám ơn anh Gun và Hàn Sinh đã hỏi và trả lời rất tỉ mỉ tận tình. Cảm nghĩ của Hàn Sinh về bức hình trên thật là thú vị. Đối với mm thì lại suy nghĩ giản đơn hơn, xin mạn phép được đặt tên bức hình trên là "Soi Gương", với gương sen phía trước quay lưng nhìn gương sen kia "bật gọng" :). Có phải đôi lúc chúng ta soi gương tự gẫm mình, và bạn sẽ nhìn thấy gì ở mình? một lỗi lầm như hột sen lép kia, dù nhỏ nhoi thôi cũng đủ làm người soi gương giật mình...

Mong được đọc tiếp những phần kế tiếp....

gun_ho
11-18-2011, 03:22 AM
Chào mm.

Lâu ngày quá ha, hôm nọ bên Phố 3, anh có hỏi thăm mm và nghe Nắng nói là mm mắc kẹt và bận rộn quá (chữ ký hay ho rơi mất rồi há?)

-------------------------

Quay lại chuyện đặt tên cho một bức ảnh thì đó là điều hay, hay là điều dở ?

Tôi có "ông anh" là đệ tử của Lê văn Khoa, ảnh nhắc tới bức ảnh ông Lê văn Khoa chụp hình cái gốc cây sần sùi, quằn quại rồi đặt tên là "Tuổi Già", ảnh ca ngợi là hay quá, là dùng vật bất động mà ám chỉ một cái gì sâu xa đàng sau, một quãng đời cuối cùng gì đó vân vân .....

Theo tôi, khi đặt tên cho một bức ảnh, là mình hướng dẫn người xem theo cái hướng nhìn của mình, cái suy nghĩ của mình và vô hình trung, người xem ảnh đã bị cái tên bức ảnh đó ám vào đầu và sẽ suy nghĩ và cảm nhận theo cái tên mà người chụp gợi ý .
Tôi chợt nhớ khúc nhạc dành cho piano tên Sonate Ánh Trăng của Beethoven, nếu ta cho một ai chưa từng biết đến bài này nghe và thưởng thức mà không biết gì đến cái tên Ánh Trăng kia, biết đâu họ lại nghĩ đến một cái gì hoàn toàn khác, một khung cảnh hay một tâm tình khác thì sao ?

Một bức ảnh mà tên của nó được che lại, người xem ảnh cứ xem và thưởng thức cho đã đời, sau đó lật cái miếng che kia để xem tên của bức ảnh, hẳn sẽ có nhiều điều thú vị và ngạc nhiên. Nhưng nhờ vậy người xem sẽ có được Tự Do.

Chỉ là vài ý nghĩ vụn vặt. Các bạn nghĩ sao ?


+ Tự Do xin được dùng với nghĩa cao nhất.

mờ mờ
11-20-2011, 03:28 AM
mm chào anh Gun. Anh kiếm mm bên phố 3 có gì không anh hay chỉ là thăm hỏi thôi ạ? mm nhớ không lầm thì mm còn đang chờ “hợp đồng” chưa có sự trả lời của anh thì phải...và mm vẫn còn ca bài “chờ” :)


---------------------------


Quay qua “chuyện đặt tên cho một bức ảnh thì đó là điều hay, hay là điều dở?” nha


Đối với anh Gun thì khi đặt tên cho một bức ảnh hay một bài nhạc có ít nhiều ảnh hưởng đến sự cảm nhận của người thưởng thức. mm hoàn toàn đồng ý với anh về điểm này vì một tựa đề có thể “đóng khung” bức ảnh / bài nhạc làm cho người thưởng thức có thể bị gò bó suy nghĩ theo ý hướng của tựa đề đó. mm cũng đã từng có những kinh nghiệm như vậy, cho nên khi xem tranh / ảnh (nhất là ở Art Gallery) hay nghe một bài nhạc độc tấu / giao hưởng mm thường tránh xem hay nghe tựa đề trước để có thể cảm nhận trọn vẹn theo ý mình.


Tuy nhiên, nếu chúng ta bàn thoáng ra, không phải ở vị trí của người thưởng thức mà là ở vị trí của người sáng tác thì sao? Tại sao người sáng tác muốn đặt tựa đề cho tác phẩm của mình? Có phải họ muốn được chia sẻ, được sự cảm thông từ những người thưởng thức tác phẩm mình, để cùng nhau “say” cùng nhau “ngất ngây” theo chung một ý tưởng, cảm nghĩ cho tác phẩm đó? Mà hình như có những tựa đề đôi khi được đặt ra không phải để dành cho người thưởng thức, mà thuần túy chỉ riêng cho người sáng tác, như một đúc kết, một gợi nhớ cho riêng mình. Vì vậy, mm nghĩ rằng chúng ta hãy dễ dãi hơn khi thưởng thức, dù tác phẩm có tựa hay không tựa, bởi ý tưởng của mỗi cá nhân là Tự Do, không thể bị uốn cong, áp đặt một cách dễ dàng có phải không anh? như mm đã cảm nhận bức ảnh trên của Hàn Sinh ở một góc cạnh khác mặc dù đọc được cảm nghĩ của chính tác giả trước đó.

Một ngày bình an nha phố....

gun_ho
11-20-2011, 05:53 AM
Hello m&m.

Anh không rành về kỹ thuật, nên có viết thư hỏi thêm về cách thức, bấm gởi là thấy hiện ra cái hàng chữ "đương sự không thể nhận thư " quái quỷ gì đó, bực !!!

-----------------------------------------------------

Bởi vậy, anh nói cái tên của bức ảnh, nên để khuất đi một tí, xem xong bèn thò tay lật ra coi đâu có trễ ?

Hàn Sinh
11-20-2011, 04:45 PM
Chào Mờ mờ và anh Gun,

Sau đây là quan điểm riêng của tôi. Có thể nó gần gũi với những gì Mờ mờ đã viết ra. Tuy nhiên, đó vẫn chỉ là ý kiến cá nhân xin được trình bày song song với ý kiến của anh chứ không nghĩ rằng đó là sự tranh cãi đúng sai ở đây:

Đối với người xem tranh, ảnh, film, hay người nghe nhạc, đọc truyện, ngâm thơ... thì việc chê bai hay ca ngợi, bình phẩm khen chê ... hoàn toàn là quyền của họ (độc, khán, thính giả). Giá trị của mỗi thứ tranh, ảnh, film, thơ, nhạc, truyện... đều có giá trị độc lập của nó thậm chí đối với các giải thưởng quốc tế cao quý nhất. Tôi nghĩ rằng, một cuốn sách của văn sĩ được giải Nobel có giá trị trước và sau khi đoạt giải là như nhau không hơn không kém. Chỉ có tâm lý và đánh giá của người đọc đã thay đổi vì giải thưởng cao quý kia mà thôi!

Tất nhiên khi trình bày tác phẩm của mình trước công chúng, sẽ có lời bình luận khen chê là điều rất tự nhiên. Cũng từ đó, chúng ta biết được tác phẩm nào nhận được lời khen ít hơn lời chê bai hoặc ngược lại...
Đó là nói qua về quyền nhận định và cảm nhận của người xem, nghe, và đọc.

Nay nói đến tác giả, họ là người thai nghén và đẻ ra đứa con tinh thần của mình. Trong sự hình thành tác phẩm, đã là một quá trình nhào nặn ra đứa trẻ theo như ý và sự cố gắng của tác giả. Quá trình đó có thể rất chóng vánh mà cũng có thể là ấp ủ trong thời gian thật dài. Đôi khi (phải nói là rất thường xảy ra), các tác phẩm có mang theo thông điệp hoặc/và cảm xúc của người viết, vẽ, hoặc chụp hình... Vì thế, tôi nghĩ rằng tác giả hoàn toàn có quyền đặt tựa cho nhạc, tranh, ảnh, truyện, thơ... của mình. Ít nhất, đó là quyền tự do hoàn toàn thuộc về tác giả nếu sản phẩm không tuân theo một đơn đặt hàng nào đó!

Người nghe, xem, đọc ... hoàn toàn có quyền đồng ý hoặc không đồng ý với tác giả bằng lời khen, chê, hoặc bình phẩm của mình. Thậm chí, họ cũng có quyền thích hoặc không thích nghe, xem, đọc ... các tác phẩm được trình bày cho họ nghe, xem, đọc...

Do đó, tôi không hề nghĩ rằng đặt tựa cho một bản nhạc, bức tranh, hình ... là việc làm giới hạn tự do của người nghe, xem, đọc ... bao giờ cả! Họ đã có đầy đủ quyền tự do của mình trong vai trò người thưởng thức và được các tác giả tôn trọng. Các tác giả cũng cần có được tự do cho chính mình. Vì hơn bất cứ cái gì; thiếu đi sự tự do, người ta sẽ không bao giờ sáng tác được cái gì nên hồn; phải không anh?

Vài điều chia sẻ cùng anh và Mờ mờ của riêng mình về việc chọn và đặt tên cho những tác phẩm.

Thân,
Hàn Sinh.
P/S: Ý kiến vặt vãnh trên chỉ nói đến nhận định tổng quát về ý nghĩa tự do trong sáng tác và thưởng lãm. Tôi không hề có ý ngạo mạn cho rằng hình ảnh của mình xứng đáng được treo trong các phòng triên lãm hoặc đem đi dự giải nhằm tranh dành tiếng tăm. Vì quan niệm riêng mình đã rất rõ: giá trị của chúng (nếu có), chẳng hề thay đổi vì có được giải thưởng bất kỳ nơi nao! Khi cầm máy ảnh chụp hình, tôi khám phá rằng thắng được chính mình, mới là điều đáng để quan tâm...

HoangVan
11-20-2011, 06:49 PM
Quay lại chuyện đặt tên cho một bức ảnh thì đó là điều hay, hay là điều dở ?

Tôi có "ông anh" là đệ tử của Lê văn Khoa, ảnh nhắc tới bức ảnh ông Lê văn Khoa chụp hình cái gốc cây sần sùi, quằn quại rồi đặt tên là "Tuổi Già", ảnh ca ngợi là hay quá, là dùng vật bất động mà ám chỉ một cái gì sâu xa đàng sau, một quãng đời cuối cùng gì đó vân vân .....

Theo tôi, khi đặt tên cho một bức ảnh, là mình hướng dẫn người xem theo cái hướng nhìn của mình, cái suy nghĩ của mình và vô hình trung, người xem ảnh đã bị cái tên bức ảnh đó ám vào đầu và sẽ suy nghĩ và cảm nhận theo cái tên mà người chụp gợi ý .
Tôi chợt nhớ khúc nhạc dành cho piano tên Sonate Ánh Trăng của Beethoven, nếu ta cho một ai chưa từng biết đến bài này nghe và thưởng thức mà không biết gì đến cái tên Ánh Trăng kia, biết đâu họ lại nghĩ đến một cái gì hoàn toàn khác, một khung cảnh hay một tâm tình khác thì sao ?

Một bức ảnh mà tên của nó được che lại, người xem ảnh cứ xem và thưởng thức cho đã đời, sau đó lật cái miếng che kia để xem tên của bức ảnh, hẳn sẽ có nhiều điều thú vị và ngạc nhiên. Nhưng nhờ vậy người xem sẽ có được Tự Do.

Chỉ là vài ý nghĩ vụn vặt. Các bạn nghĩ sao ?


+ Tự Do xin được dùng với nghĩa cao nhất.





Vụn vặt về tên của ảnh:



_nên:
...để tiện việc nhắc đến
(tấm "tuổi già" thay vì tấm "số 3 chụp ngày 07 tháng 01 năm 1989") .
...để tác giả bổ túc tác phẩm ;)

_không nên:
...tên của tác phẩm sẽ gợi ý và vô hình trung gò bó sự cảm nhận của người xem



Tên đặt ra do tâm tác giả động ý mà thành danh , tỷ như ảnh chồng đá banh thì vợ sẽ đặt "ạc nôn phá lưới" trong khi bố vợ sẽ đặt "nùn nớn nối ní ne" .
Ý đẹp :) che tên của anh GH là giúp cho người xem được Tự Do trong ý nghĩ ; tạm ẩn cái bao bì để cho người xem thấy nội dung vì vẫn còn nhiều người bị ảnh hưởng bởi bao bì như anh bạn đệ tử của anh Khoa .. :) ...
Xem nội dung phải có sự tập trung và những gì ta thấy là những gì ta có .. :) ...

TTHV
11-20-2011, 08:53 PM
Chào anh Gun_Ho, anh Hàn Sinh, anh Hoàng Van, Mờ Mờ và ACE ghé nhà anh Gun
Cho hv được có ý kiến trong mục này. Đây cũng chỉ là ý kiến cá nhân mà thôi.

Người nghệ sĩ, hay có tâm hồn nghê sĩ thì thường cảm xúc trước cảnh vật. Từ đó họ viết truyện, làm thơ, viết nhạc, vẽ tranh, ...
hv đã có đôi lần làm thơ, viết truyện... nhưng thật lòng mà nói thì khi đi vào nhiếp ảnh, hv có những xúc động rất tình cờ và thật lạ lùng.
Thí dụ, khi thấy cảnh đẹp, không dưng mình nhớ lại những câu thơ ngày xưa đã đọc, và ngay khi đó trong đầu mình tự nhiên có cái title cho bức ảnh mà mình đang frame nó.
Có lúc thấy những cành hoa đang bị gió đánh mình chợt nghĩ đến những thiếu phụ trong thời chinh chiến. Thấy những nụ hoa đang lớn mình liên tưởng đến sự sống vv và vv....

Theo hv, khi mình gửi ảnh dự thi thì không nên đề tên tác giả hay ký tên, hay viết title để giám khảo được khách quan, nhưng khi triển lãm hay post hình lên web thì rất cần cái title. Title để khách thưởng lãm hiểu phần nào tâm trạng của TG khi bấm cái hình đó, chứ không phải để "dẫn" người coi.

Chắc chắn là nếu không biết gì về nhiếp ảnh thì mình cũng bị rung động trước một bức ảnh "hợp nhãn" với mình. Biết tí xíu về nhiếp ảnh, như hv chẳng hạn :), có khi lại làm cho sự xúc động của người coi bị giới hạn vì "kỹ thuật" và "nghệ thuật" đang cãi nhau trong đầu của mình :) Nhưng khi ngắm bức ảnh có cái title làm hv như thông cảm cái tâm trạng của người chụp và somehow, cảm thấy lý thú hơn, nếu mình có cùng "tâm trạng" với TG.
Đuơng nhiên là nghệ thuật dưới mắt nhìn của mỗi người khác nhau xa lắm và đã là nghệ thuật thì có lẽ mình không học ở đâu được.

Vài hàng chia sẻ với các anh chị

hv

nhunguyen
11-20-2011, 09:05 PM
Chào anh Súng,








http://img338.imageshack.us/img338/5852/lotus2010y.jpg











Thân,
Hàn Sinh.

Cám ơn anh Hàn Sinh , tấm hình trên tôi rất thích ...( chắc là phải dùng nhiều từ ngữ để diển đạt ) , nhưng tôi đặt tên ( chỉ là ý riêng thôi ) là :


Vươn Lên ?

Tôi dựa vào ý của anh Gun và anh HoangVan , nhưng thích câu "...những gì ta thấy là những gì ta có " của anh HV.


Cám ơn các anh !

gun_ho
11-26-2011, 05:37 PM
http://farm8.staticflickr.com/7013/6408529441_2346b5e570_z.jpg


đặt tên gì bi giờ ?

HoangVan
11-26-2011, 06:12 PM
... "thiếu sáng" ...

:)

Angie
11-26-2011, 06:19 PM
Không bít xài bulb mode gì đó. Để mở ống kính thật lâu mới đóng để chụp cảnh đêm.

passenger
11-26-2011, 08:01 PM
http://farm8.staticflickr.com/7013/6408529441_2346b5e570_z.jpg


đặt tên gì bi giờ ?
...nhà ngói cũng như nhà gianh!

gun_ho
11-26-2011, 08:12 PM
củ hành hay quá, gần giống ý tác giả rồi

------------------------------------------------------------


http://farm8.staticflickr.com/7013/6408529441_2346b5e570_z.jpg

...mò, đêm và chỗ nằm.

-------------------------------------------------------------------

..đêm ta nằm bóng tối che ngang
ta nghe đời như có như không



------------ hai câu thơ gọi tên của một người khác.

Co may
11-27-2011, 06:02 AM
http://farm8.staticflickr.com/7013/6408529441_2346b5e570_z.jpg


đặt tên gì bi giờ ?
Dạ khúc :)

Hàn Sinh
11-27-2011, 06:04 AM
http://farm8.staticflickr.com/7013/6408529441_2346b5e570_z.jpg


đặt tên gì bi giờ ?Anh Súng,

Hy vọng, câu hỏi của anh chỉ là lời nói đùa chứ không phải điều nghiêm túc; vì nó nhắc lại chuyện con gái tôi khi còn hai tuổi:

Một hôm cháu thấy cây guitar của tôi dựng trên giá rồi dùng ngón tay bé xíu búng lên dây 6 xong chập chững đi quanh nhà một lúc và trở lại. Lần này, lại búng vào dây 5 và đi một vòng quanh nhà trong sự quan sát của Ông Bà, và bố mẹ ... Lần cuối cùng, sau khi đi vòng vòng khắp nhà và ban cho mỗi người lớn một nụ hôn thật kêu, cháu chạy lại búng dây số 2 rồi ngây thơ hỏi tôi, với niềm hãnh diện đáng yêu của trẻ thơ:

Con đánh bài gì đó, hả bố?
Tôi đã ôm con vào lòng, và hôn lên trán ngây thơ của bé rồi nhỏ nhẹ:

- Đó chưa phải là một bài nhạc, con gái yêu của bố à. Mai mốt lớn lên học nhạc con sẽ biết đàn những bài mà con thích. Chỉ ba nốt nhạc mà sáng con đánh một nốt, trưa một nốt, tối trước khi đi ngủ một nốt; chưa được gọi là một bản nhạc đâu con!
Tối qua, tôi nhắc lại chuyện này. Cô bé nay đã mười lăm tuổi ôm bụng cười ngặt nghẽo ...

Những ai từng ghé thăm cầu Golden Gate ghé vào shops lưu niệm tại đó đều có thể tìm được những tấm bưu thiếp có một màu trắng tinh mang tựa "Golden Gate in the foggy morning". Đó không là một tấm ảnh nghiêm chỉnh thật sự. Nhưng du khách đến xem thích mua chúng vì ý tưởng khôi hài dễ dãi của người làm business.

Hàn Sinh.

tabalo
11-27-2011, 06:12 AM
http://farm8.staticflickr.com/7013/6408529441_2346b5e570_z.jpg


đặt tên gì bi giờ ?

Mò mẫm

Quynh
11-27-2011, 06:36 AM
http://farm8.staticflickr.com/7013/6408529441_2346b5e570_z.jpg


đặt tên gì bi giờ ?
tâm địa đen tối

gun_ho
11-27-2011, 06:36 AM
Tôi hỏi câu đó là thật. Hôm qua khi đang đứng chơi đàn, nhìn cái chỗ mình ngủ bỗng nhiên tôi muốn chụp hình nó. Tôi với cái nikon p&s ra chụp , chụp xa chụp gần chụp sáng chụp tối lung tung hết cả và cuối cùng tôi lựa được hình này . Nó là kết quả của một cảm hứng và suy nghĩ chứ không phải là đùa chơi đâu anh.
Anh Hoàng Vân và cô Angie (và anh nữa) nhìn thấy cái kỹ thuật yếu kém trong cách chụp (?) cô củ hành nhìn dưới một khía cạnh khác, một người bạn của tôi lại viết hai câu thơ ngụ ý nghe tiếng trăm năm (?) , anh Tabalo nhìn theo hướng của anh ấy (mời anh giải thích thêm) cô Cỏ tặng chữ dạ khúc, có lẽ giống ý tôi, vì khi chụp, chủ đề tôi hướng đến chính là bóng tối (những bức rõ nét và sáng đều bị loại bỏ dụt thùng rác recyclebin) Cái mền và cái miếng trải gường lung tung chỉ thấy lờ mờ .....

nhưng một điều chắc chắn, là hôm qua khi chụp, tôi đã có cảm hứng trên một chủ đề....

================================================== =================

cám ơn các bạn đã tham gia mục nhiếp ảnh này .

tabalo
11-27-2011, 06:47 AM
Tôi hỏi câu đó là thật. Hôm qua khi đang đứng chơi đàn, nhìn cái chỗ mình ngủ bỗng nhiên tôi muốn chụp hình nó. Tôi với cái nikon p&s ra chụp , chụp xa chụp gần chụp sáng chụp tối lung tung hết cả và cuối cùng tôi lựa được hình này . Nó là kết quả của một cảm hứng và suy nghĩ chứ không phải là đùa chơi đâu anh.
Anh Hoàng Vân và cô Angie (và anh nữa) nhìn thấy cái kỹ thuật yếu kém trong cách chụp (?) cô củ hành nhìn dưới một khía cạnh khác, một người bạn của tôi lại viết hai câu thơ ngụ ý nghe tiếng trăm năm (?) , anh Tabalo nhìn theo hướng của anh ấy (mời anh giải thích thêm) cô Cỏ tặng chữ dạ khúc, có lẽ giống ý tôi, vì khi chụp, chủ đề tôi hướng đến chính là bóng tối (những bức rõ nét và sáng đều bị loại bỏ dụt thùng rác recyclebin) Cái mền và cái miếng trải gường lung tung chỉ thấy lờ mờ .....

nhưng một điều chắc chắn, là hôm qua khi chụp, tôi đã có cảm hứng trên một chủ đề....

================================================== =================

cám ơn các bạn đã tham gia mục nhiếp ảnh này .
Mò mẫm theo cách hiểu dân gian là tìm kiếm trong bóng tối
Mò mẫm theo nghĩa nghề nghiệp là mới tập tành

Tui cũng định cho nó cái tên "dày vò" (theo nghĩa tâm trạng)

gun_ho
11-27-2011, 06:58 AM
Mò mẫm theo cách hiểu dân gian là tìm kiếm trong bóng tối
Mò mẫm theo nghĩa nghề nghiệp là mới tập tành

Và tôi cảm thấy tự tin khi lý luận rằng, một tấm hình không tên sẽ đem đến cho người xem một tự do tối đa, tự do nhìn ngắm và đánh giá, cho người xem một cơ hội thể hiện rõ nét bản chất của mình, khi đánh giá một bức hình không tên .

=====================================

Một lần nữa, cảm ơn các bạn.

nhunguyen
11-27-2011, 08:11 AM
Tôi hỏi câu đó là thật. Hôm qua khi đang đứng chơi đàn, nhìn cái chỗ mình ngủ bỗng nhiên tôi muốn chụp hình nó. Tôi với cái nikon p&s ra chụp , chụp xa chụp gần chụp sáng chụp tối lung tung hết cả và cuối cùng tôi lựa được hình này . Nó là kết quả của một cảm hứng và suy nghĩ chứ không phải là đùa chơi đâu anh.
Anh Hoàng Vân và cô Angie (và anh nữa) nhìn thấy cái kỹ thuật yếu kém trong cách chụp (?) cô củ hành nhìn dưới một khía cạnh khác, một người bạn của tôi lại viết hai câu thơ ngụ ý nghe tiếng trăm năm (?) , anh Tabalo nhìn theo hướng của anh ấy (mời anh giải thích thêm) cô Cỏ tặng chữ dạ khúc, có lẽ giống ý tôi, vì khi chụp, chủ đề tôi hướng đến chính là bóng tối (những bức rõ nét và sáng đều bị loại bỏ dụt thùng rác recyclebin) Cái mền và cái miếng trải gường lung tung chỉ thấy lờ mờ .....

nhưng một điều chắc chắn, là hôm qua khi chụp, tôi đã có cảm hứng trên một chủ đề....

================================================== =================

cám ơn các bạn đã tham gia mục nhiếp ảnh này .





Tôi nghỉ là màu đen không tạo cho chúng ta một nhận định rỏ ràng ( không thể giúp cho cái nhìn của con người một ấn tượng chân thật như những màu khác ) .

Đương nhiên qua tầm nhìn ( vision ) của mọi người sẽ là một sự khác biệt về nhận xét .
Có thể có sự trùng hợp và cũng có thể không ai giống ai qua não bộ ( trung khu thần kinh )

A typical human eye will respond to wavelengthsfrom about390 to 750 nm (http://en.wikipedia.org/wiki/1_E-7_m).[1] (http://en.wikipedia.org/wiki/Visible_spectrum#cite_note-0)In terms of frequency, this corresponds to a bandin the vicinity of 400–790THz (http://en.wikipedia.org/wiki/Terahertz). A light-adapted eye generally has its maximumsensitivity at around 555 nm (http://en.wikipedia.org/wiki/Nanometre)
http://en.wikipedia.org/wiki/Visible_spectrum (http://en.wikipedia.org/wiki/Visible_spectrum)

Không biết có ai trưng bày một tấm ảnh hay tranh toàn là màu đen như anh Gun dán vào ?

Có lẽ , một số người sẽ cho là tấm ảnh đó ( hay bức tranh đó ) đã hư hỏng hoàn toàn hay ngược lại : là trong màu đen có nhiều điều ta không biết (hoặc không có khả năng cảm nhận ? )

Tôi không biết và không biết …


Hay là anh Gun không đồng ý cho lắm “ những gì thấy là những gì có …” của anh HV ?( đoán thôi )
( tôi chỉ nghỉ là mọi sự việc đều có tính tương đối )

...Chỉ là không hiểu rỏ ý tứ của anh Gun cho lắm và cũng không rỏ nhiều điều về màu sắc qua nhiếp ảnh hay hội họa .

Cám ơn các anh các chị và nhất là cám ơn cánh buồm xa xưa của anh Gun ( cảm hứng độc chiêu thiệt ) .

angie
11-27-2011, 09:23 AM
Tui nhìn với ipad không thấy rõ. Hình như P&s có phần chụp tối back light nếu để trên tripod thì nó mở ống kính lâu lâu mới đóng lại. Cái đó tui coi trong cái pentax35 mm phim. Tui từng dùng nó chụp hình cầu Golden gate ban đêm hồi em ông chú chai ngón tay qua biểu diễn với youth orchestra 1999 hình quảng đâu mất.

gun_ho
11-27-2011, 10:37 AM
Anh Nhunguyen

Cám ơn những lời phê bình của anh. Tôi nghĩ bức hình đó đâu có toàn màu đen đâu.
Bên phía dưới là lờ mờ những vật thể , có cái ghế nhỏ nữa chứ .
Tôi cố ý để cho thật tối tăm với những hình ảnh lờ mờ như thế chơi, còn những tấm khác rõ ràng và sáng sủa hơn thì tôi đã dụt bỏ hết như đã nói.

Hàn Sinh
11-27-2011, 11:32 AM
Tôi hỏi câu đó là thật. Hôm qua khi đang đứng chơi đàn, nhìn cái chỗ mình ngủ bỗng nhiên tôi muốn chụp hình nó. Tôi với cái nikon p&s ra chụp , chụp xa chụp gần chụp sáng chụp tối lung tung hết cả và cuối cùng tôi lựa được hình này . Nó là kết quả của một cảm hứng và suy nghĩ chứ không phải là đùa chơi đâu anh.
Anh Hoàng Vân và cô Angie (và anh nữa) nhìn thấy cái kỹ thuật yếu kém trong cách chụp (?) cô củ hành nhìn dưới một khía cạnh khác, một người bạn của tôi lại viết hai câu thơ ngụ ý nghe tiếng trăm năm (?) , anh Tabalo nhìn theo hướng của anh ấy (mời anh giải thích thêm) cô Cỏ tặng chữ dạ khúc, có lẽ giống ý tôi, vì khi chụp, chủ đề tôi hướng đến chính là bóng tối (những bức rõ nét và sáng đều bị loại bỏ dụt thùng rác recyclebin) Cái mền và cái miếng trải gường lung tung chỉ thấy lờ mờ .....

nhưng một điều chắc chắn, là hôm qua khi chụp, tôi đã có cảm hứng trên một chủ đề....

================================================== =================

cám ơn các bạn đã tham gia mục nhiếp ảnh này . Anh Súng,

Tôi xin lỗi vì có ý nghĩ cho rằng anh đã đùa khi post ảnh của mình chụp vào đây…
Như anh nói, nhưng một điều chắc chắn, là hôm qua khi chụp, tôi đã có cảm hứng trên một chủ đề.... bắt buộc tôi phải xem kỹ lại các chi tiết trong bóng tối (dark areas) của ảnh bằng web-browser khác hơn FF. Vì trong FF không hiện rõ các chi tiết cần phải có (expected). Google Chrome có khá hơn nhưng vẫn chưa đủ để tìm hiểu …

Thật ra, cố gắng của anh bị failed cũng không lạ vì nhiều người từng có kinh nghiệm chụp ảnh với máy film cameras cũng đang bị điều này.

Trước tiên, nói về thể loại ảnh lowkey images mà Việt ngữ gọi là ảnh sắc độ nặng. Ảnh lowkey hay sắc độ nặng là hình ảnh trắng đen mà hình ảnh bị bao trùm gần như một tone màu đen gọi là zone 0 trong zone system của Ansel Adams bao gồm 14 zones từ 0 cho đến 13. Zone 0 là sắc độ đen đậm đặc và không có chi tiết phân biệt được bằng mắt của chúng ta là người xem ảnh. Zone 13 được xem như là trắng toát không phân biệt được chi tiết như một trang giấy printing paper. Trong hình ảnh sắc độ nặng, chỉ có rất ít đường nét mang các sắc độ trung gian khác từ trắng, xám nhẹ cho đến xám nặng mà thôi!

Vì thế, ảnh của anh được xếp vào loại sắc độ nặng (lowkey) này. Tuy nhiên, trong định nghĩa rộng của hình ảnh lowkey luôn đòi hỏi chi tiết trong vùng tối (darkareas) phải được nhìn thấy, đủ để người xem phân biệt và nhận thức được chủ đề của người chụp. Vì thế, trong thực hiện lowkey images các photographers luôn luôn rọi hình ở zones 2 và 3 cho darkareas để hình ảnh tuy thật đen nhưng vẫn có chi tiết cho mắt chúng ta phân biệt được và cảm nhận hình ảnh của người chụp. Hơn nữa, điều đầu tiên cho một tấm ảnh thành công đòi hỏi người chụp giới thiệu được chủ đề của mình đến với người xem để họ có thể nhận thức được dễ dàng cho dù đó là hình ảnh của trường phái ấn tượng, trường phái trừu tượng, hoặc siêu thực...

Tương tự, chi tiết trong các vùng highlight areas nơi hình ảnh sắc độ nhẹ (highkey images) luôn luôn đòi hỏi chi tiết hiện hữu nơi các vùng trắng hoặc xám nhạt...
Hôm qua bằng FF, tôi đã không nhìn thấy được các chi tiết trong hình ảnh của anh... Nay nhìn lại bằng Google Chrome có khá hơn vẫn chưa biết được anh chụp gì nếu không đọc thêm lời giải thích của anh sau đó!

Đối với hình ảnh chụp film, ý tưởng và cảm hứng của anh đã dễ thực hiện hơn với digital images dù cũng cần qua wet process khá phức tạp và đòi hỏi nhiều thủ thuật của người làm darkroom kinh nghiệm!
Với digital images, chúng ta bị vài giới hạn sau đây mà ít người nhìn thấy được nếu không đào sâu đến sự chuyển hóa hình ảnh analog thành các tín hiệu digital:

Khi hình ảnh với các tones màu, mật độ trắng đen, độ sáng ... của hình ảnh mà mắt thường chúng ta nhìn thấy được hằng ngày; được chuyển hóa thành các tín hiệu digital, các nhà khoa học đã đồng ý rằng họ sẽ/đã không chuyển mật độ sáng tối theo chiều tuyến tính (linear) mà chuyển thành dạng hàm số parabolic theo cấp số nhân.

Có nghĩa là, sắc độ trắng đen của hình ảnh từ zone 0 cho đến zone 13 sẽ được phân phối theo tỉ lệ như sau:

zones 0 + 1 = 2 bits
zones 2 + 3 = 3 bits
zones 4 + 5 = 4 bits
so for cho đến ...

zones 12 + 13 = 8 bits

Do dự phân phối digital information không đồng nhất nơi hình ảnh digital, mà vùng sáng của hình ảnh nguyên thủy (chụp bằng raw file) luôn luôn có nhiều chi tiết và dễ recovery nếu chúng ta chụp dư sáng. Ngược lại, chính vì điều này mà hình ảnh digital images thường có rất ít chi tiết nơi vùng tối (darkareas) và noises luôn luôn hiện diện nơi các vùng này nhiều hơn mỗi khi chúng ta manipulate hình ảnh của mình bằng software trên computer hoặc trong chính software của máy ảnh.

Do đó, khi muốn thực hiện hình ảnh của anh nhìn thấy được từ bên ngoài trở thành lowkey digital images luôn luôn gặp khó khăn nếu không nắm vững kỹ thuật của digital cho đến mỗi pixel của chúng. Đây là một trong những trường hợp khó khăn về kỹ thuật của digital images để có thể thể hiện những hình ảnh lowkey images như hình ảnh của anh đã post lên trong trang trước!

Cảm ơn chia sẻ của anh về hình ảnh và cảm hứng của mình khi chụp hình ảnh đó.
Những điều tôi gõ, chỉ hoàn toàn phân tích về khía cạnh kỹ thuật. Và, vài lời đơn sơ về lý do tại sao có sự hiểu lầm rằng câu hỏi của anh chỉ là lời đùa cợt, thiếu nghiêm túc!
Một lần nữa, tôi xin lỗi anh về điều đó.

Hàn Sinh.

angie
11-27-2011, 11:56 AM
Nhớ có ông thầy dạy lớp Hy Lạp cổ đại, ổng mang slide vô chiếu cho bà con xem có một bức chụp hình một cái bồn tắm ổng nói ổng mở ống kính 8 phút mà lên hình nó đen thui như vậy để chứng minh trong thành Crete ngày xưa cái bồn tắm đó không phải của hoàng hậu như ông nào dựng đứng lên. Phòng tắm hoàng hậu vua Midas gì mà tối hù. Đó chỉ là nhà quàn nơi trang điểm xác chết mà thôi.

gun_ho
11-27-2011, 03:36 PM
Anh Hàn Sinh

Tôi thật cũng không ngờ đưa một tấm hình lên net nó nhiêu khê như vậy, tui chỉ dùng cái laptop cũ Toshiba với Vista, IE8 và tôi cho hình lên flickr sau đó copy cho qua DT, tôi nhìn thấy những chi tiết lờ mờ như tôi mong muốn nhưng không ngờ một số người lại chỉ thấy đen thui một màu ....anh giải thích, tôi lại rõ thêm một khía cạnh nữa

-----------------------------------------------------

Nhớ năm xưa còn đi học, nghe nói có ông bác sĩ tâm lý, phân tâm gì đó hay dùng mấy cái hình có hình dạng tùm lum để cho bệnh nhân xem đó là cái gì, qua phán đoán của bệnh nhân, ổng có thể tìm ra một phần nào, cái gì nằm ẩn trong tiềm thức, vô thức của người đó, cũng hay.