PDA

View Full Version : one year around Asian ...



Eve.
07-21-2014, 02:18 PM
Hellooooooooooooooooooo ...

Có ai rảnh muốn join với Eve đi vòng quanh Asian chín tháng không... hành trình bắt đầu vào đầu tháng chín Korea ... of wwoof organization, than Japan, India, Thai, Lao, Cambodia, ăn tết ở Vietnam ...


Tốn phí cho mõi tháng là 800usd ... ở vn sẽ teach English cho các trường vùng quê, tìm kiếm farm để dạy organic farm...


vát balo lên và đi thôi ...


Eve...

Eve.
07-23-2014, 11:06 AM
90 view with out a single drop ...:(( ...

sang day hoi ... co ai da trek Nepal dinh Everest chua ... Eve dinh se di vao thang 10, neu co ai di roi xin chia xe kinh nghiem dum ... the luc can bao nhieu de co the leo huh ?

Eve...

Camel
07-23-2014, 01:16 PM
90 view with out a single drop ...:(( ...

sang day hoi ... co ai da trek Nepal dinh Everest chua ... Eve dinh se di vao thang 10, neu co ai di roi xin chia xe kinh nghiem dum ... the luc can bao nhieu de co the leo huh ?

Eve...

Ngó vào cho biết ... chứ làm sao dám reply khi mình chỉ là hạng dân du lịch ngồi xó nhà ngắm hình qua Net !!!

Leo nữa hả ,lần trước leo lên đỉnh mái nhà VN Fan Si Pan rồi khóc sướt mướt vì trên đó nhiều "rác" quá .... chưa sợ sao lần này lại định leo núi Hy Mã . Hạnh phúc đời thường đâu cần phải chinh phục hết mấy cái đỉnh núi cao làm gì ... Eve cứ việc lang thang đi "nhậu" hết món ngon trên quả đất này là đủ sướng rồi , mần chi phải leo trèo, không khéo long đầu gối lại đến khổ thân thôi .

Eve.
07-24-2014, 10:06 AM
Anh Cà ôiiii ...


Eve đâu có muốn chinh, chiếc cái gì chứ ...cũng hong có đam mê trekking anh Cà ạ! chẵng wa con trai và bạn gái nó đòi trek Nepal - Everest 15 ngày mà nghe nói khá nguy hiễm ... thay gì ngồi ở nhà lo lắng thì mình đành vát balo đi theo cho iêm tâm ... Nepal có rất nhiều cung đường trek và nhiều người đã bõ mạng ở đây. Leo lên được Everest khg phải là chuyện dễ, Eve nghĩ là mình không làm nổi chỉ cơ thể lõng lẽo rồi chỉ mong đi theo nó tới đâu hay tới đó. Ở nhà ngồi lo 15 ngày không cũng heo người ... Eve chỉ mong đi đến được Island base camp là mừng rồi ... hong biet la co di noi khong nua day ...

Eve...

Eve.
07-26-2014, 04:35 PM
Để có thể lực đi theo con ...


Hồi nhỏ đi đâu con cũng đòi theo mẹ. ... giờ con lớn đi đâu, mẹ không an lòng nên đòi theo con ... được cái may đi đâu mẹ đòi đi theo thì con vui mừng chứ hong nói No ... nhưng lần này vì chuyến đi nay mà chắc con sẽ cho đời mẹ tàn luôn wa.


Mẹ vừa wa cơn "bịnh hiễm nghèo" con càng cổ vỏ và như một người anh hùng con không lấy bịnh tật ra "thương sót" mà con trai còn cố ý tỏ ra treat mẹ như một người bình thường ... trong khi mẹ muốn con thương xót tội nghiệp .


Không biết tại sao tôi nuôi con cũng cho ăn toàn hamburger mà sao con Eve nó hỡng giống mấy đứa nhỏ gần nhà "dễ dạy" một chúc ... Bây giờ lớn một chúc nó đòi dạy lại mình ... sáng này Eve leo 78 thang lầu, chân tay muốn rụng rời hết vậy mà hai đứa nó còn bắt mẹ phải leo núi giã ... bây giờ về đến nhà Eve chỉ còn ngồi thở và tưỡng tượng đến bãi biễn trong xanh mát dụi ... Eve nói đi chi con ơi, mình đi Thai ăn cho sướng, nó nhăn mặt bảo "từ nhỏ mẹ thường nói rằng ... trong cuộc đời không phải chỉ vào quy đạo của loài người lầ hoàng toàn tốt đâu! ..." chúa ôi ! nó lầy gậy ông đập lưng ông ... nói tiếng Việt thì không giỏi nhưng nói câu này thì hoang toàn đùng giọng ... chắc là sau 24 năm nghe riết rồi nó quen đi.


Thôi giờ Eve chỉ còn nhảy xuống hồ bơi sau nhà chết cho rồi.


vài hàng thang thở.


Eve...

Nhã Uyên
08-14-2014, 08:44 AM
Hi Eve. Hoan hô Eve với dự tính đi quanh Asia của Eve.
Hôm đứng ở Hàm Rồng nhìn dãy Hoàng Liên Sơn thì nhớ đển chuyến leo đỉnh Fansipan của Eve. Hôm đó trời sương mờ đặc tụi này không nhận ra đỉnh nào là Fansipan, ngáo và buồn cười hết sức.

PhPhuongVy
08-14-2014, 09:43 AM
Hi Nhã Uyên và Eve. Cứ nhìn lên các đỉnh núi ở dãy Hoàng Liên Sơn, đỉnh nào cao nhất là Fansipan đó NU.

Nhã Uyên
08-15-2014, 08:19 AM
Dạ, ai cũng bảo NU thế, chị PhPhuongVy! Nhưng hôm đó trời sương mù đặc, các đỉnh núi bị sương che, NU không thể phân biệt được ngọn nào cao, ngọn nào thấp. Được an ủi chút là không chỉ mình NU không thể nhận ra Fansipan ngay :-) Thế mới phục Eve biết đỉnh nào là Fansipan để mà chinh phục.

Eve.
10-20-2014, 06:36 PM
Con bao Nepal ....

http://i38.photobucket.com/albums/e128/Daisyha123/imagejpg1_zpse37f3f4a.jpg

Một số bạn bè theo dõi FB tôi đều biết tôi bắt đầu chuyến đi trekking ngày 6/10 với Tommy đến từ Indonesia và Pavel đến từ Russia. Lẽ ra ban đầu chỉ có tôi và Tom, 2 đứa lập plan đi vào ngày 1/10. Nhưng sau đó, tôi nhận được tin nhắn của Pavel trên FB rằng anh ta cũng muốn tham gia cùng. Thế là 2 đứa quyết định đợi Pavel và không nghĩ sự trì hoãn này dẫn dắt đến một biến cố lớn.


Ngày 6/10 bọn tôi bắt đầu chuyến trekking. Pavel đi cùng chúng tôi 2 ngày thì bị cảm và quyết định quay về Pokhara vì việc bị cảm rất nguy hiểm đến tính mạng khi leo núi.


Tôi và Tom rong ruổi trên những nẻo đường và ngày 13/10 thì đến High Camp độ cao 4833m. Một điều phiêu lưu lớn đối với tôi là chúng tôi vì tiết kiệm tiền nên không thuê guide (người chỉ đường) và không thuê porter (người khuân vác hành lý). Vì đây là mùa trekking ở Nepal nên tôi và Tom chỉ cần đi theo các đoàn trekking khác là được. Về hành lý, tôi và Tom mỗi người phải tự mang ba lô nặng khoảng 8kg. Mang một ba lô nặng 8kg suốt chặng đường dài hàng chục ngày và phải trèo đèo lội suối quả là việc không đơn giản với người nhỏ con như tôi. Nên có những lúc vì nặng quá, tôi đã vứt vài cái áo, cái quần.


Sau khi đến High Camp, Tom bị nhức đầu nên muốn nghỉ lại ở High Camp 1 ngày rồi sau đó mới chinh phục đích đến là Thorung La Pass độ cạo 5416m. Tôi vì lại muốn chinh phục Thorung la Pass sơm để trở về Kathmandu têễn cậu bạn thân đi châu Âu nên quyết định leo núi một mình không có Tom.


5h sáng ngày 14/10, mọi người dậy sớm chuẩn bị leo núi. Theo ước tính của tôi, có khoảng gần 200 khách leo núi ngày hôm đó. Trước đó 1 ngày, thời tiết rất đẹp.
Nhưng tối hôm 13/10, High Camp thì trời bắt đầu có tuyết rơi. Tôi vẫn nghĩ đây là chuyện thường tình, vì ở độ cao 4800m khí hậu lạnh sẽ có tuyết. Các trekking guide cũng nghĩ có tuyết chỉ làm thời gian trekking kéo dài 1-2 tiếng chứ không ảnh hưởng gì.


5h sáng, tôi bắt đầu men theo đoàn ng leo núi. Tôi đi rất chạm lại có thói quen chụp ảnh nên hầu như đi sớm nhưng bị mọi ng bỏ lại khá xa.
Khoảng 6h thì tôi gặp Tom. Cậu bảo cậu thấy tôi leo nên cũng leo chứ ở lại High Camp thì chán. Nhưng vì Tom đi rất nhanh nên chúng tôi nhanh chóng lạc mất nhau. Đến 8h trở đi tuyết bắt đầu rơi mạnh kèm theo gió bão. Tôi cố gắng bám theo đoàn người đi trước nhưng không kịp do găng tay và giày tôi không phải loại chống nước nên dễ dàng bị ướt khiến cả tay và chân tôi gần như bị đóng băng. Một nhóm trek khác tiến lên, tôi cố gắng bước theo họ nhưng cơn bão tuyết mạnh ngang qua khiến tôi không còn thấy dấu chân hay bóng dáng họ nữa và bị lạc giữa thung lũng tuyết không bóng người. Tuyết dày cao đến hông, gió càng lúc càng thổi mạnh khiến tôi nghĩ là mình sẽ bị chết vì kẹt cứng lúc đó. Nhưng tôi nhớ lại lời cậu bạn thân dặn trước lúc đi, có thể không tin bất cứ ai nhưng luôn tin vào bản thân mình. Và tôi tin là tôi có thể vượt qua cơn bảo tuyết đó. tôi cố gắng lê chân cho đến khi nhìn thấy trạm với rất nhiều cờ. Đó chính là Trorung La Pass. Tôi lết vào căn nhà Tea House với chật kín người cũng lạnh cóng như tôi.


Lúc đó khoảng tầm 11-12h trưa. Có khoảng 50 người ở trong căn nhà Tea House lúc đó vì họ quá lạnh không thể đi xuống. Tôi cũng cố gắng chờ cơn bão ngừng để đi xuống nhưng chờ khoảng 2h đồng hờ chỉ thấy thời tiết ngày càng tệ và bão ngày càng mạnh hơn. Mọi người trong nhà bắt đầu hoảng loạn tìm cách thuê ngựa hay thực thăng đến đón. Nhưng một người dân địa phương có mặt trong căn nhà lúc đó bảo không thể có ngựa vào lúc này và trực thăng cũng không thể đáp trên đỉnh Thorung La Pass với thời tiết xấu như vậy. Thêm vào đó chúng tôi đã cố gắng nhưng không bắt được có bất cứ tín hiệu nào từ GPS hay mạng điện thoại.


Khoảng 3h, một người đàn ông từ làng Muktinath lên đến ngôi nhà. Một trekking guide bảo, đây là người đàn ông rành nhất khu vực này. Nếu mọi người đi theo ông ta có thể đến được làng Muktinath và sống sót. Còn nếu ở lại ngôi nhà này sẽ chết vì sức chứa không đủ và thời tiết ngày càng xấu, ở đây sẽ chết cóng vì lạnh.


Khoảng 50 ng trong ngôi nhà bắt đầu náo loạn. Họ quyết định đi cùng người đàn ông thổ địa xuống làng Muktinath. Mỗi người phải trả cho người đàn ông này 60usd. Có khoảng 30 ng theo ổng. Ngay lúc đó, tôi đã nghĩ rằng, để mọi người đi hết đi, tôi sẽ chạy lại xin anh chủ Tea house ở lại ngôi nhà này cùng ảnh. Nhưng người chủ bán trà cũng sợ chết và quyết định đi theo người đàn ông kia. Không còn cách nào khác, tôi cũng phải theo họ.
Tôi rất lạnh vì không có găng tay nên quyết định sẽ chen chấn đứng vào giữa đoàn để không bị lạc. Nhưng khi vừa mang balo ra ngoài, nhìn thấy bão tuyết, tôi thấy tình hình mình không theo nổi nên đã vội vàng quay lại căn nhà và quyết định không đi. Một vài ng trong người chuẩn bị đi thấy tôi quay vào thì hỏi sao không đi. Tôi bảo họ, bão ở bên ngoài rất lớn, nếu các bạn ở lại ngôi nhà này các bạn có thể sống được 3 ngày vì có thức ăn và túi ngủ. Nhưng nếu các bạn xuống núi ngay lúc này, có thể các bạn sẽ chết trong tích tắc. Một vài người nhìn ra ngoài trời và đồng ý với ý kiến của tôi và quyết định ở lại căn nhà.
Khoảng 30 người quyết dịnh xuóng núi và 20 người quyết định ở lại. Trong số 20 ng ở lại, có 3 porter và 2 trekking guide.


1 trekking guide là hướng dẫn viên cho 1 chàng trai Việt Nam. Chình là chàng trai người Việt tên Phong tôi nhắc đến. Tôi đoán chắc anh giàu nên có tiền thuê Trekking guide. Việc leo núi của anh cũng khá thoải mái vì anh không phải đeo chiếc ba lô bặng 8kg như tôi mà tất cả đồ đạc của anh đã được guide mang hộ. Đoạn đường từ High Camp lên Thorung La Pass, guide cũng thuê 1 con ngựa chở anh lên. Khoảng 15000nrs cho việc thuê 1 con ngựa. Nhưng cuối cùng, anh vẫn bị kẹt lại ở Tea house vì người guide này có vẻ mới và không biết đường xuống núi nhất là trong bão tuyết. Nhưng cũng nhờ vậy anh được an toàn và sống sót đến bây giờ.


Tối hôm đó, trong căn nhà phải ngồi tựa vào nhau ngủ vì nhà quá nhỏ và sàn nhà ẩm thấp, mọi đồ đạc gần như bị đóng băng. 1 trong 3 porter là người Nepalese bị sốt cao và sùi bọt mép gần như sắp chết. Nhưng hầu như ai cũng lo mình chết nên không chịu nhường túi ngủ cho cậu bạn này. Tôi bắt buộc phải cởi hết áo quần của cậu bé ra vì áo quần của cậu bị ướt và nếu cứ mặc cậu sẽ chết trong vài giờ tới. Tôi cũng đưa túi ngủ của mình cho cậu choàng vào, lấy diamox cho cậu uống cùng 1 chút chocolate và hạt hạnh nhân chuẩn bị trước khi đi. Sau khi uống thuốc và ăn, cậu bé trở nên tỉnh táo. Nhưng cả tối hôm đó, tôi bị lạnh vì đã phải nhường túi ngủ cho cậu đồng thời cậu kiệt sức nên tựa cả cơ thể vào vai tôi khiến sáng hôm sau vai tôi nhức ê ẩm.


20 con người trong căn nhà chốc chốc lại đánh thức nhau tỉnh dậy vì sợ rằng co người nào đó ngủ quên rồi không bao giờ tỉnh dậy nữa. Chúng tôi bắt buộc phải đi đái và “ị” ngay trước mặt nhau vì nếu ra ngoài với thời tiết khoảng -10 độ C lúc đó sẽ chết cóng vì lạnh.


Một đêm dài trôi qua, cuối cùng tôi dậy sớm ra ngoài thấy tuyết đã ngừng rơi và bắt đầu hửng nắng. Mọi người trong người chuẩn bị đồ đạc xuống núi. Trước khi đi, mỗi người để lại 1000rs vì đã ăn mì gói, uống trà, đi ị và tàn phá căn ngà của anh chủ tiệm trà.


Đường xuống núi khá nguy hiểm và tuyết đã phủ dày không thấy đường đi. Đi được một đoạn lại thấy một xác người voeis chiếc ba lô bị phủ đầy tuyết. Một trong những người đàn ông bị tuyết che phủ đến dầu nhưng vẫn sống sót thấy chúng tôi đi qua thì lên tiếng kêu cứu. Những chàng trai trong nhóm vội vàng lao ra đào xới tuyết và giải thoát người đàn ông. Tuy vậy, không ai dám ở lại cùng ông vì ai cũng sợ bão tuyết ập tới lần nữa. Tôi đưa túi ngủ của mình cho ông để ông chờ trực thăng đến cứu dù cái túi ngủ đó tôi mượn của bạn và anh bạn dặn đừng ném nó đi vì đó là túi ngủ rất đắt.
http://i38.photobucket.com/albums/e128/Daisyha123/imagejpg1_zps44b0ff4f.jpg

Tôi không nhớ là đã bước qua bao nhiêu xác người để đi về. Chỉ biết có những lúc 2-3 xác người nằm cạnh nhau úp mặt xuống tuyết. Lúc đi qua một cái hố sâu, một chàng trai trẻ đã chết nhưng mắt vẫn mở nằm ngay giữa đường. Tôi không dám bước qua xác anh ta để đi nhưng rồi bắt buộc phải nhắm mắt bước qua vì đó là con đường duy nhất.


Lúc lên đến vùng trực thăng cứu hộ, tôi thấy vài cảnh sát và tiến lại gần. Họ thấy tôi từ Thorung laa pass về thì đưa một gói bánh và một túi mì bảo ăn đi kẻo đói. Nhưng chưa kịp ăn thì tôi nhận ra cô bạn người Trung Quốc – một trong 30 người theo người đàn ông Muktinath xuống núi đang đứng co ro vì vừa được cảnh sát cứu từ vực sâu lên. chúng tôi ôm nhau vì nhận ra cả hai đều sống sót dù trước đó ở căn nhà Tea House tôi từng ghét cô bạn vì cô có 2 đôi găng tay nhưng khi tôi hỏi mượn 1 đôi thì cô không cho. Cô bạn kể chuyện trong số 30 người theo người đàn ông Muktinath xuống núi, 1 nửa đã chết vì bão quá lớn và họ không thể theo kịp người đàn ông. Riêng cô bị rơi xuống vực nhưng may mắn có túi ngủ nên chống chọi được.


Cạnh cô bạn, 2 xác người đàn ông vừa được kéo lên. Ở góc khác, một anh bạn đến từ châu Âu ngồi co ro thẩn thờ với 2 tay bị đóng băng. Tôi nhận ra anh đói và khát nhưng cảnh sát cứu hộ bận làm nhiệm vụ nên bỏ rơi anh. Tôi tiến lại gần hỏi anh có đói không, có muốn ăn gì không thì anh bảo tay anh không cử động được. Tôi cắn một miếng bánh đút vào miệng anh và rót một tách trà ấm đút cho anh uống. Anh chỉ về cái xác người nằm ngay trước mặt và bảo, người bạn thân nhất của anh đã ra đi. Tôi lặng người, vỗ vào vai anh động viên an ủi.


Vài phút sau, tôi tiến lại phía cảnh sát hỏi thông tin về người bạn Tom của tôi nhưng họ không biết. Một cô gái đứng cạnh đó đang cố tìm cách mở gói mì nhưng không mở được. Tôi mở giúp cô và hỏi cô ổn không thì cô oà khóc và bảo nhóm đi 3 người nhưng một đã chết một chưa tìm thấy xác và cô thì mắt không nhìn thấy gì. tôi chỉ biết ôm chầm cô kịp giữ những giọt nước mắt cô rơi trên vai tôi.


Đứng ở chỗ cảnh sát 1 tiếng thì tôi phải xuống núi vì mong muốn xem anh bạn tom của tôi có ở làng Muktinath không. Đoạn đường về không còn nguy hiểm nữa nhưng vì quên mang kính chống nắng nên mắt tôi gặp vấn đề. May mắn thay, mắt tôi chỉ bị mù khi tôi đến được làng Muktinath, tắm rửa và gặp lại cậu bạn Tom.
Tom bảo cậu gặp bão và cố gắng đi cho kịp đoàn người nên không đợi tôi được. Lúc về cậu hối hận vì đã bở rơi tôi nên cậu để người ướt dẫm, ôm cái máy hình ra ngoài hiên, cứ ai đi qua thì bảo có thấy cô gái người Việt Nam không. Mọi người đều lắc đầu không biết. Hôm sau cậu vẫn ra hiên đợi. Mọi ngưởi bảo, nếu chiều nay cô gái đó không về thì nghĩa là cổ đã chết. May mắn thay tôi về tới làng lúc 5h chiều.


Mọi người trong làng thấy tôi đeo ba lô cầm cây gậy đi từ phía núi về thì chạy ra chào đón hỏi han. Một trong những trekking guide nhìn tôi và bảo, cô là cô gái may mắn nhất vì không có bạn, không có trekking guide, không có porter đi theo bảo vệ nhưng vẫn sống sót. Một vài người còn chạy lại xin chụp hình với tôi vì họ tin rằng tôi may mắn và chụp hình với tôi sẽ đem niềm may mắn đó đến cho họ.


Đến nay tôi đã an toàn ở khách sạn của anh bạn thân và được anh dẫn đi khám bác sĩ. mọi thứ có vẻ an toàn ngoài việc da mặt tôi bị bỏng rát vì đi giữa trời nắng.


Bầu trời Nepal những ngày này chưa bao giờ nhiều trực thăng đến thế. Người dân Nepal chưa bao giờ phải nhắc đến tên đỉnh núi Annapurna nhiều thế. Và đỉnh núi Annapurna hiền hoà cũng chưa bao giờ khiến người ta e sợ đến thế. Tháng 10, 11 được xem là mùa du lịch ở Nepal. Nhưng sau sự kiện này, dường như mọi thứ có vẻ thay đổi.


Đọc hết bài viết này, nhiều bạn có vẻ băn khoăn và hỏi tôi, thế liệu có nên trekking không? Tôi sẽ không ngần ngại mà bảo: Có. Vì cuộc sống này vốn dĩ có quá nhiều thứ xấu xa. Nên đôi khi để tìm được niềm tin người ta phải leo lên núi ngắm một bông hoa nở trên đá và nhận ra rằng cuộc sống vẫn đẹp tuyệt vời. Nhưng để có một cái nhìn đẹp, có một bức ảnh đẹp, đôi khi bạn phải chấp nhận trả bằng cả mạng sống. thế nên, điều quan trọng là: bạn muốn gì?


dĩ nhiên, tôi không phải trèo lên đỉnh núi annapurna để ngắm một bông hoa nở trên đá. Trước lúc đi, một anh bạn giám độc của công ty trekking guide nhìn tôi và bảo, cô không đi Annapurna Circuit được đâu, được đâu, cô sẽ chết trên núi đấy. Thay vào đó đi annapurna Base Camp đi, an toàn mà vẫn có nhiều cảnh đẹp. tôi bảo là tôi muốn xem sức chịu đựng của mình, nên tôi sẽ đi annapurna circuit. nh bạn đến giờ sẽ ngạc nhiên vì tôi vẫn có thể sống sót sau bão tuyết. Còn tôi thì tự hỏi, phải chăng có quá nhiều người chết nên ông trời niệm tình để cho tôi sống sót?


Một lần nữa, tôi xin chia buồn cùng các nạn nhân xấu số đã ra đi. Mỗi người họ đến từ một vùng miền đất nước khác nhau. Chúng tôi không quen nhưng đã từng sẻ chia những miếng bánh, những ngụm nước và những câu chuyện cười. Và giờ, có những người tôi không bao giờ gặp lại….

khg phai Eve...

hue huong
10-20-2014, 07:38 PM
Eve ơi ,
Đánh đòn em mới phải :((
Chị hoảng hồn vía vì tưởng bài tường thuật của em chuyến leo núi mới nhất .
Chị xem lại lần thứ nhì mới nhận ra ; vì em nói " theo con leo núi " mà bài viết chỉ nhắc tên người bạn tên Tom mà không đá động gì tới con em ( chắc là trai ) . Tới dòng chót mới thấy " khg phai Eve " chị thở phào nhẹ nhỏm .:))
Em chắc bắt đầu đi rồi ? Cầu mong em toại nguyện , đi tới nơi về tới chốn nhé .
Chị chúc em luôn vui mạnh . Take care !!!

phiulinh
10-20-2014, 08:45 PM
Đọc thôi mà người tê hết trơn không biết nói gì hơn.
Thể lực người này tốt kinh khủng. Mình cũng thèm được trekking mùa ấm nhưng không hy vọng tập dợt nổi.
Chúc mừng người dưng này và lắc đầu bái phục.


India nghe nói cũng đáng đi lắm. Eve sướng quá được đi thoả thuê. Mình thấy du lịch kiểu bụi đời là cách tốt nhất để làm đầy cuộc sống. Văn cú thì họ bảo "fill the emtiness", nhất là cho mấy người đi chơi kiểu mạo hiểm.


Chờ Eve về kể nha. Giữ mạng nguyên vẹn há.

Camel
10-21-2014, 12:08 PM
Con bao Nepal ....














Mọi người trong làng thấy tôi đeo ba lô cầm cây gậy đi từ phía núi về thì chạy ra chào đón hỏi han. Một trong những trekking guide nhìn tôi và bảo, cô là cô gái may mắn nhất vì không có bạn, không có trekking guide, không có porter đi theo bảo vệ nhưng vẫn sống sót. Một vài người còn chạy lại xin chụp hình với tôi vì họ tin rằng tôi may mắn và chụp hình với tôi sẽ đem niềm may mắn đó đến cho họ.

...

Đọc hết bài viết này, nhiều bạn có vẻ băn khoăn và hỏi tôi, thế liệu có nên trekking không? Tôi sẽ không ngần ngại mà bảo: Có. Vì cuộc sống này vốn dĩ có quá nhiều thứ xấu xa. Nên đôi khi để tìm được niềm tin người ta phải leo lên núi ngắm một bông hoa nở trên đá và nhận ra rằng cuộc sống vẫn đẹp tuyệt vời. Nhưng để có một cái nhìn đẹp, có một bức ảnh đẹp, đôi khi bạn phải chấp nhận trả bằng cả mạng sống. thế nên, điều quan trọng là: bạn muốn gì?


dĩ nhiên, tôi không phải trèo lên đỉnh núi annapurna để ngắm một bông hoa nở trên đá. Trước lúc đi, một anh bạn giám độc của công ty trekking guide nhìn tôi và bảo, cô không đi Annapurna Circuit được đâu, được đâu, cô sẽ chết trên núi đấy. Thay vào đó đi annapurna Base Camp đi, an toàn mà vẫn có nhiều cảnh đẹp. tôi bảo là tôi muốn xem sức chịu đựng của mình, nên tôi sẽ đi annapurna circuit. nh bạn đến giờ sẽ ngạc nhiên vì tôi vẫn có thể sống sót sau bão tuyết. Còn tôi thì tự hỏi, phải chăng có quá nhiều người chết nên ông trời niệm tình để cho tôi sống sót?






Eve,

Đọc xong thở phào !

May mà dạo này Diêm Vương tạm thời không thu nhận thêm thê thiếp ... nếu không thì rắc rối to ! Làm người thân của Eve "chắc chắn" là bất hạnh mỗi khi bất lực ngồi nhà ngóng chờ tin tức về sự an nguy của hero Mom, hero sister or daughter .

Có đôi khi người ta đi 5 châu bốn biển chỉ với mục đích quên đi những điều bất ý trong đời sống thường nhật ... hoặc để khỏi "chán" như Eve thường diễn ý ... mỗi một ngày on the road là mỗi một ngày hạnh phúc vì mình được tận hưởng thú "hoang dại" ... Eve thì sướng rồi và chắc còn thở là còn "sướng" theo cái kiểu này :( ... it is OK , life !

Eve.
11-19-2014, 04:53 AM
Chao PL, Anh Ca va tat ca ...

sorry nhieu viec wa nen khg co gio viet ... Nhu o Nepal gap co be VL chua day 20 nhu suc viet rat hap dan nen thay minh viet nhu con kien ... Share bai viet vay .

GỬI BÁC BỘ TRƯỞNG BỘ GD
Cháu tên Linh. Dĩ nhiên bác không cần nhớ tên cháu làm gì. Cũng như đã lâu rồi cháu chẳng còn quan tâm ai là Bộ trưởng Bộ GD vậy. Nhưng nói chung, làm người đâu nhất thiết phải nhớ tên nhau. Chỉ cần chúng ta có một câu chuyện chung để nói. Thế là đủ rồi bác nhỉ.
Chuyện kể là, hôm qua, cháu ngồi ở thư viện trường Shree Sarbodaya quận Syanja - Nepal. Cháu dành cả một ngày đọc sách giáo khoa English để hiểu cách dạy English của người Nepal. Dĩ nhiên, người Nepal dạy English không tốt đâu. Vì họ không có tiền để mua tivi, băng đĩa, không có phương tiện cho học sinh nghe người bản xứ nói chuyện, thậm chí đến cả cuốn từ điển giấy họ còn túng thiếu bác ạ( túng thiếu đến cỡ nào cháu sẽ có 1 bài viết để kể sau). Nhưng so với Việt Nam thì English của họ giỏi hơn nhiều. Dĩ nhiên, Nepal đúng là một nước nghèo, nghèo xếp hạng top nghèo nhất thế giới ấy. Nhưng cần so sánh với trình độ GD của 1 nước nghèo để thấy rằng trình độ của nước mình ở đâu. Và giờ, có mấy điều cháu muốn trao đổi với bác như sau:
1. Cháu đọc SGK English của học sinh Nepal từ lớp 1 đến lớp 5.
Bài học đầu tiên của học sinh lớp 1 Nepal là chuyện chào hỏi. Bài học đầu tiên của học sinh lớp 2 nói chuyện đi đến trường. Bài học đầu tiên của học sinh lớp 3 kể lại nhật ký một ngày của cô bé Lilu. Bài học đầu tiên của học sinh lớp 4 dạy bạn phải biết Be careful với câu chuyện cậu bé Raj vừa đi vừa chơi game mà không để ý thấy cây cầu bị gãy.
Bài học đầu tiên của học sinh lớp 5 hỏi, "What do you want?" và kể chuyện người cha già có đứa con bị ở tù. Ổng ra vườn trồng khoai tây và ước giá mà có đứa con trai ở đây để đào lỗ cho ổng trồng. Thế là ổng viết thư cho con trai. Mỗi bài học thể hiện độ khó khác nhau bác ạ. Thậm chí ngoài English, họ còn có 2 môn học khác là Văn hoá xã hội và Khoa học - Sức khoẻ cũng hoàn toàn được viết bằng English và nằm trong môn học chính của học sinh.
Cháu lập tức nhắn về Việt Nam, nhờ đứa bạn thân chạy ra hiệu sách, chụp cho cháu xem SGK English từ 1-5 dạy cái gì. Bác biết gì không?
Bài học đầu tiên của SGK 1 dạy Hello. Bài học của sách SGK 2 là dạy câu "where are you from". Bài học của SGK 3 dạy lại Hello. Bài học đầu tiên của SGK 4 dạy câu "How're you". Bài học đầu tiên của SGK 5 dạy lại câu "where're you from".
Cháu hoảng hồn bác ạ. Cháu không biết vì bác nghi ngờ trình độ của học sinh VN quá kém nên có mỗi 3 câu "hello, how're you, where're you from" mà bác bắt chúng phải học đi học lại suốt 5 năm học như thế hay không?
Hay là tại những người soạn sách không biết gì hơn để mà soạn?
Hay tại chúng ta quan niệm, 5 năm, học được 3 câu đó là đã quá nhiều rồi?
Bác biết không, học sinh ở độ tuổi càng nhỏ thì khả năng tiếp cận ngôn ngữ càng tốt. Vì lúc đó bộ nhớ của chúng chưa sử dụng để ghi nhớ những điều phức tạp, những chuyện kiếm tiền, yêu đương. Nên cháu buồn khi thấy chúng ta bắt các em học quá nhiều thứ về toán lý hoá nhưng lại lo sợ trí nhớ của các em không đủ để học English. Buồn cười nhỉ.
2. Để dạy học sinh Nepal hiểu English, nhớ English, người Nepal bắt đầu bài học bằng những câu chuyện. Chuyện kể cô bé Deepa làm việc này việc kia. Chuyện kể gia đình cu cậu Ramesh thế này thế nọ. Cô giáo sau khi dạy học sinh về câu chuyện sẽ hỏi lại học sinh câu chuyện đó kể gì, cô bé Deepa làm gì, cậu Ramesh bị gì. Học sinh trả lời và ghi nhớ.
Để dạy học sinh Việt Nam hiểu English, các nhà soạn sách VN soạn ra những đoạn hội thoại chẳng có ý nghĩa gì và bắt học sinh học lại đoạn hội thoại đó để ứng dụng như một con vẹt. Theo bác, việc ghi nhớ nội dung câu chuyện dễ hơn hay khó hơn ghi nhớ một đoạn hội thoại dễ hơn?
3. Người Nepal soạn sách giáo khoa để dạy người Nepal. Thế nên những câu chuyện họ viết, những đề tài họ dạy liên quan đến đời sống, văn hoá hàng ngày của họ.
Họ nói về đỉnh Everest, nói về thủ đô Kathmandu, nói về những cậu bé, cô bé với những cái tên rất Nepal như Gauri, Sunda... Đó là cách họ khiến học sinh hứng thú với môn English vì nó gần gũi, dễ hiểu. Đó cũng là cách họ từ hào về đất nước họ.
Chúng ta - trong đó có bác - luôn nói tự hào về Việt Nam. Nhưng có bao giờ bác nhìn SGK English của người Việt để xem sách viết gì không?
Sách viết câu chuyện của Tom, của Peter, của Marry...những cái tên không phải của người Việt. Sách kể chuyện My hometown nhưng cái Hometown ấy là London.
Sách kể về món bánh nhưng không phải là bánh chưng, bánh giày bánh mì thịt nướng mà là bánh Pizza.
Thế nên cháu muốn hỏi là, có phải vì chúng ta không đủ kinh phí để soạn một cuốn sách dạy English nhưng nội dung xoay quanh đời sống Việt không? Hay là những nhà soạn sách họ không nghĩ ra cái gì hay ho hơn nên phải dùng những câu chuyện của nước khác. Để đến khi người nước ngoài họ hỏi cái món bánh nổi tiếng nhất ở nước mày là món gì thì học sinh bảo là pizza vì chúng không biết từ bánh mì thịt nướng trong English nói thế nào.
Nếu mà vì chúng ta nghèo quá, không có kinh phí, chỉ cần bác nói thôi, cháu sẽ huy động được một đội ngũ soạn được cuốn sách dạy English cho người Việt mà không cần lấy một đồng nào.
Còn nếu vì những người soạn sách họ không nghĩ ra cái gì hay ho hơn để viết, thì cũng chỉ cần bác nói thôi, cháu sẽ chỉ họ cách viết. Thí dụ như thay vì viết bài giảng "quê mày ở đâu hả Tom? Quê tao ở Mỹ, Peter ạ" thì cháu sẽ chỉ họ chuyển thành thế này "Quê mày ở đâu hả Tí? Quê tao ở Mỹ Tho Tèo ạ, là cái xứ ngày xưa bọn Mỹ đánh hoài mà không chiếm được ấy."
Cháu tin bọn học sinh sẽ hứng thú với câu chuyện của thằng Tí, thằng Tèo hơn câu chuyện của Tom và Peter ạ. Vì chúng cháu đã từng là những thằng Tí, thằng Tèo như thế.
5. Đã rất lâu rồi, chúng ta, hoặc vì lười biếng, hoặc vì bảo thủ, hoặc vì không muốn tiếp cận cái mới nên luôn tự ru ngủ nhau rằng, "là người Việt, chúng ta phải tự hào về văn hoá Việt, nên chúng ta cần học tiếng Việt chứ không phải English". Đó chắc là lý do mà kỳ thi tốt nghiệp THPT năm vừa rồi English trở thành môn tự chọn và không có trong môn thi.
Nhưng cháu thì muốn đổi lại một chút thế này, "là người Việt, chúng ta cần tự hào về văn hoá Việt, nên chúng ta cần học English để nói cho thế giới biết về văn hoá của chúng ta đẹp như thế nào". Người Nepal đưa English thành ngôn ngữ chính, vì họ muốn kể câu chuyện văn hoá của đất nước họ cho thế giới biết. Nên cũng đã đến lúc chúng ta cần học theo như họ rồi bác ạ.
Nó giống như câu chuyện anh nông dân xây được cái nhà đẹp ấy. Nếu anh tự hào về ngôi nhà anh đẹp, thì anh phải tìm cách đi qua làng bên, nói cho người làng bên biết cái nhà anh đẹp thế nào để họ còn biết mà đến thăm. Nhưng chúng ta đã làm gì? Chúng ta đã bảo anh nông dân ấy nằm ở nhà, chổng mặt lên ngắm trần nhà và tự khen nhà mình đẹp thôi là đủ. Trong khi thế giới ngoài kia, có biết bao ngôi nhà đẹp hơn đang được xây nên mỗi ngày, bác ạ...
PS: nói có sách, mách có chứng, cháu gửi hình so sánh SGK English của học sinh Nepal và VN cho bác nhé. 2 hình đầu là SGK của VN. Các hình còn lại SGK của Nepal.
PS2: cháu thì ở xa, bác lại bận trăm công nghìn việc chắc khó nghe thấy những lời cháu nói. Nhưng cháu tin 7000ng follow cháu đây, mỗi ng góp 1 tiếng, rồi cũng tới tai bác thôi



Eve...

nangvangbx
11-29-2014, 06:15 AM
Nhu o Nepal gap co be VL chua day 20 nhu suc viet rat hap dan nen thay minh viet nhu con kien ... Share bai viet vay


Eve ơi
Em khỏe không ? vậy là em đã lại đi và đã về bình an
mong em có sức khỏe và có hứng viết lại , mỗi người thể hiện bài viết một cách khác nhau
vẫn quí những gì em chia sẻ bấy lâu nay ...@};-

Eve.
02-04-2015, 04:40 AM
http://i38.photobucket.com/albums/e128/Daisyha123/image.jpg1_zpsjnmxsbjn.jpg

Em về mấy thế kỷ sau
Nhìn trăng còn thấy nguyên màu ấy chăng ?


Tôi đến Sài Gòn vào buổi tối, đẫy xe ra khỏi sân bay khi gió lành lạnh quẹt vào đôi vai, hôn lên má, đón chào kẽ đi xa mới về nhà rất bất ngờ khi tôi ngở SG sẽ nóng bức lắm lắm.


Không thân nhân ra đón, tôi tự giát ngoắc taxi về hotel New World như lần trước hay nhưng ngày đầu về VN sang trọng khi túi tiền còn rung rĩng và rồi sẽ luôn kết thúc bằng cuộc đời đi xuống từ từ với những hotel 200 ngàn ...


Đón mừng tôi là chiếc gường êm ái để có thể ngã lưng sau 18 tiếng ê ẫm trên máy bay. Tưỡng mình sẽ lăng đùng ra ngũ, ai ngờ sau khi tắm rữa song như trái ngược con mắt cứ mỡ trao tráo khg sao nhắm đc. Buồi tình tôi xuống sãnh xem có gì ăn khg, bước ra cữa thấy sự im lặng của nữa đêm vắng người ... Cậu con trai mỡ cữa hỏi tôi muốn đi đâu, tôi nói khg biết, thấy lấp lánh ánh đèn bên kia đường tôi nói wa song bài ... Câu ấy cười, nụ cười hơi bỡ ngỡ có lẽ it thấy "bà" nào đòi váo casino buỗi tối ...


Người ta thường nói " đen bạc thì đõ tình ..." 15 phúc tôi ăn 500usd nên tôi nghĩ năm nay ắc tôi sẽ " đen tình đỏ bạc.." . Chỉ 15 phúc đũ đầy cho hai đêm ở NW miễng phí ... Dư ra ăn uống linh tinh, tôi rút tiền về dước sự khó chụi của nhà cái lẫn đám người chơi bài... Tôi khg phải là dân nghiền đánh bài, cái hay là tôi luôn khg quá tham lam ... Biết giới hạn và là rất mau chán khi ngồi cầm con bài ăn rồi thua lâu lắt. Tôi hay đánh kiễu dạ chiến ... Một là ăn hay là thua nhanh chóng ... Khi ăn khg wa tham để thua lại.


Cầm tiền ra khoỉ khu casino tôi mệt như vẫn khg ngũ đc. Nằm xem phim đến 5 giờ sáng mới lim dim chìm vào giất ngũ... Lần này về VN tôi hơi quãi ... Hai ngày nghĩ dưỡi vẫn thấy lười, tình trang mà tui luôn nhìn thấy khi trở về nhà hơn là lúc đi chơi ...


Ba ngày sau tôi mới lo vo dậy hẹn bạn bè cafe và thấy như chã có gì xa lạ với mình tự bụi đường đến cơn gió mát mùa xuân để gợi lên như " chưa bao giờ có cuộc chia ly.... " Sài Gòn VN van nhu the ...


Eve.

Eve.
02-04-2015, 10:26 PM
Đưa em về cánh đồng hoa vàng ...

http://i38.photobucket.com/albums/e128/Daisyha123/image.jpg1_zpsdi6nugwl.jpg

Ba giờ chiều tôi rũ em đi Sa Đéc ... Một năm trời khg đụng đến xe máy nên có chúc lọng cọng khi chạy ra đường tuy vậy tôi vẫn đi ngon lành với con Tim đc khóa chặc ở nhà .


Chị tôi bảo cư đi QL1 wa khỏi cầu Mý Thuận thì có bãn chỉ về Sadec ... Nhìn trong bãn đồ google thí chỉ có khoãn chừng 87ml, nếu ở Mĩ thì đi chậm cũng chỉ có khoãn 1:30 phúc như ở vn thì mất 3, 4 tiếng ...và với tay lái cừ khôi của tôi thì chắc 5 tiếng wa. May là trời vn năm nay mát nên tôi chạy thoải máy.


Không ngừng nghỉ 6 giờ chúng tôi đến Sadec cũng vừa lúc nắng tắt. Check in khách sạn chúng tôi thã bộ ra chợ đêm và mê mẫn với trái cây ngon và rẽ ... Cố gắng bảo khg mua như tôi và em khi về hai đứa cũng xách đầy cả hai tay nào là mận, xoài, trái ly (loại trái này tôi mới thấy lần đầu)dừa ... Và sau khi ăn tô mì chay rất ngon ở chợ về phòng khg còn bụng để ăn trái cây tôi chí đọc sách và lên chương trình cho ngày mai.


Năm giờ rưỡi tôi đánh thức em dậy .. Về vn chả hiểu sao tôi luôn dậy sớm, có lé một phần vì cũng hay đi ngủ sớm hơn thường lệ . Chúng tôi lê wa bên kia đường uống cafe ăn sáng bằng hai đĩa bánh tầm bì ... Đía bánh tầm bì có thêm chả giò khá ngon chỉ có cái sợi tầm hơn nhỏ, tôi nghỉ họ lấy búng chứ khg phải bánh tầm.


Buổi sáng sớm trời xuân Sadec năm nay khá lạnh ... Đối với tôi thì dễ chịu như em thì bảo lạnh quá, em mặt hai cái áo. Ăn uóng song chúng tôi đèo nhau đi vào vướn hoa Tân Quý Đông, hỏi đường người ta chỉ như vẫn lạc nên khoãng tám giờ tôi mới mò ra đường vào làng hoa. Trời khg có nắng nên gió về mát lạnh cả hai đôi gò má, chúng tôi chạy rất châm để ngấmnhinf những chậu cúc vàng cao thấp, những cây tắt đầy trái, những chậu ớt khg thấy lá và rất nhiều những màu sắc của hoa mồng gà cùng vô số hoa mà tôi khg biết tên. Càng chạy sâu càng thấy những cánh đồng hoa vàng thẳm rộng lớn trãi dài kể ra cũng bất tận.


http://i38.photobucket.com/albums/e128/Daisyha123/image.jpg1_zpsko4vxlw4.jpg

Hai tiếng lang thang chúng tôi trở về chợ Sadec để đi thăm nhà cổ của ông Huỳnh Lê Thủy trong phim người tình "The lover" gần chợ Sadec ... Hỏi cũng khg khó đi đến vì nó nằm sau chợ gần bờ sông. Trong phim chuyện tình tôi thấy căn nhà rất rộng như thật sự rất nhỏ. Vào trả vé 20 ngàn nghe tiếng Việt và nếu muốn nghe tiếng Anh thì giá ve 30 ngàn. Khg có gì là đặc sắc trong căn nhà của ông tỷ phú Huỳnh Lê Thủy mọi thứ đều củ kỷ và hư hại ... Dịch dụ cho ngủ lại với giá 500 ngàn đêm. Tôi nhìn thấy một tủ sắt khá lớn, bên trong tủ sắt bị phá vỡ được đặc ở góc phòng ... Dĩ nhiên cánh cửa phá đc quay vào vách. Nói chung người Pháp sẽ thất vọng khi nhin thấy ngôi nhà của nhà của người tình bà Maguerite Duras khi đc gọi là tỷ phụ... Có thể thời đó ngôi nhà của người tàu giàu có chỉ có vầy vì người tàu khg tau khg xem trọng nhà cửa lắm.


Ngồi uống trà thả hồn về phim truyện the lover tôi có thể mươn tưỡng cái nóng bức của mùa hè ... hình ảnh thật của bà và người tình chợ lớn trong căn phòng nóng bức với tình yêu nóng bõng cuồng nhiệc ... Và cuộc đời im lặng sau cùng cuối đời của ông Thủy bên người vợ sau trong căn nhà bên bờ sông Sadec. Tôi cãm tưỡng cái nắng ngày đó có lẽ cũng như trưa nay, chỉ tiếc bên tôi khg có bóng dáng ai để cãm giát mình có thể lắm sẽ say nắng như say tình .. Too bad.

http://i38.photobucket.com/albums/e128/Daisyha123/image_zpstllr1axi.jpg


Rời ngôi nhà cổ, về khách sạn chúng tôi lên đường và trên đường sẽ ghé thăm lo gạch cổ truyền ... Những lo gạch nằm dài bên kia sông tôi ngừng lại hỏi đại đò sang sông thì được người dân chỉ khá tận tình. Xuống đò sang sông vào nhà may tôi nheo miệng cười một chú đang quyét trâu đem vào lò ..." Chú ơi, cháu muốn tham quan xem cách làm gạch dc khg ạ" chú khg buồn trả lời chỉ dơ cây chổi chỉ tôi đi về phía trong ... Lo co khoãn 5 cái đung gạch đang hừng hựt lửa ... Một hai người đàn bà đang chuyền gạch đã được nung song ... Những viên gạch còn âm nóng hơi lửa trấu ... Bên trong hai chị đang cắt gạch tàu lát miếng mõng... Và ngoài sân những người thợ đang nhất những viên gạch đã đc phơi khô .


Tôi có tất tơi đâu cũng thích trò chuyện và hỏi thăm cứ nhưng mình là nhà báo vậy ...vừa nói vừa phụ các chị khiên gạch ... Đc biết họ đc trả 10 ngàn một tiếng cho đàn bà 12 ngàn tiếng school đàn ông... ngày 10 cho đến 12 tiếng và khg phải trả tiềng thuê nhà ... Tôi nói ông chủ chịu thuê tôi khg tôi sẽ đến làm một tuần học làm ... Ổng cười nói tôi làm nổi thì ông thuê liền thế là bắt tay làm ... Nói là làm tôi săn tay áo phụ khiên gạch với các chị ... Vừa làm vừa trò chuyện rỗn ràng cả sân gạch. Và như mọi người biết người vn mình mà hỏi là hỏi tới bên ... Ở đâu, chồng con mấy đứa ... Ai cũng bảo khg giống người Việt, tôi cười nói dạ em người tây như Tây Ninh ...

[I. MG]http://i38.photobucket.com/albums/e128/Daisyha123/79b956cf-2a07-4426-b6a0-3bf3ba46e53b_zpsc3bxmba7.jpg[/IMG]

Làm một tiếng mà tôi đổ cả mô hôi ước cả áo ... Nghỉ nếu cần giãm béo thì chả cân đi thể dục, xuống đây làm một tuần là eo thon, bụng nhỏ ... Mấy chị cũng bảo thế ... Mới vô làm ai cũng trọn làm một tháng là ôm ngay ... Nghe thế tôi hăng máu bảo sau tết tôi sẽ xuống làm, mọi người ai cũng vui vẽ ũng hộ tôi hết cứ y như là thiệt mà có thể cũng hõng dám chừng tôi làm thiệt... 12 giờ moi người nghỉ việc tôi cũng từ giã họ ra về hứa hẹn gặp lại sau tết ... Wa đò sang sông tôi nghe tạp jaw mua thung ken va coca nhờ anh lái tàu chuyễn wa cho họ góp vui ngày tất niên cuối năm ... Tôi cãm ơn các chị ở đó đã vui vẽ cùng tôi làm việc, cãm ơn những câu chuyện vui, những ghẹo chọc làm tôi cười đến đau cả bụng, nếu đổi lại thì họ đã cho tôi nhiều hơn tôi cho họ.

Trong cái nắng chạy về đến Vinh Long ...Chúng tôi đi kiếm lẩu cua đồng như khg thấy đành ăn cháo cá lốc, rồi ngủ võng đến ba giờ trời mát mới lên đường đi Cần Thơ.

http://i38.photobucket.com/albums/e128/Daisyha123/ffb576b5-4b9a-413e-bc8e-827fe3982153_zpskh0gahoj.jpghttp://i38.photobucket.com/albums/e128/Daisyha123/image.jpg1_zpsfkabyr7p.jpg

http://i38.photobucket.com/albums/e128/Daisyha123/9cdb4d8d-893e-4798-9f77-44e047986943_zpsy8p9kw49.jpg

Eve...

hue huong
02-04-2015, 11:29 PM
Chào Eve ,
Mừng như gặp lại em :-|
Sau chuyến chu du Hy mã lạp sơn rồi Ấn độ .... em vòng về VN ?
Vậy là em ăn Tết ở quê nhà vì thấy hình rẩy trồng nhiều hoa Tết .
Ở Sa đéc ngày xưa (khoảng năm 1968 ) đã có vườn trồng hoa hồng rồi .
Chị có qua Vĩnh Long học 2 năm nên cũng biết ít nhiều về vùng nầy . Bây giờ có vụ cà phê võng nữa à ?
Chờ em viết về Cần Thơ quê ta .=;

hue huong
02-19-2015, 09:58 AM
Chào Eve ,
Chắc em ăn Tết ở quê hương .
Chị chúc em và gia quyến một năm khoẻ mạnh , an vui .
Hình mượn trên NET



http://xitrum.net/images/home/hoa_mai.jpg

Eve.
03-05-2015, 10:11 PM
Em cãm ơn chị HH chúc tết ... về đi chơi nhiều wa nên càng lưòi viết. Năm nay bên nhà mình bão tuyết hơi nhiều, nên cũng được nghỉ lây ... Em chúc chị năm mời sức khoẻ tốt, nhiều niềm vui nhé.

Eve ...

Eve.
03-05-2015, 10:13 PM
Cần Thơ gạo trắng nước trong
Ai đi đến đó lòng không muốn về ...


Đó là chuyện của ngày xưa bởi giờ gạo CT đã hết trắng và sông CT đục ngầu đất phù sa lẫn giữa với rát.


Tôi đến CT trong buổi chiều gần xuân xe lạnh, cái lạnh hiếm thấy ở miền Nam và tôi nghỉ giả vn được hoài như thể hẵn sẽ dễ chịu biết là bao. Nó tựa như mùa hè trên Dalat.


Tuy rằng là tĩnh thành lớn thứ hai sau Saigon ở miền Nam như CT trong mắt tôi vẫn phát triễn rất chậm. Có lẽ chậm mà bền nên xe cộ có phần ít hơn và nó vẫn giữa được bãn chất nửa chợ nữa quê, như cô gái trẽ diện quần jean như vẫn để tóc dài kẹp nữa lưng. Năm nay CT có thêm rạp chiếu phim, bốn trường đại học quy mô và nhiều con đường nhựa đi xa tít tần đầu sông cuối ngõ không được trật tự cho lắm.


Tôi về lại quê nơi cất tiếng chào đời, lạ lẫm lạc loài giữa những người thân quen, có lúc chẵng thấy mình thuộc về nơi đây. Cái cãm giác lẽ loai, cô đơn luôn vây quanh mình. Đôi lúc thấy tâm trạng vừa yêu vừa khó chụi ... vừa muốn gần gũi như không muốn mặn mà với thành phố này. May là khi trời mát mẽ không nóng rát nên tôi không thấy mình đổ quại ... không nhăn nhó. Chiều nào cũng thã rong đi ăn hột vịt lộn trứớc khi đi ngũ, sáng nào cũng thức sớm khi nghe tiếng con cắc kè kêu vang, khi nhà hàng xóm có bà mẹ chồng mắn nàng dâu ngủ trể. Sự hộn độn của mùi nước sông, nước gạo của nhà làm búng kế bên, chua chua ... như ắt phài như là thế mới có được sợi búng ngon và trắng. Thế nên tôi đã sống ba ngày trong một thế giới hộn độn như hộn độn trong trật tự, kiên nhẫn nhịn nhục tránh ổ gà, lách bên này, ngó lơ bên kia. Cố gắng không bận tâm khi nhìn rát và tập vô tư khi thấy cảnh nghèo nàn.


Về CT tôi thấy lúc nào cũng buồn buồn ... không hiểu ly do.

Eve ...

Lê Nguyễn Hiệp
03-06-2015, 04:38 PM
Về CT tôi thấy lúc nào cũng buồn buồn ... không hiểu ly do.

Eve ...

Tâm trạng của Từ Thức trở về từ động thiên thai.

Eve.
04-07-2015, 05:40 AM
Với rất nhiều lần ta đi http://i38.photobucket.com/albums/e128/Daisyha123/0efc792c-9068-411a-be41-a0cfa5298c85_zpsmmxxjagv.jpg



Eve...

Eve.
04-09-2015, 07:01 AM
Lang thang quanh quẩy ...


http://i38.photobucket.com/albums/e128/Daisyha123/Mobile%20Uploads/image_zpscubs8tva.jpg

http://i38.photobucket.com/albums/e128/Daisyha123/Mobile%20Uploads/image_zps3telnibr.jpg

http://i38.photobucket.com/albums/e128/Daisyha123/Mobile%20Uploads/image_zpstxi2meps.jpg

hue huong
04-09-2015, 02:49 PM
Chào Eve ,
Áo đẹp , sáng kiến hay .:z67::z67::z67:
Cuối cùng rồi Eve tự désign lấy ??? :z77:

Eve.
05-10-2015, 06:47 PM
Mới làm quen với bài tập làm văn miêu tả, những bài văn của học sinh lớp 2 khiến cho nhiều người không nhịn nổi cười.


Đề: Tả ông nội
Nhà em có nuôi một ông nội, ông nội suốt ngày chẳng làm gì cả chỉ trùm chăn ngủ, đến bữa ăn ông ló đầu ra hỏi: Cơm chín chưa bây?


Đề: Miêu tả về bố
Bố em có một hàm răng vàng, hàm răng vàng luôn chỉ bảo em những điều hay lẽ phải.


Đề: Tả cây chuối
Nhà em có cây chuối rất to, chiều nào em cũng leo lên cây chuối ngồi hóng mát. Khi em leo lên, cành chuối rung rinh.


Đề: Tả người thầy em yêu quý nhất
Thấm thoắt đã ba mùa hoa ban nở, thầy giáo phải tạm biệt chúng em để về xuôi. Cả làng cả bản đứng tiễn thầy vô cùng ngậm ngùi. Riêng em đứng nhìn theo thầy cho đến khi thầy xa dần, xa dần, đến khi nhỏ bằng con chó em mới quay lại bản.


Đề: Tả anh bộ đội
Anh bộ đội cao khoảng 1,20 m, súng AK dài 1m rưỡi.


Đề: Tả buổi chào cờ đầu tuần
Sáng thứ hai tuần nào cũng vậy, trường em lại tổ chức chào cờ. Đầu tiên là thầy hiệu phó phụ trách lao động lên mắng mỏ một tí. Sau đó đến lượt thầy hiệu trưởng lên mắng. Khi thầy hiệu trưởng mắng, cái cục ở cổ thầy cứ chạy đi, chạy lại.


Đề: Tả cây bàng
Ở cạnh nhà em cách một quán phở có một cây bàng. Cây bàng đã sống trên 10 năm nên nó đã già và nó đã biến thành cây đa.


Đề: Em hãy tả một con vật mà em yêu thích nhất
Nhà em có một con chim chích bông, nó nhỏ và xinh, lông nó màu vàng óng, em thấy nó không ngừng nhảy và mổ mồi. Em rất yêu con gà của ông em.


Đề: Tả con trâu (của một học sinh thành phố)
Nhà em có nuôi một con trâu. Nó đáng yêu lắm. Hàng ngày, mẹ xích nó ở góc hiên. Trên cổ nó có đeo một cái nơ màu hồng thật xinh xắn. Nó ăn rất ít cơm. Nó có khuôn mặt trái xoan thanh tú.


Đề: Tả một buổi học
Tùng tùng tùng, tiếng trống vang lên báo hiệu đã đến giờ vào lớp. Không còn cảnh nô nghịch, chạy nhảy nhốn nháo nữa. Các bạn, ai ai vào vị trí của người đó. Sách vở để ngay ngắn trên bàn. Cô giáo bước vào lớp. Học sinh đứng dậy chào cô. Cô mặc chiếc áo dài hoa rất đẹp. Tóc cô thẳng mượt thả đến ngang lưng. Cô đặt chiếc cặp đen lên bàn và cất tiếng dịu dàng: "Hôm nay có ai đóng tiền không?"


Đề: Tả con lợn nhà em
Con lợn nhà em đầu tròn như quả bóng da, người nó hình cái hộp các-tông còn cái đuôi thì giống cái chân chống xe máy!


Đề: Tả đêm giao thừa
Em bước ra sân để chuẩn bị thắp hương giao thừa. ánh trăng tròn vằng vặc soi rõ khu tập thể, làm những chiếc lá sáng lên loang loáng…


Đề: Tả con gà trống nhà em
Chú trống choai nhà em lớn nhanh như thổi, càng lớn chú càng giống gà mái...


Tả một người em yêu quý nhất


Bố em là người em yêu quý nhất. Bố em phải làm việc rất vất vả. Mỗi tháng bố em phải nộp cho mẹ em tiền lương để mẹ em nấu cơm cho mà ăn.


Kể về thành viên trong gia đình


Nhà em có nuôi một ông nội, sáng nào ông cũng ra sân ngáp ba ngáp.


Tả mẹ em


Chân mẹ em dài như hai quả mướp. Dáng mẹ đi yểu điệu như người say rượu. Mỗi lần mẹ em vo gạo nhịp nhàng như chú công nhân làm đường.



...

Trẻ con... chúng như trang giấy trắng, mọi thứ đều rất tinh khiết... và tất nhiên... rất thật!... cái thật đó đôi khi người lớn thèm muốn đc 1 vé trở về tuổi thơ... để đc ngây ngô như chúng... mà chả được.


Eve ...