Log in

View Full Version : Khung Trời Kỷ Niệm



Pages : [1] 2

HaiViet
12-06-2015, 01:47 PM
Những vui buồn của một thời giờ đây chứa đầy trong Khung Trời Kỷ Niệm.




Nhớ lại vài hình ảnh của người lính VNCH.


Người lính chiến cô đơn khi về thành phố lúc nào cũng đông vui tấp nập, ngồi quán cà phê ngắm những tà áo dài tha thướt cho quên đi
những tháng ngày dựa lưng nỗi chết nơi biên thùy khốc liệt và để hồn mình tràn ngập hình bóng người em gái hậu phương.


https://i.postimg.cc/jSFgkCYV/Ao-Hoa-Rung.jpg (https://postimages.org/)



Áo Hoa Rừng

Anh trở về áo hoa rừng lấm bụi
Dạo phố phường để tìm bóng giai nhân
Quán cà phê nơi góc phố thật gần
Ngồi lặng lẽ ngắm áo dài muôn săc.

Em ở đâu những chiều buồn giăng mắc
Có nhớ chăng người lính chiến xa xôi
Lâu thật lâu mới có dịp về chơi
Mong gặp gỡ cô em nơi hậu tuyến.

Anh đóng quân ở địa đầu chinh chiến
Ngày lại ngày chỉ nghe tiếng đạn bay
Chung quanh anh là hầm hố sình lầy
Chẳng thấy bóng giai nhân hay thôn nữ.

Hôm nay về dạo chơi nơi thành phố
Thiên hạ vui vẫn quần áo lượt là
Người chiến binh nơi biên ải xa xa
Vững tay súng cho quê nhà yên ấm.

Không thấy em buổi chiều pha sắc thắm
Đoá hoa rừng anh hái tặng riêng em
Thôi cũng đành giữ lại chút buòn thêm
Như số phận của người trai thời chiến.
Hải Việt

hoài vọng
12-06-2015, 06:13 PM
Cho góp một chút rằn ri nha anh Hải Việt :

Áo lính sờn vai...quần rách đít
Mơ mộng chi...dạo phố mùa xuân (*)
Dăm ba tháng...nhớ mùi da thịt
Ghé sông Hương...chuyện tình một đêm

(*) Bài hát Kỷ Vật Cho Em

HaiViet
12-07-2015, 08:54 AM
Cho góp một chút rằn ri nha anh Hải Việt :

Áo lính sờn vai...quần rách đít
Mơ mộng chi...dạo phố mùa xuân (*)
Dăm ba tháng...nhớ mùi da thịt
Ghé sông Hương...chuyện tình một đêm

(*) Bài hát Kỷ Vật Cho Em


Chào anh Hoài Vọng, chào các bạn, cám ơn anh và các bạn đã ghé qua.

Đúng là chất chứa đầy kỷ niệm phải không anh.

Tôi lại muốn pha thêm chút mơ mộng vào bài thơ cho đời lính thêm nhiều màu sắc. Tôi khoái mấy bản nhạc của Duy Khánh, Nhật Trường với những hình ảnh đẹp như 'hái hoa rừng về tặng em' hay 'viết thư tình trên ba lô nơi dừng quân'....

Hahaha, mấy bài đó là tôi hát được hết á, khi nào tôi rủ được cô em gái hậu phương cùng hát chung biểu diễn cho anh và các bạn nghe chơi, bảo đảm với anh là thằng này hát không hay hơn thằng nào và không thằng nào hát …. dở hơn thằng này!

tư mã tai trâu
12-07-2015, 06:40 PM
Tôi khoái mấy bản nhạc của Duy Khánh, Nhật Trường với những hình ảnh đẹp như 'hái hoa rừng về tặng em' hay 'viết thư tình trên ba lô nơi dừng quân'....

Hahaha, mấy bài đó là tôi hát được hết á, khi nào tôi rủ được cô em gái hậu phương cùng hát chung biểu diễn cho anh và các bạn nghe chơi, bảo đảm với anh là thằng này hát không hay hơn thằng nào và không thằng nào hát …. dở hơn thằng này!

Anh chịu khó rảo bộ xuống dưới phố, anh sẽ thấy có cô em gái hậu phương hát nhạc Duy Khánh, Nhật Trường vương vương hồn mộng. Anh rủ cổ hát chung đi :-)

dulan
12-08-2015, 07:45 PM
...


Xin chào Khung Trời Kỷ Niệm và quan khách trong nhà anh Hải Việt nhé!




Dulan xin mừng tân gia nhà mới của anh Hải Việt!
http://i830.photobucket.com/albums/zz222/irishcoffee3439/17a1e68d-25af-4bad-9738-f9a5fb22695b_zpsaycontia.jpg (http://s830.photobucket.com/user/irishcoffee3439/media/17a1e68d-25af-4bad-9738-f9a5fb22695b_zpsaycontia.jpg.html)



...


Thân mến và chúc vui,
Dulan


...

HaiViet
12-09-2015, 11:51 AM
Cám ơn Du Lan đã gửi tặng hoa và bánh.

Sáng nay mở cửa sổ cho thoáng không ngờ có chú chim hummingbird bay vô thưởng thức đóa hoa lan.
Nhanh tay chụp được tấm hình để gửi tặng Du Lan luôn nhé.



http://i64.tinypic.com/208bt77.gif

HaiViet
12-11-2015, 09:26 AM
Chỉ tiếc rằng đời lính chiến cam go. Không dám hẹn em một ngày gặp gỡ





https://i.postimg.cc/q7QRTfQd/Ngay-Gap-Go.jpg (https://postimages.org/)



Ngày Gặp Gỡ.

Trời hôm nay lạnh buồn hoa chậm nở
Áo tiểu thư cũng vắng bóng phố phường
Cà phê phin đang toả ngát mùi hương
Anh chợt nhớ thấy thương người em nhỏ.

Anh ở xa nơi xứ buồn muôn thủa
Khoác chiến y làm lính trấn biên thuỳ
Lâu lâu về, nối lại mối tình si
Ngày hai đứa đạp xe đi trường học.

Anh một thủa ngắm nhìn em ngây ngất
Mắt nhung huyền với suối tóc tung bay
Đến bên em quên hết cả tháng ngày
Bao thương mến nắm bàn tay thon nhỏ.

Anh lại về chốn xưa vẫn còn đó
Chẳng thấy em nơi con phố mộng mơ
Chỉ tiếc rằng đời lính chiến cam go
Không dám hẹn em một ngày gặp gỡ
Hải Việt

HXhuongkhuya
12-12-2015, 10:42 AM
Theo Dấu Thời Gian ( Ngân Hà /Tuỳ Bút ) rồi tìm về Khung Trời Kỷ Niệm ( HảiViệt / Tâm Tình) đọc thơ .

Mong không gian này sẽ mang lại it nhiều kỷ niệm qua tâm tình , thi ca của chủ quán đến cùng phố nhé .





http://i65.tinypic.com/2jfxcog.jpg

( Hình : Lều Thơ trong khu vườn của thầy Tuyên )


....

HaiViet
12-15-2015, 09:28 AM
Merry Christmas and Happy New Year

http://s3.postimg.org/nv2zkqjkj/oie_6lxc_Ops1_PZGi.gif (http://postimage.org/)

HaiViet
12-23-2015, 12:42 PM
Santa's Workshop


http://i64.tinypic.com/epep37.gif

HaiViet
12-28-2015, 11:16 AM
http://i64.tinypic.com/j5j9r5.jpg


Cuối Năm

Cuối năm chợt nhớ quê nhà
Nhớ về kỷ niệm xa xưa tuyệt vời
Cạn ly cay đắng bờ môi
Tìm trong nhung nhớ một thời ấm êm

Ra đi mang cả niềm tin
Mịt mù khói súng mà quên tháng ngày
Thời gian dù có đổi thay
Quê hương cũng đã dấu giầy phiêu du

Ngẩng đầu, thét vào hư vô
Cho vơi đi bớt ưu tư, oán hờn
Đôi khi giòng lệ chợt tuôn
Một thời chiến đấu ru hồn xót xa

Bao nhiêu u uất ngày qua
Trong lòng chất chứa vỡ oà con tim.
HảiViệt

HaiViet
01-06-2016, 11:12 AM
Nếu mai không nở, anh đâu biết Xuân về hay chưa.


https://s33.postimg.cc/gqhiv94db/Chien_Y-_P1a.jpg (https://postimages.org/)



Chiến Y



Hôm nay phố dường như trông rất lạ
Áo hoa rừng tràn ngập cả không gian
Em lặng nhìn người chiến sĩ hiên ngang
Đang sánh bước với các nàng thiếu nữ.

Em chỉ biết lòng buồn và nhung nhớ
Chiến Y về chẳng thấy bóng anh đâu
Anh hẹn em mình sẽ đến bên nhau
Và tặng em nụ hoa đầu chớm nở.

-Anh trở về nhưng em không còn đó
Bụi chiến bào tô đỏ má giai nhân
Anh lang thang đi dạo khắp xa gần
Mong gặp lại cô em hay hờn giận.

Nhìn thấy em nỗi vui mừng bất tận
Cuộc tình mình cứ lận đận long đong
Vài ngày sau khi trở lại biên phòng
Mùi tóc em vẫn còn hong trong gió.
Hải Việt

HaiViet
01-16-2016, 02:59 PM
Con đi say tình viễn xứ. Đâu có quên tình cố hương

https://app.box.com/s/jbk2qgs3d6sl60fzo9hbgtm8oyy9pffc


http://i65.tinypic.com/33ud1na.jpg


(https://app.box.com/s/jbk2qgs3d6sl60fzo9hbgtm8oyy9pffc)


Xuân Viễn Xứ





Ngậm ngùi nhớ Mẹ lúc đón xuân
Con ở xa vời cách núi sông
Bao lần Tết đến con xa Mẹ
Lòng buồn da diết những chiều đông.

Ra đi ngày ấy rưng rưng lệ
Chẳng biết ngày về Mẹ còn không
Mẹ buồn tóc bạc vì thương nhớ
Con vẫn khóc thầm lúc đợi mong.

Xa con Mẹ có thường hay khóc?
Nước mắt đau thương thấm vào lòng
Tết đến đàn con nơi viễn xứ
Chỉ còn cầu nguyện với non sông!

(https://app.box.com/s/jbk2qgs3d6sl60fzo9hbgtm8oyy9pffc)
HảiViệt
(https://app.box.com/s/jbk2qgs3d6sl60fzo9hbgtm8oyy9pffc)

HaiViet
01-26-2016, 02:12 PM
Chị Ngân Hà, hình Quốc Tử Giám tôi lấy trên internet. Trang Tùy Bút của chị có những bài viết hay tôi ngại sang trang nên viết trong này.

Có người nói sao làm thơ chê Hà Nội thế.
Không dám chê đâu, chỉ là bài thơ vui nhìn qua một khía cạnh khác thôi.
Lần đầu tôi về thăm Việt Nam sau mấy chục năm, máy bay đến thẳng Hà Nội, tôi ở chơi một tuần lễ trước khi về Sài Gòn. Cảm giác rất là xúc động khi đặt chân xuống phi trường Nội Bài, không ngờ mình có dịp vượt nửa vòng trái đất về thăm quê hương (cứ tưởng như đi vào vùng đất địch trước 75) nơi gia đình sinh sống trước khi di cư vào Nam.



http://i63.tinypic.com/x5o9pk.jpg


Máy bay đến rất khuya, về tới khách sạn khoảng 2 giờ sáng, thao thức không ngủ được, trời vừa hừng đông đã thức dậy đứng nhìn con phố còn ngái ngủ, đi dọc theo lề đường hai bên là những cây hoa bằng lăng mầu tím nhạt, những cánh hoa nho nhỏ đang rung rinh theo gió sớm trong khung cảnh bình yên và êm đềm, thật là mầu nhiệm của đất trời vì sao ta đang ở chốn này? Có ai biết rằng ta ở một nơi rất xa xăm về thăm quê hương ít ngày rồi lại ra đi biền biệt ......

Có lần nghe anh tôi hỏi ông bạn già: người Hà Nội mình đâu cả rồi?

-Ngày xưa Hà Nội có khoảng trên 130 ngàn người, sau năm 54 một số di cư vào Nam, một số bị đưa về quê hay các nơi khác nên chỉ còn độ trên 50 ngàn người, ngày nay dân số Hà Nội gần 8 triệu thì thử hỏi còn đâu là người Hà Nội nữa.



http://i65.tinypic.com/2uym0i8.jpg


Tôi mướn xe gắn máy chạy quanh thành phố, khung cảnh thật đẹp, đáng quí là còn giữ lại được các di tích lịch sử. Nhiều khách sạn và nhà hàng sang trọng, bên cạnh đó đời sống người dân còn vất vả, những con hẻm nhỏ sâu hun hút, nhếch nhác, ăn uống bừa bãi đông đúc bên lề đường.

Tôi đã đứng lặng trước cửa nhà pha Hỏa Lò nay chỉ còn một phần được giữ lại làm kỷ niệm, nơi này đã tù đầy hành hạ tra tấn bao nhiêu là chiến sĩ đồng minh bị bắt, bị bắn rót máy bay như TNS John McCain hay những điệp viên từ trong Nam xâm nhập miền Bắc như Đặng Chí Bình và những chiến sĩ Biệt Hải thuộc Sở Phòng Vệ Duyên Hải của Đ/T Ngô Thế Linh … Tất cả chiến tranh hận thù đã đi vào quá khứ trả lại sự êm đềm thơ mộng cho Hà Nội với 36 phố phường, với hồ Hoàn Kiếm, hồ Trúc Bạch, đền Ngọc Sơn, Chùa Một Cột…..phảng phất trong không khí mùi hoa hoàng lan, mùi hoa sữa.



http://i63.tinypic.com/90mxsp.jpg


Tôi đã gặp các bà cụ mặc áo cánh trắng cổ đeo kiềng vàng ngồi nhàn nhã chuyện trò bên bờ hồ Hoàn Kiếm, tay phe phẩy chiếc quạt nan gợi lại hình ảnh của Mẹ tôi, chắc các cụ ngày xưa là những cô gái Hà Thành còn sót lại với những nét cao quí sang trọng đã phải trải qua cả một đời nhìn thành phố đổi thay qua bao nhiêu thăng trầm của đất nước. Chỉ tiếc rằng người Hà Nội chưa bao giờ được hưởng không khí tự do thật sự.



http://i66.tinypic.com/egpfsp.jpg



Hà Nội của tôi.


Văn Miếu ngày nay đã cũ rồi

Sĩ tử bỏ học trốn đi chơi


Ngắm hoa ngắm cả cô hàng xóm

Thoang thoảng mùi hương nhớ cả đời.



Hà Nội bây giờ thôi hỡi ơi

Xe cộ chen nhau ngộp quá trời

Sông Hồng cạn đáy không còn nước

Lên Đê Yên Phụ thả diều thôi.



Mấy ai còn ngó lên Tháp Cổ

Rùa thần nay đã qui tiên rồi

Thê Húc một màu sơn đỏ chói

Hồ Gươm nước đọng một mùi hôi.



Thăm Quốc Tử Giám của một thời

Bảng vàng bia đá dựng khắp nơi

Ghi ơn Quốc Tổ ngày xưa ấy

Đừng để dân oan phải kêu 'Trời'.

HảiViệt




Hà Nội Ơi


Văn Miếu vang danh của một thời

Sĩ tử nổi tiếng giỏi khắp nơi

Ngắm cây hoa mộc bên bờ vách

Thoang thoảng mùi hương nhớ cả đời.



Hà Nội đón mừng khách đến chơi

Xe cộ chen nhau chạy liên hồi

Sông Hồng lờ lững xuôi giòng nước


Lên đê Yên Phụ ngắm mây trời.



Mấy ai không ghé nhìn Tháp Cổ

Rùa trao kiếm báu lúc gặp thời

Thê Húc dưới đèn đêm rực rỡ

Hồ Gươm phẳng lặng ánh trăng soi.



Thăm Quốc Tử Giám ngày xưa ấy

Bảng vàng bia đá khắc tên ai

Ghi ơn Quốc Tổ xây dựng nước

Đừng để phôi phai với đất trời.

Hải Việt

HaiViet
01-31-2016, 01:43 PM
Theo tục lệ cổ truyền, người Việt tin rằng, hàng năm cứ đến ngày 23 tháng Chạp âm lịch, Táo Quân lại cưỡi cá chép bay về trời để trình báo mọi việc xảy ra với Ngọc Hoàng Thượng Đế. Cho đến đêm Giao thừa Táo mới trở lại trần gian để tiếp tục công việc coi sóc bếp lửa. Năm nay Táo HV cũng theo chân các Táo khác lên chầu Ngọc Hoàng để dâng sớ, vì là thành viên còn khá mới nên có nhiều chuyện hay dở ở ĐT mà Táo chưa biết, chỉ trình báo những gì lướt mắt đọc qua và những gì được nếm mùi trong bếp, mong các Táo khác bổ túc.


http://i66.tinypic.com/21jxcw6.jpg



Sớ Táo Quân

Khải tấu Ngọc Hoàng
Thần là Táo Việt
Da vàng mũi tẹt
Vừa mới dọn sang
Đặc Trung đót nét
Trời hãy còn rét
Chờ đợi đã lâu
Khấu đầu bái kiến.

Tháng chạp 23
Vừa đi làm ra
Vội tìm cá chép
Vừa đẹp vừa to
Cưỡi cá mà lo
Tới nơi khám xét
Táo phải đúng phép
Theo luật an ninh
Bị nắn khắp mình
Nhột ơi là nhột
Lại lột cả giầy
Khám chân khám cẳng
Chẳng đặng kêu la
Thiệt rầu quá xá (là rầu)

Táo xin bẩm mau
Toàn chuyện xó bếp
Vừa đẹp vừa sang
Bếp nàng DuLan
Bao nhiêu là bánh
Nấu nướng số dzách
Chẳng có ai chê
Ngắm mãi phát mê
Có ngày lên ký!

Qua bếp Đố Ai
Thật lắm người tài
Đoán cây đoán trái
Đoán hoa đoán lá
Đoán cả món chè
Lại còn nhăm nhe
Trở thành cân sĩ.

Ghé bếp kỳ kỳ
Cô Kim khéo ghê
Món chay như thật
Chả chiên, heo quay
Thịt bò, lạp xưởng
Hoành thánh, bò viên
Nhìn mãi phát ghiền

Chạy qua ngọt mặn.
Bếp chị Phương Vy
Khách đến đông ghê
Không còn chỗ trống
Ăn chơi lót lòng
Bò kho, bò bía
Đó là chưa kể
Có món giả cầy
Có cà-ri vịt

Thần xin trình tiếp
Chuyện ở diễn đàn
Cả ngàn bài viết
Thơ cũng như Truyện
Lượm Lặt Khắp Nơi
Tâm Tình, Tùy Bút
Có trang Âm Nhạc
Tiếng Hát Đặc Trưng
Có Chuyện Linh Tinh
Có Thú Tiêu Khiển
Hỏi đáp Vi Tính
Nhiều người lại thích
Vô Không Gian Riêng
Chẳng ai làm phiền
Viết hay đáo để
(Như Mầu Hoa Khế
Thấp Thoáng Hương Xưa)

Thần lại xin kể
Khủng bố khắp nơi
Dầu hỏa xuống rồi
Nhiều người thất nghiệp.
Mùa đông đang đến
Lạnh lẽo vô cùng
Nói về Biển Đông
Đang cơn dậy sóng
Mọi người lo lắng
Chiến tranh xảy ra
Nước nào lo xa
Sắm sửa vũ khí
Hỏa tiễn địa không
Tầu ngầm, tầu chiến
Máy bay tuần biển
Ngư lôi diệt hạm …..

Lại nói vài hàng
Vấn đề tranh cử
Của nước Hoa Kỳ
Cộng Hòa cũng chê
Dân Chủ cũng chán
Tìm người xứng đáng
Lãnh đạo quốc gia
Quả là hơi khó.

Nếu ai tò mò
Nhìn nước Việt Nam
Họp hành để bàn
Lãnh đạo đất nước
Toàn người trong cuộc
Đề cử cho nhau
Có ai khác đâu
Mà bầu với bán!
Nghe mà phát ngán!

Thần hơi to gan
Lạm bàn nhiều quá
Mời ngài nghe qua
Chuyện nhà chuyện nước
Ngọc Hoàng thấy được
Mong ngài xử lý
Thần xin lãnh chỉ
Tự ý rút lui
Xuống bếp ngồi chơi
Năm sau kể tiếp
Vậy thần xin hết
Tạm biệt nha, bái bai
Chúc ngài khỏe mạnh
Nếu có ngày rảnh
Lấy va-ca-tion
Ghé Đặc Trưng chơi
Thần chở đi coi
Vui ba ngày Tết.

Lại xin bẩm riêng
Cho mấy nàng tiên
Theo ngài phụ tá
Vì mấy ông già
(Trong hội SV í )
Vẫn ham của lạ
Chờ vắng bà xã
Mê phở hơn cơm
Nhưng vẫn luôn mồm
Vợ ta ta sợ
Nhất vợ nhì Giời
Eo ơi, hãi thật!
Thôi thần lật đật
Đi về kẻo trễ
Máy bay hết ghế
Cuốc bộ hơi xa
Phố nhà đang đợi
Thần xin hết nhời.
Ngọc Hoàng vạn tuế
Vạn vạn tuế.
Hải Việt

Thoa
01-31-2016, 05:34 PM
Haha ,
Bài sớ quá hay !
Nhưng mà hơi ngắn
Thật thà thẳng thắn
Chỉ chút mánh mun
Ăn nói lung tung
Người đừng bắt tội ,
bắt tội cái mà bắt tội .

HaiViet
02-04-2016, 11:20 AM
Sớ Táo … Tàu

Khải tấu Ngọc Hoang
Thần lại bị trễ
Cá chép cưỡi về
Thiên Lôi đem nướng
Đành phải kiếm đường
Quá giang xuống thế
Cho thần ngồi nghe
Táo Tầu bẩm báo

***
Cái nị Ngọc Hoàng
Ngộ Táo Tài Loan (Đài Loan)
Có chuyện páo cáo
Chung Quốc nói láo
Chơi bạo ăn tiền
Làm chuyện đảo điên
Ai ai cũng rõ
Tài Loan ngoài ngõ
Nó chặn đường đi
Puông pán cái gì
Nó cũng bắt chước
Ăn nói lấy được
Từ chuyện piểng Lông (biển Đông)
Nó chẳng ngại ngùng
Xua quân lấn chiếm
Ai cũng ngại miệng
Không dám nói ra
Sợ nó oán thù
Không cho puông pán
Hồi đó lạy van
Nghèo rớt mà ham
Trên răng dưới … khố
Bây giờ hùng hổ
Kinh tế đang lên
Nó làm bộ quên
Cái thời mạt rệp
Chuyên môn chơi ép
Các nước chung quanh
Muốn làm đàn anh
Mà đi cướp dựt
Từ chuyện ăn cắp
Kỹ nghệ thông tin
Đến chuyện xâm mình
Đi xây biển đảo
Nó lại còn bảo
Tổ tiên để lại
Nghe mà ngứa tai
Ai ai cũng ghét
Tổ cha thằng Chệt nói phét.

Xin lỗi Ngọc Hoàng
Ngộ lỡ lời thôi
Để thần tâu lại
Cái thằng Pắc Kinh
Nó hay rình rình
Hac-ker nước Mỹ
An ninh không kỹ
Bị nó chôm đồ
Vừa tức vừa khổ
Nó chế máy bay
Hàng Không Mẫu Hạm
Mang cả giàn khoan
Qua xứ An Nam
Khai thác dầu hỏa
Tài Loan lo xa
Ông Chời trách phạt
Xử án dân Tàu
Nên thần mau mau
Dâng sớ kêu oan
Ngọc Hoàng suy xét
Ngài vô trang Web
Thấy cái lưỡi bò
Nó to quá xá (là to)
Ai cũng tránh xa
Cái thằng Chung Quốc
Thần xin chẩu trước
Kẻo nó trả thù
Hẹn ngày tái ngộ Ông Chời.
Hải Việt

HaiViet
02-05-2016, 09:37 AM
Chúc Mừng Năm Mới Tết Bính Thân - http://s24.postimg.org/bsr4tynlt/7be2f483d6938283455902d69d68d37c_d6ta6cx.gif
(http://postimage.org/)



Năm hết, bác dê già đủng đà đủng đỉnh khăn gói quả mướp trở về quê cũ, thoát khỏi cảnh rượu nồng dê béo.




(http://postimage.org/)
Tết đến, chú khỉ con láu ta láu táu xếp lá khô làm mũ chờ lên ngôi, chưa biết món não hầu hấp muối.


(http://postimage.org/)http://s2.postimg.org/e2mkx4m21/oie_oie_overlay.gif (http://postimage.org/)



Mừng Xuân Mới

Cung hỉ phát tài ai cũng mong,
Chúc Tết, vui xuân dạo một vòng.
Tân niên hạnh phúc mừng năm mới
Xuân về ấm áp hết mùa đông.

Vạn vật trên đời thật mênh mông
Sự việc lo toan quyết một lòng
Như bằng số mệnh đành vâng chịu
Ý trời, dù muốn cũng như không.

Phước như đông hải, xin kính chúc
Thọ tỉ nam sơn, khoẻ như Rồng
Khang an, vui vẻ tràn nhựa sống
Lộc vào như nước tựa giòng sông
HảiViệt


(http://postimage.org/)

dulan
02-06-2016, 12:59 PM
...


CHÚC MỪNG NĂM MỚI đến "Khung Trời Kỷ Niệm" và quan khách trong nhà anh Hải Việt nhé!


http://i67.tinypic.com/n3rvwg.jpg


...


Thân mến,
Dulan

HaiViet
02-08-2016, 01:16 PM
Cám ơn DuLan đã gửi tặng bánh và những lời chúc mừng.

HaiViet
02-08-2016, 01:20 PM
http://4.bp.blogspot.com/-IAHMQ6kociM/UoyOV1Kx4BI/AAAAAAAADqI/eld_zmCYxi4/s320/fire%2Bcrackers%2Bcny.gif


https://cdn0.vox-cdn.com/thumbor/BUdCdYszFlHe1CDDBByaSEgAEOg=/cdn0.vox-cdn.com/uploads/chorus_asset/file/3424034/liondance.0.gif


Tu vi tổng quát năm Bính Thân 2016


Là con giáp thứ 9 trong 12 Con Giáp, Khỉ được xem là biểu tượng của sự tinh anh, thông minh, nhanh trí và tháo vát. Nếu như năm Ất Mùi 2015 là biểu tượng của sự thịnh vượng thì năm Bính Thân 2016 là biểu tượng của sự tốt lành và may mắn. Hình ảnh của khỉ thường được điêu khắc hoặc dán trên các bức tường và cửa ra vào với mục đích kêu gọi phước lành và niềm vui. Tu vi 2016 - Bính Thân mang ngũ hành Hỏa, bắt đầu từ ngày 08-02-2016 đến hết ngày 27/01/2017 Dương lịch. Nếu bạn sinh con trong năm Bính Thân 2016, đứa bé sẽ cực kỳ thông minh, nhanh nhẹn và lém lỉnh.



Đêm Giao Thừa
Đêm Giao Thừa một mình nghe tiếng hát
Cùng rủ nhau Khai Bút mấy vần thơ
Ly Rượu Mừng ấm áp suốt đêm mưa
Bao kỷ niệm lẫn vui buồn nhung nhớ.

Rồi thời gian cũng lặng lẽ trôi qua
Trời vào xuân, mưa gió đã nhạt nhoà
Chút hạnh phúc mong manh dù xa quá
Vẫn sưởi ấm trái tim ta viễn xứ.

Thoáng bồi hồi trong bóng tối miên man
Đã qua đi khi hương gió ngập tràn
Nhớ những Tết pháo nổ vang thủa trước
Nồi bánh chưng bên bếp lủa đỏ hồng.

Nụ cười tươi vui vẻ đón mừng xuân
Hay thoang thoảng mùi pháo nồng ngày Têt.
Hải Việt

HaiViet
02-09-2016, 12:41 PM
Mừng Xuân, chúc Anh Chị Em và bạn hữu một năm mới

An Khang, Thịnh Vượng

Đặc biệt gửi lời chào đến anh chị em đã có dịp ghé qua trang Khung Trời Kỷ Niệm:
Thuykhanh, Hxhuongkhuya, Vết Trầm, NganHa1, LuânTâm, Việt Hạo Nhiên, Thoa, MưaPhốNúi, tư mã, NGOC HAN, PhPhuongVy, hoài vọng, dulan, SauDong, Trang …..
chieubuon_09, Ngô Đồng, NguyetHa

Trân trọng.

HaiViet
02-09-2016, 12:55 PM
Câu Chuyện Tử Vi Ngày Xuân


Lời người viết: Viết lại vài dòng này để ôn lại một trong những kỷ niệm đau buồn của những con người từng bị hy sinh oan uổng cho một mưu đồ chính trị bẩn thỉu hay cao đẹp nào đó, hầu để nhớ đời hay quên đi tùy theo tâm thức của mỗi người.
Song Lộc

Những ngày giáp Tết Kỷ Mùi/ 1979. Núi rừng Yên Bái như đặc quánh lại bởi mưa phùn, gió bấc và bùn lầy nhơ nớp khắp nơi. Đêm đến, trời tối đen như mực, gió bấc lùa qua vách nứa, dội lên các sạp ngủ cũng bằng nứa tạo nên cái lạnh kinh người. Trời rét cắt da, bụng lại đói cồn cào. Thật đúng là "Lửa cơ đốt ruột, dao hằn cắt da" như đã được diễn tả trong "Cung oán ngâm khúc" mà tôi đã thuộc lòng khi còn ngồi ở ghế nhà trường. Ba đống lửa được chụm lên, mùng mền chăn gối được trải ra mang lại một bầu không khí ấm áp, tỉnh người.

Trong láng, mọi người bắt đầu một bữa ăn tối thuờng lệ. Những gô (hộp sữa guigog) cóng lủng lẳng quanh bếp lửa. Thôi thì đủ thứ. Nào là cá tôm, ếch nhái, rau cỏ lượm được trong buổi lao động chiều nay. Nào là những mẩu bành "khoai mì luộc" đuợc xắt nhỏ, rồi trộn đủ thứ nấu thành một thứ cháo lòng.

Một món ăn đặc biệt lỏng. Một món ăn đặc biệt không hề có trong thực đơn của bất cứ một tiệm ăn bình dân hay sang trọng nào. Họ vừa xì sụp ăn uống vừa thì thầm tâm sự nhỏ to. Anh Tâm lấy que tăm gặm một mẩu bánh "khoai mì luộc" đúng bằng đầu cây đũa đưa lên miệng nhai chậm rải chừng 3 phút rồi uống một ngụm nước "vối rừng".Với một miếng bánh "khoai mì luộc" to bằng lòng bàn tay, anh cắt thành 40 miếng nhỏ, một phần canh trại (1 cọng rau muống+ nước muối) và một gô nước "vối rừng" chưa làm ấm dạ bằng những người khốn khổ, bụng đói dạ thèm này. Họ ước mong có được một chén cơm độn, một đĩa nhỏ rau luộc và vài muỗng muối mè trong mỗi bưa ăn hàng ngày.

Nhưng những ước mơ nhỏ nhoi khi đó chỉ là ảo vọng vì những con thú đội lốt người muốn hành hạ họ, tiêu diệt họ, dìm họ vào vũng máu ngầm, hầu che dấu hành động bất nhân, tàn ác của chúng.
Ăn xong, mọi người quây quần quanh đống lửa, hút thuốc lào, tự tạo bằng lá cây khô, cho ấm bụng. Anh T nói: Chiều nay, tụi nó giao cho nhà bếp một bao gạo nếp trộn 50% tẻ, một thúng khoai lang để gói bánh chưng cho toàn trại và một con trâu già dơ xương để ăn tết. Thực đơn rất đặc biệt:

-Ngày 30: Bánh luộc- lòng trâu xào rau muống
-Ngày mồng một: một chén cơm độn ngô- thịt trâu xào lá xu hào.
-Ngày mồng hai: Bánh luộc-Xương trâu nấu canh cải già.
-Ngày mồng ba: Bánh luộc- Da trâu hầm củ cải.

Anh T. quay qua tôi. Đố cụ (tôi là người có cấp bậc cao nhất trong đám nên anh em thân thường kêu là cụ, có phần nể trọng) Ngày mai, ngoài lòng trâu, chúng ta còn có gì ăn khác nữa không" Chợt nghĩ, trong tử vi, có những sao diễn tả các đồ vật và các món ăn, tôi mỉm cười và nói: "Có hỏi là có ứng. Để tôi coi: À, mai nhóm mình được ăn đủ sơn hào, hải vị và có cả rượu uống nữa. Các bạn cứ tin đi. Nhật hạn trong tử vi của tôi có tứ linh (Long+Phượng+Hổ+ Cái) tượng trưng cho sơn hào, hải vị và tấu thư +hỏa linh tượng trưng cho rượu. Nếu đúng, là hên vận của chúng ta sắp tới. Chúng tôi cười xòa và đi ngủ. Chập chờn rồi thiếp đi trong cái lạnh của núi rừng Yên Bái, được sưởi ấm bởi lòng tin và ba đống lửa còn âm ỉ.

Sáng hôm sau, chúng tôi tiếp tục xuất trại lao động, lấy củi cho nhà bếp và củi sưởi trong láng, ra khỏi trại, chúng tôi 10 người chia làm 3 nhóm: 6 người đi lấy củi bó thành 10 bó chi đủ chi tiêu bắt buộc. 2 người xuống ven hồ Tháp Bà kiếm cá tôm, 2 người vào rừng kiếm khoai mì dại, lá giang, lá mì chính (loại lá rừng nêm vào canh có vị ngọt như bột ngọt) bắp chuối và linh tinh. Phân công xong, tôi và anh T. lấy khăn bịt đầu, xắn quần áo, buộc dép vào thắt lưng rồi xuống mò mẫm khu ven bờ.

Chúng tôi đã chặt sẵn các ống nứa dài khoảng nữa thước, dìm sâu xuống nước.Thường thì mỗi ống cũng được một con tôm nhỏ, hoặc một cặp cá bống mũn. Một, hai tiếng đồng hồ say, chúng tôi đã được mỗi người nửa "gô" tôm cá. Lạnh quá, chúng tôi , tính kiếm chỗ kín gió ngồi nghỉ cho lại sức, rồi đi vác củi về. Tôi nghĩ, "sơn hào" thì không biết sao nhưng "hải vị chả lẽ chỉ có thế".

Khỏi khúc quanh, chúng tôi thấy một chú rái cá khá to đang thưởng thức "bộ lòng " một con cá măng dài cả thước. Chúng tôi vung dao đi rừng, la to và ào tới. Hoảng sợ chú rái cá vút xuống hồ mất dạnh. Đành phải cướp cơm chim vậy Chúng tôi chăt cá ra khúc cho đủ 3 món chiên, kho và canh chua. Tôi nhìn T và nói: Có Hải Vị rồi chắc là phải có "Sơn hào". Đúng lúc đó, thì cánh đi rừng cũng vừa tới. Chiến lợi phẩm là hai con "cúi" (một loại thú trong tựa như heo rừng nhưng chỉ to bằng con chuột cống) hai cái bắp chuối rừng, một bó lá giang để nấu canh chua và một nạm lá mì chính. Anh L cho biết.

Dọc đường tìm khoai mì dại, họ nghe tiếng động lạ, lén tới thì thấy 2 con "Cúi" đang moi củ khoai mì, có lẽ vì chúng đói mải ăn, mất cảnh giác nên mới đập được. Gốc khoai mì khá lớn họ đã lấp lại để ra giêng sẽ tính. Hai chú cúi, được hóa kiếp ngay bên bờ hồ, trông như hai con heo sữa tại mân tiệc tất niên ở đơn vị năm nào. Anh K. còn đổi chiếc khăn quàng "kỷ niệm" lấy một chai rượu nếp nhở thơm lừng và một gô cơm nếp. Ngày tết, tụi bộ đội mải lo cải thiện nên chúng tôi mang "chiến lợi phẩm" về trại ngon lành.

Tối 30 Tết năm đó, lần đầu tiên trong trại tù cộng sản, với tài nấu nướng của anh T. và có lẽ là nhờ ơn trên, chúng tôi có được một "bữa tất niên" có chút hương vị của ngày xuân năm cũ.

Thực đơn khá:
-Cúi nướng lá thơm "Hoàng Liên Sơn"
-Cá chiên dòn "Hồ Tháp Bà"
-Cá kho xả ớt "Cẩm Nhân"
-Canh chua cá măng "Yên Bái"
-Xôi lam "Vòng Sao"
-Rượu thơm "Nếp Nùng"

Vừa ăn, anh bạn "tù thi sĩ" tên G vừa nói: Sự kiện xẩy ra đúng như vận số, chứng tỏ chúng ta còn có lối thoát và có thể vận đáp mấy câu thơ chót trong bài thơ "Say thuốc lào" của nhà thơ Hà Thượng Nhân làm tại trại tù Long Giao vào đầu năm Bính Thìn 1976:

… "Có hay không nẻo cụt"
Anh châm điếu thuốc lào
Mình say" Mình say sao""

Năm 1979, đồng chí Trung Cộng đem quân đánh "Hữu nghị" 6 tỉnh miền Bắc, môi hở thì răng lạnh, mộng xưng "bá" tan thành mây khói và dưới các áp lực khuynh đảo từ mọi phía, trong cũng như ngoài, Bắc bộ Phủ đành phải nhượng bộ, thả dần các người tù cải tạo nguyên là quân cán chính miền Nam, họ ngậm đắng nuốt cay thả cọp về rừng và đưa các người này ra nước ngoài. Ao tưởng của họ là loại được các thành phần đối kháng hầu dễ dàng thống trị, bóc lột nhân dân Việt Nam một thời gian nữa. Nhưng người tính sao bằng Trời tính. Mong rằng họ sẽ kịp hối đầu tỉnh ngộ.

Sang đây, không thiếu gì sơn hào, hải vị nhưng mỗi năm vào những ngày giáp tết, tôi vẫn nhớ về các người bạn "tù cộng sản" và bữa tất niên giáp Tết Kỷ Mùi tại trại 9/ Liên trại 4 Hoàng Liên Sơn. Mong các anh vẫn giữ được khí thế đó và dù ở hoàn cảnh nào cũng phải kiên trì tiếp tục góp phần đấu tranh bằng mọi cách hầu mang lại tự do, no ấm cho dân, cho nước.

"Nhất ẩm nhất trác giai do tiền định." Những điều mà chúng ta cùng nhau dự đoán trước kia nay đã dần dần trở thành hiện thực. Tôi vẫn tin rằng: Ngày tươi sáng sẽ đến với đất nước ta không còn xa lắm. Sâu cây đào sẽ làm bật rễ cây đào và chúng ta sẽ có một ngày về đầy sáng lạn. Hãy cùng nhau đoàn kết và cũng cố niếm tin tất thắng.

Phong Thủy & TửVi Gia
Song Lộc






Giai thoại về Răng


Đời thanh , Khang Hy Hoàng Đế , tướng mạo cốt cách rất bình thường , ông thường cải trang làm kẻ thứ dân lẻn ra khỏi cung cấm để chính mình thanh sát cảnh sinh hoạt của dân chúng . Một bữa kia , Khang Hy đi ngang qua một căn lều , thấy nhiều người xúm lại để thầy tướng coi vận mạng cho từng người . Hiếu kỳ Khang Hy cũng đứng lại nghe , sau đó ông lại nhờ thầy tướng coi dùm mình . Xem kỹ , thầy tướng không khỏi kinh ngạc , lại không biết là đương kim hoàng đế , bèn hỏi:

-Các hạ có sợ lời nói thật không ?

Khang Hy đáp :

-Không, tôi tình cờ đi ngang qua đây, vì tính hiếu kỳ xin tiên sinh cứ nói thật ra , không hề chi

-Theo sự quan sát của kẻ hèn này thì diện mạo các hạ thuộc loại tiện cách , toàn thân cẩu cốt . Nếu căn cứ vào tướng cách mà bàn thì đó là tướng ăn mày
Khang Hy nghe xong, không nhịn được cười ha hả, bèn liệng ném bạc coi tướng rồi quay mình toan bỏ đi . Thầy tướng ngẩn người quan sát rồi gọi Khang Hy đứng lại , áy náy nói

-Điều kẻ hèn này vừa nói là căn cứ vào tướng cách . Theo tướng bề ngoài thì đó là loại tướng xấu nhất , nhưng nhân lúc các hạ sắp đi , há miệng cười lớn để lộ răng rồng . Cẩu cốt mà sinh được răng rồng là sự cực quí, muôn người mới có một . Có được tướng cách đặc biệt đó thường là kẻ phú quý vô cùng , muốn gì được nấy . Xin các hạ cố lên , đừng để phí tướng cách đặc biệt đó

Khang Hy nghe nói rất phục tài quan sát của thầy tướng, lại cảm động những lời khuyên nhủ chân thành , nên khi về đến cấm cung , nhà vua hạ chỉ cho thầy tướng vào bệ kiến và thưởng cho quan chức , đó là nhờ tâm địa lương thiện của ông thầy tướng.

HaiViet
02-13-2016, 12:14 PM
Happy Valentine's Day

http://i65.tinypic.com/259x0yx.jpg

HaiViet
02-15-2016, 01:24 PM
Thấp thoáng hương xưa, nhớ về quê cũ

http://i63.tinypic.com/dp76du.gif



Gió Bay


Gió bay trong nắng sớm
Giọt sương đọng trên ngàn
Trời đông nhen nhúm lửa
Én trên ngàn hót vang

Đỉnh cao mây níu gió
Dưới sân thầy toạ thiền
Đồi xanh bao tia nắng
Đào hồng nở bên hiên

Phải xuân đang trầm mặc
Phủi bụi cổng hư vô
Nơi đây là cõi tạm
Thanh thản dạo Thiền thơ
Huong Tran ( HX )




Gió Xuân

Gió xuân lay cành đào

Giọt sương tựa ánh sao

Trời mùa đông se lạnh

Én bay lượn trên cao.



Đỉnh núi đầy mây trắng

Dưới hiên khách đón chào

Đồi xanh xanh cỏ mượt

Đào nở đẹp xiết bao.



Phải tu từ tiền kiếp?

Phủi bụi trần ai trao

Nơi sân chùa tĩnh lặng

Thanh âm vọng chốn nào.


Hải Việt

HaiViet
02-18-2016, 08:47 AM
Cám ơn cô giáo Việt và các thầy cô đã góp công dậy dỗ các em đọc và nói tiếng Viêt, hiểu lịch sử oai hùng của dân Việt, đã trải qua hơn bốn ngàn năm văn hiến và biết thế nào là tình tự dân tộc.



http://i63.tinypic.com/x55s93.jpg



Cô Giáo Việt



Sanh ở MỸ nhưng em là người Việt
Như chim non em cắp sách đến trường
Mỗi cuối tuần tôi đến với tình thương
Nhìn em đến với trường đầy hy vọng

Tôi ở đây hai mươi năm gẩn chẵn
Ngày ra đi tôi đã mất thật nhiều
Để bây giờ gom lại giấc mơ yêu
Tôi chỉ muốn làm hoài Cô Giáo Việt

Còn em đó làm sao mà em biết
Một quê hương bé nhỏ thật hiền hòa
Đã bao lần hứng chịu những phong ba
Vì dâu bể đẩy người xa xứ quá

Trên thế giới đường đi muôn ngàn ngả
Nhưng chúng mình còn gặp ở nơi đây
Dạy cho nhau tiếng Việt ở nơi này
Để gìn giữ cho nhau niềm hy vọng

Để mai đây em biết về Phù Đổng
Hay Bạch Đằng chiến trận thật lừng danh
Và còn bao nhiêu là đấng anh hung
Đã chiến đấu hy sinh vì tổ quốc

Để mai đây tôi sẽ không ngượng mặt
Khi nhìn em nhìn gốc Việt vẫn còn
Nên bây giờ với bao tấm lòng son
Tôi sẽ cố vì em không quản ngại
NganHa1


Vinh Danh Cô Giáo Việt

Cô giáo Việt với muôn ngàn thương mến
Trao tình thương đến thế hệ mai sau
Cô hy sinh đội mưa nắng dãi dầu
Để lớp trẻ ngày sau đừng quên hết.

Tiếng Việt còn, ta vẫn còn hãnh diện
Nơi xứ người, Mỹ, Úc hoặc trời Âu
Hay lưu lạc vùng núi thẳm rừng sâu
Còn mãi mãi mang sắc mầu dân tộc.

Cô gíáo Việt trải muôn ngàn khó nhọc
Dậy các em biết yêu mến quê hương
Bây giờ đây mỗi người ở một phương
Vẫn nhớ đến gương oai hùng thủa trước.

Các em nhỏ làm sao mà hiểu được
Nỗi ưu tư trong lòng của mẹ cha
Dù các em đang sống ở xứ xa
Luôn hãnh diện là giống nòi Lạc Việt.

Các bạn ơi đừng bao giờ phân biệt
Bắc, Trung, Nam cùng một mẹ mà ra
Cuộc Nam tiến nhiều bão táp phong ba
Ơn Quốc Tổ đã giữ nhà dựng nước.

Cô giáo Việt luôn hăng say đi trước
Giúp các em nói được tiếng nước ta
Nếu một mai khi về lại quê nhà
Góp bàn tay xây sơn hà xã tắc.
Hải Việt

HXhuongkhuya
02-19-2016, 05:49 AM
Ghé thăm Khung Trời Kỷ Niệm đọc thơ tranh , ngắm tranh hình sống động của anh Hải Việt .

Nhà mới cất 3 tầng nên HX thăm cũng không mỏi chân lắm . Đọc post anh Hải Việt nói về giọng hát mình
và Sớ Táo Quân , HX bật cười . Anh Hải Việt cũng vui tính nhỉ .

HX đọc chi Thuỵ Khanh và Ngân Hà khen đâu đó (?) anh Hải Việt cũng viết bài nữa . Anh Hải Việt còn viết và hát nữa không ?

Bài hoạ Cô Giáo Việt hay .

HaiViet
02-19-2016, 09:43 AM
Ghé thăm Khung Trời Kỷ Niệm đọc thơ tranh , ngắm tranh hình sống động của anh Hải Việt .

Nhà mới cất 3 tầng nên HX thăm cũng không mỏi chân lắm . Đọc post anh Hải Việt nói về giọng hát mình
và Sớ Táo Quân , HX bật cười . Anh Hải Việt cũng vui tính nhỉ .

HX đọc chi Thuỵ Khanh và Ngân Hà khen đâu đó (?) anh Hải Việt cũng viết bài nữa . Anh Hải Việt còn viết và hát nữa không ?

Bài hoạ Cô Giáo Việt hay .

Huongkhuya này, bài này anh hát nhiều nhất, từ hồi học tiểu học lận.


http://i68.tinypic.com/zl3mtc.gif

https://app.box.com/s/q8nnw469n9zgjrywjnylj7nujht947a0

HaiViet
02-23-2016, 01:41 PM
Anh về thăm Huế giùm em.




http://i63.tinypic.com/98a8te.jpg




Anh về thăm Huế giùm em.

Lâu lắm anh mới trở lại thăm Huế, một phần vì quen em nghe giọng Huế rất dễ thương. Sáng thức dậy sớm ăn điểm tâm rồi cùng anh tài xế lên xe từ Đà Nẵng ra Huế, yêu cầu chú tài lái xe qua đèo Hải Vân ngắm cảnh non nước hữu tình, đường đèo khúc khuỷu trên cao nhìn xuống chân núi sát với biển thật đẹp và hùng vĩ chả thế mà được vua Lê Thánh Tông phong tặng là “Thiên Hạ Đệ Nhất Hùng Quan” vì trên đỉnh đèo vẫn còn một cửa quan là Hải Vân Quan, ngày xưa đường xá chật hẹp hiểm trở có nhiều thú dữ và giặc cướp, đây cũng là con đường nhiều lần đồng bào Huế Quảng Trị dẫn dắt nhau chạy vào Đà Nẵng lánh nạn. Phía dưới có bãi biển Lăng Cô cát trắng mịn trong làn nước lấp lánh màu xanh, nơi đây phát triển về nghề nuôi trồng thủy sản.




http://i63.tinypic.com/doxs03.jpg



Anh đi theo con đường em đã đi và dường như nghe tiếng em thì thầm kể cho anh về Lăng Tẩm của các vị vua triều Nguyễn, về Đại Nội, về hồ sen, về nhã nhạc cung đình và những cánh hoa muôn sắc.

Anh lái xe qua con đường Trịnh Công Sơn, thăm trường Quốc Học chỉ tiếc rằng trường nữ trung học Đồng Khánh rất nổi tiếng ngày xưa nay đã đổi tên là Hai Bà Trưng, để lại bao tiếc nuối trong lòng các cựu nữ sinh Đồng Khánh với một trời đầy kỷ niệm….



http://i66.tinypic.com/9un49s.jpg


http://i66.tinypic.com/2cene3t.jpg


http://i65.tinypic.com/2v2toqw.jpg








Thăm Huế Giùm Em.



Mai đào hé nụ đón mừng Xuân
Lan dáng kiêu sa đẹp bội phần
Cúc vàng xòe cánh như khoe sắc
Trúc gầy len lỏi giữa hồng trần.

Có phải em từng vào cung cấm
Thăm lại kinh thành Huế xa xưa
Bao nhiêu cung điện thời vua chúa
Sừng sững oai nghiêm mặc gió mưa.

Bước vào Đại Nội rộng thênh thang
Hoàng hậu, cung phi chốn gác vàng
Hồ sen, thượng uyển đầy hương sắc
Nhã nhạc dịu êm nhẹ ngân vang..

Anh đến nơi này bao nhớ nhung
Ngày đó bên em hai đứa cùng
Dạo trong thành cấm coi sen nở
Hoa lá chen nhau đẹp lạ lùng.

Qua thăm Quốc Học của ngày nào
Lúc về Thành Nội nhớ làm sao
Đồng Khánh ngày xưa đâu còn nữa
Áo tím thôi bay luống nghẹn ngào.
Hải Việt

NganHa1
03-01-2016, 11:14 AM
Cám ơn cô giáo Việt và các thầy cô đã góp công dậy dỗ các em đọc và nói tiếng Viêt, hiểu lịch sử oai hùng của dân Việt, đã trải qua hơn bốn ngàn năm văn hiến và biết thế nào là tình tự dân tộc.



http://i63.tinypic.com/x55s93.jpg



Cô Giáo Việt



Sanh ở MỸ nhưng em là người Việt
Như chim non em cắp sách đến trường
Mỗi cuối tuần tôi đến với tình thương
Nhìn em đến với trường đầy hy vọng

Tôi ở đây hai mươi năm gẩn chẵn
Ngày ra đi tôi đã mất thật nhiều
Để bây giờ gom lại giấc mơ yêu
Tôi chỉ muốn làm hoài Cô Giáo Việt

Còn em đó làm sao mà em biết
Một quê hương bé nhỏ thật hiền hòa
Đã bao lần hứng chịu những phong ba
Vì dâu bể đẩy người xa xứ quá

Trên thế giới đường đi muôn ngàn ngả
Nhưng chúng mình còn gặp ở nơi đây
Dạy cho nhau tiếng Việt ở nơi này
Để gìn giữ cho nhau niềm hy vọng

Để mai đây em biết về Phù Đổng
Hay Bạch Đằng chiến trận thật lừng danh
Và còn bao nhiêu là đấng anh hung
Đã chiến đấu hy sinh vì tổ quốc

Để mai đây tôi sẽ không ngượng mặt
Khi nhìn em nhìn gốc Việt vẫn còn
Nên bây giờ với bao tấm lòng son
Tôi sẽ cố vì em không quản ngại
NganHa1


Vinh Danh Cô Giáo Việt

Cô giáo Việt với muôn ngàn thương mến
Trao tình thương đến thế hệ mai sau
Cô hy sinh đội mưa nắng dãi dầu
Để lớp trẻ ngày sau đừng quên hết.

Tiếng Việt còn, ta vẫn còn hãnh diện
Nơi xứ người, Mỹ, Úc hoặc trời Âu
Hay lưu lạc vùng núi thẳm rừng sâu
Còn mãi mãi mang sắc mầu dân tộc.

Cô gíáo Việt trải muôn ngàn khó nhọc
Dậy các em biết yêu mến quê hương
Bây giờ đây mỗi người ở một phương
Vẫn nhớ đến gương oai hùng thủa trước.

Các em nhỏ làm sao mà hiểu được
Nỗi ưu tư trong lòng của mẹ cha
Dù các em đang sống ở xứ xa
Luôn hãnh diện là giống nòi Lạc Việt.

Các bạn ơi đừng bao giờ phân biệt
Bắc, Trung, Nam cùng một mẹ mà ra
Cuộc Nam tiến nhiều bão táp phong ba
Ơn Quốc Tổ đã giữ nhà dựng nước.

Cô giáo Việt luôn hăng say đi trước
Giúp các em nói được tiếng nước ta
Nếu một mai khi về lại quê nhà
Góp bàn tay xây sơn hà xã tắc.
Hải Việt


---------------
NH xin đại diện cho các thầy cô giáo dạy Việt Ngữ để cảm ơn anh Hải Việt thật nhiều về bài thơ tặng Cô Giáo Việt thật xúc động và nhiều ý nghĩa.

---------

Mình cũng đã nhìn ra hình "dưới trăng mài kiếm" của anh rồi.

Nên hôm nay nhân tìm ra bài thơ xưa, xin mang vào đây góp một chút tâm chung.

----------

Tâm chung

Chiều lên chim Việt gọi đàn
Bao nhiêu năm vẫn mơ màng tình nhau
Biết ai giấu nỗi nghẹn ngào
Chiều lên với một nỗi đau chí tình
Phải vì non nước điêu linh
Đặng Dung soi bóng một mình dưới trăng ?

Chúc anh Hải Việt vui và sáng tác thật nhiều văn thơ nơi đây cho mọi người thưởng thức.

Chào HX và các anh chị ghé ngang nhé ...

HaiViet
03-02-2016, 12:43 PM
---------------
NH xin đại diện cho các thầy cô giáo dạy Việt Ngữ để cảm ơn anh Hải Việt thật nhiều về bài thơ tặng Cô Giáo Việt thật xúc động và nhiều ý nghĩa.

---------

Mình cũng đã nhìn ra hình "dưới trăng mài kiếm" của anh rồi.

Nên hôm nay nhân tìm ra bài thơ xưa, xin mang vào đây góp một chút tâm chung.

----------

Tâm chung

Chiều lên chim Việt gọi đàn
Bao nhiêu năm vẫn mơ màng tình nhau
Biết ai giấu nỗi nghẹn ngào
Chiều lên với một nỗi đau chí tình
Phải vì non nước điêu linh
Đặng Dung soi bóng một mình dưới trăng ?

Chúc anh Hải Việt vui và sáng tác thật nhiều văn thơ nơi đây cho mọi người thưởng thức.

Chào HX và các anh chị ghé ngang nhé ...


Cám ơn chị NganHa
Chào chị ThuyKhanh, chào HXhuongkhuya, chào các bạn

Lâu lâu thấy các bạn vẫn ghé Thấp Thoáng Hương Xưa để xem những hình ảnh quê miền Bắc và Theo Dấu Thời Gian ngắm cảnh Hà Nội, chắc các bạn còn đâu đó nơi đất Bắc.
Giới thiệu với các bạn chiếc Áo Lụa Hà Đông, thơ Nguyên Sa và do nhạc sĩ Ngô Thuỵ Miên phổ nhạc.




http://i64.tinypic.com/2m6of37.jpg

https://app.box.com/s/qp48kd2p3dob4zatwtbeeua5c5zas9mk

HaiViet
03-04-2016, 03:00 PM
Anh về thăm Huế giùm em.

Lần đầu tôi ra Huế bằng máy bay nhỏ bay thấp nên được dịp ngắm phong cảnh từ trên cao một cách bao quát, lúc bay ngang đèo Hải Vân đường xá ngoằn ngoèo xe cộ chạy chậm vì chỉ có một con đường bộ ra vào Huế và Đà Nẵng, tôi rất thích và tò mò không biết trên đường đèo có gì mặc dù từ máy bay nhìn xuống cảnh trí rất đẹp và hùng vĩ, chân núi sát với biển.

Hồi đó được ăn món mắm sò ngon và lạ miệng, xong công việc vẫn còn một chút thời giờ đứng dưới hàng phượng vĩ ngắm các cô nữ sinh tan học túa ra đầy đường thật là tuyệt vời, và đã hơn nữa là được thưởng thức tô bún bò thật cay trong lúc đói bụng, ngồi lẫn lộn trong quán với vài người đẹp đất thần kinh nói giọng Huế thật nhẹ nhàng quyến rũ như chim hót mà có lúc chẳng hiểu họ nói gì.

Lần này đi chơi bằng xe du lịch thật thoải mái, ngắm phong cảnh chung quanh, đường lên đèo khá vắng vì giờ đây đã có con đường hầm mới chui qua đèo, đi nhanh và rất tiện lợi.

Thăm lăng vua Tự Đức được xây cất năm 1864 đến 1867, đặc biệt đây cũng là nơi làm việc, nghỉ ngơi và giải trí của nhà vua khi rời khỏi kinh thành, lăng Tự Đức có kiến trúc cầu kỳ, phong cảnh sơn thủy hữu tình và là một trong những lăng tẩm đẹp nhất của vua chúa, trong lăng có nhà hát, chung quanh là hồ sen giữa hồ có đảo để trồng hoa và những hang nhỏ nuôi thú hiếm, lăng Tự Đức có nhà Thủy Tạ nổi tiếng đẹp. Người ta có thể ngồi ở mặt sau của nhà Thủy Tạ để xem hoa sen ngũ sắc dưới hồ hay nhìn ra Hòn Non Bộ ở giữa hồ.

Thái Tử Hồng Nhậm lên ngôi khi chưa đầy 20 tuổi, niên hiệu Tự Đức, ông làm vua khoảng 35 năm. Tuy có đến 103 bà vợ nhưng vua Tự Đức không có con nối dõi, vua Tự Đức là một thi sĩ sáng tác cả mấy ngàn bài thơ, trên sân có tượng voi ngựa và các quan đứng chầu.






http://i64.tinypic.com/zmzacg.jpg





http://i66.tinypic.com/2s9c76v.jpg




http://i66.tinypic.com/2d9u1qf.jpg

HXhuongkhuya
03-08-2016, 06:00 AM
Chào anh Hải Việt , chị Ngân Hà .

Sáng HX đưa ảnh nhầm nhà , nay HX vào chuyển qua Theo Dấu Thời Gian .

Cám ơn anh Hải Việt đã cho mọi người về thăm Huế . HX còn cất những clip các cô gái Huế hò đối đáp trên sông Hương . Buổi tối thả đèn hoa đăng trên giòng Hương Giang ... Thích nhất vẫn là những lúc tản bộ qua những con đường vắng vẻ , dạo quanh những con đường có luỹ hào bao quanh Kinh Thành , cảm giác thật khó tả ...



http://i68.tinypic.com/2dce8th.jpg








http://i65.tinypic.com/2qscxds.jpg











http://i64.tinypic.com/2cyo5cx.jpg
Hình HX



Có người nói : " Đến với Huế dù chỉ một lần cũng đủ nhớ và có ở bao nhiêu ngày vẫn thấy thiếu ..." Anh Hải Việt " thăm " Huế giùm HX luôn nhé .

@ Nhan chi Ngan Ha HX mang hinh ảnh qua TDTG .

HaiViet
03-08-2016, 01:39 PM
Chả mấy khi mà HXhuongkhuya đi nhầm nhà, quí hoá quá, mời HX uông chén trà rồi tiếp tục thăm Huế nhé.




http://s11.postimg.org/bia3y1mab/tumblr_nem6isk2_Aq1qj65vdo1_400.gif (http://postimage.org/)



http://s30.postimg.org/vn94wc19t/Lang_Minh_Mang_Huong_Tra_Thua_Thien_Hue.jpg (http://postimage.org/)
Lăng vua Minh Mạng st


http://s23.postimg.org/xkiq3my8b/Song_Huong_Hue.jpg (http://postimage.org/)
Sông Hương st

HaiViet
03-11-2016, 12:22 PM
Nhớ về Tháng Ba Gẫy Súng.

Buổi trưa được mời đi ăn buffet 50 món đặc sản Huế, sau đó đến chùa Thiên Mụ. Phía trước chùa là Tháp Phước Duyên cao 21m, gồm 7 tầng, được xây dựng vào năm 1844. Mỗi tầng tháp đều có thờ tượng Phật, bên trong có cầu thang hình xoắn ốc dẫn lên tầng trên cùng, nơi trước đây để tượng Phật bằng vàng.

Trong khuôn viên chùa là cả một vườn hoa cỏ được chăm sóc vun trồng hàng ngày, phía sau rất rộng có tăng sĩ và các chú tiểu tu học. Rời chùa Thiên Mụ lên thuyền Rồng đi dọc theo sông Hương chui qua cầu Trường Tiền về bến đò gần khách sạn.

Buổi tối đã trễ nên phòng ăn chẳng còn ai, ngồi một mình trong khung cảnh êm đềm yên tĩnh may mắn lại được nói chuyện với hai cô gái Huế với giọng nói dễ thương, vui vẻ, đã để lại trong lòng những hình ảnh đẹp về Huế và các cô gái Huế, hy vọng lại có dịp ra thăm lần nữa.




http://s8.postimg.org/at8a18xid/IMG_8821.jpg (http://postimage.org/)




http://s12.postimg.org/72e6l4gj1/IMG_8840.jpg (http://postimage.org/)




http://s14.postimg.org/wx6enalqp/IMG_8890.jpg (http://postimage.org/)



Sáng trời bắt đầu mưa dù hôm qua nắng rất đẹp, mưa ngoài Huế kéo dài cả tuần hay cả tháng, đi vòng vòng thăm thành phố, qua trường Quốc Học, trường Đồng Khánh cũ, đứng bên cầu Trường Tiền ngắm giòng sông Hương mờ mịt trong cơn mưa, cố gắng ghi lại những hình ảnh và những cảm xúc khi đến thăm Huế lần này, biết bao giờ mới có dịp trở lại, bỗng nhiên nhớ đến “Tháng Ba Gẫy Súng” của mũ xanh Cao Xuân Huy (TQLC) đã đau xót khi được lệnh rút quân ra khỏi Huế, mất bao nhiêu xương máu, bao nhiêu đồng đội đã nằm xuống với lệnh tử thủ ….. cũng một khung cảnh nhưng hoàn cảnh và thời gian đã khác nhau, không còn khói lửa mịt mù, không còn những viên đạn oán thù mà có chăng chỉ là những quá khứ đau thương.


Huế đang là một thành phố chết và đang là một thành phố bị bỏ ngỏ. Cả thành phố chỉ còn lại vài ba ngọn đèn đường, cái sáng cái tối, đạn pháo Việt Cộng nã đều vào cầu Trường Tiền và khách sạn Hương Giang, đó đây người ta đang đạp xe ba bánh, xe xích lô đi hôi của.

Ði lối cầu mới thì được an toàn, nhưng tôi sẽ đi lối cầu Trường Tiền mặc dù cầu này đang bị pháo. Một chút lãng mạn trong người tôi nổi dậy, chẳng gì cũng chỉ còn là lần chót. Ngay đầu cầu, một chiếc xe tăng M-48 nằm chình ình, máy vẫn còn nổ mà không có người. Lên đến giữa cầu, tôi nói với mấy thằng lính đệ tử.

“Quay lại nhìn Huế lần chót bay, chắc chắn là mình sẽ không đánh ra tới đây để lấy lại đâu..”

Một nỗi buồn dâng lên trong tôi, không khóc nhưng mắt tôi đoanh tròng. Bao nhiêu gian truân, bao nhiêu xương máu, bao nhiêu xác người, bao nhiêu mồ hôi nước mắt của bạn bè, của anh em đồng đội tôi đã đổ xuống cho cái vùng địa đầu nghiệt ngã này. Bản thân tôi cũng đã hai lần đổ máu ở nơi này, bây giờ bỗng chốc bỏ đi, hỏi ai là người không tức tưởi …..
(Cao Xuân Huy – Tháng Ba Gẫy Súng)


http://lmvn.com/truyen/index.php?func=viewpost&id=JkIRC49eiEtmnJsF9pew89sx5KB7SwF4




(http://lmvn.com/truyen/index.php?func=viewpost&id=JkIRC49eiEtmnJsF9pew89sx5KB7SwF4)http://s29.postimg.org/e7m3d4rjb/IMG_8850.jpg (http://postimage.org/)




http://s22.postimg.org/j9cv56ay9/IMG_8894.jpg (http://postimage.org/)




http://s24.postimg.org/mfa0cy7hx/Tham_Hue1_Pa.jpg (http://postimage.org/)




Lần trở về đi qua đường hầm đèo Hải Vân nên cũng mau, Đà Nẵng đẹp và khang trang với những bờ cát trắng, dọc theo bãi biển là những tiệm ăn thơ mộng và lịch sự, gió biển thổi lồng lộng với những ngọn sóng nhấp nhô, ngồi đây tôi lại nhớ đến Chuyện Tình Thời Chinh Chiến cũng bắt đầu từ Đà Nẵng …..



http://s30.postimg.org/centkebox/IMG_8338.jpg (http://postimage.org/)




http://s7.postimg.org/zdfny61gr/IMG_8354.jpg (http://postimage.org/)

HaiViet
03-15-2016, 09:18 AM
Cám ơn cô em gái hậu phương đã gửi tặng bài thơ và hình người trai thời chiến.


http://s21.postimg.org/rm122fblj/qlvnch_kontum.jpg (http://postimage.org/)




Viết Cho Anh



Anh vẫn đó trong khu vườn nho nhỏ
Cỏ hoa thơm vươn hương sắc mặn mà
Không thấy anh đã cả mấy tuần qua
Buồn hay vui vẫn hào hoa ai biết

Anh còn đó vẫn người trai xứ Việt
Từng xông pha những trận tuyến hào hùng
Đã có ai chia sẻ phút tận chung
Trong thời cuộc chiến trường đang khốc liệt

Hôm anh đi có ai về đưa tiễn
Ai vẫy tay rồi biền biệt muôn thu
Dẫu không ra chiến trận diệt quân thù
Vẫn nung náu cho quê hương dân chủ

Nhớ đến anh hôm nay lòng tự nhủ
Ngày xưa ơi sao còn những ngậm ngùi
Chiến trường hay tình trường có thiệt thua
Xin giữ lấy hình ảnh nào đẹp nhất

Chuyện hôm qua vẫn như là có thật
Thua cuộc tình hay thua trận đỏ đen
Lính oai phong yêu ghét cũng muộn phiền
Trộm yêu ai cũng như đà gửi trọn

Phút yếu lòng có biết đâu ôm gọn
Bao tình hờ với trăm mối bể dâu
Ai biết đâu phải vướng những lụy sầu
Thà buông hết mất hết còn chỉ một...

Hôm nay như bóng với hình đã chót
Tách làm hai hướng rẽ khác trong đời
Tiếng mưa rơi tí tách những đầy vơi
Ai phụ bạc ai trách ai tình lỡ...
Hoài Thương





Em Gái Hậu Phương



Hỡi cô em gái hậu phương nho nhỏ
Em luôn luôn để ý giúp các anh
Dù xa xôi ở chiến tuyến đã đành
Hay trở về đóng quân nơi hậu cứ.

Anh là lính nhưng luôn đi tứ xứ
Nay ở đây mai lại đổi chiến trường
Những chỗ nào giặc quậy phá người thương
Các anh đến để giữ yên bờ cõi.

Hôm nay thấy tâm hồn sao mệt mỏi
Nơi chiến trường nào có sợ binh đao
Nhưng tình trường khi lỡ bước chân vào
Đôi lúc bị như ngàn dao xâu xé.

Có khi muốn sống lại thời trai trẻ
Đi hành quân từ cõi chết trở về
Chỉ muốn ngồi nơi quán nhỏ cà phê
Với cô em không chê người lính chiến.

Một ngày nào khi tàn cơn binh biến
Sống âm thầm nơi bãi biển nương dâu
Và bên anh tha thiết mối tình đầu
Người yêu dấu mãi cùng nhau chung bước.


HảiViệt

HXhuongkhuya
03-20-2016, 12:28 PM
Cám ơn anh Hải Việt mang bài Tháng Ba Gẫy Súng của tác giả Cao Xuân Huy . Thời điểm này là tháng ba , ai từng sống ở thời điểm tháng ba năm ấy chắc hẳn giờ này không tránh phút khỏi ngậm ngùi , tức tưởi khi nhớ lại những ngày tháng ba xưa ...



.
Buổi tối đã trễ nên phòng ăn chẳng còn ai, ngồi một mình trong khung cảnh êm đềm yên tĩnh , hân hạnh được nói chuyện với hai cô gái Huế với giọng nói dễ thương, vui vẻ, đã để lại trong lòng những hình ảnh đẹp về Huế và các cô gái Huế, hy vọng lại có dịp ra thăm lần nữa.





http://s22.postimg.org/j9cv56ay9/IMG_8894.jpg






Cầu Trường Tiền bờ phía nam có vị thế chụp ảnh đẹp nên hầu hết du khách ghé đây ghi lại hình ảnh cây cầu biểu tượng của Cố Đô , có cành phượng làm điểm bắt đầu hắt ngược về hướng Trần Hưng Đạo . Ai cũng cố ghi lại hình ảnh cây cầu có chiều dài hơn 400 mét với đầy đủ 6 vài 12 nhịp ( kỳ thực là 6 nhịp 12 vài ) kỷ niệm .

Tấm hình này với HX có điểm đặc biệt so với những tấm hình bạn bè chụp . Cũng cây cầu , cũng cành phượng , nhưng điểm nhấn không là bề thế và chiều dài của cây cầu mà là ... mưa Huế ( ? )



.
Lần trở về đi qua đường hầm đèo Hải Vân nên cũng mau, Đà Nẵng đẹp và khang trang với những bờ cát trắng, dọc theo bãi biển là những tiệm ăn thơ mộng và lịch sự, gió biển thổi lồng lộng với những ngọn sóng nhấp nhô, ngồi đây tôi lại nhớ đến Chuyện Tình Thời Chinh Chiến cũng bắt đầu từ Đà Nẵng …..


Biết bao cuộc tình dang dở bởi chiến tranh . Đọc câu trên của anh Hải Việt bỗng dưng HX nhớ đã đọc chuyện tình thời chinh chiến có người con gái mang tên loài hoa mộc mạc xứ Huế , hoa Cát Đằng và một chuyện tình cảm động .

hoài vọng
03-20-2016, 08:40 PM
... . Thời điểm này là tháng ba , ai từng sống ở thời điểm tháng ba năm ấy chắc hẳn giờ này không tránh phút khỏi ngậm ngùi , tức tưởi khi nhớ lại những ngày tháng ba xưa ...



. Với TQLC tháng 3 Gãy Súng với LD2 ND còn ở đèo Hải Vân nhìn dân chúng chạy loạn về Đà Nẵng nhưng tháng 4 thì cũng tan hàng...

HaiViet
03-21-2016, 09:29 AM
Với TQLC tháng 3 Gãy Súng với LD2 ND còn ở đèo Hải Vân nhìn dân chúng chạy loạn về Đà Nẵng nhưng tháng 4 thì cũng tan hàng...

Tội nghiệp người dân Huế và Quảng Trị đã vài lần chạy giặc, phải lìa bỏ tất cả dắt díu nhau vượt qua đèo Hải Vân vào Đà Nẵng lánh nạn, bỏ lại tất cả nhà cửa ruộng vườn.
Kỳ rồi tôi cố tình đi từ Đà Nẵng ra Huế bằng đường đèo Hải Vân để nhìn lại những quãng đường mà người dân thời chiến tranh đã bồng bế, chen lấn nhau chạy loạn. Bao nhiêu người đã ngã gục trên con đường khổ ải vì đói khát và vì pháo của VC.

Những lúc chiến tranh, người dân thấy lính Nhẩy Dù ra là an tâm, Nhẩy Dù được lệnh rút đi thì có Thủy Quân Lục Chiến thay thế cho đến cuối tháng ba năm 1975 thì thành phố Đà Nẵng bỏ trống.



http://s11.postimg.org/y2fwgvjpv/oie_Uj_L1_Aw_Rr90ur.gif (http://postimage.org/)

HaiViet
03-21-2016, 02:01 PM
Cám ơn anh Hải Việt mang bài Tháng Ba Gẫy Súng của tác giả Cao Xuân Huy . Thời điểm này là tháng ba , ai từng sống ở thời điểm tháng ba năm ấy chắc hẳn giờ này không tránh phút khỏi ngậm ngùi , tức tưởi khi nhớ lại những ngày tháng ba xưa ...

Cầu Trường Tiền bờ phía nam có vị thế chụp ảnh đẹp nên hầu hết du khách ghé đây ghi lại hình ảnh cây cầu biểu tượng của Cố Đô , có cành phượng làm điểm bắt đầu hắt ngược về hướng Trần Hưng Đạo . Ai cũng cố ghi lại hình ảnh cây cầu có chiều dài hơn 400 mét với đầy đủ 6 vài 12 nhịp ( kỳ thực là 6 nhịp 12 vài ) kỷ niệm .

Tấm hình này với HX có điểm đặc biệt so với những tấm hình bạn bè chụp . Cũng cây cầu , cũng cành phượng , nhưng điểm nhấn không là bề thế và chiều dài của cây cầu mà là ... mưa Huế ( ? )

Biết bao cuộc tình dang dở bởi chiến tranh . Đọc câu trên của anh Hải Việt bỗng dưng HX nhớ đã đọc chuyện tình thời chinh chiến có người con gái mang tên loài hoa mộc mạc xứ Huế , hoa Cát Đằng và một chuyện tình cảm động .

Nhìn cầu Trường Tiền, nhìn giòng sông Hương, nhìn thành phố Huế đang chìm trong cơn mưa trong cảnh trời mây u ám thật buồn, anh kếu chú tài xế cho anh xuống đứng lặng lẽ dưới mưa bên cầu trước khi từ biệt và thắp nén hương lòng để tưởng nhớ nhứng người đã xa lìa mãi mãi mà chắc chẳng còn ai nghĩ đến sự hy sinh của họ trong cuộc chiến, biết chừng nào mới có dịp ra Huế lần nữa.



Em hỏi anh, em hỏi anh bao giờ trở lại?
Xin trả lời, xin trả lời - Mai mốt anh về.



http://s7.postimg.org/4vuw7xtsb/IMG_8874.jpg (http://postimage.org/)




http://s11.postimg.org/u9y6d3ter/IMG_8897.jpg (http://postimage.org/)

HaiViet
03-22-2016, 01:56 PM
Lính Yêu

Lính đã yêu, thì xa gần cũng nhớ
Em ngoan hiền mà hương sắc cháy da
Sưởi ấm ta trong đêm tàn buốt giá
Mưa rơi buồn hòa nhịp bản tình thơ

Khi yêu em thì xa gần vẫn nhớ
Đêm vỗ về hương sắc tỏa bay xa
Anh từng mơ hằng ước có em và
Dạo bên nhau ven bờ sông gió thổi

Khi có em cõi lòng thôi cằn cỗi
Lộc chồi non tươi trẻ nét môi cười
Ta khờ dại si mê tuổi đôi mươi
Nghe hương tóc mùi quen thân êm ái

Khi yêu em ta không còn ái ngại
Đêm vỗ về giọng nói tựa hoa tươi
Khi có em ta ngất ngưởng giọng cười
Và có lúc bật trong ta tiếng khóc

Em quen ta biết bao nhiêu khó nhọc
Mỗi một lần ta sa ngã em đau
Mà trong ta con tinh cứ rình cầu
Ta lọt bẫy rơi vào vòng tục lụy

Em nhìn ta mà hồn say lúy túy
Mượn men cay cho quên hết muộn phiền
Ta hối lỗi khi không còn thánh thiện
Phụ tình em nên ta chuốc khổ sầu.
Hoaithuong


Sinh Nhầm Thế Kỷ

Ta với em sinh ra nhầm thế kỷ
Quen nhau rồi cùng chia sẻ niềm đau
Em vào đời với muôn ngàn dâu bể
Còn ta ư ? Thời thế đã tan tành.

Ta ngày xưa trong khói lửa chiến tranh
Có yêu em cũng ngậm miệng cam đành
Chẳng ai muốn người yêu mình khổ sở
Nên bùi ngùi ta gạt lệ bước nhanh.

Ta với em nay đã thành tri kỷ
Suốt cuộc đời mãi tìm bóng hồng nhan (hồng nhan tri kỷ)
Để quên đi cuộc sống quá phũ phàng
Của một kẻ đã tan hàng rã ngũ.

Ta muốn say, muốn quên vùi quá khứ
Những vui buồn thành chữ nghĩa yêu thương
Đến bên em, quên hết lúc đoạn trường
Trong cuộc chiến, bao nhiễu nhương phi lý.

Ta những tưởng lui binh rồi phối trí
Bạn bè ta khí thế vẫn còn hăng
Đánh một trận dù vĩnh biệt ngàn năm
Còn hơn buồn, đêm đêm nằm thao thức.
HảiViệt

http://stream1.gifsoup.com/view6/3410740/tank-tiger-i-o.gif


http://i66.tinypic.com/5nkvub.jpg

hoài vọng
03-22-2016, 08:26 PM
Anh Hải Việt khi chạy về Phan Thiết , tôi cũng nghĩ


Ta những tưởng lui binh rồi phối trí
Bạn bè ta khí thế vẫn còn hăng

Trong trại tù đang tìm cách trốn thì được tin mất Sài gòn ( qua lời người dân mang cơm hàng ngày )

Ngoc Han
03-23-2016, 09:36 AM
Anh HaiViet, anh Hoài
Tui có dịp nhìn tận mắt chiếc T-54 to đùng (cách khoảng 1m) mèn ơi nhớ lại còn nổi da gà. Anh Hoài có dịp trở lại Phan Rang, thành phố buồn giờ ra sao?

Ngoc Han
03-23-2016, 09:54 AM
Mỗi năm đọc lại bài thơ Nửa Hồn Xuân Lộc để nhớ lại một thời. Xin phép anh Hai Viet nếu được, sẽ lấy xuống nếu phiền anh.

Nửa Hồn Xuân Lộc
Tác giả: Nguyễn Phúc Sông Hương (http://poem.tkaraoke.com/10337/Nguyen_Phuc_Song_Huong/)
Nếu được như bố già thượng sĩ
Nghe tin lui quân chỉ nhìn trời,
Vỗ về nón sắt, cười khinh bạc,
Chắc hẳn lòng ta cũng thảnh thơi.

Còn ta nhận lệnh rời Xuân Lộc
Lại muốn tìm em nói ít lời,
Nhưng sợ áo mình đầy khói súng
Cay nồng mắt người gục trên vai.

Vì chắc ôm nhau em sẽ khóc,
Khóc theo, vợ lính cả trăm người!
Em biết dù tim ta sắt đá
Cũng vỡ theo ngàn giọt lệ rơi.

Mây xa dù quen đời chia biệt
Ngoảnh mặt ra đi cũng ngậm ngùi.
Rút quân, bỏ lại hồn ta đó
Bảo Chánh, Gia Rai lửa ngút trời!

Bí mật lui quân mà đành phụ
Mối tình Long Khánh tội người ơi.
Mất thêm Xuân Lộc tay càng ngắn
Núm ruột miền Trung đứt đoạn rồi.

Sáng mai thức dậy, em buồn lắm
Sẽ khóc trách ta nỡ phụ người.
Lòng ta như trái sầu riêng rụng
Trong vườn em đó vỡ làm đôi!

Đêm nay Xuân Lộc vầng trăng khuyết
Như một vành tang bịt đất trời!
Chân theo quân rút, hồn ta ở
Sông nước La Ngà pha máu sôi

Thương chiếc cầu tre chờ thác lũ
Cuốn qua Xuân Lộc khóc cùng người
Ta đi, áo nhuộm màu đất đỏ
Cao su vướng tóc mãi thơm mùi,

Tiếc quá nắng vàng phơi áo trận,
Vườn nhà em chuối chín vàng tươi.
Ta nhớ người bên đàn thỏ trắng,
Cho bầy gà nắm lúa đang phơi,

Chôm chôm hai gốc đong đưa võng,
Ru nắng mùa xuân đẹp nụ cười...
Nếu được đưa quân lên Định Quán
Cuối cùng một trận cũng là vui



Núi Chứa Chan kia sừng sững đứng
Sư đoàn 18 sao quân lui?
Thân ta là ngựa sao không hí
Cho nỗi đau lan rộng đất trời

Hồn ta là kiếm sao không chém
Rạp ngã rừng xanh, bạt núi đồi.
Hỡi ơi! chân bước qua Bình Giã
Cẩm Mỹ nhà ai khói, ngậm ngùi!

Lửa cháy, cả lòng ta lửa cháy
Xóm làng Gia Kiệm nhớ khôn nguôi.
Đêm nay Xuân Lộc, đoàn quân rút
Đành biệt nhau, xin tạ lỗi người

Chao ơi tiếng tắc kè thê thiết
Kêu giữa đêm dài sợ lẻ loi,
Chân bước, nửa hồn chinh chiến giục
Nửa hồn Xuân Lộc gọi quay lui

Ta biết dưới hầm em đang khóc
Thét gầm pháo địch dập không thôi...





Buổi chiều nhận lệnh rời Xuân Lộc
Ta muốn tìm em nói ít lời,
Nhưng sợ em buồn, không nói được
Nên đành lặng lẽ mà đi thôi!

Ngại phút rời xa em sẽ khóc,
Bao người vợ lính sẽ buồn theọ
Yếu đuối tim ta người chiến sĩ
Loạn rừng, tội nghiệp tiếng chim kêu.

Rút quân bỏ lại đời ta đó,
Bảo Chánh, Gia Rai lửa ngút trời,
Lửa ngút, trái tim ta lửa ngút,
Trái tim người lính mới yêu người.

Vì bí mật quân, ta đành phụ
Mối tình Long Khánh tội người ơi
Mất thêm Xuân Lộc tay càng ngắn,
Núm ruột miền Trung càng xa vời.

Sáng mai chắc chắn em buồn lắm
Sẽ trách sao ta lại phụ người.
Lòng ta như trái sầu riêng rụng
Trong vườn em đó vỡ làm đôi

Cao nguyên bài học đầy cay đắng
Lớp lớp người rơi, lớp lớp rơi ...
Ta chẳng muốn làm người bại trận
Thành người tình phụ đó em ơi.

Ðêm nay quân rút hồn ta ở
Nhìn nước La Ngà pha máu sôi,
Thuơng chiếc cầu chờ cơn thác lũ
Tràn qua Xuân Lộc cuốn theo người.

Ta đi áo nhuộm màu đất đỏ
Cao su vướng tóc mãi thơm mùi,
Tội nghiệp nắng vàng chờ áo trận
Khi tàn chinh chiến sẽ đem phơi.

Em hỡi, em thương đàn thỏ trắng,
Bầy gà mất mẹ sống mồ côị
Em hỡi em thương người lính trận
Người lính đêm nay phụ bạc rồi.

Bao năm ta trọn tình đất đỏ,
Một phút này thôi thẹn với đời
Sốt rét đêm run, ngày không ngã
Bao lần máu đổ dửng dưng cười.
Một phút này thôi, hừ lại ngã,
Bỏ thành, bỏ đất nhục nào vơi.

Nếu được đưa quân lên Ðịnh Quán,
Cuối cùng một trận cũng là vui.
Sáng mai chân bước qua Bình Giã,
Cẩm Mỹ nhìn lui luống ngậm ngùi!

Lửa cháy, cả lòng ta lửa cháy,
Một trời Gia Kiệm nhớ khôn nguôi.
Muôn năm em hỡi trời xuân Lộc
Giữ nửa hồn ta mãi với người.

Giữ nửa hồn ta bên chiếc võng
Dưới giàn thiên lý bóng trăng soi .. .
Ðêm nay quân rút sầu riêng rụng
Trong vườn em và trong tim tôi!

Tôi sợ một ngày mai bại trận
Ðể em côi cút lại trên đời.
Nếu phải một ngày mai bại trận
Ðêm nay sao ta lại bỏ người!

Em hỡi, dưới hầm ai đang khóc,
Thét gào pháo địch mãi không thôi.
Xuân Lộc trời ơi Xuân Lộc cháy
Ai gọi tôi về trời Gia Rai!!

HaiViet
03-23-2016, 03:29 PM
Cám ơn anh NGOC HAN đã đưa lên bài thơ Nửa Hồn Xuân Lộc hay quá.

Cám ơn anh hoài vọng, anh NGOC HAN, chị PhuongVy, chị NganHa, chị thuykhanh, dulan, chieubuon, HXhuongkhuya ....
và các bạn
Đã ghé qua và gom góp những dấu vết của một thời binh lửa dù có những đau thương nhưng vẫn là kỷ niệm đáng trân trọng. - Thân mến



Tâm Sự Người Lính Trẻ.

Bao nhiêu thế hệ thanh niên, đã dâng hiến tuổi trẻ cho đất nước chỉ mong giữ yên xóm làng cho người dân được sống yên vui và tự do no ấm.

https://app.box.com/s/zemcv28h2d8txal0rjcw

hoài vọng
03-23-2016, 08:03 PM
Tui có dịp nhìn tận mắt chiếc T-54 to đùng (cách khoảng 1m) mèn ơi nhớ lại còn nổi da gà. Anh Hoài có dịp trở lại Phan Rang, thành phố buồn giờ ra sao? Phan Rang đang " muốn " phát triển du lịch , đường xá rộng rãi thênh thang vì ít xe 4 bánh ...từ Sài Gòn ngồi xe lửa mất 6 tiếng , ruộng mía còn rất ít ...dân chúng vẫn nhớ mấy chàng KQ ( vì tôi ngồi uống nước mía tán dóc với người lái xe ôm ) chiều tối uống mấy xị với người bạn ( TD3ND ) ở bãi biển Ninh Chữ ...thịt dê rất ngon ...chuyến đi 3 ngày mà chỉ tốn 100$ :z67:...

HXhuongkhuya
03-23-2016, 08:18 PM
Phan Rang có một khoảng đồi cát hồng gọi là Đồi Hồng . Nơi này có món ngon từ con nhông . Anh Hoài Vọng có thử món này không và đi Tháp Chàm chứ ?

Bên kia anh Hoài Vọng hứa sẽ kể chuyện ma Hời ... Chưa kể HX đã rợn da gà rồi vì lúc thăm viếng những đền đài thành quánh hoang phế của người Chiêm , mình không là người Chiêm có thương cảm mấy cũng không hiểu niềm đau " Hận Đồ Bàn " . HX chờ nghe chuyện ma Hời nhé .

HX cũng đã đến Xuân Lộc , ngang qua địa danh Xuân Lộc thì HX nhớ đến bài thơ Xuân Lộc của tác giả Đ H N. - LP . Có ai biết bài thơ này không ?

HaiViet
03-26-2016, 08:08 AM
Cảnh đẹp Phan Rang - st


http://s7.postimg.org/xj356rnuj/du_lich_phan_rang_ninh_thuan_mytour_1.jpg (http://postimage.org/)




http://s21.postimg.org/eekibir0n/ninh_thuan_co_gi_dep_22.jpg (http://postimage.org/)

hoài vọng
03-26-2016, 08:59 PM
Cảnh đẹp Phan Rang - st



http://s21.postimg.org/eekibir0n/ninh_thuan_co_gi_dep_22.jpg (http://postimage.org/)


Nhìn và nhớ nhiều , anh HaiViet

hoài vọng
03-27-2016, 04:00 AM
HXhuongkhuya , ngày đến Phan Rang thì người bạn nói con giông ngoài thiên nhiên còn rất ít hiếm lắm , bây giờ người ta nuôi nên ăn không ngon .

ma Hời
- Cố lên mày ! đi càng xa càng tốt...tôi thúc giục vì tụi nó cũng đã mệt mỏi rã rời

Trời tối đen không trăng sao , cứ nhắm hướng trước mặt lê chân vịn vai dìu nhau đi loạng choạng trong đêm
- kia có nhà ...thằng Duy dò dẫm bước tới , chúng tôi đứng lại nhìn theo ...chợt nó chạy ngược lại vài bước rồi té xấp , đỡ nó ngồi dậy...nó ôm chầm lấy thằng An miệng lắp bắp:...ma...con ma
-đm...tao tưởng việt cộng
Cả bọn ngồi bệt xuống cát...tôi thấy những hòn đá xếp theo đường thẳng khuất vào bóng đêm
Ú...u...u...tiếng hú vọng lại ...lúc to lúc nhỏ
- Đó ...ma đó , thằng Duy núp sau lưng thằng An
- An , tao với mày đi xem cái gì ? Hai đứa đi dọc theo hàng đá , lúc này tiếng hú tưởng như sát bên tai vang lên từng chập , bất chợt hai thằng cùng nắm tay nhau
- Mày thấy cái gì không ? có bóng đen đen trước mặt
- Chắc là..trốn việt cộng.giống tụi mình...dù đây...dù đây...
Không có tiếng trả lời ...
Huỵch...thằng An ngã sõng soài , cúi xuống đỡ nó ...một đống đá dưới chân , mỗi khi cơn gió thổi qua tiếng hú vọng lên...tôi sờ cục đá nói thầm ...tụi này không phá phách đâu ...xin giúp tụi này đi thoát ...

HaiViet
03-28-2016, 06:48 AM
HXhuongkhuya , ngày đến Phan Rang thì người bạn nói con giông ngoài thiên nhiên còn rất ít hiếm lắm , bây giờ người ta nuôi nên ăn không ngon .

ma Hời
- Cố lên mày ! đi càng xa càng tốt...tôi thúc giục vì tụi nó cũng đã mệt mỏi rã rời

Trời tối đen không trăng sao , cứ nhắm hướng trước mặt lê chân vịn vai dìu nhau đi loạng choạng trong đêm
- kia có nhà ...thằng Duy dò dẫm bước tới , chúng tôi đứng lại nhìn theo ...chợt nó chạy ngược lại vài bước rồi té xấp , đỡ nó ngồi dậy...nó ôm chầm lấy thằng An miệng lắp bắp:...ma...con ma
-đm...tao tưởng việt cộng
Cả bọn ngồi bệt xuống cát...tôi thấy những hòn đá xếp theo đường thẳng khuất vào bóng đêm
Ú...u...u...tiếng hú vọng lại ...lúc to lúc nhỏ
- Đó ...ma đó , thằng Duy núp sau lưng thằng An
- An , tao với mày đi xem cái gì ? Hai đứa đi dọc theo hàng đá , lúc này tiếng hú tưởng như sát bên tai vang lên từng chập , bất chợt hai thằng cùng nắm tay nhau
- Mày thấy cái gì không ? có bóng đen đen trước mặt
- Chắc là..trốn việt cộng.giống tụi mình...dù đây...dù đây...
Không có tiếng trả lời ...
Huỵch...thằng An ngã sõng soài , cúi xuống đỡ nó ...một đống đá dưới chân , mỗi khi cơn gió thổi qua tiếng hú vọng lên...tôi sờ cục đá nói thầm ...tụi này không phá phách đâu ...xin giúp tụi này đi thoát ...



Đọc truyện ma hời của anh Hoài Vọng chắc mấy cô hết dám đi đêm một mình.

Sau trận chiến, người sống người chết bên nhau lẫn lộn, đêm đêm nghe tiếng rú hay tiếng rên xiết của thương binh làm sao mà không thấy ghê rợn.
Những lúc có đụng độ lớn, xác đồng đội mang về "tử sĩ đường" làm đau lòng chiến sĩ, đến tiễn bạn lần cuối lại nghĩ đến thân phận con người, nghĩ đến chiến tranh, nghĩ đến sự hy sinh của người trai thời loạn .... có ai muốn bắn giết nhau đâu hay chỉ toàn là những tham vọng của kẻ cầm quyền!



Hồn tử sĩ gió ù ù thổi,
Mặt chinh phu trăng dõi dõi soi,
Chinh phu tử sĩ mấy người,
Nào ai mạc mặt, nào ai gọi hồn ?

(Thơ : Đoàn Thị Điễm)


“Ngày mai đi nhận xác chồng
Say đi để thấy mình không là mình
(Nhà thơ Lê Thị Ý)

HXhuongkhuya
03-28-2016, 05:01 PM
HXhuongkhuya , ngày đến Phan Rang thì người bạn nói con giông ngoài thiên nhiên còn rất ít hiếm lắm , bây giờ người ta nuôi nên ăn không ngon .



Anh Hoài Vọng : Con Giông ( Dông ) đúng rồi , HX gọi nhầm là Nhông . Cám ơn anh nhắc cho .
Đúng là ở VN thú nào cũng nuôi nên không thể ngon bằng thú thiên nhiên .

Chuyện ma Hời của anh HV kể gọn ghẽ và lôi cuốn , cũng sợ sợ nếu là mình chắc cúm giò quá . Chắc tại đã đến đây nên sợ hơn ? . Chẳng hiểu sao khi đến nơi này HX luôn cảm thấy nặng nề , kỳ quặc lắm . Nhiều câu hỏi trong đầu loé lên , chút rờn rợn . Chẳng biết tổ tiên mình mở mang bờ cõi bằng cách nào mà tiếng ma Hời như còn u uất quanh đó , Hận Đồ Bàn càng nghe càng thấm ... mà càng rợn cả người . Hận Đồ Bàn :


https://www.youtube.com/watch?v=rAbqvnb5TKk


Con đường ngày xưa lên tháp bây giờ xây như vậy... Chút về nhà HX up hình .





http://i66.tinypic.com/ezeafd.jpg







http://i63.tinypic.com/282i6af.png

HXhuongkhuya
03-29-2016, 04:32 AM
Hận Đồ Bàn


https://www.youtube.com/watch?v=rAbqvnb5TKk


Rừng hoang vu! Vùi lấp bao nhiêu uất căm hận thù
Ngàn gió ru. Muôn tiếng vang trong tối tăm mịt mù.
Vạc kêu sương! Buồn nhắc đây bao lúc xưa quật cường.
Đàn đóm vương. Như bóng ai trong lúc đêm trường về.

Rừng trầm cô tịch, đèo cao thác sâu
Đồi hoang suối reo, hoang vắng cheo leo
Ngàn muôn tiếng âm. Tháng, năm buồn ngân...

Âm thầm hòa bài hận vong quốc ca.
Người xưa đâu? Mà tháp thiêng cao đứng như buồn rầu.
Lầu các đâu?Nay thấy chăng rừng xanh xanh một màu.

Đồ Bàn miền Trung đường về đây...
Máu như loang thắm chưa phai dấu
xương trắng sâu vùi khí hờn căm...khó tan.
Kìa ngoài trùng dương đoàn thuyền ai
nhấp nhô trên sóng xa xa tắp!
Mơ bóng Chiêm thuyền Chế Bồng Nga...
Vượt khơi

**
về kinh đô
Ngàn thớt voi uy hiếp quân giặc thù...
Triền sóng xô
Muôn lớp quân, Chiêm tiến như tràn bờ...
Tiệc liên hoan, nhạc tấu vang trên xứ thiêng Đồ Bàn
Dạ yến ban, cung nữ dâng lên khúc ca Về Chàm.

Một thời oanh liệt người dân nước Chiêm
Lừng ghi chiến công vang khắp non sông.
Mộng kia dẫu tan.
Cuốn theo thời gian nhưng hồn ngàn đời còn theo nước non.
Người xưa đâu? Mồ đắp cao hay đã sâu thành hào.
Lầu các đâu? Nay thấy chăng rừng xanh xanh một màu

Đồ Bàn miền Trung đường về đây...
Máu như loang thắm chưa phai dấu
xương trắng sâu vùi khí hờn căm...khó tan.
Kìa ngoài trùng dương đoàn thuyền ai
nhấp nhô trên sóng xa xa tắp!
Mơ bóng Chiêm thuyền Chế Bồng Nga...
Người xưa đâu?



HX post lại Hận Đồ Bàn trong KTKN của anh Hải Việt nhân nói về Tháp Chàm , Phan Rang , từng là đất của người Chiêm . Cùng bài hát mà trước đó nghe cũng thấy hay , nhưng không có cảm giác rờn rợn , nổi da gà như bây giờ , nhất là sau khi ghé vùng đất thiêng của người Chiêm xưa . Bây giờ nghe anh Hoài Vọng kể chuyện ma Hời , nghe Hận Đồ Bàn tự dung ớn lạnh xương sống .

HaiViet
04-11-2016, 12:11 PM
Để nhớ lại những ngày đen tối của miền Nam tự do.



Những Ngày Cuối Cùng Tại Tỉnh/Tiểu Khu Bình Thuận



Mường Giang (https://vietbao.com/author/post/6073/1/muong-giang)



Bốn mươi mốt năm về trước, thành phố Phan Thiết sau mấy cơn mưa đầu mùa, đẫm đầy nước mắt, máu lệ và đạn pháo kích của quân Bắc Việt, thêm sự tàn phá ghê gớm của đám đặc công, quân phạm, trà trộn trong đoàn di tản từ Miền Trung về, làm cho tháng 4-1975 mùa hè hoa phượng, không còn thơm nồng trong những trang lưu bút. Khắp nơi, những trận đánh long trời lở đất đã diễn ra hằng ngày, càng lúc càng ập sát Phan Thiết cũng như Sài Gòn. Trong cơn mưa rào nước mắt tháng tư, mọi người ai củng cố dầm mưa, để níu lấy một chiếc giây diều tuổi nhỏ, đang mong manh sắp đứt, giữa cơn bão tố loạn cuồng.

Năm đó mưa đến sớm bất ngờ theo với tiếng súng nổ. Phía xa trên đỉnh Trường Sơn, lửa đạn cùng với giông chớp làm rung động đất trời. Những người lính trận Bình Thuận, đêm ngày phờ úa với chiếc ba lô và đạn súng, chạy theo cơn lốc giữa đời nhưng không biết rồi đời sẽ đi về đâu, vào những ngày tháng tư lửa loạn.

Những ngày tháng tư, Phan Thiết càng lúc càng thêm cô quạnh, vì một số lớn người thành phố, trong số này hiện diện không ít các cấp chỉ huy quân cán chính có phương tiện, đã nối tiếp di tản về Nam lánh tai ương chiến nạn. Đây là một sự thật não nùng của Ba trăm hai chục năm Bình Thuận, một nơi chốn luôn khóc tiển nhưng người đi, bọn nhà giàu sau khi vơ vét đầy bao bố tiền vàng chạy về Sài Gòn lập nghiệp ẩn tích làm sang. Lũ khoa bảng.thành đạt, những kẻ sống nghề cầm ca xướng hát, khi nổi tiếng với đời, cho dù có chôn nhao cắt rún ở dây, cũng vẫn cố chối, vì sợ mang tiếng với thiên hạ, bởi mùi nước mắm, cá mực và rơm rạ nơi thôn ổ, quê mùa. Nên những ai còn lại chắc là người nghèo, nhưng cũng ở lỳ trong nhà vì thời thế không biết đâu mà mò.

Khắp nơi, ngoài gió mưa, bom đạn, gần như chỉ còn có những người lính trận, lúc nào cũng nhạt nhòa vì lệ và giọt mưa cô đơn, lăn vèo trên hai khóe mắt. Cứ đánh nhau và tiếp tục thay phiên chôn xác đồng đội, đồng bào bạn bè, giữa những cơn mưa sau chiến trận. Thảm nhất là lúc mà cỏ xanh vừa phủ đẹp trên nấm mộ của người lính, thì tháng 5-1975 mất nước, vài ngày sau đó, người chết tử thi chưa rã, đã bị giày mồ xới mộ để trả thù. Tháng tư, những căn hầm tránh đạn của lính, ngày mưa đêm gió, nước ngập tới võng, khiến cho lính lẫn quan, cứ mở to đôi mắt để mà nghe tiếng nước, từ trời ùa vào hầm sắp ngập tới bụng mình.

Thân phận của người lính miền Nam là như vậy. Ngoài kia bom đạn của cả hai phía, ác liệt từng giây. Phải cám ơn những giọt mưa đã làm nhạt nhòa nước mắt của người lính, bao chục năm đã sống âm thầm, chịu đựng hy sinh, giữa một xã hội vong ân bạc nghĩa như chưa từng biết đến nỗi đau thương và chết chóc bao giờ.

Thật thắm thiết biết bao, khi đọc lại những lời tâm sự đầy nước mắt của Đốc sự Phạm Ngọc Cửu, một viên chức hành chánh, đã phục vụ tại Bình Thuận nhiều năm, từ Phó Quận trưởng Hải Long, Trưởng Ty Kinh Tế, Chánh Văn Phòng cho tới chức vụ cuối cùng là Phó Tỉnh Trưởng. Ông viết Chỉ có những kẻ tự cho rằng mình hoàn hảo, chỉ có những kẻ không làm một cái gì cả, để thấy khả năng mình ở đâu ? Nhưng lúc nào cũng chờ cơ hội để mà phê bình chỉ trích.. Chính những kẻ này mới ganh tị, phỉ báng và bôi xấu quê hương mình.

Ngày nay, trang sử Bình Thuận vẫn còn đó, hồn thiêng sông núi Phan Thành cũng đâu có tan biến, nên lúc nào anh linh của các cán bộ, chiến sĩ, đồng bào bị VC thảm sát oan khiên hay gục ngã khi đối mặt với giặc thù.Máu của họ đã tưới hồng thêm ruộng đồng, sông núi của quê hương. Tất cả đã trở thành những thiên hùng ca bất tử của quân dân Bình Thuận, cho dù xác thân của họ ngày nay đã tan biến theo cát bụi, vì mồ mả đã bị VC liên tiếp san bằng hay ra lệnh di dời, để lấy đất bán cho Việt kiều, xây khách sạn, sân golf và các tụ điểm du lịch.

1 - Ngày 4-4-1975: Bỏ Ngỏ Bình Thuận.

Sáng mồng một tháng 4-1975, một cuộc họp được coi là lịch sử, đã được tổ chức tại Phòng khách danh dự trong Tòa Hành Chánh tỉnh, gồm BCH. Hành chánh, Tiểu khu và bảy Quận trưởng. Đây là một buổi họp đặc biệt, mục đích để tìm cách đối phó hữu hiệu với đoàn di tản chiến thuật, từ Cao nguyên và Miền Trung, sắp tới Phan Thiết vì kể từ đêm qua tới nay, Bình Thuận vẫn không hề nhận được một chỉ thị hay câu trả lời Đã ghi nhận, chừng ấy thôi, từ BTL SĐ23BB, QĐ2,Trung tâm hành quân của Bộ TTM/QLVNCH và Phủ Thủ tướng. Thời gian này, tại địa phương, VC chỉ quấy rối lẻ tẻ nhưng không gây thiệt hại nào đáng kể. Xa hơn, tình hình chiến sự Lâm Đồng, vừa được Trung Tá Tỉnh Trưởng Vương Đăng Phong cho biết rất sôi động, nhất là tại mặt trận giáp ranh với Quận Định Quán (Long Khánh). Phía Nam, QL 1 đã bị VC bít cứng ở Rừng Lá (Bình Tuy), quân số tập trung cả Quân đoàn, với ý đồ chuẩn bị một trận tấn công khủng khiếp vào SĐ18BB tại Xuân Lộc. Ở Bình Tuy cũng đã lập một nút chặn rất hùng hậu, từ Căn cứ 10, ở Ngã ba cây số 46 chạy tới Thị xã La Gi, với mục đích giải giới Đoàn quân trên.

Như vậy Đoàn di tản chắc chằn sẽ bị khựng lại và dội ngược về Bình Thuận, chừng đó Phan Thiết sẽ hứng chịu toàn bộ sức nặng này. Để giải quyết một biến động tàn khóc, mà không một thẩm quyền nào, từ Trung Ương cho tới Quân Khu và các Tỉnh Thị đã bó tay, nên các cấp chỉ huy tại Bình Thuận, trong cuộc họp trên, đã đề nghị thật nhiều giải pháp như nhờ BTL.Không và Hải Quân, yểm trợ phương tiện, chuyển vận đoàn di tản từ Bình Thuận về Nam bằng máy bay và chiến hạm. Laị có những đề nghị có tính cách quân sự như dùng mìn, đánh sập vài chiếc cầu lớn trên QL1, hay xử dụng pháo binh làm thành hàng rào hỏa lực và cuối cùng là thiết lập một nút chặn tại Cà Ná, ranh giới giữa Quân Tuy Phong và tỉnh Ninh Thuận.

Nhưng dù có gọi cuộc di tản trên bằng một cái tên nào chăng nửa, thì đối với những người có trách nhiệm tại Bình Thuận, nó cũng được đánh giá như một cuộc tấn công vĩ đại nhất từ trước tới nay, trong lịch sử chiến tranh của Ba Trăm Hai Chục Năm Miền Biển Mặn. Trong khi đó, không một ai có đủ thẩm quyền bắt nó dừng lại, mà chỉ hy vọng giới hạn phần nào sự tàn phá của nó, để tiết kiệm bớt máu xương của đồng bào, giảm thiểu thiệt hại vật chất, giữ được tinh thần chiến đấu của quân, cán, chính trong tình huống xôi động này.

Hơn nữa các đối tượng trước mắt, tuyệt đại đa số không phải là địch, mà là một lực lượng vì hoàn cảnh phải di tản chiến thuật. Nên dù không một cấp chỉ huy nào nói ra hay chỉ thị, thì ai cũng phải hiểu rằng nó phải được che chắn an toàn, để tái phối trí, chứ không phải là đoàn quân phản loạn, thật sự chống lại quân Chính Phủ như tại Vùng I Chiến Thuật, vào những năm xáo trộn 1965-1967. Do đó, không một ai dám, kể cả Tổng Thống Nguyễn Văn Thiệu, Thủ Tướng Trần Thiện Khiêm, Đại Tướng Cao Văn Viên vào lúc đó, công khai ra lệnh tàn sát Họ. Cuối cùng cho dù có ra mặt đối phó, liệu ngăn cản đuợc hay không, trước một lực lượng đông đảo, tuy là ô hợp nhưng cũng đủ xe tăng, đại pháo, quân số và súng đạn để trả thù, tàn sát, tàn phá và cảnh nồi da xáo thịt giữa những người lính cùng chung một màu cờ sắc áo lại tái diễn, chẳng những có lợi cho giặc, mà còn trúng kế bọn Việt gian phản tặc, đám khoa bảng trí thức thân Cộng, đang thấp thỏm theo dõi tình hình từng giây phút, để mà viết bài đăng báo, làm vui đảng và bác Hồ tặc Nguyễn Tất Thành.Đó là một bài toán nát óc, một sự khó khăn nhất trong cuộc đời quân ngũ, mà Đại Tá Ngô Tấn Nghĩa Tỉnh/Tiểu Khu Trưởng phải quyết định trong phiên họp lịch sử hôm đó “Bỏ Ngỏ Thành Phố Phan Thiết” suốt thời gian Đoàn Di Tản đi ngang qua.

Rồi điều không ai muốn cũng phải làm trong khi đợi chờ. Tất cả đặt trong tình trạng báo động cao nhất. Đối với các Đơn Vị đóng dọc QL1, được lệnh lùi sâu vào phía trong, để tránh tình trạng ngộ nhận, khiêu khích giữa hai phía, và phải trở lại vị trí cũ ngay, để bảo vệ cầu đường thông suốt và ngăn chận mọi sự tấn công, đóng chốt của địch.

Tại Phan Thiết,bắt đầu ngày 2-4-1975, đã có một số đồng bào và các gia đình cán bộ, công chức, quân đội., hưởng ứng theo lời kêu gọi của Chính quyền địa phương, đã tạm thời thu xếp lánh ra ngoại ô nhất là Phú Hài, Rạng, Mũi Né để tạm lánh nạn. Ty Dân Vận Chiêu Hồi, Đại Đội Chiến Tranh Chính Trị, Tỉnh Đoàn CB/XDNT cùng với Xã Châu Thành Phan Thiết, cũng đã sử dụng tất cả phương tiện truyền thanh, để trấn an và kêu gọi đồng bào bình tỉnh, trước mọi tình huống xấu, để tránh nguy hiểm, thiệt hại tài sản và sinh mệnh. có thể sẽ xảy ra.

Quận trưởng Hải Long được giao trách nhiệm, bảo vệ an ninh tỉnh lộ từ Phan Thiết tới Mũi Né, thông suốt 24/24, đồng thời bằng phương tiện sẳn có cùng phối hợp với Ty Giáo Dục và Thanh Niên, Tỉnh Đoàn CB/XDNT.. thành lập các Khu Tạm Trú tại Trường Học, Chùa, Nhà Thờ, Nhà Lều Nước Mắm.. để chuẩn bị tiếp nhận đồng bào các nơi tới tạm trú. Quận Hàm Thuận giữ an ninh tuyệt đối trên QL1, từ Phan Thiết tới cây số 25 giáp ranh với Bình Tuy. Quận Thiện Giáo hành quân, mở rộng vòng đai, hạn chế VC pháo kích về thành phố, gây thêm chết chóc và hổn loạn khi có mặt đoàn di tản. Tiểu đoàn 229ĐP của Thiếu Tá Nguyễn Hữu Tiến được điều động về bảo vệ TK và Tòa Hành Chánh Tỉnh.

Con đường huyết mạch, nối liền Phan Thiết với Phi trường và nhất là Quân Y Viện Đoàn Mạnh Hoạch, đã được BCH. Tiểu Khu bảo vệ chặt chẻ và cẩn mật, để sẳn sàng chuyển vận các nạn nhân đến chữa trị. Ty Y Tế và Bệnh Viện Phan Thiết trên đường Hải Thượng Lãn Ông hoạt động 24/24, đồng thời cũng lập thêm Hai Toán Y Tế cứu cấp lưu động, thường trực tại Trường Tiểu Học Đức Thắng và Nam Phan Thiết, trên Đại lộ Trần Hưng Đạo, để kịp thời cứu cấp bệnh nhân, khi không thể chuyển vận họ tới được Bệnh viện hay QYV.

Riêng Ty An Ninh QĐ, Ty Cảnh Sát QG và Phòng 2 TK sẳn sàng đối phó với Đặc Công CS, bọn này đang trà trộn trong Đoàn Di Tản, để kích động, khiêu khích, tạo hổn loạn kể cả đốt phá các cơ sở chính quyền, cây xăng, chợ búa. Riêng Xã Phan Thiết, phải theo dõi bọn trộm cướp, du đảng có tiến án, để ngăn chận kịp thời, bảo vệ sinh mạng và tài sản đồng bào. Ngoài ta Tiểu Khu phải thiết lập ngay Một BCH nhẹ, đóng trên Lầu Ông Hoàng vớí hệ thống truyền tin 24/24.

Cuối cùng Tỉnh cũng đã dự trù kế hoạch dành cho giờ thứ 25, mở lại đường bay Dân sự Phan Thiết-Sài Gòn, ký hợp đồng thuê mướn các ghe tàu đánh cá tư nhân, để sẵn sàng chuyên chở cán bộ và gia đình, kể cả đồng bào khi cần thiết. Tiền thanh toán được rút từ Ngân khoản Khai Hoang Lập Ấp, hiện đang tạm đình chỉ, vì tình hình chiến sự. Ngoài ra Phái Viên Hành Chánh Phú Quý cũng đã chuẩn bị sẳn sàng một đoàn ghe, khi cần thiết sẽ vào Phan Thiết công tác.

Ngày 2-4-1975, Bộ Tư Lệnh/ Quân Đoàn II lần lượt tan hàng tại Pleiku và Nha Trang., và cuối cùng bị xóa tên, vào lúc 1giờ 45 trưa cùng ngày, qua quyết định của Bộ Tổng Tham Mưu/QLVNCH, sáp nhập phần lãnh thổ còn lại vào QĐIII. Một đêm trôi qua và cuối cùng Đoàn Di Tản cũng đã vào lãnh thổ Bình Thuận. Các Quận Tuy Phong, Hải Ninh nhờ không nằm trên QL1 nên ít bị thiệt hại vật chất. Ngược lại Quận Hòa Đa bị tàn phá nặng nề, từ Phan Rí Cửa, Phan Rí Thành,Chợ Lầu vào tới Lương Sơn nằm dưới chân núi Tà Dôn. Tiệm ăn, quán giải khát, cửa hàng tạp hóa đều bị cướp sạch.

Trước tình hình như vậy, BCH/ Tiểu Khu Bình Thuận điều động Tiểu Đoàn 229/ĐP do Th/tá Nguyễn Hữu Tiến làm Tiểu Đoàn Trưởng, lúc đó đang làm nhiệm vụ giữ an ninh cho Khu định cư Nghĩa Thuận nằm bên kia Đập Đồng Mới, thuộc xã Lương Sơn.Tiểu Đoàn rút về tăng cường cho Nam Bình Thuận. Vào ngày 1-4-75, Đại đội 4/248/ĐP do Tr/úy Nguyễn Tấn Hợi làm Đại Đội Trưởng thay thế T Đ /229/ĐP. Trong ngày này Tiểu Đoàn được tăng phái cho Chi Khu Hàm Thuận, riêng Đại Đội 4/229/ĐP do Tr/úy Cao Hoài Sơn làm Đại Đội Trưởng, phụ trách bảo vệ Nông Trường Sao Đỏ và đồng bào hồi hương từ Campuchia tại Bình Tú, thế cho đơn vị của Đại úy Huỳnh Văn Quý đã di chuyển tăng cường cho mặt trận Ba Hòn (Kim Bình, Hàm Thuận).

Ngày 3-4-1975, toàn bộ Tiểu Đoàn 229/ĐP được lệnh di chuyển về phòng thủ bảo vệ Tiểu Khu và Tòa Hành Chánh Tỉnh. Đại đội 2/229 do Đại úy Lê Viết Duyên làm Đại Đội Trưởng, phòng thủ chu vi Tòa Hành Chánh. Đại đội 3/229 do Tr/úy Nguyễn Dương Quang làm Đại Đội Trưởng trú đóng tại Vườn Hoa, Lầu nước. Đại Đội 1/229 do Tr/úy Nguyễn Văn Thứ làm Đại Đội Trưởng, đóng từ Bưu Điện qua Ngân Khố dọc theo đường Hải Thượng Lãn Ông. Đại Đội 4/229 của Trung Uý Cao Hoài Sơn, đóng dọc theo đường Nguyễn Hoàng, bảo vệ mặt sau Tiểu Khu.

Một ngày đêm trôi qua trong hồi hộp lo sợ, cuối cùng đoàn di tản cũng tới Phan Thiết theo ngã Quốc Lộ 1 từ Bắc Bình Thuận, sau khi đã tàn phá tất cả trên đường đi, gồm các thị trấn Long Hương, Phan Rí Thành,Phan Rí Cửa, Chợ Lầu, Lương Sơn.

.....Tại Phan Thiết sáng ngày 4-4-1975,trên các con đường phố tràn ngập những quân xa, có cả Thiết giáp M113 và Tank M41, M48. Xe Honda và người tràn ngập trên vỉa hè, tất cả các Chợ, Quán ăn, Tiệm tạp hóa, Cây xăng đều đóng cửa.

Một số côn đồ trà trộn theo đoàn di tản, đã lợi dụng tình thế cướp giật. Đồng thời không ít Cộng quân đã đột nhập vào thị xã Phan Thiết, gây tình trạng rối ren hầu tìm cách đánh úp ta.Thành phố bị đập phá tan hoang, các cửa tiệm, cây xăng bị cướp phá. kể cả các kho chứa gạo dự trữ cũng bị cướp đi. Ai nhìn cảnh này lòng cũng đều đau như cắt, nhưng vì lệnh không được nổ súng, để tránh gây thêm hỗn loạn, dân lành sẽ chết và đặc cộng địch sẽ lợi dụng cơ hội giết thêm dân, rồi vu vạ cho ta. Đó là lý do Đại tá Nghĩa để Phan Thiết bỏ ngỏ, tránh cảnh huynh đệ tương tàn !

Sáng ngày 4-4-75 tại Cầu Bằng Lăng ở đoạn đường vắng gần núi Tà Dôn, đoàn di tản đã bị VC phục kích. Có hai binh sĩ của Đại đội 4/229 đang công tác may mắn thoát chết.Theo lời tường thuật của hai nhân chứng thì đoàn di tản bị thương vong rất nhiều, vì VC bắn bừa bãi vào đoàn xe, trên đó đa số là Dân chạy nạn từ vùng hỏa tuyến về. May nhờ có chiến xa tiến lên tiêu diệt địch quân,yểm trợ cho đoàn di tản tiếp tục tiến vê Phan Thiết.

Cơn lốc tàn phá cuối cùng cũng đã tới, khi một số lượng lớn người và xe cộ di tản vào Phan Thiết, một số khác đi thẳng về Bình Tuy. Hỗn loạn khắp nơi, đến 10 giờ đêm thì bọn cướp đốt cháy ngôi Chợ Lồng trên đường Gia Long. ĐĐ4/229 của Tr/úy Cao Hoài Sơn đã được lệnh đến hiện trường, tìm cách giúp đỡ dân chúng chữa lửa cùng trấn áp bọn tội phạm thừa lúc hỗn loạn cướp phá. Tới hừng sáng mới dập tắt được đám cháy trong chợ thì VC bắt đầu pháo kích vào BCH / Tiểu Khu. Nhưng đạn lạc ra ngoài quanh Vườn Hoa, dọc bờ sông đường Trưng Trắc, và Ngân Hàng Việt Nam Thương Tín. Có hai trái rớt vào khu dân cư ở Khu II Bình Hưng làm nhiều thường dân vô tội thương vong. Nhờ ta pháo trả kịp thời nên đã bịt kín họng súng của đích lúc đó đang đặt tại Xuân Phong, Đại Nẫm.

10 giờ, địch lại pháo vào Phan Thiết nhưng rớt vào nhà dân, làm tử thương thêm vài người. Một bọn du đảng ở Lò Heo nhặt đâu được một chiếc xe Jeep quân đội bỏ lại, cắm cờ Mặt Trận Giải Phóng Miền Nam, tay cầm súng AK 47, mang băng đỏ, lái xe băng qua cầu Quan chạy khắp phố như chỗ không người. Nhưng khi tới trước rạp Chiếu bóng Bình Thuận và Khách sạn Anh Đào thì đụng ngay với Đại đội 1/229/ĐP của Tr/úy Nguyễn Văn Thứ. Những tràng đạn M16 của ta đã diệt gọn không sót một tên, xác chết nằm vắt trên xe, bọn này có lẽ bị VC nằm vùng giật dây, cho rằng chính quyền đã bỏ chạy hết, nên tìm cách cướp chính quyền lập công dâng đảng.

Buổi trưa có hai hỏa tiễn 122 ly từ hướng Xuân Phong, Trinh Tường pháo vào trung tâm Phan Thiết làm thương vong thêm một số người. Chừng ấy đoàn di tản mới chịu rời thành phố nhưng lại rơi vào ổ phục kích của VC tại cây số 37 trên QL1. Số còn lại chạy thoát vào căn cứ 10 thì bị Tiểu Khu Bình Tuy giải giới hết.Tuy vậy Tiểu Đoàn 229/ĐP vẫn được lệnh tiếp tục bảo vệ Thị Xã Phan Thiết thêm hai ngày mới rút.

Ngay khi Phan Thiết được giải tỏa,Tỉnh Đoàn CB/XDNT/BT, chỉ thị cho Đoàn CB/XDNT từ Nông trường Sao Đỏ về Trường Nam Tiểu Học, để tiếp nhận hơn 10.000 đồng bào chiến nạn, từ các tỉnh Cao nguyên và Duyên Hải Miền Trung chạy về. Sau đó, số đồng bào trên, đuợc chuyển tiếp bằng GMC, tới các Trại Tạm Cư, vừa được tỉnh thiết lập, dưới rặng dừa xanh, chạy dài từ Đá Ông Địa, tới Trường Tiểu Học Rạng, thuộc Xã Thiện Khánh, Quận Hải Long. Đoàn được tăng cường thêm 10 cán bộ địa phương của Phùng Bửu Hưng, phối hợp với Ty Giáo Dục và Ty Xã Hội dựng lều trại, lập danh sách cấp phát gạo, cá thịt hộp, chăn mền, quần áo cũ, thuốc men và các phương tiện, cho những gia đình muốn về Nam.

2 - Những Ngày Cuối Cùng Của Tỉnh/Tiểu Khu Bình Thuận.

Ngày 7-4-1975, sau khi Lâm Đồng bỏ ngỏ, quân Bắc Việt từ Di Linh về tấn công Chi Khu Thiện Giáo và Trung Đội Nghĩa Quân,bảo vệ Cầu Ngựa tại Xóm Gọ,đồng thời pháo kích vào TĐ230 ĐPQ, để chận đường tiếp viện. Trận chiến thật ác liệt., VC mở nhiều đợt tấn công nhưng đều bị chận tại hàng rào phòng thủ,bởi mìn Claymore, lựu đạn và những khẩu đại liên ở các lô cốt. Trận này, có sự tham dự của hai Đại Đội thuộc TĐ230, do Đại Uý Tập và Trung Úy Sanh chỉ huy, thêm vào yểm trợ của Pháo Binh và Trực Thăng võ trang. Sáng ngày 8-4-1975, VC chém vè, bỏ lại chiến trường 72 xác chết, bên ta có 14 tử thương và nhiều binh sĩ thương nặng.

Ngày 12-4-1975, VC lại pháo 130 ly vào quận Thiện Giáo, đồng thời chiếm Xóm Động Giá, Phú Long, làm gián đọan lưu thông trên QL1. Đại Uý Huỳnh Văn Quý, được chỉ định thay thế Thiếu Tá Phan Sang, làm Tiểu Đoàn Trưởng TĐ 249/ĐPQ. Đại Uý Nguyễn Văn Hạnh, một sĩ quan kỳ cựu thuộc Liên Đoàn 4BĐQ thuyên chuyển về Phan Thiết, được chỉ định làm Tiểu Đoàn Phó. Tiểu Đoàn được tăng cường thêm ĐĐ283/ĐPQ biệt lập của Đại Uý Nguyễn Văn Ba (Một sĩ quan thuộc binh chũng LLĐB), đã tái chiếm lại được Cầu Phú Long và thị trấn, sau những trận đụng độ ác liệt kinh hồn. Ngày 15-4-1975, VC từ khắp nơi, pháo kích dồn dập vào Chi khu Thiện Giáo. kể cả các xã trên QL1 như Long Phú, Hòa Vinh, Tuỳ Hòa đang do Tiểu Đoàn 275ĐP trách nhiệm.Do trên Tiểu Khu cho lệnh Chi Khu di tản khỏi Ma Lâm và điều động TĐ230 về phòng thủ Phan Thiết.

Ngày 16-4-1975, phòng tuyến Phan Rang vỡ, trước sự tấn công biển người của mấy sư đoàn và tăng pháo Bắc Việt. Các tướng lãnh Nguyễn Vĩnh Nghi, Phạm Ngọc Sang, Đại Tá Nguyễn Thu Lương.. cũng như hầu hết các sĩ quan trong Bộ Chỉ Huy/Tiền Phương của QĐ3, đều sa vào tay giặc tại chiến trường, ngoại trừ Tư Lệnh SĐ2BB là tướng Trần Văn Nhựt đuợc HQ đậu ngoài Vịnh Ninh Chữ cứu thoát. Cũng trong ngày, quân Bắc Việt ào ạt theo quốc lộ 1, qua Cà Ná, tiến vào lãnh thổ Bình Thuận. Giờ thứ 25 đã tới, một số quân cán chính Tuy Phong được Tàu Hải Quân vớt tại vịnh Cà Ná.

Tại Bắc Bình Thuận, Đại đội 4/ TĐ 248/ĐP là đơn vị tiền phương xa nhất của TK Bình Thuận. Đơn vị đóng bên này Cầu Đá Chẹt (Cà Ná) là ranh giới của Tiểu khu Bình Thuận và Ninh Thuận trên QL1. Vì tình hình chuyển biến quá nhanh, nên sau khi liên lạc về BCH/TĐ248 ĐP, Đại Đội 4 nhận được lệnh bỏ Cà Ná và rút toàn bộ Đại đội (-) đến đóng quân ở một ngọn đồi thấp, đối diện với sở Nước Suối Vĩnh Hảo. Đây là một vị trí phòng thủ thiên nhiên rất lý tưởng, hơn nữa nếu nguy cấp Đại đội có thể rút ra phía sau núi là bờ biển..

Lúc 10 giờ sáng ngày 16-4-75, từ trên núi Trung Uý Nguyễn Tấn Hợi, ĐĐT/ĐĐ4/248ĐP qua ống dòm, phát hiện đoàn xe địch di chuyển từ Cà Ná vào và dừng lại tại xóm Vĩnh Hảo. Lúc này mặt trận Phan Rang còn đang tiếp diễn ác liệt thì làm sao có thể phá hủy cầu Đá Chẹt được là đường duy nhất để đoàn quân tại Phan Rang lui quân. Đại Đội liên lạc về BCH/TĐ xin phi vụ để oanh kích đoàn xe địch đang dồn cục tại Vĩnh Hảo và phá hủy cầu Đá Chẹt. Lúc đó đoàn xe của CSBV chỉ cách ĐĐ4/248ĐP chừng 4-5 cây số và BCH/TĐ 10 cây số.. Cuối cùng đơn vị trên đã liên lạc được với không quân khoảng giữa trưa, chỉ rõ mục tiêu cần oanh kích cho viên Phi công là đoàn xe địch tại xóm Vĩnh Hảo, nhưng không hiểu vì lý do gì ? Hai chiếc F5 lại thả hai trái bom xuống vị trí đóng quân của ĐĐ4/248, cũng may bom lạc ra phía sau hướng về cầu Đại Hòa nên không ai bị thương vong.

Theo Trung Uý Hợi qua máy vẫn nghe họ gọi danh hiệu mình là “Bản Thế” nhưng đã không lên tiếng. Ông sợ nếu họ biết được đơn vị còn thì dám có thể ăn tiếp hai trái nữa lắm. Vì không nghe trả lời nên phi công bay về hướng “ Lê Lai-Sơn Tây” tức Lương Sơn, để thanh toán 2 trái còn lại xuống một đơn vị nào đó mà họ biết! Sau này có gặp Thiếu úy Đỗ Văn Khuyến ĐĐP/ĐĐ4/TĐ/212/ĐP đóng tại Đồn Cây Táo (hiện ở Seattle), nhờ có theo dõi tình hình trên máy, nên kịp thời rút ra khỏi đồn Cây Táo và cuối cùng quả nhiên đồn này nhận 2 quả bom còn sót lại. Đoàn xe địch khi vào đến gần Lương Sơn thì bị chặn lại tại dốc Bà Chá với bãi mìn chống chiến xa làm 7 chiếc bị phá hủy. Dấu tích còn lại sau 1975 là xác 3 chiếc Tank địch còn nằm tại bờ Sông Lũy gần dốc Bà Chá xóm Ruộng Lương Sơn. Công lao này do Đại úy Vĩnh ĐĐT/ĐĐ1/TĐ212/ĐP.

Cuối cùng toàn bộ ĐĐ4/248ĐP (-) cũng ra được tàu nhờ sự cứu vớt tận tình của Duyên Đoàn 27, nhưng thật vất vả. Gần sáng ngày 17-4-1975, Đơn vi trên được chuyển tới chiếc Dương Vận Hạm 503 đang lênh đênh ngoài vịnh Cà Ná - Cửa Xuất. Tàu đang thi hành công tác cứu vớt các đơn vị còn kẹt trên bờ. Lúc này các vị Sĩ quan Hải quân trên tàu ra dấu hiệu cho những chiếc ghe đánh cá lại gần, cho họ dầu nhờ họ đi vào bờ bốc lính ra.

Giữa lúc công tác cứu vớt các đơn vị bạn còn đang tiếp diễn, thì pháo 130 ly của CSBV từ trong bờ bắn ra, vì chiếc DVH 503 rất gần vịnh Cà Ná. Nhiều quả đạn trúng pháo tháp chỉ huy và boong tàu. Trên tàu lúc này có rất ít người nên thương vong không đáng kể. Chiếc tàu lắc lư dữ dội vì đã bị thương. Trong lúc đó, Hải pháo từ các Chiến Hạm khác bắn tới tấp vào chỗ đặt súng của địch để giải cứu cho DVH 503.. Nhờ vậy tiếng súng từ bờ biển bắn ra mới im bặt. Sau đó một chiến hạm khác cặp vào bên hông, giúp DVH 503 lấy lại thăng bằng khi được bơm nước ra và kè đi trong đêm tối. Tàu cập bến Vũng Tàu vào lúc 10 giờ sáng ngày 18-4-75. ĐĐ4/248ĐP được đưa lên những chiếc xe GMC do quân cảnh hướng dẫn, về TTHL /Vạn Kiếp khu tiếp tân.

3 giờ đêm 16 rạng ngày 17 tháng 4, đoàn xe tăng trên đã lọt vào bãi mìn chống chiến xa tại Dốc Bà Chá (Xóm Nùng) trên QL1 gần Lương Sơn, do Đại Đội 1. Tiểu Đoàn 212/Liên Đoàn 925 ĐP/Bình Thuận của Đại Uý Vĩnh. Theo tất cả các nhân chứng hiện còn sống sót tại Hoa Kỳ, có 7 chiến xa gồm T54 và PT76 bị cháy hay hư hại nặng. Sau đó VC kéo đi 4 chiếc, 3 xe cháy còn lại hiện nằm tại Lương Sơn (Bắc Bình, Bình Thuận).

Bắt đầu đêm 17-4-1975, lửa khói đã mịt mù khắp thành phố Phan Thiết. Hải Quân 07 và Hải vận hạm Ninh Giang HQ 403, được lệnh tới bờ biển Phan Thiết yểm trợ hỏa lực và chờ chuyển vận binh sĩ về Nam khi nguy ngập. Chiều ngày 18-4-1975, tăng pháo và đại quân Bắc Việt vào Phú Long, TĐ249 và Đ Đ283 ĐPQ kể cả Trung Đoàn 6/SĐ2BB (từ Long Phú rút về đóng tại Phước Thiện Xuân) đều lui quân ra hướng biển. Ác chiến đã xảy ra trên Liên Tỉnh Lộ 8 từ Tân Điền, Tân An, Trinh Tường giữa VC và các Tiểu Đoàn 202,229, Đại Đội trinh Sát 206 Tỉnh..mãi tới 8 giờ 30 tối cùng ngày, xe tăng VC, mới chỉ vào tới Cầu Trần Hưng Đạo, sau khi vượt qua các chốt chận của TĐ275 ở Phước Thiện Xuân (Đi đường vòng) lúc này trên QL1, TĐ229 còn đang giữ vững tại Cầu Sở Muối. Do đó chúng đã cố thủ tại các vị trị vừa chiếm được, mà không dám di chuyển tới các nơi khác, vì khắp Phan Thiết vẫn còn nhiều đơn vị cố thủ chờ lệnh.

Sáu giờ chiều cùng ngày, Đại Tá Nghĩa và BCH Hành Quân Nhẹ tại Lầu Ông Hoàng rời vị trí di chuyển về gần cửa Thương Chánh chờ Tàu Hải Quân vớt. Trong đoàn có một chiếc Thiết Vận Xa M-113 bên trong chở nhiều thùng bạc do Bộ Tài Chánh vừa mới cấp cho Tỉnh vào trung tuần tháng 4/1975, nên chưa kịp phát cho một số Đơn Vị ĐPQ+NQ, CB/XDNT.(lương tháng 4-1975). Chiếc xe bọc sắt này đã chìm không xa Bãi Thương Chánh, khi lội ra Chiến Hạm và phần lớn tiền bạc đều bị VC tich thu, kể cả số tiền còm của các ngư dân quanh vùng mò tìm được. Riêng chủ ghe đưa Đại Tá Nghĩa ra chiến hạm, bị tù và chết trong trại giam, hiện còn người em ruột vượt biên đang ở Bắc CA, là một nhân chứng, xác nhận. Nhờ Đại Tá Nghĩa thoát chết khi bị té xuống biển, nên Ông đã liên lạc được với Phó Đề Đốc Hoàng Cơ Minh lúc đó là Tư Lệnh Vùng 2 Duyên Hải, mới có cuộc lui quân tại bến tàu Kim Hải.

Tại Phú Long, lúc 3 giờ chiều ngày 18-4-75, sau khi bị trận địa mìn ở Dốc Bà Chá Lương Sơn làm cháy mất 3 chiếc và hư hại nhiều chiếc khác. Đoàn Tank địch sau hơn một ngày tán loạn nên chờ bộ binh tăng viện mới tiến vào Phú Long, Trước cả binh đoàn của địch có tăng pháo yểm trợ, các đơn vị phòng thủ lúc đó gồm Tiểu Đoàn 249/ĐP + ĐĐ283 ĐP, Tiểu Đoàn 275/ĐP, ĐĐ290/ĐP của Đại Uý Nguyễn Duy Sâm, ĐĐ của Đại Uý Uý, cùng các đơn vị tăng phái của Sư Đoàn 2BB + Chi Đoàn Thiết Giáp.. lần lượt rút bỏ Phú Long di tản chiến thuật theo kế hoạch “Lui Binh”, hoặc ra Hải Long hay về Bình Tú, chờ các Chiến hạm Hải Quân của BTL/V2DH đến chở về Vũng Tàu.

Dù vậy, Tank địch chưa dám vượt qua cầu Phú Long vì sợ lại lọt vào trận địa mìn bẫy. Đại Đội 1/275 được lệnh giữ vững phía bên này cầu (thuộc xã Kim Ngọc) và tiêu diệt Tank địch. Lúc này đơn vị kiểm điểm lại chỉ còn 7 quả M72 vì đã bắn nhiều trong nửa tháng không được cung cấp thêm. Xe Tank địch thì rất nhiều như những con thiêu thân chờ đêm tối mới tràn qua cầu.

Tr/úy Nguyễn Minh Luân liên lạc với Phòng 3/TK thì được biết đã có lệnh rút lui về Bình Tú, nhưng Tiểu Đoàn rút đi mà không thông báo cho đơn vị biết. Dầu vậy anh đã ra lệnh chờ xe Tank địch tới gần 30m mới cho bắn, để chắc chắn. Nhưng Tank địch không dám qua cầu mà rẽ đường vào Phước Thiện Xuân tấn công đồn Nghĩa Quân do anh Néo làm Trung Đội Trưởng. Tại đây một chiếc Tank T54 đã bị NQ bắn hạ. Trung úy Luân gọi Hải pháo bắn chận địch để đơn vị rút quân. Đơn vị anh từ đó đã về Thanh Hải và tan hàng tại đây, tự tìm đường đi về Vũng Tàu. Riêng anh nhờ một chiếc ghe vớt anh trên thúng khi đang lênh đênh ở ngoài biển đưa vào Vũng Tàu, gặp lại Tiểu đoàn tại dây.

3 - TRUNG ĐOÀN BÌNH THUẬN TẠI MẶT TRẬN PHƯỚC TUY VÀO NHỮNG NGÀY CUỐI THÁNG 4 – 75

Theo lệnh lui binh, Tiểu đoàn 202/ĐP của Đại úy Huỳnh Văn Hoàng làm Tiểu Đoàn Trưởng, từ Đồn Tân An đã đến bến tàu Kim Hải từ khuya, phối hợp với Liên đội Bảo vệ Nông Trường Sao Đỏ, trước đây do Đại úy Huỳnh Văn Quý chỉ huy đóng tại Ba Hòn. Vừa dọn bãi vừa giữ an ninh cho Quân Y Viện Đoàn Mạnh Hoạch lúc đó do Y Sĩ Đại Uý Lê Bá Dũng XLTV/CHT, đồng thời di chuyển Thương Bệnh Binh ra bãi biển chờ tàu Hải quân vào đón. Sáng 19/4 thì Tiểu Đoàn 229ĐP của ThT Tiến, TĐ 275/ĐP của Thiếu tá Lê Văn Tư tại Kim Ngọc, Lại An, và Tiểu Đoàn 274/ĐP của Thiếu tá Trịnh Văn Bình là đơn vị đóng xa nhất tận Bầu Gia, Phú Hội, Mương Mán.. cũng đến được bãi biển Kim Hải.

Ngoài ra còn có Đại đội 948 ĐPQ của Đại úy Mai Xuân Cúc và nhiều Đại Đội khác của các Tiểu Đoàn 249/ĐP, 230/ĐP cũng về được điểm hẹn. Nói chung thì hầu hết các đơn vị tại Nam Bình Thuận gần như có mặt đầy đủ tại đây, trừ lực lượng cơ hữu của Chi Khu Hàm Thuận, trong số này có Đại đội 288/ĐPQ của Đại úy Phạm Văn Sáu theo Thiếu tá Dụng Văn Đối di tản từ chiều 18-4-75 bằng đường bộ tới Hàm Tân và bị Tiểu Khu Bình Tuy giải giới tại đây, coi như tan hàng mạnh ai nấy lo kể cả Đại bàng. Riêng Chi Khu Hải Long do Thiếu Tá Hàng Phong Cao làm Chi Khu Trưởng rời Mũi Né vào trưa ngày 18-4-1975 bằng ghe chở nước mắm và chiếc Thương thuyền Hương Giang từ Nha Trang vào bi kẹt bỏ lại. Các đơn vị tại Bắc Bình Thuận gồm 4 Chi Khu Tuy Phong, Hải Ninh, Phan lý Chàm, Hòa Đa và Liên đoàn 925/ĐP đóng tại Lương Sơn, phần lớn cũng được di tản vào Vũng Tàu bằng tàu Hải quân và ghe đánh cá tại các bến Cà Ná, Long Hương, Phan Rí Cửa, Hòn Rơm.. Riêng Chi Khu Thiện Giáo coi như tan hàng trước ngày 16-4-75.

Tại bãi biển Kim Hải tình hình mỗi lúc một thêm căng thẳng. Trời về trưa càng oi bức ngột ngạt, gió biển vẫn không đủ xoa dịu nỗi cái nóng của hơi cát bốc lên từ bốn hướng. Theo đúng kế hoạch lui quân của Bộ Tư Lệnh vùng II Duyên Hải, đầu tiên là sự xuất hiện của Duyên Đoàn 28 Phan Thiết, từ ngoài khơi vào bốc các Thương Bệnh Binh của QYV Đoàn Mạnh Hoạch. Kế tiếp là đoàn tàu Ferro Ciment và tàu há mồm ào ạt ủi bãi trong lúc thủy triều đang lên cao, lần lượt bốc hết các đơn vị tại chỗ. Trong lúc đó nhiều chiến hạm kể cả Chiến hạm Trần Khánh Dư HQ04 cũng tiến sát vào bờ, sẵn sàng nhả đạn yểm trợ cho các cánh quân bên trong, đang dồn dập ủi bãi đón người. Đại đội 4/229/ĐP do Tr/úy Cao Hoài Sơn chỉ huy là đơn vị rút sau cùng vì làm nút chặn cho đoàn người rút ra biển. Ba chiếc Hải thuyền tiến vào bờ đón đại đội 4/229/ĐP, lúc này bãi biển Kim Hải trở nên vắng lặng. Cuộc di tản Chiến thuật của Tiểu Khu Bình thuận và các đơn vị từ Phan Rang vào coi như kết thúc vào lúc 1 giờ trưa ngày 19-4-75, với sự thành công tuyệt diệu.

Trong giây phút sắp từ giả Phan Thiết yêu thương, bỏ lai sau lưng vợ con, cha mẹ, bạn bè, không biết bao giờ mới gặp lại, trái tim người lính trận bổng dưng khựng điếng như vô cảm. Trên Soái Hạm Trần Khánh Dư HQ04, hiện đang có mặt Phó Đề Đốc Hoàng Cơ Minh và Đại tá Ngô Tấn Nghĩa, bên trong những boong tàu hơn 6000 quân được vớt từ bãi Kim Hải.

Trong lúc đoàn tàu chưa rời bãi Kim Hải, thì có tiếng còi báo động từ Soái hạm HQ04 vang lên. “Phi cơ địch xuất hiện, tất cả vào vị trí chiến đấu”. Lệnh vừa dứt, đã thấy các chiến sĩ Hải quân đang khoắc vào mình chiếc áo phao màu cam, tiến đến các ổ súng Cao Xạ Phòng Không trên tàu. Trong lúc hệ thống Ra đa trên tháp chỉ huy không ngớt di động để tìm dấu vết phi cơ địch. Các tàu chở lính được lệnh tách rời Soái Hạm và hướng về Nam. Cuối cùng giờ chót Phi cơ địch không tấn công đoàn tàu, nhưng Soái Hạm HQ04 ở lại vùng biển Phan Thiết để đoạn hậu bảo vệ đoàn tàu xuôi Nam.

Gần tối đoàn tàu qua mũi Kê Gà với tháp Hải đăng chiếu sáng cả một vùng biển. mệt mỏi và say sóng, chúng tôi thiếp đi trong giấc ngủ chập chờn, tới lúc ánh mặt trời chiếu vào mặt mới thức giấc.Nhìn ra ngoài thì thấy đây là Bến Đình nhưng tàu còn bỏ neo ngoài biển chưa cặp bến vì còn chờ lệnh Quân Trấn Vũng Tàu.

Thiếu tá Nguyễn Hữu Tiến, Tiểu Đoàn Trưởng Tiểu đoàn 229/ĐP, được sự ủy nhiệm của Đại tá Ngô Tấn Nghĩa lên bờ trước gặp Quân cảnh Quân Trấn Vũng Tàu để bàn kế hoạch giao nạp vũ khí, quân dụng cho Quân trấn vì sợ chúng tôi làm loạn khi được lên bờ.Từng người một bị khám xét, và bị tịch thu tất cả mọi thứ kể cả bản đồ, địa bàn trước khi lên Bến Đình. Chỉ có Thiếu tá Tiến là còn giữ được một khẩu Colt 45 và một máy PRC 25 dùng để liên lạc với Đại tá Nghĩa.

Hỡi ôi ! Đánh trăm trận không chết vì đạn pháo mìn chông của VC mà nay đoàn lính trận Bình Thuận lại bị chết nhục bởi đám Quân cảnh trong giờ thứ 25 này, qua những lệnh lạc từ trên trời rơi xuống. Nhưng chúng tôi là những người lính có kỷ luật và tuyệt đối tuân lệnh cấp chỉ huy, nên không có chuyện gì xảy ra.Nhưng đây cũng là lý do làm cho một số anh em lên được bờ thì bỏ về Sài Gòn vì trong tay không còn vũ khí và quyền chỉ huy, khiến lính không ra lính quan không ra quan. Một số cảm thấy bị xúc phạm đến danh dự khi bị đám quân cảnh trấn lột thẳng tay.

Nhưng trái lại, đồng bào tại Đặc Khu Vũng Tàu đã dành hết sự ưu ái nồng nhiệt đón tiếp đoàn quân di tản từ Bình Thuận vào. Dọc theo Bãi Trước gần cầu tàu, các quày thức ăn cung cấp tự do cho mọi người. Xen lẫn trong số này có các quày của các Soeur bên Thiên Chúa Giáo và quý Ni Sư Linh Sơn Tự. Các món ăn chay vừa ngon vừa gợi nhớ, làm cho các quân nhân Phật tử cảm động muốn khóc vì nhung nhớ gia đình, không biết giờ này họ ra sao ? Nói chung đồng bào và các đoàn thể ở Vũng Tàu, chính quyền đã tiếp đón thật nồng hậu những người con trở về từ giới tuyến. Mối ân tình sâu đậm ấy là những hình ảnh nồng nàn diểm tuyệt, luôn theo tôi trong suốt cuộc hành trình không bao giờ phai lạt trong suốt cuộc đời còn lại.Đoàn Quân xa gồm mấy chục chiếc luân phiên chở chúng tôi về Trung Tâm Huấn Luyện Vạn Kiếp ở Bà Rịa. Khi đi ngang qua Đặc Khu Vũng Tàu có ghé lại, để các cô Nữ Quân Nhân ủy lạo cấp phát cho mỗi người 5 gói mì tôm, của ít lòng nhiều nên chúng tôi vô cùng cảm động, nói lên được tình Huynh đệ Chi binh.Trưa 20-4-75 gần như các đơn vị di tản từ Phan Thiết vào đều có mặt tại Trung Tâm Huấn Luyện Quốc gia Vạn Kiếp Bà Ria. Tỉnh Phước Tuy, ngoại trừ một số ít bỏ ngũ trốn về Sài Gòn tìm thân nhân.

Lúc đó có khoảng 10.000 người tập trung về đây, đủ các quân binh chủng, nhưng đông nhất là Tiểu khu Bình Thuận hơn 3000 ngàn người. Trong khi đó từng đoàn xe GMC chở đầy binh sĩ Sư đoàn 18/Bộ Binh của Tướng Lê Minh Đảo vừa từ Xuân Lộc rút về được tái phối trí phòng thủ Sài Gòn Vũng Tàu, chạy ngược về hướng Long Thành trên QL15.

Cũng tại Trung tâm Vạn Kiếp, thấy có mặt Đại tá Lại Văn Khuy, Liên Đoàn Trưởng 925/ĐP (Bắc Bình Thuận) và Thiếu tá Nguyễn Quốc Quân Tiểu Đoàn Trưởng Tiểu đoàn 212/ĐP. Sau khi chận đánh đoàn xe Tank địch tại dốc Bà Chá Lương Sơn, Đơn vị này rút quân theo lộ trình Lương Sơn, Sông Lũy ra Bàu Trắng trong mật khu Lê Hồng Phong để chờ tàu Hải quân đến đón. Đại úy Bá, Tiểu Đoàn Phó cùng một số binh sĩ vài chục người tách ra đi ngược về Lương Sơn tìm đường khác để đi, nhưng từ đó đến nay không nghe tin tức gì về đoàn quân này.

Sáng ngày 19-4-75 Đại Đội Trưởng Đại Đội 1/212/ĐP, Đại úy Vĩnh là người trực tiếp chỉ huy phá chiến xa địch tại dốc Bà Chá Lương Sơn, cùng một số anh em dùng ghe nhỏ ra biển đón được 3 ghe giả cào lớn vào bờ rước toàn bộ BCH/Liên Đoàn 925/ĐP và binh sĩ còn lại của Tiểu đoàn 212/ĐP vào Vũng Tàu an toàn. Lúc này, Đại tá Khuy và Thiếu Tá Quân không mặc quân phục hiện cũng có mặt tại đó nhưng Thiếu tá Nguyễn Hữu Tiến được Đại tá Ngô Tấn Nghĩa chỉ định thay thế ông trực tiếp chỉ huy binh sĩ Bình Thuận trong thời gian ông về Sài Gòn xin lương bổng và tái trang bị cho đơn vị.

Ngày 21 tháng 4-75 hầu hết các đơn vị từ Bình Thuận di tản vào được chở ngược về Đặc Khu Vũng Tàu và tập trung tại căn cứ Thủy Quân Lục Chiến ở Bãi Sau. Trung Đoàn Bình Thuận được thành lập và được tái trang bị vũ khí cùng quân trang quân dụng. Gạo được tiếp tế dư thừa nên một số đơn vị tính bán bớt để mua cá thịt cho anh em ăn. Ngày 22-4-75 Đại tá Nghĩa dùng trực thăng đáp xuống căn cứ TQLC Vũng Tàu mang theo 5 triệu đồng cấp phát tạm cho anh em mua thực phâm, mỗi người nhận tạm 200đồng/ngày. Ngày25 tháng 4 lại mang đến thêm 2 triệu đồng nữa. Đích thân Th/tá Nguyễn Hữu Tién nhận tiền và Tr/úy Cao Hoài Sơn giúp cấp phát số tiền này cho các binh sĩ Trung Đoàn Bình Thuận (Th/tá Tiến đã qua đời tại Úc vì bạo bệnh sau nhiều năm sống trong Trại tù CS ngoài Bắc). Quân số Trung Đoàn Bình Thuận lúc đó khoảng 3000 người gồm Sĩ Quan, Hạ Sĩ Quan, và Binh Sĩ các đơn vị tác chiến.

Riêng BCH/Tiểu Khu, BCH/Liên Đoàn 925, và các BCH Chi Khu, An ninh Quân Đội, các ban ngành coi như tan hàng ngày 19-4-75, ngoại trừ “ người Lính già Ngô Tấn Nghĩa, đã theo anh em đến giờ phút cuối cùng từ mọi nẻo đường”.nên đã bị kẹt lại ở Sài Gòn dù ông có đầy đủ phương tiện để ra đi trong giờ phút cuối, nhưng ông vẫn không đi khi những chiến binh của Bình Thuận còn đó.

Trong ngày 25-4-75, Đặc Khu Vũng Tàu cấp cho Trung Đoàn Bình Thuận một xe Dodge, Các Tiểu Đoàn nhận lại Máy PRC 25 và bản đồ Tỉnh Phước Tuy. Lúc này bắt đầu hỗn loạn vì VC bắt đầu áp sát Thành Phố, pháo kích bừa bãi vào dân chúng đang tập trung tại Sân vận động. Phi trường bị pháo kích liên tục làm tê liệt các chuyến bay. Tệ hại nhất là tai Sân vân động, những người không nhà lại phải bồng bế nhau tháo chạy dưới làn pháo của VC. Hơn 10.000 người tại đây hoảng loạn kêu khóc rất thương tâm. Không thấy có ai có lấy một lời lên án hành động dã man này.Lương tâm loài người đâu rồi ? Các đài BBC, VOA, PHÁP đâu không tố cáo tội ác chống nhân loại này.

Đạn bom lửa khói đã bắt đầu tiến vào đường phố, xác người cháy đen nằm trên lề đường, quân cướp giật lợi dụng hoành hành, làm cho tình hình thêm rối rắm. Tình hình trở nên nguy ngập khi Sư đoàn 18/BB được lệnh rút về Biên Hòa.Các Tiểu đoàn 274/ĐP của Th/tá Bình và 275/ĐP của Th/tá Tư chỉ huy thuộc Trung Đoàn Bình Thuận được lệnh bung ra Long Hải làm tiền đồn chận giặc, bảo vệ phía đông bắc thành phố Vũng Tàu.Các Đại đội biệt lập và Tiểu đoàn 229/ĐP trách nhiệm giữ căn cứ TQLC làm phòng tuyến chính, tiếp ứng cho các đơn vị bảo vệ Vũng Tàu. Ngày 29-4-75, Trung Tướng Nguyễn Văn Toàn và một số tùy viên thân cận từ Biên Hòa dùng Trực thăng đáp xuống Căn cứ TQLC, lúc đó do Trung Đoàn Bình Thuận trấn giữ. Buổi trưa cùng ngày các vị đã “di tản chiến thuật” bằng Trực thăng ra Hạm đội Mỹ đang đậu ngoài khơi Vũng Tàu. Cùng lúc VC tấn công vào Long Hải, Trước sức tấn công dữ dội của địch và không có sự yểm trợ tối thiểu nào của Đặc Khu Vũng Tàu nên hai Tiểu đoàn 274/ĐP và 275/ĐP đã lui binh về căn cứ TQLC.

Trên QL15 dẫn vào Vũng Tàu, Cầu Cỏ May do TQLC đóng giữ, bị VC tấn công dữ dội nhưng gặp sự chống trả mãnh liệt nên gây nhiều thương vong cho giặc. Tại căn cứ TQLC do Trung đoàn Bình Thuận trấn giữ, Cộng quân bắt đầu tấn công bằng lối tiền pháo hậu xung cổ điển. Trung đoàn đã đánh với giặc trận chiến cuối cùng vô cùng oanh liệt.Từng đơn vị địch như những con thiêu thân lao vào, ác liệt nhất là mặt phái tây có rừng dương liểu, và động cát. Xác địch nằm ngỗn ngang vì mìn bẫy và những lằn đạn của ta. Tới chiều gần tối biết không thể nào ngăn chặn được nữa, Trung đoàn Bình Thuận rút đi dọc theo bãi biển tiến về Bãi Trước. Chúng tôi bỏ lại tất cả chỉ mang theo đạn dược,vũ khí nhẹ và lương thực vì vũ khí nặng không còn đạn nên phá hủy trước khi rút.

Chúng tôi chiếm ngọn núi Nhỏ có tượng Chúa ngó ra biển làm vị trí phòng thủ. Đây là một căn cứ quân sự mà quân đội Nhật Hoàng đã xây dựng trước đây hồi Đệ nhị Thế chiến ( Có tài liệu nói do người Pháp xây dựng). Trong đó có hệ thống giao thông hào, hầm trú ẩn kiên cố và có giếng nước. Dân chúng xung quanh kéo đến đây lánh nạn rất đông trên vài ngàn người.

Lại một đêm dài không ngủ đi qua rất chậm như những đêm dài VN suốt 20 năm chinh chiến trên quê hương khổ đau. Tiếng súng trong thành phố vẫn tiếp diễn không ngớt, kéo dài tới cả buổi sáng ngày 30-4-75 và cuối cùng là lệnh đầu hàng của Tổng thống hai ngày Dương Văn Minh. Kết thúc vận hội của dân tộc VN Tự do, bước vào ngưỡng cửa của Thế giới đói nghèo.

Bốn mươi mốt năm qua rồi, nhưng lịch sử cận đại của nước Việt vẫn còn đó chứ không sang trang như nhiều người đã ngộ nhận lúc ban đầu. Hãy nói lên những sự thật của lịch sử để tự trọng và xứng đáng là người cầm bút, là người Lính hay ít nhất cũng là một bình dân lương thiện. Đó là cách duy nhất đền đáp lại mối ân tình đối với người chiến sĩ một đời hy sinh hạnh phúc và mạng sống của mình cho đời.

Người Lính Bình Thuận, những Địa Phương Quân, Nghĩa Quân, Cán bộ Cảnh sát.. một đời xứng đáng để các thế hệ sau trân quý, noi gương. Chúng ta đã không lầm lẫn khi viết bất cứ một trang sử nào nói về “ Sự hy sinh cao quý của người lính VNCH".

Sáng ngày 19-4-1975, hai Phản lực cơ A-37, được lệnh Quân Đoàn III, thả bom đánh xập các cây cầu trên sông Mường Mán nhưng thả lạc mục tiêu, làm hư xập nhiều nhà cửa của đồng bào, trong khu phố Thương Mai, quanh các đường Gia Long, Nguyễn Tri Phương và Ngô Sĩ Liên.

Tại Phan Thiết sau ngày 1-5-1975, VC đã sát hại một số lớn Quân, Cán, Chính để trả thù. Ngoài một số anh em bị hạ sát ngay khi kẹt lai, từ 19 tới 30/4/1975, đã có không biết bao nhiêu người khác đã gục ngã trước đạn súng và lòng thù hận sắt máu cũa giặc sau ngày 1-5-1975. Giờ đây,qua ba mươi tám năm trầm thống hờn hận, dù đã vật đổi sao dời nhưng những người còn sống,một thời là nạn nhân hay nhân chứng, gia đình hoặc đồng bào địa phương, làm sao có thể quên được những hình ảnh dã man tàn khốc, mà họ đã chứng kiến được, khi VC.BT đã vô lương vô nhân đạo, bắn giết những kẻ ngã ngựa sa cơ..

Đời lính là như vậy đó, cho nên đâu cần phải là sử gia, nhà văn trí thức,hay những kẻ một thời nắm quyền hành, mới ghi lại được những thảm kịch của chiến tranh. Cá nhân của người viết chỉ là một quân nhân sinh trưởng tại địa phương nhưng trong mười năm quân ngũ, đã xuôi ngược mọi nẻo đường đất nước, khắp các vùng chiến thuật và ở trong nhiều đơn vị. Và điều vinh hạnh nhất của đời người, là đã cùng với quân dân Bình Thuận, sống trọn vẹn trong 18 ngày cuối cùng của tháng tư đen 1975. Bởi vậy với tôi, tháng tư là một khoảng thời gian kỳ diệu, với những trang lịch sử đẳm máu treo lơ lửng trên đầu, luôn cho người lính già sống sót, môi cảm giác rất xa rất gần, như những người bạn cũ đã nằm xuống hôm qua, giờ chỉ biết nhớ mà không bao giờ gặp lại được.

Đó cũng là lời giải đáp thắc mắc mà tôi đã đeo đẳng suốt 38 năm qua, là đã không hề nuối tiếc cho bản thân mình.

Bây giờ như mới hôm qua, những ngày tháng tư lửa máu tại Phan Thiết, xin kính cẩn tưởng niệm những người đã mất. Bổng thấy tâm hôn như chết khựng, không phải vì men rượu, mà là nỗi xót xa khi nghĩ tới những cơ cực của miền biển mặn, như đang úa vỡ ở cuối chân trời, trong đó có mẹ, có em, có quê hương gió cát, đang quằn quại trong thiên đàng Xã Nghĩa, không biết bao giờ mới ngoi lên được, để mà làm người.

Xóm Cồn Hạ Uy Di
Tháng 4-2016

MƯỜNG GIANG

Cựu Tham Sự Hành Chánh 2, Phó Ty Cựu Chiến Binh Bình Thuận, KBC 4508.

HaiViet
04-12-2016, 02:36 PM
http://s28.postimg.org/5wk3zyq3h/houston_le_ruoc_quoc_ky.jpg (http://postimage.org/)



http://s23.postimg.org/fogyyrzjv/Dai_Ky_P4a.jpg (http://postimage.org/)



Đại Kỳ


Trời mưa núp bóng đại kỳ

Tưởng như em đứng cạnh tì vai anh

Cờ vàng in trên trời xanh

Rạng ngời quê mẹ, nặng tình nước non.



Ngày xưa chinh chiến vẫn còn

Gái trong song cửa sắt son một lòng

Trai đi gìn giữ non sông

Bốn vùng chiến thuật giặc không dám về.



Đại kỳ phất phới nhớ quê

Hy sinh cho nước, lời thề còn vang

Người chiến binh vẫn hiên ngang


Sống vì Tổ Quốc, chẳng màng lợi danh.



Mưa rơi ướt áo em anh

Cờ vàng sọc đỏ để dành trong tim.

HảiViệt

HaiViet
04-17-2016, 01:12 PM
Phi Vụ ‘Tấn Kích’ Ngày 30 Tháng 4-1975



SONG LỘC Đoạn ký sự này viết phỏng theo Hồi ký của ẩn sĩ T.T.H để tưởng niệm ngày đau buồn của dân tộc, 30/4/75.



Năm lên 8 tuổi. T. theo ông nội di cư vào Nam, còn cha T. dùng dằng không muốn rời xa nơi phần mộ tổ tiên và quê hương yêu dấu. Một vài người bạn thân đang có thế lực tại địa phương tìm đến ông và khuyên ông nên theo gia đình vào Nam. Ông thuộc thành phần Trí, Phú, Địa, Hào yêu nước, ở lại rất nguy hiểm.

Ông giật mình, vội vã tìm cách đào thoát xuống Hải Phòng để vô Nam. Nhưng đã quá trễ vì tất cả các nẻo đường đều bị cộng sản phong tỏa chặt chẽ.

Tại sân đình làng, ông bị lăng mạ, sỉ nhục, vu cáo, hành hạ và ném đá cho đến khi bị gục chết. Tin buồn sét đánh này đã được một người cùng quê vượt biên vào Nam may nắm thoát hiểm, báo cho gia đình biết

Bảy năm sau, trong bữa tiệc mừng chàng thi đậu Tú Tài, ông nội chàng đã kê cho chàng nghe câu chuyện đau buồn của cha chàng.Nghe tin đó, chàng rụng rời tay chân và quyết tâm phải trả thù nhà.

Chàng ghi tên gia nhập Không quân Quân lực VNCH. Ông nội chàng tuy thương cháu nhưng trước quyết tâm của T. cụ ngậm ngùi lại bàn thờ con lâm râm khấn vái, rồi gạt lệ tiễn cháu vào quân trường rèn luyện, nuôi chí phục thù rửa hận cho người cha yêu quý và những người dân vô tội cũng như góp phần bảo vệ miền Nam tự do.

Sau gần một năm rèn luyện, chàng đậu thủ khoa và được gửi đi tu nghiệp phi hành tại ngoại quốc. Khi trở về, chàng trở thành một trong những phi công đầu tiên điều khiển loại chiến đấu cơ tối tân A37 mới được trang bị cho Quân lực VNCH. Và chỉ vài năm sau, chàng đã là một phi đội trưởng xuất sắc, hoàn thành các phi vụ khó khăn nhất, gây kinh hồn thất đảm cho các đơn vị công quân tại các vùng chiến khu D, U Minh và Rừng Sát….

Tết Mậu Thân năm 1968, Việt cộng vi phạm lệnh "ngưng bắn", xua quân bí mật thâm nhập và tấn chiếm các thành thị ở miền Nam.

Tin tình báo của ta khá mau lẹ và từng phi tuần được tung ra đánh vào các mật khu và các điểm tập trung của chúng. Trong nhiệm vụ "truy diệt", phi đội do T. chỉ huy đã làm cho các đơn vị cộng quân và căn cứ, địa đạo của chúng tan ra từng mảnh, trong phi vụ chót, đánh vào "R" Trung ương Cục giải phóng miền Nam, căn cứ của giặc như nổ tung dưới làn bom đạn của các chiến sĩ Không quân Quân Lực VNCH.

Chúng ỷ vào hầm sâu kiên cố chống trả bằng đủ loại hỏa lực và trong đợt vòng lại để tiêu diệt ổ kháng cự lớn nhất của địch, tung quả bom trúng đích nhưng máy bay của T. cũng bị trúng một trái SA7.

Trúng hỏa tiễn phi cơ rung mạnh, lửa phà vào phòng lái, khắp mình mẩy bị thương. T. chỉ kịp ấn nút thoát hiểm, xa xa còn nghe tiếng nổ kinh hồn của kho quân lương vũ khí của giặc, rồi thiếp đi không biết gì nữa….

Tôi đang ngồi làm việc tại văn phòng thì ngoài cổng gác báo tin có một cụ già đến thăm. Khách là một ông cụ cao niên, có lẽ phải gần 80 tuổi, râu tóc bạc phơ nhưng còn hồng hào, khỏe mạnh. Ông cụ cho biết là ông nội của T..người mà tôi gặp tại Câu Lạc Bộ Sĩ Quan Sư đoàn 21 vào năm 1967 trong khi tôi cùng phái đoàn Bộ TTM đi thanh tra tại các đơn vị và các tiểu khu thuộc vùng IV.

Trong khi uống cà phê sáng,chúng tôi gặp nhau, rồi có lẽ vì cơ duyên hay vì "méo mó nghề nghiệp", tôi đã bấm tử vi và coi qua "tướng diện" cho T.

Tôi chỉ nói một câu là, sang năm (Mậu Thân) T.sẽ vượt qua một đại nạn một cách hi hữu, nhờ âm đức gia đình, nhưng phải chú tâm làm phúc, sắp xếp lại nơi cư trú cũng như các vật dụng bài trí trong nhà như bếp núc, bàn thờ, giường nằm…và chăm sóc các mộ phần trong gia đình.

Khi về Sài Gòn T. đã kể lại chuyện này cho cụ nghe. Nay T. bị mất tích trong phi vụ hồi đầu tuần nên cụ đến kiếm tôi mong tôi giúp giải đoán xem số mạng của T. ra sao? Có hy vọng gì không?

Tôi bấm quẻ, suy nghĩ và nói: Thưa cụ, theo số tử vi và theo quẻ ứng thì T. có gặp nguy hiểm nhưng sẽ đươc bình an và trong 7 ngày sẽ có tin lành. Xin cụ yên tâm nhưng nhớ khấn nguyện Ơn trên che chở và luôn nhớ tạo phúc lành.

Trong lúc đó, trong khu rừng đầy lan nở và hương thơm của "nhãn", nghe tiếng chim hót líu lo. T. giật mình thức giấc. Chàng thấy mình đang nằm trên giường, trong một căn phòng sáng sủa và xinh xắn, thiết trí như một phòng trong bệnh viện: Hai chân, hai tay và mặt đều bị băng kín, cử động khá khó khăn. Vừa lúc đó, cửa phòng hé mở và có tiếng nói của một cô gái: "Ồ! Ong đã tỉnh lại. Xin đừng cử động mạnh, để tôi mời bác sĩ".T đoán chừng đã được đơn vị bạn cứu đưa về Quân Y Viện.

Vừa nghĩ đến đó thì bác sĩ vô đến. Ông coi mạch, xem xét các vết thương và nói: "Ông bị ngất đi khoảng 24 tiếng. Tỉnh lại là thoát hiểm rồi. Uống thuốc và săn sóc đều đặn thì chỉ 2 ngày sau là ông có thể về lại gia đình". Cô y tá xinh đẹp đến chế thuốc và giúp chàng uống thuốc ngay sau đó.

Chàng ngạc nhiên vì thuốc đều là bột mịn hoặc nước có mùi hoa, cỏ rất thơm. Chàng hỏi thăm: "Thưa cô đây là đâu, bệnh viện nào?" thì cô y tá chỉ mỉm cười và nói: "Xin ông cứ yên tâm tỉnh dưỡng. Đây không phải là thành phố nhưng rất an toàn và bảo đảm có thể giúp ông phục hồi như cũ".

Nghe tiếng chim hót, suối reo và ngửi mùi thơm của nhãn và lan, T. nghĩ chả lẽ mình vẫn ở trong rừng.

Hai ngày sau, chàng được tháo băng, cung cấp y phục và được trả lại các vật dụng đầy đủ kể cả súng ống, bản đồ và địa bàn…

Ra khỏi phòng chàng không khỏi băn khoăn vì lối chữa trị thần kỳ ở đây, chàng còn ngạc nhiên hơn nữa vì chung quanh là một khu nhà xây dựng trên các cây đại thụ, thân lớn cả chục người ôm mới xuể, nằm giữa rừng hoa lan.

Thật là "sơn kỷ, thủy tú" như đã được diễn tả trong các truyện liêu trai mà chàng thích đọc khi còn đi học. T. Cám ơn bác sĩ và xin gọi điện thoại để đơn vị đến đón. Bác sĩ mỉm cười và nói: "Đây tiện đường xe đò. Để cô Lan đưa ông một quãng ra tỉnh lộ. Rồi ông có thể đáp xe "Lô" hoặc xe nhà binh về tỉnh. Chúc ông mạnh khỏe."

Từ giã bác sĩ, T. và cô y tá băng qua một cánh rừng nhãn. Mùa này mà lại có "nhãn trái mùa" rất thơm ngon. Cô y tá hái một chùm tặng chàng, nói là để làm quà cho gia đình. Qua rừng nhãn chỉ độ 5 phút là đã tới tỉnh lộ, xe cộ qua lại đông đảo. Chàng lên xe mà vẫn còn lưu luyến cảnh vật và cô y tá diễm kiều tên Lan.

Chàng nghĩ: sẽ thưa với ông nột và Đại Tá phi đoàn trưởng sắp xếp thời giờ và thuốc men mang đến tạ ơn Y Viện đã cứu sống chàng. Chàng ngạc nhiên tự hỏi: Không biết máy bay của chàng rớt thế nào mà đến nay chàng ở lại gần đường Tỉnh lộ này.

Khi nhận được điện của Tiểu khu báo. Bộ Tư lệnh Không Quân đã phái một sĩ quan cao cấp đem trực thăng đến đón T. Tại BTL Không Quân. T. được đặc cách thăng cấp thiếu tá kèm Anh Dũng Bội Tinh với nhành dương liễu, vì chiến quả chàng đã được trong chiến dịch phản công địch vừa qua.

Ngày hôm sau . T và ông nội của anh lên thăm và cám ơn tôi. Họ có ý mang các y cụ và dược phẩm lên tặng Y Viện đã cứu sống T…

Vốn tính cần thận, trên đường đi, T. ghé qua trung tâm hành quân tiểu khu để xem lại an ninh lộ trình và địa điểm sẽ đến. Phòng 2 tiểu khu cho biết, sau trận Mậu Thân, giặc đã kiệt quệ không dám quấy nhiễu xe cộ qua đường nữa.

Tuy nhiên, họ ngạc nhiên khi T. nói đến Y Viện ở khu vực này. Du, trưởng phòng 2 tiểu khu hỏi lại: "Thiếu tá có chắc là có Y Viện này không? Thôi, để tôi cho một toán thám báo đến đó trước cho chắc ăn." T. cám ơn và đi cùng với toán thám báo/ phòng 2 tiểu khu.

Đến nơi, chàng xem lại kỹ các dấu đánh trên thân cây, cùng bản đồ mang theo và chắc chắn là không thể sai lầm được. Nhưng chàng vô cùng ngạc nhiên, vì toán thám báo đã vào sâu trong rừng, trở ra cho biết là không hề thấy rừng lan, rừng nhãn cũng như Y Viện, nhà cửa nào cả.

Sợ họ lầm, đi lối khác, T. lại cùng họ đi vô lần nữa nhưng chàng đã thất vọng, vì sự tình đúng y như thế. T. xin lỗi, cám ơn họ và thầm nghĩ: "Chả lẽ mình gặp Tiên".

Chàng thẫn thờ ra về mà lòng vẫn còn mang nặng dấu ấn của tai nạn và sự ân điển vừa qua, nhất là hình bóng "Liêu Trai" của cô gái y tá tên Lan. Chàng hy vọng, lời cô gái nói sẽ thành sự thực: "ông cứ yên tâm. Có duyên ông sẽ còn gặp lại chúng tôi."

Từ đó, sau mỗi phi vụ, T. lại đảo khắp vùng để tìm khu rừng nhãn và Y Viện huyền bí đó. Bẵng đi 4 năm, gần Tết năm Nhâm Tí 1972, T. về Sài Gòn và ra chợ Hoa Nguyễn Huệ mua đào và mai về để ông nội chưng Tết.

Đang ngắm hoa, chàng chợt thấy mùi hương năm nào, mùi hương lạ lùng của lan rừng và mùi thơm nhãn chín. Chàng đưa mắt tìm loại hoa đó thì lại thấy một cô gái mặc áo dài "trắng hoa lan rừng" đang đứng xem hoa, cách đó không xa. Chàng đến gần, thì đúng là cô y tá tên Lan.

Nhìn chàng, cô mỉm cười nói: "Chào ông, chắc ông ngạc nhiên khi gặp lại tôi. Đúng là "Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ". Ơ đây, không tiện nói chuyện, mời ông lại nhà hàng "Thanh Thế" tốt hơn."

T. hồi hộp đi theo nàng và thầm nói: "Hôm nay, cô không thể biến đi được." Đến nơi, nàng gọi hai ly "cà phê sữa". Hai người vừa uống cà phê vừa nói chuyện Tết nhất năm nào, một Mậu Thân đầy kinh hoàng máu lửa, thật khó quên. Thấy nàng vui chuyện, T. vội nêu lên thắc mắc mà chàng ấp ủ mấy năm qua.

Nàng nói: "Thưa ông. Năm ấy (Mậu Thân) chúng tôi biết ông có trở lại nhưng vì không có cơ duyên nên không thể gặp được. Tôi nói thật, xin ông đừng ngạc nhiên. Thật ra, chúng tôi là một lớp người khác biệt, tuy vẫn sống trong vũ trụ nhưng theo một chiều không gian khác biệt vượt ra ngoài vòng sinh tử và không gian, thời gian như loài người vẫn sống. Chúng tôi có một ân điển huyền diệu mà sau này ông sẽ biết. Có điều thực tế, xin ông đừng buồn là 3 năm nữa miền Nam Việt Nam sẽ gặp một kiếp nạn, khổ đau kéo dài.
Ông có cơ duyên với chúng tôi, nên khi nào cây nhãn ông đã trồng trổ bông, ông sẽ nhận được thông điệp qua cánh bướm vàng thơm mùi "nhãn lan". Đó là lúc ông có thể đến với chúng tôi. Xin tạm biệt."

T. đang ngẩn ngơ thì cô đã đứng dậy và biến mất trong đám đông người đi chợ tết. Mùi hương lạ tan dần, T. thẩn thờ đứng dậy ra về, quên trả tiền hai ly cà phê sữa.

Khi nghe T. kể lại chuyện này, tôi bán tín bán nghi và tự nghĩ: "Chả lẽ chuyện Từ Thức nhập thiên thai" là có thực hay hiểu biết của loài người còn giới hạn?

Sáng ngày 30-4-1975 tức là ngày 20 tháng 3 năm Ất Mão, vừa trở về sau một phi tuần "chặn diệt" một đại đơn vị cộng quân đang lăm le tiến xuống vùng IV, Trung tá T. được mời đến họp tại trung tâm hành quân quân đoàn IV.

Theo báo cáo tổng kết thì sáng nay, không hỏa lục của ta đã tiêu diệt trọn Bộ Chỉ huy đầu não và các đơn vị được coi là tinh nhuệ nhất, các đại đơn vị cộng quân miệt Long Khánh cũng bị hai quả CBU cách đây ít ngày. Hiện nay, thực lực của cộng quân không có gì đáng ngại.

Tan buổi họp, nhìn đồng hồ đã 9 giờ, T.trở về văn phòng duyệt các công việc hành chánh. Vừa ngồi xuống ghế, đột nhiên T. thấy có mùi "Hương lạ kỳ thưở nọ và một con bướm vàng chập chờn nơi cửa sổ."

Chàng buồn bã trở về phòng riêng. Với tay mở chiếc radio ở trên bàn ngủ. Tiếng nhạc vừa dứt, tiếng cô xướng ngôn viên yêu cầu đón nghe thông điệp quan trọng của chính phủ. Đó là bản văn soạn sẵn lời tuyên bố bàn giao chính quyền cho Cộng sản, kẻ giặc thù.
T. bực tức tắt radio, vói tay lấy đồ trang bị và tự lái xe ra sân bay. Máy bay đã được trang bị đầy đủ, sẵn sàng tác chiến. Chàng nổ máy, vút lên trời cao, bay về hướng Sài Gòn.

Trên quốc lộ 1, xe tăng cộng quân, lần lượt bò ra tập trung để kéo về Saigon biểu dương lực lượng. T.cho máy bay lướt xuống thả hết hai giàn bom. Từng tiếng nổ rung trời và từng chiếc T.54 bị bốc khỏi mặt đường tan xác. T. lượn một vòng, rồi lướt theo cánh bướm vàng vào vùng "Thất sơn huyền bí" mất dạng.

HaiViet
04-22-2016, 02:24 PM
"An Lộc Địa Sử Ghi Chiến Tích
Biệt Cách Dù Vị Quốc Vong Thân"



http://s11.postimg.org/6aog5sbn5/oie_oie_overlay_3.gif


An Lộc Địa đã từng ghi chiến tích
Bao chiến binh thề chết giữ non sông
Để vang danh người chiến sĩ oai hùng
Đã một thủa đi đánh đông dẹp bắc

Anh đã từng xông pha trên tuyến giặc
Viên đạn thù đan lưới khắp nơi nơi
Xương máu rơi, tay súng lẫn nụ cười
Quyết hiến dâng cuộc đời cho tổ quốc

Tiếng pháo rền rơi trên nền đất lạnh
Khói trận mịt mù lẫn tiếng phóng thanh
“Hàng sống chống chết, hàng sống chống chết”
Chống tới cùng, dù có chết cũng đành !!!

“Xung phong, Sát, Sát, anh em xung phong”
Tiếng anh la lên trong bầu máu nóng
Bắn xe tăng, súng đỏ rực cả nòng
Tung lựu đạn quyết đánh tan quân giặc……

Bao năm qua, tháng Tư buồn giăng mắc
Giữ trong lòng mang nặng những thương đau
Xin mặc niệm một phút, hãy cúi đầu
Để ấp ủ mãi niềm đau mất nước.
HảiViệt

hoài vọng
04-22-2016, 07:20 PM
Hạ Lào vùi thây người Mũ Đỏ
Phan Rang tan nát Lữ Đoàn Dù

Anh HaiViet , câu thứ hai tôi không thích nhưng chưa tìm được câu nào hay hơn :z51:

Ngoc Han
04-23-2016, 12:07 AM
Hạ Lào, hiu hắt khói hoàng hôn
Phan Rang, mũ đỏ nát tan lòng
Chiến bào, đất lạnh hồn quanh quẩn
Tử sĩ nghìn thu uất hận căm

hoài vọng
04-23-2016, 12:33 AM
Anh NGOC HAN ...câu thơ nhẹ nhàng nhưng như vết dao khứa vào lòng vậy !
Câu thứ hai , tôi mới nghĩ :

Phan Rang bẻ súng giữa rừng già

HaiViet
04-28-2016, 01:56 PM
http://i57.tinypic.com/os5qf7.jpg





Bốn mốt năm Quốc Hận

Tháng tư đen, bốn mốt năm Quốc Hận
Người ra đi người ở lại quê nhà
Biết bao nhiêu là đau khổ, chia xa
Mang mối hận, lệ nhoà trong khoé mắt.

Tháng tư đen, lắm xác thân đã mất
Trong rừng sâu, trong thành phố tan hoang
Tiếng kêu than, lời ai oán ngút ngàn
Vang lên khắp cả giang san đất nước.

Tháng tư đen, trăm ngàn người sau trước
Ra biển khơi tìm đến bến tự do
Hạnh phúc hơn sống dưới ách cộng nô
Đưa cả nước vào lao tù tủi nhục.

Tháng tư đen, bốn mốt năm cơ cực
Vẫn đau lòng vì lệ thuộc ngoại bang
Bao nhiêu người chịu nỗi cảnh dân oan
Hoặc hiến thân làm thuê nơi xứ ngoại.

Tháng tư đen, chợt ngậm ngùi nhớ lại
Thương cho dân, cầu đất nước bình an
Cùng tiến lên một thế giới huy hoàng
Không còn lũ người gian tham bán nước.

HảiViệt




Cám ơn các anh chị thuykhanh (https://dtphorum.com/pr4/member.php?u=602), hoài vọng (https://dtphorum.com/pr4/member.php?u=225), NganHa1 (https://dtphorum.com/pr4/member.php?u=407), HXhuongkhuya, (https://dtphorum.com/pr4/member.php?u=58846)SauDong (https://dtphorum.com/pr4/member.php?u=58431), PhPhuongVy (https://dtphorum.com/pr4/member.php?u=493), NGOC HAN, chieubuon .....

và các bạn đã ghé qua trang Khung Trời Kỷ Niệm.

hoài vọng
04-28-2016, 08:28 PM
Anh HaiViet , mấy hôm nay ở Hà Nội cũng lùm xùm chuyện xin lỗi của thằng cha Kít và J.Kerry
Đừng nghe những gì Kít nói và cũng đừng tin những gì Ke làm

HaiViet
04-29-2016, 08:52 AM
Anh HaiViet , mấy hôm nay ở Hà Nội cũng lùm xùm chuyện xin lỗi của thằng cha Kít và J.Kerry
Đừng nghe những gì Kít nói và cũng đừng tin những gì Ke làm

Những sai lầm và tham vọng của con người đã gây ra chiến tranh tàn phá khắp nơi, biết bao nhiêu là tang tóc cho người dân vô tội.


-Trong một cuộc hội thảo do Bộ Ngoại giao tổ chức năm 2010 về chủ đề “Kinh nghiệm của Mỹ tại Đông Nam Á trong thời kỳ 1946 – 1975”,
ông Kissinger nói rằng thất bại của Hoa Kỳ ở Việt Nam là do chính người Mỹ tự gây ra, và trước hết là đã đánh giá thấp sự kiên trì của giới lãnh đạo Bắc Việt.

-McCain says wrong side won Vietnam war.

thuykhanh
04-29-2016, 01:57 PM
Những sai lầm và tham vọng của con người đã gây ra chiến tranh tàn phá khắp nơi, biết bao nhiêu là tang tóc cho người dân vô tội.



- US President Ronald Reagan: " Chấm dứt chiến tranh Việt Nam, không đơn thuần là chỉ rút quân về nhà là xong. Vì lẽ cái giá phải trả, cho loại hòa bình đó, là ngàn năm tăm tối, cho thế hệ sinh ra tại Việt Nam về sau.

- US General William C. Westmoreland tuyên bố: " Chúng ta không thua tại Việt Nam, nhưng chúng ta đã không giữ lời cam kết đối với Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa.Thay mặt cho Quân đội Hoa Kỳ, tôi xin lỗi các bạn cựu quân nhân của Quân Lực Miền Nam Việt Nam vì chúng tôi đã bỏ rơi các bạn"

HaiViet
04-29-2016, 02:56 PM
http://i65.tinypic.com/2n88mth.jpg




Hoa Mùa Chinh Chiến





Anh yêu mầu áo chiến y

Thương người lính trận chết vì non sông
Anh nhiều mơ mộng viển vông
Gặp em áo trắng má hồng xinh tươi.



Cuộc đời lính chiến lẻ loi
Quen em bỗng thấy tình đời dễ thương
Yêu em cả lúc dỗi hờn
Nhớ em quay quắt, tiền đồn xa xăm.



Lâu lâu em lại ra thăm
Tình yêu hai đứa mặn nồng bên nhau
Ngắm trăng mười sáu trên cao
Còn em yêu lính, nỗi đau đợi chờ.



Yêu em yêu cả trong mơ
Nhớ em nhớ cả đường xưa hẹn hò
Tình anh chẳng chút phai mờ
Người yêu của lính, em ngơ ngẩn lòng.



Đời anh sóng gió bềnh bồng
Để em điểm phấn má hồng lạt phai
Đêm đêm nghe tiếng thở dài
“Hoa mùa chinh chiến” thương ai mỏi mòn.
HảiViệt











http://s32.postimg.org/5m6lzwf6b/O5u_P_U.gif

HaiViet
05-01-2016, 02:49 PM
Viết Thơ Tình Tặng Em





Anh viết THƠ tình để tặng em
Thơ vương mùi tóc mắt nhung huyền
Đêm đêm thao thức người trong mộng
Anh viết bởi vì anh nhớ em.



Em đi áo mỏng nắng mùa xuân
Hồn anh như bướm lượn bao lần
Ngắm em say đắm không hề chán
Cho dẫu tình tan vào hư không.



Anh viết THƯ tình để gửi em
Người yêu bé nhỏ dáng dịu hiền
Đôi môi mọng đỏ nghiêng nghiêng bóng
E ấp thẹn thùng nụ cười duyên.
HảiViệt






Làm Thơ Tình Em Đọc





https://www.youtube.com/watch?v=ghjvK4RpCio

HaiViet
05-05-2016, 08:41 AM
http://s32.postimg.org/pnq56f85h/Ben_Em_P1b.jpg (http://postimage.org/)


Bên Em
Em thở nhẹ như sương còn dưới lá
Mắt vương buồn mưa lạnh buốt qua tim
Anh gặp em trong mộng ước đi tìm
Em cuống quít đôi tay còn e ấp

Anh một thủa ngắm nhìn em ngây ngất
Chút rộn ràng bao chất ngất men say
Em đứng đây đôi bàn tay nghiêng nón
Che bầu trời đang rón rén vào thu

Tóc xoã vai như một giải sương mù
Chân bước khẽ dấu tơ tình trong mắt
Anh yêu em lòng quặn thắt, ngu ngơ
Tim đập nhẹ nén mình trong hơi thở

Anh chần chờ đang say đắm trong mơ
Để lắng đọng tâm hồn vào thương nhớ
Em mỉm cười môi mềm thơm muôn thủa
Ngước nhìn trời mắt lóng lánh vì sao

Mình trao nhau môi ấm tự thủa nào
Đêm lặng lẽ tình nghe tim rộn rã
Gió thu về đưa chiếc lá bay bay
Thật dịu dàng tựa bàn tay con gái

Anh thoảng nghe em đang nói tiếng “yêu”
Bao rung động giống mây chiều tan vỡ
Anh ngập ngừng chưa tỉnh giấc mơ hoa
Bên cạnh em nét duyên dáng mượt mà

Dưới thềm hoa, bước chân ngà êm ái
Chợt thấy mình như lạc chốn thiên thai


Nắm tay em cùng xây giấc mộng dài

Em mãi mãi là bài thơ tình tứ.

HảiViệt

hoài vọng
05-05-2016, 06:19 PM
Tình chị duyên em....chuyện rất thường xẩy ra trong thời chiến...

chieubuon_09
05-06-2016, 04:26 PM
Chuyện Tình Thời Chinh Chiến :z57: ... hay ..., cám ơn huynh Hải Việt


Tình chị duyên em....chuyện rất thường xẩy ra trong thời chiến...

"Có lần tôi cố ý đi trước mặt anh xem anh có nhận ra không nhưng thấy anh vẫn dửng dưng chẳng để ý. "

Anh Hoài đọc đến đoạn bên trên, nếu là Chiều thì sẽ tự ái bỏ đi luôn :) cho dù là thương thầm cũng ra đi thà một mình đơn cô còn hơn đối diện với sự dửng dưng :z16:

hoài vọng
05-06-2016, 07:17 PM
Nhiều khi người ta dửng dưng ...ngoài mặt thôi , chứ trong lòng thì nổi sóng bão bùng đấy se sẻ ơi :)

HaiViet
05-20-2016, 08:24 AM
Tiền lính, tính liền.
Mời anh hoài vọng, anh NgocHan ... hút tạm thuốc lá Quân Tiếp Vụ vậy nhé.



http://s32.postimg.org/4vyro8a9x/Ru_By_Queen_QTV.png (http://postimage.org/)


http://s32.postimg.org/k2mbix8g5/Bastos.jpg (http://postimage.org/)


http://s32.postimg.org/fkbaipukl/QTV2.jpg (http://postimage.org/)


http://s32.postimg.org/f9pzu5bt1/thuocla_QTV.png (http://postimage.org/)

Ngoc Han
05-20-2016, 02:01 PM
Anh tìm ở đâu hay vậy, hình như có thời được phát thuốc lá Mỹ (mỗi gói nhỏ có bốn điếu, Dunhill, Pall mall, Newport), vẫn còn nhớ mùi Ca pstan, Ruby Queen, hút thơm râu:) café sáng, chiều lai rai, anh Hoài, anh Hải Việt chắc không quên.

hoài vọng
05-21-2016, 06:33 PM
Anh tìm ở đâu hay vậy, hình như có thời được phát thuốc lá Mỹ (mỗi gói nhỏ có bốn điếu, Dunhill, Pall mall, Newport), vẫn còn nhớ mùi Ca pstan, Ruby Queen, hút thơm râu:) café sáng, chiều lai rai, anh Hoài, anh Hải Việt chắc không quên.
Anh NGOCHAN , đó là những loại thuốc Mỹ ở trong Ration C được cấp phát cho lính khi hành quân , mỗi lần lãnh 2 khẩu phần , xui cho anh nào ghiền thuốc mà lãnh đúng loại Salem :)

HaiViet
05-23-2016, 09:06 AM
Anh tìm ở đâu hay vậy, hình như có thời được phát thuốc lá Mỹ (mỗi gói nhỏ có bốn điếu, Dunhill, Pall mall, Newport), vẫn còn nhớ mùi Ca pstan, Ruby Queen, hút thơm râu:) café sáng, chiều lai rai, anh Hoài, anh Hải Việt chắc không quên.


Anh NGOCHAN , đó là những loại thuốc Mỹ ở trong Ration C được cấp phát cho lính khi hành quân , mỗi lần lãnh 2 khẩu phần , xui cho anh nào ghiền thuốc mà lãnh đúng loại Salem :)


Mấy anh cũng còn nhớ kỹ quá hả.
-Chắc phải kể thêm cho các bạn khác biết là thời trước 75, quân đội VNCH có Cục Quân Tiếp Vụ chuyên cung cấp hàng hoá nhu yếu phẩm như thuốc lá, sữa đặc, đường cát trắng ... cho quân nhân và gia đình với giá thấp hơn bên ngoài.

-Quân đội Mỹ khi qua Việt Nam chiến đấu mang theo thực phẩm hộp C Ration và có lúc quân đội VNCH cũng được cấp phát khi ra chiến trường, hộp C Ration gồm nhiều thứ bên trong như: thịt hộp, bánh mì, cracker, kẹo, cà phê, đường, trái cây hộp, gói thuốc lá nhỏ (4 điếu), diêm quẹt.... đồ ăn C Ration rất thơm ngon do các hãng nổi tiếng của Mỹ thầu cho quân đội sản xuất, không thấy bán ở các siêu thị bên Mỹ trừ thuốc lá. Ngoài ra còn có gạo sấy đổ nước nóng vô vài phút là ăn được, giống như mì ăn liền, cơm ngon và dẻo.



http://s33.postimg.org/kx9qd9f2n/ac_ration_box_open1.jpg (http://postimage.org/)


http://s33.postimg.org/scv7ttymn/C_ration1.jpg (http://postimage.org/)


http://s33.postimg.org/41mdd24y7/C_ration2.jpg (http://postimage.org/)


http://s33.postimg.org/pdbhrrvdb/C_ration3.jpg (http://postimage.org/)


http://s33.postimg.org/5l0lkdlzj/C_ration4.jpg (http://postimage.org/)


http://s33.postimg.org/bhr5fcfwv/C_ration5.jpg (http://postimage.org/)


http://s33.postimg.org/f1mqg0ebz/DSCN4837.jpg (http://postimage.org/)


http://s33.postimg.org/djjd4uwzz/fruitcake_can1.jpg (http://postimage.org/)


http://s33.postimg.org/wqaswmykv/pound_cake1.jpg (http://postimage.org/)


http://s33.postimg.org/4ycprtzm7/gaosay.jpg (http://postimage.org/)

HaiViet
05-24-2016, 03:07 PM
Để tạm bài của bình luận gia Ngô Nhân Dụng.


Obama, Nguyễn Du, Lý Thường Kiệt
Tuesday, May 24, 2016 1:56:53 PM


Ngô Nhân Dụng

Sau khi ông Obama tuyên bỏ lệnh cấm bán vũ khí cho Việt Nam, phát ngôn viên Bộ Ngoại Giao Bắc Kinh tỏ ý hoan nghênh, nói, “Trung Quốc cũng muốn Mỹ bãi bỏ lệnh cấm vận vũ khí!” Sau vụ tàn sát ở Thiên An Môn năm 1989, các nước Tây đã ngưng bán bom đạn cho Trung Cộng.

Nhưng các nhà bình luận bên Tàu không nói “ngoại giao” như vậy. Tân Hoa Xã đe rằng không nên kết thân với nhau để “đe dọa và làm thiệt hại quyền lợi chiến lược của một nước thứ ba!” Ai cũng hiểu họ nói nước thứ ba nào. Giáo Sư Nghê Nhạc Hùng, (Ni Lexiong), một chuyên gia về hàng hải Ðại Học Thượng Hải, nói rõ hơn, rằng quyết Washington và Hà Nội đã lập một “liên minh gần như quân sự, nhắm vào Trung Quốc.”

Ngày hôm sau, chắc quan chức Trung Cộng còn nổi giận hơn, khi ông Obama nói với dân Hà Nội: “Trong lịch sử, nhiều lần các bạn không được tự quyết định số phận mình.” (Chúng tôi biết: Một ngàn năm không quyết định được số phận mình). Ông ta nhắc: “Người Việt Nam có bài thơ: Sông núi nước Nam vua Nam ở - Rành rành định phận tại sách trời.” Người Việt Nam nào nghe một ông tổng thống Mỹ nhắc tới câu thơ của Lý Thường Kiệt, thế kỷ thứ 11, mà không muốn đứng dậy, máu sôi lên? Ðến lúc ông Obama nhắc đến “trăm năm,” đến “của tin” thì chắc các cụ bà vẫn thuộc lòng thơ Nguyễn Du có thể rớt nước mắt; các cụ sẽ ngân nga ngâm Kiều: “Rằng trăm năm cũng từ đây, của tin gọi một chút này làm ghi!”

Ai dạy cho ông tổng thống Mỹ câu “Nam quốc san hà Nam đế cư - Tiệt nhiên định phận tại thiên thư?” Ai cho ông biết bài “Nối vòng tay lớn?” Ai chỉ cho ông dẫn lời Thiền sư Thích Nhất Hạnh? Ai biết mà biết nêu ra hai câu Truyện Kiều? Có sử gia Mỹ nào đã được tham khảo ý kiến khi họ soạn diễn văn? Hay tòa Ðại Sứ Mỹ ở Hà Nội đã đi nghe ngóng các trong cuộc biểu tình, đã hỏi thăm các ông Nguyễn Huệ Chi và Nguyễn Quang A? Hay là Nguyễn Văn Hải, Ðiếu Cầy, mới mách nước khi được Tòa Bạch Ốc mời vào hỏi ý kiến trước khi ông khởi hành?

Người Việt ở Mỹ chắc phải lắc đầu: Mình biết cậu Obama này khôn lắm, hùng biện, nói giỏi lắm. Nhưng cũng không ngờ cậu ấy lanh đến thế! Ðặt chân trên đất Thăng Long mà nhắc đến câu “thơ thần” trên sông Như Nguyệt, xác định: Núi sông nước Nam thuộc chủ quyền của người nước Nam! Cậu Obama này đã không “lú” mà lại được rất nhiều “chú khôn” hiến kế!

Sau khi nhắc dân tộc Việt ôn lại lời dạy của Lý Thường Kiệt, ông Obama còn giải thích rõ hơn bằng một nguyên tắc, cả thế giới ngày nay đều công nhận: “Nguyên tắc là các nước nhỏ hay lớn đều phải được tôn trọng chủ quyền và lãnh thổ, nước lớn không được bắt nạt nước nhỏ!”

Những lời lẽ nhắn nhủ Bắc Kinh này còn “nặng ký” hơn cả lời tuyên bố chấp nhận bán thêm vũ khí. Quyết định bãi bỏ lệnh cấm bán vũ khí chắc chắn đã được chọn nhiều tháng trước khi ông tổng thống Mỹ lên đường, không phải vì Việt Cộng mới trả tự do cho cha Nguyễn Văn Lý. Họ không nói trước, để mọi người hồi hộp chờ đợi, và để khi nói ra giữa Hà Nội thì “ấn tượng” mạnh hơn. Trước hết, là một tín hiệu gửi giới lãnh đạo ở Bắc Kinh.

Obama còn ràng buộc việc bán vũ khí sát thương với tình trạng nhân quyền. Lối nói dè chừng này là một trò “mèo vờn chuột,” vờn cả Việt Cộng lẫn Trung Cộng. Bao giờ bán, bán những vũ khí nào, bán số lượng bao nhiêu, sẽ được tính toán tùy theo hành vi của Cộng Sản Việt Nam và Trung Quốc.

Ðối với Việt Cộng: Bỏ lệnh cấm bán vũ khí, nhưng bao giờ bán, bán cái gì, còn tùy anh, anh có chịu nới lỏng gông cùm cho dân Việt được sống làm người hay không?

Ðối với Trung Cộng: Nếu anh bớt hung hăng, Mỹ sẽ chỉ bán mấy thứ vũ khi nhẹ, chỉ phòng thủ. Nếu anh hăm dọa láng giềng trâng tráo quá, sỗ sàng qua, sẽ bán thứ nặng, bán nhiều hơn. Trong trò vờn nhau giữa con ó Mỹ và con rồng Trung Cộng trong vùng Biển Ðông, từ bây giờ Mỹ sẽ có một khí cụ mới để tăng hay giảm nhiệt độ, tùy hành vi của đối thủ. Lâu nay việc Mỹ bán máy bay, hỏa tiễn cho Nhật Bản, Ðài Loan, Nam Hàn và Phi Luật Tân cũng vẫn diễn trò này. Ông Obama còn nói, “Việt Nam mua sắm vũ khí bảo vệ Tổ quốc.” Tại sao lo bảo vệ Tổ quốc trong lúc này, ai cũng biết!

Barack Obama đã phóng một tín hiệu mới cho Tập Cận Bình. Ðồng thời, giúp cho các doanh nghiệp Mỹ tuyển mộ thêm hàng chục ngàn công nhân trong mấy năm tới. Một tin mừng trong lúc dân Mỹ sắp đi bầu! Cổ phiếu công ty Boeing đã tăng 0.68% trong ngày công bố sắp bán 100 máy bay 737 cho Vietjet, giá hơn 11 tỷ đô la, cộng thêm các hợp đồng bảo trì, bán phụ tùng thay thế, vân vân, trong tương lai. Công ty Pratt & Whitney của Mỹ cũng bán được 135 đầu máy phản lực để gắn trên những phi cơ Airbus được đặt hàng năm ngoái, thâu hơn ba tỷ nữa. Mỹ bán được máy bay còn Việt Nam sẽ bán được giầy dép, quần áo nhiều hơn, khi thỏa ước TPP được thi hành.

TPP chính là “của tin gọi một chút này làm ghi” mà ông Obama đem tới. Cả nước Việt Nam đang chờ TPP. Nhất là các thanh niên đang lo không có việc làm. Sau khi TPP được thi hành, năm 2030 kinh tế Việt Nam sẽ gia tăng mỗi năm 10%. Không những giúp Việt Nam phát triển kinh tế, TPP còn là một đòn bẩy để nâng Việt Nam lên thoát khỏi lệ thuộc kinh tế Trung Cộng.

Nhưng TPP cũng sẽ thành một tác nhân có thể chuyển hóa xã hội Việt Nam. Ông Obama nói ở Hà Nội: “TPP sẽ giúp cho xã hội minh bạch, sẽ ngăn bớt tham nhũng, sẽ bảo vệ môi trường,...” Nói đến tham nhũng là điểm đúng tử huyệt của chế độ độc tài đảng trị. Nói tới môi trường làm xúc động tâm can hàng triệu con người đang sống ngất ngư vì cá chết.

Người dân Việt Nam đang ngộp thở vì sống 70 năm dưới chế độ sắt máu cũng cảm thấy một luồng gió mát khi một tổng thống Mỹ đi uống bia, ăn bún chả, ngồi trên chiếc ghế đẩu bằng plastic, trò chuyện với một đầu bếp quốc tế Anthony Bourdain; rồi còn đem khoe ở hội trường Mỹ Ðình. Mạng Internet ở Việt Nam tràn ngập những lời bình phẩm: “Thể hiện nhân cách sống, hòa đồng, gần gũi, thân thiện, khiến mọi người thêm yêu mến và cảm phục.” “Một người lãnh đạo tuyệt vời, tài giỏi và giản dị, miệng luôn mỉm cười đầy thân thiện. Tuyệt vời Obama!” Có người còn tính tiền: “Chi phí bữa ăn của hai người chỉ có 6 USD.” Tôi thấy cả nét đẹp của người Việt và sự thân thiện, dễ gần của ngài tổng thống. Nhiều người khen Obama cầm đũa thông thạo.

Không biết công an Việt Nam và mật vụ Mỹ đã gặp quý vị chủ quán Bún chả Hương Liên và các thực khách bao nhiêu lâu, trước khi ông tổng thống Mỹ tới ăn. Bao nhiêu người ngồi trong quán lúc đó là do tòa Ðại Sứ Mỹ dàn xếp trước? Nhưng việc dàn cảnh rất tài, trông rất tự nhiên! Ðây là một dịp hiếm hoi khi một quán ăn Việt Nam bán cho thực khách ngoại quốc mà không tự động tăng giá lên gấp ba, gấp năm lần! Nếu đồng bào mình giữ được “nét đẹp” này, tạo thành thói quen, thì chuyến công du của ông Obama mới thật sự thành công!

Ðáp lại thịnh tình đó, ông Obama đã nói chuyện nhân quyền cho dân Việt cùng nghe. Ông khẳng định: “...nhân quyền là những giá trị phổ quát, chung của cả loài người.

Các quyền tự do ngôn luận, tự do biểu tình đều ghi trong Hiến Pháp chính nước Việt Nam của quý vị. Tôi tin các nước sẽ thành công hơn khi người dân có có quyền phát biểu, quyền ngôn luận, quyền tiếp nhận thông tin, khi đó kinh tế sẽ phát triển. Khi báo chí, truyền thông có thể soi mói tới những chỗ tối tăm, các quan chức sẽ bị kiểm soát. Lời chỉ trích sẽ khiến chúng ta tiến bộ, ai có ý tưởng mới mẻ có thể chia sẻ. Bầu cử tự do sẽ có những lãnh đạo tốt. Tự do tôn giáo sẽ khiến người ta yêu thương nhau hơn. Ðược tự do lập hội, người dân sẽ giúp giải quyết những vấn đề mà chính phủ không thể làm.”

Chắc thanh niên Hà Nội, Sài Gòn, Vinh, Huế, Ðà Nẵng,... đang tán gẫu với nhau trong các quán bún chả, quán cà phê, về những chuyện ông Obama mới nói ở Hà Nội, và sắp nói tại Sài Gòn. Lại thêm việc Ðại Học Fulbright sắp mở trong ba tháng nữa. Chưa bao giờ một đại học tư được cấp giấy phép nhanh kỷ lục như vậy! Ðây là đại học tư, vô vị lợi, độc lập, tự trị, lần đầu tiên trong chế độ Cộng Sản Việt Nam! Rõ ràng là đảng Cộng Sản đang khát nước! Nói tới Nguyễn Du, Lý Thường Kiệt, ông Obama đã khích động niềm tự hào của giới trẻ Việt Nam, tự hào về văn hóa dân tộc, tự hào về lịch sử oai hùng!

Nhiều bạn trẻ Việt Nam, ở trong nước cũng như ở ngoài, đang Google coi hai câu thơ Nguyễn Du trích từ đoạn nào trong Truyện Kiều: “Rằng trăm năm cũng từ đây, của tin gọi một chút này làm ghi!”! Bà mẹ tôi, sinh trưởng ở Ðáp Cầu, bên dòng sông Như Nguyệt, nếu còn sống chắc cũng muốn xoa đầu một “ông Tây Ðen” biết lẩy Kiều, bà sẽ mắng yêu: “Cái chú nhọ nồi này, ai dạy mà chú lém thế, láu thế?” Nhiều thanh niên Việt Nam chưa nghe hai câu Kiều này bao giờ. Nhiều người còn chưa hề nghe hai câu thơ Lý Thường Kiệt.

thuykhanh
05-24-2016, 06:58 PM
***
Cảm ơn anh Hải Việt đã mang bài của ông Ngô Nhân Dụng về diễn đàn:z57:


tk được biết đến bốn câu thơ của tướng Lý Thường Kiệt từ khi học Sử ký Việt Nam, năm lớp ba tiểu học, dưới tựa đề:

Lý Thường Kiệt phá Tống bình Chiêm

Tướng Lý Thường Kiệt đã có công, cùng với quân sĩ, đánh đuổi quân Tống ra khỏi bờ cõi, tiến chiếm Quảng Đông và Quảng Tây:


Nam Quốc sơn hà Nam đế cư
Tiệt nhiên định phận tại thiên thư
Như hà nghịch lỗ lai xâm phậm
Nhữ đẳng hành khan thủ bại hư



Bản dịch:

Sông núi nước Nam vua Nam coi,
Rành rành phận định tại sách Trời.
Cớ sao lũ giặc sang xâm phạm?
Bay sẽ tan tành, chết sạch toi!

hoài vọng
05-25-2016, 03:48 AM
Tôi còn nhớ câu ngụ ngôn :
Nực cười châu chấu đá xe
Tưởng rằng chấu ngã , ai dè xe nghiêng

HaiViet
05-25-2016, 06:50 AM
***
Cảm ơn anh Hải Việt đã mang bài của ông Ngô Nhân Dụng về diễn đàn:z57:


tk được biết đến bốn câu thơ của tướng Lý Thường Kiệt từ khi học Sử ký Việt Nam, năm lớp ba tiểu học, dưới tựa đề:

Lý Thường Kiệt phá Tống bình Chiêm

Tướng Lý Thường Kiệt đã có công, cùng với quân sĩ, đánh đuổi quân Tống ra khỏi bờ cõi, tiến chiếm Quảng Đông và Quảng Tây:
Nam Quốc sơn hà Nam đế cư
Tiệt nhiên định phận tại thiên thư
Như hà nghịch lỗ lai xâm phậm
Nhữ đẳng hành khan thủ bại hư



Bản dịch:

Sông núi nước Nam vua Nam coi,
Rành rành phận định tại sách Trời.
Cớ sao lũ giặc sang xâm phạm?
Bay sẽ tan tành, chết sạch toi!



Mặc dù không tin tưởng chế độ CS Hà Nội làm được gì cho đất nước VN nhưng nghe Tổng Thống Mỹ nói lên câu này cũng thấy khoái, ít nhất cũng làm cho người VN lên tinh thần chống ngoại xâm và chống lại bè lũ tay sai của TC.

thuykhanh
05-26-2016, 08:40 AM
Tổng thống Obama:


Không nước nào có thể áp đặt, quyết định số phận thay Việt Nam


http://i.imgur.com/I43cFx3.png

HXhuongkhuya
05-26-2016, 03:09 PM
Chào Khung Trời Kỷ Niệm.

Rất muốn nghe hết bài diễn thuyết của TT Obama mà chưa có thì giờ nghe trọn . Ngoài nhắc tới cụ Nguyễn Du , tướng Lý Thường Kiệt , TT Obama còn nhắc đến một câu hát trong một bản nhạc của NS Văn Cao nữa .

HX mang bài nhận qua email :




Elizabeth Phu's family came to America much like many other Vietnamese immigrants: by boat and in desperate circumstances. Along with her parents and others, they traversed the sea in a boat and came upon pirates who demanded 10 wedding bands to pull the broken-down boat of Vietnamese refugees to the Malaysian shore.






http://www.nguoi-viet.com/absolutenm2/articlefiles/217987-elizabeth-phu-400.jpg
Elizabeth Phu, an aide to President Obama who works on southeast Asia policy,
came to America as a refugee herself. (Photo: Susan Walsh / Associated Press)





Phu's father Frank saw no other way to save his wife and toddler daughter, so he collected the rings into a tiny sack, clamped it between his teeth and swam to the pirates' ship to make the deal. Tugged by the pirates, the passengers made it near the Malaysian island of Pulau Penang, and eventually to a nearby refugee camp run by the government.

Elizabeth Phu, 39, took that tough start and built a career that is nothing short of the American dream. Today she has come back to Malaysia, but not as a refugee. Instead, she is accompanying President Obama on a 10-day, three-country tour of world-leader summits as an advisor and American citizen.

In her years at the White House, Phu has helped Obama to shape policy on southeast Asia, a region crucial to the president’s view of the world in terms of trade and strategic alliances. Phu graduated from Miramonte High School outside Oakland and attended college at UC Berkeley and graduate school at UC San Diego.

For the last three years, she has been detailed to the National Security Council staff at the White House, serving now as director for Southeast Asia and Oceania affairs.

To read more, click here: http://www.latimes.com/world/asia/la-fg-obama-aide-refugees-20151120-story.html





Có một phụ nữ Mỹ gốc Việt cùng đi trong phái đoàn của TT Obama sang VN lần này, nhưng người phụ nữ Việt này âm thầm làm việc trong Hội Đồng An Ninh Quốc Gia Hoa Kỳ qua 2 đời tổng thống Mỹ, Cựu TT Bush và TT Obama, đóng vai trò quan trọng trong kế hoạch chuyển trục về Á Châu Thái Bình Duơng của TT Obama là bà Elizabeth Phu, theo bản tin của VNEpress hôm Thứ Ba cho biết.

Bản tin VNExpress viết rằng, “Bà Elizabeth Phú, 40 tuổi, đóng vai trò quan trọng trong việc hỗ trợ cho Tổng thống Barack Obama thực hiện chính sách xoay trục sang châu Á - Thái Bình Dương.”

Bản tin VNExpress nói về thân thế của bà Phú dựa theo báo LA Times như sau:

“Theo LA Times, bà Elizabeth Phú rời Việt Nam cùng gia đình đến Mỹ định cư khi mới gần 4 tuổi. Gia đình bà Phú có hai chị em gái. Mẹ bà là y tá đã nghỉ hưu, còn bố bà vẫn làm việc trong công ty tài chính đầu tiên mà ông được nhận vào từ khi sang Mỹ.

“Năm 1997, bà Phú tốt nghiệp hạng ưu chuyên ngành khoa học chính trị ở đại học California Berkeley, sau đó lấy bằng thạc sĩ chuyên ngành Quan hệ Quốc tế Thái Bình Dương tại đại học California ở San Diego.

“Bà cũng từng tu nghiệp trong vòng một năm tại học viện quân sự cấp cao Dwight D. Eisenhower.

“Bà Phú là một chuyên gia về an ninh quốc gia với 15 năm kinh nghiệm phục vụ tại Nhà Trắng và Bộ Quốc phòng Mỹ qua hai chính quyền của cựu tổng thống George W. Bush và Tổng thống Obama.

“Bà phát triển và đàm phán các thỏa thuận quốc tế có tác động đến an ninh quốc gia về lâu dài. Bà chứng tỏ được khả năng giải quyết các vấn đề phức tạp, xử lý các tình huống khủng hoảng và điều hành nhiều chương trình lớn.

“Từ năm 2002 đến 2007, bà Phú nắm giữ nhiều vai trò quan trọng trong Bộ Quốc phòng Mỹ như trợ lý chính sách NATO về Nga và Ukraine, giám đốc Các Vấn đề Đông Nam Á phụ trách phát triển chính sách quân sự của Mỹ với Singapore, Philippines, Australia, trợ lý chính sách chống phổ biến vũ khí.”

Bản tin VNExpress nhấn mạnh đặc biệt đến việc bà Phú đã làm việc trong Hội Đồng An Ninh Quốc Gia Hoa Kỳ trong 10 năm qua.

“Trong gần 10 năm qua, bà là ủy viên Hội đồng An ninh Quốc gia tại Nhà Trắng, giám đốc các vấn đề an ninh Đông Nam Á, châu Đại Dương và Đông Á.

“Người phụ nữ gốc Việt này đóng vai trò quan trọng trong việc giúp đỡ ông Obama định hình chính sách ở Đông Nam Á, một khu vực quan trọng về thương mại và liên minh chiến lược.”


Bản tin của báo LA Times cho biết rằng bà Phu đi vượt biên cùng với cha và mẹ vào năm 1978 tới đảo Pulau Penang của Mã Lai Á. Cha bà là ông Frank Phu làm việc cho quân đội Hoa Kỳ trong thời chiến tranh Việt Nam.

thuykhanh
05-26-2016, 06:04 PM
Chào và càm ơn anh HaiViet, anh Hoài, Ngọc Hân, HXhuongkhuya, NganHa1, Chieubuon_09
và các bạn của Khung Trời Kỷ Niệm

tk xin gởi bài này ở đây:




Tương phản chuyến thăm Việt Nam của TT Obama và Chủ tịch TQ




26.05.2016



http://gdb.voanews.com/7AA8A7FF-522C-4F9F-A0BD-4814F0020D99_w640_r1_s_cx0_cy3_cw0.jpg (http://gdb.voanews.com/7AA8A7FF-522C-4F9F-A0BD-4814F0020D99_cx0_cy3_cw0_mw1024_s_n_r1.jpg)


Người dân ở Sài Gòn chào đón Tổng thống Obama, ngày 24/5/2016.





Tin liên hệ




[*=left]http://gdb.voanews.com/0F90D272-03DB-460F-8F8D-FC04A3F6F1B0_w113_h64.jpg (http://www.voatiengviet.com/content/tong-thong-obama-khich-le-gioi-tre-vietnam-theo-duoi-dam-me/3345459.html)



http://www.voatiengviet.com/img/assignedIcons/icon-blank.gif?v=__7.9.0.0.19 TT Obama khích lệ giới trẻ VN theo đuổi đam mê (http://www.voatiengviet.com/content/tong-thong-obama-khich-le-gioi-tre-vietnam-theo-duoi-dam-me/3345459.html)

Tổng thống Obama thể hiện ông rất chú trọng đến thế hệ trẻ, những người sẽ nắm tương lai của Việt Nam cũng như quan hệ Mỹ-Việt


[*=left]http://www.voatiengviet.com/img/assignedIcons/icon-blank.gif?v=__7.9.0.0.19 Tổng thống Obama ca ngợi giới trẻ Việt Nam (http://www.voatiengviet.com/content/tong-thong-obama-ca-ngoi-gioi-tre-vietnam/3345166.html)
[*=left]http://www.voatiengviet.com/img/assignedIcons/icon-blank.gif?v=__7.9.0.0.19 TT Obama: Nhân quyền, phát triển kinh tế là cấp thiết cho tương lai VN (http://www.voatiengviet.com/content/obama-noi-nhan-quyen-phat-trien-kinh-te-cap-thie-cho-tuong-lai-vietnam/3343791.html)
[*=left]http://www.voatiengviet.com/img/assignedIcons/icon-blank.gif?v=__7.9.0.0.19 'Tôn trọng nhân quyền ở VN không là mối đe dọa cho xã hội' (http://www.voatiengviet.com/content/obama-ton-trong-nhan-quyen-o-vietnam-khong-phai-la-moi-de-doa-cho-xa-hoi/3343702.html)
[*=left]http://www.voatiengviet.com/img/assignedIcons/icon-blank.gif?v=__7.9.0.0.19 Blogger Đoan Trang: An ninh Việt Nam bảo ông Obama nói dối (http://www.voatiengviet.com/content/blogger-doan-trang-an-ninh-vietnam-bao-ong-obama-noi-doi/3343613.html)
[*=left]http://www.voatiengviet.com/img/assignedIcons/icon-blank.gif?v=__7.9.0.0.19 TT Obama: Ý thức về quá khứ nhưng tập trung vào tương lai Mỹ-Việt (http://www.voatiengviet.com/content/obama-noi-ong-y-thuc-ve-qua-khu-nhung-tap-trung-vao-tuong-lai-my-viet/3343531.html)






Ðường dẫn



[*=left]Tổng thống Obama thăm Việt Nam (http://www.voatiengviet.com/section/tong-thong-obama-tham-viet-nam/6096.html)





Hàng chục nghìn người Việt đổ ra đường chào đón và từ biệt Tổng thống Barack Obama, hoàn toàn trái ngược với cảnh nhiều người dân xuống đường phản đối chuyến công du của Chủ tịch Trung Quốc Tập Cận Bình.


Nguyên thủ Mỹ rời Việt Nam hôm qua, 25/5, nhưng dư âm của chuyến thăm được coi là lịch sử này vẫn còn.

Báo chí Việt Nam hôm nay vẫn tiếp tục đăng tải các bài viết liên quan tới ông chủ Nhà Trắng, trong khi trên các trang mạng xã hội, hình ảnh cũng như video về ông Obama vẫn xuất hiện dày đặc.

Ông Phan Tất Thành, một cựu du học sinh tại Trung Quốc, cho VOA Việt Ngữ biết, ông đang điều trị trong bệnh viện, nhưng vẫn cùng các bệnh nhân khác theo dõi kỹ chuyến thăm kéo dài nhiều ngày của Tổng thống Obama.

Ông Thành cho hay thêm rằng sự háo hức chào đón nhà lãnh đạo Mỹ “phản ánh khao khát hướng tới tự do của nhân dân Việt Nam” cũng như hy vọng “Tổng thống Obama và nước Mỹ là một chỗ dựa tin cậy cho Việt Nam trong cuộc chiến đấu để bảo vệ độc lập, tự chủ của mình”.

Ông Thành nói thêm:
“Đảng Cộng sản Việt Nam liên tục coi Tập Cận Bình, coi đất nước Trung Quốc là đồng minh, nhưng mà người dân Việt Nam thì khác. Người dân Việt Nam không hề công nhận đồng minh đấy.

Nhân dân Việt Nam đang ao ước, mong muốn được trở thành một đồng minh thân cận, một đồng minh tin cậy của nước Mỹ. Nhân dân thể hiện hết tình cảm qua việc đón ông Obama lần này, và khác với lần ông Tập Cận Bình sang đây hăm hăm, đe đe.
Đảng và chính phủ có nhìn thấy, có nắm được, có hiểu được tình cảm của dân không?”.


http://gdb.voanews.com/922856AA-8574-4AB5-B303-907BCEDBCFB4_w640_s.jpg (http://gdb.voanews.com/922856AA-8574-4AB5-B303-907BCEDBCFB4_mw1024_s_n.jpg)

Từ trái: Chủ tịch Trung Quốc Tập Cận Bình, Tổng Bí thư Đảng Cộng sản Nguyễn Phú Trọng, và Thủ tướng Việt Nam Nguyễn Xuân Phúc.

Trong chuyến thăm Việt Nam cuối năm ngoái, ông Tập đã được chào đón “trọng thể, với nghi thức cao nhất” với 21 phát đại bác được bắn từ Hoàng thành Thăng Long ở Hà Nội.

Đảng Cộng sản Việt Nam coi Tập Cận Bình, coi đất nước Trung Quốc là đồng minh, nhưng mà người dân Việt Nam thì khác. Người dân Việt Nam không hề công nhận đồng minh đấy. Nhân dân Việt Nam đang ao ước, mong muốn được trở thành một đồng minh thân cận, một đồng minh tin cậy của nước Mỹ. Nhân dân thể hiện hết tình cảm qua việc đón ông Obama lần này, và khác với lần ông Tập Cận Bình sang đây hăm hăm đe đe...
Ông Phan Tất Thành nói.


Hồi cuối năm ngoái, Chủ tịch Trung Quốc Tập Cận Bình tới thăm Việt Nam hai ngày, và đã được chào đón “trọng thể, với nghi thức cao nhất” với 21 phát đại bác được bắn từ Hoàng thành Thăng Long ở Hà Nội.

Trong khi đó, nhiều người Việt ở Hà Nội và TPHCM đã đổ ra đường để phản đối chuyến thăm của nhà lãnh đạo quốc gia láng giềng, và các hình ảnh trên mạng cho thấy lực lượng an ninh đã mạnh tay với người biểu tình.

Còn khi ông Obama tới Việt Nam tuần này, ước tính hàng chục nghìn người đứng dọc theo các con phố, giương cao cờ Việt – Mỹ, và mang theo các biểu ngữ như “Welcome Obama. We love you,” (Chào mừng ông Obama. Chúng tôi yêu quý ông).

Bản thân nhà lãnh đạo Hoa Kỳ, trong các bài phát biểu của mình, cho biết ông “xúc động” vì tình cảm của người dân Việt Nam.
Ông Lê Đình Hà, một cư dân ở Hà Nội, cho VOA Việt Ngữ biết rằng ông cũng xuống đường hòa vào dòng người chào đón Tổng thống Hoa Kỳ để “thể hiện tình cảm đối với cá nhân ông Obama và đối với nước Mỹ”.


http://gdb.voanews.com/35CB5D48-0C92-4E8D-9A16-7D22F943BA3D_w640_r1_s.jpg (http://gdb.voanews.com/35CB5D48-0C92-4E8D-9A16-7D22F943BA3D_mw1024_s_n.jpg)

Nhiều người Việt ở Hà Nội và TPHCM xuống đường phản đối chuyến thăm của ông Tập Cận Bình hồi năm ngoái.

Ý đảng và lòng dân đang lệch nhau. Trong mối quan hệ với Trung Quốc, người dân rất ghét, nhưng chính quyền Việt Nam lại coi như là mối tình đồng chí môi hở, răng lạnh...Với Hoa Kỳ, trong tất cả các trường đại học tại Việt Nam, khi học về giáo dục quốc phòng, vẫn giao giảng rằng chủ nghĩa đế quốc thế nọ, thế kia và Mỹ luôn luôn có âm mưu đối với Việt Nam.
Ứng viên quốc hội độc lập Lê Đình Hà nói.

Nhà hoạt động xã hội này nói thêm rằng ông Obama mang tới “giấc mơ Mỹ” cũng như “các giá trị tự do và dân chủ”.

Ứng cử viên quốc hội độc lập này nói tiếp rằng chính những động thái của Trung Quốc ở biển Đông khiến cho người dân ngày muốn xích lại quốc gia cựu thù Hoa Kỳ. Ông nói tiếp:

“Ý đảng và lòng dân đang lệch nhau. Trong mối quan hệ với Trung Quốc, người dân rất là ghét, nhưng chính quyền Việt Nam lại coi như là mối tình đồng chí môi hở, răng lạnh, anh em, trên dưới có nhau.

Với Hoa Kỳ, trong tất cả các trường đại học tại Việt Nam, khi học về giáo dục quốc phòng, vẫn rao giảng rằng chủ nghĩa đế quốc thế nọ, thế kia và Mỹ luôn luôn có âm mưu đối với Việt Nam. Trong khi người dân vô cùng yêu quý đất nước
Hoa Kỳ.
Trong chuyến thăm này, ông Obama đã tuyên bố dỡ bỏ lệnh cấm vận vũ khí đối với Việt Nam. Đó là một động thái vô cùng tích cực, đáng được hoan nghênh, bởi vì Việt Nam thiếu các phương tiện cần thiết để bảo vệ chủ quyền ở ngoài biển Đông cũng như không phận trên đất liền.”

Trên trang Facebook cá nhân, tổng biên tập một tờ báo của Việt Nam viết rằng ông Obama “đã chạm đến trái tim của người Việt” và rằng “ta bỗng nhận ra, đã bao lâu rồi tự đáy lòng ta khát khao một người bạn thành đạt, mạnh mẽ và chính trực, để ta không phải thân cô đối phó với giang hồ…”


Nguồn: VOA Tiếng Việt (http://www.voatiengviet.com/author/22794.html)



http://www.voatiengviet.com/content/tuong-phan-chuyen-tham-vietnam-cua-tt-obama-va-chu-tich-trung-quoc/3346906.html

HaiViet
05-27-2016, 02:31 PM
Cám ơn chị Thụy Khanh, Hxhuongkhuya và các bạn.

Hình ảnh Tổng Thống Obama tại Việt Nam rất vui vẻ thân thiện và những bài diễn văn của Tổng Thống đã chạm đến trái tim của người Việt khắp nơi trên thế giới, người dân trong nước không bị bỏ quên, không cô đơn khi tranh đấu cho tự do, chống lại bạo quyền và chống lại người khổng lồ phương bắc.

Biết đâu một ngày nào đó, thời thế tạo anh hùng, sẽ có một vị cứu tinh giống như: vua Quang Trung Nguyễn Huệ, như anh hùng áo vải đất Lam Sơn Lê Lợi, như Hưng Đạo Vương Trần Quốc Tuấn, như danh tướng Lý Thường Kiệt … xuất hiện để cứu dân tộc Việt. Lúc đó nhân tài Việt Nam ở khắp nơi trên thế giới sẽ dùng sự học hỏi hiểu biết của mình để giúp dân giúp nước.





https://www.youtube.com/watch?v=jLoMSXiTbOw

HaiViet
06-05-2016, 07:59 AM
http://s33.postimg.org/8pwgpq8ov/Toc_May1_Pa.jpg (http://postimage.org/)



Tóc Mây
Anh thấy em gần từng lọn tóc
Hơi thơm phả nhẹ gió bên tai
Nụ cười quyến rũ xinh như ngọc
Thổn thức tim anh suốt ngày dài

Những ngón tay thon vuốt tóc mây
Lòng anh say đắm vẫn dâng đầy
Anh sẽ đem tình anh vào mộng
Thương nhớ thật nhiều trong vòng tay

Ngón nào ve vuốt trái tim anh
Tha thiết bên em đượm chút tình
Thấp thoáng nỗi buồn trong khoé mắt
Anh muốn lịm dần trên môi xinh


Hải Việt

HaiViet
06-10-2016, 11:53 AM
http://s33.postimg.org/ck5hm2dfj/oie_oie_overlay_5.gif (http://postimage.org/)




Men Say

Ly rượu thơm nồng ta uống say

Bờ môi em ngọt lẫn men cay

Lệ buồn vương vấn trong như ngọc

Chứa cả tình em, nhấp chén đầy



Anh muốn cạnh em tay trong tay

Mùi hương trên tóc thoang thoảng bay

Anh đang chìm đắm trong hạnh phúc

Vì có em trên thế gian này



Anh rót cho em chén rượu đào

Giữa trời hoa mộng đẹp trăng sao

Chợt thấy hình em trong đáy cốc

Anh uống vào lòng bao ước ao



Em hãy nâng ly cạn chén này

Một mai hai đứa phải chia tay

Nhớ nhung ấp ủ trong lòng mãi

Chén rượu ân tình, anh muốn say.

HảiViệt

HaiViet
06-16-2016, 02:21 PM
Kỷ niệm Ngày Quân Lực.

Thao diễn, nghỉ. Nghiêm.
Súng trên vai. Bắt.
Đằng trước. Bước
Một hai ba bốn. Một hai ba bốn ……




https://www.youtube.com/watch?v=bJVl90XqiCU




Ngày Quân Lực 19-6

Người chiến sĩ dáng hiên ngang tiến bước
Rất hào hùng vì tổ quốc, vì dân
Đã bao năm không quản ngại thăng trầm
Mong xây đắp một quê hương yên ấm

Những bước đi vang vang đầy sức sống
Vẫn bền gan chiến đấu chống ngoại xâm
Nắm tay nhau toàn dân vững một lòng
Thề quyết chiến giữ giang sơn gấm vóc

Anh đứng lên giữa cảnh đời tang tóc
Bao chiến binh vì nước đã hy sinh
Phá tan hoang xiềng xích trói dân mình
Trong nô lệ, trong đoạ đầy tủi hổ

Anh đã phải trầm mình trong gian khổ
Tận cõi lòng nung nấu hận thiên thu
Rồi một mai chiến thắng được quân thù
Cho đất nước tự do và hạnh phúc.
HảiViệt

https://app.box.com/s/p6j487n1hu6mw8f0zhjn

HXhuongkhuya
06-17-2016, 05:27 AM
http://www.spaceunlimit.net/lh/2011/tailieu/VNCH/QLVNCH/LinhVNCH_08.jpg





Chào anh Hải Việt . Sáng nay vào phố được nghe hai bài hát Tình Đã Vụt Bay ( CB ) , Chuyện Tình Thời Chinh Chiến ( HảiViệt ) . Giọng hát anh Hải Việt dù không chuyên nghiệp xong thật mạnh mẽ và nhiều cảm xúc ( " Tôi là người chiến binh xa gia đình đi chiến đấu ..." Nghe muốn khóc : 4:20 ) " Tôi yêu nàng như yêu người em gái ..."




http://s21.postimg.org/rm122fblj/qlvnch_kontum.jpg (http://postimage.org/)





Ngày QLVNCH cũng là ngày Từ Phụ . HX chúc anh Hải Việt và các ông bố Đặc Trưng một ngày hạnh phúc và ý nghĩa . Thế hệ sau và mãi mãi ngàn sau biết ơn và tôn vinh các anh , những ông bố đã góp phần hy sinh cho đất nước .






http://www.spaceunlimit.net/lh/2011/tailieu/VNCH/QLVNCH/QuanKy_VNCH.jpg




https://app.box.com/s/q8nnw469n9zgjrywjnylj7nujht947a0


Happy Father's Day !!!

hoài vọng
06-17-2016, 05:58 PM
những ông bố đã góp phần hy sinh cho đất nước .




Happy Father's Day !!!
HXhuongkhuya à , vậy còn ...ông nội ...ông ngoại...thì....:) bỏ vào đâu:z51:

HXhuongkhuya
06-18-2016, 04:49 AM
HXhuongkhuya à , vậy còn ...ông nội ...ông ngoại...thì....:) bỏ vào đâu:z51:

Anh Hoai Vong oi . Ngay le Cha ( Father's Day ), HX vinh danh cac ong bo .
Ong noi . ong ngoai cung la nhung ong bo anh a .:)

HX nen viet day du la cha ong ha .

HaiViet
06-19-2016, 06:43 AM
Cám ơn HXhuongkhuya,
Chúc các bạn có một ngày sum họp thật vui và ấm cúng, với bữa ăn ngon miệng và hạnh phúc trong tình gia đình nhân ngày lễ Father's Day.




Paul Anka hát thật hay và cảm động.


https://www.youtube.com/watch?v=unE8E581RMc

hoài vọng
06-19-2016, 08:06 PM
Anh HaiViet , hồi đó xem phim The Longest Day đến cảnh lính nhảy dù nhảy ban đêm , khi vừa tiếp đất , người lính dù bật ám hiệu để xác nhận...nghe dấu hiệu trả lời , người lính dù vừa đứng lên...một tràng đạn lia ngang người và người lính Đức lạnh lùng lên cơ bẩm rất giống ám hiệu của lính dù , sau này có người nói Paul Anka đóng vai lính dù .

Ngoc Han
06-20-2016, 12:51 PM
Chào anh Hải Việt anh Hoài cùng anh chị em
Cách nay khá lâu trên 30 năm tôi có dịp lang thang ở vùng Normandie, đến xem lại những nơi đổ quân cuả quân đội đồng minh ngày 06-06-1944, lúc đó còn mấy pháo đài (blockhaus, bunker) các bùng binh chính phủ Tây vẫn còn để các chiến xa của quân đội Hoa Hỳ, có thể họ cố tình để dân Pháp biết ơn quân đội đồng minh. Có đêm tôi và mấy người bạn đi ngang Casino ( Ouistreham, nơi bãi đổ bộ Sword Beach) mà anh Hoài đã thấy trong phim Ngày Dài Nhất, nơi này ngày xưa lính nhảỳ dù Pháp và Mỹ làm đầu cầu lúc đổ quân, một số dùng "planeur", loại phi cơ không động cơ được kèo bởi một pháo đài bay, chở khoảng 28 binh sĩ+ dụng cụ. Làng Sainte -Mère - Eglise nơi đây lính nhảy dù có người "đáp" trên nóc nhà thờ, có người rớt vô giếng nước....nhảy dù ban đêm "không dễ như lúc học sa bàn " không biết mình sẽ rơi ở đâu, không thấy đường, navigateur chấm sai tọa độ, nhiêu khê, chưa kể phòng không như đan lưới, khi chạm đất cũng chưa yên thân....hôm nào tìm lại huy hiệu TĐ11, đại bàng hai chân hai thanh kiếm sẽ dán lên cho anh Hoài xem. ( bái phục lính nhảy dù Air Borne ngày xưa và VN)

HaiViet
06-20-2016, 02:10 PM
Anh HaiViet , hồi đó xem phim The Longest Day đến cảnh lính nhảy dù nhảy ban đêm , khi vừa tiếp đất , người lính dù bật ám hiệu để xác nhận...nghe dấu hiệu trả lời , người lính dù vừa đứng lên...một tràng đạn lia ngang người và người lính Đức lạnh lùng lên cơ bẩm rất giống ám hiệu của lính dù , sau này có người nói Paul Anka đóng vai lính dù .


Chào anh Hải Việt anh Hoài cùng anh chị em
Cách nay khá lâu trên 30 năm tôi có dịp lang thang ở vùng Normandie, đến xem lại những nơi đổ quân cuả quân đội đồng minh ngày 06-06-1944, lúc đó còn mấy pháo đài (blockhaus, bunker) các bùng binh chính phủ Tây vẫn còn để các chiến xa của quân đội Hoa Hỳ, có thể họ cố tình để dân Pháp biết ơn quân đội đồng minh. Có đêm tôi và mấy người bạn đi ngang Casino ( Ouistreham, nơi bãi đổ bộ Sword Beach) mà anh Hoài đã thấy trong phim Ngày Dài Nhất, nơi này ngày xưa lính nhảỳ dù Pháp và Mỹ làm đầu cầu lúc đổ quân, một số dùng "planeur", loại phi cơ không động cơ được kèo bởi một pháo đài bay, chở khoảng 28 binh sĩ+ dụng cụ. Làng Sainte -Mère - Eglise nơi đây lính nhảy dù có người "đáp" trên nóc nhà thờ, có người rớt vô giếng nước....nhảy dù ban đêm "không dễ như lúc học sa bàn " không biết mình sẽ rơi ở đâu, không thấy đường, navigateur chấm sai tọa độ, nhiêu khê, chưa kể phòng không như đan lưới, khi chạm đất cũng chưa yên thân....hôm nào tìm lại huy hiệu TĐ11, đại bàng hai chân hai thanh kiếm sẽ dán lên cho anh Hoài xem. ( bái phục lính nhảy dù Air Borne ngày xưa và VN)

Phim The Longest Day trắng đen mà hay quá, kể lại trận đổ bộ vào Normandie nơi đất Pháp từ Thế Chiến thứ hai năm 1944, toàn là tài tử nổi tiếng như John Wayne (https://en.wikipedia.org/wiki/John_Wayne), Kenneth More (https://en.wikipedia.org/wiki/Kenneth_More), Richard Todd (https://en.wikipedia.org/wiki/Richard_Todd), Robert Mitchum (https://en.wikipedia.org/wiki/Robert_Mitchum), Richard Burton (https://en.wikipedia.org/wiki/Richard_Burton), Steve Forrest (https://en.wikipedia.org/wiki/Steve_Forrest_%28actor%29), Sean Connery (https://en.wikipedia.org/wiki/Sean_Connery), Henry Fonda (https://en.wikipedia.org/wiki/Henry_Fonda), Red Buttons (https://en.wikipedia.org/wiki/Red_Buttons), Peter Lawford (https://en.wikipedia.org/wiki/Peter_Lawford), Eddie Albert (https://en.wikipedia.org/wiki/Eddie_Albert), Jeffrey Hunter (https://en.wikipedia.org/wiki/Jeffrey_Hunter), Stuart Whitman (https://en.wikipedia.org/wiki/Stuart_Whitman), Tom Tryon (https://en.wikipedia.org/wiki/Tom_Tryon), Rod Steiger (https://en.wikipedia.org/wiki/Rod_Steiger), Leo Genn (https://en.wikipedia.org/wiki/Leo_Genn), Gert Fröbe (https://en.wikipedia.org/wiki/Gert_Fr%C3%B6be), Irina Demick (https://en.wikipedia.org/wiki/Irina_Demick), Bourvil (https://en.wikipedia.org/wiki/Bourvil), Curt Jürgens (https://en.wikipedia.org/wiki/Curt_J%C3%BCrgens), George Segal (https://en.wikipedia.org/wiki/George_Segal), Robert Wagner (https://en.wikipedia.org/wiki/Robert_Wagner), Paul Anka (https://en.wikipedia.org/wiki/Paul_Anka) and Arletty (https://en.wikipedia.org/wiki/Arletty).

Buồn cười nhất là anh sĩ quan Đức vội quá mang đôi giầy ngược, lúc bị bắn nằm chết hai mũi giầy chĩa ra hai bên. Hồi xưa sao có nhiều tài tử nổi tiếng hơn bây giờ nhỉ.



https://s31.postimg.org/5ov3nhf0r/tumblr_mo4t1p_KZLo1rj1jdbo1_400.gif

hoài vọng
06-20-2016, 08:55 PM
Chỉ có cuộc hành quân Hạ Lào , lúc ở phi trường Đông Hà , tôi mới thấy hoạt động náo nhiệt của chiến trường giống như cảnh quân Đồng Minh đổ bộ lên bãi biển
@HOANGVAN , TD11ND là Song Kiếm cũng là Song Tử ...một lần Charlie , một lần Phan Rang
@HaiViet , John Wayne (https://en.wikipedia.org/wiki/John_Wayne), Robert Mitchum (https://en.wikipedia.org/wiki/Robert_Mitchum), Richard Burton (https://en.wikipedia.org/wiki/Richard_Burton), Steve Forrest (https://en.wikipedia.org/wiki/Steve_Forrest_%28actor%29), Sean Connery (https://en.wikipedia.org/wiki/Sean_Connery), Henry Fonda (https://en.wikipedia.org/wiki/Henry_Fonda), Robert Wagner (https://en.wikipedia.org/wiki/Robert_Wagner), Paul Anka (https://en.wikipedia.org/wiki/Paul_Anka)... toàn là diễn viên thượng thặng

SauDong
06-23-2016, 11:22 AM
Nhắc đến phim Ngày Dài Nhất, ngoài chuyện phim hay, thành phần tài tử nặng ký, phim này còn lưu truyền một bài hát thật hào hùng. :z67:

Nói về những bài hát trong phim hay thì cũng có nhiều bài nổi tiếng chung với phim như Moon River, Cầu Sông Kwai v.v Tuy nhiên theo thời gian thì cả phim và bài hát cũng chìm dần, lâu lâu mới được nhắc đến, hoặc được trình chiếu cho xem, hoặc được trình diễn cho nghe. Vậy mà có bài hát đi theo thời gian, ấn tượng xâu xa hơn cả cuốn phim, bây giờ vẫn còn nhiều người hát tuy cuốn phim đã chìm vào dĩ vãng ... đáng kể nhất là bài hát trong cuốn phim Chuyện Tình .. Love Story. Xin lỗi đả đi lạc đề hơi xa.

HaiViet
06-23-2016, 03:26 PM
Nhắc đến phim Ngày Dài Nhất, ngoài chuyện phim hay, thành phần tài tử nặng ký, phim này còn lưu truyền một bài hát thật hào hùng. :z67:

Nói về những bài hát trong phim hay thì cũng có nhiều bài nổi tiếng chung với phim như Moon River, Cầu Sông Kwai v.v Tuy nhiên theo thời gian thì cả phim và bài hát cũng chìm dần, lâu lâu mới được nhắc đến, hoặc được trình chiếu cho xem, hoặc được trình diễn cho nghe. Vậy mà có bài hát đi theo thời gian, ấn tượng xâu xa hơn cả cuốn phim, bây giờ vẫn còn nhiều người hát tuy cuốn phim đã chìm vào dĩ vãng ... đáng kể nhất là bài hát trong cuốn phim Chuyện Tình .. Love Story. Xin lỗi đả đi lạc đề hơi xa.

Đúng đó anh SauDong, lâu lâu mình coi được một phim hay thật là đã tuỳ theo ý thích của mỗi người, sau này có phim Titanic hay Saving Private Ryan.

Phim Saving Private Ryan lấy bối cảnh Thế Chiến Thứ Hai, quân đội Mỹ đổ bộ vào bờ biển Normandy trước sự kháng cự dữ dội của quân Đức (https://vi.wikipedia.org/wiki/%C4%90%E1%BB%A9c_Qu%E1%BB%91c_x%C3%A3).
Phần đầu phim bà mẹ nhìn xa xa thấy chiếc xe quân đội đang tiến đến gần biết là tin chẳng lành, bà đáng đứng bỗng khuỵu hai đầu gối xuống sàn với khuôn mặt hôt hoảng đợi chờ, 4 người con trai nơi chiến trường mà 3 người con đã chết, sau Tướng Marshall ra lệnh một đội lính Mỹ đi tìm người con trai út James Francis Ryan thuộc Sư Đoàn Dù 101 nơi chiến trường đang khôc liệt để đưa về....

Phim với hình ảnh chiến tranh thật trung thực và sống động, những sự hy sinh oai hùng trong tình đồng đội, những sự sợ hãi rất thật của con người trước bom đan, sống chết .....

HXhuongkhuya
08-04-2016, 04:49 AM
Cám ơn chị Thụy Khanh, Hxhuongkhuya và các bạn.

Hình ảnh Tổng Thống Obama tại Việt Nam rất vui vẻ thân thiện và những bài diễn văn của Tổng Thống đã chạm đến trái tim của người Việt khắp nơi trên thế giới, người dân trong nước không bị bỏ quên, không cô đơn khi tranh đấu cho tự do, chống lại bạo quyền và chống lại người khổng lồ phương bắc.

Biết đâu một ngày nào đó, thời thế tạo anh hùng, sẽ có một vị cứu tinh giống như: vua Quang Trung Nguyễn Huệ, như anh hùng áo vải đất Lam Sơn Lê Lợi, như Hưng Đạo Vương Trần Quốc Tuấn, như danh tướng Lý Thường Kiệt … xuất hiện để cứu dân tộc Việt. Lúc đó nhân tài Việt Nam ở khắp nơi trên thế giới sẽ dùng sự học hỏi hiểu biết của mình để giúp dân giúp nước.





https://www.youtube.com/watch?v=jLoMSXiTbOw




https://scontent.xx.fbcdn.net/v/t1.0-0/s526x395/13312888_1710202402566507_1224539443162569411_n.jp g?oh=da361d90b4cc0942e049e7999608522b&oe=5817697B




Không biết tác giả nào mà chuyển bài phát biểu của Tổng thống Mỹ thành thơ hay quá!
Nội dung thơ đã chuyển tải gần đủ những điều Ông đã nói...

"Xin chào! Xin ch...ào Việt Nam!
Cảm ơn các bạn Việt Nam tuyệt vời
Nhân đây tôi muốn gửi lời
Cảm ơn các bạn đã mời chúng tôi
Cho dù tôi ở xa xôi
Đến đây nồng ấm như nôi nhà mình
Các bạn đón tiếp chân tình
Làm cho rung động thực tình tim tôi
Hôm qua tôi rất bồi hồi
Đi ăn bún chả được ngồi tự do
Ngoài kia dân chúng reo hò
Thấy nhiều xe máy quanh co khác thường
Tôi nghĩ mình muốn qua đường
Lần sau các bạn dẫn đường cho tôi!
Hawai là quê của tôi
Tôi sống ở đó đến hồi 13
Khi cuộc chiến tranh diễn ra
Chắc nhiều người Việt hỏi là tại đâu?
Hai con gái tôi biết đâu
Làm sao hiểu được nỗi sầu chiến tranh
Lịch sử Việt Nam vang danh
Tôi rất trân trọng lòng thành trong tôi
Trống đồng, lúa nước là nôi
Sông Hồng nước vẫn cứ trôi hiền hòa
Nhớ lại bản anh hùng ca
Của Lý Thường Kiệt như là thiên thư
"Nam quốc sơn hà nam đế cư
Tuyệt nhiên định phận tại thiên thư..."
Bác Hồ cũng đã nói như
Tuyên ngôn nước Mỹ nhiều từ ngợi ca
Tôi có thể nói thẳng ra
Xưa kia người Mỹ đến là chiến tranh
Bây giờ có hòa bình xanh
Đến dạy các bạn tiếng anh chân tình
Ở thành phố Hồ Chí Minh
Đại học Fullbright được hình thành nên
Phi lợi nhuận đặt lên trên
Nghiên cứu toán học có tên hàng đầu
Như giáo sư Ngô Bảo Châu
Y tế giáo dục nhịp cầu mở ra
Chiến tranh nhắc nhở chúng ta
Là chân giá trị chỉ ra hòa bình
Không cho ai áp đặt mình
Nguyên lý độc lập tự mình tạo ra
Nhiệm kỳ tôi chẳng còn xa
Tôi sẽ cố gắng tạo đà dựng xây
Tình thân tôi đã đắp đầy
Mong cho Việt Mỹ từ đây vẹn mười
"Từ nay người biết yêu người
Từ nay người biết thương người"... Tri nhân.
Chúng ta phải lo cho dân
Chiến tranh đã để lại phần thương đau
Hai bên gắng sức cùng nhau
Giải quyết hậu quả giúp mau vẹn toàn
Ông John Kerry đã bàn
Cùng Võ Nguyên Giáp đã làm năm xưa
Bỏ qua thù hận dây dưa
Giúp cho Mỹ-Việt sớm trưa chung tình
Để dân hai nước chúng mình
Trở thành đối tác ân tình trước sau
Instagram, Facebook đua nhau
Sefile Tổng Thống cùng nhau vui cười
Không quên hơn ba triệu người
Họ đã vĩnh viễn xa rời chúng ta
Người Mỹ cũng phải xót xa
Mấy trăm ngàn lính xa nhà ở đây!
Hôm nay tôi nói điều này
Để ghi nhận những tháng ngày đau thương
Tôi xin nhắc lại lập trường
Nước Mỹ ủng hộ dân thường tự do
Nhân quyền cao nhất trời cho
Tự do lập hội tự do họp hành
Luật đã xác định rành rành
Ở trong hiến pháp ngọn ngành Việt Nam.
Chúng ta Mỹ hay Việt Nam
Dù lớn hay nhỏ cũng phàm như nhau
Chủ quyền độc lập trước sau
Nước lớn không được "mày cau" nạt mình
Tuy rằng nhiều cái phát sinh
Nhân quyền là điểm chúng mình khác nhau
Tôi bị phê bình trước sau
Tại sao không sớm mau mau hoàn thành?
Ai dám ăn hiếp các anh?
Biển đông luật pháp rành rành còn kia
Nước Mỹ chẳng phải ăn chia
Tự do hàng hải có chừa ai đâu?
Cho nên tôi vẫn điều tàu
Máy bay cũng được lệnh mau vi hành
Vũ khí sát thương chiến tranh
Cũng không còn cấm các anh được dùng
TPP chúng ta cùng
Giúp nhau kinh tế tạo vùng tự do
Vừa tạo cho dân ấm no
Vừa chống tham nhũng chẳng lo bị thù
Tám năm công việc lu bù
Lo cho nước Mỹ hết thù ngoài trong
Chúng tôi cũng chỉ ước mong
Chính trị nước Mỹ sáng trong vẹn toàn
Trước khi kết thúc diễn đàn
Tôi muốn các bạn hoàn toàn tự do
Tương lai của bạn ai lo?
Phải chính các bạn tự lo cho mình
Bao nhiêu sáng kiến phát sinh
Internet. Facebook tự mình đăng lên
Chia sẻ cái đúng, cái nên
Tự chọn lãnh đạo cấp trên của mình
Phải có học thức văn minh
Mới làm đại diện cho mình an thân
Phải vì nước phải vì dân
Do vậy báo chí phải cần tự do
Tôi xin đọc vần thơ nho
Mong rằng các bạn chứng cho tâm này
"Rằng trăm năm cũng từ đây
Của tin gọi một chút này làm ghi"
Nước Mỹ cam kết khắc ghi
Sẽ làm tất cả là vì Việt Nam.
Cảm ơn các bạn!
Thank you very much. Thank you Vietnam.

Coppy!


Chào anh Hải Việt . HX gửi bài " share " cũ từ FB trong nhà anh , chúc ngày mới vui vẻ .

HaiViet
08-05-2016, 02:45 PM
Cám ơn Hxhuongkhuya, không biết ai làm bài thơ dài thế với đầy đủ chi tiết chuyến viếng thăm của Tổng Thống Obama, nếu có dịp được đọc chắc ông ta vui lắm.
Cái hay là Tổng Thống nước Mỹ đã nhắc đến một chút lịch sử oai hùng của dân tộc Việt chống ngoại xâm mà luôn luôn tồn tại trong lòng mọi người.


“Nam quốc sơn hà nam đế cư
Tuyệt nhiên định phận tại thiên thư..."


Ở hải ngoại chúng ta vẫn không quên những người lính Việt – Mỹ đã chiến đấu cho tự do, đã hy sinh để bảo vệ quê hương, giữ yên xóm làng.



https://s31.postimg.org/3nyjfc9x7/Quan_Luc02.gif



https://s32.postimg.org/wrqrppsfp/tuongdai.jpg (https://postimg.org/image/vpgl769m9/)


Tượng Đài Chiến Sĩ - Anh không chết đâu anh

Anh đứng đó vẫn oai hùng ngạo nghễ
Dáng hiên ngang, bất khuất lẫn kiên cường
Trận Cổ Thành, Quảng Trị máu đã tuôn
Dù ngã xuống vẫn giương cờ tổ quốc

Trận Bình Long, An Lộc luận anh hùng
Pháo trên đầu, pháo nổ cả hầm sâu
Ngàn quả đạn cày tan hoang thành phố
Vẫn chiến đấu, vẫn bền gan chống giặc

Trận Hạ Lào với bao nhiêu xương máu
Tiếng xung phong hoà lẫn nỗi đớn đau
Người với người trong cuộc chiến dài lâu
Huynh đệ tương tàn, mẹ Việt Nam sầu

Đã bao lần anh ra ngoài biển Bắc
Để phá tan kho đạn địch xâm lăng
Cánh chim bằng bay hiên ngang Bắc phạt
Với quyết tâm tiêu diệt kẻ hung tàn

Anh không quên lời thề vang sông núi
Dù bảng vàng bia đá chẳng đề tên
Lúc ngã xuống toàn dân vẫn không quên
Người chiến sĩ đáp đền xong nợ nước

HảiViệt

hoài vọng
08-07-2016, 12:30 AM
Trận Hạ Lào với bao nhiêu xương máu
Tiếng xung phong hoà lẫn nỗi đớn đau
Người với người trong cuộc chiến dài lâu
Huynh đệ tương tàn, mẹ Việt Nam sầu

HảiViệt


Ngày địch tấn công đồi 31 , qua máy truyền tin , Đ/T Thọ cho biết xe tăng địch đang bò lên , trước đó , tôi lên Trung Tâm Hành Quân Sư Đoàn để chấm tọa độ các tiểu đoàn cho sếp , đang hí hoáy thì tướng Đống bước vào cùng 2 người ...tôi " dạt " qua một bên và nghe Tướng Đống cảnh báo Th/Tá Phòng 2 phải chuẩn bị yểm trợ cho ĐT Thọ , khi nghe đơn vị trưởng pháo binh báo cáo là pháo binh Dù không có đạn chống chiến xa , tướng Đống lặng thinh
Vì vậy , khi nghe đồi 31 bị tấn công là tôi ...thấy một trời u ám...vài phút sau , nghe máy báo có 2 chiếc F4 của KQHK vào vùng ...vài phút sau ...một xe tăng bị cháy thì cũng bớt hồi hộp...vài phút sau , một chiếc F4 bay qua đầu kéo theo lằn khói đen chúi xuống đất ...rồi 2 cái dù lơ lửng...máy báo có một trung đội Dù đã đến điểm rơi bảo vệ...vài phút sau...ĐT Thọ nói ...xe tăng đang ở trên hầm tôi...Đêm hôm đó , đài GPMN phát đi lời kêu gọi của ĐT Thọ , tôi chỉ nhớ đại khái là : các binh sĩ Dù đừng làm công cụ cho người Mỹ nữa...có thể ĐT Thọ chua xót vì chiếc F4 còn lại , bay theo chiếc bị bắn ( nhiệm vụ giải cứu do trực thăng đảm nhận )

Lê Nguyễn Hiệp
08-07-2016, 10:52 AM
[COLOR=#0000C8][FONT=&]

Ở hải ngoại chúng ta vẫn không quên những người lính Việt – Mỹ đã chiến đấu cho tự do, đã hy sinh để bảo vệ quê hương, giữ yên xóm làng.



Bảo vệ thế giới tự do, dù thua trận và mất miền nam Việt Nam, 20 năm thời gian đủ để cho phe cộng sản bộc lộ cái yếu kém về nền kinh tế XHCN, kéo đến sự suy sụp của khối cộng sản vào năm 1989.

Cám ơn các anh chiến cĩ VNCH

hoài vọng
08-09-2016, 12:20 AM
Hôm qua tôi xem phim Unbroken trên truyền hình , chuyện phim xoay quanh mấy người lính Không Quân Mỹ rớt máy bay , bị Nhật bắt làm tù binh , những màn hành hạ , tra tấn cũng như phim Cầu Sông Kwai ...v...v...khi đồng minh đang tiến về Okinawa , có đoạn đối thoại giữa tù binh và người chỉ huy tù binh...người tù muốn giết thằng cai tù , ông chỉ huy phân tích là : giết nó rồi thì anh cũng chết...sẽ có cai tù khác thay thế...Anh phải sống đến cuối cuộc chiến...một sự khó khăn đối với tù binh...

HaiViet
08-11-2016, 02:04 PM
Can Trường trong Chiến Bại


Qua trang mới, xin gởi lời chào đến các anh chị và các bạn đã ghé thăm Khung Trời Kỷ Niệm.
thuykhanh (https://dtphorum.com/pr4/member.php?u=602), HXhuongkhuya (https://dtphorum.com/pr4/member.php?u=58846), dulan (https://dtphorum.com/pr4/member.php?u=956), PhPhuongVy (https://dtphorum.com/pr4/member.php?u=493), chieubuon_09 (https://dtphorum.com/pr4/member.php?u=96), tà áo xanh, (https://dtphorum.com/pr4/member.php?u=558)NGOC HAN (https://dtphorum.com/pr4/member.php?u=847), hoài vọng, SauDong, Lê Nguyễn Hiệp, (https://dtphorum.com/pr4/member.php?u=225)kim (https://dtphorum.com/pr4/member.php?u=1003), (https://dtphorum.com/pr4/member.php?u=225)NganHa1 (https://dtphorum.com/pr4/member.php?u=407) ....


Hôm qua tôi xem phim Unbroken trên truyền hình , chuyện phim xoay quanh mấy người lính Không Quân Mỹ rớt máy bay , bị Nhật bắt làm tù binh , những màn hành hạ , tra tấn cũng như phim Cầu Sông Kwai ...v...v...khi đồng minh đang tiến về Okinawa , có đoạn đối thoại giữa tù binh và người chỉ huy tù binh...người tù muốn giết thằng cai tù , ông chỉ huy phân tích là : giết nó rồi thì anh cũng chết...sẽ có cai tù khác thay thế...Anh phải sống đến cuối cuộc chiến...một sự khó khăn đối với tù binh...

Đúng đó anh hoài vọng, năm 1975 có mấy vị tướng và một số thân hào nhân sĩ tự vẫn để không đầu hàng VC ai cũng thương tiếc và khâm phục, nhưng theo tôi những người chiến binh khi sa cơ thất thế vẫn chịu đựng gian khổ tù đày hành hạ suốt bao nhiêu năm trường cũng rất đáng ngưỡng mộ.
Thiếu Tướng Lê Minh Đảo và sư đoàn 18 đã chiến đấu một trận chiến oai hùng tại Xuân Lộc vào những ngày cuối của cuộc chiến, ông không tuẩn tiết để rồi bị bắt, bị hành hạ, bị trả thù suốt 17 năm trời thật đáng mặt anh hùng.



Nhất nhật tại tù, thiên thu tại ngoại.



Những người tù “cải tạo” là những chứng nhân lịch sử, họ còn có trách nhiêm với gia đình cha mẹ, vợ con, ai cũng mong họ có ngày trở về …..

(https://dtphorum.com/pr4/member.php?u=225)
https://s9.postimg.org/jkp4y350f/vnch_linh.jpg (https://postimg.org/image/lp9hz66mz/)


Can Trường trong Chiến Bại

Khi chiến thắng hoặc cho dù chiến bại
Vẫn oai hùng đừng phản bội non sông
Người quân nhân với nếp sống kiêu hùng
Quyết hiến dâng đời mình cho tổ quốc

Anh đã từng súng hiên ngang tiến bước
Diệt giặc thù đang chiếm đất hại dân
Giữ xóm làng cho khỏi bị ngoại xâm
Nêu chính nghĩa với ngọn cờ dân tộc

Giờ đây anh không còn như thủa trước
Trong lao tù vẫn đáng mặt nam nhi
Không khom lưng mà cũng chẳng sợ chi
Không luồn cúi hay gục đầu chịu nhục

Ai chiến thắng chưa nếm mùi bại trận
Hãy can trường dù có phải hy sinh
Để hồn mình hòa hợp với anh linh
Với các vị tiền nhân thời dựng nước.
HảiViệt


Em hỏi anh bao giờ trở lại?
https://app.box.com/s/i1qvbqswsjmbmb1r8fzd

(https://app.box.com/files/0/f/0/1/f_15930073563)
(https://app.box.com/files/0/f/0/1/f_15930073563)

HXhuongkhuya
08-12-2016, 04:56 AM
Xe ngang Xuân Lộc càng thêm nhớ
Em chết lâu rồi không mộ bia ...


XUÂN LỘC

Xe ngang Xuân Lộc càng thêm nhớ
Năm xưa ta bỏ lại một người
Khép mắt ngủ yên ngày thất thủ
Thị trấn buồn phủ kín khăn sô

Giặc giết em khi ta được lệnh
Theo đoàn quân về giữ Sài Gòn
Gạt lệ lên đường vào cuộc chiến
Thương xác bạn tình không ai chôn

Trời đất quay cuồng trong căm giận
Mất em ta mất cả quê nhà
Thủ đô ai cắm cờ tang trắng
Để hồn ta đau mãi chưa nhòa

Xe ngang Xuân Lộc càng thêm nhớ
Em chết lâu rồi không mộ bia
Xương tàn-cốt rụi-còn đâu nữa
Ta khóc đời ta-em căt chia

-Linh Phương-

Ngoc Han
08-12-2016, 05:48 AM
Người lính miền Nam đi đánh giặc/Ba lô mang theo hồn thơ văn.Người Lính
Làm Thơ Trên Ðỉnh Núi

Leo lên đến đỉnh khi chiều xuống,
Ðầu vách cheo leo đá nẩy mầm.
Có phải hương đưa từ thạch thảo
Hay là bởi nhụy của bông trăng.

Người lính bỗng quên đời chiến trận
Chìm trong mênh mông một đêm rằm
Cả một tiểu đoàn đang gác súng,
Nghe hồn man mác tiếng thơ rung.

Ðêm nay ta chẳng cần căn võng,
Giường đá, ba lô kê gối nằm.
Bên kia núi, địch chắc buồn lắm
Nên đốt lửa hồng xua ánh trăng

Ai thổi tù và vang dưới lũng
Hay là địch lạc thổi tìm quân?
Mặc tiếng cọp gầm, người lính trận
Gạo sấy, muối mè, ăn dưới trăng.

Ðĩnh cao ta chẳng cần xin pháo
Ðể cho địch sống qua đêm rằm.
Sáng mai có lệnh lần qua núi,
Khuất ánh trăng, quân đi ngặm tăm.

Người lính miền Nam đi đánh giặc
Ba lô mang theo hồn thơ văn.

Nguyễn Phúc Sông Hương

SauDong
08-12-2016, 06:35 AM
Trước 75, tôi vẫn nghe ra đi ô chương trình Dạ Lan, họ phát thanh trên đài Quân Đội hằng đêm từ 7-9 giờ, nghe giọng đọc ấm áp dễ thương và truyền cảm làm sao ấy. Chương trình này mở đầu bằng câu hát "có anh lính thường ngâm những bài thơ, giữa hoa lá xanh xao .... ...". Theo tôi biết thì "linh hồn" của chương trình là cô xướng ngôn viên Dạ Lan. Cô xướng ngôn viên Dạ Lan nói giọng Bắc lại là một người con gái Quảng Nam, tên Hoàng Xuân Lan. Sau này cô Hoàng Xuân Lan nghỉ việc thì đài Quân Ðội thay vào đó giọng Bắc của cô Hồng Phương Lan. Lan nào cũng được Fan ái mộ, nhất là mấy anh lính ngoài tiền tuyến.

HaiViet
08-12-2016, 12:50 PM
https://www.youtube.com/watch?v=1BCk3iUxeoo


Tiếng Hát Quê Hương
Xuân Lôi* - Y Vân (1958)

Có cô gái miền quê hát bài ca
Giữa hoa lá xanh tươi bên làn gió
Thôn xóm nhà khi nắng tà
Êm êm trong muôn câu hò

Tiếng ai vẫn thường ngâm những bài thơ*
Lúc qua núi cao hay bên đồng lúa
Non nước nhà vui thái hòa
Vang vang lên muôn lời ca

Ngàn muôn câu thơ câu hò
Hay bài ca trên lúa
Nhưng sao cho hết tình ta
Yêu non nước ngàn hoa

Có khi thấy mình như đã từ lâu
Biết bao nỗi yêu thương trong giòng máu
Nên nhớ nhiều, bao mái đầu.
Mong cho yên vui dài lâu

Ði tìm thơ ...
Trên miền quê.
Và bài ca, bài ca sông núi.



*Cụ Xuân Lôi đã viết: “Năm 1958 Bộ Thông Tin tổ chức thi sáng tác nhạc cho toàn quốc, tôi đoạt giải nhất với bài Tiếng Hát Quê Hương . Do ông Bộ Trưởng Trần Chánh Thành trao tặng bằng khen”.
*Lời bài hát đã được sửa "Có anh Lính thường ngâm những bài thơ..." khi Thái Thanh hát

Lê Nguyễn Hiệp
08-12-2016, 01:29 PM
Có cô gái miền quê hát bài ca
Giữa hoa lá xanh tươi bên làn gió
Thôn xóm nhà khi nắng tà
Êm êm trong muôn câu hò

Thời còn bé, tôi đã được nghe hát nhại thành

Có cô gái đồ long lắc bầu cua
lắc một cái ra ba con gà mái
tôi hết tiền tôi hết tiền

hoài vọng
08-12-2016, 08:45 PM
.... Lan nào cũng được Fan ái mộ, nhất là mấy anh lính ngoài tiền tuyến.
Tôi cho là cô mà bây giờ đã lên thành bà Dạ Lan có giọng nói ...rất...hổn hển... thì thào...( không hiểu là có phải chỉ thị của sếp không ?) Buổi sáng , đánh răng đứa này hỏi đứa kia...có cái máy bay vi-xi nào rớt không ?

HaiViet
08-22-2016, 03:09 PM
Cơn mưa đã kéo về, cũng giống những cơn mưa của Sài Gòn ngày nào với những quán café, với những hẹn hò thời áo trắng ….
Đã chôn vùi trong ký ức để rồi nhìn những giọt mưa rơi lại nhớ đến kỷ niệm năm xưa nơi thành phố cũ, những bạn bè thủa thiếu thời nay ở đâu?




https://s3.postimg.org/nf22xrphv/Mua_Dau_Mua_P1b.jpg


Mưa đầu mùa

Mưa đầu mùa theo anh vào giấc mộng
Để tìm em trong tuổi ngọc ngày xưa
Anh với em thường ngồi ngắm trời mưa
Lúc hai đứa cũng vừa thương lẫn nhớ

Em ở đâu những chiều mưa ướt ngõ
Anh đợi chờ cùng dạo phố bên nhau
Có những lần ngồi quán lúc mưa ngâu
Ôi khói thuốc, mùi cà phê thơm ngát

Mưa đầu mùa mang theo cơn gió mát
Anh dạo đàn rồi hát nhỏ bên tai :
“Em đi trời hắt hiu mưa
Em về trời nắng sững sờ trong anh
Em đi mắt ướt long lanh
Em về mắt bỗng biếc xanh tình nồng.......”
Hải Việt (nhạc mqb)

(https://postimg.org/image/5p0ecqbwv/)

HaiViet
09-04-2016, 03:37 PM
https://s9.postimg.org/7qfd949yn/oie_4mgbd_Ogltio_X.gif (https://postimg.org/image/cp2vnndrf/)



Buồn
Có bạn thấy nàng buồn
Pha cho nàng một ly cafe sữa đá
Mùi cafe thơm
Nàng tuơi cười cảm động
Bạn bè vui lây
Mọi nguời vui lây
Nhưng lòng nàng, cả một trời tâm sự!

Có bạn thấy nàng buồn
Kể cho nàng nghe một câu chuyện vui
Mọi người cười
Nàng cười
Nhưng trong lòng thổn thức
Giọt lệ cay
Hờ hững rơi xuống đôi bàn tay.

Có bạn thấy nàng buồn
Đưa tặng nàng một cành hoa phượng-vĩ
Thật tươi
Nàng cười
Tâm hồn nàng đang trở về dĩ vãng
Với bao nhiêu kỷ niệm thân thương thời áo trắng
Thật dịu dàng.
HảiViệt

HaiViet
09-13-2016, 02:37 PM
https://s4.postimg.org/51az92evx/oie_AAX9j_Vba_CCd_Y.gif

HaiViet
09-20-2016, 02:30 PM
http://s17.postimg.org/pwokgmx1r/Khep_Chat_VD_Pa.jpg (http://postimg.org/image/se0bnwgy3/)


Khép Chặt Vào Đời



Từ em anh bước vào đời

Để anh mãi mãi là người tình si

Sợ rằng sẽ phải chia ly

Xa vòng tay ấm, người đi chưa về



Đêm đêm ngắm mảnh trăng khuya

Nỗi buồn phủ kín ai kia ôm sầu

Nhớ em trong tiết mưa ngâu

Mình anh lặng lẽ bên lầu thở than



Tim anh héo úa phai tàn

Đợi chờ quay quắt bàng hoàng lệ rơi

Hình xưa vẫn nở nụ cười

Chắc em chẳng nỡ nuốt trôi lời thề



Tình yêu là những đam mê

Ước mơ có cánh bay về chung đôi

Anh luôn mơ mộng xa vời

Hoà cùng một nhịp chẳng nơi phân kỳ



Thôi em đừng nói biệt ly

Để cho người ở người đi bên trời

Gần em giữ mãi không rời

Đôi môi còn thắm, mắt cười còn yêu



Qua rồi những cảnh tịch liêu

Cùng em chia sẻ những chiều gió đông

Mặc cho lá rụng đầy đồng


Một mùa ấm áp trong vòng tay ôm.


HảiViệt

HaiViet
09-23-2016, 02:23 PM
http://s22.postimg.org/qwfh01tsh/oie_ub5_AYTM55rbq.gif (http://postimg.org/image/6p217qwb1/)


Thu Sang
Trời như chuyển gió thu sang
Rừng phong nhuộm đỏ, lá vàng rụng rơi
Hương thu phảng phất khắp nơi
Dường như thu vẫn nhớ người năm xưa.

Phượng hồng ngày đó tiễn đưa
Giữ trong kỷ niệm khi vừa biết nhau
Câu thơ bắc một nhịp cầu
Bạn bè cũ mới ở đâu tìm về.

Mùa thu vương những đam mê
Ánh trăng chiếu sáng canh khuya thoáng buồn
Hương xưa lòng vẫn nhớ luôn
Mặn mà nối kết mảnh hồn cô đơn.
HảiViệt

HaiViet
09-25-2016, 04:55 AM
https://s11.postimg.org/4eka1mtn7/beautiful_flowers_animated_gif5.gif (https://postimg.org/image/xgyk4gfwv/)

HaiViet
10-07-2016, 03:11 PM
https://s17.postimg.org/8qb88x1tb/Khung_Troi_Mua_Thu_P1a.jpg


(https://postimg.org/image/q3linrx4b/)https://app.box.com/s/ne4vbuh0w7ad2mvdjr47




Khung Trời Mùa Thu



Mắt em chan chứa nắng vàng thu


Rừng phong rực rỡ lá đổi mùa

Ai đem mơ ước vào hư ảo

Nghe gió thu về dạ xôn xao



Em đang ươm mộng ở chốn nào


Dưới trời hoang vắng giấc chiêm bao

Để anh theo gió hôn làn tóc

Ngây ngất nhìn em má ửng đào



Em ở khung trời đẹp trăng sao

Mùa thu thay lá, gió thì thào


Đêm đêm say giấc vào mộng đẹp
(https://postimg.org/image/q3linrx4b/)
Ấp ủ trong tim những ước ao
Hải Việt
(https://postimg.org/image/q3linrx4b/)

HaiViet
11-07-2016, 02:24 PM
https://s13.postimg.org/qe8j1fi3b/Chi_Nho1b.jpg (https://postimg.org/image/qe8j1fi37/)


"Chỉ Nhớ Người Thôi Đủ Hết Đời
Em Còn Gương Lược Dấu Bên Ngôi"

Chỉ còn một chút hương xưa
Nhớ em mà thấy ngẩn ngơ trong lòng
Người xưa chắc đã sang sông
Thôi dành một đóa hoa hồng tặng nhau

Đủ rồi bao nỗi đớn đau
Hết yêu mà thấy vẫn sầu nhớ thương
Đời người nhiều lúc vấn vương
Em giờ xa cách, anh thường ngóng trông

Còn đâu môi ấm tình nồng
Gương soi đã vỡ, tình không quay về
Lược kia lăn lóc bên lề
Dấu xưa còn đó đam mê một thời

Bên em hồn bỗng chơi vơi
Ngôi cao em đứng, tình thôi mặn nồng.
Hải Việt

HaiViet
11-22-2016, 12:19 PM
https://s3.postimg.org/w1v3tby77/Ve2_P1a_copy.jpg


Vẽ

Anh vẽ mùa ngâu trong mắt em
Có những giọt sương nhỏ xuống thềm
Sắc màu cầu vòng trong ngấn lệ
Mây xám vội giăng bủa bóng đêm

Anh kết gió thu lên tóc mây
Điểm tô gương nước dáng em gầy
Nơi đây sương sớm mờ nhân ảnh
Vẫn trộm ngắm em lòng đắm say

Tay nắn nụ hoa trên nét môi
Toà hương thơm ngát lúc em cười
Ngây ngất hồn anh em vệ nữ
Để mãi trộm yêu đến suốt đời

Anh khắc nỗi buồn đọng thật nhanh
Dù yêu tha thiết cũng thôi đành
Mặc cho nỗi nhớ về tìm kiếm
Hôn vết môi trầm trong mộng lành
HXhuongkhuya
6/27/14

HaiViet
12-07-2016, 02:23 PM
https://s28.postimg.org/b2awnyoe5/La_Em_P1a.jpg (https://postimg.org/image/51d7qw1rt/)



Là Em


Là em đó, vẫn môi hồng thắm đỏ

Nụ cười tươi phủ lấp trái tim anh

Suối tóc nghiêng nghiêng, tấm ảnh năm nào

Dáng e ấp nhưng ngọt ngào quyến rũ.



Anh lang thang trong đông buồn phố cũ

Tiếng của em nghe thoang thoảng bên tai

Anh nhớ đến hình hài em yêu dấu

Đã có lần thầm nói nhỏ "dễ thương".




Tình của anh theo gió đến muôn phương

Nhưng mãi mãi tôn em là thần tượng

Dù thời gian có hương nhòa phai sắc

Chỉ là em đẹp nhất trong tim anh.

Hải Việt

HaiViet
12-13-2016, 03:12 PM
https://s28.postimg.org/6yxgmuerx/images722792_2.jpg (https://postimg.org/image/pr9bqfb61/)


Theo Dấu Hương Xưa


Theo dấu thời gian tìm về quá khứ

Bao nhiêu thăng trầm từ thủa xa xưa

Ông cha ta xây đắp mảnh cơ đồ

Cho con cháu ngày sau cùng giữ nước



Cùng vào Lật trang sử cũ ngày trước


Nắm tay nhau chung sức diệt quân thù

Hãy bồi đắp một quê hương yêu dấu

Để mai này càng rạng rỡ non sông.



Thấp thoáng hương xưa khi về quê cũ

Làng quê ta xinh đẹp biết bao nhiêu

Những nông dân giãi mưa nắng sớm chiều

Mạch lúa đơm bông, cây nhiều hoa trái



Khung trời kỷ niệm ghi mãi trong tim
Đố ai chẳng có lúc vội đi tìm
Vườn xưa, cảnh cũ vẫn còn vang bóng


Trong cõi lòng mong ngóng chút hương quê.


HảiViệt

HaiViet
12-14-2016, 01:22 PM
Chúc mừng Giáng Sinh


https://s30.postimg.org/ffdl0ynnl/oie_e6j_Wu3i_LF5_XU.jpg (https://postimg.org/image/67lck9gl9/)

HaiViet
12-22-2016, 01:49 PM
GIÁNG SINH TRẮNG_Toàn Như (https://khoa1hocviencsqg.com/2015/12/19/giang-sinh-trang_toan-nhu/)



Posted on Tháng Mười Hai 19, 2015 (https://khoa1hocviencsqg.com/2015/12/19/giang-sinh-trang_toan-nhu/) by toannhu91 (https://khoa1hocviencsqg.com/author/toannhu91/)



https://hocviencsqg.files.wordpress.com/2015/12/white-christmas-2.jpg?w=602&h=339 (https://hocviencsqg.files.wordpress.com/2015/12/white-christmas-2.jpg)


Mỗi năm, cứ đến mùa giáng sinh mọi người lại được nghe những âm thanh rộn ràng, vui tươi của những khúc nhạc Giáng Sinh quen thuộc. Một trong những khúc nhạc đó là bản nhạc Giáng Sinh Trắng (White Christmas). Nó đã trở thành một trong những ca khúc truyền thống trong mùa giáng sinh hàng năm bên cạnh những ca khúc truyền thống nổi tiếng khác như Silent Night – Holy Night (Đêm Thánh Vô Cùng), Jingle Bells, v.v…

Nhưng người Việt lại có một kỷ niệm buồn với Giáng Sinh Trắng. Nó gợi lại cho mọi người về một tháng Tư buồn năm 1975. Bởi vì bài hát đó đã là ám hiệu báo cho những người Mỹ cuối cùng đang có mặt ở Việt Nam vào thời điểm đó biết rằng đã đến lúc họ phải rời khỏi Việt Nam. Sự ra đi của những người Mỹ vào những giờ phút sinh tử đó chẳng khác gì là một báo hiệu chế độ Việt Nam Cộng Hòa sắp đến hồi cáo chung. Sự sụp đổ của nó, ai cũng nghĩ, sẽ là điều không tránh khỏi.


https://hocviencsqg.files.wordpress.com/2015/12/bing-crosby.jpg?w=300&h=300 (https://hocviencsqg.files.wordpress.com/2015/12/bing-crosby.jpg)


Vào sáng ngày 29 tháng 4, 1975, khi quân cộng sản Bắc Việt đã tiến đến gần cửa ngõ Sài Gòn, chiến tranh Việt Nam coi như sắp đến hồi kết thúc. Cũng vào lúc đó, trên làn sóng phát thanh FM của quân đội Mỹ ở Việt Nam bỗng phát ra bản nhạc “Giáng Sinh Trắng” do danh ca Mỹ Bing Crosby hát. Đối với những người Mỹ, khi nghe bản nhạc này vào thời điểm đó, họ hiểu rằng đó là hiệu lệnh cho họ đi đến những địa điểm tập trung đã được chỉ định để được di tản ra khỏi Việt Nam đến một nơi an toàn. Cuộc di tản này được gọi là “Chiến Dịch Gió Đổi Chiều” (Operation Frequent Wind). Chiến dịch không chỉ dành riêng cho người Mỹ mà còn cho cả các công dân có quốc tịch khác trong đó có Việt Nam, những người mà sinh mạng của họ có thể bị nguy hại khi quân cộng sản Bắc Việt chiếm được Sài Gòn vì họ từng có những liên hệ mật thiết với Hoa Kỳ.

Thực ra, trước đó nhiều ngày, chiến dịch này đã được Bộ Ngoại Giao Hoa Kỳ, thông qua tòa đại sứ ở Sài Gòn, phổ biến cho các người Mỹ còn ở Việt Nam một bản hướng dẫn dày 15 trang về kế hoạch di tản khỏi Việt Nam vào một ngày N. nào đó. Bản hướng dẫn này được yêu cầu không phổ biến cho những người khác biết. Bản hướng dẫn cũng cho biết, vào ngày N. mật lệnh di tản sẽ được bắt đầu thi hành khi làn sóng phát thanh của quân đội Mỹ ở VN phát ra “bản tin đặc biệt”. Bản tin đó sẽ có nội dung như sau: “Nhiệt độ ở Sài Gòn hiện nay là 112 độ (F) và đang gia tăng. Tiếp theo đây sẽ là ca khúc’Tôi Đang Mơ Một Giáng Sinh Trắng’” (Nguyên văn bằng Anh ngữ: THE TEMPERARURE IN SAIGON IS 112 DEGREES AND RISING. THIS WILL BE FOLLOWED BY THE PLAYING OF ‘I’M DREAMING OF A WHITE CHRISTMAS’). Dĩ nhiên tiếp theo sau “bản tin đặc biệt” đó người ta đã được nghe bản nhạc ‘Giáng Sinh Trắng’ do Bing Crosby hát. Bài hát này cũng với giọng hát của Bing Crosby đã từng được Quân Đội Mỹ phát ra cho các binh lính của họ mỗi khi giáng sinh về như để cho họ có một chút không khí của mùa giáng sinh. Giáng Sinh nào mà không đầy tuyết trắng. Bài hát sẽ làm cho những người lính vơi đi nỗi nhớ nhà, nhưng lần này đặc biệt nó lại diễn ra trong một mùa hè nóng bỏng, theo cả nghĩa đen và nghĩa bóng, ở Sài Gòn.

Qủa thực lúc đó ở Sài Gòn đang là tháng Tư, trời mùa hè rất nắng và nóng. Nói về cái nắng nóng của tháng Tư, người Việt thường nói, “nắng tháng Tư chó gìa le lưỡi”. Nói như thế để diễn tả về cái nóng kinh khiếp của tháng Tư, không chỉ ở Sài Gòn mà còn ở cả Việt Nam nói chung. Thế mà, nay đang là mùa hè nóng như vậy mà những người dân Sài Gòn lại tình cờ nghe được làn sóng phát thanh của Quân Đội Mỹ phát thanh bản nhạc “Giáng Sinh Trắng”.

Người ta ngạc nhiên và thắc mắc rỉ tai nhau, hình như có cái gì bất thường trong sự phát thanh này. Bởi vì ai cũng biết “Tháng Tư không phải là mùa Giáng Sinh” và vì “…không bao giờ, không bao giờ giữa mùa hè tuyết rơi” như lời một bài hát của nhạc sĩ Trần Thiện Thanh. Vậy tại sao đang giữa mùa hè mà đài Mỹ lại phát thanh một bản nhạc giáng sinh (vô lý) như thế? Phải chăng đó là ám hiệu gì của người Mỹ? Cùng với thắc mắc đó, người ta đã thấy những sự di chuyển nhộn nhịp bất thường của người Mỹ trong thành phố. Những chuyến xe buýt chở đầy người Mỹ và nhân viên sở Mỹ đổ xô về phía phi trường Tân Sơn Nhất. Những chiếc máy bay vận tải cơ khổng lồ của Mỹ bay đến rồi bay đi đầy ắp người. Rồi hàng chục những chiếc trực thăng bay vần vũ trên bầu trời Sài Gòn đáp xuống, bay lên đón người ra đi tấp nập. Đến lúc đó thì họ đã hiểu rằng, người Mỹ đã và đang ‘good bye Vietnam’! Giấc mơ ‘Giáng Sinh Trắng’ của họ chẳng qua chỉ là giấc mơ hồi hương cho những người Mỹ mà Bing Crosby đã hát:


“I’m dreaming of a white Christmas
Just like the ones I used to know
Where the treetops glisten
and children listen
To hear sleigh bells in the snow
I’m dreaming of a white Christmas
With every Christmas card I write
May your days be merry and bright
And may all your Christmases be white…”

(Tạm dịch: Tôi đang mơ một Giáng Sinh trắng
Cũng giống như bao người tôi đã biết
Những ngọn cây lấp lánh nơi đâu
và những đứa trẻ lắng tai
Nghe những tiếng chuông xe trong tuyết
Tôi đang mơ một Giáng Sinh trắng
Với mọi tấm thiệp Giáng Sinh tôi viết
Chúc các bạn có những ngày vui tươi sáng
Và tất cả những Giáng Sinh của các bạn đều trắng…)


Bài hát rất ngắn, chỉ có 54 chữ với 64 nốt nhạc cùng những ca từ giản dị nhưng đã đi sâu vào lòng người. Nó đã vẽ ra một khung cảnh giáng sinh truyền thống đầy màu trắng (của tuyết) với những cây thông lấp lánh và những chiếc xe tuyết rung chuông của ông gìa nô-en đem niềm vui đến cho các em nhỏ cùng những cánh thiệp Giáng Sinh với những lời chúc tụng tốt đẹp.

Tác gỉa của bài hát này là Irving Berlin (1888-1989), một người Mỹ gốc Do Thái. Ông sinh tại Siberia, Nga, nhưng đã theo gia đình di dân sang New York, Hoa Kỳ, sinh sống từ giữa thập niên 1890’s để tránh sự kỳ thị vì gia đình ông là người Do Thái. Ông có tên khai sinh là Israel Isidore Baline, nhưng từ khi nhập quốc tịch Mỹ ông đã đổi tên trở thành Irving Berlin (nghe nói vì tên ông là Baline thường bị đọc lầm là Berlin nên ông đã lấy luôn tên này). Ông là tác gỉa của hàng trăm ca khúc, trong đó có nhiều bài thuộc loại ‘top hit’ như “Easter Parade”, “No Business Like Show Business”; nhưng nổi tiếng nhất là “God Bless America” (bài hát được coi như bài quốc ca phụ của Hoa Kỳ) và “White Christmas”. Ông từng chín lần được đề cử giải Academy Awards (tức giải Oscar) về Âm nhạc trong đó có bảy lần đoạt giải – trong số bảy lần đó có bản nhạc ‘Giáng Sinh Trắng’ thắng giải năm 1943.

Giáng Sinh Trắng hay White Christmas được Irving Berlin viết ra năm 1940 cho cuốn phim ca nhạc ‘Holiday Inn’ do hai ca sĩ tài tử Bing Crosby và Fred Astaire đóng vai chánh. Phim dự tính sẽ được ra mắt vào năm 1942, nhưng vào đêm giáng sinh 25 tháng 12 năm 1941, Bing Crosby đã hát giới thiệu nó trên đài phát thanh NBC. Sau buổi phát thanh vào đêm giáng sinh đó, “Giáng Sinh Trắng” đã có một tiếng vang tốt nên hãng đĩa nhạc Decco đã không bỏ lỡ cơ hội phát hành ‘White Christmas’ cho Bing Crosby. Đĩa nhạc đã được phát hành trước cả khi trình chiếu phim “Holiday Inn” (tháng 8/1942) và nó đã mau chóng trở thành một “best seller” ngay sau đó. Cũng từ đó, mỗi khi đi trình diễn cho các binh sĩ Hoa Kỳ ở hải ngoại vào dịp giáng sinh, Bing Crosby luôn luôn được yêu cầu hát bài “Giáng Sinh Trắng”. Cho đến nay, “Giáng Sinh Trắng” đã trở thành đĩa nhạc bán chạy nhất với số bán kỷ lục tổng cộng lên tới trên 100 triệu đĩa, chưa có ai vượt qua nổi con số này. Ngay cả nhiều ca sĩ gạo cội trong làng ca nhạc Mỹ như Frank Sinatra, Elvis Presley,… cũng đã từng hát “Giáng Sinh Trắng” nhưng vẫn không vượt qua được Bing Crosby.

Giáng Sinh Trắng đã gắn liền với các gia đình người Mỹ, nhất là những người lính xa nhà, vào mùa giáng sinh như vậy. Nhưng nó cũng đã có những lịch sử gắn liền với chiến tranh. Bing Crosby lần đầu tiên đã hát nó chỉ 18 ngày sau khi Hoa Kỳ bị Nhật Bản tấn công vào Trân Châu Cảng (Pearl Harbor). Giữa cái không khí lạnh lẽo của một đêm đông giáng sinh trong ngày 25/12/1941, bài hát đã làm mọi người nhớ về cái biến cố bi thảm ở Pearl Harbor và cảm thương cho những người quân nhân Hoa Kỳ ngoài mặt trận đã không được hưởng cái không khí giáng sinh bên gia đình. Những người lính ấy hẳn đang mơ về cái hình ảnh giáng sinh với đầy màu tuyết trắng quen thuộc qua những cây thông tuyết phủ và những chiếc xe nai chuông rung đi trong tuyết trắng với ông gìa nô-en. Phải chăng, đó cũng là lý do sau này quân đội Mỹ thường phát ra bản nhạc này cho những người lính ngoài tiền tuyến, nhất là ở hải ngoại, vào những dịp giáng sinh.

Nhưng Giáng Sinh Trắng cũng gắn liền với một cuộc chiến khác: Việt Nam. Cũng với giọng hát của Bing Crosby, Giáng Sinh Trắng đã đánh dấu một kết cuộc bi thảm cho cuộc chiến Việt Nam. Kết cuộc bi thảm đó là sự tan rã của một đất nước từng là người bạn đồng minh thân thiết của Hoa Kỳ. Bài hát không chỉ là một mật lệnh cho người Hoa Kỳ ra đi khỏi cái đất nước đang có chiến tranh đó mà còn là một chứng nhân của một sự phản bội và gian trá. Sự phản bội của người bạn đồng minh Hoa Kỳ thì đã qúa rõ. Sau hơn hai thập niên gắn bó, họ đã ra đi như không hề quen biết. Còn sự gian trá thì đã nằm ngay trong bài hát bởi vì làm gì có một giáng sinh nào vào cuối tháng Tư 1975. Riêng đối với người Việt, nó cũng là khởi đầu của những chia lìa, mất mát, ly xứ tha hương cho cả triệu người. Sau ngày 30/4/1975, khi cả nước Việt Nam đặt dưới sự thống trị của người cộng sản, hàng triệu người Việt đã phải bỏ xứ ra đi tìm tự do sống đời viễn xứ ly hương. Đối với họ, bài hát Giáng Sinh Trắng luôn luôn là một kỷ niệm buồn khó quên.

Bốn mươi năm trước người Việt Nam đã nghe ‘Giáng Sinh Trắng’ với một tâm trạng hoang mang khó tả trước một viễn ảnh đầy âu lo cho một tương lai bất định. Nhớ lại những ngày ấy, biết bao là ngậm ngùi xúc cảm lẫn cay đắng. Nhưng bốn mươi năm sau, có ai trong số họ còn giữ được cái cảm xúc đắng cay ấy mỗi khi nghe lại khúc nhạc giáng sinh năm nào. Hay họ chỉ còn thấy, như bao nhiêu người bản xứ, Giáng Sinh trắng bây giờ cũng chỉ là hình ảnh của những ngày mùa đông gía buốt, tuyết trắng bao phủ tiêu biểu của những ngày giáng sinh trên quê hương mới nơi xứ lạ tạm dung. Có thể nhiều người đang mơ về một “Giáng Sinh Xanh” cho quê hương (?):


“Tôi không mơ một Giáng Sinh Trắng
Trên quê hương tôi những ngày chiến tranh
Tôi đang mơ một Giáng Sinh Xanh
Trong những ngày hậu chiến
Cho quê hương tôi,
Một ước mơ xanh và một hy vọng mới.” (TN)

TOÀN NHƯ

HaiViet
01-01-2017, 01:24 PM
Nhân dịp Tết Dương Lich, chúc các bạn một năm mới An Khang, Thịnh Vượng.



https://s24.postimg.org/6hw2vfg2t/KTKN_P1b.jpg (https://postimg.org/image/f05izrmld/)



https://s27.postimg.org/5noqnxo6b/KTKN_P2a.jpg (https://postimg.org/image/e5y6s9uov/)

HaiViet
01-24-2017, 12:47 PM
https://s28.postimg.org/tmf4b9eal/img_0853_1485096393611.jpg (https://postimg.org/image/eqgl3o2vt/)



Xông đất đầu năm

Hôm đưa ông Táo về Trời đang chuẩn bị để đi dâng sớ Táo Quân thì anh Phương nói năm nay nhiều chuyện lộn xộn trên thế giới nhất là nước Mỹ có Tổng Thống mới, thiên hạ biểu tình chống đối khắp nơi và riêng ĐT cũng có vài chuyện thưa kiện nên để anh dâng sớ lên Thiên Đình một chuyến vì thế nào vấn đề tranh cãi phân xử cũng đến tai Ngọc Hoàng nên nhờ Hải Việt xông đất đầu năm đến các bạn Đặc Trưng!

Nhìn danh sách dài thòong mà thấy ớn, biết đi đâu trước bây giờ, anh Phương còn dặn nên ghé các chị trước vì đến các anh trong ĐT thế nào cũng có vài Ly Rượu Mừng lai rai là hết lái xe.

OK dễ thôi, tới nhà chị PhuongVy coi ra sao, căn nhà mới sơn sửa quá là khang trang đẹp đẽ, thấp thoáng trong sân mai đào nở rực rỡ, tính thò tay bấm chuông ai dè có hai ba chú chó berger gầm gừ thấy mà ghê, chắc chủ nhà đầu năm mắc đi Chùa cầu gia đạo nên thả mấy chú chó ở nhà canh chừng.

Chạy qua thăm chị Thụy Khanh vậy, chà chà căn nhà có khu vườn đẹp với đàn gà con tung tăng dễ thương, nhà chị Thụy Khanh đang rộn rã tiếng cười của con cháu về chơi đầy nhà, chị Thụy Khanh trông còn trẻ chán, nhìn như mới “ba mí”, thôi không làm phiền chị Thụy Khanh đang vui với gia đình xum họp ngày Tết, đứng lâu lỡ mấy đứa nhỏ ùa ra đòi lì xì thì hao quá, dọt lẹ….

Đi ngang qua nhà O Mưa chợt nghe tiếng hát vọng ra:

Bao nhiêu thương nhớ gom nhặt đầy anh trở về thăm em
Bao lần ngồi thâu đêm nghe mùa Xuân vừa đến
Em ơi hoa thắm rơi ngập đường trời nắng xế vương vương
Lòng nhớ tới em luôn khi chiều tàn chim gọi đàn.

Em ơi đôi lúc nghe lòng buồn trên sườn đồi thông xanh
Sương phủ đầy vai anh canh tàn trăng mờ ánh
Long lanh sao rớt vương đầy trời dòng cát trắng bao la
Chờ sáng đến chim ca cho đường dài cũng không xa.

Người yêu ơi! Biết chăng anh về?
Người yêu ơi! Nhớ chăng lời thề (st)

Mùi tận mạng hé, không dám bấm chuông vì O Mưa đang đợi người yêu về xông đất, mình mà ló mặt vô làm O mừng hụt dám lãnh đủ lắm!

Anh cứ hẹn nhưng anh đừng đến nhé
Để một mình em dạo phố lang thang
Quán vắng quanh đây nụ hôn quá nồng nàn
Em bước vội để che hồn trống vắng (st)

Nãy giờ xách xe không chạy lòng vòng vừa tốn xăng vừa đói bụng, giờ mà ghé nhà Du Lan là thế nào cũng đồ ăn đầy bàn, rượu chè thoải mái, vái trời cho Du Lan có nhà.
Rồi, lại gặp bữa xui nữa rồi nhìn tấm bảng to tổ bố treo trước nhà: Out Of Town. Chắc Du Lan lại dắt 2 sóc đi chơi xa, buồn năm phút.

Tới nhà cô Kim cho chắc ăn, cô Kim khoe đang gói bánh chưng bánh tét và làm dưa món, vừa có đồ chay đồ mặn đủ cả, hê hê hê làm đỡ một cặp bánh tét, một dĩa heo quay và một cây giò thủ, ăn tráng miệng vài chén chè bà ba, chè đậu ngự, tàu hũ nước đường.
Cám ơn cô Kim nha, ông xã cô Kim sướng ghê chắc không bao giờ bị đói như anh Hải Việt.

Bánh tét cô Kim nấu dẻo ghê
Giò thủ của cô ngon khỏi chê
Lại thêm một dĩa heo xá xíu
Bánh trái đầy bàn trông thấy mê

No bụng rồi mới tỉnh táo đôi chút, ngó thiên hạ du xuân thật là mê ly hấp dẫn, ai cũng diện đồ mới keng miệng cười hớn hở, chợt thấy Thạch Thảo đứng dựa gốc Mai đang làm dáng chụp vài bô hình kỷ niệm

Em đứng bên cành mai
Trên tóc đóa hoa cài
Với nụ cười duyên dáng
Xuân về đang nhớ ai.

Lâu nay không thấy O Xanh vô diễn đàn, ráng chạy qua thăm xem nhà cửa xây xong chưa, ý trời, căn nhà lớn quá là lớn giống như dinh thống đốc vậy, mấy O đang lo tập hát và chuẩn bị dự thi hoa hậu áo dài, nhà O Xanh trang hoàng rực rỡ với những cành mai cành đào, bánh mứt đầy đủ lại thêm một nồi BBH thật cay

Bún bò O nấu thật là cay
Ăn vô nước mắt chẩy tràn đầy
Nhưng ăn cay rứa thì mới đã
Mới nhớ tình người Huế dẫu xa

Tạm biệt O Xanh lên đường kẻo trễ, bỗng nghe điện thoại kêu reng reng thì ra là HXhuongkhuya nhắn nhớ qua nhà em xông đất.

-Ờ, ờ anh đang tới nè

Tặng HXhk một cành hoa mai một cành hoa đào lấy hên đầu năm, vừa cắm hoa vô bình cô ta vừa nói

-Anh tặng bông tươi làm chi cho uổng, mấy bữa là héo liền, lần sau tặng em đôi bông tai cho khỏi héo
-Trời! Mà cô đang làm gì vậy?
-Em đang đàn bản "Xuân này con không dìa"

Trời lạnh ơi là lạnh vậy mà gặp nhà thơ HXhk nơi xứ lạnh tình nồng được đãi món thịt kho dưa giá cuốn bánh tráng, trên bàn thờ chưng mâm ngũ quả Cầu Dừa Đủ Xài và một nhánh Sung không biết là sung túc hay sung .....sức đây, hè hè hè

Thịt kho dưa giá chút hương quê
Kỷ niệm ngày xưa chợt hiện về
Mỗi năm Tết đến bên gối mẹ
Giờ đây xa cách lòng tái tê

Rời nhà HXhk lên xe phóng lẹ lẹ cho kịp xông đất nhà chị Ngô Đông, chiều buồn, Ngân Hà, Nguyệt Hà, mờ mờ, Vịnh Nghi, đóa hồng tím, CCG, Nhã Uyên, pensee .....bỗng nghe tiếng còi hụ éo éo éo phía sau, thôi rồi Tết nhất mà bị cảnh sát chận đường vì chạy quá tốc độ, ông ta chào mình mình dơ tay chào lại bỗng ông cảnh sát đứng nhìn mình rồi nhìn cái logo POW-MIA (Prisoner of War-Missing in Action) dán trên kính xe ông ta hỏi mày là VietNam veteran hả?



https://s27.postimg.org/m9vdnvmib/Rolling_Thunder_Org_Logo2.gif (https://postimg.org/image/jfs8afkbz/)



Thế là 2 đứa đứng đấu láo một hồi, ông ta khoe hồi đó là lính TQLC đổ bộ vào Đà Nẵng năm 1965 rồi ra Khe Sanh......
May quá ổng ham nói chuyện ngày xưa nên tha cho đi khỏi biên giấy phạt, vừa tới khu chợ Việt Nam thì gặp đoàn lân với pháo nổ vang rền làm giật mình tỉnh giấc.

Ủa dzậy là đang nằm mơ chứ có xông đất nhà ai đâu? Thiệt tình!



https://cdn0.vox-cdn.com/thumbor/BUdCdYszFlHe1CDDBByaSEgAEOg=/cdn0.vox-cdn.com/uploads/chorus_asset/file/3424034/liondance.0.gif

HaiViet
01-26-2017, 10:59 AM
https://s27.postimg.org/60ufcd8er/oie.gif (https://postimg.org/image/gno8hsgjz/)


Xuân Mới


Tết lại đến cho đời thêm hương sắc

Lòng rộn ràng nghe pháo nổ ngoài sân

Xuân đã về, trông rực rỡ bội phần

Mang niềm vui với tâm tình hội ngộ.



Các bạn ơi đang là mùa gặp gỡ

Hãy cùng nhau chia sẻ chút tình thân

Cất tiếng ca, đàn hát dẫu xa gần

Để chúc nhau một mùa Xuân ấm áp.



Ly rượu mừng, với ân tình toả ngát

Nụ cười tươi trong tiếng nhạc dịu êm


Vạn lời ca để mừng đón Tân Niên

Thật Hạnh Phúc chứa chan đầy kỷ niệm.

HảiViệt

Thach Thao
01-26-2017, 11:22 AM
Nhà chú Hải Việt đẹp và sáng sủa nhất phố nheng . Thảo thích những tấm ảnh di động trong nhà chú.


https://s27.postimg.org/5noqnxo6b/KTKN_P2a.jpg (https://postimg.org/image/e5y6s9uov/)

Nhìn cây bút lông nhớ chị Kim và anh Hai Monk nà.

HaiViet
01-28-2017, 07:33 AM
https://s29.postimg.org/jjrsa6efr/images1325067_4.jpg (https://postimg.org/image/4nt92l30z/)


Tết


Tết lại đến rồi sao quá mau
Tha huơng chẳng biết Xuân nơi đâu
Co ro lạnh lẽo trời đông giá
Xa xứ lòng chợt thấy xót xa.



Ngày xưa Xuân ấm bên mẹ già
Bánh mứt, pháo hồng, mấy giỏ hoa
Tết này bỗng thấy lòng hiu quạnh
Đốt nén hương trầm kính mẹ cha.


Hải Việt

HaiViet
02-14-2017, 08:34 AM
Happy Valentine's Day


https://s7.postimg.org/i9pbttg17/Valentine2.jpg (https://postimg.org/image/3qi6semw7/)

HaiViet
03-25-2017, 09:10 AM
https://s11.postimg.org/p1edander/Nhin_Mua1.gif (https://postimg.org/image/e1t5z1mzj/)


Ký Ức


Giữa bóng đêm mịt mù em đã trở về trong ký ức
Gương mặt thân quen và những lời thì thầm bên tai anh
Thật nhẹ như những cánh hoa rơi trên thảm cỏ xanh
Bất chợt một cơn mưa đổ xuống làm chúng mình ướt sũng

Nhưng đầy hạnh phúc lúc hai đứa cùng dạo bước bên nhau
Anh mỉm cười đau thương, kỷ niệm buồn đọng đầy nước mắt
Những giấc mơ có hình bóng em làm tim anh thổn thức
Bỗng nhiên em biến mất để lại nỗi sầu trong tim anh.

Hình như giữa anh và em là một giòng sông ngăn cách
Nhưng nhớ em không chỉ toàn là những nỗi đau chưa tan
Mà bao nhiêu kỷ niệm đầu chúng ta quen nhau thật đẹp
Khi cánh tay anh nhẹ nhàng ôm chặt lấy bờ vai em

Và anh vẫn muốn trở về quá khứ nơi đó có em
Đan ngón tay nhau để biết rằng em còn ở bên anh…. Mãi mãi.
Hải Việt

HXhuongkhuya
03-25-2017, 02:59 PM
Can Trường trong Chiến Bại


Qua trang mới, xin gởi lời chào đến các anh chị và các bạn đã ghé thăm Khung Trời Kỷ Niệm.
thuykhanh (https://dtphorum.com/pr4/member.php?u=602), HXhuongkhuya (https://dtphorum.com/pr4/member.php?u=58846), dulan (https://dtphorum.com/pr4/member.php?u=956), PhPhuongVy (https://dtphorum.com/pr4/member.php?u=493), chieubuon_09 (https://dtphorum.com/pr4/member.php?u=96), tà áo xanh, (https://dtphorum.com/pr4/member.php?u=558)NGOC HAN (https://dtphorum.com/pr4/member.php?u=847), hoài vọng, SauDong, Lê Nguyễn Hiệp, (https://dtphorum.com/pr4/member.php?u=225)kim (https://dtphorum.com/pr4/member.php?u=1003), (https://dtphorum.com/pr4/member.php?u=225)NganHa1 (https://dtphorum.com/pr4/member.php?u=407) ....


Đúng đó anh hoài vọng, năm 1975 có mấy vị tướng và một số thân hào nhân sĩ tự vẫn để không đầu hàng VC ai cũng thương tiếc và khâm phục, nhưng theo tôi những người chiến binh khi sa cơ thất thế vẫn chịu đựng gian khổ tù đày hành hạ suốt bao nhiêu năm trường cũng rất đáng ngưỡng mộ.

Thiếu Tướng Lê Minh Đảo và sư đoàn 18 đã chiến đấu một trận chiến oai hùng tại Xuân Lộc vào những ngày cuối của cuộc chiến, ông không tuẩn tiết để rồi bị bắt, bị hành hạ, bị trả thù suốt 17 năm trời thật đáng mặt anh hung "Nhất nhật tại tù, thiên thu tại ngoại."

Những người tù “cải tạo” là những chứng nhân lịch sử, họ còn có trách nhiêm với gia đình cha mẹ, vợ con, ai cũng mong họ có ngày trở về …..








https://s9.postimg.org/jkp4y350f/vnch_linh.jpg (https://postimg.org/image/lp9hz66mz/)




Can Trường trong Chiến Bại

Khi chiến thắng hoặc cho dù chiến bại
Vẫn oai hùng đừng phản bội non sông
Người quân nhân với nếp sống kiêu hùng
Quyết hiến dâng đời mình cho tổ quốc

Anh đã từng súng hiên ngang tiến bước
Diệt giặc thù đang chiếm đất hại dân
Giữ xóm làng cho khỏi bị ngoại xâm
Nêu chính nghĩa với ngọn cờ dân tộc

Giờ đây anh không còn như thủa trước
Trong lao tù vẫn đáng mặt nam nhi
Không khom lưng mà cũng chẳng sợ chi
Không luồn cúi hay gục đầu chịu nhục

Ai chiến thắng chưa nếm mùi bại trận
Hãy can trường dù có phải hy sinh
Để hồn mình hòa hợp với anh linh
Với các vị tiền nhân thời dựng nước.
HảiViệt


Em hỏi anh bao giờ trở lại?
https://app.box.com/s/i1qvbqswsjmbmb1r8fzd

(https://app.box.com/files/0/f/0/1/f_15930073563)
(https://app.box.com/files/0/f/0/1/f_15930073563)






Chào Khung Trời Kỷ Niệm của anh Hải Việt .

HX đang tìm bài viết của mình không nhớ đăng ở nhà ai thì gặp bài này của anh HV , mang lại nhé . Biết anh HV cũng từng tham gia , cộng tác các chương trình phát thanh nơi khác với nhiều bài vở đóng góp , sưu tầm cũng như những bài thơ , tự truyện , tuỳ bút ...v.v ... HX không dám xúi , đẩy , xô , khiêng kẻo mang tiếng xúi xiểm supermod thì khổ ... :4: J/K .

Sẵn đang trong nhà anh lục tủ kiếm bài của mình , không nhớ rõ có đăng trong trong nhà anh HV không . Khiêng bài này nghe lại :



Kỷ Vật Cho Em :
https://app.box.com/s/i1qvbqswsjmbmb1r8fzd



QCVNCH:
https://app.box.com/s/q8nnw469n9zgjrywjnylj7nujht947a0

HaiViet
03-31-2017, 02:08 PM
https://s30.postimg.org/3ljzz6j75/bieu-tinh-formosa-song-ngoc.jpg (https://postimg.org/image/o5otxnyy5/)



GỬI SÚNG CHO TAO
Nguyễn Cung Thương
Sài Gòn - Việt Nam

Tao cụt một chân, mất một tay
Nhưng còn một tay
Để viết thơ dùm cho thằng mù hai mắt
Nghe nói ở xứ người chúng mày "cày" như trâu
Nhưng không quên Đồng Đội
Chia đô la cho chúng tao, như chia máu ngày nào ...
Tao cũng sớt cho mấy thằng bạn: Phế Binh Việt Cộng !
Chúng cũng què đui sứt mẻ như nhau
Bởi Đảng của chúng bây giờ là lũ đầu trâu...
Có điều tao không thể hiểu
Bao nhiêu năm qua
Chúng mày cứ mãi dặn dò
Thế giới văn minh, đừng làm gì bạo động
Liệu chúng mày có thể hòa hợp được không
Với lũ kên kên, hổ báo?
Những con thú cực kỳ giàu có
Mang "thẻ đỏ, tim đen"
Nợ Nga, sợ Tầu, lạy Mỹ
Với Quan Thầy cung cúc tận tụy
Quay về đàn áp dân đen
Chúng đóng đinh Chúa Jesus lần nữa
Bịt miệng Cha, trói Phật, nhốt Sư, quản lý Chùa
Chúng tao lê lết trên thành phố Cáo Hồ
Nên biết rất rõ từng tên đại ác
Trên bàn tiệc máu xương dân tộc
Nhà hàng nào chúng cũng ăn nhậu
Bé gái nào cũng bị chúng mua trinh
Chúng ta sẽ tỉa từng thằng
Đất nước cần nhiều "quốc táng"
Bớt được mạng thằng Cộng Sản nào
Thì địa ngục xã hội chủ nghĩa này
Còn có chút sáng láng hơn
Hãy gửi tiền cho những nhà tu
Để họ mở cửa nhà tù
Còn chúng tao là chiến sĩ
Hãy gửi về cho chúng tao vũ khí
Thằng cụt tay sẽ chỉ cho thằng mù mắt bấm cò
Thằng còn chân sẽ cõng thằng què quặt
Trận chiến sau cùng này sẽ không có Dương Văn Minh




Gửi Thỉnh Nguyện Thư



Đọc thơ anh tôi bàng hoàng rơi lệ
Nhớ ngày xưa thế hệ của cha, anh
Đã chiến đầu, tranh dành từng tấc đất
Để người dân được hạnh phúc yên vui

Nhưng giờ đây cuộc chiến đã qua rồi
Chẳng mấy ai nhắc tới thời quá khứ
Bao thương binh sống khổ sở tận cùng
Hoặc có khi bị gông cùm tù tội

Trước mắt anh trong cuộc sống đổi đời
Kè gian manh trở thành tư bản đỏ
Chỉ lo lót bợ đỡ bọn ngoại bang
Chúng lại còn ác độc hơn quỉ dữ

Đưa người dân đi nô lệ khắp nơi
Những em gái nay hành nghề vũ nữ
Cho lũ có tiền hưởng thụ xác thân
Hoặc biến thành gái mãi dâm quốc tế

Anh giữ mãi lời thề cùng tổ quốc
Trung với nước và hiếu với nhân dân
Quyết đứng lên chống nô lệ ngoại xâm
Và tiêu diệt kẻ bán dân hại nước

Nhưng chúng ta không chủ trương khủng bố
Hết đứa này đứa khác lại mọc lên
Mà bây giờ toàn dân vững niềm tin
Tạo cho mình một Mùa Xuân Chiến Thắng

Chúng tôi đây, vẫn ngày đêm thao thức
Thỉnh Nguyện Thư, tranh đấu cho nhân quyền
Cùng biểu tình đả đảo Formosa
Luôn bên nhau ủng hộ cuộc đấu tranh
Cho tự do, chống áp bức tại quê nhà.
HảiViệt

HaiViet
04-15-2017, 11:55 AM
Happy Easter

https://s8.postimg.org/jiej2fz5x/Easter2.jpg (https://postimg.org/image/o4anaskox/)

HaiViet
04-21-2017, 01:43 PM
https://s14.postimg.org/s5q0461cx/oie_j6_LRX96uk4ud.gif (https://postimg.org/image/jngjztuu5/)


Tháng Tư Buồn
Tháng Tư buồn luôn luôn nhung nhớ
Hoài niệm xưa một thủa chia ly
Bao nhiêu cay đắng đọng bờ mi
Trên vành tang trắng lúc xuân thì

Ai cũng biết ra đi chinh chiến
Người quân nhân dâng hiến cuộc đời
Giữ cho đất nước được yên vui
Dù gian khổ không lời nuối tiếc

Tháng Tư đen súng nơi chiến tuyến
Quyết giữ gìn trọn vẹn quê hương
Đem xác thân làm vật cản đường
Cho tổ quốc, người thương yên ấm

Rồi những lần sa chân ngục tối
Đành ngậm ngùi số phận nổi trôi
Cầu cho đất nước được an vui
Mong chấm dứt cảnh đời tang tỏc.

Hải Việt

HaiViet
04-26-2017, 06:58 AM
https://s27.postimg.org/9irem6tn7/CON-_UAT-30-thang_04-1975.jpg (https://postimg.org/image/5z5gwdqxb/)


Hận Tháng Tư


Tháng tư lại về trên quê hương

Ngày xưa tan tác cảnh chiến trường

Ai còn ai mất người rơi lệ

Bước xuống thuyền đi, dạ vấn vương.



Tháng tư chạnh nhớ buổi chia ly

Ra khơi chẳng hẹn một ngày về

Quê nhà đắm chìm trong khói lửa

Thoát chốn binh đao, lỡ câu thề.



Tháng tư đau xót quá phũ phàng


Gục đầu buồn bã phải lìa tan


Âm thầm cay đắng nơi viễn xứ

Sống kiếp lưu vong hận ngút ngàn.

Hải Việt

HaiViet
05-05-2017, 10:46 AM
-Chị Ngô Đồng có bức tranh mùa thu đẹp quá, tặng chị cái khung hình.
-Mượn HXhuongkhuya tựa đề Mùa Thu Cánh Nâu trong Em Về Thăm Huế Giùm Anh

https://dtphorum.com/pr4/showthread.php?4306-Em-V%E1%BB%81-Th%C4%83m-Hu%E1%BA%BF-Gi%C3%B9m-Anh/page3




https://s8.postimg.org/u5c8y8e45/ng2.jpg
(https://postimg.org/image/5ou33rddd/)




Mùa Thu Cánh Nâu
Mùa thu nhuốm những sầu vương
Lá khô rơi rụng ven đường nhớ ai
Hẹn nhau dưới nắng vàng phai
Chiều thu đã lỡ gót hài nơi đâu.

Bao nhiêu nước chảy qua cầu
Mấy mùa lá rụng người đâu không về
Mưa thu lòng thấy não nề
Bơ vơ nhìn lại chốn quê thoáng buồn.

Ra đi mang cả cố hương
Có ai hiểu nỗi đoạn trường bấy lâu
Thu về gom những cánh nâu
Để thương để nhớ gợi sầu chứa chan.
Hải Việt


(https://postimg.org/image/5ou33rddd/)

Ngô Đồng
05-11-2017, 08:12 AM
-Chị Ngô Đồng có bức tranh mùa thu đẹp quá, tặng chị cái khung hình.
-Mượn HXhuongkhuya tựa đề Mùa Thu Cánh Nâu trong Em Về Thăm Huế Giùm Anh




Mùa Thu Cánh Nâu
Mùa thu nhuốm những sầu vương
Lá khô rơi rụng ven đường nhớ ai
Hẹn nhau dưới nắng vàng phai
Chiều thu đã lỡ gót hài nơi đâu.

Bao nhiêu nước chảy qua cầu
Mấy mùa lá rụng người đâu không về
Mưa thu lòng thấy não nề
Bơ vơ nhìn lại chốn quê thoáng buồn.

Ra đi mang cả cố hương
Có ai hiểu nỗi đoạn trường bấy lâu
Thu về gom những cánh nâu
Để thương để nhớ gợi sầu chứa chan.
Hải Việt

(https://postimg.org/image/5ou33rddd/)

Nhận cái khung hình của anh Hải Việt, cám ơn anh quá chừng luôn bài thơ dịu dàng màu tím Huế vưong chút mùa xưa!


Cánh nâu theo gió bay vèo
Cánh sang ngõ cũ cánh về lối xưa
Bơ vơ xứ lạ buồn lua
Dạ thêm ngơ ngẩn nhớ người ngẩn ngơ

Mùa Xuân mà ngỡ Thu tìm
Cánh nâu chao đảo bay
Sầu mang nặng dạ
Sầu mang mang!
Cô lữ dặm đàng
Ngóng quê xưa Xuân tái
Hoa mặc hoa lá cũng úa
Dạ quan hoài Xuân chuyển canh sầu.

HaiViet
05-12-2017, 09:55 AM
-Cám ơn chị Ngô Đồng đã góp những vần thơ


https://s17.postimg.org/6owkqyp3z/ng2-_P1a.jpg (https://postimg.org/image/so2ze65y3/)

HaiViet
05-13-2017, 01:40 PM
https://s18.postimg.org/ifngg53qx/Rose_DT.png (https://postimg.org/image/ifngg53qt/)



Thơ cho Mẹ
Bao lâu nay quá xa tầm tay mẹ
Sống với đời mê đắm cuộc vui chơi
Con làm thơ gửi tặng khắp mọi nơi
Hoặc đắm đuối với mối tình vô vọng

Lúc say mê ca tụng một bóng hồng
Tự hỏi lòng còn nhớ mẹ hay không
Sao chằng viết được đôi ba dòng chữ
Mà quên rằng mẹ vẫn mãi thương con

Rồi ngày kia được tin mẹ chẳng còn
Mới hối tiếc rằng con vô tình quá
Một bông hồng xin mẹ lòng tha thứ
Mãi thiên thu vẫn giữ tiếng mẹ cười

Một bông hồng tặng bà mẹ các nơi
Nuôi dạy con chia sẻ cả cuộc đời

Hải Việt

HaiViet
05-18-2017, 01:31 PM
-Những hàng cây Phượng Vỹ bắt đầu đơm hoa báo hiệu mùa hè sắp đến, bao nhiêu nỗi vui buồn của một thời áo trắng tuổi học trò chứa chan đầy kỷ niệm, những trang lưu bút ngày xanh, những nụ cười hồn nhiên đẹp biết bao ..... dù đã phôi pha theo năm tháng và thay đổi với màu thời gian.


https://s13.postimg.org/bakk3q3vb/image.jpg (https://postimg.org/image/ho9n6z8r7/)
https://s29.postimg.org/uqwtf7jmf/Phuong_Hong_C1.gif (https://postimg.org/image/cbccht5hv/)

hoài vọng
05-18-2017, 07:18 PM
Anh Hai Viet ! Mùa hoa phượng là mùa hè mà nhìn thấy cầu TRƯỜNG TIỀN nhớ mùa hè Quảng Trị , tôi cũng hay uống cà phê bên bờ sông Hương .

HaiViet
06-13-2017, 12:36 PM
Giọt Đắng

https://s17.postimg.cc/72dsear8v/Giot_Dang-_C2.gif (https://postimages.org/)

HXhuongkhuya
06-16-2017, 12:59 PM
Bài thơ Giọt Đắng anh Hải Việt làm hình đổi màu hay quá .

Nhân đây HX cám ơn anh Hải Việt ghé thăm Đố Ai , mang vào hình ảnh " dừng đây soi bóng bên giòng nước lũ ..."
Hình ảnh đẹp và sống động .



HX gửi lại Bên Cầu Biên Giới làm quà cho bạn hữu Khung Trời Kỷ Niệm và anh Hải Việt .



https://www.youtube.com/watch?v=dxR9WH4-PFc

HaiViet
06-18-2017, 12:26 PM
-Kỷ niệm ngày Quân Lực - VNCH 19 tháng 6

https://s1.postimg.org/e2alg30fj/Quan_Luc001.gif (https://postimg.org/image/slhqhhtkb/)



https://s31.postimg.org/3nyjfc9x7/Quan_Luc02.gif


Hải chiến Hoàng Sa khơi dậy sóng
Việt Nam anh dũng chống quân thù

dulan
06-18-2017, 03:00 PM
...


Xin chúc mừng "Ngày QLVNCH 19 tháng sáu" đến với Khung Trời Kỷ Niệm và quan khách trong nhà anh Hải Việt nhé!

http://i.imgur.com/3Ng7Kwp.jpg?2








Xin mời cà phê và bánh ngọt:

http://i.imgur.com/a7trazO.jpg?2



...



Thân mến và chúc vui,
Dulan


...

HaiViet
07-27-2017, 12:31 PM
-Cám ơn DuLan tặng bánh nhân ngày Quân Lực VNCH

-Mùa hè này có dịp đi du lịch Âu Châu một chuyến ngắm phong cảnh đẹp quá, vui với bạn bè nên ... lạc mất đường về.


https://s12.postimg.org/x0sfai01p/IMG_6119.jpg (https://postimg.org/image/ovadccbsp/)

HaiViet
10-15-2017, 12:39 PM
Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa: 1968-1975 (RVNAF, 1968-1975)

(Bài của nhà nghiên cứu về Việt Nam, Bill Laurie)/Nguyễn Tiến Việt dịch September 26, 2017



https://i2.wp.com/www.nguoi-viet.com/wp-content/uploads/2017/09/khong-quan-VNCH.jpeg?resize=696%2C553&ssl=1 (https://i2.wp.com/www.nguoi-viet.com/wp-content/uploads/2017/09/khong-quan-VNCH.jpeg?fit=800%2C636&ssl=1)
A.37 của Không Lực VNCH vào chiến trận.


Lời người dịch: Bill Laurie là sử gia Hoa Kỳ, một trong những chuyên gia nghiên cứu về Việt Nam và nhân chứng được mời trình bày quan điểm trong cuộc hội thảo mang tên “Quân Ðội Việt Nam Cộng Hòa: Suy ngẫm và tái thẩm định sau 30 năm” (ARVN: Reflections and reassessments after 30 years) do Trung Tâm Việt Nam thuộc Ðại Học Texas Tech tổ chức tại Lubbock trong hai ngày 17 và 18 Tháng Ba năm 2006.
Trong số nhiều diễn giả Việt Mỹ, ông Laurie là người nêu ra quan điểm trung thực và thẳng thắn nhất của riêng ông về một quân đội mà ông từng sát cánh với cương vị một chuyên viên tình báo cao cấp trong nhiều năm, song song với những ý kiến không quanh co che đậy về giới truyền thông và chính trị Hoa Kỳ trong thời chiến tranh tại Việt Nam. Bài này dịch thuật nguyên văn bài viết của Bill Laurie, mà ông dùng để trình bày lại, vắn tắt hơn, trong buổi hội thảo. Bill Laurie gửi tặng bài viết cho dịch giả, cho phép được dịch và phổ biến trong giới truyền thông Việt ngữ.

Trong bản dịch dưới đây, những chữ in nghiêng trong ngoặc đơn là chú thích thêm của người dịch để làm rõ nghĩa câu văn Mỹ của tác giả, những chữ in đậm là nguyên văn tiếng Việt mà tác giả viết trong tài liệu. Hình ảnh lấy từ website của Trung Tâm Việt Nam, Lubbock, Texas.



“…cần phải nhìn nhận rằng QLVNCH đã bị đè bẹp bởi một gánh nặng trầm kha không thể nào vượt thắng: đó là một đồng minh bất xứng, ngu dốt và gây rối một cách đáng kinh ngạc, dưới hình thức cái chính phủ Hoa Kỳ. – Bill Laurie, Historian





QLVNCH thay đổi một cách đáng kể cả về số lượng lẫn phẩm chất trong khoảng thời gian từ 1968 đến 1975. Sự thay đổi không hề được giới truyền thông tin tức (Hoa Kỳ) lưu ý, và nhìn chung thì đến nay vẫn không được công chúng Mỹ biết đến, vẫn không được nhận chân và mô tả đầy đủ trong nhiều cuốn sách tự coi là “sách sử.” Một phần nguyên nhân của sự kiện này là do bản chất và tầm mức của sự thay đổi không dễ được tiên đoán hay tiên kiến, dựa trên hiệu quả hoạt động và khả năng của QLVNCH trước năm 1968.

Bài này không hề muốn chối bỏ những vấn đề nghiêm trọng đã hiện hữu, hay chối bỏ rằng vấn đề tham nhũng, lãnh đạo kém cỏi không tiếp tục gây họa cho khả năng của QLVNCH bảo vệ đất nước họ. Tuy nhiên, ở một mức độ nào đó những vấn đề này có được giải quyết, và những khía cạnh tích cực của QLVNCH không thể bị xóa khỏi trang lịch sử vinh quang.

Tôi đã tự chứng nghiệm điều này, khi đến Việt Nam cuối năm 1971, phục vụ 1 năm tại MACV, rồi sau đó trở lại thêm hai năm, từ 1973-1975, làm việc ở phòng Tùy Viên Quân Sự.


https://i1.wp.com/www.nguoi-viet.com/wp-content/uploads/2017/09/huy-hieu-VNCH.jpeg?resize=400%2C400&ssl=1 (https://i1.wp.com/www.nguoi-viet.com/wp-content/uploads/2017/09/huy-hieu-VNCH.jpeg?ssl=1)


Khởi thủy, được huấn luyện và dự trù phục vụ như một cố vấn, tôi tham dự khóa huấn luyện căn bản sĩ quan lục quân tại Fort Benning, Georgia, tình báo chiến thuật và chuyên biệt về Ðông Nam Á ở Ft. Holabird, Maryland, và học trường Việt ngữ tại Ft. Bliss, Texas. Tới Việt Nam thì được biết những nhiệm vụ cố vấn đang được giảm dần để đi đến chỗ bỏ hẳn; nên thay vào đó tôi được chỉ định vào MACV J-2 với cương vị một chuyên viên phân tích tình báo, trước hết phụ trách Cambodia, rồi tập trung vào Quân Khu IV, bao quát toàn vùng đồng bằng châu thổ sông Mekong. Công việc này mở rộng một cách không chính thức để bao gồm công tác liên lạc giữa Bộ Tổng Tham Mưu QLVNCH, các toán cố vấn Mỹ, các chính quyền tỉnh của Việt Nam, và cả các đơn vị QLVNCH ở vùng IV.

Trong 3 năm đó, tôi có mặt lúc chỗ này, lúc chỗ khác, trên khắp 18 trong số 44 tỉnh của VNCH, liên lạc không những với các đơn vị Mỹ và VNCH mà cả với người Úc, cơ quan viện trợ Mỹ USAID, và CIA. Khi thì đứng vào vị trí rất cao cấp trong những buổi thuyết trình ở tổng hành dinh của MACV cũng như ở Bộ Tổng Tham Mưu QLVNCH, tuần lễ sau đó tôi có thể đã lội trên những ruộng lúa tỉnh Kiến Phong cùng với các binh sĩ Ðịa Phương Quân, hay bay ngang tỉnh Ðịnh Tường trên một chiếc trực thăng Huey của QLVNCH, hoặc là nằm trong căn cứ Biệt Ðộng Quân Trà Cú bên sông Vàm Cỏ Ðông.

Nói tiếng Việt là điều vô cùng quan trọng, và trong vòng một tháng sau khi tới Việt Nam, thật rõ ràng hiển nhiên là những điều tôi từng nghe ở Mỹ, dù là tin tức báo chí hay là những cuộc thảo luận ngốc nghếch trong các trường đại học, mà có thể diễn tả được những gì tôi đang trải qua và gặp phải. Nói vắn tắt, tôi tự hỏi: “Nếu tất cả những người ở Mỹ quả là đang nói về Việt Nam, thì mình đang ở nơi nào đây?”

Những thời khắc ngoài giờ làm việc của tôi được dàn trải trọn vẹn trong một kích thước thực tế hoàn toàn Việt Nam. Dù là ở Sài Gòn, Cao Lãnh, hay Rạch Giá, tôi cũng lui tới những cái quán nhỏ, với những bàn cà-phê, mì, cháo… háo hức lắng nghe người dân người lính Việt Nam nói chuyện, tôi hỏi han, và học được thật nhiều, nhiều hơn những gì tôi từng học ở Hoa Kỳ.

***
Sự học tập của tôi không dừng lại ở năm 1975. Từ đó đến nay tôi đã đọc hằng feet khối những tài liệu giải mật và hằng trăm cuốn sách, kể cả những tác phẩm tiếng Việt, phỏng vấn đến mức từ kỷ lục này qua kỷ lục nọ những người cựu chiến binh gốc Ðông Nam Á và gốc Hoa Kỳ, săn tìm trong hằng trăm trang web Việt Nam và Ðông Nam Á trên Internet. Vẫn còn rất nhiều điều về Việt Nam, Lào, Cambodia và Thái Lan hơn là những gì công chúng Hoa Kỳ tưởng, và những kết luận do những người ở những xứ ấy tự trình bày lên thì lại không phù hợp với những gì mà hầu hết mọi con người (ở Mỹ) tưởng là họ biết.

Quả là có những vấn đề nghiêm trọng về tham nhũng. Ðúng là có những tấm gương về lãnh đạo bất xứng. Tuy nhiên, chẳng phải ai nói hay gợi ý gì với tôi, mà chính là ngay lần đầu tiên đến vói Sư Ðoàn 9 Bộ Binh VNCH, tôi đã phát giác khả năng dày dạn và đầy chuyên nghiệp trong những hoạt động mà tôi chứng kiến ở một trung tâm hỏa lực cấp sư đoàn. Cũng chẳng ai nói với tôi là Sư Ðoàn 7 Bộ Binh VNCH, cái đơn vị mãi bị kết tội vì khả năng chiến đấu kém cỏi ở Ấp Bắc nhiều năm trước, đã biến thái thành một đơn vị có hiệu năng chiến đấu cao dưới tài lãnh đạo chỉ huy của Tướng Nguyễn Khoa Nam, một con người thanh liêm không một tì vết, song song với tài năng về chiến thuật, mà đến nay vẫn không hề được công chúng Hoa Kỳ biết tới, tuy đã được người Việt Nam tôn sùng đúng mức.

Cũng không hề có ai ngụ ý hay nói với tôi rằng có thể là lực lượng Ðịa Phương Quân tỉnh Hậu Nghĩa, là những dân quân của tỉnh, đã làm mất mặt chẳng những một mà tới ba trung đoàn chính quy của quân đội miền Bắc trong chiến dịch tấn công năm 1972 của Hà Nội. Họ đã nhai nát và nhổ phun ra nguyên cả lực lượng tấn kích của đối phương, một lực lượng có thể đã làm đổi chiều lịch sử vào thời kỳ đó. Ðịa Phương Quân không được Pháo Binh và Không Quân sẵn sàng yểm trợ như lực lượng chính quy VNCH, trong đó kể cả Nhảy Dù, Biệt Ðộng Quân, Thủy Quân Lục Chiến. Quân địa phương chỉ dựa vào kỹ thuật chiến đấu căn bản bộ binh. Nếu quân Bắc Việt đánh thủng được chiến tuyến này thì họ đã lập tức trực tiếp đe dọa Sài Gòn, chỉ cách đó 25 dặm, buộc Sư Ðoàn 21 Bộ Binh VNCH phải rút khỏi quốc lộ 13, từ đó để cho lực lượng Bắc Việt hướng thẳng vào An Lộc. Và như Tiến Sĩ James H. Willbanks viết trong tác phẩm xuất sắc của ông (về trận An Lộc), Sư Ðoàn 21 tuy không thành công trong việc phá vòng vây An Lộc nhưng cũng đã buộc Bắc Việt phải đưa một sư đoàn đổi hướng khỏi chiến trường An Lộc, nếu không, nơi này có thể đã sụp đổ với những hậu quả khốc liệt.

Nói vắn tắt, QLVNCH, một cách toàn diện, đã có khả năng cao hơn nhiều so với những gì tôi biết trước khi tôi qua Việt Nam, và càng cao hơn nhiều so với những gì được chuyển tới cho người dân Mỹ.
Ngày trước… và ngày nay cũng vậy.

***
Trở lại thời kỳ đang thảo luận trong bản thuyết trình này, ai cũng biết QLVNCH vướng mắc nhiều vấn đề trầm trọng. Ðiều này là hiển nhiên. Nếu không như vậy thì đã chẳng cần phải yêu cầu những đơn vị chiến đấu của Hoa Kỳ, Úc, Nam Hàn, Thái Lan và New Zealand tới đó.

Tuy nhiên, còn có những chỉ dấu cho thấy lực lượng VNCH khi được trang bị đúng mức và chỉ huy tốt đẹp thì sẽ có khả năng tới đâu. Năm 1966, một Tiểu Ðoàn Biệt Ðộng Quân VNCH đã gây thiệt hại nặng và đã “giúp” giảm quân số chỉ còn 1 phần 10 cho một trung đoàn Bắc Việt đông gấp ba lần họ ở Thạch Trụ. Tiểu đoàn này được Tổng Thống Johnson tặng thưởng “Huy chương của tổng thống Hoa Kỳ.” Ðại Úy Bobby Jackson, cố vấn tiểu đoàn này, đã mô tả người đối tác của ông, Ðại Úy Nguyễn Văn Chinh (hay Chính?), như là con người tuyệt nhiên không hề sợ hãi. Tiểu Ðoàn 2 TQLC, mang huy hiệu Trâu Ðiên, đã từng bắt nạt nhiều đơn vị Cộng Sản miền Nam và chính quy Bắc Việt, chứng tỏ sự xứng hợp của huy hiệu “Trâu Ðiên” (càng có ý nghĩa đối với những ai đã từng gặp phải một con trâu đang nổi giận và bị nó ăn hiếp!) Công trạng của họ không hề được tường trình trong giới truyền thông tin tức của Hoa Kỳ, và về sau cũng bị bỏ quên trong cái gọi là “lịch sử”…

Năm 1968, trong bối cảnh cuộc Tổng Công Kích 68 thất bại của Hà Nội, các nhà hoạch định chính sách của Hoa Kỳ thấy rõ là kế hoạch Việt Nam hóa phải được tăng tiến, nhưng nhiều người (Mỹ) lại lầm tưởng đó là ranh giới giữa hai thời kỳ: thời kỳ QLVNCH không chiến đấu, và bây giờ là lúc họ bắt đầu chiến đấu. Thái độ này đã bỏ quên dữ kiện là mức tử vong vì chiến sự hằng tháng của QLVNCH đã vượt xa mức tổn thất trong toàn cuộc chiến của tất cả các lực lượng đồng minh cộng lại.

Rốt cuộc thì QLVNCH cũng được cung cấp vũ khí tối tân, thay thế những trang bị thời thế chiến thứ hai mà hầu hết quân lực này phải sử dụng (khoảng đầu năm 1968 chỉ có 5% quân đội VNCH được trang bị súng M16), nhìn chung thì thua kém vũ khí của Việt Cộng và bộ đội Bắc Việt. Ðồng thời, quân số cũng tăng tiến, theo như bảng dưới đây trình bày: (bảng ghi những con số gia tăng quân số của các lực lượng chính quy và Ðịa Phương Quân, Nghĩa Quân, từ năm 1968 đến năm 1972, cho thấy quân số tổng cộng tăng 28%, từ 820 ngàn lên 1 triệu 48 ngàn quân. Trong đó, Không Quân gia tăng quân số tới 163%, Hải Quân tăng 110%, Lục Quân tăng gần 8% quân số).

Trong bảng này, nhóm từ Anh ngữ ARVN, tức the Army of Republic of Vietnam, có nghĩa là Lục Quân Việt Nam, chỉ bao gồm 38% QLVNCH (tác giả không đồng ý dùng nhóm chữ ARVN để chỉ QLVNCH, và ông dùng nhóm chữ RVNAF, Republic of Vietnam’s Armed Forces). Ngoài ra còn những thành phần khác, gồm Cảnh Sát Dã Chiến, Nhân Dân Tự Vệ, và các Toán Xây Dựng Nông Thôn. Lực lượng Xây Dựng Nông Thôn không được coi là lực lượng chiến đấu, còn lực lượng Nhân Dân Tự Vệ thường bị chế diễu nhưng (những lực lượng này) cũng là chướng ngại cho quân Việt Cộng và quân đội Bắc Việt (North Vietnam’s Army trong nguyên bản). Có lần một toán Cán Bộ Xây Dựng Nông Thôn đã đẩy lui cả một tiểu đoàn Việt Cộng ở tỉnh Vĩnh Long. Các toán viên biết gọi pháo binh của tỉnh yểm trợ. Chuyện này cũng không được biết đến để ghi nhận vào tài liệu.

Thành phần của lực lượng Nhân Dân Tự Vệ thì quá trẻ, hay quá già, hay vì thương tật nên không gia nhập quân đội chính quy, chỉ phục vụ như lực lượng phòng vệ làng ấp chống lại những toán thu thuế, tuyển mộ, hay tuyên truyền của Cộng Sản địa phương. Nhưng Nhân Dân Tự Vệ cũng là một yếu tố mà Cộng Sản địa phương phải đối phó sau năm 1968. Trước đó không có lực lượng này, Việt Cộng ở địa phương tự do đi vào ấp xã lúc ban đêm. Nhiều lúc Nhân Dân Tự Vệ không có hiệu quả, nhiều khi họ bị tuyên truyền để đi theo Việt Cộng, nhưng có nhiều lúc khác lại có những báo cáo như sau: (trích từ các sách vở của các tác giả người Mỹ).

“Hai Việt Cộng đang bắt cóc một Nhân Dân Tự Vệ thì một Nhân Dân Tự Vệ khác xuất hiện, bắn chết hai Việt Cộng này bằng súng M.1 (không ghi rõ garant hay carbine), tịch thu được một súng AK47 và một súng lục 9 ly.”

Và “cả hai ấp Prey Vang và Tahou đêm nay bị bắn súng nhỏ và B-40. Nhân Dân Tự Vệ địa phương đẩy lui hai toán trinh sát nhẹ.”

Còn nữa: “Một Nhân Dân Tự Vệ 18 tuổi đã là người bắn cháy chiếc xe tăng đầu tiên trong rất nhiều xe tăng T 54 của Bắc Việt bị tiêu hủy tại An Lộc trong cuộc bao vây năm 1972.”

Hà Nội không mấy hài lòng về lực lượng này, theo như tài liệu sau đây:

“Chúng (QLVNCH) tăng cường các lực lượng bù nhìn, củng cố chính quyền bù nhìn và thiết lập mạng lưới tiền đồn cùng các tổ chức Nhân Dân Tự Vệ bù nhìn ở nhiều làng xã. Chúng cung cấp thêm trang bị kỹ thuật và tính lưu động cho lực lượng bù nhìn, thiết lập những tuyến phòng vệ, và dựng ra cả một hệ thống phòng thủ và đàn áp mới ở những khu vực đông dân cư. Kết quả là chúng đã gây nhiều khó khăn và tổn thất cho lực lượng bạn (Việt Cộng).”

Sự kiện này không thể xảy ra trước năm 1968, khi lực lượng Nhân Dân Tự Vệ được thành lập và trang bị bằng những vũ khí thời thế chiến thứ hai do các lực lượng QLVNCH chuyển giao lại.

Tương tự như vậy, lực lượng Nghĩa Quân, Ðịa Phương Quân với sự trợ giúp của các toán cố vấn Mỹ lưu động, được tuyển mộ thêm từ năm 1968 và trang bị vũ khí tốt hơn, khởi sự tiến bộ, như Cố Vấn David Donovan thuộc một toán lưu động chứng kiến trong một trận tấn công bộ binh năm 1970:

“Chúng tôi vừa vượt khỏi khu mìn bẫy chính thì bị hỏa lực từ một rặng cây trước mặt bắn tới. Nước văng tung tóe xung quanh, đạn bay véo véo trên đầu, trong tiếng súng nhỏ nổ giòn. Binh sĩ bây giờ phản ứng tốt lắm, không giống như trước kia cứ mỗi khi bị bắn là họ gần như tê liệt. Trung Sĩ Abney chỉ huy cánh đuôi của đội hình hàng dọc, bung qua bên phải, sử dụng như thành phần điều động tấn kích, trong khi chúng tôi ở phía trước phản ứng lại hỏa lực địch. Khi toán của Abney tới được chỗ địa thế có che chở thì họ dừng lại và bắt đầu tác xạ. Dưới hỏa lực bắn che đó chúng tôi tràn tới một vị trí khác. Hai thành phần chúng tôi yểm trợ nhau như vậy và tiến được tới hàng cây, sẵn sàng xung phong. Ba người trong toán của tôi bị trúng đạn, không biết nặng nhẹ ra sao nhưng mọi người đều xông tới. Chúng tôi đã hành động khá hay.”

Kinh nghiệm của Donovan không phải là độc nhất. Cố vấn John Cook nhắc lại niềm lạc quan của ông vào năm 1970:

“Chúng tôi (tức Cook và sĩ quan đối tác phía Việt Nam) đang rất lên tinh thần, cảm thấy như mình là ‘kim cương bất hoại.’ Tinh thần chiến đấu và hăng hái chủ động tấn công trong quận hết sức cao, khiến chúng tôi truy kích quân địch một cách gần như khinh suất, liều lĩnh.”

Những thành tích như vậy không phải mọi nơi đều có. Có những đơn vị không đáp ứng được trong thời kỳ thay đổi và vẫn bị lãnh đạo chỉ huy kém cỏi, chẳng thực hiện một cuộc hành quân lục soát với chiến thuật chủ động tấn công nào. Có khi cố vấn Hoa Kỳ suýt bị giết hay bị dọa giết bởi những sĩ quan địa phương của Việt Nam mà họ không hòa thuận được. Nhiều cố vấn Mỹ khác không gặp cảnh ngộ khó chịu đó, nhưng cũng chẳng có ấn tượng tốt nào về hoạt động của những đơn vị mà họ cố vấn. Dù sao thì những chuyện tích cực và thích thú do cố vấn Mỹ chứng kiến cũng đầy rẫy, nhưng lại hoàn toàn vắng bóng trong những cuộc thảo luận trên nước Mỹ hay trong ý tưởng của những người Mỹ bình thường, cũng như trong những gì được dạy dỗ tại các trường học Hoa Kỳ.

Sự tiến bộ hay những tấm gương xuất sắc ngay trước mắt không phải chỉ hiển hiện trong những lực lượng lãnh thổ và những Sư Ðoàn Bộ Binh VNCH, (là những đơn vị) thường bị cho là không mấy nổi trội về chiến thuật chủ động tấn công. Cố vấn về kế hoạch bình định của tỉnh Quảng Trị, Richard Stevens, trước đó từng phục vụ trong Thủy Quân Lục Chiến Mỹ tại Việt Nam, tỏ ra ngạc nhiên trước thành tích của một đơn vị thuộc Sư Ðoàn 1 Bô Binh Việt Nam trong trận tấn công một vị trí phóng hỏa tiễn của quân Bắc Việt:

“Tôi có ấn tượng hoàn toàn tốt, và thực sự là kinh ngạc, về cách thức hành quân và sự táo bạo của họ trong mọi việc… Ðây là cuộc hành quân thứ 13 như vậy do vị Tiểu Ðoàn Trưởng này chỉ huy. Ta đang nói chuyện về những chuyên gia hết sức tinh thục trong những gì họ làm, những người đã từng thực hiện những công tác xởn tóc gáy và vẫn tiếp tục thực hiện… Các cố vấn của trung đoàn này luôn luôn nói với tôi lúc tôi ra đó, rằng: ‘Anh đang làm việc với những người giỏi nhất. Chúng ta không có điều gì để mà có thể nói cho những người này làm. Chúng ta (các cố vấn) chỉ có việc yểm trợ hỏa lực mà thôi. Còn về sự hiểu biết trong hành quân, thì họ là người dạy chúng ta.’ Chúng tôi có các cố vấn người Úc và người Mỹ, họ đều nói y như nhau.” (tác giả trích luận án Master năm 1987 của Howard C.H Feng, Ðại Học Hawaii).

Ở miền Nam, trong lãnh thổ tỉnh Ðịnh Tường thuộc Quân Khu IV, Sư Ðoàn 7 Bộ Binh VNCH cũng thi hành nhiệm vụ không hề có khuyết điểm, theo lời xác nhận của các cố vấn và các phi công Mỹ lái trực thăng chuyển quân cho các binh sĩ Sư Ðoàn 7 trong những trận tấn công. Sư đoàn này từng bị mang tiếng là sư đoàn “lùng và né” (thay vì “lùng và diệt,” search and destroy), có thể vì trận Ấp Bắc hồi 1963, nhưng những ai trực tiếp công tác với họ không thể nói gì hơn là những lời ca tụng, ngưỡng mộ về sự tinh thông chiến thuật và tinh thần hăng hái xông xáo. Một cựu cán binh Bắc Việt xác nhận về sự dũng cảm của Sư Ðoàn 7 Bộ Binh:

“Vùng giải phóng bị thu hẹp… Tôi mất thêm thời gian di chuyển quanh, cố tránh xa các cuộc hành quân của quân đội VNCH.

Ở Bến Tre (tức tỉnh Kiến Hòa), Sư Ðoàn 7 VNCH là lực lượng chính gây nên nhiều khó khăn. Hầu hết Sư Ðoàn được tuyển mộ ở vùng châu thổ sông Cửu Long nên họ biết rành hết cả vùng. Họ thông thuộc vùng này cũng như chúng tôi” (tác giả trích dẫn David Chenoff và Ðoàn Văn Toại, sách Chân Dung Kẻ Ðịch, Random House ở New York xuất bản năm 1986).

Tình hình còn tồi tệ hơn khi các đơn vị quân đội Bắc Việt điền khuyết cho các đơn vị “Việt Cộng,” không hiểu biết chút nào về vùng này và được trang bị kém cho cuộc chiến kiểu các rặng cây ở phía bắc vùng châu thổ. Một tù binh cho biết bị bắt sống không bao lâu sau khi tới, lúc anh ta và những người khác được lệnh phục kích một cuộc hành quân càn quét của Sư Ðoàn 7 vào ngày hôm sau. Bố trí xong trước bình minh, đội quân đáng lẽ phục kích người ta thì lại bị tấn công từ phía sau do thành phần bên sườn của Sư Ðoàn 7, trước khi tới lượt lực lượng chính. (tài liệu trích dẫn).

Kết quả của điều này thêm hiển nhiên trong thời gian giữa 1968 và 1971, thời kỳ mà quân số lực lượng Hoa Kỳ giảm thiểu hơn một nửa, trong khi những cuộc hành quân tấn công của Việt Cộng và quân Bắc Việt lại bị suy giảm rõ rệt: (Bảng thống kê trong bài ở đoạn này cho thấy lực lượng Mỹ ở Việt Nam từ năm 1968 đến 1971 đã giảm 322 ngàn quân, tức 58%, các cuộc tấn công của Việt Cộng và quân Bắc Việt cấp tiểu đoàn trở lên giảm 98%, chỉ còn 2 trận, những cuộc tấn công lẻ tẻ của phía Cộng Sản cũng giảm, kể cả những vụ bắt cóc, khủng bố, trong khi số xã ấp có an ninh tăng 56%, diện tích trồng tỉa lúa tăng 9,8%, thương vong vì chiến tranh của dân và quân phía VNCH giảm 55%, quân số của Việt Cộng, Bắc Việt trên toàn miền Nam giảm 21%).

Tỉ lệ về các cuộc tấn công lớn nhỏ của phía Cộng Sản giảm hơn là tỉ lệ giảm quân số, cho thấy một sự sa sút toàn diện về khả năng quân sự, dưới tỉ lệ dự đoán là 21% quân số sụt giảm. Ðiều này xảy ra trong khi quân số tham chiến của Hoa Kỳ giảm tới 58%. Quân Cộng Sản Bắc Việt và Việt Cộng không những chỉ có mặt ít hơn trên toàn lãnh thổ, mà còn kém khả năng tung ra những cuộc hành quân tấn kích.

Nhiều con số thống kê của VNCH không chính xác, nhất là con số xã ấp có an ninh thì lại còn kém xác thực hơn, nhưng biểu đồ khuynh hướng khá rõ ràng, và không có bằng chứng dù về thống kê hay tin đồn vặt, mà nêu ra điều gì khác hơn là sự xuống dốc thẳng đứng trong thời vận của quân Việt Cộng và quân đội Bắc Việt trong khoảng thời gian từ 1968 đến 1971. Trong khi Việt Cộng, gọi như vậy để phân biệt với quân Bắc Việt, không bị tiêu diệt hoàn toàn, và những ổ kháng cự có ảnh hưởng mạnh do họ kiểm soát vẫn tồn tại ở những tỉnh như Chương Thiện, Ðịnh Tường, Quảng Nam, Quảng Ngãi, thì Việt Cộng ở địa phương cũng không còn là một lực lượng chiến lược. Nếu không có sự xâm nhập đại quy mô của quân Bắc Việt và sự cung cấp vũ khí hiện đại, thì chiến tranh đã dần dần tự tàn lụi. Những đơn vị và khu vực của Việt Cộng tồn tại được cũng hoàn toàn không phụ thuộc vào quân đội Bắc Việt để sống còn.

Tác giả “phản chiến” Frances Fitzgerald của cuốn “Lửa Trong Hồ” (thật khôi hài, là cuốn sách bị đả kích bởi cả người chỉ đạo về tư tưởng của Hà Nội, Nguyễn Khắc Viện, lẫn người ủng hộ Mặt Trận Giải Phóng và Hà Nội, Ngô Vĩnh Long), nhìn nhận rằng khả năng sinh tồn của cả Việt Cộng lẫn QLVNCH hồi năm 1966 là mỗi bên 50%, nhưng đến 1969 thì cơ hội sống còn của Việt Cộng chỉ còn 10%, trong khi tỉ lệ này phía QLVNCH lên hẳn 90%. Nguyễn Văn Thành, sau 23 năm theo Việt Cộng, hồi chánh năm 1970, cho rằng cứu cánh của Mặt Trận Giải Phóng là vô vọng. Ông ta nêu ra những cuộc hành quân gia tăng của QLVNCH, sự phát triển những đơn vị Nghĩa Quân xã quận và các chương trình Nhân Dân Tự Vệ, cùng với kế hoạch cải tổ về ruộng đất của chính phủ VNCH, coi đó là những việc không thể đối phó được nữa. Stanley Karnow khẳng định thẳng thừng trong cuốn sách được đánh giá cao quá đáng của ông, không cần giải thích nguyên do, rằng đến năm 1971, thì “riêng phía Việt Cộng không phải là đối thủ của quân đội chính quyền Sài Gòn.”

Don Colin trải qua nhiều năm ở Việt Nam, được nhiều người biết đến qua lối bày tỏ thô lỗ, phản bác thô bạo và quá đáng, cộng với lối rủa sả om sòm những gì mà ông ta coi là tào lao nhảm nhí. Ông này đã phải chịu đựng những khó khăn trở ngại, những khởi đầu sai lạc cùng những vấn đề tương tự, bị coi như toàn những điềm gở. Nhưng năm 1971 Don Colin cũng thấy những kết quả tích tụ hiển hiện ở vùng châu thổ:

“Ba mươi tháng trước, con số những cấp chỉ huy giỏi ở Quân Khu IV chỉ đếm được trên một bàn tay. Ngay cả tư lệnh Quân Ðoàn, một cấp chỉ huy tốt, trong sạch và tương đối có khả năng, cũng nhút nhát, thiếu óc sáng tạo và không đủ sức kích động thuộc cấp vào những hoạt động xông xáo và tích cực. Cấp tư lệnh sư đoàn thì phần lớn thiếu khả năng, hầu hết các tỉnh trưởng cũng kém cỏi và tham nhũng. Các cấp chỉ huy thuộc quyền của họ thì chẳng những noi gương xấu mà nhiều khi còn phạm khuyết điểm quá hơn cấp trên nữa. Nhưng nay thì chuẩn mực chung về tài năng, sự trong sạch và tận tâm đã tăng lên tới mức mà trước kia tôi cho là không thể tưởng tượng được. Sự thay đổi đặc biệt này khiến tôi thêm lạc quan tin tưởng ở khả năng tối hậu của chính phủ trong việc kiểm soát được Việt Nam và thành lập một chính quyền ổn định.”

***
Rồi tới cuộc tấn công 1972 của Hà Nội, một cuộc tấn công tốc chiến phối hợp phương tiện cơ khí kiểu cổ điển (a classical blitzkrieg), với đặc điểm là những vũ khí hạng nặng và những vũ khí chết người được đưa ra sử dụng như hỏa tiễn tầm nhiệt phòng không SA-7, hỏa tiễn công phá điều khiển bằng dây AT-3, những đoàn chiến xa T-54 được yểm trợ bằng mấy trăm khẩu đội hỏa tiễn 122 ly, đại bác 130 ly, hơn hẳn tất cả mọi thứ từng được Hoa Kỳ cung cấp cho lực lượng pháo binh QLVNCH.

QLVNCH bị đánh tơi bời, có lúc đã gần tới kết cuộc, và sự đổ vỡ hiển hiện rõ ràng. Nhưng cái Quân Lực đang nằm đo ván đã đứng dậy ở tiếng đếm thứ 8, hồi phục sức lực và bẻ gãy cuộc tấn công nặng nề nhất ở Việt Nam, tính tới lúc đó. Không ai khác hơn là học giả hàng đầu của Hoa Kỳ về Việt Nam, Douglas Pike, đã tuyên bố cuộc xâm lược của Hà Nội thất bại là vì “…Nam Việt Nam chiến đấu hơn hẳn quân đội xâm lăng đến từ phương Bắc.”

Nhiều nhà bình luận, kể cả Tướng Ngô Quang Trưởng, nói tới không lực Hoa Kỳ như một yếu tố quyết định, thì đó đúng là yếu tố chính. Nhưng những điều ngụ ý nói là QLVNCH không thể chiến đấu nếu như không có không lực Mỹ, thì đã thiếu sót hai điều căn bản:

– Thứ nhất, quân đội Mỹ cũng chỉ được yểm trợ bằng không lực giống như QLVNCH đã được.

– Thứ hai, là điểm người ta ít nhìn ra: không lực Hoa Kỳ là một yếu tố bổ sung để cân bằng với hai lực lượng vượt trội của Bắc Việt là thiết giáp và, lợi hại hơn cả, là lực lượng pháo binh hơn hẳn, hỏa tiễn 122 ly chính xác và đại pháo 130 ly gây tàn phá quy mô ở tầm tối đa 19 dặm (32 km). Hoa Kỳ không cung cấp cho đồng minh của họ, VNCH, những vũ khí lợi hại ngang bằng, nhất là về pháo binh, như Liên Xô và Trung Cộng cung cấp cho Hà Nội. Hà Nội có hằng trăm hỏa tiễn 122 và đại pháo 130. QLVNCH không đủ đại bác để phản pháo, chỉ có 24 khẩu 175 ly, không chính xác bằng, bắn chậm hơn các loại 122 ly và 130 ly. Cả pháo đài kiên cố cũng không chịu nổi đạn 130 ly khoan hầm, nổ chậm.


https://i2.wp.com/www.nguoi-viet.com/wp-content/uploads/2017/09/VK-tich-thu-1.jpeg?resize=600%2C928&ssl=1



(https://i2.wp.com/www.nguoi-viet.com/wp-content/uploads/2017/09/VK-tich-thu-1.jpeg?ssl=1)
https://i1.wp.com/www.nguoi-viet.com/wp-content/uploads/2017/09/VK-tich-thu-2.jpeg?resize=600%2C918&ssl=1
(https://i1.wp.com/www.nguoi-viet.com/wp-content/uploads/2017/09/VK-tich-thu-2.jpeg?ssl=1)

(https://i1.wp.com/www.nguoi-viet.com/wp-content/uploads/2017/09/VK-tich-thu-2.jpeg?ssl=1)

https://i0.wp.com/www.nguoi-viet.com/wp-content/uploads/2017/09/VK-tich-thu-3.jpeg?resize=640%2C366&ssl=1 (https://i0.wp.com/www.nguoi-viet.com/wp-content/uploads/2017/09/VK-tich-thu-3.jpeg?ssl=1)


Các vũ khí phòng không và xe tăng của khối Cộng Sản bị QLVNCH tịch thu.


Tựu trung, trở lại đề tài không lực, thì Không Quân Việt Nam đã thi hành nhiệm vụ một cách đáng kính phục trong các trận chiến năm 1972, nhưng vẫn bị giới bình luận Hoa Kỳ hoàn toàn quên lãng. Một chuyên viên điều không tiền tuyến của Hoa Kỳ tỏ ra ngưỡng mộ một phi công A-37 của Việt Nam mà anh ta cùng thi hành một vụ tấn công không lục vào vị trí quân Bắc Việt:

“Anh ta đâm chúc đầu chiếc máy bay xuống tới tầm vũ khí liên thanh, và quả nhiên tôi thấy nhiều lằn đạn lửa vạch đường sáng bao quanh Pepper dẫn đầu. Tôi la lên báo động, thì đã thấy anh thả bom ở độ cực thấp và ghi một bàn tuyệt hảo trúng ngay bức tường. Trong những lần oanh kích tiếp theo ngay đó, các phi công của Không Quân Việt Nam cũng ghi bàng hoàng hảo mỗi lần đâm xuống, cũng là mỗi lần họ bị đạn phòng không bắn lên xối xả… Hỏa lực từ mặt đất vô cùng mạnh mẽ. Quân Bắc Việt có vẻ như biết rằng đối thủ của họ là người Nam Việt Nam.”

“Tôi tin chắc là hai chiếc A-37 sẽ bị bắn rơi, nhưng cả hai đều xả hết bom đạn của họ trúng đích, không hề hấn gì. Hai phi công Không Quân Việt Nam đã trình diễn một màn tuyệt vời, và tôi ngưỡng phục lòng can đảm của họ trên cả sự thông minh. Trong giây phút đó lòng can đảm ấy đã vượt hẳn sự khôn ngoan trong những tính toán hơn thiệt về sự an toàn của cá nhân họ.”

Ðây không phải là một sự kiện riêng lẻ, theo như một quan sát viên Không Quân của Mỹ chứng thực:

“Không Quân Việt Nam tự chứng tỏ sự trưởng thành trong cuộc tấn kích 1972… Trong trận phòng thủ Kontum, KQVN thật cừ khôi, hết sức tuyệt diệu.”

QLVNCH lãnh cú mạnh nhất của Hà Nội năm 1972, mạnh hơn nhiều so với trận Tết Mậu Thân 1968, về khía cạnh quân số và hỏa lực. Ước lượng có khoảng gần 150 ngàn quân Bắc Việt đã tham chiến trong giai đoạn 1, và thêm 50 ngàn quân khác bổ sung khi trận chiến tiếp diễn. Mặt khác, trong trận Tết ’68 chỉ có 84 ngàn quân Việt Cộng và Bắc Việt tham chiến, với pháo binh và xe tăng rất hạn chế (ngoại trừ ở Quân khu I).

QLVNCH tiếp tục hoạt động tốt đẹp sau khi Hiệp Ðịnh Paris gian lận được ký kết và bị vi phạm lập tức. Cuối Tháng Mười Một năm 1973, một lực lượng đặc nhiệm VNCH đã đánh đuổi Sư Ðoàn 1 Bắc Việt ra khỏi căn cứ Thất Sơn, gây tổn thất nặng tới nỗi Sư Ðoàn 1 này của Bắc Việt phải giải thể, số quân sống sót phải gia nhập các đơn vị khác. Ít tháng sau, Sư Ðoàn 7 VNCH tung ra cuộc hành quân lớn để quét các đơn vị Bắc Việt khỏi mật khu Tri Pháp ở vùng giáp ranh ba tỉnh Ðịnh Tường, Kiến Tường, Kiến Phong, gây tổn thất nặng cho địch. Tri Pháp chưa bao giờ bị xâm phạm trong suốt cuộc chiến tranh, có đặc điểm là những vị trí phòng thủ kiên cố; cuộc thất trận gây hổ thẹn tới mức nhà cầm quyền Cộng Sản cảnh cáo các cấp là phải dấu sự thất bại đừng để bộ đội của họ biết, sợ bộ đội xuống tinh thần.

Các phái đoàn Ba Lan và Hungary trong cái Ủy Ban Liên Hiệp Quân Sự Bốn Bên bất lực, chỉ là gián điệp cho Cộng Sản Hà Nội. Nhưng một trong những báo cáo của họ năm 1973 xác định là không có đơn vị Việt Cộng nào ngang sức với QLVNCH, và cả những đơn vị thiện chiến nhất của Bắc Việt cũng không sánh được với các đơn vị Nhảy Dù và Thủy Quân Lục Chiến của VNCH.

***
Tuy nhiên đến giữa 1974 thì việc Hoa Kỳ cắt giảm viện trợ bắt đầu từ từ “siết cổ” QLVNCH, và đạo quân này chỉ còn nước xuống dốc dần dần từ khi ấy. Ðến 1975 cấp số cung ứng có sẵn (Available Supply Rate- ASR) dành cho đạn đại bác đã giảm nhanh tới mức không thể chấp nhận, như theo bảng dưới đây, cho mỗi khẩu đội bắn trong một ngày:





Năm 1972
Năm 1975
Tỉ lệ giảm


Ðạn 105 ly:
180 viên
10 viên
94%


Ðạn 155 ly:
150 viên
5 viên
97%


Ðạn 175 ly
30 viên
3 viên
90%



Mọi thứ bị cắt đến tận xương, rồi tận tủy. Nhiều binh sĩ bộ binh được cấp số đạn căn bản là 60 viên M16 cho một tuần lễ. Nhiều đơn vị cấm binh sĩ bắn M16 liên thanh, chỉ được bắn phát một. Các đơn vị chạm địch có khi bị giới hạn chỉ còn được bắn yểm trợ hai trái đạn đại bác, ngoại trừ khi bị tràn ngập. Thiếu cơ phận thay thế, xe tăng, tàu giang tuần, máy bay,… nằm ụ chờ rỉ sét (“cho mối mọt ăn”). Tệ hơn nữa, binh sĩ QLVNCH và gia đình họ phải chịu thiếu thốn khi nền kinh tế bị lạm phát 50%, và 25% thất nghiệp. Một bản nghiên cứu của cơ quan DAO thực hiện năm 1974 tiết lộ 82% binh sĩ VNCH không có đủ thực phẩm cho nhu cầu của gia đình. Ðói kém và suy dinh dưỡng làm xuống tinh thần cùng khả năng chiến đấu.

Tình hình những tháng sau đó càng xuống dốc, và người ta đau lòng chứng kiến một cái chết chắc chắn sẽ đến vì hằng ngàn vết thương. Một năm sau, khi chính phủ Việt Nam cuối cùng sụp đổ, và, theo như những sách gọi là sách sử, thì nhiều người Mỹ ngạc nhiên, tự hỏi tại sao mọi thứ có thể sụp đổ nhanh chóng như vậy. Lẽ ra câu hỏi đáng chú ý hơn phải là tại sao QLVNCH đã có thể chiến đấu dài lâu sau thời gian giữa năm 1974, với sự thiếu thốn về vũ khí, trang bị, đạn dược, nhiên liệu, thuốc men, với những cái bụng lép kẹp, và gia đình cũng đói khát không kém?

Khi bắt đầu sự đổ vỡ tan hoang, và đám đông hỗn độn theo lệnh ông Thiệu rút khỏi vùng cao nguyên, thì khủng hoảng và kinh hoàng xảy đến, phần nào tăng thêm vì những lệnh lạc trái ngược phát xuất từ dinh Tổng Thống. Nhưng trong sự sụp đổ nhục nhã sau cùng, vẫn có không ít những trận “Alamo” nhỏ của những người lính VNCH chiến đấu đến phút cuối. Sư Ðoàn 18 BB đứng vững ở Xuân Lộc là một trận anh hùng ca, nhưng sự có mặt và vai trò của của Lữ Ðoàn 1 Nhảy Dù trong trận này không hề được biết đến. Khi Quân Khu II đổ vỡ và kết cuộc đã gần, Sư Ðoàn 7 VNCH vẫn đánh bại một nỗ lực của quân Bắc Việt muốn cắt quốc lộ 14, con đường quốc lộ duy nhất nối vùng châu thổ Cửu Long với Sài Gòn.

Vào ngày cuối, gọi là “Ngày Quốc Hận” (tác giả viết bằng tiếng Việt), một máy bay AC-119 trang bị liên thanh sáu nòng do các Trung Úy Thanh và Trần Văn Hiền (hay Thành, Hiển?) còn bay quanh Sài Gòn yểm trợ hỏa lực cho những đơn vị VNCH lâm chiến sau cùng. Hết xăng, hết đạn, họ đáp xuống đổ xăng và lấy thêm đạn, sĩ quan hành quân biểu họ không cần cất cánh nữa, tất cả đã mất hết rồi. Nhưng các trung úy Thanh và Hiền vẫn vững chí, nhận nhiên liệu và đạn dược, và được hai chiếc A1H-Skyraider tháp tùng do Thiếu Tá Trương Phụng và Ðại Úy Phúc lái, họ tiếp tục lại một trận chiến tuyệt vọng. Sau cùng chỉ còn Ðại Úy Phúc sống sót, oanh kích đến khi hết đạn. Hai Trung Úy Thanh, Hiền và Thiếu Tá Trương Phùng đều bị SA-7 bắn rơi, tử trận. Họ đã chiến đấu đến mãi tận giây phút cuối cùng!

Một cách tổng quát, cứ bị đói như QLVNCH đã bị thì không một quân đội nào có thể chống lại cuộc tấn công cuồng bạo của quân đội Bắc Việt, với thừa ứ những khẩu pháo, xe tăng, vũ khí, nhiên liệu, xe tải quân, đạn dược, do khối Cộng Sản cung cấp. Trước một đạo quân VNCH bị rút ruột vì cắt viện trợ như vậy, quân đội Bắc Việt đã phải tung ra tất cả những gì họ có. Chừng 400 ngàn quân Cộng Sản, gần 90% là bộ đội miền Bắc, được đưa ra trận để đánh bại QLVNCH. Hà Nội chưa bao giờ từng tung ra một lực lượng khổng lồ và hiện đại như họ đã ném vào trận chiến năm 1975. Hà Nội chưa từng rút ra tất cả các đơn vị từ Lào, Cambodia. Về lượng, quân số 400 ngàn là gần gấp 5 số quân Việt Cộng và Bắc Việt lâm chiến hồi Tết 1968, trong khi về phẩm, còn có hằng trăm đại bác tầm xa, hằng trăm xe tăng, hằng ngàn xe tải, và nguyên một kho vũ khí hiện đại, Ðoàn quân viễn chinh năm 1975 có hơn gấp năm lần khả năng chiến đấu của lực lượng Cộng Sản hồi Tết Mậu thân 1968.

Xem xét sự việc từ một khía cạnh khác, có thể phán đoán mà không sợ sai lầm rằng giả sử quân đội Bắc Việt bị yếu đi vì cắt giảm mức cung ứng như QLVNCH đã gánh chịu, thì họ không bao giờ có thể tung ra một cuộc tổng công kích sau cùng, mà hẳn đã yếu kém hơn thế nhiều. Ưu thế hỏa lực quyết định chiến trường, chẳng phải là điều gì mới lạ trong lịch sử quân sự. Vào lúc cuối, QLVNCH chịu sự tổn thất khoảng 275 ngàn tử trận, không kể con số bị ám sát, trong một quốc gia mà dân số trung bình khoảng 17 triệu. Nước Mỹ với dân số 200 triệu, nếu chịu tổn thất với tỉ lệ tương đương trong cùng khoảng thời gian ấy, con số tử vong sẽ là 3 triệu 200 ngàn, cần dựng thêm 56 bức tường đá đen nữa mới đủ ghi tên tử sĩ. Ðiều này không lọt qua mắt của một số nhà quan sát. Sir Robert Thompson, tuy biết rõ những nhược điểm của QLVNCH, cũng kết luận:
“Quân đội và chính phủ VNCH vượt qua những cuộc khủng hoảng quốc gia và cá nhân mà có thể đã nghiền nát hầu hết mọi người, và mặc dù mức tổn thất có thể gây kinh ngạc và làm sụp đổ Hoa Kỳ, VNCH vẫn duy trì được một triệu quân dưới cờ sau hơn 10 năm chiến tranh. Vương Quốc Anh cũng làm được như thế, theo tỉ lệ tương đương, trong năm 1917, sau ba năm chiến tranh, nhưng không bao giờ làm được nữa. Hoa Kỳ chưa bao giờ làm được điều này.” (được nhấn mạnh và thêm vào)

Ký giả Peter Kann, sáng suốt hơn rất nhiều so vói những đồng nghiệp, cũng nhập cuộc, sau khi Sài Gòn thất thủ:

“Nam Việt Nam quả đã phấn đấu để kháng chiến trong nhiều năm ròng rã, không phải lúc nào cũng được Hoa Kỳ giúp đỡ dồi dào. Ít có quốc gia hay xã hội nào mà tôi cho là có thể chiến đấu được lâu dài đến thế.”

***
Kế hoạch Việt Nam hóa có hiệu quả không? QLVNCH có trưởng thành nên một lực lượng chiến đấu có khả năng?
Có thể biện luận rằng kế hoạch Việt Nam Hóa có hiệu quả, nhưng lại bị moi ruột vì cắt giảm viện trợ chí tử. Năm 1974, có cuộc thăm dò các Tướng lãnh Hoa Kỳ từng phục vụ tại Việt Nam, nhằm tìm hiểu chương trình Việt Nam hóa thành công tới mức nào. Các câu hỏi và trả lời như sau:
1. QLVNCH là lực lượng chiến đấu rất đáng chấp nhận?: 8% đồng ý.
2. QLVNCH xứng đáng và cơ may hơn 50% đứng vững trong tương lai: 57% đồng ý.
3. Có nghi ngờ khả năng QLVNCH có thể đẩy lui một cuộc tấn công mạnh của lực lượng Việt Cộng – Bắc Việt trong tương lai: 25% nghi ngờ.
4. Ý kiến khác và không ý kiến: 10%
Như vậy 65% các tướng lãnh chỉ huy của Hoa Kỳ dành cho QLVNCH tỉ lệ phiếu thuận, tuy nhiên những câu trả lời này có thể đã mang khuynh hướng lệch theo chiều xuống. Không biết bao nhiêu vị Tướng phục vụ trong khoảng 1966-1967, trước khi QLVNCH thực hiện những đổi thay to lớn nhất. Chức vụ mà các sĩ quan này đảm trách là gì, họ làm việc với ai, và họ quen thuộc với Quân đội VNCH ở mức độ nào, sự tăng tiến hiệu năng của lực lượng Ðịa Phương Quân, Nghĩa Quân, vân vân… cũng không được tiết lộ. Câu hỏi cũng không hỏi: “Nếu quân đội Mỹ cũng bị cắt giảm cung ứng như QLVNCH vào năm 1974-1975 thì còn đứng vững được bao lâu?”



https://i2.wp.com/www.nguoi-viet.com/wp-content/uploads/2017/09/huan-luyen-NDTV-1.jpeg?resize=640%2C466&ssl=1 (https://i2.wp.com/www.nguoi-viet.com/wp-content/uploads/2017/09/huan-luyen-NDTV-1.jpeg?ssl=1)


Huấn luyện Nhân Dân Tự Vệ.


Ðiều có thể nói chắc chắn, là QLVNCH từ 1968 trở đi đã hoàn thành nhiệm vụ tốt đẹp hơn nhiều so với những gì được biết đến một cách chung chung, rằng các đơn vị QLVNCH đã thi triển tài năng để có thể đứng vững và đánh bại quân xâm lược Bắc Việt trong năm 1972, thường là không cần tới sự yểm trợ hỏa lực ồ ạt của pháo binh và không quân chiến thuật, như trong trường hợp của Nghĩa Quân và Ðịa Phương Quân. Ðiều có thể nói chắc chắn nữa là sự hiểu biết của người Mỹ về việc này thấp kém đến kinh tởm, thấp tít mù xa như vực thẳm không đáy.

Một yếu tố rất quan trọng nữa mà nhiều nhà bình luận bỏ qua và tới nay vẫn không biết gì hơn, là thế hệ các Sĩ Quan, Hạ Sĩ Quan QLVNCH trẻ trung hơn, hết lòng hết dạ vì mục tiêu một nước Việt Nam không Cộng Sản. Họ cởi mở, ngay thật, biết lẽ phải, trong sạch, biết nhìn nhận phải trái, ví dụ như họ cho là người Thượng không nên được đối xử thấp kém hơn, rằng tham nhũng cần bị công kích, rằng một quốc gia Việt Nam mới cần được tạo thành, bung ra khỏi mọi xích xiềng quá khứ. Nhiều người trong số này có thể có vị trí tốt để tránh quân dịch hay giữ một chỗ an toàn, không ra trận; nhưng họ không cần cả hai thứ đó, đã có mặt trong hàng ngũ phục vụ tại những vị trí chiến đấu đầy nguy hiểm, với tư cách những người tình nguyện. Thái độ của họ được một sĩ quan trẻ của QLVNCH bày tỏ:

“Những người ở cỡ tuổi tôi vào quân đội vì chúng tôi có một lý tưởng, chúng tôi hiểu được cuộc sống trong một thế giới tự do ra sao, và sống trong thế giới Cộng Sản ra sao. Không phải như người ta nói, rằng những ai vào quân đội thì chỉ vì đến tuổi lính và không có lý tưởng gì riêng cho mình. Nhưng người Mỹ không bao giờ có vẻ hiểu ra điều đó.”
Trần Quốc Bửu là chủ tịch Liên Ðoàn Lao Công Nam Việt Nam, tương đương với AFL-CIO của Hoa Kỳ. Ông có ảnh hưởng và có thể xếp đặt cho con trai ông tìm một chỗ an toàn, an toàn hơn nhiều so với vị trí của anh này là một sĩ quan Bộ Binh VNCH. Trong những tuần lễ sau cuối của VNCH, lúc bị Bắc Việt dập pháo tơi bời, tuyệt vọng trong cảnh thiếu đạn, con ông Bửu viết cho ông một lá thư:

“Ba phải giải thích cho người Mỹ hiểu sự nghiêm trọng của tình hình chúng ta… Họ phải cung cấp viện trợ quân sự và kỹ thuật như họ đã hứa. Con xin ba, ba à, hãy can thiệp với họ. Nếu không, chúng ta sẽ bị đè bẹp và thất trận. Tụi con không hèn nhát. Tụi con không sợ chết… Trong mọi tình huống, con sẽ giữ vững vị trí và không rút lui.”
Con ông Bửu hy sinh tại chiến trường.

Bác Sĩ Phan Quang Ðán là Quốc Vụ Khanh về định cư và tị nạn, một cựu đối lập với ông Ngô Ðình Diệm, nổi tiếng nhờ trong sạch. Ông có đủ quyền lực và ảnh hưởng để giữ con trai là Phan Quang Tuấn khỏi bị nguy hiểm. Cả hai cha con đều không chọn điều đó, và Tuấn tình nguyện lái A-1E Skyraider, chỉ dùng để yểm trợ chiến thuật gần cho các đơn vị dưới đất. Sau khi tiêu diệt 7 xe tăng quân Bắc Việt tại khu vực ngưng chiến, trong trận tấn công 1972 của Hà Nội, Ðại Úy Tuấn bị hỏa lực phòng không địch bắn rơi, tử trận. Những cá nhân ấy không phải là duy nhất. Người viết bài này hằng ngày gặp những phi công trực thăng võ trang trẻ tuổi, những sĩ quan trẻ trong Biệt Ðộng Quân, Thủy Quân Lục Chiến, Nhảy Dù,… tất cả đều tình nguyện lãnh nhiệm vụ tác chiến nguy hiểm, bị “lưỡng đầu thọ địch,” với hệ tư tưởng về một nước Việt Nam Cộng Sản, và với nạn tham nhũng trở thành thông lệ hằng ngày ở Sài Gòn.


Một trong những tấm gương gây xúc động hơn nữa về lòng tận tụy với chính nghĩa Quốc Gia, là cảnh các sinh viên sĩ quan trường Võ Bị Quốc Gia Ðà Lạt chuẩn bị cho trận đánh sau cùng của họ, mà ký giả Pháp Raoul Coutard chứng kiến, vào lúc họ tiến ra để chặn các đơn vị quân đội Bắc Việt đang tiến tới:

“- Anh sắp bị giết đó!
– Vâng. -Một sinh viên sĩ quan trả lời.
– Sao vậy? Ðã kết thúc rồi mà!
– Tại vì chúng tôi không ưa Cộng Sản.

Và, lòng đầy can đảm, những sinh viên trẻ tuổi trong bộ quân phục mới toanh, tuyệt đẹp, giày bóng loáng, tiến ra để chờ chết.”
Trường Thiếu Sinh Quân ở Vũng Tàu, là trường nội trú, trong học trình có dạy quân sự cho các thiếu niên Việt Nam có cha tử trận. Khi đến lúc cuối, những em trai 12-13 tuổi đuổi các em Thiếu Sinh Quân nhỏ hơn về nhà, lập chướng ngại vật bảo vệ trường và đối đầu với các đơn vị quân Bắc Việt:

“Họ tiếp tục chiến đấu sau khi tất cả mọi người khác đã đầu hàng!… Nhiều người trong số họ bị giết. Và khi quân Cộng Sản tiến vào, các Thiếu Sinh Quân đánh trả. Cộng Sản không vào được ngôi trường ngay lúc đó.”

Những con người tương tự (lúc đó) đang gia tăng trong mọi cấp bực của QLVNCH, và nhu cầu cấp bách của tình hình buộc sự thăng thưởng phải dựa trên khả năng, không dựa trên quan hệ chính trị hay quan hệ gia đình.

Giới truyền thông Hoa Kỳ đã thất bại tại Việt Nam, thua bại hoàn toàn và thê thảm hơn nhiều so với các lực lượng quân sự của VNCH, Hoa Kỳ và các đồng minh. Họ thường lên án bằng những lối can thiệp đầy tự phụ và tự mãn. Một cuộc thăm dò 9.604 chương trình truyền hình của NBC, CBS và ABC từ 1963 đến 1977 cho thấy rõ những sự thiếu sót của những cái gọi là bài tường thuật truyền hình. 0,7% chương trình nói về việc huấn luyện QLVNCH. 0.8% về bình định. 2.7% về chính quyền hay Quân Lực VNCH hay Cambodia. Tổng cộng chỉ có 392 chương trình, tức 2.7% toàn bộ các chương trình tin tức truyền hình Mỹ, tường trình về Việt Nam. Không có một lời nào về hơn 200 ngàn hồi chánh viên, không một lời về QLVNCH thiện chiến. Không có gì về những phi công Ong Chúa lừng danh của trực thăng Việt Nam cứu mạng cho những toán Lực Lượng Ðặc Biệt Hoa Kỳ chạm địch dọc đường mòn Hồ Chí Minh. Hầu hết người Mỹ, nếu không phải là tất cả, đều nhớ hình ảnh bi hùng của một người Trung Hoa đứng trước đoàn xe tăng ở quảng trường Thiên An Môn, nhưng không ai biết Trung Sĩ Thủy Quân Lục Chiến Việt Nam Huỳnh Văn Lượm đứng trên cầu Ðông Hà chặn đứng đoàn xe tăng Bắc Việt, tác xạ bằng khẩu súng chống tăng LAW của anh:

“Cảnh tượng anh lính TQLC nặng có 95 cân Anh trụ ngay trên đường tiến của 40 xe tăng không có ý nào muốn dừng lại, trên một khía cạnh thì là dại dột một cách khó tin. Trên khía cạnh khác, quan trọng hơn, hình ảnh này mang đầy niềm phấn khích đối với một lực lượng phòng thủ mỏng manh đến thê thảm, và với nhiều người tị nạn, ít ai trong số đó từng chứng kiến một hành động thách đố dũng cảm đến thế… Sự anh dũng lạ thường của người lính Thủy Quân Lục Chiến Nam Việt Nam này đã khiến đợt tấn công bằng xe tăng, tới lúc đó chừng như chắc chắn phải thắng lợi, đã bị mất đà tấn kích.”

Trong một khoảnh khắc mà giới truyền thông mang tật cận thị lên tiếng, thì phóng viên Donald Kirk tuyệt đối không tỏ ra sự quan tâm nào khi đến thăm Sư Ðoàn 7 Bộ Binh VNCH, nơi đã trở nên một đơn vị có hiệu năng cao tuyệt dưới tài lãnh đạo của Tướng Nguyễn Khoa Nam. Quân nhân trong sư đoàn nhận thức rõ giá trị những nông trại của sư đoàn do Tướng Nam thiết lập để giảm bớt gánh nặng kinh tế cho binh sĩ của Sư Ðoàn 7. Nhưng khi Kirk và các phóng viên khác bị giữ lại ở một điểm chắn đường của quân đội Bắc Việt rồi được thả ra sau đó, thì Kirk lại thất vọng vì anh ta không có cơ hội để nói chuyện với bộ đội Bắc Việt:

“Tôi cứ nghĩ mãi về việc trông họ như vừa bước ra khỏi cuốn phim… Họ có vẻ là những tay chính quy, vậy đó. Tôi chỉ mong sao chúng tôi đã có thể ở lại thêm và nói chuyện với họ lâu hơn.”

Ông Kirk có thể yên tâm rằng quân sĩ Sư Ðoàn 7 đều là “những tay chính quy,” rất đáng để nói chuyện, và học hỏi nơi họ. Anh chàng này, cũng như đông đảo trong giới truyền thông làm tin tức, đã không để ý gì đến việc đó, cho nên không có gì kỳ bí về nguyên nhân vì sao hầu hết những người Mỹ từng phục vụ tại Ðông Nam Á đều nhìn cái giới truyền thông tin tức này với sự khinh miệt gay gắt.

Phải chi giới này chịu khó quan hệ với quân dân Việt Nam mà họ gặp gỡ, như tôi đã làm nhiều lần, thì đám ký giả hẳn đã biết trong mắt những người Việt ấy chủ nghĩa Cộng Sản của Hà Nội là điều đáng khinh bỉ và kinh tởm, như một loại phản bội văn hóa và truyền thống Việt Nam. Không phải những người Việt này chiến đấu và hy sinh để bảo vệ “chế độ tham nhũng của Thiệu,” mà là để gìn giữ một cuộc sống tốt đẹp hơn cho người dân, cho con cái, và cho đất nước của họ. Một Thủy Quân Lục Chiến Việt Nam diễn giải và lột tả chân xác nhất về điều này, khi anh ta nói với tôi rằng sau khi quân đội VNCH giải quyết xong với quân đội miền Bắc, họ sẽ quay súng lại chống đám tham nhũng ở Sài Gòn. Những sự kiện thảm thiết bi thương sau năm 1975 đã chứng thực tính thuận lý và giá trị của điều quyết tâm ấy.

***
Giới truyền thông giải trí và giới giáo dục ở Hoa Kỳ cũng chẳng khá gì hơn, mà còn mãn nguyện khi lặp lại, nếu không phải là thêm mắm thêm muối vào cái chuyện thần thoại do truyền thông dựng lên. Một cuốn sách sử trung học được sử dụng rộng rãi ở Mỹ có chương sử về Việt Nam không hề nói đến QLVNCH, chỉ viết rằng: “Việt Nam hóa thất bại,” ngoài ra còn gom góp hơn 200 điều khẳng định có thể được chứng minh là sai trái và mang hoàn toàn tính chất dẫn dắt lạc hướng, trong 13 trang bài học. Có nói đến vụ tấn công sang Cambodia, nhưng không nói gì về việc quân VNCH tham dự đông đảo hơn lực lượng Hoa Kỳ, 29 ngàn quân so với 19,300 quân Mỹ tham chiến. Sách cũng không nói lên rằng trước khi chính thức mở chiến dịch, quân đội VNCH đã tấn công trước vào các vị trí phòng thủ của quân đội Bắc Việt ở Cambodia. QLVNCH đã hoàn toàn vô hình, như một đề tài sẽ được trình bày nơi đây (trong cuộc hội thảo).

Phim ảnh và truyền hình lại càng tệ hơn, mặc dù có được một số phim tài liệu lịch sử. Cả cuốn phim “Bat 21,” nhằm miêu tả cuộc tìm cứu Trung Tá Iceal Hambleton năm 1972, không thể hiểu được tại sao đã loại hẳn sự kiện là một chiến sĩ Người Nhái Việt Nam, Nguyễn Văn Kiệt, người cùng thi hành công tác tìm cứu đó với người nhái Hoa Kỳ Tom Norris, được tặng thưởng huy chương US Navy Cross do sự dũng cảm và anh hùng của Kiệt. Làm sao công chúng có thể trông mong được biết bất kỳ điều gì khi mà chế độ “kiểm duyệt” trên thực tế đã bôi xóa tất cả và từng dấu vết của sự hoạt động gương mẫu của QLVNCH?

***
Sau cùng, cần phải nhìn nhận rằng QLVNCH đã bị đè bẹp bởi một gánh nặng trầm kha không thể nào vượt thắng: đó là một đồng minh bất xứng, ngu dốt và gây rối một cách đáng kinh ngạc, dưới hình thức cái chính phủ Hoa Kỳ.

Một hội nghị chuyên đề toàn diện nên được tổ chức về đề tài này, và cần phải có hội nghị đó. Những chiến lược giả hiệu phát xuất từ Washington, về bản chất, phải bị coi là cẩu thả mang tính cách tội ác. Không một hành động nào được tung ra để chặn và giữ đường mòn Hồ Chí Minh. Không có con đường này thì cuộc chiến tranh của Hà Nội đã không thể nào tiến hành được. Không một việc gì được thi hành để giao chiến với chiến tranh thông tin tuyên truyền-phản tuyên truyền dưới hình thức gọi là địch vận, một trong những chiến lược quan trọng của Hà Nội, được thi hành với những sự lừa gạt quỷ quyệt xuất chúng. Không làm một việc gì mãi đến khi cơ quan CORDS được thành lập để ra kế hoạch và phối hợp những hoạt động quân sự và bình định về mặt tình báo. Không làm một việc gì để khai triển một liên minh rộng lớn như một chiến trường chung của người Việt, người Lào, người Cambodia và Thái Lan, chống lại kẻ thù chung. Trong khi Hà Nội đã làm y như vậy: thiết lập một cấu trúc chỉ huy chiến trường Ðông Dương nhằm kết hợp mọi yếu tố vào một chiến lược gắn bó cho toàn khu vực. Lý cớ về lãnh đạo của Hoa Kỳ là mù lòa, lần mò vụng dại như con heo trên tảng băng, như một con cóc vàng, rất giàu có nhưng cũng rất ngu độn.

Những kế hoạch, những đề nghị đi ngược dòng lịch sử khó có thể được chứng minh hoàn toàn chắc chắn, và có thể chiến tranh (Việt Nam đã qua) là một cuộc chiến không thể nào thắng được.

Có thể như vậy. Tuy nhiên những người Mỹ, người Úc đã phục vụ sát cánh những chiến hữu của họ trong QLVNCH, “những chiến hữu, bạn bè, giống như anh em ruột,” (viết tiếng Việt trong nguyên bản) mang trong lòng họ nỗi buồn sâu xa vì đã thua cuộc, hay đã mất biết bao bạn bè tận tụy, mất cả niềm vinh dự lớn lao cho việc đã cố gắng đạt cho kỳ được một thế giới tốt đẹp hơn cho những người dân thường của Việt Nam, Lào, Cambodia và Thái Lan. Họ không bị thúc đẩy vì những quan niệm tinh vi về địa lý chính trị thế giới, nhưng đúng hơn, là do sự kính trọng và ngưỡng mộ đối với nhiều người Ðông Nam Á đã biết yêu quý xứ sở, những con người đã “thề bảo vệ giang sơn quê hương.”
Nhiều trang lịch sử còn chưa được lật ra, phản ảnh sự tiếp nối cái khuynh hướng của Hoa Kỳ chỉ toàn nhìn qua con mắt người Mỹ, bị lọc qua định kiến của người Mỹ. Một số sách vở nói đến Việt Nam như một “giai đoạn thử thách đầy khổ đau của Hoa Kỳ,” mà chưa từng một lần hỏi xem người Ðông Nam Á đã trải qua loại thử thách khổ đau nào. Ðầy rẫy những dữ kiện lịch sử quý giá và những nét quan sát sắc sảo nằm trong những cuốn sách được viết do người Việt Nam (và cả người Lào). Thiếu những sách đó, không thể nào có được sự hiểu biết toàn diện.

Những tác phẩm của Lý Tòng Bá, Hà Mai Việt, Phan Nhật Nam, Trần Văn Nhựt, và nhiều người khác, đang kêu gào đòi được dịch thuật, cũng như hằng chục bài phổ biến hằng năm trên sách báo tạp chí quân sự và các ấn bản khác. Nhiều bài trong đó mô tả những trận đánh, những diễn tiến và những nhân cách, không hề được các sử gia Hoa Kỳ biết đến. Không tham khảo những nguồn đó thì chắc chắn là chiến tranh Việt Nam, cũng là chiến tranh Ðông Dương của Hà Nội, sẽ mãi là những bí ẩn không thể giải đoán, và lịch sử chân thực của QLVNCH sẽ mãi bị chôn vùi dưới tầng lớp này qua tầng lớp nọ của những chuyện hoang đường, của sự không thông hiểu, và của sự giả định vô căn cứ.

hoài vọng
10-15-2017, 07:02 PM
Cám ơn anh Hai Viet , đại loạn của QLVNCH là tham nhũng , những ông tướng khét tiếng tham nhũng chỉ làm cho người lính ngoài mặt trận chán nản ...những ngày cuối cùng ở Phan Rang , chúng tôi nghe lời hứa hẹn ông 3 sao ...để rồi một viên đạn pháo binh ( 105ly )cũng không có ...mở máy truyền tin nghe hôm qua tướng hứa hẹn đã lên máy bay , hôm nay tướng B lên tàu Hải Quân cùng với gia đình ...v...v...những tướng hèn cũng không nhiều nhưng lại là vây cánh của ông Thiệu .

hoài vọng
10-15-2017, 11:58 PM
Anh HaiViet ,cho tôi hỏi : tại sao Mỹ không bỏ rơi Đài Loan ?

HaiViet
10-16-2017, 11:52 AM
Anh HaiViet ,cho tôi hỏi : tại sao Mỹ không bỏ rơi Đài Loan ?

Câu hỏi của anh hoài vọng đã có bao nhiêu chính trị gia, bình luận gia …. Nói và viết về vấn đề này.
Chắc ý anh muốn hỏi tại sao Mỹ bỏ rơi VNCH mà không bỏ rơi Đài Loan?

-Tôi xin tóm tắt vài ý kiến riêng, đồng ý với anh là vấn đề tham nhũng đục khoét tài sản quốc gia, mua quan bán tước, chính quyền thối nát …. Đã làm nản lòng chiến sĩ và quan trọng nhất là những quyết định sai lầm của cấp lãnh đạo vào những ngày cuối của cuộc chiến khi ra lệnh rút quân khỏi Pleiku, Ban Mê Thuật, Quân Đoàn 1, Quân Đoàn 2, miền Trung …. Đã làm tan nát cả một đạo quân hùng mạnh vì mất tin tưởng nơi cấp chỉ huy. Mình oán trách người Mỹ cắt viện trợ từ hơn 1 tỉ mỗi năm xuống còn 300 triệu mà còn không nhận được trong khi miền Bắc được viện trợ ồ ạt từ các nước cộng sản Nga, Tầu về vũ khí, đạn dược, tiếp liệu …. Nhưng nói chung những quốc gia nhược tiểu đều bị nước lớn lợi dụng trên bàn cờ chính trị thế giới, lỗi của mình là quá tin tưởng vào sự giúp đỡ của người Mỹ cho đến một lúc Nixon bắt tay với Trung Cộng họ không cần đến chiến tranh Việt Nam để ngăn cản làn sóng đỏ, vì quá tốn kém (khoảng 300 tỉ đô la và 58,000 quân nhân Mỹ đã hy sinh)

-Mỹ cũng đã bỏ rơi Đài Loan từ năm 1972 để thiết lập bang giao với Trung Quốc đấy chứ nhưng Đài Loan là một quốc gia độc lập, là hậu thân của Trung Hoa Dân Quốc với nền kinh tế vững mạnh, với quyết tâm chống cộng sản Trung Quốc bằng dân vận, quân vận, địch vận và quốc tế vận. Chống hoà hợp hoà giải với CS, chống văn hóa vận và liên hiệp với Trung Cộng ….., Đài Loan có nền ngoại giao khôn khéo và Mỹ duy trì sự cam kết bảo vệ Đài Loan để một phần nào ngăn cản Trung Cộng bành trướng ra biển đông.

-Nhưng, anh hoài vọng và các bạn, cuộc chiến vẫn chưa tàn biết đâu một ngày nào đó tình hình thế giới sẽ biến chuyển tốt cho Việt Nam cũng như đâu có ai ngờ Liên Bang Sô Viết có ngày sụp đổ.

Thượng nghị sĩ John McCain trong lần viếng thăm Hà Nội đã tuyên bố “the wrong side won the Vietnam War” và Tướng độc nhãn Do Thái, Moshe Dayan, khi qua quan sát chiến tranh Việt Nam đã tuyên bố: "Muốn chiến thắng CSBV thì hãy để cho chúng vào chiếm miền Nam..."

hoài vọng
10-18-2017, 12:19 AM
Anh HaiViet ! Năm 72 khi vừa lấy lại Cổ Thành , tôi có xem một tờ báo từ Sài Gòn gửi ra thấy Kissinger đứng trước xác ướp
ở bên Tàu ( vậy mà cũng chưa sáng mắt !) nên không biết chuyện Mỹ lơ là với Đài Loan , sau năm 75 xem bản đồ thấy đảo
Kim Môn thuộc Đài Loan chỉ cách Trung cộng chưa đầy 3km mà vẫn ngạo nghễ trước thằng Tàu nên tôi đoán lại có chuyện
...bắt tay sau lưng ...có lẽ giới truyền thông Mỹ đã thay đổi ít nhiều nên thường đề cập đến QLVNCH ?

HaiViet
10-24-2017, 02:40 PM
Trời đã vào thu chứa chan đầy màu sắc với hình dáng người thiếu nữ vấn vương theo mùa lá rụng.


https://s1.postimg.org/9f125e5bhb/Vao_Thu2.gif (https://postimages.org/)

HaiViet
11-16-2017, 06:45 AM
Thơ tình của người lính VNCH viết từ chiến trường trước Tháng Năm 1975


Mường Giang


Cuộc chiến Việt Nam kéo dài gần ba mươi năm (1945-1975) nay xem như đã kết thúc nhưng đâu đó dường như vẫn còn những tiếng rên nghẹn ấm ức của những người lính già miền Nam thua trận đã may mắn được sống sót sau một cuộc đổi đời. Tất cả như một màn kịch có nhân vật, thời gian và địa điểm, được đạo diễn cho mở màn và kết thúc sân khấu một cách tài tình. Có điều màn kịch được các diễn viên hay nói đúng hơn đó là những người lính trận mà hầu hết đang ở cái tuổi “xuân thì đầy mộng mơ hoa bướm” ghi lại qua những “Tình Khúc” được viết từ mặt trận đang còn nghi ngút khói, bên xác của bạn lẫn thù, đã làm cho những người xem sửng sốt tới rơi lệ vì không mấy ai tin là sự thật.

băng đạn cuối chìm rơi khi qua sông
người lính mệt nhoài nằm ngủ
đầu dựa góc đa
hàng bình vôi trắng răng cười cợt
thép súng khô dầu bụi nước hoen
có phải hòa bình vừa nở một bông hoa
nở giữa tình yêu và tiếng hát…
(Thi Vũ tháng 1.1973 – Thơ Tình Của Người Lính)


Họ là lính nên ai cũng viết rất chân thật về tâm trạng của mình qua sự lo âu, thương xót, phẫn nộ, bi ai và chán đời trong lúc đang đối mặt với tử thần từng phút từng giây vì tình hình bất ổn tại hậu phương và cảnh chiến tranh loạn lạc hầu như khắp bốn vùng chiến thuật mà người lính trận nào cũng phải đặt chân tới. Tất cả đã trở thành những sự kiện có tính chất lịch sử qua những tiếng khóc thực dù không dám khóc to trước mặt bạn bè đồng đội. Mà dù có khóc to thì cũng chẳng để làm gì vì ai biểu chúng ta sinh ra làm trai hùng nước Việt?

em mắt nghìn thu xanh cỏ biếc
ta lên rừng thắm ngủ chiêm bao
vòng tay thần thánh xa biền biệt
ta gặp nhau mà vẫn nhớ nhau
*em nhớ ta hay ta nhớ em?
từng đêm lặn lội giữa bưng biền
ta qua Hậu Nghĩa ngày mưa xám
róc vỏ thân chàm ta viết tên
năm tuổi chiến trường xuôi vạn lý
núi sông biết mặt đứa phong trần
yêu em ta bổng thành thi sĩ
thơ lính hào hoa vỗ súng ngâm…
(Chiêm Bao – Tôn Nữ Kim Phượng)


Ðó là cái đỉnh cao của thơ văn do lính viết qua suốt cuộc chiến từ 1960-1975. Cho dù nay phần lớn những tác giả đã không còn nhưng kỷ niệm ngày xưa vẫn cứ ngổn ngang trong tâm trí mọi người, một phần bởi tiếng thơ đầy nước mắt tuy rất cởi mở và ấm áp tình người. Ðó cũng là lý do xuân tết xưa nay luôn được thi nhân ưu ái trong thi ca nhưng với lính thì ngày nào cũng như mọi ngày, vất vả cơ cực tới cái mức không còn ai khổ hơn. Cho nên với họ lấy gì vui để mà Xuân hay Tết như người lính Vũ Hoàng qua bài thơ “Mưa Xuân Ngoài Biên Khu” viết tặng Lâm Hảo Dũng:


hãy uống cạn cho lòng vơi nỗi nhớ
rượu chất đầy: nón sắt bình đông
người lấy rượu đốt men xuân càng nồng
ta say khướt để quên đời dưới đó

dẫu là xuân hay hạ đông gì cũng thế
bởi quanh năm ta với rượu: đôi bạn già
(tiễn thằng bạn vừa mất ta nốc đầy cốc rượu
mừng kẻ nhập đàn ta lại cụng ly)…
bó gối trong căn hầm tránh đạn
chia nhau một cốc cà phê đen
hít dăm ba điếu quân tiếp vụ
ấy tết cô đơn của lính quèn
rừng vẫn viễn miên buồn ủ rũ
gục đầu tắm đạn pháo thương đau
chim rừng cũng bỏ đàn về núi
để mặc chinh nhân vạn cổ sầu…
(Xuân Chiến Ðịa – Phong Nhân Hoài)

Thân phận và hiện hữu là hai mộng ước mà người lính trận nào cũng canh cánh bên lòng. Vì vậy nó đã chắp cánh thành thơ đậu trên đầu súng, đầy ắp trong chiếc ba lô và chan chứa khắp mặt đất. Nhờ vậy mà người lính mới phần nào phôi pha cái ranh giới tử sinh trước mắt. Nỗi nhớ của người lính khác hẳn với những tình cảm thừa mứa nơi chốn hậu phương vì ở đây con người có nhiều thời gian để mà yêu hờn ghét giận như Thanh Tâm Tuyền đã viết “ôm em trong tay mà nhớ em những ngày sắp tới” hay cùng lắm thì “vất mẩu thuốc cuối cùng xuống dòng sông mà lòng phơi trên kè đá.” Ngược lại người lính Trần Văn Sơn thì tự mình kể chuyện trong một đêm kích ở Dốc Ðồn Ðền làm cho những người một thời trong cuộc, đọc tới thấy thật là gần gũi thân thương và hối tiếc vì nó đã không còn:


Ðêm nằm nghe vượn hú
ba lô, súng gối đầu
mắt mở trừng không ngủ
rừng tiếp rừng âm u

gió lòn qua kẽ lá
cuốn tròn trong ba lô
rét rừng cơn mệt lả
đồi tiếp đồi bao la
hay:
dẫu nước mắt mọi người có vỗ về hy vọng
ta vẫn cười khan nhìn bạn bè say
có phải không em dù mây vẫn cứ bay
và mai mốt ta có nằm yên trong lòng đất
em hãy giữ trong lòng những điều thành thật
ta đã cho em và chưa vội mang theo
giữa đời ta không phân biệt bạn thù
chuyện sinh tử là chuyện từng giây phút
(Khi Xa Bình Tuy)

Phần lớn những bài thơ của lính là loại thơ “Tự Sự” được viết như những “tình khúc chiến trường” vì tự nó có đủ tầm vóc của môn thi ca chứa đựng các phần ngôn ngữ, nhạc điệu, cảm xúc và sự gợi cảm. Sự đồng điệu ngẫu hứng giữa thơ lính và những nhạc khúc được Nhật Trường Trần Thiện Thanh, Dũng Chinh Nguyễn văn Chính… sáng tạo trước Tháng Tư 1975, phải chăng đó là tâm cảnh của đời lính, nên ai cũng đều có sự suy nghĩ giống nhau cho dù xa cách muôn trùng. Nhưng yếu tố tạo nên sự đồng cảm đo , trước hết cũng là do tình yêu quê hương của mọi người. Có yêu nước thương dân mọi người mới hy sinh đời mình để chấp nhận tử sinh thua thiệt. Chân thành trong câu chuyện kể đã làm rung cảm một cách sâu sắc tới người đọc, nhất là những em gái hậu phương, vì yêu lính bằng lời, nên đã cất giữ những hình bóng cũ, nhờ vậy mà nó đã trở thành bất tử tới ngày nay, cho dù anh có hiên ngang hay đã trở thành tàn phế:


Rừng thưa dạt gió Hạ Lào
đêm nằm phục kích nhìn sao, nhớ nhà
tháng tư thương nụ hoa cà
hồn quê gởi ngọn mây xa cuối trời
(viết ở căn cứ Tiên Sa)

Phất phơ áo lụa trên cầu
nắng nghiêng cổ tháp ngả màu thời gian
gió xao sóng nước mênh mang
thương em, nhớ mẹ ngập tràn nhánh sông
(Chiều Qua Sông)
Ba mươi tuổi bóng tôi về hối hả
đàn em nhìn như người lạ quây quanh
chân khập khễnh đứng trên bờ đất lở
tuổi ngày xuân theo lá rụng tan tành…
(Trần Vạn Giả – Tình Cảnh Người Về)

Bạch Cư Dị là một trong những nhà thơ cổ Trung Hoa được nổi tiếng khi ông viết “Tỳ Bà Hành” kể lại số phận hẩm hiu của người ca kỹ về chiều trên bến Tầm Dương. Trong xã hội Miền Nam VN thời chinh chiến, số phận của người lính cũng thương đau chất chứa hằng hằng, cho dù là người đã chết hay bị thương tật tàn phế như Phế Binh Trần Quang Thiếu đã ghi lại trong bài thơ “Buổi Nhớ Núi”:


mới hôm nào dừng chân ven núi
bè có bè có đứa còn vui
anh có anh, chúng ta đời lính
còn lúc này tay nắm môi cười

đêm nằm ngủ cay hơi khói đạn
chân co tìm giấu mất chân xưa
ta bỏ quên bên ngoài biên trận
tặng cho rừng ướt lá thêm mưa
Buổi đến rừng cây cao nhớ núi
gió nhớ đời ta nhớ anh em
giờ một chân, tật nguyền đau dại
mưa móc người, ơn núi nghĩa sông

Ðời ai mà không có bạn nhưng đậm đà thắm thiết hơn vẫn là tình lính sống chết có nhau, chính cái thâm giao huynh đệ chi binh đó, đã làm bén lửa trong hồn những con người mà ai cũng tưởng là chai đá nhưng thật sự có ai sướt mướt trữ tình bằng họ?


Chợt nhớ xuân nào trên chiến địa,
Tao mày hiu hắt đón xuân chơi
Một thằng lính bộ đời như bỏ
Một đứa nhảy dù cũng tả tơi…


Bốn câu thơ của người lính Phong Nhân Hoài viết cho bạn năm nào, đã làm cho người lính gia tha hương càng thêm trơ trọi, lạc lõng giữa tối ba mươi lạnh lẽo nơi chốn quê người… Trong quán khách bên đường, ta một mình sóng đôi với ngọn đèn hiu hắt, qua đêm lại một năm buồn. Rượu chưa nhắp mà môi dã muốn cay sè, ngoài trời con chim kỷ niệm vẫn như thiết tha giục giã dù khói lửa đã ngưng trên chiến địa, bạn bè cũng không còn quan hà cạn chén ly bôi, sau những tiếng tỳ bà nhặt khoan nức nở. Tan tác, chia xa,giờ đây chúng ta đang lang thang như mây chiều, sau những năm tháng đã dốc ngược đời mình cho quê hương.


Tội nghiệp đời trai chưa thỏa chí
sa trường dung ruổi đã phơi thây
đoàn quân hùng liệt nay về đất
hồn vẫn quanh co giẫm lối gầy
Chiều chiều đứng ngóng ngàn mây nổi
mà khóc quê hương khuất bến bờ
đêm hát vang lừng nơi chiến địa
mộng hoàng hôn khép giữa hư vô…


Thời gian trôi đi tưởng có thể làm vơi phần nào nỗi đau của thân phận nhưng ai có thể làm ngơ khi được đọc qua những lời thơ viết của Trần Dzạ Lữ, của Tô Thùy Yên, của Trần Ðức Uyển… những người lính được sống sót sau chiến trận, đã gởi vào gió đất những tiếng thầm thì, để cố níu lại thời gian để mình được sóng với đồng đội vừa gục ngã:


giặc đánh lớn, mùa mưa đã tới
mùa mưa như một trận mưa liền
châu thổ mang mang trời sát nước
hồn chừng hiu hắt nổi không tên
tiếp tế khó, đôi lần phải lục
trên người bạn gục đạn mười viên
di tản khó, sâu dòi lúc nhúc
trong vết thương người bạn nín rên
người chết mấy ngày chưa lấy xác
thây sình, mặt nát lạch mương tanh…
(Qua Sông)

bốn năm thằng lơ láo
áo quần rách tả tơi
ăn cơm bên xác người
tay bốc tay cầm súng
lòng nhớ mẹ phương tây
ý thương em chạy giặc
xóm làng sầu khôn khuây
ăn xong múc nước ruộng
uống đại cho qua ngày
quê nhà em có biết
chinh chiến thân lưu đày
ăn được là điều may
có khi hai ba ngày
không ăn chẳng có uống
ta nằm với cỏ cây…
(Trần Dzạ Lữ – Bữa Cơm Ngoài Chiến Trường)
Tự hỏi về đâu, đâu chả được?
hãy tìm bên suối ngủ đêm nay
gối đầu lên đá nhìn trăng sáng
rừng núi sương mù ướt chẳng hay…
(Trần Ðức Uyển – Buổi Chiều Ngồi Trên Ðá)

Cuộc chiến đã khuất dần trong quá khứ hơn một phần tư thế kỷ nhưng dư âm của nó vẫn còn phảng phất khắp nơi nơi, in đậm trên từng khuông mặt héo gầy của những chàng trai Việt một thời ngang dọc, đã bỏ lại chiến trường một phần cơ thể của mẹ ban cho. Nhưng xương máu của chúng ta tới nay cũng vẫn là những đóng góp cao quý trong công cuộc ngăn chống giặc thù bảo vệ quê hương miền Nam suốt hai mươi năm chinh chiến.


Trên non năm bảy thằng tuổi trẻ
buổi chiều thu uống rượu không cười
ôi người tuổi trẻ sầu trong mắt
đêm trong rừng mộng gởi quê xa

quê xa ta có em và mẹ
nhớ ao bèo xanh bông tím thiết tha
nhớ người con gái bên hàng xóm
chiều thả thuyền vớt mộng nở hoa.
(Vũ Hữu Ðinh viết cho Trần Dzạ Lữ)

Trên đường mênh mang đi tìm đồng đội cũ khắp miền yêu thương trong ký ức, qua hàng ngàn bài thơ được viết từ chiến trường lửa đạn, nơi chòi canh đồn vắng, trong giao thông hào hay nơi quán lẽ bên đường những lúc người lính tạm dừng chân. Cao Thoại Châu một người lính trẻ, hồi tưởng lại thời gian theo học tại Trường Bộ Binh Thủ Ðức với tâm trạng thương nhớ em nên chỉ muôn cho mau tới kỳ đi phép hay mãn khóa để chúng mình lại tương ngộ:


thứ hai này nhớ em buồn vỡ mắt
ước làm chim bay qua cổng quân trường
qua cánh đồng có lúa mạ xanh non
những mái nhà đỏ tươi ngói mới
muốn bay lên từ tối tăm hiện tại
phải qua cổng nào em chọn cho anh?
ký ức anh phai mờ như bụi đóng
áo ngả màu ba lô mũ sắt
và giấc ngủ vẫn rình trên mắt
và tương lai như một góc phòng
mà bóng đêm đã lấp dần ánh sáng
như tận cùng ước muốn đời ta
(Cao Thoại Châu viết trong cánh cửa quân trường)


Ðời lính gian lao cực khổ nên đâu sá gì chuyện đổi thay của trời đất. Nhưng thật tình mà nói mỗi khi tới mùa mưa làm nhớ không chịu được, dù là mưa bụi lất phất từng hạt nhẹ hay những cơn mưa đầm đìa nước mắt rơi lộp độp trên nón sắt hay những tấm poncho. Bởi vì mỗi mùa mưa là những mùa kỷ niệm buồn vui của tuổi học trò.

Thời tao loạn, mấy đứa con trai tới tuổi lớn đã không còn được cắp sách đến trường, đã xa rồi một cuộc tình thương nhớ. Năm 1966, từ chiến trường Bùi Khiết đã viết gửi về em những niềm thương nhớ:

Vào đêm em ngủ chưa em?
Trong mơ có gặp ưu phiền nhiều không?
Ðèn xanh thành phố xa trông
Hoang vu anh đứng mà lòng chiêm bao
Mưa rừng tiếng lá xôn xao
Tay ôm súng lạnh buồn sao là buồn…
(Thơ Bùi Khiết viết trong Ðêm Mưa Hành Quân 1966)


Nhận được tin con đầy tháng, Vũ Trọng Quang người lính Sư Ðoàn 2 Bộ Binh rất vui nhưng rồi buồn vì đang hành quân đâu có phép để về thăm con vợ. Cùng một tâm trạng, Tô Nhược Châu cũng viết những lời thơ rất nồng nàn trìu mến gửi lại cho vợ con trước giờ hành quân:


Hay tin con đầu vừa tròn một tháng
vui thì vui nhưng lòng cũng thật buồn
vui vì con hiện hữu trên đời sống
buồn bởi ta không được phép về thăm

Ta còn phải lội vượt sông trèo núi
đường vào Ba Gia trăm nẻo hiểm nguy
sáng pháo Sa Huỳnh lửa chiều Mộ Ðức
đêm nằm Trà Bồng xôi đậu phân ly…
(Ðầy Tháng Con – 1973)
Hãy ngủ ngoan đừng kinh hoàng nghe con
dù đêm nay thật nhiều súng nổ
hãy ngủ yên đừng đợi chờ nghe em
dù đêm nay anh đi ra trận
dù đêm nay anh đi không về…
(Tô Nhược Châu – Lời dặn vợ con trước giờ hành quân)

Buồn quá đời lính thú đã kéo chúng ta ra khỏi cuộc gối chăn, tất cả những con đường ngắn dài của tuổi thơ đã trở thành những nẻo đường trong trí nhớ nên chỉ còn biết vui với rừng sâu mưa núi qua cuộc rượu những lúc dừng chân bên quốc lộ đêm nhớ ngày mong:


rượu pha xá xị đầy nón sắt
dăm thằng chuyền nhau uống
vòng vòng đuổi bắt nhau như ngày với tháng
như khoanh tròn tựa một số không
(Lính Thú – 1973)


Ðà Lạt mù sương với những đồi thông và muôn ngàn cỏ hoa nõn nưởng khoe hương sắc, Ban Mê Thuột, PleiKu, Kon Tum cát bụi mịt mù, những địa danh đến và đi của người lính biên trấn Quân Khu II một thời oanh liệt, những chiến sĩ Lôi Hổ, Biệt Ðộng Quân, Nhảy Dù, Sư Ðoàn 22 và 23 Bộ Binh một thời vẫy vùng ngang dọc, đã được người lính Vũ Hữu Ðịnh ghi lại qua nhiều tình khúc rất nồng nàn. Tiếc thay Anh đã qua đời quá sớm vào năm 1980 khi mới có 34 tuổi (1980-1946):


phố núi cao phố núi đầy sương
phố núi cây xanh trời thấp thật buồn
anh khách lạ đi lên đi xuống
may mà có em đời còn dễ thương

em Pleiku má đỏ môi hồng
ở đây buổi chiều quanh năm mùa đông
nên mắt em ướt và tóc em ướt
da em mềm như mây chiều trông
xin cám ơn thành phố có em
xin cám ơn một mái tóc mềm
mai xa lắc trên đường biên giới
còn một chut1 gì để nhớ để quên…
(Còn Một Chút Gì Ðể Nhớ)
cũng có khi nào anh trở lại
phố xưa đường cũ mùa mưa bay
mưa như gió ướt nên lòng lạnh
gió thổi sầu sương đậu tóc bay
phố không đèn điện con đường lặng
những ánh đèn cây sáng chập chờn
anh gặp em ngồi đang rẽ tóc
mái tóc dài xanh những ngón tay
và anh yêu lấy sầu chẳng nói
mình anh ở lại quán mù mù
tưởng bao năm trước ta là bạn
chỉ nhìn nhau mà cảm được nhau.
(Cũng Có Khi Nào)

Thật là cảm động biết bao những người lính sau cuộc chiến may mắn được sống sót, ngồi hồi tưởng lại những đêm say cùng bạn trong “Quán Cô Hồn” với bữa tiệc nơi quán xếp bằng xị rượu nồng, miếng khô nai cứng ngắc nhai trong miệng mà ta cứ tưởng như đang nhai cả cuộc đời lận đận đắng cay của kiếp lính, cho nên uống vào như ta uống cả niềm đau sầu cháy long đong. Buồn quá đỗi lại càng buồn thêm khi chạnh nhìn cô quán trẻ vừa mới làm quả phụ khi cuộc tình chưa quá một mùa Ðông. Sau đó bạn ra đi và đã gãy cánh tại Kon Tum năm 1974, được Tiếp Sĩ Trường một phi công ở Phi Ðoàn 218 ghi lại qua bài thơ “Nửa Mảnh Phi Bào” khóc bạn cố Trung Úy Nguyễn Văn Phú:


cởi mảnh phi bào anh để lại
trao về quê mẹ một trời xuân
mai đây nếu có ai thương tiếc
xin đốt cho người một nén hương

ngày xưa anh đứng bên song cửa
nhìn áng mây trời ngó cánh bay
giờ đây mây trắng anh xây mộng
lại biến vành tan buổi sum vầy…
(Nửa Mảnh Phi Bào)

Lính là thế đó, buồn nhiều vui ít, với một chút nhun nhén tình cờ bắt gặp, trên các nẻo đường hành quân vô định, qua dăm ba ngày Tết dưỡng quân hay canh giặc chốn tiền đồn, lẻ loi ngoài quan tái. Ai đã từng là lính, mới cảm thông cho lính, sống thật cô đơn lếch thếch và chết cũng rất hiu hắt ngậm ngùi. Thời gian và không gian đời lính cũng chẳng qua chỉ là một cái mốc vô tình để biết ta hiện hữu. Nhưng thôi tiếc làm gì ai biểu ta sinh ra làm trai hùng đất Việt ? nên phải chấp nhận kiếp lính “ôm yên gối trống đã chồn, nằm vùng cát trắng ngủ cồn rêu xanh” để rồi thui thủi “đêm từng đêm ngó mông lung, vỗ bờ kiếm thép hát rừng mà nghe.” Nỗi buồn của lính đã được Yên Bằng viết trong một bức thư gửi về cho người vợ lính của Sư Ðoàn 21 Bộ Binh, đọc sao mà thảm thiết quá:


Nghe ta chết ở một nơi nào trong rừng U Minh
em rót rượu uống mừng nhau nhé
hỡi người vợ lính Sư Ðoàn 21 Bộ Binh
có nhìn thấy mặt trời mỗi khi lặn khuất
là cuộc tình ta đó
trên tháng ngày chờ ôm tấm mộ bia
nên mỗi sáng ngồi uống chum cà phê
ta bổng thấy tim hồng rớm máu

Em hãy nhận giùm ta tấm thẻ bài
ở đó có số quân cùng loại máu
vì máu ta đã chảy
trong khu rừng vàng úa cỏ vô tâm
chẳng biết rằng khi chết có vui không?
nhưng chắc hẳn em buồn quá đỗi
vì ở Ðầm Dơi có nhiều chuyện lạ
người chôn người như thể thù nhau…
là nỗi đau thương của người vợ lính…
quyển sổ dầy mở rộng
tôi ghi gì nữa đây?
từng đốt tay tê cóng
máu trong tim đã đầy…

Với lính thì tết nào cũng tết tha hương, xuân nào cũng xuân lữ thứ. Ðêm trừ tịch giữa tối ba mươi, cái khoảnh khắc năm cũ sắp tàn, khi mà mọi nhà chặt then kín cửa, để sửa soạn đón giao thừa, trong niềm hạnh phúc của gia đình, thì lính cũng đón chào năm mới trong chiếc hầm trốn đạn hay mái chòi canh giặc đen tối lạnh lùng. Nhớ từ đâu bổng kéo tới, vây kín cái không gian nhỏ hẹp. Chu Trầm Nguyên Minh, tác giả của “Cuộc Tình Người 1969” cũng là một người lính trẻ, viết thư gởi về cho người yêu trong một phiên gác đêm:


Súng kê giấc ngủ mơ hồ
đêm nghe tiếng nhảy ngựa thồ đổi phiên
xin cho em ý ngoan hiền
biển sương rơi đọng trên miền dung thân
anh nhìn anh những phân vân
đời trai giờ chỉ có ngần ấy sao?
(Chu Trầm Nguyên Minh viết trong Phiên Gác Ðêm tại đồi 182)


Ngoài trời mưa xuân đến sớm nhưng sao buốt lạnh quá chừng, khiến cho ta thêm buồn rầu trong bóng tối một tết tha hương. Dường như có ai đang hát ru Những Tình Khúc Chiến Trường giúp ta nhắp một chút men nồng để thấy lại ngày xưa, để ta dìu ta trở về trong kỷ niệm buồn vui của đời lính với những tết không bao giờ quên được dù nay bạn bè người còn kẻ mất, trong đó có rất nhiều anh em đã gục chết ngay giữa tuổi thanh xuân mộng thắm tràn đầy.


Giữa đồi sương và gió
Tình cờ ta ghé qua
Ngu ngơ nhìn ngọn cỏ
Quanh mộ đời phôi pha

Giun dế đọc giùm ta.
Tên một loài dễ vỡ
Chim một bầy gọi nhỏ
Tên một loài hư vô
Người ôm bờ huyệt lạnh
Ngủ cùng đất ngàn năm
Ta ôm đời lẽ bạn
Mang mang sầu quanh quanh…
(Chinh Yên một chiều viếng mộ bạn)

Ngày đầu tiên về đơn vị cũng là ngày cuối năm, nên khi xe lửa tới Ðà Lạt, cũng là lúc thiên hạ đang rộn rịp đón giao thừa. Cao nguyên Lâm Viên mùa Tết, nên trời rét căm căm. Chúng tôi tất cả là dân miền biển và miền Nam, nên chịu không thấu với cái lạnh miền núi, cắÔt da tím thịt, trong bộ đồ trận mỏng manh, qua đêm đầu tiên tại nhà vãng lai của Tiểu Khu Tuyên Ðức. Viết sao cho hết nỗi buồn rầu của bọn lính xa nhà trong đêm Tết? Dù đêm Xuân Ðà Lạt thật tuyệt vời, khiến ta cứ ngỡ như mình đang lạc lối đào nguyên, giữa hoa và người đẹp, cả hai sắc hương đường như cùng với mây trời ngạt ngào trong sương giá. Ðà Lạt đêm xuân thú vui không kể xiết, khắp phường phố thiên hạ quần áo là lượt hạnh phúc, gắn bó từng cặp, từng đôi trong muôn màu đam mê rực rỡ nhưng với bọn lính mới đầu đời, Ðà Lạt lại vô tình hờ hững.


Xin chào mi, hỡi núi rừng Trung Việt
Ta đã qua và ta đã dừng chân
Ta đã nhiều đêm giấc ngủ chập chờn
Những tối trăng sao không buồn ló dạng
Những tối nghe mưa lòng buồn vô hạn
Những hạt mưa như nước mắt mẹ già
Những hạt mưa lạnh buốt cõi hồn ta
(Hạ Ðình Thao giã từ)

Không dưng mà lạnh thật đầy
với hồn thương tích với thây ma người
chiều lên ôm súng nhìn trời
bâng quơ ngó xuống cuộc đời buồn tênh
rượu đâu mà uống cho quên
người đâu mà họp đủ phiên chợ nghèo
lá rừng ai đốt đen thui
chim về ngơ ngẩn ngày vui năm nào
hỡi em tình thoảng chiêm bao
giờ không khí đó đã vào cổ sơ
(Giang Hữu Tuyền viết ở biên giới Việt Miên)

Bởi vậy cả bọn đều mong mau sáng, để sớm trả lại cái thiên đường hạnh phúc mà trời trót dành cho những giai nhân tài tử. Rồi thì chia tay, dăm đứa gọi là kém may mắn khi về TD 3/43 gần mặt trời. số còn lại bổ sung cho TD 1 và 2/43. Một cuộc hành quân mở ra vào ngày mùng ba tết nguyên đán, mục đich khai thông quốc lộ 12, đưa lính mới và quân trang quân dụng bổ sung cho hai đơn vị tại Bình Thuận. Nhờ vậy mới có dịp hưởng được một cái tết núi rừng vui nhộn với người Koho, quanh bếp lửa hồng.


Những chiều Trường Sơn gió cao, gió nhớ
Sao người không về theo gió chiều nay
Cho em tình ấm vui hồn nhỏ
Ðợi chờ nhiều, em giận cả mây bay
Những chiều buồn đường lên dốc thẳng
Em ngỡ chừng đang về cửa trời cao
Mây đệm trắng êm đềm thân thể mới
thông rừng xanh gọi gió nhớ lao xao
Thôi Anh rượu đắng thôi đừng rót
Sương khuya chùng lạnh xuống vai em
Như đời băng giá trong đáy cốc
Người đi làm rượu đổ nghiêng nghiêng…
(Nẻo Cao – thơ Hoàng thị Bích Ni)


Ðược vui Tết với người Koho là một thích thú tột cùng. Ở đây hoa nhiều không đếm hết nhưng cũng không có hoa gì đẹp hơn hoa mai làm đêm thêm ngát, làm cho lính đã ngây ngất bên ché rượu cần, lại càng ngẩn ngơ hóa bướm vì tiếng hát ngây thơ hồn nhiên của các cô gái vùng cao,khiến cho mấy chục năm qua rồi, mà trong hồn mỗi lần chợt nhớ, như muốn khựng vì mùi chua của rượu cần và mùi hương của núi rừng Tây Bắc. Sáng tới lính lại lên đường, không được như người Koho, sung sướng tiếp tục cuộc vui Tết quanh các gia đình, cho đến hết tháng giêng mới chấm dứt khi cả buôn không còn rượu và thịt:


Ớ chàng trai lính ơi,
đùng quên đêm nay bên vũ điệu Lam Tơi,
đôi ta tình cờ quen nhau ngắn ngủi,
nhưng em nguyện chờ chàng trở về…

Mai mốt em về em về đâu?
Con sông nước chảy trắng chân cầu
Tiếng hát già nua người bạn cũ
Ðêm dài muôn thuở buộc lòng nhau
Ngoài kia buồn buồn không em?
Xa hỡi ngàn xa bóng nhạn chìm
Thương ai ái ngại tìm đôi mắt
Chưa biết đêm nào thức trắng đêm…
(Cõi Nghìn Trùng – Hoàng Trúc Ly)
Ðón giao thừa một phiên gác đêm
chào xuân đến súng xa vang rền
Xác hoa tàn rơi trên bán súng..
ngỡ pháo tung bay, ngỡ tóc em vương…

Bài hát cũ của nhạc sĩ Nguyễn văn Ðông, mấy chục năm về trước, nay sao vẫn nhớ như niềm nhớ về một cái tết xa xưa rất tình cờ với đồng bào Thái Trắng, khi tiểu đoàn nằm tiền đồn, giữ an ninh ngoài vòng đai Tùng Nghĩa.


Buổi cà phê cuối cùng
Thôi rời trường Thủ Ðức
ta lên đường lên đường
tiếng ca buồn ở lại

Bốn đứa nhìn bàn ăn
đĩa thịt bò kỷ niệm
những bãi nắng khô cằn
bước chân buồn xa lạ
Chung quanh anh toàn là dây cháy chậm
ô vuông bản đồ sao toàn màu rừng man thiên
nhìn một bận bóng thiết tha nhòa bóng tối
anh giật mình kinh rạch nhện đan luôn
Anh trằn trọc từng nằm đêm nhẩm từng tọa độ địch
màu bút chì xanh đỏ đứng nghênh nhau
nghe một thoáng tên em nhòa tiếng súng
anh đứng nhìn hoa lửa cháy trăng sao…
(Thư gởi người phương cũ của Hoàng Yên Trang cũng là Trần Như Liên Phượng tử trận tại Chương Thiện năm 1965 mới 29 tuổi)

“Chốn biên thùy này xuân tới chi, tình lính chiến khác chi bao người,” nên đêm tiền đồn được vui ké với bản làng một cái tết vui nhộn từ đầu thôn tới cuối ấp, nơi nào cũng vang vang tiếng pháo, khiến người lính trẻ xa nhà chạnh lòng để rơi nước mắt, khi nhớ về những ngày xuân cũ, nhớ màu hoa cúc hoa mai, tết đến nở tròn như mắt môi em một thời tuổi học “tay anh ghì nhẹ trên báng súng, cứ ngỡ cùng em sóng bước xuân.”


Dưới chân đồi Xích Thổ này có con sông
Con sông có cây cầu bắc qua
Bên này là vườn táo là nghĩa địa là ruộng hoang
Là lô cốt là hầm chông là bãi mìn
Buổi sáng anh ở nơi đây
Ðu đưa lời tình bên khóm táo
Với bầy te te với tiếng gió sang mùa
Anh phải ngủ thật hiều vào ban ngày
Ðể đêm từng đêm ngồi ôm súng gác
Anh phải cười nơi đây thật to
Ðể khỏi nghe tiếng súng
Mỗi khi đài quân đội đưa lời ‘em yêu lính’
Anh phải văng tục nơi đây cho đã
Vì thiếu bóng đàn bà suốt tháng…
(Huỳnh Hữu Võ viết nơi đồn trú dưới chân Ðồi Xích Thổ)


Ðâu đâu cũng là chiến trường, nơi nào cũng chết chóc đau thương kể cả những ngày Tết đến. Bởi vậy chỉ mong gặp nhau một lần thôi để lòng bớt vấn vương thương cảm, rồi thì cứ phó mặc cho số phận đẩy đưa bởi chiến trận đâu phải là trò đùa:


…sau những đợt xung phong ào thác lũ
còn lại gì vườn trống cạnh nhà hoang
và hoa cỏ im lìm nghe đón gió
bầy gà con vừa lạc mẹ kêu đàn

trên sân nắng nhiều quân thù phơi xác
thanh AK Tiệp Khắc lỏng tay gầy
ngoài bờ lúa nhiều anh em nhắm mắt
vuông đất hồng làm gối lạnh từ đây
khi tôi đến quê xa chìm tiếng hát
chiều hành quân vai nặng túi cơm rời
để nép bóng tòa bin đinh cao ngất
trên đường về nghe đắng mặn đầy vơi…
(Sau Chiến Trận – Ý Yên)

Chiến tranh tàn nhẫn, oan nghiệt khiến suốt đời lính không quên được hình ảnh chết chóc của những người dân lành vô tội, giữa nhang đèn bánh mứt… chờ đón xuân về.

thằng Vũ chết rồi trong trận Pleime đó em

khủng khiếp và khốc liệt
những lần về phép sau này em ra cửa đón anh
sẽ không bao giờ thấy nó
nó chết rồi
nó chết cho quê hương đó…
(Phan Huy Mộng – Người chết ở Pleime)


Cố nhân xa rồi nên đâu còn ai thương nhớ ai, khiến cho người lính trận thêm cô đơn lạc lõng nơi chốn thị thành khi nhớ lại những ngày còn tóc bồng còm em mười sáu thơ ngây, để ngày ra đi người lính trẻ chỉ còn có môi em gói lại làm hồn nhớ bâng khuâng:


mai ta trở về với núi cao
có mây xanh ngắt lá reo sầu
đêm chờ đạn nổ ngày tạp dịch
ta còn lúc nào để nhớ thu

mai ta trở về cùng khói núi
tình mình còn chăng sợi khói bay
nhớ thu ta đứng trên triền dốc
mà lối đi về mây xám bay
đã lỡ một đời thân lính thú
còn mơ ước gì chuyện tương lai
tuổi trẻ cháy dần trong khói súng
ta lấy đời mình đánh cuộc chơi…
(Vũ Hoàng – Với Thu Như Một Giã Từ)

Một thời đại chinh chiến bao lớp người nối tiếp ra đi vì nước non nên chỉ biết giã từ tất cả mà Hoàng Trọng đã gom lại để viết thành một ca khúc rất nổi tiếng ngay từ năm 1962:


biết đến bao giờ gặp lại người em thời thơ ấu
để báo tin rằng cuộc đời từ nay đã khác xưa
một phút gần nhau rồi tình mãi mãi lìa xa
quà nghèo chỉ có lời ca
tặng nàng trước khi từ giã
(Giã Từ)

Em yêu hãy hôn anh một lần trước khi anh đi lính
giữa thời đại chiến tranh cái gì cũng vội vã hết
phải không em
nhưng nhớ hôn anh một lần này thôi
vì không chừng anh sẽ ra đi
hoặc trong mười năm mười lăm năm
hay vĩnh viễn
bây giờ anh còn tay bây giờ anh còn chân
bây giờ anh còn mắt
bây giơ anh chưa đui mù
chưa câm điếc chưa què quặt
nhưng biết mai anh còn đủ không
và cả trái tim anh nữa
biết còn rung động hay im lìm ngừng đập
nhiều lúc anh tự hỏi chiến tranh để làm gì?
(Trần Uyên Phương – Trước Khi Ði Lính)
tao để tiểu đoàn 6 cho mày
trạm cứu thương
có thằng Khiên mù
có thằng Nhu ngọng
tao để Vũng Tàu lại cho mày
bãi trước bãi sau
gió biển ngây ngây mùi gái
hỡi thằng Y Sĩ Dù bé nhỏ của chúng tao ơi
đi chưa bao giờ biết mệt
chiến đấu chưa bao giờ biết nằm
Ðêm Gio Linh xác địch chất bên miệng hầm
Chiều Cao Lãnh đạn ghìm sâu vào gối
và Dakto mãnh sướt bờ vai
để một sớm mai buồn chúng tao thức dậy
lặng người đau đớn
nghe tin mày hy sinh…
(Trang Châu – Một Bài Thơ Cho Tuấn)

Hình như giao thừa sắp đến, trong mông mênh cùng tận, như những năm nao, tôi lại âm thầm lâm râm cầu nguyện cho mẹ già, em gái, cho ngươi yêu cũ, bạn bè, đồng đội, đồng bào… được may mắn an bình trong buổi hỗn mang dâu bể… Kỷ niệm xưa từng mảng lại trôi bềnh bồng trên mắt, lén lút đẫn dắt hồn người lính trẻ về thuở hoa niên, khi những cánh hoa phượng đỏ ối nối hàng, dọc theo con đường Nguyễn Hoàng dẫn vào lớp học, đã bắt đầu rụng rơi lả tả giữa các trang lưu bút, trên từng rèm mắt ô môi, cũng là lúc bọn học trò nghỉ hè làm gã giang hồ lãng tử, trên những chuyến tàu hỏa chui Phan Thiết-Sài Gòn rồi Sài Gòn-Phan Thiết, đi hoài vẫn không thấy chán. Nhưng em đã đi rồi từ khi tôi vào lính:


năm năm rồi không gặp
từ khi em lấy chồng
anh dặm trường mê mải
đời chia hai nhánh sông

phong thư tình ngây dại
đường xưa quen lối về
trong mịt mùng gió cuốn
nghe nhạt nhòa mưa qua
ngày nhà em pháo nổ
anh cuộn mình trong chăn
như con sâu làm tổ
trong trái vải cô đơn
năm năm rồi ly biệt
một màu tang ngút trời
chúa buồn trên thánh giá
nằm chơ vơ gác chuông…
(năm năm rồi không gặp của Phạm Văn Bình)

Rồi những ngày dài chinh chiến, định mệnh lại đẩy đưa đời lính về chốn cũ Long Khánh-Bình Tuy-Phan Thiết. Tuy tàu hỏa đã bị gián đoạn nhưng suốt con đường sắt từ Mường Mán về Gia Ray, con đường mòn Võ Xu tới Suói Kiết, kể cả những suối rạch, bãi đá ven sông La Ngà, đều là những lối lại qua quen thuộc, đã cùng tôi chắt chiu suốt đoan đường tuổi trẻ. Làm sao quên được những ngày dừng quân ở Văn Phong, Mường Mán? ngày ngày ngồi ngâm nga tách cà phê đen ngon tuyệt nơi quán lẽ ven sông, ngó nhìn các chuyền tàu xuôi ngược.


quê cũ mười năm mây lớp lớp
mười năm mưa khóc buổi sang mùa
dưới trời sương lạnh rơi tan tác
rét mùa đông cũ rét lê thê

đường tôi đi có bom và đạn
có hận thù trên mỗi dấu chân
ai thả vào hồn tôi mới lớn
những mùa xương máu ngập tang thương…
(Ði Giữa Chiến Tranh – Phạm Cao Hoàng)

Những người tuổi trẻ như chúng ta một thời chinh chiến đã lần lượt rủ nhau đi trong lửa đạn, làm kiếp lang thang mây chiều, cũng vì ai mà xương máu ngất núi trên quê hương hận thù. Tan tác, chia ly kẻ còn người mất, kỷ niệm chỉ còn vương lại một hớp rượu cay mà ta cố giữ lại trên đầu lưỡi.

Hồn ta nay đã mất, có còn chăng là dư ảnh của ngày xưa, của đồng đội bạn bè… như những giọt nước mắt cứ chảy dài của những người góa phụ trẻ mà Lê Xuân Hảo đã viết cho chồng là cố Thiếu Tá Pháo Binh VNCH Nguyễn Tấn Hưng thuộc Tiểu Ðoàn 155 ly Pháo Binh, đã mất tích tại Kon Tum vào mùa hè đỏ lửa 1972:

Ngày anh lên thiếu tá
với chữ cố đứng đầu
em trở thành góa phụ
trầm mình trong vực sâu

ngày anh lên thiếu tá
sao chẳng có rượu nồng?
ngoài năm vành khăn trắng
nay dật dờ cô đơn
(Ngày Vinh Thăng của Anh)
25 tuổi đầu, tôi làm góa phụ
bốn đứa con thơ tỉnh yêu chưa tròn
10 năm chiến chinh vai đời pháo thủ
chồng tôi bây giờ nằm xuống cô đơn
25 tuổi đầu tôi làm góa phụ
má đỏ môi hồng còn gì nữa đâu
thu đến đông sang xuân qua hè lại
màu trắng khăn sô: tôi chít trên đầu
(Góa Phụ 25)

Trong số phát hành vào ngày Chủ Nhật, 28 Tháng Tám năm 1994, nữ ký giả Lily Le Diron của tờ Los Angeles Times đã đăng bài “A Viet Nam Odyssey” được Lê Xuân Hảo dịch ra tiếng Việt “Ði tìm cha tôi: một cuộc hành trình vô vọng.” Ðây là một câu chuyện có thật do cô Nguyễn Tấn Băng Phương, tức là nữ ký giả trên, ghi lại cuộc hành trình đi tìm xác người cha đã mất tích từ năm1972 trong cuộc chiến “Mùa Hè Ðỏ Lửa.” Ông là Cố Thiếu Tá PB/VNCH Nguyễn Tấn Hưng mà vợ là Lê Xuân Hảo đã nhắc tới trong bài thơ “Ngày anh vinh thăng cố thiếu tá và tôi là góa phụ,” đã được Phó Tổng Thống VNCH Trần Văn Hương trao tặng giải nhất trong cuộc thi thơ năm 1973.

Gọi là cuộc hành trình vô vọng dù cô Băng Phương đã ròng rã suốt hai tháng trường, đi khắp lãnh thổ Miền Nam, từ Nghĩa Trang Quân Ðội tai Biên Hòa ra tới miền Bắc, lên tận Pleiku, Kon Tum… nhưng tin tức của người cha yêu dấu vẫn biền biệt phương ngàn. Thật là cảm động biết bao về tấm lòng hiếu thảo của một người con chí hiếu, xin chân thành dâng lên một nén hương lòng lên các anh: Những người lính oai hùng của VNCH một thời lửa đạn, người có tên, người còn mồ hay người đã biệt tích. Tất cả đều xứng đáng được hậu thế tôn vinh,

sử xanh ghi công rạng rỡ:

mai về nẻo ấy chiều sương khói
ta biết tìm đâu bước bạn hiền
vượt thác Mé Kông qua cầu khỉ
Paské héo hắt bóng trăng đơn
mai về quê mẹ qua biên giới
thăm lại Trường Sơn thuở kiếm cung
rừng núi vẫn xanh màu khát vọng
chỉ ta hờn tủi kiếp tha hương
(Phong Nhân Hoài – Thì Thôi Hãy Khóc Ðể Quên Ðời 1972)

Có ai còn nhớ lối xưa để tìm về mà có tìm chăng nữa thì cũng chỉ thấy những thành mộ chí hoang vu, cỏ lau xưa hiu quạnh, khiến cho những người lính già cứ ngẩn ngơ hóa bướm dù bàn tay vẫn ấp trên những trang báo ngày nào. Ngoài đêm bây giờ hình như tiếng ngựa vẫn còn lao xao hí hoài những hồi thúc giục, đời vẫn mỡ ra trước mắt như đang gọi hồn người lính đi vào cõi mông lung muôn trùng.


còn ba năm nữa anh sẽ về
anh biết chắc không còn quê hương để ở
em gắng sắm cho anh một cây đàn bầu
làm bằng nắp hòm người lính nghèo
chết ngoài mặt trận
anh sẽ đàn cho mọi người cùng nghe
mà không xin tiền
chỉ tìm lại những đôi mắt trâng tráo
những bước chân đi qua vỉa hè
với nụ cười
mà nhiều năm anh đã mất…
(Khi Giải Ngũ – thơ Hà Nguyên Dũng)

HaiViet
11-18-2017, 03:49 PM
Ước Mơ Xa

https://s17.postimg.cc/ry02pcsj3/Uoc_Mo_Xa-_P1a.jpg (https://postimages.org/)

hoài vọng
11-18-2017, 04:03 PM
Anh Hai Viet...có phải là ước mơ cũng chỉ là... mơ ước thôi ?

HaiViet
11-29-2017, 08:17 AM
-Một Cõi Đi Về


https://s17.postimg.cc/5xjq8lzjj/MCDV01.gif

HXhuongkhuya
11-29-2017, 08:35 AM
https://s1.postimg.org/9f125e5bhb/Vao_Thu2.gif (https://postimages.org/)

HXhuongkhuya
11-29-2017, 08:50 AM
http://s17.postimg.org/pwokgmx1r/Khep_Chat_VD_Pa.jpg (http://postimg.org/image/se0bnwgy3/)


Anh Hải Việt chia sẻ những bài thơ tranh sống động .
Hôm nay mới ghé Khung Trời Kỷ Niệm cám ơn anh Hải Việt .

HaiViet
12-07-2017, 10:24 AM
-Một ..... Cõi Đi Về


https://s17.postimg.cc/sz0beewn3/MCDV02.gif

HaiViet
12-18-2017, 11:39 AM
Mừng Chúa Giáng Sinh


https://s13.postimg.org/d3aws1atj/NY2018b.gif (https://postimages.org/)

HaiViet
01-08-2018, 01:52 PM
https://s13.postimg.org/nk325dhk7/Cau_Kinh-_P1a.jpg (https://postimages.org/)



Cầu Kinh
Giáo đường em đến cầu kinh
Riêng con vẫn chỉ một mình Chúa ơi
Lòng con xao xuyến rối bời
Nhìn vào ánh mắt của người con yêu

Tình yêu mới chỉ một chiều
Tâm hồn bay bổng như diều đứt giây
Ngắm em nhiều nét hay hay
Vắng em mới thấy một ngày quá lâu.

Em còn quì gối nguyện cầu
Vẻ đẹp thánh thiện trong màu mắt em

HảiViệt

HaiViet
01-19-2018, 08:13 AM
-Mùa Đông của Em

https://s17.postimg.cc/e5lntlrfz/muadongcuaem-_P1c.jpg (https://postimages.org/)

HaiViet
01-19-2018, 08:20 AM
Cho Em Quên Tuổi Ngọc


https://youtu.be/x4jBS1cWEt4

HaiViet
01-19-2018, 01:14 PM
https://s17.postimg.cc/bx7hckhun/Hai_Viet02.jpg (https://postimages.org/)

Nửa kiếp tha hương còn lưu lạc
Trót mang cung kiếm bạc mái đầu

cuocsi
01-21-2018, 12:44 AM
https://s18.postimg.org/mtrdpwnmh/Hai_Viet2.gif (https://postimages.org/)



Nửa kiếp tha hương còn lưu lạc
Trót mang cung kiếm bạc mái đầu



Mái đầu tuy có màu sương khói
Kiếm cung vẫn tỏa chí rạng ngời

HaiViet
01-25-2018, 03:49 PM
-Đường Xa Lắm

https://s17.postimg.cc/ioxwf0efj/Duong_Xa_Lam1.jpg (https://postimages.org/)

HaiViet
01-31-2018, 08:58 AM
-Một Cõi Đi Về

https://s17.postimg.cc/5xjq8lzjj/MCDV01.gif (https://postimages.org/)



-Một ..... Cõi Đi Về

https://s17.postimg.cc/sz0beewn3/MCDV02.gif (https://postimages.org/)




-Một Cõi ... Đi Về



https://s17.postimg.cc/kti9gbdjz/MCDV03.gif (https://postimages.org/)

HaiViet
02-05-2018, 02:38 PM
https://s17.postimg.cc/aw78nby9b/MCDV04.gif (https://postimages.org/)


Một Cõi Đi Về


Em đi trời hắt hiu mưa
Bên bờ liễu rũ anh ngơ ngẩn buồn
Nhớ em đầu óc quay cuồng
Bóng em thấp thoáng mùi hương còn nồng

Em đi trời vẫn mù sương
Mắt anh bỗng thấy như vương giọt sầu
Bao lời từ biệt trao nhau
Em đi để lại niềm đau tận cùng



Em về tình vẫn thuỷ chung
Mong manh vạt nắng, mặn nồng như xưa
Mắt em là cả trời thơ
Buồn trong kỷ niệm vẫn chờ đợi nhau

Em về lá đã đổi màu
Rong rêu phố cũ lòng sầu miên man
Trăng khuya soi bóng chưa tàn
Nhớ em ray rứt bàng hoàng trong tim


Một…Cõi Đi Về
Em đi hạt nắng lung linh
Bỗng nhiên chợt thấy tình mình xót xa
Hương thơm mùi tóc bay qua
Tưởng như vẫn thấy mượt mà dáng em

Em đi trời bỗng tối đen
Đốt lò hương cũ đễ xem bóng hình
Bao nhiêu say đắm cuộc tình
Giờ đây anh phải một mình lẻ loi .

Em về tình bớt đơn côi
Cho anh thấm thía nếu đời thiếu em
Bóng em thấp thoáng sau rèm
Để anh vẫn thấy còn em trong đời

Em về nắng tắt trên đồi
Bước chân hoang dại vào nơi tự tình
Đêm đêm thao thức một mình
Còn anh quay quắt với hình bóng em

Một Cõi…Đi Về
Em đi tóc xõa bay bay
Hồn anh ngơ ngẩn đêm ngày theo sau
Chừng nào mình mới yêu nhau
Cho anh hôn nhẹ trên đầu môi em.

Em đi phố đã lên đèn
Còn anh lãng tử chợt thèm say sưa
Buồn say cho hết đêm mưa
Vắng em lòng thấy bơ vơ lạnh lùng

Em về anh đứng bên song
Hàng cây trụi lá vẫn mong em về
Nợ em cả chục lời thề
Mình chung một cõi chẳng hề xa nhau

Em về đời lắm bể dâu
Đường xưa lối cũ trăng sầu hơn xưa
Không còn đưa đón sớm trưa
Dù rằng tình vẫn dư thừa trong tim

Một Cõi Đi…Về
Em đi anh biết đâu tìm
Long lanh mắt ngọc, tím màu thời gian
Đọng từng giọt nhớ chưa tan
Sao lòng vẫn thấy dẫu ngàn cách xa

Em đi để lại cho ta
Son môi đậm nét trên tà áo xưa
Gom từng kỷ niệm chiều mưa
Vết son ngày cũ vẫn chưa phai màu

Em về môi thắm nay đâu
Tình chưa phai lạt tim sầu miên man
Trong lòng vương vấn ngập tràn
Mảnh đời hiu quạnh riêng mang bóng hình

Em về duyên nợ ba sinh
Anh mang tất cả ân tình trao em
Giữ cho môi thắm còn mềm
Nụ hôn nay đã tô thêm nét buồn

HảiViệt

HaiViet
02-07-2018, 12:37 PM
-Sách xưa quí giá biết là bao

https://s17.postimg.cc/6ztwrgnlb/Sach_Xua3.jpg (https://postimages.org/)

cuocsi
02-07-2018, 11:34 PM
Vòng tay lưu luyến

Hoa hồng chừ đã
Xa quá vòng tay
Còn chăng kỹ niệm
Cỗ thư dán đầy
Bìa ngoài bụi phủ
Mỗi trang một...hồng

cuocsi




Cảm khái về... những mối tình của Hải Việt :z67:
Nhà thơ Không quân này lắm tình quá, Bắc, Nam và nhất là...Trung, tui đoán mò vậy mà.

HaiViet
02-08-2018, 08:01 AM
-Anh cuocsi, lâu lâu mình dở lại trang thơ, trang sách để đọc lại, nhớ lại khi bước vào khung trời kỷ niệm thì thật là hạnh phúc. Thời gian rồi cũng qua, người đến người đi nhưng kỷ niệm vẫn còn đó, những bóng hồng luôn luôn được trân quí vì những bóng hồng cho ta sự rung cảm để viết lên những bài thơ tình thật đẹp.

-Xin gửi lời Cám Ơn và chúc mừng Sinh Nhật đến một người con gái rất dễ thương dù rằng anh vẫn ở Riêng Một Góc Trời, mời các bạn nghe lại bài hát:


Riêng Một Góc Trời - HaiViet
https://app.box.com/s/hbmonihsjt8tn8ek1ekq

(https://app.box.com/s/hbmonihsjt8tn8ek1ekq)
https://s17.postimg.cc/gyevdgk0v/cananh1.jpg (https://postimages.org/)



Cám Ơn Em
Cám ơn Em đã cho đời thêm hương sắc
Đời thêm vui vì nụ cười đẹp dấu yêu
Quên hết u sầu khi mình đã có nhau
Để nhìn thấy thế giới sặc sỡ muôn màu

Dẫu cuộc đời như dòng nước vẫn nổi trôi
Đã cuốn đi theo bao nhiêu là buồn tủi
Nhưng cũng rất may vì đời đã có Em
Mang niềm vui và hạnh phúc đến mọi người

Bằng nụ cười tươi, bằng giọng nói vui vui
Bằng con tim ấm, bằng khối óc tuyệt vời.
Em đã đến tâm hồn anh thêm xao xuyến
Gởi về em những lời thương mến nồng nàn .
HảiViệt

(https://app.box.com/s/hbmonihsjt8tn8ek1ekq)

HaiViet
02-14-2018, 09:13 AM
Happy Valentine's Day

https://s18.postimg.org/y69oaikqx/happy-valentines-day-animated-gifs-images-wallpapers-splendi-hea.gif (https://postimages.org/)

HaiViet
02-14-2018, 01:33 PM
-Đoá hồng lễ tình yêu

https://s17.postimg.cc/g8w318gy7/Hoa_TY.gif (https://postimages.org/)

cuocsi
02-19-2018, 10:31 AM
-Đường Xa Lắm

https://s18.postimg.org/5tqg44ugp/Duong_Xa_Lam1.jpg (https://postimages.org/)





http://i67.tinypic.com/2j3i7oy.jpg http://i67.tinypic.com/2j3i7oy.jpg


Chúc mừng Năm Mới

Đầu năm vô Chúc Tết anh Hải Việt hai lần (vì trể)
Sẵn dịp chọc phá cho tổ thơ bay ra kèm với hình ảnh cho sáng nhà,
Với lại tui thấy hôm cuối năm anh hơi..."Hoài Cổ"

Hình ai loang góc nhớ

Tết năm nay chàng vẫn đời phiêu bạc
Nhìn chân trời trông ngóng mãi dáng ai
Trang sách cổ dường như đang phai nhạt
Hay chỉ còn tận rặng núi xa xôi
Hình bóng ấy ghi hoài trong góc nhớ
Còn lại chàng mặt nước chiếu hình hài

Cuoc si 2018-02-18

HaiViet
02-19-2018, 01:00 PM
-Đang du Xuân, chợt nghe có khách biên đình sang chơi, nên vội vã trở về.
-Chúc các bạn một năm mới An Khang, Thịnh Vượng.

https://s31.postimg.cc/9yots5zor/vansunhuy2.jpg (https://postimages.org/)
(https://postimages.org/)


Mậu Tuất 2018 (https://postimages.org/)
Anh gà gáy o o, đứng vươn vai vỗ cánh, tạm biệt xóm làng rời năm Đinh Dậu

Chú chó sủa gâu gâu, chạy đầu này đầu nọ, sục sạo trong đêm giao thừa Mậu Tuất




Người Học Trò Và Con Chó Đá


Ngày xưa, có người học trò hôm nào đến nhà thày cũng phải đi qua một nơi có con chó đá. Khi người ấy qua thì con chó đá nhỏm dậy tỏ vẻ mừng rỡ. Người học trò lấy làm lạ, một hôm đứng lại hỏi con chó rằng:

"Anh em học trò qua đây cũng đông, sao các người khác thì mày không mừng, lại chỉ mừng riêng có một mình tao"?

Con chó đáp: "Khoa này bao nhiêu người kia không ai đậu cả. Chỉ có một mình thày thi đậu mà thôi. Số trời đã định, nên tôi phải kính trọng mừng thày".

Người học trò nghe nói vậy, lúc về nhà kể chuyện lại cho cha mẹ nghe. Từ đó, người cha bỗng lên mặt ta đây, hống hách với cả mọi người. Một hôm ông ta giắt trâu ra đồng cày, cho trâu dẫm cả lúa của người làng. Người ta nói, ông ta không thèm đáp lại. Rồi hôm sau, lại đưa thêm trâu, thêm người, cứ ruộng lúa của người ta bước bừa xuống dẫm be bét không kiêng nể chi cả. Chủ ruộng trông thấy thế lại kêu, thì ông trừng mắt dọa dẫm:

"Khoa này con ông đỗ, rồi cho chúng bay sẽ biết tay ông"!

Chủ ruộng thấy ông nói vậy, cũng có lòng sợ, không dám lôi thôi gì nữa. Đến hôm sau, người học trò đi học, qua chỗ con chó đá thì không thấy nó đứng dậy nữa. Lúc về cũng vậy, nó cũng không mừng. Người học trò lấy làm lạ, đến hỏi con chó rằng:

"Mọi buổi tao qua đây, mày vẫn đứng dậy mừng, hôm nay sao mày không đứng dậy nữa thế"?

Con chó nói: "Tại cha thày lên mặt hách dịch với cả mọi người, rồi lại cho trâu dẫm hại ruộng lúa của người ta, cho nên Thiên tào đã gạch tên thày đi, khoa này thày không đỗ được, nên tôi không phải mừng thày nữa".

Người học trò về nhà đem lời con chó kể lại với chạ Người cha lấy làm hối. Từ đó dẹp hết thói khoe khoang lên mặt, rồi lại đến từ tạ người chủ đất rất khiêm tốn.

Khoa ấy, người học trò đi thi đã vào lọt mấy kỳ, mà cũng không đỗ thật. Tuy vậy, người ấy không lấy làm nản, càng chăm chỉ học hành, mà người cha ở nhà cũng không lấy làm oán hận, càng tu thân tích đức để chuộc lỗi. Cách đấy ít lâu, người học trò đi qua chỗ con chó đá, lại thấy nó đứng dậy mừng rỡ như trước. Hỏi thì con chó nói rằng:

"Nhà thày tu nhân tích đức đã ba năm nay, đủ chuộc lại những lỗi lầm trước rồi. Nên sổ Thiên tào lại định cho thày khoa này thi đỗ".

Người học trò nghe nói về nhà không kể chuyện lại cho cha nghe nữa, chỉ biết ra sức cố học. Khoa ấy quả nhiên thi đỗ cao.
(https://postimages.org/)

cuocsi
02-22-2018, 08:34 PM
Hết ngày phép rồi nghe ông. :z13:

An Lộc thiếu pilote bao vùng, ông chia tay với hai cô áo đỏ đứng ẹo ẹo thấy ... Ứa gan !
Lính dù và Biệt động đang chờ kìa.
:z13:
https://dtphorum.com/pr4/showthread.php?5325-N%C3%B3i-v%E1%BB%9Bi-L%C3%ADnh-v%C3%AC-L%C3%ADnh-v%C3%A0-cho-L%C3%ADnh&p=221631&viewfull=1#post221631

HaiViet
02-23-2018, 02:14 PM
-Đọc lại những trang lính trong và ngoài Đặc Trưng, gương chiến đấu anh dũng của người lính VNCH chứa đầy máu và nước mắt, cả một thế hệ thanh niên ưu tú đã hy sinh nơi chiến trường khốc liệt để bảo vệ tự do, bảo vệ gia đình và người thân thoát khỏi tay CS hiếu chiến, chiến tranh là chết chóc và chia ly, đã bao nhiêu lần đi viếng xác vĩnh biệt đồng đội nơi Tử Sĩ Đường, những lúc chiến trường sôi động, ở khu barracks sĩ quan độc thân những người con yêu của Tổ Quốc VNCH đã vĩnh viễn không trở về vì “đi không ai tìm xác rơi”, có ai muốn chiến tranh đâu.

-Nhưng hỡi ơi, sau cuộc chiến kẻ chiến thắng đã làm được gì cho đất nước ngoài những tù đầy, đàn áp bất công và qui lụy sợ hãi kẻ thù truyền kiếp là giặc Tầu, đúng là ‘hèn với giặc và ác với dân’



https://s13.postimg.org/7dxdyqssn/tuongdai.jpg (https://postimages.org/)

HaiViet
03-17-2018, 09:52 AM
Hoa Sầu

https://s17.postimg.cc/4w1zfwagf/Hoa_Sau-_P1a.jpg (https://postimages.org/)

HaiViet
03-20-2018, 08:29 AM
Mùa Hoa Chinh Chiến

http://i67.tinypic.com/eb2e4x.jpg

Yêu chàng khoác áo chiến y
Đời trai ngang dọc cũng vì núi sông
Sắt son hai chữ "chờ chồng"
Một lòng, em vẫn đợi mong người hùng

Đón chàng, nghỉ phép đi chung
Vòng hoa đeo cổ thẹn thùng, nhẹ hôn
Vội trao, vị ngọt thơm nồng
Môi chàng còn vướng bụi hồng gió sương

Vòng tay hờ đặt ôi thương
Mà nghe lỗi nhịp trăm đường quặn đau
Kiếp này, không trả cho nhau
Mình xin khất lại kiếp sau trọn tình

Tiễn chàng một buổi tòng chinh
Chợt nghe văng vẳng cú kêu đầu đình
Đêm về, ướt lệ lặng thinh
Thèm nghe câu gọi :" ơi mình " thuở nao

Giọng cười, âm điệu, lời trao
Hôm qua kỷ niệm hôm sau thác ghềnh
Chờ anh nhé, vững lòng lên
Trả xong nợ nước anh đền tình em

Anh còn nợ em...Anh Còn Nợ Em...

HXHuongkhuya


Trả Nợ Tình Xa - Hải Việt
(https://app.box.com/s/l61w5m7xax31f7zae3li)https://app.box.com/s/l61w5m7xax31f7zae3li (https://app.box.com/s/l61w5m7xax31f7zae3li)

HaiViet
03-22-2018, 09:34 AM
Thao Thức

https://s17.postimg.cc/71waa00xr/thaothuc.jpg (https://postimages.org/)

HaiViet
03-27-2018, 08:50 AM
Phi Vụ Rescue - Tiễn nhau ngàn dặm cũng chia phôi - Firebird24








http://hoiquanphidung.com/userupload/img/heli_1437287584.jpg



LTS: Bao năm đã trôi qua như một thoáng mây bay, với tuổi đời chồng chất và mái tóc đã ngả mầu sương khói. Ký ức của một thời chinh chiến giờ đây lập loè như những ánh mắt hoả châu. Mơ ước thật nhiều tưởng chừng như vô hạn nhưng cuối đời ngậm ngùi tìm lại chẳng có là bao. Đây là một câu chuyện có thật nhưng chẳng may ngày tháng, danh xưng, địa danh và tên người cũng phai mờ theo năm tháng. Nếu có điều chi sơ sót, kính mong quý độc giả niệm tình tha thứ cho.

Thành thật cám ơn NT Lê Văn Sùng và Phi Vân 5, Nguyễn Văn Bé đã cho biết thêm chi tiết về ngày tháng cũng như tên của Phi Hành Đoàn đã vị quốc vong thân tại phía Nam Sầm Giang. Hoa Tiêu là Th/U Liêu Văn Điều, Quan Sát Viên là Đ/U Nguyễn Ngọc Đạm, thuộc PĐ 116. Cả hai đang làm việc với Sư Đoàn 7 Bộ Binh, trong lúc xuống thấp để quan sát công sự và hầm hố của địch đã bị trúng đạn đại liên, phi cơ rớt liền tại chỗ.

Firebird24


Phi đoàn tôi có bốn phi đội nhưng lúc nào cũng có một phi đội được đi phép nên chỉ có ba phi đội túc trực để tham dự những cuộc hành quân ở vùng IV chiến thuật mà thôi. Mỗi phi đội sau khi về phép, ngày đầu tiên đi bay lại sẽ đảm nhiệm những phi vụ có ưu tiên 1, ngày hôm sau sẽ là 2, và rồi là 3, 4 và 5. Có nghĩa là đi bay 5 ngày, gồm cả trực bay đêm sẽ đuợc nghỉ 2 ngày. Nếu chọn nghỉ ở Saigon, sẽ có trực thăng đưa đón, những phi hành đoàn mà quê quán ở vùng IV thì phải tự túc hoặc xin đi quá giang những phi cơ trực thăng khác có phi vụ bay ngang quê nhà mình. Nếu quê nhà ở vùng ngoài thì nghỉ ngơi tại chỗ.

Hình như đây là sự sắp xếp có từ thời cố Chuẩn Tướng Ánh để các phi hành đoàn Trực Thăng có đủ thời gian nghỉ dưỡng sức sau những ngày bay hành quân dài đăng đẳng. Bay trực thăng thời chinh chiến là phải làm cho hết việc chứ không có giờ giấc ấn định gì cả. Thường thì những đơn vị Bộ Binh xử dụng trực thăng ít khi nào cho về sớm. Sáu giờ sáng, Sĩ Quan Trực đánh thức dậy đi bay, chiều về đến phi trường lúc 7, 8 giờ tối là chuyện bình thường. Ưu tiên từ 1 tới 4 là bay hành quân với hợp đoàn, mỗi hợp đoàn thường có ít nhất 1 trực thăng C&C (Control and Command), 3 trực thăng võ trang và 6 trực thăng để chở quân, tiếp tế v.v...

Ưu tiên 5 thường là những phi vụ bay một mình, có thể là bay biệt phái cho tiểu khu, chi khu, trực bay Rescue v.v... ngày hôm sau xuống ca sẽ được nghỉ 2 ngày.

Hôm ấy là ngày 26 tháng 1 năm 1973, hôm sau là ngày ký Hiệp Định Paris. Tôi được cắt bay làm hoa tiêu phụ cùng trực phi vụ Rescue với Tr/u Các từ 6 giờ sáng đến 6 giờ chiều. Phi vụ Rescue tương đối nhàn hạ vì chỉ khi nào có phi cơ bị rớt ở vùng IV thì Phi Hành Đoàn (PHĐ) Rescue mới phải cất cánh lên vùng và bằng bất cứ giá nào cũng phải bốc PHĐ lâm nạn (còn sống hay đã tử trận) về căn cứ theo truyền thống "KQ không bỏ anh em, không bỏ bạn bè. Có một vài trường hợp đã xảy ra khi chiếc Rescue vào vùng cũng bị bắn rớt luôn... Bộ Binh Hoa Kỳ vừa chuyển giao cho căn cứ tôi một chiếc Rescue sơn mầu trắng tinh, trang bị đầy đủ dụng cụ cho những phi vụ rescue, nhất là hai dấu Hồng Thập Tự thật lớn mầu đỏ tươi sơn hai bên cửa.

Lúc đầu, những phi công mới về nước được vài tháng đến khoảng 1 năm như tôi đều dành nhau đi bay để lấy giờ và học hỏi kinh nghiệm chiến trường của những phi công đàn anh trong phi đoàn. Chúng tôi là thành phần "điếc không sợ súng" vì khi hợp đoàn vào bãi đáp để đổ quân bị bắn tả tơi, chúng tôi có nghe gì đâu vẻ mặt vẫn bình thản, đôi khi lại nở một nụ cười ngớ ngẩn trong lúc mặt của trưởng phi cơ thì tái mét.

Có độ vài trăm giờ bay, "điếc bắt đầu nghe được tiếng súng", nhất là khi đạn trúng vào thân tầu nghe "lụp bụp". Thời điểm đó SA7 (hoả tiễn tầm nhiệt) được biết đến nhiều hơn trên khắp các chiến trường ở miền Nam Việt Nam, tất cả trực thăng của Bộ Binh Hoa Kỳ đều được gắn thêm "ống vố" (loa che hoặc giảm nhiệt) vào ống thoát nhiệt.



http://hoiquanphidung.com/userupload/img/modified_1437287637.jpg


Đi bay hành quân chung với những phi đoàn của Bộ Binh Hoa Kỳ, chúng tôi nhìn những chiếc trực thăng có "ống vố" của họ một cách ganh tỵ nhưng cũng mong là "ống vố" sẽ sớm được trang bị cho tất cả những phi đoàn trực thăng của KQVNCH.

Dù biết "Nhân sinh từ cổ thuỳ vô tử" nhưng phàm là con người ai cũng sợ chết. Bản thân tôi, hai cảm nghĩ "sợ" và "không sợ" đối đầu nhau từng ngày, từng giờ. "Sợ" thì làm được gì, mỗi sáng cũng vẫn phải thức dậy sớm đi bay, làm sao mình có thể né tránh được "hòn tên mũi đạn", mà lỡ có trúng đạn chưa chắc đã bị thương, mà bị thương chưa chắc đã chết... thôi thì phó mặc cho Trời, từ nay "không sợ" nữa ...

Cả ngày PHD trực Rescue cứ "ngồi chơi xơi nước", hết ra lại vào, đọc sách, đánh cờ v.v... chỉ mong cho xuống ca là về tắm rửa, ra phố du dương ...

Khoảng 4:30 chiều, chuông điện thoại reng dồn dập, PHĐ Rescue sợ xanh mặt (lại "sợ" nữa). Hành Quân Chiến Cuộc báo:

"Có một chiếc L-19 vừa bị bắn rớt ở Sầm Giang, PHĐ cất cánh lên vùng gấp, liên lạc Paddy (danh hiệu của đài Kiểm Báo Không Lưu vùng IV Chiến Thuật) để lấy thêm chi tiết và toạ độ".

Năm phút sau, chúng tôi đã cất cánh và bay thẳng về hướng Chi Khu Sầm Giang (Ba Dừa). Những địa danh nổi tiếng nguy hiểm như Sầm Giang, Kinh Bà Bèo, Mỹ phước Tây, Cai Lậy, Cái Bè, Ấp Bắc v.v... chúng tôi đều biết nên phải rất cẩn thận.

Tôi đổi sang tần số Paddy:

- "Paddy, đây Mekong, cất cánh 5 phút đi Sầm Giang, xin bạn cho biết chi tiết và toạ độ"

- "Mekong, đây Paddy, Bộ Binh báo L-19 down phía Nam Sầm Giang, không có toạ độ chính xác - sẽ báo khi có thêm chi tiết"

- "Paddy, đây Mekong, khi đến sẽ làm holding về hướng Nam của Sầm Giang trên sông Tiền Giang, sẽ liên lạc với bạn sau"

Trời đã về chiều, những tia nắng le lói còn lại trong ngày như đang giãy chết trên những mảnh ruộng xanh mướt đến tận chân trời, khói lam chiều bốc lên từ những mái tranh xa tít tạo thành một bức hoạ đồng quê tuyệt đẹp làm thổn thức lòng kẻ thi nhân. Con sông Tiền vẫn ngàn đời lặng lẽ trôi ra biển, con trâu già vẫn cặm cụi bên bờ ruộng, không một lời than oán. Chẳng ai biết hoặc để ý gì đến tính mạng của PHĐ lâm nạn ngoại trừ những người đồng đội giờ đang cố gắng tìm kiếm họ.

- "Paddy, đây Mekong, holding phía Nam Sam Giang chờ lệnh . Không có dấu vết gì của PHĐ lâm nạn". Tr/u Các báo cáo với Paddy.

- “Mekong, đây Paddy, cố gắng quan sát đi bạn - lệnh của CT/Tt Tần là bằng mọi giá phải cứu PHĐ lâm nạn về - sống hay chết - over".

- “Paddy, đây Mekong, 5/5 - sẽ liên lạc sau”.

Mười phút sau, vòng holding của chiếc Rescue lớn dần vào sâu trong bờ Nam của Sầm Giang. Bốn cặp mắt của chúng tôi như muốn xuyên thủng cảnh vật chung quanh một địa điểm tưởng tượng nào đó về phía Nam của Chi Khu Sầm Giang. Mặt Trời xuống thấp dần... thấp dần, làm sao chúng tôi có thể xuống cứu PHĐ lâm nạn trong đêm tối?

- "Ồ! ồ! Hình như có ánh sáng từ dưới chiếu lên hướng 4 giờ". Tiếng người Cơ Phi mừng rỡ vang lên trong intercome.

Làm thêm một vòng nữa sâu hơn vào bờ Nam với cao độ khoảng 1500 bộ. Và lần này quả thực chúng tôi đều thấy có ánh sáng ở dưới chiếu lên.
Tr/u Các mừng rỡ gọi Paddy:

-"Paddy, đây Mekong, chúng tôi thấy có ánh sáng ở dưới chiếu lên - có lẽ là kiếng trong Survival Kit của PHĐ còn sống sót ở dưới đất - báo cáo chờ lệnh - over"

Độ khoảng 5 phút sau... Paddy gọi lại:

-"Mekong, đây Paddy... Trời gần tối rồi bạn có cần Gunship không? Lệnh Ct/t Tần là bằng mọi giá phải cứu PHĐ lâm nạn, trưởng phi cơ quyết định - over"

Tr/u Các đăm chiêu hỏi tôi:

- “Ông nghĩ sao? Trời tối rồi, chờ Gunship lên sợ không kịp, thôi chắc mình xuống đại cho rồi"

- "Tôi cũng nghĩ như anh, chắc không sao đâu". Tôi trả lời thật nhanh vì nóng lòng muốn cứu những người bạn đồng đội.

"Paddy, đây Mekong, tôi sẽ xuống thử xem sao, bạn request gunship chuẩn bị sẵn sàng khi cần". Tr/u Các dặn dò Paddy.

- "Ông cầm hờ cần lái với tôi, lỡ có chuyện gì ông còn đỡ kịp. Tôi sẽ xuống low-level từ Đông Nam lên Tây Bắc. Lúc ra 180 độ, low-level cho tới gần bờ sông sẽ múc lên hết cỡ". Tr/u Các cho tôi biết chi tiết về đường vào và ra.

Từ trên cao nhìn xuống, từ Nam lên Bắc, địa hình này giống như một chữ "U" ngược mà chỗ chúng tôi thấy ánh sáng của kiếng chiếu là gần đáy chữ "U". Ba mặt của chữ "U" ngược là ba hàng cây tuy không cao lắm nhưng có vẻ rậm rạp, đáy của chữ "U" ngược này độ khoảng ba trăm thước bề ngang và hai cạnh kia khá dài khoảng ba cây số. Hướng trống trải duy nhất là trục Nam/Bắc từ bờ sông Tiền Giang.

-"Paddy, đây Mekong, bây giờ tôi bắt đầu xuống ...". Tr/U Các thông báo với Paddy lần cuối ...

Từ 1500 bộ, chiếc trực thăng sơn mầu tang trắng nhào xuống như một con ó đang chuẩn bị vồ mồi, chỉ trong tíc tắc tôi đã thấy những mảng cỏ xanh mướt vùn vụt biến mất sát dưới chân mình. Tr/u Các cố gắng bay giống hình chữ "chi" để tránh đạn nhưng vẫn dán mắt về hướng có ánh sáng của kiếng chiếu lúc nãy.

Bất chợt trước mắt chúng tôi cách khoảng 300 thước, phần đuôi của chiếc L-19 nhô lên rõ ràng giữa ruộng. Vừa mừng, vừa lo nhưng tại sao không thấy PHĐ đâu cả? Vậy thì ai chiếu kiếng? Có lẽ chúng tôi đã bị địch lừa? Chỉ trong tíc tắc với bao nhiêu câu hỏi xoay vòng mà không có câu trả lời...

Không ai bảo ai nhưng nhìn đầu chiếc phi cơ cắm sâu xuống ruộng như vậy, PHĐ có lẽ khó mà sống sót.

Còn khoảng 200… rồi 100 thước… khoảng cách vừa đủ để chúng tôi có thể nhìn thấy một người mặc đồ bay mầu xám nằm úp mặt xuống ruộng... dường như bất động... có lẽ đã chết...

Và đúng giây phút đó... đạn AK nổ vang rền như pháo Tết từ ba mặt của chữ "U" ngược định mệnh này.

Tôi nghe những tiếng lụp bụp khô khan, chắc chắn là tầu đã bị trúng đạn nhưng không biết chắc ở đâu thôi, có lẽ ở đằng sau đuôi.

- "Chết mẹ". Tiếng Tr/u Các hét trong intercom.

Tôi tưởng Tr/u Các bị trúng đạn nên ghì cần lái chặt hơn nhưng anh đã nhanh nhẹn quẹo gắt 180 độ để bay ra hướng bờ sông. Chiếc tầu vẫn lướt nhanh sát đất, tất cả đồng hồ phi cụ ở phần xanh an toàn, không nghe tiếng báo động trong helmet .

Khi lấy đủ cao độ an toàn khoảng 1500 bộ trên bờ sông Tiền Giang, chúng tôi kiểm soát lại tất cả các phi kế, may mắn thay chúng vẫn ở mức an toàn.

- "Mọi người an toàn hết? Có ai bị gì không?" Tr/u Các lo lắng hỏi.

Sau khi biết tình trạng của PHĐ và phi cơ, Tr/u Các liên lạc Paddy:

-"Paddy đây Mekong, chúng tôi bị heavy ground fire từ ba phía khi cách địa điểm phi cơ lâm nạn khoảng 100 thước - over"

- "Mekong đây Paddy, PHĐ của Mekong ra sao? Tình trạng phi cơ vẫn còn bay được? - over" Paddy hỏi.

- "Paddy đây Mekong, có lẽ trúng vài viên ở sau đuôi, PHĐ OK, mọi phi kế vẫn ở mức an toàn - over". Tr/u Các trả lời.

- "Mekong đây Paddy, tình trạng của PHĐ lâm nạn ra sao? - over" Paddy hỏi.

- "Paddy đây Mekong, theo như chúng tôi nhìn thấy PHĐ lâm nạn chắc không còn ai sống sót. Thấy một người mặc đồ bay xám nằm úp mặt bất động cách chỗ chiếc L-19 cắm sâu xuống ruộng khoảng 20 thước. Chúng muốn lừa để bắn rớt chiếc Rescue - over". Tr/u Các thận trọng trả lời.

- "Mekong đây Paddy, bạn giữ tầng số, sẽ liên lạc Hành Quân Chiến Cuộc(HQCC) và gọi lại cho bạn ngay - over". Paddy dặn dò.

Buổi chiều xuống thấp hơn, chúng tôi kiên nhẫn làm vòng holding phía bờ Nam của Sầm Giang chờ lệnh.

Khoảng 5 phút sau...

- "Mekong đây Paddy, HQCC gởi 2 chiếc Gunship của PD217 lên cover bạn vào pick up xác của PHĐ tử nạn về bằng mọi giá. Đây là lệnh của Ch/T Tần. Hai chiếc Gunship đã cất cánh được 5 phút rồi, bạn liên lạc qua tần số nhà - over". Paddy trả lời ngắn và gọn.

- "Paddy đây Mekong, 5/5 liên lạc với Hỏa Điểu qua tần số nhà - over".

Vừa đổi sang tần số VHF nhà, tôi đã nghe tiếng Tr/u Huy(lead gunship) trên tần số.

- "Mekong đây 31, ETA(estimated time of arrival) 10 phút, bạn cho biết chi tiết về target, địch và bạn ra sao để gunship có thể escort bạn ra vào một cách an toàn, Trời đã tối rồi - over". Giọng Tr/u Huy đầy vẻ lo lắng.
Sau khi Tr/u Các báo cáo cặn kẽ mọi chi tiết về địa hình, vị trí của địch và vị trí xác của PHĐ tử nạn. Chúng tôi quyết định là hai chiếc gunship sẽ xuống trước giữ khoảng 500 bộ, giữ vòng tròn nhỏ để bảo vệ cho nhau, dùng minigun bắn vào những rặng cây bao quanh chỗ phi cơ lâm nạn.

Trong lúc đó chiếc Rescue sẽ bay sát mặt ruộng từ Đông Nam lên Tây Bắc, đáp càng gần vị trí PHĐ tử nạn càng tốt, quay ngang hoặc quay 180 độ để khi lấy được xác sẽ chúi đầu lấy vận tốc tối đa (speed-over-attitude) rồi múc ngược bay ra phía bờ sông Tiền Giang.

Hai chiếc gunship sẽ bay theo chiếc Rescue và tiếp tục bắn vào những hàng cây rậm rạp ở hai bên.



http://hoiquanphidung.com/userupload/img/heli0_1437287690.jpg


Hai người Cơ Phi và Y Tá Phi Hành sẽ phải nhẩy xuống ruộng và kéo xác PHĐ tử nạn lên phi cơ.

Mặc dầu chúng tôi đã bàn tính kỹ lưỡng không thiếu một chi tiết nào nhưng "mưu sự tại nhân" mà "thành sự tại Thiên". Không ai nói với ai một lời nào nhưng chắc chắn nỗi lo âu đều giống nhau.

Từ nãy đến giờ, bọn địch đã có đủ thời giờ chuẩn bị cho round 2 vì bọn chúng có thể nhìn thấy chúng tôi vẫn bay vòng vòng ở trên trời.

Chúng tôi nghe Tr/u Huy liên lạc và báo cáo với Paddy về chi tiết yểm trợ cũng như lấy xác của PHĐ tử nạn ra". Vài phút sau HQCC cho chúng tôi green light và chúc chúng tôi may mắn.

"Mọi người có câu hỏi gì không? Khi Gunship xuống, khoảng 30 giây sau là mình sẽ xuống theo". Tiếng Tr/u Các trong intercom.

- "32, Mekong đây 31, mọi người sẵn sàng ? 32 theo 31 xuống bây giờ, Mekong chờ 20 giây- over". Tiếng Tr/u Huy dặn dò lần chót.

Hai chiếc gunship chúi xuống như hai con Ó bắt mồi, chỉ trong một thoáng đã xuống bờ sông bắt đầu của chữ U ngược. Tôi cầm hờ cần lái với Tr/u Các... và chiếc Rescue chúi xuống như một mũi tên bay sát mặt ruộng, chỉ trong một tíc tắc thật mơ hồ, chiếc Rescue đã gần như ở dưới bụng hai chiếc gunship.

Độ chừng 500 thước đến chỗ chiếc L-19 rớt, tôi bắt đầu nghe thấy tiếng Minigun hú lên từng hồi thăm chừng vào hai hàng cây ở bên hông chúng tôi.

Càng đến gần, tiếng Minigun càng trở nên hung bạo hơn... sẵn sàng chơi xả láng với đich quân.

Rồi 300, 200... rồi 100 thước rồi... Tiếng Minigun trở thành điên cuồng bất tận... Hai chiếc Gunship gào thét trên đầu chúng tôi, thật là khó mà có thể phân biệt được tiếng súng nổ của Gunship và của địch trong một khung cảnh hỗn loạn như bây giờ.

Thỉnh thoảng tôi thấy những vệt đạn bắn quá hay hết tầm tạo thành những bọt nước văng lên khỏi mặt ruộng trước mũi hoặc bên hông phi cơ trên đường vào. Chắc chắn là đạn địch vì Gunship chỉ bắn vào những hàng cây 3 mặt của chữ "U" ngược như đã đồng ý từ trước.

Đúng là một phi công đầy kinh nghiệm chiến trường trong những lần đổ quân với hợp đoàn. Từ 120 knots sát mặt đất, Tr/u Các giựt ngược cần lái, "bơm" collective pitch và đạp hai pedals một cách thiện nghệ... con ngựa bất kham phải thần phục người chủ và ngừng hẳn, đầu quay ngang gần 180 độ như đã dự tính ...

Nhanh như cắt, người Cơ phi và Y Tá Phi Hành đã nhẩy ra khỏi phi cơ và lội bì bõm về chỗ người mặc đồ bay xám nằm úp mặt xuống ruộng. Nhờ có hai chiếc Gunship quần thảo trên đầu mà lòng chúng tôi ấm hơn vì chúng tôi "không bỏ anh em, không bỏ bạn bè" .

Chiếc Rescue to lớn, cồng kềnh với hai phi công ngồi bên trong và đang nằm bất động, trống trải giữa ruộng, hai PHĐ đang ì ạch lội dưới ruộng là một mục tiêu quá dễ dàng cho những địch quân đang núp trong những bụi cây rậm rạp. Chúng tôi sợ nhất là B-40 vì vị trí phi cơ quá gần với những hàng cây chung quanh.

Mặc dù hai chiếc Gunship đang cố gắng hết sức để bảo vệ chúng tôi nhưng những vệt đạn quá hay hết tầm vẫn tạo nên những cột nước văng tung tóe chung quanh chiếc Rescue. Chúng tôi gồng mình ngồi yên đó để chờ... và để chờ... thôi thì cầu Trời cho đạn tránh mình...

Tất cả chỉ diễn ra trong vòng vài phút mà chúng tôi có cảm tưởng như là lâu lắm...

Nhờ Ơn Trên, cuối cùng xác của PHĐ tử nạn cũng được kéo lên đặt giữa lòng tầu. Tr/u Các kéo hết Collective Pitch, chúi đầu bay sát mặt ruộng, lấy vận tốc tôi đa rồi múc ngược lên cao bỏ lại sau lưng hai chiếc Gunship và những tiếng đạn thưa dần theo sau...

Chỉ độ một phút sau, hai chiếc Gunship cũng an toàn rời vùng theo chiếc Rescue.

- "Paddy đây Mekong"

- "Mekong đây Paddy, nghe bạn 5/5- over "

- "Paddy đây Mekong, phi vụ hoàn tất, đã lấy được xác, rời vùng với hai Gunship, nhờ check với HQCC để đáp ở đâu - over". Tr/u Các báo cáo với Paddy.

Khoảng 2 phút sau, Paddy gọi lại.

- "Mekong đây Paddy, HQCC muốn bạn đáp ở dưới chân Bình Thủy Tower, sẽ có xe Cứu Thương chờ sẵn - over "

Trời đã về chiều, một đêm thật buồn không trăng sao, rải rác đâu đây lấp lánh ánh đèn tỉnh nhỏ như những con đom đóm đang bay lơ lửng trong đêm. Tr/u Các đã quá mệt mỏi nên giao cần lái cho tôi bay về Cần Thơ. Hít một hơi dài, điếu thuốc Capstan như đốt phỏng môi tôi, chất nhựa của thuốc cho tôi một cảm giác dễ chịu nhưng cũng mang máng một chút gì cay đắng...

Cuộc đời của một người lính trong thời chinh chiến quả thật rất ngắn ngủi. Đã hơn một năm đi bay hành quân, hầu như ngày nào tôi cũng thấy xác của những ngưòi lính chiến đền nợ nước. "Chết là hết", đơn sơ, giản dị với câu nói đó nhưng thật sự niềm thương tiếc của những người ở lại sẽ không bao giờ hết, không bao giờ nguôi ngoai.

Tôi quay lại nhìn xác của người "đàn anh" (Đại Úy Đạm), chung mầu cờ sắc áo với tôi, anh nằm đó với giấc mơ dài. Trong những giây phút kinh hoàng cuối cùng trước khi phi cơ đâm xuống đất, anh đã nghĩ gì? Anh có đủ thời giờ để sợ nữa không? Anh có biết là anh sẽ chết không?

Anh nằm nghiêng úp mặt xuống sàn tàu, mặt anh dính bê bết bùn, giầy vớ, súng đạn cá nhân, tiền bạc, đồng hồ (vệt da trắng trên cổ tay so với mầu da xạm năng của cánh tay) cho biết là bọn du kích đã lột anh sạch sẽ, chỉ còn chiếc áo lưới rỗng tuếch mặc trên người. Bọn chúng đã tìm ra chỗ chiếc L-19 rớt trước chúng tôi, kéo xác anh ra nằm giữa ruộng và chờ để bắn rớt chiếc Rescue.

Đang taxi về phía chân Tower Bình Thủy, tôi đã thấy một xe Cứu Thương, một xe Cứu Hỏa và một số khoảng chín, mười người mặc quân phục, lẫn lộn với một hai người đàn bà trong đó. Vừa đặt tàu xuống, một người thiếu phụ độ khoảng 30 tuổi trở lại, tóc bay tơi tả dưới sức mạnh của cánh quạt trực thăng, hất hải, vẻ mặt trông rất thiểu não chạy như bay đến ôm xác của người Sĩ Quan đang nằm trong lòng tàu...

Tiếng khóc, tiếng gào thét vật vã của người thiếu phụ mà giờ đây đã trở thành góa phụ làm tôi ứa lệ... bao năm đã trôi qua, dĩ vãng giờ chỉ là một chuỗi phôi pha, mờ ảo nhưng tôi vẫn nhớ mãi phi vụ này và... mắt tôi vẫn cay cay...

Vì xác của Th/U Điều còn kẹt trong phi cơ và phần đầu máy bị chôn sâu dưới đất nên chúng tôi không thể đem xác của anh về. Theo như lời kể lại, gia đình anh là một gia đình có tiếng tăm ở Mỹ Tho nên bọn du kích muốn đòi tiền chuộc. Chúng đào xác của anh lên, chặt đầu thi thể và cắm trên một cọc tre, bên dưới chúng có treo một tờ giấy như sau:

"Trực Thăng, Khu Trục thì tha
Bà Già Quan Sát lột da chặt đầu"

Phần thi thể còn lại, bọn chúng thả dưới sông nhưng canh gác thật kỹ không cho người nhà của Th/U Điều lại lấy xác. Vài ngày sau khi đã nhận tiền chuộc, người nhà của Th/U Điều lại lấy xác đem về chôn cất nhưng phần đầu của thi thể bọn chúng vẫn giữ lại để đòi thêm tiền chuộc. Cuối cùng thi thể của Th/U Điền đã được cải táng sau khi gia đình của anh chuộc được phần thi thể còn lại của Th/U Điều.


Mẹ đón con về cuối đường bay
Mờ trong sương khói dáng con gầy
Nợ nước tình nhà con đền đáp
Nghìn thu yên giấc hãy ngủ say...

Tiễn nhau ngàn dặm cũng chia phôi
Vĩnh biệt một câu ngỡ đủ rồi
Vạn lời chưa nói sao còn thiếu
Nhắn gió về anh cõi xa xôi...

Firebird24

HaiViet
04-03-2018, 01:57 PM
Chuyến Bay Cuối Cùng Phi Đoàn A-37 - Thiên Lôi 524



Thiên Lôi 524
Sĩ quan Hành quân Phi đoàn 524 Thiên Lôi

https://hoiquanphidung.com/uploadpics/hqpd1017/1515467886-ChuyenBayCuoiCungPhiDoan A-37_01.jpg
Hình minh họa


28 tháng tư 1975, sau bữa cơm chiều vội vã ở một câu lạc bộ gần khu gia binh TSN, tôi trở về ụ đậu phi cơ đầu phi đạo 07 phải nơi tạm trú ba phi đoàn 524, 534, 548 di tản về từ căn cứ Phan Rang, bước xuống xe tôi thấy các nhân viên phi đạo đang bận rộn kéo các A37 trang bị đầy bom đạn từ trong vòm trú ẩn ra đậu hàng ngang dài phía trước cách ụ năm chục bộ Anh (50 Feet). Tôi bước đến hỏi Trưởng phi đạo tại sao dời phi cơ ra khỏi ụ? Anh ta trả lời theo lệnh Trung tá Kỹ thuật và Bộ Chỉ Huy Hành Quân. Tôi vào phòng trong ụ, nhắc điện thoại gọi Trung tâm hành quân, thì sĩ quan trực cho biết hình như lệnh của Bộ Tư Lệnh KQ hay Bộ Tổng Tham Mưu gì đó, tôi phát cáu, giũa anh một câu: Anh là Sĩ quan trực mà không biết lệnh lạc rõ ràng là như thế nào ? Anh có biết hồi chiều phi đạo 07 bị dội bom không ? Anh ta cầu hòa trả tời: Thưa thiếu tá, em thấy cũng vô lý thật, nhưng lệnh trên đưa xuống, em phải thi hành, nếu Thiếu tá muốn bìết rõ thì hỏi Đại tá Ước. Tôi cúp phôn rồi bấm số Đại tá Ước nhưng không có ở phòng giấy. Tôi ra lại bãi đậu, nói với Trưởng phi đạo di chuyển phi cơ trở lại vòm trú ẩn, nhưng anh nói: Thiếu tá nói với xếp em, em mới thi hành được. Tôi gọi điện thoại cũng không ai trả lời. Đang đứng phân vân suy nghĩ, làm cách nào để liên lạc được môt vị có thẩm quyền hỏi cho ra lẽ lệnh của ai để yêu cầu di chuyển phi cơ về vị trí cũ. Sơn “húc” tiếc nuối vừa nói vừa chỉ tay bên kia hàng rào kẽm gai: “Đêm qua Thiếu tá đừng cản em thì đám CS Võ Đông Giang đã ra người thiên cổ rồi, còn đâu mà cho kế hoạch để đám thằng Trung mang A37 từ Phan Rang về bỏ bom TSN hôm nay!”.

Đêm 27 tháng tư tôi tập họp tất cả hoa tiêu 524 ăn tối ở câu lạc bộ gần trung tâm Truyền Tin điện tử, Sơn lên sân khấu bỏ túi cầm microphone và đề nghị tôi về lấy phi cơ bỏ bom Camp Davis nơi đồn trú các phe quân sự bốn bên, thật ra lúc đó chỉ còn độc nhất một bên là CS Bắc Việt mà thôi. Tôi chạy nhanh lên kéo Sơn xuống vỗ vai nói: “Chuyện đâu còn đó, từ từ rồi tính!”. Sơn vùng vằng kéo tay tôi ra vừa khóc vừa nói: “Không còn thì giờ nữa đâu Anh Tư ơi! Sau này Anh sẽ tiếc!”. Bây giờ đứng nhìn một hàng dài A37 bom đạn xăng nhớt đây đủ im lìm chờ đợi; một ý nghĩ thoáng qua trong đầu tôi hay là nói Sơn vào lấy nón bay đi số hai cùng tôi cất cánh hai A37 lên thanh toán mục tiêu Camp Davis xong dọt đi Utapao.

Chuyện đánh trúng cái barrack đó tôi tin tưởng Sơn và tôi lượm một cách dễ dàng như những phi vụ bay đêm tự do lượm công voa chở tiếp liệu của Bắc Việt trên đường mòn phía nam Pleime tháng 9 năm 1972. Tuy nhiên ở địa vị Trưởng phòng Hành quân tôi có nên làm không? Những trái bom 250 cân Anh vừa nổ chiều nay trên phi đạo TSN giờ lại nổ cạnh Bộ Tư Lệnh KQ? Sau đó chúng tôi sẽ dọt đi để lại mấy chục anh em phân vân xáo trộn nằm trực trong nhà vòm cuối phi đạo! Chưa kể đến ngàn ngàn chiến hữu và gia đình đang đồn trú trong căn cứ TSN. Tôi gọi Sơn lên xe chạy đi tìm Đại Tá Thảo và Trung Tá Cả. Hết câu lạc bộ Mây Bốn Phương đến các quán cơm trong khu gia binh cũng không thấy các vị đó ở đâu. Tôi đành quay trở lại biệt đội.


https://hoiquanphidung.com/uploadpics/hqpd1017/1515467901-ChuyenBayCuoiCungPhiDoan A-37_02.jpg
Hình minh họa

Sơn nhảy nhanh xuống xe chạy vào biệt đội xách hai cái nón bay ra, giục tôi vào xách dù ra phi cơ. Tôi đứng lặng nhìn Sơn lắc đầu vừa nói: “Không thể trút bom xuống Camp Davis được! Hành động này chỉ ăn miếng trả miếng cho hả giận chứ có lợi lộc gì đâu?”. Bước vào phòng hành quân phi đoàn nhìn thấy anh em tụm năm tụm ba rầm rì những biến cố xảy ra mấy ngày qua; nào việc di tản bên DAO, những chuyến C130 bên hậu trạm, đám anh em Đà Nẵng kẹt lại bị thằng Trung ép ngồi ghế trái có phi công Mig ghế mặt canh chừng oanh kích phi đạo TSN chiều nay. Thấy Trung tá Khôi đang đứng nói chuyện với Tuấn cuối góc phòng, tôi xáp lại hỏi: “Trung tá có biết Đại tá Thảo ở đâu không?”. Anh trả lời: “Có lẽ Ông đi ăn tối với Cả và Thi chưa về”. Tôi hỏi Khôi: “Anh có biết tại sao tất cả phi cơ kéo ra khỏi ụ không?”. Khôi trả lời, “đâu có biết, chắc phải có lệnh trên, kỹ thuật mới di chuyển”. Nhưng phi cơ trang bị bom đạn, xăng nhớt đầy đủ đậu sát cánh nhau như thế có phần không ổn cho lắm. Sơn mang dù xách nón bay tới: “Sơn đi một mình nghe Anh Tư”. Tôi nực lên quát: “Không thể được Sơn ơi, có lên thì lên tất cả”. Trung tá Khôi nhìn tôi rồi hỏi: “Mục tiêu nào vậy?”. Khôi vừa nói vừa vỗ vai Sơn đừng nóng, hiện tình chưa đủ căng thẳng sao bạn?

Tôi tự hào trong hàng ngũ phi công khu trục Không Lực Việt Nam Cọng hòa nhất là Không đoàn 92 có PĐ 524, 534, 548; cho đến giờ phút này 22:18 tối 28 tháng tư 1975 tất cả phi công đều có mặt ứng chiến đầy đủ không thiếu một ai. Ngoại trừ Thiếu tá Chấn, Thiếu tá Liễn, Trung tá Thi và Thiếu tá Tứ, bay bốn A37 , hai trang bị bom nổ 500 lbs, hai trang bị CBU, ra căn cứ Phan Rang phá hủy phi đạo và Bộ Chỉ Huy đang chiếm đóng hầu tránh CS có thể kế hoạch lần thứ hai oanh kích TSN.

Suốt đêm tất cả anh em ba phi đoàn chờ đợi điều động cất cánh nhưng tuyệt nhiên không một tiếng chuông điên thoại reo, không khí oi bức ngột ngạc; mọi người mệt mỏi suốt ngày bao nhiêu xáo trộn xảy ra, nào đưa gia đình di tản ngoài hậu trạm, nào phi cơ đám Nguyễn thành Trung mang từ Đà Nẵng vào Phan Rang lấy nhiên liệu lên bom đạn về oanh kích phi đạo TSN, không cho các phi cơ có đường bay di tản.

Nửa đêm tôi lả người thiếp đi lúc nào không hay. Đến khi nghe tiếng còi hụ báo động liên hồi. Tôi chụp điện thoại hot line phòng hành quân chiến cuộc được biết có pháo kích; tôi hỏi cần phi tuần khẩn không? Sĩ quan trực trả lời chưa có tọa độ. Rồi chúng tôi nghe tiếng nổ lớn đàng trước ụ bên cạnh. Tiếng hét Trung tá Cả: Tất cả ra sau ụ nhanh lên. Trời tờ mờ sáng, liếc nhìn đồng hồ gần ba giờ sáng 29 tháng tư. Những trái pháo kích đầu nghe từ phía trái lần lượt gần lại và cuối cùng trúng một phi cơ, sau đó tiếng nổ ầm ầm liên tục trong màn lửa ngợp một góc phi trường. Mười mấy năm thả bom đây là lần đầu nghe bom đạn nổ; chát chúa dây chuyền, phi cơ bốc cháy theo. Sơn khiều vai tôi: “Anh Tư thấy chưa, chúng nó điều chỉnh pháo kích từ Camp Davis”. Ngồi bịt tai chịu trận đàng sau bức tường dài cao hơn mười thước Anh. Tôi nôn nóng lom khom đến cuối bức tường ló mặt ra nhìn phía trước bãi đậu, một cảnh tượng hoang tàn đang hủy diệt trước mắt, hơn năm chục chiếc A37 đang bốc cháy khói lửa ngút ngàn. Tôi quay trở lại tựa lưng vào tường sắt lạnh, đầu óc chùn lại. Những cánh thép A37 là huyết mạch của ba phi đoàn khu trục Phan Rang. Giờ đây hơn trăm phi công chiến đấu bằng tay không ư? Thế là hết! Cuộc chiến bên ta đã lâm vào ngõ cụt. Hèn gì cả đêm hôm qua không có một phi tuần nào được điều động cả. Trung tá Khôi và Cả hỏi Đại tá Thảo: “Giờ tính sao sư phụ?”. Không đoàn trưởng trả lời: “Đợi sáng hết pháo kích di chuyển anh em về Bộ Tư Lệnh Không Đoàn 33 rồi tính!”. 5 giờ 40 sáng, vẫn còn những trái pháo kích rớt rãi rác khắp phi trường. Chúng tôi vẫn ngồi tựa lưng bức tường sau ụ, hướng về phía bắc. Có mấy chiếc vận tải và U17 cất cánh quẹo trái phía Gò Vấp để lấy hướng tây đi Bình Thủy hay Utapao? Phòng không xịt lên liên tục. Một chiếc AC119 trúng cao xạ gãy làm đôi trước mắt chúng tôi. Cảnh tượng thật bàng hoàng, anh em nhìn thấy lắc đầu bùi ngùi cho số phận những người có mặt trên tàu định mệnh đó. Sáu giờ mười lăm, mặt trời ló dạng. Đạn pháo thưa dần. Chiếc pick up và chiếc shuttle bus phòng dù xà tới bên hông phải ụ cuối. Tiếng Đại tá Thảo: “Mọi người lên xe”, nhanh như chớp tất cả chen lên đầy hai chiếc van. Trực chỉ Bộ chỉ huy Không đoàn 33. Đến nơi Đại tá Thảo xuống xe đi vội vào cửa, vài phút sau chạy ra; nhảy lên xe tiếp tục chạy về Bộ Tư Lệnh. Đến nơi các phòng vắng lặng không còn ai cả. Dọt trở lại sân cờ Không Đoàn 33 Đại tá Thảo tuyên bố tạm thời tan hàng, anh em rán tìm lấy phương tiện di tản.


https://hoiquanphidung.com/uploadpics/hqpd1017/1515467916-ChuyenBayCuoiCungPhiDoan A-37_03.jpg
Hình minh họa

Mọi người xuống xe nhưng chạy về đâu bây giờ? Tan hàng. Nghe thảm thiết quá. Một trong những đơn vị chiến đấu kiên cường nhất của Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa, giờ đang bị bó tay, tước đoạt phương tiện duy nhất để chiến đấu. Lệnh ai sắp hàng ngang trên năm chục chiếc A37 cánh liền cánh, xăng nhớt, bom đạn trang bị đầy đủ để hủy diệt? Nếu không cho chúng tôi chiến đấu thì cũng để chúng tôi có phương tiện ra khỏi vòng đai đang bủa quanh phi trường chứ ?!!! Chúng tôi đâu có nản chí đầu hàng? Chúng tôi đâu có rã ngũ ? Cho đến sáng 29 tháng tư tất cả phi công khu trục Không Đoàn 92 đều có mặt, từ Không Đoàn Trưởng trở xuống, không thiếu một ai! Nếu có ý đồ đào ngũ chúng tôi đã theo lời mời của vị Đaị úy Trưởng phi cơ C130 của Không Quân Hoa Kỳ hôm 23 tháng tư ngày tiễn vợ con lên phi cơ di tản. Lúc bước ra khỏi ramp, anh ta nói: “Why don’t you stay with us?”. Tôi cười và trả lời: “Cám ơn đề nghị của anh. Tôi phải ở lại chiến đấu”. Anh ta lắc đầu và nói cho tôi vừa đủ nghe: “War is over!”. Tôi vẫy tay chào mọi người rồi lên xe chạy về phòng Hành quân gần đầu phi đạo 07R. Đang đứng tần ngần chưa biết đi đâu thì Lê Vàng xà tới chiếc lambretta giục tôi lên xe, vừa chạy Vàng vừa nói cứ chạy khắp parking thấy tàu nào nổ máy thì nhảy lên đi theo chứ ở đây chịu trận sao? Chạy ngược chạy xuôi thấy được chiếc C 47 trên đường vội vã tiến về đầu phi đạo 07, Vàng tống ga đuổi theo nhưng thấy phi cơ taxi càng nhanh không có vẻ ngừng lại bốc mình, vả lại nhìn qua các khung cửa nhỏ thấy lúc nhúc chật cả tàu. Vàng quay xe trở lại. Chạy qua bãi tha ma A37 của chúng tôi, quá thảm não, không muốn nhìn. Camp Davis bên tay mặt làm tôi sôi máu, giá nghe Sơn đêm qua không chừng tình thế có thể khá hơn hôm nay? Ít ra cũng hả giận và còn ít phi cơ để anh em get out! Trong quân ngũ nhiều khi tuân thủ kỷ luật quá cũng không chắc là đúng mà còn tai hại đến đồng đội. Giây phút suy tư qua lẹ khi Vàng lắc xe vào bên trong chưởi thề: “Nó muốn cất cánh ngược chiều trên taxi way”. Tôi đưa tay vẩy vẩy; chiếc L19 cắt ga quay trở lại, Vàng xà xe vào nhìn lên phi cơ thấy có hai người, phi công ngoắc tay gọi lên. Vàng lắc đầu nói với tôi: “Cậu lên đi”. Tôi rời yên xe nhảy lên lom khom chung ghế với người ngồi phía sau. Vàng tống ga dọt mất. Pilot lại cất cánh cũng trên taxi way nhưng lần này đúng hướng. Tôi khom người trên đầu hoa tiêu. Phi cơ lên gần cuối phi đạo bắt đầu quẹo trái phía bắc Gò Vấp. Tôi la lên: “Quẹo mặt, quẹo mặt, quẹo về phía Sài Gòn. Vì sáng nay tôi chứng kiến phòng không bắn lên từ hướng đó. ” May quá Thiếu tá!”, Hoa tiêu trả lời nhưng vẫn quẹo theo ý tôi. Tôi bảo lấy cao độ chui mây hướng 240 độ. Anh ta nói không biết bay phi cụ. “Anh bay tôi nhìn phi cụ”, tôi trả lời. Lên năm ngàn bộ ánh sáng chan hòa. Hoa tiêu bình phi. Trời thủ đô hôm nay mây mù phủ kín như báo hiệu một cơn bỉ cực bắt đâu giáng xuống cho miền Nam thân yêu.

Tôi hỏi anh định đi đâu. Anh nói: “Không biết nên đi đâu Thiếu tá”. Rồi anh ta tiếp, anh vừa ra trường bay Nha Trang về phi đoàn chưa được xác định hành quân, người chung ghế phía sau với Thiếu tá là em ruột của em 16 tuổi. Tôi quay qua nhìn hành khách trẻ xúng xích trong chiếc áo bay quá cỡ có lẽ của anh đưa cho mặc. Tôi nói có hai nơi chúng ta có thể đến là Bình Thủy, Sư đòan 4 KQ hay Côn Sơn nơi tập trung di tản bằng đường thủy. Thiếu tá quyết định đi đâu thì em đến đó. Tôi nghĩ đi Cần Thơ hơn vì ở đỏ còn ba phi đoàn A37, bên căn cứ Trà Nóc còn có mấy phi đoàn trực thăng. Tôi nói anh cứ giữ cấp 240 đi Cần Thơ. Mười lăm phút sau Tân An trước mặt, bầu trời quang đãng không một cụm mây; nguyên miền Nam trải dài dưới cánh bạc, Mỹ Tho, Vĩnh Long, Cần Thơ, Sóc Trăng… miền đất trù phú, ruộng vườn xanh ngát, sông lạch hiền hoà không lẽ rồi đây một sớm một chiều thay tên đổi họ?

Năm mươi phút bay, sông Bassat hiện trước mặt tôi nói với hoa tiêu qua tầng số Bình Thủy xin chỉ thị đáp. Sau khi nhận đầy đủ chi tiết, chàng phi công vào chiều gió xuôi rồi quẹo phải 180 độ vào cận tiến chỉnh mũi phi cơ thẳng phi đạo, chiếc L19 từ từ xuống thấp cuối cùng lướt nhẹ trên đường bay. Chạy đến giữa, đài kiểm soát cho lệnh đổi qua tần số dưới đất, và được lệnh taxi theo chiếc pick-up xanh Follow Me về bãi đậu gần cổng vào phi trường. Chúng tôi lần lượt xuống phi cơ; thì một xe jeep Quân Cảnh chạy tới; người Trung sĩ này ngày trước đóng ở Nha Trang tôi và anh ta quen nhau; anh chào tôi rồi nói: “Thưa Thiếu tá, lệnh Ông Tướng tất cả phi cơ các nơi về, đậu tại đây; đổ xăng nhớt đầy đủ và chỉ được cất cánh khi có phi trình của Hành quân Chiến cuộc”. Rồi anh kể cho tôi nghe sáng nay mấy Ông Khu trục AD5 và AD6 làm náo động cả phi trường. Tôi hỏi anh ta có xe cho chúng tôi mượn đi ăn trưa, đói bụng quá. Anh bảo tôi vào trạm gác anh sẽ kiếm cho tôi phương tiện. Năm phút sau anh chạy đến một chiếc jeep và nói với tôi một tiếng rưởi phải trả lại xe. Tôi trả lời cám ơn nhiều lắm và hứa về đúng giờ. Tôi hỏi tinh hình Cần Thơ. Anh nói vẫn còn yên nhưng không nên đi xa quá. Sau khi ra dấu cho hai bạn đồng hành về từ TSN lên xe, tôi lái ra cổng chạy được một đoạn đường nhìn thấy có quán ăn hai bên, tôi ngừng lại nhìn quanh có vẻ tốt. Trong quán một vài bàn có mấy quân nhân trang phục Không quân ăn trưa trễ đang ngồi nói chuyện. Chúng tôi chọn một bàn góc trái . Sau khi gọi ba dĩa cơm tấm sườn đặc biệt có hai trứng ốp la và ba ly trà đá lớn. Tôi nói với chàng pilot L19, Cần Thơ có vẻ còn yên nhưng tình hình mỗi lúc mỗi thay đổi rất lẹ; tuy nhiên đến đây là tốt rồi. Ăn xong vào phi trường tôi sẽ bàn với anh chương trình kế tiếp chúng ta sẽ làm gì. Chúng tôi ngốn ngáo đĩa cơm nóng hổi, hai miếng sườn cốt lét nướng vàng và trứng gà thơm phức mùi bơ; nốc hết nửa ly trà đá, như chưa bao giờ được ăn ngon như vậy, có lẽ để quá đói và mấy hôm ở TSN đầu óc căng thẳng ăn uống bất thường, thêm vào đó cơm tấm sườn nướng Cần Thơ có tiếng ngon nhất nước.

Xong bữa ăn trưa chúng tôi trở lại căn cứ. Vào trạm Quân Cảnh trả xe, bắt tay cám ơn và đưa cho anh bạn Không đoàn 62 ngày trước cây thuốc Salem đầu lọc tôi hỏi mua lúc trả tiền ở quán nhậu. Anh ta cười và nói: “Thiếu tá khách sáo quá làm em tổn thọ sớm”. Tôi vỗ vai anh: “Hân hạnh cho ta có người bạn tốt như anh!”.
Ba chúng tôi bách bộ về Bộ Tư Lệnh Sư Đoàn. Qua bãi đậu phi đoàn quan sát; tôi đứng lại hỏi người phi công L19: “Anh có bản đồ miền Nam không?”. Anh ta rút trong túi dưới bên mặt ra một tấm tỉ lệ 500000 và nói: “Tấm này được không Thiếu tá?”. Tôi trải ra trên nền xi măng và nói: “Nếu chúng ta còn gặp nhau thì không có gì trở ngại; nhưng lỡ không gặp nhau lại thì anh nhớ là cất cánh Bình Thủy lấy cấp 300 độ trực chỉ Utapao, trời tháng này tốt; anh cứ ôm theo bờ biển ba tiếng sau sẽ thấy phi đạo lớn, chính đó Utapao”. “Em không nói được tiếng Anh Thiếu tá”, viên Thiếu úy cắt ngang tôi. “Cần gì liên lạc với đài không lưu, anh quan sát cờ gió hoặc nhìn phi cơ đáp hoặc cất cánh là biết phi đạo đang xử dụng, xong bay vào trên ngàn bộ lắc cánh, đài sẽ biết vô tuyến hư họ sẽ chớp đèn xanh cho anh ưu tiên vào đáp”. Anh có thắc mắc gì nữa không?, tôi hỏi . Anh lắc đầu và xếp bản đồ bỏ lại túi. Tôi nói bây giờ chúng ta lên trình diện Tướng Tần. Anh ta xin phép ghé vào phi đoàn quan sát tìm gặp mấy người bạn cùng khóa về đây mấy tháng trước. Tôi bắt tay anh nói cám ơn, hy vọng chúng ta gặp lại.

Bước vào cửa lớn Bộ Tư Lệnh SĐ4KQ, gặp Nhân PĐ534, anh nói đu theo trực thăng về đây hồi 11 giờ, cũng có ý định vào trình diện ông Tướng. Hai chúng tôi đợi chánh văn phòng ba phút thì được Tướng Tần gọi vào gặp. Ông Tướng hỏi tình hình TSN và Bộ Tư Lệnh KQ xong Người nói: “Hai anh xuống gặp Đại Tá Ninh và đưa note này cho ông”. Tướng Tần trao tôi tấm giấy. Chúng tôi chào xong đi về Không Đoàn 74 CT, lúc gần đến nơi thì gặp Đại Tá Ninh lái xe vào chỗ đậu. Sau thủ tục chào kính tôi đưa note của Tướng Tần; Đại Tá Ninh hỏi: “Khoẻ không Cửu, lâu lắm mới gặp anh”. Tôi cám ơn và trả lời vẫn bình thường. Nhớ lại mười năm trước, 1965, lúc đó Đại úy Ninh Biệt đội trưởng Khu trục Phi Hổ ở Pleiku, được giao trọng trách cùng Đại úy Lạc về Không Đoàn 62 CT thành lập Phi Đoàn Thiên Lôi 524. Nguyễn Huy Bỗng, Trần Văn Nghĩa, Hoàng Dự và tôi xung phong rời Cọp Bay 516 về Nha Trang bổ sung quân số. Giờ đây mười năm sau, 29 tháng tư 1975, Đại Tá nói: “Tốt lắm, hai anh vào giúp tôi PĐ A37”; Đại Tá kéo chúng tôi vào giới thiệu với anh em trẻ 520. Xong ông rời phòng Hành quân. Các hoa tiêu vây quanh tôi và hỏi tình hình Sài Gòn. Tôi thuật lại cho họ nghe những biến chuyển xảy ra mấy ngày qua. Anh em nói cho tôi nghe tâm trạng, bàng hoàng, lo lắng sau mấy hôm khác lạ xảy ra trong các Phi đoàn, nhất là biến động sáng nay trên bầu trời căn cứ. Lệnh Tướng Tần truyền xuống để trấn an quân sĩ. Phi trường Bình Thủy đã xao động càng nghẹt thở thêm. Xe Quân Cảnh tuần tiểu liên miên chạy lòng vòng các bãi đậu phi cơ. Tôi nhìn lên bảng phi lệnh và hỏi suốt ngày chưa có phi tuần nào cất cánh hả? Anh em lắc đầu. Vẻ mặt mọi người chán nản. Không khí có vẻ trầm lặng mang theo sự ngột ngạc nôn nóng. Họ nhìn nhau như muốn nói ra một điều gì trong tâm trí nhưng ai cũng ngại ngùng phát biểu. Tôi ngồi xuống ghế và ra dấu cho anh em cũng tìm chỗ an tọa. Rồi bắt đầu lên tiếng: “Nói cho anh em rõ, Bộ Tư Lệnh KQ đã bỏ ngõ. Trung tâm Hành Quân KQ cũng không còn hoạt động. Tôi nghĩ giờ này Sài Gòn đã bị CS tiến chiếm rồi. Bắt đầu bây giờ nếu có phi vụ điều động thì anh em phụ trách phi tuần nào cứ cất cánh lên target đánh xong đi thẳng Utapao không quay trở về nữa. Chắc các anh đã biết, từ Binh Thủy đi Utapao hướng 300 rồi chứ gì? Khoảng 45 phút là đến. Anh em nên lấy bản đồ ra kiểm soát lại và ghi các chi tiết, tầng số tower… Các bạn trẻ giờ đây rộn ràng hơn và đi lấy túi check list với bản đồ ra kiểm lại lần cuối. Nhìn họ, nhìn dấu bút ghi chép khoanh tròn lớn căn cứ Hoa Kỳ bên Thái Lan tôi biết họ cũng đã sữa soạn kỹ lưỡng đầy đủ từ trước rồi.

Nãy giờ tôi mãi nói chuyện với các bạn Thần Báo thì Nhân 534 bốc điện thoại gọi tìm mấy người quen ở Cần Thơ. Lát sau Nhân đến bảo tôi mượn xe chở anh ta ra phố cho anh gặp người quen. Tôi nói giờ phút này mà bạn còn luyến tiếc gì nữa. “Anh nói dưới này còn yên ổn lắm, tôi đi nửa tiếng sẽ trở về liền”. Tôi trả lời: “Đại Tá Ninh căn dặn coi giùm anh em A37, mình đâu bỏ Phi Đoàn đi được?”. Anh đáp ngay: “Tôi đánh cá với bạn đi tới tối về vẫn không có gì xảy ra đâu, Bộ Tư Lệnh, Bộ Tổng Tham Mưu, Trung Tâm HQKQ đã im tiếng còn ai để xin phi vụ yểm trợ ? Vả lại mình đi một chốc thì về chứ có dọt đâu mà lo không hoàn tất trách nhiệm?”. Tôi nhìn vẻ mặt ra chiều năn nỉ của anh rồi cũng xiêu lòng. Tôi nói với Sĩ Quan trực mượn chìa khóa xe pick-up đưa Thiếu tá Nhân đi sẽ về ngay. Kéo hộc lấy chìa khóa, viên Thiếu úy trẻ giao cho tôi và nói: Xe đậu bên mặt cửa ra vào.


https://hoiquanphidung.com/uploadpics/hqpd1017/1515467931-ChuyenBayCuoiCungPhiDoan A-37_04.jpg
Hình minh họa

Lên xe chạy một khoảng đến Phi Trường Trà Nóc, Nhân bảo quẹo vào để anh nhờ mấy bạn Trực thăng đưa ra phố. Tôi định ngừng xe trước phi đoàn cho Nhân xuống xong sẽ dọt về ngay thì anh bạn của Nhân chạy Honda tắp vào và nói: “Mày mới xuống hả, tao vừa gặp Đại tá Thảo, Đại tá Ân, Trung tá Cả bên văn phòng Đại tá Bá”. Nhân giục tôi: “Mình phải qua trình diện mấy ông chứ?”. Tôi nhìn Nhân vừa nói vừa tống ga chạy về Bộ Chỉ Huy Căn cứ: “Trình diện gì nữa, hồi sáng Đại tá Thảo đã tuyên bố tan hàng, tự tìm phương tiện di tản rồi mà?”. Gặp được cấp chỉ huy thoát khỏi gọng kềm CS đang siết dần TSN, tôi cũng lấy làm mừng; sẵn dịp cũng nên chào Đại tá Bá xếp cũ mấy năm trước ở Phan Rang. Một chốc bảo Nhân: “Tôi phải về Phi đoàn 520, hơn 45 phút rồI”. Nhân gật đầu nói: “Gặp lại sau”.

Bảy giờ tối, một Thiếu úy thấy tôi ngồi xem truyền hình đến hỏi: “Ăn gì chưa Thiếu tá?”. Tôi lắc đầu, anh đề nghị chở tôi ra quán nhậu trước cổng. Tôi nói : Anh đi ăn tối đi, nếu tiện nhờ anh mua giùm ổ bánh mì gà. Tôi rút ra tờ năm trăm đưa nhưng anh không nhận.

Suốt đêm 29 rạng sáng 30 mọi người không ngủ, thao thức đợi phi vụ. Thỉnh thoảng nghe đại bác nổ và nhiều loạt súng nhỏ nhưng tuyệt nhiên phi trường Bình Thủy vẫn hoạt động bình thường, các ụ parking đèn sáng trưng, các chuyên viên kỹ thuật vẫn cắm cúi sửa tàu, tiếng động cơ A37 thỉnh thoảng nổ đều theo nhịp test của trưởng phi cơ. Tôi đứng nhìn phi đạo trong đêm, nghĩ đến các đầu não chiến đấu đã tự tan hàng, chỉ còn lại vùng bốn lẻ loi chiến đấu được bao lâu? Đạn dược, xăng nhớt, cơ giới… còn lại đủ chống cự không?

Mười giờ sáng đài truyền hình phát sóng các Tướng, Bộ trưởng của chính phủ Big Minh kêu gọi toàn quân bỏ súng rời đơn vị trở về nhà. Hiệu triệu của Tổng Thống “ba ngày” chỉ thị các Binh đoàn, công sở bàn giao tất cả cho “Quân Giải Phóng miền Nam”.

Thế là Căn cứ Bình Thủy cũng tự động tan hàng. Chưa qua mười phút, cảnh rã ngũ xảy ra nhanh đến nổi tôi nhìn ra bãi đậu phi cơ vắng lặng, không còn quân cảnh, không còn chuyên viên kỹ thuật. Tôi rất thán phục anh em A37 Cần Thơ, có nôn nóng nhưng rất trật tự có thể nói là lịch sự. Tôi lên tiếng vì nhu cầu tất cả Hoa Tiêu A37 phải rời Việt Nam, anh em bắt cặp lấy, mỗi phi cơ phải đi được ba người, không dù nón, không hành lý, ngoại trừ Phi Công bay ngồi ghế trái phải đội helmet để liên lạc và tất cả phi cơ bay cao độ maximum 12 ngàn bộ không cần dưỡng khí. Tôi là người đầu tiên quăng cái cặp samsonite đựng nhiều kỷ vật qua hàng rào kẽm gai. Thế là anh em lần lượt tự động nhảy lên phi cơ. Một Thiếu úy chạy đến hỏi tôi: “Còn vợ em làm sao Thiếu tá?”. Tôi quay qua đẩy anh ta và vợ lên chiếc tàu gần ụ bên đã có phi công ngồi ghế trái.Thấy mọi người đã an vị, không còn ai trên parking, tôi nói với Thiếu tá Danh, chúng ta cũng lên tàu chứ? Khi ngồi trên ghế mới thấy đa số phi cơ bình điện yếu không mở máy được. Tôi bảo Danh nhảy xuống giúp tôi đẩy chiếc APU (Auxiliaire Power Unit) qua cắm vào phi cơ gần nhứt; nhưng loay hoay hoài cũng không làm sao nổ máy “boost” bình điện được.

Nắng miền nam bắt đầu nóng, tôi tự giận mình bay mấy ngàn giờ mà không biết start APU, tệ thật! Kịp lúc đó Thiếu tá Kim, người bạn cùng khóa 63A, Liên Đoàn Trưởng Kỹ Thuật chạy lambretta đến gọi tôi: “Cửu cho “moi” đi với!”. Tôi mừng quá và chụp tay anh: “Chắc chắn anh phải đi, start APU dùm coi”. Kim đưa hai ngón tay bấm, tiếng nổ dòn APU vang lên, tôi giục Kim và Danh đẩy máy “boost” đến tất cả phi cơ bình yếu cho phi công mở máy. Gần chiếc cuối tôi thấy chỉ có hai người ngồi, Tôi nói Kim lên ngồi ké. Rồi tôi nói với Danh còn chiếc nữa ta có thể lên tàu.

Lúc trở lại phi cơ, tôi ra dấu cho Danh mang dù nón oxygen đầy đủ vì không có ai nữa để cho đi. Vả lại chúng tôi phải lên 25 ngàn bộ để liên lạc trước với Utapao tower. Vừa taxi ra khỏi ụ thì thấy Mậu và một người bạn chạy vespa gọi: “Cửu, cho “moi” đi với!”. Tôi nhìn thấy còn chiếc A37 đậu ụ cạnh. Tôi chỉ cho Mậu và người bạn lên bay chiếc đó. Bấm interphone nói với Danh hy vọng họ không cần APU. Dù sao chúng tôi cũng phải đợi cho họ mở máy taxi ra mới lăn bánh theo.

Khi phi cơ line up đầu phi đạo, nhìn lại căn cứ lần cuối vắng vẻ không thấy một bóng người. Tôi mang tâm trạng bùi ngùi, luyến tiếc phải bỏ ra đi nơi một thời sinh động náo nhìệt. Bao kỷ niệm hiện về, những sáng tinh sương phi tuần nối đuôi nhau rầm rộ bay vào không gian đi chu toàn nhiệm vụ Bảo Quốc Trấn Không, những buổi chiều sầu thảm khi hay tin một cánh chim đã lìa đàn đền nợ nước. Những đêm thức trắng vần vũ trên trời tây cover cho các bạn trực thăng vào kéo đồng đội lên trong thửa ruộng xanh phía bắc phố thị Tân An.

Danh kéo tôi về thực tại: “Cất cánh được chưa Cửu?”. Tôi gật đầu ra dấu tống ga 100%. Danh đưa phi cơ lên thẳng đứng. Cao độ kế quay vùn vụt, mấy phút sau phi cơ bình phi 25 ngàn bộ, hướng 300. Tôi lắc cần lái đồng thời qua interphone nói với Danh, tới phiên tôi bay. Danh buông tay để tôi điều khiển phi cơ. Trên tầng số guard tôi nghe được nhiều phi cơ trực thăng “may day” với các chiến hạm Hải quân Mỹ xin xác định tọa độ, hướng bay để vào đáp. Vô tuyến ồn ào như họp chợ. Tôi đưa tay vặn qua tầng số tour Utapao, thì đã nghe anh em bắt đầu liên lạc nhưng không nghe được vì họ phải bay thấp và còn quá xa. Tôi xen vào : “Xin các A37 yên lặng!”. Tôi bắt đầu gọi đài Utapao báo cáo trong vòng 25 phút nữa, khoảng bốn chục phi cơ A37 xin chỉ thị vào đáp. Utapao Tower: “Welcome Sir, runway 18 headwind 10 miles, vibility 25 miles, altimeter setting 29.92 reporting each flight when ready for landing. Thunder 524 Roger”. Tôi báo lại chi tiết cho anh em, mọi người bấm nút gọi cho biết nhận rõ.

Đến Hà Tiên đánh mấy vòng ngắm phố thị, ruộng vườn. Tôi nói với Danh nhìn quê hương lần cuối đi trước khi qua không phận Cao Miên, chắc phải lâu lắm mới có dịp được thấy lại. Danh mỉm cười: “Anh đang di tản hay bay du hành cross country đây?”. Rời không phận Việt Nam, tôi nói Danh cầm cần lái tiếp tục trực chỉ Utapao.

Đến căn cứ Thái Lan sát bờ biển Danh xin chỉ thị đài vào đáp. Danh lướt nhẹ trên phi đạo 18 và để phi cơ chạy đến cuối đường bay thì tower cho tầng số ground, quẹo mặt đã thấy chiếc pick-up Follow-Me đợi sẵn, taxi theo họ đến bãi đậu tạm khoảng trăm feet từ runway thì hai airmen nhảy xuống xe, một ra dấu full stop, tắt máy, một quăng hai khúc gỗ chặn bánh phải. Xong anh ta đến chào tôi rồi đưa giấy bút yêu cầu điền vào tên họ phi hành đoàn, số đuôi phi cơ từ đâu đến cùng lúc đó người lính KQ Hoa Kỳ cầm hộp sơn xì xóa mất lá cờ sau đuôi. Sau đó họ mời chúng tôi xuống tàu lên xe pick-up để họ đưa vào bàn đón tiếp, họ cũng không quên nhắc nhở chúng tôi vì điều luật an ninh căn cứ vũ khí và nón bay được để lại sau thùng xe để chuyển vào kho.

Đến bàn ghi tên họ lần nữa rồi được phát một cái khăn tắm, hộp xà phòng, kem bàn chải đánh răng. Bàn bên cạnh có các thức uống, bánh ngọt. Mấy anh em đến trước đang nhâm nhi cà phê trò chuyện, mỗi người mang một tâm trạng, trên nét mặt đăm chiêu nhưng có phần thư thả hơn hồi sáng; hết còn cảnh bồn chồn ngồi đứng không yên. Thời tiết Thái Lan nóng bức như Cần Thơ mặc dù ở đây sát bờ biển. Thấy vòi nước trên bãi cỏ cạnh văn phòng tôi tiến tới mở ra đưa hai tay hứng nước vụp vào mặt.

Nhóm hoa tiêu Bình Thủy thấy tôi vẫy tay chào, vài bạn đưa ngón trỏ lên có ý nói chúng ta hoàn tất di tản tốt. Một thiếu úy từ Đà Nẵng về Cần Thơ kéo tôi ra một góc dúi vào tay hai tờ trăm đô la, tôi ngạc nhiên nhìn rồi đút trở lại túi anh ta; anh phân trần: “Em ở Mỹ mới về một tháng, còn một ngàn rưởi, Thiếu tá giữ mà xài!”. Tôi nói cám ơn anh, nhưng bây giờ có nhu cầu gì mà cần đến tiền bạc. Đêm hôm qua anh có nói chuyện, vừa đổi về SĐ 1 KQ chưa được check out hành quân thì phải chạy. Tôi nói với anh yên chí, Bình Thủy tương đối yên, phi cơ còn đầy đủ, tất cả chúng ta sẽ rời Việt Nam an toàn.


https://hoiquanphidung.com/uploadpics/hqpd1017/1515467942-ChuyenBayCuoiCungPhiDoan A-37_05.jpg
Hình minh họa

Quá mệt mỏi tôi ngồi bệt xuống sàn xi măng bãi đậu, lấy chiếc khăn tắm vừa lãnh cuộn tròn làm gối, ngã người đánh một giấc cho đến khi nghe tiếng phi cơ, tôi choàng tỉnh nhìn lên bầu trời thấy chiếc L19 lắc cánh. Tôi nghiêng mặ,t chống tay đứng thẳng dậy hướng về đài kiểm soát, “green light” chớp chớp, tôi tự cười thầm thỏa mãn: “Hai anh em nhà họ rồi chứ ai vào đây nữa!”. Chiếc phi cơ quan sát tà tà một phần ba runway mới chạm bánh, đến cuối phi đạo quẹo mặt, taxi theo “Follow-Me” cho đến bãi đậu chung với các tàu vận tải cách chỗ đứng chúng tôi ba trăm thước. Phi cơ tắt máy, tôi nhìn hắn ta bước ra rồi đến người em và thêm một vị mặc áo chùng đen, có lẽ là một linh mục? Lúc họ xuống xe pick-up, đi về bàn làm giấy tờ theo chỉ dẫn ra dấu của người lính Hoa Kỳ, tôi tiến lại vỗ vai, hắn ta quay lại thấy tôi mừng quá: “Đúng như Thiếu tá nói, ba tiếng bay thì nhìn thấy phi trường Utapao, em vào lắc cánh đèn xanh bật cho vào đáp ngay. Tôi định hỏi vị linh mục đó anh gặp ở đâu nhưng thấy anh ta loay hoay làm giấy tờ tôi bước về chỗ cũ. Mấy anh em Cần Thơ giục tôi vào ghi tên cho kịp chuyến bay tới đi Guam.

30 tháng tư 2005, ba mươi năm sau. Nhân ngày họp mặt Khu Trục, tôi ngồi viết lại “đoạn đường” đã qua này để cám ơn trên đã cho tôi gặp nhiều bạn tốt, tôi mới hoàn thành được chuyến đi mang nhiều ý nghĩa của đời mình. Tuổi quá lục tuần, trí nhớ bắt đầu sức mẻ đến nổi tên họ những người bạn đã gặp cũng đi Utapao). Trong khi gần trăm hai mươi Phi Công Khu Trục Phan Rang tại TSN từ 20 đến sáng 29 tháng tư không một phi công khu trục bay khỏi phi trường bằng A37 đi Thái Lan cả, vì tất cả A37 như phần trên đã viết, “Lệnh ai kéo phi cơ ra khỏi ụ để cho VC pháo kích rạng sáng 29 tháng tư?”. Nực cười nhất là một số quân nhân phía ta sau này viết lại tháng tư đen cũng vấp những lỗi lầm y như vậy, có lẽ họ có đọc “The fall of Saigon” rồi “copy” lại chăng? không còn nhớ.

Trong ý nguyện viết lại khúc chuyện xưa này cũng mong ước được hội ngộ với anh em ngày trước. Những Anh em đã từng cùng nhau vì lý tưởng tự do, vẩy vùng trên Không Gian đất Việt. Thời trai trẻ mang sứ mạng được Tổ Quốc quê hương giao phó, chúng tôi đã hãnh diện chiến đấu đến cùng, luận thành bại ngoài tầm tay quân đội. Cũng bài viết này xin nhắc lại cho ký giả “salon” David Butler, mấy tuần cuối tháng tư 75, quanh quẩn trong các bar, hộp đêm Mỹ gom góp tin tức chiến sự từ các cọng sự viên tòa đại sứ, DAO,… kể lại để dựng đứng những tin thất thiệt trong cuốn “The fall of Saigon”: Trang 380, David viết, “April 29, 04:00 tại TSN tất cả các Phi Đoàn A37 đã cất cánh di tản.


Written by Thiên Lôi 524

hoài vọng
04-03-2018, 07:05 PM
Cũng bài viết này xin nhắc lại cho ký giả “salon” David Butler, mấy tuần cuối tháng tư 75, quanh quẩn trong các bar, hộp đêm Mỹ gom góp tin tức chiến sự từ các cọng sự viên tòa đại sứ, DAO,… kể lại để dựng đứng những tin thất thiệt trong cuốn “The fall of Saigon”: Trang 380, David viết, “April 29, 04:00 tại TSN tất cả các Phi Đoàn A37 đã cất cánh di tản.


Written by Thiên Lôi 524Cũng tại người ta thích nghe chuyện giật gân mà ký...giả D Butler mới có chuyện làm chứ !

HaiViet
04-05-2018, 12:48 PM
Cafe Đắng Cay

https://s31.postimg.cc/byxeprz0b/Cafe_DC3.gif (https://postimages.org/)

HaiViet
04-17-2018, 08:24 AM
Bay Trên Đất Bắc - Lê Bá Định

Trung kiên một lòng vì Tổ Quốc
Sắt son một dạ với Không Gian
Lê Bá Định




Tôi đã nhiều lần vượt vùng trời Bến Hải với những chuyến bay ném bom trên đất Bắc. Lần này tôi được chỉ định dẫn dắt mười hai phi cơ tiến đánh một mục tiêu xa hơn những lần trước. Đó là hai trại quân quan trọng nằm trong vùng rừng nơi phía Tây Bắc thành phố Vinh.

Tôi ghi nhớ nhiều về chuyến bay này vì là lần đầu tiên tôi điều khiển hoàn toàn một phi vụ Bắc phạt.

Những lần trước tôi chỉ hướng dẫn một phi tuần bốn phi cơ theo sự điều khiển của phi đội trưởng.

Đối với phi công khu trục, cấp trung uý dù rằng với chức vụ trưởng phòng hành quân phi đoàn, đây là một danh dự và là một hãnh diện nữa khi được lệnh đảm trách một công tác quan trọng như vậy.

Suốt từ lúc được lệnh bay, xuyên qua buổi thuyết trình về phi vụ, tôi đã hỏi rất nhiều, rất kỹ lưỡng vị sĩ quan Quân Báo về các vị trí phòng không địch, cho đến khi đứng lên nhắc lại các phương thức phi hành cùng các đoản lệnh hành quân cho các chiến hữu cùng bay với tôi, tôi cảm thấy nôn nao vô cùng.

Có thể hơn thế nữa, gần như là một mối lo âu. Không thể là sự lo sợ được đối với một người trẻ tuổi như tôi, đã được rèn luyện trong cái khí thế hiệp sĩ của một phi công khu trục bao lần vùng vẫy trên vùng trời lửa đạn.

Tôi run run đếm những số giây cuối cùng cho các bạn tôi điều chỉnh giờ đúng. Nỗi lo âu ngập tràn. Khẳng định không phải là sự thiếu tự tin. Những người trẻ tuổi thường không sợ sệt trong lý tưởng mà luôn muốn chứng minh khả năng của mình trong khi bay. Khả năng của tôi đang được khảo thí. Một cuộc khảo thí quan trọng vô cùng, vì từ giờ trở đi, những quyết định của tôi, một phi công hai mươi ba tuổi, nếu sai lầm sẻ phải trả bằng giá của sinh mạng tôi và của cả mười một phi công khác mà số tuổi chỉ trên dưới hai mươi.

Tôi đã có nhiều kinh nghiệm trong nghề, lần này tôi sắp sửa thêm một kinh nghiệm nữa mà mãi sau này tôi vẫn thấy thú vị vô cùng. Danh nhân nào đã nói kinh nghiệm là một ông thầy khó tính, bắt ta phải khảo thí trước khi dạy ta.

Tôi đang là thí sinh của cuộc khảo thí kỳ cục đầy hào khí này. Hình ảnh cuốn phim Le Pont de Toko Ri chợt đến bao trùm trong tôi thật rõ ràng linh hoạt như ngày nào tôi mười hai tuổi xin tiền mẹ bốn lần để xem đi xem lại phim này.

Vùng trời Đà Nẵng hôm đó thật thấp và âm u với nhiều mây xám. Đã có lác đác vài hạt mưa rơi.

Các bạn tôi lộ vẻ chán nản và nói “Chán quá! Lại phải hủy bỏ phi vụ”. Chúng tôi có những giới hạn thời tiết tối thiểu để hoạt động. Dù với lòng quả cảm chấp nhận hiểm nguy nhưng chúng tôi đều phải tôn trọng những luật lệ về an phi. Tuy nhiên tôi thản nhiên ra lệnh: “Vẫn cất cánh như đã dự trù”.

Các bạn tôi đều ngạc nhiên và cho là một quyết định khá liều lĩnh. Thật ra tôi đã quyết định ngay từ lúc rời phòng thuyết trình và thầm mong một biến chuyển thời tiết khả quan hơn. Tôi nhớ thật rõ các dữ kiện mà sĩ quan khí tượng đã cho biết. Trong trí tôi, cuốn phim Le Pont de Toko Ri đang quay chậm. Tôi ôn lại các lối lượn bay toát mồ hôi lạnh trong phim.


http://hoiquanphidung.com/user-upload/users/HQPD_1302052633.jpg

Có ai ngờ mười mấy năm sau tôi lại đóng vai chính của một cuốn phim oai hùng.

Thời gian trôi qua thật nhanh chóng.

Tôi tưởng chừng như mới hôm qua còn ngồi trên ghế nệm thoải mái trong rạp hát, hồi hộp theo dõi một kiệt tác của nghệ thuật thứ bảy. Để rồi hôm nay ngồi trong phòng lái chật hẹp tù túng, trước mắt là cánh quạt động cơ ào ào rung chuyển quay tròn như cơn gió lốc, như trộn lẫn định mệnh với cuộc đời…

Thế rồi phơn phớt dưới chân mây, là đà trên ngọn núi, chúng tôi đem tuyệt kỹ phi hành để khắc phục trắc trở thiên nhiên. Tôi đem hết hiểu biết kinh nghiệm để dẫn dắt mười hai cánh chim lao về Bắc.

Nhìn các bạn tôi chao đi trong mưa gió âm u, lòng tôi se lạnh. Trong gió mưa cuồng loạn các bạn hãy cố gắng lên. Chúng ta còn đến trung tâm một cơn bão khác quay cuồng hơn, đang đe doạ không riêng chúng ta mà cả hàng triệu chiến hữu đang gian khổ dập tắt cơn bão loạn này. Tôi biết trời âm u lắm, đôi cánh nặng vô cùng, các bạn hãy theo tôi đi dẹp tan cái âm u khác đã triền miên từ lâu. Theo tôi cho vững để trút cái nặng nề dưới đôi cánh, xoá tan những áp lực núi đá khác đang đè nén quê hương.

Nhìn xem kìa, bên trái hướng chín giờ, Huế cố đô thân yêu. Chân mây cao hơn đôi chút rồi. Đừng dùng máy nhiều nhé, nhớ tiết kiệm từng giọt xăng.

Chúng ta còn đi xa lắm, dù mang thêm bình xăng phụ nhưng lúc giao chiến, đôi khi chúng ta phải thả đi cho nhẹ bớt để còn mặc sức vẫy vùng. Máu của cánh chim, máu của chính mình đó các bạn.

Tôi đang cố gắng giữ hướng Bắc dù cho đôi cánh đang chao mạnh run rẩy từng cơn.

Hãy tin ở tôi, ở tuổi trẻ Việt Nam.

Quảng Trị, Đông Hà, Cửa Việt...

Các bạn thấy Cửa Việt chưa? Cố lên, hãy tra chìa khoá vào cánh cửa Việt Nam đang bị rỉ sét để mở ra cho lịch sử thôi tù túng, đóng khung.

Đừng bay quá xa về phía biển, chúng ta sắp vượt Bến Hải, vĩ tuyến đau thương. Ha ha, chiếc cầu với hai cột cờ. Chẳng có ý nghĩa gì với chúng ta.

Các bạn còn nhớ bài Địa Dư vỡ lòng ngày nào?

Nước Việt Nam trải dài từ ải Nam Quan đến mũi Cà Mâu. Đâu có ai ngờ là đứt khúc nơi Bến Hải.

Bên cánh trái là giang sơn gấm vóc của giống Tiên Rồng. Dưới cánh phải là Thái Bình Dương đang dâng sóng vỗ về đất nước. Chúng ta cố bay nhanh để sớm quay về, chắp đôi cánh lại cho thanh bình mau ấp ủ quê hương...

Vĩnh Linh, Quảng Khê, Đồng Hới...

Tôi đã bay trên miền trời các địa danh đó, đã đem tử thần đến và cũng đã chạm mặt tử thần ở những nơi này. Quê hương tang tóc rối bời. Những trại quân bị tàn phá, những chiếc cầu gẫy gục, những quang cảnh tiêu điều, vết tích lưu lại những lần oanh tạc trước vẫn còn lở lói bên dưới kia.

Những ai đó còn mê ngủ hay đã kinh hoàng tỉnh giấc trong những tràng bom nổ inh tai, dưới những làn phi tiễn nhức óc? Đừng để cho ảo tưởng bao trùm, hãy lên đây cùng chúng tôi, suốt con đường từ Nam ra Bắc để nhìn rõ bức dư đồ rách nát vì đâu?

Hãy ngồi bên chúng tôi để nhìn rõ quê hương, để biết cái cảm giác của một người bay trên quê hương mà phải nghĩ đây là đất địch.

Đã bao lần tôi muốn xua đuổi ý tưởng đau lòng đó, nhưng bên những sườn núi kia, trong thung lũng nọ, trên bờ biển này, tử thần đang chực chờ lôi kéo chúng tôi bằng lưới đạn giăng trời, để rồi sau cái tan vỡ kinh hoàng của một cánh chim, Thân xác cũng tan tành đưa chúng tôi đến nơi nào không biết, nhưng chắc chắn rằng cho đến lúc đó, chúng tôi chưa tận hưởng được cái khang cường thân thể với những mạch máu căng đầy sinh lực mà cha mẹ tạo thành, chưa mãn nhãn nhìn hết cái đẹp hùng vĩ đất nưóc của tổ tiên để lại, cũng như chưa tiêu xài hết một phần tuổi trẻ của cuộc đời.

Tôi đưa cả phi đội bay thật thấp để cố tránh tầm rada địch. Trong mũ nghe chỉ còn tiếng rè rè của vô tuyến. Chúng tôi âm thầm bay, không một ai lên tiếng trong lúc này, kể cả đài kiểm báo Sơn Trà. Ngoại trừ khi tôi cần. Tôi biết rằng chúng tôi không cô đơn, vì ở nhà bao con tim đang hồi hộp đợi chờ. Chúng tôi rời phương Nam đã lâu, nơi đó bạn tôi cũng chờ đợi.


http://hoiquanphidung.com/user-upload/users/HQPD_1302052731.jpg


Địch? Bạn?

Tại sao lại bắt chúng tôi dùng những từ ngữ ấy?

Tại sao không xoá bỏ những chữ ấy trong tự điển, trong lòng người? Tại sao lại xem chúng ta là kẻ thù để chúng tôi trở nên những người đối địch họ vì chúng ta sắp nhận là kẻ ác của những người thiện để tiêu diệt bất cứ kẻ ác nào muốn giết người thiện.

Từng phần đất quê hương sẽ thêm một lần vỡ tung dưới làn bom nổ. Thân thể mẹ Việt Nam đang bị vi trùng đục khoét, chúng tôi xót xa phải cắt bỏ những ung nhọt đang hoành hành.

Nguyện ước bây giờ là làm sao cho Mẹ bớt đau đớn, hết rên xiết, con cháu Mẹ sớm quây quần bồi dưỡng Mẹ. Mẹ, xin Mẹ cho chúng con thêm một lần chạm vào da thịt thiêng liêng để Mẹ sớm yên lành...

Hà Tĩnh nghèo nàn âm u kia rồi.

Vinh u buồn thảm não.

Chúng tôi cho vòng máy quay nhanh hơn bắt đầu vượt cao theo hướng Tây Bắc tràn vào.

Mây mù giăng đặc. Tôi cố lượn giữa các tầng mây, dò theo từng chi tiết trên bản đồ mà hầu như đã thuộc kỹ. Tôi không được phạm một sơ xuất nào, một lầm lỗi nào dù nhỏ đến đâu.

Tôi ra thủ lệnh cho các bạn tôi.

Loang loáng trong mây, mười hai hiệp sĩ như những cánh thiên thần đi tìm tử thần trong cái âm u của trời đất. Tôi phải tận dụng yếu tố thời tiết và bất ngờ, nếu không… nếu không thì…

Le Pont de Toko Ri ơi, sao có sự trùng hợp lạ kỳ?

Chỉ khác chăng không phải chiếc cầu mà là trại quân. Vẫn một thung lũng rợn người với ba mặt núi cao đầy lửa đạn. Vẫn một lối vào duy nhất như lùa vào tử lộ. Vẫn một lối ra hiểm trở, vách đá sừng sững chi chít cao xạ. Tôi có cảm tưởng như địch đã biết, đang mỉm cười chờ những cánh thiên thần.

Trời âm u quái đãn, bay đến đâu mới nhìn được đến đó. Tầm nhìn xa bị giới hạn tột cùng. Thoáng qua vài lỗ hổng chân mây, xa xa là Thanh Hoá.

Tám phút trước mục tiêu, tôi chợt đổi đường bay về hướng Bắc. Các bạn tôi vẫn đeo sát.

Nhạc gió quay cuồng, tiếng máy thét gào rú mạnh.

Đài kiểm báo Sơn Trà như lo lắng gọi chúng tôi cho biết đang bay lệch mục tiêu ba mươi độ và báo động phi cơ địch được nhìn thấy trong vùng hoạt động. Tôi đáp hiểu, không giải thích lối đánh của tôi.

Tôi lượn quanh trong mây đổ chập chùng, vòng sang hướng Tây mục tiêu rồi chọc thẳng về hướng Nam, tin tưởng hoàn toàn vào tấm bản đồ không ảnh.

Các bạn tôi đã sẵn sàng ở đội hình chiến đấu.

Tôi từ đầu rặng núi vượt ra từ trong mây.


http://hoiquanphidung.com/user-upload/users/HQPD_1302052801.jpg


Số một lao vào mục tiêu. Tốc độ tăng nhanh như vũ bão. Áp lực ép mạnh vào người. Làm sao… Làm sao ngay từ giây phút đầu… Le Pont de Toko Ri… Phải, tôi phải cố gắng làm sao cho hai trái bom đầu tiên rơi đúng ngay trên mục tiêu nằm cách nhau non một ngàn thước để đánh dấu cho các bạn tôi nhìn thấy qua đám mây mù. Tôi phải lam sao cho các phi tiễn cùng lúc ấy phá vỡ các ổ cao xạ ở vách núi trước mặt ngăn chặn lối ra duy nhất.

Hơn nữa nếu tôi xuống quá thấp để tìm sự chính xác cho làn bom và phi tiễn thì lúc vượt lên sẽ quá muộn chỉ trong vòng một giây đồng hồ tôi sẽ cùng cánh chim dán vào vách đá.

Tôi còn phải lượn lại ít lắm hai lần, trong lúc các bạn tôi đang oanh tạc, để trút số bom còn lại lên các ổ phòng không hai bên vách núi đang kẹp mục tiêu như chiếc kéo của tử thần đang chực chờ họ. Tôi còn phải nhắc nhở và theo dõi họ lúc vượt qua vách núi chắn ngang. Tất cả đều tùy thuộc vào ở lúc này.

Tôi lao xuống mục tiêu đang tỏ dần trước mặt…

Bom nổ kinh hoàng, phi tiễn xé rách vùng trời thung lũng. đạn bay loè sáng… Tôi như chết đi trong con người, đắm chìm trong chiến trận. Tôi trở thành máy móc, một công cụ khoa học, một nô lệ kỹ thuật. Phòng không địch giật mình hoạt động. Nhưng trễ quá rồi.


http://hoiquanphidung.com/user-upload/users/HQPD_1302052849.jpg


Thời tiết xấu đã giúp chúng tôi tận dụng yếu tố bất ngờ. Các chú không ngờ chúng tôi tiến đánh lúc trời xấu phải không? Nếu trời trong thì với lối phòng thủ chắc ăn như vậy, các chú có thể xơi tác một con ruồi bay qua. Chúng tôi cần vài giây đầu tiên thôi. Đạn phòng không đỏ rực nổ tung dày đặc khung trời.

Lúc trở vào mục tiêu lần thứ ba, có nhiều va chạm mạnh ở toàn thân phi cơ. Cánh chim lao chao… Tôi trút hết số bom vào mục tiêu đang cháy bùng vỡ toang… Tôi chợt thấy rợn người… Tôi đã xuống quá thấp và hiện ra ở cách độ 1500 bộ… Vách đá trước mắt tôi với nhiều vết đạn dài bay lên như sắp đổ ập lên tôi… Chậm quá rồi…

Tôi phải kéo thật mạnh để tung bổng lên cao. Nhưng nếu cần lái lại bị kẹt vì lý do nào đó… Nếu các định luật gia tốc và thăng tốc không còn đúng nữa ở trong trường hợp này?

Bao sức mạnh trong tôi dồn cả vào đôi tay níu kéo cần lái như chỉ một lần cuối níu kéo định mệnh, níu kéo những giây phút sau cùng của cuộc đời. Tôi cố nhấc bổng khối sắt nặng nhiều tấn đang rung mạnh lên cao… Hôm nay không có trời xanh cao đẹp, nhưng những đám mây xám ngoẹt kia giờ đây sao lại đẹp dị thường. Các bạn tôi đang tìm tôi trên vùng mây kia.

Những giây phút này chắc tôi không còn có thể đưa họ trở về phương Nam như một “đàn chim Việt”. Lòng tôi thanh thản vô cùng. Tôi nhớ rõ trước khi đi, tôi đã ra lệnh tỉ mỉ cho người phi đội phó thay tôi nếu tôi rơi rụng… Họ sẽ trở về an toàn dù có thiếu vắng tôi. Không có gì là quá đắt nếu chỉ một mình tôi phải trả giá cho phi vụ này… Trong phim Le Pont de Toko Ri có ai trở về đâu… Thế mà các bạn tôi sẽ trở về. Chắc chắn họ sẽ trở về… Chấp nhận kiếp sống mây trời là để sống hào hùng và chết oanh liệt…


http://hoiquanphidung.com/user-upload/users/HQPD_1302052890.jpg


Chợt một khe núi thoáng hiện bên phải hướng hai giờ. Tôi không cần thấy rõ những gì trong ấy. Bấy nhiêu đó quá đủ giúp tôi vượt khỏi bàn tay tử thần một lần nữa… Thôi tử thần, ta chào mi. Hẹn lần khác nhà.

Tôi vượt lên cao…

Các bạn tôi đang lượn vòng chờ đợi.

Chúng tôi im lặng hướng về Nam, luôn luôn ở đội hình chiến đấu để chờ đợi một cuộc săn đuổi của phi cơ địch. Nhưng rồi lại thoáng hiện chiếc cầu với hai cột cờ.

Lần này thì lại nằm bên cánh tay phải.

Phải, trái? Ai phải, ai trái? Tôi không cần.

Chỉ biết rằng chúng tôi đang trở về toàn vẹn và bây giờ hiện bay trên Huế…
Hầu hết phi cơ bị trúng đạn, nhưng nhạc gió vẫn quay đều. Tôi báo cáo sơ lược cho đài kiểm báo và cho biết đang trên đường về.

Hoàng hôn đẹp.

Sóng biển lấp lánh ánh bạc.

Tôi gỡ nhẹ đôi găng tay để đốt một điếu thuốc nhăn nheo được vuốt thẳng.
Trời tối dần. Khi đưa điếu thuốc lên môi, tôi chợt thấy bàn tay run run… Vì sung sướng thành công hay vì những phút giây căng thẳng rợn người vừa qua còn vương vấn? Có lẽ hai thứ hoà chung.

Thuốc ngon quá.

Buổi tối, lúc đang sửa soạn cho phi vụ hôm sau, thành tích của tôi được loan truyền trên đài phát thanh Sài Gòn. Tò mò bắt sang đài Hà Nội, họ đang khoe đã hạ được năm máy bay trong số ba mươi máy bay tiến đánh lúc ban trưa ở cùng một nơi chốn và thời gian mười hai chúng tôi đã đến và trở về.

Tôi mỉm cười…

Lê Bá Định

Thach Thao
04-17-2018, 04:28 PM
Chỉ biết rằng chúng tôi đang trở về toàn vẹn và bây giờ hiện bay trên Huế...


Thảo đọc hết bài mém đứng tim.:z12::63:
Lúc đó chú HV có mần thơ nổi hôn?

HaiViet
04-17-2018, 08:38 PM
Thảo đọc hết bài mém đứng tim.:z12::63:



-Cám ơn Thạch Thảo
-Trung Tá Lê Bá Định là Không Đoàn Trưởng Không Đoàn 72 Chiến Thuật trong Quân Chủng KQ Việt Nam Cộng Hòa, sau 75 bị đi 'cải tạo' nhiều năm và quyết định ở lại quê hương Việt Nam

HaiViet
04-18-2018, 08:35 AM
https://s31.postimg.cc/vbsxxs8nf/TQKG-_P2a.jpg (https://postimages.org/)


-Gửi tặng các bạn đã một thời bay dọc ngang trên vùng trời quê hương để giữ gìn và bảo vệ người dân và chính thể VNCH


Tổ Quốc Không Gian


Phi đạo chạy dài dưới cánh bay
Chim sắt vút lên những tháng ngày
Đi mây lướt gió dù mưa nắng
Không gian rộng mở trong tầm tay.

Nặng nợ tang bồng nên đó đây
Chiến tranh tàn phá, giặc tràn đầy
Thân trai thời chiến vì non nước
Hiên ngang anh dũng bước rồng mây

Hồn ta hòa hợp với núi sông
Tung cánh phiêu lưu quyết một lòng
Gìn giữ biên cương khung trời mộng
Đuổi giặc sa trường, trấn không trung

Đôi lúc ưu tư luống ngậm ngùi
Bạn bè lác đác gẫy cánh rơi
Xác thân trở về lòng đất mẹ
Ra đi coi tựa nhẹ lông hồng

Nghiêng đôi cánh sắt trút bom rơi
Địch quân tan tác chạy đằng trời
Bay lượn giữa làn mây lãng đãng
Khung trời kỷ niệm đã xa xôi.
Hải Việt

HaiViet
04-25-2018, 12:53 PM
https://s17.postimg.cc/bcbi0jrj3/tumblr_n6mrk1g_Gwe1rarngto1_400.gif (https://postimages.org/)


Tình Lính
Anh là người trai thời chinh chiến
Thương nhớ về em gái thành đô
Bao lần về phép lại ghé thăm
Khói bụi chiến trường em nhăn mặt
Mùi khét ghê!

Những lần hành quân nơi rừng sâu
Ba lô trĩu nặng vẫn nhớ nhau
Hái cánh hoa rừng bên bờ suối
Làm quà sinh nhật tặng người yêu
Anh nghèo ghê!

Có lúc cùng em đi dạo chơi
Tay em năm ngón mềm nhung gấm
Đan tay lính chiến đã thành chai
Mỉm cười anh nói nhỏ bên tai
Em tình ghê!

Anh kể em nghe nơi dừng quân
Nhìn trăng chiếu sáng thấy bâng khuâng
Viết vội cho em đôi dòng chữ
Đừng trách thư anh viết lung tung
Nhớ em ghê!

Em thường hay nói “giận anh ghê”
Làm em thao thức suốt canh khuya
Nhớ người hay hẹn nhưng không thấy
Lúc gặp nhau rồi anh cười tươi:

Em dễ thương ghê!
HaiViet



(Mượn ý từ bài thơ "Lính Mà Em" của Lý Thụy Ý)

HXhuongkhuya
04-25-2018, 05:07 PM
Còn Chút Gì Để Nhớ
( May Mà Có Em Đời Còn Dễ Thương )



https://www.youtube.com/watch?v=NSGgvvhpD5s&t=234s

Cách đây mấy hôm người anh văn nghê từng sinh hoạt chung trong diễn đàn VNCR gửi cho HX đường link
tài liệu quý báu sau cùng về Ca Sĩ Không Quân Sĩ Phú , do anh Hoàng Trọng Thuỵ phỏng vấn ..
Tâm tình của anh nhẹ nhàng khiêm tốn , chân tình ... Chừng 1 tháng sau lần phỏng vấn này anh đã ra đi vĩnh viễn .


.

Phần 2 ở đây :

https://www.youtube.com/watch?v=4B7H1MkyKJI&t=9s

HaiViet
04-26-2018, 01:15 PM
Ai Trở Về Xứ Việt - Minh Đức Hoài Trinh


(Gửi các bạn tù trong những
năm quê hương rách nát)




Ai trở về xứ Việt
Nhắn giùm ta người ấy ở trong tù
Nghe đâu đây vang giọng hờn rên siết
Dài lắm không?… Đằng đẵng mấy mùa thu
Ai trở về xứ Việt
Thăm giùm ta người ấy ở trong tù
Cho ta gửi một mảnh trời xanh biếc
Thay giùm ai mầu trời ngục âm u
Các bạn ta ơi bao giờ được thả
Đến bao giờ ăn được bát cơm tươi
Được lắng nghe tiếng chim cười trong gió lá
Đến bao giờ?
Bao giờ hờn uất mới nguôi?
Người bạn tù ơi, ta không quên đâu
Nhớ hôm xưa nhìn đôi tay cùm xích
Hàng song thưa chia cách vạn tình ngâu
Ai tra tấn nghe lòng ai kim chích
Anh sửa soạn lên đường về xứ Việt
Ta gửi về theo một ít tự do
Và nhiều lắm, nhiều nhớ thương tha thiết
Đến cửa ngục tù chia bớt chút buồn lo
Còn bạn nữa, biết nhau từ ngày ấy
Ta sẽ về đón ở cửa âm u
Đời sẽ đẹp, mùa xuân hồng biết mấy
Dầu ngoài kia mây có trĩu mùa thu.



https://youtu.be/4M1CFAXsmho

HaiViet
04-27-2018, 02:51 PM
-43 năm ngày mất nước, có gì hay?HV


Bệnh Viện và Nghĩa Trang

Trần Mộng Tú






https://www.baocalitoday.com/wp-content/uploads/2018/03/unnamed-4.jpg (https://www.baocalitoday.com/wp-content/uploads/2018/03/unnamed-4.jpg)



Chị thì thầm vào tai anh:

“Còn mấy hôm nữa là rằm tháng Giêng chắc mình phải về nhà chứ.”

Anh kéo chiếc mền mỏng lên ngang ngực, chiếc mền ngắn quá, lòi cả nửa ống chân ra ngoài. Anh nhìn chung quanh một vòng, ngượng ngùng co chân lại.
“Về sao được em, phải chờ chứ, còn nước còn tát, mấy hôm nay thằng bé cũng thấy khá hơn một chút.”

Hai vợ chồng đang nằm ngủ ngay trước cửa Bệnh Viện Ung Thư, con trai họ 12 tuổi kiếm được một chỗ nằm chung một giường với một đứa trẻ khác bên trong, (sau khi anh chị đưa cho y tá trực ở đó hai lần hai cái phong bì.) Dưới gầm giường thì có bố mẹ của đứa bé kia rồi, không còn chỗ cho anh chị nữa.
Họ lên đây từ trước Tết, đợi mãi mới tới phiên con được khám. Trong khi chờ thì cứ ngồi, nằm, ngay ở hành lang bệnh viện. Anh chị không phải là cặp vợ chồng duy nhất ngủ ở ngoài này. Số người chờ khám cho thân nhân hay chờ khám cho chính mình nhiều hơn số giường của bệnh viện có, nên người chờ đợi, ăn, ngủ, tràn lan ra tới hành lang.



https://www.baocalitoday.com/wp-content/uploads/2018/03/unnamed-4.jpg


Trời mưa lụt, nước tràn ngập cả trong phòng đợi, người ngồi, kẻ nằm trên những chiếc ghế nhựa trông thật thảm thương. Ngày khô thì chiếu trải la liệt dưới đất. Bệnh Viện mà trông như trại tỵ nạn.

Anh chị từ Hòa Bình mang con về Hà Nội chạy chữa, thằng bé 12 tuổi đang đi học bỗng ngã bệnh, chữa mãi Bác Sĩ tỉnh nhà không khỏi, thử máu, chụp hình mới biết là bị ung thư màng óc.
Chị lại thì thầm: “Tết mình đã không có mặt ở nhà để cúng ông bà, thì Rằm cũng phải về cúng Phật chứ anh. Hay em ở lại với con, anh về mấy hôm đi.”
“Anh về cũng chẳng an tâm được. Mấy hôm ngủ ngoài sương thấy em đã bắt đầu ho.Thôi, Trời Phật cũng thông cảm cho mình.”
Chị im lặng một lúc, lại ngập ngừng nói: “Thôi anh cứ yên tâm về đi, còn bà nội thằng Tí ở nhà nữa, anh về đi kẻo mẹ trông, em biết là mẹ mong anh về lắm.”



https://www.baocalitoday.com/wp-content/uploads/2018/03/unnamed-1.jpg


Người chồng ngồi hẳn dậy, co hai chân lên vòng tay ôm qua đầu gối, thở dài.

“Ừ, chắc anh nên về, em nói đúng, bà nội thằng Tí đang mong tin lắm. Anh đã chia tiền ra từng gói nhỏ để em tiện chi tiêu. Tiền trả cho Bệnh Viện chữa trị, tiền đưa bác sĩ thì anh để riêng, tiền đưa y tá, tiền lao công anh cũng để riêng.”

Người vợ ngồi hẳn dậy, quấn lại cái chăn cho gọn, thu xếp mấy cái túi đựng cả mộtgia đình lưu động của mình. Chị nhìn chung quanh một vùng bao quát, trong ánh nắng sớm mai yên tĩnh mọi người chưa thức dậy hết. Họ nằm ngang, nằm dọc, hay xoay chân ngược chiều nhau. Những bàn chân gầy gò, và những cái đầu xơ xác tóc, họ đang ngủ hay đã thức rồi mà vẫn còn nằm im lo lắng bất an. Mặt trời sẽ lên, thêm một ngày chờ đợi, đến bao giờ mới tới phiên mình, hay phiên của người thân mình. Số tiền mang trong túi, cài hai ba cái kim cho chặt, liệu có đủ trả tiền chạy chữa, tiền thuốc và tiền phong bì không?

Nói đến phong bì chị bỗng nhớ, hỏi anh: “Tiền anh lo đủ rồi nhưng anh quên chưa mua phong bì cho em. Đưa thẳng tiền mặt ra ai đứng gần cũng nhìn thấy, không tiện đâu.”
Anh ngẩn người ra, ừ nhỉ mấy hôm nay bận quá, cứ lo chỗ ăn chỗ ngủ cho con bên trong bệnh viện, cho hai vợ chồng ngoài hành lang, anh quên hẳn việc phải mua sẵn một lố phong bì. Anh nhìn trước nhìn sau thấy một xấp báo còn mới, ai đó vứt sang chỗ anh chị nằm. Anh nhặt lên nói với chị: “Báo còn mới, em cứ lấy con dao, rọc vuông vức rồi gói tiền vào đó cũng được. Nhưng phải nhớ để riêng vào túi trong, túi ngoài, kẻo nhầm của người này lại đưa cho người kia.”
Chị cười nhẹ: “Anh đừng lo, tiền thì em cẩn thận lắm.”



https://www.baocalitoday.com/wp-content/uploads/2018/03/unnamed-2.jpg


Chị đón xấp báo còn mới trong tay anh, báo trong tay thì dĩ nhiên là chữ trước mắt, chị đọc qua một chút trước khi đi tìm dao rọc. Sau mấy phút chị ngẩn người ra, để rơi tờ báo xuống lòng. Anh thấy lạ hỏi: “Tin gì vậy em?” Chị không nói, đưa tờ báo cho anh.

Báo chí trong nước cho hay, chính quyền thành phố Hà Nội hôm 1/2 công bố quy hoạch được thủ tướng phê duyệt về xây nghĩa trang “phục vụ nhu cầu an táng cán bộ cao cấp của đảng và nhà nước; các anh hùng, danh nhân của đất nước”.

Tin cho hay, nghĩa trang Yên Trung nằm dưới chân núi Ba Vì, cách trung tâm Hà Nội 40 cây số về phía Tây, giáp Vườn Quốc Gia Ba Vì; phía Đông giáp đồi núi và đường cao tốc Hòa Lạc-Hòa Bình; phía Nam giáp đồi núi và khu dân cư.
Tổng diện tích nghĩa trang là 120 hécta, gồm khu an táng 72 hécta, với 2,200 – 2,500 ngôi mộ, mỗi ngôi mộ có khuôn viên 25-35 mét vuông và khu đệm cây xanh cảnh quan trên 47 hécta, có sức chứa 5,000 người.



https://www.baocalitoday.com/wp-content/uploads/2018/03/unnamed-3.jpg


Nguồn vốn dự kiến hơn 1,430 tỷ đồng (hơn $63 triệu) sẽ lấy từ ngân sách nhà nước.Thời gian thực hiện dự án khoảng 36 tháng.

Anh đọc tiếp ở một trang khác:
Vẫn theo các báo, với tổng diện tích 120 hectare, tương đương một phường lớn ở nội thành Hà Nội, dự án có vị trí ở huyện Thạch Thất, dưới chân núi Ba Vì, cách trung tâm Hà Nội 40 kilomet về phía tây. Thông tin từ bản quy hoạch cho thấy sẽ có 105 hộ dân phải di dời để nhường chỗ cho dự án.
Anh đọc xong nhìn sang chị, thấy chị vẫn thẫn thờ nhìn mông lung ra một nơi xa lắc xa lơ nào đó. Anh hỏi: “Sao vậy em, nhà nước xây nghĩa trang thì dính dáng gì tới mình mà em buồn quá vậy?”

Chị quay lại nhìn chồng, hai mắt mở to:
“Sao mấy ông lớn không nghĩ đến việc xây thêm mấy cái bệnh viện cho người đau ốm, xây thêm trường học cho trẻ em? Họ bỏ ra tới 1,400 tỷ đồng để lo “chôn “ những người chưa chết. Rồi lại thêm 105 gia đình phải mất nhà mất cửa cho họ thêm chỗ. Anh nhìn đi, cả bao nhiêu năm nay bệnh nhân cũng như người thân của bệnh nhân nằm màn trời chiếu đất trước cửa bệnh viện. Trẻ con nghèo không đủ cơm đã đành ngay cả trường lớp cũng thiếu thốn. Có ông lớn nào quan tâm tới không?”

Anh nhìn vợ với cặp mắt thương hại, nói nhỏ:
“Thế bây giờ em định làm gì, em cầm biển ngữ đi biểu tình đòi nhà nước xây bệnh viện, trường học thay vì xây nghĩa trang cho các ông lớn hả. Em có muốn vào tù vì tội chống phá nhà nước, trong khi con em đang bị ung thư không?”

Chị nhìn anh một lúc, không trả lời. Hai con mắt chị ánh lên một nét giận dữ, chị mở tung những cái giỏ ra tìm con dao, chị nín thở rọc tờ báo ra từng miếng nhỏ để làm những cái phong bì, chị dằn mạnh từng nhát dao đi qua những hàng chữ: “nghĩa trang, “phục vụ nhu cầu an táng cán bộ cao cấp của đảng và nhà nước” “Nguồn vốn dự kiến hơn 1,430 tỷ đồng (hơn $63 triệu) sẽ lấy từ ngân sách nhà nước.” “105 hộ dân phải di dời để nhường chỗ cho dự án.”
Chị cắt ngang, cắt dọc tờ báo tưởng như cắt đứt được những dự án làm chị uất ức. Chị cắt được hơn mười cái phong bì, chia ra bốn túi khác nhau, cho bác sĩ, y tá và lao công. Chị biết, muốn cứu con chị thì không thể nào tránh né được cái khoản chi trả thêm này.

Chị nhìn anh đang thu xếp về nhà với mẹ để kịp cúng Rằm. Thật ra chị biết, cúng Rằm chỉ là phụ, việc chính là anh về nhà chạy thêm tiền, số tiền anh chị đem theo được so với số tiền sẽ phải dùng tới cách xa nhau nhiều quá. Nghĩ đến những món nợ sẽ phải trả, chị thấy như có một khối đá đè lên ngực.
Hai con mắt chị vẫn còn ánh lên những tia giận dữ, cái giận dữ của một người hoàn toàn bất lực trước một việc xấu mà sức mình không làm gì được. Một khu nghĩa trang 5000 huyệt mộ. Quan chức cao cấp Đảng ở đâu mà nhiều thế? Chắc chắn các đại gia sẽ có phần mộ ở đây. Có khi cả ca sĩ nổi tiếng có tiền cũng dọn vào. Chưa chắc các danh nhân và anh hùng tử sĩ đã có chỗ, vì phần đông gia đình họ nghèo và họ đã tắt tiếng nói (may ra có một tấm bia chung).
Chị kêu thầm trong ngực. “Bệnh Viện, Trường Học và Nghĩa Trang. Một cái cho người sống, một cái cho kẻ (chưa) chết. Cái nào cần thiết hơn.” Nước mắt chị ứa ra.
Có ai trả lời cho chị không?

tmt Ngày 2/25/2018

HaiViet
04-29-2018, 06:26 PM
Em Vẫn Mơ Một Ngày Về-Nguyệt Ánh




https://youtu.be/tTXhqe925I4

HaiViet
05-01-2018, 09:13 AM
Báo Xuân ...


https://s31.postimg.cc/ncl1q93hn/Sao-mac-ao-dai-du-xuan-02.jpg (https://postimages.org/)



Áo Em Voan Trắng
Mùa xuân em mặc áo hồng
Đan tay dạo bước phố đông rộn ràng
Mùa hè khoác áo lụa vàng
Cùng nhau hò hẹn bên hàng phượng xưa

Mùa thu áo tím cây thưa
Đường tình ngập lá trời vừa lập đông
Bây giờ tuyết phủ đầy đồng
Áo em voan trắng ….(đi lấy chồng)
Anh sầu đông mấy mùa.
Hải Việt

HaiViet
05-11-2018, 01:19 PM
Nhắm mắt cho tôi tìm một thoáng hương xưa, cho tôi về đường cũ nên thơ, cho tôi gặp người xưa ước mơ. Hay ..... chỉ là giấc mơ thôi


https://s9.postimg.cc/yaa5dx573/Tinh_Toi1.jpg (https://postimages.org/)

HaiViet
06-17-2018, 07:41 AM
HAPPY FATHER’S DAY

Hôm nay ngày lễ của cha
Ai ai cũng có gói quà mang theo
Phần tôi chẳng biết ra sao
Phải đi lựa mãi thế nào cho xong
Y như có lỗi trong lòng
“Father” con chợt gọi thầm cha ơi
Sao tim con bỗng bồi hồi
Dưới hiên cha đứng nhìn nơi cuối trời
An nhàn trong cảnh đơn côi
Yên lặng trong nỗi ngậm ngùi xót xa

Hải Việt

HaiViet
06-22-2018, 02:10 PM
-Thơ chị Sao Linh gửi tặng người em gái thân thương


https://s8.postimg.cc/3l172mfsl/Ao_Tim_Ngay_Xua-_P1a.jpg (https://postimages.org/)

cuocsi
07-17-2018, 03:24 AM
https://s31.postimg.cc/vbsxxs8nf/TQKG-_P2a.jpg (https://postimages.org/)


-Gửi tặng các bạn đã một thời bay dọc ngang trên vùng trời quê hương để giữ gìn và bảo vệ người dân và chính thể VNCH


Tổ Quốc Không Gian



Phi đạo chạy dài dưới cánh bay
Chim sắt vút lên những tháng ngày
Đi mây lướt gió dù mưa nắng
Không gian rộng mở trong tầm tay.

Nặng nợ tang bồng nên đó đây
Chiến tranh tàn phá, giặc tràn đầy
Thân trai thời chiến vì non nước
Hiên ngang anh dũng bước rồng mây

Hồn ta hòa hợp với núi sông
Tung cánh phiêu lưu quyết một lòng
Gìn giữ biên cương khung trời mộng
Đuổi giặc sa trường, trấn không trung

Đôi lúc ưu tư luống ngậm ngùi
Bạn bè lác đác gẫy cánh rơi
Xác thân trở về lòng đất mẹ
Ra đi coi tựa nhẹ lông hồng

Nghiêng đôi cánh sắt trút bom rơi
Địch quân tan tác chạy đằng trời
Bay lượn giữa làn mây lãng đãng
Khung trời kỷ niệm đã xa xôi.
Hải Việt


:z67: Ghé thăm ông chút nheng ông.

HaiViet
07-27-2018, 01:19 PM
-Cám ơn anh cuocsi và các bạn ghé thăm.
-Đi họp dưới phố tiện tay chụp vài tấm hình


https://s33.postimg.cc/skfmhp6u7/IMG_4211.jpg (https://postimages.org/)


https://s33.postimg.cc/k3g46nrtr/IMG_4212.jpg (https://postimages.org/)


https://s33.postimg.cc/9gmb1cekf/IMG_4215.jpg (https://postimages.org/)


https://s33.postimg.cc/fhjzyh6cf/IMG_4217.jpg (https://postimages.org/)


https://s33.postimg.cc/m80h7xw33/IMG_4231.jpg (https://postimages.org/)


https://s33.postimg.cc/ef9tfzsov/IMG_4225.jpg (https://postimages.org/)

HXhuongkhuya
08-02-2018, 06:39 AM
Cám ơn anh Hải Việt cho thăm một vòng phố .





https://s8.postimg.cc/xxntgc1s5/IMG_4506.jpg (https://postimages.org/)



HX gửi 1 góc phố ( lạ và quen ) vô nhà anh Hải Việt .
Chúc các anh chị các bạn trong Khung Trời Kỷ Niệm luôn vui khoẻ .

HXhuongkhuya
08-02-2018, 07:20 AM
​ (https://postimages.org/)https://ci6.googleusercontent.com/proxy/N3LbTewxgbYdtZfdFO7hsxxE_cx1LFy_nU64p4cg7x0ab-JCBQgoPQkZmxmBjRf489JWetpOp7tLyIIIB3MpExhfh_3HbMQA akYR_g-DiUKLublA1Td4H1TSzyLBMNdErOqe1QbAcVWnqA=s0-d-e1-ft#https://s15.postimg.cc/9haubxmnf/34017509_1826502030985170_6448342805906456576_n.jp g (https://postimages.org/)

Chào anh Hải Việt.

" Cám ơn anh Hải Việt còn cất và đăng lại một bài thơ kỷ niệm thuở ban đầu với những người bạn nét trong khung trời đấy ắp kỷ niệm ."


Chiều nay bỗng nhớ một người
Nhớ tà áo tím em cười với ta
Bâng khuâng cảnh cũ thiết tha
Tìm đâu áo tím mặn mà ngày xưa ...
( Sao Linh )


Sự khắc khoải , nỗi nhớ mong thoát ra qua câu thơ :


Cảnh cũ còn đây áo tím đâu
Người đi bỏ lại khối u sầu
Thôi đành nuốt lệ buồn cay đắng
Áo tím ngày xưa đã phai mầu
( Sao Linh )


Nỗi nhớ vô hình dâng lên khoé mắt , như sự réo gọi từ xa thẳm , người em đã thổ lộ :


Áo tím còn đây áo tím sầu
Lục Bình trôi nổi biết về đâu
Long lanh ngấn lệ Hương Giang tủi
Thờ thẫn trong lòng Sông Tiền đau ...
( Huong Khuya )


Có khi mượn nỗi niềm của người khác để diễn tả nỗi lòng mình:


Nỗi nhớ giống như tiếng thở dài
làm sao vơi được nhớ thương đây
Nhớ thương mà gói thành mây được
Thì thả một lần cho gió bay
( Sương Mai )




Tình bạn , tình anh chị em ...v.v... mãi đẹp khi ta cho đi những chân tình sẽ nhận lại những thân tình . Cuộc đời không bằng phẳng , không trải sẵn gấm hoa , song giá trị chân thật của tình bạn , tình anh em , chị em và sự thuỷ chung thì luôn còn , nếu có hiểu lầm rồi thời gian vẫn luôn có câu trả lời đúng nhất . Đã bao năm qua , tình ấy vẫn còn , vẫn khắng khít trên phố Nét cũng như ngoài đời . Lời nhắn thăm hỏi được trao gửi , HX làm chim xanh đưa tin nhé :




" Cám ơn HX đã nhắc lại kỷ niệm ngày nào . chị gửi lời thăm anh Hải Việt nha ... KTKN là diễn đàn của anh HV phải không HX ? Chị nhớ anh có diễn đàn xxxx ..."


" Cho anh gửi lời thăm chị Sao Linh chúc chị luôn mạnh khỏe, kết bạn và giữ được tình bạn ( lâu dài như thế ) thì rất khó và rất quí. Thân mến ! " xx






https://ci4.googleusercontent.com/proxy/U3zDtE9e10T1kNMl1OLQwxWTBwRvr0VsR4-57TCVxuN866Xmm1FeEuMUTHlZJBaeweycjpLb2wd9M26Hyvs-JtcoXQ=s0-d-e1-ft#https://s15.postimg.cc/kyr72yfdn/IMG_3234.jpg (https://postimages.org/)
HX

HaiViet
08-03-2018, 02:21 PM
-Cám ơn nhạc sĩ Lã Mộng Thường đã phổ nhạc thơ của SL, HX, HV.
-Chúng ta đã có những ngày tháng thật vui và quí mến nhau qua những dòng thơ, nhạc....và những lúc cười đùa, dí dỏm.

https://s33.postimg.cc/px77rja3j/Bang_Khuang.jpg (https://postimg.cc/image/ct1neui1n/)

HaiViet
08-17-2018, 02:53 PM
https://s33.postimg.cc/hm44q1wzj/cungtien1.gif (https://postimages.org/)

HaiViet
08-17-2018, 03:00 PM
https://s33.postimg.cc/bmgdm06xr/Gian_Hon-_P1a.jpg (https://postimages.org/)


Giận Hờn

Những muộn phiền, giận hờn nay khép lại

Để cùng anh chia sẻ chút tình thân

Nắm tay em đi trên đoạn đường gần

Khỏi nuối tiếc khi xa nhau vĩnh viễn.



Em còn giận, còn hờn anh vẫn biết

Nhưng xin đừng quay mặt chẳng nhìn nhau

Vì cuộc đời nào ai biết mai sau

Còn có dịp hẹn hò nhau đâu đấy?



Hãy trang điểm, tô son thêm lộng lẫy

Để cho anh nhìn thấy dáng em yêu

Nụ cười tươi, niềm hạnh phúc thật nhiều

Và giữ mãi những điều mơ mộng nhất.

HảiViệt

cuocsi
08-20-2018, 03:16 PM
"...Nắm tay em đi trên đoạn duờng gần
Khỏi nuối tiếc khi xa nhau vĩnh viễn...."
Hải Việt

Nhà bác này đúng là cứ mãi mê giận hờn và mơ mộng ! Siêng thật đấy !
Hay ! :z57::z57::z57:Tới luôn nheng bác tài !



https://s22.postimg.cc/e2synmqqp/IMG_6325.jpg (https://postimg.cc/image/v3buwb3rx/)



Chúc bác mơ nhiều hơn nữa để bà con được đọc thơ giận hờn nữa !

HaiViet
08-21-2018, 02:40 PM
"...Nắm tay em đi trên đoạn duờng gần
Khỏi nuối tiếc khi xa nhau vĩnh viễn...."
Hải Việt

Nhà bác này đúng là cứ mãi mê giận hờn và mơ mộng ! Siêng thật đấy !
Hay ! :z57::z57::z57:Tới luôn nheng bác tài !

Chúc bác mơ nhiều hơn nữa để bà con được đọc thơ giận hờn nữa !



-Anh cuocsi, con đường đời mình đi cũng không còn bao xa, có khi chỉ là một đoạn gần.....rất gần
chẳng nên giận hờn ganh ghét nhau làm gì mà nên chia sẻ những niềm vui khi còn có dịp bên nhau

-Thỉnh thoảng làm một bài thơ tình để "tưởng như còn người yêu ...."


https://s8.postimg.cc/fto8x5i1h/Khong_Co_Em-_P2a.jpg (https://postimages.org/)

Thu Vàng
08-27-2018, 02:42 PM
https://s33.postimg.cc/bmgdm06xr/Gian_Hon-_P1a.jpg (https://postimages.org/)


Giận Hờn

Những muộn phiền, giận hờn nay khép lại

Để cùng anh chia sẻ chút tình thân

Nắm tay em đi trên đoạn đường gần

Khỏi nuối tiếc khi xa nhau vĩnh viễn.



Em còn giận, còn hờn anh vẫn biết

Nhưng xin đừng quay mặt chẳng nhìn nhau

Vì cuộc đời nào ai biết mai sau

Còn có dịp hẹn hò nhau đâu đấy?



Hãy trang điểm, tô son thêm lộng lẫy

Để cho anh nhìn thấy dáng em yêu

Nụ cười tươi, niềm hạnh phúc thật nhiều

Và giữ mãi những điều mơ mộng nhất.

HảiViệt




Chào cả nhà Khung Trời Kỷ Niệm & Phố
Thân mến chúc tất cả luôn vui & may mắn trong cuộc sống :z57:

----

Rón rén vào nhà anh Hai đọc thơ, xem tranh hoài, cho đến hôm nay mới dám gõ cửa... dạ thưa... chào hỏi, và cũng xin phép hùn hạp tiếp theo bài thơ Giân Hờn với anh đây.


Giận Hờn

Những muộn phiền, giận hờn nay khép lại
Để cùng anh chia sẻ chút tình thân
Nắm tay em đi trên đoạn đường gần
Khỏi nuối tiếc khi xa nhau vĩnh viễn.

Em còn giận, còn hờn anh vẫn biết
Nhưng xin đừng quay mặt chẳng nhìn nhau
Vì cuộc đời nào ai biết mai sau
Còn có dịp hẹn hò nhau đâu đấy?

Hãy trang điểm, tô son thêm lộng lẫy
Để cho anh nhìn thấy dáng em yêu
Nụ cười tươi, niềm hạnh phúc thật nhiều
Và giữ mãi những điều mơ mộng nhất.

HảiViệt

Thương Yêu
(Họa y vận)

Chữ số phận hãy làm ngơ bỏ lại
Tấc lòng này vẫn tồn tại hiện thân
Hoa bướm, gió trăng, sao vẫn thật gần
Quấn quít mãi trong lưu ly miên viễn

Chiều chậm qua cỏ cây, chim sáo biết
Anh và em nỗi da diết chen nhau
Nợ cơm áo trả dễ chẳng trước sau
Nhưng rất đắt lời thương từng nói đấy

Trời vào Thu tình ơi đừng hờn lẫy
Lá thay hồng để đẹp lứa đôi yêu
Và cũng là lúc chợt nghĩ thêm nhiều
Ngày xưa cũ - Ngày đôi mình vui nhất!

Thuvang

HaiViet
08-28-2018, 06:16 AM
Chào cả nhà Khung Trời Kỷ Niệm & Phố
Thân mến chúc tất cả luôn vui & may mắn trong cuộc sống :z57:

----

Rón rén vào nhà anh Hai đọc thơ, xem tranh hoài, cho đến hôm nay mới dám gõ cửa... dạ thưa... chào hỏi, và cũng xin phép hùn hạp tiếp theo bài thơ Giân Hờn với anh đây.





-Cám ơn ThuVang đã ghé trang KTKN, đi rón rén lại tưởng mùa thu đến mang theo lá thu rơi ....


https://s33.postimg.cc/sy0abbw27/oie_GH.gif (https://postimages.org/)

HaiViet
09-10-2018, 02:12 PM
https://s33.postimg.cc/3xhxkj83j/Ta_Ao_ST.png (https://postimages.org/)




Tà Áo Sân Trường
Áo trắng sân trường áo trắng bay
Buâng khuâng nhìn lá rụng rơi đầy
Tóc em lả lướt trôi theo gió
Chiếc nón bài thơ anh đắm say

Giở trang lưu bút em trao tay
Hồn thơ vương vấn tựa mây bay
Từng cơn gió lộng tà áo trắng
Em với phượng hồng anh ngất ngây

Những bước em đi dưới hàng cây
Đẹp như hoa mộng, chút hao gầy
Giống nàng tiên nữ trong sương sớm
Phảng phất nhẹ nhàng hương cỏ may
HảiViệt

HaiViet
09-21-2018, 11:46 AM
https://i.postimg.cc/L4NXgtbG/Lam_Quen-_P1a.jpg (https://postimages.org/)


https://app.box.com/s/0pq3d44x4is0j6fh327kukhakgo84u09

Theo em xuống phố trưa nay
Đang còn chất ngất cơn say
Theo em bước xuống cơn đau,
Bên ngoài nắng đã lên mau
Cho nhau hết những mê say,
Cho nhau hết cả chua cay
Cho nhau chất hết thơ ngây,
Trên cánh môi say
Trên những đôi tay,
Trên ngón chân bước về tình buồn.......
(Lê Uyên Phương)

Thu Vàng
09-21-2018, 12:57 PM
https://i.postimg.cc/L4NXgtbG/Lam_Quen-_P1a.jpg (https://postimages.org/)


https://app.box.com/s/0pq3d44x4is0j6fh327kukhakgo84u09

Theo em xuống phố trưa nay
Đang còn chất ngất cơn say
Theo em bước xuống cơn đau,
Bên ngoài nắng đã lên mau
Cho nhau hết những mê say,
Cho nhau hết cả chua cay
Cho nhau chất hết thơ ngây,
Trên cánh môi say
Trên những đôi tay,
Trên ngón chân bước về tình buồn.......
(Lê Uyên Phương)




Wow... wow... Vũng Lầy Của Chúng Ta ít nghe hay quên nghe, giờ được nghe, phải nói là ngưỡng mộ từ mỗi ca từ trong đó

Anh Hai hát bài này nghe vừa lãng mạng, bụi bụi, vừa ngầu ngầu và hình như rất thực bụng...:z67: :z57:

Cảm ơn anh Hai thật nhiều. Chúc anh vui luôn!

HXhuongkhuya
09-24-2018, 08:25 AM
:z57:

Nghe nhạc Lê Uyên Phương , người ta hay hình dung vùng thảo nguyên bát ngát yên bình có đôi tình nhân ( Uyên và Phương ) thong dong bên nhau . Nơi ấy không có ganh ghét , hiềm tị , rình rập , ... mà chỉ có tình yêu trong sáng bên những bạt ngàn hương hoa .

Vũng Lầy Của Chúng Ta hay bất cứ ca khúc nào của Lê Uyên Phương cũng mang đến cho người nghe một cảm giác dễ chịu , yêu đời . Hát nhạc LUP chỉ cần hát với tâm trạng thoải mái thả lỏng , phải gai góc , bụi bụi nhưng lãng mạn như sis Thu Vàng nói , là ra phong cách nhạc LUP .

Anh HV có giọng hát khá phong phú , nếu anh HV dàn trải từng chữ , bớt " gằn " giọng thì người nghe sẽ dễ chịu . Hay là do đóng vai ác với Huynh Diệp trong Con Ma Dễ Thương nên mới thế ?

:)

HaiViet
09-24-2018, 09:10 AM
-Ghê quá, gặp ngay nhà phê bình văn học nghệ thuật kiêm phê bình âm nhạc. Hôm nào mời cô vô nhà mấy nhạc sĩ, ca sĩ nổi tiếng trong diễn đàn mình như nhạc sĩ Phạm Anh Dũng, nhạc sĩ Nguyến Đình Phùng, ca sĩ Triển, ca sĩ Thu Hoài ..... cho vài câu nhận xét thì quí quá

-Cám ơn Thuvang, cuocsi, Hương Xưa và các bạn ghé thăm trang KTKN.


https://i.postimg.cc/Rhp1SftL/signature_1_1.gif (https://postimages.org/)

HaiViet
09-24-2018, 02:51 PM
Một Thời Áo Trắng
-Cánh Phượng Hồng Thủa Xưa

-Những vui buồn của một thời áo trắng, lâu lâu nhớ lại vẫn thấy vui trong kỷ niệm.
-Các bạn có nhận ra giọng của Hoài Thương (Bảo Thy) không?


https://i.postimg.cc/wM0g2QKd/tc3acnh-he1bb8dc-trc3b2.jpg (https://postimages.org/)

https://app.box.com/s/18quvirpa11g05immjl80rtiva2vjknp (https://app.box.com/s/18quvirpa11g05immjl80rtiva2vjknp)

Chiều nay, nhặt cánh phượng hồng bỗng nhớ:
dấu chân xưa, ai để lại sân trường.
Ta có một thời, yêu không dám ngỏ.
Ngày chia tay, em chợt đẹp khác xa.....
(CPHTX)

cuocsi
09-25-2018, 05:27 PM
Chào anh Hải Việt. Kỷ niệm một thời khó quên hén. Nghe ấm lòng. :z67::z57::z57:

https://i.postimg.cc/JzFbPLFS/IMG_7804.jpg (https://postimages.org/)

cello
09-26-2018, 06:44 PM
bất cứ ca khúc nào của Lê Uyên Phương cũng mang đến cho người nghe một cảm giác dễ chịu , yêu đời .



thật không đó ? ;p

https://www.youtube.com/watch?v=gG45QS0zkXQ

HXhuongkhuya
09-26-2018, 08:07 PM
thật không đó ? ;p

https://www.youtube.com/watch?v=gG45QS0zkXQ


Lê Uyên có viết câu " chết bên nhau thật là hồn nhiên ... " mà . :)
Có lẽ cảm nhận đó đúng cho những ca khuc mà HX đã nghe thôi nhỉ . Cám ơn cello giới thiệu bài hát xưa .






-Ghê quá, gặp ngay nhà phê bình văn học nghệ thuật kiêm phê bình âm nhạc.



https://i.postimg.cc/Rhp1SftL/signature_1_1.gif (https://postimages.org/)


Dạ không dám đâu . Anh HV khéo đùa .

Thu Vàng
10-12-2018, 09:36 PM
Một Thời Áo Trắng
-Cánh Phượng Hồng Thủa Xưa

-Những vui buồn của một thời áo trắng, lâu lâu nhớ lại vẫn thấy vui trong kỷ niệm.
-Các bạn có nhận ra giọng của Hoài Thương (Bảo Thy) không?


https://i.postimg.cc/wM0g2QKd/tc3acnh-he1bb8dc-trc3b2.jpg (https://postimages.org/)

https://app.box.com/s/18quvirpa11g05immjl80rtiva2vjknp (https://app.box.com/s/18quvirpa11g05immjl80rtiva2vjknp)

Chiều nay, nhặt cánh phượng hồng bỗng nhớ:
dấu chân xưa, ai để lại sân trường.
Ta có một thời, yêu không dám ngỏ.
Ngày chia tay, em chợt đẹp khác xa.....
(CPHTX)





Chào anh HaiViet, chào anh Cuoc, chào Cello, chị Khanh, HX cùng cả nhà trong KTKN & Phố. Chúc tất cả luôn vui và hạnh phúc :z57::z57:


Thực ra, TV đã nghe clip này ba lần, lần đầu tiên thì có lẽ có sự xúc động nên không tập trung, cho đến hai lần sau mới chú ý vào câu chuyện anh Hai kể (tại vì nghe anh kể một câu chuyện có tính cách rất riêng tư, mà khi nghĩ lại anh vẫn thấy sự ấm áp nhưng với bằng một giọng kể vẫn còn vướng vít một "nỗi buồn thăm thẳm"... do đó người lắng nghe như TV hơi suy tư, chùn dạ... xúc động cùng với anh)

Cảm ơn anh Hai rất nhiều đã cho nghe những lời tâm sự trên cùng với bản nhạc "Cánh Phượng Hồng Thuở Xưa" :z57:

HaiViet
10-15-2018, 12:53 PM
Một Thời Áo Trắng

-Phượng Hồng
Kỷ niệm bên em với phượng hồng
Nhớ hàng phượng vĩ dọc ven sông
Ngày xưa hoa phượng cài lên áo
Để mãi bây giờ anh nhớ nhung ....
HV


https://i.postimg.cc/xTSpX09C/Phuong-H-P1a.jpg (https://postimages.org/)

https://app.box.com/s/h38krlvdxxphmtudrgcwfyc2uvwbcuhr
(Một Thời Áo Trắng của HT)


-Cám ơn ThuVang, anh CuocSi, Hương Xưa và các bạn ghé thăm kỷ niệm của một thời áo trắng vẫn không nhạt phai trong ký ức

HaiViet
10-19-2018, 01:00 PM
https://i.postimg.cc/HsfCRtFx/Emva-MT-P1b.jpg (https://postimages.org/)


Em Và Mùa Thu


Có phải em dạo mùa thu Hà Nội

Ngắm lá vàng rơi ngập lối em đi

Và trong tim thấp thoáng bóng tình si

Của ai đó khắc ghi hình bóng cũ.



Hình như trăng đã in trên hè phố

Đôi tình nhân soi bóng nước hồ thu

Từ dạo em đi phố bỗng hoang vu

Trời se lạnh, khi gió thu thổi đến.



Có phải em nhớ mùa thu Hà Nội


Mùi hoàng lan mùi hoa sữa thơm nồng


Những con đường giữa hàng phố rêu phong

Còn tha thiết giữ tấm lòng hoài cổ.

HảiViệt

HXhuongkhuya
10-19-2018, 02:40 PM
Chào anh Hải Việt .

HX đã thấy Hoàng Lan trong bài hát Hà Nội Ngày Tháng Cũ của Nhạc Sĩ Song Ngọc . Từng đứng bên hồ Thuyền Quang nghe âm vang câu hát : " Hương Lan vương vương bên hồ Thuyền Quang ..." .






https://i.postimg.cc/y8q95XH4/Hoang-Lan.jpg (https://postimages.org/)
Lan đó là Hoàng Lan .*






https://i.postimg.cc/RhKNJVDf/HDB-102-ho-ng-lan.jpg (https://postimages.org/)

Hoa này cũng được gọi là Hoàng Lan * ( thuộc loại địa Lan , hoa vàng )
Nhưng hương Lan trong bài hát Hà Nội Ngày Tháng Cũ thì là loại hoa ở trên cùng
.






https://i.postimg.cc/2800Xk6r/Cattleya-aurantiaca.jpg (https://postimages.org/)

Gửi vô Khung Trời Kỷ Niệm một loại hoa sang trọng : Lan Hoàng Hậu* ( Cattleya ) .
Lan Hoàng Hậu cũng thuộc họ nhà Địa Lan .


Chúc anh Hải Việt , sis Thu Vàng , anh Cuốc , cello , ... ACE trong Khung Trời Kỷ Niệm , ACE Phố những ngày cuối tuần vui vẻ hạnh phúc .
*( Nguồn hình trên Net )


Do thấy bài thơ có chữ " hoang lan " , mới đầu cũng nghĩ do typo , nhưng thấy thơ trong tranh cũng có hai chữ " hoang lan " , HX tưởng anh HX nhắc đến một loài hoa nào khác mà HX không biết .

HaiViet
10-26-2018, 10:24 AM
-Hoa lan đẹp quá, cám ơn Hương Xưa. Mời các bạn Ngắm Hoa cùng Hoà Thượng Thích Quảng Độ.



Ngắm hoa – thơ Thích Quảng Độ
October 24, 2018



https://i2.wp.com/www.nguoi-viet.com/wp-content/uploads/2018/10/ngắm-hoa.png?resize=696%2C464&ssl=1 (https://i2.wp.com/www.nguoi-viet.com/wp-content/uploads/2018/10/ngắm-hoa.png?fit=700%2C467&ssl=1)
(Nguồn: Google)



Ta với hoa ai già ai trẻ
Nghĩ ra rồi cái lẽ như nhau
Hoa có từ nghìn xưa,có mãi đến nghìn sau
Ta sinh ra từ vô thỉ và còn sinh mãi mãi

Tâm Bồ Tát không bao giờ sợ hãi
Đường tử sinh cứ thanh thản đi qua
Ta vân du khắp cõi Ta Bà
Và ở đâu cũng thấy hoa tươi thắm

Từng sát na lặng yên ta ngắm
Ta nhìn hoa và hoa nở trong ta
Giữa thăng trầm thế cuộc phù sa
Ta và hoa an nhiên tự tại

Mặc bốn mùa Xuân qua Đông lại
Hoa vẫn tươi và ta mãi chẳng già
Vòng luân hồi tuỳ nguyện vào ra
Mà ai biết chỉ ta với hoa tri kỷ



(Ngày 9 tháng 10 năm 2018, tại từ đường thuộc xóm 9 thôn Nam Thanh, xã Nam Thanh, huyện Tiền Hải, tỉnh Thái Bình.)

Sa Môn Thích Quảng Độ

HaiViet
11-15-2018, 02:13 PM
Mùa Thu Lá Bay

https://youtu.be/LBLBMa7Ctcc

HaiViet
11-15-2018, 02:29 PM
https://i.postimg.cc/1tCbKsrM/Nho-Tham-P1-R.gif (https://postimages.org/)


Gọi Thầm
Gọi người thầm gọi trong lòng
Mà giòng nước mắt lưng tròng đầy vơi
Hôm qua nghe tiếng mưa rơi
Trái tim thổn thức ngậm ngùi nỗi đau

Mây về bắc một nhịp cầu
Treo lơ lửng giữa hai đầu nhớ thương
Một luồng khói phả hơi sương
Lạnh giăng mờ mịt trùm vương nỗi sầu

Dang tay hứng giọt mưa ngâu
Giọt rơi trên tóc giọt rầu khóe mi
Giọt ai giọt oán những gì...
Giọt sa xuống đất... chôn... đi cuộc tình...
HuongXua




Nhớ Thầm
Thương ai xin giữ trong lòng
Vậy mà vẫn cứ âm thầm nhớ nhung
Dù cho xa cách nghìn trùng
Tưởng như mình đã cùng chung nỗi buồn.

Lắng nghe những giọt mưa tuôn
Giọt sa xuống đất giọt luồn vào tim
Sao anh chẳng chịu đi tìm?
Hình như anh sợ trăm nghìn đắng cay.

Mây đem những giọt mưa bay
Rơi trên mái tóc, đôi tay ngọc ngà
Ước gì như giọt mưa sa
Hoà chung nước mắt ai mà nhớ ai.
HảiViệt

HaiViet
12-07-2018, 02:03 PM
https://i.postimg.cc/Qtww2PQQ/ChoNhau.gif (https://postimages.org/)


Chờ nhau
Có phải em chờ anh đã lâu
Sống trong hạnh phúc lẫn thương đau
Anh như tuyết phủ giăng đầu núi
Mong nhớ về em chốn giang đầu

Có phải em là em gái đâu
Nên anh mơ ước được gần nhau
Đắm đuối nhìn em trong sóng mắt
Nét đẹp thơ ngây lúc nguyện cầu

Có phải tình mình lắm bể dâu
Anh còn tung cánh tựa hải âu
Bóng em thấp thoáng trong khung cửa
Vương vấn tìm em chốn bể sầu.
Hải Việt

HaiViet
12-13-2018, 11:22 AM
https://i.postimg.cc/FKYmWbw2/oie-oie-overlay-1.gif (https://postimages.org/)


Hình như em rất yêu mầu tím

Để anh lên rừng hái hoa sim

Mang về pha chế hoa thành mực

Viết, vẽ một mầu tím huế thương.

Hải Việt

Thu Vàng
12-17-2018, 11:04 PM
Chào anh Hai, chào cả nhà Khung Trời Kỷ Niệm và Phố. Chúc tất cả mọi sự tốt đẹp luôn! :z57::z57:

https://thuvangblog.files.wordpress.com/2018/05/ch%C3%BAc-GS1-copy.jpg

Góp thêm chút màu tím với anh Hai,


Mến chúc anh Hai mùa Giáng Sinh ấm áp, an lành
Năm mới 2019 mọi sự thành công và hạnh phúc!

HaiViet
01-01-2019, 08:46 PM
-Mời các bạn ghé qua Khung Trời Kỷ Niệm để nghe ông cựu đại sứ Pháp tâm sự về Hà Nội của tôi
-Chúc mừng năm mới 2019 đến các bạn. Cám ơn chị Thuy Khanh, Hương Xưa, anh Cuocsi, anh Hoài Vọng, anh Ngọc Hân, anh Diệp, cô Ba, Thạch Thảo ... đã ghé thăm, chúc các bạn năm mới vui và may mắn, phát tài.




A voir l'excellente vidéo sur Hanoi ( 52mn) réalisée par l'ex-ambassadeur de France ( vietnamophone) à Hanoi, Mr POIRIER:



https://vimeo.com/235949960
(https://vimeo.com/235949960)

https://i.postimg.cc/rFxFw94J/hanoi1.jpg (https://postimages.org/)

HaiViet
01-16-2019, 07:36 PM
Hương giỏi quá! chị phục lăn.
Mang món này vô hối lộ Hương đây, chị ngại, không dám tập Giựt Cân Kinh đâu.





https://i.imgur.com/XGZQPTM.png?1




-Chị Thuỵ Khanh đừng tập môn này, giựt dữ lắm
-Chi vô Suối Nguồn Tươi Trẻ đi, để lấy lại tuổi thanh xuân.



Suối Nguồn Tươi Trẻ


·Một buổi chiều cách đây vài năm, khi tôi đang ngồi đọc báo trong công viên thì có một cụ gìa xuất hiện. Cụ tiến lại gần và ngồi xuống cạnh tôi. Trông cụ có vẽ đã gần thất tuần, với cái đầu hói, đôi vai buông thỏng và tấm thân khòm hẳn trên cây gậy. Lúc đó tôi không ngờ rằng sự gặp gỡ nầy đã thay đổi hẳn dòng đời của tôi. Một lúc sau, chúng tôi đã thích thú trò chuyện với nhau.

Qua câu chuyện, tôi được biết người đàn ông nầy là một sĩ quan quân đội Anh đã về hưu và trước đây cũng có phục vụ trong ngoại giao đoàn của Hoàng Gia. Chính vì vậy mà ông có dịp đi đó đây khắp nơi trên thế giới. Và đại tá Bradford - tôi sẽ gọi ông ta như thế, dẫu đây không phải là tên thật của ông - đã làm tôi say sưa với những câu chuyện phiêu lưu của ông. Hôm đó, khi chia tay chúng tôi đồng ý gặp lại nhau và chẳng bao lâu sau chúng tôi trở thành 2 người bạn thân.

Trong những lần gặp sau đó, chúng tôi thường trò chuyện hoặc tranh luận với nhau cho đến khuya, khi thì ở một quán do ông chọn, khi thì tại nhà tôi. Một trong những dịp nầy, tôi bỗng hiẻu rõ là ông Bradford muốn thố lộ một điều gì quan trọng, nhưng ông vẫn còn ngần ngại chưa muốn nói. Vì thế để ông được an tâm, tôi đã bảo đảm với ông rằng ông có thể nói ra những gì đang làm ông bận tâm và tôi hứa sẽ giữ kín câu chuyện.

Sau một hồi trầm ngâm suy nghĩ, ông Bradford chầm chậm nhìn tôi, rồi với lòng tin tưởng tăng lên, ông bắt đầu nói. Theo như lời ông Bradford thì cách đó vài năm, khi trú đóng tại Ấn Độ, ông đã có dịp tiếp xúc với những nhóm dân du mục sống trên những vùng xa xôi hẻo lánh của lục địa nầy và ông đã nghe nhiều chuyện lạ kỳ về đời sống và phong tục của họ. Tại đây, trong một quận lỵ mà ông đã đặt chân đến, có một chuyện lạ lùng đặc biệt làm ông chú ý và ông đã nhiều phen nghe người dân ở đây nhắc đi nhắc lại; nhưng có điều lạ là những người dân ở các quận lỵ khác thì hình như chẳng bao giờ nghe nói đến chuyện đó. Chuyện đó có liên quan đến một nhóm Lạt Ma (nhà sư Tây Tạng) và theo như chuyện kể thì nhóm Lạt Ma nầy nắm giữ cái bí quyết của "Suối Nguồn Tươi Trẻ". Từ nhiều ngàn năm nay, cái bí quyết lạ lùng nầy đã được chuyển giao, lưu giữ qua bao thế hệ của các thành viên thuộc tu viện nầy. Và tuy không tìm cách để dấu diếm, nhưng vì tu viện nằm sâu khuất trong một hốc núi nào đó của dãy Himalaya, nên thực sự đã cắt đứt hẳn với thế giới bên ngoài. Vì vậy đối với người dân của huyện lỵ đó, thì từ lâu tu viện cũng như cái bí quyết "Suối Nguồn Tươi Trẻ" đã trở thành một thứ huyền thoại. Như chuyện thần tiên, họ kể về những người đàn ông gìa nua đã lạ lùng tìm lại được sinh lực và sự tráng kiện sau khi đã tìm thấy tu viện và vào sống ở đó.

Nhưng tiếc thay, chẳng có ai trong nhóm của họ có thể biết chính xác tu viện tọa lạc ở đâu. Như hầu hết mọi người, khi bước vào tuổi 40, cơ thể của đại tá Bradford cũng bắt đầu với tiến trình lão hóa và từ đó ông không còn thấy một dấu hiệu tươi trẻ nào trổi lên nữa. Càng nghe nói về cái bí quyết "Suối Nguồn Tươi Trẻ" thần kỳ, ông lại càng tin chắc rằng hẳn phải có cái tu viện đó. Vì thế ông đã tìm cách thu lượm thật nhiều tin tức về địa lý, khí hậu, đặc tính của vùng lãnh thổ cùng những dữ kiện khác hầu có thể xác định nơi tọa lạc tu viện. Và trong khi xông xáo như thế, ông càng lúc càng bị ám ảnh bởi cái bí quyết "Suối Nguồn Tươi Trẻ" và nhất định phải tìm thấy nó cho bằng được. Theo như ông nói với tôi thì thì sự thôi thúc đó trở nên mãnh liệt đến nỗi ông phải quyết định trở sang Ấn Độ để đích thân tìm kiếm tu viện cùng cái bí quyết để tươi trẻ đó. Và đại tá Bradford hỏi tôi có muốn cùng đi với ông không. Thông thường tôi luôn luôn là người đầu tiên nghi ngờ một chuyện có vẻ không tưởng như thế, nhưng trong lời nói cũng như hành động ông Bradford là một người hoàn toàn thành thực và càng nghe ông nói về bí quyết "Suối Nguồn Tươi Trẻ" tôi lại càng bị thuyết phục.

Có lúc tôi toan theo ông Bradford tham gia vào cuộc tìm kiếm, nhưng rồi sau khi cân nhắc vấn đề, tôi đã nêu ra một số lý do để từ chối lời mời của ông. Tuy vậy chẳng bao lâu sau khi từ biệt ông Bradford, tôi bắt đầu thắc mắc liệu quyết định của mình có đúng hay không, và để được yên ổn với chính mình, tôi cho rằng qủa là điều sai lầm khi muốn chiến thắng cái tiến trình lão hóa.

Có lẽ chúng ta nên nhẫn nhục bước vào tuổi gìa và đừng bắt chước những người khác, đòi hỏi qúa nhiều ở đời sống. Tự bảo vệ mình bằng cái lý luận vừa kể, vậy mà trong thâm tâm, tôi vẫn còn bị ám ảnh bởi cái bí quyết "Suối Nguồn Tươi Trẻ". Thú thật tôi vẫn xem đó là một ý tưởng lạ lùng, hấp dẫn và tôi mong cho ông Bradford có thể tìm thấy nó! Thời gian trôi qua và với công việc bề bộn hàng ngày, hình ảnh của ông Bradford cùng câu chuyện của ông hầu như đã phai nhạt trong trí nhớ của tôi. Thế rồi một buổi chiều, khi trở về nhà tôi nhận được một lá thư của ông ta. Tôi vội vã mở ra và đọc cái lá thư xem chừng đã được viết trong một niềm vui thái qúa.

Ông Bradford cho biết rằng mặc dầu có khó khăn và chậm trễ, nhưng ông tin chẳng bao lâu ông sẽ tìm thấy bí quyết "Suối Nguồn Tươi Trẻ". Ông không cho địa chỉ để trả lời thư, nhưng tôi cảm thầy nhẹ nhõm vì ít ra cũng biết được là ông ta vẫn còn sống. Rồi thêm nhiều tháng nữa trôi qua, thì lá thư thứ hai được gửi đến, hai tay tôi hầu như đã run rẩy khi mở nó ra. Trong một lúc, tôi tưởng chừng không tin nổi những gì đã được viết trong thư. Sự việc xảy ra tốt hơn cả tôi mong đợi. Ông Bradford chẳng những đã tìm thấy bí quyết của "Suối Nguồn Tươi Trẻ" mà còn mang nó về nước và sẽ về đến trong hai tháng tới. Vậy là 4 năm đã trôi qua kể từ khi tôi gặp người bạn gìa. Và tôi bắt đầu thắc mắc tự hỏi ông Bradford đã thay đổi ra sao trong 4 năm vừa qua. Liệu "Suối Nguồn Tươi Trẻ" có giúp ông làm ngưng lại cái dòng chảy của tuổi tác ? Liệu ông còn giữ được cái dáng dấp của lần cuối khi tôi thấy ông ? Hay là ông sẽ gìa đi như thế nào sau 4 năm trời trôi qua ? Cuối cùng cái cơ hội để trả lời những câu hỏi nầy đã tới.

Một tối, tôi đang ở nhà một mình, thì chuông điện thoại reo lên. Khi nhấc máy, có tiếng người gác cổng báo rằng: "Đại Tá Bradford muốn gặp ông". Sững sờ và thích thú, tôi nói "Hãy mời ông ấy lên ngay hộ tôi". Một lúc sau, có tiếng chuông và tôi vội vã mở cửa nhưng liền khi đó tôi đã thất vọng và chưng hửng khi thấy trước mặt tôi không phải đại tá Bradford, nhưng là một người khác, trẻ hơn nhiều. Nhận thấy tôi ngạc nhiên, người lạ nói: "Chắc anh không ngờ chính tôi đây ?" Nghe như thế, tôi đáp với vẻ bối rối: " Vâng, tôi ngỡ ông là một ai khác". Người khách nói vói giọng thân thiện: "Vậy mà tôi tưởng mình sẽ được đón tiếp nồng nhiệt chứ! Nào, anh hãy nhìn kỹ vào mặt tôi đi. Không lẽ tôi phải tự giới thiệu hay sao ?" Nhìn vào người đàn ông đang đứng trước mặt, tâm trạng tôi chuyển từ bối rối sang chưng hửng không tin và rồi tôi từ từ nhận thấy rằng ông nầy có nét mặt hao hao giống đại tá Bradford khi còn trẻ. Thay vì trước mặt tôi là một cụ gìa tái xám, còng lưng trên chiếc gậy, thì bây giờ là một người cao, thẳng với khuôn mặt tráng kiện và mái tóc đen dày, có đôi chút điểm sương.

Đại tá Bradford nói: “Thì chính tôi đây chứ còn ai khác! Nếu anh không mời tôi vào nhà thì tôi thấy lối ứng xử của anh qủa là đáng trách đấy.” Nhẹ nhõm và thích thú, tôi ôm lấy ông Bradford và nôn nóng tuôn ra một loạt câu hỏi. "Hãy chờ đã" ông Bradford vui vẻ nói. “Anh hãy bình tĩnh hít thở đi, rồi tôi sẽ kể cho anh nghe những gì đã xảy ra". Và sau đó ông bắt đầu kể. Theo như lời ông Bradford thì ngay khi đặt chân đến Ấn Độ ông đã đi thẳng đến cái huyện nơi người ta đã nghe truyền tụng về huyền thoại "Suối Nguồn Tươi Trẻ". Điều may mắn là ông cũng biết đôi chút tiếng bản xứ nên có thể sống nhiều tháng trong vùng nầy và làm quen với người dân ở đây và như thế, ông đã từ từ lần ra dấu vết. Đây là một tiến trình lâu dài, chầm chạp nhưng cuối cùng, nhờ kiên trì ông đã đạt được mục tiêu. Sau một chuyến thám hiểm dài và đầy bất trắc vào vùng khuất xa của dãy Himalaya, ông đã tìm ra cái tu viện mà theo như truyền thuyết, đang nắm giữ bí quyết của thuật trường sinh và cải lão hoàn đồng. Tôi chỉ mong sao thời gian và không gian có thể cho phép tôi ghi lại những gì mà ông Bradford đã trải qua sau khi được nhận vào tu viện. Tuy vậy, tôi nhận thấy có lẽ tốt hơn tôi không nên ghi chúng ra đây vì những sự việc đó xem chừng như có vẻ huyền hoặc, thần kỳ hơn là thực tế. Những nghi thức tập luyện của các Lạt Ma, nền văn hóa của họ và sự tách biệt của họ với thế giới bên ngoài là những điều mà người sống trong thế giới thời đại như chúng ta khó có thể am hiểu và nắm bắt. Trong tu viện, ông Bradford không hề trông thấy bóng dáng của một người gìa cả nào và vì đã lâu lắm các Lạt Ma chưa được trông thấy một người nào gìa nua, nên họ đã vui vẻ gọi ông Bradford là "người xưa cũ".

Đối với họ ông là một biểu tượng cho một cái gì đó thật lạ lùng. Rồi ông Bradford kể tiếp: "Trong hai tuần đầu sau khi tôi vào tu viện, tôi có cảm tưởng mình chẳng khác gì một con cá bị vớt ra khỏi nước. Tôi không ngớt kinh ngạc trước những gì mình đang trông thấy và nhiều khi tôi tưởng chừng như không thể tin nổi ở mắt mình. Chẳng bao lâu sau tôi thấy mình khỏe hẳn ra; tôi có thể ngủ ngon giấc mỗi đêm và khi thức dậy vào mỗi buổi sáng tôi thấy ngày càng khỏe khoắn hơn và dồi dào sinh lực hơn. Và cứ như thế, một thời gian ngắn sau, tôi thấy rằng mình chỉ cần dùng đến cái gậy trong những khi leo núi mà thôi. "Một buổi sáng, khi đời sống trong tu viện tôi đã có được một ngạc nhiên lớn lao nhất trong đời.

Hôm đó là lần đầu tiên tôi bước vào một căn phòng rộng lớn, được bày biện ngăn nắp; đây là thư viện, nơi cất giữ những cổ thư của nhà chùa. Ở đầu kia của tu viện có treo một tấm gương thật lớn. Vì từ hai năm qua tôi chỉ sống và sinh hoạt trong cái vùng xa xăm hẻo lánh nầy, nên tôi chẳng có dịp để nhìn ngắm mình trong gương; và sự tò mò đã thôi thúc tôi bước về tấm gương đó. "Tôi trố mắt nhìn trong gương, tưởng chừng không thể tin nổi. Cái dáng vẻ bề ngoài của tôi đã thay đổi qúa chừng và tôi thấy mình như trẻ ra 15 tuổi. Từ nhiều năm qua lòng tôi vẫn hoang mang chẳng hiểu liệu "Suối Nguồn Tươi Trẻ" có phải là điều có thật hay không. Vậy mà giờ đây trước mắt tôi là một bằng chứng cụ thể cho cái có thật đó. "Tôi không thể nào diễn tả hết được nỗi phấn chấn và vui mừng của tôi lúc đó. Trong những tuần và tháng sau đó, dáng vẻ của tôi ngày càng tươi trẻ ra đến nỗi mọi người đều nhận thấy sự thay đổi đó và chẳng bao lâu sau, không ai còn gọi tôi là "người xưa cũ" nữa. Nói đến dây, ông Bradford phải ngừng lại vì có tiếng gõ cửa. Tôi mở cửa, đón vào một cặp khách và thầm nghĩ, dù họ là những người bạn thân, nhưng qủa thật đã đến không nhằm lúc.

Cố dấu đi sự bực mình, tôi giới thiệu họ cho ông Bradford và chúng tôi ngồi trò chuyện một lúc. Sau đó, ông Bradford đứng dậy và nói: "Vì có một cái hẹn nên tôi rất tiếc không thể ngồi nói chuyện lâu hơn với các bạn. Tôi mong sẽ được gặp các bạn trong một ngày gần đây". Thế rồi, khi tôi đưa ông Bradford ra đến cửa, ông quay lại nhìn tôi và nói: "Trưa mai tôi muốn mời anh dùng cơm với tôi. Nếu anh đồng ý, tôi hứa sẽ kể cho anh nghe tất cả về "Suối Nguồn Tươi Trẻ". Tôi gật đầu và chúng tôi quyết định về thời gian và địa điểm gặp. Khi ông Bradford ra về, tôi quay lại với hai người bạn và thế là một trong hai người đã lên tiếng nhận xét ngay: "Ông ấy qủa là một người lạ lùng và quyến rũ, nhưng tôi không hiểu tại sao còn trẻ như thế mà ông ta đã về hưu". Nghe như thế tôi hỏi ngay: "Vậy theo bạn thì ông ấy bao nhiêu tuổi rồi ?" "à, ông không đến 40. Nhưng qua câu chuyện, tôi đoán ông ta ít ra phải tới 40". Tôi gật đầu mơ hồ: "Vâng, chắc cũng cỡ đó". Và để tránh né, tôi chuyển câu chuyện sang một đề tài khác. Bởi tôi không muốn đề cập tới câu chuyện khó tin của ông Bradford, ít ra là cho đến khi tôi được ông giải thích rõ ràng mọi sự.

Ngày hôm sau, sau khi dùng cơm trưa cùng với nhau, tôi và ông Bradford lên phòng ông ấy ở khách sạn gần đó và tại đây tôi đã được ông cho biết đầy đủ chi tiết về "Suối Nguồn Tươi Trẻ". Ông Bradford đã nói: "Sau khi vào tu viện, điều đầu tiên mà tôi được các Lạt Ma dạy bảo đó là; thân thể con người có 7 trung tâm năng lực. Người Tây Phương gọi đó là những điểm xoáy trong khi người Hindu gọi là luân xa. Tuy không thể trông thấy nhưng 7 luân xa nầy là những điện trường cực mạnh và chúng hoàn toàn có thực. Mỗi luân xa tập trung vào một trong số bảy tuyến nội tiết của cơ thể và nhiệm vụ của nó là kích thích sản xuất hormone. Chính những hormone nầy điều hành toàn bộ các chức năng của các cơ quan nội tạng và đồng thời điều hành cả tiến trình lão hóa". ...............

thuykhanh
01-20-2019, 06:45 PM
Cảm ơn anh Hải Việt, dạ đương sự đây :




https://i.imgur.com/Gz7BIIg.png




Anh có tập không? Tui có nó cũng được 15 năm rồi đó anh.
Nhờ lòng tận tụy với bệnh nhân mà Trời cho tui cơ hội không bị mổ cột sống (spinal cord) hay đến trung tâm trị đau
(Pain man agement center) đó anh Hải Việt, khi nào có dịp sẽ xin kể.

HaiViet
02-07-2019, 07:16 AM
https://media1.nguoiduatin.vn/media/dng-th-thu-nga/2019/01/19/loi-chuc-tet.jpg


https://hinhanhdephd.com/wp-content/uploads/2016/08/anh-dong-chuc-mung-nam-moi-3.gif


-Chúc chị Thuỵ Khanh và các bạn một mùa Xuân ấm áp, khoẻ mạnh và phát tài.

Thu Vàng
02-07-2019, 06:01 PM
Chúc Mừng Năm Mới anh Hai cùng cả nhà Khung Trời Kỷ Niệm & Phố

Trọn Năm Sung Túc - Đầm Ấm Mặn Mà - Sống Vui Hạnh Phúc - Mọi Sự Bình An!


https://thuvangblog.files.wordpress.com/2018/05/1.jpg

HaiViet
02-08-2019, 09:34 AM
https://cdn.tuoitre.vn/thumb_w/586/2019/1/30/tranh-1-2-2019-heo-a257-t-h-15488482947681690986549.jpg




Năm hết, chó già sủa gâu gâu ra đầu đường đợi chờ xuân mới, hết sợ cảnh cờ tây

Tết đến, heo con ủn à ủn ỉn lên ngôi đứng đầu dương thế, ham mê món lợn lòng.

Thu Vàng
02-08-2019, 06:22 PM
https://thuvangblog.files.wordpress.com/2018/05/3.jpg
(hình sưu tầm trên mạng)

Buồn quá đi thôi. Hết nhiệm kỳ rồi làm gi để sống đây?

Nhìn Hợi rồi nhìn Tuất... biết nói sao đây...!?

Ngoc Han
02-08-2019, 08:32 PM
Đợi 12 năm nữa, ôi sầu thiên cổ! :z51::z58:
Vì quên mất làm sao dán thiệp chúc Tết nên viết lời chúc muộn; anh, chị, em một năm mới Kỷ Hợi, vui, trẻ, khoẻ, hạnh phúc, ước mơ thành tựu!:z57::z57::z57:

HXhuongkhuya
02-09-2019, 01:10 AM
https://cdn.tuoitre.vn/thumb_w/586/2019/1/30/tranh-1-2-2019-heo-a257-t-h-15488482947681690986549.jpg




Năm hết, chó già sủa gâu gâu ra đầu đường đợi chờ xuân mới, hết sợ cảnh cờ tây
Tết đến, heo con ủn à ủn ỉn lên ngôi đứng đầu dương thế, ham mê món lợn lòng.



Chào anh Cuốc, chị Khanh, anh Ngọc Hân, sis Thu Vàng và chủ nhân của Khung Trời Kỷ Niệm... rất đẹp và vui nữa. Sáng nay vô coi hình sis Thu Vàng mang vào, H không nhịn cười được. Có những tấm hình châm biếm dí dỏm làm người ghé nhà cứ tủm tỉm cười vì sự dí dỏm, thâm thuý của tác giả, nhỉ.

HaiViet
02-09-2019, 03:01 AM
https://i.postimg.cc/NFLB2F8j/IMG-2028.jpg



https://icdn.dantri.com.vn/thumb_w/640/2019/02/07/vnpdaothatthon-9-1549514347910.jpg

Những cánh hoa bật lên từ gốc cây sù sì. (Ảnh: Tố Linh)


-Khách quí đến chơi, vẫn còn hương vị ngày Tết. Mời các bạn dùng bánh tét, dưa món của Hương Xưa và ngắm hoa đào Thất Thốn
-Giống đào quý hiếm của làng hoa Nhật Tân, nụ hoa nở từ những chai sần, khô khốc từ thân cây




Đầu Xuân khai bút

Đầu năm khai bút, viết câu thơ

Thấp thoáng nàng Xuân đang đợi chờ
Mai, đào hé nụ trong sương sớm
Pháo nổ ngoài hiên, thầm ước mơ.



Kỷ niệm êm đềm trong phố xưa
Xuân đến xuân đi chẳng ai ngờ
Hồng nhan tri kỷ mừng đón Tết
Vui cùng bè bạn, với nàng thơ.

HV

HaiViet
02-14-2019, 01:15 AM
Happy Valentine's Day


https://i.postimg.cc/fT7fSvNk/LeTY-oi1.gif (https://postimages.org/)

HaiViet
02-21-2019, 07:45 AM
Chớm Đông

https://i.postimg.cc/Zq6b0WMB/CD-S1.gif (https://postimages.org/)

HaiViet
03-07-2019, 08:13 AM
https://i.postimg.cc/J0LSLnt9/A-37B2.jpg (https://postimages.org/)


Phi công TST ghi lại qua bài thơ “Nửa Mảnh Phi Bào” khóc bạn cố Trung Úy phi công Nguyễn Văn Phú:

cởi mảnh phi bào anh để lại
trao về quê mẹ một trời xuân
mai đây nếu có ai thương tiếc
xin đốt cho người một nén hương

ngày xưa anh đứng bên song cửa
nhìn áng mây trời ngó cánh bay
giờ đây mây trắng anh xây mộng
lại biến vành tang buổi sum vầy…
(Nửa Mảnh Phi Bào)

HaiViet
03-08-2019, 01:31 AM
Một chuyện tình thời chinh chiến


GIÒNG ĐỜI
by Duy Lạc


Tôi sinh ra vào thế hệ của thập niên 30. Thế hệ của chúng tôi chịu nhiều xáo trộn điên đảo nhất trong giòng lịch sử 60 năm của dân tộc (1930-1990). Chúng tôi may mắn là nhân chứng của nhiều sự hưng vong của bao chế độ và cuối cùng được nhìn tận mắt sự sụp đổ ngoạn mục của chế độ Cộng sản bạo ngược khắp thế giới. Đó cũng là một niềm an ủi cuối đời cho thế hệ chúng tôi, những người chống cộng sản phải bỏ nước ra đi lang thang, bơ vơ, chịu nhiều bất hạnh, mang nhiều nổi đau buồn trên đất khách.

Ngày xưa từ tuổi nhi đồng qua thời niên thiếu, chúng tôi chịu ảnh hưởng mạnh mẽ của luân lý đạo đức Khổng Mạnh qua các tập “Luân Lý Giáo Khoa Thư” ở nhà trường. Trong xã hội lúc bấy giờ, một thời văn chương lãng mạn của các nhà thơ: Xuân Diệu, Nguyễn Bính, Lưu Trọng Lư, Hàng Mạc Tử, Chế Lan Viên.v.v… và nhóm chủ trương Tự Lực Văn Đoàn của Nhất Linh đã mang lại cho chúng tôi một ít mơ mộng về tình yêu (Hồn Bướm Mơ Tiên), hay ý thức mơ hồ về các hoạt động cách mạng (Đôi Bạn). Sau đó từ năm 1935-1945, dòng nhạc tiền chiến trữ tình và lòng yêu nước của Văn Cao, Lưu Hữu Phước, Phạm Duy, Tô Vũ, Đặng Thế Phong.v.v… đã thật sự thấm nhập tâm hồn tuổi trẻ vừa lãng mạn vừa khơi động tình yêu tổ quốc của tuổi thanh niên.

Kế đến thế chiến thứ hai vào giai đoạn chót bộc phát dữ dội. Bom đạn của chiến tranh bắt đầu tàn phá quê hương. Nương theo sự thất trận của Nhật, nhiều phong trào yêu nước chống Pháp nổi dậy, cuối cùng đi đến ngày 19-8-1945, ngày toàn quốc khởi nghĩa mà bọn Việt Minh Cộng sản quỷ quyệt cướp lấy công đầu. Và cũng từ hoàn cảnh đó, đám thanh niên thế hệ chúng tôi một số vào rừng, vào bưng, vào chiến khu để theo tiếng gọi thiêng liêng của Tổ Quốc. Một số khác vì còn trẻ tuổi, phải bỏ thành phố tản mác về vùng quê để tạm lánh cư.

Cũng như mọi gia đình khác, cha mẹ chúng tôi vội vã bỏ hết gia sản chạy về vùng quê miền Trung. Từ đó đời tôi bắt đầu một khúc quanh: cơ cực cũng lắm, hạnh phúc cũng nhiều, chạy dài suốt một thời niên thiếu. Tôi dần dần yêu thích cảnh sống đồng quê. Say sưa với núi cao, biển rộng, rừng thông, đồi cát, ruộng mía, nương khoai với những hình ảnh của đình chùa, miếu mão. Tôi yêu thương làng tôi qua lũy tre xanh. Con đường nho nhỏ thông reo. Ngôi đình cổ kính nằm bên chân đồi. Tôi mê nhất những buổi trưa hè ngồi nghe tiếng thông vi vu, réo rắt một điệu nhạc buồn như tiếng sáo diều từ lưng đồi vọng lại.
Tuổi thơ của tôi thấm đậm tình quê hương từ những ngày tháng êm đềm thơ dại đó.

Những năm đầu kháng chiến, gia đình tôi chưa đến nỗi sa sút. Tôi được đi học tại trường Trung học cấp huyện, cất ngay trong làng. Ở miệt thôn quê thời kháng chiến, sự học hành bị gián đoạn nên học sinh tuy ngồi chung lớp nhưng tuổi tác chênh lệch nhau. Trong lớp “Đệ nhất niên” của tôi có độ mươi cô nữ sinh. Các cô thuộc người làng hoặc từ những làng kế cận đến học. Phần nhiều nữ sinh thuộc gia đình giàu có trong đám hương mục ngày xưa như Chánh Tổng, Xã Trưởng, Hương Lý, Hương Hộ.v.v… Các cô tuy là gái quê nhưng trông cũng xinh đẹp lượt là lắm. Tôi thời đó học hành dốt nát, chỉ thích lêu lỏng ngoài đường.

Chuyện nhà trốn tránh, chuyện bạn bè thì mau mắn. Tôi lang thang suốt xóm trên làng dưới, tập đàn ca với đám nữ sinh cùng lớp, ít khi có mặt ở nhà.. Công việc nặng nhọc trong gia đình tôi giao cho chú em kế gánh vác. Mẹ già nhiều lúc mắng mỏ rầy la, tôi vẫn trơ mặt thịt. Đã vậy tôi còn tơ tưởng yêu đương.

Tôi yêu tha thiết một cô em tên Nga cùng lớp. Em ngồi dãy bàn trước mặt. Tôi còn nhớ chiếc áo chemise lụa mỏng và chiếc quần lãnh đen của em. Em có đôi mắt nhung huyền sâu thẳm như đáy hồ thu mà tôi tự nguyện chết đuối trong đó những lần em quay lại nhìn tôi cầu cứu. Đôi môi em đỏ hồng gợi cảm. Những lúc em ban phát cho tôi một nụ cười cám ơn khi tôi cho cóp bi bài toán là những lần tim tôi như ngừng đập. Em thường liếc xéo tôi mỗi khi tôi trêu chọc. Cái nguýt dài, con mắt có đuôi, kèm theo một nụ cười mỉm của cô gái dậy thì, có lúc là một “message” ưng chịu kín đáo của thời đó.

Thật tình lúc bấy giờ tôi không đoán được Nga có cảm tình gì với tôi chưa. Nhưng riêng tôi, tôi đã mê tít nàng. Cứ mỗi ngày cô em nghỉ học là mỗi ngày tôi thẩn thờ nhớ nhung. Tôi tương tư nàng như Nguyễn Bính tương tư “Cô hàng xóm”

-Nhà nàng ở cạnh nhà tôi
-Cách nhau cái dậu mồng tơi xanh dờn…

Tuy yêu thương mê mẩn như thế, tôi chưa dám nói một lời yêu thương cùng nàng. Hồi đó tôi đen đúa xấu trai. Tóc chải bảy ba có thêm một chút tango ổ quạ ngay trước trán (thời trang 1945). Tôi gầy đét và cao lêu nghiêu như cây sậy. Thật tình nhìn kỹ tôi chả giống con giáp nào! Tôi chỉ được tiếng “người Sàigòn” và một chút tài mọn về đàn ca hát xướng. Vì vậy, tôi chủ quan nghĩ rằng em đã cảm tình với tôi.

Một hôm vào dịp nhà trường tổ chức đi cắm trại qua đêm ở một rừng dừa ven biển. Dĩ nhiên tối hôm ấy có đốt lửa trại và thi đua văn nghệ, giữa mấy trăm học sinh cùng trường. Tôi táo bạo ghi tên tham dự, cốt để chứng tỏ với Nga về khả năng văn nghệ của mình.. Đêm hôm đó, trước đám đông đảo học sinh, tôi đơn ca bản nhạc “Nhớ Chiến Khu”, một bài ca tủ của tôi, “Còn đâu trong chiến khu trên rừng chiều. Bên đèo tiếng suối reo, ngàn thông réo…” Tôi đang mơ màng vừa ca vừa diễn xuất bộ mặt sầu sầu của anh Vệ quốc Quân nhớ nhà, nào ngờ đến đoạn cao nhất của bài hát, một phần vì khớp, một phần vì nhìn thấy cô nàng đang theo dõi mình, tự nhiên tôi té giọng kim, dứt đoạn, rồi ngừng ngang nửa chừng. Tôi đúng như trời trồng giữa tiếng vỗ tay la ó của đám học sinh. Tôi xấu hổ, tay chân thừa thải, mặt đỏ bừng chỉ muốn độn thổ cho xong. Tội nghiệp Nga, nàng cúi đầu thương hại cho tôi.

Rồi có một lần, chuyện phải đến đã đến, Nga ngỏ lời mời tôi đến nhà nàng chơi vào chiều thứ bảy. Tôi sung sướng nhận lời. Dịp này nhất định tôi sẽ bộc lộ tâm sự với nàng bằng một lá thư. Mấy ngày liền tôi ngồi nắn nót viết bức thư tình đầu tiên. Tôi còn nhớ rõ bức thư viết dài và hay lắm. Tôi diễn tả mối tình say đắm của mình. Văn chương lãng mạn và ướt át vô cùng. Trong bức thư tôi còn làm dáng về vốn Pháp văn của mình bằng hai câu bất hủ “L’homme sans amour comme La Terre sans Lumière” mà tôi thuổng được ở mấy bức thư tình của bà chị tôi.

Chiều hôm ấy, tôi băng mấy cánh rừng dương để đến nhà nàng. Nhà Nga xinh xắn bao quanh bởi một vườn cau và một hàng rào bông bụp tím nhạt. Vườn có nhiều hoa và cây ăn trái. Tôi dạo chơi thơ thẩn trong vườn cùng nàng suốt buổi tối. Nàng bóc bưởi mời tôi ăn. Tôi trèo cây hái khế tặng nàng. Cứ như thế mãi cho đến khi trăng treo đầu ngọn cau và hoa bưởi bắt đầu tỏa hương thơm ngát, tôi mới từ giã nàng. Trước khi về tôi dúi vội bức thư vào tay nàng. Nàng ngập ngừng e thẹn nhận lấy thư tôi.

Sau ngày trao bức thư tình, tôi cảm thấy yêu đời, mơ mộng nhiều hơn. Và trong khi tôi nao nức đợi chờ hồi âm, thì hỡi ơi! Hai câu Pháp văn bất hủ tôi viết cho nàng được loan truyền khắp nơi nhất là trong đám nữ sinh. Mấy bà chị họ, mỗi lần gặp tôi đều tủm tỉm cười, làm tôi xấu hổ vô cùng. Tôi loáng thoáng đoán rằng tôi đã lầm và quá chủ quan, chớ nàng không hề yêu thương hay tình cảm gì với tôi. Nàng đã đem bức thư của tôi bêu rếu để làm trò cười. Từ đó tôi không nhìn nàng. Tôi đau khổ hận đời, hận nàng, và trốn học luôn…

Cho đến một ngày trước khi xuống tàu bỏ trốn vào Nam, vì vô tình hay cố ý, Nga chận tôi trên con đường làng vắng vẻ, gương mặt xanh xao, ánh mắt buồn buồn.

Nàng khóc thật nhiều và giải thích với tôi rằng nàng đã yêu tôi. Chuyện bức thư là lỗi bất cẩn của nàng (Nga cho người bạn gái mượn quyển sách trong đó có dấu bức thư). Nàng trách tôi tại sao bỏ học và trốn tránh không nhìn mặt nàng.

Lần đầu tiên tôi run run cầm tay nàng, nhìn sâu vào đôi mắt lệ nhạt nhòa, thổn thức không nói một lời, bởi vì ngày tôi nhận được hạnh phúc tình yêu đầu đời và cũng là ngày tôi xót xa chia tay mối tình học trò ngắn ngủi đó. Ngày hôm đó, tôi đau đớn vĩnh biệt Nga mà chính nàng không hề hay biết.

Con thuyền đưa tôi vào Nam chập chùng giông bão. Giông bão xô dạt con thuyền. Giông bão ngay trong lòng tôi…

Tôi có người em kế, cùng trạc tuổi. Chúng tôi là hai thái cực. Chú Lâm hiền hòa thích sống trong gia đình. [B]Tôi mê cuộc đời hải hồ lang bạt. Lớn lên, hai anh em cùng vào quân đội. Tôi đi lính Không Quân đồn trú tại Pleiku.. Chú đi sĩ quan Thủ Đức đóng đồn ở Daksut.

Những ngày cao nguyên sôi động, nhiều lần từ trời cao, tôi xót xa nhìn chú bị vây hãm dưới đồn. Anh em tuy đóng quân cùng một vùng nhưng chả bao giờ gặp nhau. Thỉnh thoảng hành quân ngang đồn, tôi bay thấp để chào chú, hoặc liên lạc FM để thăm hỏi sức khỏe và nhắn tin nhà, thế thôi. Vậy mà chú Lâm vẫn vui vẻ sống cuộc đời gian khổ bộ binh. Mãi đến ngày bỏ nước ra đi, chú ra đi một mình không kịp đón gia đình vợ con.

Những năm tháng xa quê hương, chú Lâm vẫn sống cảnh đơn lẻ ở một tiểu bang xa lắc xa lơ. Nhưng mấy năm gần đây, chắc có lẽ chịu hết nổi cảnh “Đồn Lẻ Chiều Xuân” chú đã âm thầm bước thêm bước nữa để nếm mùi “một cảnh hai quê”. Thật tội nghiệp!

Hôm Tết vừa qua, nhân dịp đi công tác cho hãng ở Hà Nội, Lâm ghé Sàigòn thăm nhà và về làng thăm quê cũ. Một sự việc bất ngờ và cảm động là chú Lâm đã tìm được dấu tích của Nga ngày xưa.

Đuợc biết nàng đã trốn ra Bắc năm 1956 và sau ngày Viẽt cộng cưỡng chiếm miền Nam, nàng trở về với quân hàm Đại úy và là vợ lẽ của một ông tướng già Việt cộng.

Hiện nay nàng đang ở Sàigòn, khu cư xá sĩ quan Chí Hòa và ông tướng già đã chết. Trước khi trở về Mỹ, Lâm có đến tìm gặp nàng. Nga sững sốt mừng rỡ khi nhận ra Lâm em của tôi.

Nàng vui vẻ kể chuyện xưa về tôi với chú Lâm và nói rõ lý do vì sao nàng bỏ xứ ra đi. Trong câu chuyện thăm hỏi, Lâm đã cố khơi lại chuyện tình ngày xưa của chúng tôi.

Lâm nói: “Anh tôi vẫn nhắc nhớ về chị.” Nàng cúi đầu lặng lẽ, giọng buồn buồn: “Dạ vâng, tôi đoán thế.” Và nàng cảm động cho biết người làng đã kể: Có lần tôi một mình lái xe về thăm vườn cũ tìm lại người xưa, và người xưa không còn nữa.

Lâm tiếp tục thăm dò: “Chị có biết anh tôi ngày xưa làm gì không?” “Dạ tôi biết, nghe nói anh ấy là một phi công trong Không Lực Cộng Hòa.” “Chị có oán hận, căm thù gì chúng tôi không?” Nga lắc đầu cười chua chát, “Tôi không nghĩ đến điều đó, và chẳng bao giờ nghĩ như vậy, nhất là đối với anh ấy…”

Nàng trả lời với đôi mắt mơ màng xa vắng. Chắc có lẽ chú Lâm đã vô tình khơi dậy những kỷ niệm thời học trò của nàng. Những kỷ niệm tưởng như đã chôn vùi dưới lớp bụi thời gian sau bốn mươi năm xa cách.

Và trong buổi chiều hôm đó, theo lời nhật xét của chú Lâm, Nga như “lội ngược giòng thời gian” tìm sống lại quãng đời con gái ngây thơ, cùng với mối tình thơ mộng và đẹp nhất của đời nàng. Vì đó là mối tình đầu và mối tình không có đoạn cuối.

Duy Lạc

HaiViet
03-08-2019, 02:05 AM
GIÒNG ĐỜI… VÀ… HỒI ÂM GIÒNG ĐỜI…


Đầu tháng 9-96, báo Ngày Nay ở Houston có đăng một lá thư, tác giả là một người đàn bà ký tên Nga (Sàigòn) gửi cho người yêu cũ Duy, tức Đại Tá Không Quân Đặng Duy Lạc, người đã viết đoản văn “Giòng Đời” trên Đặc san Ngàn Sao của Hội Không Quân Houston, số mùa Hè 92 với bút danh Duy Lạc.

“Giòng Đời” là một bài văn hồi tưởng về cuộc tình lỡ của tác giả trong thời niên thiếu. Đó là mối tình đầu, như rất nhiều mối tình đầu dang dở khác, ở cái thời đại mà tình yêu trai gái coi như trái cấm bởi vòng rào luân lý, và quan niệm tương giao nam nữ khắt khe của xã hội đương thời. Biết bao mối tình trong sáng, ngây thơ, chất phác, như những đóa hoa yêu hoa lệ nở rụt rè, rồi tan vỡ, để lại trong văn chương nhiều chuyện tình đẫm lệ, dư âm còn mãi đến bây giờ.

Trong phần giới thiệu, Ngày Nay viết: “… Tác giả (Duy Lạc) kể lại mối tình đầu của mình vào thời niên thiếu, lúc cắp sách đến trường huyện với một người con gái tên Nga học cùng lớp. Lúc đó, vào dịp toàn dân kháng Pháp, 1945. Thời thế sau đó đổi thay, ông Duy Lạc vào Nam, rồi trở thành một Sĩ quan Không Quân Việt Nam Cộng Hòa. Còn cô Nga trở thành một người lính của phía bên kia, vượt Trường Sơn vào Nam .

Chuyện không ngờ là tờ Ngàn Sao lọt được về Sàigòn, và cô Nga ngày xưa được đọc bài “Giòng Đời” và sau đó, viết một bài chuyển ra ngoài với tên “Hồi Âm Giòng Đời”… Đây là một bức thư tâm tình riêng tư giữa hai người bạn lòng, nhưng tình tiết ghi lại một giai đoạn phân ly nghiệt ngã của đất nước…”

Bài “Hồi Âm Giòng Đời” đăng trên Ngày Nay đã gây một xôn xao dư luận, nhất là trong dư luận Không Quân. Ở một vài nơi, có những báo khác đăng lại. Đây là chuyện tình cảm động của thế hệ chúng ta, với đầy đủ tính cách bi thương, lãng mạn, chung thủy và đằm thắm biết bao, trong bối cảnh đau thương của đất nước, với cuộc phân tranh đối đầu chủ nghĩa, huynh đệ tương tàn.

Lý Tưởng đăng lại bài văn “Hồi Âm Giòng Đời”, vì thứ nhất, ngoài tính chất bi thảm của một câu chuyện đầy bi thảm, còn vì cái đoạn kết bất ngờ và đau xót là Đại Tá Đặng Duy Lạc đã chết đường đột, ít ngày sau khi bài báo được phổ biến. Có thể chăng, lá thư tình gởi muộn đã làm anh rúng động và cảm xúc, vì ăn năn, hờn trách mình ngày xưa đã rụt rè, yêu không dám ngỏ và đã hiểu lầm, hóa nên cuộc tình thành chia biệt 40 năm…? Nỗi riêng nhớ ít tưởng nhiều… (Kiều)

Phải chăng chính cái tâm “quán tưởng” theo kinh Phật mà Nguyễn Du đề cập đến rất nhiều lần trong truyện Kiều, đã khiến con người nòi tình nghệ sĩ Đặng Duy Lạc tưởng tượng thêm ra những tình tiết đẹp đẽ cho mối duyên dang dở, để càng nặng lòng tiếc nuối, âu sầu, đắm đuối mình trong niềm ai oán với trò chơi nghiệt ngã của định mệnh? Anh khổ dau, dằn vặt bởi giòng chữ bùi ngùi thương tội “Anh đã từ phương xa lại, mình gặp gỡ nhau, anh gieo vào lòng em một vết thương, rồi anh lẳng lặng ra đi không một lời từ biệt…” khiến “Anh Duy thân mến” của Nga đã bơi ngược giòng đời, day dứt niềm thương, đem xuống tuyền đài mối tình đằng đẳng chưa tan.

Thứ nữa, “Hồi Âm Giòng Đời” của Nga Sàigòn có một giá trị văn chương cao vượt trên “Giòng Đời” của Duy Lạc khó mà phủ nhận.. Người nữ đó đã sống hết ngả truân chuyên, trôi cuốn theo giòng cuồng lưu vận nước, vô độ thảm thương hơn thân phận Thúy Kiều, khổ đau và tủi nhục trên cả Lara trong “Dr. Jivago”, vượt xa cơn khốn khó của Catherine Barkley trong “A Farawell To Arms”. Những nhân vật nữ đa truân của văn chương nhân loại. Người đàn bà tên Nga đã cho đi ở lứa tuổi thanh xuân đẹp đẽ đó, cả cuộc đời nàng vì lý tưởng thiêng liêng dành cho đất nước, thủy chung ôm giữ mối tình đầu câm lặng cùng niềm u oán… Để bốn chục năm sau, bàng hoàng sống lại nguyên tròn cảm giác bồi hồi xưa cũ, nửa đêm ngồi viết lá thư dài, gửi “Anh Duy dấu yêu” những lời nồng nàng tha thiết, bây giờ mới ngỏ… Để tim người tình năm xưa quặn thắt và đau buốt nhức, tay cầm tờ thư cũng run lên, như trước đây, bên trời xa mù tắp, Nga cũng run lên “còn hơn bị B-52 trải thảm”, khi đọc “Giòng Đời” trên giai phẩm Ngàn Sao.

Thiên tình sử đã được viết ra bằng những giòng chữ đầm đìa ngấn lệ, văn chương tới độ chân thành, cảm động, khiến hoe rưng người đọc.

Thêm vào đó, “Hồi Âm Giòng Đời” còn là một tác phẩm sâu sắc, tát thẳng vào mặt chế độ với những giòng chữ viết ra từ một người theo cách mạng, nói về thực chất của cái gọi là “nhà nước”, trên phương diện thông tin chỉ thuần mục đích tuyên truyền “nhai đi nhai lại một luận điệu cũ rích”, về tệ trạng tham nhũng hối mại “chỉ cần đút lót vài ba bao thuốc thơm, chiếc đồng hồ rẻ tiền.v.v… thì cái gì to như con voi cũng qua lọt”, và thú nhận lầm lỡ đi theo Việt cộng chỉ là do “định mệnh nghiệt ngã đã đẩy em thành một kẻ ruồng bỏ quê hương!”…Em tập kết vì ngỡ mình sẽ đến được một nơi như thiên đàng, chứ không phải vì lý tưởng hay vì bị huyền hoặc bởi cái chủ nghĩa hứa hẹn không còn có cảnh người bốc lột người….”

Đó là tâm trang não nề của “người đàn bà góa bụa mái tóc đã bắt đầu điểm sương ngồi viết thư cho người bạn tình xa cách nửa vòng trái đất..” tủi buồn ngậm giọt thương thân, nhớ lại mối tình thơ ngây không dám ngỏ và thổn thức hồi niệm cuộc chia ly định mệnh, khiến cho đời nàng giông bão “Nhiều đêm em đã khóc vì nỗi bơ vơ của mình nơi xứ lạ quê người. Em nhớ đến anh thật nhiều…” Nhớ đến bóng hình xưa thuở thanh xuân đèn sách học trò và giấc mơ lãng mạn “Có lần nào anh say xưa oanh kích, mà dưới ấy là chỗ đóng quân của em? Nếu chẳng may bị trúng đạn phòng không, anh nhảy dù xuống và em là người băng bó cho anh, thì không hiểu bọ mình phải xử trí ra sao trong tình huống ấy?”

“Hồi Âm Giòng Đời” nói lên đầy đủ cái thảm kịch của thế hệ chúng ta, của phần số đau thương bất hạnh dân tộc ta gánh chịu. Lý Tưởng trân trọng mời bạn đọc theo dõi và cảm xúc với từng giòng chữ phô diễn chân thành tâm trạng người viết, để hiểu tại sao cái khổ đau ray rứt đã khiến ông Đại Tá phi công khu trục Đặng Duy Lạc không gượng nổi, phải từ giã anh em, từ giã bạn bè để ra đi mang theo tình yêu thánh hóa sang bên kia thế giới…

T/g Đào Vũ Anh Hùng


Hồi Âm “GIÒNG ĐỜI…”
Nga Sàigòn

Anh Duy thân mến,

Em ngồi viết lá thư này cho anh khi cơn mưa vừa mới tạnh. Cơn giông miền nhiệt đới ào ạt, kéo dài độ chừng hai tiếng đồng hồ, nhưng cũng đã làm cho cái nóng oi bức của Sàigòn dịu bớt. Mưa đã dứt, chỉ còn những giọt nước nhỏ thỉnh thoảng tí tách rơi trên miếng tôn mỏng hứng nước bên hiên nhà.

Nghe tiếng giọt nước gõ đều đặn, rồi nghe tiếng nhịp tim mình đập, em bỗng thấy hình như mình mang một tâm trạng bồi hồi. Đặt bút viết là thư này cho anh, lòng em cũng cảm thấy bồi hồi như thủa ấy cầm tay anh lần đầu, mà không ngờ cũng là lần chào ly biệt…. Không biết rồi lá thư này có thể đến tay anh? Nếu may mà thư đến, đọc xong anh sẽ nghĩ gì? Thôi em cũng liều… Cầm bằng như gió mang đi…

Tuần trước em đến thăm chị Hạnh, người bạn làm việc cùng cơ quan với em trước đây. Chị ấy xin phục viên sớm, vì đồng lương nhà nước trả không đủ sống. Chưa kể là đôi ba tháng nhà nước không có tiền phát cho nhân viên. Chị Hạnh bây giờ làm nghề buôn chui sách báo nước ngoài.

Ở chỗ này thì em phải giải thích thì anh mới rõ tại sao ngày nay nước mình lại có cái nghề lạ như vậy. Từ ngày các nước xã hội chủ nghĩa anh em ngưng viện trợ, nhà nước cần ngoại tệ nên họ đã mở cửa, khuyến khích người Việt ở nước ngoài về thăm quê hương.

Tuy có lệnh kiểm soát gắt gao ở các cửa khẩu hải quan những món hàng quốc cấm như sách báo tuyên truyền của phe tư bản, nhưng tệ nạn tham nhũng tràn lan không có cách gì ngăn cản nổi. Vì thế, du khách chỉ cần đút lót vài ba bao thuốc thơm, chiếc đồng hồ rẻ tiền..v.v… thì cái gì to như con voi qua cũng lọt.

Người dân ở quê nhà bây giờ không ai thèm đọc báo nhà nước, ngày nào ngày ấy tin tức đều nhai đi nhai lại một luận điệu cũ rích. Người ta còn khôi hài nói rằng chỉ có tin tức khí tượng là không sặc mùi tuyên truyền, còn hầu hết đều… cuội! Vì thế dân chúng mới lén lút thuê hoặc mua lại báo chí bằng Việt ngữ hay bằng ngoại ngữ xuất bản tại nước ngoài.

Gặp em, chị ấy vội kéo vào buồng trong nói nhỏ:

– Này Nga, tôi có món quà này, chắc Nga sẽ thích vô cùng
Em chưa kịp hỏi chi ấy món quà gì, chị Hạnh đã dúi vào tay em một tờ báo. Chị nói:

– Dấu cho kỹ vào người đi! Về nhà, chờ đêm khuya thanh vắng rồi hãy đem ra đọc. Đọc để xúc động vì “người ta” còn nhớ tới mình!

Nhìn trang bìa tờ báo có hình một nửa chiếc máy bay phản lực đậu trên phi đạo và tên tờ báo là Ngàn Sao, lại nghe chị Hạnh nói bóng gió xa xôi, em linh cảm một điều gì đó rất mơ hồ.

Nửa năm trước, chú Lâm từ bên Mỹ đi công tác cho hãng về Việt Nam đến thăm em. Chú ấy nhắc đến anh, đến tình cảm anh vẫn âm thầm dành cho em. Giác quan thứ sáu xui em liên tưởng đến một điều gí đó (mơ hồ thôi) rằng anh, chàng Phi công Cộng Hòa lãng mạn, có thể đem chuyện tình hai đứa dệt thành văn?

Cầm tờ báo trên tay, em run còn hơn bị B-52 trải thảm hay như hồi sơ tán phòng không ở Việt Bắc. Chị Hạnh trấn an:

– Làm gì mà run dữ vậy? Bề nào Nga cũng là cựu sĩ quan quân đội nhân dân, công an nào dám đụng đến?

Em run không phải là sợ công an khám xét thấy mình mang món hàng quốc cấm. Em run vì không hiểu điều dự đoán của mình có phải là sự thực. Em run vì liên tưởng đến người bạn năm xưa vẫn còn nhớ đến mình. Anh đừng cười em già rồi mà còn vớ vẩn.

Chị Hạnh là người bạn sát cánh với em vào thời kỳ chiến đấu dọc Trường Sơn. Chị ấy cũng là con nhà tiểu tư sản như mình, nên em thường nhỏ to tâm sự trong những lúc dừng quân. Em có kể cho chị ấy nghe về anh, người bạn học cùng trường thủa thiếu thời.

Về nhà, chờ đêm khuya thanh vắng, mọi người đều đã say giấc nồng, em len lén đem tờ báo ra chong đèn lên đọc. Em đọc từng trang, rồi em dừng lại ở bài viết mang tên tác giả Duy Lạc, “Chắc chắn là anh đây rồi?!” Em tự nhủ: Quả nhiên đúng như điều em dự đoán.

Thời gian trôi nhanh quá anh nhỉ? Thấm thoát đã bốn mươi năm rồi còn gì? Bao nhiêu tấn tuồng dâu bể diễn ra! Bao nhiêu nước chảy dưới cầu! Hai mái tóc xanh của đôi trẻ ngày nay đã bắt đầu điểm trắng.

Chiến tranh bùng nổ, anh từ Sàigòn về lánh nạn ở quê nhà. May mắn thay giặc chưa thể tràn về vùng đất của mình, nên chúng ta có một thời kỳ bình yên. Khí thế bừng bừng của phong trào giành độc lập xứ sở bốc cao khiến tất cả thanh niên hăm hở lên đường làm anh vệ quốc quân. Tuy bọn mình còn nhỏ mà trong trí óc non nớt cũng đã thấy lòng rộn ràng vui thích như đi trẩy hội ngày Xuân.

Em còn nhớ đêm liên hoan, anh hát bài “Nhớ Chiến Khu”. Lúc bấy giờ nghe giọng anh run run, em cứ tưởng anh vì cảm thương nỗi nhớ nhà của anh vệ quốc quân trong núi rừng thâm u; nào dè anh run …vì ánh mắt ngưỡng mộ va say mê theo dõi của em. Thì ra nhãn lực của em cũng khá đấy anh Duy nhỉ?

Dạo ấy lần đầu tiên nghe anh trả bài thầy giáo, em mới để ý thấy cách phát âm của anh khác với những học trò con trai trong huyện. Chẳng hạn, “mờ mịt” thì anh phát âm thành “mờ mịch” hay “vui quá” thành “vui góa”. Và còn nhiều chữ độc đáo nữa…

Mới đầu bọn học trò trong lớp, rồi về sau bọn học trò của cả trường thường nhại cách phát âm ấy để trêu ghẹo anh. Thoạt tiên em cũng cười hùa theo bọn chúng, nhưng thấy anh chẳng phản ứng gì, mà chỉ nhún vai cười khỉnh rất là… Sàigòn, tự nhiên em đâm ra thích cái giọng ấy mới kỳ chứ! Mỗi lần đến giờ học, em đều cầu mong thầy giáo gọi anh lên trả bài để em được nghe cái giọng ngồ ngộ ấy.

Anh còn nhớ lần đi cắm trại đầu tiên do nhà trường tổ chức trước vụ Hè 51 không? Lớp mình chia làm bốn toán mà anh thì ở toán A, còn em ở toán B. Khi đến nơi, ai nấy đều lo căng lều dựng trại của toán mình, trong lúc đó anh lại chạy sang loay hoay giúp em làm chuyện này chuyện kia. Cử chỉ lăng xăng của anh có vẻ vụng về, khiến cho em vừa buồn cười vừa cảm động. Vì thế, buổi tối họp lửa trại, em mới lén dúi vào tay anh củ khoai em vùi trong bếp lúc nấu cơm chiều. Em còn trêu:

– Trại sinh bên toán B ăn hết “thịch” (thịt) cá rồi, em chỉ còn củ khoai nóng này tặng anh dùng đỡ cho “dzui”!

Chẳng những anh không giận vì bị em nhái giọng, anh chìa tay ra cầm củ khoai một cách hồn nhiên, mà miệng còn ấp úng nói gì nghe không rõ, em bỗng cảm thấy thương anh chi lạ!

Dân trong làng kế cận khu cắm trại, tối đến xong việc đồng áng cũng ra tham dự trò chơi lửa trại của đám học sinh. Ánh lửa hồng chờn vờn nhảy múa ngọn thấp ngọn cao, nhịp nhàng lung linh với tiếng đàn guitar bập bùng của anh tạo nên cảnh tượng kỳ ảo rất liêu trai.

Con Thủy, con gái ông Xã Tài; con Nhạn, con gái ông Lý Trân, ngồi bên em cứ huých cùi chỏ vào hông em từng chập, mỗi lần chúng nó trông thấy anh gật gà gật gù theo điệu nhạc trầm bổng. Dường như lúc bấy giờ anh say sưa với âm thanh của từng nốt nhạc, không thèm biết gì đang xảy ra chung quanh. Khách quan nhận xét, cả huyện mình đâu có cậu học trò nào chơi đàn ngọt như anh? Chúng nó cũng khoái và để ý “người Sàigòn” có mái tóc chải bảy ba tango lắm đấy! Anh có biết rằng anh đã lọt vào mắt xanh của bọn học trò con gái tinh quái ấy không?

Em còn nhớ tính anh ít nói. Trong lúc mọi người ngồi huyên thuyên, thình thoảng anh chêm một câu pha trò hóm hỉnh mà nhiều khi người nghe không tinh ý, phải mất ba, bốn ngày sau mới hiểu. Cái tính “nghịch” ấy ngày nay anh vẫn không bỏ. Trong bài “Giòng Đời”, em vẫn đọc thấy thấp thoáng cái văn phong đó. Anh cao lớn, nhưng không gầy như cây sậy và anh đâu có đen đúa xấu trai như anh tự chế diễu mình trong bài văn? Lại còn bày đặt tự chê mình học dốt!

Xong màn văn nghệ và đọc tin thời sự về những chiến thắng công đồn đả viện của bộ đội cụ Hồ cho dân chúng nghe, bọn học trò chạy xuống bờ biển nô đùa với sóng nước. Em nhớ đêm đó trăng lên muộn và trời trong xanh không một vẩn mây. Hình như đốm lửa trại cuối cùng tàn lụi rồi trăng mới lên. Khác với những học trò khác cùng lớp, anh không xuống bờ cát giỡn nước, giỡn trăng. Em thấy anh ngồi tựa lưng vào một cây dừa lả ngọn và đôi mắt đăm chiêu nhìn ra trùng khơi. Anh ngồi yên một cách thư thái, tự tại, đẹp như một pho tượng! Em biết rồi, người đó đang mơ mộng vì người đó đang yêu?! Lúc bấy giờ những cơn sóng bạc đầu phản chiếu ánh trăng nhấp nhô vờn nhau xô vào bờ, có làm cho tim anh xao xuyến, hởi người nghệ sĩ với cây đàn?

Em là con gái, trời ban cho em cảm nhận bén nhạy hơn con trai. Kinh nghiệm đời trải qua, chắc bây giờ anh đã hiểu rõ điều đó. Hồi ấy, mới thoáng thấy cử chỉ ân cần và ánh mắt trìu mến của anh nhìn em trong lớp học, ngoài sân trường, em đã đọc được ý nghĩ thầm kín của anh.

Nhưng em là con gái, đặt biệt vào thời buổi ấy, luân lý và bản tính rụt rè của phụ nữ đâu cho phép em có một cử chỉ gì gọi là biểu đồng tình, dù trong thâm tâm em cũng rất cảm mến anh.

Cũng có những đêm nằm một mình vẩn vơ bên cửa sổ ngắm trăng, bỗng nhiên ngửi thấy mùi hoa cau bưởi từ đâu đưa lại, em chợt thèm có anh bên cạnh để… ngắm anh (!) Hoặc để luồn những ngón tay thon nhỏ của mình vào tóc người yêu. Đó là cái rạo rực rất tự nhiên của người con gái ở tuổi dậy thì khi biết mình đang có một anh chàng đang ngấm nghé.

Em đã đọc đi đọc lại nhiều lần lá thư anh trao. Vì sự bất cẩn của em, con nhỏ Thủy – con gái ông Xã Tài – đọc trộm lá thư em dấu trong sách cho mượn, thế là nó đem đi mách lẻo với mọi người, gây ra sự hiểu lầm đáng tiếc khiến anh sinh lòng oán hận em.

Nếu lá thư ấy bị một người bạn gái nào khác đọc thì chẳng đến nỗi nào. Đằng này con nhỏ Thủy vốn thầm yêu trộm nhớ anh, nên khi nó vớ được lá thư là nó kháo ầm lên để anh phải thẹn thùng với đám bạn gái của em và hai bà chị họ. Nghĩ lại, em chẳng phiền trách gì nó. Âu cũng là tại sợi chỉ hồng không se duyên cuộc tình chúng mình!

Ngày anh cầm tay em lần đầu (và cũng là lần cuối), em đã khóc, đã hết lòng gạn hỏi tại sao anh bỏ học và cố tình lẩn tránh em. Anh cứ lầm lì im lặng. Không ngờ bữa đó anh đã quyết định xuống tàu trở lại chốn phồn hoa. Tuổi trẻ thường hay đặt tự ái quá cao!

Anh đi biền biệt để lại cho em nỗi nhớ đoạn trường. Em thẩn thờ biến nhác việc học hành và công việc trong nhà. Ba mẹ không hiểu chuyện cứ rầy la. Bỗng nhiên em cung sinh lòng trách cứ anh.

Anh đã từ phương xa lại, mình gặp gỡ nhau, anh gieo vào lòng em một vết thương, rồi anh lẳng lặng ra đi không một lời từ biệt. Bạn bè em một đôi đứa đem lòng thương hại, vài đứa trêu ghẹo em mang mối sầu tương tư. Em lại càng giận anh hơn.

Năm 1954, hiệp định Giơ-ne-vơ chia đôi đất nước. Một số người trong làng xã tập kết ra Bắc. Gia đình em vẫn ở lại vì thuộc thành phần địa chủ. Tổng Thống Diệm về nước, đẩy mạnh chiến dịch Tố Cộng.

Gia đình em không bị ảnh hưởng gì, vì người ta biết thời ấy ai cũng chống Tây. Nhưng chỉ có một số cán bộ Tố Cộng của ông Diệm lợi dụng quyền thế, thấy em có nhan sắc nên họ gây nhiều khó dễ để cưỡng bách em trao thân gởi phận.

Nếu em liều mình nhắm mắt đưa chân, chắc chắn em sẽ cũng được yên thân. Nhưng tính em ương ngạnh, không chấp nhận sự hà hiếp, em bèn tìm đường lên núi để rồi ngả về phía bên kia.

Thân gái dậm trường, liều mình bỏ gia đình ra đi đến phương trời vô định, em nào muốn làm một cuộc phiêu lưu? Nhưng định mệnh nghiệt ngã đã đẩy em thành một kẻ ruồng bỏ quê hương!

Anh Duy yêu dấu,

Nhiều đêm em đã khóc, vì nỗi bơ vơ của mình nơi xứ lạ quê người. Em nhớ đến anh thật nhiều. Nhớ đến kỹ niệm của những đêm trăng ở làng quê mình, của những buổi chiều hai đứa rong chơi lang thang trên bờ ruộng lúa vừa mới gặt, của mùi hương ngai ngái từ gốc rạ thoảng đưa trong gió. Và em còn nhớ đến cái giọng Sàigòn ngồ ngộ của anh nữa!

Sự đãi ngộ ở miền Bắc không tốt đẹp như những gì mà “người ta” đã ngọt ngào dụ dỗ em. Cũng như những bộ mặt đàn ông nham nhở (xin lỗi anh) tìm đủ mọi cách chiếm đoạt em. Ở vào bước đường cùng, lần này em đành nhắm mắt đưa chân. Em kết hôn với một ông sĩ quan già hơn em mười lăm tuổi.

Trong bài “Giòng Đời” anh kể rằng em làm lẽ một viên tướng già là không đúng sự thực. Nhưng mà thôi, không sao! Làm vợ chính thức hay làm lẽ, số phận em vẫn hẩm hiu “bên cạnh chồng nghiêm luống tuổi rồi!”

Chiến tranh ngày càng lan rộng và khốc liệt. Phi cơ oanh tạc hầu như mỗi ngày. Đa số nhân dân miền Bắc đều mong mỏi được quân đội miền Nam giải phóng, vì họ hết chịu đựng nổi đói khổ và cuộc sống hắc ám, rình rập. Em là người miền Nam tập kết muộn.

Tập kết vì tưởng mình sẽ đến một nơi như thiên đàng, chứ không phải vì lý tưởng hay bị huyễn hoặc bởi cái chủ nghĩa hứa hẹn không còn cảnh người bóc lột người!

Em chỉ tha thiết một điều: Chiến tranh sớm chấm dứt, hòa bình mau trở lại để em được quay về xóm làng xưa. Em tình nguyện xung phong đi chiến trường B (tức là xuôi Nam ) với hy vọng nhìn lại Bố Mẹ già và đàn em dại.

Em lên đường như một người tìm về nơi chôn nhau cắt rốn, chứ không phải là kẻ lên đường “làm nghĩa vụ quốc tế” như người ta cổ võ đề cao. Trở về đó, em lại nghe tin đồn phong phanh rằng anh đã trở thành người phi công khu trục của chính quyền Sàigòn.

Chao ôi! có lần nào anh say sưa oanh kích mà dưới ấy là chỗ đóng quân của em? Nếu chẳng may bị trúng đạn phòng không, anh nhảy dù xuống và em là người băng bó cho anh, thì không hiểu bọn mình phải xử trí ra sao trong tình huống ấy? May mà điều ấy không bao giờ xảy ra để chúng ta khỏi bị ngỡ ngàng.

Có lần em nhặt được tờ truyền đơn kêu gọi chiêu hồi từ trên phi cơ thả xuống. Em vội dấu kỹ tờ truyền đơn vào lần túi áo trong để chờ dịp thuận tiện là trốn thoát, nhưng cơ hội không bao giờ đến với em cả!

Khi miền Nam được “giải phóng”, em nghĩ rằng đây là cơ hội em có thể tìm gặp người bạn tình năm xưa.. Em biết rằng gặp nhau thì đôi ta mỗi đứa ván đã đóng thuyền, không còn hy vọng gì chấp nối, nhưng ít nhất mình cũng còn được thấy nhau sau mấy mùa chinh chiến. Niềm hy vọng ấy vội tan biến khi em biết rằng anh đã ra đi nước ngoài.

Tâm tình em xen lẫn hai nỗi buồn, vui: Buồn vì không gặp được anh và vui vì anh không phải rước cảnh tù đày. Anh còn nhớ Loan, em gái của em. Nó kết hôn với Cảnh, một người Thiếu tá trong quân đội Cộng Hòa. Chồng nó bị đưa đi “học tập cải tạo”, rồi chết vì lao lực trong rừng thiêng nước độc và vì thiếu dinh dưỡng. Loan nhờ chồng em can thiệp cho Cảnh. Như anh biết đấy. Tuy chồng em là tướng Việt cộng mà cũng đành bó tay bất lực. Từ đó Loan không bao giờ nhìn mặt em nữa. Chị em cật ruột bỗng hóa thành kẻ thù.

Nỗi khổ tâm ấy do ai gây ra, mà một mình em phải hứng chịu sự khinh khi của gia đình? Tại sao em phải chịu nhiều điều oan nghiệt thế hở anh Duy?
Năm kia, chú Lâm về Sàigòn, chú ấy kể rất nhiều chuyện về anh. Em vô cùng xúc động vì anh vẫn giữ được trong ký ức hình ảnh và tình cảm trân trọng đối với người bạn gái đầu đời.

Vận nước điêu linh, thế hệ chúng mình chẳng may phải hứng chịu nhiều thua thiệt. Thật là vô lý khi hai kẻ yêu nhau trở nên vô tình quay mũi súng bắn vào nhau. Ước mong sao những lớp người thuộc thế hệ mình nhìn rõ chân lý để cùng nhau xây dựng lại xứ sở hoang tàn bởi một thứ chủ nghĩa ngoại lai phi nhân.

Mình phải có bổn phận nói rõ cho con cháu nên lấy thương yêu, chứ không phải hận thù, bù đắp những lỗi lầm của người đi trước. Có như thế thì mới hàn gắn được những đổ vỡ lớn lao trong quá khứ.

Đúng bốn mươi năm trước, dưới rặng dừa ở làng quê, anh e ấp trao em lá thư tỏ tình. Anh nao nức chờ đợi hồi âm. Em chưa kịp hồi âm thì không may xảy ra chuyện hiểu lầm. Bốn mươi năm sau, (nhờ đọc được bài văn của anh trên báo), từ phương trời này, một người đàn bà góa bụa và mái tóc đã bắt đầu điểm sương lại ngồi viết thư cho người bạn tình xa cách nửa vòng trái đất để kể lể chuyện đời.

Xin cám ơn anh đã cho em một chút nắng trong buổi chiều tàn, “Một Chút Mặt Trời Trong Ly Nước Lạnh!” Đời em truân chiên đã gặp nhiều bất hạnh, nhưng kể từ khi đọc những dòng tâm tư của anh trên trang báo, em cảm thấy được an ủi phần nào. Bây giờ thì em mới biết ở nơi cuối trời xa thẳm kia có một chàng trai Sàigòn thủa nào vẫn còn giữ trong tim hình ảnh của em.

Nga Sàigòn

HaiViet
03-09-2019, 05:59 AM
Đắp Mộ Cuôc Tình


https://www.youtube.com/watch?v=W8iBszF6E5g

cuocsi
03-09-2019, 10:36 PM
https://i.postimg.cc/J0LSLnt9/A-37B2.jpg (https://postimages.org/)


Phi công TST ghi lại qua bài thơ “Nửa Mảnh Phi Bào” khóc bạn cố Trung Úy phi công Nguyễn Văn Phú:

cởi mảnh phi bào anh để lại
trao về quê mẹ một trời xuân
mai đây nếu có ai thương tiếc
xin đốt cho người một nén hương

ngày xưa anh đứng bên song cửa
nhìn áng mây trời ngó cánh bay
giờ đây mây trắng anh xây mộng
lại biến vành tang buổi sum vầy…
(Nửa Mảnh Phi Bào)






Vòng hoa tiễn anh

Phi Bào anh nửa mảnh
Nửa mảnh kia trời xanh
Mây trắng kết vòng hoa
Tiễn anh ngang Cổ Thành
Trên bầu trời đất Mẹ
Xong một chuyến bay nhanh

Cuocsi 2019 mười tháng ba

Thay cho nén hương lòng gởi những người con yêu đất Việt .

Cám ơn HaiViet với những bài hồi ký thấm tình trong Khung Trời kỷ Niệm.
Xin mượn để chia sẻ cho mọi người.

cuocsi
04-05-2019, 06:52 PM
https://s14.postimg.org/s5q0461cx/oie_j6_LRX96uk4ud.gif (https://postimg.org/image/jngjztuu5/)


Tháng Tư Buồn

Tháng Tư buồn luôn luôn nhung nhớ
Hoài niệm xưa một thủa chia ly
Bao nhiêu cay đắng đọng bờ mi
Trên vành tang trắng lúc xuân thì

Ai cũng biết ra đi chinh chiến
Người quân nhân dâng hiến cuộc đời
Giữ cho đất nước được yên vui
Dù gian khổ không lời nuối tiếc

Tháng Tư đen súng nơi chiến tuyến
Quyết giữ gìn trọn vẹn quê hương
Đem xác thân làm vật cản đường
Cho tổ quốc, người thương yên ấm

Rồi những lần sa chân ngục tối
Đành ngậm ngùi số phận nổi trôi
Cầu cho đất nước được an vui
Mong chấm dứt cảnh đời tang tóc.

Hải Việt

Lâu không " găp nhau ". Nhân thấy bài thơ tháng 4, cuocsi mang về trả cố chủ.

Quành lại hỏi thăm chủ nhà, chàocác bạn hoài vọng, Ngọc Hân, Thu Vàng, HươngXưaHươngKhuya ... ghen.
Mong đọc thơ tháng 4... liên khúc thơ tháng 4...Mong thay !!!

HaiViet
05-02-2019, 04:31 AM
Đêm đêm nghe tiếng thở dài
“Hoa mùa chinh chiến” thương ai mỏi mòn

https://i.postimg.cc/HL3PqHkS/Hoa-Mua-CC-P1a.jpg (https://postimages.org/)



-Chào anh cuocsi, cô ba ThuVang, Hương Xưa và các bạn ghé thăm KTKN, chúc các bạn một ngày vui.

HaiViet
05-04-2019, 04:22 AM
-Cafe và Khói Thuốc


https://i.postimg.cc/ZKN5R8xL/CafeKT1.gif (https://postimages.org/)

HaiViet
05-09-2019, 01:18 AM
-Lâu quá không thấy cô ba ThuVang ghé chơi. Nhớ tới cô em Nam Kỳ rất dễ thương


https://i.postimg.cc/PfP3rfSp/Co-Gai-NK-P1a.jpg (https://postimages.org/)

HXhuongkhuya
05-09-2019, 04:56 AM
Vô Đề

Đông tàn thời chuyển mùa sang
Tiết Xuân pha chút sắc vàng ửng Thu
Hạ chưa về, trời âm u
Gió mưa rải nhẹ như ru giấc nồng
Bướm ong rung nhẹ vườn hồng
Thoảng nghe trong nắng hương đồng cỏ hoa

HXhuongkhuya
5/9/19

Phút cảm thơ viết tặng sis Thu Vàng

HaiViet
05-09-2019, 09:21 AM
-Hương Xưa tức cảnh sinh tình, làm thơ hay và nhanh thế, để anh HV thêm 2 câu cho đủ bài thơ


https://i.postimg.cc/Cxs6wjZS/Huong-Dong1.gif (https://postimages.org/)

HaiViet
05-10-2019, 08:47 AM
(Mường Thươi)


https://i.postimg.cc/zDj8TwHT/Muoi-Thuong-P1a.jpg (https://postimg.cc/7bfFk2VL)

Thu Vàng
05-11-2019, 09:16 AM
Chào anh Hai, anh Cuốc, chị Khanh, Hương, Kim, Thảo và cả nhà KTKN. Chúc tất cả vui và như ý mọi việc!:z57:
:z57::z57:
Sẽ trở lại, hầu chuyện tiếp. TV có chút chuyện phải đi ngay.

Em bình an và em vẫn ngoan...hihi (hy vọng là vậy đi) :z13:

HaiViet
05-12-2019, 01:43 AM
Happy mother's day

https://i.postimg.cc/C1RvYmXX/HappyMD.gif (https://postimages.org/)