PDA

View Full Version : Khúc khích cho vui



đoa hong tim
11-08-2011, 03:05 AM
Histoire cochone









https://mail.google.com/mail/?ui=2&ik=9da8afd516&view=att&th=12592706edb5802d&attid=0.1.1&disp=emb&zw












Un ours, un lion et un cochon se rencontrent:
L'ours dit: «Si je grogne dans la forêt, tous les autres animaux tremblent de peur.»

Le lion dit: «Si je rugis dans la jungle, tous les animaux s'enfuient de peur.»


Le cochon dit: « Moi, je tousse une seule fois et la planète entière se fait vacciner.»




https://mail.google.com/mail/?ui=2&ik=9da8afd516&view=att&th=12592706edb5802d&attid=0.1.1&disp=emb&zw

đoa hong tim
11-08-2011, 10:19 AM
Subject: I'm Perfectly Comfortable -- Thank You for
I'M PERFECTLY COMFORTABLE -- THANK YOU FOR ASKING!







https://mail.google.com/mail/?ui=2&ik=9da8afd516&view=att&th=1325fab040201d14&attid=0.1&disp=emb&zw
I'm perfectly comfortable....


but thank you for asking!

https://mail.google.com/mail/?ui=2&ik=9da8afd516&view=att&th=1325fab040201d14&attid=0.2&disp=emb&zw

https://mail.google.com/mail/?ui=2&ik=9da8afd516&view=att&th=1325fab040201d14&attid=0.3&disp=emb&zw

https://mail.google.com/mail/?ui=2&ik=9da8afd516&view=att&th=1325fab040201d14&attid=0.4&disp=emb&zw


https://mail.google.com/mail/?ui=2&ik=9da8afd516&view=att&th=1325fab040201d14&attid=0.5&disp=emb&zw


https://mail.google.com/mail/?ui=2&ik=9da8afd516&view=att&th=1325fab040201d14&attid=0.6&disp=emb&zw


https://mail.google.com/mail/?ui=2&ik=9da8afd516&view=att&th=1325fab040201d14&attid=0.7&disp=emb&zw


https://mail.google.com/mail/?ui=2&ik=9da8afd516&view=att&th=1325fab040201d14&attid=0.8&disp=emb&zw


https://mail.google.com/mail/?ui=2&ik=9da8afd516&view=att&th=1325fab040201d14&attid=0.9&disp=emb&zw

https://mail.google.com/mail/?ui=2&ik=9da8afd516&view=att&th=1325fab040201d14&attid=0.10&disp=emb&zw







https://mail.google.com/mail/?ui=2&ik=9da8afd516&view=att&th=1325fab040201d14&attid=0.11&disp=emb&zw


https://mail.google.com/mail/?ui=2&ik=9da8afd516&view=att&th=1325fab040201d14&attid=0.12&disp=emb&zw


https://mail.google.com/mail/?ui=2&ik=9da8afd516&view=att&th=1325fab040201d14&attid=0.13&disp=emb&zw


https://mail.google.com/mail/?ui=2&ik=9da8afd516&view=att&th=1325fab040201d14&attid=0.14&disp=emb&zw


https://mail.google.com/mail/?ui=2&ik=9da8afd516&view=att&th=1325fab040201d14&attid=0.15&disp=emb&zw


https://mail.google.com/mail/?ui=2&ik=9da8afd516&view=att&th=1325fab040201d14&attid=0.16&disp=emb&zw


https://mail.google.com/mail/?ui=2&ik=9da8afd516&view=att&th=1325fab040201d14&attid=0.17&disp=emb&zw


https://mail.google.com/mail/?ui=2&ik=9da8afd516&view=att&th=1325fab040201d14&attid=0.18&disp=emb&zw


https://mail.google.com/mail/?ui=2&ik=9da8afd516&view=att&th=1325fab040201d14&attid=0.19&disp=emb&zw


https://mail.google.com/mail/?ui=2&ik=9da8afd516&view=att&th=1325fab040201d14&attid=0.20&disp=emb&zw




I hope you're perfectly comfortable too!

đoa hong tim
11-08-2011, 10:56 AM
Xưa nay tôi vốn chăm, ngoan
Tối ngày đọc sách, chẳng ham thứ gì.




https://mail.google.com/mail/?ui=2&ik=9da8afd516&view=att&th=12e3483aa6fdaa88&attid=0.1.1&disp=emb&zw


Then I met a girl...


Ngây thơ, hổng biết chi chi,


Gặp nàng, bỗng thấy diệu kỳ làm sao


https://mail.google.com/mail/?ui=2&ik=9da8afd516&view=att&th=12e3483aa6fdaa88&attid=0.1.2&disp=emb&zw




She was like this...


Nàng xinh như trái hồng đào






https://mail.google.com/mail/?ui=2&ik=9da8afd516&view=att&th=12e3483aa6fdaa88&attid=0.1.3&disp=emb&zw





Together, we were like this...


Môi hôn nàng mới ngọt ngào biết bao!




https://mail.google.com/mail/?ui=2&ik=9da8afd516&view=att&th=12e3483aa6fdaa88&attid=0.1.4&disp=emb&zw


I gave her gifts like this...


Tim hồng tôi hiến, tôi trao.




https://mail.google.com/mail/?ui=2&ik=9da8afd516&view=att&th=12e3483aa6fdaa88&attid=0.1.5&disp=emb&zw


When she accepted my proposal, I was like this...


Được nàng chấp nhận, ôi chao là mừng!





https://mail.google.com/mail/?ui=2&ik=9da8afd516&view=att&th=12e3483aa6fdaa88&attid=0.1.6&disp=emb&zw


I used to talk to her all night like this...


Suốt đêm điện thoại cho nàng.





https://mail.google.com/mail/?ui=2&ik=9da8afd516&view=att&th=12e3483aa6fdaa88&attid=0.1.7&disp=emb&zw




And at the office I used to do this...


Sáng ngày vào sở, giống thằng...hết hơi!






https://mail.google.com/mail/?ui=2&ik=9da8afd516&view=att&th=12e3483aa6fdaa88&attid=0.1.8&disp=emb&zw


When my friends saw my girlfriend, they stared like this...


Bạn tôi lòng dạ bồi hồi
Mỗi lần nhìn thấy dáng người tôi yêu.





https://mail.google.com/mail/?ui=2&ik=9da8afd516&view=att&th=12e3483aa6fdaa88&attid=0.1.9&disp=emb&zw


And I used to react like this..


Còn tôi vênh mặt...tư kiêu.
Số mình đúng đẻ bọc điều, không sai!




.
https://mail.google.com/mail/?ui=2&ik=9da8afd516&view=att&th=12e3483aa6fdaa88&attid=0.1.10&disp=emb&zw




But on Valentines Day,
she received a red rose from someone else like this...




Nhưng rồi có một ngày kia
Lễ Tình Yêu đến, có thằng chơi cha




https://mail.google.com/mail/?ui=2&ik=9da8afd516&view=att&th=12e3483aa6fdaa88&attid=0.1.11&disp=emb&zw

Lén đem tặng nàng đoá hoa
Hồng nhung rực rỡ, mới ra...tội tình!




And she was like this…
Nhận hoa, nàng cười thật xinh
Mắt long lanh sáng, liếc tình cha kia.



https://mail.google.com/mail/?ui=2&ik=9da8afd516&view=att&th=12e3483aa6fdaa88&attid=0.1.12&disp=emb&zw


And I was like this…


Làm tôi như ca lia thia
Phùng mang, trợn mắt...tái tê cõi lòng.





https://mail.google.com/mail/?ui=2&ik=9da8afd516&view=att&th=12e3483aa6fdaa88&attid=0.1.13&disp=emb&zw




Which later led to this..


Đêm về nghe tủi cả hồn


Đầm đìa giọt lệ .
https://mail.google.com/mail/?ui=2&ik=9da8afd516&view=att&th=12e3483aa6fdaa88&attid=0.1.14&disp=emb&zw




and this...

héo hon thân mình.

https://mail.google.com/mail/?ui=2&ik=9da8afd516&view=att&th=12e3483aa6fdaa88&attid=0.1.15&disp=emb&zw




I felt like doing this...


Có những lúc bất thình lình
Xung thiên, nộ khí, muốn "đinh"...kẻ thù.






https://mail.google.com/mail/?ui=2&ik=9da8afd516&view=att&th=12e3483aa6fdaa88&attid=0.1.16&disp=emb&zw


I started doing this..


Nhưng rồi dạ rối tơ vò


Mượn bia giải giận!...

.
https://mail.google.com/mail/?ui=2&ik=9da8afd516&view=att&th=12e3483aa6fdaa88&attid=0.1.17&disp=emb&zw


Ngủ khò...tìm quên!






https://mail.google.com/mail/?ui=2&ik=9da8afd516&view=att&th=12e3483aa6fdaa88&attid=0.1.18&disp=emb&zw




GIRLS!


Con gái! Chỉ tổ làm phiền!!!

đoa hong tim
11-10-2011, 08:58 AM
https://mail.google.com/mail/?ui=2&ik=9da8afd516&view=att&th=1322bc5c46034c0f&attid=0.1&disp=emb&zw


https://mail.google.com/mail/?ui=2&ik=9da8afd516&view=att&th=1322bc5c46034c0f&attid=0.2&disp=emb&zw

https://mail.google.com/mail/?ui=2&ik=9da8afd516&view=att&th=1322bc5c46034c0f&attid=0.3&disp=emb&zw

https://mail.google.com/mail/?ui=2&ik=9da8afd516&view=att&th=1322bc5c46034c0f&attid=0.4&disp=emb&zw

https://mail.google.com/mail/?ui=2&ik=9da8afd516&view=att&th=1322bc5c46034c0f&attid=0.5&disp=emb&zw


https://mail.google.com/mail/?ui=2&ik=9da8afd516&view=att&th=1322bc5c46034c0f&attid=0.6&disp=emb&zw

https://mail.google.com/mail/?ui=2&ik=9da8afd516&view=att&th=1322bc5c46034c0f&attid=0.7&disp=emb&zw
'When I get out, someone's gonna DIE!'

đoa hong tim
11-16-2011, 09:21 AM
Huế chay, Huế lai, và Huế .... chướng

Nhiều nhà thơ, học giả viết rất nhiều về Huế đẹp và thơ. Còn Huế "chay", Huế "lai" và Huế... "chướng", Huế như đó là một điều "tối kỵ", ai cũng né tránh. Chuyện như thể nói đụng đến người Do Thái, đụng đến người Huế là họ hùng hổ bênh vực nòi giống quý của Huế, và cái "chướng" của các ngài. Tôi cũng xin mạo muội chia ra Huế "chay" và Huế "lai" và Huế "chướng" cho nó dễ nói chuyện. Bởi vì Huế cũng "ba bảy đường Huế". Cảnh Huế thì rất đẹp, sông Hương, núi Ngự, đền đài lăng tẩm, nhưng người Huế thì lai, chay và chướng. Điều này không có nghĩa là Huế lai thì không đẹp, mà Huế chay thì tốt, và Huế chướng thì đáng ghét. Tại sao lại Huế chay? Chay có nghĩa là chay tịnh như nghĩa "tôi nay chay tịnh" không còn biết đờn bà nữa! Hay chay là dưa, muối, rau và nước lã? Thế là Huế chay là Huế ăn toàn rau, dưa muối và uống nước lã! Mà đúng vậy, người Huế chay (100% Huế) là người chỉ dùng n hững thức ăn mộc mạc, không ăn kiểu cọ, xa xỉ. Chỉ nói những điều thành thật, phát xuất từ một tâm hồn thật là lương thiện, không thích bon chen. Ngôn từ của người Huế chay rất là Huế, rất nặng chất Huế, rất là địa phương tính, "Hai thương ăn nói dịu dàng mà lại có duyên" là chỗ đó! Người Huế chay trang phục cũng rất giản dị, không theo thời trang cho lắm (trừ Linda Trang Đài ra!). Món ăn thì ăn chắc mặc bền "dầu lai dưa muối cũng dài lâu". Thú vui của người Huế chay rất ư là thanh nhã: túi thơ trăng gió, tự hào về một thời quá khứ hoàng kim, an phận cái gì có được, không cầu tiến. "Kiểu như đói ăn rau, đau uống thuốc". Nói về đi đứng, thì Huế chay không chịu rời quê cha đất tổ. Huế chay cứ quanh quẩn với vừng cau, với tiếng gà gáy trưa, với tiếng kinh kệ (Huế chay nổi tiếng mộ đạo lắm), với bóng tối triền miên. Chàng Huế chay rất gắn bó với "vua", với "miếu", với "thành". Muôn đời vẫn thế! (Em ra đi nơi này vẫn thế). Cố đô có loang lổ rêu phong vẫn để mặc! Huế chay rất ung dung tự tại - Nếu chàng Huế chay có dzợ, thì cũng dzợ hiền (:-))), mà càng ở lâu với "bả" thì chàng Huế chay này sẽ biến thành Huế "chướng". Tại sao thì xin mời bạn cứ đọc... tiếp! Hấp dẫn lắm! Bởi vì "chướng" chưa đủ, còn "ngẳng" nữa! Đấy bạn đã bắt đầu thấy hấp dẫn chưa!

Thế thì chàng "Huế" lai thì sao? Trước hết phải nói chàng Huế lai là lai ở cái chỗ lấy dzợ không phải Huế, đem thân "trâu ngựa" cho dzợ miền khác "xài". Mặc sức ăn rau muống, giá sống cho đến chết. Mà muốn sống thì thường lén đi ăn bún bò Huế "Đông Ba" thì họa may ngắc ngoải...
Huế lai là người đành đoạn bỏ Huế mà đi. Đi đâu thì không biết, nhưng thường đi là đi luôn! "Thẳng cò o ngón", dzông luôn một mạch, bỏ xứ mà đi, "tha phương cầu thực". Đó là Huế laị Huế lai lấy dzợ về già ít khi "chướng", hay nói cho rõ là không dám chướng. Vì làm răng mà chướng cho được nếu không muốn ăn "đòn" dài dài. Bởi vì chỉ có dzợ người Huế thì còn được chìu chuộng, chứ đã "lai" rồi thì còn khuya! Lơ tơ mơ là bỏ đói là bỏ mạng sa thành, nhất là về già mà không có "cơm bưng nước rót" là "tiêu" sớm! Đó, bạn thấy "lai" tai hại chưa?
Vậy thì Huế lai thường biết thân phận lưu đày, lo tu tâm sửa tánh.
Huế lai hay thích sửa tiếng, sửa giọng, vì không muốn ai biết gốc gác của mình, lại nữa là cũng muốn che đậy cái thổ âm "quê mùa của Huế". Huế lai thường ăn nói nhỏ nhẹ, năn nỉ, ngoại giao chứ không ăn nói "thẳng như ruột ngựa", chắc như "củ khoai sắn" như Huế chaỵ Huế lai ăn uống cũng không dám đòi hỏi, không có chướng, chê này nọ. Riết rồi có khi theo phe dzợ cho món Huế là quá "cay", quá "mặn", quá "tỉ mỉ" mà quên luôn món Huế.

Nói về "mười thương em giữ cương thường", thì Huế chay là số dzách. Huế chay rất là nề nếp gia phong, trên dưới phân cấp rõ ràng, ăn nói, xưng hô cho đúng tam cương ngũ thường. Trái lại chàng Huế lai ít khi để ý đến các điểm này, mà có để ý cũng là đại khái! Với ý là muốn gột bỏ cái "chất Huế mặn mà" đi. Nhưng có một điều chắc chắn là chàng Huế chay không dám tự hào là mình "khá" hơn Huế lai. Vì sự thật là đa số Huế lai đều "khá" cả. Khá ở đây hiểu theo nghĩa là thành công. Tỷ dụ rất nhiều ký giả, luật sư, kỹ sư, bác sĩ, nhà văn, nhà báo, bác học... hỏi ra là Huế... lai cả đó ạ! Chỉ cần tiêm đúng vào nọc độc "Huế của ta đây, phe mình đây" là "cong đuôi con nòng nọc" mà... cãi! Thế nhưng Huế lai mà gặp Huế chay thì đố bạn sẽ như thế nào? Huế chay sẽ chỉ huy Huế lai, sẽ "lợi dụng" Huế laị.. Còn Huế lai thì chỉ biết vâng lời thôi...
Đặc biệt Huế chay thì hay chia rẽ, mỗi người là một ông vua con. Còn Huế lai thì muốn "đoàn kết", luôn luôn kêu gọi đoàn kết... làm ra vẻ là "hướng về quê mẹ", thích đoàn kết lắm lắm. Bệnh này thì còn dễ trị hơn là bệnh của Huế chay (chia rẽ và đố kỵ). Thuốc chữa là các món ăn hương vị Huế, xắt ra, tán nhỏ, sắc khô uống trong ba đêm ba ngày, sáng ngày thứ ba đi dự "Ngày nhớ Huế" thật sớm là lành bệnh ngay!

Còn Huế chướng là sao? Huế chướng là Huế chay hóa lão. Huế chướng không bao giờ bằng lòng với cái mình đang có, luôn luôn so sánh cái hiện có với quá khứ vàng son, khuôn vàng thước ngọc thuở xa xưa mà chướng. Chẳng hạn "đoài" nghe "ca Huế" ở xứ Mỹ này, nghe xong là chê, là anh Huế chướng. Chẳng hạn đòi ăn trái vả, ăn khế, với bắp chuối non, các thứ đó phải có trong cơm hến, nếu không có là chê là anh Huế chướng. Chẳng hạn muốn cưới con gái Huế mà không thuận lòng từ người trên kẻ dưới, mà cứ nhè dưới mà đi lên là bị ngay ông già vợ Huế chướng từ khước ngay. Bởi vì nay con đặt đâu cha mẹ ngồi đó, chứ ở đó mà chướng!
Huế chướng càng về già càng ít có lãng mạn như hồi trẻ, không chịu nắm tay nắm chân, tệ hại là đụng nhau, cọ nhau một chút thì nhăn nhó la làng lên! Là anh Huế chướng.
Anh Huế chướng mà vợ bỏ thì càng chướng thêm. Và sẽ không bao giờ lấy vợ thứ hai được. Vì đã chướng mà còn độc tài nữa.
Không có thuốc chữa trị cho bệnh chướng này. Vô phương! Tôi xin thách đố bạn nào mách nước cho tôi cách trị chứng bệnh nan y thời đại này! Khi Huế chướng tỏ vẻ trẻ trung thì hóa ra "ngẳng".
Nói đến Huế ngẳng thì phải nói đến cụ Cẩn. Cụ đã chướng, nhai trầu bỏm bẻm, mà lại hay ra bờ sông để "tè". Cậu Cẩn là một sự phối hợp tuyệt diệu của Huế ngẳng.

Trong các loại người Huế, có một loại người Huế mà tôi không biết liệt họ vào nhóm nào. Đó là những người "Huế mà không ở Huế". Đó là những người Huế sống ở Nha Trang, sống ở Đà Lạt..., nói tiếng Huế chay, nhưng không biết "Huế" là cái chi, Huế đẹp ở mô, không biết chi về Huế cả. Nghe mà phát giận không! Tôi không biết xếp họ vào loại Huế nào? Gọi họ là Huế lai thì cũng không đúng! Vì toàn thể gia đình vợ con là gốc Huế, nói tiếng Huế rặt. Chỉ tội là không ở Huế ngày nào cả! Không biết sông Hương, núi Ngự, Dạ Lê, Thanh Thủy, nói chi đến Nguyệt Biều. Không biết một cái chi... hết về Huế (giọng tức tối!). Mấy người Huế "huế" này các bạn có thể gặp dễ dàng ở...: hành lang hay ngoài hậu trường trong ngày nhớ Huế. Bởi vì "mần răng" mà biết nghe được nhạc Huế, ca Huế, thơ Huế, kịch Huế, v.v... Có ở Huế "mô" mà biết hay, biết đẹp. Thôi "tảng lờ" là quốc sách! Tôi xin tạm gọi họ là "Huế huế". Huế tĩnh từ ở đây có nghĩa rất dễ hiểu là "chút chút, sơ sơ, phiếm diện, bề ngoài", chỉ nói được tiếng Huế chứ không phải Huế!... Huế mà không phải Huế (diễn tiếng miền Nam là "thấy dzậy mà hổng phải dzậy"). Bạn đừng để tôi gặp hành lang kêu Huế huế nhé! Tôi biết bạn không mất gốc Huế, mà có khi gốc Huế của bạn còn bự hơn tôi nữa. Nhưng đối với người Huế sau đây, tôi chắc bạn đồng ý với tôi nên gọi họ là những người "Huế gốc k..h..á..c". Tại vì sao? Tôi đố bạn đấỵ Này nhé, họ cũng ở Huế lâu năm nhé, cũng nói tiếng Huế trọ trẹ nhé, cũng biết Huế đẹp, Huế thơ nhé... nhưng mà lại gốc... T..à..u. Huế rặt mà gốc T..à..u mới nguy! Thì phải gọi họ là "Huế gốc k..h..á..c" là đúng chứ còn gì nữa, phải không bạn? Mấy người này chắc chắn là không phải "Huế gốc v..ả..". Thì có ai xa lạ đâu: gia đình chú Xồi chuyên làm "Mè Xửng Huế" ở đường Huỳnh Thúc Kháng, Phan Bội Châu là những người anh em "Huế gốc k..h..á..c". Mà sao không chừng chữ "xửng" của mè xửng cũng do chú Xồi, người "Huế" anh em "mà k..h..á..c gốc" chế ra!!
Hóa ra, Huế chay, Huế lai, Huế chướng, Huế ngẳng, chưa đủ, lại còn Huế "gốc k..h..á..c" và Huế "huế" nữa, các bạn thấy có vui không!?!?

Như vậy sau khi phân tích người Huế "nát nước" ra như vậy, chắc có nhiều vị tự động xếp mình vào cột nào rồi, hiểu mình hơn nữa, lo tu thân tích đức, sửa đổi tánh tình cho hợp tình hình. Thế là chúng ta có một tập thể mạnh, thích chỉ trích nhau nhưng yêu thương nhau, thích kèn cựa nhau nhưng hãnh diện về nhau. May thay, một tập thể như vậy luôn được bồi đắp bằng, và nhắc nhở bằng những giá trị văn hóa của Huế, qua những nét đẹp, những truyền thống dễ thương của Huế.
Và cuối cùng, cũng chính trong cái tập thể yêu quí đó, chúng ta vẫn tìm ra được những cái buồn cười, những cái ngộ nghĩnh, có đôi khi "kỳ cục" của con người Huế, mà tiêu biểu là Huế chay, lai và chướng.
Bạn thuộc loại Huế nào? Chay, Chướng, Ngẳng hay Lai?
Đừng lo! Tôi vẫn cứ chơi với bạn. Tin tôi đi.
Ta hẹn nhau ở ngày NHỚ HUẾ.

đoa hong tim
11-16-2011, 09:26 AM
Người Việt Gốc Ớt

Tác Giả: Hoàng Lão Tà




Tui là dân Huế chay tức là Huế 100%, Huế từ trong ra ngoài, Huế đến nỗi ra Bắc vào Nam, lên vùng cao nguyên tắm đủ sông hồ rào ao lạch mà cũng không gột gụt rửa được chất Huế trong người.

Rồi một sáng một chiều theo với dòng người "di tản buồn", tôi tui đến cư ngụ trên xứ Cờ Hoa văn minh hết xẩy này mà chất Huế vẫn còn tồn tại thâm căn cố đế trong người dù mỗi ngày cố gắng tắm một lần bằng nước ấm như ngày nào trên quê hương yêu dấu vào mùa Đông mưa dầm thối đất thối đai. thúi đất thúi đai

Tôi tui dùng chữ "cố gắng" vì chẳng hiểu sao tôi tui rất lười nhác tắm vì đã có lần tui thử không tắm gội trong suốt một tuần mà cũng chẳng thấy người bốc mùi thơm, thúi gì chi hết cả. Do đó tui tự nghĩ thầm tắm hay không tắm thì cũng như nhau chẳng được lợi ích gì chi, chẳng làm nên tích sự gì chi. Lại nữa, tui nhớ cách đây cũng khá lâu, trong lúc trà dư tửu hậu, chuyện trò với một ông bạn của ông Nội tui, tuổi ngoài tám mươi, Bố tôi mới hỏi:

- Thưa Bác, Bác có bí quyết gì chi để giữ chữ thọ cho đến bây giờ tới chừ không? Ông Cụ vuốt râu cười khà khà: - Bác rất ít tắm con à! Tắm thì lỗ chân lông nở lớn nên vi trùng dễ xâm nhập vào người, vì vậy suốt mùa Đông, Bác không tắm, chỉ dùng khăn thấm nước lau sơ mình mẩy cho khỏi hôi thúi mà thôi.

Ông nội tui, tuổi lúc bấy giờ cũng trên tám mươi đã phì cười mà bảo rằng: - Tui khác ông ôn, mùa Hè cũng như mùa Đông, một ngày phải tắm một lần, một lần phải mất ít nhất 1 tiếng đồng hồ để kỳ cọ, xoa nắn các huyệt đạo cho máu huyết lưu thông.

Hai ông Cụ, ông nào cũng quy tiên lúc tuổi hạc đã ngoài chín mươi, ông nào cũng có lý khi bàn đến bí quyết sống lâu, rất chi là khoa học. Vậy tui phải nghe theo lời của ai bây giờ? bây chừ ?

Sang Mỹ, sẵn có nước nóng chảy trong vòi, tắm một ngày một lần mà chất Huế trong tui vẫn còn nồng cay vì tui ăn ớt như nhồng trong ba bữa ăn sáng, trưa, tối. Vì thế, ai hỏi tui quê quán ở đâu, tui đều trả lời một cách hãnh diện rằng tui là người Việt gốc ớt.


Câu trả lời thật đầy đủ "thông tin".(Tui dịch chữ "ìnformation" cho có vẻ văn minh thời thượng). Này nhé!Như ri nì ! Người Việt tức là người Việt Nam không phải Phi Luật Tân hay Miên, Lào, Thái vv...

Tui đã nhiều lần bị mấy ông bà người Phi hỏi tôi có phải là Philippino không. Tức như bò đá! Mình là con Rồng cháu Tiên mà bị nhận lầm là Phi thì có uất ức không cơ chứ? Chắc là tại tui xấu trai , thô kệch.!

Dân Phi nghe tui phát biểu như thế này chắc là kiện tui ra toà, buộc tội mạ lỵ dân tộc. Các bạn có biết không, mấy cô, mấy bà Phi lai Tàu đẹp lắm các bạn ơi ! Rồi thì "gốc ớt" là biết ngay nơi chôn nhau cắt rún của tui là xứ Thần Kinh chứ còn théc méc gì nữa.

Gốc ớt là gốc Huế không sai chạy vào đâu được vì có lần tui bị một ông bạn hỏi một câu cắc cớ: - Mi dân Huế, vậy rứa mi có biết tại sao răng dân Huế chỉ ăn ớt xanh không mà thôi không?

Tôi gân cổ cãi lại là dân Huế tui ăn đủ mọi thứ ớt: ớt xanh, ớt đỏ, ớt tím, ớt vàng, ớt chỉ Thiên, ớt chỉ Địa, ớt chìa vôi, ớt hiểm,ớt sừng ớt mọi, ớt bột, ớt trái tươi cắn dòn tan, chứ làm gì chi mà lại chỉ ăn ớt xanh.

Ớt xanh là ăn với bánh bột lọc để hài hoà với màu đỏ của con tôm nằm nửa kín nửa hở trong lớp bột lọc. Ăn như thế rứa là ăn kiểu cầu kỳ của các Mệ chứ thật ra ớt nào cay thì ăn chứ đâu chơ mô có kể màu sắc.

Ông bạn tui để cho tui nói cho sướng lỗ miệng rồi mới ung dung giải thích: - Mi thật là dân Huế mất gốc, không biết chi mô hết! Dân Huế ăn nhiều ớt quá đến nổi ớt không kịp chín đỏ nên chỉ ăn toàn ớt xanh. Có rứa mà cũng không biết!

Ui chui choa, tui khoái quá trời khi nghe ông bạn tui ca tụng cái "đức" ăn ớt của quê hương tui. Tui chỉ muốn ôm hun ông ta một miếng để thưởng ông ta mà không dám, vì sợ bàn dân thiên hạ tưởng tui là dân "Gay" vừa mới từ San Francisco xuống quận Cam chơi.

Nói đến ớt thì phải nói đến cái món ăn "quốc hồn quốc tuý" của Huế tui là món bún bò. Ai cho tui ăn bún bò mà bảo tui đừng ăn ớt thì thà chết còn hơn. Thiệt là chưởi Cha tui, tui cũng không giận bằng! Ớt phải cay xé họng mới làm cho bún bò ngon được!

Ăn bún bò Huế chính gốc là phải vừa ăn vừa hít hà vì ớt cay, phải đổ mồ hôi trán, tuôn mồ hôi nách (Vì vậy mà dân Huế ai cũng có một chai Lotion Kata, trị mồ hôi nách bỏ trong túi quần để xài mỗi khi ăn xong tô bún bò Huế. Tui nói rứa mà ai không tin tui thì thôi).

Ăn bún bò Huế là chỉ dùng đũa chứ không dùng muỗng, phải húp xùm xụp mới đúng phong cách Huế. Muỗng chỉ dùng khi ăn phở Bắc Kỳ mà thôi. Cầm muỗng để ăn bún bò Huế là chưởi Cha cái tô bún bò Huế mất rồi! Mùa Đông ở Huế không có ớt tươi vì quý hiếm lắm: "Ớt mùa Đông ba đồng một trái" nên phải ăn ớt bột hay tương ớt hay ớt ngâm dấm nên vì vậy rứa mà mùa Đông, tô bún bò Huế đã không ngon bằng tô bún mùa Hè.Trời đã "nóng nung người, nóng nóng ghê" (Trong Quốc văn giáo khoa thư, mô tả mùa Hè) thế rứa mà lại còn sì sụp tô bún bò Huế ớt cay chảy nước mắt, nước mũi, thì thật là ngon không để mô cho hết. Ngon như rứa thì thôi!


Tôi mời ai ăn bún bò Huế mà mặt cứ lạnh như tiền, ăn một cách ung dung, nhàn hạ không "khẩn trương" chê ớt không ăn, không thấy một giọt mồ hôi trên trán thì đừng có hòng được tui mời ăn lần thứ hai.

Ăn như vậy là "thực bất tri kỳ vị" là không kính trọng tô bún bò là khinh thường dân Huế tụi tui. Lúc tui còn ở Bloomington, tiểu bang Indiana, tui có anh bạn trẻ người miền Nam, Saigon hay đâu đó tôi quên mất tiêu. Anh ta khoái bún bò lắm !

Mỗi lần đến nhà tui ăn bún bò, anh hít hà liền miệng, mồ hôi mồ kê nhễ nhại, anh tham dự hết mình vào "công cuộc" ăn bún bò làm tôi thích thú quá chừng, xem anh ta như bạn tri kỷ, tri âm vậy.

Ngoài món bún bò bắt buộc phải có ớt lại còn một món ăn khác mà ớt cay đóng một phần tối ư quan trọng. Ấy là món "Cơm Hến". Người ta đã nói lạt như nước ốc, nước hến, vậy thì để bổ sung cho cái "lạt" đó chỉ có cái "cay "của ớt. Không có ớt là tô cơm hến xem như bỏ đi chẳng đáng một đồng xu. Còn nhiều món ăn đặc sệt Huế nữa như bánh bột lọc, bánh nậm, bánh ướt nhuỵ tôm, bánh ram bánh ít, cơm dấm nuốt vv...không món ăn nào là không có ớt đi kèm, nhưng dĩ nhiên là không ăn chè hạt sen hồ Tịnh Tâm cùng với ớt.

Nhưng Mẹ Mạ tui lúc sinh thời, Bà ăn mít ráo ngọt lịm và dòn tan như rứa mà Bà cũng chấm múi mít vàng ươm vào trong chén nước mắm ớt cay. Mùi vị dĩ nhiên là có khác đi nhưng hương vị cũng độc đáo lắm, các bạn cứ thử xem một lần cho biết ra răng.

Ớt gắn liền với Huế của tụi tui nên sở dĩ tui phải nấn ná ở lại với quê hương gần 10 năm, sau 1975 là vì tui sợ qua Mỹ không có ớt mà ăn. Tui ăn ớt như nhồng! Tui còn nhớ lúc còn học cấp tiểu học trường làng, ông ngoại tui có nuôi một con nhồng, mỗi ngày phải cho nó ăn một chén ớt hoặc tươi hoặc ớt bột. Ăn nhiều ớt để lột lưỡi và nói được tiếng người. Và quả thật như vậy, sau một thời gian ăn ớt, con nhồng đã nói được. Cậu tôi đã bị ông ngoại tôi thưởng cho một tát tai là vì đã dạy cho con nhồng chào khách chẳng lich sự tí nào.

Số là một hôm có khách đến nhà, ông ngoại tôi đang khoe với khách con nhồng biết nói thì đột nhiên nó xổ ra một câu khiến khách phải phì cười và thẹn đỏ mặt: "Chào khách toẹt!" (Khách toẹt là khách chẳng ra gì, là chỉ như một món ăn dở, không ngon, chỉ muốn nhổ toẹt ra khỏi miệng)

Nhồng ăn ớt để lột lưỡi, để nói nhiều. Như vậy, dân Huế tụi tui ăn ớt nhiều thì có nói nhiều không hí? Ai răng tui không biết chứ tui thì hình như nói không ít mỗi khi bạn bè bắt đúng tần số của tui.

Ông ngoại tui thường mắng tui là: - Cái thằng ni răng mà hắn nói không để miệng đâm da non.

Chẳng lẽ ai nói ít thì miệng nhiều da non hay răng? Tui thực không biết! E là phải nhờ mấy nhà sinh vật học giải thích cho điều này mới được.

Trên đây tui đã nói đến cái công dụng của ớt làm chảy nước miếng nhiều và do đó làm thức ăn trở nên ngon miệng hơn. Nay xin nói về những đặc tính của ớt trên phương diện y học. Có thời gian tui làm việc ở tỉnh Bình Tuy gần căn cứ Bốn, khu Rừng Lá trên đường từ Saigòn ra Phan Thiết, tui có dịp tiếp xúc với các giáo viên dạy học vùng Rừng Lá này. Họ ăn ớt nhiều đến nổi tui từng tự phụ là người Việt gốc ớt mà cũng phải ngả mũ ra chào thua.


Họ nhậu rượu đế đổ trong thau nhựa trộn chung với nước ngọt xá xị và mồi nhấm rượu chỉ là môt mâm trái cóc và một tô đọi muối ớt, ớt nhiều hơn muối. Họ ăn ớt không những để món ăn khoái khẩu hơn mà còn dùng ớt như một phương thuốc trị bệnh sốt rét vì người nào cũng bị chứng bệnh này hành hạ và chỉ nhờ có ớt mà căn bệnh thuyên giảm dần dần. Chắc các bạn đã từng nghe hai câu thơ nói về Rừng Lá:
Ngày anh đi, rừng em chưa xanh lá
Ngày anh về rừng lá đã xum xuê
Và hai câu thơ đối lại:
Ngày em đi, anh còn như trái ớt
Ngày em về thì ớt lớn bằng khoai.


Mới đây, tôi lại đọc được mẩu tin loan báo đại học UCLA và các khoa học gia người Nhật vừa khám phá ra ớt trị được căn bênh ung thư tiền liệt tuyến. Các tế bào ung thư đã bị chất cay của ớt tiêu huỷ dần dần. Thật là một tin mừng gây phấn khởi cho những con dân gốc Huế.

Trong cảnh Cali mưa buồn nhớ mùa mưa xứ Huế, tôi thèm ăn một tô bún bò với ớt cay xé họng và tôi lẩm cà lẩm cẩm nghĩ rằng không biết ai là người đầu tiên tìm ra cây ớt trong rừng cây nhiệt đới và ai là người đầu tiên nếm thử trái ớt. Không biết lúc bấy giờ người đó có nhảy nhổm người lên vì vị cay xé nồng của ớt và có lo cuống cuồng vì sợ ăn nhằm chất độc không. Nếu biết được vị tiền nhân nào tìm ra và nếm trái ớt đầu tiên trên trần thế thì tui sẽ xin bàn dân thiên hạ tôn ông ta là vị Thần Bếp hay nói văn hoa Hán(g) rộng thì ông ta thật xứng đáng được phong làm Trù Thần trên cõi thế.


Hoan hô ớt!


http://tranthihathan. (http://tranthihathan.wordpress.com/)[/URL] (http://tranthihathan.wordpress.com/)wordpress.com/ (http://tranthihathan.wordpress.com/)[URL="http://tranthihathan.wordpress.com/"]

đoa hong tim
11-16-2011, 09:41 AM
Tại sao? (http://www.cuoibebung.com/2011/10/tai-sao-3/)
A: Mày biết con gì hay hỏi “tại sao?” không?
B: Không.
A: À, để tao nói cho, là con bò đó
B: Ủa? Tao tưởng là con heo chứ
A: Tại sao?

đoa hong tim
11-16-2011, 09:49 AM
Giấc mơ tuyệt vời (http://www.cuoibebung.com/2010/12/giac-mo-tuyet-voi/)
Hai người bạn ngồi trong một quán bar đang kể cho nhau nghe về những giấc mơ của họ.

- Tôi mơ thấy mình đang đi nghỉ mát – Một người nói – Chỉ có tôi, cái cần câu và một cái hồ lớn tuyệt đẹp. Thật thơ mộng làm sao.
- Tối qua, tôi cũng có một giấc mơ đẹp – Người kia kể – Tôi mơ thấy mình đang trong vòng tay của hai cô gái xinh đẹp và cả ba đã có một đêm thật tuyệt!
Người đầu tiên mở to mắt nói:

- Cái gì, anh ở với hai cô gái xinh đẹp mà lại không gọi cho tôi à?
- Ồ có chứ – Người kia trả lời – Tôi đã gọi nhưng vợ anh nói anh đi câu cá rồi!!!

đoa hong tim
11-16-2011, 09:52 AM
Con mèo quái quỷ (http://www.cuoibebung.com/2010/11/con-meo-quai-quy/)
John rất ghét con mèo mà vợ anh ta nuôi. Một hôm anh quyệt định sẽ vất nó đi, John cho nó lên xe và lái đi cách nhà hơn 20 dãy phố để nó lại một công viên.
Khi anh về gần đến nhà thì con mèo cũng đang trên đường vào nhà anh.
Ngày hôm sau John quyết định lái xa hơn nữa qua 40 dãy phố và để con mèo lại nhưng cũng như lần trước khi anh lái xe vào gara thì lại trông thấy con mèo đang đủng đỉnh bước vào nhà. John tìm mọi cách đưa con mèo đi ngày càng xa hơn nhưng nó luôn luôn về nhà còn trước cả anh.
Cuối cùng John quyết định lái xe đến một nơi thật xa, quẹo phải rồi rẽ trái, qua cây cầu sau đó thì rẽ phải và rẽ phải tiếp cứ tiếp tục cho đến khi anh đến một nơi mà anh cho là khoảng cách an toàn và bỏ con mèo lại đó.
Nhiều giờ sau, John gọi điện cho cô vợ:
- Jen này, con mèo có đó không em?
- Nó ở nhà đây anh – Cô vợ trả lời – Tại sao anh hỏi vậy?
- Ôi trời, đưa ống nghe cho con mèo quái quỉ đó đi. Anh cần nó chỉ đường về nhà!!! – John tức tối la lên.

đoa hong tim
12-17-2011, 07:34 AM
61 cách để biết mình là người gốc Mít.





1. Là học trò giỏi điểm cao trong lớp.

2. Môn học chính là: Y Khoa, Kỹ Thuật hay Kế Toán..

3. Có nhiều bằng Ðại Học, hay ít nhất một bằng.

4. Nếu học nhạc sẽ học piano.

5. Bàn ăn ở nhà phủ bằng tấm nhựa.

6. Bếp ở nhà bọc bằng giấy nhôm.

7. Bếp núc lúc nào cũng dính mỡ.

8. Ðánh trứng bằng đũa.

9. Ðể giầy ngoài cửa.

10. Máy rửa chén dùng để đựng bát đĩa.

11. Nhà lúc nào cũng có bình thuỷ trữ nước nóng.

12. Ðun nước sôi để nguội để dành uống.

13. Ăn trong bếp để tránh làm dơ bàn ăn.

14. Nấu ăn không đo, mà lường bằng mắt.

15. Ðể dành túi đựng grocery để bỏ rác.

16. Nấu cơm bằng nồi điện.

17. Xào bằng chảo.

18. Dành nhau trả tiền trong tiệm ăn.

19. Vo gạo ít nhất là hai lần trước khi nấu cơm.

20. Húp canh sùm sụp.

21. Không sấy khô áo quần trong máy mà phơi.

22. Ủi lấy quần áo của mình.

23. Thích cháo tiều mìn tản (hột vịt vạn niên).

24. Nấu lấy cơm ăn dù ghét vào bếp.

25. Dùng credit card nhưng cuối tháng thanh toán hết.

26. Cất hết tiền vào một trương mục tiết kiệm.

27. Mua thiệp giáng sinh sau mùa để được bớt nửa tiền, dành sài cho năm tới.

28. Rửa bát bằng tay vẫn chỉ dùng nước lạnh.

29. Cố ăn để khỏi vứt đồ thừa.

30. Dùng hộp nhựa margarine để trữ đồ ăn trong tủ lạnh.

31. Mua giấy đi cầu thật nhiều lúc sale để dành.

32. Sưu tập lọ shampoo nhỏ của khách sạn khi đi du lịch.

33. Mang theo đồ ăn lên xe mặc dù chỉ lái một chặng ngắn..

34. Bao nylon ở siêu thị bọc đồ ăn để dành trong tủ lạnh .

35. Dùng bịch đường lấySecond Cup khi uống cà phê.

36. Nhả xương ra bàn trong tiệm ăn ở phố Tầu.

37. Ông Bố nghĩ mình lúc nào cũng có thể sửa bất cứ cái gì hư trong nhà.

38. Bà Mẹ lái xe Mercedes đi kiếm đồ sale.

39. Nhiệt độ trong nhà lạnh mùa lạnh, nóng mùa nóng.

40. Tranh nhau hát Karaoke.

41. Mở sách directory ra tìm số phone, chứ không chịu tốn 50 xu quay số 411.

42. Ăn tôm cả vỏ.

43. Chỉ gọi điện thoại viễn liên bằng cách rẻ nhất và giờ rẻ nhất.

44. Chỉ phone bố mẹ khi cần thiết chứ không phone để hỏi thăm sơ.

45. Chỉ thích lái xe Ðức hoặc xe Nhật.

46. Nhịn cho thật đói trước khi đi ăn buffet.

47. Ðã từng bị vào hội mua CD.

48. Không bao giờ chịu bàn về đời sống riêng tư của mình với cha mẹ.

49. Không dùng khăn lau mặt và khăn tắm mầu trắng.

50. Đậu xe ở stop light vừa nói cell phone vừa móc mũi.

51. Đi chợ thấy quả gì cũng bóp thử

52. Đến hàng trái cây trong supermarket là bốc nho lủm

53. Vào Cosco hay rủ nhau đi ăn food samples

54. Đến đâu cũng tự động ngồi chồm hổm, hai đầu gối đụng lỗ tai (ngã tư chẳng hạn)

55. Nấu ăn hay lén bỏ bột ngọt Ajinomoto

56. Ăn steak hay cắt trước ra thành miếng nhỏ

57. Vào nơi công cộng hay ăn nói oang oang như chỗ không người

58. Lái toàn các loại xe xịn high performance, nhưng lại chạy chậm nhất thế giới (sơ đụng sảng)

59. Khi vào parking lot, đậu tại chỗ và nghểnh cổ tìm chỗ trống, cản đường mọi người.

60. Băng qua đường sảng và giơ tay cản xe incoming, hoặc vẫy tay xin lỗi.

61. Cái gì cũng chê và nói thì rất hay mà làm thì không dám…

ndangson
12-19-2011, 02:58 AM
----------


... 62 - Hay để bụng để bị chướng ( bội thực ! )
... 63 - Hay nhăn răng cười tình dù chả có gì đáng cười
... 64 - Thích đọc thơ tình và làm thơ tình uớt át
... 65 - Thích hẹn hò và ít khi đúng giờ
... Và...

Chị Đóa Hồng Tím nè !
Sẽ còn nhiều điều để liệt kê.
@ Chúc chị vui và....


đăng sơn.fr

đoa hong tim
12-27-2011, 08:24 AM
NGU DỄ SỢ





Vô Huế để ra Hà Nội, trưởng thôn Khoai Lang tần ngần đứng trên cầu Tràng Tiền. Trước mắt là sông, có tên Hương, chảy vô Huế “nên Huế rất sâu”, bác Thu Bồn cảnh báo thế. Sau lưng các em áo dài Huế lướt thướt đạp xe qua, nói lướt thướt vì mưa, mà các em thì ưa đẹp, nên tội, chỉ choàng cái áo mưa mỏng tanh, thà lướt thướt còn hơn không ai chộ để ngắm mình ( chộ là thấy).Bến đò gần khách sạn Hương Giang mới xẩm tối đã lố nhố khách du lịch xuống thuyền để mần một phát “ca Huế trên sông”, em nào cũng được giới thiệu là ca sĩ Huế, mà thực ra là mấy ả ban ngày bán rau, hoặc làm công chức, tối thay áo dài Huế, xuống thuyền làm ca sĩ. Ca sĩ thật hơi bị ít. Nghe nói các ả ca sĩ kiêm nhiệm này cố sống cố chết học được ba bài ca Huế là xuống đò. Khách yêu cầu mần bài nữa, em chúm chím cười, nghiêng nghiêng đầu, nói dạ em nỏ hát được.Lại nhìn cái mố cầu Tràng Tiền, rồi phì cười, hồi ức cách mạng chút.Năm đó, e lâu lắm, Huế lụt, rồi có một cậu thanh niên bị ngã, suýt chết đuối ở trên sông. Một cụ già râu tóc bạc phơ lao vút từ trên thành cầu xuống sông. Hai người bì bõm, lăn lộn một hồi cũng kéo nhau vào được bờ. Mọi người vỗ tay hoan hô nhiệt liệt. Không hoan hô sao được khi một cụ già như thế lại dũng cảm lao xuống dòng sông (quên, lại mùa đông nữa) thì thật anh hùng.Phóng viên nhà đài SCTV hớt hãi lao tới, rẽ đám đông, dí ống kính trước mặt cụ, phỏng vấn, quay! phỏng vấn, quay!PV: Thưa cụ, vì sao tuổi già sức yếu như vậy mà cụ vẫn dũng cảm lao xuống cứu người?Cụ già: Thằng ấy thanh niên mà lại không biết bơi, lạ quá hè ! PV: Thưa cụ, làm một việc tốt như cụ, cụ có suy nghĩ gì?Cụ già: Mấy đứa có thương, cho cụ cốc rượu hí, lạnh quá ! PV: Thưa cụ…Cụ già: Này…Đứa mô có cái áo khoác cho cụ mượn mang tí nào, lạnh lắm ! PV: Thưa cụ, động cơ nào khiến cụ dũng cảm như vậy?Cụ già: Tổ cha chúng nó chứ… động cơ chi. Cụ cũng đứng trên thành cầu, nhìn nhìn, ngó ngó thằng ấy đang chết đuối, thế rồi, đứa mô khốn nạn nó xô cụ xuống sông. Cụ và thằng ấy bấu lấy nhau, may thoát, không chết cả. Tổ cha đứa mô chơi xấu. Động cơ chi.Cụ nhảy xích lô về.Nhà đài về.Tối, cụ ngồi xem ti vi, thấy một đoạn phim, tả cảnh một cụ già đang ra sức cứu thanh niên trẻ với lời bình: không quản mưa rét, thấy thương người thanh niên đang chết đuối, cụ đã lao xuống, dũng cảm dùng tất cả kinh nghiệm và sức lực, cứu người thanh niên thoát chết trong gang tấc. Cụ đã khiêm tốn từ chối mọi câu hỏi của chúng tôi. Cụ cũng không cho biết tên. Nhưng hành động của cụ là tấm gương cho chúng ta noi theo.Cụ xem rồi hỏi thằng cháu nội:- Cụ mô cứu người rứa cháu?Cháu nội nói:- Trời rét mà cùng nhau nhảy xuống sông làm chi, ngu cụ hè!Cụ gật đầu:- Ừ. Ngu dễ sợ!
(Blog Bọ Vinh)

đoa hong tim
01-22-2012, 12:31 AM
Chồng già vợ trẻ

Tôi vừa bước chân vào nhà, chồng tôi đã gọi: - Em ơi, cạo gíó cho anh… - Lại cảm rồi hả? Gớm, gió đầu Đông cảm, gíó cuối Đông cũng cảm. Mà lại cảm ngay vào ngày Valentine, ngày mùa tình yêu, người ta tưng bừng hẹn hò hay đi chơi, còn anh thì ngồi đây ăn vạ.
- Đầu hay cuối gì cũng là gió lạnh cả.
Tôi ngao ngán: - Anh thì dị ứng với cả bốn mùa, giữa mùa hè trời bỗng dưng đổ cơn mưa anh cũng ngây ngây người khó chịu, mùa Xuân anh không chịu nổi phấn hoa tha hồ sổ mũi hắt hơi, còn mùa Thu gió chuyển mùa hiu hiu, trong khi em muốn được đi theo gío đến tận chân mây cuối trời thì anh đã cảm vì lạnh, phải uống vài viên thuốc Tylenol và nằm nhà đắp chăn để ngủ, mặc cho mùa Thu mơ màng ngoài khung cửa.
- Thì anh khác, em khác. Anh đã 60 tuổi rồi còn gì! mà em thì mới 40, cái tuổi nồng nàn và rực rỡ.
- Em muốn lấy chồng lớn tuổi để nép bóng tùng quân, để mãi mãi là người tình bé bỏng được nuông chiều, hóa ra em lại là người phải chiều anh và hầu anh đủ thứ.
Tôi nhìn anh đang ngồi trong ghế như đã chờ đợi tôi từ nãy giờ, mặc áo len dày, chân đi vớ, đầu còn đội cả mũ len nữa. Càng thêm ngao ngán:
- Trông anh lù đù như ông gìa trong nursing home ấy, trong nhà chứ có phải ngoài sân hay ngoài cánh đồng lộng gío đâu mà anh trang bị quần áo, mũ và vớ kỹ thế?
- Biết thế, nhưng thà thừa hơi ấm còn hơn là một chút lạnh vào người.
Tôi ra lệnh: - Thôi đủ rồi, anh chuẩn bị cởi đống quần áo len, áo khóac tổng cộng mười mấy pound của anh ra để em cạo gío. Từ ngày lấy anh em bỗng trở thành người đàn bà cạo gío thành thạo, tay nghề cao dần theo năm tháng.
Ông chồng tôi lê dép đứng lên đi lấy chai dầu gío xanh và dụng cụ cạo gío. Kể cũng lạ, mỗi lần cảm lạnh hay nhức mỏi hai vai và lưng, chỉ cần cạo gío cho người nóng ran lên anh thấy đỡ ngay.
Vừa ngửi mùi dầu xanh vừa cạo gío trên tấm lưng gầy của chồng, trong căn phòng này dường như chỉ là tuổi gìa và đau ốm. Trong khi cuộc sống bên ngoài luôn sống động xôn xao, lúc nãy tôi có ghé vào chợ đã thấy cửa hàng bán hoa tấp nập khách mua. Tôi đã dừng chân ngắm nhìn cái điều có lẽ chẳng còn đến với tôi nữa trong ngày Valentine, những bó hoa, những bình hoa đủ loại, đủ màu, bên cạnh những qủa bóng hình trái tim cột dây bay lơ lửng đang chờ được mua và trao tặng.


Ngày tôi 20 tuổi, đời tôi là cả một rừng hoa mênh mông chứ chẳng phải một chợ hoa hạn hẹp. Tâm hồn tôi là cả triệu qủa bóng bay lơ lửng giữa trời xanh, chứ chẳng phải chỉ vài qủa bóng kia. Còn anh, là một người đàn ông từng trải vừa đúng 40, khỏe mạnh, đẹp trai, và tình tứ, anh làm con bé tôi chết mê chết mệt, yêu anh chớp nhoáng và lấy anh vội vàng. Mỗi mùa Valentine anh đều âu yếm mua hoa về tặng vợ, mối tình nồng ấm kéo dài được vài năm thì dấu hiệu tuổi gìa của anh xuất hiện, 45 tuổi tóc anh đã bạc khá nhiều, anh phải nhuộm cho khỏi chênh lệch với cô vợ trẻ, đến nay thì đầu anh đã hói, chỉ còn một nhúm tóc lưa thưa như rừng chưa thay lá. Không biết có phải vì tuổi gìa làm anh mệt mỏi hết hứng thú yêu đời hay vì cuộc sống vợ chồng lâu ngày thành cũ, nên anh “cúp” luôn chuyện mua hoa tặng vợ ngày lễ Tình Yêu, mà tôi cũng chẳng náo nức chờ mong như ngày xưa nữa.
Tôi đang say sưa cạo gío, bỗng anh rướn người lên và kêu thống thiết: - Trời ơi, em cạo kiểu gì mà đau qúa vậy?
- Hình như…em quên chưa bôi dầu xanh chỗ này…
Anh hỏi tội tôi: - Em chưa già mà lơ đãng và xớn xác thế! Chưa bôi dầu mà cạo thì ai chịu nổi!
Tôi chanh chua:
- Em già trước tuổi để bằng anh, tuổi gìa của anh như một loại vi khuẩn lây lan sang cả đời em. Anh biết chưa?
Anh nhăn mặt:
- Sao em lắm lời thế? Ngày xưa em ngây thơ hiền dịu bao nhiêu bây giờ em chanh chua đỏng đảnh bấy nhiêu. Nếu như được làm lại từ đầu thì…
Tôi gắt gỏng:
- Thì anh sẽ làm gì? Anh chê tôi chanh chua, anh sẽ không cưới tôi chứ gì?
- Thì… anh vẫn yêu em và cưới em, xưa yêu em hiền dịu, nay yêu em cả những chanh chua, cả khi đỏng đảnh.
- Thôi đừng có nịnh nọt. Còn anh, chàng hào hoa ngày xưa của em đã thay thế bằng một ông gìa dở hơi rồi đấy.
Không dám than đau nữa, anh hỏi sang chuyện khác:
- Nãy em đi đâu mà lâu thế?
- Đi đủ thứ, nhà băng này, ghé chợ này, và… nhân thể em ghé vào văn phòng bác sĩ thẩm mỹ hỏi thăm để cắt mí mắt, vì mắt em hơi bị sụp mí rồi.
Tấm lưng anh lại rướn lên, lần này để phản kháng:
- Thôi em ạ, vốn dĩ em đã trẻ hơn anh nhiều, mà lại sửa sắc đẹp thì càng trẻ hơn nữa, coi sao được?


- Biết làm sao bây giờ? chuyện em sửa sắc đẹp chẳng vì anh bao nhiêu tuổi cả, mà vì em thích.
Tôi than thở: - Nếu anh không qúa gìa, hay nói một cách khác nếu anh còn trẻ độ tuổi như em, thì giờ này anh không thể nằm đây bắt em cạo gío, mà đã ra tiệm chọn hoa tặng em và chiều nay sẽ mời em đi nhà hàng để làm ấm lại tình vợ chồng đã nhạt phai vì thời gian, vì bận rộn của cuộc đời. Em có bao nhiêu quần aó, giày dép thời trang để diện, có son phấn để điểm trang mà mấy khi dùng đến?
- Tình yêu là ở trong lòng, cái màn tặng hoa, tặng qùa Valentine chỉ là hình thức phù phiếm, làm lợi cho giới kinh doanh. Năm nay kinh tế khó khăn, thất nghiệp lan tràn, càng giản tiện, tiết kiệm càng tốt, ở California có ông bị thất nghiệp đã giết chết vợ con và tự tử theo. Tình yêu đã cũ, hâm đi hâm lại như nồi nước phở cũng chẳng làm ngon thêm tí nào.
- Còn hơn là không hâm sẽ bị… thiu, sẽ tệ hại hơn nữa.
Anh vừa nói vừa thở vì vẫn còn đau mỗi khi tôi mạnh tay: - Anh có muốn thế này đâu. Thật dại khờ khi người ta lấy nhau bất kể tuổi tác. Mà tại sao ngày ấy em cứ xông vào đời anh, đòi lấy anh trước khi anh ngỏ lời cưới em?
- Đấy là lãng mạn một cách bốc đồng. Tại cuốn truyện “Tình Nghĩa Vợ Chồng” của Leon Tolstoi do Bảo Sơn dịch, cô Mai tuổi mới lớn đã yêu chú Sách, người đàn ông hơn cô rất nhiều tuổi và là bạn của cha cô, và chú Sách thì tử tế bao dung tuyệt vời làm ảnh hưởng đến em. Lại thêm bản nhạc nào đó của ông Y Vân với những câu “Năm anh 20 em mới sinh ra đời, năm anh 40 em mới vừa 20…” thật sống động và lãng mạn. Cả hai thứ cộng lại làm hồi đó em chỉ mơ lấy một anh chồng gìa, đến nỗi mấy thằng cùng trang lứa tán em, em coi chúng như hàng ranh con không hề đếm xỉa đến.
- Còn anh háo thắng một cách bốc đồng! Vì anh không mãi mãi là thằng đàn ông 40 sung sức để yêu em, để mỗi lần em giận dỗi anh làm huề bế xốc em lên và ôm gọn trong vòng tay mình, ngược lại bây giờ một cú vung tay vùng vằng hờn dỗi của em cũng làm anh loạng quạng suýt ngã. Thà anh lấy một người vợ ngang vai phải lứa, cả hai cùng gìa, cùng nay ốm mai đau, cuộc sống thoải mái biết bao! Bà ấy cạo gío cho anh, anh cạo gío cho bà ấy, chẳng có gì để phàn nàn cả.
- Nhưng sao anh gìa nhanh thế? người ta 70 còn cưới vợ, mà anh thì mới 60 đã ốm yếu ho hen thế này?
- Thì sức khỏe mỗi người mỗi khác. Mẹ anh kể ngày còn bé anh đau ốm quặt quẹo, vừa chữa bệnh bằng Tây y lẫn Đông y vừa cúng bái chùa chiền tứ phương anh mới lớn nổi.


Tôi lên giọng kể lể:
- Tuy nhỏ tuổi hơn anh mà đôi lúc em như bà chị hai của anh, hay như một người mẹ chăm sóc đứa con thơ ấy.
- Phải nói rõ ra là như một bà chị hắc ám hay người mẹ…ghẻ em nhé, vì em hay gắt gỏng, mắng mỏ va hà hiếp anh lắm đấy.
- Vì anh lẩm cẩm qúa ai mà chịu nổi? Lúc nào cũng than đau mình nhức mẩy và đòi cạo gío. Thôi xong rồi, anh nằm nghỉ đi cho khỏe để em đi nấu cơm.
Tôi kê gối, đắp chăn cho anh nằm êm ấm xong thì có tiếng chuông cửa reo. Người ta đến giao phát một bình hoa tươi làm tôi ngỡ ngàng cứ tưởng có sự lầm lẫn gì chăng? Nhưng đúng địa chỉ nhà này và tên người nhận là… con gái tôi, chứ không phải tôi. Con gái đã 19 tuổi rồi, vậy mà dưới mắt tôi nó vẫn chỉ là một đứa trẻ con. Thì ra đã có anh chàng nào để ý đến nó rồi.
Tôi thận trọng mang bình hoa để lên bàn và ngắm nghía, bình hoa bằng thủy tinh trong suốt, thắt nơ bằng sợi dây màu hồng, trong cắm đầy hoa Hồng, điểm tô bằng những cánh hoa cúc trắng nhỏ lấm tấm với những cành lá dương xỉ xanh tươi.. Lòng tôi bỗng rộn ràng ấm áp, sống lại những phút giây xa xưa .


Chồng tôi cũng tò mò từ trong phòng bước ra: - Hoa của ai đấy em?
Tôi ra khỏi giấc mơ: - Còn ai vào đâu nữa, ngoài con gái mình? không lẽ ai đó tặng hoa cho em, một mụ đàn bà 40 có chồng lù lù bên cạnh?
- Nhưng sao mặt em bâng khuâng thế kia?
- Em chạnh lòng nhớ thuở mới yêu anh, nhưng phút giây ngắn ngủi ấy qua rồi. Thực tế, em đang bực mình đây, con gái mình không thể quan hệ tình cảm yêu đương làm ảnh hưởng đến việc học hành của nó trong lúc này.
Chồng tôi bênh con gái: - Em chỉ hơn nó 1 tuổi mà ngày xưa đã yêu anh thế nào? Lãng mạn đến thế nào? Em đã nói rằng nếu không lấy được anh thì tất cả đàn ông trên cõi đời này đều vô duyên, đều là những tượng đá không linh hồn.
- Thì đã nói ngày ấy em bốc đồng mà, nên phải rút kinh nghiệm cho con mình.
- Trái lại, em không bốc đồng mà còn tỉnh táo và thông minh để chép những bài thơ tình rất hay trên báo tặng cho anh. Em đã từng bỏ học để đi chơi với anh. Còn con mình vẫn đi học nghiêm chỉnh và tử tế hơn em nhiều.
Tôi vùng vằng: - Anh đánh gía tình yêu của em xuống cấp như thời buổi kinh tế khó khăn mọi thứ đều hạ gía hả?
Con gái chúng tôi về đến, chấm dứt sự cãi cọ thường ngày như cơm bữa của cha mẹ:
- Bình hoa này là quà tặng Valentine của con, một người bạn trai yêu con và con cũng yêu anh ấy. Chiều nay chúng con có hẹn.
Tôi lo xa: - Chúng con yêu nhau thì được, nhưng chớ có đòi cưới nhau sớm nhé? phải lo học hành thành tài đã.
- Chuyện cưới nhau còn lâu mẹ ạ, phải tìm hiểu tính tình nhau nữa chứ. Ngày xưa bố mẹ có tìm hiểu nhau trước khi cưới không?
- Không! Chồng tôi đáp.
Tôi khẳng định thêm: - Mẹ cũng không! Trăm lần không, ngàn lần không !
- Hèn gì bố mẹ xung khắc nhau, hay cãi cọ qúa, vậy mà bố mẹ nói lấy nhau vì tình yêu
- Đúng là vì tình yêu con ạ, một tình yêu chớp nhoáng như một tia sấm sét lóe lên ngắn ngủi trong một đêm mưa gío u mê.
Con tôi an ủi:
- Nhưng tình yêu nào chẳng phai nhạt theo thời gian, lâu hay mau mà thôi, có lẽ chúng ta phải biết chấp nhận điều đó. Chuyện tình Romeo và Juliet cũng thế, cả hai đều chết sớm, nếu lấy nhau thì chắc gì có thiên tình sử cho chúng ta đọc.
Con gái chúng tôi ở lứa tuổi đôi mươi là hình ảnh tôi ngày xưa, nhưng suy luận chín chắn hơn tôi nhiều.
Tôi nói với chồng trước khi lăn vào bếp để nấu nướng:
- Anh nằm yên đừng kêu réo gì em để em yên trí làm món thịt bò steak nhé. Thay vì mình đi nhà hàng như người ta trong ngày lễ Tình Yêu thì ăn tại nhà vậy.
Chồng tôi kêu lên:
- Thôi, thôi, anh mệt lắm, sức đâu mà nuốt món bò steak của em, chắc sẽ dai như đỉa đói hay dai dẳng như những lần em cãi nhau với anh và không chịu ngừng nghỉ.
- Anh đừng bi quan hóa vấn đề sẽ làm anh nhanh suy sụp và gìa thêm đấy. Em sẽ nấu theo sách vở, sẽ ngon lành…
- Hai mươi năm qua không lẽ hôm nay em sẽ giỏi nấu nướng đột xuất?
- Cứ coi như thế đi, cũng phải cho em cơ hội chứ. Hai chúng mình sẽ ăn bữa chiều nay với món bò steak và uống chút rượu cho ấm lòng và ấm tình anh nhé.
Anh vẫn cương quyết chối từ: - Thú thật anh chỉ thèm… một tô cháo trắng nóng hổi ăn với thịt chà bông, có lẽ sẽ nhẹ nhàng và khỏe người hơn, và cũng dễ nấu cho em hơn là món bò steak.
Tôi thất vọng thở dài: - Muốn ăn với anh một bữa chiều ấm cúng cũng không được, con gái thì hẹn hò đi ăn ngoài, chỉ còn hai vợ chồng mà hai khung trời khác biệt, chẳng lẽ anh ngồi húp cháo mà em ăn steak thì vui với ai?
- Thì em cùng ăn cháo với anh cho vui, nhân thể diet luôn.
Tôi chán nản dẹp bỏ bịch thịt bò trở vào ngăn tủ lạnh Vừa lúc đó con gái tôi đã trang điểm xong đi ra ngoài, con tôi thật đẹp với đôi mắt long lanh, nụ cười rạng rỡ và mái tóc mượt mà đong đưa.


- Mẹ ơi, con đi đây … Chúc bố mẹ ở nhà bình thường, đừng cãi nhau nữa nhé..
Ngày lễ Tình yêu, mùa của những tình yêu đã cũ, đã phai nhạt, trong đó có vợ chồng tôi. Nhưng vẫn là mùa tình yêu bắt đầu, mới tinh khôi cho bao nhiêu người khác, ở mọi lứa tuổi, đến với nhau bằng nhịp đập của con tim, trong đó có con gái tôi.
Tôi thẫn thờ nhìn con gái đi ra cửa, chợt tôi vội gọi lại, hoảng hốt lo âu: - Con ơi, con sẽ đi hẹn với người yêu của con, mối tình đầu của con, phải không?
- Vâng, con đã vừa nói với mẹ rồi, chúng con sẽ hòan toàn trong sáng và nghiêm chỉnh.



- Mẹ biết điều ấy rồi, vấn đề mẹ chưa biết và muốn hỏi con bây giờ là người yêu của con bao nhiêu tuổi?? bao nhiêu tuổi? bao nhiêu tuổi??
- Sao mẹ hỏi dồn dập và kinh hòang thế? Anh ấy hơn con 3 tuổi.
Tôi thở phào nhẹ nhỏm: - May qúa, mẹ chỉ sợ con cũng lãng mạn như mẹ ngày xưa mà yêu và lấy chồng gìa thì khổ vào thân. Thôi con đi chơi vui vẻ nhé, còn mẹ đi nấu nồi cháo trắng và ăn với bố con cho hết buổi chiều nay.
Nguyễn thị Thanh Dương

đoa hong tim
02-25-2012, 11:37 AM
Cha hy sinh cho Quốc Gia, con có ìinh nghia gọi là Quốc gia Nghĩa tử

Thầy giáo chết gọi là Sư tử

Ngườii to lớn mà chết gọi là Khổng tử

Không ốm đau mà chết gọi là Mạnh tử

Quân lính chết gọi la Quân tử

Bị cảm mà chết gọi là Cảm tử

còn tiếp... hihihi
đht

đoa hong tim
06-20-2012, 11:49 AM
Lý Luận về Tình Yêu
Tình yêu từ dáng dấp bề ngoài gọi là tình hình
Tình làm quen qua mạng (Internet) được gọi là tình báo...lưới tình
Yêu đến lần thứ tư được gọi là tình tứ
Yêu đến lần thứ bảy gọi là thất tình
Yêu một lúc nhiều người gọi là trữ tình (để dành xài dài dài).
Được chấp nhận yêu gọi là. dzô! tình
Yêu và kết hôn với người nước ngoài gọi là ngoại tình
Yêu và kết hôn với người trong nước gọi là nội tình
Tiền để đưa người yêu đi chơi gọi là bạc tình
Trong tình yêu luôn luôn chi li xét nét tiết kiệm gọi là tính tình
Tình đã đi vào quá khứ gọi là cố tình
Tình ngoài hôn thú gọi là tình phụ
Đang yêu mà người yêu chết gọi là tình tang
Hai bà vợ cùng dùng chung một ông chồng gọi là chung tình
Đau ốm thất thểu vì yêu gọi là tình cảm
Yêu từ thời đi học gọi là tình trường
Đang yêu mà bị dục làm lẹ lẹ cho xong gọi là tình dục
Yêu quá độ phải đi vào nhà thương gọi là tình thương
Người yêu người gọi là tình nhân
Trong tình yêu gặp nhiều trạng huống vui buồn thì gọi là tình trạng hay tình huống
Tự nhiên được người ta yêu gọi là tình tự
Tự động yêu người ta gọi là động tình
Yêu vợ người khác bị đánh tím mặt gọi là thâm tình

Sưu tầm

đoa hong tim
06-20-2012, 11:53 AM
Người bán sách

Một người Sài Gòn vừa bị công an tống giam vào ngục. Trong lúc anh đang ngơ ngác thì các người tù khác vây quanh anh và hỏi :
- Tại sao anh bị vào tù ?
- Tôi là nhân viên bán hàng ở một tiệm sách và bị tù về tội đã bày trong tủ kính chân dung tổng bí thư Đỗ Mười.
- Như vậy có gì đáng bị tù đâu? Ngưỡng mộ lãnh tụ là tốt sao lại bị tù?
- Tại tôi vô tình đặt dưới chân dung tổng bí thư Đỗ Mười cuốn "Thằng Ngốc" của Dostoevski.
- Tại sao anh không làm kiểm điểm và xin lỗi, rồi dẹp cuốn "Thằng Ngốc" đó đi.
- Tôi đã làm như thế và thay vào đó bức ảnh chụp tổng bí thư và vợ cùng các con ông ấy.
- Như vậy càng quí chớ có tội tình gì đâu? - nhưng kỳ này tôi lại sơ ý đặt dưới bức hình đó cuốn sách "Gia Đình Bất Hạnh".
- Rồi sau đó ra sao ?
- Công an đến cảnh cáo tôi; tôi dẹp cuốn sách đó ngay và thay bằng bức hình của toàn bộ chính trị của đảng cộng sản Việt Nam.
- Lần này anh có đặt phía dưới cái gì không?
- Có mới chết chứ! Tôi lại sơ ý để cuốn "Alibaba và 40 tên cướp" dưới bức hình của toàn bộ Chính Trị của đảng cộng sản Việt Nam. - Thế nên, anh bị họ đưa vào đây?
- Chưa, sau khi đút lót ít tiền, tôi được bỏ qua và lần này tôi để hình "bác Hồ" vào đó.
- Thế thì tuyệt quá. Vậy tại sao anh còn bị đưa vào đây ? - Vì sơ ý, tôi đã để quên cuốn sách "Tên Trùm Mafia" dưới chân dung "bác".

đoa hong tim
06-20-2012, 11:58 AM
Coi chừng bể trứng!
Ông cụ lên xe bus thấy 1 bao hàng trống định ngồi lên.
Cô gái ngồi cạnh la lên :
-Coi chừng dập trứng!!
-Bao này đựng trứng hả?
-Không! Sầu riêng!

Ra thế!
Đánh kẻ chạy đi,... chứ không ai đánh kẻ chạy lại...
Vì, ... khi quay lại nó có mang theo ... đồng bọn.

Phũ phàng
Con hỏi bố: bố ơi, sao con cá không biết nói hở bố...?
Bố: thế tao dìm đầu mày xuống nước xem mày có nói được không nhá...!


Tao cũng thế!
Hai nhân viên gây gổ nhau:
- Mày là thằng ngu nhất công ty!
- Mày mới là thằng ngu nhất công ty!
Sếp đi ngang qua:
- Tụi bay không biết có tao ở đây hả???

hihihi

đoa hong tim
06-20-2012, 12:01 PM
Vơ chet goi la : qua da tu va vo du ma khong chet goi la su tu

An banh bao ma chet goi la "bao tu"
Tu dai, tu cao, tu ton ma chet la tu tu
Nguoi trong hoang toc chet goi la "hoang tu"
Ke qui phai chet goi la "qui tu"

Bi te ngua chet goi la "ma tu"
Bi thien loi danh chet goi la "thien tu"

Chet vi yeu goi la "ai tu"
Chet ma khong tim ra xac goi la "bat tu"
Chet sau khi moi viec da hoan tat goi la "chu tu"

đoa hong tim
06-20-2012, 12:03 PM
Subject: The story of man in 3 pictures
Date: Fri, 27 Apr 2012 09:24:55 -0700

The Story of Man in 3 pictures


https://mail.google.com/mail/?ui=2&ik=9da8afd516&view=att&th=1370dec8b3f824dd&attid=0.1&disp=emb&zw&atsh=1


Single Married Divorce M

đoa hong tim
06-20-2012, 12:04 PM
Nỏ thần


Thầy giáo đang giảng bài, thấy Long ngủ gật gọi dậy hỏi:

-Thầy: Em cho thầy biết ai đã lấy cắp nỏ thần của An Dương Vương?

-Long: Thưa thầy, em…em không lấy ạ!

-Thầy: Em nói gì vậy hả? Đứng đó! Lớp trưởng trả lời câu hỏi của thầy nào!

-LT: Thưa…thưa thầy, cũng không phải em ,mà cả lớp cũng không ai lấy đâu ạ, thầy cứ cho soát cặp sẽ rõ!

-Thầy:???

Lớp trưởng về nhà, mặt buồn rười rượi, thấy thế cha hỏi:

- Con sao vậy?

- Dạ, hôm nay thầy giáo hỏi cả lớp ai lấy cắp nỏ thần An Dương Vương, con nói cả lớp không ai lấy mà thầy không tin, còn nổi giận đùng đùng và bắt phải chép phạt 100 lần truyện Nỏ thần nữa!

Hôm sau, cha của Lớp trưởng đến lớp gặp thầy giáo nói:

-Thưa thầy, dù sao chuyện cũng đã rồi, thôi thì cái nỏ thần ấy giá bao nhiêu thầy nói để tui đền, chứ phạt vậy cũng tội mấy cháu. Mà …cháu An Dương Vương nào đó đi học mà mang theo nỏ thì cũng không nên chút nào!











Tìm vợ !!!





Thấy người ta có đôi có cặp mà thèm, bởi tôi đã ngao ngán cái cảnh phòng không bóng chiếc lắm rồi. Phải lấy vợ thôi. Với quyết tâm cao độ, tôi mạnh dạn bước vào trung tâm môi giới hôn nhânNgười tiếp đón tôi là một cô nhân viên trẻ, xinh tệ. Ân cần nhìn tôi từ đầu đến chân, cô ta bảo:

- Xin mời anh sang phòng bên cạnh. Ở đó có hai cái cửa, anh hãy đọc kỹ tấm biển trên cửa, rồi vào cửa nào mà anh thích.

Tôi bước vào. Đúng là có hai cái cửa thật. Một cửa có tấm biển “Vợ chung sống suốt đời”, tấm biển ở cửa thứ hai “Vợ sẵn sàng ly dị”. Ủa? Chẳng lẽ cưới xong rồi tan đàn sẩy nghé? Tôi chả dại, thế là tôi đẩy cánh cửa thứ nhất để bước vào.

Quái! Vào trong đó tôi lại thấy có hai cánh cửa khác nữa. Cánh cửa thứ nhất ghi dòng chữ “Chưa một lần lên xe hoa”; cửa thứ hai ghi “Đã nhiều lần ly dị”. Chỉ có thằng ngốc mới bước vào cánh thứ hai. Đẩy cánh cửa thứ nhất bước vào, tôi lại thấy có hai cánh cửa khác. Cánh cửa thứ nhất ghi “Đẹp như hoa hậu”; cánh cửa thứ hai ghi “Xinh như Thị Nở”. À! Thị Nở chỉ dành cho Chí Phèo. Tôi bèn đẩy cánh cửa thứ nhất bước vào.

Lạy chúa, ở đó lại có hai cánh cửa khác nữa! Cánh cửa thứ nhất ghi “Rất đông anh em”, cánh cửa thứ hai ghi “Chỉ có một mình”. Chẳng ai ngốc đến độ cưới một cô gái mà phải nai lưng ra nuôi cả anh chị em của cô ta? Tôi nghĩ thế, và hùng dũng đẩy cánh cửa thứ hai. Trời đất, vào đó, tôi lại thấy hai cửa nữa. Cánh cửa thứ nhất ghi “Công dung ngôn hạnh tuyệt vời”, cánh cửa thứ hai ghi “Bài bạc số dzách!”. Cũng như mọi người đàn ông thông minh khác, tôi đẩy cánh cửa thứ nhất và bước vào. Hỡi ôi! Lần này cũng có hai cánh cửa nữa. Một cánh cửa thứ nhất ghi “Giàu nứt đố đổ vách”, cánh cửa thứ hai ghi “Nợ như chúa Chổm”.

Trời! Không kiềm được lòng mình, tôi vội lao vào cánh cửa thứ nhất và nghĩ rằng phen này mình đổi đời vì cưới được cô vợ vừa đảm đang “trên cả tuyệt vời” và nhất là vừa giàu sụ. Tôi mở toang cửa ra thì thấy mình đang… ở ngoài phố! Cô nhân viên mà tôi gặp ban đầu lúc vào đây đã cười mỉm chi chào tôi và cúi gập người kính cẩn đưa cho tôi một gói giấy màu hồng, dặn:

- Về nhà anh hãy mở gói này.

Cái gì đây? Tôi hồi hộp quá. Chỉ đi được vài bước, tôi mở luôn. Trong gói có một tấm gương nhỏ và một mảnh giấy có dòng chữ: “Để chọn được người vợ tuyệt vời như thế, xin mời bạn hãy tự soi gương xem mình như thế nào đã! Chúc may mắn!”