Về Hưu Ở Đâu?
Thái-Vinh
"Về Hưu Làm Gì?" vừa đăng lên Bút Tre số tháng Giêng năm 2018 đã được một vị độc giả gửi meo giúp tôi bổ túc bài viết. Vị độc giả ấy khoe từng chuẩn bị "Về Hưu Ở Đâu?" nên đã cùng bà xã lái xe đến Florida và California nghiên cứu tường tận đời sống của hai tiểu bang hàng đầu được dân Mỹ ưa chuộng về hưu. Cuối cùng vị độc giả ấy không cho biết vì lý do gì lại chọn về hưu cùng thành phố Gilbert với chúng tôi ở tiểu bang Arizona?
Nhân có cô bạn thất lạc đã lâu năm, mới đây nhờ Facebook chúng tôi được kết nối lại với nhau, cô vui mừng hỏi:
- Anh chị vẫn ở Arizona à?
Tôi chợt nhớ lá thư của vị độc giả nói trên; nhưng thấy không giúp ích gì cho tôi trả lời câu hỏi ấy, bèn trả lời đại:
- Anh chị vẫn ở Arizona vì theo anh chị, không đâu đẹp bằng Arizona, và cũng không đâu gần địa ngục bằng Arizona nên anh chị đã quyết định sống và chết luôn ở đây cho khoẻ!
Đó là cách trả lời lười biếng, không theo phương pháp khoa học đứng đắng nào cả!
Theo kinh nghiệm riêng của tôi, trong đời sống chúng ta chỉ cần năm thứ sau đây:
1- Good job (việc làm tốt)
2- Good friends (bạn bè tốt)
3- Good food (thức ăn ngon)
4- Good sleep (ngủ ngon)
5- Good _uck (?)
Cái cần thiết thứ 5 ấy thì tùy các bạn nghĩ sao cũng đúng cả; nhưng với tôi đó là Good luck (may mắn). Ấy là cái vô hình mà giàu nghèo, lớn bé ai cũng cần. Tỷ phú Donald Trump đã trở thành Tổng Thống nước Mỹ hoàn toàn nhờ may mắn, các bạn có thấy như thế không?
Mỗi khi có dịp gặp gỡ bạn bè tầm cỡ tuổi tôi trở lên, từ tiểu bang khác đến Arizona chơi, tôi đều có ý nghĩ xấu là họ sắp nghỉ hưu hoặc đang nghỉ hưu thì thế nào cũng đã từng bàn tính nhau dọn nhà một lần cuối. Vì vậy tình cờ các bạn đồng môn họp mặt tiếp đón anh Nghiệp và chị Ngọc-Anh từ thủ đô Washington đến Arizona chơi, tôi hỏi chị Ngọc-Anh:
- Theo chị, tiểu bang nào đáng xếp hạng nhất nước Mỹ?
Chị quay qua anh Nghiệp cầu cứu, nhưng cả hai vẫn lúng túng; tôi nói ngay:
- Đó là tiểu bang Arizona, viết tắt AZ, đáng xếp hạng nhất vì từ A đến Z cái gì cũng có; và có vừa đủ để thích. Trái ngược với Florida và California là hai tiểu bang nắng ấm từng được dân Mỹ ưa chuộng nghỉ hưu nay đang mất dần ưu thế ấy vể tay tiểu bang Arizona.
Đề tài hội ngộ lập tức thảo luận về việc dọn nhà qua Arizona nghỉ hưu. Tiểu bang Arizona ngày nay là vùng đất hứa của người Mỹ di cư vì đáp ứng đủ 5 thứ cần thiết trong đời sống nói trên mà không phải lo lắng những trận bão lụt hay động đất đe doạ thường trực như hai tiểu bang Florida và California. Vì vậy, ngoại trừ vài nhân vật đặc biệt theo tôi biết là dị thường giống như thổ dân Apache hay Navajo từ trên trời rớt xuống cắm dùi lâu đời ở tiểu bang Arizona, tất cả còn lại đều lò dò tìm đến Arizona từ các tiểu bang khác.
Chị Ngọc-Anh lúc ấy mới nhỏ nhẹ thú thật:
- Đây là buổi gặp gỡ đầu tiên với các bạn đồng môn của anh Nghiệp tại Arizona, nhưng anh chị đã từng bí mật đến thăm và tìm hiểu đời sống ở tiểu bang Arizona nhiều lần.
Tôi hết sức khoan khoái:
- Có thế chứ! Anh chị về đây nhé? Đang nghỉ hưu như anh chị thì 5 thứ cần thiết trong đời sống chỉ còn lại 3 nên lại càng dễ thực hiện ở Arizona:
1- Good friends (bạn bè tốt)
2- Good food (thức ăn ngon)
3- Good sleep (ngủ ngon)
Chị Ngọc-Anh có vẻ đã xiêu lòng:
- Anh chị muốn dọn về ở gần đồng môn cho vui, nhiửig chưa biết nên mua nhà ở đâu?
- Nên mua nhà ở đâu là câu hỏi rất hay vì thông thường cư dân mới đến Arizona ham mua nhà mới, to, cao, và rẻ nên đã chọn những chỗ xa lắc như chính em mười sáu năm trước từ San Jose của tiểu bang California chạy vào sa mạc. Nếu không nhờ các vị sư huynh đồng môn khuyên, có thể em đã ngã gục vì súng nổ thường trực mỗi đêm ở Laveen!
Câu chuyện "về hưu ở đâu" của anh Nghiệp và chị Ngọc-Anh rơi vào quên lãng bây lâu bỗng xôn xao trở lại khi một người bạn trong nhóm chúng tôi bán nhà để tìm nơi tái hưu. Anh bạn kém may mắn, không có đồng môn "tư vấn" như tôi nên đã lầm lỡ mua nhà mới, to, cao hai tầng; thay vì hưu trí anh lại tự an trí ở cách trung tâm ăn uống và hội hè tập trung gần chợ Lee Lee hay Mekong Plaza nằm trên đường Dobson ít gì cũng trên 30 dặm. Mỗi lần hẹn hò, cả bọn chờ cả tiếng đồng hồ sốt ruột, chưa kể thêm giờ lái xe lạc đường gây lộn với "bà Gi"!
Chúng tôi đã họp nhau "tư vấn" cho anh tái hưu lần này:
1- Nên ở nhà thuê cho đỡ bận tâm chăm sóc.
2- Nên ở nhà trệt để tránh leo cầu thang té ngã.
3- Nên ở nhà riêng để tránh đêm khuya bị mất ngủ vì tiếng thì thầm rục rịch bên kia vách.
Sau gần hai năm bán nhà để tái hưu trí, chúng tôi vui vẻ kéo đến thăm tổ ấm mới mua của anh ở cách Mekong Plaza khoảng ba dặm. Đó là một căn hộ chung vách, cao hai tầng!
Chúng tôi im lặng cẩn thận vịn tay cầm, leo cầu thang lên lầu. Anh bạn và phu nhân đón chúng tôi bằng nụ cười vui như ngày cưới:
- Nhà sang trọng phải có cầu thang; nhưng chúng tôi cũng đã có kế hoạch gắn thêm thang máy trong nay mai.
Tôi nói thầm "Có thế mà mình nghĩ không ra" rồi vô tình sờ tay lên vách; chợt giật mình nghe tiếng cười của anh bạn đã đoán được ý nghĩ đen tối trong đầu tôi:
- Bên kia vách là nhà để xe của cô hàng xóm!