Register
Results 1 to 8 of 8
  1. #1
    Biệt Thự ngocdam66's Avatar
    Join Date
    Sep 2011
    Location
    Los Angeles, California, United States
    Posts
    23,939

    Vì sao tôi viết?

    Osin Huy Đức

    Không ai có thể đi đến tương lai một cách vững chắc nếu không hiểu trung thực về quá khứ, nhất là một quá khứ mà chúng ta can dự và có phần cộng đồng trách nhiệm.

    Cuốn sách này bắt đầu bằng những câu chuyện xảy ra trong ngày 30-4-1975. Ngày mà tôi, một cậu bé mười ba, trước giờ học chiều, đang vật nhau ven đồi thì nghe loa phóng thanh truyền tin “Sài Gòn giải phóng”. Thay vì tiếp tục ăn thua, chúng tôi buông nhau ra.

    Miền Nam, theo như những bài học của chúng tôi, sẽ chấm dứt “20 năm rên xiết lầm than”. Trong cái thời khắc lịch sử ấy, trong đầu tôi, một sản phẩm của nền giáo dục xã hội chủ nghĩa, xuất hiện ý nghĩ: Phải nhanh chóng vào Nam để giáo dục các bạn thiếu niên lầm đường lạc lối.

    Nhưng hình ảnh miền Nam đến với tôi trước cả khi tôi có cơ hội rời làng quê nghèo đói của mình. Trên quốc lộ Một bắt đầu xuất hiện những chiếc xe khách hiệu Phi Long thỉnh thoảng tấp lại bên những làng xóm xác xơ. Một anh chàng tóc ngang vai, quần loe, nhảy xuống đỡ khách rồi đu ngoài cánh cửa gần như chỉ trong một giây trước khi chiếc xe rú ga vọt đi. Hàng chục năm sau, tôi vẫn nhớ hai chữ “chạy suốt” bay bướm, sặc sỡ sơn hai bên thành xe. Cho tới lúc ấy thứ tiếng Việt khổ lớn mà chúng tôi nhìn thấy chỉ là những chữ in hoa cứng rắn viết trên những băng khẩu hiệu kêu gọi xây dựng chủ nghĩa xã hội và đánh Mỹ.

    Những gì được đưa ra từ những chiếc xe đò Phi Long thoạt đầu thật giản đơn: Mấy chiếc xe đạp bóng lộn xếp trên nóc xe; cặp nhẫn vàng chóe trên ngón tay một người làng tập kết vừa về Nam thăm quê ra; con búp bê nhựa - biết nhắm mắt khi nằm ngửa và có thể khóc oe oe - buộc trên ba lô của một anh bộ đội phục viên may mắn.

    Những cuốn sách của Mai Thảo, Duyên Anh... được các anh bộ đội giấu dưới đáy ba lô đã giúp bọn trẻ chúng tôi biết một thế giới văn chương gần gũi hơn Rừng Thẳm Tuyết Dày[1], Thép Đã Tôi Thế Đấy[2]… Những chiếc máy Akai, radio cassettes, được những người hàng xóm tập kết mang ra, giúp chúng tôi biết những người lính xa nhà, đêm tiền đồn còn nhớ mẹ, nhớ em, chứ không chỉ có “đêm Trường Sơn nhớ Bác”. Có một miền Nam không giống như miền Nam trong sách giáo khoa của chúng tôi.

    Tôi vẫn ở lại miền Bắc, chứng kiến thanh niên quê tôi đắp đập, đào kênh trong những năm “cả nước tiến nhanh, tiến mạnh, tiến vững chắc lên chủ nghĩa xã hội”. Chứng kiến khát vọng “thay trời, đổi đất sắp đặt lại giang san” của những người vừa chiến thắng trong cuộc chiến ở miền Nam... Chứng kiến cũng những con kênh đó không những vô dụng với chủ nghĩa xã hội mà còn gây úng lụt quê tôi mỗi mùa mưa tới.

    Năm 1983, tôi có một năm huấn luyện ở Sài Gòn trước khi được đưa tới Campuchia làm chuyên gia quân sự. Trong một năm ấy, hai cô em gái của Trần Ngọc Phong[3], một người bạn học chung ở trường sỹ quan, hàng tuần mang tới cho tôi bốn, năm cuốn sách. Tôi bắt đầu biết đến rạp chiếu bóng, Nhạc viện và sân khấu ca nhạc. Cho dù, đã kiệt quệ sau 8 năm “giải phóng”, Sài Gòn với tôi vẫn là một “nền văn minh”. Những năm ấy, góc phố nào cũng có mấy bác xích lô, vừa mỏi mòn đợi khách vừa kín đáo đọc sách. Nhiều người trong số họ mới ở trong các trại cải tạo trở về. Tôi bắt đầu tìm hiểu Sài Gòn từ câu chuyện của những bác xích lô quen như vậy…

    Mùa Hè năm 1997, một nhóm phóng viên vì nhiều lý do phải rời khỏi tờ báo Tuổi Trẻ như Đoàn Khắc Xuyên, Đặng Tâm Chánh, Đỗ Trung Quân, Huỳnh Thanh Diệu, Nguyễn Tuấn Khanh, Huy Đức… Chúng tôi thường xuyên gặp gỡ, chia sẻ và trao đổi với các đồng nghiệp như Thúy Nga, Minh Hiền, Thế Thanh, Cam Ly, Phan Xuân Loan… Thế Thanh lúc ấy cũng vừa bị buộc thôi chức Tổng biên tập báo Phụ Nữ Thành Phố, và cũng như Tổng biên tập báo Tuổi Trẻ Kim Hạnh trước đó, chị không được tiếp tục nghề báo mà mình yêu thích.

    Chúng tôi nói rất nhiều về thế sự, về những gì xảy ra trên thế giới và ở đất nước mình. Một hôm ở nhà Đỗ Trung Quân, nhà báo Tuấn Khanh, người vừa gặp rắc rối sau một bài báo khen ngợi ca sỹ bị coi là chống cộng Khánh Ly, buột miệng nói với tôi: “Anh phải viết lại những gì diễn ra ở đất nước này, đấy là lịch sử”. Gần như không mấy ai để ý đến câu nói đó của Tuấn Khanh, nhưng tôi thì cứ bị nó đeo bám. Tôi tiếp tục công việc thu thập tư liệu với một quyết tâm cụ thể hơn: Tái hiện giai đoạn lịch sử đầy bi kịch của Việt Nam sau năm 1975 trong một cuốn sách.

    Rất nhiều thế hệ, kể cả con em của những người đã từng phục vụ trong chế độ Việt Nam Cộng hòa, sau ngày 30-4-1975, cũng trở thành sản phẩm của nền giáo dục xã hội chủ nghĩa, nhiều người không biết một cách chắc chắn điều gì đã thực sự xảy ra thậm chí với ngay chính cha mẹ mình.

    Không chỉ thường dân, cho đến đầu thập niên 1980, nhiều chính sách làm thay đổi số phận của hàng triệu sinh linh như “Phương án II”[4], như “Z 30”[5] cũng chỉ được quyết định bởi một vài cá nhân, nhiều người là ủy viên Bộ chính trị cũng không được biết. Nội bộ người Việt Nam đã có nhiều đụng độ, tranh cãi không cần thiết vì chỉ có thể tiếp cận với lịch sử qua những thông tin được cung cấp bởi nhà trường và bộ máy tuyên truyền. Không chỉ các thường dân, tôi tin, những người cộng sản có lương tri cũng sẽ đón nhận sự thật một cách có trách nhiệm.

    Cuốn sách của tôi bắt đầu từ ngày 30-4-1975, ngày nhiều người tin là miền Bắc đã giải phóng miền Nam. Nhiều người thận trọng nhìn lại suốt hơn ba mươi năm, giật mình với cảm giác bên được giải phóng hóa ra lại là miền Bắc. Hãy để cho các nhà kinh tế chính trị học và các nhà xã hội học nghiên cứu kỹ hơn hiện tượng lịch sử này. Cuốn sách của tôi đơn giản chỉ bắt đầu kể những gì đã xảy ra ở Sài Gòn, ở Việt Nam sau ngày 30-4: cải tạo; đánh tư sản; đổi tiền… Cuốn sách của tôi cũng nói về hai cuộc chiến tranh cuối thập niên 1970, một với Khmer Đỏ và một với người Trung Quốc. Cuốn sách của tôi cũng nói về làn sóng vượt biên sau năm 1975, nói về sự “đồng khởi” của nông dân, của các tiểu chủ, tiểu thương để dành lấy cái quyền được tự lo lấy cơm ăn áo mặc.

    Tư liệu cho cuốn sách được thu thập trong hơn hai mươi năm, và trong vòng ba năm (từ tháng 8-2009 đến tháng 8-2012) tôi đã dành toàn bộ thời gian của mình để viết. Bản thảo cuốn sách đã được gửi tới một số thân hữu và một số nhà sử học, trong đó có 5 nhà sử học của Mỹ chuyên nghiên cứu về Việt Nam. Sau khi sửa chữa, bổ sung, tháng 11-2012, bản thảo hoàn chỉnh đã được gửi đến một số nhà xuất bản trong nước, tuy nhiên, nó đã bị từ chối. Cho dù một số nhà xuất bản tiếng Việt có uy tín tại Mỹ và Pháp đồng ý in, nhưng để lãnh trách nhiệm cá nhân và giữ cho cuốn sách một vị trí khách quan, tác giả quyết định tự mình đưa cuốn sách này đến tay bạn đọc.

    Đây là công trình của một nhà báo mong mỏi đi tìm sự thật. Tuy tác giả có những cơ hội quý giá để tiếp cận với các nhân chứng và những thông tin quan trọng, cuốn sách chắc chắn không tránh khỏi những thiếu sót, chắc chắn sẽ còn được bổ sung khi một số tài liệu được Hà Nội công bố. Hy vọng bạn đọc sẽ giúp tôi hoàn thiện nó trong những lần xuất bản sau.

    Lịch sử cần được biết như nó đã từng xảy ra và sự thật là một con đường đòi hỏi chúng ta không bao giờ bỏ cuộc.

    Sài Gòn - Boston (2009-2012)


    [1] Tiểu thuyết cách mạng của Trung Quốc.

    [2] Tiểu thuyết cách mạng của Liên Xô.

    [3] Đạo diễn điện ảnh.

    [4] Tổ chức cho người Hoa nộp vàng để được vượt biên bán chính thức (1978-1979).

    [5] Cải tạo những người giàu lên bất thường (1983).

  2. #2
    Biệt Thự Triển's Avatar
    Join Date
    Sep 2011
    Posts
    27,367
    Quote Originally Posted by ngocdam66 View Post
    Không chỉ thường dân, cho đến đầu thập niên 1980, nhiều chính sách làm thay đổi số phận của hàng triệu sinh linh như “Phương án II”[4], như “Z 30”[5] cũng chỉ được quyết định bởi một vài cá nhân, nhiều người là ủy viên Bộ chính trị cũng không được biết. Nội bộ người Việt Nam đã có nhiều đụng độ, tranh cãi không cần thiết vì chỉ có thể tiếp cận với lịch sử qua những thông tin được cung cấp bởi nhà trường và bộ máy tuyên truyền. Không chỉ các thường dân, tôi tin, những người cộng sản có lương tri cũng sẽ đón nhận sự thật một cách có trách nhiệm.
    Những ông bà cộng sản thật sự không còn nữa. Họ đã ra đi luôn với thời kỳ "quá độ lên chủ nghĩa xã hội" hết rồi. Còn lại là những ông bà bám cái vỏ CS để kiếm cơm hằng ngày.

  3. #3
    Biệt Thự ngocdam66's Avatar
    Join Date
    Sep 2011
    Location
    Los Angeles, California, United States
    Posts
    23,939
    “BÊN THẮNG CUỘC” CỦA HUY ĐỨC, TRUYỆN KỂ… NĂM 2012

    Nguyễn Quốc Đống, Cựu SVSQ K.13, TVBQGVN

    30 tháng 12, 2012


    Trung tuần tháng 12, 2012 người Việt tỵ nạn CS tại hải ngoại biết đến sách Bên Thắng Cuộc (BTC) của nhà báo Huy Đức qua lời giới thiệu nồng nhiệt của một số nhân vật trong nước như Nguyên Ngọc, nhà báo, VN; Chu Hảo, nhà xuất bản Tri Thức, Hà Nội, VN; và tại hải ngoại như Mặc Lâm, phóng viên đài RFA; Trần Hữu Dũng, giáo sư đại học Wright, Ohio, Hoa Kỳ; Nguyễn Mạnh Hùng, giáo sư đại học George Mason, Virginia, Hoa Kỳ; Đinh Quang Anh Thái, phụ tá chủ nhiệm nhật báo Người Việt, Nam California…. Đặc biệt sách này đã được rao bán trên hệ thống Amazon dưới dạng sách điện tử, và sẽ được công ty báo Người Việt phát hành vào tháng 1, 2013 tại hải ngoại. Cuốn sách đã gây ra rất nhiều tranh cãi. Người bênh thì hết lời ca tụng, tưởng như không còn lời nào hay hơn dành cho 1 tác giả sinh ra và được nuôi dưỡng trong lòng chế độ CS. Người chống đa số ở hải ngoại, khẳng định đây chỉ là 1 sản phẩm tuyên truyền có lợi cho CS, là nọc độc tai hại mà CS đang muốn cho tiêm nhiễm tại môi trường sống của người Việt tỵ nạn CS tại hải ngoại, những người mà CSVN cần phải khống chế bằng mọi phương tiện chúng có, bằng cả 1 kế hoạch lâu dài và tinh vi là Nghị Quyết 36 ra đời từ tháng 3, 2004. Tôi có một số suy nghĩ như sau về sự kiện BTC, sách của 1 tác giả VC, lại được quảng cáo rầm rộ tại hải ngoại vào thời điểm cuối năm 2012, gần 38 năm sau khi cả nước VN được đặt dưới sự cai trị của Đảng CSVN, người mà tác giả cuốn sách mệnh danh là “Bên Thắng Cuộc”:

    1-Huy Đức, tác giả BTC là ai?

    Năm nay, Huy Đức (HĐ) mới khoảng 50 tuổi. Khi cuộc chiến VN chấm dứt vào tháng 4, 1975, HĐ chỉ là 1 cậu bé 13 tuổi. Sinh ra và lớn lên trong lòng chế độ CS, cậu bé này cũng phải sống và làm việc như mọi người trong xã hội VN, phấn đấu để trở thành đoàn viên Đoàn Thanh Niên CS Hồ Chí Minh, rồi sau đó thành đảng viên của Đảng CSVN. Có vậy Huy Đức mới có được tương lai và sự nghiệp. Sau này HĐ trở thành sĩ quan của Quân Đội Nhân Dân VN, đã phục vụ tại Kampuchia 3 năm với tư cách là một chuyên viên quân sự, rồi thành nhà báo, được chế độ cho đi du học tại Maryland, Mỹ 1 năm. Hiện nay, HĐ đang được học bổng tu nghiệp tại đại học Harvard, Massachusetts. Vào thời điểm cuối năm 2012, HĐ bỗng trở thành tác giả có sách “bán chạy hạng nhất về lịch sử Đông Nam Á, bán chạy hàng thứ hai về lịch sử Á châu”! (theo lời quảng cáo của báo Người Việt). Nhìn vào lý lịch của HĐ, chúng ta khẳng định được 1 điều, đây là 1 tác giả Việt Cộng, đã nhiều năm phục vụ cho chế độ CSVN, nhiều năm được rèn luyện để suy nghĩ, lý luận, và hành động theo chủ nghĩa Mác-Lê nin. Ông bà ta có 1 câu nói đơn giản nhưng rất đúng: “Ở bầu thì tròn, ở ống thì dài”. HĐ được chế độ CS rèn luyện, nuôi dưỡng, ông ta làm sao mà tránh khỏi bị chế độ CS nhồi sọ, tẩy não. Dù có người cho rằng HĐ là “nhà bất đồng chính kiến với chế độ, muốn viết sách BTC để ghi lại một thời lịch sử đầy sóng gió, để lãnh đạo đất nước nhìn lại mà học hỏi từ sai lầm của mình…”, tôi tự hỏi nhà báo VC này có đủ tuổi đời, đủ kiến thức, đủ khách quan, và đủ can đảm để viết về một giai đoạn lịch sử còn gây nhiều tranh cãi, một giai đoạn lịch sử mà tuy nhiều nhân chứng đã chết, nhiều nhân chứng sống vẫn còn, về một “cuộc chiến” vẫn còn đang tiếp diễn dưới nhiều hình thức khác nhau giữa Đảng CSVN và những người dân Việt yêu chuộng tự do, dân chủ hay không?

    2- Huy Đức muốn nói lên điều gì qua BTC?

    Theo các tài liệu phổ biến, Huy Đức phải bỏ ra 1 thời gian dài để đọc hơn 120 cuốn sách (?), hơn 50 cuốn hồi ký của các nhân vật lịch sử, phỏng vấn rất nhiều người từng có mặt trong các biến cố lịch sử sau 1975 để có tài liệu viết cuốn sách dày cộm gồm 2 quyển này (tác giả mới hoàn thành xong Quyển 1). Tác giả muốn nói lên điều gì?
    ….
    “Tôi mong các nhà lãnh đạo hiện nay đọc BTC cho dù họ có đánh giá cuốn sách như thế nào.”
    “Nhận ra những sai lầm để đưa dân tộc Việt Nam đi đúng con đường dân chủ, phát triển là mong ước của chúng ta”
    “Nhưng tương lai dân tộc không thể chỉ được trông cậy vào 1 cuốn sách hay chỉ trông cậy vào các nhà lãnh đạo ở bên thắng cuộc.”
    “Sự thật không chỉ giúp chúng ta tìm ra phương thuốc đúng để chữa lành các vết thương cũ mà còn giúp những người đang nắm vận mệnh quốc gia không phạm các sai lầm mới.”
    “Không ai muốn hứng chịu những điều không hay nhưng nếu cứ trú ngụ trong sự sợ hãi thì sự thật bao giờ được nói ra bạn ạ.”
    (Lời Huy Đức viết trên Facebook)

    Qua những điều tâm sự nói trên, chúng ta nhận biết được HĐ có ý muốn “giúp các nhà lãnh đạo CS đi đúng con đường dân chủ để phát triển đất nước như sự mong ước của toàn dân, muốn vượt qua sự sợ hãi của chính mình để nói lên sự thật của lịch sử…”

    Đọc “Lời Cám Ơn” ở đầu cuốn sách, chúng ta thấy HĐ đã dùng rất nhiều tài liệu do “bên thắng cuộc” (CSVN) cung cấp. Tác giả phỏng vấn các đảng viên CS gộc như tổng bí thư, chủ tịch nước, chủ tịch quốc hội, thủ tướng, phó thủ tướng, bí thư trung ương đảng, ngoại trưởng… Thử hỏi những tên CS này cung cấp được bao nhiêu phần trăm sự thật cho HĐ để ông này thu góp làm tài liệu cho “cuốn sách sử” của ông ta. Chúng ta biết rõ người CS có bao giờ tôn trọng sự thật. Chúng rành rẽ mọi thủ đoạn để giấu diếm sự thật, lừa bịp người dân Việt trong, ngoài nước, và cả cộng đồng quốc tế. Năm 1946, chúng có nói cho dân Việt biết thủ lãnh của chúng Hồ Chí Minh (HCM) là đảng viên của CS Quốc Tế không, hay vẫn rêu rao HCM là người yêu nước, muốn cùng toàn dân tranh đấu để giành độc lập cho nước nhà. Năm 1957, khi tiến hành cuộc chiến xâm lược miền Nam, CS miền bắc có nói sự thật cho dân miền Bắc biết là chúng làm theo chỉ thị của CS Tàu, hay dối gạt họ, bảo là “tiến hành chiến tranh đánh đế quốc Mỹ để giải phóng miền Nam, để cứu nước Việt”. Suốt thời kỳ chiến tranh 1957-1975, chúng có dám nói lên sự thật là tại miền Nam, người dân có cuộc sống hơn hẳn miền bắc về vật chất lẫn tinh thần hay không? Hay chúng gạt người dân, bắt họ phải để dành từng hột gạo, từng cây kim, sợi chỉ… cho thân nhân tại miền Nam, để rồi ngày 30-4 khiến họ phải ngỡ ngàng trước cuộc sống sung túc và tự do tại vùng đất được họ “giải phóng”? Thật là khôi hài khi tác giả Huy Đức phỏng vấn những tên đại bịp để mong “trả lại sự thật cho lịch sử”.

    Đinh Quang Anh Thái, phụ tá chủ nhiệm báo Người Việt, Nam California, nhận xét “BTC là tác phẩm “thực” nhất, cho đến thời điểm này, ghi lại một giai đoạn lịch sử khốc liệt, thông qua tư liệu, của dân tộc từ biến cố 1975 đến nay…” “Thực” nhất mà sao sách mới được phổ biến có 2 tuần lễ đã bị biết bao nhân chứng sống vạch ra bao điều sai lầm, láo khoét vì dựa vào tài liệu bịp bợm của CS miền bắc VN, và bọn thân cộng ở miền Nam VN. Trường hợp điển hình là đoạn viết về cuộc lui quân của TQLC-VNCH tại cửa biển Thuận An (lời phản đối của thiếu tá Lê Quang Liễn, tiểu đoàn phó TĐ 7 TQLC gửi tác giả HĐ), đoạn viết về cầu Saigon ngày 30-4-1975(nhận xét của thiếu tá Nguyễn Văn Nghiêm, tiểu đoàn trưởng TĐ 12 Nhảy Dù), đoạn viết về trận đánh Xuân Lộc tháng 4, 1975(nhận xét của chiến hữu Lê Phi Ô, TĐ 344)…

    “Một công trình khảo cứu lịch sử đặc sắc được viết với lương tâm trong sáng và tay nghề lão luyện của một nhà báo chuyên nghiệp có trách nhiệm trước vận mệnh của đất nước” (lời ca ngợi của Chu Hảo) mà lại chứa những điều sai sự thật, những bóp méo lịch sử như thế? Vậy sách có bảo đảm được công bằng cho người trong cuộc không? Hay đây lại là dịp cho “bên thua cuộc” thua thêm lần nữa?

    Tôi thắc mắc tại sao tác giả Huy Đức phải nhọc công lâu như vậy mới “nhìn ra” được sự thật về các lãnh đạo CSVN? Năm 1954, 1 triệu người dân miền Bắc trong đó có những người dân rất bình thường, đã nhìn ra “sự thật” về con người CS nên đã dứt khoát bỏ lại gia đình, sản nghiệp, và di cư vào Nam. Sau 1975, người dân miền Nam cũng liều chết vượt biển, vượt biên tìm tự do ở nhiều nước tại châu Mỹ, châu Âu, châu Úc… vì biết quá rõ về con người CS và chế độ CS. Thậm chí nhạc sĩ Việt Khang, 1 thanh niên đang sống trong nước, năm nay mới 34 tuổi, tức là được sinh ra và lớn lên trong chế độ xã hội chủ nghĩa, chưa hề sống trong chế độ tư bản ngày nào, mà còn thấy được sự thật trần trụi về đất nước VN dưới sự cai trị của các lãnh đạo CS, một đất nước “với giặc Tàu ngang tàng, với kẻ cầm quyền giàu sang dối gian, với cảnh người dân vô tội chết ngậm ngùi vì tay súng giặc Tàu…” Việt Khang nói lên sự thật, và đã phải trả giá với bản án 4 năm tù giam được tuyên bố tháng 10, 2012 vừa qua. Huy Đức đã nói lên được những sự thật nào để mở mắt cho lãnh đạo CSVN, và để trả lại công bằng cho “bên thua cuộc”, là những người dân miền Nam đang sống trầm luân ngay tại quê hương mình, là những người Việt đang lưu vong sống đời tỵ nạn tại khắp nơi trên thế giới?

    3- Tác giả BTC có thể giúp lãnh đạo CS mở mắt, nhận thức sai lầm để đưa dân tộc VN đi đúng con đường dân chủ, phát triển… hay không?

    Nhìn vào tựa của cuốn sách, chúng ta thấy tác giả sẽ không bao giờ có thể đạt mục tiêu mong muốn, tức là để “lãnh đạo CSVN nhận thức sai lầm cũ của mình, không phạm sai lầm mới, tìm ra phương thức đúng để chữa lành các vết thương cũ…” Sách mang tên “Bên Thắng Cuộc”. Đây không phải là “cuộc chiến tự vệ của 1 dân tộc nhằm giành lại chủ quyền 1 quốc gia (Ấn Độ chống thực dân Anh), cuộc chiến chống độc tài phát xít (đồng minh chống phe Trục trong thế chiến thứ 2), hay cuộc chiến chống CS xâm lược (Nam Hàn chống Bắc Hàn). Đây là cuộcchiến do miền Bắc VN (theo chủ nghĩa CS) tiến hành để xâm lược miền Nam (theo thể chế tự do, dân chủ). Đây là cuộc chiến khởi sự do khác biệt về ý thức hệ giữa 2 miền Nam và Bắc VN. Tác giả Huy Đức gọi lãnh đạo miền bắc là “Bên Thắng Cuộc”, mặc nhiên công nhận thành tích của bọn xâm lược này trong chiến tranh tại miền Nam (1957-1975).

    Từ trước đến nay, chưa bao giờ CSVN nhận chúng “sai lầm” một điều gì cả. Chúng luôn luôn nhận mình là “kẻ thắng”. Hãy đọc lại các khẩu hiệu của chúng, nào là “Đảng Cộng Sản Việt Nam Quang Vinh, Người Tổ Chức Mọi Thắng Lợi”, “Chủ Nghĩa Mác-Lê nin Bách Chiến Bách Thắng”… Nay Huy Đức cũng công nhận Đảng CSVN là “Bên Thắng Cuộc” thì làm sao dám đề nghị Đảng phải “nhận ra những sai lầm để đưa dân tộc VN đi đúng con đường dân chủ…”

    Huy Đức có nêu tên một số đảng viên CS mà ông ta cho là “có tội”, những tên hoặc đã chết, hoặc hiện đã bị thất sủng nên không thể tự biện hộ (theo nhận xét của 1 độc giả BTC). Chúng ta không thể quên đường lối cai trị của Đảng CS: cá nhân trách nhiệm, tập thể lãnh đạo. Không thể có chuyện đảng viên CS tự ý làm bất cứ chuyện gì, chúng chỉ thi hành những việc do cấp trên giao phó. Vì vậy khi chuyện xấu xa xảy ra, chúng đều biện minh “chỉ làm theo lệnh Đảng” (Nguyễn Tấn Dũng bị chỉ trích nặng nề vì không diệt nổi quốc nạn tham nhũng, vì vụ Vinashin kinh doanh thua lỗ nặng… nhưng vẫn không chịu từ chức, vẫn cho là mình chỉ thi hành lệnh của Đảng…) Huy Đức muốn lãnh đạo CS “nhìn nhận sai lầm trong quá khứ” để sau đó “biết đi đúng hướng, đem dân chủ cho người dân, và sự phát triển cho đất nước” chăng? Ở đây, chính tác giả sai lầm ở chỗ “không nhận chân được bản chất phi nhân, tàn ác của con người CS”, không dám đối diện với sự thật là “người CS không có ý thức dân tộc, quốc gia mà chỉ có ý thức về 1 thế giới đại đồng, nơi tất cả các nước CS đều có tình anh em, có nghĩa vụ phải giúp nhau để tồn tại và phát triển”. Sự thật phũ phàng này đã được thực tế chứng minh. Năm 1979, Tàu cộng xua quân tàn phá 6 tỉnh biên giới phía bắc, san bằng nhiều làng mạc, giết hại cả chục ngàn quân, dân VN mà CSVN vẫn phải gọi chúng là “láng giềng tốt”, phải lập nghĩa trang ghi nhớ công ơn của “liệt sĩ người Trung quốc”, đàn áp và bỏ tù những công dân VN yêu nước xuống đường biểu tình chống giặc Tàu giết hại ngư dân VN, chiếm biển đảo của VN…

    Qua tựa đề BTC, phải chăng tác giả công nhận lãnh đạo CS đúng ở chỗ tiến hành “chiến tranh chống Mỹ cứu nước”, và chỉ sai ở chỗ “chưa đi đúng con đường dân chủ, phát triển cho đất nước”? Bọn cầm quyền hiện nay đã và đang giam tù biết bao nhiêu người dân trong nước lên tiếng đòi tự do, dân chủ, nhân quyền, dân quyền. Vậy mà chúng vẫn tô điểm cho tên nước VN là “độc lập-tự do-hạnh phúc”. Không gì mỉa mai hơn! Bao nhiêu xương máu của người dân 2 miền Nam, Bắc đổ ra không làm chúng xúc động và nhận ra sai lầm khi khởi sự chiến tranh tại miền Nam, bao nhiêu sĩ quan quân lực VNCH và viên chức của chính quyền VNCH chết trong các trại tù tập trung cải tạo, bao nhiêu người dân miền Nam chết tại các vùng kinh tế mới, bao nhiêu người dân vô tội chết thảm trên đường trốn chạy CS, bao nhiêu cái chết thương tâm của các cô gái Việt phải bán thân tại các nước vùng Đông Nam Á, bao nhiêu cảnh người dân cả Nam lẫn Bắc bị mất nhà, mất đất nhọc nhằn đi khiếu kiện hàng chục năm trời…có làm lãnh đạo CSVN nhận biết sai lầm của chúng hay không? Từng đó chuyện không làm lãnh đạo CSVN mở mắt, Huy Đức tài cán gì mà hòng “mở mắt” cho chúng? Sách lại phổ biến tại địa bàn của “kẻ thua cuộc”, là những người trong cuộc, là những nhân chứng sống, là những người đâu cần tới sách của HĐ để biết được sự thật!

    Lịch sử chứng minh chủ nghĩa Mác-Lê nin dạy người CS “dùng bạo lực cách mạng để cướp chính quyền, và dùng bạo lực để giữ quyền”. Nếu người dân chưa biết sự thật, thì chúng che giấu, dùng các chiêu bài (độc lập, tự do, dân chủ…) để lừa bịp họ. Nếu sự thật bị phanh phui, chúng sẽ dùng nhà tù, họng súng, khủng bố để khiến người dân sợ hãi mà phải chịu khuất phục. Nhạc sĩ Tô Hải phải thú nhận “phải hèn mới còn sống được đến ngày hôm nay” (Nhật Ký của 1 Thằng Hèn). Con người còn có phẩm giá nữa không khi phải tự nhận mình là 1 thằng hèn? Điều 4 của Hiến Pháp CS, điều 88 của Bộ Luật Hình Sự CSVN cho thấy bọn lãnh đạo CS sẽ duy trì quyền lực của chúng bằng mọi giá, bất chấp sự tranh đấu ôn hòa của người dân, bất chấp lời kêu gọi tôn trọng nhân quyền của các giới trí thức cũng như của thường dân trong nước cũng như hải ngoại, bất chấp sự kết án của quôc tế… BTC được tung ra tại hải ngoại vào thời điểm muộn màng này cũng chỉ là 1 lời “cầu xin” dân chủ, liệu có được chúng (CSVN) “ban cho” hay không? Câu trả lời này, chúng ta, người Việt hải ngoại, nạn nhân của CS đều biết rõ.

    4- Việc phát hành BTC tại hải ngoại trong cộng đồng những nạn nhân của CS vào thời điểm này mang ý nghĩa gì?

    Khi sách mới phát hành vào trung tuần tháng 12, 2012, có người gọi nó là một hiện tượng chấn động. Một số người Việt hải ngoại tưởng đâu đây là “sách quý”, cảm động vì đọc được những lời nghe thật mát tai, vì tác giả là VC mà khi viết về VNCH, “bên thua cuộc”, lại dùng những chữ như “tổng thống Thiệu, thủ tướng Khiêm, sĩ quan quân đội VNCH…”, gọi việc tự sát của 5 vị tướng VNCH ngày 30-4-1975 là “tuẫn tiết”… Chẳng lẽ ở vào thời điểm này, 38 năm sau cuộc chiến, HĐ gọi các lãnh đạo CS là chủ tịch nước, là Hồ chủ tịch, là thủ tướng Võ Văn Kiệt, là phu nhân tổng bí thư này nọ, mà dám gọi các lãnh đạo của miền Nam là “thằng Thiệu, thằng Kỳ, thằng Khiêm…” như chúng đã hỗn xược gọi những vị này sau ngày 30-4-1975 hay sao? Chúng ta thử tưởng tượng nếu 5 vị tướng trên mà sa vào tay giặc cộng thì số phận của họ sẽ bi thảm như thế nào, một là họ sẽ bị chúng hành quyết trước công chúng như trường hợp của đại tá Hồ Ngọc Cẩn, hai là sẽ bị chúng giam tù làm nhục nhiều năm như trường hợp của nhiều tướng lãnh VNCH khác. Như vậy đâu phải chỉ vì một vài chữ nhẹ nhàng, mát tai khiến ta hả dạ, hay chỉ vì một số chương kể về các chiêu độc của kẻ thắng cuộc như: bắt tù cải tạo, đánh tư sản, nạn kiều…. mà chúng ta tin vào thiện ý của tác giả, ôm lấy tác phẩm này vào lòng, và giúp quảng bá nó trong cộng đồng tỵ nạn CS tại hải ngoại như một số cá nhân và tổ chức tại hải ngoại đang làm hay không?

    Những người ngợi khen BTC là những ai? Hãy thử điểm tên một số người Việt tại hải ngoại để xem “Họ là ai?”

    Thứ nhất : Trần Hữu Dũng, giáo sư đại học Wright, Ohio, Hoa Kỳ. Ông này là con của 1 bác sĩ riêng của Tôn Đức Thắng.
    Thứ hai: Nguyễn Mạnh Hùng, giáo sư đại học George Mason, Virginia, Hoa Kỳ, người đã bị khoa học gia Dương Nguyệt Ánh nhận xét là “có tư tưởng thiên tả theo lối tây phương…, cái tư tưởng của nhóm người đã sỉ nhục quân dân VNCH ròng rã nửa thế kỷ qua” . Ông này cũng có nhiều bài viết xuất hiện trên trang web của thủ tướng VC Nguyễn Tấn Dũng (bài viết của NT Nhẫn về BTC)
    Thứ ba: Đinh Quang Anh Thái, phụ tá chủ nhiệm báo Người Việt. Báo này đang quảng cáo rầm rộ cho BTC, và sẽ đứng ra phát hành sách này vào tháng 1, 2013. Báo NV như chúng ta biết, do nhiều lần xúc phạm đến người Việt tỵ nạn CS, nhiều lần có hành động làm lợi cho CS, nhiều lần phải xin lỗi cộng đồng vì các hành động nhục mạ cờ vàng, nhục mạ quân, dân, cán, chính VNCH, ca tụng cán bộ CSVN, đã bị 155 tổ chức cộng đồng và đoàn thể cựu quân nhân cũng như dân sự tại Hoa Kỳ tuyên bố khai trừ ra khỏi sinh hoạt của người Việt quốc gia vào ngày 26 tháng 8, 2012 vừa qua. Một tờ báo có thành tích bất hảo như thế, nay lại đứng ra bảo trợ cho 1 nhà báo CS để quảng bá 1 cuốn sách được thực hiện do việc góp nhặt các tài liệu của CS nói về cuộc xâm lăng miền Nam đẫm máu của chúng. Tên tuổi của những kẻ đang tìm cách đánh bóng cuốn sách này và tác giả của nó đã nói lên sự thật mà chúng ta cần phải biết.

    Nếu sống với VC nhiều năm, chúng ta biết được 1 điều “chúng không làm điều gì mà không có kế hoạch”. Ở vào thời điểm hiện nay, việc Huy Đức viết sách nói về những chuyện “thất nhân tâm” của lãnh đạo CS chẳng phải là 1 quả bom gây chấn động dư luận! Thời VNCH, mới chỉ nửa nước biết được bộ mặt gian ác của CS. Sau 1975, cả nước biết được những tội ác của Đảng CSVN. Và nay sau 38 năm cai trị của VC trên toàn nước VN, cả thế giới đều biết được chế độ CSVN “hèn với giặc, ác với dân” như thế nào. Huy Đức viết sách nói về những chuyện mà người dân hải ngoại còn biết rõ hơn ai hết, nên không gây xúc cảm trong lòng người đọc (lời tiến sĩ Vũ Thị Phương Anh). Chúng ta có thể đi đến kết luận Đảng CSVN đang dùng khổ nhục kế để giúp tài liệu tuyên truyền của chúng xâm nhập được vào cộng đồng người Việt tại hải ngoại. Nọc độc tuyên truyền này sẽ từ từ ngấm vào các thế hệ con cháu của chúng ta, khiến chúng sẽ có suy nghĩ và nhận định sai lầm về các thế hệ cha, ông. Với cách trình bày thiếu nhất quán, chẳng hạn khi nói về quân đội VNCH, tác giả HĐ dùng đến 3 tên gọi khác nhau: quân đội VNCH, quân đội Saigon, và ngụy quân (lời tác giả Lê Mạnh Hùng), thử hỏi độc giả sau này làm sao còn phân biệt được đúng sai, nhất là trong hoàn cảnh hiện nay, người Việt tỵ nạn CS sống rải rác khắp nơi, thiếu tổ chức và lãnh đạo, thiếu tiền bạc và thế lực. Con cháu chúng ta có thể chỉ còn nhớ được rằng cha, ông chúng phải bỏ nước ra đi vì “làm tay sai cho đế quốc Mỹ”, vì “không có chính nghĩa nên bị thua cuộc” , chúng sẽ mang “mặc cảm tội lỗi, sẽ mang tiền bạc và tài năng về giúp nước để chuộc tội” v…v…(?)

    Hẳn chúng ta chưa quên kế hoạch của CSVN liên kết với những khoa bảng phản chiến Mỹ cũng như Việt tại Trung Tâm William Joiner thuộc đại học Boston, Massachusetts cách đây nhiều năm, âm mưu viết lại “căn cước cho người tỵ nạn Việt Nam”. Kế hoạch này thất bại vì người Việt tỵ nạn CS tại Hoa Kỳ khám phá ra âm mưu thâm độc này, đã hết lòng hỗ trợ cho chiến hữu Nguyễn Hữu Luyện đứng lên kiện Trung Tâm này. Công trình nghiên cứu về việc “tái xây dựng diện mạo cho người Việt hải ngoại” hay việc gán cho họ tờ căn cước đỏ không thành công vì vụ kiện lịch sử này.

    Ngày nay tại hải ngoại, chúng ta đang trực diện tranh đấu với kẻ thù CS trên nhiều mặt trận: chính trị, văn hóa, văn nghệ, tôn giáo, xã hội… Về chính trị, chúng ta lập được 1 phòng tuyến vững chắc, phân rõ lằn ranh Quốc-Cộng, phân biệt bạn- thù dựa trên quan điểm, lập trường, tư tưởng và nhận định, chứ không dựa trên sự việc có là người cùng tổ chức, cùng sinh hoạt trong một địa phương, hay trong một cộng đồng hay không. Chúng ta đã vận động được giới lập pháp các cấp thành phố, quận hạt, tiểu bang thông qua các nghị quyết công nhận cờ vàng ba sọc đỏ của VNCH là cờ chính thức của cộng đồng người Mỹ gốc Việt tại Hoa Kỳ. Chúng ta đã vận động được hội đồng 3 thành phố Santa Ana, Westminster, Garden Grove tại Orange County, Nam Cali thông qua các sắc lệnh “cấm cửa viên chức CSVN đến các thành phố này”. Chúng ta không để bọn văn công VC quấy nhiễu đời sống của chúng ta bằng các buổi trình diễn ru ngủ, tuyên truyền cho văn hóa VC… VC có cả 1 kế hoạch lâu dài nhằm đánh phá và khuất phục chúng ta; đó là Nghị quyết 36 với ngân sách lên đến nhiều triệu đô la. Thua keo này, chúng lại tiếp tục bày keo khác chứ không bao giờ từ bỏ mục tiêu. Chúng ta hẳn còn nhớ vào đầu tháng 7, 2012, nhật báo Người Việt, Nam Cali đã cho đăng bài của Sơn Hào nhục mạ chế độ VNCH là “làm tay sai cho giặc Mỹ”. Trung tuần tháng 10, tại Houston, Texas, nghị viên Hoàng Duy Hùng và 1 vài cá nhân thuộc 1 số đảng phái họp với thứ trưởng VC Nguyễn Thanh Sơn tại tòa thị chính Houston, sau đó công khai cổ võ cho đường lối “đối thoại” với VC. Nay cuối tháng 12, nhật báo NV lại đứng ra phát hành sách cho 1 tác giả VC ngay trong vùng đất sống của người Việt tỵ nạn CS. VC thực sự đang làm 1 cuộc tổng tấn công vào cộng đồng Việt tỵ nạn CS tại hải ngoại. Lần này, chúng dùng 1 đặc công văn hóa, 1 tên VC có nhiều năm phục vụ cho chế độ với vai trò một sĩ quan quân đội, một nhà báo, và hiện nay đang sống và làm việc tại Mỹ với sự trợ giúp của rất nhiều người Mỹ cũng như Việt (theo lời kể của chính đương sự trong BTC).

    5- Người Việt hải ngoại có phản ứng gì đối với việc đặc công văn hóa Huy Đức xuất hiện trong cộng đồng?

    Tất nhiên chúng ta không thể ngồi yên. Nhiều cá nhân và đoàn thể đã lên tiếng kết án cuốn sách là “tuyên truyền cho CS, là chạy tội cho chúng, là che giấu những tội ác tày trời của CS đối với đất nước và người dân VN, là bôi nhọ lịch sử Việt cận đại, là làm sống lại những trang sử đầy máu và nước mắt của người dân miền Nam, là nhắc lại quá khứ đau buồn khiến những vết thương ngày xưa lại tiếp tục rỉ máu, làm họ thấy nhục nhã và đau đớn…” Vì thế, chúng ta không thể tiếp tay cho việc “loan truyền nọc độc CS tại vùng đất sống duy nhất của chúng ta hiện nay”. Mất nơi này vào tay CS, chúng ta sẽ không còn nơi nào để mà đi tỵ nạn, để được sống yên bình. Cờ đỏ sao vàng sẽ thay thế cờ vàng của người Việt tỵ nạn khi chúng ta không đối phó được với bọn Việt gian thân cộng. Nhà báo Ngô Nhân Dụng, người viết xã luận cho báo Người Việt mới đây đã lên tiếng kêu gọi đồng hương Việt đừng mang theo cờ vàng của VNCH khi đi biểu tình chống Tàu cộng tại Đức để tỏ tình đoàn kết với mọi người dân Việt!? (Một Ngày cho tổ quốc Việt Nam) . Đoàn Quân Dân Cán Chính VNCH Nam California kêu gọi đồng hương cùng họ tham gia biểu tình trước cửa tòa soạn NV để chống lại việc giúp sách của VC Huy Đức xâm nhập vào cộng đồng người Việt tỵ nạn CS (Đoàn biểu tình tự phát này của chiến sĩ Ngô Kỷ đã kiên trì biểu tình chống báo NV ròng rã gần 5 năm qua nhằm vạch mặt 1 tờ báo nhiều lần làm lợi cho CS mà cứ tự nhận mình là phục vụ cho đồng hương người Việt hải ngoại). Mọi người nhắc nhở nhau phải “tẩy chay NV, không đọc NV, không mua NV, không quảng cáo trên NV, không thuê mướn hội trường của NV, không vào tòa soạn của NV, riêng với sách của nhà báo VC Huy Đức mới vừa được NV phát hành thì “không mua, không đọc, không giới thiệu cho bạn bè, và phải tích cực lên tiếng chống sách này bằng mọi phương tiện có được”.

    Tóm lại, BTC là 1 cuốn sách đang gây nhiều tranh cãi. Độc giả có những ý kiến trái ngược nhau về cuốn sách này và về tác giả của nó, vì suy nghĩ của họ, kinh nghiệm của họ đối với chế độ CS, và con người CS không giống nhau. Điều này cũng dễ hiểu. Có những kẻ chưa từng cầm súng chiến đấu chống CS, chưa từng bị CS đầy đoạ trong các trại tù khổ sai, chưa từng có người thân bị chết trong nhà tù CS, hay trên đường trốn chạy CS thì làm sao họ có mối thù sâu đậm với CS được. Nay nếu họ lại được CS ban cho bổng lộc, cho ăn học thành tài, cho công ăn việc làm, cho danh lợi, cho tiền tài…, việc họ ra mặt ủng hộ VC là điều dễ hiểu. Còn đa số người Việt hải ngoại đều là nạn nhân của CS, hiểu rõ CS chỉ là phường “bán nước, buôn dân”, họ không thể ngồi yên để chúng phá hoại cuộc sống yên lành của họ tại hải ngoại. Có người nói “cần đọc BTC để biết được sự thật về CSVN”. Gần 38 năm sau ngày CSVN chiếm được cả nước, mọi sự thật về cái vô nhân, cái tàn bạo của chế độ CS đã bị phơi bày, cái sai lầm của chủ thuyết Mác-Lê nin đã bị vạch trần; còn ai bị lừa nữa đâu mà phải cần đọc cuốn sách dày cộm của Huy Đức để biết được sự thật về chế độ CSVN và con người CSVN. Chúng ta chỉ cần đọc bài viết “Bị Lừa” ngắn độ 2 trang giấy của anh bộ đội tập kết năm 1954 Châu Hiển Lý là biết rõ sự thật rồi. Thậm chí chỉ cần đọc lời 2 bài hát của nhạc sĩ Việt Khang, bài “Anh là ai?”, và “Việt Nam tôi đâu?”, cũng “tỏ tường được mọi sự” về đất nước và con người VN rồi. Cần chi phải bỏ tiền mua sách của VC, bỏ thì giờ quý báu đọc sách của VC, để nghe chúng chửi mình là “kẻ thua cuộc”, nghe chúng tuyên truyền chúng là “bên thắng cuộc”, để con cháu mình cảm thấy nhục vì là “hậu duệ của kẻ thua cuộc” v.. v…. Còn nỗi nhục nào lớn hơn nữa!

    Có người đọc 1 số chương đầu rồi không thể tiếp tục đọc nổi vì sách viết ra những điều sai trái không thể chấp nhận được. Chính tác giả Huy Đức thú nhận trong Thư Xin Lỗi thiếu tá Lê Quang Liễn là “phần lớn sách báo nói về người tù cải tạo tại thời điểm tháng 9, 1975 đều là những lời tuyên truyền”. Đã biết là “sai, là tuyên truyền”, tại sao tác giả HĐ còn ghi lại trong sách của ông ta, như vậy đây chính là bằng chứng hùng hồn cho việc tác giả đồng lõa với CSVN trong việc “nhục mạ quân, dân VNCH” và “tuyên truyền láo khoét cho CS”. Có nhiều người cho biết họ “chưa đọc và cũng không có nhu cầu đọc sách này” vì biết rõ đây chỉ là sản phẩm tuyên truyền của CS. Tôi là 1 trong số những người này. Tôi không đọc BTC vì biết rõ Huy Đức với tuổi đời còn quá nhỏ khi cuộc chiến Việt Nam chấm dứt, không thể nào hiểu rõ được những hoàn cảnh lịch sử của đất nước dưới sự cai trị của Đảng CSVN, những kẻ không bao giờ cần biết đến sự thật, những kẻ đã khiến đất nước và người dân Việt Nam lâm vào tình trạng khốn cùng như ngày nay. Những trang sách viết bởi những người tù cải tạo, những người vượt biên, vượt biển, những nạn nhân của đổi tiền, của đánh tư sản, của hợp tác lao động…, những lời kể của gia đình tôi, của chiến hữu tôi, của bạn bè tôi, của đồng bào tôi, và nhất là kinh nghiệm bản thân tôi có được sau gần 10 năm tù trong các trại tù CS từ nam ra bắc lại không đáng tin cậy hơn lời kể của tác giả Huy Đức, một sĩ quan VC, một nhà báo VC hay sao?

    Tác giả của Bên Thắng Cuộc “muốn trả lại sự thật cho lịch sử, muốn lãnh đạo CSVN nhận ra những sai lầm mà đi cho đúng đường, để đem lại dân chủ cho người dân”. Chu Hảo còn hy vọng tác giả Huy Đức với công trình khảo sát lịch sử đặc sắc này sẽ thực hiện “công minh lịch sử” và (như vậy) “mới có hòa giải dân tộc thực sự”. Đây là 1 lý luận nực cười vì CSVN chưa bao giờ muốn hòa giải với người dân của “bên thua cuộc” cả. Chúng chỉ kêu gọi họ “quên quá khứ, xóa bỏ hận thù xưa, cùng chúng xây dựng đất nước, lo cho cuộc sống hạnh phúc của người dân!? Tác giả BTC đang làm công việc “khảo cứu lịch sử Việt”, vậy ông ta có biết lịch sử người Việt là “lịch sử chống giặc Tàu”, tổ tiên người Việt phải đổ bao máu xương để giữ cho dòng giống Việt không bị Hán hóa sau 1,000 năm Bắc thuộc, và để con cháu dòng Việt còn đất mà sống tới ngày nay hay không? Ông ta có biết là chính các chiến sĩ VNCH của “bên thua cuộc” đã đổ máu để bảo vệ đảo Hoàng Sa tháng 1 năm 1974, trong khi Phạm Văn Đồng, thủ tướng của “bên thắng cuộc” lại ký công hàm ngày 14-9-1958 công nhận quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa là của Tàu hay không? Những kẻ “bên thắng cuộc” của Huy Đức đã lộ nguyên hình là những tên bán nước, sẽ bị lịch sử Việt kết án, và người dân Việt muôn đời phỉ nhổ. Chẳng biết tác giả Huy Đức có dám nói ra sự thật lịch sử này không? Sách “Bên Thắng Cuộc” của Huy Đức, vì thế không phải là 1 “công trình khảo cứu đi tìm sự thật cho lịch sử”, mà chỉ là 1 “sản phẩm tuyên truyền” độc hại của VC.

    Nguyễn Quốc Đống

  4. #4
    Biệt Thự
    Join Date
    Sep 2011
    Posts
    566
    Chào anh Ngocdam66

    Mạn phép anh để post 1 bài bình luận khác .


    BÊN THẮNG CUỘC” DƯỚI CÁI NHÌN CỦA BÊN THUA CUỘC (Bài I)

    ĐẶNG VĂN NHÂM

    Huy Đức: Sản Phẩm của Chính Sách “Trồng Người”!

    Huy Đức, tác giảquyển sách điện tử (eBooks) “BÊN THẮNG CUỘC”, đúng là một thứ sản phẩm của chiến dịch ”trồng người” do tập đoàn lãnh đạo CSVN gieo giống từ lúc còn chui rúc trong hang Pắc Pó.

    Quyển ”BÊN THẮNG CUỘC” do hệ phát hành eBooks, Amazon. Kindle phổ biến. Số trang rất khiêm nhường (191 trang), nhưng vẫn được tác giả chia ra 2 phần, gồm chung tất cả là 11 chương, xếp theo thứ tự thời gian và diễn biến của sự việc, khởi đầu kể từ khi quân xâm lăng CSBV đánh chiếm miền Nam, làm chủ Sài Gòn ngày 30.4.75, cho đến sau cuộc xâm lăng Căm Bu Chia khởi từ đầu tháng giêng năm 1979. Nhưng chỉ hơn một tháng sau, giữa lúc quân CSVN đang lún sâu trong lãnh thổ Campuchia, thì ngày 17.2.1979, quân Trung Cộng đã đánh tràn vào 3 tỉnh địa đầu của miền Bắc VN gồm: Lao Cai, Cao Bằng, Lạng Sơn….

    Trong số 11 chương ấy, tôi chỉ đặc biệt quan tâm đến các chương sau đây, vì nó liên cật ruột với trên 25 triệu người miền Nam, mà sau ngày 30.4.75 đã trở nên một thứ dân bị trị của quân xâm lăng miền Bắc:

    Chương I, đoạn viết về 2 tướng của VNCH là: phản tướng kiêm hàng tướng nằm vùng cho CSBV Dương Văn Minh và tướng nằm vùng Nguyễn Hữu Hạnh.

    Chương II, kể những hành động của bọn CSBV “giải phóng miền Nam” với chính sách học tập cải tạo ngụy quân, ngụy quyền v.v…

    Chương III, kể chuyện bọn CSBV đánh tư sản mại bản, chiến dịch đổi tiền kiểu ăn cướp hợp pháp, và cưỡng bách dân chúng đi vùng kinh tế mới để chiếm ngon lành toàn bộ nhà cửa, đồ đạc, tài sản của mọi tầng lớp dân chúng, dù họ không liên hệ gì đến chiến tranh…

    Chương VI, kể chuyện dân chúng miền Nam ùn ùn kéo nhau ra biển vượt biên tìm tự do, dù phải chết trên biển cả. Chương VII, gọi là ”gải phóng”, đốt sách. Chương VIII, kể chuyện Lê Duẫn gạt bỏ thành phần thứ 3, thống nhất VN, và “Bắc kỳ hóa” toàn dân Nam kỳ dưới ách thống trị của dân miền Bắc.

    Tôi biết, trước tôi đã có một số ít người ở hải ngoại đọc quyển sách này rồi và đã có phát biểu quan điểm trên các diễn đàn công luận. Tựu trung, ý kiến của quí vị ấy gồm 2 loại khá rõ rệt:

    - Nức nở khen ngợi tác phẩm “Bên Thắng Cuộc” của Huy Đức như một tác phẩm có giá trị lịch sử đều là những kẻ gốc văn nô Cộng Sản đang ở trong nước hoặc đám “khỉ đỏ đít” trong báo Người Việt. ở Bolsa, Cali.

    - Còn lại, tuyệt đại đa số độc giả hải ngoại đều nổi giận và phản bác mạnh mẽ bằng những ngôn từ cứng rắn khi đã nhận ra ấn dấu “tuyên truyền sai sự thực” đúng mẫu mực giáo điều CS..

    CƯỠNG HIẾP DANH TỪ

    Riêng tôi, chỉ cần nhìn qua bìa sách, in đen trắng với hình chụp một chùm loa phóng thanh cổ lỗ sĩ treo chơ vơ trên ngọn cột đèn điện khẳng khiu lập tức cũng đã nhận ra ngay thực chất của loại sách tuyên truyền chính trị kiểu rẻ tiền này. Thực vậy, khi vừa đọc thử vài chương, tôi đã bị lợm giọng ngay vì mùi xú uế trong sách đó đã xông lên nồng nực.

    Đọc kỹ quyển “BÊN THẮNG CUỘC, từ trang đầu đến trang cuối, dù là người vô tư cực độ, ai cũng phải nhận ra ngay Huy Đức cũng giống hệt như tên “Cộng Con” Vũ Quí Hạo Nhiên, trong báo Người Việt, đã có giọng lưỡi tuyên truyền hạ cấp kiểu cán bộ phường khóm, xã ấp, với những lập luận rập khuôn theo công thức, bài bản giáo điều CS cũ rích. Cả 2 kẻ này đều dùng danh từ ”GIẢI PHÓNG” (sic!) để che đậy cho hành vi xâm lăng dã man, tàn bạo miền Nam năm 1975 của quân thổ phỉ CSBV. Cả 2 cũng đều gọi quân cán chính miền Nam là “ngụy quân, ngụy quyền” (sic!) và những ai đã kịp thời thoát khỏi “Thiên Đường ” (sic!) CSVN, ra hải ngoại sống đời tự do, no ấm với nhân phẩm đàng hoàng sự đều là “bọn ngoan cố”!

    Nếu trên báo Người Việt ở Bolsa, số ra ngày Chủ Nhật mùng 8 tháng 7, tên “Cộng Con” Vũ Quí Hạo Nhiên đã bóp méo toàn bộ sự thật cuộc xâm lăng của đoàn quân thổ phỉ CSBV bằng câu nguyên văn: ”…Kỷ niệm ngày chiến thắng 30-4 liền kề với ngày quốc tế lao động ngày 1-5 làm cho niềm vui của chúng ta được nhân lên gấp bội. Cả dân tộc vui mừng, tự hào, tất cả những người lao động vui mừng, tự hào… điều đơn giản, tối thiểu là chỉ có đội quân xâm lược Mỹ và bè lũ Việt gian tay sai của Mỹ là thất thủ, là mất miền Nam, mất Sài Gòn…”, thì trong quyển ”BÊN THẮNG CUỘC”, nơi chương II, tiểu đề “cải tạo”, Huy Đức cũng viết với luận điệu tương tự, và thủ thuật tuyên truyền sai sự thật trắng trợn cũng y hệt như tên Vũ Qúi Hạo Nhiên.

    Tóm lại, về hành động bôi bác lịch sử dân tộc và chửi bới người quốc gia miền Nam, người đọc có thể nhận thấy tác giả Huy Đức đã tỏ ra khôn khéo, tế nhị hơn tên Cộng Con Vũ Qúi Hạo Nhiên khá nhiều. Vì cả đầu óc lẫn ngoại dạng của tên này đều phản ánh rõ nét “mặt nạc đóm dầy…vai u thịt bắp, mồ hôi dầu, lông nách một nạm, trà tàu một hơi”!

    Tóm lại, vì 2 kẻ này đều gốc Vẹm, nên chỉ biết hót xoen xoét như một con chim sắt trong tiểu truyện (nattergalen/ nightingale) của đại văn hào Đan Quốc, H.C. Andersen, bất cần đến nội dung và sự thật. Vì thế nơi đây, đối với Huy Đức và nội dung tác phẩm “BÊN THẮNG CUỘC” của hắn, chúng ta cần phản bác đến nơi đến chốn cho đến khi sự thật lịch sử của dân tộc phải bị lòi ra trước ánh sáng công luận trong quần chúng VN và cả quốc tế. Nay đã đến lúc chúng ta không thể để cho bọn CS vô luân trong nước tiếp tục thủ đắc độc quyền “sự thật giả mạo” của chúng trên các lãnh vực truyền thông.

    Trước tiên hơn hết, theo tôi, chúng ta cần phải đặt vấn đề chính danh cho một số ngôn từ của CSVN mà chúng vẫn thường dùng hằng ngày kể từsau 30.4.75 cho đến tận bây giờ (12. 2012). Thí dụ: GIẢI PHÓNG, CÁCH MẠNG, YÊU NƯỚC, NHÂN ĐẠO, HÒA BÌNH, TỰ DO, DÂN CHỦ…

    Như mọi người đều biết, trong chiều dài cuộc chiến Quốc–Cộng, từ 1945 đến tận ngày nay , bọn CSVN đã lạm dụng danh từ bừa bãi, để lường gạt quần chúng VN mà đại đa số trình độ văn hóa, kiến thức còn quá thấp kém. Một số thí dụ cụ thể bất khả kháng biện, khi chúng áp đặt một chế độ độc tài toàn trị trên cả nước, thì chúng rêu rao là DÂN CHỦ, khi chúng dùng guồng máy công an đông như ruồi và tàn ác, vô nhân đạo nhất thế giới để cùm kẹp toàn thể quần chúng, và tới tận từng bữa ăn, giấc ngủ, chí đến sinh hoạt cá nhân riêng tư của vợ chồng thì chúng cho là TỰ DO. Khi chúng hành động bán nước dâng biển đảo cho lũ Tàu Phù, thì chúng cho là YÊU NƯỚC. Khi chúng ngầm giết người hàng loạt, từ hàng trăm ngàn, đến hàng triệu dân vô tội trong bóng tối, kể cả sau năm 1975, khi chúng giam cầm cho đến chết dở sống dở hàng trăm ngàn quân dân, cán chính VNCH và khi chúng đầy đọa toàn thể dân chúng vô tội miền Nam vào những khi “kinh tế mới” để tiện bề cướp đoạt nhà cửa, tài sản, ruộng nương trên cả nước, thì chúng tự mệnh danh lòng NHÂN ĐẠO. Trước năm 1975, khi chúng đặt bom và phóng hỏa tiễn bất kể ngày đêm vào những thành phố đông dân cư thì chúng phô trương phét lác là YÊU CHUỘNG HÒA BÌNH. Khi chúng phá nát gia sản văn hóa, thuần phong mỹ tục đã do tổ tiên dân tộc tạo nên từ thời mới khai quốc lập dân thì chúng tự hào là người CÁCH MẠNG hành động CÁCH MẠNG. Năm 1975, khi chúng kéo đoàn quân thổ phỉ đang sống dở chết dở vì đã phải sống thiếu thốn, đói khát quá lâu năm vào Nam xâm lăng, cướp bóc công khai, trắng trợn từ cây kim sợi chỉ cho đến nhà cửa, xe cộ, vợ con của người miền Nam một cách vô cùng tàn bạo, dã man, cổ kim chưa từng xảy tra trên quả địa cầu này, thì chúng dùng danh từ vô cùng mỹ miều, êm đẹp là GIẢI PHÓNG!

    Tất cả những sự thật của lịch sử kể trên không một ai, dù giàu tưởng tượng đến đâu cũng không sao bịa ra được .Tất cả những sự thật bi thương ấy đã do toàn thể dân tộc miền Nam ghi lại bằng những câu thuộc loại văn chương bình dân như thành ngữ, ca dao hay truyện tiếu lâm … cho dễ nhớ và dễ truyền khẩu đến ngàn đời con cháu sau này vẫn không quên. Đó chính là một quyển chính sử, thuộc loại ”histoire vécue” của dân tộc miền Nam đã ghi khắc sâu đậm tận đáy con tim của từng người, mà bọn CSBV không thể nào kiểm soát và không bao giờ xóa bỏ được. Bộ sử truyền khẩu này, tôi đã cất công sưu tầm và tích lũy được khá nhiều, nội dung liên quan đến từng giai đoạn, từng chính sách xâm lăng của tập đoàn lãnh đạo CSVN, bây giờ tôi sẽ lần lượt công bố luôn trong loạt bài, nhan đề “BÊN THUA CUỘC” này mong đóng góp phần nào tư liệu cho các sử gia hậu sinh. Tôi thiển nghĩ nó sẽ có giá trị rung động lòng người và thấm vào tận mỗi gốc chân lông trên cơ thể con người. Trong khi đó, ngược lại, quyển “BÊN THẮNG CUỘC”của Huy Đức chỉ gồm toàn những sự kiện ngụy tao hay những sự thật nửa vời, xuyên qua những câu phỏng vấn cò mồi một số nhà văn, nhà báo tép riu, nhân chứng vô danh tiểu tốt, hay những tiết lộ tuyên truyền sặc mùi gian ác của mấy tên lãnh tụ CS khát máu miền Bắc như Trường Chinh, Lê Duẫn, Đỗ Mười, Lê Đức Anh, Phạm Hùng, Nguyễn Văn Linh, v.v…

    Theo tôi, những sự thật lịch sử đã được toàn thể dân chúng miền Nam đóng góp và gói ghém kín đáo trong kho tàng văn chương bình dân. Nay, sau hơn nửa thế kỷ chiến tranh Quốc –Cộng dai dẳng, máu đã chảy thành sông, xương đã chất cao thành núi, nó đã theo chiều dài của thời gian mà lắng xuống tận đáy tâm can của mỗi con người VN từng là chứng nhân thời cuộc hay là nạn nhân trực tiếp của quân thổ phỉ CSBV, ví chẳng khác nào như lớp bùn đen lâu ngày đọng dưới đáy hồ. Bây giờ, bỗng nhiên Huy Đức đã dùng quyền “BEN THẮNG CUỘC” của hắn như một chiếc gậy thọc sâu xuống đáy hồ khiến cho mặt nước bị giao động, gợn sóng, sủi tăm và bốc lên mùi sú uế nồng nực, vô cùng khó ngửi.

    NỬA SỰ THẬT KHÔNG PHẢI LÀ SỰ THẬT!

    Sau khi quyển “BÊN THẮNG CUỘC” của Huy Đức vừa được phổ biến trước công luận, theo thói quen truyền thống của bọn CSVN từ hồi còn mang danh Việt Minh, hoạt động trong hang ổ vùng thượng du BV, ngay lập tức, có bọn đánh trống ếch hùa theo, ca ngợi, cho rằng quyển sách này chứa đựng nhiều “sự thật” có giá trị lịch sử, mà tập đoàn lãnh đạo CS trong nước ngày nay nên xem…

    Đọc những giòng chữ ấy, đã được bọn đồng lõa phát tán rộng rãi cả trên mạng BBC Vietnamese và trên một số trang nhà trong nước. Ở hải ngoại có lẽ duy nhất chỉ có báo Người Việt, ở Bolsa, do nhóm “khỉ đỏ đít ” hùa theo tán tụng, khiến tôi không khỏi buồn cười. Vì bọn này, do ngu dốt hay tri tình đồng lõa với Huy Đức, muốn dùng phân nửa sự thật làm “sự thật” để lường gạt dư luận thêm một lần nữa.

    Như mọi người trong chúng ta, kể cả trong nước lẫn hải ngoại, đều biết một sự thực đích thực có thể thấy và nắm bắt được là từ năm 1945 đến nay (2012) tội ác dã man đối với dân tộc và đất nước của tập đoàn lãnh đạo CSVN đã chất cao ngất ngưởng có thể sánh tới đỉnh ngọn núi Hi Mã Lạp Sơn. Bây giờ dù cho ông Tề Thiên Đại Thánh hiện hình xuống thế gian, dùng cạn hết nước biển của cả Ngũ Đại Dương trên quả địa cầu này vẫn không đủ để rửa sạch, thì huống chi vài chương sách tuyên truyền bọt bèo, thô thiển trong quyển sách “Bên Thắng Cuộc” của Huy Đức.

    Trong quyển “Bên Thắng Cuộc” tôi thấy có một vài chỗ, tác giả Huy Đức đã tỏ ra can đảm hơn tên Cộng Con Vũ Quí Hạo Nhiên trong báo Người Việt. Nhưng, anh ta vẫn chuyên dùng thủ đoạn cũ mèm của bọn CS chuyên chính là bóp méo s ựthật để nói lên sự thật giả mạo. Trước một sự thật có nhiều mặt (pans) của lịch sử, tác giả “bên thắng cuộc” chỉ lấy cái vỏ bề ngoài của sự thật ấy, dùng làm thứ mỹ phẩm để tô điểm, sơn phết, tuyên truyền cho dung nhan cùa bầy ác quỉ Dạ Xoa vốn xuất thân từ hang Pắc Pó. Còn lại phần lớn sự thật đích thực nằm bên trong, vốn chứa đầy nhung nhúc giòi bọ, tanh hôi, thối khắm, thì anh ta làm ngơ, không đếm xỉa đến.

    Sau đây là những sự thực của lịch sử trong cuộc chiến Quốc –Cộng đã bị nhà văn CS gia nô Huy Đức móc mất ruột, chỉ còn lại cái vỏ diêm dúa, lòe loẹt, mong manh như những đồ hàng mã!

    Trong quyển “BÊN THẮNG CUỘC”, nơi chương II, tiểu mục “ngụy quyền” (pos.1594, 8%, trong eBooks.Amazon.Kindle.fire), có một đoạn Huy Đức đã lùi về dĩ vãng khá xa, đến tận 1954, khi bộ đội CSBV mới rời bỏ rừng núi kéo vào thủ đô Hà Nội, tiếp thu chính quyền do quân Pháp trao lại, theo hiệp định Genève 1954. Trong đoạn văn ngắn ngủi đầy gian trá ấy, Huy Đức đã viết nguyên văn như sau:

    · – “Theo ông Nguyễn Văn Trấn, ủy viên thường vụ Trung ương cục: “Khi tiếp quản miền Bắc, cụ Hồ cho lưu dụng hầu hết các viên chức trong bộ máy hành chánh cũ và bảo lưu mức lương cũ còn cao hơn cả lương chúng tôi. Cụ Hồ còn bảo đảm tính kế thừa nhà nước bằng cách công nhận hiệu lực tiếp tục của một số sắc luật có từ thời Pháp. Công việc xây dựng chính quyền mới, vì thế không nặng như khi chúng tôi làm ở Sài gòn”.

    Thưa quí vị độc giả đồng bào thân thương, sau khi đọc hết đoạn văn ngắn này của Huy Đức , quí vị nhận thấy thế nào và có nhớ ra nó thuộc sự kiện nào và đã diễn ra trong thời điểm nào của lịch sử dân tộc hay không?

    -Thưa, đoạn văn này Huy Đức đã kể lại chính sách “LƯU DỤNG CÁC VIÊN CHỨC HÀNH CHÁNH CỦA CHẾ ĐỘ Quốc Gia VN Ở MIỀN BẮC SAU THÁNG 10.1954” do Hồ Chí Minh khởi xướng. Viết như trên, người đọc nào không am tường lịch sử cận đại, chắc chắn sẽlầm tưởng ngay chính sách ” LƯU DỤNG ” ấy của tên cáo gìa Hồ Li Tinh, một đại tộiđồ dân tộc, sau khi chết, đã bị lâu la đồng bọn móc ruột, lột da, nhồi trấu, cho nằm phơi mặt suốt ngày đêm giữa quảng trường Ba Đình, Hà Nội, là do long “nhân đạo” (sic!) của hắn đối với người đồng chủng!

    Viết như thế, Huy Đức đã không ngờ rằng trong trời đất này, bây giờ, hơn nửa thế kỷ đã trôi qua với hằng hà sa số biến thiên của thời cuộc chiến tranh mà một kẻ thuộc loại nhân chứng đã từng biết rõ mặt trái của sự thật ấy bây giờ hãy còn sống lưu vong ở hải ngoại.

    Hơn thế, 15 năm trước đây, hắn đã viết sách, viết báo kểr õ thực chất của thủ đoạn “LƯU DUNG” cực kỳ gian ác, đã êm thắm thủ tiêu gọn trên một trăm ngàn nhân mạng đồng bào miền Bắc của Hồ Chí Minh và tập đoàn lãnh đạo CSBV.

    NHẮC LẠI MỘT SỐ THỜI ĐIỂM ĐÃ XẢY RA NHỮNG BIẾN CỐ QUAN TRỌNG

    Vì đọan văn trên của Huy Đức đã kể lại không minh bạch, không đầy đủ sự thực về một biến cố quan trọng vô cùng phức tạp, đầy mờ ám đã do tên cáo già Hồ Chí Minh chủ xướng, nhắm mục đích lừa gạt các giới nhân viên hành chánh của chính quyền Quốc Gia VN, ngay khi hiệp định Genève 1954 vừa ban hành. Vì thời gian xảy biến cố đẫm máu ấy đã quá xa, lâu trên nửa thế kỷ rồi, nên không mấy ai biết đến hay còn nhớ tới cách rõ ràng tường tận. Nên nơi đây, để các giới độc giả đồng bào thân thương, đa số đều ra đời sau năm 1954, khi đất nước mới bị phân chia, tôi mạn phép được tóm lược các điểm chính ” pricipaux évènements”, theo trật tự thời gian như sau:

    -Ngày 28.2.1946, quân Tàu phù rút khỏi miền Bắc VN, quân viễn chính Pháp theo chân quân đội Anh- Ấn đến Sài Gòn lập đầu cầu tái chiếm Đông Dương.

    -Ngày 29.12..46, quân CS Việt Minh kéo ra chiến khu. Chiến tranh tiếp tục kéo dài. Quân Pháp bắt đầu dựng lại chế độ cai trị trên toàn lãnh thổ VN

    -Ngày 2.7.49, Bảo Đại được Pháp cho phép nhân danh Quốc Ttrưởng, đứng ra thành lập chính phủ Quốc Gia Việt Nam. Chính phủ đầu tiê , do ông Nguyễn Phan long làm thủ tướng, ra đời ngày 8.1.50,chính phủ kế tiếp do Trần Văn Hữu thành lập lần thứ nhất, ngày 6.5.50, lần thứ nhì ngày 20.2.51, lần thứ 3, ngày 8.3.52, chính phủ Nguyễn Văn Tâm lần 1, ngày 6.6.52, lần thứ nhì ngày 8.1.53, rồi đến chính phủ Bửu Lộc, ngày11.1.54. Cuối cùng là chính phủ Ngô Đình Diệm thành lập ngày 6.7.54, tức khoảng 2 tháng sau khi Điiện Biên Phủ bị thất thủ.

    - Ngày 7.5.54, Điện Biên Phủ thất thủ, rơi vào tay quân CSVN.

    - Ngày 9.7.1954, thường dân Pháp rời khỏi Hà Nội.

    - Ngày 20.7.54, thỏa hiệp Genève hoàn tất. (nên biết: Hội nghị Genève khai mạc từ ngày 25.4.54)

    -Ngày 9.10 54, quân CSBV từ rừng núi vào Hà Nội tiếp thu chính quyền từ tay quân Pháp trao lại.

    Theo các biến cố nêu trên, chắc quí bạn đọc đã biết rõ: kể từ ngày 2.7. 49 đến tháng 10 năm 1954, nước VN đã có một chính phủ quốc gia do người VN thành lập và cai trị trên toàn quốc gồm đủ 3 miền: Nam, Trung, Bắc. Tổng số nhân viên hành chánh các cấp của chính phủ VN thời bấy giờ là bao nhiêu người, tôi không có phương tiện tra cứu, nên không biết rõ.

    Đến 20.7.54, khi hiệp định Genève ký kết xong, nước VN đã bị phân chia làm 2 miền: Miền Bắc, kể từ vĩtuyến 17 trở lên đến ải Nam Quan thuộc quyền thống trị của chế độ CSVN. Miền Nam, kể từ vĩ tuyến 17 xuống đến tận mũi Cà Mau, do chính phủ Quốc Gia dưới quyền lãnh đạo cùa quốc trưởng Bảo Đại. Ngoài ra, hiệp định này còn qui định một thời gian 3 tháng giao thương , để cho dân chúng 2 bên trên cả nước được tự do đi lại, và tùy tiện chọn lựa chế độ. Sau thời hạn 3 tháng ấy, khi bức màn tre của quân CSBV đã đóng sập xuống rồi, mọi di chuyển, đổi vùng cư ngụ đều bị cấm chỉ.

    CHÍNH SÁCH LƯU DỤNG VÀ CHIẾN DỊCH” CHỈ ĐỊNH CƯ TRÚ” CỦA CÁO HỒ!

    Theo Lucien Bodard, một nhà báo, kiêm nhà văn nổi danh thế giới của Pháp, đã viết trong tác phẩm ”La Guerre d’Indochine”, dầy 1168 trang, do nhà x.b Gallimard ấn hành năm 1963, ngày 9.10.1954 quân CSBV đã từ các vùng rừng núi kéo về thủ đô để tiếp thu Hà Nội, do quân viễn chinh Pháp trao lại. Nhưng, vẫn theo Lucien Bodard, cả tuần lễ sau ngày tiếp thu Hà Nội bọn Hồ Chí Minh, Võ Nguyên Giáp cùng đám lâu la đầu sỏ CSVN vẫn còn trốn biệt tăm, chưa dám thò đầu, lộ diện trước quần chúng… Cuối cùng, sau một tuần lễ, khi tình hình thủ đô đã trở nên hoàn toàn yên tĩnh, mấy tên trùm CS này mới xuật hiện, tuyên bố thành lập chính phủ và đích thân Hồ Chí Minh lên tiếng kêu gọi các giới viên chức chánh phủ Quốc Gia VN đã và đang làm việc ở miền Bắc, kể từ vĩ tuyến 17 ra đến biên giới miền Bắc, giáp ranh Trung Quốc, xin đừng di cư vào Nam, hãy cứ ở lại miền Bắc, tiếp tục phục vụ quê hương và dân tộc theo chức vụ cũ. Chính phủ cách mạng cam kết sẽ thực thi nghiêm túc chính sách “lưu dụng mọi nhân viên hành chánh các cấp. Ai chịu ở lại giúp chính quyền sẽ được giữ nguyên chức vụ cũ và chính quyền cũng bảo đảm sẽ duy trì qui chế lương bổng hàng tháng như trước kia dưới thời chính phủ quốc gia!”

    Nghe lời kêu gọi đường mật ấy của Hồ Chí Minh, nhiều viên chức hành chánh, ngây thơ, dại dột đã siêu lòng, quyết định ở lại miền Bắc để tiếp tục phục vụ quê hương. Những người này thầm nghĩ, dù ở lại làm việc ở miền Bắc dưới chế độ Việt Minh hay di chuyển vào Nam thì cũng vẫn là phục vụ quê hương. Nhất là những người vốn sinh trưởng từ nhỏ đến lớn ở miền Bắc nay đã có gia đình cha mẹ, vợ con, thân tộc lâu đời tại địa phương , không mấy ai muốn di cư vào Nam lập lại cuộc đời mới nơi xa lạ. Ngoại trừ những người vốn gốc miền Nam (kể từ Quảng Trị đến mũi Cà Mau) đã được quân đội Pháp hay chính phủ Quốc Gia VN bổ nhiệm ra Bắc phục vụ theo nhu cầu.

    Đến đây, một câu hỏi tất nhiên phải được nêu lên để cùng nhau tìm ra âm mựu thâm độc, dã man của tập đoàng CSBV lưu manh. Câu hỏi như sau: “Tại sao lúc đó Hồ Chí Minh lại đích thân khẩn khoản, ân cần, ngọt ngào dụ dỗ cho kỳ được các tầng lớp cán bộ hành chính quốc gia ở lại miền Bắc để làm gì?”

    Xin thưa: để bọn ”NHAQUÉS” ( ChỮ “ NHAQUÉ “ của người Pháp dùng để chỉ bọn VMCS, gốc quê mùa, dốt nát). có cơ hội được học nghề ” cạo giấy” , ” sáng cắp ô đi tối cắp về”! [ Theo Lucien Bodard viết trong tiểu mục ” À la conquête des Nhaqués” trong sách ” La Guerre d’Indochine” ].

    Vẫn theo Lucien Bodard, vì lúc bấy giờ tuyệt đại đa số cán bộ VMCS ở chiến khu về đều xuất thân giai cấp “nhà quê” bần cố nông, tam tứ đại, và thuộc loại chính gốc “ngu như lợn”. Cả đời bọn này chỉ biết bắn giết dã man như loài dã thú và chưa bao giờ được bước chân đến một cửa văn phòng hành chánh nào, chưa từng nhìn thấy mặt mũi cái bàn giấy nó ra làm sao và thế nào gọi là công văn v.v…

    Khi thời gian 3 tháng giao thương theo qui định của hiệp ước Genève 1954 đã chấm dứt, dân chúng 2 miền không được qua lại nữa. Tức là lúc bức màn tre đã buông xuống rồi, và khi đó bọn “NHAQUÉS VMCS” cũng đã tiếp thu được một số vốn hiểu biết tổng quát về quản lý hành chánh rồi, tập đoàn lãnh đạo CSBV mới bắt đầu thò nanh, nhe vuốt ra đối với đám nhân viên hành chính quốc gia được lưu dụng.

    Trước hết, trong thời gian đầu tiên, bọn CSBV đã tỏ ra dễ thương, nói năng ôn hòa, dịu ngọt và giữ đúng lời cam kết của Hồ Chí Minh. Chúng vẫn để cho các nhân viên hành chính quốc gia thuộc dạng lưu dụng mỗi ngày đến sở làm việc như thường lệ. Thấy thế ai cũng tin tưởng, càng tỏ ra vô cùng hồ hởi phấn khởi, cố sức làm việc chăm chỉ với năng xuất gấp đôi, gấp ba khi trước. Cuối tháng đầu tiên họ vẫn được phát lương đầy đủ như thời các chính phủ quốc gia. Ít lâu sau, khi bọn cán bộ đã học hỏi hết được ngón nghề cai trị và các thủ tục hành chánh rồi, CS bắt đầu cho bọn nhân viên hành chính QG dạng lưu dụng được “ngồi chơi xơi nước”. Nghĩa là hằng ngày chẳng phải làm gì cả, nhưng vẫn cứ phải đến sở ngồi im một chỗ cho đến hết giờ. Tan sở ra về!

    Ngày xưa, dưới chế độ QG, người công chức đau ốm còn được quyền xin nghỉ vài ngày chữa bịnh. Đến lúc này dù cho bệnh nhân đau nặng gần chết, vợ con cũng phải cố sức cáng đến sở cho ngồi im như tượng gỗ ở một chỗ đó! Tuy bị “ngồi chơi sơi nước” đau đớn như thế, bọn CSBV còn chưa thỏa ác tính. Chúng giở thêm trò chơi khăm, cuối tháng vẫn tiếp tục phát đủ lương như thường.

    Trong trường hợp này, các giới nhân viên hành chính QG được lưu dụng tự nhiên cảm thấy ngại ngùng, ngầm sợ hãi đến rợn người. Cuối cùng, chẳng ai bảo ai, họ đành cam phận đói rách, vợ con nheo nhóc, tự động làm đơn nộp cho các quan lớn CS trong rừng mới về thành thi, xin được “miễn” lãnh lương, hay nói khéo hơn là: ”cúng hết số tiền lương ấy vào công quỹ để xây dựng đất nước trong thời kỳ còn khó khăn v.v…

    Như thế, nào đã được yên! Một năm sau, 1955, đùng một cái bọn CSBV tung ra chiến dịch “CHỈ ĐỊNH CƯ TRÚ”, ra lịnh: tất cả mọi thành phần quân, cán chính QG ở lại miền Bắc đều phải nhất tề tập trung đến nơi cư trú mới do đảng và nhà nước chỉ định. Sauđó CSBV liền dùng võ lực áp tải từng đòan người tay không, lũ lượt lên các vùng rừng núi hoang vu Việt Bắc, nơi thâm sơn cùng cốc, đầy thú dữ, sơn lam chướng khí và nước độc, để tự dựng chòi lên tạm trú và tự lực cánh sinh!

    Chỉ trong vòng một năm, từ 1955 đến 1956, quân CSBV đã dùng chiến dịch “CHỈ ĐỊNH CƯ TRÚ” (y hệt chính sách “ KINH TẾ MỚI” sau năm 1975 ở miền Nam) để tiêu diệt êm thắm, gọn gàng, không để lại trên mặt đất này bất cứ một chút dấu vết nào của hàng trăm ngàn con người VN ngây thơ, khờ dại, dám tin vào lời đường mật ngot ngào của bọn CS vô luân, vô đạo nghĩa!

    Bây giờ, tôi tin chắc ở hải ngọai cũng như trong nước, chẳng còn mấy ai nhớ đến cái tội ác lừa đảo giết người không cần súng đạn, gươm dáo này của CSVN. Vì thế, tôi cần phải đặc biệt lưu tâm mọi người: Đừng vội quên bọn cầm quyền CSBV hiện nay vốn mang trong huyết quản giòng máu đại gian đại ác, song bên ngoài, luôn luôn đội lốt nhân nghĩa, cách mạng, nói năng ngọt sớt, song chúng trở mặt giết chúng ta bất ngờ lúc nào ta không thể biết!

    · [PHỤ CHÚ: Tại sao tôi biết tường tận thủ đoạn lường gạt dã man này của bọn CSBV? Vì ông nội tôi có một người em trai, theo cách xưng hô của người Hà Nội xưa, tôi phải gọi là “Ông Trẻ”. Ông Trẻ tôi vốn là nhân viên sở Hỏa Xa Đông Dương, làm việc tại ga Hàng Cỏ, nhà riêng ở Khâm Thiên, trong khu hồ Văn Chương. Năm 1954,ông đã nhẹ dạ cả tin vào lời kêu gọi của bọn CSVN, không chịu di cư vào Nam, nên cả gia đình của Ông Trẻ tôi, gồm bà vợ và người con trai độc nhất tên Đình (tôi gọi bằng chú) đã bị chết mất xác trong vụ “CHỈ ĐỊNH CƯ TRÚ” ấy!].

    GHI CHÚ QUAN TRỌNG: Đoạn văn tố giác tội ác của tên đại tội đồ dân tộc Hồ Chí Minh và đồng bọn lãnh đạo đảng CSVN trên đây, tôi đã viết từ năm 1979. Bây giờ, nhân đọc “Bên Thắng Cuộc”, tôi trích lục lại để đối chiếu và chứng minh thói ác gian dối, cắt xén sự thật lịch sử của cây bút CS Huy Đức. Đoạn văn này nằm nơi phần mở đầu của quyển I trong bộ sách “HẬU TRƯỜNG CHÍNH TRỊ MIỀN NAM ” (1945-1975) dầy 3 tập, dài trên 2 ngàn trang, đã xuất bản và phát hành từ năm 1979. Bạn nào muốn kiểm chứng xin tìm đọc nơi trang 25-52.

    (còn tiếp nhiều kỳ)

    Nguồn : http://nghiathuc.wordpress.com/2012/...dang-van-nham/

  5. #5
    Biệt Thự ngocdam66's Avatar
    Join Date
    Sep 2011
    Location
    Los Angeles, California, United States
    Posts
    23,939
    Bệnh thắng cuộc

    “The only good communist is a DEAD communist.”
    (Cold War Quote)



    “Bên nào thắng cuộc?”

    Một cuộc chiến tranh, theo đúng nghĩa, chỉ được xem là thực sự chấm dứt, có bên thắng và bên thua khi một bên không còn đánh (fight) được nữa; hay ít ra những nỗ lực, những cố gắng tiếp tục đánh của một bên hoàn toàn không còn nữa (no longer exists).

    Trong cuộc chiến chống cộng ở Việt Nam, mặc dù về mặt quân sự tiếng súng đã im từ ngày 30 tháng 4 năm 1975, nhưng các nỗ lực chiến đấu của người Quốc gia trên nhiều địa bàn phi quân sự khác như chính trị, ngoại giao, văn hóa , kinh tế… không (chưa) hề có một dấu hiệu nào để khả dĩ gọi là đã “ngừng” lại. Thực tế, sự chiến đấu phi quân sự liên tục này của phe Quốc gia mỗi lúc thấy càng mạnh mẽ, qui mô, công khai hơn là đàng khác.

    Tôi xin kể ra ở đây một vài thí dụ thắng-bại điển hình. Công luận thế giới đồng ý là năm 1945, đồng minh đã thắng Nhật và Đức quốc xã trong trận thế chiến thứ 2 bởi vì Nhật và Đức ngoài việc buông súng đầu hàng, đồng loạt ngừng tất cả những hình thức chống đối, bên thua cuộc, dân Nhật và dân Đức, còn sáng suốt, can đảm xin hợp tác và đón nhận sự giúp đỡ của bên thắng cuộc trong công cuộc canh tân đất nước họ từ đống tro tàn thành đại cường quốc. Kế đến, Bắc quân Mỹ thắng Nam quân trận nội chiến 1861-1865. Cuộc nội chiến đẫm máu đã làm cho hơn 750 ngàn lính của 2 phe bị chết, kết thúc bởi tướng Robert Lee của Nam quân chính thức đầu hàng tướng Ulysses Grant của Bắc quân vào ngày 9 tháng 4 năm 1865. Sự chiến thắng của Bắc quân trong cuộc nội chiến Nam-Bắc Mỹ này cũng cũng có thể so sánh với sự chiến thắng của quân đội đồng minh năm 1945. Bên thắng cuộc và bên thua cuộc đã được nhận diện rõ ràng. Sau các trận chiến, thế giới văn minh không hề có các đòn thù man rợ áp dụng cho bên thua cuộc.

    Trường hợp chiến tranh Quốc-Cộng ở Việt Nam thì hoàn toàn khác hẳn. Tiếng súng đã ngưng 37 năm, nhưng sự chiến đấu của phe VNCH vẫn mỗi ngày mỗi mạnh mẽ thêm làm cho phe cs mặc dù đã vội vàng tự nhận mình là “bên thắng cuộc” phải lo sốt vó… Một ngày rất gần, đám lãnh đạo csvn sẽ lại phải theo chân Thoát Hoan tìm ống đồng để chui; hoặc Gaddafi tìm một ống cống để kết thúc cuộc đời một cách nhục nhã…


    “Giải phóng cái gì?”

    Động từ “Giải phóng” theo tự điển tiếng Việt phổ thông có nghĩa là:

    1- Làm cho được tự do, cho thoát khỏi tình trạng bị nô dịch, chiếm đóng.
    Thí dụ: Giải phóng thủ đô. Đất nước được hoàn toàn giải phóng.

    2- Làm cho được tự do, cho thoát khỏi địa vị nô lệ hoặc tình trạng bị áp bức, kiềm chế, ràng buộc.
    Thí dụ: Giải phóng nô lệ.

    Từ ngày 30 tháng 4 năm 1975, cs đã làm thay đổi ý nghĩa của hai chữ “giải phóng.” (và còn nhiều chữ khác mà cs gần như dành lấy làm của riêng như “nhân dân,” “tổ quốc.” “nhà nước, “ cán bộ,” “công an…”) Cs lạm dụng, “hấp diêm,” biến chữ “giải phóng” trở thành các nghịch lý trơ trẽn, hoàn toàn trống rỗng vô nghĩa. Thành ra khi nghe cs nói phải trái về vấn đề gì, chúng ta chỉ cần suy nghĩ ngược lại 180 độ là có phần đúng đến 99 phần trăm…

    Ngay trong lời giới thiệu của cuốn sách “Bên thắng cuộc,” ông Huy Đức đã viết:

    “Cuốn sách của tôi bắt đầu từ ngày 30-4-1975, ngày nhiều người tin là miền Bắc đã giải phóng miền Nam. Nhiều người thận trọng nhìn lại suốt hơn ba mươi năm, giật mình với cảm giác bên được giải phóng hóa ra lại là miền Bắc.”

    Như vậy 3 chữ “Bên thắng cuộc” đã có hàm ý một sự mâu thuẫn, một sự mỉa mai: nói vậy mà không phải như vậy đâu. Hãy mở mắt ra là vừa, nếu đã bị đóng kín từ trước tới giờ..

    Năm 1954, kết quả cs giải phóng miền Bắc là một triệu người miền Bắc phải di cư và miền Nam để tránh nạn cộng sản. Năm 1975, kết quả giải phóng miền Nam là có gần 3 triệu người dân Việt phải bỏ nước đi tị nạn cộng sản ở các nước trên thế giới, bất kể là nước nào… Các cuộc bỏ phiếu bằng chân vĩ đại này đã là bằng chứng sống giải thích rất thỏa đáng chữ “giải phóng” lập lờ của cs.

    Cs chỉ dùng đúng nghĩa của chữ “giải phóng” khi cs đã tàn nhẫn “giải phóng” bao nhiêu sinh mạng đồng chủng chỉ vì họ không đồng ý hoặc ít ra không có ý kiến gì về cái thuyết khát máu cs.

    Nhìn lại lịch sử Việt Nam cận đại, trong công cuộc tàn hại vô bờ bến gọi là “giải phóng,” cs đã “cướp” đi những con người giỏi nhất, lương thiện nhất, dũng cảm nhất của đất nước. Công cuộc “giải phóng” của cs đã làm cho cả một dân tộc bị bại trận chứ không phải chỉ riêng dân miền Nam và vài ba triệu dân tị nạn cs.


    “Đánh Mỹ cứu nước nào?”

    Mỹ không hề chính thức công nhận là họ thua ở Việt Nam. Theo họ, trong bàn cờ lớn thế giới, Mỹ chỉ bỏ một cuộc chiến mà họ thấy không còn cần thiết nữa. Trên phương diện quân sự, bên thua trận phải lâm vào một hay cả 2 trường hợp sau: Một là quân đội phải tan rã; Hai là không còn đủ khả năng để tài trợ (funding) cho một lực lượng quân sự chống đối. Cả hai lý do này đều hoàn toàn không áp dụng được cho Hoa kỳ. Hoa kỳ vẫn có một lực lượng quân sự lớn mạnh nhất hoàn cầu và họ thừa khả năng viện trợ quân sự cho nhiều nước, nhiều mặt trận khác nhau cùng một lúc trên thế giới như Nam hàn, Ai cập, Iraq, Pakistan, Afghanistan…

    Nhìn lại “bên thắng cuộc” vi-xi hôm nay. Vi-xi mỗi ngày càng tỏ vẻ mà chẳng cần dấu diếm úp mở là cs muốn đến gần Mỹ hơn là Mỹ muốn đến gần vi-xi. Mặt khác, Mỹ lại càng làm tàng, cóc thèm đếm xỉa gì đến anh vi-xi trông rất xấu xí, buồn cười, đang “nhiệt liệt” tự sướng 24/7 cả ngày lẫn đêm. Đến giờ phút đang tụt hậu thê thảm hôm nay - đứng sau Singapore 97 năm - mà vẫn còn ráng ra rả “cuộc chiến chống Mỹ cứu nước của dân tộc Việt Nam anh hùng” thì người nước ngoài họ tưởng cs bị khùng.

    Nhìn lại lịch sử toàn cầu từ thế chiến thứ 2 đến nay xem Mỹ có chiếm lấy một tấc đất nào của các quốc gia trên thế giới mà họ đặt chân đến hay không mà cs bảo “nhân dân” phải hy sinh tận mạng chống giặc Mỹ cướp nước? Trong khi Trung công chưa kịp cướp thì csvn đã kính cẩn dâng đất, biển, đảo rồi còn lấy đâu ra mà cứu lước? Lê Duẩn đã từng công khai tuyên bố là “đánh Mỹ là đánh cho Liên sô và Trung quốc.” Còn việc “cứu nước” là chỉ một sự lừa phỉnh lất thúng úp voi. Bây giờ không còn có Mỹ để đành vậy mà nước vẫn còn tệ hơn bao giờ hết… không cứu vãn được. Cứu làm sao được khi tập đoàn cs vẫn còn “cướp” chính quyền.

    Thật buồn, thật khó hiểu khi thấy cả môt dân tộc cứ tiếp tục oằn oại chấp nhận một chính sách cai trị cs man rợ, dốt nát, ngang ngược, lếu láo. Có lẽ theo chu kỳ tuần hoàn của trời đất, vận nước chắc đã đến lúc phải thật mạt rồi mới lại ngóc lên được.

    Tóm lại, bàn ra tán vào mãi về cuốn sách “Bên thắng cuộc” cũng chẳng tìm được ra cái giải rút gì. Sau bao năm “giải phóng,” “Bên thắng cuộc” với những chính sách từ “đổi mới” đến kinh tế thị trường định hướng XHCN…” vẫn chưa tạo được một tiến bộ, một xây dựng nào cho cuộc sống của người dân nghèo – cs không ngượng mồm gọi họ là “thành đồng cách mạng” - Những cái chúng ta nhìn thấy hôm nay chỉ là sự sa sút tột bực của giáo dục, văn hóa, xã hội, kinh tế… trong ước.

    Tôi đề nghị là tựa cuốn sách nên được đổi thành “Bên thua cuộc” để các cụ không thích nó có lỡ phải vất vào thùng rác thì cũng đỡ làm bẩn cái thùng rác. Tôi cũng không hoàn toàn đồng ý với cái nhận định về cs ở thời chiến tranh lạnh (Cold War): “Chỉ có những tên cs chết rồi mới là cộng sản tốt.” (“The only good communist is a DEAD communist.”) bởi vì nói như vậy thì phải xem các trùm cs khát máu đã chết rồi như Lenin, Stalin, Mao Trạch Đông, Pol Pot, Hồ Chí Minh. Lê Duẩn.. là người tốt hay sao? Theo như ý tôi, câu nói này nên sửa lại cho thích hợp là: “Dù sống hay chết, những tên cộng sản đều thối hoắc như nhau.” (No matter alive or dead, all communists stink).

    Bây giờ, tôi xin mượn lời của một ông bạn thân của tôi để kết thúc bài này:

    “Một khi đã là vi-xi thì sẽ mãi mãi muôn đời sẽ là vi-xi. Chớ vội vàng mà tin bọn vi-xi này. Thấy quan tài rồi hãy đổ lệ cũng không bao giờ muộn.”



    Trần Văn Giang
    Ngày 10 tháng 1 năm 2013.

  6. #6
    Biệt Thự
    Join Date
    Sep 2011
    Posts
    566
    Phát hành sách “Bên Thắng Cuộc”


    Sắp phát hành tập 2, “Quyền Bính”

    WESTMINSTER (NV) - Cuốn sách “Bên Thắng Cuộc” của nhà báo Huy Ðức (Blogger Osin) được phát hành tại Little Saigon vào ngày 11 Tháng Giêng 2013.

    Ðộc giả tại địa phương, đã đặt mua sách trước với công ty Người Việt, có thể ghé trực tiếp tòa soạn để nhận sách. Ðộc giả đặt mua trước để gởi qua đường bưu điện sẽ nhận được sách trong vài ngày tới.

    Ngoài Người Việt, sách “Bên Thắng Cuộc” còn được bán tại nhà sách Tự Lực, Tú Quỳnh, Văn Bút.

    Sách “Bên Thắng Cuộc,” từ khi xuất hiện lần đầu qua phiên bản “e-book” trên Internet, đã tạo dư luận xôn xao và trái chiều. Nhưng điều được mọi người nhận thấy, là nhà cầm quyền Hà Nội tỏ ra khó chịu với nội dung cuốn sách. Cụ thể, ba tuần sau khi phát hành bản điện tử trên Amazon, cuốn sách bị báo “Pháp Luật TP. HCM online” tấn công, nói rằng tác giả Huy Ðức “thiên kiến lịch sử”. Rồi vào ngày 9 Tháng Giêng, thứ trưởng Bộ Thông Tin và Truyền Thông CSVN nói với báo chí trong nước, hàm ý sẽ dùng luật lệ về kiểm soát Internet và luật xuất bản để đối xử với tác giả “Bên Thắng Cuộc”.

    Tập 2 của cuốn sách, với tiêu đề “Quyền Bính” cũng sắp được phát hành. Nội dung tập 2 xoáy sâu vào tranh chấp nội bộ đảng Cộng Sản Việt Nam, những thối nát và nhiều điều về mặt trái của cuộc đời các lãnh đạo Cộng Sản Việt Nam. (Ð.B.)



    Nguồn : nguoiviet-online

  7. #7
    Biệt Thự Triển's Avatar
    Join Date
    Sep 2011
    Posts
    27,367
    ....cho rộng đường dư luận: http://baosaigon.info/files/Ben_thang_cuoc.pdf

  8. #8
    Biệt Thự
    Join Date
    Sep 2011
    Posts
    4,669
    Quote Originally Posted by hoanghac View Post



    Sách “Bên Thắng Cuộc,” từ khi xuất hiện lần đầu qua phiên bản “e-book” trên Internet, đã tạo dư luận xôn xao và trái chiều. Nhưng điều được mọi người nhận thấy, là nhà cầm quyền Hà Nội tỏ ra khó chịu với nội dung cuốn sách. Cụ thể, ba tuần sau khi phát hành bản điện tử trên Amazon, cuốn sách bị báo “Pháp Luật TP. HCM online” tấn công, nói rằng tác giả Huy Ðức “thiên kiến lịch sử”. Rồi vào ngày 9 Tháng Giêng, thứ trưởng Bộ Thông Tin và Truyền Thông CSVN nói với báo chí trong nước, hàm ý sẽ dùng luật lệ về kiểm soát Internet và luật xuất bản để đối xử với tác giả “Bên Thắng Cuộc
    Sao tôi nghi ngờ nhà báo HĐ được phép nhà cầm quyền cộng sản cho đi qua đó và cho phép xuất bản BTC ( dạo này tôi cứ như Tào Tháo vậy !)

 

 

Similar Threads

  1. viết từ phố mưa
    By Evergreen in forum Không Gian Riêng
    Replies: 50
    Last Post: 08-17-2019, 09:02 PM
  2. - viết để làm gì ?
    By ndangson in forum Tùy Bút
    Replies: 458
    Last Post: 01-09-2017, 12:16 PM
  3. Một bài viết về Mẹ
    By thuykhanh in forum Truyện
    Replies: 4
    Last Post: 03-15-2012, 08:36 PM
  4. Thử viết chủ đề mới
    By phiulinh in forum Thử Chữ Việt
    Replies: 0
    Last Post: 10-02-2011, 08:29 AM
  5. viết cho đủ số 50
    By SHMILY in forum Thử Chữ Việt
    Replies: 3
    Last Post: 09-22-2011, 02:14 PM

Posting Permissions

  • You may not post new threads
  • You may not post replies
  • You may not post attachments
  • You may not edit your posts
  •  
All times are GMT -7. The time now is 01:03 PM.
Powered by vBulletin® Version 4.2.5
Copyright © 2024 vBulletin Solutions Inc. All rights reserved.
Forum Modifications By Marco Mamdouh