Register
Results 1 to 10 of 40

Thread: Hòn đá

Hybrid View

  1. #1
    Nhà Lầu
    Join Date
    Sep 2011
    Posts
    439

    Hòn đá

    Hòn đá


    Mặt nước yên phẳng của dòng sông khiến tôi nhớ lại mặt ao hồ khá rộng trên đường từ trường về nhà, của thời còn niên thiếu. Nhớ lại mặt ao hồ đồng thời khiến tôi nhớ lại thú phá phách hồi còn nhỏ. Nhưng, y nghĩ thoáng qua đó bị khựng lại vì xe không chạy thẳng mà quẹo phải, vào thị trấn nhỏ; thị trấn Long An.

    Tôi chợt nhớ đến dự định của anh bạn già đôi ba hôm trước đay. Anh ay nói rằng, trong chuyến về quê của anh ấy lần này, khi trở lại thành phố, cả toán sẽ ghé đến nhà của một nhạc sĩ...và anh ta sẽ là người trực tiếp vào thăm gia đình người nhạc sĩ tài ba –và can đảm–. Chúng tôi ngồi trong xe, chờ anh ta thực hiện việc làm đó.

    – "Tụi mày đứng yên...để tao cho nó một cục đá". Anh bạn to con nhất trong đám hùng dũng la lớn.
    Anh chàng vừa tìm một cục đá to nhất và cười cười khá to tiếng như để dằn nỗi lo sợ của đám bạn. Bên kia bờ hồ, một vật gì khá lớn, nổi trên mặt nước, có hình dạng như cái đầu của một con rắn.
    Cục đá rớt quá giữa hồ, tạo nên tiếng "ùm" và hình thù như cái đầu rắn biến mất. Đám bạn la ó vang trời...phần như tán thưởng cách giải quyết vấn đề của anh bạn to con, phần như muốn xóa tan nỗi sợ còn vương vấn trong lòng.
    – "Tụi công an này gớm lắm!...Lần trước, chúng thả Việt Khang về...nhưng canh chừng quanh nhà 8 (10) tên". Người tài xế ngồi phía trước nói.
    – Công an được trả lương để chỉ làm một việc như vầy thôi mà!....
    – "Không chừng anh chàng xe ôm phía trước đang theo dõi xe chúng ta. Lát nữa, nếu nó đi theo phía sau xe thì đích thực là nó rồi....". Người khác thêm vào.
    – Mấy anh chàng đang ngồi nhâm nha cà phê ở quán bên hông xe hình như có vẻ ngó chừng theo chúng ta đấy.
    – Màng lưới công an của chúng xem như dầy đặc, có mặt khắp mọi nơi.
    – Ngân sách dành cho Bộ Công an của chúng không thua gì ngân sách dành cho quốc phòng. Công an là cánh tay mặt của nhà nước mà !...
    – Ở xứ người ta, ngân sách dành cho giáo dục cao hơn an ninh, quốc phòng. Trừ khi có dấu hiệu sắp có chiến tranh, ngân sách bộ này mới được ưu tiên.
    Mấy ông uống cà phê, nếu có để mắt theo dõi cũng là chuyện đương nhiên. Đoạn đường Nguyễn Văn Nguyễn này cắt ngang đường chính, con đường chạy dọc theo bờ sông, không đông người qua lại, dù là ngày Chủ nhật. Hơn nữa, anh "to con" kia, người bạn trong nhóm chúng tôi, không biết hẻm nào dẫn vào nhà Việt Khang, nên cứ đảo đi đảo lại hai ngõ hẻm bên kia đường.

    Nhớ lại lần anh bạn "to con" khi trước, quăng cục đá to tướng, tôi không khỏi phì cười. Anh ấy có nhiệt tình, nhưng sức người có hạn. Do đó, hòn đá chỉ vượt quá phân nữa cái hồ đó rồi rơi xuống. Tuy nhiên, thấy đầu con rắn biến mất, anh ấy tưởng việc mình làm đã thành công như mong muốn.

    Anh em ngồi trong xe hơi sốt ruột. Có người cho rằng, chắc anh ta đã gặp được gia đình Việt Khang và đang thăm hỏi gì đó. Một anh khác, giòng giõi hoàng gia triều Nguyễn cuối cùng, hăng hái nhờ người tài xế đặt cái dĩa Asia trở lại trong hộp máy. Hôm qua, anh ta đã nhờ thử, nhưng đĩa chỉ chạy trong chốc lát rồi ngưng. Giọng anh ta sôi nổi khi nói về nội dung của cái đĩa này làm mọi người bị lây nhiễm, dù rằng, chưa nghe được cái đĩa ấy một cách chi tiết. Không có "đồng chí" đi cùng, nên cảm hứng anh ta chưa được vặn lên hết cỡ!...Anh "đồng chí" muốn nói ở đây là một người bạn khác trong nhóm, một buổi tối ở nhà, khi mở băng nhạc của Asia, tựa đề "Anh là ai" và "Triệu con tim, triệu tiếng nói", anh ấy đã bật khóc.
    Sau này, khi nhắc lại câu chuyện ném đá đuổi rắn, ai nấy đều cười...nhưng cũng cho đó là một kinh nghiệm hay. Anh chàng "to con" có vẻ đắc chí, nhưng không lâu sau, cái đầu ấy nổi lên trở lại....và dường như tiến đến gần hơn, về phía chúng tôi. Không ai bảo ai, mọi người đều kiếm ra một viên gạch. Nhưng, có tiếng góp y, cho rằng, nên kiếm những miếng đá có bề mặt phẳng lớn, để có thể ném xa hơn, hướng về phía cái đầu rắn đó. Lần này, không phải chỉ là những tiếng động đánh "ùm" xuống lòng nước của ao, mà còn là những phi đạn bay veo véo...bao xung quanh cái đầu đó. Cái đầu biến mất rất lâu trước khi chúng tôi không báo trước, cùng nhau hè ù chạy khỏi nơi đấy.

    Không phải anh chàng "to con" ngày xưa, anh chàng "to con" trong nhóm lần này, đã rời khỏi đầu ngõ, tiến về phía xe chúng tôi. Cái áo sơ mi màu bên trong bị chìm hẳn bởi cái áo khoác ngoài, có hình vẽ rằn ri, như áo những biệt kích của quân lực VNCH khi xưa. Cái nón cũng rằn ri không kém. Trước năm 1975, anh ta cũng đội kiểu nón ấy, nhưng màu nón toàn màu vàng; như nón của những anh lính đi theo đoàn viễn chinh, tạo thành thuộc địa của nước Bỉ, tại các quốc gia ở Phi Châu. Cái màu vàng rực rỡ của thời nằm trong Ban trí Vận thuộc Thành đoàn trước năm 1975, đã tạo nên dáng dấp một giáo sư Vật ly ngang tàng; một ông trí thức có trái tim, vì đã yêu chủ nghĩa CS ở tuổi 30(40). Nhưng cái màu vàng đó đã bị anh ta ném đi sau năm 75, khi ly trí đã được đặt ở trên đầu.

    – Tội nghiệp quá !...Vợ Việt Khang đã đưa đứa con bị bệnh về ở với ngoại của nó. Mẹ Việt Khang nói thêm, cũng may là bà ngoại của Việt Khang đã bị bệnh lãng trí; nếu không, chắc bà ta không chịu nổi sự đau khổ như thế này. Anh bạn "Trí vận" của chúng tôi thuật ngay điều này khi xe vừa rời địa điểm.
    – Có biết Việt Khang đang bị giam ở đâu không?
    – Đang bị giam ở Bố Lá. Sau tết sẽ bị đưa về Hàm Tân
    – Bà mẹ Việt Khang có hỏi anh gì không?
    – Bà ấy có hỏi tôi từ đâu đến
    – Tội nghiệp quá !...Vợ Việt Khang đã đưa đứa con bị bệnh về ở với ngoại của nó. Mẹ Việt Khang nói thêm, cũng may là bà ngoại của Việt Khang đã bị bệnh lãng trí; nếu không, chắc bà ta không chịu nổi sự đau khổ như thế này. Anh bạn "Trí vận" của chúng tôi thuật ngay điều này khi xe vừa rời địa điểm.
    – Có biết Việt Khang đang bị giam ở đâu không?
    – Đang bị giam ở Bố Lá. Sau tết sẽ bị đưa về Hàm Tân
    – Bà mẹ Việt Khang có hỏi anh gì không?
    – Bà ấy có hỏi tôi từ đâu đến...Tôi có nói là tôi từ thành phố Sài Gòn xuống với một số anh em.
    – Trước khi ra về, anh có nói gì thêm không...?
    – Có gửi một số tiền vì thấy gia đình anh ta nghèo túng quá!...

    Sau lần ném đá đuổi rắn ấy, chúng tôi nghiệm ra rằng, để đánh đuổi con vật dữ, cũng như đánh đuổi kẻ thù hung hãn nào đó, phải đánh cả bằng điểm và diện. Không chỉ tạo nên một tiếng vang rồi tắt ngụm mà phải bằng mọi cách, cứ theo khả năng riêng, mỗi người mỗi nhóm...tìm yếu điểm của địch mà nhắm tới, như các miếng đá phẳng mặt được phóng veo veo vào đầu con rắn. Trước đây, chúng ta có "Tiếng bom Sa điện" nhằm thanh toán tên Toàn quyền Pháp hung dữ...nhưng, sau đó, còn có thêm những cuộc nổi loạn khác như của Đội Cấn, của Nguyễn Thái Học..v..v...nên mới tạo được thắng lợi cuối cùng.

    – "Mình không khả năng làm được như anh ấy, nhưng tôi sẵn sàng ủng hộ những người làm những việc vì sự công bằng và lẽ phải".

    Cái ông giáo sư ngang tàng ngày nào vẫn còn tiếp tục nghiêm chỉnh đi theo con đường ly tưởng của mình, đã được vạch ra từ ngày mới bước chân vào ngưỡng cửa Trung học. Điều này không là sự thổi phồng quá đáng. Mỗi tháng, ít ra là một lần, anh ta về lại quê nhà, phát tiền cho mấy đứa trẻ con nghèo khổ, cho tiền người già, kẻ đau yếu. Ngoài ra, anh còn bỏ tiền xây một số cầu, để bà con có đường đi lại thuận tiện, ngang qua những kinh rạch trong làng, nơi quê của anh ta.

    Xe rẽ ra đầu cầu, nhắm hướng Sài Gòn trực chỉ. Trên đường về, giòng người và xe vẫn bình thản trôi nhanh. Duy trên Xe, mọi người vẫn còn băn khoăn về trường hợp của Việt Khang. Bản nhạc, dĩ nhiên, do anh ta làm lấy. Nhưng, mục đích, như mẹ của anh ta kể lại là, anh ấy nói, nếu không đưa lên mạng thì làm ra để làm gì. Nhưng mọi người vẫn thắc mắc về cái điểm tựa để "mặt phẳng" bản nhạc của anh có sức đẩy tới. Nếu bản nhạc chỉ như hòn đá to, gây một tiếng "đùng" to lớn, làm sóng lan tỏa chốc lát rồi lụi tàn...điều đó cũng nên, nhưng không hoàn toàn tạo nên chiến thắng tối hậu, quyết định. Riêng tôi, mong rằng, các bạn trong nhóm, sau chuyến đi thăm một người vì tương lai đất nước, sẽ bằng mọi cách phổ biến tấm gương này đến nhiều người khác.


    Đặng Quang Chính
    Sài Gòn 30.01.2013
    21:00

  2. #2
    Nhà Lầu
    Join Date
    Sep 2011
    Posts
    439
    Hòn đá (2)

    Hôm nay, gần 14:00, một buổi trưa không nóng lắm, chúng tôi lại lần nữa, ngồi đợi anh bạn trong xe, trên đường Nguyễn Văn Nguyễn. Một lần nữa, mỗi người mỗi ý về việc làm của anh ấy. Dù thuận ngược thế nào, ai nấy cũng cho rằng, "cai xẩy nẩy cái ung" là chuyện không ngờ trước được.

    Ở một xã hội khác, nơi đó luật pháp được thi hành một cách đúng mức, vẫn còn những tình trạng trục trặc kỹ thuật trong khi thi hành công vụ; huống hồ tại một xứ mà nguyên tắc "Thà bắt lầm hơn thả lầm" là kim chỉ nam thì những rủi ro ấy còn nhiều hơn không biết bao lần !....

    Đan cử thí dụ chỉ là cái tên đường này cũng đủ. Ông N.V.Nguyễn là Giám đốc Phòng thông tin Nam bộ, có lúc là một nhân vật chủ chốt, cùng với ông Huỳnh Văn Tiểng, có chân trong đảng xã hội (hay dân chủ) gì đó của chính phủ CS miền Bắc. Có tên đảng để làm vật trang điểm cho chế độ. Chính ông Nguyễn Văn Trấn, biệt danh con hùm xám Mỹ Tho của đảng CS, đã vang danh một thời, đến đời chính quyền CS sau năm 1975, còn bị "bịt mồm", không được quyền ra báo...nói chi đến loại nhân quyền gì khác hơn nữa.

    Thời gian chờ đợi lần này không lâu như lần rồi. Nhưng, khi anh bạn trở lại xe, lần nữa lại làm những người trong xe hơi bị "sốc" !. Anh ta ra cùng với mẹ của Việt Khang. Tôi ngồi cùng băng ghế với tài xế đành đứng ra chào hỏi với người khách không hẹn trước. Anh bạn, bà ấy và tôi, sau vài câu trao đổi, đành chia tay. Mong sao, giống như câu tôi đã nói, Việt Khang sẽ sớm đoàn tụ với gia đình. Câu này cũng bất chợt đến như việc mẹ Việt Khang và anh bạn cùng nhau, trong nhà đi đến chổ đậu xe.

    Đường về Sài Gòn, không khí bớt oi bức. Có lẽ vì tiết xuân đã đến. Ngày mai là ngày cúng ông Táo. Nhưng hôm nay, anh bạn đã làm một việc giống như ông già Noel vào lễ Giáng sinh, khi đưa cho mẹ Việt Khang một túi kẹo khá lớn, nói chị ấy phân phát cho trẻ em trong xóm. Đến bao giờ mọi người đến với nhau bằng niềm vui, thay vì theo dõi, điều tra và bắt giam người khác. Nhất là những hành động bắt giam này không dành cho giặc thù phương Bắc mà dành cho những người dân yêu nước của mình ..?!


    Đặng Quang Chính
    02.02.2013
    23:53

  3. #3
    Nhà Lầu
    Join Date
    Sep 2011
    Posts
    439
    Người đồng hương

    Định ghé nhà anh bạn "ném đá" để cho anh ta và những người bạn thường đến nhà, xem lại đoạn video thâu ngày hôm qua ...nhưng, đỗ xịt trước nhà là một anh bạn khác của anh ta. Không biết anh này có phải là người đồng hương hay không ...nhưng chắc chắn là quen với anh chủ nhà khá lâu.

    Ai cũng có nhận xét trên, bởi anh ta vừa để cặp xuống là lôi ra một xấp giấy, trông thoáng qua tôi cũng biết là anh muốn phổ biến điều gì có liên quan đến chữ Hán. Tôi chợt nhớ đến anh bạn của chủ nhà mà vài năm trước đây, tôi đã đặt tên là "Nguyên cục". Nhưng, khuôn mặt hơi khác. Có lẽ năm tháng đã tạo nên sự đổi thay đó. Chợt loáng thoáng nghe những người đã ngồi trong bàn nhắc đến bằng cấp của anh. Anh ta trả lời đó chỉ là "cần câu cơm". Nghe anh ta nói, tôi có cảm tình ngay ...vì biết anh này nhận chân được giá trị thật của bằng cấp.

    Người nào đó hỏi anh ta học thêm chữ Hán để làm gì. Câu trả lời của anh ta là, sau khi hưu trí, đó là cách để anh ta trau dồi thêm kiến thức. Trau đổi với những người trong nhóm một lúc, "thân phận" anh được vẽ ra rõ hơn. Anh ấy, thoạt đầu học Đại học khoa học, rồi học thêm Văn Khoa năm 1969 (không biết có tốt nghiệp không ...?). Rõ ràng đây là loại "văn" và "võ" song toàn; có nghĩa là, đã hấp thu được hai ngành khoa học, xã hội nhân văn và khoa học tự nhiên. Khi đưa xấp thơ bằng chữ Hán (in roneo cẩn thận) anh ấy nói là làm cho vui, tặng bạn nhân dịp cuối năm. Ai dè, ông ngồi bên cạnh anh ấy là dân Việt gốc Hoa. Mới xem qua, anh này nhận thấy có ít nhất 2 lỗi về cách dùng chữ.

    Nhưng, từ đầu đến lúc bước ra khỏi nhà, anh bạn gốc Tàu không biết nói gì hơn. Anh "trí thức song toàn" nói huyên thuyện. Người ngồi bên cạnh tôi nói cho hay là, năm nào gần tết, anh ta cũng ghé đến đây, đưa ra một xấp thơ ...và diễn thuyết liên miên. Dĩ nhiên không có gì sai hoàn toàn ...và cũng không có gì hoàn toàn đúng. Chẳng hạn, anh ấy nói, cách mạng là sự nghiệp của quần chúng (chắc lập lại bài học của những anh xuất thân từ trường Đảng)...nhưng, có quần chúng nào hoàn toàn tự phát mà đưa cuộc cách mạng đến thành công. Nếu điều này đúng hoàn toàn, nhà nước bây giờ không có ngày hôm nay để gọi là kỷ niệm ngày thành lập đảng 03.02 !....Đại khái, những điều anh đưa ra hoặc biện giải khi bị chất vấn, đều có nét đặc trưng tương tự. Lấp lững giữa lý thuyết và thực tế.

    Nhưng, có điều anh ta nói đúng (dù điều nói đúng đó chỉ lập lại những điều của những anh cán bộ cáp cao). Chừng hai ba thế hệ nữa, những gì vướng mắc hiện nay sẽ được giải tỏa. Bởi, lớp trẻ tương lai sẽ có quyền tự do quyết định đường hướng của đất nước. Cũng lấp lững giữa lý thuyết và thực tế !!...Bởi đường hướng của Đảng là "trồng ngưởi trăm năm" và chỉ cần "hồng hơn chuyên" ...thì không có tuổi trẻ nào được tự do xây dựng đường hướng tương lai cho đất nước. Trừ khi, đảng CS bị giải tán hoặc chấp nhận thi đua với các đảng phái khác. Có thể họ sẽ quên chuyện cũ mà thôi (quên vì thời gian trôi qua đã đành ...mà quên còn vì không thể tìm hiểu những gì khác hơn những điều Bác và Đảng đã đưa ra)

    Tội nghiệp cho anh trí thức "song toàn" này. Vì đứng giữa lý thuyết và thực tế, nên anh ta bị chất vấn, hết người này đến người khác. Có lúc anh ta nóng giận (hay tại căn bệnh Parkinson của anh ấy), tay cầm tách cà phê run lên thấy rõ và cà phê bị hất tung ra ngoài. Tôi đoán thế, vì nếu bị cao huyết áp, có lẽ anh đã đi đứt từ lâu rồi. Bởi anh cho biết, anh đã từng thảo luận với nhiều nhóm; trong đó có nhóm hay tập trung phía sau nhà thờ Đức bà (hay Dinh Độc lập).

    Trước năm 1975, có tác giả tên Vũ Tài Lục, ra cuốn sách: "Thân phận trí thức" (hay có tựa tương tự). Tôi chưa có dịp xem ...nhưng nói thật, nghiệm trong thực tế là đủ rồi. Xem sách, may ra, có nhiều ít trường hợp để lấy làm thí dụ cho những ông trí thức "lý thuyết" ...bởi vì quá nhiễm từ chương, nên nếu người khác không dẫn chứng bằng sách, hay bằng lời nói của các triết gia (chẳng hạn) ...các ông trí thức "song toàn" không chấp nhận. Các ông trí thực loại này chỉ đứng ngã ba đường và gần như suốt đời chẳng làm nên "cơm cháo" gì cả trong việc cải tạo xã hội, nói cạn hơn là không làm được việc chính trị. Các ông trí thức thời cơ như Nguyễn Hữu Thọ, Huỳnh Tấn Phát ...xem ra không chừng còn có giá trị hơn mấy ông "trí thức song toàn" này !!....

    Những ông trí thức kiểu này, không thể bàn luận gì với các đồng chí tốt nghiệp trường Đảng. Hoặc nếu có thể, họ cũng khó có thể tìm thấy sự dung hòa trong việc thảo luận, dù cả vởi người đồng hương.


    ĐQC
    03.02.2013
    14:33

  4. #4
    Nhà Lầu
    Join Date
    Sep 2011
    Posts
    439
    Hèn gì ...

    Đột nhiên tôi được người em nhắn lại là anh bạn cùng trường Sĩ quan khi xưa mời tiệc cuối năm. Mấy hôm nay, ăn tết dưới quê vợ, cũng ăn tiệc ...và đã thấy được vài chuyện đời của cái xã hội "Xạo hết chổ nói" (Xã hội chủ nghĩa) lai căng tư bản chủ nghĩa. Nên, tuy không hào hứng lắm ..nhưng do tò mò, tôi cũng nhận lời.

    Khi xưa, cùng đại đội sinh viên sĩ quan, anh chàng đã ốm trông rõ vẻ thư sinh. Nay, có mập hơn đôi chút, nhưng không ai cho rằng đó là người có xương có thịt. Ba giai đoạn đổi đời không làm anh ta thay đổi dáng vẻ bên ngoài. Chắc đây là một anh CS chuyên chính thứ thiệt (?)!...

    - Lâu nay có gặp Tánh không ....?
    - Hắn trong Thành đoàn không lâu ...rồi nhảy ra làm kinh tế

    Lúc cùng đoàn người di tản, rời Qui Nhơn đến Cam Ranh, rồi xuôi nam, tôi đã gặp lại hai anh chàng tại Bình Tân. Hai ông huấn luyện viên trường sĩ quan hiện dịch Đà Lạt, không biết đã rời khỏi trường khi nào, về đến nơi này. Lúc gặp lại tại Sài Gòn, sau biến cố 30.04.75, tôi bất ngờ suýt té. Hai ông nằm trong Cục Binh vận.

    - Khi đổi mới anh ta (chủ nhà) cũng có lúc là Giám đốc một công ty máy vi tính. Người bên cạnh tôi cho biết
    - Chắc làm ăn cũng khấm khá ...cơ ngơi này cũng bộn tiền
    - Của bên vợ ...Có ngụy trang gì thì không biết. Nhưng thật ra, nếu theo anh Sáu triệt để (Võ Văn Kiệt) chắc bây giờ còn khá hơn nhiều. Anh nhớ không ...ngoài các chức vụ trong Đảng và trong chính quyền, thời ấy Sáu Dân còn là Tổng đoàn trưởng (danh dự) Tổng đoàn Thanh niên Xung Phong thành phố ...
    - Thanh niên xung phong thì ăn cái gì ..?
    - Đủ thứ ...các nông trường mẫu quanh thành phố thời bấy giờ như Phạm văn Cội, Lê minh Xuân được cấp kinh phí rất nhiều để thực hiện, hầu đem ra làm mẫu cho các đoàn quốc tế đến tham quan ..
    - "Thời đó đâu dễ gì mua gian bán lận ...". Tôi gợi ý
    - Chuyện đó một phần ...anh không biết Thành đoàn là nơi để các "mầm non" của Đảng đi lên sao .?. Thời đó Nguyễn Minh Triết cũng hoạt động trong Thành Đoàn. Bây giờ, cũng thế. Con của Nguyễn Bá Thanh ngoài Đà Nẵng hiện là bí thư Tỉnh đoàn ngoài đó ...nếu không thay cha, cũng sẽ nắm chức vụ cao cấp tại các tỉnh khác, hoặc sẽ có một chức vụ cao cấp nào đó, ở trung ương ngoài Hà Nội.

    Một khách khác đến hơi trễ, mặt sần sần đỏ. Có lẽ anh chàng cũng đã nhậu ở một nơi nào khác, trước khi đến đây. Tướng người cứng chắc, trông vẽ võ biền. Quả thật, khi được giới thiệu mới biết ra anh chàng là Giám đốc một công ty bảo vệ. Qua câu chuyện, đôi người biết thêm là anh hùng Săn bắt cướp nổi tiếng trước đây một thời, Đoàn Minh Ngọc (?), cũng lập ra một công ty bảo vệ. Gần như hầu hết các anh công an hưu trí đều khoái làm dịch vụ này. Vừa đúng tay nghề lại vừa không bỏ vốn ban đầu bao nhiêu ....

    - "Sao lương hưu của ngành công an cao quá vậy ...?". Cô giáo, bạn em gái chủ nhà ngạc nhiên
    - Cô ngây thơ thật. Lương khởi điểm của ngành này đã bằng lương cô giáo đã dạy học được 5(7) năm. Anh khách mới đến, trả lời
    - "Nhà nhà công an ...cả nước công an mà". Một anh ngồi trong góc đối diện, có lẽ cũng ở ngành công anh, cười ha hả có vẻ khoái trí ...

    Lại một khách mới bước vào. Anh chàng này trông tướng tá không võ biền như anh vừa rồi. Nhưng, nét mặt anh chàng có vẻ ngầu ...và giọng nói cùng cách nói, không cần anh ta đã uống rượu, cũng y chang như thế. Qua giới thiệu, anh chàng làm ở Bộ tư lệnh quân sự thành phố. Không biết học lực tới đâu, nhưng y như là: "cha truyền con nối". Giống như "Kim jun iu" gì đó là Chủ tịch nước bên Bắc Hàn.

    - "Anh ra khách sạn nhà hàng này bao lâu rồi ..". Anh "quân sự" hỏi.
    - Gần 2 năm ..
    - Mong sao nó bền lâu ...để anh em thỉnh thoảng có nơi nhậu nhẹt cũng tốt. Hồi Chánh Tín ra quán ...em cứ đến ủng hộ hoài.
    - Chánh Tín ca sĩ ..có phải không?. Một người hỏi
    - Sau này làm phim trường đó ...
    - Đi hát mà cũng giàu dữ !...
    - Cái đó không biết ...Nhưng, Tín là cậu ruột của Nguyễn Tấn Dũng đó.
    - "Thiệt không ..!?." Nhiều người hỏi.

    Thế mà lời đồn đãi cứ y như thật. Họ nói rằng, khi được phỏng vấn để đi Mỹ diện gia đình đoàn tụ, Chánh Tín bị bác đơn, vì người phỏng vấn nói rằng, Chánh Tín là Trung tá Việt Cộng Nguyễn Thành Luân (Trong phim "Ván bài lật ngữa")

    - Hồi đó nhà em đối diện nhà Chánh Tín mà.
    - "Nghe nói Tín có làm 2 phim ma ..". Ai đó hỏi
    - Không thành công..
    - Phải chi anh hồi đó theo Chánh Tín đóng phim ...
    - "Tín có nói với em, nếu em đóng phim ma, khỏi cần hóa trang mà". Anh "quân sự" nói xong, cười hà hà, có vẻ khoái trí.

    Chánh Tín là rể ông Trung tá Đầy. Ông này có lúc làm Quân trấn trưởng Biệt khu Sài Gòn- Gia định, trước năm 75. Vợ sau của ông ta là bà Út Bạch Lan (thì phải) -tôi không giỏi nhớ về các ca sĩ, tài tử sân khấu -. Có ông con rể thuộc gia đình Cách Mạng nòi, ông Đầy, đôi lúc, dù vô tình, cũng giúp họ phần nào trong việc khui phá những ý đồ quân sự trong thành phố Sài Gòn trước kia. Hèn gì !...không trách được tại sao chính phủ VNCH bị đánh đổ!!...

    Nhìn quanh, ai cũng là Cách mạng thứ thiệt. Tôi, dù bạn của chủ nhà, cũng chẳng dính líu dây mơ rễ má. Câu chuyện cứ xoay quanh việc làm ăn của những người đương có thế thần. Chuyện nói đến đáng giá trị cả tỉ trở lên. Chuyện nào cũng quanh co, khuất lấp, cũng có tay trong tay ngoài, cũng dựa vào thế lực của các ông Bí thư này khác. Công nhân, vào trước tết, có nơi hồi hộp trông được lãnh lương tháng 13 mà đến mãi trước tết hai ba ngày mới được giải quyết. Nhưng, bọn cầm quyền thì đâu cần lương tháng 13. Ngày nào họ cũng được "lì xì" ...nên cứ muốn làm đầy tớ nhân dân mãi mãi. Hèn gì !...nghe nói đến đa đảng, bọn cầm quyền không thể nào chấp nhận. Tôi, cũng như bao nhiêu người khác, là "ông chủ" bất đắt dĩ được phong cấp, cảm thấy xa lạ với không khí này, nên từ biệt ra về:, dù bữa tiệc mới bắt đầu không lâu.


    Đặng Quang Chính
    Sài Gòn 13.02.2013
    07:28

  5. #5
    Nhà Lầu
    Join Date
    Sep 2011
    Posts
    439
    Xẻ thịt

    Anh bạn tôi quan tâm và lo ngại cho nền giáo dục của nước nhà trong tương lai nên quyết định mở trường dạy học. Từ lúc nộp đơn ...đến khi khởi công xây dựng cho đến nay, đã hơn 4 năm, nhưng công việc vẫn ì ạch. Không biết có phải những cơ quan có chức năng muốn vắt kiệt tài chánh của anh này như tình trạng con bò bị vắt sữa;hay tệ hơn, muốn xẻ thịt con bò này.

    - "Công việc còn trở ngại gì nữa không ..?". Tôi hỏi
    - Còn phải qua giai đoạn hoàn công (?)..
    - Tốn tiền không ..?
    - Ít nhất 400 triệu.

    Không phải anh ta không biết đến "thủ tục đầu tiên". Nhưng, một số người cũ trong ban ngành thuộc Phòng Giáo dục, có liên quan đến công việc của anh đã về hưu hay thuyên chuyển đi nơi khác ...nên có một số giai đoạn phải được làm lại. Chỉ việc giải thích tên trường cũng mất một số thời gian. Có thể họ cho rằng, tên trường có vẻ lai Tàu. Có thể họ muốn anh ta dùng phương châm: "Tôn sư trọng đạo", chứ không dùng câu: "Tiên học lễ, hậu học văn"; nghe như có hơi hám ảnh hưởng của nền giáo dục trước năm 1975 ..(?)!.

    Rồi nguyên tắc: "Tri hành hợp nhất" nữa. Sao có vẻ lai căng cái gì đó của Vạn thế sư biểu (Đức Khổng Tử) bên Trung Quốc. Người có quyền hành, cầm trịch trong tay, nói sao không được. Một anh bạn khác, làm ở Sở Giáo dục, nói về ảnh hưởng của Trung Quốc, đã thuật lại rằng, hôm khai giảng một Trung tâm giáo dục của người Tàu Đài Loan đã bị đình hoãn. Lý do: Tòa Đại sứ Trung quốc đã "làm việc" với Ủy ban Nhân Dân thành phố sao đó ...và việc đình hoãn dẫn đến việc trường đó trở thành một nơi như là một trường dạy chữ Hán mà thôi.

    Ảnh hưởng trước nhất của người Tàu đối với nhà nước này được thấy rõ trong lãnh vực kinh tế. Hàng lậu, thực phẩm độc hại được đưa vào nước bằng đủ cách thế. Về văn hóa, những học viện Đức Khổng Phu Tử được thiết lập tại Hà Nội và những thành phố lớn (cùng cách thức này tại các quốc gia khác, trong đó có Mỹ). Hai ảnh hưởng này, cái nào cũng có tác hại lâu dài!. Người Việt hiện nay không ưa gì lối xâm lăng của Tàu theo kiểu đó. Nếu nguồn tin bị rò rỉ của Wikileak là đúng, chúng ta chuẩn bị trở thành một quận huyện tự trị của Tàu vào năm 2030.

    Nhưng một hình thái xâm lăng khác, tuy âm thầm, nhưng không kém phần nguy hiểm. Người Hàn quốc có hơn 90.000 người thường trú tại TP.HCM. Họ là những ông chủ lớn, chủ nhỏ trong tất cả các ngành nghề. Đồng tiền của họ không mẻ đi một cắc, bởi, cho đến dịch vụ tầm thường nhất như ăn uống, cắt tóc cũng có người của họ kinh doanh. Những năm gần đây, các cuộc kết hợp hôn nhân ngay tại VN đã thành hình. Gia đình kiểu mới này có đủ loại, từ trẻ đến già, từ nghèo đến cả giai cấp có tiền. Có một số người Hàn đã là sở hữu chủ những trang trại 30(40) mẫu.

    Trong tương lai không xa, đất nước Việt Nam chúng ta sẽ bị banh thây xẻ thịt....sau khi đã được vắt sữa đến kiệt quệ!. Ngôi trường của anh bạn không biết có chung số phận như Trung tâm văn hóa người Đài Loan hay không; điều này chưa có gì chắc chắn. Nhưng, hiện tượng xâm lăng của anh bạn láng giềng Trung Quốc và xa hơn một chút là Hàn quốc, là điều gần như chắc chắn. Hiện tượng phanh thây xẻ thịt không là điều đáng ngạc nhiên khi mà giới lãnh đạo chủ chốt của đất nước là đảng CS, đã hợp đồng nhượng hàng trăm mẫu rừng ở biên giới phía Bắc cho Tàu khai thác; đã bán đi đảo Trường Sa, Hoàng sa và chấp thuận cho các xí nghiệp người Tàu được thiếp lập khắp nơi trên lãnh thổ.


    Đặng Quang Chính
    Sài Gòn 20.02.2013
    17:06

  6. #6
    Nhà Lầu
    Join Date
    Sep 2011
    Posts
    439
    Vô cảm

    Bàn ăn có khoảng hơn 10 người, trong đó có ba người phụ nữ. Những người nữ này là vợ của ba ông trong nhóm. Cả nhóm, nếu gọi vui, chúng ta có thể nói họ là những người "Trí thức không yêu nước". Bởi, sau năm 75, họ vẫn tiếp tục dạy tại các trường Trung học cấp 3 (trước 75 được gọi là Trung học đệ nhị cấp), nhưng không vào cái Hội được gọi là" Hội trí thức yêu nước"; một Hội trực thuộc Mặt Trận Tổ Quốc thành phố. Bây giờ, tất cả đều "mất dạy". Nói đúng hơn, họ đều hưu trí cả. Mỗi tuần họ gặp nhau một lần. Đề tài lôi kéo họ vẫn là những vấn đề thời sự.

    Góc bên phải tôi, các bà bàn chuyện riêng tư nào đó mà vì ngồi hơi xa nên tôi không nghe rõ. Nhưng, cánh đàn ông bên phải của họ, dù không lớn tiếng vẫn lọt vào tai tôi

    - Uống gì mà cả bụm thuốc vậy?. Một anh hỏi
    - Đã nói là như xe cũ mà ..
    - Anh muốn trường sinh bất tử hả?..
    - Anh nhớ anh Công không?. Trước khi chết vẫn nói như trối rằng, mình cố sống chờ ngày Cộng Sản sụp đổ ..nhưng, ai ngờ, mình đi trước nó. Tôi chỉ chờ ngày đó xảy ra ...rồi nhắm mắt cũng hài lòng.

    Nhóm đàn ông bên trái tôi thì xoay quanh câu chuyện về người nhạc sĩ đã sáng tác bài "Anh là ai"
    - "Mẹ của Việt Khang cũng không vừa đâu". Khi tôi nói ý rằng, phải dùng chữ "Sau" trong câu " ...(sau) ngày tàn khói lửa", bà ấy nói ngay là, như thế không vần điệu.
    - Bà ấy lớn tuổi chưa ..?
    - Ngoài 50 tuổi. Tên Vân. Bà ta có cho tôi số điện thoại của bà ấy ....(nói đến đây, anh "ném đá" lôi ra điện thoại cầm tay, bấm ra cho người ngồi cạnh xem). Cũng may cho Việt Khang. Bà ngoại hơi lẫn nên đỡ đau khổ về đứa cháu của mình.!...
    - Anh không sợ họ theo dõi à ..?
    - "Ai cũng chết có một lần ..". anh "ném đá" trả lời
    - "Nhiều người bây giờ vô cảm lắm!...". Nhận xét được đưa ra từ một anh còn dạy tư Anh văn tại nhà anh ấy.

    Anh này có lần đã khoe với tôi rằng, anh ấy dạy tư, mỗi tháng kiếm được vài ngàn đô. Bây giờ anh ấy "phang" một câu như thế khiến tôi không khỏi thắc mắc rằng, anh ấy có hiểu chính xác loại tiếng Việt mới được sáng chế sau ngày 30.04.75 không. Tôi xa quê hương đã khá lâu nên không thạo về việc dùng các từ "khủng" (cũng chữ của nền văn hoá mới)...hiện nay.

    - Tôi phải về sớm, các cậu cứ tiếp tục ngồi chơi ...Đến giờ dạy rồi ...
    Anh ta vừa nói, vừa ra hiệu cho anh "ném đá" đưa anh tiền đi "xe ôm" về nhà. Ai nấy đều bật cười. Dù cách "bòn rút" anh bạn "đại gia" của anh ta có vẻ khôi hài ...nhưng có lẽ mỗi người cười theo một kiểu khác nhau. Nếu không đến giờ dạy học, biết đâu anh ấy cũng ra về, vì e rằng bàn chuyện "quốc sự" nơi công cộng là điều nên tránh. Ai cũng phải lo cơm áo gạo tiền. Ngoài ra, cũng không có ai tự mình muốn bị một họng súng kê vào đầu...nhưng, để loại tâm trạng vô cảm khỏi con người của mình, có lẽ mỗi người cũng có một cách khác nhau.

    Tôi hỏi với theo cho vui, "vô cảm" theo nghĩa tiếng Anh là gì. "Insensitive". Anh ấy không chỉ trả lời nhanh chóng, còn nói thêm: "Nghề của chàng mà!". Tôi chợt nhớ đến chữ "non-empathy". Không biết chữ nào chính xác hơn. Vì có lần tôi nghe có người cười về lối dịch "Biển dâu" là "Sea of strawberry". Nhưng điều quan trọng nhất là, khi hiểu rõ ý nghĩa của một chữ, một nội dung sự việc chính trị nào đó, việc thực hiện mới có giá tri. Tri hành phải hợp nhất. Đó là bài học căn bản từ xưa đến nay.


    Đặng Quang Chính
    Sài Gòn 21.02.2013
    20:51
    Last edited by chuongd; 02-21-2013 at 06:29 AM.

  7. #7
    Thợ Né nvhn's Avatar
    Join Date
    Sep 2011
    Posts
    2,009
    Quote Originally Posted by chuongd View Post
    Xẻ thịt

    Anh bạn tôi quan tâm và lo ngại cho nền giáo dục của nước nhà trong tương lai nên quyết định mở trường dạy học. Từ lúc nộp đơn ...đến khi khởi công xây dựng cho đến nay, đã hơn 4 năm, nhưng công việc vẫn ì ạch. Không biết có phải những cơ quan có chức năng muốn vắt kiệt tài chánh của anh này như tình trạng con bò bị vắt sữa;hay tệ hơn, muốn xẻ thịt con bò này.

    - "Công việc còn trở ngại gì nữa không ..?". Tôi hỏi
    - Còn phải qua giai đoạn hoàn công (?)..
    - Tốn tiền không ..?
    - Ít nhất 400 triệu.

    Không phải anh ta không biết đến "thủ tục đầu tiên". Nhưng, một số người cũ trong ban ngành thuộc Phòng Giáo dục, có liên quan đến công việc của anh đã về hưu hay thuyên chuyển đi nơi khác ...nên có một số giai đoạn phải được làm lại. Chỉ việc giải thích tên trường cũng mất một số thời gian. Có thể họ cho rằng, tên trường có vẻ lai Tàu. Có thể họ muốn anh ta dùng phương châm: "Tôn sư trọng đạo", chứ không dùng câu: "Tiên học lễ, hậu học văn"; nghe như có hơi hám ảnh hưởng của nền giáo dục trước năm 1975 ..(?)!.

    Rồi nguyên tắc: "Tri hành hợp nhất" nữa. Sao có vẻ lai căng cái gì đó của Vạn thế sư biểu (Đức Khổng Tử) bên Trung Quốc. Người có quyền hành, cầm trịch trong tay, nói sao không được. Một anh bạn khác, làm ở Sở Giáo dục, nói về ảnh hưởng của Trung Quốc, đã thuật lại rằng, hôm khai giảng một Trung tâm giáo dục của người Tàu Đài Loan đã bị đình hoãn. Lý do: Tòa Đại sứ Trung quốc đã "làm việc" với Ủy ban Nhân Dân thành phố sao đó ...và việc đình hoãn dẫn đến việc trường đó trở thành một nơi như là một trường dạy chữ Hán mà thôi.

    Ảnh hưởng trước nhất của người Tàu đối với nhà nước này được thấy rõ trong lãnh vực kinh tế. Hàng lậu, thực phẩm độc hại được đưa vào nước bằng đủ cách thế. Về văn hóa, những học viện Đức Khổng Phu Tử được thiết lập tại Hà Nội và những thành phố lớn (cùng cách thức này tại các quốc gia khác, trong đó có Mỹ). Hai ảnh hưởng này, cái nào cũng có tác hại lâu dài!. Người Việt hiện nay không ưa gì lối xâm lăng của Tàu theo kiểu đó. Nếu nguồn tin bị rò rỉ của Wikileak là đúng, chúng ta chuẩn bị trở thành một quận huyện tự trị của Tàu vào năm 2030.

    Nhưng một hình thái xâm lăng khác, tuy âm thầm, nhưng không kém phần nguy hiểm. Người Hàn quốc có hơn 90.000 người thường trú tại TP.HCM. Họ là những ông chủ lớn, chủ nhỏ trong tất cả các ngành nghề. Đồng tiền của họ không mẻ đi một cắc, bởi, cho đến dịch vụ tầm thường nhất như ăn uống, cắt tóc cũng có người của họ kinh doanh. Những năm gần đây, các cuộc kết hợp hôn nhân ngay tại VN đã thành hình. Gia đình kiểu mới này có đủ loại, từ trẻ đến già, từ nghèo đến cả giai cấp có tiền. Có một số người Hàn đã là sở hữu chủ những trang trại 30(40) mẫu.

    Trong tương lai không xa, đất nước Việt Nam chúng ta sẽ bị banh thây xẻ thịt....sau khi đã được vắt sữa đến kiệt quệ!. Ngôi trường của anh bạn không biết có chung số phận như Trung tâm văn hóa người Đài Loan hay không; điều này chưa có gì chắc chắn. Nhưng, hiện tượng xâm lăng của anh bạn láng giềng Trung Quốc và xa hơn một chút là Hàn quốc, là điều gần như chắc chắn. Hiện tượng phanh thây xẻ thịt không là điều đáng ngạc nhiên khi mà giới lãnh đạo chủ chốt của đất nước là đảng CS, đã hợp đồng nhượng hàng trăm mẫu rừng ở biên giới phía Bắc cho Tàu khai thác; đã bán đi đảo Trường Sa, Hoàng sa và chấp thuận cho các xí nghiệp người Tàu được thiếp lập khắp nơi trên lãnh thổ.


    Đặng Quang Chính
    Sài Gòn 20.02.2013
    17:06
    Đọc bài này, mắt chợt cay. Và nghĩ đến:


    "Giờ đây
    Việt nam còn hay đã mất
    Mà giặc Tàu, ngang tàng trên quê hương ta
    Hoàng Trường Sa đã bao người dân vô tội
    Chết ngậm ngùi vì tay súng giặc Tàu "
    -Chúa Kitô không có tay mà chỉ trông chờ đôi tay của chúng ta thay đổi thế giới ngày nay.
    -Chúa Kitô không có chân mà chỉ trông chờ đôi chân của chúng ta dẩn bước thế giới nầy đến với người.
    -Chúa Kitô không có môi miệng mà chỉ trông chờ môi miệng của chúng ta nói với mọi người.
    ------ ĐGH Gioan Phaolô II -----

    "Mặt em giận dễ thương "
    "Mặt vợ giận dễ sợ "

    Hình Hội Tết Fairgrounds 2012 @ San Jose.

  8. #8
    Thợ Né nvhn's Avatar
    Join Date
    Sep 2011
    Posts
    2,009
    Quote Originally Posted by chuongd View Post
    Hòn đá



    – Tội nghiệp quá !...Vợ Việt Khang đã đưa đứa con bị bệnh về ở với ngoại của nó. Mẹ Việt Khang nói thêm, cũng may là bà ngoại của Việt Khang đã bị bệnh lãng trí; nếu không, chắc bà ta không chịu nổi sự đau khổ như thế này. Anh bạn "Trí vận" của chúng tôi thuật ngay điều này khi xe vừa rời địa điểm.
    – Có biết Việt Khang đang bị giam ở đâu không?
    – Đang bị giam ở Bố Lá. Sau tết sẽ bị đưa về Hàm Tân
    – Bà mẹ Việt Khang có hỏi anh gì không?
    – Bà ấy có hỏi tôi từ đâu đến...Tôi có nói là tôi từ thành phố Sài Gòn xuống với một số anh em.
    – Trước khi ra về, anh có nói gì thêm không...?
    – Có gửi một số tiền vì thấy gia đình anh ta nghèo túng quá!...

    Sau lần ném đá đuổi rắn ấy, chúng tôi nghiệm ra rằng, để đánh đuổi con vật dữ, cũng như đánh đuổi kẻ thù hung hãn nào đó, phải đánh cả bằng điểm và diện. Không chỉ tạo nên một tiếng vang rồi tắt ngụm mà phải bằng mọi cách, cứ theo khả năng riêng, mỗi người mỗi nhóm...tìm yếu điểm của địch mà nhắm tới, như các miếng đá phẳng mặt được phóng veo veo vào đầu con rắn. Trước đây, chúng ta có "Tiếng bom Sa điện" nhằm thanh toán tên Toàn quyền Pháp hung dữ...nhưng, sau đó, còn có thêm những cuộc nổi loạn khác như của Đội Cấn, của Nguyễn Thái Học..v..v...nên mới tạo được thắng lợi cuối cùng.

    – "Mình không khả năng làm được như anh ấy, nhưng tôi sẵn sàng ủng hộ những người làm những việc vì sự công bằng và lẽ phải".

    Cái ông giáo sư ngang tàng ngày nào vẫn còn tiếp tục nghiêm chỉnh đi theo con đường ly tưởng của mình, đã được vạch ra từ ngày mới bước chân vào ngưỡng cửa Trung học. Điều này không là sự thổi phồng quá đáng. Mỗi tháng, ít ra là một lần, anh ta về lại quê nhà, phát tiền cho mấy đứa trẻ con nghèo khổ, cho tiền người già, kẻ đau yếu. Ngoài ra, anh còn bỏ tiền xây một số cầu, để bà con có đường đi lại thuận tiện, ngang qua những kinh rạch trong làng, nơi quê của anh ta.

    Xe rẽ ra đầu cầu, nhắm hướng Sài Gòn trực chỉ. Trên đường về, giòng người và xe vẫn bình thản trôi nhanh. Duy trên Xe, mọi người vẫn còn băn khoăn về trường hợp của Việt Khang. Bản nhạc, dĩ nhiên, do anh ta làm lấy. Nhưng, mục đích, như mẹ của anh ta kể lại là, anh ấy nói, nếu không đưa lên mạng thì làm ra để làm gì. Nhưng mọi người vẫn thắc mắc về cái điểm tựa để "mặt phẳng" bản nhạc của anh có sức đẩy tới. Nếu bản nhạc chỉ như hòn đá to, gây một tiếng "đùng" to lớn, làm sóng lan tỏa chốc lát rồi lụi tàn...điều đó cũng nên, nhưng không hoàn toàn tạo nên chiến thắng tối hậu, quyết định. Riêng tôi, mong rằng, các bạn trong nhóm, sau chuyến đi thăm một người vì tương lai đất nước, sẽ bằng mọi cách phổ biến tấm gương này đến nhiều người khác.


    Đặng Quang Chính
    Sài Gòn 30.01.2013
    21:00
    Chào anh chuongd,


    Hôm qua P phá banh máy ở chổ làm, hôm nay dev. Vẫn đang ôm máy mò mẩm sửa , nên có giờ đọc những bài viết này.


    Cám ơn anh đã chia sẻ.
    -Chúa Kitô không có tay mà chỉ trông chờ đôi tay của chúng ta thay đổi thế giới ngày nay.
    -Chúa Kitô không có chân mà chỉ trông chờ đôi chân của chúng ta dẩn bước thế giới nầy đến với người.
    -Chúa Kitô không có môi miệng mà chỉ trông chờ môi miệng của chúng ta nói với mọi người.
    ------ ĐGH Gioan Phaolô II -----

    "Mặt em giận dễ thương "
    "Mặt vợ giận dễ sợ "

    Hình Hội Tết Fairgrounds 2012 @ San Jose.

 

 

Posting Permissions

  • You may not post new threads
  • You may not post replies
  • You may not post attachments
  • You may not edit your posts
  •  
All times are GMT -7. The time now is 03:00 PM.
Powered by vBulletin® Version 4.2.5
Copyright © 2024 vBulletin Solutions Inc. All rights reserved.
Forum Modifications By Marco Mamdouh