Register
Page 2 of 5 FirstFirst 1234 ... LastLast
Results 11 to 20 of 47
  1. #11
    Nhà Lầu
    Join Date
    Sep 2011
    Posts
    497
    .





    Đâu Đó Có Một Nỗi Nhớ


    - Anh làm thơ tình hay quá nha.
    - Anh không làm thơ tình bao giờ.
    - Thơ anh vậy mà nói không là thơ tình hả? Tình quá đi chứ.
    - Anh chưa bao giờ bị thất tình nên không làm thơ tình được. Phải bị thất tình rồi mới làm thơ tình được.
    - Chứ anh làm thơ gì đó?
    - Anh làm thơ quê hương, gia đình...
    - Chời ơi, thơ toàn là nhớ thương mà nói không là thơ tình.
    - À, thơ nhớ thì có.
    - Thơ nhớ của anh đó, nhớ da diết, nhớ rụng rời. Vậy không tình sao nhớ?
    - Hahaha...
    - Không tình mà nhớ đến làm thơ như anh, nếu có tình thơ còn ướt át đến đâu nữa hả anh?
    - (lại cười lớn hơn ...) Cũng chỉ là tưởng tượng thôi mà.

    - Chịu thua anh rồi đó nghen. À em biết rồi, thơ anh mới có tình tình thôi chứ chưa phải là tình. Cũng như anh, mới có già già thôi chứ chưa phải là già. Chịu chưa?
    - Em nói vậy anh chịu lắm.

    Tôi biết rồi, trong anh vẫn cómột nỗi nhớ từ nơi xa xôi ấy. Dù biết chỉ là dư âm ngày cũ. Xa lắm rồi. Trong những phút bâng khuâng, hồn thơ kéo về, thì kỷ niệm còn đó, và anh đã viết nên những câu thơ thật tuyệt vời, thật đẹp. Phảng phất trong nỗi nhớ có mùi hoa dạ lý hương, bình hoa người ta gửi tặng anh khi đi trọ học xa nhà. Mỗi buổi tối ngồi học bên cửa sổ, nhìn bình hoa, mùi hương thoang thoảng nhẹ nhàng.... chả trách gì mấy mươi năm sau anh chẳng quên được...

    Dù đã xa, anh vẫn nhớ ánh mắt người ta nhìn anh là lạ từ ngày ấy... Chỉ là một thoáng qua, chỉ một chút gửi gấm trong ánh nhìn, vậy mà theo anh cả đời. Không làm anh bận lòng, bận trí, nhưng đâu đó mùi hương ấy vẫn quấn quyện trong chữ nghĩa của anh. Chẳng thể gọi là tình yêu chả trách nào anh bảo thơ anh không phải thơ tình. Vậy là anh may mắn. Không có chuyện tình đẫm lệ, không có chia tay ngậm ngùi, để bây giờ thơ anh chỉ viết về một nỗi nhớ nhẹ nhàng nhưng thấm đượm thật lâu như hương hoa từ thời mới lớn.

    Đâu đó vẫn có một nỗi nhớ, dù mong manh nhưng không mơ hồ.
    Đâu đó vẫn còn một chút tình, dù không hiện thực nhưng vẫn hiện hữu.


    Nguyệt Hạ


  2. #12
    Biệt Thự ndangson's Avatar
    Join Date
    Sep 2011
    Location
    dangsonfr.blogspot.com
    Posts
    4,379
    .



    Ở đâu đó .



    Lắm khi mình bí chữ sau một ngày mệt nhoài ...

    Chiều xuống,đi làm về,rời khu vườn đầy tiếng chim hót giữa hoa lá,rời một chỗ ngồi yên tĩnh,mở cửa văn phòng,nghe vài bài nhạc nhẹ ( loại blues,bossa nova ) ..Có khi ngồi yên,thừ người nghe cơn uể oải kéo đến .

    Viết gì khi đầu óc rã rời ?

    Viết gì khi đôi mắt chực chờ đòi đi ngủ để lấy lại sức ?

    Có nhiều điều để viết : Viết về một tia nắng rưng rưng có lẫn bụi mưa của những ngày muốn mưa - Viết về một sân khấu trình diễn đầy ấp người và chợt nhiên cơn hứng kéo đến,mình đã đứng dậy phụ diễn với anh chàng nghệ sĩ ấy ( Những tiếng cười,những câu nói vui đùa dí dỏm đã làm người say,say ... )


    Có rất nhiều điều để mà kể .Kể về một thoáng đời .

    Có lắm khi,ngừng viết,để dành một khoảng trống và mình đọc ......:



    ....











    Đâu Đó Có Một Nỗi Nhớ


    - Anh làm thơ tình hay quánha.
    - Anh không làm thơ tình bao giờ.
    - Thơ anh vậy mà nói không là thơ tình hả? Tình quá đi chứ.
    - Anh chưa bao giờ bị thất tình nên không làm thơ tình được. Phải bị thất tình rồi mới làm thơ tình được.
    - Chứ anh làm thơ gì đó?
    - Anh làm thơ quê hương, gia đình...
    - Chời ơi, thơ toàn là nhớ thương mà nói không là thơ tình.
    - À, thơ nhớ thì có.
    - Thơ nhớ của anh đó, nhớ da diết, nhớ rụng rời. Vậy không tình sao nhớ?


    - Hahaha...
    - Không tình mà nhớ đến làm thơ như anh, nếu có tình thơ còn ướt át đến đâu nữa hả anh?
    - (lại cười lớn hơn ...) Cũng chỉ là tưởng tượng thôi mà.

    - Chịu thua anh rồi đó nghen. À em biết rồi, thơ anh mới có tình tình thôi chứ chưa phải là tình. Cũng như anh, mới có già già thôi chứ chưa phải là già. Chịu chưa?

    - Em nói vậy anh chịu lắm.

    Tôi biết rồi, trong anh vẫn cómột nỗi nhớ từ nơi xa xôi ấy. Dù biết chỉ là dư âm ngày cũ. Xa lắm rồi. Trong những phút bâng khuâng, hồn thơ kéo về, thì kỷ niệm còn đó, và anh đã viết nên những câu thơ thật tuyệt vời, thật đẹp. Phảng phất trong nỗi nhớ có mùi hoa dạ lý hương, bình hoa người ta gửi tặng anh khi đi trọ học xa nhà. Mỗi buổi tối ngồi học bên cửa sổ, nhìn bình hoa, mùi hương thoang thoảng nhẹ nhàng.... chả trách gì mấy mươi năm sau anh chẳng quên được...

    Dù đã xa, anh vẫn nhớ ánh mắt người ta nhìn anh là lạ từ ngày ấy... Chỉ là một thoáng qua, chỉ một chút gửi gấm trong ánh nhìn, vậy mà theo anh cả đời. Không làm anh bận lòng, bận trí, nhưng đâu đó mùi hương ấy vẫn quấn quyện trong chữ nghĩa của anh. Chẳng thể gọi là tình yêu chả trách nào anh bảo thơ anh không phải thơ tình. Vậy là anh may mắn. Không có chuyện tình đẫm lệ, không có chia tay ngậm ngùi, để bây giờ thơ anh chỉ viết về một nỗi nhớ nhẹ nhàng nhưng thấm đượm thật lâu như hương hoa từ thời mới lớn.

    Đâu đó vẫn có một nỗi nhớ, dù mong manh nhưng không mơ hồ.
    Đâu đó vẫn còn một chút tình, dù không hiện thực nhưng vẫn hiện hữu.

    Nguyệt Hạ
    Cuối tháng tư 2013



    .....



    Đọc xong,thử viết câu góp ý :






    dangson.fr
     
    
    Ở ĐÂU ĐÓ
    ________________________



    Trời ngừng mưa - Ghé đọc trang viết của cô ,anh cảm thấy nhẹ nhàng ( ở một góc sớm )

    Nếu Cô là một nhà văn,có thể ở một vài bài,anh sẽ bầu cho cô là nguời viết nhẹ nhàng nhất trong năm 1900......

    ( Vì ở thời ấy ,chưa có ai viết nhẹ nhàng man mác như cô.Trần Mộng Tú,Nguyễn Ngọc Tư,Nguyễn Xuân Hoàng và cả đăng sơn.fr thì chỉ là những nguời chập chửng viết sau này mà thôi ) - Chẳng biết họ đã viết gì?.....


    Cô nè.

    Anh xin cô bài viết tên : Đâu Đó Có Một Chỗ Nhớ - để mang vào blog Chúng Mình của anh. Biết đâu,có ngày anh dịch bài này qua tiếng Pháp - Biết đâu, có kẻ đọc mà rưng rưng ( Khi đọc văn nhẹ nhàng,nguời ta dịu đi... )



    anh


    NgụyHúc

  3. #13
    Nhà Lầu
    Join Date
    Sep 2011
    Posts
    497

    Mưa Thu

    .






    Mưa Thu


    1:30 trưa, trời đổ mưa. Sáng sớm hôm nay trời đã âm u và đài khí tượng tiên đoán chiều sẽ mưa. Vậy mà mới trưa đã nhỏ giọt xuống rồi ...

    Trời buồn lắm. Mây mờ mờ, không đến nỗi xám xịt nhưng không thấy mây trắng đâu cả. Gió thổi các cành cây nghiêng qua nghiêng lại. Gió thổi lá rơi bay trên mặt đường làm thành tiếng động vui tai. Trận mưa đầu tiên của mùa thu. Lạ ha. Nơi đây, mùa thu có mưa. Tưởng chỉ đến mùa đông mới là mùa mưa chứ ... Hồi trước ở phố núi thì mùa hè tr
    ời mưa tầm tả.

    Nhưng ngồi nhìn mưa cũng thú vị lắm. Cái cảm giác ngày xưa lại trở về trong đầu. Mưa, mưa, ướt át, bùn sình, lạnh, đủ hết nhưng con nhỏ vẫn yêu mưa, thích mưa và thèm mưa. Chạy ra sân dọn mấy thứ còn đang vươn vãi, mùi đất nóng có vài giọt nước bốc lên hăng hăng. Hồi xưa mà đi ra ngoài lúc này hay bị la vì hơi đất sẽ làm bị cảm. Cái gì cũng gợi nhớ đến hồi xưa. Hai chữ đó sao mà chứa chất thật nhiều thứ khó quên. Nhớ những ngày mưa khi còn đi học, bà hiệu phó bắt nữ sinh vẫn phải mang áo dài trắng quần trắng đến lớp, không phải vì mưa mà cho mang quần đen. Bọn con gái khổ sở không ít vì có ai muốn quần trắng mình trở nên quần đỏ bởi màu đất thấm mưa? Vài cô gái cẩn thận mang quần đen đi ngoài đường và mang quần trắng để trong cặp, đến trường thay ... Nhưng đó chỉ là chuyện của các cô nàng điệu đàng thôi. Bọn con gái lóc nhóc của tụi mình thì cứ xắn quần lên khỏi đầu gối, gõ guốc lọc cọc đi trong mưa . Bao nhiêu bùn đất văng lên bắp chân thì đến trường giơ chân ra trước hàng hiên, nhờ nước mưa rửa giùm. Ngâm chân trong nước lạnh hàng giờ, lúc ấy không ai thấy đau nhức gì, nhưng bây giờ mấy mươi năm sau mới lãnh đủ hậu quả. Hình như ai cũng bị phong thấp nhức mỏi khi trở trời.

    Trời mưa còn là cái cớ để đi học muộn. Ai muốn thức dậy sớm khi trời còn mờ mờ, lạnh ngắt và mưa nhỏ giọt tầm tả ngoài kia? Vậy mà những cô gái nhỏ vẫn phải bò dậy, mắt nhắm mắt mở, sửa soạn và bước ra khỏi nhà trong lúc trời mưa không dứt. Người có tiền thì đi xe lam, người không có thì cuốc bộ. Mà cho dù đi xe lam hay đi bộ gì thì cũng bị ướt giống nhau. Vì từ nhà ra đến bến xe lam cũng không phải là gần, và từ chỗ xe ngừng đi vào trường phải qua một sân đá banh toàn đất đỏ khi trời mưa trở thành bùn lầy trơn trợt.

    Trời mưa ở phố núi nếu đi đường Trịnh Minh Thế thì cũng đẹp và nên thơ lắm. Con đường có hai hàng cây đan kín trên cao. Lá xanh rợp bóng khi tan trường. Nhưng mùa mưa cũng là mùa sâu nở. Đi học trên đường đó thỉnh thoảng nghe tiếng các cô gái la chí choé và chạy tán loạn. Bọn sâu đùa dai lắm, đang đi tự nhiên các cô thấy mấy con sâu to tướng treo tòn ten trước mặt, bọn nó từ trên cây theo sợi tơ đi xuống. Cũng có nhiều cô bị sâu rớt vào tóc, vào áo, vào lưng... Nhìn lên cũng thấy sâu, nhìn xuống cũng có sâu. Trước mặt, sau lưng, trên cao, dưới đất gì cũng sâu. Nhiều khi con nhỏ gọi con đường đó là con đường sâu róm. dù các anh chị lớn đặt tên là con đường tình sử.

    Như vậy đó, chỉ mỗi một chuyện trời mưa không thôi, cũng có lắm điều để nhắc đến. Chưa hết đâu. Còn tắm mưa, còn lội mưa đi chơi, đi ăn hàng, đi chợ. Mà thôi, hôm nay con nhỏ ngồi nhìn trận mưa đầu tiên của mùa thu nơi đây, lòng đang rưng rưng nhớ về ngày cũ đã qua. Con nhỏ đang nhớ bạn bè giờ đã xa đã phân tán muôn phương tứ hướng. Hôm tuần trước bạn ở Sàigòn gởi thư qua nói, ở đây mưa nhiều quá, không dứt mấy ngày liền. Nhìn mưa bạn nhớ ngày xưa bọn mình cùng đội mưa đi chơi... Nhớ và rất nhớ, khi nào có dịp gặp lại...

    Thôi thì ráng chịu, mỗi đứa ngồi một nơi nhìn mưa, mưa thì cũng chỉ là nước từ trời rơi xuống, chắc cũng giống nhau, và tụi mình cũng cùng một niềm nhớ nhung về kỷ niệm của một thuở cùng học cùng chơi với nhau. Nhờ mưa mang đến các bạn nỗi nhớ thương của thời cắp sách, những kỷ niệm vàng của lứa tuổi ngọc. Còn giữ được bao nhiêu thì giữ nhé.


    Nguyệt Hạ
    (Lt - TD)





    ***********************



    Quote Originally Posted by ndangson View Post
    .


    ...

    anh



    NgụyHúc


    Nguyệt Hạ cám ơn anh đăng sơn đã để lại chữ.
    Có một điều, trang này là trang văn chương thơ mộng lãng mạn mà anh dùng tên Ngụy Húc, thấy không ăn "jơ" chút nào hết ạ.
    b-(

    Chúc anh vui khỏe.

    NH

  4. #14
    Nhà Lầu
    Join Date
    Sep 2011
    Posts
    497

    Gió Thoảng Chiều Thu

    .





    Gió Thoảng Chiều Thu


    Buổi sáng trời vẫn còn mưa rỉ rả, mưa nhỏ hạt không dứt từ cả tuần lễ nay. Bầu trời xám chì trũng nặng những nước. Thu thức sớm nhìn mưa qua cửa sổ trong lòng chùng xuống. Cả hai tháng nay cảm giác buồn bã này cứ đến làm Thu không thể tập trung làm công việc hàng ngày. Không ngủ được, nằm nghe mưa rơi gõ đều trên mái nhà, Thu nghĩ ngợi đủ điều. Mọi thứ mọi vật cứ lần lượt chạy qua trong đầu như những ngày còn bé. Lúc nào Thu cũng có một cuộc sống rất “tưởng tượng” trong đầu bên cạnh cuộc sống đầy cam go và thử thách. Trong đó Thu là một cô bé hạnh phúc nhất, được thương yêu chiều chuộng, có được phép tiên biến hóa mọi thứ mình muốn. Thật ra, Thu là con út trong nhà và cũng có đủ oai để mọi người phải chìu theo những gì Thu "ra lệnh". Cha mẹ cưng chìu, các anh chị cũng phải nghe lời Cha Mẹ mà không ai "dám" làm trái ý Thu. Thật là buồn cười, khi Thu chỉ là một cô bé tí tẹo mà muốn gì cũng có người răm rắp làm theo. Đi đến trường học cũng vậy, mấy cô bạn gái cũng làm theo Thu hết mình. Lớn lên một chút thì các anh bạn trai lại còn ga lăng hết mức. Thế là Thu trở nên công chúa từ nhỏ đến “lớn”, và để cũng trải qua những sóng gió, những thăng trầm trong cuộc sống thực tế, gia đình và “hôn nhân”…, cái ‘ảo tưởng của “tình yêu” ngày còn bé ...


    Đang sống giữa mơ và thật thì cuộc đời xoay một vòng 360 độ, mọi thứ thay đổi đảo lộn. Nhưng không vì thế mà Thu hết làm cô công chúa với nhiều quyền hành trong tay. Lúc này Thu lại còn có thêm thế lực nữa vì người lớn đã chán nản và giao hết mọi sự cho Thu nắm giữ. Chỉ vừa mới lớn mà Thu đã phải lo toan hết mọi thứ từ trong nhà cho đến ngoài đường… Mẹ có dạy cũng không chỉ đủ cho Thu tránh hết những cạm bẫy ngoài đời, nhất là những “đường mật qua đường đáng sợ và đáng yêu”!... Một mình Thu phải tính toán mua bán chi tiêu, sao cho đủ, sao cho đừng thiếu....Trách nhiệm thật nặng nề nhưng Thu vẫn rất vui vẻ mà thi hành vì lúc này ai cũng chạy đến hỏi ý kiến của Thu. Tuy phải lo toan mọi thứ nhưng Thu không phải chọn lựa nhiều khi phải quyết định một việc gì.


    Rồi đến lúc Thu phải đương đầu với những vấn đề rắc rối hơn mà Thu phải phân vân suy nghĩ giữa hai sự lựa chọn. Chuyện gì bây giờ Thu cũng phải tính toán suy nghĩ giữa hai con đường. Thường thì bên nào cũng có cái hay và cái dở. Thật là khó cho Thu. Đầu tiên là chuyện tình cảm. Thu có một người “bạn trai” trong lớp năm học 11. Mới đầu thì không sao, Cha Mẹ không biết, chưa có gì xảy ra, hàng ngày đi học chỉ dám nhìn và nói với nhau bằng mắt và quay đi chỗ khác thật nhanh không để ai bắt gặp. Gần đến cuối năm học thì thân mật hơn một tí. Người bạn đã đi ngược đường từ dưới phố lên nhà đón Thu đi học và đưa về mỗi buổi. Giá mà Thu đừng làm rơi một lá thư ra khỏi tập vở ở nhà thì chắc cũng không có gì xảy ra. Một hôm đi học về Cha Thu đứng chờ sẵn với lá thư trên tay nói,
    - Học không lo học mà thư từ vớ vẫn hả ?
    Thu sợ khiếp đảm vì dù được cưng chiều, Cha từ lâu nay vẫn là người rất nghiêm khắc. Cha nói tiếp,
    -Coi chừng mới bây lớn mà lăng nhăng không lo học là bị ăn đòn nát xương đó.
    Thu chỉ biết chống chế,
    -Dạ chỉ mới là bạn trong lớp thôi.
    -Bạn mà đã thư từ như thế này là không được! Cha quát lên.
    Thu không biết nói gì hơn, nước mắt đã bắt đầu chảy vòng quanh.
    -Từ nay không được lộn xộn nữa, không lo học hành đàng hoàng thì cho ở nhà làm việc nhà.


    Thế là Thu phải nói với người bạn đừng đến đón đưa Thu đi học nữa. Nhưng làm sao mà ngăn được tình cảm khi đã nhen nhúm trong lòng. Người bạn trai vẫn tìm cách đón Thu mỗi buổi sáng cách nhà một quãng và vẫn đưa Thu đi học về nhưng không đến tận nhà. Cứ như vậy qua đến hai năm học. Tình cảm chắc là sâu đậm hơn nhưng không ai có dịp tỏ bày ra với người kia. Khi ra trường, chuẩn bị đi thi đại học, mỗi người một hướng đi khác nhau, không còn gặp nhau hàng ngày nữa, Thu phải quyết định chia tay với bạn. Lần đầu tiên trong đời, Thu phải chọn lựa và quyết định dứt khoát, không dễ dàng như nói ra nhưng Thu vẫn phải cứng rắn để làm theo quyết định của mình. Quyết định ngày đó chắc đã ảnh hưởng không ít đến cuộc đời Thu sau này, mãi hoài Thu vẫn thắc mắc không hiểu mình đã làm đúng hay sai khi lúc đó mình còn quá trẻ để có một chọn lựa đúng đắn , đâu là mộng mơ đâu là chân thật của cái gọi là tình yêu …?


    Năm cuối đại học, Thu đã có một người bạn trai khác. Cũng là tình cảm của thời trẻ tuổi. Người ấy chuẩn bị ra đi và muốn Thu cùng đi với anh. Thu suy nghĩ nhiều, ở nhà còn Cha Mẹ già, tuy anh chị nhiều nhưng mọi người đã có gia đình riêng. Thu ra đi thì ai ở đây săn sóc Cha Mẹ khi đã lớn tuổi? Lâu nay Thu là người con duy nhất ở nhà với Cha Mẹ, anh chị không ai ở gần, lâu lâu mới về thăm một lần. Anh bạn muốn Thu đi với anh, còn nếu không đi thì anh muốn cưới Thu ngay lúc đó. Thật là khó xử, Thu học chưa xong, cũng muốn ra trường đi làm tìm một hướng đi và tương lai cho chính mình, vừa lo phụng dưỡng Cha Mẹ một thời gian chứ đâu có muốn lập gia đình ngay như vậy. Người bạn trai có nói với Thu:
    -Em có hiếu với Cha Mẹ em thì anh cũng có hiếu với Mẹ anh. Mẹ anh muốn anh đi, nếu không đi thì Mẹ anh muốn anh cưới vợ. Em muốn ở lại thì lập gia đình với anh.
    Thu nghe anh nói chán quá,
    - Thu muốn học cho xong, nếu muốn cưới Thu sao anh không chờ cho Thu xong đại học chỉ còn một năm nữa thôi?


    Suy nghĩ thật kỹ, Thu lại phải quyết định chia tay anh. Đối với Thu, công cha nghĩa mẹ vẫn nặng hơn là tình cảm mới có đối với người bạn trai của mình. Thu nhớ, mẹ của một cô bạn đã có lần dạy, “cha mẹ chỉ có một, không tìm được người thứ hai, người yêu thì không người này còn người khác”. Và như thế Thu đã phải dùng lý trí của mình để quyết định cho chuyện tình cảm riêng tư. Nhiều lúc Thu nghĩ rằng mình thật may mắn. Chuyện gì mình cũng có cơ hội để suy nghĩ và lựa chọn quyết định theo ý mình. Nhưng đó cũng là điều khó xử cho Thu. Dĩ nhiên khi yêu, ai cũng muốn được sống với người yêu của mình. Nhưng chỉ vì Thu nghĩ đến công ơn của Cha Mẹ lớn lao quá nên Thu không muốn làm buồn lòng đấng sinh thành. Thu biết chắc rằng Cha Mẹ cũng muốn con mình lập gia đình với người mình yêu thưong, không có ai cấm cảng Thu. Nhưng làm sao Thu đành lòng bỏ Cha Mẹ ở một mình để đi theo người yêu được. Thu không nghĩ rằng sẽ có hạnh phúc khi trong lòng mình cứ lo lắng không biết Cha Mẹ mình có ai đỡ đần trong lúc tuổi già sức yếu! Và cũng gần 30 năm sau, Thu cảm nhận được rằng quyết định của mình là sáng suốt đối với ngày xưa bé nhỏ “bềnh bồng sôi nổi” đó bởi vì nhìn lại Thu thực sự không biết cuộc đời mình sẽ ra sao nếu ngày ấy mình “nhắm mắt đưa chân”…, cái cảm giác lành lạnh của chiều thu làm Thu rùng mình quay đi …


    Thời gian qua, Thu cũng đã có gia đình. Đám cưới Thu diễn ra với sự vui lòng của Cha Mẹ hai bên, Thu cũng đã phải suy nghĩ nhiều trước khi có quyết định này. Tại sao Thu lúc nào cũng được chọn lựa, đó là điều Thu thắc mắc. Từ ngày rất nhỏ, Thu đã phải cân nhắc và quyết định thật là nhiều thứ, cho đến bây giờ, lúc nào cũng phải suy nghĩ và cân nhắc và quyết định. Đôi khi, Thu nghĩ rằng tại sao không phải là “chuyện đến thì phải đến” như vậy chắc là đơn giản hơn, khỏi phải suy nghĩ nhức đầu. Nhưng rồi Thu lại thấy mình được may mắn. Có thời gian, có điều kiện để phân tích, suy nghĩ và chọn lựa, như vậy thì sau nay sẽ không hối hận là hồi đó mình đã không suy nghĩ chín chắn! Quyết định đúng hay sai, chỉ mình Thu biết theo lý lẽ của mình. Và kết quả vừa ý hay không, cũng chỉ mình Thu chịu vì đó là do quyết định của Thu đã chọn.


    Như vậy đó, cuộc đời Thu đã trôi qua, mấy mươi năm rồi, cũng không phải là không có sóng gió, nhưng cũng không đến nỗi bão bùng ghê gớm lắm. Thu cũng không bao giờ nghĩ lại về những quyết định và sự chọn lựa của mình. Bây giờ, dưng không hai tháng nay, Thu bỗng thắc mắc tại sao mình cứ có cảm giác buồn bã không giải thích được. Cũng không phải đứng núi này trông núi nọ, Thu bằng lòng với cuộc sống của mình không đòi hỏi gì hơn. Nhưng Thu cũng không thấy được ý nghĩa của cuộc đời mình một cách rõ ràng. Không hiểu tại sao bây giờ Thu lại thấy trống vắng và thiếu thiếu một cái gì …, cái cảm giác đó cứ như những cơn gió thoảng mùa Thu chợt đến rồi chợt đi … !!!


    Có phải chăng con người không bao giờ bằng lòng với những gì mình đang có và hiện hữu hay là khi con người đạt đến một tiêu chuẩn nào đó thì tất cả mọi thứ trở nên vô nghĩa?



    Nguyệt Hạ
    (Lt - TD)




  5. #15
    Nhà Lầu
    Join Date
    Sep 2011
    Posts
    497

    Anh Cho Em Mùa Xuân

    .



    Lời nói đầu: Trước năm 1975 có thể nói người có nhiều thơ phổ nhạc nhất là thi sĩ Kim Tuấn, trong đó có hai bài nổi tiếng được nhiều người biết đến, Anh Cho Em Mùa Xuân do Nguyễn Hiền phổ nhạc từ bài thơ Nụ Hoa Vàng Ngày Xuân và bài Những Bước Chân Âm Thầm do Y Vân phổ nhạc từ bài thơ Kỷ Niệm.

    Rằm tháng tám năm nay đánh dấu mười năm ngày thi sĩ Kim Tuấn qua đời. Để giữ mãi hình ảnh người đã "làm chiếc cầu nối giữa thơ ca và âm nhạc trước năm 1975" (Du Tử Lê), tôi xin đăng lại một bài viết trước đây về thi sĩ Kim Tuấn. Xin chia xẻ một vài kỷ niệm nhỏ tôi có với nhà thơ.



    Anh Cho Em Mùa Xuân




    Năm nay hình như thời gian đi nhanh hơn, vừa mới Tết Tây lại chuẩn bị Tết ta. Đâu đó đã vang lên những bài hát Xuân, những bài hát chúng ta nghe quen thuộc năm này qua năm nọ, một trong những bài ấy là bài "Anh Cho Em Mùa Xuân", do Nhạc Sỹ Nguyễn Hiền phổ nhạc từ bài thơ Nụ Hoa Vàng Cho Em của nhà thơ Kim Tuấn.

    Tôi gặp anh Kim Tuấn từ khi còn bé tí, hình như lúc mới lớp ba lớp nhì gì đó. Vì là anh họ nên chúng tôi luôn gọi anh là anh Khuê chứ ít khi gọi bằng bút hiệu làm thơ của anh. Tôi là con gái út thường được theo Thầy tôi đi thăm viếng bà con các nơi. Khi ấy vào buổi sáng, Thầy tôi hay đến nhà bác B.T., thân sinh của anh Khuê, nhà bác là tiệm thuốc tây Kim Tuấn ở đường Phan Bội Châu dưới phố.

    Đến nhà, người lớn trà nước nói chuyện với nhau thì bác gái luôn đưa tôi ra phía sau tìm thức gì đó cho tôi ăn và hỏi chuyện. Hai bác chỉ có anh là con trai một nên có lẽ bác gái cũng hơi buồn khi anh đi vắng, nhà vắng vẻ. Đối với anh tôi là cô em nhỏ trong nhà. Anh rất hiền, ít nói, hay cười. Tôi vẫn nhớ mãi, bác gái thường đặt tôi ngồi trên bộ xa lông nệm dày êm ái, chung quanh có những chiếc gối đệm lưng màu đỏ đậm thật là ấm mắt. Bác thường làm bánh mì ốp la cho tôi nếu xuống sớm. Khi đến bữa trưa thì bác làm cơm và cả nhà dùng bữa chung. Có khi xế chiều thì bác gọi những phần nem lụi từ gánh nem nướng của bà Khanh trước nhà vào cho tôi nhâm nhi. Rất nhiều lần ăn xong bác bảo tôi lên giường ngủ trưa. Không quên được chiếc giường nệm cao ngất mà tôi phải leo lên một cách vất vả, với khăn trải giường bằng sa tanh trắng láng mướt và mát mẻ...

    Đến nhà nhiều lần nên hai bác coi tôi như con ruột và anh Khuê cũng dành thì giờ nói chuyện với tôi mỗi khi gặp. Anh hay hỏi chuyện học hành trường lớp và chú ý đến môn văn của tôi. Mấy năm sau, khi tôi học trường Nữ Pleime thì anh dạy Anh văn ở trường Phạm Hồng Thái. Tôi nhớ mãi một câu chuyện anh đã kể cho học trò trong lớp và kể lại cho tôi nghe như sau.


    -Ngày cuối tuần có một phụ huynh mời anh đến nhà. Khi anh đến, các cô con gái mang trà ra mời. Anh cầm chén trà lên, ngón tay chạm dưới đáy chén thì thấy nhớt nhợt.... Thì ra người nào đó rửa bát đã không để ý và không rửa kỹ dưới đáy chén. Anh khuyên các cô học trò, từ nay khi rửa chén bát phải để ý rửa kỹ dưới đáy, vì khi người lạ đến, chỉ cần thấy điều sơ hở đó là họ đánh giá không đẹp về mình ngay.



    Câu chuyện anh kể cứ nằm hoài trong đầu tôi. Từ khi đến tuổi phải rửa chén bát, tôi luôn luôn để ý rửa thật sạch bên dưới của các món ly chén... Và khi đến nhà ai, tôi tránh không dám để tay đụng dưới đáy ly chén của họ, sợ lỡ đụng nhằm chỗ rửa không sạch thì cảm giác ấy không bao giờ xoá được, chẳng thà không biết còn hơn.


    Khi tôi lớn dần, anh hay nói chuyện thơ văn. Tôi cũng thuộc nhiều bài thơ anh đưa cho xem và chép vào vở. Từ lúc nào không rõ, ở nhà gọi anh là "Vĩnh Khuê những bước chân âm thầm", cái tên dài thoòng rất đặc biệt, và tôi lúc nào cũng lẩm nhẩm bài hát ấy. Rồi Tết đến thì lại thuộc làu bài, "Anh Cho Em Mùa Xuân", khi nào chưa nghe bài ấy thì hình như chưa có Tết, đối với tôi. Những ngày đầu năm, cả nhà có khi đi chung, có khi mấy chị em đi riêng, thường xuống nhà hai bác chúc Tết, nhưng phần lớn là để gặp anh nói chuyện. Hàng ngày, có khi đi học về, mấy chị em cũng ghé vào nhà anh một tí trước khi về nhà.


    Sau này, gia đình anh dọn về Saigon, hai bác ở tại căn nhà đường Phát Diệm. Lúc đó anh Khuê đang làm thầy giáo. Những năm tháng trước khi bác trai còn khỏe, lần nào đến thăm, chúng tôi cũng ở lại ăn cơm với cả nhà. Bác gái vẫn thương tôi như ngày nào và sự ân cần của bác không thay đổi. Lần đến thăm trước khi đi, anh đi vắng, lúc đó bác trai đã rất yếu, phải thở bình oxy. Chị Khuê, mà tôi gọi là chị Phương, thay bác gái làm cơm đãi khách, hai cháu bé con anh, Bảo Khôi và Bảo Khánh, thật là đẹp trai, mạnh khỏe và hiếu động. Tôi chơi với hai cháu chạy theo muốn hụt hơi. Bác gái đã lớn tuổi, vẫn là hình ảnh một người mẹ hiền đối với tôi. Chị Minh Phương là người hiền lành và chu đáo chăm lo gia đình. Tôi rất thương chị dù mới gặp lần đầu tiên. Hai chị em tâm sự với nhau khi tôi phụ chị làm cơm. Tôi thấy chị quá giỏi, trông nom cha chồng đau bệnh, mẹ chồng già yếu, và hai con nhỏ đang còn phải lo ăn lo bú, mọi việc trong tay chị tươm tất. Người ta nói, sau lưng một người đàn ông thành công là một người đàn bà..... Tôi không cần biết gì hơn, nhưng tôi biết lúc đó, anh Khuê chắc hẳn yên tâm khi ở nhà có một người vợ đảm đang như chị.


    Sau này dù ở xa tôi vẫn biết anh tiếp tục làm thơ. Mấy mươi năm rồi, thơ anh vẫn vậy, tình cảm và dịu dàng, êm ái. Tôi thích nhất mấy câu này của anh, mà tôi đã chép giữ lại từ ngày ấy,


    Ở trên núi ta làm thơ với núi
    có khi buồn làm bạn với rừng khô
    dăm chiếc lá xạc xào trong trí tưởng
    thiên thu ơi lòng nhớ cõi mơ hồ

    Ở trên núi có trời cao gió cuốn
    một mình ta phiêu lãng cùng mây bay
    một mình ta phiêu lãng cuối chân ngày
    ta xứ lạ khói chiều trong mắt đỏ
    em ngậm ngùi chốn ấy nào ai hay
    .....
    (Mình Ta Trên Núi - Thơ Kim Tuấn)



    hay là những câu:

    .....


    Người ở đâu ta ở chốn này
    núi nhìn xanh thẳm chiều mây bay
    mắt nhìn xanh thẳm cơn phiền muộn
    ta với đời ta như giấc say

    Giấc say một chút buồn ghi dấu
    tình đã mù khơi cùng gió bay
    em đã mù khơi cùng cõi mộng
    ta đã mù khơi nào có hay
    ....
    (Một Chút Buồn - Thơ Kim Tuấn)


    Trong những ngày cuối năm nghe lại bài nhạc Anh Cho Em Mùa Xuân, những lời thơ của anh gần như đã nằm lòng vì tôi đã nghe bài này từ mấy mươi năm qua, tôi nhớ đến anh và muốn viết vài hàng, nhắc lại những kỷ niệm về một người anh kính mến. Năm 2003, ngay hôm sau tết trung thu tôi nhận được tin ở nhà gọi sang báo là anh đã qua đời, thật là bàng hoàng và thương tiếc vì anh ra đi quá sớm. Mỗi lần trung thu hay Tết Nguyên đán thì tôi lại nhớ đến anh cùng gia tài thơ anh để lại ... Có lẽ cũng nhờ hơi hướng thơ văn nơi anh khi tôi gặp anh lúc còn rất nhỏ, mà tôi đâm ra yêu thích thơ thẩn từ khi mới lớn cho đến bây giờ.


    Thật sự anh đã cho mọi người mùa xuân, một mùa xuân bất tận qua những lời thơ ngọt ngào của anh. Xin cám ơn anh đã để lại cho đời những vầng thơ dịu dàng, êm ả thấm sâu và sống mãi trong lòng người.


    Đến bây giờ thì anh đã "một mình ta phiêu lãng cùng mây bay" rồi phải không anh?


    Nguyệt Hạ
    (Lt-TD)
    Jan 22, 2013


    Last edited by NguyetHa; 02-01-2014 at 07:00 PM.

  6. #16
    Nhà Lầu
    Join Date
    Sep 2011
    Posts
    497
    .





    Buổi Sáng Trên Biển


    Anh yêu thương,

    Sáng hôm nay, em đi ra bờ biển thật sớm. Mặt trời còn chưa lên, mặt nước còn đen mờ mờ. Sóng thật nhẹ, chỉ như những làn nước chạy dài len lỏi trên mặt cát. Chung quanh không một tiếng động. Khoảng không gian này là của riêng em. Trong đó em thấy có anh và tình yêu của mình như tan loãng, quấn quyện hoà cùng bầu khí em đang thở. Từng dấu chân trần em để lại trên cát được dòng nước biển chạy vào lấp đầy, rồi làn nước lại rút ra xa, mặt cát nguyên vẹn lại như cũ ...

    Tình yêu đến tràn ngập trong em, cũng như những con sóng nhỏ từ xa chạy vào đang từ từ thấm dần trên bờ cát ướt. Những ý nghĩ đầu ngày đến với em, gửi đến anh yêu dấu.

    Hãy tiếp tục làm gió thổi tung bay những sợi tóc dài của em quấn quýt bên bờ vai anh ...
    Hãy tiếp tục thủ thỉ với nhau như những ngón tay truyền hơi ấm trong ngày mưa lạnh....
    Hãy tiếp tục viết chữ nồng nàn cho em đọc như những bức thư tình từ ngày mới lớn...
    Hãy tiếp tục làm người yêu lãng mạn nhất trên đời cho em có những giây phút mộng mơ nhất thế giới ...



    Hãy để em làm mưa ướt đẫm anh với hàng ngàn giọt nhung nhớ từ tình yêu của mình ...

    Hãy ......
    và hãy ......


    Gửi đến anh một ngày mới với những ý nghĩ yêu thương từ em.


    Nguyệt Hạ
    Leo Carrillo 2013


  7. #17
    Nhà Lầu
    Join Date
    Sep 2011
    Posts
    497

    Pleime và Tôi - Huỳnh Công Toàn

    .



    Pleime Và Tôi

    Hùynh Công Tòan
    Thân tặng TD


    Anh khách lạ đi lên đi xuống
    May mà có em đời còn dễ thương


    Xin mượn hai câu trong bài hát “Còn chút gì để nhớ” của nhạc sỹ Phạm Duy để mở đầu cho bài viết này!

    Vâng! Với Pleime, tôi là người khách lạ. Tôi biết đến Pleime- Trường Nữ Trung học - khi còn ngồi trên ghế giảng đường ở …Huế.

    Những chiều bên giòng Hương Giang, anh bạn cùng lớp với tôi thường kể về ngôi trường nhỏ, nép mình dưới hàng cây cao vút, giữa lòng một thị xã vùng Cao nguyên miền Trung. Anh ấy đã có một thời ở thị xã vùng cao này với mối tình học trò dễ thương và thánh thiện.

    Trong tôi, ngày ấy, Pleime vừa xa lại vừa gần. Tôi thường hình dung một thị xã mù sương “ở đây buổi chiều quanh năm mùa đông”, ngôi trường nhỏ, thấp thoáng những tà áo trắng, những tiếng cười dòn tan vỡ òa ra trong không gian tĩnh lặng.

    Số trời run rủi, nhiệm sở của tôi sau khi ra trường lại là Pleiku. Theo chuyến xe chạy than đầy bụi và khói, ì ạch leo từng ki lô mét đường, tôi đến Pleiku vào một buổi chiều mùa đông lạnh giá.

    Theo thư giới thiệu của anh bạn, trong những ngày đầu ở Pleiku tôi trọ ở nhà em!

    “Vai em gầy guộc nhỏ, như cánh vạc về chốn xa xôi”, Vâng! cô bé “của tôi” là như thế, dáng người mãnh khảnh, bờ vai gầy, mái tóc huyền dài ngang lưng. Đó là cô bé nữ sinh Pleime ngày xưa. Một lần nữa tôi lại có “duyên phận” với Pleime thân yêu.

    Nhà em ở đầu con dốc dài giữa phố. Đó là ngôi nhà bằng gỗ, nhỏ thôi, nhưng ở giữa một vườn cây rộng. Tôi còn nhớ cái giếng nhỏ, mỗi sáng em ra lấy nước, giếng có gàu, có ròng rọc nhưng không có tay quay. Em bảo “sợ tay quay ngược đánh phải tay” . Hồi ấy những lúc không đi làm tôi thường quanh quẩn bên em. Nhớ căn bếp rộng hơi bừa bộn vì củi, thùng tưới và các đồ làm bếp, căn bếp đầy những chữ “Chuột” viết vội bằng phấn. Em bảo nơi nào thấy chuột là em viết chữ “Chuột” vào đó để nhớ và tránh xa. Chao ơi là ngây ngô và dễ thương!.

    Em và tôi có đi thăm trường Pleime một lần, đó là lần đầu tôi đi họp nghe phân công nhiệm sở. Vì trể giờ nên ba em bảo lấy xe chở tôi đi, “tiếc” thay, xe hỏng mất yên sau, nhưng may là xe sườn ngang (kiểu xe nam) nên hai đưa tôi cũng chở nhau đi được. Em ngồi truớc, hai chân xếp một phía, tôi vòng tay sang hai bên, cầm ghi đông, đạp xe trên những dốc dài. Chiều hôm đó tôi chở em ngang trường Pleime, rồi đi về phía Biển hồ. Quá trường Phạm Hồng Thái, bên phải là một thung lũng nhỏ, em bảo đó là “Thung lũng Tình yêu”. Sau này mới biết, mọi người gọi đó là thung lũng Phạm Hồng Thái, nhưng… với tôi, đó là “Thung lũng Tình yêu” mãi mãi. Cho đến giờ tôi vẫn còn nhớ cảm giác của buổi chiều hôm ấy, tóc em bay bay vươn vào mắt tôi, chỉ chừng ấy thôi, sao mãi vẫn không quên?!

    Khí hậu Pleiku ngày đó rất đẹp và lạ lẫm. Ngày có 4 mùa, buổi sáng, lúc tôi đi bộ theo những con dốc dài đến nơi làm việc, sương mù giăng kín trời, một lát sau, nắng lên, ấm và sáng như những ngày Xuân ở Huế. Đến trưa, trời cũng chói và nắng như những ngày Hè. Chiều về, gió lành lạnh, là vàng rơi, “đã nghe rét mướt luồn trong gió” như Xuân Diệu viết trong bài thơ “Đây Mùa Thu tới”. Nhưng ấn tượng với tôi nhất là những đêm mùa Đông, sấm ầm ì, chớp giật và mưa như trút nước, tất cả như muốn tỏ rõ sự uy nghi của núi rừng. Những đêm mưa như thế tôi và em đều không ngủ được, em quấn mềm ngồi nép một góc giường, ôm cây đàn ghi ta vừa đàn vừa hát, bao giờ cũng chỉ một bài:

    Ôm lòng đêm
    nhìn vầng trăng mới về
    Nhớ chân giang hồ
    Ôi phù du….
    (Phôi pha- Trinh Công Sơn)


    và tôi! tôi cũng hát, hát cho em và cho cả tôi nghe, cũng chỉ một bài:

    Sợi buồn con nhện giăng tơ.
    Em ơi hãy ngủ, anh hầu quạt đây
    Lòng anh mơ với quạt này
    trăm con chim mộng
    về bay đầu giường ...
    (Ngậm ngùi, Thơ Huy cận, Nhạc Phạm Duy).


    Những lúc như thế tôi thấy như …không hiểu được lòng mình!.

    Những buổi chiều tà tôi thường đứng ở cửa ngõ nhà em, nhìn xuôi về phố chợ và nhớ Huế quê hương, nhớ giòng Hương Giang da diết. Không hiểu sao trong nỗi nhớ của tôi lại có bóng dáng của trường Pleime, với những tà áo dài trắng tinh khôi. Pleime ơi! ngày xưa – khi còn ở Huế - Pleime thật xa, bây giờ thì Pleime lại thật gần, thật gần nhưng sao thấy như trong ảo ảnh?!

    Tôi vẫn tiếp tục đi theo con đường cũ, không dám đổi thay. Còn em! em đi đến một chân trời khác, gần 30 năm rồi tôi không gặp và cũng không biết tin em.


    Năm trước - lúc bước vào tuổi 54 - một lần nữa, tôi lại có “duyên phận” với Pleime: tôi chuyển nhà về cạnh trường. Nghe qua thì lạ, đó mà là “duyên phận” ư? Nhưng với tôi, điều đó làm tôi yêu Pleime hơn, bởi lẽ mỗi sáng thức dậy, nhìn qua cửa sổ, tôi lại thấy trường Pleime, sân trường vắng ngắt, hàng cổ thụ chìm trong sương. Ngôi trường mới nhưng sân trường và dãy nhà bên phải vẫn như những ngày xưa. Một chốc sau, đường đến trường đông nghịt, tiếng trẻ con cười đùa gọi nhau ơi ới. Rồi chiều về, sau giờ tan học, hay vào các ngày nghỉ, ngôi trường vắng lặng, trầm buồn và lòng tôi lại rưng rưng về một Pleime ngày ấy.


    Huỳnh Công Toàn

  8. #18
    Nhà Lầu
    Join Date
    Sep 2011
    Posts
    497

    Thư Gửi Chị

    .






    Thư Gửi Chị

    Chị và các cháu thương nhớ,


    Hôm nọ em nhận được thư chị, như thường lệ nhận tin chị và các cháu em mừng và yên tâm. Trong thư chị kể về một kỷ niệm vào buổi tối khi mẹ vào nhà thương sanh em, chị đi theo mang giỏ áo quần em bé cho mẹ, em đã khóc một mình khi chị nhắc về kỷ niệm xưa ... Cuối thư chị viết một câu làm em suy nghĩ mãi,
    .….”Hãy yêu thương những gì mình đang có và gìn giữ hạnh phúc của gia đình mình.”

    Chị ơi, em vẫn suy nghĩ hoài về hai chữ Hạnh Phúc. Có là thật chăng, khi cái danh từ đó sao mà trừu tượng, mơ hồ.... Biết bao nhiêu người đã bỏ công lao, sức lực, thậm chí tiền bạc nữa để đi tìm cái gọi là Hạnh Phúc... Chính em đây, trong những năm tháng đã qua, và hiện tại, đôi lúc em cũng thắc mắc và tìm kiếm cái sự mơ hồ, mong manh tưởng như không có thật đó.

    Chị còn nhớ không, hồi em còn nhỏ, cả nhà cưng chiều em, cái gì cũng dành phần NHẤT cho em. Từ quà cáp cho đến sách vở, áo quần, món gì em cũng được nhiều nhất. Cái gì đẹp, em cũng muốn món đẹp nhất....Từ đó em quen tật hư, bất cứ điều gì em cũng đòi cho được phần NHẤT về mình. Chị thương em, em cũng đòi chị phải thương em nhất ! Có lẽ đó là niềm hạnh phúc tuổi thơ của em.

    Lớn hơn một chút, em thấy rất Hạnh Phúc (nếu dùng chữ Hạnh phúc ở đây là đúng), khi đi học được điểm cao, được phần thưởng mỗi năm học. Em đã cố gắng rất nhiều để có được những giây phút hài lòng với chính mình trong chuyện học hành ở trường lớp. Bây giờ, ra đời rồi, em hiểu hơn một tí. Em đã biết đến hai chữ “đau khổ” khi không được như ý muốn. Qua những lần khốn đốn đó, em suy luận được rằng, hạnh phúc chỉ là do tâm mình mà ra. Mình bằng lòng thì đó là hạnh phúc.

    Cứ nhìn vào cuộc sống của những người gọi là "nghèo". Họ không có áo quần lụa là, xe nhà sang trọng, ăn bữa nay lo bữa mai, nhưng em nghĩ họ hạnh phúc hơn những người có tiền bạc rủng rỉnh vì họ không phải lo lắng cho những điều vướng bận chung quanh. Không kể đến những người giàu có, chỉ nói đến người có hơi hơi đủ một tí. Cũng phải lo lắng nhiều thứ. Có nhà thì phải lo cho cái nhà, có xe thì phải lo cho cái xe... Ôi thôi là nhức đầu. Có việc làm cao cấp thì nhức đầu với công việc của mình...

    Em có một người bạn, anh và người bạn đời chia tay vì áp lực công việc quá nặng nề. Anh có việc làm và địa vị rất cao, nhưng hình như càng làm lớn chừng nào thì “stress” càng nhiều chừng đó. Anh chị có một cháu trai 10 tuổi, khi thì ở với mẹ khi thì về với bố. Em rất cảm động khi anh viết thư tâm sự, và có một câu như sau,
    …” Nhiều khi lái xe đi làm về, nhìn những cặp vợ chồng dắt con cái chạy lúp xúp dưới mưa để đón xe buýt, anh ước gì mình được như họ, có thể nghèo nhưng vẫn có gia đình đầy đủ, hạnh phúc với nhau....”

    Em tin rằng chị không quên những lúc mình bệnh hoạn, đau yếu. Chị đã trải qua những trận đau, những lần giải phẩu và sự đau đớn tưởng như không thể nào chịu đựng được với sức lực của con người..... Những lúc đó có phải mình chỉ ước ao, giá mà mình đánh đổi tất cả để thoát khỏi những cái đau đớn về thể xác đã làm ảnh hưởng không ít đến tinh thần của mình? Em nghĩ rằng khi ốm đau, không có gì hạnh phúc bằng cơn đau đuợc cất đi và được trở lại sức khỏe bình thường.

    Chị thương nhớ,

    Sau bao nhiêu năm trăn trở cuối cùng em nghĩ ra được rằng, Hạnh Phúc chỉ là những gì do mình định nghĩa theo ý nghĩ riêng của mình. Trong hiện hữu đây, giờ phút này, nếu mình bằng lòng với chính mình và nếu mình có được sự bình an trong tâm hồn thì đó chính là hạnh phúc thật sự. Chẳng thể nào mua bằng tiền bạc, chẳng thể nào đổi chác gì được. Nếu mình không hài lòng với chính mình, với những gì mình hiện có thì mình không khi nào có hạnh phúc được, phải không chị?

    Em rất nhớ chị, người chị đã thương yêu và chăm sóc cho em rất nhiều khi em còn nhỏ. Em nhớ từng món ăn chị nấu cho em, em còn nhớ rõ, chị làm dưa cải rất ngon và em đã tuyên bố, khi em lớn, có tiền em sẽ đưa hết cho chị, để chị làm dưa cải cho em ăn mỗi ngày, chị còn nhớ không? Em cũng nhớ đến những bộ áo quần chị đã may cho em trong từng dịp tết hay nhập trường. Cũng không sao quên được ngày nào chị cũng thắt bím tóc cho em đi học từ lớp nhỏ cho đến lớp lớn.... Chị ơi, cho đến khi chị có gia đình riêng, chị vẫn còn thương và để dành cho em từng món ăn, từng trái cây ngon mỗi ngày em đi học về.....Nhắc đến thì không bao giờ hết được kỷ niệm của chị em mình.

    Vào đời, chị em mình mỗi người đều có cuộc sống riêng, ít có thì giờ để gặp lại nhau. Chỉ còn gặp nhau qua mỗi dịp lễ tết hàng năm hay qua điện thoại, thư từ chữ nghĩa... Bây giờ chị em mình đã xa nhau một khoảng cách quá xa và một khoảng thời gian khá dài. Em luôn gìn giữ những hình ảnh đó trong đầu và nghĩ đến các chị. Em vẫn thương yêu các chị như xưa, và biết rằng em vẫn còn các chị thương yêu mình cũng đủ để gọi đó là hạnh phúc rồi.

    Chị thương yêu,

    Từ khi em suy niệm ra được thế nào là Hạnh phúc, em đã sống một cuộc sống bình lặng hơn, chấp nhận hơn và có thể nói hy sinh hơn để gìn giữ cuộc sống gia đình em ngày nay. Em nói hy sinh vì con người em không phải là người chịu im lặng ngồi yên một chỗ như bây giờ. Em rất sôi nổi và năng động từ ngày còn nhỏ, chị cũng biết em rồi đó. Nhưng chị ơi, em sẽ cố gắng hết sức để sống cho những người thân chung quanh em. Em đã và sẽ quên cái phá phách, cứng đầu cứng cổ của em, em đã chịu yên lặng một thời gian dài rồi, chị biết chứ.

    Cuộc đời như một giòng sông chia ra nhiều nhánh. Mỗi nhánh trôi theo một hướng riêng. Điều đáng quý là mình vẫn nhớ đến mình đã có chung và từ một nguồn mà ra .....Đời sống đẩy đưa mỗi chị em mình đến một bến bờ xa lạ với những bất ngờ mà mình không bao giờ biết trước được. Nhưng mình còn may mắn và hạnh phúc là chị em mình không thất lạc nhau qua bao nhiêu thăng trầm biến đổi. Chị em mình vẫn còn có nhau dù xa xôi cách trở nhưng còn nghe được tiếng nhau, còn nhìn được hình ảnh nhau là điều quý giá mà em luôn nâng niu gìn giữ, đó cũng là một niềm hạnh phúc to lớn không tiền bạc nào có thể mua được phải không ạ?


    Thư đã dài cho em ngừng ở đây. Bàn về hai chữ Hạnh phúc có lẽ chẳng bao giờ đủ và có lẽ còn nhiều thứ cần nhắc đến nữa, hẹn chị lần tới. Chúc chị luôn vui mạnh và các cháu may mắn với công việc. Nhận thư chị cũng là một niềm hạnh phúc, hãy viết cho em chị nhé.


    Em của chị,

    Nguyệt Hạ




  9. #19
    Nhà Lầu
    Join Date
    Sep 2011
    Posts
    497
    .







    Cà Phê Sáng


    Tiếng bàn ghế va chạm mang nàng trở lại thực tế, buổi họp vừa chấm dứt. May mà nàng đang ngồi ở góc bàn nên không ai thấy nàng mơ màng. Nhíu mày để nhớ lại những gì ông boss đã nhắc nhở, hình như cũng mấy điểm cần thiết và quen thuộc, cứ như bài học thuộc lòng của học trò. Một cái vỗ vai nhẹ làm nàng giật mình,
    - Đi ăn trưa với tôi nhé.

    Một người bạn mời, nàng uể oải gật đầu. Đi cho vui, ngồi lại ở sở trưa nay thế nào cũng có màn rơi nước mắt vì cái chuyện ... vô lý...

    Về phòng cất giấy tờ, lấy ví quàng vai nàng đi ra cửa, người bạn đang chờ. Xuống nhà xe, người bạn lịch sự mở cửa xe cho nàng. Trưa hôm nay, nàng để người ấy chọn nhà hàng, lâu lâu dễ tính một tí cho người ta vui. Họ đã chìu chuộng nàng bao nhiêu lần rồi. Ở cái hãng máy bay này, nàng như một vật lạ từ hành tinh khác rơi xuống. Nàng không giống những phụ nữ khác đã làm ở đó từ trước. Hôm kia nghe Dana, nhỏ bạn gốc Africa làm cùng phòng, nói nhỏ với nàng,
    - Tụi nó nói với nhau, muốn đi ăn trưa với bạn phải xếp hàng lấy số đó.

    Nàng không tin ở tai mình khi nghe Dana nói như vậy. Nàng thường nói chuyện với Dana, con nhỏ tính tình dễ thương lắm. Có hai đứa con nhỏ, Dana không có bằng cấp gì nên chỉ được làm những việc lặt vặt trong văn phòng. Họ cũng không muốn Dana trả lời điện thoại.
    - Đừng nghe tụi nó đồn bậy nhé Dana.
    - Tôi nói thật cho bạn biết, mấy tên ở phòng QA nói đó, còn bọn kỹ sư bên Laverne nữa.

    Nàng ầm à ầm ừ cho qua, không cãi với Dana. Ở đây, đàn ông nhiều, đàn bà cũng không thiếu nhưng độc thân thì chỉ có một mình nàng. Mấy mụ kia còn trẻ nhưng hình như ba bốn mụ ly dị chồng.

    Tiếng người bạn cắt ngang dòng suy nghĩ của nàng,
    - Đến rồi, xuống đi chứ.
    - Oh sorry, tôi có để bạn chờ lâu không?
    - Không sao, chỉ vài phút.

    Người đàn ông lịch sự giữ cánh cửa cho nàng, trong tiếng động ồn ào của buổi trưa nơi nhà hàng, người ra vào tấp nập, nàng thoáng thấy một mái tóc quen quen. Không cần nhìn kỹ nàng cũng biết đó là ai. Cảm thấy mệt mỏi, nàng quay sang nói chuyện với người bạn đi cùng, cố tình quên đi hình ảnh đang làm nàng nặng lòng...

    Suốt buổi ăn nàng biết có cặp mắt nhìn sau lưng. Cứ như cái gì làm nhột nhạt sau mái tóc... Thôi kệ, nàng phớt lờ, vui vẻ ăn uống, nói chuyện. Tính sau, thêm một bữa trưa cũng chả chết.


    *****



    Tiếng điện thoại vang lên kéo nàng trở về với thực tại,
    - Maria, Andy insisted that you make coffee in the morning when he has the meeting.
    - Samantha, I told you already. I don't drink coffee. I don't know how to make it.
    - I know. I told them, but he still wants you to be there in the morning.
    - For what? I don't do that job.
    - Maria, you don't have to do anything, I will make the coffee, you just bring to him, only for him and be there in the meeting room.
    - Oh, man, why does he want to give me hard time.
    - I told you. Please just be there. Only when he has meeting. Don't make him mad. We all need our jobs here.

    Chả biết trả lời sao, nàng gác máy. Nghĩ lại thấy tội nghiệp cho những người đàn bà trong hãng... Andy, chủ hãng, là một người Anh trẻ tuổi, bỏ tiền ra làm chiếc máy bay riêng. Những người làm ở đây đến từ một hãng máy bay bị phá sản. Họ cần việc làm. Khi nhận việc, nàng có văn phòng riêng và làm những việc riêng của mình. Từ ngày Andy ghé lại thăm hãng và nói chuyện với nàng một chốc, thỉnh thoảng Andy hay gọi điện thoại hỏi thăm nàng... Lúc đầu, nàng không để ý lắm, cho rằng đó là chủ hãng muốn xem thử người làm mới ra sao. Dần dần, những cú điện thoại hỏi thăm nhiều hơn. Nàng vẫn giữ khoảng cách... Andy còn nói xa nói gần, mời nàng đi nghỉ vào dịp lễ Valentine hôm nọ. Chả bao giờ nàng nghĩ đến chuyện sẽ đi chơi với Andy. Bây giờ thì đến chuyện cà phê sáng... Trong sở hình như ai cũng thấy Andy thích nàng. Và Andy đang muốn dùng quyền làm chủ để buộc nàng phải mang cafe cho hắn khi có meeting buổi sáng thứ hai.


    Ý nghĩ quit job hiện ra trong đầu. Nàng chả cần phải làm ở đây nếu tên chủ muốn show off nàng như thế... Samantha đã kể, Andy rất giận khi nàng từ chối mang cafe những buổi meeting trước. Những người khác năn nỉ nàng, đừng làm Andy giận vì sợ Andy sẽ đuổi việc họ nếu hắn không vừa ý. Nghĩ đến đó, nàng thấy chán nản. Đối với mình, nàng có thể nghỉ việc và tìm việc làm khác, không khó gì. Nhưng thấy thương cho những người đàn bà nơi đó....
    Buổi trưa đi ăn với Dana. Thương nhỏ bạn hiền lành. Kể cho Dana nghe chuyện cafe... Dana nhìn nàng một lúc lâu rồi nói,
    - Không biết nói gì với bạn. Mình khác nhau về văn hoá, tư tưởng, cách sống. Đối với người nước tôi, serving coffee không là vấn đề.
    - Cám ơn bạn đã thấy được sự khác nhau giữa hai lối sống và cách suy nghĩ của hai dân tộc. Tôi không phê bình ai nhưng đối với tôi, tôi không muốn làm công việc đó.
    - Dù sao bạn cũng đang sống trên đất nước này, quên đi một tí được không?

    Nàng ngỡ ngàng, nghe lời nói của Dana. Thì ra nàng hơi cứng đầu và bảo thủ. Ừ nhỉ, nàng đang sống ở đây, có phải ở quê nhà đâu mà vẫn còn giữ những ý nghĩ "phong kiến" ấy... Đúng ra mang cafe ra cho Andy cũng không phải "big deal" gì. Bọn đàn bà con gái trong hãng đã xầm xì, ghen tị, vì Andy chưa bao giờ muốn ai làm chuyện này cả. Bây giờ khi yêu cầu thì nàng phản đối làm ai cũng ngạc nhiên. Hình như đối với họ, điều ấy là một đặc ân...


    Ừ thì thôi, sẽ quên mình một tí. Đừng cứng đầu gàn bướng nữa. Có ai biết mình là ai ở nơi này nhỉ? Chỉ mình tự biết mình "là ai" thôi mà. Thế thì sẽ phải vui vẻ mang cafe cho Andy mỗi sáng thứ hai, và cũng sẽ phải mang cái mặt nạ hân hoan ngồi bên cạnh hắn trong mỗi buổi họp hàng tuần... Ừ thì sẽ làm cho thêm một người vui vẻ, và thêm vài người bớt lo lắng. Mình đã cố gắng không làm ai phải phiền lòng vì mình.

    Thôi thì cứ tự cho là mình có sứ mạng cao cả vậy...

    Trong vài ngày, nàng giải quyết được vài việc bận lòng thời gian qua. Hình như quên mình đi đã giúp nàng đi đến mấy cái quyết định ấy. Thôi cũng được. Rồi cũng xong. Cứ tạm vui với mọi người chung quanh để mình được vui lây. Quên mình một tí mà được việc. Hình như trong hãng, Andy sẽ là người cười tươi nhất mỗi sáng thứ hai. Ghét.


    Nguyệt Hạ
    Nov 11, 2013



  10. #20
    Nhà Lầu
    Join Date
    Sep 2011
    Posts
    497

    Mùa Lễ Năm Ấy

    .








    Mùa Lễ Năm Ấy



    Cả nhà lăng xăng chuẩn bị cho bữa ăn ThanksGiving. Năm nay vui vì có anh chị Joe từ xa về. Hàng năm, anh chị không về nên bữa ăn lễ Tạ Ơn thường không đông đủ mọi người trong gia đình. Còn một điều đặc biệt hơn, vui hơn là cả nhà đang chờ đón cháu bé từ vợ chồng bé Út sau bao nhiêu năm mong đợi.

    Anh chị Joe về tối hôm thứ tư. Sáng dậy, chị Joe bắt tay vào làm bánh ngọt cho món tráng miệng bữa tối. Cả nhà rộn ràng chung quanh căn bếp nhỏ. Đủ thứ mùi thơm bốc lên và tiếng cười đùa của gia đình sum hợp. Không khí cũng giống như ngày Tết ở quê nhà lúc trước. Mấy chị em chia nhau nấu ăn, bé Út trổ tài làm bánh xèo, món ruột mà chị Joe rất thích. Hôm nọ, gọi điện thoại về chị nói,

    -Út nhớ làm bánh xèo hôm đó nghe, không ai làm ngon như em.

    -Chị khỏi lo, khi nào về, em làm thật nhiều cho chị ăn mệt nghỉ luôn.

    Được lời khen như thế thì dù đang mệt mỏi với cái bụng ngày càng nặng nề, bé Út cũng chịu để làm cho chị mình ăn. Cuối tuần rồi, bé Út đã đi chợ mua đủ các thứ rau thơm và tôm thịt. Hôm nay, ngủ dậy sớm, Út nhặt rau, pha bột, làm tôm thịt sẵn sàng để đổ bánh. Bây giờ nấu ăn bằng bếp gas nên đỡ vất vả hơn, ngày ấy toàn nấu bằng bếp củi nên phải trông lửa cho đều, mất thì giờ hơn nhiều. Vẫn còn nhớ mãi, những ngày mưa gió, không đi học, mấy chị em đội mưa mang gạo đi xay, ghé chợ mua ít tôm thịt và rau, về nhà đổ bánh xèo. Trời mưa, củi bị ẩm, đun lên cứ như là hun khói cho tổ ong, ngồi làm bánh mà nước mắt nước mũi dàn dụa.... Nhưng rồi cả nhà cũng có một bữa ăn thật ngon trong ngày mưa bão.

    Chị Năm nấu món cà ri gà, và chị đã cẩn thận mua gà đi bộ để thịt được dai. Nói đến món này thì khỏi chê vào đâu được, những miếng thịt gà được ướp với cà ri dầu vàng óng và chiên sơ lên thơm lừng cùng với những miếng khoai lang bí xắt thành từng miếng lớn cho khỏi bể vụn khi nấu. Nhìn đĩa cà ri lóng lánh màu vàng nghệ, cùng bánh mì nóng bên cạnh, với chanh, muối, tiêu, chưa gì đã muốn nuốt nước miếng cái ực....

    Anh Joe không ăn được thức ăn với các thứ gia vị đậm đà như cà ri, hay bánh xèo với nước mắm, ông Ngoại đã lái xe đi mua gà quay ngoài tiệm mang về cho anh. Ông không quên mua thêm mấy giỏ hoa thật đẹp để trang trí. Đến giờ, bàn ăn thịnh soạn với những món đủ màu trông rất đẹp mắt. Mọi người ngồi quanh bàn ăn và không quên dâng lời Tạ Ơn Trên trước khi bắt đầu. Đã khá lâu, cả nhà mới có được không khí đoàn tụ như vậy. Anh Joe cầm máy quay phim, thâu vào trong ống kính tất cả những hình ảnh từ sáng đến giờ.

    Gần cuối bữa ăn, anh Joe quay sang hỏi Út,

    -Em có biết con em là trai hay gái không?

    -Dạ, em muốn để dành ngạc nhiên cho đến ngày sanh.

    Bé Út đã biết rồi, nhưng cố tình dấu vì không muốn mọi người mua quà cho con mình. Bé chỉ nói với Ông Ngoại thôi, và cũng chính ông Ngoại đã làm cái vụ bói bằng cách cột chỉ vào chiếc nhẫn cưới cho Bé để đoán là con gái hay trai ....

    Mấy ngày sau, anh chị Joe đi về. Trước khi về, anh còn dặn dò bé Út phải lo giữ gìn sức khỏe cho em bé trong bụng. Chỉ là anh rể thôi nhưng anh để ý và lo lắng cho các em vợ thật chu đáo.


    Hai tuần lễ sau ngày ThanksGiving, cả nhà đang ngủ bỗng giật mình thức dậy vì tiếng chuông điện thoại đang reng reng.... Bé Út với tay nhấc ống nói trên đầu giường, trong lòng đang khó chịu, không biết ai gọi vào nửa đêm như thế này.

    - Hello

    Đầu giây kìa, giọng chị Joe đứt quãng,

    -Út ơi, anh.... Joe..... chết.....rồi....

    Bé Út lặng người, mắt mở to, tưởng mình mơ ngủ nghe lầm.

    -Chị nói gì?

    Chị Joe lập lại, tiếng khóc lớn hơn,

    -Anh chết rồi........

    Bé Út nín thở, lấy hết can đảm hỏi chị,

    -Tại sao vậy?

    và không nghe chị nói gì được nữa vì nước mắt đã trào ra, tai ù đi, Bé Út bắt đầu khóc lớn lên. Chồng Út ngồi bên cạnh vợ đã nghe được tin chẳng lành, đón lấy điện thoại trong tay Út và nói chuyện với chị Joe. Bé Út ngã ra giường và khóc nức nở, câu hỏi tại sao cứ lập đi lập lại....
    Vài phút sau, chồng Út đi sang phòng ông Ngoại báo tin cho ông hay. Cả nhà không ai ngủ lại được từ đó cho đến sáng.


    Ngày hôm sau, cả nhà sửa soạn đi thăm chị Joe, bé Út muốn đi theo nhưng mọi người không cho vì bụng đã quá lớn, chỉ còn một tháng nữa đến ngày sanh. Đi đường xa nhỡ có gì thì nguy hiểm cho cả mẹ lẫn con. Trước khi đi chồng Út dặn dò kỹ lưỡng, và hứa sẽ về trong hai ngày nữa để đưa Út đi bác sỹ như đã hẹn. Ở nhà một mình, Út lại khóc khi nhớ đến anh rễ. Út tự trách mình, đã không cho anh biết con mình là trai hay gái khi anh hỏi, để rồi bây giờ anh sẽ không bao giờ biết nữa....

    Hai ngày sau, chồng lái xe về, vừa kịp giờ đưa Út đi bác sỹ. Sau khi khám, bác sỹ thấy có những triệu chứng không tốt nên gởi Út đi sang một bác sỹ chuyên môn khác để khám ngay. Văn phòng bác sỹ kia cách đó một đoạn đường ngắn và nằm ngay trước mặt nhà thương. Vào đó, làm đủ mọi thủ tục, bác sỹ khám xong bảo Út ngồi chờ và gọi điện thoại nói chuyện với bác sỹ của Út. Khi ông đi ra, vẻ mặt nghiêm trọng, Út đoán có việc chẳng lành. Ông nói,

    -Bác sỹ của bà nhờ tôi nói hộ, bà phải vào nhà thương ngay tức thì để giải phẩu lấy em bé ra. Nếu chậm trễ thì sẽ nguy hiểm đến tính mạng cả hai mẹ con!

    Nghe xong, Út rụng rời, tay chân bủn rủn. Út năn nỉ với bác sỹ,

    -Xin bác sỹ cho tôi về nhà một tí, tôi chưa chuẩn bị đồ đạc em bé.

    -Không được, chồng của bà sẽ mang vào cho bà sau. Chúng tôi muốn bảo vệ tính mạng của hai mẹ con.

    Chồng Út muốn được nói chuyện với bác sỹ của vợ. Người bác sỹ này đưa điện thoại và bác sỹ của Út đã giải thích lý do tại sao phải giải phẩu để mang em bé ra. Nguyên do chính là sự xáo trộn tâm lý của Út từ cái chết của anh Joe đã ảnh hưởng đến thai nhi....

    Thấy không còn cách nào khác, Út phải đứng lên cám ơn và chào vị bác sỹ ấy. Ra đến xe, Út năn nỉ chồng chở Út về nhà, chống Út không chịu, và khuyên nên nghe lời bác sỹ..... Cuối cùng chồng Út chở đến nhà thờ gần đó để Út cầu nguyện trước khi đi vào nhà thương....

    Khi Út đến, các cô y tá ở nhà thương đã được bác sỹ báo trước nên họ chuẩn bị cho Út ngay mà không phải chờ đợi gì. Đến lúc này Út cảm thấy bình tĩnh lắm, hết còn hồi hộp như lúc chiều. Nằm trên giường và được chuyền nước biển có thuốc, chồng ngồi bên cạnh nắm tay Út. Hai vợ chồng mỗi người một ý nghĩ riêng, có lẽ trong đầu anh ấy đang lo sợ không biết vợ con có được yên lành trong ca mổ khẩn cấp này không? Út thì nghĩ đến anh Joe và chị mình. Không biết bây giờ chị ra sao. Sáng hôm nay chị phải đi một mình ra phi trường mang xác anh về bên tiểu bang kia để gặp bố mẹ anh ấy. Út thương chị đang còn trẻ mà phải chịu cảnh đau đớn và tiếc rằng mình không được gần chị trong lúc này. Hai chị em rất gần gũi nhau, nhưng chị phải theo chồng nên đành phải ở xa gia đình. Nước mắt lại rơi rơi....

    Đứng bốn ngày sau khi anh Joe qua đời thì con đầu lòng của bé Út ra đời. Thiệp mừng, quà cáp và những giỏ hoa gởi đến thật nhiều. Trong đó có một gói quà của mẹ anh Joe. Kèm theo là một tấm thiệp, bà viết như vầy,

    -"Chúc mừng cháu đã có em bé. Trời đã lấy đi con trai tôi và Trời đã cho lại một cháu bé trong gia đình.
    Thành thật chúc mứng người mẹ trẻ."

    Út lại rơi nước mắt khi đọc tấm thiệp. Nỗi đau của người mẹ khi mất đi đứa con mình lấy gì đền bù được? Trong tâm Út tự hứa, sẽ mang con về thăm bà và mộ anh Joe khi con lớn lên. Những ngày lễ sau đó, không khí trong nhà trầm lặng, nữa thì buồn vì sự mất mát, nữa thì vui vì có em bé ra đời..... Út không thể nào hiểu được, tại sao mọi chuyện lại xảy ra cùng một lúc như vậy, không thể nào so sánh và cũng không thể nào ước ao đánh đổi gì....


    Mỗi năm qua, cứ đến dịp lễ ThanksGiving Út lại thấy nao lòng. Làm sao quên được bữa ăn Tạ Ơn cuối cùng có đầy đủ mọi người ngày hôm ấy? Từ đó về sau, mỗi khi có dịp họp mặt gia đình, Út thường tránh không vào chụp ảnh chung với cả nhà. Út rất sợ, lần cuối, anh Joe đã chụp ảnh, quay phim không thiếu một người nào, và anh đã ra đi..... Út không muốn chuyện ấy xảy ra lần thứ hai nữa.




    Nguyệt Hạ
    ThanksGiving 2011




 

 

Similar Threads

  1. Replies: 63
    Last Post: 10-06-2012, 11:06 PM
  2. ADAM & EVA .com - Cổ tích thời @ - Mưa PN
    By Mưa PN in forum Tùy Bút
    Replies: 57
    Last Post: 09-26-2012, 01:28 AM
  3. Facekini - thời trang cướp biển
    By Triển in forum Lượm Lặt Khắp Nơi
    Replies: 0
    Last Post: 08-25-2012, 12:18 AM
  4. Không có thời gian
    By Võ Thanh Liêm in forum Âm Nhạc
    Replies: 0
    Last Post: 06-08-2012, 06:40 PM
  5. Replies: 1
    Last Post: 12-10-2011, 01:02 PM

Posting Permissions

  • You may not post new threads
  • You may not post replies
  • You may not post attachments
  • You may not edit your posts
  •  
All times are GMT -7. The time now is 05:51 AM.
Powered by vBulletin® Version 4.2.5
Copyright © 2024 vBulletin Solutions Inc. All rights reserved.
Forum Modifications By Marco Mamdouh