chuyện dài ...nhiều tập của VNCS !!!
lnl




Nhạc Vàng, ca sĩ đỏ và văn hóa vận CSVN

Sau ngày CSVN cưởng chiếm Miền Nam Việt Nam Tự Do, màng nhĩ người dân Miền Nam đã bị đục thủng, dội bom suốt ngày đêm với các bài nhạc đỏ như "Tiếng Đàn Ta Lư", "Chiếc Gậy Trường Sơn", "Anh Ở Đầu Sông Em Cuối Sông", "Năm Anh Em Trên Một Chiếc Xe Tăng", "Cô Gái Sài Gòn Đi Tải Đạn", "Tiếng Chày Trên Sóc Bom Bo",... Đây là thời kỳ mà người dân Miền Nam bị ép buộc phải nghe, phải hát những bài nhạc tuyên truyền, nghe rất ngô nghê, chói tai không chỉ về lời nhạc mà luôn cả âm điệu.

Thoạt đầu, cán bộ, bộ đội và người dân Miền Bắc rất hãnh diện về những bài hát đỏ này. Nhưng chẳng bao lâu sau, vì bản năng của con người (bình thường) là luôn hướng tới "chân thiện mỹ", tất cả mọi người, từ quan tới dân (Miền Bắc) đều tìm đến với nhạc Vàng. Lúc đầu còn lén lút vì bị cấm đoán nhưng từ từ cả nước đã nghe nhạc Vàng một cách công khai. Với đủ mọi thể điệu, với những lời ca trữ tình, đầy cảm xúc - tình yêu quê hương, dân tộc, đôi lứa, cha mẹ, gia đình, bạn bè, tình huynh đệ chi binh, ... nhạc Vàng đã đi vào lòng người, mang những nét sâu đậm của một nền văn hóa nhân bản của Miền Nam Việt Nam.



Click here to view the original image of 512x512px.


Chính vì thế các ca sĩ đỏ muốn được nhiều người biết đến đều phải hát nhạc Vàng. Muốn có tiền, có tiếng thì phải hát nhạc Vàng. Muốn được mời đi lưu diễn trong nước hay ở hải ngoại thì phải hát nhạc Vàng.

Nói cách khác, một chế độ đã tự xưng tên vỗ ngực là đã đánh thắng 3 đế quốc Nhật Pháp Mỹ, tự cho mình là "đỉnh cao trí tuệ của loài người", là "thiên đàng CS",... ấy vậy mà lại không có được những bài nhạc (cho ra hồn) để cho các ca sĩ (ca nô) của chế độ nghêu ngao. VNCH không còn nữa, "Ngụy" đã nhào nhưng nhạc Vàng của "Nguỵ" đã thấm sâu vào trong từng tế bào, mạch máu của người CS. Và nực cười thay, tiếng tăm và đời sống xa hoa của các ca sĩ đỏ đã được làm nên, nuôi dưỡng bằng nhạc Vàng của "Ngụy".

Trong nước, thời gian sau này, vì nhận thấy không thể nào ngăn chận trào lưu tiến hóa của con người, CSVN đã "mở trói" cho âm nhạc trong nước, từ đó đã có một số bài nhạc xuất hiện chuyển tãi những dòng cảm xúc chân thật của con người.

Tuy nhiên, vì CSVN là một chế độ vô thần , vô gia đình, vô tổ quốc, vô giáo dục, vô văn hóa, vô liêm sĩ,... cho nên đã sinh sản ra vô số những "nhạc sĩ" xuất thân từ "rác rưởi" ("Cộng Sản là loài cỏ dại, mọc trên hoang tàn của chiến tranh, là loài trùng độc, sinh sôi, nẩy nở, trên rác rưởi của cuộc đời" - Dalai Lama) với những bài nhạc mà chỉ cần thoạt nghe cái tựa bài vô duyên là đã thấy "kinh bỏ mẹ", "hãi thấy cha", chẳng hạn như: "Đường Cày Đảm Đang", "Những Hàng Số Điện", "Lời Cây Cột Anten", "Tổng Đài Tiếng Chim", "Bồng Bềnh Sóng Điện", "Tiệm Bánh Dâu Tây", "Thà Trắng Thà Đen", "Mảnh Ghép Đời Tôi", "Anh Muốn Em Sống Sao", "Người Ấy Và Tôi Em Chọn Ai", "Đưa Nhau Đi Trốn", "Em Mệt Rồi Còn Anh", "Em Đâu Đủ Tư Cách", "Em Đang Đi Bên Ai Đó", "Anh Không Xứng", "Không Ổn", "Trả Giá", "Yêu Như Đúng Rồi", "Đừng Nhìn Em Khóc Mới Biết Em Đau", "Chào Em Bà Xã Người Ta", "Ây Da! Ây Da!", "Không Bao Giờ Bó Tay",...

Quả tình chỉ còn biết lắc đầu ngao ngán, không bó tay thì bó gì đây?!

Còn đối với hải ngoại, CSVN đã trơ trẽn cho phép (nếu không muốn nói là khuyến khích) các ca nô hát nhạc Vàng để làm công tác văn hóa vận. Nhưng văn Hóa vận của CSVN luôn gặp phải sự chống đối quyết liệt ở Úc Châu nhất là các chương trình ca nhạc. Bất kể trời mưa gió, giá buốt hay nắng nóng cháy da, đồng bào luôn có mặt trong các cuộc biểu tình chống văn công CSVN.

Biểu tình là mặt nổi của công cuộc đấu tranh đòi Tự Do, Dân Chủ và Nhân Quyền cho Việt Nam. Đằng sau các cuộc biểu tình là sự làm việc không ngừng nghĩ của BCH CĐNVTD của các tiểu bang với các văn phòng di trú, thuế vụ,... Kết quả là con số các chương trình ca nhạc có ca sĩ đỏ đã giảm xuống. Một phương cách khả thi có thể chấm dứt sự tung hòanh của các ca sĩ đỏ làm công cụ cho các chiến dịch văn hóa vận (theo NQ36) là kêu gọi các nhạc sĩ "Nguỵ" (tác giả của các bản nhạc Vàng) hãy cùng đứng lên bảo vệ bản quyền của mình bằng luật pháp của quốc gia sở tại.



Các tác giả có thể với tư cách cá nhân hoặc dưới danh nghĩa của một hội (có thể lập một hội gọi là, ví dụ, "Hội các Nhạc Sĩ VNCH") sẳn sàng thưa kiện bất cứ bầu show, ca nhạc sĩ đỏ nào sử dụng nhạc của mình mà không xin phép và không trả tiền tác quyền. Xin nhớ rằng các ca nhạc sĩ đỏ (hát nhạc Vàng) được trả cả chục ngàn đô trong một buổi trình diễn trong khi đó thì tác giả chẳng có được một xu. Các ca nhạc sĩ đỏ thì càng ngày càng trở nên giàu sụ, có lối sống xa hoa còn nhạc sĩ "Nguỵ" thì nghèo rớt mồng tơi và đã có nhiều người chết trong sự túng quẩn, nghèo khổ.

Chúng ta đang sống trong những quốc gia mà quyền công dân được pháp luật bảo vệ một cách công minh thì chúng ta cần phải tận dụng những quyền lợi chúng ta đang có (nếu không thì chúng ta đi vượt biên, xin đi tỵ nạn CS để làm gì?!).

Từ nay các bầu show, các ca nhạc sĩ đỏ, trước khi trình diễn, phải xin phép và thỏa thuận trả tiền tác quyền theo sự ấn định của tác giả (giá cả nên được ấn định rõ ràng trên khế ước (contract) theo tỉ số phần trăm của số tiền thâu được trong từng buổi ca nhạc). Đi xa hơn vấn đề tác quyền, các nhạc sĩ "Nguỵ" có quyền (dựa theo luật pháp) cấm chỉ hoàn toàn các ca nhạc sĩ đỏ sử dụng nhạc của mình. Những ai vi phạm (kể cả các đài truyền thanh, truyền hình đỏ có cơ sở trên các quốc gia tự do) thì sẽ bị kiện ngay, kiện trắng mắt và đòi bồi thường thật nặng.

Nếu không được hát nhạc Vàng thì các ca nô chỉ còn biết trở về với nhạc đỏ, rồi sẽ có mấy ai bỏ tiền ra mua vé đi xem các buổi ca nhạc đỏ. Như vậy các ca nhạc sĩ đỏ sẽ không còn tung hoành trên các vùng đất của Người Việt tỵ nạn và vấn đề văn hóa vận của CSVN cũng sẽ sớm đi vào ngõ cụt.

Tuy đã quá muộn, nhưng thà muộn còn hơn không, đã đến lúc các vị nhạc sĩ tài danh của VNCH cần phải đứng lên bảo vệ tác quyền, bảo vệ quyền lợi của chính mình, để không còn bị các ca nhạc sĩ đỏ lợi dụng, sống trên tim óc, sống trên "thân xác" của những đứa con tinh thần của quý vị.

Phan Trâm Anh
15/09/2016