Register
Page 152 of 205 FirstFirst ... 52102142150151152153154162202 ... LastLast
Results 1,511 to 1,520 of 2050

Thread: The Seasons

  1. #1511
    ...for keeps... passenger's Avatar
    Join Date
    Oct 2011
    Posts
    4,141
    Things come to pass
    But the memories stay
    *

  2. #1512
    ...for keeps... passenger's Avatar
    Join Date
    Oct 2011
    Posts
    4,141

    Post ...đôi khi thấy trong cánh chim từng đêm tối...

    Things come to pass
    But the memories stay
    *

  3. #1513
    ...for keeps... passenger's Avatar
    Join Date
    Oct 2011
    Posts
    4,141
    Things come to pass
    But the memories stay
    *

  4. #1514
    ...for keeps... passenger's Avatar
    Join Date
    Oct 2011
    Posts
    4,141

    Post ...nhớ nhớ nhớ nhớ nhớ phút giây ban đầu...*


    Mơ chín mười hai

    ...in memory of a funny winter hồi nớ...

    Đều đặn, chung thủy - khi khoảnh vườn mùa đông ngập lá chết và lạnh tái tê - chàng áo đỏ bay về chẳng biết từ đâu, đứng chễm chệ trên nhánh JRM đẫm sương bên hồ, ríu rít những điều riêng tư gì đó mà có lẽ, chỉ có chàng ta và cô tượng đá choàng khăn rêu hiểu.

    Hôm nay là ngày thứ mười bảy của tháng cuối trong năm. Thím hàn thử biểu bị đông cứng mỏ ở 25oF. Tôi làm ả khùng ngồi trùm chăn trong căn phòng lưới bên cạnh chiếc e-heater nhỏ vừa rên vừa lắc lư lên cơn đồng thiếp - chừng như đang muốn gọi hồn lang thang ai đó về cùng nhảy múa khúc "úi giời ui, dzét" của Mr. nhạc sĩ sầu đông*

    Chỉ tội nghiệp tách cà phê khụt khịt xì khói giữa đôi găng len đã cũ màu mơ chín...
    Có một thời, tôi bị obsessed với cái màu mơ chín này - áo, mũ, găng tay, boots - tất cả đều vàng mơ chín rục khắng khít với mùa đông. Khắng khít đến nỗi có lần chị cười hí hí, diễu:
    "Màu mơ chín sẽ ủ ngọt cái lạnh của quả tim!".
    Anh cũng há há hùa theo vợ thả tao đàn:
    "Mơ chín nẫu mà người không chịu chín. Để mơ buồn mơ quạnh giữa vườn đông. Người giả vờ chín rục cái áo bông. Hờ tay gió tới lay cho mơ rụng. Ấy dà da tẩt cả đều dzô dzụng. Mơ rụng xuống người mơ thành cục băng-băng!".
    Tôi hoạnh:"Cục băng-băng là cục gì, có ăn được không?".
    Thế là anh & chị cùng ré lên cười như bị thọt lét dzô ba sườn. Có lẽ họ đang cho đàn gà mái ăn điểm tâm sáng nên tôi nghe loáng thoáng có tiếng cục ta cục tác lao xao trong speakerphone, chừng như cái lũ "chủ nào tớ nấy" muốn nhắn nhủ:"Cứ ăn rồi khắc biết!".
    Hừm, ăn thì ăn chứ, ngại chi! Tôi nhớ tôi còn một hộp mứt mơ vàng óng nhét trong freezer mà tôi đã mua từ đầu mùa thu năm ấy trên đường ghé thăm (hay quan sát?) bbb.
    Appricot-pie tuy không ngon bằng apple-pie nhưng ăn cũng được. Có điều không nên ăn nó trừ cơm hay thay cho bún dziêu hoặc phở kẻo cái bao tử chua quá sẽ ỏng eo nổi loạn, đêm đông mơ chín rục khiến người cũng suýt tí teo phải gục theo mơ...
    May quá, trong bếp vẫn còn sót bát cơm nguội và lọ thịt gà chà bông.
    Đêm bỗng nghe như có tiếng thở phào nhẹ nhõm...

    Pink
    Things come to pass
    But the memories stay
    *

  5. #1515

  6. #1516
    ...for keeps... passenger's Avatar
    Join Date
    Oct 2011
    Posts
    4,141

    Post ...bữa nay lại rảnh...


    Popcorn for winter


    Đôi uyên ương không còn trẻ mấy ríu rít dìu nhau từ A. qua M. đi shopping for holidays, ghé nhà quăng lên bậc thềm rêu một thùng peanut butter popcorn to tướng rồi ring-ring bảo:"Vừa bốc vừa nhai cho thơm thơm bùi béo những ngày cuối năm buồn tê lạnh cóng!". Lại còn đua nhau dọa dẫm kẻ cô thế nữa chứ:"Cái đầu có rảnh thì chỉ nên gẫu chuyện ngày hôm qua chứ đừng lôi chuyện của ngày hôm xưa ra mà tán nhé. Coi chừng ông bà tổ tiên bị giật mình thì khốn khổ đấy!".

    Hỏi:"Nói thế có nghĩa là gì?"
    Phán:"Điềm! Chuyện gần thì quên, chuyện xa thời nhớ, không sắp lú lẫn cũng sắp được mời đi dự hội thiên đình coi show Casanova valsing cùng tiên nữ!"
    Cười:"Vậy cũng tốt, đỡ tốn khối xu quà cáp lôi thôi để được nghe người mắng mỏ how inconsiderate!"
    Ré:"Hồi nào?"
    Lại cười:"Thì cái hồi anh đòi dzìa quê xây nhà từ đường đó, chả biết có cô Quờn nào đó một hai cứ muốn đem lửa thử chồng-chồng đó! Nghe cũng giông giống chuyện Master Rochester bị ma-phăm nổi lửa ba-bơ-kiu cho Jane Eyre chạy dzô kíu-dzá, nhỉ?"
    Lại ré:"Biết thiên hạ đang điên thế, tại sao còn gửi chai Bordeaux sang biểu đổ thêm vô lửa cho nó có màu hồng, chẳng inconsiderate thì là gì hử hử?"

    Chị lúc nào cũng y chang như rứa với cái bản chất NK thẳng như ruột ngựa - nghĩ sao nói dzậy, nói xong rồi hì, dễ dỗ, dễ quên. Anh biết tỏng cái nết lu loa mà không độc của hiền thê nên lâu lâu bored, giở trò ấm ớ chọc ghẹo cho nhà cửa không bị mốc meo cái mùi "empty nest". Khi hai ông bà lên cơn chòng nhau, tôi ở giữa biết phải làm gì hơn cho êm ả cả hai đằng?! Nghĩ thử xem, lửa Hoạn Thư bốc thì cần có bordeaux cho thêm nồng thêm đượm, lỡ có bị dụ cho tắt thì cũng chỉ có bordeaux khề khà mới khiến cho cơn bẽn lẽn giận hờn được nguôi ngoai, có phải?
    I think U2 should thank me a mountain for being that much of inconsiderate!
    And I don't think a giant tin can of bắp bung bơ đậu phộng is an considerate gift for my cold winter either!

    Well, chừng như bầy se sẻ nâu trong vườn mùa đông của tôi có vẻ khoái chop-chop món popcorns đậu phộng bung bơ...
    Tôi là một ả chủ nhà tốt bụng.
    I will be so happy to share your special gift with them.*

    PinkyPink

    *đọc để cười cho đỡ buồn thôi nhé, cấm giận, nhà đã hết bordeaux dzồi!
    Things come to pass
    But the memories stay
    *

  7. #1517

  8. #1518

  9. #1519
    ...for keeps... passenger's Avatar
    Join Date
    Oct 2011
    Posts
    4,141

    Post ...quay nhìn lại một khoảng trời quên/nhớ...*


    Ai ra xứ Huế


    Nhà Mệ tối nào cũng trải chiếu hoa đổ xâm hường. Chỉ có vài người bạn già tham dự, thêm Mẹ là người khách mới ngồi chăm chú chầu rìa.
    Tôi thường gác đầu lên gối Mẹ lim dim nằm lắng tai nghe tiếng reo của những con xúc xắc khiêu vũ lanh canh trong lòng chiếc tô men sứ. Thỉnh thoảng có người bạn Mệ được đỗ trạng nguyên chi đó hưng phấn thò tay bẹo má tôi trêu:"Một cái nhéo đổi 11 xu kền*, chịu không?".
    Tôi có không chịu cũng chẳng được với các mệ - má của bất cứ đứa trẻ 5 tuổi nào mà chẳng phúng phính hồng hào? Tôi cũng chẳng hiểu tại sao chỉ là 11 xu cho một cái bẹo má mà lại không phải là 15 xu hay 20 xu? Nhưng 11 xu đem đổi cũng được kha khá những viên kẹo ú gom đầy một vốc tay non, thơm thơm mùi gừng rắc sương bột trắng.

    Mệ nấu thức ăn ngon lắm. Chén dĩa nhà Mệ cũng đẹp long lanh. Trong suốt thời gian hai mẹ con tôi ở trọ nhà Mệ và cùng ăn cơm tối chung với Mệ - tôi cân nặng thêm được 2 ký. Má tôi càng phính, những cái bẹo yêu càng nhiều, tôi nhai kẹo ú gừng bắt mỏi cả răng. Người mẹ phải chạy ra phố lùng mua một con heo đất nung màu nâu đỏ sậm để hạn chế bớt cái nết chuộng ngọt của đứa con. Ấy, nhờ cái bụng phệ của con heo đất nung mà tôi đã để dành được những mười mấy đồng kền khi hai mẹ con chúng tôi lên tàu từ giã mảnh đất thần tiên. Qua câu chuyện kể giữa Mẹ và Bố sau này, tôi mới biết Mệ vốn là con cháu liên quan tới hoàng tộc hoàng tôn chi đó mà tôi không còn nhớ rõ. Mệ là người đã từng hối Mẹ đem gia đình ra H. sinh sống trong ngôi nhà rêu phong cũ kỹ của Mệ cho vui. Mệ sống một mình, không chồng, không con cháu. Tôi thích Mệ, thích những bữa cơm thơm thơm, thích những đêm đổ xâm hường náo nhiệt, thích cả những viên kẹo ú ngọt lịm lúng búng trong miệng suốt một mùa lá đổ vàng lối chân qua...

    Nhưng Bà bảo "Không".
    Bố cũng bảo "Không".
    Chị G, cái M, cái A, cái H cũng nhất định gào "Không".
    (họ fell in love with the sea, not with the river!)
    Tất cả họ đang chờ chúng tôi ở một thị trấn biển, trạm dừng chân tạm trên đường thuyên chuyển của Mẹ từ B - nơi mà cái đầu bé tí xíu của tôi hồi đó chẳng có một chút ký ức gì được ân cần lưu giữ lại.
    Và thế là chuyến phiêu lưu kỳ thú của hai mẹ con dế mèn đành phải kết thúc trong bao tiếc nuối ấm ức khôn nguôi**.

    Ngày cuối, Mệ mặc áo dài lụa trắng tiễn Mẹ và tôi qua những nhịp cầu dài để đến ga xe lửa.
    Chúng tôi đi bộ. Cái va-li và chiếc giỏ xách tay đựng đầy quà H được ngồi trên xích-lô lững thững theo sau.
    Gió lộng vi vu. Dòng sông trôi cuồn cuộn. Mắt Mẹ buồn. Tôi khóc.
    Mái tóc cắt ngắn của Mệ bay bay trắng bạc một màu mây...

    DzDz


    *
    xu kền là một loại xu riêng biệt được các mệ chế biến ra từ những chiếc muỗng gẫy để chơi đổ xâm hường, it had no value outside the house.

    **Giá như hồi nớ Mẹ cứ đổ lì nhận nhiệm sở mới ở H để chị em chúng tôi lớn lên thành những o áo tím đội nón bài thơ thì có lẽ 1000 năm sau, cái ông sad-sad poet nớ đã không phải miên viễn tháng năm ngồi mần thơ than khóc mãi một khối tình trăn trở bến Văn Lâu, nhỉ nhỉ? Ôi, định mệnh!!
    Things come to pass
    But the memories stay
    *

  10. #1520
    ...for keeps... passenger's Avatar
    Join Date
    Oct 2011
    Posts
    4,141

    Post ...thôi thì ngược cũng là xuôi...*





    So I’ve fallen head over heels
    Into something I never prepared for
    Into something most people can only dream of
    And in that moment, when you feel the love in your soul
    You are at peace


    *Emma Sawyer
    Things come to pass
    But the memories stay
    *

 

 

Tags for this Thread

Posting Permissions

  • You may not post new threads
  • You may not post replies
  • You may not post attachments
  • You may not edit your posts
  •  
All times are GMT -7. The time now is 08:02 AM.
Powered by vBulletin® Version 4.2.5
Copyright © 2024 vBulletin Solutions Inc. All rights reserved.
Forum Modifications By Marco Mamdouh