Register
Page 93 of 93 FirstFirst ... 4383919293
Results 921 to 927 of 927
  1. #921
    Biệt Thự cuocsi's Avatar
    Join Date
    Sep 2016
    Location
    Paris có gì lạ
    Posts
    1,627

    Những người lính đã hết lòng chiến đấu vì tự do cho quê hương













    Cám ơn các bạn lính Ngọc Hân , Hải việt , Hoài Vọng , Kiến Hôi cùng các nữ lưu Ngô Đồng , Thu Vàng , Tà Áo Xanh , Hương Khuya , Thuỳ Linh , Tiểu Vũ Vi đã ghé thăm nhà Lính với cờ hoa ngập trời khiến hào khí dâng cao . Cuốc xin lật lại trang cũ , lưu giữ những hình ảnh quý báu cùng Bác sĩ Tường “ tung hoành ” mọi nơi , tuổi tác chỉ là con số , tinh thần mới đáng nể ! Cám ơn Hương Khuya , Thu Vàng đã chia sẻ hình ảnh tất niên của gia đình Mũ Đỏ !

    Cuốc xin cáo lỗi cùng bạn Triển , Ngô Đồng , Hương Khuya về bài Tuyết Trắng tới giờ này vẫn chưa thể cập bến Bá Linh . Công việc bề bộn và còn “ nặng gáng giang sơn” nên Cuốc chưa thể cầm mic nghêu ngao vui ca hát cùng . Cám ơn các bạn đã thương lính già .


    Quote Originally Posted by Kiến Hôi View Post
    Không có gì đã bằng hun mấy đứa nhỏ há? Biệt Động Quân? Mừng thấy anh được hạnh phúc ngập tràn
    Cám ơn bạn Lính Kiến Hôi !
    Cuốc vui khi biết các bạn mình còn sức khoẻ !
    Các bạn Ngọc Hân , Hải Việt vẫn quanh đây !
    Trông tin ông Dù Hoài Vọng !

  2. #922
    Biệt Thự tà áo xanh's Avatar
    Join Date
    Sep 2011
    Location
    Phố Mây
    Posts
    4,710
    Sáng nay được đọc và xem hình mới trong nhà Nói với Lính, vì Lính và cho Lính của anh Cuốc Nghệ Sĩ - Anh Hùng Mũ Đỏ của một chính thể Việt Nam Cộng Hòa kiêu hùng, bất tử, vào dịp Tháng Tư 2024 này.

    Hình ảnh ý nghĩa và quý báu.

    Có một bức ảnh cô gái trong tà áo dài màu cờ vàng Xanh lưu giữ vào máy từ một trang facebook của bạn mà giờ không nhớ cô là ai. Có lẽ cô tham dự một cuộc diễu hành của Cộng Đồng Việt Nam ở Mỹ. Nụ cười khả ái, bừng sáng, thế hệ tiếp nối cha ông trên xứ người.





    Một bài thơ của Yên Hà, viết năm 2016, hệ lụy sau cuộc chiến, chia sẻ lại trong không gian của anh Cuốc Nghệ Sĩ.

    Yên Hà cho phép nhé

    Dân khổ triền miên


    Hôm qua nghe bài hát
    Hôm qua đọc bài thơ
    Nhìn anh nhìn chị xuống đường
    Nhìn các em nhỏ giơ tay đòi "sự thật"

    Nhìn rào cản công an
    Mặt mày đằng đằng sát khí

    Nhìn
    Đồng bào của mình
    Không một tấc sắt trong tay

    Thương đứt ruột
    Mắt bỗng nhiên cay
    Quê hương bây giờ
    Đầy bọn người man rợ
    Đất đã cướp hết rồi
    Biển cả cũng không tha

    Chẳng biết viết gì
    Chẳng biết nói chi
    Nông dân nghèo
    Ngư dân có gì hơn
    Miền Trung ơi sao tội tình như thế
    Đảng mãi còn
    Dân sẽ khổ triền miên.

    yenha

    Inner peace is the key:
    if you have inner peace, the external problems do not affect your deep sense of peace and tranquility...
    without this inner peace, no matter how comfortable your life is materially, you may still be worried, disturbed, or unhappy because of circumstances.

    Dalai Lama -




  3. #923
    Biệt Thự cuocsi's Avatar
    Join Date
    Sep 2016
    Location
    Paris có gì lạ
    Posts
    1,627









    ​Tìm chút quân bình trong thế sự đảo điên :


    Cuocsi

    Cám ơn O Ánh Sao .

  4. #924
    Biệt Thự
    Join Date
    Oct 2011
    Posts
    1,865

    Xin ph
    ép thi sĩ cho đăng lại bài thơ, Thi sĩ đại Niên Trưởng Trần Công năm nay tuổi đã trên 100.

    NGƯỜI LÍNH GIÀ NHỚ THƯƠNG CHIẾN HỮU(Viết cho hương linh cố Trung Tá Thiết Giáp Châu Văn Quan)Quan ơi !
    Thời khói lửa về trên đất nước
    Bạn và tôi dấn bước chiến chinh
    Chung Tiểu Đòan lưu động khinh binh
    Lặn lội khắp bốn vùng chiến thuật.
    Đời chiến binh vô cùng khổ cực
    Nhưng chúng mình vì nước xả thân
    Bạn và tôi thoát chết mấy lần
    Trong những trận Lai Khê, Long Mỹ.
    Tình chiến hữu có chung, có thuỷ
    Hai chúng mình chiến đấu bên nhau
    Nguyền sinh tử cùng chung số phận.
    Hai chiến hữu bên Trời lận đận
    Đêm bên nhau gối súng tâm tình
    Có lắm khi vì bạn quên mình
    Bát nước chia hai cùng đỡ khát
    Đêm sương lạnh núi rừng bát ngát
    Điếu thuốc bẻ đôi sưởi ấm lòng .
    Rồi đến ngày hai đứa chia tay
    Bạn và tôi đổi thay binh chũng.
    Tôi Hiến Binh,bạn ngành Thiết kỵ
    Súng đại liên, thiết giáp tung hoành
    Khắp chiến trường suối rộng, rừng xanh
    Bạn đuổi giặc cứu dân, giữ nước
    Tàn cuộc chiến, giã từ vũ khí
    Nuốt căm hờn chịu cảnh lao tù
    Từ giã đời miền núi thượng VuXong
    một kiếp người trai yêu nước .
    Bạn an nghĩ nơi miền sơn cước
    Tôi lìa quê, đất khách lưu vong
    Nơi xứ người tôi lắm long đong
    Rừng Bắc Việt, bạn yên giấc ngủ.
    Ngủ đi Quan, ngủ giấc ngàn Thu!
    Trên thiên đàng, hồn bạn viễn du
    Dưới trần thế, quê hương cơ cực

    Cứ mỗi Năm đến ngày mất nước (30/4)Kỷ niệm xưa về lại với tôi,
    Người Lính Già Nhớ Thương Chiến Hữu
    Nén hương lòng khói bốc lên khơi.

    Hoa Đô(Lockwood House)Trần Công/Lão Mã Sơ
    Last edited by Ngoc Han; 04-22-2024 at 08:06 AM.

  5. #925
    Biệt Thự tà áo xanh's Avatar
    Join Date
    Sep 2011
    Location
    Phố Mây
    Posts
    4,710
    MỘT PHÓNG VIÊN NGƯỜI ĐỨC VIẾT VỀ VIỆT NAM:

    CHUYỆN BUỒN VIỆT NAM


    Mời các Bạn đọc đoạn kết cuốn sách của tác giả người Đức này, quá hay, khi nào sách in ra, mỗi người chúng ta nên mua một vài cuốn để dành cho con cháu, chắt chúng ta đọc để chúng hiểu sự thật lịch sử.

    Người Đức... nhưng anh nầy có vẻ hiểu chuyện VN hơn rất nhiều người...

    Cuốn sách Đức: “A reporter's love for a wounded people” của tác giả Uwe Siemon-Netto đã được viết xong và đang chờ một số người viết “foreword” và endorsements.

    Bản dịch cũng đã xong, được phép của tác giả chúng tôi xin giới thiệu đoạn kết rất xúc động mà tác giả đã nói lên ước muốn cùng với người Việt Nam nuôi dưỡng niềm hy vọng một ngày không xa Tự Do Dân Chủ sẽ trở lại với quê hương khốn khổ của chúng ta.

    *** Trích từ facebook được gửi đăng bởi Phương Trần. Một cái nhìn của người ngoại quốc về chuyện buồn Việt Nam chúng ta. Phu quân của Xanh đọc thấy hay và giới thiệu cho Xanh đọc. Chia sẻ lại ở Nhà Lính trong dịp cuối tháng Tư.




    Đoạn kết:

    HẬU QUẢ CỦA KHỦNG BỐ VÀ ĐỨC HẠNH CỦA HY VỌNG




    Hơn 40 năm đã trôi qua kể từ khi tôi giã biệt Việt Nam. Vào năm 2015, thế giới sẽ chứng kiến kỷ niệm lần thứ 40 chiến thắng của Cộng sản và nhiều người sẽ gọi đó là ngày “giải phóng”.

    Ga xe lửa Huế, nơi một đầu máy và một toa hành lý khởi hành chuyến tầu tượng trưng 500 thước mỗi buổi sáng vào lúc 8 giờ sẽ không còn đáng đi vào kịch trường của sự phi lý nữa. Nó đã được phục hồi đẹp đẽ và sơn phết lại mầu hồng. Một lần nữa, tương tự như những ngày dưới sự thống trị của người Pháp, nó là nhà ga xe lửa đẹp nhất vùng Đông Dương và tài xế tắc-xi không phải chờ đợi vô ích bên ngoài.

    Mười chuyến tầu thong dong chạy qua mỗi ngày, năm chuyến xuôi Nam và năm chuyến ra Bắc. Gộp chung lại chúng được mệnh danh một cách không chính thức là Tàu Tốc Hành Thống Nhất.

    Chẳng lẽ nào tôi lại không mừng vui? Chuyện này có khác nào bên Đức khi bức tường Bá Linh đổ xuống và những bãi mìn biến mất, và nay những chuyến tầu cao tốc phóng ngược xuôi giữa hai xứ nguyên là Cộng sản bên Đông và Dân chủ bên Tây với tốc độ lên tới 200 dặm một giờ?

    Hiển nhiên là tôi rất vui khi chiến tranh kết thúc và Việt Nam được thống nhất và phát triển, những chuyến xe lửa đã hoạt động trở lại và các bãi mìn đã được tháo gỡ. Nhưng đến đây thì sự tương đồng với nước Đức chấm dứt.

    Nước Đức hoàn thành sự thống nhất, một phần nhờ người dân tại Đông Đức đã lật đổ chế độ độc tài toàn trị bằng những cuộc biểu tình và phản kháng ôn hòa, một phần nhờ vào sự khôn ngoan của các nguyên thủ quốc tế như các vị Tổng thống Ronald Reagan và George G.W. Bush, của Thủ tướng Helmut Kohl, của lãnh tụ Xô Viết Mikhail Gorbachev, và cũng phần khác vì sự sụp đổ có thể đoán trước được của hệ thống xã hội chủ nghĩa sai lầm trong khối Sô Viết. Không có ai bị thiệt mạng trong tiến trình này, không một ai bị tra tấn, chẳng có ai phải vào trại tù và cũng không có ai bị buộc phải trốn chạy.

    Có một khuynh hướng khó hiểu, ngay cả trong số các vị học giả đáng kính của phương Tây đã diễn tả sự kiện Cộng sản cưỡng chiếm miền Nam như là một cuộc “giải phóng”. Điều này đặt ra một câu hỏi: GIẢI PHÓNG CÁI GÌ VÀ CHO AI?

    Có phải miền Nam đã được “giải phóng” khỏi sự áp đặt một nhà nước độc đảng toàn trị được xếp hạng chung với những chế độ vi phạm tồi tệ nhất thế giới về các nguyên tắc tự do tôn giáo, tự do phát biểu, tự do ngôn luận, tự do hội họp và tự do báo chí?

    Một cái thứ giải phóng gì đã làm chết 3,8 triệu người dân Việt từ 1954 đến 1975 và đã buộc hơn một triệu người khác phải trốn ra khỏi đất nước, không những từ miền Nam bại cuộc mà cả từ những bến cảng miền Bắc và làm từ 200.000 đến 400.000 người gọi là thuyền nhân bị chết đuối?

    Có phải là hành động giải phóng không khi xử tử 100.000 người lính miền Nam và viên chức chính phủ sau ngày Sài Gòn thất thủ? Phải chăng chỉ là một màn trình diễn nhân đạo của bên thắng cuộc bằng cách lùa từ một triệu đến 2 triệu rưỡi người miền Nam vào các trại tù cải tạo, trong đó có khoảng 165.000 người mất mạng và hàng ngàn người khác đã bị tổn thương sọ não lâu dài và bị các vấn đề tâm thần do hậu quả của tra tấn, theo một cuộc nghiên cứu của một nhóm học giả quốc tế do Bác sĩ tâm thần Richard F. Molina của đại học Harvard dẫn đầu?

    Từ giữa những năm 1960, những tay bịa đặt chuyện huyền thoại về chính trị và lịch sử của phương Tây, hoặc ngây thơ hoặc bất lương, đã chấp nhận lời giải thích của Hà Nội rằng cuộc xung đột là một cuộc “chiến tranh nhân dân.” Cũng đúng thôi nếu chấp nhận định nghĩa của Mao Trạch Đông và Võ Nguyên Giáp về cụm chữ đó. Nhưng theo luật văn phạm về sở hữu tự theo cách Saxon Genitive quy định thì “chiến tranh nhân dân” phải được hiểu là cuộc “chiến tranh của nhân dân”.

    Thực tế không phải như vậy. Ðã có khoảng 3,8 triệu người Việt Nam đã bị giết giữa các năm 1954 và 1975. Khoảng 164.000 thường dân miền Nam đã bị thủ tiêu trong cuộc tru diệt bởi Cộng sản trong cùng thời kỳ, theo nhà học giả chính trị Rudolf Joseph Rummel của trường Đại học Hawaii. Ngũ Giác Ðài ước tính khoảng 950.000 lính Bắc Việt và hơn 200.000 lính VNCH đã ngã xuống ngoài trận mạc, cộng thêm 58.000 quân Hoa Kỳ nữa. Đây không thể là một cuộc chiến tranh của nhân dân mà chính là chiến tranh chống nhân dân.

    Trong tất cả những lập luận đạo đức giả về cuộc chiến Việt Nam ta gặp quá thường trong vòng 40 năm qua, cái câu hỏi quan trọng nhất đã bị mất dấu hay AWOL, nếu dùng một từ ngữ viết tắt quân sự có nghĩa là “vắng mặt không phép,” câu hỏi đó là: Dân Việt Nam có mong muốn một chế độ Cộng sản hay không? Nếu có, tại sao gần một triệu người miền Bắc đã di cư vào Nam sau khi đất nước bị chia cắt năm 1954, trong khi chỉ có vào khoảng 130.000 cảm tình viên Việt Minh đi hướng ngược lại?

    Ai đã khởi đầu cuộc chiến tranh? Có bất kỳ đơn vị miền Nam nào đã hoạt động ở miền Bắc hay không?

    Không.
    Có du kích quân miền Nam nào vượt vĩ tuyến 17 để mổ bụng và treo cổ những người trưởng làng thân cộng, cùng vợ và con cái họ ở đồng quê miền Bắc hay không?

    Không.

    Chế độ miền Nam có tàn sát cả một giai cấp hàng chục ngàn người trên lãnh thổ của họ sau năm 1954 bằng cách tiêu diệt địa chủ và các đối thủ tiềm năng khác theo cách thống trị theo lối Sô Viết của họ hay không?
    Không.

    Miền Nam có thiết lập chế độ độc đảng toàn trị hay không?
    Không.

    Với cương vị một người công dân Đức, tôi không can dự gì đến cuộc chiến này, hay nói theo lối người Mỹ là “I have no dog in this fight” (tôi chẳng có con chó nào trong vụ cắn lộn này cả). Nhưng, nhằm chú giải cho cuốn sách “Lời nguyện của nhà báo”, tương tự như các phóng viên kỳ cựu có lương tâm, lòng tôi đã từng và vẫn còn đứng về phía dân tộc Việt Nam nhiều đau thương. Lòng tôi hướng về những người phụ nữ tuyệt vời với tính tình rất thẳng thắn và vui vẻ; hướng về những người đàn ông Việt Nam khôn ngoan và vô cùng phức tạp đang theo đuổi giấc mơ tuyệt hảo theo phong cách Khổng giáo; hướng về các chiến binh giống như trẻ con đi ra ngoài mặt trận mang theo cái tài sản duy nhất là một lồng chim hoàng yến; hướng về các góa phụ chiến tranh trẻ với cơ thể bị nhào nặn méo mó chỉ vì muốn bắt một tấm chồng lính Mỹ nhằm tạo một ngôi nhà mới cho con cái và có thể cho chính họ, còn hơn là đối mặt với độc tài Cộng sản; hướng về nhóm trẻ em bụi đời trong thành thị cũng như ngoài nông thôn săn sóc lẫn nhau và những con trâu đồng. Với trái tim chai cứng còn lại, lòng tôi thuộc về những người trốn chạy khỏi lò sát sinh và vùng chiến sự, luôn luôn đi về hướng Nam mà không bao giờ về hướng Bắc cho đến tận cùng, khi không còn một tấc đất nào vắng bóng Cộng sản nữa để mà trốn. Tôi đã chứng kiến họ bị thảm sát hay bị chôn sống trong những ngôi mồ tập thể và mũi tôi vẫn còn phảng phất mùi hôi thối của những thi thể đang thối rữa.

    Tôi không có mặt vào lúc Sài Gòn thất thủ sau khi toàn bộ các đơn vị Quân Lực VNCH, thường xuyên bị bôi bẩn một cách ác độc bởi truyền thông Hoa Kỳ, giờ đây bị những đồng minh người Mỹ của họ bỏ rơi, đã chiến đấu một cách cao thượng, biết rằng họ không thể thắng hay sống sót khỏi trận đánh cuối cùng này. Tôi đang ở Paris, lòng sầu thảm khi tất cả những chuyện này xẩy ra và tôi ước gì có dịp tỏ lòng kính trọng năm vị tướng lãnh VNCH trước khi họ quyên sinh lúc mọi chuyện chấm dứt, một cuộc chiến mà họ đã có thể thắng: Lê Văn Hưng (sinh năm 1933), Lê Nguyên Vỹ (sinh năm 1933), Nguyễn Khoa Nam (sinh năm 1927), Trần Văn Hai (sinh năm 1927) và Phạm Văn Phú (sinh năm 1927).

    Khi tôi viết đoạn kết này, một ký giả đồng nghiệp và một loại học giả sinh năm 1975 khi Sài Gòn bị thất thủ, đã tự tạo cho bản thân một thứ tên tuổi bằng cách bêu xấu tội ác chiến tranh của Mỹ tại Việt Nam. Vâng, họ thật đáng bị bêu xấu. Đúng, đó là sự thật. Mỹ Lai có thật. Tôi biết, tôi đã có mặt trong phiên tòa mặt trận khi Trung úy William Calley bị kết án là có tội. Tôi biết cái tiêu chuẩn đếm xác chết được tôn sùng bởi đầu óc méo mó của các cấp chỉ huy quân sự cũng như dân sự thời đại Mc Namara tại Washington và bản doanh Hoa Kỳ tại Sài Gòn đã làm tổn hại hàng ngàn mạng sống của người dân vô tội.

    Nhưng không có hành vi tàn ác nào của các đơn vị rối loạn Hoa Kỳ và VNCH có thể sánh bằng cuộc tàn sát do lệnh nhà nước giáng xuống đầu người miền Nam nhân danh Hồ Chí Minh. Những tội ác mà cho đến ngày nay những kẻ kế thừa thậm chí vẫn không thừa nhận vì không ai có cái dũng cảm hỏi họ: Tại sao các anh thảm sát tất cả những người vô tội mà các anh rêu rao là đi chiến đấu để giải phóng họ?

    Với tư cách một người Đức, tôi xin được thêm một đoạn chú thích như sau: tại sao các anh giết người bạn của tôi là Hasso Rüdt von Collenberg, tại sao lại giết các bác sĩ người Đức ở Huế, và anh Otto Söllner tội nghiệp mà “tội ác” duy nhất là dạy trẻ em Việt Nam cách điều khiển một ban nhạc hòa tấu?

    Tại sao các anh bắt cóc những thanh niên thiện nguyện Knights of Malta, làm cho một số bị chết trong rừng rậm và số khác thì bị giam cầm tại Hà Nội?

    Tại sao các anh không bao giờ tự xét lương tâm về những hành động đó, theo cách những người Mỹ chính trực trong khi họ đã được xác định một cách đúng đắn là họ thuộc về phía lẽ phải trong cuộc Đại Chiến Thứ Hai, vẫn bị dằn vặt bởi cái di sản khủng khiếp để lại vì đánh bom rải thảm những khu dân cư trong nước Đức và tấn công bằng bom nguyên tử xuống Hiroshima và Nagasaki?

    Hồi tưởng lại cuộc thử thách trên con đường mòn Hồ Chí Minh trong tạp chí Der Spiegel, cô y tá Tây Đức Monika Schwinn nhớ lại cuộc gặp gỡ với các đơn vị chiến đấu Bắc Việt trên đường xuống phía Nam như là một trong những kinh nghiệm khủng khiếp nhất. Cô diễn tả cái cường độ của mối hận thù trên khuôn mặt của những tên lính đó và cô viết chính những tên Việt Cộng canh chừng phải khó khăn lắm mới ngăn chận họ không giết những người Đức ngay tại chỗ.

    Không có ai sinh ra là biết hận thù cả. Sự thù hận chỉ có thể có được do dậy dỗ. Nuôi dưỡng tính giết người trong lòng thanh niên là một khuôn phép huấn luyện chỉ có trường phái chủ nghĩa toàn trị là giỏi nhất. Trong cuốn tiểu sử rất hay nói về tay chỉ huy SS Heinrich Himmler, sử gia Peter Longerich diễn tả là ngay cả gã sáng lập viên cái lực lượng tàn độc gồm những tên côn đồ mặc đồ đen cũng khó lòng buộc thuộc hạ vượt qua sự kiềm chế tự nhiên để thi hành lệnh thảm sát Holocaust (Longerich. Heinrich Himmler. Oxford: 2012).

    Chính cái ánh mắt thù hận của những tên sát nhân Bắc Việt tại Huế làm ám ảnh những người tôi phỏng vấn hơn cả. Nhưng dĩ nhiên phải dành nhiều thời gian với họ, chịu sự đau khổ cùng họ, tạo niềm tin và trò chuyện với họ thì mới khám phá ra cái cốt lõi của một phần nhân tính con người, một hiểm họa về mặt chính trị và quân sự vẫn còn quanh quẩn bên chúng ta từ bốn thập niên qua. Chỉ phán ý kiến về nó từ trên tháp ngà đài truyền hình New York hay các trường đại học Ivy League thì không bao giờ đủ cả.

    Trong một cuốn sách gây chú ý về đoàn quân Lê Dương Pháp, Paul Bonnecarrère đã kể lại cuộc gặp gỡ lịch sử giữa Đại tá đầy huyền thoại Pierre Charton và Tướng Võ Nguyên Giáp sau khi Pháp thất trận tại Điện Biên Phủ (Bonnecarrère. Par le Sang Versé. Paris: 1968). Charton là tù binh trong tay Cộng sản Việt Minh. Giáp đến thăm Charton nhưng cũng để hả hê. Cuộc gặp gỡ xẩy ra trong một lớp học trước mặt khoảng 20 học viên đang tham dự một buổi tuyên truyền chính trị. Cuộc đối thoại giữa hai nhân vật đối chọi nhau đã xẩy ra như sau:

    Giáp: “Tôi đã đánh bại ông, thưa Đại tá!”

    Charton: “Không, ông không đánh bại tôi, thưa Đại tướng. Rừng rậm đã đánh bại chúng tôi... cùng sự hỗ trợ các ông đã nhận được từ người dân bằng các phương tiện khủng bố”.

    Võ Nguyên Giáp không ưa câu trả lời này và cấm các học viên không được ghi chép nó. Nhưng đó là sự thật, hay chính xác hơn: đó là một nửa của sự thật. Cái nửa kia là các nền dân chủ như Hoa Kỳ đúng là không được trang bị về chính trị và tâm lý để theo đuổi một cuộc chiến trường kỳ. Sự nhận thức này, cùng với cách sử dụng các phương tiện khủng bố đã trở thành trụ cột trong chiến lược của Võ Nguyên Giáp. Hắn đã đúng và hắn đã thắng. Thậm chí nguy hiểm hơn nữa là ngày nay các chế độ toàn trị đang chú ý đến điểm này.

    Cho đến tận ngày hôm nay tôi vẫn còn bị ám ảnh bởi cái kết luận tôi bắt buộc phải rút ra từ kinh nghiệm về Việt Nam là:
    Khi một nền văn hóa bê tha hủ hóa đã mệt mỏi về lòng hy sinh, nó sẽ có khả năng vứt bỏ tất cả. Nó đã chín mùi để bỏ rơi một dân tộc mà đáng lẽ nó phải bảo vệ. Nó còn thậm chí sẵn sàng xóa đi những mạng sống, sức khoẻ về thể chất và tinh thần, nhân phẩm, trí nhớ và danh thơm của những thanh niên đã được đưa ra mặt trận.

    Điều này đã xẩy ra trong trường hợp các cựu chiến binh Việt Nam. Tác động của sự khiếm khuyết đã ăn sâu trong các nền dân chủ tự do này rất đáng sợ vì cuối cùng nó sẽ phá hỏng chính nghĩa và tiêu diệt một xã hội tự do.

    Tuy nhiên tôi không thể kết thúc câu chuyện ở đây bằng điều tăm tối này được. Là một người quan sát về lịch sử, tôi biết là lịch sử, mặc dù được khép kín trong quá khứ, vẫn luôn luôn mở rộng ra tương lai. Là một Ki-Tô hữu tôi biết ai là Chúa của lịch sử.

    Chiến thắng của Cộng sản dựa vào những căn bản độc ác: khủng bố, tàn sát và phản bội. Hiển nhiên tôi không biện minh cho chuyện tiếp tục đổ máu nhằm chỉnh lại kết quả, cho dù có khả thi đi chăng nữa. Nhưng là một người ngưỡng mộ tính kiên cường của dân tộc Việt Nam, tôi tin là họ sẽ cuối cùng tìm ra phương cách ôn hòa và các lãnh tụ chân chính để họ có thể thoát khỏi những tay bạo chúa. Có thể sẽ phải mất nhiều thế hệ, nhưng điều đó sẽ xẩy ra.

    Trong ý nghĩa này, tôi bây giờ chỉ muốn xếp hàng vào đoàn xích-lô bên ngoài ga xe lửa Huế vào năm 1972, nơi chẳng có người khách nào quay trở lại. Chỗ của tôi ở đâu bây giờ? Tôi còn lại gì nữa ngoài niềm hy vọng?

    Inner peace is the key:
    if you have inner peace, the external problems do not affect your deep sense of peace and tranquility...
    without this inner peace, no matter how comfortable your life is materially, you may still be worried, disturbed, or unhappy because of circumstances.

    Dalai Lama -




  6. #926
    Biệt Thự HaiViet's Avatar
    Join Date
    Oct 2015
    Posts
    1,213

    -30 tháng 4 ngày Quốc Hận, tưởng nhớ đến những Chiến Sĩ,

    những Quân, Cán, Chính đã âm thầm hy sinh vì Tổ Quốc




    Click vô hình để nghe Exodus

  7. #927
    Biệt Thự cuocsi's Avatar
    Join Date
    Sep 2016
    Location
    Paris có gì lạ
    Posts
    1,627

    Tiếc thương đồng đội tôi đã nằm xuống nơi này vì chính nghĩa Quốc Gia...

    30 tháng Tư đen không nói thành lời ...
    " Cổ lai chinh chiến kỷ nhân hồi... " ...Xưa nay chinh chiến mấy ai về ?!?!?!

    Bồ đào mĩ tửu dạ quang bôi,
    Dục ẩm tỳ bà mã thượng thôi.
    Túy ngọa sa trường quân mạc tiếu,
    Cổ lai chinh chiến kỷ nhân hồi!

    Lương Châu Từ


    Cám ơn O Xanh đã mang về bài viết Chuyện Buồn Việt Nam của một phóng viên người Đức , Thu Vàng trải lòng với " Tháng Tư Xưa " , bạn lính Ngọc Hân qua bài thơ " Tháng Tư Buồn ", bạn lính Hải Việt thắp nén nhang ấm hồn tử sĩ...


    Cám ơn Hương Khuya đã viếng thăm Nghĩa Trang Quân Đội Biên Hoà xưa đã “ khóc anh bên huyệt lạnh “ … Cuốc vô cùng xót xa nhìn đồng đội nằm hiu quạnh trong Nghĩa Trang lạnh lùng , đêm ngày nghe tiếng dế kêu , tiếng gió mưa , tiếng lá rụng và mối đùn ...

    Cuốc mang về lưu lại ở trang Lính !



    Quote Originally Posted by HXhuongkhuya
    Thăm Viếng Nghĩa Trang Quân Đội Biên Hoà Xưa



    Mình muốn đăng những hình ảnh này bên nhà Lính của anh Cuốc Sĩ nhưng thấy KTKN lung linh ở đầu ngõ nên tạm post trong nhà Đố Ai để không che khuất trang thơ đẹp của anh HV. Sẽ có thêm hình ảnh cho các anh Cuốc Sĩ, Ngọc Hân, Hải Việt và những người lính Phố ĐT.
    Quote Originally Posted by HaiViet
    -Thi sĩ Thanh Nam đã viết vần thơ dâng tặng hương hồn tử sĩ Việt Nam Cộng Hòa, sau 30 Tháng Tư, 1975.


    ... Ta như người lính thua trận
    Nằm giữa sa trường nát gió mưa
    Khép mắt cố quên đời chiến sĩ
    Làm thân cây cỏ gục ven bờ
    Chợt nghe từ đáy hồn thương tích
    Vẳng tiếng kèn, truy điệu mộng xưa…



 

 

Similar Threads

  1. Lính bà
    By Triển in forum Tiếu Lâm
    Replies: 0
    Last Post: 04-03-2015, 04:08 AM
  2. Người Lính Già Bạn Tôi
    By Lưu Vĩnh Hạ in forum Thơ
    Replies: 1
    Last Post: 07-15-2013, 06:21 PM
  3. Thư Bộ đội cụ Hồ gửi Anh Lính Miền Nam
    By NgụyXưa in forum Lượm Lặt Khắp Nơi
    Replies: 0
    Last Post: 04-15-2013, 05:31 PM
  4. Nhạc Lính Cộng Hoà
    By ngocdam66 in forum Phê Bình Văn Học Nghệ Thuật
    Replies: 10
    Last Post: 07-13-2012, 09:00 PM
  5. Lính mới tò te
    By Hương-Trầm in forum Chuyện Linh Tinh
    Replies: 21
    Last Post: 02-16-2012, 05:45 PM

Tags for this Thread

Posting Permissions

  • You may not post new threads
  • You may not post replies
  • You may not post attachments
  • You may not edit your posts
  •  
All times are GMT -7. The time now is 04:10 PM.
Powered by vBulletin® Version 4.2.5
Copyright © 2024 vBulletin Solutions Inc. All rights reserved.
Forum Modifications By Marco Mamdouh