Register
Page 15 of 15 FirstFirst ... 5131415
Results 141 to 144 of 144
  1. #141
    Biệt Thự linhphy's Avatar
    Join Date
    Sep 2013
    Posts
    780
    Sài gòn rong chơi ký -Vũ Hoàng Chương

    ....Đó là vào khoảng cuối năm 1973, đầu năm 1974, khi vợ chồng ông đang tá túc tại nhà nữ sĩ Mộng Tuyết, trong một căn phòng được ông gọi là “gác mây”,
    nằm cuối đường Nguyễn Minh Chiếu
    (nay là Nguyễn Trọng Tuyển, quận Phú Nhuận).
    Lúc bấy giờ, tôi đang giữ trang thơ của nhật báo Sóng Thần. Một buổi sáng, vừa bước vào tòa soạn ở số 133 Võ Tánh (nay là Nguyễn Trãi)
    , đã thấy nhà văn Chu Tử (chủ bút) đang ngồi uống trà với Ngọc Thứ Lang (người dịch cuốn Bố Già) và nhà thơ Hoàng Trúc Ly.

    Bỗng dưng có ai đó nhắc đến thi sĩ Vũ Hoàng Chương và nói ông đang bệnh nặng.
    Không hỏi thêm một câu nào, ông Chu Tử quay sang ra lệnh cho tôi, xuống ban Trị sự, lấy tiền mua vài lạng thuốc phiện đem biếu cho thi sĩ Vũ Hoàng Chương.

    Nghe thế, tôi rất vui khi biết mình sắp được gặp gỡ nhà thơ lớn mà mình ái mộ từ lâu, nhưng chỉ nghe danh chứ chưa được diện kiến lần nào.
    Dọc đường, tôi cứ phân vân không biết phải xưng hô với thi sĩ Vũ Hoàng Chương như thế nào cho phải phép.

    Cuối cùng, tôi quyết định sẽ gọi ông bằng thầy và xưng em là ổn nhất.Không có gì khó khăn để tôi tìm ra nhà nữ sĩ Mộng Tuyết.
    Gọi là “gác mây”, cái tên nghe rất thơ mộng, nhưng thật ra, đó là một căn phòng nhỏ, chỉ hơn 20 thước vuông, không có lấy một thứ đồ đạc nào đáng giá.
    Trên một chiếc đi văng bằng gỗ, được trải mấy tấm chiếu hoa, Vũ Hoàng Chương ngồi tựa lưng vào vách, gầy gò và mệt mỏi.

    Trên khuôn mặt xanh xao là một cặp kiếng trắng dày cộm. Trước mặt ông là một tờ báo và một chiếc kính lúp, mỗi khi đọc, ông phải soi từng dòng.
    Ngồi trên chiếc ghế kê sát cửa ra vào là bà Thục Oanh, vợ của ông, một người đàn bà với vẻ bên ngoài rất bình thường, nhưng lại có đời sống rất phi thường.
    Bởi lẽ, bà còn là chị ruột của thi sĩ Đinh Hùng. Suốt đời người đàn bà này là chỗ dựa của hai nhà thơ lớn mà ngoài tánh khí thất thường ra,
    cả hai còn là những con nghiện á phiện rất nặng từ khi còn rất trẻ, nhưng chẳng bao giờ làm ra được nhiều tiền.

    Vì thế, mà bà Thục Oanh âm thầm chịu đựng cảnh túng thiếu, cắn răng lo cho hai nhà thơ lớn của Việt Nam mà chẳng hề ta thán.
    Thấy tôi xuất hiện, bà Thục Oanh đứng dậy chào khách và hỏi tôi muốn tìm ai?
    Tôi nói ngay: “Ông Chu Tử nhờ em đem biếu cho thầy ít quà”.

    Tôi trở nên hụt hẫng khi nghe Vũ Hoàng Chương nói, cho dù giọng ông chậm rãi và nhỏ nhẹ: “Chu Tử là ai?
    Hình như tôi không quen người này, nhưng tại sao lại biếu quà cho tôi, mà quà gì thế?”.
    Khi nghe tôi nói tới thuốc phiện, nét mặt ông rạng rỡ hẳn lên.
    Tôi ngồi xuống mép đi văng, đặt hai lạng thuốc phiện lên tờ báo cũ mà ông đang đọc dở.
    Như bị ma lực của nó thu hút, ông cầm lên, mở ra, vẻ thích thú của một tay sành điệu: “Thuốc Thượng Lào, sản phẩm hảo hạng đây”.

    Thế là câu chuyện giữa tôi và thi sĩ Vũ Hoàng Chương trở nên thân mật hơn.
    Ông nói, mỗi ngày ông vẫn có thú vui đọc báo,
    nhưng chỉ đọc được một tờ, bởi không có đủ báo.
    Tôi hứa, mỗi ngày sẽ mang đến cho ông đủ các loại nhật báo phát hành trong ngày.
    Để cho ông yên lòng, tôi nói, mỗi ngày tôi thường đi ngang qua đây, nên rất thuận đường.
    Nói thế là vì tôi mong được kết thân với ông, chứ chẳng có viếc gì phải cần đến khu vực này cả.

    Ông nhận lời một cách vui vẻ, và từ đó, chiều nào tôi cũng mang báo đến cho ông, rồi ngồi chuyện trò với nhau đủ mọi thứ chuyện trên đời, rồi thành thân thiết.
    Vài tuần sau, một lần Vũ Hoàng Chương bất chợt nhắc đến sức khỏe nhà văn Chu Tử.
    Nhân đó, tôi hỏi, dường như ông và Chu Tử cũng quen nhau, nhưng giữa hai người có điều gì đó lấn cấn?
    Ông thú thật là có quen biết.
    Nhưng do mâu thuẫn gì đó với Chu Tử, nên thôi. Còn như Chu Tử có xúc phạm Vũ Hoàng Chương hay không, cũng chẳng ai biết hư thực ra sao,
    bởi đó cũng chỉ là thị phi của người đời.

    Có những buổi chiều khi tôi đến thì bà Thục Oanh vắng nhà.
    Tôi tự pha trà và ngồi đối ẩm với thi sĩ Vũ Hoàng Chương.
    Tôi hỏi ông về chuyện tình yêu và những bài thơ đau tình bất hủ của ông.

    Nét mặt ông trở nên buồn vời vợi, nói như nói với chính mình: “Năm tôi 25 tuổi thì Tố Uyển đi lấy chồng, tôi đã như điên, như cuồng.

    Người ta biết nhiều đến chuyện tình ly cách và những bài thơ tôi làm cho Tố Uyển giai đoạn này, đặc biệt là hai câu mà nhiều người thuộc:

    Tình ta, ta tiếc cùng ta khóc -
    Tố của Hoàng, nay Tố của ai…


    Ông nói tiếp: Thật ra còn có một người phụ nữ nữa, cũng làm cho tim tôi và thơ tôi rỉ máu, nhưng ít được người ta nhắc tới hơn:

    Kiều Thu hề! Tố em ơi
    Ta đang lữa đốt tơi bời mái tây…
    Tôi hỏi: “Thế còn cô Thục Oanh?”.

    Ông nói: “Đó là một người bạn đời, người chia ngọt sẻ bùi, tuy không phải là người tình nhưng còn hơn cả người tình”.
    Thi sĩ Vũ Hoàng Chương thường nói với tôi là ông không có bạn. Nhưng theo tôi nhìn thấy thì ông sống rất tình nghĩa.
    Có lần ông hỏi tôi có thường gặp Ngọc Thứ Lang không?
    Tôi nói rất thường gặp. Sáng nào cũng thấy anh ngồi ở quá cà phê trước tòa soạn báo Sóng Thần.

    Dạo này trông anh rất yếu và hay đau ốm. Thế là chẳng nói, chẳng rằng, ông lấy trên đầu nằm ra một cục thuốc phiện,
    cắt làm đôi, gói cẩn thận bằng một mảnh giấy kiếng màu cam,
    rồi trao cho tôi, dặn dò: “Đưa cho Ngọc Thứ Lang và đừng nói gì cả”.

    Một buổi chiều khác, tôi gặp Lê Cung Bắc ( là cố đạo diễn Lê Cung Bắc) tại tòa soạn, và rủ anh ghé Vũ Hoàng Chương chơi.
    Lê Cung Bắc nhận lời ngay, bởi anh cũng là người yêu thơ và rất ái mộ thơ Vũ Hoàng Chương.
    Đó là một buổi gặp gỡ hết sức thú vị.
    Trước khi theo tây học, Vũ Hoàng Chương từng học chữ Nho nhiều năm, thuộc loại uyên bác.

    Còn Lê Cung Bắc lại xuất thân trong một gia đình khoa bảng, mấy đời ông cha liên tục đỗ đầu các đại khoa dưới triều Nguyễn.
    Do đó, anh cũng rất tinh thông Tứ Thư, Ngũ Kinh,… từ hồi còn rất trẻ. Đặc biệt, Lê Cung Bắc thuộc làu rất nhiều bài Đường thi, và cả những bài từ, bài phú.
    Thế là một già, một trẻ, hết đọc rồi bình thơ Lý Bạch, Đỗ Phủ, đến Bạch Cư Dị, Thôi Hiệu… say sưa cho đến sẩm tối.

    Vũ Hoàng Chương nói, ông tuy đã già nhưng tâm hồn còn rất trẻ, nên rất thích chuyện trò với những người bạn trẻ có được kiến thức như Bắc.
    Ông dặn tôi, thỉnh thoảng nhớ rủ Lê Cung Bắc đến thăm ông, để chuyện trò cho đỡ buồn.
    Khi chia tay, ông rời đi văng bước ra cửa tiễn chúng tôi bằng những bước đi không vững, để bày tỏ lòng mến khách.
    Ông nói: “Lâu lắm không bước ra đường, chẳng biết phố xá dạo này ra sao?”.
    Lê Cung Bắc trả lời: “Phố xá thì vẫn thế. Lập tức thi sĩ Vũ Hoàng Chương ứng khẩu, đọc liền hai câu:

    Thế mà cứ chúc muôn năm mãi
    Nó sống lâu thì nước chết non.

    Ra đầu đường, Lê Cung Bắc nói với tôi, quả thật, nếu cứ nhìn vào cái thân xác gầy còm, yếu ớt đó, không ai ngờ tiềm ẩn trong tim là ngữ khí ngất trời.
    Điều làm tôi cảm động nhất, là vào một buổi chiều cuối năm 1974, khi tôi đến với ông như thường lệ đã thấy trước mặt ông là một tập sách mỏng.
    Ông cầm lên đưa cho tôi và nói: “Đây là quà của tôi biếu anh, một trong những người rất hiếm hoi mà tôi quý mến”.
    Tôi lật ra, cứ tưởng như mơ. Đó là một tập thơ của Vũ Hoàng Chương, do chính ông viết bằng đầu tăm, chấm mực tàu viết lên giấy bổi.

    Tập thơ có cái tựa là Song Kiều, ngoài bìa Vũ Hoàng Chương viết tặng đích danh tôi, có chữ ký và triện son hẳn hoi, nhưng chỉ dày hơn 20 trang
    , mỗi trang có 4 câu lục bát, vì nét chữ rất to.
    Dĩ nhiên là tôi vô cùng sung sướng. Cái công mỗi ngày tôi vẫn mang báo đến tặng ông rõ ràng không bỏ.

    Đầu năm 1975, khi chuyển nhà đi nơi khác, vì không ổn định chỗ ở, tôi đã mang tập thơ quý giá, với chỉ một ấn bản duy nhất đó,
    cùng một ít tư liệu riêng, gởi gắm cho nhà thơ Huy Tưởng trên đường Huỳnh Tịnh Của.
    Về sau tôi hỏi, thì Huy Tưởng nói đã nhiều lần cố lục tìm trong đống sách vở và đồ đạc lỉnh kỉnh trong nhà anh, nhưng chẳng biết thất lạc ở đâu. Thế là mất!
    Một thời gian sau, thi sĩ Vũ Hoàng Chương rời khỏi “gác mây”, dọn về Vĩnh Hội.

    Từ đó, cho đến lúc ông qua đời vào năm 1976, vì bộn bề công việc, tôi không đến với ông được nữa.
    Ngay cả khi ông nhắm mắt, tôi lại ở thật xa thành phố, nên cũng không thể đến thắp cho ông một nén nhang như lòng tôi mong ước.
    Tôi nghĩ, cho dù quá nhiều thăng trầm ở đời này, hạnh phúc thì ít, khổ đau thì nhiều, nhưng có lẽ thi sĩ Vũ Hoàng Chương cũng đã mỉm cười ra đi
    bởi ông đã thấm đẫm tinh thần Phật giáo như lời thơ ông:

    Biển khổ mênh mông sóng ngập trời
    Khách trần chèo một mái thuyền chơi
    Thuyền ai ngược sóng, ai xuôi sóng
    Cũng chỉ trong cùng biển khổ thôi.

    Đoàn Thạch Hãn

  2. #142
    Biệt Thự linhphy's Avatar
    Join Date
    Sep 2013
    Posts
    780
    Còn thương nhớ nhau

    Trong cuộc sống thường nhật đầy thăng trầm này khi chỉ có một mình đối diện bóng đêm về khuya với khoảng lặng trong tâm tưởng,
    em hay thả hồn mình phiêu bồng về nơi đâu?
    Riêng anh mỗi khi nhắm mắt lại rồi thả mặc cho tâm hồn mình rong chơi tự do, muôn lần như một, tâm hồn anh luôn lặng lẽ trôi về một mùa thu xưa…

    Không còn mùa thu, trăng rơi bên thềm
    Không còn lời ru, mơ trên môi mềm
    Em thơ, như mùa xuân đầu, nối dài đêm thâu

    Anh làm mùa thu, cho em mơ màng
    Anh làm lời ru, quấn quýt bên nàng
    Em đi, tiếc gì thu vàng, tiếc gì xuân sang

    Ngày xưa, cái thời xa xôi ấy anh đã chùng lòng mình xuống trước vẻ đẹp thánh thiện và trong sáng đến nao lòng của em, một cô gái Bắc Kỳ nho nhỏ

    .Quen nhau vào mùa thu , cái dạo mà Sài Gòn thường xuyên bị cúp điện thất thường, mọi người cùng đổ ra ngoài hành lang lớp học ,
    mong tìm một chút mát mẻ hiếm hoi ,chỉ có riêng chúng mình cùng ngồi ngắm trăng qua khung cửa sổ lớp học…

    Thế rồi có là định mệnh hay không khi anh và em quen nhau rồi chia tay cũng là lúc đất trời sang thu?
    Em đi rồi có tiếc nuối chút nào không sắc thu vàng của Sài Gòn ồn ào mà lắng dịu , có nuối tiếc gì chút xuân muộn màng hay không?

    Còn thương nhớ nhau, về thắp sao trời
    Còn thương nhớ nhau, từng đêm bão tố
    Tóc ướt trăng thề, lời yêu chưa nói trên môi vụng về

    Đường ta đã qua, chìm khuất chân trời
    Đường ta sẽ qua, nào ai biết tới
    Chiều buông rã rời, ru lòng thôi mơ, ru buồn nên thơ

    Ngày đó , anh cứ tự nhủ mãi rằng không biết mặt đất có nứt ra hay không để anh chui xuống nếu như lời tỏ tình sẽ bị em khước từ để rồi chúng mình ngày đó
    cho đến tận lúc chia xa vẫn trong tình trạng tình trong như đã, mặt ngoài còn em…

    Giờ đây sao trời thì anh không thể thắp,nhưng mỗi khi trống vắng trong lòng theo thói quen anh lại nhìn lên bầu trời đêm đang nhấp nháy ngàn vạn ánh sao ,
    để rồi thở dài nhè nhẹ mà nhớ về tóc ước trăng thề và lời yêu chưa nói trên môi vụng về thuở nào.…

    Ngoảnh đầu nhìn lại những chặng đường mình đã đi qua người ta không thể không có tiếc nuối một chút gì đó, quãng đường trước mắt là gì thì dễ có mấy ai mà biết được,
    thôi thì hãy cứ ru lòng thôi mơ và ru buồn nên thơ em nhỉ….

    Song Anh

  3. #143
    Biệt Thự linhphy's Avatar
    Join Date
    Sep 2013
    Posts
    780
    Những con chim én bay trên bầu trời thành phố

    Trong lùm cây phỉ, họ yêu nhau
    dưới mặt trời của đám sương mù
    với lá nhầu trong mái tóc
    và mặt đất là căn nhà

    Hỡi trái tim én
    hãy ưu ái với họ

    Hình ảnh hàng cây bốc khói
    trên những lớp sóng sóng sánh
    én ơi, hãy làm thế nào để họ
    đừng bao giờ lãng quên...


    Những câu thơ trên là trích từ bài Cánh Én của Wislawa Szymborska,
    nhà thơ Ba Lan được giải Nobel năm 1996.
    Ai chuyển ra ngôn ngữ thơ Việt,
    Nguyễn tôi cũng không còn nhớ nữa. Bạn nào biết xin chỉ giùm.


    A, những con chim én! Không hiểu sao Tim yêu chúng thế. Như yêu những con ve của mùa Hè ở phượng thành. Như yêu những cánh hải âu trên bờ biển Destin ngày nọ.
    Bây giờ, ngồi ở đây, nơi xứ nắng, tình cờ đọc bài thơ của Wislawa Szymborska lòng anh lại càng nhớ lắm
    Và trong bài Tản Mạn kỳ rồi,
    Tim Ng có nhắc tới những con chim én ngủ giấc sầu ở San Juan Capistrano ngày nào
    . Ôi, những con chim én thân yêu đã gợi lại những bầu trời nay chỉ còn trong trí nhớ.

    Vâng. Đối với Nguyễn, và những ai nữa ở bên trời này, thì Sài Gòn và Đà Lạt là nơi cư ngụ của một thời thanh xuân, của tình yêu và mộng ảo.
    Ở đó, có những bóng dáng rực rỡ của ngày nào và có bầu trời với nhiều chim én...

    Thanh Tâm Tuyền, trong một bài thơ, viết cho Vũ Đạo Ánh và Trần Lê Nguyễn ở những năm cuối thập niên 60, có nói về những con chim én trên bầu trời thành phố Sài Gòn:

    Vũ Đạo Ánh...
    mùa này gió biển thổi điên vào lục địa
    ... khóc đi Nguyễn
    chim én vẫn bay đầy đàn trên bầu trời chiều đường
    phố ở Sài Gòn

    Ở Sài Gòn, muốn nhìn thấy chim én bay đầy trời như thế có lẽ phải ra chỗ công viên nhà thờ Đức Bà hoặc bến Bạch Đằng. Mà phải là buổi chiều mới có nhiều chim én bay.

    Ở đó, nhất là trên những kè đá ở Bến Bạch Đằng, ta có được một không gian rộng rãi cho tầm nhìn. Hãy nhìn, kìa, những cột buồm nồng mùi muối biển xa nhô lên trên vàm sông,
    gió lồng lộng thổi về, làm chao đảo trong ráng chiều đỏ rựng.

    Khách sạn Majestic với vòm mái cao và những ngôi nhà của những năm đầu thế kỷ vừa qua. Và những cầu tàu “quai de brume”, những vỉa hè buổi chiều thả rơi từng bông sứ máu
    . Ô, những con chim én bay vun vút trong không, trên những cột buồm nhấp nhô theo triều lên, bên những mái nhà là nơi chúng làm tổ.

    Ở đó, có gã thi sĩ bụng đói, mắt sâu, buổi chiều đi dạo chơi chuyện trò cùng chim én.

    Một nơi nữa cũng có nhiều chim én. Trong một truyện ngắn của Châu Trị có tựa đề Thành Phố Sương Mù, cô sinh viên mắt nâu một ngày đã ghé qua viện đại học và trường Yersin.

    Nơi đó cũng là thành phố thời xanh của Nguyễn: Đà Lạt.

    Ở đây chim én nhiều vô kể. Chúng bay, vòng lên lượn xuống, thật nhanh, và trẻ con tha hồ dùng cành trúc khua đập. Nóc mái đài phát thanh,
    nhà thờ con gà và tiệm sách Nhân Văn là nơi trú ngụ của bầy chim én.

    Không ở đâu chim én và người gần nhau như ở thành phố trên cao này. Gần như những mái nhà san sát.

    Gần như những con đường quanh co lên xuống, nồng hương cà phê và mùi nhựa thông trong nắng mới.

    Hôm ấy mới từ Sài Gòn lên, đôi mắt nâu của cô sinh viên nhân vật truyện đã mở rộng nhìn trời, thấy chim én bay thật gần thật gần trên mái đầu và những cành thông.

    Ngày ấy, cô đã nhặt đem về miền nắng những trái thông khô để tạo thành những chú gà trống mào đỏ cất tiếng gáy trên bàn học.
    Nay còn không những chú gà làm bằng trái thông khô mộng mị kia?

    Ô, đã xa, xa như trời và đất.

    Còn nhớ Tim có nói là đã nhìn thấy rất nhiều chim én, gọi là cliff swallows, chúng làm tổ dưới mái nhà thờ Mission ở thành phố biển San Juan Capistrano -điểm hẹn giữa San Diego và Santa Ana.
    Đó là trước năm 2009.

    Nay chim én không về dưới mái nhà thờ Mission nữa. Để nhớ lại những con chim én ngày nào, em hãy cùng anh nghe bài hát “When the Swallows Come Back to Capistrano” của Leon Réne:

    When the swallows come back to Capistrano
    That’s the day you promised to come back to me
    When you whispered, “Farewell,” in Capistrano
    Twas the day the swallows flew out to sea.

    Khi những con chim én
    bay về San Juan Capistrano
    tôi nhớ đó là ngày
    em hứa sẽ trở về
    khi thì thầm bên tai tôi
    lời giã biệt
    ở Capistrano
    ngày đàn én bay ra biển xa

    Ôi, những con chim én thân yêu của tôi.

    Tim Nguyễn

  4. #144
    Biệt Thự
    Join Date
    Nov 2016
    Posts
    1,737



    Em cắn chỉ, vá cờ cho phẳng


    Anh vươn vai làm Thủ Quốc Quân Kỳ.

    Cắm ngọn cờ lên bia đá còn ghi
    Ơn Tổ Quốc, ơn sinh thành dưỡng dục



 

 

Similar Threads

  1. Truyện ngắn Nhật Bản
    By Thùy Linh in forum Truyện
    Replies: 1
    Last Post: 06-03-2023, 09:22 AM
  2. Điệu Nam Ai- Truyện ngắn - Ngô Ái Loan
    By MưaPhốNúi_ in forum Truyện
    Replies: 2
    Last Post: 08-18-2020, 09:41 PM
  3. Truyện ngắn Mặc Bích
    By Frank in forum Truyện
    Replies: 10
    Last Post: 05-31-2014, 01:08 PM
  4. Replies: 0
    Last Post: 08-10-2013, 02:44 PM
  5. Truyện ngắn của Mưa PN
    By Mưa PN in forum Truyện
    Replies: 16
    Last Post: 11-02-2012, 10:30 PM

Posting Permissions

  • You may not post new threads
  • You may not post replies
  • You may not post attachments
  • You may not edit your posts
  •  
All times are GMT -7. The time now is 10:01 AM.
Powered by vBulletin® Version 4.2.5
Copyright © 2024 vBulletin Solutions Inc. All rights reserved.
Forum Modifications By Marco Mamdouh