Results 1 to 10 of 12
Thread: And Still I Rise
-
06-10-2024, 01:28 PM #1
And Still I Rise
*
ốc và hàng phố đọc bài này coi có thích không nha.
Môt buổi sáng của tháng 6, giở cuốn thơ Maya Angelou, chợt như thấy những cánh hoa pensées màu tím khiến liên tưởng tới đôi mắt nào đó đã mở ra trong đêm màu hồng của một thời xa xưa. Ở đâu, Đà Lạt hay Santa Ana, Virginia... Chuyện được xem là hư tưởng, hư cấu. Vậy, tới luôn đi, bác tài... Vâng, không chỉ đôi mắt mà cả những giọt lệ buổi đầu đời. Mắt màu tím và những giọt lệ màu xanh. Có lẽ là thế. Những giọt lệ màu ngọc xanh, chưa hề vướng u sầu, chỉ ẩn chứa những giấc mơ. Không, không phải là những giọt lệ của bài thơ có tựa đề Tears của Maya Angelou: Những giọt lệ như những mảnh thủy tinh rách rưới của một tâm hồn khổ đau / Hay tiếng khóc than của khúc hát thiên nga giã từ giấc mộng hư... Không. Hoàn toàn không phải như thế. Khi ấy em còn thơ ngây / Đôi mắt chưa vương lệ sầu... (Ca từ của Anh Việt trong Thơ Ngây) Có thể thời bé dại, lúc màu xanh cũng có thể là màu đỏ, cô bé đã có lần khóc khi bị bà hay mẹ cho ăn đòn, hoặc giả bị bạn bè và mấy thằng con trai rắn mắt chòng ghẹo. Nhưng chưa bao giờ em khóc cho một tình yêu. Cho nên, hôm nay gã lãng du không tuổi của phố Đà La thành thật cảm ơn cô bé về những tặng vật vô giá ngày xưa -ấy là đôi mắt màu hoa pensée và những giọt lệ xanh.
Trở lại với thơ của Maya Angelou. Thơ bà là những khổ đau kết tinh cùng với những hạt bụi của trần gian -như trong bài Những Giọt Lệ vừa trích dẫn. Nhớ ngày mới làm báo Phố Văn, cách đây đã nhiều năm, CL được đọc bà trong một tập thơ nhỏ. Hôm nay, dưới bầu trời nhiều mây của Dallas, khi nghĩ tới những bông pensées và những giọt lệ màu xanh của một thời đã quá xa như chưa bao giờ có, CL lại xin được nói về tập thơ mình đã có lần đọc trong đời.
And Still l rise là tên cuốn sách tranh tuyệt đẹp, nhà Random House ở New York ấn hành năm 2001, gồm những câu thơ nổi tiếng của Maya Angelou trong bài thơ cùng tên -Tôi Vẫn Sẽ Đứng Lên- kèm với những bức minh họa màu của Diego Rivera, họa sĩ xứ Mễ Tây Cơ.
Tôi vẫn sẽ đứng lên -là bài ngợi ca chiến thắng của con người trước nghịch cảnh. Nó là tiếng hát cất lên từ bóng tối, từ bụi đất, từ lầm than khổ cực và những bất hạnh, nó nói lên sức mạnh tiềm ẩn trong mỗi con người chúng ta để nhờ đó chúng ta bước qua luyện ngục của cuộc đời và vươn mình đứng dậy "rũ sạch bùn trong trăng". Từ bao năm nay, And Still I Rise là nguồn cảm hứng bất tận, là niềm tin nuôi dưỡng hồn người trong cơn tuyệt vọng.
Chúng ta hãy nghe:
Các người có thể viết đời tôi trong truyện sử bằng những lời cay đắng và những dối trá điêu ngoa,
Các người có thể dẫm tôi xuống đất đen, nhưng tôi vẫn sẽ đứng lên từ bụi đất...
Như mặt trăng mặt trời và thủy triều miên viễn,
Như hy vọng vút cao, tôi đứng lên ...
Các người có thể giết tôi bằng sự thù ghét,
Nhưng tôi -như khí trời-vẫn sẽ đứng lên
Từ những túp lều của sự tủi hổ trong lịch sử -tôi đứng lên
Từ một quá khứ bắt rễ trong khổ đau -tôi đứng lên
Tôi là một mặt biển đen, dậy sóng và trải rộng mênh mông, tôi là thủy triều trào dâng
Mang cho đời những tặng phẩm do tổ tiên chúng tôi trao lại, tôi chính là giấc mơ là hy vọng của những người nô lệ...
Mà cuộc đời của Maya Angelou chính là một cuộc chiến đấu không ngừng, để vượt ra khỏi bóng tối của sự ô nhục và bụi đất lầm than, rạng rỡ vươn cao như mặt trăng đầu núi, mặt trời trên biển. Năm Angelou ba tuổi thì song thân bà ly dị. Cha bà gởi bà và người anh lên bốn Bailey về ở với bà nội tại Arkansas. Maya Angelou kể lại như sau trong cuốn tự truyện Tôi Biết Tại Sao Những Con Chim Trong Lồng Hót (I Know Why the Caged Bird Sings): "Năm tôi lên ba và anh Bailey bốn tuổi, chúng tôi phải đến cái thành phố nhỏ ẩm mốc ấy, tay đeo tấm thẻ ghi dòng chữ "Đây là Marguerite và Bailey Johnson Jr., đi từ Long Beach, California, đến Stamps ở Arkansas, tại nhà bà Annie Henderson.
"Thế là cha mẹ tôi đã chấm dứt cuộc hôn nhân tai tiếng của họ, và cha tôi đã gởi chúng tôi về nhà mẹ ông. Một công nhân đi cùng chuyến xe lửa đã giúp đỡ chúng tôi, nhưng rồi ông ta đã xuống xe trong ngày hôm sau -để chúng tôi một mình với những tấm vé đính vào bên trong túi áo anh tôi.
Tôi không còn nhớ gì nhiều về cuộc hành trình, nhưng sau khi đến khu biệt lập ở miền Nam thì mọi chuyện khác đi. Những hành khách da đen, đi luôn luôn mang theo hộp thức ăn trưa, tỏ vẻ xót thương "hai đứa trẻ không mẹ"… và họ chất đầy người chúng tôi nào là gà chiên nào là khoai tây trộn.
"Những năm sau này, tôi nhận thấy rằng ở nước Mỹ người ta từng gặp hàng ngàn lần những trẻ da đen nét mặt đầy sợ hãi đi một mình lên miền Bắc tìm tới những bà con giàu, hoặc xuôi về những thành phố miền Nam ở với bà nội hoặc bà ngoại... "
"Những năm tháng êm đềm ở Stamps, cô bé Angelou đã đọc rất nhiều -Kipling, Poe, Butler, Thackeray, Henley, Paul Lawrence Dunbar, Langston Huges... Cô yêu vùng đất này và đặc biệt cái quán mang tên The Store của bà nội. Thế nhưng, năm lên tám, Angelou về với mẹ ở Saint Louis. Lúc bấy giờ, mẹ Angelou ở với người tình tại đây. Và chính ông này đã cưỡng hiếp cô bé Angelou. Cuộc đời của Angelou từ đó là một màu xám buồn bã. Một thời gian, cô bé trở nên im lặng, ít nói. Thế rồi Angelou cùng anh trở lại với bà ở Stamps. Tại đây, với sự giúp đỡ của một phụ nữ tên Mrs. Flowers, Angelou dần dần lấy lại niềm tự tin của một thiếu nữ.
Angelou học những năm đầu tiên ở Stamps, Arkansas. Và bà tốt nghiệp đại học ở San Francisco, California. Từ nhỏ, ở Stamps, Angelou đã tỏ ra có năng khiếu đặc biệt về văn học. Tài năng của bà ngày càng phát triển. Bà là thi sĩ, nhà văn viết tự truyện xuất sắc, diễn viên, giáo sư và đạo diễn sân khấu. Bà là tác giả của nhiều tự truyện -nổi tiếng nhất là cuốn Why I Know the Caged Bird Sings- và năm thi phẩm. Bài thơ On the Pulse of the Morning của Angelou được đọc trong buổi lễ nhậm chức của Tổng Thống Bill Clinton năm 1993. Bà là người phụ nữ da đen đầu tiên được cái vinh dự hiện diện trong một buổi lễ long trọng như vậy. Cabaret for Freedom là vở kịch do Maya Angelou đạo diễn và bà có diễn xuất một vai trong đó. Bà cũng viết kịch bản cho cuốn phim Georgia, Georgia, và biên kịch cũng như đạo diễn bộ phim truyền hình mười tập mang tên Black, Blues, Black, nói về truyền thống của người da đen ở Mỹ. Các đại học theo nhau trao tặng bà những cấp bằng danh dự. Từ 1981, bà là giáo sư vĩnh viễn ở Wake Forest University, Winton-Salem, North Carolina.
Một điều đặc biệt nữa xảy ra từ nhiều năm nay: Bà đã thực hiện bộ sưu tập những tác phẩm khắc họa về Maya Angelou và cho bày bán ở các cửa hàng lớn của nước Mỹ. Bộ sưu tập gồm trên một trăm loại thiệp mừng cùng một số những đồ lưu niệm, như vật chặn sách (bookends), những chiếc gối, đồ treo tường, sổ nhật ký, và cả những cái mug uống nước. Mỗi "tác phẩm" đều mang lời thơ hoặc một câu của Angelou, trong số này hết 90% là thực hiện cho nhà Hallmark.
Những tác phẩm mỹ nghệ này giá tương đối đắt. Chẳng hạn, cái tô lớn The Glorious Banquet Bowl mang dòng chữ "Đời là một yến tiệc lộng lẫy, một cửa hàng buffet với vô tận thức ăn ngon" trị giá 24.99 đô la! Làm việc này, Angelou cũng biết sẽ bị phê phán -người ta có thể đặt câu hỏi tại sao một thi sĩ như bà lại có thể để mình lôi cuốn vào việc thương mại. Cả đến Robert Loomis, biên tập viên ở nhàø xuất bản Random House -nơi Angelou công tác- cũng cảm thấy bất bình về việc bà hợp tác với Hallmark. Ông nói: "Bà là thi sĩ của nước Mỹ. Bao nhiêu người mê và thuộc thơ bà." Thế nhưng Maya Angelou lại có quan điểm riêng của mình, rằng nếu bà là thi sĩ của nước Mỹ, thì thơ bà lại cần phải nằm trong tay mọi người, những người bình thường chưa bao giờ mua một cuốn sách.
CL
(Tổng Hợp)Make the long story... short !
-
06-10-2024, 01:58 PM #2
Bà này chết cả chục năm rồi. Chuyện bán tên tuổi kiếm tiền là do gia đình (estate) thừa kế tất cả di sản rồi họ phải khai thác tuyệt đối trước khi bị lãng quên. Luật Mỹ cũng chỉ bảo vệ bản quyền sách vở và tên tuổi trong một thời gian có giới hạn, sau đó thành ra của chùa.
Chuyện hiểu và khoái thơ là chuyện cá nhân. Bài thơ mà đem dịch thì khỏi bàn. Đọc tới câu “như khí trời-vẫn sẽ đứng lên” là hết muốn đọc. Đọc bằng nguyên bản nếu được. Biết một ngôn ngữ thiệt thòi ráng chịu.
-
06-10-2024, 02:46 PM #3
*
Yes ốc. bà chết lâu rồi.
Bài viết của CL cũng lâu rồi, hồi nguyệt san PV còn xuất bản lận.
Nú tui chỉ nhớ bà nọ đọc thơ trong lễ nhậm chức của Obama.
Nghe nói dịch thơ là sáng tác lần thứ hai, thành dịch thơ khó lắm lận.
Thi tánh khó mà dịch cho thông qua một ngôn ngữ khác, chưa kể là hổng cách chi mang nhạc tánh vào đặng - giả như hổng phải thơ tự do -
Nói nào ngay trình độ thuởng thức thơ nú tui vón thiếu thốn, thành ra đọc văn xuôi có tánh thơ dễ thẩm thấu hơn đọc thơ.
Thì vậy mới... trần trùng trục (theo như nhận xét của một số thi sĩ bun-xịt đất nhà)
Sau cùng thì... y hình... bài thơ gợi lại những kỷ niệm êm đềm cũ của CL,
và bài viết của CL đã đẫm tánh thơ so với bài thơ được CL nhắc tới.
- hay có thể vì nú tui đã thẩm thấu tiếng việt dễ hơn chăng ???Last edited by ntđl; 06-10-2024 at 03:45 PM.
Make the long story... short !
-
06-10-2024, 04:40 PM #4
Qui, đúng gồi, đọc tin tức khoa học, vật lý, coi sách sinh vật, không gian còn khoái hơn.
Tìm thơ ở trong thơ thiệt hông khác gì đi nhà thờ để tìm chúa, hoặc là đi chùa tìm phật. Những con đò không có giòng sông, những phi thuyền không có vũ trụ. A spaceship without space, all the cosmonauts without a cosmos.
Flâneur
Something of the faded dandy
hangs about God’s moth-eaten evening coat,
his worn-out cloth-uppers.
He seems to be cruising lost time
in search of fellow flâneurs
who might remember him
from the good old days
before he dyed his hair.
He holds out
a threadbare mauve suede glove
as if begging forgiveness
from the crowds of memories
pushing past him in the street.
….
https://www.theguardian.com/books/ar...-hugo-williams
-
06-10-2024, 06:13 PM #5
" Nghe nói dịch thơ là sáng tác lần thứ hai, thành dịch thơ khó lắm lận."
Chị Nú nghe nói quá đúng luôn .
Dịch bài, văn xuôi của tác giả sang ngôn ngữ khác đã khó, còn dịch thơ cho ra thơ lại càng khó giàn trời đất, chắc chắn làm rơi rớt biết bao ý tứ và cái hồn thơ tinh tuý của tác giả.
Cho nên dịch thơ còn tuỳ người dịch, gặp " Perfectionist" về dịch thuật chọn chữ cho đúng, dịch ý không dịch chữ như Bát Sư phụ ý còn khá gần gần, bằng không chỉ là phỏng dịch, phỏng ý xa xa thôi .
Nhận xét của Thầy Ốc đúng luônchính xác là vậy ...
"Tìm thơ ở trong thơ thiệt hông khác gì đi nhà thờ để tìm chúa, hoặc là đi chùa tìm phật. Những con đò không có giòng sông, những phi thuyền không có vũ trụ. A spaceship without space, all the cosmonauts without a cosmos."
Dịch thơ ra thơ khó như mò ...cua trên núi .vừa am hiểu dịch thuật và phải biết làm thơ hay, cho nên chỉ có thể dịch như bình thường dịch bài để hiểu thôi, vậy thì mất chất thơ của tác giả là cái chắc .
Last edited by Thùy Linh; 06-10-2024 at 06:24 PM. Reason: typo, thêm
-
06-11-2024, 03:46 AM #6
*
Ah... nói chuyện dịch thơ...
Dịch thơ nghe nói khó lắm cà - thì nghe thôi, chớ có dịch đâu mà biết -
Nhưng cũng lại nghe... ngôn ngữ vốn ưa thiên vị nhau chút đỉnh, nên sanh chuyện cội nguồn.
Cứ cùng cội cùng nguồn sẽ dễ "thông cảm" nhau hơn.
Thành ra hồi nẳm, người việt đã xúm nhau dịch thơ tàu chớ hổng nghe dịch thơ anh thơ pháp thơ ấn độ ...
Mà hổng phải bất cứ thơ tàu nào nha, nhưng thơ đường, bởi đời đường, thơ tàu vọt tới dỉnh thiên hà.
Đám "bệ hạ" nhà đường rảnh rỗi dư thừa, bèn mần màn sính văn học rồi cả nước noi theo.
Thơ bay đầy đường (hẻm), thơ dán đầy ngỏ (hẻm), thậm chí chửi lộn cãi lộn cũng bằng thơ luôn mới là độc
- sách biểu vậy tin vậy, chớ hổi nẳm nú tui còn đang sống vất vưởng trên trời với trăng với sao, đã xuống trần đâu mà biết -
Tập đọc tập viết với má xong, thì tui tiến sang mấy tủ sách trong nhà mần màn tò mò, nhưng thường khi hổng hiểu ất giáp chi ráo.
Anh hai khi này đang yêu một em gái văn khoa, anh chăm chỉ với văn chương nghệ thuật, và tui được dòm ké đọc ké.
Một bữa đụng trúng bộ "tuyển tập đường thi" hai quyển cả thảy, quyển nào quyển nấy dày cộm, chữ thôi là chữ.
Chừ hổng còn nhớ rõ chi tiết, chỉ biết trong trỏng có bài thơ Hoàng hạc lâu của Thôi Hiệu, và những "anecdotes" (tiếng việt nhớ chưa ra) lình xình quanh nó,
rồi các bản dịch sang tiếng việt của nó, trong đó có bản của Tản Đà Nguyễn khắc hiếu, được coi là xuất sắc, qua mặt luôn bản chánh hổng hụ còi nhấp thắng chi cho inh ỏi xóm làng.
(Trước 75 ở sài gòn, một nữ sĩ đất huế mộng mơ cũng hưởng ứng màn dịch thơ Thôi hiệu, cạnh tranh với nam giới.
nú tui nhớ bà dùng câu "một tếch hạc vàng không trở lại, ngàn năm mây bạc trôi mênh mông" Và được "chiếu cố" kịch liệt,
rằng chữ tếch là chữ kẻ chợ bình dân, đang văn học nghệ thuật rồi nhảy xổ ở đâu vô cái chữ tếch lạ lùng vô duyên nọ, thôi bỏ đi tám !)
Lý do, theo như Trần trọng san giải thích, thì bản dịch của tản đà chẳng những giữ nguyên thi tánh (cái ni chắc hổng khó, bởi tiếng tàu tiếng việt cùng là ngôn ngữ đơn âm) mà nhạc tánh lại trội hơn rất nhiều.
Nhưng cái "làm nên đại cuộc" trong bản dịch của Tản đà, là cụ đã biến thể cho bài thơ, từ "thất âm bát cú" sang thẳng "lục bát" là thể thơ riêng của dân tộc việt
(việt thôi, hổng việt cộng heng - mấy em cộng chớ vội xum xoe màn có đảng dẫn đường)
Hồi sau đó còn được nghe bản song ca "Tiếng sáo thiên thai", của Phạm Duy, trong đó có câu "cánh hạc bay lên vút tận trời... ngàn năm thơ thẩn bóng trăng chơi".
Câu hát nớ trở thành nỗi ám ảnh trong cái đầu còn rất ngây thơ vô (số) tội, mỗi bận ngó thấy chim bay.
Rồi dẫn tới đọc tuyển tập Văn "ngàn cánh hạc" của một tác giả xứ Nhựt bổn, đoạt nobel văn chương
Và mới gần đây truyện ngắn "người yêu của kẻ nghèo" cũng văn chương nhựt cùng tác giả, do ôn Hoàng vân mang vào.
Thiệt là văn với dzăng, cứ dây dưa dính chùm vô nhau miết
Tướng công biểu : Phải chi chuyện nghề nghiệp hay chuyện nhà mà em nhớ được dzậy thì đỡ khổ cho anh biết mấy"
- thì cũng tật nói nhiều nên rồi đã tuyền... lập lại, chớ có chi mới mẻ đâu. Só ri hàng phố !
https://vi.wikipedia.org/wiki/Ho%C3%..._Hi%E1%BB%87u)
Last edited by ntđl; 06-11-2024 at 04:04 AM. Reason: gắn link
Make the long story... short !
-
06-12-2024, 04:27 PM #7
Người Tàu thời nay đọc thơ Đường cũng không biết hết cái hay vì tiếng Tàu đã thay đổi từ cách phát âm đến cách xài từ vựng, bài thơ Đường đọc không còn có vần theo tiếng Tàu hiện đại, câu nào cũng phải coi thêm lời giải thích, dẫn giải mới hiểu nổi, giống như người Việt đọc truyện Kiều phải có chú thích vì tiếng Việt thời Nguyễn Du khác xa bây giờ.
Chữ Hán Việt thì không có biến đổi nên còn giống tiếng Tàu cổ xưa, người Việt nam vì vậy còn thích đọc thơ thời Đường, đọc từ thời Tống, đọc văn Việt thời cổ, nếu biết đủ chữ Hán Việt.
Dịch thơ thì trước giờ chỉ có Đoàn thị Điểm dịch Chinh phụ ngâm là hay nhất, nhưng mà bả hông có dịch từng câu, từng chữ, và vẫn có nhiều câu đọc trong nguyên tác của Đặng trần Côn mới thấm.
Nữ sĩ hồn thuỳ ai điếu
Thi nhân diện thuỳ đan thanh
-
06-13-2024, 04:53 AM #8
*
À.... ra là vậy, ngàn cánh hạc là xếp giấy một ngàn con chim để xin lời cầu biến thành sự thiệt.
Vậy mà ngu tới hơn 60 năm nha trời, thành ra kiếm hoài trong trỏng hổng ra con hạc nào, tuyền những chữ là chữ, những chuyệng qua lợi hiểu hổng ra là chiệng chi - vậy mà lãnh nobel văn chương nha, thiệt là... thiên vị quá xá -
Chừ hiểu ra rồi, hơn 60 năm sau, tủ sách gia đình hồi dọn nhà, đã bưng hết ra thư viện thành phố, xếp vô tủ sách văn chương tiếng việt.
Lóng rày trái tim (và cả cái đầu) đã xìu rìu rồi, thành cái chi nặng nề hỗn độn thường kham hổng nổi, hết nổi.
Nói chi xa, tin tức chiến sự TV internet tui cũng tránh luôn cho gọn. Chỉ khổ cái là... mình tránh chúng, nhưng chúng cứ nhảy xổ ra trình diện mình.
Chưa kể là... tối tối cái đứa bên cạnh vô giường, y phép mở Ipad coi thời sự VN, tuyền những cái hay và cái đẹp, nhứt là đám chơn dài phất phơ khúc phố đèn đỏ Bùi viện.
Tui tin rằng.. đây là những clips phản động vu cáo chế độ heng, chớ còn đảng và nhà nước ta đâu có chánh sách nọ.
Bà con cứ chờ đó đi, trước sau chi cái phố nọ cũng sẽ từ từ biến mất, bởi giáo dục nhơn dân là chuyện đường dài, hổng thể một sớm một chiều đặng, để ánh đuốc dẫn đường rọi tới khắp nơi, át luôn mấy cái đèn của bọn nọ
- chưa kể là... nghe nói đảng ta đang tính mở nhà máy làm bình ắc qui, mạnh đủ để lấn át đám đèn xanh hồng tím đỏ nọ
(còn bằng như hổng đặng, có thể sẽ dùng đèn dốt bằng năng lượng bình cà phê và phin lọc. Lý do : nam nữ đã bình đẳng bình quyền rồi, chơn dài sẽ từ từ phải nhường chỗ cho... chơn ngắn).
Nói nào ngay, hồi xưa tui có ở khúc nọ một dạo. Nhà nhỏ hìu, kế một nhà máy dệt to đùng. Khúc trước nền đất (xi măng),
khúc sau de ra cái lạch nhỏ (có ghe qua lợi bán hàng dạo.) De là chiệng lấn ra tự biên tự diễn hầu gia tăng diện tích.
Hồi nớ nhỏ hìu, tuần 2-3 bận cuối ngày, hai má con theo bác lối xóm, cuốc bộ từ Bùi viện xuống tới chợ cầu muối mót cây trái bạn hàng bán hổng hết rồi bỏ lợi cho ai muốn cứ thong thả lượm về.
Tuổi hoa niên của tui đầy những thơ những mộng kiểu nớ.Chừ kể lợi, tướng công hỏi vậy nhà số mấy mà tui nhớ hết ra.
Bên cạnh cái xưởng dệt nọ, thinh không 3 chòi lá được dựng đại lên, thiếu giấy thiếu phép. Hồi mua nó, cũng chỉ làm miếng giấy ký tay thôi chớ có ra notary đâu mà biết.
Chẳng may ra, một tối xưởng dệt cháy, cháy lớn lắm lận, lại nhằm mùa gió lớn, gia đình chỉ còn kịp chạy ra tay không - anh hai ôm theo được cây guitare dượng hai mang từ pháp về -
Khoảng đất nớ bị đô thị giải tỏa luôn, hổng có đền bù, bởi giấy tờ hổng có. Đã nghèo lại nghèo thêm
- tía má chưa biết chiệng chưng tì hưu có lẽ, mà có biết chắc cũng hổng cách chi mua nổi tượng ngọc (thì phải là ngọc mới linh)
Make the long story... short !
-
06-13-2024, 04:00 PM #9
Lúc chị Nú dọn vô phố này cũng có cháy nhà mấy bận y chang. Chắc tử vi mạng hoả mà là cỡ Xăng Dầu Hoả nữa nên…
Không có lửa sao có Lú.
(Tục ngữ)
-
06-14-2024, 03:18 AM #10
*
Làm sao để biết mình mạng hỏa hở ốc, dựa vô cái chi ?
Mạng hỏa thì đầy lửa là chắc rồi, nhưng còn cần nhiên liệu nữa ốc ôi, và dĩ nhiên còn cần có chút gió.
Hổng thôi... ốc kinh doanh nhiên liệu đi (xăng dầu, diêm quẹt và cả ... mìn bom)
Còn thày năm thì mở hãng phòng cháy chữa cháy với đoàn xe chữa lửa, xe cứu thương chở bịnh phỏng dìa... nghĩa địa.
Thày năm nhớ thu nhận em xí vô hãng của thày heng, bị em nớ lái rành rẽ tất cả các phương tiện di chuyển giao thông, cả trên bờ lẫn dưới nước.
Nói vầy cái nớ tết mậu thân năm nào.
Nhà nú tui nằm trên con đường tận cùng với nghĩa trang đô thành - hồi nớ Lê văn Duyệt chưa nối dài nối ngắn -
Nhớ lần đó, xác thường dân - dà chỉ thường dân thôi - được xe vận tải hốt gọn vô lòng xe, xong chở về đổ trong khuôn viên nghĩa trang, từng đống từng đống, cao còn hơn gạch cát xây nhà.
Các xác chết cháy, da dẻ đen thùi và nứt ra có sọc có sọc toả mùi khét lẹt trong gió. Ruồi nhặng bay vo ve, thất kinh luôn.
Ôi cái chốn xưa ấy sao quá đỗi thương tâm vì mất mát, mà rồi... giờ chẳng còn gì, ngoài cái đuốc soi đường của bác và đảng !
Mà rồi mình phải trả chỗ phê bình văn học nghệ thuật lại cho văn học nghệ thuật.
Đả lộn chỗ lại còn xăng dầu hộp quẹt kiểu này, trước sau chi cũng cháy lớn.
Thôi chúng ta đóng topic luôn heng.Make the long story... short !