Register
Page 12 of 12 FirstFirst ... 2101112
Results 111 to 116 of 116
  1. #111
    Đoản khúc cho Ba
    Tuyết Anh

    Khi nhiều phần đời trôi qua, người ta thường hay nhớ về những kỷ niệm thời thơ ấu, có khi chuyện mới thì hay quên nhưng chuyện xưa cũ thì nhớ rõ trong đầu, và trong tất cả những khắc khoải nhớ thương đó, kỷ niệm về người cha thân yêu của mình không bao giờ mờ phai trong tâm trí tôi.

    Còn nhớ khi lần đầu tiên được Phiếu Ban Khen năm học lớp Tư, tôi hớn hở khoe ba ngay khi ba vừa đi làm về đến cửa. Ba xoa đầu con gái nhỏ và móc túi một tờ năm đồng màu xanh lá cây thưởng liền cho con. Má càm ràm, “Sao anh cho gì nhiều vậy?” “Kệ, thưởng cho con mừng mà.” Thế là trưa hôm đó, chị gái 8 tuổi dắt em trai 6 tuổi ra rạp Thanh Vân gần nhà, mua cái vé trẻ em năm đồng cho hai chị em. Cảm thấy mình đã lớn khi một mình dắt em đi coi xi cine, với tôi đó là niềm tự hào vô cùng.

    Ba tôi là người lính Việt Nam Cộng Hòa, thời Đệ Nhất Cộng Hòa. Ngày hai buổi đi về, đồ treillis ủi hồ bén li, giày bốt-đờ-sô bóng lộn… Cuộc sống tưởng như bình yên muôn thuở, bỗng một ngày đảo chánh, mọi thứ đảo lộn. Chuyển sang thời Đệ Nhị Cộng Hòa. Từ một người lính phòng vệ Biệt Khu Thủ Đô, ba tôi chuyển ra SĐ10BB sau đổi thành SĐ18BB, gót giày sô dẫm nát Quân Khu III, nhiều tháng ba vắng nhà. Nhớ ba mà lúc đó cũng không hiểu sao ba đi làm xa nhà vậy.

    Thời gian dần trôi, ba tôi dạn dày sương gió hành quân, áo treillis sờn cổ bạc màu, giày sô lấm lem đất đỏ Vùng III Chiến Thuật. Mỗi lần ba về, nhà vui như Tết, ba nấu ăn rất ngon, tự tay đi chợ mua cá về nấu canh chua, nấu bún nước lèo, món lươn um, món dồi lươn công phu, ba làm món nào cũng ngon tuyệt.

    Còn nhớ đầu thập niên 70, tình hình chiến sự khốc liệt, lính ít được về phép, ba tôi về thăm nhà bằng sự vụ lệnh, ba lái xe Jeep có cần câu, bộ đồ trận và cây súng ngắn xệ ngang hông, nhìn oai phong làm sao! Tới giờ con gái đi học, thường khi thì đi xe Lam, hôm nay ba nói để ba chở con đến trường, lần đầu được vén áo dài ngồi trên xe Jeep không có cửa, bạn bè nhìn mình ngưỡng mộ, con vui và hãnh diện biết bao nhiêu!

    Lần đó ba chở thẳng ra mấy kios đường Phạm Hồng Thái, chọn mua cho con gái chiếc áo mưa par-dessus hai mặt mà con gái hằng ao ước. Vậy đó! Tình cha có khi là những thứ nhỏ nhặt bất chợt rất đời thường như thế đó!

    Ba tôi vui tính, thích hát ca, hay nói tiếu lâm vui nhưng khí phách rất hiên ngang, hệ thống quân giai không vi phạm nhưng nếu có vị cấp trên nào trịch thượng là sẵn sàng “đốp chát” ngay mà hình như đó cũng là khí phách của hầu hết lính tác chiến, bởi đã tác chiến rồi thì đâu còn sợ bị đổi đi đâu nữa. Mỗi lần về, ba hay kể chuyện hành quân, vừa kể vừa học bộ lăn bò núp chạy, bắn súng miệng đùng đùng như đang chiến đấu làm câu chuyện ba kể thật là hấp dẫn, biết cái “tật” ba vậy đó, má ngồi nhìn ba cười hoài thôi, Uống vô chút rượu là đỏ mặt tía tai, ca hát rân trời.

    Có một lần trong đêm tôi nghe ba má nói chuyện, ba đem tập hồ sơ gì đó đưa cho má dặn dò, “Anh đã chuẩn bị đầy đủ các giấy tờ cần thiết, có gì em cứ mang cả xấp giấy này đưa cho họ làm cho mau được lãnh tiền,” nghe có tiếng má thút thít khóc. Sau này tôi mới hiểu đó là xấp giấy hồ sơ tướng mạo quân vụ của ba, ba sợ má ít học không rành nên ba chuẩn bị sẵn cho má để ba có bề gì thì má cầm đi làm hồ sơ lãnh tiền tử nuôi con.

    Lính và vợ lính như thế đó! Tôi không cầm được nước mắt khi nhớ lại chuyện này bởi khi có gia đình tôi mới hiểu được tâm trạng của ba má lúc đó ra sao.

    Rồi con vào Trung Học, ba đổi về chi khu Phong Điền, tiểu khu Phong Dinh.

    Ba đi lính xa nhà, con gái thường viết thư thăm ba và kể lể chuyện nhà, ba thích lắm! Mỗi lần nhận thư ba thường mang thư của con gái ra khoe mấy ông bạn nhà dân là các chủ vườn cam ở Phong Điền.

    Một lần năm 72, con gái xuống thăm ba, được ba dắt đến nhà mấy ông bạn của ba chơi, họ bắt gà nấu cháo đãi hai cha con, có một ông chủ vườn cam muốn kết sui gia với ba.

    – Dạ con mới mười bảy tuổi mà bác ơi!

    – Con gái ở đây mười bảy là có chồng được rồi con.

    – Dạ nhưng mà con còn đi học.

    – Về làm dâu bác cho học tiếp.

    Hỏi ra mới biết con trai ổng mới mười sáu tuổi hà…

    Ba với con gái ngồi cười quá trời!

    Lần đó ổng hái cho cả hai giỏ cam đầy xách về làm quà.

    Sợ kẹt bắc, ba lái xe Jeep đưa con gái về tới bên đây Bắc Mỹ Thuận rồi ba mới trở lại đơn vị.

    Nhớ mãi cảm giác rưng rưng buồn thương khi nhìn theo xe ba khuất dần xa….

    Rồi ba cũng theo má đi xa!

    Ba kính yêu của con! Hôm nay con đổi lộ trình đi bộ hằng ngày, không đi đường dưới núi như mọi hôm mà ra đường cái, men theo lề đi xuống dốc núi rồi quay về lên dốc, đoạn đường này dài và lâu hơn, con thỏa sức miên man nhớ về ba. Con nhớ như in buổi sáng sớm ngày này năm xưa, Nhựt gọi về cho con, “Chị ơi! Vô lẹ lên, ba mệt lắm,” từ Hòa Hưng con phóng xe như bay qua BV Ung Bướu, hấp tấp chạy nhanh lên lầu 3, vô phòng con thấy nhiều áo trắng vây quanh ba, họ đang cố làm cho tim ba đập trở lại, con trào nước mắt nhìn ba gọi lớn “ba ơi,” ba cũng đang mở mắt nhận ra con, rồi ba lắc đầu, nhắm mắt, vĩnh viễn lìa trần….

    Ba ơi! Năm đứa con mà chỉ có mình con chứng kiến phút giây này thôi, ba ơi! Khi con chạy ra hành lang gọi các em vào thì đôi mắt ba đã khép lại rồi.

    Con nhớ ngày ba còn làm lính xa nhà, những buổi tối sau khi học bài xong, con nhớ ba và hay viết thư kể lể chuyện nhà, ba ít thời gian để hồi âm nhưng khi ba về phép ba nói, “con viết thư hay và cảm động lắm, ba đọc xong rồi mang khoe mấy bạn cùng đơn vị, ai cũng khen thư hay.” Con thích lời khen này lắm ba!

    Vài năm sau 75 thì má qua đời khi ba mới 47 tuổi, ba một mình lặn lội mưu sinh, gà trống nuôi con, tự tay nấu ăn hằng ngày cho các em con. Lúc đó con đã có gia đình, bận bịu con thơ, không giúp gì cho ba được. Rồi ba lần lượt cưới vợ cho ba đứa em trai của con, nhà chật các em cần có tư riêng, không có chỗ kê giường cho ba, tối ba trải dưới đất ngủ, con xót xa, thì ba nói, “không sao đâu con, đời lính ngủ bụi ngủ bờ quen rồi.”

    Ba ơi! Ba ơi! Khi con viết những dòng chữ này, tim con như nghẹn lại với nhiều kỷ niệm xưa. Ba thường hay hãnh diện về con, má sanh em bé non ngày, má sai con mang thức ăn lên cho ba, mười sáu tuổi con đã biết đường đi lên Long Khánh, rồi quá giang xe GMC vào chân núi Gia Ray thăm ba theo lời hướng dẫn của ba trong thư. Đó là lần đầu con đến đơn vị thăm ba. Tối đến hai cha con mình tòn teng trên hai võng, dưới nền hầm nước lõm bõm mắt cá chân, tiếng súng xa xa đì đùng làm con lo lắng, ba nói, “không sao có ba đây ngủ đi con,” con lần đầu trải nghiệm ngủ hầm của lính như thế đó! Sáng ba dắt con ra chợ Gia Ray ăn sáng rồi gởi xe nhà binh cho con ra Long Khánh đón xe về Saigon, gặp chú lính quen nào ba cũng khoe, “ Con gái tui đó!” Các chú trầm trồ “ôi con gái của thượng sĩ lớn quá, chắc từ nay phải gọi là Thượng Sĩ Tía mới phải,” lính trẻ vui tính quá ha!

    Bây giờ nếu còn sống chắc ba cũng vui mừng khi thấy con gái mình đã được sống ở Mỹ, cho mở mày mở mặt với người ta, phải không ba? Ngày đó ba mất đi khi các con còn đói rách quá, không lo được cho ba tươm tất, giờ các con khá hơn đôi chút, các cháu nội cháu ngoại cũng đầy đủ hơn thì không còn cơ hội lo cho ba nữa, nơi đó chắc ba má cũng nhìn về các con các cháu mà mỉm cười hài lòng. Hôm nay ngày giỗ ba, lần đầu tiên con vắng mặt, con viết lên những dòng tâm tư này như thắp lên cho ba nén nhang lòng. Nơi xa thẳm đó ba hãy tiếp tục “hãnh diện về con gái của ba” nhé ba ơi…

    Ở Việt Nam tôi không có ngày Father Day, nhưng những bài học thuộc lòng về công cha như núi Thái Sơn đã ăn sâu vào tâm hồn các bé thơ từ ngày tiểu học cho đến mãi về sau.

    Đôi dòng ơn cha, xin chúc tất cả những người cha luôn hạnh phúc

    Happy Father’s Day 2020

  2. #112
    Bông Trắng Cho Cha, Bông Hồng Cho Mẹ
    Trương Ngọc Bảo Xuân

    Lễ Vu Lan năm nay tám chị em chúng tôi vẫn còn may phước để trân trọng gài cái bông hồng trên áo. Má tôi năm nay trên tám chục tuổi rồi mà má vẫn còn khoẻ mạnh, tiếng nói còn sang sảng, tinh thần còn minh mẫn tuy rằng đi đứng đã có phần chậm chạp.

    Tại sao chỉ có ngày lễ Vu Lan cho Mẹ mà không có ngày lễ Vu Lan cho Cha?

    Ba tôi chết đã lâu, băm mấy năm rồi. Mà lạ, sống trên đất Mỹ mà sao trong đầu tôi toàn thấy hình ảnh quê nhà, thỉnh thoảng tôi vẫn hình dung thấy ba đang ngồi trên chiếc xe Vespa cũ kỹ, bảng số có chữ NAN, tà tà từ ngoài đường Lục Tỉnh quẹo vô cư xá Phú lâm A rồi từ từ ngừng trước cửa.

    Tôi vẫn còn thấy ba tôi cười cười dặn tôi ráng học cho đời đỡ khổ nghe con, dặn tôi làm chị phải coi chừng đám em nghe con, dặn tôi ra đời phải biết dùng chữ nhẫn nghe con, dặn tôi đừng có ngu làm kẻ lót đường cho người khôn bước lên nghe con, dặn tôi trước khi ngồi xuống ăn uống xung quanh phải dọn dẹp cho sạch sẽ nghe con, dặn tôi đừng có bước ra đường mà mặt mày xơ xác, quần áo bèo nhèo, đầu cổ chơm bơm giống như mới từ trên giường bước xuống nghe con...

    Ôi! Ba dặn tôi đủ thứ...

    Nghe con nghe con nghe con...

    .... dạ, con nghe, Ba ơi con nghe...

    Tôi nhớ những ngày Ba Má còn trẻ.

    Má tôi vui vẻ, gương mặt hồng hào, tóc bới đầu kiểu như cô Ba xà bông (hình người mẫu trên cục xà bông thơm hiệu Cô Ba), đứng trước cái bếp chung cho cả năm gia đình ở trong một nhà, vừa cầm cái giá hớt bọt nồi canh bí đao nấu với tôm khô, vừa cầm cái sàng trở con cá chiên, vừa ngân nga trong miệng. Bản nhạc tôi thường nghe còn nhớ mang máng lời ca, in là... "bà Tư bán hàng có bốn người con. Thằng Hai đã lớn ba em hãy còn. Thằng Hai lên đường theo chí người trai. Thằng Ba đã lớn đi theo chiến trường... (tôi hổng nhớ thằng Tư thằng Năm thì làm cái gì")

    Mỗi khi Má tôi ngân nga như vậy thì Ba tôi cười mím mím.

    Rồi lần lượt hết đứa nầy tới đứa kia, đứa lấn đứa đẩy đứa nhường với nhau, ra đời tất cả tám đứa lũ khũ . Càng sanh con nhiều gia đình càng nghèo. Càng nghèo càng thương con. Con bầy. Má nói con bầy, tám đứa hổng đứa nào giống tánh đứa nào, mà đứa nào cũng dễ thương hết á. Tôi có em càng nhiều tôi càng thuộc lòng giọng Má ầu ơ:

    - Ầu ơ... ví dầu cầu ván đóng đinh
    Cầu tre lắc lẻo gập ghình khó đi
    Khó đi khó đẩy về rẫy ăn còng
    Về sông ăn cá về đồng ăn cua...

    - Ầu ơ... gió đưa cây cải về trời
    Rau răm ở lại chịu lời đắng cay...

    - Ầu ơ... gió đưa bụi chuối sau hè
    Anh mê vợ bé bỏ bè con thơ...

    - Ầu ơ... công cha như núi Thái Sơn
    Nghĩa mẹ như nước trong nguồn trong nguồn chảy ra
    Một lòng thờ mẹ kính cha
    Cho tròn chữ hiếu mới là đạo con...

    - Ầu ơ... mẹ già như chuối chín cây...
    ...

    Ba tôi là một công chức, một cảnh sát chuyên môn ngành nhiếp ảnh, làm việc cho Phòng Giảo Nghiệm thuộc Tổng Nha Cảnh Sát Quốc Gia tại đường Võ Tánh, Sài Gòn.

    Ba rất chìu con, thương con. Khi đứa nào đau ốm thì được uống sữa đặc có đừơng, ăn oatmeal đóng hộp nhập cảng nấu lên trộn với sữa cho có chất bổ, uống "li mô nát" cho tiêu chớ hổng có vụ ăn cháo với muối đâu. Bởi vậy đứa nào cũng khoái bị bịnh!

    Hổng biết có học hay không và học hồi nào mà Ba biết chích thuốc, lại biết đủ thứ, chích gân chích thịt chích ngừa chích thuốc trụ sinh chích thuốc dầu....

    Mỗi năm tới mùa nóng Ba bắt đám con nằm dài sắp lớp trên giường để Ba ra tay chích ngừa.

    Tôi thích ngồi coi Ba tôi đổ nước vô cái đồ đựng bằng nhôm, để ống chích với cây kim vô nấu cho sôi sục sục bốc hơi gần hết mới lấy ra, cầm cục bông gòn thấm alcohol chùi chùi lên vai hay lên mông trước khi phóng cây kim vô. Mấy đứa nhỏ uốn éo. Sợ thấy bà. Mấy lần sau, Ba đổi cách, vã cái chách lên trước rồi cây kim vô sau, giựt mình một cái thì đã xong!

    Ba tôi là một người có hoa tay. Cái gì Ba cũng lọ mọ sửa được. Từ cái đồng hồ cũ cho tới chiếc xe Vespa. Con đông, đứa nào đi học cũng cần có đồng hồ, Ba mua một lần ba bốn cái, cũ, hư, về mở ra sửa lại. Qua bàn tay khéo léo của Ba, cái nào cũng chạy cũng đúng giờ như đồng hồ mới chớ bộ!

    Mỗi tháng ba thường hay bắt mấy đứa con thay phiên nhau leo lên ngồi trên yên xe cho chiếc xe trì xuống đặng ba thay cái gì gì đó trong bộ phận máy móc. Ba nói mấy vụ nầy mình làm được tội gì đem ra tiệm cho nó đập. Aaạa thì ra, lần đầu Ba đem ra tiệm cho người ta sửa Ba ngồi coi, coi rồi để ý biết cách, lần sau có hư y chang vậy thì tự mình mua đồ về nhà tự mình mò lần lần cũng sửa được, mấy chuyện lặt vặt.

    Tụi nhỏ cũng như tôi, cho đó là một cực hình khổ ải bị Ba đày! Hễ đứa nào bị Ba kêu "lại đây tiếp Ba con" là ụt mặt xuống liền. Có khi cần thay bóng đèn hay sơn sửa gì đó trên cao, Ba leo lên thang bắt một đứa đứng vịn cầu thang cho đỡ rung rinh... Thay vì chạy ra đừơng chơi đánh chuyền chuyền bắn bi đá dế thì bị bắt làm phụ tá cho Ba, chán thấy mồ, hổng chù ụ sao được?

    Ba tôi chết đã lâu. Bây giờ ước gì trái đất quay ngược lại một ngày, để được Ba bắt làm thợ vịn hay leo lên yên chiếc Vespa ngồi chầm dầm một đống! Và để thấy mặt Ba tỉnh bơ, cười mím chi nữa chớ...

    Má tôi cực khổ lắm. Suốt cuộc đời. Từ nhỏ mất cha sớm vì năm đó cả làng bị chứng dịch tả, cứ một hơi là nghe có tiếng mõ đánh rầm lên, là có người chết. Má kể, hổng tin cũng phải tin, ông bà ngoại lớn nhỏ cách nhau sáu tuổi.

    Ông Bà kỵ tuổi nhau, kỵ cho tới chết.

    Ông ngoại chết năm Mẹo là năm tuổi của bà ngoại, sáu năm sau bà ngoại theo chân ông ngoại cũng mất luôn, ngay năm dậu, là tuổi của ông ngoại. Lạ vậy đó.

    Má phải sống nhờ với gia đình cậu mợ.

    Trước khi gặp Ba, Má với dì Tư có một vựa trầu tại chợ Cần Thơ. Khi bỏ hết công chuyện làm ăn theo Ba lên Sài Gòn thì Má ở nhà nuôi con. Thời gian đó Má cũng có vài năm hạnh phúc.

    Năm Mậu Thân 1968, Ba tôi bị Việt Cộng bắn chết, bỏ Má với bầy con tám đứa.

    Nửa đường gẫy gánh. Từ đó là khổ là cực là không còn gì nữa. Má đã ốm o gầy mòn, buôn từ cái áo bán từ cái quần con nít, đội nắng phơi sương hoà chung dòng nước mắt, ngoài chợ trời, trên lề đường, nuôi đàn con dại khờ.

    Người ta có "Gánh Hàng Hoa" thì Má tôi có "Túm Áo Quần"

    Và Má không còn cười nữa.

    Cũng hết còn ngân nga trong miệng.

    Cuối tháng tư năm 1975 Má đã can đảm dắt díu đám con của Ba chen lên lấn đại nhào vô chíêc xe bus ở toà đại sứ Mỹ, nằm dưới đất trong phi trường Tân Sơn Nhứt hai ngày hai đêm để rồi được lên chuyến bay sau cùng trước khi phi trường bị pháo kích, qua Mỹ làm dân tị nạn.

    Qua Mỹ, Má tôi ngồi may trong hãng cũng cả chục năm. Rồi có cháu ngoại cháu nội, má ở nhà giữ cháu cho chị em tôi đi làm.

    Hết cực với con tới vương đám cháu!
    ...
    Hơn ba chục năm, má ở vậy nuôi đàn con khôn lớn.

    Tiết Hạnh Khả Phong.

    Cả cuộc đời Má, Phu Xướng Phụ Tùng, Phu Tử Tùng Tử.
    ....

    Lễ Vu Lan năm nay tám chị em chúng tôi vẫn còn may phước để trân trọng gài cái bông hồng trên áo.

    Tại sao chỉ có ngày lễ Vu Lan cho Mẹ mà không có ngày lễ Vu Lan cho Cha?

    Vu Lan năm nay, 2006.

    Một bông trắng dâng lên hương hồn Ba.

    Một bông hồng dâng lên Má của tám chị em tôi.

  3. #113
    CẢM NIỆM VU LAN
    Thích Thiện Định

    Nam Mô Bổn Sư Thích Ca Mâu Ni Phật
    Kính bạch Chư tôn thiền đức Tăng-ni.
    Kính thưa toàn thể quí phật tử, thiện tín gần xa.
    Kính thưa những bậc cha mẹ hiện diện trên nước Việt nam và Ngoại quốc.

    Trung nguyên ngày hội vu lan
    Bến giác chiều thu sóng đạo ngàn
    Những ai là người mang ơn nặng
    Đều vận lòng thành đón vu lan

    Kính lạy cha mẹ, hai đấng sinh thành, bậc ân nhân vô thượng. Cứ mỗi độ thu về lá vàng rơi rụng, ngoài trời lất phất mưa bay, những cơn gió se lạnh thoảng qua làn da như gợi lên trong lòng người một nỗi buồn man mác, quạnh vắng đìu hiu. Tiếng chuông chùa trầm lắng ngân nga, vang vọng như thức tỉnh chúng con quay về với đời sống thực tại, để lắng nghe, để hiểu và để cảm nhận nguồn yêu thương cao cả, ấm áp mà hai đấng sinh thành đã ban cho.

    Mẹ! người đã nâng niu, gìn giữ chúng con suốt chín tháng cưu mang, ba năm bú mớm. Người đã nằm chỗ ướt, nâng chúng con chỗ ấm khô. Người đã mang cho con hình hài và nhịp sống, trái tim, mạch máu, hơi thở, nụ cười. Mẹ là suối nguồn yêu thương bất tận, là sự sống, là tình yêu, là bùi, là ngọt, là thơm, là ngon, là vốn liếng yêu thương cho cuộc đời. Cha Mẹ là tất cả những gì thiêng liêng và cao quý nhất của đời con. Những lời ru của mẹ từ thuở nằm nôi sẽ là lời muôn thuở theo dấu chân con trên vạn nẻo đường đời .

    Mẹ là cả một trời thương,
    Mẹ là cả một thiên đường trần gian.
    Tiếng ru Mẹ ấm vô vàn,
    Nuôi con trong tiếng tơ đàn văn chương.

    Trong cuộc đời bể dâu tan hợp, kế mưu sinh lắm nỗi gian truân, thân hao gầy 1 nắng 2 sương, mẹ vất vả trăm đường vì con nhỏ. Những lúc bước chân con khụy xuống trước những cạm bẫy nghiệt ngã của cuộc đời, mẹ luôn có mặt bên con dắt dìu, an ủi động viên, chắp cho con đôi cánh của niềm tin và hy vọng để vươn lên trên cuộc sống. Với tình yêu thương, sự hy sinh vô bờ bến đó, chỉ những ai đã từng l àm cha mẹ mới có thể thấu hiểu 1 cách trọn vẹn nỗi đắng cay cơ cực, thống khổ đoạn trường của mẹ cha.

    Mẹ ơi!
    Mẹ cho con tất cả,
    Hết quãng đời tuổi xanh.
    Cả thương yêu dịu ngọt,
    Rộng hơn biển trời thanh.
    Mẹ là gió mát tinh anh,
    Là cây tiên dịu, là cành thùy dương.
    Mẹ là hoa, Mẹ là hương,
    Mẹ là nguồn cội tình thương nhiệm mầu...
    Mẹ đã ru cho con ngủ bằng tiếng hát dịu hiền êm ả:
    Gió mùa thu Mẹ ru con ngủ,
    Năm canh chầy Mẹ thức đủ năm canh.

    Thế rồi, dòng thời gian cứ trôi chảy, con của cha mẹ ngày 1 lớn khôn, cũng chính là lúc chúng con dần dần xa cha mẹ. Lưng ba còng đi để đời con vươn lên trên sự sống, vai mẹ hao gầy khô cứng để đời con được ấm no.

    Vai mẹ gầy nhấp nhô làm gối
    Lưng đưa nôi và tim hát thành lời
    Thương con, cha cực trăm chiều
    Đầu đêm sương trắng chịu nhiều gian truân
    Thức khuya dậy sớm tảo tần
    Con thành trai tráng cho còng lưng cha

    Tình thương của cha bao giờ cũng kín đáo cứng rắn và nghiêm khắc. Chính vì thế mà tâm hồn cha như 1 hoang đảo bơ vơ, trái tim cha phải se lại. Cha trở nên lạnh lùng nghiêm khắc trong ánh mắt nhìn con, sự cứng rắn trong những lời giáo dục. Nhưng cha sẵn sàng chấp nhận tất cả sự quay lưng, oán ghét, nỗi hằn học, căm phẫn nông cạn của những đứa con ngỗ nghịch bất hiếu. Nước mắt cha sẽ không chảy đâu, chỉ trào ra vì sung sướng khi thấy con mình vững mạnh thành đạt trên đường đời. Cha sẽ khóc thật nhiều khi những bước chân con lạc lối, lao vào cơn lốc xoáy của tệ nạn, tham đắm vào những danh lợi giả tạm bất lương. Sự hy sinh cao cả của cha, tình yêu thương vô bờ bến của mẹ, là sự hiến tặng rộng lớn mà không bao giờ cầu mong đáp trả. Tình thương vẫn tuôn trào như dòng suối bất tận vỗ về đời chúng con, cả đến khi cha mẹ đã sức cùng lực kiệt. Cha mẹ già hơn trăm tuổi còn thương con tám mươi, ân ái có đoạn chăng chỉ hơi thở cuối cùng. Tình nghĩa ấy, ân đức ấy bao la trời biển, lời lẽ nào nói cho hết, bút mực nào tả cho cùng.

    Ôi !
    Ngôn ngữ trần gian khờ dại quá,
    Đựng sao đầy hai tiếng Mẹ cha !

    Nghĩa mẹ ví như dòng suối dịu mát, ngọt ngào; Công cha cao lớn, bền chắc vĩnh cửu như núi Thái Sơn, lời ca dao ví von cũng là lời tự tình của người con đối với cha mẹ ngày xưa,ngày nay và mãi mãi cho đến ngàn sau:

    Công cha như núi Thái Sơn
    Nghĩa mẹ như nước trong nguồn chảy ra
    Một lòng thờ Mẹ kính Cha,
    Cho tròn chữ hiếu mới là đạo con.

    Ngày nay chúng ta có được duyên lành gần gũi với Phật Pháp, gương hiếu hạnh của Ngài Mục Kiền Liên đã soi tỏ lời vàng của Chư Phật, con xin nguyện giữ mãi trong lòng," sinh ra thời không có Phật, thờ kính Cha Mẹ là thờ kính Phật vậy".

    Công ơn cha mẹ tựa biển trời
    Làm sao báo hiếu hởi người ơi ?
    Nếu chưa báo hiếu đừng bất hiếu
    Bất hiếu làm ta khổ muôn đời.

    Dòng cảm niệm sẽ trôi theo thời gian, nhưng ý thức hiếu hạnh sẽ còn mãi mãi với lòng người, mai này con có lớn khôn, rời khỏi vòng tay của người mẹ hiền, thì mẹ mãi mãi vẫn là bóng cây che mát cho đời con. Sung sướng biết bao khi chúng ta xếp lại mối lo âu toan tính, để lại thú vui của cuộc đời, quay về bên mẹ, sống với mẹ để được nghe nói những lời yêu thương dịu ngọt, được bàn tay mẹ vỗ về, trìu mến, con sung sướng gục đầu vào lòng mẹ, để tìm lại hơi ấm của ngày xưa, để được thấy mình trở thành trẻ thơ bé bỏng bên mẹ.
    Kính lạy cha mẹ! Giờ đây con muốn trở về bên người, để nhìn sâu vào mắt người, con sẽ nhìn thật lâu, thật kỹ, để trông thấy, để biết rằng cha mẹ đang sống và

    Đây là tấm lòng của chúng con, đóa hoa hồng tươi thắm và món quà hiếu hạnh, chúng con thành kính dâng lên Cha Mẹ, bằng tất cả trái tim và bằng tất cả tấm lòng của chúng con nhân mùa Vu Lan Báo Hiếu.

    Còn bên chúng ta, có những người con mất mẹ, cài đóa hoa hồng màu trắng tang thương, màu của cõi lòng quạnh quẻ, như một thi si thổn thức :

    Người có biết vì sao tôi hay khóc
    Nhiều nỗi buồn vào tháng bảy này không
    Bởi vì tôi không có một đóa Hồng
    Ngày lễ lớn được cài lên ngực áo
    Tôi mơ ước có một bông hồng đỏ
    Mà bấy lâu không có tự bao giờ
    Xa mẹ rồi trăng nước cũng bơ vơ
    Ai lấp được cảnh buồn khi mất mẹ

    Xin thành thật chia sẻ nỗi buồn đau cùng với tất cả những người con đã mất mẹ, niềm đau của qúy vị là niềm đau thánh thiện, làm cho mình cất bước lên chân trời cao rộng để xứng đáng lòng tin yêu mà mẹ đã đặt ở nơi mình, như lời thơ đã nói :

    Tôi không khóc khi áo tôi cài hoa trắng
    Vì trong hoa tôi thấy mẹ tôi cười

    Mùa vu lan, mùa báo hiếu, trong niềm cảm xúc lòng hiếu đạo vô biên của mọi người con Phật, chúng con xin chắp tay nguyện cầu cho những người con ngỗ nghịch đều biết đến ân sinh thành của cha mẹ, chuyển đổi tâm tính thành người con hiếu thảo.

    Nam mô Đại Hiếu Mục Kiền Liên Bồ Tát

  4. #114
    Bóng mây
    Thích Thiện Thuận

    https://www.youtube.com/watch?v=nbiGgOTdtpU

  5. #115
    Biệt Thự 005's Avatar
    Join Date
    Feb 2013
    Posts
    2,778
    Quote Originally Posted by chieclavotinh View Post
    Bóng mây
    Thích Thiện Thuận

    https://www.youtube.com/watch?v=nbiGgOTdtpU

    Thầy chùa mà cũng có tài sản sao ta? Ông thầy chùa hơi cong cong này nghe đồn tới "thượng tọa", "đại đức", nghĩa là tì kheo, thụ hơn 250 giới.
    Thế mà 10 giới đầu tiên của Sa di, không có tài sản, thì ông thầy này chưa giữ được, thì còn dạy ai nữa? Coi anh chàng bên dưới này trích ra một đoạn của thầy chùa Thích Thiện Thuận:






    "AI" còn biết 10 giới nhập môn của Sa di, huống gì mấy ông thầy tự phong tràn đầy đạo đức này không lẽ không biết ta? ;-)

    Last edited by 005; Yesterday at 10:11 AM.

  6. #116
    Biệt Thự 005's Avatar
    Join Date
    Feb 2013
    Posts
    2,778


    Thích Giữ TIền




 

 

Similar Threads

  1. Những buổi chiều còn mưa
    By ndangson in forum Thơ
    Replies: 419
    Last Post: 12-28-2016, 01:04 PM
  2. Lai rai chiều nay
    By thuynh in forum Gia Chánh
    Replies: 438
    Last Post: 07-30-2013, 09:18 PM
  3. 95 tuổi vẫn chăm chỉ chuyện phòng the
    By ngocdam66 in forum Lượm Lặt Khắp Nơi
    Replies: 5
    Last Post: 11-22-2011, 08:49 PM
  4. Bé 3 tuổi chăm mẹ chết mòn trên giường bệnh
    By tử đằng in forum Quê Hương Tôi
    Replies: 0
    Last Post: 10-12-2011, 07:59 AM

Posting Permissions

  • You may not post new threads
  • You may not post replies
  • You may not post attachments
  • You may not edit your posts
  •  
All times are GMT -7. The time now is 02:05 AM.
Powered by vBulletin® Version 4.2.5
Copyright © 2025 vBulletin Solutions Inc. All rights reserved.
Forum Modifications By Marco Mamdouh